Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Đàn Bà Đáng Ngờ - Erle Stanley Gardner

Cô Ambler cứ nằng nặc đề nghị vạch bụng cho luật sư trứ danh Perry Mason xem vết sẹo với sự chứng kiến của nhà thám tử tài ba Paul Drake. Ngay sau đó Ambler ra phi trường Los Angeles bắn ba phát súng đạn giả ở nơi đông người rồi chạy biến vào khu vệ sinh. Cảnh sát ập tới bắt được một cô gái có thân hình, mặt mày, trang phục giống hệt như Ambler nhưng lại là - cô gái triệu phú Minerva Minden …  *** Theo GUINNESS, quyển sách ghi các kỷ lực thế giới, Erle Stanley Gardner được ghi nhận là tác giả sách bán chạy nhất của mọi thời đại. - Erle Stanley Gardner có trên 150 tác phẩm trinh thám tin cậy, đáng giá và hợp thời đại. - Erle Stanley Gardner, người đã tạo nên nhân vặt truyền kỳ luật sư Perry Mason, cô thư ký tinh ý Della Street, và viên thám tử tài ba Paul Drake. - Erle Stanley Gardner, tác giả duy nhất có sách bán chạy hơn cả bốn tác giả nổi tiếng khác cộng lại gồm: Agathe Chistie, Harold Robbins, Barbara Cartland và Louis L’amour   *** Một số tác phẩm đã được xuất bản tại Việt Nam:   1. Móng vuốt bọc nhung (Đôi tất nhung) [Perry Mason #1 - The Case of the Velvet Claws] (1933) 2. Cháu gái người mộng du [Perry Mason #8 - The Case of the Sleepwalker's Niece] (1936) 3. Vị giám mục nói lắp [Perry Mason #9 - The Case of the Stuttering Bishop] (1936) 4. Kẻ hùn vốn [Perry Mason #17 - The Case of the Silent Partner] (1940) 5. Con vịt chết chìm (Mười tám năm sau) [Perry Mason #20 - The Case of the Drowning Duck (Le Canard Qui Se Noie)] (1942) 6. Cô gái có vết bầm trên mặt [Perry Mason #25 - The Case of the Black-Eyed Blonde (La Blonde au Coquard)] (1944) 7. Lá thư buộc tội [Perry Mason # 44 - The Case of the Runaway Corpse] (1954) 8. Viên đạn thứ hai [Perry Mason #45 - The Case of the Restless Redhead] (1954) 9. Con mồi táo bạo [Perry Mason #54 - The Case of the Daring Decoy] (1957) 10. Kẻ mạo danh [Perry Mason #64 - The Case of the Spurious Spinster] (1961) 11. Người đàn bà đáng ngờ [Perry Mason #69 - The Case of the Mischievous Doll] (1963) 12. Vụ Án Hoa Hậu Áo Tắm [Perry Mason #78 The Case of the Queenly Contestant] 13. Kẻ Giết Người Đội Lốt [Perry Mason #40 - The Case of the Grinning Gorilla] (1952) 14. Tiếng Chó Tru Trong Đêm [Perry Mason #04 - The Case of the Howling Dog] (1934) 15. Người Được Minh Oan [Perry Mason #27 - The Case of the Half-Wakened Wife] (1945) *** Cô Della Street - thư ký riêng của Perry Mason - bước vào văn phòng và nói: - Trong văn phòng của luật sư, người ta thấy có quá nhiều chuyện kỳ cục. - Thật ư? Nhưng sao cô lại có ý kiến như vậy? - Có một cô Dorrie Ambler nào đó. Cô ta đang ngồi ở phòng đợi và mong muốn gặp ông. - Cô ấy bao nhiêu tuổi? - Khoảng 23 hay 24. Trẻ, khỏe, đẹp, trải đời rồi. - Thế cô ta đã nói gì để cô có nhận xét như vậy? - Cô ta vừa mổ ruột thừa và muốn vạch bụng cho ông xem vết sẹo. - Để kiện người giải phẫu ư? - Không, hoàn toàn không phải như thế. Cô ta nghĩ là việc nhận dạng của cô không được chắc chắn lắm nên khi cho ông xem vết sẹo, cô ta muốn ông cấp một bản xác nhận chứng tỏ cô là ai hay chính xác hơn cô khòng phải là ai đó. - Một chuyện đùa giỡn hay một âm mưu làm tiền đây? Chắc chắn là tôi không cho một cô gái trẻ cởi quần áo trong văn phòng của tôi để… - Cô ta đề nghị tiến hành việc đó trước mặt một người làm chứng. Trong đám người khoái chứng kiến cái cảnh như vậy có ông Paul Drake. Tôi mời ông ta đến nhé? - Della, khoan hãy gọi vội, chờ tôi nói chuyện một chút với cô Ambler nào đó đã… - Trước khi đưa cô ta vào gặp ông, tôi xin báo trước với ông một việc… - Việc gì? - Trong túi xách của cô ta có một khẩu súng lục. - Làm sao cô biết? - Gertie, cô gái phụ trách tổng đài tuyệt vời của chúng ta đã báo cho tôi điều đó. Trong khi chọn xem một tờ tạp chí, cô Ambler đã để rơi chiếc xắc xuống sàn. Tiếng rơi nghe thật nặng và cô ta giật mình lo ngại nhìn quanh xem có ai chú ý đến điều đó không. Gertie kết luận vật nặng trong xách phải là một khẩu súng. Luật sư nói với vẻ hăng hái: - Ai mà được biết trước thì sẽ cẩn thận gấp đôi, Della, cô cứ dẫn cô ta vào đây. Dorrie Ambler đúng là một cô gái thật đẹp, cô có mái tóc màu hung, đôi mắt màu hạt dẻ. - Ồ! Thưa ông luật sư Mason, ông thật là khả ái mới vui lòng tiếp đón tôi… - Mời cô ngồi, thưa cô… Theo tôi hiểu thì cô cần gặp tôi để nhờ xác định căn cước của cô phải không? Ý cô muốn nhờ tôi chứng nhận cô đúng là cô chứ gì? - Dạ vâng. - Vì lý do gì cô phải làm như vậy? - Có kẻ định làm tôi lẫn lộn với một người khác. Mason liếc nhìn Della Street và chỉ rõ: - Dấu vân tay của cô là cách tốt nhất để tránh chuvện đó. Cô gái trẻ kêu lên như bị xúc phạm: - Ồ! Biện pháp đó làm tôi có cảm giác như mình là kẻ phạm tội. Mason lắc đầu: - Không đâu! Cô chỉ việc gửi dấu vân tay đến cơ quan F.B.I đề nghị họ xếp vào hồ sơ loại không phạm tội. Đó là cách thức quen thuộc mọi người đều làm như vậy vì nó giúp cho nhà chức trách biện pháp nhận dạng một cách chính qui. - Biện pháp đó có mất nhiều thời gian không? - Lấy dấu tay của cô và gửi đến F.B.I ấy à? Ồ! Không lâu đâu. - Tôi ngại mất nhiều thời gian… Do đó tôi mới đến xin gặp ông… Tôi muốn… ơ… ông xem vết sẹo tôi vừa mổ ruột thừa. Lại một lần nữa Mason trao đồi ánh mắt với Della Street. - Này cô Ambler, tôi muốn biết thực sự cô có ý định gì? Ambler trịnh trọng nói: - Sau này nếu khi gặp lại lôi, ông có nhận ra tôi không? - Tôi nghĩ rằng có. - Thế còn cô, thưa cô Street? - Ồ! Chắc chắn như vậy - Della Street gật đầu xác nhận. - Nhưng trong trường hợp như thế này, ai cùng muốn có một sự xác nhận thật đảm bảo. Tôi biết khi cần phải xác nhận căn cước của một người, người ta thường hay dùng đến vết sẹo. Như vậy tôi cũng có một vết… - Và cô muốn cho chúng tôi xem? - Vâng, nhưng cần phải có một người khác chứng kiến vì theo tôi hiểu thì một vị luật sư không thể làm chứng cho khách hàng phải không ạ? Mason xác nhận: - Đúng vậy, luật sư không thể làm chứng cho thân chủ được. Luật sư nhìn cô thư ký và nói tiếp: - Nếu cô muốn, chúng tôi mời ông Paul Drake, giám đốc hãng trinh thám Drake làm chứng. Văn phòng của ông ta ở ngay bên cạnh trong cùng mội lầu, tôi hay nhờ ông ta cộng tác trong công việc. Dorrie hơi lưỡng lự nói: - Một phụ nữ làm chứng thì tốt hơn. Nhưng thôi thưa ông Mason, tôi hoàn toàn tin tưởng ở ông và để tùy ông quyết định. Luật sư nói với cô thư ký: - Tôi ghi vài chữ đề nghị ông ta giúp đỡ. Della, cô đưa mảnh giấy nầy cho ông Paul Drake. Trên mảnh giấy, Mason ghi vội: Anh Paul thân! Cô Della sẽ kể cho anh nghe câu chuyện nhưng tôi muốn anh cử một hay nhiều nhân viên, theo dõi cô gái khi cô ta rời khỏi văn phòng của tôi. Việc theo dõi cứ tiến hành cho đến khi có lệnh mới của tôi. Còn Della, cô cố thử xem trong túi xách của cô gái có súng không. Ông đưa mảnh giấy cho Della và cô biến nhanh qua cửa thông ra hành lang. Vắt chéo đôi chân tuyệt đẹp, Dorrie Ambler nhìn ông vẻ thăm dò và hỏi: - Thưa ông luật sư Mason, chắc ông lấy làm lạ về tôi lắm nhỉ? - Phải nói là hơi không bình thường một chút. - Tôi ngại có kẻ định dùng tôi làm một thứ để tế thần. Luật sư cười: - Đối với cô, chữ con dê không thích hợp. Phải gọi là con nai mới tương xứng. - Con nai tế thần? - Cô Ambler nhắc lại. – Vâng, chữ dùng thật đẹp nhưng tôi không thể chịu để sử dụng như thế. - Cô Ambler, chắc chắn như vậy rồi. Chính tôi cũng không chịu ở vào một tình trạng rắc rối như thế… Cô đã ghi địa chỉ cho cô thư ký của tôi rồi chứ? - Vâng… Ơ… tôi đã cho cô trực tổng đài biết. - À cô Gertie… Cô sống ở đâu nhỉ? - Chung cư Parkhurst, căn hộ số 907. - Cô có chồng, sống độc thân hay đã ly hôn? - Độc thân. - Chủ nhà hay người quản lý ngôi nhà có thể nhận dạng cô được chứ? Cô gái gật đầu xác nhận. - Cô ở đó được bao lâu rồi? - Ồ! Khoảng 6 tháng thì phải. - Cô có bằng lái xe hơi không? - Dạ có. - Cho tôi xem qua được chứ? Dorrie Ambler mở xắc lấy bằng lái xe. Perry Mason dù chú ý nhưng không thể nhìn thấy trong đó có gì. ­Ông chăm chú xem tấm bằng và nhận xét: - Bằng này đã cấp được 5 tháng. - Vâng, nhằm đúng vào ngày sinh của tôi. Thế là ông đã biết tuổi tôi rồi đấy. - Hồi đó sao cô không phản đối chuyện lấy dấu tay vì theo đúng quy định của bang Californie, dấu ngón tay cái của cô đã in vào tấm bằng rồi? - Thưa ông Mason, ông hiểu sai lời tôi rồi. Tôi không phản đối chuyện lấy dấu tay mà chỉ không thích được gửi đến F.B.I thôi. - Nhưng dầu sao dấu ngón tay cái của cô cũng đủ để xác định căn cước của cô một cách tốt nhất rồi. Cô gái nhìn vào ngón tay cái và nói: - Thưa ông luật sư Mason, ông xem dấu tay có rành không ạ? - Không, nhưng ông Paul Drake đúng là một chuyên viên trong lĩnh vực đó đấy. Còn tôi, tôi chỉ có khả năng so sánh các dấu vân tay thôi. Trên người cô còn vết sẹo nào khác nữa không? - Dạ không. Chỉ có một vết mổ ruột thừa thôi. Della và Paul Drake cùng đi vào. Mason giới thiệu nhà thám tử tư với cô Ambler rồi giải thích: - Paul, sự việc hơi đặc biệt một chút. Cô gái này muốn một người xác định căn cước của cô. Cô đề nghị anh quan sát cô thật kỹ và xem vết sẹo cô mới mổ ruột thừa. Drake trịnh trọng nói: - Được rồi. - Tôi vừa giải thích dấu ngón tay cái của cô trên tấm bằng lái xe do bang Californie cấp là đủ xác định nhận dạng của cô một cách hợp pháp rồi. Drake nói: - Dĩ nhiên như vậy rồi, dấu ngón tay cái đủ xác định căn cước nhưng nếu cô cứ thích… - Vâng đúng đấy ạ. - Dorrie Ambler hăng hái nói chen vào. Nếu ông muốn so sánh vân ngón tay cái với dấu tay trên tấm bằng thì đây… Nhưng tôi không muốn ấn ngón tay cái vào mực dấu đâu. Tôi có cảm tưởng như mình là một kẻ phạm tội. Ông có thể so sánh chính ngón tay cái với dấu tay trên tấm bằng được chứ ạ? Drake lấy trong túi ra một chiếc kính lúp: - Được, nhưng làm thế hơi mất thì giờ. Thật giản dị nếu như… Cô Ambler cười gượng gạo và nói van vỉ: - Không, tôi xin ông! Không dùng mực! Nhà thám tử gật đầu: - Tùy ý cô thôi! Paul chăm chú so sánh vân ngón tay cái với dấu tay trên tấm bằng trong một lúc rồi quay lại Mason, anh gật đầu nói: - Ok.Cô gái này đúng là Dorrie Ambler. Nào bây giờ cô cho tôi xem vết sẹo. Cô gái vội đứng lên đi ra góc phòng: - Tôi không thích đứng ở cạnh cửa sổ. Sau khi cởi áo Jakét mặc ngoài, cô vén cao áo trong lên để lộ một ít da trắng nõn phía trên chiếc váy nhưng lại bối rối thả vội áo xuống. Mason nói: - Dấu ngón tay cái là đủ rồi. - Không, không, tôi muốn ông… (Cô lại cười gượng). Thôi được, một vị luật sư cũng như một vị thầy thuốc thôi. Tôi đã quen cởi quần áo trước mặt bác sĩ riêng rồi. Cô kéo fermeture để vạch ra phần trên cái váy và vén áo lên. Trong vài giây, cô để ba người xem một vết sẹo đỏ trên làn da mượt như nhung. Rồi vừa lắc đầu cô vừa vội kéo váy lên và nói to: - Tôi không biết vì sao nhưng có cảm giác bối rối ghê gớm như ở tư thế hoàn toàn khỏa thân ấy. - Cô cứ yên tâm, - Drake nói, - trong vài tháng, khi vết sẹo không còn nữa, nó sẽ lặn mất gần như chẳng nhìn thấy đâu. Dầu sao chúng tôi cũng đã xem và với vết sẹo cùng dấu ngón tay cái, tôi có thể xác nhận nhận dạng cho cô. - Vâng, đó chính là điều tôi đề nghị. Trong khi cô Ambler quay mặt vô phía tường để chỉnh đốn lại y phục, Della lợi dụng thời cơ mở túi xách của cô gái rồi đóng lại sau khi đã liếc nhìn qua. Bắt gặp ánh mắt của Mason cô khe khẽ gật đầu. - Paul! Thế anh sẵn sàng chứng nhận cô gái này đúng là Dorrie Ambler chứ? - Vâng, nhưng tôi muốn biết chuyện này để làm gì vậy? - Tôi cũng thế! - Dorrie Ambler nói chen vào. - Tôi chỉ biết có một người giống tôi như đúc hay là người ta cố tạo ra tôi giộng hệt cô ta và… và tôi thấy sợ… Mason hỏi: - Làm sao người ta có thể buộc cô trở thành một người giống như đúc người khác được? - Vâng, bộ quần áo tôi mặc trên người kể cả tất, đồ lót đều là của người ta đưa cho tôi. Và tôi phải làm theo đúng lời chỉ dẫn của họ. Mason hỏi: - Trên quần áo có dấu hiệu của nhà giặt ủi hay của hiệu nhuộm nào không? - Tôi không chú ý đến chuyện đó… - Có thể nó có ích đấy. Chắc chắn cần phải nhờ ánh đèn rọi qua nhưng… - Ồ! Thưa ông Mason, tôi có một kế hoạch nho nhỏ cần làm gấp. Vì vậy, tôi sẽ xin gặp lại ông sau… - Kế hoạch gì vậy? Dorrie Ambler lắc đầu: - Chắc chắn ông sẽ phản đối kế hoạch đó nên tôi chưa cho ông biết vội, vì tôi muốn buộc họ phải lộ mặt. Bỗng cô cấm lấy túi xách và đưa tay xem giờ: - Thưa ông luật sư Mason, tôi phải trả bao nhiêu tiền? - Cô Ambler, cô thư ký sẽ đưa cô tờ hóa đơn 10 đôla. Khi cánh cửa tiền phòng khép lại sau lưng hai cô gái. Mason quay lại hỏi Drake: - Anh cử người theo dõi cô ta rồi chứ? - Rồi, một cậu trong số những nhân viên có năng lực nhất của tôi: Jerry Nelson. Ngoài ra tôi đã cử một cậu khác ngồi trong xe hơi. Trời đất! Cô gái này mới đẹp làm sao! Theo anh thì đây là chuyện gì vậy? - Tôi cũng đang suy nghĩ… Có thể người ta định biến cô gái này thành một cô gái khác để dễ dàng trong việc ly hôn. Tôi phải chờ người của anh gửi báo cáo đến mới có thể phán đoán được. - Ồ, chắc chắn lúc này cô ta về tới nhà rồi… Drake kêu lên: - Sao, anh nói sao? - Đúng đấy, Gertie có linh cảm như vậy và Della đã kiểm tra chuyện đó khi mở xắc ra. Lúc anh cứ đứng ngây người vì làn da cô ta ấy. - Perry, khi nào lại có khách hàng muốn biểu diễn ‘màn thoát y’ anh nhớ gọi tôi nhé. Anh biết đấy, tôi rất khoái giúp đỡ anh trông công việc mà. Khi Della quay lại phòng, Mason hỏi cô: - Cô ta đi rồi chứ? - Vâng. - Cô có nhìn thấy khẩu súng không? - Có, tôi thấy súng được lắp đạn nhưng là đạn giả. Tôi nhìn thấy rõ ổ đạn chứa toàn đạn không đầu. Đó là khẩu súng nhỏ, chắc thuộc cỡ 22 ly. Drake huýt một tiếng sáo dài, Mason hỏi thêm: - Cô đưa cho cô ta phiếu nhận 10 đôla rồi chứ? - Vâng, đó là tiền dịch vụ. Cô ta muốn đưa thêm cho tôi một số liền 100 đôla nói là để trả cho những việc sau này, nhưng tôi bảo không có quyền nhận, cô ta cần phải trao đổi với ông trước đã. Cô ta nói Ià không hề chi và liền sau đó, cô ta vội vã đi ngay vì đã đến giờ… Mason trầm ngâm nói: - Hy vọng trong kế hoạch của cô ta không xảy ra vụ giết người. Dĩ nhiên cô ta không thể thực hiện nổi chuyện đó với loại đạn giả, nhưng này, Paul, có cái gì đó thầm mách bảo cho tôi biết bản báo cáo của Jerry Nelson và người cộng tác của anh ta không thuộc loại báo cáo bình thường. Anh hãy cho tôi biết ngay khi họ đem tin tức về. ... Mời các bạn đón đọc Perry Mason #69: Người Đàn Bà Đáng Ngờ của tác giả Erle Stanley Gardner.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kim Cương Đoạt Mạng
"Không thể tin được... Jeffery Deaver lại mang đến một cuốn sách bùng nổ nữa trong loạt sách về Lincoln Rhyme... Deaver chính là một bậc thầy... Sẽ chẳng ngạc nhiên khi chúng ta thấy Kim cương đoạt mạng xuất hiện trong rất nhiều danh sách những cuốn sách hay nhất năm." - Suspense Magazine Buổi sáng cuối tuần tĩnh lặng ở khu phố 47, quận Kim cương bỗng chốc bị khuấy động bởi tin tức về vụ thảm sát ba mạng người tại một tiệm trang sức. Nạn nhân là một nghệ nhân cắt kim cương có tiếng cùng một đôi uyên ương đang sắp sửa trao nhau chiếc nhẫn thề hẹn trăm năm. Số kim cương trị giá cả nửa triệu đô-la trong cửa tiệm vẫn còn nguyên vẹn trong khi các nạn nhân bị tra tấn cho đến chết. Đây chắc chắn không phải một vụ án cướp của giết người thông thường. Vậy mục đích thực sự của tên sát nhân là gì? Tên sát nhân vẫn âm thầm, lạnh lùng và kín kẽ đi trên con đường của riêng hắn, cẩn thận xóa bỏ mọi dấu vết và giấu giếm chấp niệm trả thù bệnh hoạn của mình trong khi đầu mối mơ hồ duy nhất mà thanh tra Rhyme cùng cộng sự của anh có được là cậu trai đang học việc tại tiệm trang sức. Tuy nhiên, đối tượng này lại luôn thoát khỏi tầm tay của họ, kể cả lúc tưởng như đã sa lưới mai phục tới nơi… *** REVIEW “KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG” “Đây là nơi đất gặp nước trong cảnh sắc đẹp bình dị mà choáng ngợp. Đây là nơi đá khoác lên mình bố cục, sự lấp lánh và tương phản của nghệ thuật. Đây là nơi mà bụi rậm và cây cối chìa ra dọc theo các mỏm đá với vẻ duyên dáng của làn khói. Đây chính là nơi thích hợp để chết cho một người đã dành toàn tâm toàn ý cho đất mẹ.” Bối cảnh chết chóc của quyển này diễn ra ở một tiệm trang sức. Đơn thuần ban đầu thì người ta sẽ suy đoán rằng kẻ sát nhân muốn giết người cướp của. Tuy nhiên, mọi chuyện không đơn giản như vậy khi chẳng có một viên kim cương nào mất đi. Chỉ có các nạn nhân là bị hành hạ đến chết, trong đó đáng tiếc là có một cặp nạn nhân đang trong quá trình chuẩn bị nhẫn cưới cho cuộc hôn nhân trọn đời của mình. Động cơ của tên sát nhân là điều gây tò mò cho cả vụ án này. Người ta càng tò mò cực độ khi các cặp đôi vừa đính hôn liên tiếp bị sát hại thương tâm. Kẻ thủ ác phải chăng có thù với sự hạnh phúc hay tình yêu của người khác? Tất cả đều là dấu chấm hỏi mà tác giả đặt ra cho bạn đọc trong suốt quá trình khám phá cái kết thật sự của “Kim cương đoạt mạng”. Sự tinh vi trong thủ pháp, sự cẩn thận trong việc xóa đi chứng cứ gây án của kẻ thủ ác đã gây ra nhiều trắc trở, khó khăn cho công cuộc điều tra của Rhyme. Bài toán khám phá tâm lý của tên sát nhân trong vụ này tưởng như giản đơn nhưng hóa ra lại phức tạp vô cùng. Các quan hệ dây mơ rễ má được tác giả miêu tả có phần mơ hồ, cả nhân chứng và vật chứng cũng vậy, mọi thứ như một phủ lên một lớp sương mờ ảo khiến người đọc cứ nghĩ sắp tỏ tường thì cuối cùng lại mất hút hoặc đảo ngược. Jeffery Deaver vẫn duy trì được cách viết riêng biệt trong “Kim cương đoạt mạng”, đặc biệt là thủ pháp xây dựng nhân vật phản diện rất đặc trưng. Qua bao nhiêu quyển mình đã đọc thì đến quyển này, tài năng và sự điên loạn của kẻ thủ ác luôn được khắc họa sâu sắc ở nhiều góc độ. Tâm lý có, thông minh có và đặc biệt ở quyển này là sự biến đổi nhanh chóng trong cách hành động của nhân vật. Một điểm đáng lưu ý khác mà nếu là bạn đọc trung thành của Deaver cũng sẽ phát hiện ra chính là kiến thức đa dạng của tác giả ở nhiều lĩnh vực. Ở mỗi quyển, tác giả sẽ đưa ra nhiều kiến thức hay ho, hữu ích thuộc về các chuyên ngành khác nhau. Nếu ở “Dữ liệu tử thần” hay “Sát nhân mạng”, tác giả đề cập lĩnh vực mạng viễn thông, internet; ở quyển “Lưới điện tử thần” là những đồ điện gia dụng; ở “Búp bê đang ngủ” là những kiến thức về nghệ thuật điều tra tội phạm qua ngôn ngữ cơ thể thì ở “Kim cương đoạt mạng” chính là những khái niệm, cách đánh giá, tìm tòi và đẽo gọt kim cương. Bạn đọc nào có hứng thú về trang sức sẽ đánh giá cao các thông tin mà Jeffery Deaver đã đề cập. Hai nhân vật chính vẫn giữ vững và phát huy phong độ ở quyển này. Sự thông minh của Lincoln và sự gan dạ của Sachs vẫn khiến cho mình nể phục. Ấn tượng không quá tốt của mình đối với quyển này chính là plot twist chưa đủ tầm với câu chuyện. Tuy nhiên, tất cả các tình tiết gộp lại để đưa ra đáp án cuối cùng không bị phi logic nên tổng thể vẫn khiến mình thích thú, hài lòng và chấp nhận được các cú lật của tác giả đưa ra. Có một câu mà mình rất thích trong quyển này chính là: “Đôi khi bạn kết thúc một vụ án nhờ AND và các bằng chứng từ dấu vết hiện trường. Đôi khi nhờ một cái nháy mắt và một giọt mồ hôi.” Có thể nói Deaver luôn có một công thức chung cho các quyển sách của mình và may mắn thay, mỗi cuốn luôn mang đến sự hồi hộp khác biệt và giữ được sự hấp dẫn đối với độc giả đến khoảnh khắc cuối cùng. Sự điên rồ của kẻ ác chưa bao giờ tương đồng trong mỗi tác phẩm của ông, đây là điều mà mình cực kỳ thích khi đọc truyện trinh thám của Jeffery Deaver. Thế giới của khoa học pháp y qua các trang viết của “Kim cương đoạt mạng” có phần hơi nghiệt ngã, hơi bí bách bởi các nước đi của kẻ giết người. Mình ví quyển này như một chuyến đi khám phá trang sức đầy màu sắc và cũng đầy căng thẳng bởi sự tàn nhẫn của kẻ sát nhân. Máu có thể chảy trên kim cương, ngón tay có thể bị cắt đứt rời và cái chết có thể nhấn chìm tình yêu – tất cả đều được gói gọn trong “Kim cương đoạt mạng” khiến bạn thỏa mãn đến giây phút cuối cùng của câu chuyện. (Trần Nguyễn Phước Thông, FB Trần Thông, 04-02-2021) *** Kim cương đoạt mạng – thêm một tuyệt phẩm trinh thám nữa của Jeffery Deaver Với những độc giả khó tính, Kim cương đoạt mạng có thể không phù hợp với các bạn bởi lẽ thật khó để đi đến những trang sách cuối cùng mà không ngủ gật giữa chừng. Tuy nhiên, phần thưởng của Jeffery Deaver đem đến cho những ai đủ kiên nhẫn đọc hết có lẽ sẽ khiến họ phải gật gù, wow, lại thêm một tuyệt phẩm trinh thám mà suýt chút nữa đã lại bị bỏ qua Hồi hộp, kịch tính hay nghẹt thở là…những tính từ không có trong cuốn sách này Không thể phủ nhận rằng Jeffery Deaver viết sách theo một lối mòn, thậm chí tất cả các cuốn sách của ông đều có kết cục tốt đẹp cho mọi nhân vật chính trong toàn bộ series của chúng ta. Nếu đọc nhiều, bạn sẽ chẳng bao giờ phải toát mồ hôi hột cho những nhân vật chính, thậm chí có ở trong một tình huống nghẹt thở, bạn cũng chỉ gật gù, à ừ, giả vờ vậy thôi, vài phút nữa anh ấy hoặc cô ấy sẽ lại vượt qua mọi khó khăn thôi mà. Trở lại với nội dung chính của cuốn sách này, nếu bạn chưa đọc bất kỳ cuốn nào của Deaver thì bạn sẽ ngủ gật giữa chừng dù có kiên nhẫn đến mấy, vì thực sự dành riêng cho những độc giả yêu thích kim cương thì nó khá hay, nhưng những người ngoại đạo thì có thể chán ngắt với mấy cái thông điệp của các nghệ sĩ khoan cắt. Với những người yêu thích tác giả này, mọi việc thậm chí còn tồi tệ hơn. Cuốn sách có thể khiến họ thất vọng nhiều lần. Lại giết người hàng loạt biến thái à, lại hành động rượt đuổi bắt tội phạm à, lại dày hẳn 600 trang nhưng ở ngay mấy chương đầu, kẻ thủ ác đã suýt lọt lưới rồi lại trốn thoát bất ngờ à, ây dà Deaver ơi ông định lừa chúng tôi đến bao giờ nữa đây. Sức chịu đựng của những độc giả trung thành cũng có hạn, đừng bẻ cua khét lẹt mà ảo lòi nữa có được không? À tất nhiên là điểm cộng cho cuốn sách, nó không nhàm chán kiểu rượt đuổi như phim hành động – một kiểu rất Deaver trước đây – nay chỉ toàn là những chương sách nói về hành trình phá án của nhóm Lincoln Rhyme, cộng với những trường đoạn giết người quen thuộc của hung thủ. Nhưng thiếu sự kịch tính, quả thực cuốn sách là một cách tuyệt vời để ngủ ngon nếu đọc vài chương trước khi lên giường mỗi tối. Tựu chung lại, nếu những gì vừa nêu không khiến bạn chùn bước thì xin chúc mừng, rất có thể bạn rất phù hợp để đọc cuốn Kim cương đoạt mạng này, bởi vì ngoài những cái dở vừa nêu, nó tiềm ẩn những cuộc đấu trí cực hay, dù đôi lúc logic hơi hơi ảo lòi Cuộc đấu trí giữa 2 thiên tài – Nhà tội phạm học và gã Thợ đồng hồ chết chóc Như chúng ta đã biết, Thợ đồng hồ đã toi mạng trong tác phẩm Kẻ tầm da (số phận hắn sau đó như nào thì các bạn đọc đi sẽ biết, thiên cơ bất khả lộ!!!). Và lần này hắn đã đạo diễn toàn bộ những vụ án mạng, kế trong kế và án trong án, nhằm đạt được mục đích tối thượng của mình. Thật là mất hay nếu chia sẻ hết những bí mật được tiết lộ trong cuốn sách này. Thợ đồng hồ không cần phải ra mặt, nhưng suýt chút nữa đã lừa được nhà tội phạm học tài ba của chúng ta – Lincoln Rhyme. À nhưng mà đâu có dễ, tác giả Deaver luôn để Rhyme thắng cuộc vì công lý thế nên sau tất cả, dù dày công dàn bẫy, Hale vẫn mất toi 3 triệu đô bởi phi vụ cố vấn và lên kế hoạch dày công thực hiện series giết người hàng loạt của hắn đổ bể. Và sự thật đã diễn ra đúng như thế, nhưng thật vui là cuộc chiến giữa 2 người, đã đang và chưa có hồi kết. Deaver sẽ tiếp tục những cuốn sách nói về cuộc đấu trí thiên tài giữa 2 con người này và hy vọng Hale sẽ có ít nhất một lần qua mặt được Rhyme Sau tất cả, Kim cương đoạt mạng là một kho tàng kiến thức khổng lồ Jeffery Deaver nổi tiếng bởi những kết thúc ảo diệu cho những cuốn sách trinh thám của mình, nhưng đồng thời ông cũng để lại cho độc giả những kiến thức quý báu và vô cùng sâu rộng về một chủ đề xuyên suốt trong cuốn sách. Lần này là kim cương, là giá trị của những tinh thể các-bon có thể bị nhân lên nhiều lần nhưng đồng thời cũng có hàng trăm kẻ sẵn sàng giết người để bịt mọi khả năng làm kim cương rớt giá. Thông qua cuốn sách, bạn có thể sẽ hiểu thêm về nghề gọt đẽo kim cương, thậm chí là những vui buồn khó khăn trong ngành công nghiệp đầy hấp dẫn này. Cuốn sách cũng đề cập dù rất thoáng qua những nền văn hoá của người theo đạo Hồi hay Hindu, thậm chí cuộc sống của những gã Mafia xứ Mexico – nơi mọi người dân đều mơ ước trở thành một Walter White Heisenberg Chốt lại, nếu phải chấm điểm, Kim cương đoạt mạng xứng đáng với con số 7/10. Và dù muốn hay không, mọi độc giả đều sẽ phải ngả mũ với những kiến thức sâu rộng, với đề tài hấp dẫn và với một cách giải đáp phá án tuyệt vời của thương hiệu trinh thám đã được điểm chứng Jeffery Deaver. Mời các bạn đón đọc Kim Cương Đoạt Mạng của tác giả Jeffery Deaver & Orkid (dịch).
Kẻ Tầm Da
Là một cựu nhà báo, ca sĩ nhạc dân ca và luật sư người Mỹ. Ông là một trong những tác giả có các tác phẩm bán chạy nhất trên toàn thế giới. Các tiểu thuyết của ông xuất hiện trong hàng loạt những danh sách bán chạy nhất toàn cầu của các tờ báo như tờ New York Times, Times of London, tờ báo nối tiếng của Ý – Corriere della Sera, tờ Sydney Morning Herald và tờ Los Angeles Times. Sách của ông được bán tại 150 quốc gia và được dịch sang hơn 25 ngôn ngữ. Ông đã bán được 50 triệu cuốn sách trên toàn thế giới. Deaver là tác giả của hơn 35 tiểu thuyết, 3 tập truyện ngắn và một cuốn sách luật phi hư cấu. Không những thế, ông còn viết lời cho một album nhạc đồng quê miền Tây. Ông đã đoạt giải và được đề cử rất nhiều giải thưởng về văn học của rất nhiều quốc gia như Anh, Mỹ, Nhật… với dòng truyện trinh thám. *** Review Kẻ tầm da Thể loại: trinh thám điều tra Nhận xét nhanh: ấn tượng, bất ngờ Nếu chấm điểm độ yêu thích: 8.5/10 Tôi tìm đọc Kẻ tầm da vì muốn tìm câu trả lời cho tuyên bố của một người bạn: Jeffery Deaver ra cuốn nào em sẽ mua ngay cuốn đó. Khi đọc xong, tôi tự nhủ: có lẽ lần sau mình sẽ đội mũ bảo hiểm khi đọc bởi truyện có nhiều pha tăng tốc đột ngột và những cú cua khét lẹt, khiến tôi chóng mặt hoa mắt. Kẻ tầm da vốn là một thợ xăm hình tài năng. Bạn không cần phải lo sợ spoil bởi ngay từ đầu tác giả đã mô tả kỹ lưỡng chân dung của kẻ sát nhân nguy hiểm và man rợ này. Thủ đoạn giết người của hắn tàn độc: đánh ngất nạn nhân, xăm những hình xăm bằng nét vẽ tinh xảo với thông điệp mơ hồ trên da của họ. Nạn nhân sẽ chết quằn quại trong sự đau đớn bởi thay vì dùng mực, hắn đưa thuốc độc vào máy xăm. Hắn gieo rắc hoang mang cho cả thành phố bởi các nạn nhân dường như chỉ là ngẫu nhiên (tuy nhiên tác giả không tập trung mô tả kỹ sự ớn lạnh này). Mục tiêu của vụ án là làm rõ mục đích cuối cùng của hung thủ và ngăn chặn âm mưu kinh hoàng của hắn. Những pha rượt đuổi ngoạn mục giữa thủ phạm Billy Haven và cặp bài trùng Lincoln Rhyme, Sachs diễn ra đầy gay cấn với các cuộc đấu trí nghẹt thở. Phần đầu truyện khá chậm rãi nhưng càng về cuối càng dồn dập và sự hấp dẫn ngày càng tăng. Lượng plot twist khiến một người đọc tay mơ như tôi bị xoay vần như chong chóng và liên tiếp trầm trồ khả năng sáng tạo của tác giả. Dù bị spoil hung thủ ngay từ khi chưa cầm sách (do tám chuyện với 1 người bạn) nhưng khi màn hạ, tôi cũng vẫn hết sức bất ngờ. Tôi cũng rất thích cách xây dựng mối quan hệ gia đình trong truyện, như một lời nhắc nhở mỗi gia đình về tình yêu thương, sự chia sẻ và sự bao bọc vừa đủ cho những đứa trẻ, để những tổn thương tuổi thơ không dấy lên sự nhức nhối trong suốt quãng đời còn lại. Truyện có nhắc đến một số nhân vật trong truyện Kẻ tầm xương. Mặc dù biên tập viên của đơn vị phát hành đã đăng bài nêu một số điểm liên quan và khẳng định việc có thể đọc Kẻ tầm da mà không cần đọc trước Kẻ tầm xương. Tuy nhiên, ý kiến cá nhân của tôi vẫn là nên đọc theo thứ tự bởi có nhiều sự kiện và câu chuyện liền mạch mà Jeffery Deaver cài cắm ở nhiều phần, đặc biệt là phần liên quan đến 1 nhân vật có vẻ như rất thú vị và dường như được coi như lẽ sống của điều tra viên tài năng Lincoln Rhyme là Thợ đồng hồ Richard Logan. Nhân tiện, tôi không thích bìa và tên truyện cho lắm. Còn nội dung thì thật sự rất hấp dẫn. Sắp tới có lẽ tôi sẽ tìm đọc thêm các truyện khác của tác giả. Tác giả: Hồng Khánh *** Người đàn ông dưới hầm – một tên tội phạm kỳ quái đang làm rúng động cả thành phố New York bằng cách thức giết người chưa từng có: Xăm những thông điệp lên người nạn nhân với những loại độc dược chết người, khiến họ chết trong đau đớn cùng cực. Lựa chọn nạn nhân ngẫu nhiên, khiến nhiều người sợ hãi ngay trong chính căn hầm hay gara nhà họ, tên tội phạm này còn tuyên chiến với cả cảnh sát New York. Lincoln Rhyme và cộng sự tiếp tục phải điều tra vụ án này nhanh nhất có thể, trước khi có thêm nhiều nạn nhân khác. Những thông điệp mà tên tội phạm để lại trên người nạn nhân có ý nghĩa gì? Có phải hắn là truyền nhân của Kẻ Tầm Xương – tên tội phạm khét tiếng mà Rhyme đã tống vào tù vài năm trước – nhưng khác biệt ở chỗ hắn ta lại ám ảnh với da người? Hắn có phải một tên tội phạm tâm thần như hình mẫu hắn tạo ra hay không? Liệu cuối đường hầm có là ánh sáng, khi Lincoln liên tục phải căng não để giải mã những âm mưu tàn độc, thêm hiểm đằng sau những vụ giết người và những cái bẫy người đang đợi anh và những người anh yêu thương? *** Tôi tìm đọc Kẻ tầm da vì muốn tìm câu trả lời cho tuyên bố của một người bạn: Jeffery Deaver ra cuốn nào em sẽ mua ngay cuốn đó. Khi đọc xong, tôi tự nhủ: có lẽ lần sau mình sẽ đội mũ bảo hiểm khi đọc bởi truyện có nhiều pha tăng tốc đột ngột và những cú cua khét lẹt, khiến tôi chóng mặt hoa mắt. Kẻ tầm da vốn là một thợ xăm hình tài năng. Bạn không cần phải lo sợ spoil bởi ngay từ đầu tác giả đã mô tả kỹ lưỡng chân dung của kẻ sát nhân nguy hiểm và man rợ này. Thủ đoạn giết người của hắn tàn độc: đánh ngất nạn nhân, xăm những hình xăm bằng nét vẽ tinh xảo với thông điệp mơ hồ trên da của họ. Nạn nhân sẽ chết quằn quại trong sự đau đớn bởi thay vì dùng mực, hắn đưa thuốc độc vào máy xăm. Hắn gieo rắc hoang mang cho cả thành phố bởi các nạn nhân dường như chỉ là ngẫu nhiên (tuy nhiên tác giả không tập trung mô tả kỹ sự ớn lạnh này). Mục tiêu của vụ án là làm rõ mục đích cuối cùng của hung thủ và ngăn chặn âm mưu kinh hoàng của hắn. Những pha rượt đuổi ngoạn mục giữa thủ phạm Billy Haven và cặp bài trùng Lincoln Rhyme, Sachs diễn ra đầy gay cấn với các cuộc đấu trí nghẹt thở. Phần đầu truyện khá chậm rãi nhưng càng về cuối càng dồn dập và sự hấp dẫn ngày càng tăng. Lượng plot twist khiến một người đọc tay mơ như tôi bị xoay vần như chong chóng và liên tiếp trầm trồ khả năng sáng tạo của tác giả. Dù bị spoil hung thủ ngay từ khi chưa cầm sách (do tám chuyện với 1 người bạn) nhưng khi màn hạ, tôi cũng vẫn hết sức bất ngờ. Tôi cũng rất thích cách xây dựng mối quan hệ gia đình trong truyện, như một lời nhắc nhở mỗi gia đình về tình yêu thương, sự chia sẻ và sự bao bọc vừa đủ cho những đứa trẻ, để những tổn thương tuổi thơ không dấy lên sự nhức nhối trong suốt quãng đời còn lại. Truyện có nhắc đến một số nhân vật trong truyện Kẻ tầm xương. Mặc dù biên tập viên của đơn vị phát hành đã đăng bài nêu một số điểm liên quan và khẳng định việc có thể đọc Kẻ tầm da mà không cần đọc trước Kẻ tầm xương. Tuy nhiên, ý kiến cá nhân của tôi vẫn là nên đọc theo thứ tự bởi có nhiều sự kiện và câu chuyện liền mạch mà Jeffery Deaver cài cắm ở nhiều phần, đặc biệt là phần liên quan đến 1 nhân vật có vẻ như rất thú vị và dường như được coi như lẽ sống của điều tra viên tài năng Lincoln Rhyme là Thợ đồng hồ Richard Logan. Nhân tiện, tôi không thích bìa và tên truyện cho lắm. Còn nội dung thì thật sự rất hấp dẫn. Sắp tới có lẽ tôi sẽ tìm đọc thêm các truyện khác của tác giả. Hồng Khánh Mời các bạn đón đọc Kẻ Tầm Da của tác giả Jeffery Deaver & Orkid (dịch).
Trò Chơi Của Ripley
Tom Ripley chỉ quan tâm đến tiền. Tom Ripley chỉ giết người vô tội. Tom Ripley chỉ giả vờ hiền lành để người khác quý mến. Thông qua phần 1 – Quý ngài tài năng và phần 2 – Thế giới ngầm của Ripley, độc giả đã hiểu rõ về quá trình mà Tom Ripley từ một thanh niên “có vẻ hiền lành” trở thành một kẻ sát nhân. Hai phần đầu dường như khiến người đọc cảm thấy đã hiểu rõ về nhân vật này. Thế nhưng… Mọi điều bạn nghĩ mình biết về Tom Ripley – nhân vật phản anh hùng được yêu thích nhất của Patricia Highsmith – sắp hoàn toàn thay đổi. Anh tham gia vào một phi vụ chỉ vị cảm thấy bản thân có trách nhiệm. Anh trừng trị những kẻ sát nhân. Nhưng anh vẫn bị người khác ghét đến mức nhổ nước bọt vào mặt. … Và trong trò chơi nguy hiểm này, không còn những tay cảnh sát, thám tử ngờ nghệch. Những tên mafia Ý ra tay dứt khoát và tàn độc sẽ không dễ dàng buông tha cho Tom Ripley. Liệu với quá nhiều biến động xảy ra như vậy, anh có thể bảo toàn tính mạng cho màn đấu trí tiếp theo? *** REVIEW “TRÒ CHƠI CỦA RIPLEY” “Hai ô tô đậu trên sân sỏi một cách tùy ý, Tom muốn ngôi nhà của mình trông giống bức tranh một bữa tiệc đang diễn ra huyên náo, đông vui hơn so với thực tế. Dù Tom biết rằng thật ra chuyện này cũng sẽ chẳng cản trở hành động của tụi mafia đâu, nếu chúng định quẳng một quả bom vào, và do đó có thể anh đang đẩy bạn bè mình vào vòng nguy hiểm. Nhưng Tom có cảm tưởng là lũ mafia thích mưu sát anh một cách lặng lẽ hơn: chọn lúc anh ở một mình rồi tấn công anh, có thể là không dùng súng, chỉ cần tấn công đột ngột và gây chết người là đủ”. Hào hứng chờ quyển thứ 3 trong series Ripley và quả thật không cảm thấy thất vọng sau khi đọc xong. Ripley ở quyển này mang đến những màn giết người trầm tĩnh đến đáng sợ dù ở những chương đầu, một cuộc sống khá yên ả của nhân vật chính hiện ra trước mắt bạn đọc. Nhưng sự thanh bình trong đời sống của Tom chỉ là giây phút thoáng qua, dường như vận mệnh của một kẻ như anh là vậy, nhìn cứ tưởng là hào nhoáng, là nhẹ nhàng sau bao màn giết chóc nhưng ẩn giấu tận cùng đều là mùi máu tanh. Reeves – một người quen cũ của Tom đến tìm anh với mục đích nhờ giết dùm mấy tên mafia. Với cách cảm nhận của mình thì Reeves là một tên có tính cách đáng ghét và ăn hại. Vậy mà Ripley vẫn giúp hắn, nhưng anh nâng tầm lên bằng việc “nhờ cậy” Jonathan Trevanny. Thực chất, đưa Jonathan vào vụ này vì Tom muốn có kẻ thay mình làm, sau đó tâm lý dần chuyển thành muốn có bạn làm chung rồi cuối cùng là chuyển hóa thành tâm lý muốn bảo vệ Jonathan thoát khỏi vụ này. Ban đầu, việc thuyết phục Jonathan Trevanny khá khó khăn nhưng Tom nắm thóp được Jonathan đang cần tiền để chữa bệnh và lo cho gia đình, Reeves thì nhìn nhận Jonathan là một kẻ nhát gan và thiếu ý chí nên sẽ dễ dắt mũi. Một vài chiêu trò về tiền bạc, về sự cám dỗ đã khiến Jonathan rơi vào vòng xoáy phạm pháp mà Ripley vẽ ra. Cũng từ đó, hàng loạt vụ giết người diễn ra và Jonathan đáng thương cứ bị cuốn theo như thế, không thể nào tách ra được. Về mạch truyện, “Trò chơi của Ripley” thực sự rất cuốn vì ban đầu cứ thư thả, nhẹ nhàng, dần dần chuyển nhanh và đẩy cao trào một cách trọn vẹn. Những vụ ám sát xảy ra khá nhiều, cảm giác những cái chết của mấy tên mafia đến nhanh chóng và hồi hộp vô cùng. Nhân vật Tom ở phần 3 này dường như đã bớt “phản anh hùng” hơn hai quyển trước. Thứ nhất là ở tâm lý chỉ giết kẻ xấu, không giết người tốt nữa – một sự chuyển biến khá tích cực mà Patricia Highsmith đã dựng lên khá hay trong câu chuyện lần này. Thứ hai là cảm giác ăn năn khi kéo Jonathan Trevanny vào vụ việc ám toán lũ mafia. Sự hối hận này không giúp Jonathan thoát khỏi những rắc rối giết chóc nhưng cũng phần nào có thêm sự hỗ trợ để tránh những hiểm nguy chết người khi thực hiện “nhiệm vụ”. Dù rằng sau đó kết cục hơi cay đắng nhưng màn xây dựng tâm lý cho Tom ở quyển này đã mang nặng tình nghĩa và tình người hơn. Đây cũng là điểm yếu của quyển sách này vì khác với hai quyển trước, khi tâm lý tội phạm là nghệ thuật đỉnh cao trong cách viết của Highsmith thì ở quyển này, vì “tính tội phạm” của Ripley đã giảm một phần nào đó trong tính cách nên phần diễn tả nội tâm có phần kém hấp dẫn. Một điểm thú vị mà mình thấy được trong cách sống phức tạp của nhân vật Ripley là Jonathan Trevanny có một sức hút đặc biệt lạ kỳ đối với anh ta. Điều này cũng đã từng xảy ra ở hai quyển trước đó, dường như Tom rất dễ bị ảnh hưởng, bị ám ảnh bởi một người khác. Lần nào cũng vậy, một khuôn mẫu mà anh dễ bị tác động đến, vừa muốn bảo vệ vừa muốn làm hại người đó – vừa ngưỡng mộ vừa muốn phá bỏ để thay thế cái mà bản thân khao khát. Mình không nghĩ điều này là do Tom có tâm lý bệnh hoạn gì nhưng có xuất phát từ tài năng bắt chước, xuất phát từ hoàn cảnh thuở bé mà mãi cho đến tận sau này, Ripley vẫn chưa hề hài lòng về bản thân. Có lẽ, ở “Trò chơi của Ripley”, ai chết đã không còn quan trọng nữa, vì đối với Tom thì chúng là mafia – là những kẻ đáng phải chết. Và đúng với tinh thần đó, tác giả cũng miêu tả những cái chết một cách chớp nhoáng, kịch tính và không phức tạp tâm trạng của nhân vật chính khi giết người. Đúng là khi chúng ta ở thế giới của một nhân vật chính “phản anh hùng” thì luôn thấy những lý do giết chóc ấy ở một góc độ hợp lý. Sự biện minh chính nghĩa ấy được nâng tầm khá tốt ở quyển sách này và giống như một biểu tượng trưởng thành của Tom vậy. Nếu lần đầu, khi đọc “Quý ngài tài năng”, mình cảm thấy hình ảnh của “Gatsby vĩ đại”; lần hai khi đọc “Thế giới ngầm của Ripley”, mình liên tưởng đến “Bức tranh Dorian Grey” thì lần này, đọc “Trò chơi của Ripley”, mình chẳng liên tưởng đến bất cứ tác phẩm nào nữa, cảm thấy Tom Ripley của phần này khác biệt quá. Thật sự, cốt truyện của quyển này không phải là một chất xúc tác hấp dẫn mà thứ chinh phục bạn đọc chính là hình tượng nhân vật chính đã mang bản sắc cá nhân rất riêng biệt, rất độc đáo, khác đi với chính hắn trong quá khứ và chắc sẽ còn khác biệt nữa ở những quyển sau. (Trần Nguyễn Phước Thông, FB Trần Thông, 16-11-2020) *** “Trần đời không thể có một vụ giết người hoàn hảo,” Tom nói với Reeves. “Đó chỉ là một trò chơi tự biên tự diễn, cố gắng khiến nó trở nên hoàn hảo. Tất nhiên anh có thể tranh luận là có rất nhiều vụ án chưa được giải quyết. Hai chuyện này khác nhau.” Tom thấy chán. Anh đi đi lại lại trước lò sưởi nhà mình, bên trong có một ngọn lửa nhỏ nhưng ấm cúng nổ lép bép. Tom cảm thấy cái cách anh vừa nói chuyện có vẻ trịch thượng lại còn bảo thủ. Nhưng vấn đề là, anh không thể giúp Reeves và anh cũng đã nói với anh ta điều đó rồi. “Phải, không sai,” Reeves nói. Anh ta đang ngồi trên một chiếc ghế bành lụa màu vàng, cơ thể mảnh dẻ chúi về phía trước, hai tay chụm lại giữa đầu gối. Anh ta có khuôn mặt xương xẩu, mái tóc ngắn màu nâu sáng, đôi mắt màu xám lạnh lẽo - không phải một khuôn mặt dễ chịu nhưng có thể được xem là khá đẹp trai nếu không có một vết sẹo dài mười hai phân từ thái dương bên phải vắt ngang qua má và gần chạm đến miệng. Có màu hồng sáng hơn một chút so với da mặt, vết sẹo giống như một tác phẩm khâu vá không lành nghề, hoặc cũng có thể nó chưa bao giờ được khâu lại. Tom chưa một lần hỏi về chuyện đó, nhưng Reeves từng tự nguyện kể lại, “Một cô gái dùng hộp phấn bỏ túi của cô ta gây ra đó. Anh có tưởng tượng nổi không?” (Không, Tom không thể.) Reeves nở một nụ cười buồn bã thoáng qua, một nụ cười hiếm hoi mà Tom nhớ ở anh ta. Vậy nhưng trong một dịp khác, “Tôi bị ngã ngựa - bị kéo lê theo bàn đạp vài thước.” Reeves đã nói vậy với một người khác, nhưng Tom cũng có mặt ở đó. Anh thì nghi là do một con dao cùn trong một trận ẩu đả hết sức hung hãn ở đâu đó gây ra. Giờ thì Reeves lại muốn Tom đề cử một người để thực hiện một mà có lẽ là hai “vụ giết người đơn giản” và có thể thêm một vụ trộm nữa, cũng rất an toàn và đơn giản. Reeves đã từ Hamburg đến tận Villeperce để nói chuyện với Tom và anh ta sẽ ở qua đêm, rồi ngày mai tới Paris để nói chuyện thêm với một người khác, sau đó mới quay về nhà, hẳn là để suy nghĩ thêm nếu mời chào thất bại. Reeves vốn chỉ làm việc mua bán đồ ăn cắp, nhưng dạo này đã bắt đầu nhúng tay vào thế giới cờ bạc phi pháp của Hamburg, giờ anh ta đang đảm nhận vai trò bảo vệ. Bảo vệ khỏi cái gì? Khỏi lũ cá mập Ý muốn nhảy vào ăn phần. Một gã từng là sát thủ đánh thuê của mafia đã được cử ra làm người thử lửa, ngoài ra còn có một gã nữa có thể đến từ một băng đảng khác, Reeves nghĩ. Khi trừ khử một hoặc có thể là cả hai kẻ xâm nhập đó, anh ta mong muốn sẽ dập tắt được những nỗ lực trong tương lai của bọn mafia, thêm vào đó là thu hút sự chú ý của cảnh sát Hamburg tới mối hiểm họa này, còn lại để cảnh sát giải quyết nốt việc tống cổ lũ mafia đi. “Bọn nhóc Hamburg đó là một băng đảng đứng đắn,” Reeves đã hùng hồn tuyên bố như vậy. “Có thể những gì chúng làm là phi pháp, việc điều hành vài casino tư, nhưng với câu lạc bộ thì không, vả lại chúng cũng chẳng thu về những khoản lợi nhuận kếch xù. Không giống Las Vegas, hoàn toàn bị mafia thao túng, lại còn ngay dưới mũi đám cảnh sát Mỹ!” Tom cầm que cời và gạt lửa lại một chỗ cho gọn, đút thêm một khúc gỗ nhỏ được chẻ gọn gàng vào. Giờ là gần sáu giờ tối. Chẳng mấy nữa là đến lúc uống rượu. Mà sao không uống luôn nhỉ? “Anh có muốn. Bà Annette, quản gia của nhà Ripley, đúng lúc ấy từ bếp vào. “Xin thứ lỗi. Anh Tome, anh có muốn uống rượu luôn không, vì hai anh đã không hề uống trà?” “Có, cảm ơn bà Annette. Tôi cũng vừa mới nghĩ vậy xong. Bà mời Heloise uống rượu cùng chúng tôi luôn được không?” Tom muốn cô giải tỏa bầu không khí một chút. Trước khi đến sân bay Orly lúc ba giờ chiều để đón Reeves, anh đã dặn Heloise là anh ta muốn nói chuyện riêng với mình, nên cô đã nhẩn nha trong vườn hoặc ở lỳ trên gác cả buổi chiều. “Anh vẫn không,” Reeves nói với vẻ khẩn thiết và dồn hết hy vọng lần chót, “cân nhắc chuyện tự mình đảm nhận việc đó sao? Anh thấy đấy, anh không có liên hệ nào với thế giới đó hết, đó là điều chúng tôi muốn. Sự an toàn. Sau tất cả, số tiền chín mươi sáu nghìn đô đâu phải là tệ.” Tom lắc đầu. “Theo một cách nào đó mà nói, tôi có liên hệ với anh còn gì.” Chết tiệt, anh từng giúp Reeves Minot vài việc vặt, như là gửi những món đồ nhỏ bị ăn cắp, lấy lại đồ từ các tuýp kem đánh răng, nơi anh ta đã đút chúng vào, những vật nhỏ xíu như các cuộn vi phim chẳng hạn, được những hành khách mang theo không chút hoài nghi. “Anh nghĩ tôi có thể trốn thoát bao nhiêu phi vụ bí mật như thế này nữa? Tôi còn phải bảo vệ danh tiếng của mình, anh biết đấy.” Tom suýt phì cười khi nói ra câu này, nhưng đồng thời tim anh cũng rộn ràng với một cảm xúc rất thật. Và anh đứng thẳng hơn, ý thức sâu sắc về ngôi nhà hoa lệ mà mình đang sống, về sự tồn tại an toàn của mình hiện giờ, tròn sáu tháng sau sự vụ Derwatt, suýt nữa đã trở thành một thảm kịch. Nhưng anh đã thoát được, chẳng phải chịu hậu quả gì ngoài chút hoài nghi quấn thân. Đi trên làn băng mỏng, đúng thế, nhưng mặt băng chưa vỡ. Tom đã tháp tùng thanh tra người Anh Webster và vài chuyên gia pháp y tới khu rừng ở Salzburg nơi anh đã hỏa thiêu cái xác của người được xem là họa sĩ Derwatt. Cảnh sát cũng hỏi vì sao anh lại đập nát sọ người. Tom vẫn nhăn nhó khi nghĩ lại, vì anh đã làm vậy để cố gắng rải rác và che giấu hàm răng trên. Hàm răng dưới dễ dàng bung ra, và Tom đã chôn nó ở cách đó một đoạn. Nhưng hàm răng trên... Vài chiếc răng đã được một chuyên gia pháp y thu thập lại, nhưng hoàn toàn không có hồ sơ nha khoa của Derwatt từ bất kỳ một nha sĩ nào ở Luân Đôn hết, Derwatt đã sống (như người ta nghĩ) ở Mexico suốt sáu năm trước đó. “Lúc ấy nó có vẻ là một phần của công tác hỏa táng, việc phải làm để giúp anh ấy biến thành tro bụi,” Tom đã trả lời họ như vậy. Cái xác bị đốt thực ra là xác của Bernard. Đúng thế, Tom vẫn thấy rùng mình trước sự nguy hiểm trong thời khắc ấy cũng như hành động đáng kinh sợ của anh, thả một tảng đá lớn xuống cái sọ đã cháy đen. Nhưng ít nhất anh không hề giết Bernard. Bernard Tufts đã tự tử. Tom nói, “Chắc chắn là trong số những người mà anh quen thì anh có thể tìm được một người làm việc đó chứ.” “Đúng thế, vậy nhưng họ đều có liên hệ với tôi - nhiều hơn anh. À, những người mà tôi quen thì đều khá tai tiếng,” Reeves nói với giọng đượm vẻ đầu hàng buồn bã. “Anh quen rất nhiều người đáng kính, Tom, những người thật sự trong sạch, những người không thể chê trách.” Tom bật cười. “Anh định dụ dỗ những người như thế bằng cách nào hả? Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ anh mất trí rồi đấy, Reeves.” “Không! Anh hiểu ý tôi mà. Một người chịu làm vì tiền, chỉ cần tiền mà thôi. Họ không nhất thiết phải là chuyên gia. Chúng tôi sẽ chuẩn bị chu đáo. Nó sẽ giống như... một vụ mưu sát công cộng. Một ai đó mà nếu bị thẩm vấn thì trông anh ta sẽ... hoàn toàn không có khả năng gây ra hành động đó.” Bà Annette đẩy xe chở rượu vào. Xô đá bạc bóng loáng. Chiếc xe đẩy kêu lọc xọc. Tom đã định tra dầu cho nó mấy tuần nay rồi. Anh có thể giễu cợt Reeves tiếp vì bà Annette, Chúa phù hộ linh hồn bà ta, không hiểu tiếng Anh, nhưng Tom đã chán ngán chủ đề này rồi và thậm chí còn thấy sung sướng khi bà Annette cắt ngang. Bà ta tầm sáu mươi tuổi, gốc Normandy, đường nét đẹp và cơ thể rắn rỏi, một viên ngọc quý trong số những người hầu. Tom không thể tưởng tượng ra Belle Ombre vận hành mà thiếu bà ta. Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Của Ripley của tác giả Patricia Highsmith & Nguyễn Mai Trang (dịch).
Bùn Nhơ Trên Tuyết
Bùn nhơ trên tuyết Tác giả: Georges Simenon Người dịch: Lê Văn & Vân Phong Nhà xuất bản Thuận Hóa Năm xuất bản 1988   Nhà văn Georges Simenon sinh ngày 13.2.1903 mất ngày 4.9.1989. Năm 16 tuổi, Simenon là chàng phóng viên trẻ viết tin vắn cho tờ La Gazette de Liège. Mỗi ngày, ông đạp xe đến các bót cảnh sát, nhà băng, sở cứu hỏa, những cuộc thi thể thao để lấy tin cho báo. Năm 1922, ông tới Paris hoa lệ. Tiểu thuyết đầu tay Trên Chiếc Cầu Vòm Cung được xuất bản tại Liège (Bỉ) với bút danh Georges Sun. Nhưng sự thành công chưa vội đến với cây bút trẻ có hàng chục bút danh khác nhau này (Jean du Perry, Gom Gut, Christian Brull...). Mười năm miệt mài viết như người lao động khổ sai giúp ông thành thạo trong “tốc độ” sáng tác. Đây chính là thế mạnh của tác giả “bậc thầy trinh thám” sau này. “Suốt thời kỳ 1928-1931, ông chỉ viết những tác phẩm về Maigret, trung bình mỗi tháng một cuốn”, ông nổi tiếng như cồn khi tiểu thuyết trinh thám Con Chó Vàng (Le chien jaune, 1931) được xuất bản, với tên thật Georges Simenon. 11 tác phẩm in năm đó thì 10 cuốn là tiểu thuyết với nhân vật sáng tạo Thanh tra Maigret. Một đời văn với hơn 300 tác phẩm viết bằng tiếng Pháp đã được xuất bản, người ta không khỏi thán phục năng lực sáng tác bền bỉ và trí tưởng tượng phong phú của nhà văn Georges Simenon. Bậc thầy tiểu thuyết trình thám thật sự chinh phục hàng triệu người đọc tại nhiều nước trên thế giới. Hơn 80 tiểu thuyết Thanh tra Maigret không nằm trong thể loại truyện hình sự tầm thường. Giá trị văn học của tác phẩm đã được các nhà phê bình nhìn nhận. Sau ngày ông mất, Đại học Liège ở Bỉ đã thành lập Trung tâm nghiên cứu Georges Simenon và đã xuất bản các tác phẩm nghiên cứu về ông. Cho đến nay, chưa có nhà xuất bản nào tại Pháp in toàn bộ tác phẩm của Georges Simenon. Mới đây, các tiểu thuyết của ông được Nhà xuất bản Ommious in thành 25 tập Tất cả Simenon nhưng chưa đầy đủ. Còn ở Việt Nam mới chỉ có khoảng chục cuốn thuộc thể loại trinh thám hình sự của Georges Simenon. Không học cao, không đọc nhiều, không quan hệ rộng và cũng chẳng mấy khi đi đâu xa, thế nhưng Georges Simenon lại lập kỷ lục về số sách bán được và làm giàu nhờ những tác phẩm được chuyển thể điện ảnh. Bị một số người xem thường suốt thời gian dài, nhà văn viết nhiều và viết nhanh này lại được những đồng nghiệp danh tiếng như André Gide, Henry Miller hết mực kính trọng. Làm thế nào một người rời trường học từ lúc 15 tuổi và thừa nhận mình chưa bao giờ đọc những tác phẩm văn học cổ điển lại trở thành nhà văn viết tiếng Pháp có nhiều người đọc nhất và có tác phẩm được dịch nhiều nhất trên thế giới? Văn phong của Georges Simenon không có gì đặc biệt, không hoa mỹ và không có những hình ảnh ấn tượng. Vốn từ vựng của ông cũng rất hạn chế. Tiểu thuyết của ông không có nhiều yếu tố lịch sử hay triết học. Mọi nhân vật trong truyện đều thuộc tầng lớp trung lưu, có cuộc sống bình lặng, những thị dân tiểu tư sản, chung thủy với vợ, ít ngao du, không tham vọng, không chính kiến rõ rệt. Thế mà không khí trong tiểu thuyết của ông khiến người đọc phải nhớ mãi. Trong 60 năm cầm bút, Georges Simenon trải qua nhiều trào lưu văn nghệ; chủ nghĩa siêu thực, chủ nghĩa hiện sinh, chủ nghĩa Marx và Tiểu thuyết mới, nhưng không trào lưu nào ảnh hưởng nơi ông. Để hiểu được phần nào bí quyết thành công của Georges Simenon, có lẽ cần trở lại thời thơ ấu của ông. Gia đình sống quanh quẩn trong thành phố quê hương, chẳng mấy khi đi đâu xa. Để thay đổi số phận, năm 16 tuổi, Georges Simenon đến Paris. Vì sinh kế, chàng thanh niên trẻ làm đủ mọi công việc liên quan đến viết lách. Con người rất ít khi đọc sách ấy lại có một năng khiếu đặc biệt: Có thể cùng lúc là thư ký, nhà báo, nhà văn, và viết rất nhanh. Khi một nhà xuất bản yêu cầu một cuốn tiểu thuyết, câu hỏi đầu tiên của Georges Simenon luôn là: “Ông muốn có sách vào thứ sáu này hay tuần tới?” Ông viết nhiều và nhanh đến nỗi khi chưa đến 25 tuổi đã có rất nhiều bút danh. Tất cả các tác giả từng viết tiểu sử Georges Simenon đều nhận định: Để viết cuốn tiểu thuyết “Maigret” (tên vị thanh tra, nhân vật chính trong tiểu thuyết của Simenon), nhà văn chỉ cần 6 ngày và chỉ mất 9 ngày cho những tác phẩm khác mà ông gọi là “tiểu thuyết hắc” (romans durs). Cách viết nhanh như vậy giúp ông đạt được những thành công đầu tiên. Pietr le Letton (1931) là cuốn truyện mở đầu loạt truyện Maigret. Trong vòng hai năm, ông viết hơn 20 tiểu thuyết, đem lại lợi nhuận lớn lao cho nhà xuất bản Fayard. Cuốn tiểu thuyết cuối cùng, Maigret et monsieur Charles (Maigret và ông Charles) được xuất bản năm 1972. Những cuộc phiêu lưu của thanh tra Maigret trải dài trên 75 tiểu thuyết (với khoảng chừng 10 năm), mà nhân vật chính không già đi, trán không gợn một nếp nhăn. Từ tác phẩm đầu tiên cho đến tác phẩm cuối cùng, thanh tra Maigret vẫn ở tuổi 50. Các nhà nghiên cứu nhận thấy tên Georges Simenon được ký trên hơn 200 cuốn tiểu thuyết và ông cũng viết ngần ấy tiểu thuyết với những bút danh khác (40 bút danh) và gần 1.000 truyện ngắn. Les fiançailles de monsieur Hire (Lễ Đính Hôn Của Ông Hire) và Le Chien Jaune (Con Chó Vàng) là những tác phẩm củng cố danh tiếng của ông. Những trí thức ở Paris không muốn nhắc đến “kẻ xa lạ” trốn tránh kinh đô Ánh sáng và xem thường những nghi thức của xã hội thượng lưu. Nhiều người phê phán Georges Simenon không có văn phong. Ngoại trừ nhà văn Pháp André Gide và nhà văn Mỹ Henry Miller, Georges Simenon không giao tiếp với ai nên bị giới văn học cho “ra rìa”. Ông cũng giữ thái độ mập mờ, không cộng tác với ai, cũng chẳng phản kháng ai. Khi nước Pháp thoát khỏi sự chiếm đóng của phát xít Đức, cũng như nhiều nhà văn khác, Georges Simenon bị buộc nhiều tội, trong đó hai tội chính: Ký hợp đồng với một nhà sản xuất phim người Đức để chuyển thể 9 cuốn tiểu thuyết của ông và Christian Simenon, em trai ông, ủng hộ phong trào chống chế độ đại nghị ở Bỉ, bị kết án tử hình vắng mặt. Năm 1945, Georges Simenon rời châu Âu sang Mỹ, lưu lại đây 10 năm. Nhưng ở nơi sống mới, “nỗi ám ảnh viết lách” không hề dịu đi. Trái lại, trí tưởng tượng của ông càng thêm phong phú nhờ những chuyến phiêu lưu khám phá kinh đô điện ảnh Hollywood. Lúc này ở châu Âu, những lời lên án ông hợp tác với phát xít Đức đã nhạt đi. Georges Simenon sang Thụy Sĩ, sống trong một dinh thự mênh mông ở Epalinges, cách Lausanne 10km. Ông đã là một ngôi sao. Người tra tranh nhau đăng tiểu thuyết của ông trên các báo và chuyển thể thành phim. Từ La nuit du carrefour (1932) đến Monsieur Hire (1989), tổng cộng 56 tiểu thuyết chuyển thể. Thêm một kỷ lục nữa: Georges Simenon trở nên giàu có nhờ số sách bán được và những bộ phim. Thoạt đầu, danh tiếng làm ông thích thú, nhưng rồi ông thấy chán ngán: “Tôi bán bản quyền và chẳng quan tâm nữa. Thậm chí tôi còn không đi xem phim”. Ở Epalinges, cuộc sống của ông rất bình lặng. Ông ít giao tiếp, dành toàn bộ thời gian để viết, đi dạo hai lần mỗi ngày, mỗi tháng gửi một bản thảo cho nhà xuất bản. Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến năm 1972, ông hầu như ngưng viết. Trước khi qua đời năm 1989, ông cho xuất bản 20 tác phẩm tự truyện. Sách của Georges Simenon được dịch sang 50 thứ tiếng. Trong bảng xếp hạng các sách được dịch nhiều nhất trên thế giới, sách của Georges Simenon và Agatha Christie chỉ xếp sau Kinh Thánh và các tác phẩm của Karl Marx. Cùng với việc viết lách, phụ nữ là mối quan tâm lớn của đời ông. Có nhiều lời đồn đoán về “năng lực tình ái” phi thường của Georges Simenon. Ông từng khoe đã yêu 10.000 phụ nữ. Denyse, người vợ thứ hai, cho biết lúc tuổi xế bóng, Georges Simenon vẫn chăn gối 3 lần mỗi ngày. Bà bếp tiết lộ đã dan díu với ông chủ Georges Simenon trong một thời gian dài, và trong lúc đi dạo, cha đẻ của Maigret lại tìm quên trong vòng tay của một cô gái làng chơi. Sinh hoạt tình dục sôi nổi ấy lại không để lại một dấu vết nào trong tác phẩm của Georges Simenon. Bà Maigret là một phụ nữ tiểu tư sản, mờ nhạt và lệ thuộc, luôn ngưỡng mộ chồng. Điểm này cũng là một bí ẩn của Georges Simenon. Ông kết hôn lần đầu tiên năm 19 tuổi với Tigy, có một con trai tên Marc. Marc kết hôn với nữ diễn viên nổi tiếng Mylène Demongeot, Georges Simenon cũng có quan hệ tình ái với ngôi sao nhạc kịch Joséphine Baker và suýt ly hôn với Tigy. Năm 1945, Georges Simenon gặp Denyse Ouimet, thoạt đầu là thư ký của ông, rồi trở thành người tình, người vợ, Georges Simenon và Denyse có 3 con: John, Mary và Pierre. Mời các bạn đón đọc Bùn Nhơ Trên Tuyết của tác giả Georges Simenon.