Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vương Gia, Đi Thong Thả

Thể loại: Tình hữu độc chung, cải trang, sinh tử văn...HE Nhân vật chính: Phương Đàn - Tống Ứng Diêu Editor: ankhabinh  Thiên hạ đều đồn rằng Thành vương gia Phương Đàn trời sinh mi thanh mục tú lại trí tuệ hơn người, là người trong mộng của tất cả nữ tử trong thiên hạ, đều mong ước được gả cho Phương Đàn. Nhưng Hoàng Thượng lại ban tứ hôn cho Thành vương gia. Giấc mộng của nữ tử trong thiên hạ đều bị bóp vỡ. Những nữ tử kia đều hận chết người kia chứ không phải hoàng thượng đã hạ chỉ kia. Nữ tử 1:" Vương gia tại sao lại cưới nàng. Nàng đâu thể so sánh với ta" rồi kêu gào khóc lóc Nữ tử 2 nghiến răng nghiến lợi nói:" Thật lạ tội nghiệp, ngài nhất định bị người phụ nữ kia uy hiếp" Nữ tử 3:" Ngài đã cùng ta ân ái một đêm sao lại quên ta cơ chứ?" ---- Tống Ứng Diêu cảm thấy ủy khuất khi gả cho Phương Đàn. Một cái thánh chỉ biến hai người từ xa lạ trở nên gần gũi, sống chung cả đời với nhau. Tống Ứng Diêu: Ta không cầu ngài yêu ta, ta chỉ muốn chúng ta lúc nào cũng đối xử với nhau như khách. Phương Đàn: Người thận trọng, sâu sắc, đi một bước tính ba bước nhưng lại không thể tính nổi tại sao trái tim mình bị đánh cắp. Bị ép buộc thành thân nhưng lại trở thành một đoạn truyền thuyết cử án tề mi. Mọi người hãy đón đọc bức tranh tuyệt mỹ về tình yêu cừu hận. *** Khoảng cách giữa cơn đau, nữ đại phu bưng bát canh sâm đưa cho Phương Đàn: “Hoàng thượng, người cho nương nương uống canh sâm vào, bồi bổ khí, nếu không nương nương không đủ sức cho đến lúc sinh xong” Phương Đàn đem cánh tay từ trong miệng Tống Ứng Diêu lấy ra tiếp nhận bát canh trên tay đại phu, một tay bưng bát một tay cầm thìa khuyấy khuấy, sau đó múc một chước đưa lên miệng thổi, lại từng miếng từng miếng đút cho Tống Ứng Diêu uống, ngoài miệng không ngừng dỗ dành: “Uống canh sâm mới có sức lực” Tống Ứng Diêu nghe nàng ở bên tai vô ý thức gật gù, nàng hiện giờ đúng là không có chút sức lực nào, Phương Đàn đút nàng, nàng liền nuốt vào. Sau khi Phương Đàn đem một bát canh sâm cho nàng uống hết, lau miệng cho nàng, lại đem cánh tay mình một lần nữa cho nàng cắn. Tống Ứng Diêu uống canh xong cảm giác tứ chi dần dần khôi phục khí lực. Tay nắm lấy ống tay áo Phương Đàn bắt đầu dùng sức. Nương theo trong miệng một tia tinh ngọt là tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên trong tẩm cung. Không bao lâu lại thêm một tiếng trẻ con khóc so với tiếng trước kia tương đối yếu ớt hơn. Phương Đàn nghe bà đỡ nói sinh xong rồi nàng thở phào nhẹ nhõm. Tống Ứng Diêu mệt đến người mềm nhũng, mí mắt không mở ra được. Hàm răng chậm rãi buông ra lộ cánh tay Phương Đàn bị cắn đến bê bết máu. Phương Đàn đem cánh tay của mình rút ra, không để ý tới bản thân bị thương giúp Tống Ứng Diêu thu dọn đầu tóc rối ướt đẫm. Nàng không hề chú ý có người ngoài, cũng không để ý Tống Ứng Diêu đầu đầy mồ hôi, cúi đầu hôn lên trán của nàng mừng đến phát khóc: “Ứng Diêu, sinh xong rồi, sẽ không đau nữa” Tống Ứng Diêu nghe thanh âm khàn khàn, miễn cưỡng mở mắt ra theo tiếng, sau đó lại mệt mỏi nhắm mắt lại. Bà đỡ đem hai đứa bé thu thập xong, bao tã lót bên trong, tự mình ôm một đứa, còn một đứa do cung nữ ôm, đồng thời đưa trước mặt Phương Đàn: “Hoàng thượng, hoàng hậu vì hoàng thượng sinh một đôi long phụng. Tiểu Hoàng ra trước là ca ca, Tiểu công chúa ra sau là muội muội.” Phương Đàn đưa mắt nhìn hai đứa bé, sau đó phất phất tay: “Ôm xuống trước đi“. Ánh mắt lại di chuyển trên mặt Tống Ứng Diêu. “Ban thưởng” Bà đỡ ôm hài tử vô cùng phấn khởi:“Tạ ơn hoàng thượng“. Bà đỡ đem hai đứa trẻ ôm ra ngoài, vừa vặn nghe tin thái hậu đến rồi liền đem hài tử giao cho bà. Nữ đại phu nhìn thấy trên cánh tay Phương Đàn vết thương còn đang chảy máu, đi tới bên cạnh nàng: “Hoàng thượng ra ngoài xử lý vết thương đi, thuộc hạ cùng bà đỡ còn phải giúp hoàng hậu thu thập một chút” Phương Đàn nắm tay Tống Ứng Diêu nhìn nàng không chớp mắt: “Nhưng trẫm muốn ở đây với hoàng hậu.” Nữ đại phu khuyên nhủ: “Hoàng thượng ở đây chúng ta thu dọn không được” Phương Đàn do dự gật gật đầu đem tay Tống Ứng Diêu đưa vào trong chăn, giúp nàng đắp kỹ, dặn dò đại phu: “Trẫm đi ra ngoài trước, hoàng hậu nếu có tỉnh lại nhất định phải gọi trẫm.” “Vâng.” Khi Tống Ứng Diêu hồi phục sức lực thì tỉnh lại. Vừa mở ra mắt đã nhìn thấy Phương Đàn gương mặt tràn đầy hạnh phúc: “Nàng tỉnh rồi?” Tống Ứng Diêu mê man gật đầu, chống cánh tay muốn ngồi dậy, không cẩn thận chạm đến vết thương ở hạ thân đau đớn không thôi. “Nàng chớ lộn xộn.” Phương Đàn ngăn cản vòng qua say lưng nàng đem nàng nâng dậy dựa vào gối: “Như vậy có đỡ hơn chưa?” Tống Ứng Diêu điều chỉnh tư thế, ngồi thoải mái cũng không đau nhức nữa. Sau khi Phương Đàn giúp nàng xong cũng ngồi đối diện với nàng mang theo ý cười hỏi: “Đói bụng không?” Tống Ứng Diêu lắc đầu, nàng mới vừa tỉnh lại cũng không thấy đói bụng, ánh mắt ở trong điện tìm kiếm: “Con đâu?” Trước khi nàng ngủ mơ hồ vẫn nghe được Phương Đàn cùng bà đỡ nói chuyện. “Ở bên ngoài, ta ôm vào cho nàng nhìn” Phương Đàn đem hai đứa bé ôm đến, một để Tống Ứng Diêu ôm, một tự mình ôm, ngồi xuống bên người Tống Ứng Diêu cùng nàng nhìn hai đứa bé. Hai đứa bé ngoại trừ lúc vừa ra đời khóc hai tiếng đến nay vẫn ngủ. “Nàng ôm chính là muội muội, ta ôm là ca ca“. Phương Đàn chỉ cho Tống Ứng Diêu: “Nàng xem ta nói sẽ là một trai một gái” Tống Ứng Diêu nhìn nữ hài mình đang ôm cười rạng rỡ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mỏng của con gái, nhìn nàng nhúc nhích miệng nhỏ. Lại nhìn sang con trai: “Giống Đàn, cũng giống ta” “Nàng nhìn ra sao?” Phương Đàn cẩn thận nhìn kỹ gương mặt con trai, nhưng cái gì cũng nhìn không ra. Tống Ứng Diêu khẳng định: “Đương nhiên, con của chúng ta phải giống chúng ta.” Phương Đàn nở nụ cười, khuynh thân hôn lên trán Tống Ứng Diêu: “Khổ cực cho nàng” Tống Ứng Diêu cười lắc đầu: “Đàn nghĩ tên cho con chưa?” “Ta đã suy nghĩ cảm thấy trong sáng ấm áp hai chữ không sai“. Phương Đàn lại nói: “Gọi là Húc và Nhiên, Húc là ấm áp, Nhiên là thơ ngây trong sáng” “Vốn nghĩ mấy cái tên định để nàng chọn, nhưng vì tên tương tự Phương Hi, ta cũng không tìm được tên nào có ý nghĩa mình thích, liền cứ hai tên này đi” “Đàn nghĩ thật hay“. Tống Ứng Diêu nói, trong đầu chậm rãi thưởng thức:“Phương Húc, Phương Nhiên...” Phương Đàn gật đầu: “Con trai gọi Phương Húc, con gái gọi Phương Nhiên.” Tống Ứng Diêu nở nụ cười xinh đẹp: “Vậy cứ dùng hai tên này đi“. Phương Đàn được sự đồng ý của Tống Ứng Diêu liền đem hai cái tên chiêu cáo thiên hạ. Ngày Phương Húc cùng Phương Nhiên đầy tháng đã bắt đầu mùa đông, Phương Đàn ở trong cung tổ chức một tiệc rượu để các đại thần mang theo gia quyến vào cung chúc tụng. Ngụ ý là muốn cho bọn họ thưởng thưởng cảnh tuyết trong cung, không nghĩ rằng các đại thần tưởng Phương Đàn chuẩn bị tuyển phi nên từng người cứ thế cho con gái trang điểm y phục lộng lẫy vào cung. Trên tiệc rượu, con gái những vị đại thần kia hoàn toàn không đem Tống Ứng Diêu ngồi cạnh Phương Đàn để vào trong mắt, bọn họ chỉ lo chú ý Phương Đàn. Ra sức biểu diễn tài nghệ và khuôn mặt đẹp của mình, tranh kỳ đấu diễm, còn thỉnh thoảng hướng về Phương Đàn chúc rượu, đưa ánh mắt câu dẫn, hận không thể đem Phương Đàn nuốt vào trong bụng. Người tất cả các cô gái đều muốn gả cho quả nhiên cũng không phải hư danh. Tống Ứng Diêu căm giận, càng tức giận là vì Phương Đàn còn cười haha tiếp nhận rượu các nàng dâng lên, nàng ngồi ở bên cạnh mặt trầm đều sắp nhỏ giọt mà Phương Đàn còn không nhìn thấy. Tống Ứng Diêu nhìn Phương Đàn mặt mày hớn hởn quả thực hận nghiến răng. Nữu mặt quay về nhìn thấy trước mặt có một chén rượu, thừa dịp Phương Đàn không chú ý bưng lên uống cạn. Sau khi uống xong không chịu được hương rượu cay nồng, không nhịn được ho khan vài tiếng. Phương Đàn nghe thấy xoay người một tay ôm lấy hông của nàng: “Làm sao vậy?” nhưng không có chú ý đến chén rượu. Tống Ứng Diêu cảm giác trên mặt nóng rần rần, bưng yết hầu lắc lắc đầu, thoát ra khỏi Phương Đàn thấp giọng nói: “Cổ họng có chút không thoải mái, ta ra ngoài một chút“. Nói xong liền muốn đứng dậy đi. Phương Đàn nhìn thấy không có ai chú ý tới bên này, cũng muốn theo nàng đứng dậy: “Nếu không ta đi cùng nàng?” Tống Ứng Diêu ngăn cản: “Nàng không thể đi, ta một người đi là được rồi“. Nói xong liền một mình rời đi, Phương Đàn muốn đuổi theo lại bị đại thần cuốn lấy không thoát thân được. Sau tiệc rượu, Phương Đàn ở trong tẩm cung ôm ba đứa con cùng các nàng chơi đùa một trận. Phương Hi chơi một hồi liền mệt mỏi ngã đầu nằm lỳ trên giường liền ngủ thiếp đi. Phương Đàn đem nàng đưa cho cung nữ ôm xuống. Nhìn ngọn nến có lẽ thời gian cũng không còn sớm, Tống Ứng Diêu không biết đi nơi nào hiện tại còn chưa trở lại. Bên trong hoàng cung bây giờ rất an toàn, nàng cũng không lo lắng quá, chuẩn bị đổi tả cho hai huynh muội bọn nó xong thì đi ngủ. Sau khi cởi quần ca ca, ca ca oa oa kêu to, muội muội cũng gọi theo, Phương Đàn không biết hai con biểu đạt ý tứ gì, cũng theo bọn chúng oa oa vài câu. Lúc Phương Đàn lên tiếng gọi, hai đứng im lặng lắng nghe, chờ khi Phương Đàn dừng lại, bọn chúng bắt đầu oa oa, phảng phất như nghe hiểu Phương Đàn đang nói cái gì. Phương Đàn cảm thấy thật là thú vị, vừa thay đổi tã vừa phụ họa theo hai con. Mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không hiểu ai đang nói, nhưng hình như cuộc tán gẫu vô cùng kích động. Phương Đàn thay tả xong, cùng hai con tạm biệt, sau đó cho vú em mang theo hai đứa nhỏ lui xuống. Nàng một mình đi tắm, Tống Ứng Diêu còn chưa trở lại. Phương Đàn muốn chờ nàng về cùng nghỉ ngơi, trong lòng chợt nhớ đến rượu trên yến hội, dư vị vô cùng, trong bụng thòm thèm liền dặn dò cung nữ lấy một tiểu lò lửa đến để trên bàn hâm rượu. Tống Ứng Diêu biết Phương Đàn không thích nàng uống rượu, vừa nãy ở tiệc rượu nhất thời giận hờn mới uống một chén kia, sợ bị Phương Đàn phát hiện cho nên mới kiếm cớ đi ra tắm rửa sạch sẽ cho mùi rượu hoàn toàn tản đi hết nàng mới về tẩm cung. Tống Ứng Diêu đẩy cửa ra phát hiện Phương Đàn đang cầm đấu trúc bên trong múc rượu rót vào chén, toàn bộ tẩm cung tràn ngập hương tửu. Phương Đàn nghe tiếng ngẩng đầu lên xuyên hơi nóng mênh mông nhìn thấy nàng: “Ứng Diêu nàng vừa về sao?” Tống Ứng Diêu mặt không hề cảm xúc đáp: “Ừm.” Ánh mắt ở trong điện nhìn trái phải: “Các con đâu?” Phương Đàn bưng chén rượu mới vừa nhấp vào miệng: “Ta để vú em mang đi rồi“. Sau khi nói xong, liền nhấp thêm một miếng. Rượu nóng rực từ yết hầu đốt tới làm cho nàng lâng lâng. Tống Ứng Diêu thoát áo ngồi vào bên cạnh Phương Đàn. Phương Đàn trong lúc nhất thời đã quên việc Tống Ứng Diêu không thể uống rượi, cầm đấu trúc rót cho nàng một ly bưng đến trước mặt nàng: “Nếm thử đi” Tống Ứng Diêu trong lòng phân vân, thấy Phương Đàn rót rượu cho mình cũng quả đoán tiếp nhận, mím môi đem rượu một chén uống xuống hết. Mời các bạn đón đọc Vương Gia, Đi Thong Thả của tác giả Dịch Lâm An.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài
Phương Tiểu Ngư cảm thấy số phận của mình sao thê thảm vậy, mẹ mất cha lấy vợ khác làm mẹ kế của cô nhưng chính mẹ kế này lại ép cô phải lấy chồng, không chỉ vậy mà cô còn bị chính người bạn trai phản bội, thê thảm hơn là cô lại qua đêm với người lạ mặt. Cô lại còn trúng độc đắc lơn khi chỉ bên nhau 1 đêm nhưng lại dính bầu, vừa có thai lại vừa bị đuổi khỏi nhà, Phương Tiểu Ngư lại cảm thán: " Thì ra không có thảm nhất, mà chỉ có thảm hơn!". Ai ngờ vẫn may xoay chuyển, Phương Tiểu Ngư và con trai lại được tổng tài đẹp trai lạnh lùng trong truyền thuyết nhặt về nhà. Từ đó, đi làm có người đưa, tan làm có người đón, con trai có người chăm. Nhưng sao tổng tài đêm nào cũng mò lên giường cô? Đêm ấy, tổng tài lại đến, Phương Tiểu Ngư đành phải kêu lên: " Mộc Du Dương, sự lạnh lùng của anh đi đâu mất rồi?" *** Tiếng đập cửa rầm rầm kèm theo cả tiếng la hét của Phương Tiểu Ngư từ trên lầu vang vọng xuống. “Lý Vân Phương, bà già kia, mau mở cửa ra, thả tôi ra!” Ngoài cửa, mẹ kế Lý Vân Phương của cô gương mặt tỏ rõ vẻ bực dọc, nhưng vẫn giả vờ nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Tiểu Ngư à, em trai con bây giờ bị người ta ép đến mức có nhà mà không thể về, con không thể đồng ý giúp một lần sao?” Phương Tiểu Ngư biết rõ tính cách của mẹ kế nên hoàn toàn không mắc mưu, lập tức phẫn nộ đáp trả: “Các người đừng có nằm mơ! Con trai của bà đã thành tên khốn không thể cứu chữa nổi rồi, đừng hòng lôi tôi theo chết chung!” “Con khốn này, giống hệt như ả mẹ ruột không biết xấu hổ của mày, mày cứ cứng miệng đi, nếu không đồng ý thì đừng hòng ra ngoài!” Lý Vân Phương mắng chửi một hồi rồi bước xuống lầu, mặc kệ tiếng gào khóc của người bị nhốt bên trong. Phương Tiểu Ngư nghe tiếng chân mẹ kế rời đi thì giận dữ đạp mạnh vào cửa rồi ngồi phịch xuống đất, không nói gì nữa, những giọt nước mắt kiềm nén bấy lâu bây giờ đều tuôn ra hết. Từ bé cô đã phải sống dưới sự chèn ép của mẹ kế, sau khi bố cô mắc bệnh qua đời thì mẹ kế lại càng thêm độc đoán, giờ đây vì muốn giúp con trai cưng của bà ta trả nợ thua bạc mà ép cô phải lấy một người đàn ông đáng tuổi cha mình, đúng là nằm mơ mà! Một yêu cầu vô liêm sỉ như thế, Phương Tiểu Ngư thật sự thà chết cũng không bằng lòng. Nhưng cô không ngờ, lần này Lý Vân Phương thật sự tàn nhẫn, nhốt cô suốt hai ngày hai đêm không thả ra, cũng không cho cô chút đồ ăn thức uống nào. Phương Tiểu Ngư bất lực ngồi tựa vào tường, đôi môi vốn căng mọng của cô giờ đã khô nứt nẻ, cô ngước mắt nhìn lỗ thông gió trên đầu, đây chính là cơ hội thoát duy nhất của cô, cho dù có ngã chết cũng không thể để hai mẹ con đó được như ý. Cô phải bỏ trốn, đi tìm người bạn trai thanh mai trúc mã của mình là Đường Úc Phi, không bao giờ quay lại nơi gọi là nhà này nữa. Trời cũng đã tối, trong nhà rất yên tĩnh, có lẽ mẹ kế cũng đã ngủ rồi. Giữ chặt lấy mười mấy đồng còn sót lại trong túi, Phương Tiểu Ngư bèn trèo lên lỗ thông gió trên mái nhà, cố gắng đẩy cánh cửa sổ đã bị hoen rỉ ra, tìm được vài mảnh vải đã dùng trong căn phòng bụi bặm chất đầy đồ linh tinh, buộc chặt lại với nhau tạo thành một sợi dây thừng rồi dùng nó đu ra ngoài cửa sổ, rón rén chuồn ra cửa sau.   Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài của tác giả Lò Thị Minh Luyến.
Bạn Học, Chào Em!
Mở đầu của truyện Bạn Học, Chào Em! vô cùng ấn tượng, khởi đầu cho truyện là hình ảnh của một đôi nam nữ khi đang ở trên giường! Đôi bàn tay của anh đang phiêu diêu, mỡn cợt trên thân thể cô khiến cho dục vọng của cô trỗi dậy, nhưng đến lúc cao trào thì đột nhiên anh lại dừng lại... Lý do khiến anh dừng lại là cô không còn xinh như trước, vẫn còn cách là trùm khăn che mặt cô lại? Họ đang làm gì vậy? Mời các bạn theo dõi truyện sẽ rõ... *** Chả là hôm qua được nghỉ học cộng thêm bài vở hôm sau đã xong xuôi nên em quyết định ôm điện thoại lên mạng xem phim. Nhưng nhà em với nhà ảnh cách nhau xa quá, wifi nhà ảnh tới nhà em chỉ còn 1 vạch nên em không xem được phim. Thế là em đọc truyện. (Xin lỗi em chỉ là kẻ dài dòng). Chủ trương của em là đọc một lèo nên kiếm truyện full, đọc cho đỡ chán nên tìm hài, đọc nhanh còn đi ngủ nên kiếm truyện ngắn. Phù hợp với 3 tiêu chí ý, cộng thêm cái tên tát không không nghe có vẻ quen nên “Bạn học, chào em” được chọn. Nói thật là đọc xong rồi ngủ nên em quên mợ nó tên nam chính rồi (căn bản tại hắn méo có gì hót, vẫn đẹp giai kèm tài giỏi, cũng vì có tiền nên là boss chính của bộ truyện). Nhưng nữ chính tên là Dụ Vi Hề, em nhớ nó không phải vì nó có gì hót hơn nam chính mà vì từ đầu tới cuối truyện em luôn mặc định tên nó là “Đụ Mi Nề”. Không phụ kì vọng cái tên, nam nữ chính gặp nhau là lại… Em không hiểu truyện này hài chỗ nào cơ. nữ chính đụng ngã nam chính, ờ thì xin lỗi rồi có cố ý méo đâu, chỉ vì thế mà bị thằng nam chính sai như chó, nó bảo gì cũng run run sợ sợ rồi làm theo. Mà nam chính bửn tính vãi, lục lọi còn soi mói phòng con gái, tự tiện lấy trộm quà mà con bé định tặng cho tình đầu, có vẻ như lạnh lùng luôn đi kèm khùng điên nên tuy nhà giàu nhưng hắn vẫn có sở thích đi trộm đồ. Con bé sợ thằng ý đến nỗi trốn sang mĩ và đinh đinh méo bao giờ trở lại. Năm năm sau trở lại. Không biết mọi người thế nào chứ bạn em em không gặp 2 năm thôi mà nó đã trông khác vãi, em còn chả nhớ full tên nó, gặp nhau cũng méo nói gì nhiều. Thế mà 2 đứa này vừa gặp nhau đã lăn lộn lên giừơng rồi. Sau đó thì con bé bỏ đi, một cách ảo lòi nào đấy công ty nó xin vào là công ty thằng nam chính. Vừa mới đi làm buổi đầu đã lại suýt bị rếp, hãi quá tính bỏ làm nhưng xem lại hợp đồng thấy nếu bỏ làm khi chưa hết hạn hđ phải bồi thường bao nhiêu tỉ USD ý (em không nhớ rõ). Xong rồi nam chính lòe lòe kiểu gì chả hiểu, đem được con bé về ở chung, sinh hoạt vợ chồng hằng ngày nhưng méo dám nói rõ quan hệ. Sao mà thằng đấy nó chữ “làm tình” thì mau thế mà chữ yêu đơn giản lại nghẹn ngào méo nói ra. Hại em phải đọc thêm khoảng 5 chương nữa. Đến lúc này thì tiểu tam xuất hiện, con bé tiểu3 bị bệnh “thích người không thích nó” nên khi biết nam chính có ng yêu mới chạy đến bám riết nam chính muốn đuổi con này đi đành phải giả vờ yêu nó ôm hôn nó, nhu nhược vc. Sau khi đuổi đc con đó đi thì nữ chính cũng đã ra đi, hắn điên cuồng tìm kiếm, không dám dấu giếm, thì thầm vào tai em rằng yêu nhao đi rồi lăn luôn lên giừơng của vợ chồng người khác. Truyện có 21c thôi nhưng em đọc mất 3 tiếng lận, đoạn H miêu tả kĩ quá nên em sợ có tình tiết ẩn nào đc tác giả gài vào (vì không hiểu sao chúng nó lại yêu nhau) nên phải đọc một cách dè chừng và vô cùng cảnh giác. Quả nhiên sau khi đọc xong, méo có tình tiết, chỉ còn tình dục. Oimeoi đọc truyện buổi đêm mà xuân tâm rạo rực. Nói chung là mọi người đừng đọc nha, treo đầu dê bán thịt chó đó, hài quái gì chứ. *** Trên giường lớn mềm mại, hai thân thể trần trụi quấn chặt lấy nhau. Hơi thở nóng rực, mồ hôi nhỏ giọt, tiếng rên rỉ khe khẽ, tất cả tạo nên một phong cảnh thật ám muội. Bàn tay anh chu du trên thân thể trắng mịn như tuyết của cô, lướt tới đâu là đốt lửa nóng rực tới đó, làm nhen nhóm trong cơ thể cô dục vọng nguyên thủy nhất. Đôi mắt anh như ẩn chứa ánh sao lấp lánh, bờ môi anh thật ấm áp mềm mại. Những sợi tóc rối tung của anh dính sát vào nhau ở hai bên thái dương, trông thật gợi cảm biết bao. Hô hấp của bọn họ dây dưa lẫn nhau, thân thể của bọn họ quấn chặt lấy nhau. Anh thành thục khiêu khích sự mẫn cảm của cô, làm toàn thân cô tê dại. Khát vọng của cô bị kích thích càng trở nên mãnh liệt, chỉ chực phát tiết trào ra. Cô nhắm mắt lại, chờ đợi thời khắc sắp xảy ra.   Mời các bạn đón đọc Bạn Học, Chào Em! của tác giả Tát Không Không.
Cán Hoa Khúc
“Muội tin tưởng huynh, huynh lại không tin muội, cũng không tin cả chính mình.” “Nhưng muội muốn nói cho huynh biết, đời người ly hợp khó lường, sống chết khó biết. Nhưng cho dù chỉ có thể cùng huynh ở một chỗ một trăm ngày, so với việc đem chín mươi chín ngày chìm trong nghi kỵ thống khổ, không bằng tin tưởng huynh.” Đây là chuyện xưa giữa một sát thủ cùng một nữ chủ xuyên qua, nhưng mà sát thủ không lãnh khốc vô tình như những truyện khác, nữ chủ tự lập tự cường, tùy tiện, cũng thực cứng cỏi, quả quyết, tính cách cũng không tệ, chỉ hơi thiếu tâm nhãn.   Bạch Dực được Ô Vũ cứu và cho bạc để tự sống. Cô đến Lô gia thôn và sống cuộc sống tự cung tự cấp như những người dân ở đây. Ô Vũ sinh ra trong gia tộc sát thủ tiếng tăm trên giang hồ nên dù không có hứng thú giết người cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ. Ô Vũ có một thói quen là giết một người sẽ cứu một người. Nhưng thật sự nhớ ân lại không có lấy một người, cho đến khi gặp lại Bạch Dực - một người sảng khoái và không có ý câu dẫn như những nữ nhân khác. Hai người coi nhau như điểm tựa của mình. Ô Vũ tìm về Bạch Dực khi hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Dực coi Ô Vũ là một người bạn, tri kỷ. Ô Vũ nhận ra tình cảm với Bạch Dực nhưng lại lo sợ, sợ sinh tử, sợ khi chết đi không còn ai bảo vệ Bạch Dực. May thay, Ô Vũ cuối cùng cũng gỡ được phong hào gia tộc, cùng Bạch Dực du sơn ngoạn thủy, không cô phụ mười một năm chờ đợi. Truyện nhẹ nhàng, đơn giản như tâm tình nữ chính. Cô ấy đã từng nhảy lầu khi bị hôn phu bỏ rơi rồi tình cảm với nam chính đến một cách từ từ. Nam chính từ lo lắng, che chở, không biết làm thế nào, không dám hứa hẹn rồi lặng lẽ, cẩn thận quan tâm nữ chính. Mình thích đoạn sau khi nữ chính ước hẹn nam chính làm bạn trai, bị nam chính trêu rồi ngại ngùng. Khúc Cán hoa thanh dật uyển chuyển, du dương cuối truyện thổi lên niềm vui cùng hy vọng trong ngày mùa hè, thổi lên hương vị triền miên vô tận, cho tới tận những ngày cuối cùng... ------------------ Review by Hi dung hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Review TA: Đánh giá: 7/10 Nàng là cô gái đến từ thời hiện đại, vì vị hôn phu thanh mai trúc mã của mình phản bội vì chê mình béo mà nhảy từ tầng cao nhất của trường học mà tự tử. (trai còn nhiều mà sao chị dại dột thế) Không hiểu lý do gì, nàng lại xuyên không về thời cổ đại như thế này. Nàng thực sự không rõ, là nàng đang mơ hay đã xuống âm phủ, nhưng sao âm phủ lại tràn ngập ánh nắng như thế này cơ chứ. Mãi khi phát hiện ra ra có người đỡ mình nàng mới mơ hồ cảm nhận a mình vẫn còn sống. Hắn chính là ân nhân của nàng, chỉ nàng đến thôn làng mà hiện tại nàng đang ở, lại còn cho nàng thêm tiền, mặc dù nơi đây tiên không có mấy tác dụng cho lắm. Hắn sinh ra trong một gia tộc sát thủ nổi tiếng, dù muốn hay không hắn cũng phải giết người. Nhưng hắn có một thói quen, giết một người sẽ cứu một người nhưng hầu hết chẳng ai nhớ đến ân nghĩa của hắn cả. Còn nàng lại khác, không giống như các nữ tử hắn từng gặp, lại luôn biết ơn chàng. Nàng dần dần quen với nơi đây, cũng biết tự lực tự cường làm việc sinh sống. Hắn có thói quen khi làm xong nhiệm vụ sẽ đến chỗ nàng ăn cơm, còn nàng xem hắn như bằng hữu, tri kỉ. Dần dần hắn có tình cảm với nàng nhưng lại không dám nói, bởi hắn là một sát thủ, mạng sống không bao giờ là đảm bảo, vậy làm sao hắn có thể đảm bảo chăm sóc và bên cạnh nàng được cơ chứ. Để thoát khỏi danh phận sát thủ hắn phải hoàn thành một nhiệm vụ, nhưng chính là không biết khi nào mới xong, cũng có thể hắn chết trước khi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nàng vẫn chờ, vẫn đợi hắn quay lại. Liệu hắn có hoàn thành nhiệm vụ, vứt bỏ đi danh nghĩa sát thủ để trở về bên cạnh nàng??? “Muội tin tưởng huynh, huynh lại không tin muội, cũng không tin cả chính mình.” “Nhưng muội muốn nói cho huynh biết, đời người ly hợp khó lường, sống chết khó biết. Nhưng cho dù chỉ có thể cùng huynh ở một chỗ một trăm ngày, so với việc đem chín mươi chín ngày chìm trong nghi kỵ thống khổ, không bằng tin tưởng huynh.” *** Bánh xe phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch, nàng cố hết sức chuyển động, kéo nước từ dưới giếng sâu lên. Giờ đang là tháng ba, tuy đã là cuối mùa xuân, nhưng đối với một người sinh trưởng ở châu Á nhiệt đới như nàng mà nói, gió vẫn rất lạnh. Nhưng thái dương cùng lao động, lại làm cho nàng toàn thân đổ mồ hôi, gió thổi qua chiếc áo bông nửa mới nửa cũ, cũng sẽ cảm thấy rùng mình. Cho dù đã hơn một năm, nàng vẫn không thể thích ứng được với khí hậu ôn đới như vậy. Chờ tới khi cố hết sức đổ được nước giếng vào thùng, nàng nhẹ nhàng thở ra, mềm nhũn ngồi xuống dựa vào thùng nước lớn mà thở gấp, ánh mắt nhìn trời quang xanh thẳm. Quấn lại mảnh vải trên những ngón tay không ngừng run run, có hơi dính dính, đau tận tim, đại khái vết thương lại bị nứt ra. Nàng lại dùng nước giếng, làm dịu đi bàn tay đang đau đớn. May mắn công việc hôm nay đại khái đều làm xong rồi, chỉ còn phải làm cơm chiều nữa mà thôi. Cho dù phía sau, mặt trời cũng mới ngả về tây, còn lâu mới lặn xuống. Nhưng mà nếu sờ soạng nữa sẽ không nấu được cơm, dầu nành rất đắt. Không giống với một năm trước, hiện tại mỗi bữa cơm đều thực quý trọng, mỹ vị. So với nhà bên, nàng đã là rất giàu có, cơm có thể ăn cơm khô, lại là gạo trắng như trân châu, không độn một chút hoa màu khác. Nhà bên đều biết, nói nàng quá giàu có, trong nhà có người già, trẻ con sinh bệnh, sẽ sang mượn gạo trắng ── đây chính là phúc phận được ăn ngon mà chỉ có trẻ con hoặc khi sinh bệnh mới có được. Nàng đảo cơm tẻ trong nồi, nước sôi liền rắc một nắm cải thìa chỉ cao bằng ngón tay, cùng một nắm xuân cửu nhỏ vào, chờ rau xanh, cho một chút mỡ heo cùng muối, trên một cái bếp nhỏ khác là một nồi măng trúc đã bóc vỏ luộc. Trên cơm tẻ là cải thìa thanh thúy cùng xuân cửu, mang theo một chút mỡ heo thơm lừng. Đóng cửa bếp lại, nàng bưng cái bát lớn đựng đồ ăn, cầm lấy đũa trúc, đi đến sườn núi sau nhà, ngồi xếp bằng trên cỏ, nhìn mặt hồ xanh như ngọc bích dưới chân núi, mỹ mỹ ăn cơm chiều. Không nghĩ tới, chỉ là một năm mà thôi, hạnh phúc lại đơn giản như vậy ── ngồi nhìn hồ nước, ăn cơm dưới ánh chiều tà. Nàng tên Bạch Dực… Nếu không nhớ lầm. Hoặc là, nàng không có nổi điên. Hẳn là cái tên này, không sai. Tuy rằng nàng vẫn cảm thấy mơ hồ, không được rõ ràng. Nhưng mà cuộc sống đơn giản đến chỉ còn lại có ăn cơm, ngủ, làm việc, sự mơ hồ này cũng trở nên vô cùng không quan trọng nữa. Một năm trước, nàng đi vào Đàn sơn ở lân cận thôn này. Nói chính xác, là trong rừng cây cách thôn này khoảng hai dặm. Đến bây giờ nàng vẫn không rõ, nàng rốt cuộc là còn sống hay đã chết. Rõ ràng là nhảy từ trên tầng cao nhất của trường học xuống… Nhưng làm sao lại xuất hiện tại ‘âm phủ’ phong cảnh đầy nắng này ? Đoạn thời gian ở giữa biến đi đâu? Hay là, trên thực tế, nàng đã trở thành người thực vật, đây chỉ là một giấc mộng dài, giống như trên phim truyền hình vẫn chiếu? Nàng thật đúng là không biết. Nhưng người bị nàng đè trúng… Xúc cảm cùng mùi máu tươi vẫn còn chân thật. Có một vị tiên sinh da bọc xương tái nhợt đã cứu nàng… Mời các bạn đón đọc Cán Hoa Khúc của tác giả Hồ Điệp Seba.
Chỉ Nam Thu Phục Quan Nhị Thiếu (Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông)
Nhị thiếu gia nhà họ Quan mặc dù bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền nhưng lại là một hỗn thế ma vương, tính cách thất thường, không ai dám chọc vào.  Thế nhưng, nào ai biết được, trong một đêm tiệc rượu, lại có một “đại mỹ nhân” dám trêu chọc đại ma vương Quan Hành, cùng anh trải qua một đêm tình nóng bỏng, còn dám nghênh ngang dùng mười đồng tiền mua “lần đầu tiên” của Quan nhị thiếu.  Quan Hành giận, rất giận. Thế nhưng, người thì đi rồi, giày của anh đêm qua còn bị cô ném ra ngoài cửa sổ, muốn đuổi theo cô “tính sổ” lại không được, chỉ có thể nuốt nỗi giận vào trong, thề với trời nếu gặp lại cô gái đó, nhất định sẽ dùng ba trăm sáu mươi kế trả mối nhục “mười đồng” này. Ông trời chính là cực kỳ chiều lòng người, chẳng qua bao lâu cho Quan Nhị thiếu cơ hội phục thù. Trong một ngày mưa to, Quan Hành dưới sự bức ép của mẹ mà phải theo “đối tượng xem mặt” đi ăn cơm, tình cờ lại gặp được Lương Kiều.  Tất nhiên, người đàn ông mấy hôm trước còn cùng mình mây mưa, mấy hôm sau đã cùng người phụ nữ khác “thân mật” sẽ khiến Lương Kiều chẳng có bao nhiêu ấn tượng tốt. Vì thế, lúc anh trào phúng cô: “Loại con gái lẳng lơ như cô, cũng là lần đầu tôi gặp được”, Lương Kiều cũng không ngại đáp trả: “Loại tra nam như anh, tôi lại gặp không ít.”  Lần thứ hai gặp mặt, Quan Hành vẫn bị miệng lưỡi độc địa của Lương Kiều hạ knock out. Lần thứ ba gặp lại, Lương Kiều đang đi trên đường, Quan nhị thiếu vô tình đi ngang qua, cố ý tạt nước bùn lên khắp người cô. Ngày kế tiếp, Lương Kiều dùng sơn đỏ, ở trên mũi xe anh viết mười mấy chữ to: “Bản thân sớm bắn, khẩn cầu bí phương, dùng số tiền lớn để tạ ơn, không chân thành xin đừng quấy nhiễu.”  Lương Kiều lúc quét sơn vô cùng hết mình, nhưng hậu quả lại khiến cô hết hồn. Phá xe của Quan nhị thiếu, còn bôi nhọ “năng lực” của anh tất sẽ phải trả giá. Mà cái “nghiệp” này của Lương Kiều chính là một món nợ siêu to, siêu khổng lồ, đến mức cô chỉ có thể “bán thân trả nợ”, trở thành osin cho Quan Hành. Đại mỹ nữ cùng nhị thế tổ ở chung một chỗ, vừa là oan gia lại còn từng là bạn giường một đêm, tất sẽ dẫn đến củi khô bốc lửa. Mà đám lửa này càng cháy càng to, thiêu rụi tất cả lý trí của Lương Kiều cùng Quan Hành, thổi bùng lên một thứ tình cảm gọi là “yêu” trong trái tim hai kẻ cứng đầu. Thế nhưng, một người thì quá lý trí, một kẻ lại chẳng chịu nhìn thẳng vào trái tim mình, cùng tuesday luôn nhăm nhe phá đám, cùng với áp lực từ xuất thân của hai người, liệu có khiến tình yêu của Lương Kiều cùng Quan Hành kết trái?  Từ kẻ đi săn trở thành người bị săn, ai mới là con mồi trong cuộc tình này? Mời bạn đọc truyện để tìm câu trả lời nhé. *** Lương Kiều là một đại mỹ nữ, nhưng là một mỹ nữ có gai. Bởi vì tình thế ép buộc mà rơi vào kết cục “tình một đêm” với Quan nhị thiếu. Thế nhưng, cuộc sống đã mài dũa cô trở thành một kẻ lý trí, sẽ không vì thất tiết mà đau khổ, cũng sẽ không o ép đối phương chịu trách nhiệm cho lần đầu tiên của mình.  “Mười đồng”, cùng một anh đẹp trai trải qua những giây phút nóng bỏng, Lương Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân thật ra còn được hời nhiều lắm. Vốn nghĩ sẽ không còn gặp lại, thế nhưng hết lần này đến lần khác, Lương Kiều vẫn đụng phải Quan Hành.  Lương Kiều là một người phụ nữ lý trí, sự phản bội của mối tình đầu cùng người cha bội bạc đã khiến cô chẳng còn bao nhiêu hy vọng vào tình yêu. Đối với cô, Quan Hành chỉ là một người “bạn giường”, thế nhưng, không biết từ lúc nào, người bạn giường này lại đi sâu vào trái tim cô, bẻ đi từng chiếc gai nhọn, xoa dịu những vết thương từ sự phản bội của mối tình đầu cùng người cha bội bạc của cô.  Anh gieo xuống tim cô một hạt giống, dùng sự dịu dàng ngốc nghếch của mình khiến cái cây ấy đâm chồi rồi nở hoa, trói chặt trái tim cô, khiến cô không thể rời xa anh. Quan Hành là nhị thiếu gia nhà họ Quan, tính tình tùy hứng, kiêu ngạo bất tuân. Người phụ nữ có thể thu phục anh, thứ nhất là phải đẹp, thứ hai là phải độc. Mà Lương Kiều vừa hay lại có cả hai thứ này.  Quan nhị thiếu nhìn bề ngoài thì thành thục lắm, diễn vai hỗn thế ma vương cũng ra hình ra dạng. Thế nhưng, sống lâu mới biết, Quan nhị thiếu chính là một chú Husky điển hình, vừa gặp tưởng ngầu, sống lâu mới biết là ngáo.  Có lẽ, lúc ban đầu bị sự cứng đầu của Lương Kiều khiêu chiến, khiến anh chú ý đến cô, sau lại bởi vì sự hòa hợp thân thể mà giữ cô bên cạnh nhưng đến cuối cùng, chính những yếu đuối trong tâm hồn Lương Kiều khiến anh cảm thấy thương xót, đến mức chỉ muốn mãi mãi giữ cô bên người, dùng sự ấm áp của mình che chở cho cô. Tổng quan mà nói, nội dung của “Chỉ nam thu phục Quan nhị thiếu” không hề mới, thế nhưng tác giả rất biết cách giữ vững nhịp điệu của chuyện. Các tình huống được xây dựng vừa đủ, không bị quá lố, vừa hài hước, vừa ngọt. Nhân vật được xây dựng hợp lý, đại mỹ nữ đi với nhị thiếu gia, muốn sủng có sủng, muốn thịt có thịt. Cá nhân tớ cho rằng đây là một bộ truyện phù hợp để giải trí, không cần dùng não khi đọc, thích hợp cho những ngày chây lười chẳng muốn làm gì, thêm một cốc sữa là đúng chuẩn. Nếu bạn muốn học cách theo đuổi trai đẹp lại nhiều tiền thì mời nhảy hố để tham khảo kinh nghiệm của Lương đại mỹ nữ nhé.  ____ " ": Trích từ truyện được edit bởi Rv-er Review by #Nghịch Thần - /ReviewNgonTinh0105 *** Sùng sục sùng sục - - Nước ở trong nồi sôi lên, Lương Kiều mở vung nồi, lấy ra một gói mì sợi, cầm một nắm ném vào. Trên tường của phòng bếp có một cửa sổ nho nhỏ, ngoài cửa sổ vẫn là mưa phùn liên miên, giọt nước mưa rơi xuống trượt dọc theo thủy tinh, tạo thành những vệt nước nghiêng lệch. Phòng bếp nhỏ không đến năm mét vuông, không gian chật chội, đến cả không khí cũng mang cảm giác ngột ngạt. Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa kính mơ hồ có thể nghe thấy, cùng tiếng sùng sục của nồi nước sôi như hòa vào nhau, chỉ nghe thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy tâm phiền ý loạn. Mỗi lần trời mưa đều cảm thấy đặc biệt khó chịu, muốn cởi sạch chạy trần truồng ra ngoài, cũng không biết đây là suy nghĩ kiểu gì nữa. Lương Kiều thầm thở hắt ra, cầm đũa quấy loạn lên trong nồi. Bạn cùng mướn chung phòng đêm nay phải chăm sóc bạn trai, không trở về được, không có người nấu cơm, Lương Kiều liền giảm bớt việc bằng cách ăn mỳ, đến cả rau cũng không cho vào, định chốc nữa trộn một chút tương thịt bò cay vào, bữa tối cứ như vậy mà trôi qua thôi. Lúc nấu mì xong, điện thoại cũng vang lên, là một số xa lạ. Lương Kiều tắt bếp, lấy di động từ túi ra, mở đặt đến bên tai.”Xin chào.” “Chị Kiều đúng không, em là Tống Bắc, chị còn nhớ em không?” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam tuổi còn trẻ. Cái vợt dùng để vớt mỳ được cô treo trên tường nhà màu trắng, Lương Kiều đưa tay lấy xuống, bỏ những sợi mỳ vớt được vào trong bát, bên cạnh đó cố gắng tìm tòi ký ức trong đầu: “À, còn nhớ, Tống Bắc sao, tìm chị có chuyện gì không?” “Em không sao, là Dung Dung...” Giọng nói Tống Bắc có chút lo lắng: “Cô ấy bị một người đàn ông mang đến hội sở, nơi đó gọi là Hoàng Đình , em sợ cô ấy bị người ta bắt nạt nên muốn đi cùng, nhưng mà hội sở không cho em vào, chị Kiều có thể đi tới đó một chuyến hay không?” Nhắc tới Dung Dung Lương Kiều mới nhớ tới , cái cậu Tống Bắc này là người theo đuổi trung thành của Trâu Dung Dung từ cao trung tới đại học, là tiểu tử đặc biệt cố chấp. Trâu Dung Dung là em ruột cùng cha mẹ của Lương Kiều, đến thành phố C học đại học, cô ấy sống ở khu nhà mới tu sửa lại tại vùng ngoại thành, một nửa ngăn cách với bên ngoài, đến khi học đại học năm thứ hai mới có thể ra ngoài vào cuối tuần. Cho nên bình thường Trâu Dung Dung đều ở lại trường học, thỉnh thoảng cuối tuần sẽ đến chơi hai ngày. Nhưng mà hôm nay mới thứ tư, Lương Kiều nhíu mày: “Không phải lúc này nó đang đi học sao?” “Chị Kiều, trước tiên em sẽ nói cho chị, nhưng chị biết rồi đừng mắng Dung Dung nhé “ Tống Bắc ấp úng nói: “Cô ấy đăng ký làm người mẫu cho một công ty, mấy ngày gần đây đều không đi học, em lo lắng cho cô ấy, cho nên hôm nay lén đi theo một ngày... Cô ấy bị lãnh đạo công ty mang tới, còn có vài người mẫu nữ khác, em nhìn giống như là để tiếp rượu...”   Mời các bạn đón đọc Chỉ Nam Thu Phục Quan Nhị Thiếu (Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông) của tác giả Nhất Tự Mi.