Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Bạn đang đọc truyện Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch của tác giả Nguyệt Cầm Ỷ Mộng. Một bé hamster trong cửa hàng thú cưng tên Bạch Kỳ Thư Gì cơ? Tại sao hamster lại có tên giống người ư? Bởi vì đây là hamster thành tinh. Hôm ấy, một sự kiện trọng đại xảy ra, cửa hàng thú cưng thế mà bị cướp. Tên cướp còn chả hiểu não có bị chập mạch không mà còn mang theo Bạch Kỳ Thư Rõ ràng là tai bay vạ gió, Bạch Kỳ Thư bị sét đánh xuyên không vào thế giới thú nhân, vậy mà có thể biến thành người? Thành người rồi còn phải làm sủng vật của thiên địch? Sủng vật chưa đủ còn phải làm giống cái, sinh một ổ chuột con? Chuột khổ quá mà!!!! *** Nhận xét về truyện:​ Phải nói đây là một chuyện cực kì manh, thụ siêu siêu dễ thương. Bé thụ vốn là một chú hamster bình thường, do ăn được hạt gạo thần nên biến thành chuột tinh. Vận mệnh phải đi lấy chồng xa, trong lúc bị một tên trộm nào xách đi thì bé bị sét đánh một đường văng tới thế giới thú nhân. Được thần thú phù hộ, thú nhân đầu tiên mà bé thụ gặp được chính là công, đồng thời cũng là thiên địch của bé. Thú hình của công là một con đại bàng khổng lồ, khỏe mạnh vượt trội so với những người trong tộc. Công lúc đầu thấy dáng vẻ hamster của thụ dễ thương thì rinh về làm sủng vật, sau thấy thụ có thể biến thành người thì thuân lí thành chương coi thụ là bạn đời. Công vô cùng đảm đang và sủng vợ, trong thế giới thú nhân đầy rẫy những khó khăn và hiểm nguy vẫn muốn cho vợ mình những thứ tốt nhất. Bé thụ dù có muốn chăm cũng không chăm nổi, bị công chiều đến độ thành một bé hamster lười. Công có một bạn đời được chỉ định, nhưng vị bạn đời đó đã phản bội công để đi theo một thú nhân khác. Vốn dĩ công cũng không yêu tên bạn đời mắt cao hơn trời đó, hơn nữa còn có chút chán ghét. Sau khi vị bạn đời chỉ định đó bỏ đi thì công đã rời khỏi đồng tộc của mình để đi phiêu bạt một thời gian. Kể từ lúc đó, công gặp thụ. Nói đến thụ, một bé hamster kiên cường đến đáng thương đã tự mình tìm đường sống hơn một trăm năm ở Trái Đất. Năm tháng trôi qua đủ dài để bé có thể lĩnh hội được vô vàn kiến thức của nhân loại, cho đến khi tới thế giới thú nhân, bé đưa những tri thức ấy vận dụng vào đời sống khiến cho muôn thú phải nể phục. Thông minh và mạnh mẽ là thế, bé thụ vẫn là một chú hamster bé bỏng chuyên bán manh, thích làm nũng và chỉ hận không thể lúc nào cũng được ở bên chồng. Hai người dính lấy nhau như hình với bóng, hở ra một tí là lại gắn bó không một kẽ hở. Tình địch thì cũng có, nhưng chưa kịp xơ múi được miếng nào thì đã vấp phải làn phòng thủ mạnh mẽ. Phản dame bá cháy đến mức gần như hất tung tất cả tình địch ra khỏi mạch truyện. Lại nói, điều mình rất thích trong truyện là tình địch của cả hai đều khá ít. Như mình đã nói phía trên, tất cả là đều sẽ được giải quyết một cách lưu loát và sạch sẽ. Bé chuột vô cùng tin tưởng chồng của mình, đồng thời bé cũng không phải là trái hồng mềm mà ai muốn nắn thì nắn. Công và thụ trong truyện may mắn thay là không bị buff quá đà, công khi chiến đấu cũng có thể bị thương, thụ tuy manh nhưng không phải ai gặp cũng sẽ nhất kiến chung tình. Do không phải là thể loại Mary Sue nên đọc vô cùng dễ chịu, hơn thế nữa là sự manh không kiềm chế được của thụ với đám thú con. Vì đây là thế giới thú nhân nên sẽ có yếu tố sinh tử, không có AOB, chỉ thuần nam nam sinh tử. Giới tính sẽ chia ra thành hai: Thú nhân, tức giống đực và Á thú nhân, tức giống cái. Thụ sinh cho công ba thú non, cả ba tất nhiên đều vô cùng vô cùng manh! Về phần thú hình, tính cách với bạn đời của thú non thì mình xin phép không tiết lộ, tránh cho việc truyện bị spoil quá mức. Các cặp đôi còn lại trong truyện cũng có riêng cho mình những cuộc tình vô cùng lãng mạn, đọc ngọt đến sâu hết mấy cái răng. Thế nhưng, khác với mối tình trơn tru như bôi mấy cân dầu của bộ đôi nhân vật chính, chặng đường đi tìm hạnh phúc của mấy cặp phụ còn lại sẽ được trộn lẫn vào một xíu vị đắng. Thề với mọi người, chỉ là một xíu thôi, kiểu như lấy kim đâm vào tay rồi lại dùng hàng tá thuốc bổ để cho nó mau lành í. Ngược mà cũng ngọt thế không biết! Truyện được tác giả cho kéo dài đến tận 203 chương mới chính thức khép màn nhưng mình lại đọc một mạch từ sáng cho tới chiều, lúc đọc không hề có cảm giác lan man hay nhàm chán. Đọc xong mình phải bắt tay vào việc viết review ngay, vì độ manh của truyện phải nói là thượng thừa. Ở đoạn phiên ngoại cuối truyện công với thụ có xuyên đến giới hiện đại một thời gian, sau đó lại quay về với cuộc sống thường ngày ở thế giới thú nhân. Kết đại viên mãn! Truyện đọc ngọt mà không ngấy, hỗ sủng, có tác dụng chữa lành cho những ai vừa ngấu nghiến thể loại ngược tâm. Mình không chắc rằng truyện sẽ hợp khẩu vị với tất cả mọi người nhưng đối với mình đây là một câu chuyện đáng để đọc, đến tận dòng chữ cuối cùng vẫn giữ được nụ cười trên môi. _ Hoa Hầu Ngọc _​ *** Bạch Kỳ Thư là một con chuột Hamster thuần trắng nhỏ xinh. 100 năm trước, Bạch Kỳ Thư ra đời.1 Cũng như hàng ngàn con chuột được sinh ra mỗi ngày, Bạch Kỳ Thư giống như cùng đám anh em của mình cùng nhau mở mắt nhìn bóng đêm tối tăm, chỉ riêng có ánh trăng là sáng. Kiếp chuột nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, Bạch Kỳ Thư được sinh ra khi có được một tháng sinh hoạt cùng mama, sau lại vô tình bị loài người mang đi, cũng bởi cậu siêu cấp đáng yêu siêu cấp bổng bổng đường, toàn thân trắng tinh không nói, giữa trán còn có một nốt son đỏ tươi bắt mắt, đôi mắt đen đầy cảm tình còn sợ sợ hãi hãi cúi đầu chui rút khắp nơi. Từ đó về sau chuột không còn nhìn thấy mama cùng anh em nữa, nhưng ở nơi ở mới chuột lại gặp được đồng loại, rất nhiều đồng loại, xung quanh chỉ toàn là những cục lông mềm mềm xù xù, đôi mắt hạt đậu đen lúng liếng, trắng có, đen có, cafe sữa có, thật sự là muôn hồng nghìn tía. Bạch Kỳ Thư rất nhanh quen thuộc với chúng bạn mới, cuộc sống cũng thấm thoát trôi đi, chuột đối với nơi ở mới thật sự hài lòng, có đồ ăn có đồ chơi, được tắm rửa, đối với cuộc đời chuột đã mãn nguyện rồi, chỉ mong cả đời như vậy. Nhưng cuộc đời nào cũng có khuyết điểm của nó, đối với Bạch Kỳ Thư, nó chính là khuyết điểm lớn nhất. Lần đầu tiên nhìn thấy đồng loại bị người mang đi, còn lựa đến lựa đi như lựa thịt cá, Bạch Kỳ Thư chỉ biết run lẩy bẩy núp trong một góc, hai mắt nhắm tịt không động đậy gì, báo hại người nuôi cậu cứ tưởng cậu chết rồi, nếu không phải cậu đúng lúc giật giật cái chân, có khi cậu đã bị quăng đi. Sau đó cậu được cô chuột Hồng chít chít mà giải thích nữa ngày cùng đồng bạn gom góp mới có đủ hiểu biết về cuộc sống hiện tại. Nơi cậu được loài người mang về là một thú cưng, nơi này chỉ toàn chuột thôi, chuột Việt Nam, chuột Trung quốc, chuột Mĩ, chuột Pháp,...!Loài người mang chúng về nuôi dưỡng cũng không phải để không, chỉ cần có người thích và đồng ý bỏ tiền ra mua thì có thể mang các cậu đi. Ở đây không chỉ có những chú chuột được đem về từ nơi khác, còn có những chú được sinh ra tại tiệm thú cưng, có nhiều chủ nhân của chuột nuôi không nổi chuột sẽ mang chúng về tiệm thú cưng trả, hoặc là thả chúng ra ngoài tự sinh tự diệt. Cô chuột Hồng chính là một chú chuột đã sống được một năm tuổi, cô đã trải qua kiếp chuột đủ để kể cho cậu nghe hoài nghe mãi không hết, từ đó cậu không còn sợ hãi nữa, bởi vì cô chuột nói kiếp chuột của bọn họ rất ngắn, cô từng thấy rất nhiều chuột, nhưng chưa bao giờ thấy chuột nào sống quá ba bốn năm, như cô chuột đây đã là trưởng thành, đối với Bạch Kỳ Thư mới hơn một tháng tuổi có thể tính là vai cha mẹ rồi, nên cậu rất thân cận với cô chuột Hồng, xem cô chuột Hồng là mẹ của mình.1 Thế rồi cuộc sống của Bạch Kỳ Thư mỗi ngày lại có thêm một việc để chú ý, đó là nhìn đồng loại của mình bị chọn đi. Cho đến một ngày cậu bị chọn đi, lúc đó cậu đã sống ở tiệm thú cưng được một tháng. Lần đâu tiên trong nhân sinh của chuột, cậu sợ hãi đối với thế giới này, cậu được một đứa bé chọn trúng, chủ nhân cậu được cha mẹ dẫn đến tiệm thú cưng chọn quà sinh nhật tròn sáu tuổi. Cô chuột Hồng từng nói với cậu, những đồng loại của bọn họ rất dễ chết yểu, mà nguyên nhân nhiều nhất là bởi vì chủ nhân không có kinh nghiệm nuôi chúng nó, nhưng chuột nhỏ yếu đuối cũng chỉ có thể nhận mệnh dưới bàn tay to lớn của loài người, mặc cho số phận đẩy đưa. Ngày đầu tiên về nhà mới, Bạch Kỳ Thư bởi vì sợ hãi không ăn không uống được gì, cứ chui rút vào một chỗ, chủ nhân nhỏ của cậu mới đầu còn có kiên nhẫn ở bên ngoài nhìn ngắm cậu, nhưng sau đó một cây gậy nhỏ chọt vào thân thể nhỏ xinh mềm nhũn của cậu, Bạch Kỳ Thư hoảng hốt chạy khắp lồng, cũng chọc đứa nhỏ vui vẻ vỗ tay, sau đó những chiêu trò này liên tục diễn ra, cậu cũng đối mặt với những chuỗi ngày nơm nớp lo sợ, như chim sợ cành cong, khổ không nói hết. Cho đến một ngày nọ, chủ nhân nhỏ mang về những đồng bạn cũng nhỏ như nó vậy, chủ nhân nhỏ giới thiệu cậu với đồng bạn của nó, cậu bị chủ nhân bắt ra ngoài, bỏ vào một cái chậu nước, trong chậu có rất nhiều những quả bóng màu sắc xinh đẹp. Bạch Kỳ Thư hoảng hốt vương móng vuốt nhỏ xinh cố gắng trèo lên những quả bóng, người cậu ướt nhẹp, toàn thân lạnh run rẩy, nhưng cậu chỉ mới hai tháng tuổi, sau nhiều lần cố gắng cậu cũng đã không còn sức mà hơ hơ chân nhỏ, vô lực trượt xuống nước, trôi nổi trong chậu nước nhỏ, mất đi ý thức. Cha mẹ của chủ nhân nhỏ thấy cậu không động đậy thì vứt cậu vào một túi rác nhỏ, mang đi. Bạch Kỳ Thư không biết cậu bị mang đi đâu, nhưng lúc cậu mơ hồ tỉnh lại bên tai vang lên tiếng mèo kêu, tâm linh chuột run rẩy theo bản năng, cậu chít một cái bỏ chạy. Thì ra có một con mèo mò được cậu trong túi rác bên đường, mèo ta chỉ đang tìm ăn, đối với một con chuột chết lại còn xấu xí như cậu mèo ta liếc mắt cũng không thèm liếc lấy một cái, nhưng hành động bỏ chạy của cậu kích phát bản năng săn mồi của mèo ta, mèo ta méo một tiếng đuổi theo sát nút. Nhưng Bạch Kỳ Thư đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không có nhận thức, cậu dùng hết sức cắm đầu mà chạy, ấy vậy mà lao thẳng ra đường, trời đất chứng giáng, sau này khi nhớ lại tình huống lúc đó, Bạch Kỳ Thư chỉ có cảm tạ trời xanh ưu ái, không để cậu bị xe cán chết, huyết án cứ vậy trơn tuột đi, vượt qua đường cái, lăn lông lóc qua bên kia đường, bởi vì không kịp phanh xe mà đâm sầm vào cống thoát nước, thân thể quá nhỏ theo rãnh cống trượt vào cùng tiếng chít thê lương. Mèo ta mắt trợn trắng nhìn nhìn bóng chuột qua làn xe chạy, từ bỏ trở lại túi rác tiếp tục moi móc. Ấy vậy mà ông trời cũng không tuyệt đường sống của chuột, Bạch Kỳ Thư toàn thân hôi hám trôi nổi trong đường cống ngầm một thời gian, sống cuộc sống không thấy ánh mặt trời, ăn không đủ no, ngủ không đủ ấm, còn phải nơm nớp lo sợ với đủ mọi tiếng vang trong đường cống ngầm tối tăm. Sau này nghĩ đến khoảng thời gian sống không bằng chết đó Bạch Kỳ Thư lại cảm khái nhân sinh cuộc đời, cả một con chuột nhỏ như cậu cũng không buông tha, phải lăn lộn đủ bảy bảy bốn mươi chín vòng mới cho cậu đắc đạo thành tiên, à không, là tu thành chánh quả, à cũng không đúng, là nhân sinh viên mãn.1 Thời gian thắm thoát trôi đi, Bạch Kỳ Thư đã lưu lạc bên ngoài vài tháng, cậu cũng không rõ sao chuột có thể ngoan cường đến vậy, da lông trắng mướt trở nên sậm màu, móng vuốt nhỏ xinh cũng xấu xí, nhưng đôi mắt tinh anh lại càng thêm sáng rỡ. Cho đến một ngày, cậu lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, ánh nắng mặt trời ấm áp chứ không phải cái tối tăm của đường ống ngầm, Bạch Kỳ Thư đã được một tuổi. Đối với một con chuột, một tuổi đã là trưởng thành rồi, đã có khả năng lưu lại hậu đại của mình, cậu cứ nghĩ cậu sẽ như vậy đi tìm một con chuột cái sinh ra một ổ chuột con, sống hết tuổi thọ rồi chết đi, nhưng có vẻ ông trời luyến tiếc cậu chết, bởi vì cậu còn chịu chưa đủ khổ đi? Mời các bạn mượn đọc sách Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch của tác giả Nguyệt Cầm Ỷ Mộng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vẫn Luôn Cố Chấp
Truyện Vẫn Luôn Cố Chấp là hiện thân của một định mệnh, một sự ngang trái khi mà tình yêu lại làm cho con người có thể quên đi tất cả kể cả khi họ làm tất cả mọi thứ vì mình. Anh vẫn luôn theo đuổi cô, chờ đợi cô, xem cô còn quan trọng hơn cả bản thân của mình. Vậy mà cô nỡ lòng nào cười nhạt lên tình yêu của anh? Vẫn biết bên cạnh cô đã có người khác nhưng anh vẫn không bỏ cuộc mà buông cô. Phải chăng đây là thử thách mà ông trời muốn anh trải qua. Cùng nhau đón đọc để biết kết thúc của câu chuyện này như thế nào nhé!!! *** Lúc Bạch Trạm Nam từ công ty đi ra, người tài xế đang ngồi trong xe ngủ gật, xem ra thực sự đã làm phiền tới anh ta, dù có người đứng trước cửa xe một lúc lâu mà vẫn không phát hiện ra. Gió đêm hơi lạnh, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở cuối thu, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ đến 2h sáng. Cửa xe “bang” một tiếng đóng lại, lái xe giật mình, phút chốc mở mắt ra, trong con ngươi còn đọng lại chút ngu ngốc, như chim sợ cành cong* chào hỏi: “Tiên sinh—“ (*: Thành ngữ “Chim sợ cành cong” chỉ con chim sợ hãi khi nhìn thấy cung tên, còn dùng để chỉ về người từng bị hù dọa, chỉ cần nghe thấy tiếng động nhỏ cũng cảm thấy kinh sợ) Bạch Trạm Nam hơi nhắm mắt, cũng không để ý, một tay tháo cà vạt tùy tiện ném sang một bên: “Lái xe.” Lái xe nhìn anh từ trong gương một lúc, mới do dự thăm dò hỏi: “Đi, Lâm tiểu thư?” Lúc này Bạch Trạm Nam mới mở mắt ra, so với vừa rồi mặt anh nhăn lại không ít. Lái xe nghĩ, bản thân lại không cẩn thận chuốc họa, ông chủ mà không vui thì chính mình cũng theo đó mà gặp họa! Biết thế đã không nhắc tới Lâm tiểu thư….. Lái xe lén lút nghĩ mà sợ, lại nghe thấy Bạch Trạm Nam lạnh như băng phun ra một câu: “Tới chỗ cô ấy.” Lái xe vội vàng khởi động, một khắc cũng không chậm trễ, trong lòng âm thầm than thở một hơi, xem ra sau này vẫn nên ít nhắc tới vị tiểu thư kia thì hơn, mỗi lần nhắc tới cô ấy, bộ dạng Bạch Trạm Nam đều như muốn ăn thịt người. Xe đậu trước cổng lộ uyển, Bạch Trạm Nam lại im lặng ngồi trong xe không nhúc nhích, ngay cả bảo vệ đang trực cũng nhô đầu ra cúi chào: “Bạch tiên sinh, không vào sao?” Lái xe nhìn sắc mặt anh ẩn trong ánh đèn lúc sáng lúc tối cảm thấy sau lưng phát lạnh, sợ ông chủ lại thay đổi ý định sẽ quay lại gây sức ép với mình, liền dựng thẳng thắt lưng, không sợ chết nhắc nhở: “Hôm nay ngày mười sáu” Quả nhiên lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Bạch Trạm Nam càng khó coi, nhưng không còn do dự xuống xe, lại còn nóng nảy thấp giọng khiển trách một câu: “Tôi biết, nhiều chuyện.”   Mời các bạn đón đọc Vẫn Luôn Cố Chấp của tác giả Phong Tử Tam Tam.
Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai
Úc Cẩn là thiên kim tiểu thư của Úc gia, là bảo bối trong lòng cha mẹ. Nói gia thế có gia thế, nói ngoại hình có ngoại hình, nói tính tình có tính tình, hẳn có thể nói Úc Cẩn gần như là một đối tượng tốt để hẹn hò thậm chí là kết hôn. Nhưng khó hiểu là 26 năm trên cuộc đời, Úc Cẩn chưa có nổi một mối tình vắt vai. Xung quanh cô có rất nhiều con trai, nhưng chân chính quen thân có lẽ chỉ có mỗi tên thanh mai trúc mã với cô là Hứa Vi Mộ. Hứa Vi Mộ là bạn từ nhỏ với Úc Cẩn, đẹp trai, nhà giàu và anh đặc biệt rất yêu cô bạn của mình. Nhưng thời trẻ dại, vì một lần Úc Cẩn không rõ là vô tình hay cố ý đã thốt ra câu làm “tổn thương” tâm hồn thiếu niên mới lớn, làm cho cả hai cũng trở thành đôi oan gia khắc khẩu từ đó.    “Tớ nói này Úc Cẩn, dù gì cũng sắp ba mươi rồi, nếu cậu không mau chóng tìm bạn trai thì thế nào cũng sẽ trở thành gái già mất ! -Hứa Vi Mộ! Ăn nói vớ vẩn! Tớ đây mới hai mươi sáu, cách hàng ba vẫn còn rất xa! -Suốt hai mươi mấy năm không hề có bạn trai thì cậu nghĩ trong bốn năm nữa cậu sẽ tìm được sao? -Xì, bản tiểu thư có thua kém ai đâu chứ? -Phải không đây, vậy chúng ta đánh cược đi, nếu trong vòng một năm cậu tìm được đối tượng, xem như tớ thua, lúc đó cậu muốn gì cũng được. Ngược lại nếu cậu thua, bất luận tớ yêu cầu gì thì cậu cũng phải đáp ứng. -Cược thì cược! Bà đây sợ à!” .......... Cũng từ vụ đánh cược định mệnh ấy mà con đường oan gia của cả hai đã phải lật sang một trang mới. Đừng nghĩ Hứa Vi Mộ bình thường đấu khẩu, chọc tức Úc Cẩn mà không quan tâm gì, hơi bị lầm rồi đấy. Có thể nói từ nhỏ đến lớn, bất kỳ tên con trai nào vừa có ý nghĩ đến gần Úc Cẩn thôi là đã bị anh dẹp bỏ ngay lập tức, lớn lên những lần xem mắt của Úc Cẩn có lần nào mà không có bàn tay của anh nhúng vào phá hoại. Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, vào lần sắp xếp xem mắt cuối cùng lại nhảy ra một mối họa khiến cho Hứa trúc mã phải nhảy dựng lên.  Làm sao có chuyện để công sức và thời gian hơn hai mươi năm đổ sông đổ biển, thế là Hứa Vi Mộ phải thẳng tay, tốc chiến tốc thắng làm rõ tình cảm của cả hai cũng như xác định mối quan hệ của họ.  Khi chính thức trở thành người yêu của nhau, Úc Cẩn đặc biệt dính người, Hứa Vi Mộ thì lại vô cùng hưởng thụ sự đeo bám đó. Nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì cái bóng ở quá khứ trong lòng Úc Cẩn một lần nữa lại xuất hiện – Lâm Khê, bạn gái cũ của Hứa Vi Mộ, cũng từng là bạn thân của cô.  “Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ thích em” Đó là điều Hứa Vi Mộ đã khẳng định với Úc Cẩn. Vậy qúa khứ của ba người rốt cuộc là như thế nào? Lý do gì làm hai người bọn họ phải bỏ lỡ những 8 năm? Mọi chuyện đều sẽ được tháo gỡ từ từ trong xuyên suốt câu chuyện.   Hứa Vi Mộ hội tụ đầy đủ các tố chất của một nam chính vô sỉ, phúc hắc. Nữ chính thì mình không thích lắm, vì đôi khi hơi yếu đuối, không có lòng tin vào tình cảm của cả hai, nhưng được cái khi đã xác định rõ tình cảm của đối phương thì cũng khá mạnh mẽ. Cặp đôi phụ Lâm Chấp cũng rất dễ thương, ngọt ngào. Tiểu tam, hoa đào của nam nữ chính theo mình thì hơi nhạt nhòa, có lẽ vì vậy mà những tình tiết hiểu lầm cũng không mấy kích thích hay ức chế.  Nếu bạn cần một bộ thanh mai trúc mã vui vẻ, không quá kịch tính hay ức chế thì bộ truyện này rất thích hợp cho bạn đấy. ------------ Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 Des by Họa Hậu *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban Mời các bạn đón đọc Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai của tác giả Diệp Hề Lương.
Vẫn Còn Vương Vấn
Dịch Mộ Tranh, rõ ràng 20 mùa khoai sọ vẫn chưa có dịp lọ mọ cùng ai, thế nhưng lại được mệnh danh là một cô nàng lẳng lơ thay bạn trai như quần áo... Boss giấu mặt đứng sau hàng loạt tin đồn tai hại này là ai? Dịch Mộ Tranh bất đắc dĩ phát hiện, kẻ đó là tên oan gia Lâm Cẩn Nam. Dịch Mộ Tranh và Lâm Cẩn Nam là hàng xóm của nhau từ nhỏ, thậm chí đến bây giờ vẫn còn giữ thói quen gọi nhau bằng biệt danh thuở bé, Quả Cam và Cola. Dịch Mộ Tranh là con gái của cặp đôi Dịch Bách Sanh - Dịch Tiểu Liêu trong một tác phẩm khác mang tên “Lấy tên ai lặng lẽ yêu em”. Mình chưa có dịp đọc bộ truyện kia nên không thể so sánh, nhưng dưới cảm quan riêng, “Vẫn còn vương vấn” không được gọi là một câu chuyện hay, nếu buộc phải đánh giá thì mình sẽ đặt nó ở mức tạm ổn, đọc dễ vào nhưng chóng quên vì thực sự không có điểm nhấn gì đặc biệt.    Nhân vật nam nữ chính có hình tượng hơi nửa mùa, rõ ràng là yêu nhau muốn chết nhưng chẳng chịu nói, thành ra lại ngược tâm nhau đến muốn phát điên. Dịch Mộ Tranh không giỏi che giấu cảm xúc, duy chỉ có trước mặt Lâm Cẩn Nam cô lại có thể che giấu một cách hoàn hảo nhất. (Điểm này làm mình nhớ đến một phân cảnh của thư ký Kim và Lee tổng, cứ sĩ diện không nói thành tiếng, chỉ muốn đối phương bắt sóng não mình :v)  Dịch Mộ Tranh được cha mẹ ruột, cha mẹ nam chính và cả nam chính nuông chiều nhiều quá nên tính khá tiểu thư và tự cao, cả IQ và EQ đều hơi chậm tiêu :v. Gần như xuyên suốt cả truyện nữ chính cho mình cảm giác bí bách, muốn biết mà không có gan hỏi, vì sợ kết quả sẽ không như trông đợi, chính vì tính cách này đã gây ra những hiểu lầm không hề đáng có. Duy nhất ở cuối truyện khi Dịch Mộ Tranh nhất quyết đòi ở bên chăm sóc Lâm Cẩn Nam, đến lúc này mình mới cảm thấy cô ấy cũng không đến nỗi quá tệ. Về nam chính, do từ đầu không chịu hiểu rõ tình cảm của mình, huyễn hoặc bản thân rằng Dịch Mộ Tranh không phải mẫu bạn gái lý tưởng mà đi kết giao cùng cô gái khác. Dù mối tình ấy tồn tại không được lâu, nhưng Lâm Cẩn Nam phần nào khiến Mộ Tranh luôn cảm thấy tội lỗi vì nghĩ mình là tiểu tam, đồng thời làm cho một cô gái được gọi là hiền lành như nữ phụ hiểu lầm và gây tổn thương cho Mộ Tranh.  Nhưng ở Lâm Cẩn Nam lại có những ưu điểm mà khiến vai nam chính giao cho anh là xuất sắc nhất, anh có thể gạt bỏ cảm xúc của mình vì bận tâm đến cảm nghĩ của Quả Cam. Thậm chí anh còn cực kỳ giữ mình, nhận những ai có ý đồ với anh, Lâm Cẩn Nam lập tức tránh xa, không muốn Dịch Mộ Tranh hiểu lầm. Đàn ông như anh còn tồn tại trong cuộc sống thật không? Làm ơn cho tôi order một anh T.T. Một khi Dịch Mộ Tranh gặp bế tắc tìm đến cái chết, Lâm Cẩn Nam cảm thấy mình bất lực hơn bao giờ hết, vì trong khoảng thời gian Quả Cam cần anh nhất, anh lại không thể đến bên cho cô một bờ vai vững chãi để tựa vào. Khi những cảm giác bất lực đạt đến đỉnh điểm, Lâm Cẩn Nam tìm cách quay về với Dịch Mộ Tranh, anh gặp phải tai nạn, tuy không bị thương nghiêm trọng nhưng để lại ảnh hưởng về sau. Cũng chính vì vậy, sau này khi Quả Cam và Cola chính thức yêu nhau, những hiểu lầm được sáng tỏ, những tưởng sẽ là một cái kết khép lại đầy mỹ mãn, nhưng tác giả tiếp tục không nể mặt độc giả hắt thêm xô máu chó nồng nặc khác. Bản thân Lâm Cẩn Nam vì nhận ra di chứng ngày càng trầm trọng nên đã dùng những lời lẽ gây tổn thương nhất, buộc Quả Cam buông tay và quên anh đi, tiếp tục sống thật tốt:: “Em chỉ cần vui vẻ, chuyện khổ sở cứ để một mình tôi gánh vác.” . Những tình tiết ở giai đoạn này khiến mình cảm thấy nữ chính thần kinh quá mức thô, những người xung quanh cô có biểu hiện kỳ lạ đến mức khó có thể che giấu nhưng Dịch Mộ Tranh vẫn không lờ mờ cảm nhận được độ nghiêm trọng của sự việc, đồng ý chia tay Lâm Cẩn Nam và trong lòng oán hận anh. Đến mức mà phải có một người nói thẳng toẹt bệnh trạng của Cola, Dịch Mộ Tranh biết anh vì muốn tốt cho cô mới làm như vậy. Tình yêu làm trí thông minh của đàn ông tụt giảm, làm sự thông minh của phụ nữ thành giá trị âm, có lẽ chính vì vậy mà họ không đủ tỉnh táo để nhìn nhận người mà con tim mình đã chọn, trải qua sóng gió mới khiến họ biết quý trọng người kia hơn. Hai người họ đã bỏ lỡ quá nhiều năm, nhưng Dịch Mộ Tranh lại cảm thấy mình thật may mắn, vì trong những năm tháng thanh xuân u mê, Lâm Cẩn Nam vẫn luôn ở chỗ cũ chưa hề rời đi. Thứ cô muốn chẳng nhiều, chỉ cần một hạnh phúc giản đơn. Chỉ cần Lâm Cẩn Nam còn ở bên Dịch Mộ Tranh, đó sẽ là những chuỗi ngày đáng giá nhất trong cuộc đời cô. ------ Review by Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lúc chuông điện thoại di động vang lên, tôi đang vùi ở trong chăn xem tiểu thuyết mà lệ rơi đầy mặt, cặp mắt mơ hồ nhìn ba chữ to ‘Dịch Tiểu Liêu’ đang nhấp nháy trên màn hình, tôi lấy tay áo ngủ lung tung lau nước mắt, "Alo?" Lời thăm hỏi đúng quy cách của Dịch Tiểu Liêu vang lên: "Bảo bối, nhớ mẹ không?" "Không nhớ." ". . . . . ." "Mẹ với Dịch Bách Sanh còn nhớ tới con sao?" Tôi hít hít lỗ mũi, trong lòng yên lặng thề về sau sẽ không bao giờ xem tiểu thuyết ngược luyến nữa. Quả thực là tự mình tìm ngược, xem đến mức nội tâm vốn tràn đầy ánh nắng mặt trời giờ trở nên hết sức âm u. Dịch Tiểu Liêu bên kia đột nhiên trầm mặc mấy giây, thế này tuyệt không giống mẹ già nói nhiều của mình nha! "Mẹ?" Tôi thử kêu lên thăm dò, cũng đừng vào lúc Dịch Bách Sanh không có ở trước mặt mẹ, mà mẹ già gặp phải chuyện gì chứ. Đến lúc đó tôi không thể chịu nổi hậu quả ba già Dịch Bách Sanh bạo phát. "Quả cam, con nhớ mẹ rồi! Còn khóc nữa, đừng ngượng ngùng." Tôi đầu hắc tuyến nói: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi chơi với ba con đi." Nhất thiết đừng trở về làm loạn thêm! "Con gái này, nhất định là di truyền từ ba con." Dịch Tiểu Liêu ở bên kia lẩm bẩm, "Thâm trầm - cái tật xấu này, không tốt tí nào." ". . . . . ." "Nhớ năm đó, ba con tính tình thâm trầm, ba mẹ đã bỏ lỡ sáu năm nha." "Mẹ, phí đường dài quốc tế rất đắt ——" mẹ rốt cuộc muốn nói gì! "Cái gì?" Dịch Tiểu Liêu lại dừng lại, tôi có thể tưởng tượng dáng vẻ mẹ ở bên kia đang vò đầu liều mạng suy nghĩ. Chắc chắn lại bị mình xoay chóng mặt không nhớ rõ chuyện chính, mẹ già cực phẩm của tôi nha. Tiếp đó trong điện thoại liền truyền đến thanh âm nghiêm túc của Dịch Bách Sanh, "Dịch Mộ Tranh, ba nghe nói con lại yêu đương rồi hả?" Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi run lên vì hoảng sợ, the thé giọng nói, "Mẹ nó, ai tung tin đồn nhảm?" ". . . . . ." Trong điện thoại truyền đến tiếng hô hấp nặng nề. Hỏng bét, không cẩn thận để lộ ra ‘đức hạnh’ khi ở trường học. Tôi thận trọng m Mời các bạn đón đọc Vẫn Còn Vương Vấn của tác giả Phong Tử Tam Tam.
Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt
Review bởi: Rabbitlyn - fb/hoinhieuchu Giới thiệu : Đường Quỳ vừa mới bước qua sinh nhật tuổi 23, không thể lay chuyển được mẹ mình, bị ép phải bước lên con đường đi xem mắt. Đến lúc gặp mặt, cô và người đàn ông tuấn tú kia nhìn nhau không nói lời nào. Thật lâu sau đó, Đường Quỳ khó nhọc lên tiếng, cảm giác cả hàm răng đều đang run lên cầm cập: “Thầy… Chào thầy ạ!” * Đi xem mắt gặp phải thầy giáo của mình thì phải làm sao đây QAQ * Lưu ý trước khi đọc: 1. Nam lớn hơn nữ 10 tuổi. 2. Chuyện tình cảm thầy trò   Tranh thủ nghỉ lễ thấy truyện đã hoàn mình lập tức nhảy luôn. Nếu ai thích combo mĩ thực và bác sĩ chắc cũng khá thích bộ này. Nữ chính Đường Quỳ đã tốt nghiệp Đại học Y nhưng vì một tai nạn dẫn đến bệnh tâm lí không thể tiếp tục theo đuổi ngành Y, nam chính Giang Trúc từng là thầy giáo dạy nữ chính thời Đại học, vậy nên khi hai người gặp nhau trong buổi xem mắt khá là lúng túng, từ đó câu chuyện bắt đầu. Điều mình thích ở truyện này có lẽ là bầu không khí ngọt ngào xuyên suốt tác phẩm. Nữ chính có hoàn cảnh khá éo le hồi nhỏ, nhưng khi mẹ cô kết hôn với bố dượng thì không có những tình tiết cẩu huyết như các bộ truyện khác là bộ dượng ngược đãi, anh kế xa lánh, chiều chuộng cô như công chúa nhỏ. Nữ chính có mối tình khá sâu với nam phụ, nhưng chính anh ta đã khiến nữ chính bị mất đi cả tương lai rộng mở. Nam chính tưởng rằng cả đời sẽ gắn bó với ngành y, yêu một cô gái theo sắp đặt nhưng cuối cùng thật may khi đó lại là cô gái anh trúng tiếng sét từ cái nhìn đầu tiên. Nam chính cũng cực kì suy xét cho sự khó xử của nữ chính sợ cô không vượt qua được quan hệ thầy trò, vậy nên anh mạnh dạn tấn công từng chút một. Chả ai ngờ rằng bác sĩ Giang vì tán gái mà ngày ngày đi mua đồ ngọt ở cửa hàng nhà người ta còn nói dối mua cho cháu trai. Hay như khi anh giúp cô giải quyết sự khó xử và cứ thế thuận lí thành chương làm đối tượng hẹn hò. Nam chính không ngừng chiều chuộng nữ chính, anh kiên nhẫn chờ cô thổ lộ căn bệnh tâm lí, thật may là nữ chính khi biết bệnh của mình cũng rất phối hợp điều trị. Chuyện tình của nam nữ chính là “gặp đúng lúc đúng người” bởi nếu sớm hơn cả hai đã không vượt qua rảnh giới thầy trò, muộn hơn biết đâu nữ chính xem mắt đã vừa ts người khác. Điều mình tiếc nuối duy nhất trong tác phẩm đó là vẫn chưa thấy được nữ chính quay lại với ngành Y, hoặc cũng có thể tác giả để cho người đọc tự hình dung chăng? Thêm nữa đó là truyện tình của mấy đôi phụ khá là máu chó và cẩu huyết, cô bạn thân nữ chính và chị họ nam chính đều bắt đầu từ 419, một mối tình thì có kết quả khá nhanh hai bên chưa kịp thấu hiểu, còn mối tình kia ở thì tương lại, nhưng khiến cho một cô gái trở nên bị ảnh hưởng thần kinh, thêm nữa mắc bệnh cố chấp điên rồ, luôn cho rằng nữ chính không xứng với nam chính, đổ lỗi mọi chuyện đến với mình là do nam chính không chấp nhận tình cảm. Tóm lại nếu để giải trí thì cũng tương đối ổn, còn truyện thì cũng không quá sâu sắc. *** Review by #Lâm Tần - fb/ReviewNgonTinh0105: Nam chính Giang Trúc là một bác sĩ. Nếu dùng một cụm từ để diễn tả nhân vật này, thì chính là “người đàn ông độc thân hoàng kim". Anh có vẻ ngoài cao lớn tuấn tú, khí chất điềm tĩnh trưởng thành. Trong khi thành tích học tập và làm việc luôn đứng top thì hành trình yêu đương lại luôn ở vạch xuất phát. Nói như nam chính trong bộ phim “Thư ký Kim sao thế?” đang gây sốt gần đây thì là “Anh quá quý giá nên không thể rơi vào tay người khác được”(*). À vâng, thế nên mới diễn ra buổi xem mắt đầu tiên đầy nghệ thuật vào cái tuổi băm vài nhát của anh đấy bác sĩ Giang ạ. “Áo blouse trắng" đã thuộc về nam chính rồi, vậy thì “bã đậu ngọt" chắc chắn là nói về nữ chính. Tuy nghề nghiệp của cô là thợ làm bánh, nhưng mà “bã đậu ngọt" lại không phải là tên của một món ăn. Thông thường người ta dùng từ “bã đậu" để chỉ những người đầu óc không được thông minh nhanh nhạy lắm, nhưng mà ở đây lại là bã đậu “ngọt", do vậy có thể đoán nữ chính của chúng ta là một cô gái đơn thuần ngọt ngào và ngốc nghếch trong tình yêu. Mà Đường Quỳ chính xác là một cô gái như vậy. Tốt nghiệp đại học y danh giá, thế nhưng vì một tai nạn bất ngờ mà không thể tiếp tục hành nghề, cô mở một tiệm bánh ngọt tự mình làm chủ. Đường Quỳ rất xinh xắn, tính cách lại nhẹ nhàng dịu dàng khiến ai gặp cũng muốn yêu thương. Nhưng mà, cái này cũng không hẳn là tốt đâu nhé. Mẹ Đường Quỳ tái giá, thế nên cô lại có thêm một người ba dượng và một anh trai danh nghĩa. Cả ba người đều xem cô như bảo bối vậy, đặc biệt là người anh cuồng em gái thành bệnh như Đường Cách, tuyệt đối không để cô tuỳ tiện gặp gỡ giao lưu với người khác được. Vậy là, Đường Quỳ hơn hai mươi tuổi, như hoa như ngọc, cũng phải đi xem mắt. Nhân duyên chính là như vậy. Trong một số câu chuyện khác, việc đi xem mắt thường là một bước đệm cần khơi dậy tính ghen tuông của nhân vật chính hoặc là cần tạo ra tình huống anh hùng cứu mỹ nhân hay đại loại thế. Câu chuyện này lại khác, nam nữ chính thực sự gặp nhau trong một buổi xem mắt nghiêm túc. Chỉ có điều, đối phương không hẳn là hoàn toàn xa lạ, mà cũng không hẳn là quen biết. Giang Trúc từng là thầy giáo của Đường Quỳ trong một năm khi anh đến dạy thay cho 1 giảng viên khác. Thế nên, đây cũng không phải là mối tình thầy trò gì cả, chỉ là tạo ra chút khúc mắc trong lòng Đường Quỳ mà thôi. Đã từng gọi “thầy", bây giờ gọi “anh", đúng là có chút… áp lực. Vậy là cô từ chối, không phải không vừa ý, mà là không đủ dũng cảm. Không sao, Đường Quỳ cứ việc từ chối, việc tiến tới đã có Giang Trúc lo. Trong một mối quan hệ, luôn phải có một người chủ động phát triển, nếu không sẽ mãi dừng lại một chỗ cho đến khi một trong hai người tìm được một mối quan hệ mới. Giang Trúc hoàn toàn không muốn như vậy. Anh giữ thân như ngọc hơn 30 năm mới chờ đến ngày gặp được người thích hợp như cô. Đâu phải đơn giản mà anh đồng ý đi xem mắt dễ dàng như vậy chứ. Có lẽ Đường Quỳ không nhớ, nhưng anh lại nhớ cô rất rõ, ngay từ ngày cô còn bé cơ. Thế nên, kiểu duyên phận như thế này, gặp rồi là không được bỏ lỡ. Anh lớn hơn cô nhiều tuổi cũng không phải là uổng phí, nếu cô sợ thì để anh. Trong lòng đã xác định, Giang Trúc cũng không vội vã, anh từng bước từng bước tự thêm mình vào cuộc sống của cô. Ví dụ như, anh sẽ thường xuyên mua bánh ngọt ở tiệm của cô cho một thằng nhóc cháu trai tưởng tượng nào đó. Ví dụ như, anh sẽ ở lại trực đêm cho đến lúc cô đóng cửa để “tiện đường" đưa cô về. Ví dụ như, anh rất “vô tình" tiếp xúc với người nhà của cô để tăng thêm điểm cộng cho mình, và rất nhiều ví dụ khác nữa. Cuối cùng, mối quan hệ giữa anh và cô trở thành thế này: “Chúng ta bắt đầu lại nhé. Xin chào, anh là Giang Trúc, bạn trai của em.” “Chào anh, em là Đường Quỳ, bạn gái của anh.” Có màn đối đáp như trên là bởi vì sau khi hai bên cảm thấy đối tượng xem mắt khá là phù hợp, mới cùng đi đến thoả thuận sẽ thử ở bên nhau một tháng xem thế nào. Đường Quỳ đương nhiên không biết mình đã bị “anh thầy" Giang Trúc dẫn dụ kiểu gì, nhưng mà bác sĩ Giang gần như đã đạt được mục đích rồi. Ban đầu là một tháng, tiếp theo chính là một đời. Trong quá trình phát triển tình cảm, rất nhiều tình tiết xuất hiện nhưng tất cả đều chỉ là những bước đệm nhỏ mà thôi. Bạn của anh trai cô, một Diệp Thời Ngôn playboy chính hiệu, sống bỡn cợt đến nỗi thích Đường Quỳ mà cũng không biết. Đến khi nhận ra thì ấn tượng về anh trong lòng cô đã tệ đến mức không thể nào cứu chữa. Thêm một Trịnh Ngọc si tình, thích Giang Trúc từ thời cắp sách nhưng lại không thể bước vào trái tim anh. Thực ra thì những nhân vật này không có ai là xấu cả, mong rằng một ngày nào đó họ sẽ được làm nhân vật chính trong câu chuyện của riêng mình. Hành trình yêu đương của Giang Trúc và Đường Quỳ giống như hai người đang cùng đi trên 1 chiếc xe đạp vậy, đi qua mấy cái ổ gà nho nhỏ tự động sẽ xích lại gần hơn, tay cũng tự nhiên ôm chặt hơn. Sự cưng chiều của Giang Trúc là không có giới hạn, dường như tất cả những dịu dàng của cả cuộc đời anh đều dành cho cô gái nhỏ Đường Quỳ này mất rồi. Nhưng tất nhiên là anh cũng nhận được rất nhiều thứ, một Đường Quỳ thuần khiết tinh tươm nhất, tất cả những lần đầu tiên của cô đều dành cho anh, như thế là quá công bằng rồi còn gì. Một trong những lần đầu tiên đó, là như thế này: Giang Trúc: “Vừa rồi anh có xem dự báo thời tiết, đêm nay sẽ có mưa rào kèm theo sấm chớp.” Đường Quỳ: “Vậy thì sao?” “Em có sợ sấm chớp không?” “Không sợ, sao thế?” “Nhưng… anh sợ.” “Cho nên?” “Tối nay, em có thể nhường cho anh một nửa giường không?” “...” À, điều quan trọng là đêm đó có mưa, nhưng mà không có sấm chớp và hai người chỉ nằm có nửa cái giường thôi. Mọi người cũng đừng nghĩ trong sáng quá nhé, tưởng tượng nhiều vào, vì H chỉ là một cơn gió thoảng, đi rồi mà người đọc còn chưa kịp nhận ra nữa cơ. …. Câu chuyện tình yêu này vô cùng đơn thuần và bình dị, không có những tình tiết kịch tính đến khó tin. Là kể về cuộc sống của những con người bình thường nhất với những mối quan hệ và những tình huống ai cũng có thể gặp phải. Giống như sự bất đồng giữa người nhà bệnh nhân và bác sĩ muôn đời không lối thoát, thái độ của cư dân mạng đối với mỗi sự việc mà mình vốn không hề hiểu rõ, những toan tính cá nhân trong môi trường làm việc, … Nhưng trải qua những vấn đề như vậy, mới biết được rằng ai mới là người sẽ ở lại bên mình đến cuối cùng, ai mới là người đáng để chúng ta trao gửi chân tình. Giang Trúc thật sự may mắn, gặp được gia đình tốt như vậy, lại có được người con gái đáng yêu như Đường Quỳ. Đường Quỳ cũng may mắn, mẹ con cô được gia đình mới yêu thương, cô có một anh trai cuồng em gái đến không có thuốc chữa, lại có được một người đàn ông như Giang Trúc. Thế nên, ở hiền gặp lành là có thật nhé. Hãy cứ sống như một người tốt nhất có thể, bạn chắc chắn sẽ nhận được những điều xứng đáng. Đến đây rồi, xin tặng các bạn bài hát “Làm vợ anh nhé" của Phạm Bảo Nam, bởi vì giai điệu thật sự vô cùng phù hợp với câu chuyện tình cảm ngọt ngào đáng yêu của Giang Trúc và Đường Quỳ. “Làm vợ anh nhé, anh có một bờ vai đủ rộng. Một vòng tay ấm, một trái tim luôn thấu hiểu em. Làm vợ anh nhé, anh sẽ luôn là người che chở. Mang đến cho em sự bình yên. Dù mai mưa nắng, anh sẽ luôn là người dẫn lối.. Buồn vui gian khó đã có anh ở đây sẻ chia.. Chẳng cần em phải lo lắng hay bận tâm điều gì.. Và giờ hãy hứa: Trọn đời yêu anh nhé em. “ (**) _________ " ": Trích từ truyện (*): Trích từ phim Thư ký Kim sao thế? (**): Lyric bài hát Làm vợ anh nhé của Phạm Bảo Nam   Mời các bạn đón đọc Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt của tác giả Tử Tiện Lý.