Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ma Nữ của Laplace

Những hiện tượng dị thường xuất hiện quanh Madoka, một cô gái trẻ. Sau thời gian làm vệ sĩ cho cô, Takeo, một cựu cảnh sát, đã nhận thấy điều đó. Trong khi những nghi vấn của anh chưa có lời đáp, Madoka đột nhiên biến mất…  Cùng lúc đó, những vụ tử vong vì khíhydro sulfuaxảy đến tại hai khu du lịch suối nóng cách xa nhau. Đến hiện trường điều tra, giáo sư chuyên ngành địa hóa học Aoe chạm tránmột cô gái trẻ bí ẩn. Lần theo tung tích của cô, Aoe bắt gặp một thảm kịch kinh hoàng từ quá khứ, và sự tồn tại của một dự án tối mật có liên quan tới tương lai nhân loại…  “Một cuốn sách đáng kinh ngạc phá vỡ giá trị quan của tôi từ trước đến nay.” - Horikita Maki, – nữ diễn viên chính phim Bạch Dạ Hành *** Reviewer: Điền Yên Tôi khá phân vân trước khi đọc Ma nữ của Laplace vì cái đoạn giới thiệu ở bìa 4 sách. Cái gì mà cô gái biến mất, vòi rồng rồi thì tương lai nhân loại. Tôi đã tưởng tượng bối cảnh người ngoài hành tinh xâm chiếm trái đất không thì cũng là AI gì gì đó. Lẽ nào Keigo đã bay sang cả thể loại viễn tưởng? Đắn đo một hồi rồi tôi cũng quyết định đọc Ma nữ trước Trứng chim vì dàn trang nó đẹp hơn. Vẫn như đa số tác phẩm khác, mở đầu truyện là màn giới thiệu một loạt nhân vật và một loạt câu chuyện tưởng như chẳng liên quan gì đến nhau: một đạo diễn nổi tiếng đi nghỉ suối nước nóng cùng cô vợ trẻ đẹp bị chết vì nhiễm độc H2S, mặc dù cái chết hoàn toàn là do hiện tượng tự nhiên nhưng vẫn có quá nhiều điểm kỳ lạ nên theo thông lệ là sẽ có người nghi ngờ và kiên trì điều tra; một diễn viên vô danh cũng chết theo cách thức tương tự; một cô bé có mẹ bị chết vì vòi rồng; một cảnh vệ phải về vườn vì tăng axit uric máu bất ngờ nhận lời mời làm vệ sĩ cho một thiếu nữ… Các câu chuyện rời rạc dần được chắp nối vào nhau thành một bức tranh toàn cảnh thông qua điều tra của cảnh sát Nakaoka và giáo sư Aoe. Rất nhiều người nói “nếu biết trước thế này thì tôi đã…” nhưng dự đoán được tương lai có phải điều may mắn không? “Con người mang trong mình ước mơ vì chưa biết tương lai sẽ ra sao”. Nếu không có ước mơ, chúng ta sống như chỉ chờ để chết. Thế nên nếu cho lựa chọn biết trước tương lai hoặc không, tôi sẽ chọn vế sau. Dù sao, hiện tại cũng là một món quà và vị lai là một điều bí mật. Quay trở lại với Ma nữ của Laplace. Cội nguồn của tội ác trong tác phẩm đề cập tới một vấn đề gây tranh cãi: tội phạm có phải là bẩm sinh hay không, đặc biệt là những kẻ thái nhân cách. Có những giả thuyết cho rằng có những kẻ sinh ra đã có gen phạm tội, cấu tạo não của họ không có sự xót thương, đồng cảm nên giết chóc và hành hạ người khác với họ chẳng khác gì những việc làm bình thường như nấu ăn, xem phim. Sinh ra đã như vậy không phải lỗi của họ, vậy nếu họ phạm tội thì có bị trừng phạt không? Nếu phạm tội do bẩm sinh khuyết tật về não cũng trừng phạt thì những người đồng tính có bị trừng phạt vì “tội đồng tính” hay không, khi mà WHO đã coi đồng tính không phải bệnh mà là tự nhiên? Câu trả lời, dĩ nhiên không được tác giả đưa ra. Keigo luôn vô cùng khôn khéo trong việc đưa vấn đề cho độc giả còn mình chẳng bày tỏ gì. Kẻ thủ ác trong truyện người thì bị trừng phạt, người thì bỏ đi, một số người liên đới dù làm việc ác cũng vẫn sống nhơn nhơn. Cuộc sống luôn không công bằng và truyện của Keigo không cố gắng thay đổi điều ấy. Hầu hết bi kịch của loài người xuất phát từ lòng tham lam, sự ích kỷ, thói đố kị. Bài học rút ra từ truyện này là nếu bạn muốn giết người mà không để lại bất kỳ dấu vết nào thì cách tốt nhất là lợi dụng thiên tai để người đó chết vì thiên tai, để làm được việc này thì hoặc bạn hên hoặc bạn có một trí tuệ siêu phàm, có thể căn cứ vào các dữ liệu trong quá khứ mà dự đoán tương lai. Truyện rất cuốn hút, tình tiết lồng ghép luôn là thế mạnh vô địch của Keigo. Nhưng trong Ma nữ của Laplacd, tôi vẫn thấy thiêu thiếu điều gì đó khiến tôi không thể chấm cuốn này xuất sắc. Chấm điểm: 8-/10 *** Có vẻ cái tên Higashino Keigo không ít fan ở Việt Nam đâu nhỉ. Trả lời câu hỏi Sự cứu rỗi của thánh nữ có hay hay không? Câu trả lời là có hay. Có vẻ Nhã Nam vẫn là nhà chọn sách tốt trong rất nhiều các tác phẩm của Keigo. Sẽ chỉ nói về Thánh nữ chứ không so sánh nó với tác phẩm nào của Keigo. Cà phê, lại là cà phê. Mình nhớ trong Sự thật về Bebe Donge của Simenon thì người vợ cũng đã đầu độc chồng trong ly cà phê. Sự cứu rỗi của thánh nữ cũng liên quan đến cà phê. Thế nên các quý ông quý bà thích uống cà phê cẩn thận nha, có thể bị độc chết bất cứ lúc nào. Mashiba Yoshiaka, người chồng bị độc chết trên sàn nhà, thạch tín còn sót lại trong cốc cà phê lênh láng bên cạnh. Mọi nghi vấn được tập trung vào hai đối tượng: người vợ Ayane và cô người tình bí mật Hiromi. Vấn đề là cả hai người đều có chứng cớ ngoại phạm vững chắc. Bài toán đặt ra là làm thế nào để hạ độc Yoshitaka và đầu độc bằng cách nào? Vì trong thời điểm xảy ra vụ án không ai có khả năng tiếp cận nạn nhân. Thật ra, trong Sự cứu rỗi của thánh nữ, hung thủ có thể thấy ngay từ đầu. Vấn đề là nguyên nhân và cách thức gây án. Một bài toán vô cùng khó và có những cái không thể ngờ tới. Vẫn là những người phụ nữ. Nếu bạn nào ít nhiều đọc Keigo chắc hẳn sẽ rất ấn tượng với những người phụ nữ trong tác phẩm của ông. Họ thường đẹp và rất nguy hiểm. Sự cứu rỗi của thánh nữ cũng không ngoại lệ. Cô ấy đẹp, thu hút nhưng luôn treo cái chết trên đầu bạn. Thật sự rất nể người phụ nữ này luôn. Làm sao cô ấy có thể kiên trì sống và chịu đựng, chấp nhận cuộc sống với tình yêu và sự thù hận, treo cái chết lơ lửng từng ngày như vậy. Sự cứu rỗi của thánh nữ nằm trong series “Thám tử Galileo” Yukawa. Đọc đến nửa thì vị thám tử này mới nhập cuộc nhưng vô cùng thú vị. Có lẽ bài toán càng hóc búa thì càng thu hút vị thám tử này. Mặc dù khó tin, có thể là “đáp án ảo” chỉ “có thể chỉ xảy ra về mặt lý thuyết nhưng không hề tồn tại trong hiện thực” nhưng chứng minh đáp án đó là ảo lại cho ra một kết quả hết sức kinh ngạc của một sự thật chua xót. Và tất nhiên tác giả cũng có lồng ghép một số kiến thức rất thú vị vào trong vụ án vì thám tử Galileo là giáo sư dạy vật lý ở trường đại học mà. Cứ tưởng đâu đây là vụ án “hoàn hảo”, biết mười mươi mà không đủ bằng chứng để buộc tội gây “ức chế”, nhưng may quá, vẫn còn ánh sáng cuối đường hầm mặc dù sự thật là đau xót. Có một câu hỏi: Đàn ông quan niệm như nào về lập gia đình? Phải chăng họ lập gia đình chỉ vì cần người sinh con? Họ không cần tình yêu? Nếu không sinh được con thì người phụ nữ chẳng qua chỉ là vật trang trí trong ngôi nhà không hơn không kém? Tác phẩm: Phía Sau Nghi Can X Bạch Dạ Hành Bí mật của Naoko Thánh Giá Rỗng Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya Hoa Mộng Ảo Ngôi Nhà Của Người Cá Say Ngủ Trước Khi Nhắm Mắt Sự Cứu Rỗi Của Thánh Nữ Tên của trò chơi là bắt cóc Ác Ý Ảo Dạ Ma Nữ Của Laplace Phương Trình Hạ Chí Cáp Treo Tình Yêu Trứng Chim Cúc Cu Này Thuộc Về Ai Thư Ma Thuật Bị Cấm Án Mạng Mười Một Chữ ... *** Madoka tỉnh giấc vì một cơn rung nhẹ. Vừa mở mắt đã thấy ngay một vật là lạ trước mặt mình. Phải mất một lúc Madoka mới nhận ra đó là phần nóc của một chiếc xe hơi. Ngay sau đó Madoka nhớ ra việc mình đã tới cửa hàng cho thuê xe cạnh sân bay Asahikawa. Nhưng Madoka không thể nhớ nổi mình đã leo lên chiếc xe nào. Vì xe chạy chưa lâu thì Madoka bị cơn buồn ngủ tấn công và ngả lưng ở băng ghế sau rồi. Uhara Madoka chậm rãi ngồi dậy, ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa xe. Xung quanh họ là cánh đồng bát ngát, những ngôi nhà kính nối tiếp nhau. Xa xa có thể thấy thấp thoáng những ngọn đồi. “Con ngủ say thật.” Mina, mẹ cô bé, từ ghế lái ngoảnh lại nói. “Mẹ cứ lo con sẽ trở mình rồi ngã phịch khỏi ghế đấy.” “Chúng ta đang ở đoạn nào rồi mẹ?” “Sắp tới nơi rồi. Tầm hai mươi phút nữa là đến.” “Con ngủ lâu thế rồi cơ à.” Madoka chớp chớp, rồi dụi mắt. Quê ngoại Madoka cách sân bay khoảng ba tiếng lái xe. Sau khi thấm họng với nước trà đóng chai, Madoka lấy gương từ chiếc xắc tay ra. Cô bé cần kiểm tra xem tóc mình có bị mất nếp sau giấc ngủ không. Bố thường tròn mắt hỏi một đứa nhóc mới học tiểu học như Madoka mà khi nào cũng mang theo gương bên mình cơ à, nhưng với một cô bé thì đây là chuyện đương nhiên. Khi Madoka vừa nhìn vào gương, chợt thấy thân xe rung lắc hai bên. “Ơ? Sao thế này?” “Gió đấy.” Mina nói. “Hôm nay gió mạnh lắm.” “Mẹ nhắc con mới nhớ, máy bay hôm nay cũng hơi rung mẹ nhỉ.” “Ừ. Vào mùa này, khí quyển vùng này hay mất ổn định.” Mina tuy tốt nghiệp khối văn học, nhưng dùng những từ ngữ chuyên ngành tự nhiên hết sức lưu loát. Có lẽ là do ảnh hưởng của chồng. Bố của Madoka là bác sĩ mà. Sau đó, xe thong thả chạy qua một con đường nữa, chẳng mấy chốc khung cảnh quen thuộc đã dần hiện ra. Bên phải đường là cánh đồng bao la trải rộng, bên trái là các tòa nhà công xưởng. Ngay cạnh công xưởng là một công viên tổng hợp, nếu phóng tầm mắt về phía trước sẽ thấy một bãi trượt tuyết nhỏ do thành phố quản lý. Mới đầu tháng Mười một nên vẫn chưa có tuyết. Sau khi đi qua vùng đó, nhà cửa và quán xá nhiều dần lên, cuối cùng cũng ra dáng phố thị. Tuy nói vậy nhưng nó cũng chỉ là một khu phố nhỏ. Trường tiểu học, cấp hai và cấp ba nằm gọn trong một chu vi chỉ vài trăm mét. Mina xoay tay lái hết cỡ. Chiếc xe thuê ngoặt trái nơi góc đường có cửa hàng mì soba, rồi nhanh chóng dừng lại trước cửa một ngôi nhà gỗ vuông vắn. Madoka xuống xe, nhấn chuông gọi cửa. Mina mở khoang sau xe, dỡ hành lý xuống. Cửa vào nhà nhanh chóng mở ra, bà ngoại Yumiko của Madoka xuất hiện. “Ôi, Madoka đấy à? Cháu mau lớn quá!” Yumiko bước như nhảy xuống bậc thang, tà áo cardigan màu hồng phất phơ. Bà chưa tới bảy mươi, chân tay hãy còn khỏe mạnh. “Cháu chào bà.” Madoka cúi đầu. “Xa thế mà cháu tới tận đây thăm bà à. Có mệt không cháu?” “Dạ không, cháu ngủ nên không mệt chút nào ạ.” “Con mới là người mệt này. Mẹ mang cái này vào đi.” Mina nói với mẹ ruột cộc lốc, tay đưa ra một túi giấy và túi xách. “Con đi đậu xe ở bãi đậu mọi khi rồi về ngay.” Trước mẹ ruột, Mina lập tức trở nên kẻ cả. Có lẽ đó cũng là một dạng được chiều quá sinh hư. Yumiko nói bà biết rồi, và vui vẻ làm theo. Tháng Mười một ở Hokkaido thật lạnh. Madoka chỉ khoác một áo nỉ có mũ ngoài chiếc áo phông dài tay. Trước khi để Yumiko phải giục, Madoka đã chạy lên bậc thang tới cửa nhà rồi. Tại phòng khách hướng ra vườn, vừa uống tách trà Yumiko pha cho, Madoka vừa kể chuyện trường lớp, bạn bè. Madoka nghĩ những chuyện đó chẳng thú vị mấy, nhưng có lẽ chỉ cần nghe giọng Madoka là đủ vui rồi, nên bà vừa cười tươi vừa hưởng ứng câu chuyện của Madoka. Chẳng lâu sau Mina cũng về tới, bắt đầu uống nước từ chai nhựa lôi trong tủ lạnh ra. “Zentaro cuối cùng vẫn không xin nghỉ phép được nhỉ.” Yumiko hỏi Mina. Zentaro là bố của Madoka. “Nghe nói sắp có một ca phẫu thuật quan trọng. Anh ấy nhờ con gửi lời hỏi thăm bố mẹ.” Mina vẫn đứng nguyên, trả lời. “Nghề bác sĩ vất vả thật đấy. Không nhờ ai làm thay được hả con?” “Hình như đây là ca phẫu thuật đầu tiên của bệnh này trên thế giới, ngoài chồng con không ai thực hiện được. Con không rõ lắm, nhưng nghe nói bệnh nhân chờ phẫu thuật là một bé trai mười hai tuổi.” “Ôi, còn bé thế mà phải phẫu thuật ư. Tội nghiệp thằng bé. Mười hai tuổi không phải chỉ hơn Madoka hai tuổi thôi sao.” Yumiko chớp chớp mắt nhìn Madoka. Chuyện này Madoka nghe lỏm bố mẹ thảo luận nên đã biết sơ sơ. Cậu bé bị cuốn vào một vụ tai nạn, không hồi tỉnh được - đại khái nội dung như vậy. “Nhưng mà thôi, hai mẹ con về chơi là tốt rồi. Mẹ với bố hôm trước còn lo Zentaro bận việc nên hai mẹ con cũng không về luôn đấy.” “Hai người, à không, bố mẹ chỉ muốn gặp Madoka thì có.” Trước lời lẽ hờn giận của con gái, Yumiko thản nhiên trả lời: “Đúng đấy, chính là như vậy, điều đó không phải là đương nhiên sao.” Rồi bà nói “Nhỉ?” để tìm sự đồng tình của Madoka. Madoka cười. Được nghe những mẩu đối thoại kiểu này giữa mẹ và bà ngoại là một trong những điều cô bé mong ngóng ở chuyến đi. Nhờ ngày kỷ niệm thành lập trường mà Madoka đang theo học, đầu tháng Mười một thường có đợt nghỉ dài ngày. Năm nay đợt nghỉ là bốn ngày. Nếu công việc của Zentaro cho phép, cả gia đình sẽ đi du lịch. Zentaro nói các năm trước đều đi Hawaii, nên năm nay anh đề nghị về thăm bố mẹ Mina. Có lẽ anh thấy có lỗi vì lâu rồi chưa đưa cháu về thăm ông bà ngoại. Nhưng rồi kế hoạch phẫu thuật đó chen vào, nên cuối cùng Zentaro không tới được. “Bố con đâu ạ? Bố ra ngoài à?” Mina hỏi. Yumiko đáp ông đi dự đám tang. “Nghe nói một cán bộ ở công ty bố con làm ngày trước vừa mất. Hồi bố con còn trẻ, ông ấy đã giúp đỡ bố con nhiều. Hình như là bị ung thư, nhưng ông ấy cũng tám mươi tuổi rồi, nên không hẳn là chết trẻ.” Hội trường tang lễ ở khu phố bên cạnh. Đang nói dở chuyện đó thì điện thoại đặt trên kệ reo vang. “Ô kìa, vừa nhắc xong.” Vừa nói Yumiko vừa đứng lên, nhấc ống nghe. “Vâng, nhà Ebisawa xin nghe… Ôi quả nhiên là ông. Tang lễ kết thúc chưa ông?… Thế à. Mẹ con Mina về chơi đấy… Mà ông vừa uống rượu phải không? Ông không sao chứ?” Mina tới gần như thể đánh hơi thấy điều gì, rồi cướp ống nghe từ tay Yumiko. “A lô, bố ạ? Con Mina đây… Vâng, con khỏe. Mà bố ơi, không được lái xe sau khi uống rượu đâu ạ… Bố nói gì thế. Không được. Để con đi đón, bố đợi con tới nhé… Con sẽ đi xe đạp tới… Không sao đâu, chỉ khoảng ba ki-lô-mét thôi mà. Xe bố là xe Hiace đúng không ạ? Thế nên có thể chất xe đạp lên mang về được… Vâng, con biết. Con đi liền. Thế nhé.” Mina ngắt máy, thở dài nhìn mẹ. “Sao mẹ lại để bố con lái xe đi. Mẹ biết bố thế nào cũng uống say bí tỉ rồi mới về mà.” “Mẹ biết thế, nhưng bố con có bao giờ nghe theo mẹ đâu.” “Mẹ nuông chiều bố con như vậy là không được. Mẹ nghe giọng bố rồi chứ? Mẹ không thấy giọng bố lè nhè à? Nếu để thế này, có ngày bố con sẽ gây tai nạn mất.” Mina ra khỏi phòng khách. “Chờ con với!” Madoka chạy theo. “Con cũng đi.” “Madoka đợi ở nhà đi. Chỉ có một cái xe đạp thôi*.” “Mẹ chở con là được mà. Con muốn đạp xe đi dạo trên đường phố Hokkaido cơ!” Mina vừa xỏ giày vừa cười. “Cái xe đó không đủ điệu đà để đạp đi dạo được đâu. Có ai lại chở một người bằng xe đạp tới khuyên người khác không nên lái xe sau khi uống rượu bao giờ. Mà thôi cũng được.” “Vâng, được chứ, được chứ! Đi thôi đi thôi!” “Nhưng mà mặc bộ đó lạnh đấy. Con có mang theo áo phao gi-lê đúng không? Mặc cái đó vào đi.” “Vâng.” Khi Madoka khoác áo phao gi-lê lên người rồi ra ngoài, thì Mina đã lôi được chiếc xe đạp phía sau nhà ra. Quả thật chiếc xe không hợp với việc “đạp xe đi dạo” chút nào. Đó là một chiếc xe thô lậu dùng để chở hàng, đôi chỗ nổi lên những vết gỉ sét. Nhưng nó có vẻ vững chắc, và yên sau rộng để ngồi. “Nhìn hướng mây đen bay này.” Mina nhìn lên trời lẩm bẩm. Madoka cũng nhìn lên. Bầu trời phía xa đen kịt. Như thể trời sắp mưa tới nơi. “Chúng ta đi mau thôi mẹ.” “Ừ. Con bám chắc lấy mẹ nhé.” “Vâng.” Madoka vòng hai tay quanh thân thể mảnh mai của mẹ. Mina bắt đầu đạp pê-đan. Gió đằng trước có vẻ lạnh, nhưng Madoka áp má vào lưng mẹ nên không sao. Hơi ấm và mùi hương của mẹ truyền tới cô bé qua lớp áo khoác len màu xanh. Vì là khu phố nhỏ nên đạp xe một lúc, nhà dân đã thưa thớt hẳn. Khi ra tới con đường thẳng sắp dẫn tới khu phố bên cạnh, đột nhiên xung quanh tối sầm. Gần như cùng lúc đó, chiếc xe đạp khựng lại. “Sao thế mẹ?” Ngay sau câu hỏi của Madoka, có cái gì đó rơi rào rào từ trên trời xuống. Nếu là mưa thì trông lạ quá. Nhìn thứ vừa rơi vào cánh tay mình, Madoka kinh ngạc. Đó là một viên đá nhỏ. “Khổ rồi!” Mina nói, quay xe lại. Đập vào mắt Madoka là một cột đen thẳng tắp kéo dài từ bầu trời đen kịt tới mặt đất “Mẹ ơi, kia là cái gì?” “Vòi rồng đấy!” Mina kêu lớn. “Phải mau tìm chỗ trốn thôi!” Những hạt mưa bắt đầu rơi. Mina gắng hết sức đạp pê-đan. Madoka nhìn ra phía sau, giật thót mình. Vì cây cột tròn khổng lồ màu đen mỗi lúc một tiến gần họ. Vô số vật thể đang bị cuốn bay lên trời. “Mẹ ơi, nó đuổi kịp chúng ta mất!” Mina dừng xe. “Mau xuống xe! Qua chỗ này!” Vứt xe ở đó, Mina nắm lấy tay con, bắt đầu chạy. Con gió dữ dội lạnh buốt khiến cơ thể chị bị đẩy lùi lại. Không có nhà dân, nhưng ở bên đường có một ngôi nhà trông tựa nhà kho. Trước nhà có xe tải và những máy móc nặng nề. Mina chạy vội vào trong nhà. Nơi đây giống như văn phòng của một cơ quan nào đó, một phụ nữ trung niên đeo kính đang nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ. Từ cửa sổ đó không nhìn thấy vòi rồng. Trước sự xâm nhập đột ngột, người phụ nữ trung tuổi tỏ rõ vẻ bối rối. “Có chuyện gì vậy?” “Vòi rồng chị ạ!” Mina hét lên, kéo cánh tay Madoka, đẩy cô bé xuống gầm chiếc bàn bên cạnh. Ngay sau đó, cùng với một tiếng động khủng khiếp, cả căn nhà rung lên. Bị một cơn gió dữ dội cuốn lấy, chiếc bàn Madoka trú bên dưới đổ qua một bên. Cô bé nhìn thấy thân thể đang nằm úp của Mina bay lên, rời khỏi nền nhà. “Mẹ!” Madoka kêu lên thảm thiết. Các mảnh kính và gạch vụn bay lên. Bụi mù mịt, mở mắt ra cũng thật khó khăn. Madoka nhắm tịt mắt, đợi thời khắc ác mộng qua đi. Tiếng động chấm dứt, Madoka run run mở mắt. Xung quanh sáng sủa đến kỳ lạ. Chẳng mấy chốc, cô bé nhận ra các bức tường của ngôi nhà đều đã biến mất. Chiếc xe tải đỗ trước cửa bị lật ngang. Không thể tưởng tượng trên đời lại có quang cảnh như vậy. Khi đó cột xoáy tròn như một con rồng đen đang rời đi xa. Nhưng Madoka vẫn chưa thể ra khỏi gầm bàn. Vì có rất nhiều thứ đang rơi từ trên trời xuống. Thêm nữa, cơn sợ hãi khiến cơ thể cô bé không thể cử động nổi. Nghe thấy tiếng động lớn ngay gần đó, cô bé quay qua nhìn, hóa ra là mái tôn. Nó đã bị thổi bay lên trời lúc trước, giờ vừa rơi xuống. Madoka hít mạnh một hơi rồi bò ra. Chân cô bé run lập cập, bước không vững. Nhìn xung quanh, cô bé hoảng hốt. Ngôi nhà mà hai mẹ con chạy vào giờ không còn chút vết tích. Chỉ còn lại một đống gạch vụn. “Mẹ ơi, mẹ ơi!” Madoka lấy hết sức, gọi liên tiếp mấy câu. Nhưng không có lời đáp. Vừa gọi vừa khóc, cô bé đi quanh đám gạch vụn. Xa xa có tiếng loa thông báo. Vòi rồng đen đó đã hướng về phía khu phố. Liệu bà ngoại có bình an không? Một vật thể màu xanh dương quen thuộc lọt vào tầm mắt Madoka. Cô bé nhìn về phía đó. Không thể nhầm được. Đó chính là chiếc áo khoác len của Mina. Nó đang nằm dưới bức tường đổ. Dồn hết sức lực, Madoka đẩy những mảnh tường sang một bên. Một lúc sau nửa thân trên của Mina hiện ra. Khuôn mặt chị xám ngắt, đôi mắt nhắm nghiền. “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ mở mắt ra đi!” Madoka dùng hết sức lay thân thể mẹ, vỗ vỗ vào má mẹ. Mí mắt Mina khẽ động đậy. Sau đó hé mở. “A, mẹ! Mẹ! Mẹ ráng lên! Con sẽ gọi bác sĩ bây giờ!” Không biết câu nói của Madoka có được Mina nghe thấy không. Nhưng Mina mỉm cười. Sau đó lưỡi chị hơi cử động. “Gì cơ ạ?” Madoka ghé tai vào sát miệng mẹ. “Tốt rồi.” Hình như Mina thì thầm như vậy. Sau đó, chị lại nhắm mắt. “Không! Không! Không! Mẹ, mẹ đừng chết! Đừng chết! Không! Không!” Madoka ôm chặt thân thể mẹ, kêu lên. Nước mắt không ngừng tuôn rơi.   Mời các bạn đón đọc Ma Nữ của Laplace của tác giả Higashino Keigo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Những Khúc Xương Hoang Tưởng - Quái Đàm Hiệp Hội
Ranh giới giữa văn học và cuộc sống đôi lúc rất mong manh. Có những tác phẩm làm độc giả đọc xong thấy con tim vui trở lại, thấy cuộc sống đẹp hơn. Với cuốn truyện bạn đang cầm trên tay khi đọc xong "cái chết", bạn sẽ hiểu ý nghĩa của "tồn tại". Đọc "truyện ma quỷ" để bạn hiểu giá trị của "cuộc sống". Chính bạn là người làm nên cuộc sống! Văn học hiện nay như một bữa tiệc buffer mà mỗi chúng ta đều có thật nhiều cơ hội chọn món mình yêu thích và chọn được món ăn ngon cũng là một nghệ thuật. Chọn truyện ma khi tiết trời đang vào đông sẽ làm cái ma càng ma quái hơn, cuốn hút hơn. Đối với mùa đông thì truyện ma cũng như thể một cái áo rét. Mùa đông này của bạn thế nào? *** Chuyện Quái Dị ở Bệnh Viện gồm có: Những Khúc Xương Hoang Tưởng Bí Mật Trái Tim Bị Đánh Cắp *** Lần đầu tiên xuất hiện tại Việt Nam, với cả series truyện kinh dị của Quái Đàm Hiệp Hội  (hội kể chuyện quái dị số 1 Trung Quốc). Những câu chuyện nối tiếp, đan xen, những bi kịch mờ ám, những cuộc đấu tranh giữa những tâm hồn trong sáng, cao thượng với sự tăm tối, hiểm ác của những kẻ ác độc tạo nên kịch tính cao độ theo từng bước chân của các nhân vật. Những câu chuyện kỳ dị gắn liền với Internet và công nghệ cao khiến người đọc phải rùng mình nhưng không phải vì những hồn ma bóng quế hay nhưng con quái vật dị thường mà là sự méo mó biến dạng trong tâm hồn của những con người đang sống. Đọc xong những  câu chuyện về “Cái chết”, bạn sẽ thấy ý nghĩa của “Tồn tại”, đọc xong những “Chuyện quái dị” để hiểu thêm giá trị của “Cuộc sống”, và nhận ra rằng cuộc sống thật ngắn ngủi và những mưu mô toan tính để tranh quyền đoạt lợi chỉ là hư ảo. Chỉ những giá trị tốt đẹp của con người mới vĩnh viễn tồn tại. Và chính bạn là người làm nên cuộc sống.  Đó cũng là mục đích cuối cùng của Quái Đàm Hiệp Hội khi viết nên những trang sách này. *** Tôi quan sát tấm phác đồ này thấy có nhiều điều nghi vấn, tôi quan sát từ đầu đến cuối một lần nữa và kết quả là đã phát hiện: trên thực tế tấm phác đồ cơ thể người này chưa đầy đủ, mà còn thiếu một bộ phận quan trọng nhất đó là đầu. Giả dụ căn phòng nơi tôi đang sống là huyệt Phong trì cũng chính là chỗ tiếp giáp giữa gáy và phần cổ. Từ chỗ tôi nhìn về phía Bắc thì trực tiếp thông ra cửa Bắc rồi vậy thì đầu ở chỗ nào? Tôi xin nói một chút về sự trải nghiệm của mình nhé. Công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học là tôi làm ở một bệnh viện nhỏ, vì tôi đã tốt nghiệp đại học chuyên ngành Đông y. Thế là đường đường chính chính vào làm trong khoa nội của bệnh viện. Bệnh viện chỗ chúng tôi thực ra trực thuộc Đại học Y khoa, nó nằm ngay trong sân trường. Chuyện mà tôi sắp kể này, xảy ra vào một kì nghỉ hè. Lúc đó ra vào trong bệnh viện, ngoài bệnh nhân và bác sĩ ra thì không có một bóng dáng sinh viên nào; cảnh tượng thật quạnh hiu, trống vắng. Chuyện này xảy ra là do chuyện nhà ở, trước kia tôi luôn ở trong kí túc của bệnh viện cùng với đồng nghiệp là Đại Đào. Sau đó bạn gái của Đại Đào vì vừa mới tốt nghiệp đại học cần đến đây để tìm việc làm, cơ quan lại không còn phòng ở nên tôi đành xin với cơ quan trợ cấp thêm tiền phòng và bắt đầu tự mình đi tìm thuê nhà trọ. Để tiết kiệm tiền, tôi không nhờ người môi giới mà tự mình đi dán giấy tìm phòng khắp trong và ngoài trường học. Tôi nhớ hình như chưa đầy một tuần, vào một buổi chiều tôi bỗng nhận được một cuộc điện thoại, đó là một giọng nói phụ nữ dịu dàng gọi đến, nói là có một phòng đơn cho thuê, bà hỏi tôi có muốn đi xem phòng không, tôi vội đồng ý ngay. Chúng tôi hẹn gặp tại cửa phòng khám của bệnh viện. ... Mời các bạn đón đọc Những Khúc Xương Hoang Tưởng của tác giả Quái Đàm Hiệp Hội.
Trò Chơi Trốn Tìm - R. L. Stine
Bạn đã nghe những câu chuyện kể về PHỐ FEAR chưa?  Có những địa điểm mà mọi người hay kể chuyện về chúng. Những câu chuyện kỳ lạ. Những câu chuyện chỉ được kể bằng một giọng thì thào. Câu chuyện về những hồn ma và những sinh vật dị thường. Những câu chuyện có thể không bao giờ có thực - song chúng vẫn tồn tại.  Phố Fear là một trong những địa điểm đó. Randy Clay có một câu chuyện muốn kể cho các bạn về phố Fear. Câu chuyện về trò chơi trốn tìm mà bạn ấy bị bắt buộc phải chơi cùng một con ma. Randy biết bạn cần phải chiến thắng bằng mọi giá - nếu không bạn ấy sẽ trở thành con ma mới nhất của phố Fear.  Các bạn đã sẵn sàng nghe chuyện kể của Randy chưa? Bạn có tin là có hồn ma? Đừng nói " không " vội nếu bạn chưa từng tới phố Fear. Bạn hãy băng qua một cánh rừng, nơi không một tiếng chim hót. Hãy vượt qua một cái hồ rộng, nơi ẩn giấu những bất ngờ dưới làn nước sâu thẳm. Và còn phải ngang qua một nghĩa trang, nơi bạn sẽ được các linh hồn nồng nhiệt đón chào.  Khu nghĩa trang. Đó là nơi Randy Clay đã bị buộc phải chơi trò trốn tìm với một con ma. Nếu để con ma bắt được mình, Randy sẽ phải chịu hậu quả khủng khiếp. Bạn ấy sẽ trở thành con ma mới nhất của phố Fear. *** R.L.STINE là bút hiệu của Robert Lawrence Stine. Ông sinh ngày 8 tháng 10 năm 1943 tại Columbus (Ohio), là một nhà văn Mỹ, tác giả của hơn 12 truyện khoa học giả tưởng kinh dị dành cho độc giả thuộc lứa tuổi thanh thiếu niên. Những tác phẩm ấy được biết đến nhiều nhất là Goosebumps, Rotten School, Mostly Ghostly, The Nightmare Room và Fear Street . Tất cả các cuốn sách của ông đều có một series các đoạn truyện tạo nên một “cảm giác sợ hãi an toàn”, vì cho dù tạo cho các đọc giả một cảm giác sợ hãi đến đâu nhưng các nhân vật trong truyện “chẳng có ai chết cả”. Sách của ông được dịch ra thành 32 sinh ngữ và đã được bán hơn 300 triệu bản trên toàn thế giới … Liên tiếp trong 3 năm từ 1990, nhật báo USA Today đã mệnh danh ông là tác giả có sách bán chạy nhất của Hoa Kỳ . Những câu chuyện kỳ bí được dịch và xuất bản tại Việt nam gồm có: Miếng Bọt Biển Ma Quái Ai Đã Nằm Trong Mộ Trò Chơi Trốn Tìm Ác mộng trong không gian ba chiều Cái nhìn ma quỷ Căn phòng cấm Chuyện trại Fear Con vượn bơi trong bể kính Đảo giấu vàng Đêm của ma mèo Hiệp sĩ sắt Những bức ảnh tiên tri Trở thành Ma cà rồng Nào Chúng Mình Hãy Biến Cái Đầu Khô Của Tôi Máu Quỷ Căn Hầm Bí Ẩn Chào Mừng Đến Với Ngôi Nhà Chết Lời Nguyền Trại Lãnh Hồ Chiếc Đồng Hồ Cúc Cu Vật Tìm Thấy Dưới Chậu Rửa Bát Ma Sói Trong Đầm Sốt Rét ... *** - Chị Randy! Chị Randy! - Cô em gái nhỏ Baby đang đập cửa phòng tôi. - Mẹ bảo sắp cho chị một trận đấy! Con bé cười rúc rích. Nó rất thích xem tôi gặp rầy rà. Cũng tại bởi chính nó luôn bị rầy rà. Tôi chẳng thèm để ý đến Baby, hét vọng xuống nhà với mẹ: - Mẹ đừng càu nhàu nữa! Con xuống bây giờ đây! - Con sắp bị muộn rồi đấy! - Mẹ hét vọng lên. - Con biết rồi! - Con không nhanh hơn được đâu! Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến trường cấp hai Shadyside(1). Tôi không muốn đi muộn. Song tôi cũng chẳng muốn xuất hiện với bộ dạng ngớ ngẩn. Tôi thử tất cả các bộ quần áo trong tủ. Chưa có bộ nào vừa ý cả. Những bộ quần áo tôi có trông đều quá trẻ con, mà đấy là điều cuối cùng tôi cần. (1) Bóng tối Tôi đã mười hai tuổi nhưng mọi người lại luôn nghĩ rằng tôi trẻ con hơn tuổi đó. Tôi lại không thấy thế. Tôi cho rằng mình có khuôn mặt khá già dặn. Tôi nhỏ bé nhưng rắn rỏi. Song tôi cũng không nhỏ bé lắm đâu vì tôi chưa phải là cô bé thấp nhất lớp ở trường cũ. Một số người thường tỏ ra ngốc nghếch. Họ chẳng thèm nhìn vào hiện thực gì cả. Tôi ngắm nghía mình trước gương, kéo lại cạp quần bò. Bọn trẻ của trường Shadyside mặc gì không biết? Tôi chẳng biết nữa. Tôi chỉ mới sống ở đây có hai ngày. Gia đình tôi gồm tôi, mẹ, bố và con em gái ngờ nghệch của tôi vừa chuyển từ Maine đến Shadyside này. Chúng tôi sống ở phố Fear(2). (2) phố Kinh Hoàng Theo tôi cái tên phố này thật lạ. Phố Fear. Có vẻ không mang tính đón chào cho lắm. ... Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Trốn Tìm của tác giả R. L. Stine.
Ai Đã Nằm Trong Mộ? - R. L. Stine
Bạn tin là có ma không? Đừng nói là không, một khi bạn chưa đặt chân bước vào phố Fear. Đi qua rừng - nơi không một tiếng chim hót. Đi qua hồ - nơi dưới mặt nước không một bóng cá. Đi qua nghĩa địa - nơi tất cả những người đã chết chào đón bạn. Và đừng quên ghé qua trường cấp hai Shadyside. Zack Pepper nghĩ rằng cô giáo dạy thay của cậu có điều gì đó không ổn. Sẽ chẳng một ai tin lời cậu, vì thế cậu sẽ phải tự tìm cách gạt bỏ cô ta. Nhưng làm sao có thể tiêu diệt một người đã chết? *** R.L.STINE là bút hiệu của Robert Lawrence Stine. Ông sinh ngày 8 tháng 10 năm 1943 tại Columbus (Ohio), là một nhà văn Mỹ, tác giả của hơn 12 truyện khoa học giả tưởng kinh dị dành cho độc giả thuộc lứa tuổi thanh thiếu niên. Những tác phẩm ấy được biết đến nhiều nhất là Goosebumps, Rotten School, Mostly Ghostly, The Nightmare Room và Fear Street . Tất cả các cuốn sách của ông đều có một series các đoạn truyện tạo nên một “cảm giác sợ hãi an toàn”, vì cho dù tạo cho các đọc giả một cảm giác sợ hãi đến đâu nhưng các nhân vật trong truyện “chẳng có ai chết cả”. Sách của ông được dịch ra thành 32 sinh ngữ và đã được bán hơn 300 triệu bản trên toàn thế giới … Liên tiếp trong 3 năm từ 1990, nhật báo USA Today đã mệnh danh ông là tác giả có sách bán chạy nhất của Hoa Kỳ . Những câu chuyện kỳ bí được dịch và xuất bản tại Việt nam gồm có: Miếng Bọt Biển Ma Quái Ai Đã Nằm Trong Mộ Trò Chơi Trốn Tìm Ác mộng trong không gian ba chiều Cái nhìn ma quỷ Căn phòng cấm Chuyện trại Fear Con vượn bơi trong bể kính Đảo giấu vàng Đêm của ma mèo Hiệp sĩ sắt Những bức ảnh tiên tri Trở thành Ma cà rồng Nào Chúng Mình Hãy Biến Cái Đầu Khô Của Tôi Máu Quỷ Căn Hầm Bí Ẩn Chào Mừng Đến Với Ngôi Nhà Chết Lời Nguyền Trại Lãnh Hồ Chiếc Đồng Hồ Cúc Cu Vật Tìm Thấy Dưới Chậu Rửa Bát Ma Sói Trong Đầm Sốt Rét ... *** Tin tôi đi, quả là chẳng dễ dàng chút nào khi vừa đi tới trường vừa dí mũi vào một cuốn sách. Chỉ trong đoạn một phố tôi đã hai lần vấp vào lề đường và húc phải một cái hộp thư. Nhưng tôi phải đọc cho xong cuốn "Những đứa trẻ Thần thông" "Đọc cuốn sách này sớm chừng nào thì bạn sẽ mãi mãi thoát khỏi nỗi sợ hãi sớm chừng đó" - trên bìa cuốn sách người ta tuyên bố như vậy. Và nếu như bạn biết Shadyside thì bạn sẽ biết vì sao tôi cần phải đọc xong cuốn sách, thật nhanh. Trong những thành phố bình thường thì bạn sẽ chỉ phải lo lắng về những điều bình thường. Nhưng ở Shadyside thì bạn phải lo lắng về những con ma. Ít ra, tôi phải lo chuyện đó. Tôi rất sợ những con ma thích chơi trò ú tim với bọn trẻ trong rừng phố Fear. Bản thân tôi chưa bao giờ thấy ma. Nhưng tôi quen những người từng nhìn thấy chúng. Tôi rất sợ ngôi nhà cháy rụi ở phố Fear. Ma quỷ đã ở đó bao nhiêu năm nay rồi. Ít nhất đó cũng là điều các bạn trong trường cho tôi biết. Và tôi gặp những cơn ác mộng về phố Fear. Đó là phố đáng sợ nhất trong thành phố này - có khi đáng sợ nhất thế giới cũng nên. Kevin, anh trai mười lăm tuổi của tôi nói rằng những con ma ở phố Fear thực sự độc ác. Và nếu chúng bắt được bạn thì sẽ xảy ra những chuyện kinh hoàng. Tôi nghĩ chính Kevin mới thực sự độc ác. Anh ấy rất thích dọa cho tôi sợ. Nhưng anh ấy sẽ không thể nào dọa được tôi nữa - sau khi tôi đọc xong cuốn "Những đứa trẻ Thần thông" - cuốn sách cam đoan là như thế - nếu không tôi sẽ đòi lại tiền. Bọn trẻ trong lớp tôi sẽ rất buồn đây. Chúng cũng rất thích dọa cho tôi sợ. Nhất là trong ngày hội Ma vào thứ sáu này, chỉ còn cách năm ngày nữa thôi. Ngày hội Ma năm ngoài chúng đã làm cho tôi tin rằng người bán hàng ở quầy giày dép trong cửa hàng Dalby Department là ma. Vì thế suốt cả mùa đông tôi đành đi một đôi giày mũi cao với những cái lỗ to tướng. Ngón chân tôi lạnh cóng. Đôi khi tôi hình dung cảnh bọn bạn tôi chấm điểm cho nhau. Đứa nào kể được câu chuyện khiến tôi sợ nhất sẽ thắng. ... Mời các bạn đón đọc Ai Đã Nằm Trong Mộ? của tác giả R. L. Stine.
Miếng Bọt Biển Ma Quái - R. L. Stine
VÀI NÉT VỀ TÁC GIẢ R.L.STINE   R.L.STINE là bút hiệu của Robert Lawrence Stine. Ông sinh ngày 8 tháng 10 năm 1943 tại Columbus (Ohio), là một nhà văn Mỹ, tác giả của hơn 12 truyện khoa học giả tưởng kinh dị dành cho độc giả thuộc lứa tuổi thanh thiếu niên. Những tác phẩm ấy được biết đến nhiều nhất là Goosebumps, Rotten School, Mostly Ghostly, The Nightmare Room và Fear Street . Tất cả các cuốn sách của ông đều có một series các đoạn truyện tạo nên một “cảm giác sợ hãi an toàn”, vì cho dù tạo cho các đọc giả một cảm giác sợ hãi đến đâu nhưng các nhân vật trong truyện “chẳng có ai chết cả”. Sách của ông được dịch ra thành 32 sinh ngữ và đã được bán hơn 300 triệu bản trên toàn thế giới … Liên tiếp trong 3 năm từ 1990, nhật báo USA Today đã mệnh danh ông là tác giả có sách bán chạy nhất của Hoa Kỳ . Những câu chuyện kỳ bí được dịch và xuất bản tại Việt nam gồm có: Miếng Bọt Biển Ma Quái Ai Đã Nằm Trong Mộ Trò Chơi Trốn Tìm Ác mộng trong không gian ba chiều Cái nhìn ma quỷ Căn phòng cấm Chuyện trại Fear Con vượn bơi trong bể kính Đảo giấu vàng Đêm của ma mèo Hiệp sĩ sắt Những bức ảnh tiên tri Trở thành Ma cà rồng Nào Chúng Mình Hãy Biến Cái Đầu Khô Của Tôi Máu Quỷ Căn Hầm Bí Ẩn Chào Mừng Đến Với Ngôi Nhà Chết Lời Nguyền Trại Lãnh Hồ Chiếc Đồng Hồ Cúc Cu Vật Tìm Thấy Dưới Chậu Rửa Bát Ma Sói Trong Đầm Sốt Rét ... *** Trước khi chị em tôi nhận thấy con vật nhỏ kỳ dị ở dưới chậu rửa bát, nhà tôi là một gia đình bình thường hạnh phúc. Đúng ra phải nói chúng tôi sống rất may mắn. Nhưng vận may của nhà tôi đã nhanh chóng biến mất khi chúng tôi lôi con vật ra khỏi nơi trú ẩn tăm tối của nó. Câu chuyện hãi hùng, kinh khiếp này bắt đầu vào ngày chúng tôi chuyển nhà: – Chúng ta ở đây, các con ạ. – Bố tôi vui vẻ nói khi cho xe vòng quanh góc phố Maple Lane và dừng lại trước ngôi nhà mới của chúng tôi. “Con đã chuẩn bị cho cuộc di chuyển lớn chưa, Kitty Kat.” Bố là người duy nhất gọi tôi là Kitty Kat. Tên thật tôi là Katrina (ố là là!) Merton, nhưng chỉ các thầy giáo mới gọi tôi là Katrina. Với những người khác tôi chỉ đơn giản là Kat. – Con sẵn sàng rồi đấy! – Tôi hét lên và nhảy ra khỏi xe. – Gâu! Gâu! – Killer – con chó giống xpanhin lông nâu vàng của nhà tôi cất tiếng sủa vẻ đồng lõa và cùng tôi nhảy xuống vỉa hè. Tên con chó do thằng em Daniel ngớ ngẩn của tôi đặt cho. Một cái tên ngu ngốc. Killer sợ đủ mọi thứ. Vật duy nhất nó giết hại là quả bóng cao su của nó. Tôi và Daniel đã nhiều lần đạp xe qua căn nhà mới. Nó chỉ cách đại lộ phía Tây nơi chúng tôi sống lúc trước có ba khối nhà. Nhưng tôi vẫn chưa thể tin là chúng tôi sẽ sống ở đây. Ý tôi muốn nói là tôi luôn luôn nghĩ ngôi nhà của chúng tôi sẽ đẹp hơn nhiều. Nhưng chỗ này đáng kính nể đây! Đó là một tòa nhà ba tầng ngự trên một quả đồi nhỏ, có các cánh cửa sơn màu vàng bơ và có đến ít nhất một tá cửa sổ. Một vòm cuốn lớn phủ quanh cả tòa nhà. Khoảng đất phía trước rộng như một sân bóng đá. Nó không phải là một ngôi nhà mà là một chung cư! Đúng, thực tế là một chung cư. Rộng rãi nhưng chẳng lấy gì làm hấp dẫn. Mẹ gọi đó là “kiểu nhà hình giày cũ kỹ tiện lợi”. Quả thật hôm nay trông ngôi nhà thực bẩn thỉu, cũ kỹ. Một vài cánh cửa đã bị xiêu vẹo, cỏ mọc lan tràn chưa ai cắt, khắp nơi mọi chốn phủ dày một lớp bụi. Nhưng mẹ tôi bảo: – Chẳng sao, quét dọn sạch sẽ, phủ lại nước sơn và mấy nhát búa đóng lại, thế là đâu lại vào đấy ngay. Bố mẹ và Daniel nhảy ra khỏi xe, tất cả chúng tôi đứng nhìn chăm chăm vào ngôi nhà. Hôm nay rốt cuộc tôi sẽ được thấy bên trong! Mẹ chỉ tay lên tầng hai: – Các con có thấy cái ban công lớn kia không? – Bà hỏi. – Đấy sẽ là phòng ngủ của bố mẹ. Kế bên là phòng của Daniel, – đoạn bà xiết nhẹ tay tôi. – Kat này, cái ban công nhỏ kia là phía ngoài phòng của con đấy. – Nét mặt bà rạng rỡ. Thế là tôi được cả cái vòm cuốn. Tôi nhổm lên ôm ghì lấy mẹ: – Con thích chỗ đó lắm. – Tôi thì thầm vào tai bà. Tất nhiên là Daniel lập tức gào lên. Nó đã mười tuổi nhưng cứ luôn xử sự như một đứa trẻ lên hai. – Sao phòng Kat có ban công mà phòng con thì không? – Nó kêu ca. – Thế không được. Con cũng muốn có ban công cơ! – Thôi đi, Daniel, – tôi lầu bầu. – mẹ hãy bảo nó im đi cho con nhờ. Tao hơn mày hai tuổi thì phải được cái gì chứ? Đúng, hơn gần hai tuổi. Sinh nhật nó mới bốn ngày trước đây. – Im nào các con, – mẹ ra lệnh. – Daniel, con không có ban công. Nhưng bù lại con sẽ được một chiếc giường tầng. Như thế Carlo có thể ngủ lại bất kỳ lúc nào con muốn. – Tuyệt vời! – Daniel kêu lên. Carlo là bạn thân của Daniel. Hai đứa luôn quấn quít bên nhau và thường chọc tức tôi. Nói chung Daniel là đứa chơi được, nhưng nó cứ khăng khăng cho mình là đúng. Bố tôi gọi nó là ngài Biết Tuốt. Đôi khi bố lại gọi Daniel là Người Lốc bởi vì nó cứ chạy vòng quanh như một cơn lốc, và xáo tung tất cả mọi thứ lên. Tôi giống bố tôi nhiều hơn – êm đềm, lặng lẽ. Vâng, thường là êm đềm. Và cả hai bố con tôi đều có chung những món ăn ưa thích – mì xốt, tỏi ngâm dấm, kem và cà phê môca. Thậm chí tôi trông lại giống bố, người cũng cao gầy với khuôn mặt đầy tàn nhang và mái tóc đỏ quạch. Tôi thường cặp tóc theo kiểu đuôi ngựa. Bố thì chẳng có nhiều tóc như vậy để phải bận tâm. ... Mời các bạn đón đọc Miếng Bọt Biển Ma Quái của tác giả R. L. Stine.