Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bạch Nhật Đề Đăng

VĂN ÁN Trên chiến trường, Hạ Tư Mộ đang nhặt từng mảnh thi thể thưởng thức, nào ngờ lại bị người ta nhặt về nhà. Vị tướng quân trẻ tuổi nhặt nàng về thật sự nghĩ nàng một cô nương yếu đuối, mất đi người thân trong chiến tranh nên giữ nàng ở lại chăm sóc. Hạ Tư Mộ thấy vậy đành thuận theo mà diễn một vai cô nương yếu đuối. --- Trời ơi máu kìa! Ta sợ nhất là máu đó, cứ nhìn thấy máu là choáng váng. --- Chậu cây này nặng quá, ta yếu ớt thế này không bưng nổi. --- Sao các ngươi cứ đánh đánh giết giết thế, đáng sợ quá đi. Nữ võ tướng thầm mến tiểu tướng quân nhìn đến tức trào máu: “Đoạn ca ca không thích cô nương õng ẹo như cô đâu!” Hạ Tư Mộ nghiêng đầu: “Thật ư?” Một ngày nọ tiểu tướng quân vô tình mắc sai lầm trên chiến trường, khiến cho người ta có cơ hội ám hại. Hạ Tư Mộ vai không gánh được, tay không xách nổi, thấy máu thì choáng váng bèn vươn vai giãn gân cốt, thắp lên một ngọn quỷ đăng: “Để ta xem ai dám bắt nạt Đoạn tướng quân Đoàn tiểu hồ ly của chúng ta nào?” Đoạn Tư từng nghĩ, hắn không nên trêu chọc Quỷ Vương. Hắn mất một năm mới biết được tên thật của nàng là Hạ Tư Mộ. Nhưng có lẽ hắn dùng cả đời cũng chẳng thể khiến nàng ghi nhớ tên hắn suốt cuộc đời bốn trăm năm dài đằng đẵng của nàng.“Ta tên là Đoạn Tư, Tư trong phong Lang Cư Tư*” _____ (*) “Phong Lang Cư Tư” là chỉ việc Hoắc Khứ Bệnh lên núi Lang Cư Tư đắp đàn tế trời để cáo thành công, sau dùng để chỉ việc kiến lập võ công hiển hách. Về sau “phong Lang Cư Tư” trở thành một trong những vinh dự tối cao của võ tướng dân tộc Hoa Hạ. *** Gió Bắc thổi thê lương, mùa đông lạnh giá tiêu điều, thành Lương Châu chìm trong sự im lặng chết chóc. Như dự báo một điềm chẳng lành ập đến. Giờ khắc này, thành Lương Châu xác chết la liệt, máu chảy thành sông, mùi máu tanh nồng thấu tận trời xanh, cả toà thành như một nấm mộ khổng lồ, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên chói tai. Xa xa có một con quạ bay đến đậu trên mái hiên. Tiếng quạ quạ ghê rợn xé nát màn đêm tĩnh mịch, rồi tiếng thứ hai, thứ ba, thứ tư,… Chúng tụ lại thành đàn, bóng đen bay rợp trời, đáp xuống đường lớn ngõ nhỏ của toà thành trì, giẫm lên thi thể chất đầy đường. Một đôi giày vải màu vàng nâu giẫm lên con đường chính của thành Lương Châu, không biết lúc đó con quạ nào đã đậu xuống, chỉ biết ngay sau đó nó đã trở thành một mớ máu thịt hỗn độn. Chủ nhân của đôi giày vải là một cô gái mặt váy trắng, thoạt nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, giữa khung cảnh đỏ tươi ảm đạm này, tựa như một đoá sen trắng nở rộ giữa vũng máu. Nàng cầm một cái dây chuyền ngọc trong tay, sợi dây ngoắc ở ngón trỏ không ngừng xoay vòng, sắc xanh của ngọc bích ánh lên lấp lánh. “Xem ra là giết hết dân trong thành rồi…” Cô gái cất giọng bình thản. Nếu như là cô nương bình thường thấy cảnh tượng máu me kinh hoàng thế này, hẳn là sẽ sợ đến ngất đi, nhưng mà đáng tiếc Hạ Tư Mộ không phải cô nương bình thường. Nàng là quỷ. Khi một người nào đó chết đi mà vẫn chưa hoàn thành tâm nguyên, lưu luyến ở lại nơi trần gian thì sẽ hoá thành linh hồn lang thang không thể đầu thai, những linh hồn này ăn thịt lẫn nhau, trải qua trăm năm biến thành quỷ. Những con quỷ khát máu. Khéo thay, Hạ Tư Mộ chính là con quỷ đến đây tìm đồ ăn. Màn đêm đen kịt, giơ tay không thấy đủ năm ngón, trong thành trì, thi thể rải rác nằm chồng chất lên nhau, nhưng không thể ngăn cản bước chân của Hạ Tư Mộ, nàng di chuyển một cách linh hoạt, thuận lợi mà tìm được điểm đặt chân giữa đống thi thể. Nhưng vừa đi được sáu bước, chân nàng bị một cánh tay bắt lấy. “Cứu với…Cứu…” Hạ Tư Mộ cúi đầu nhìn, một người đàn ông bị đao đâm vào bụng, máu thịt lẫn lộn ôm chân nàng. Mặt bê bết máu chẳng nhìn rõ ngũ quan, ánh mắt tuy đã rã rời nhưng vẫn run rẩy chỉ về một phía. “Cứu… Con trai ta.. Cứu… Cầu xin ngươi” Hạ Tư Mộ nhìn sang hướng hắn ta chỉ, nơi đó có một đứa bé khoảng bảy tám tuổi bị vài xác chết đè lên chỉ nhìn thấy được khuôn mặt tái nhợt. Đứa bé này vẫn còn hơi thở yếu ớt nhưng mắt nhắm nghiền, hẳn là bị ngất. Hạ Tư Mộ nhìn lại tên đàn ông nhếch nhác đang thoi thóp dưới chân, nói: “Con trai ngươi vẫn tốt, chỉ có ngươi là sắp chết thôi.” “Cứu cứu…” Người đàn ông kia dường như không nghe thấy Hạ Tư Mộ nói gì, vẫn ngoan cố cầu xin. Vì vậy Hạ Tư Mộ ngồi xổm xuống, chống tay lên đầu gối, nhìn gã đàn ông chẳng còn sống được bao lâu: “Giờ ta ăn ngươi rồi cứu con trai ngươi ngươi có chịu không? Ngươi phải nghĩ cho kỹ, người bị quỷ ăn sẽ mất đi một hồn hoả, chuyển kiếp sẽ gặp nhiều tai ương, không biết phải luân hồi bao nhiêu lần mới khôi phục được đâu.” Người đàn ông mê man suy nghĩ một lúc mới hiểu ra, kinh hoảng trợn to đôi mắt đục ngầu, hai tay run rẩy. “Không đồng ý?” Hạ Tư Mộ quay đầu lại. Người đàn ông rùng mình trong chốc lát mới nước mắt lưng tròng thều thào: “Nguyện… Ta nguyện ý…” Hạ Tư Mộ cảm thấy thương hại, híp mắt cười: “Được rồi.” Sau đó nàng lưu loát túm tóc gã đàn ông nọ kéo lên, cắn vào cổ gã, hàm răng nanh sắc nhọn cắm sâu vào mạch máu khiến máu lập tức phun ra, bắn tung toé lên mặt Hạ Tư Mộ. Sợi dây chuyền trong tay nàng sáng lên rồi từ từ mờ đi. Cánh tay người đàn ông buông thõng xuống vũng máu, một đốm sáng từ cơ thể gã bay lên, hoà vào màn đêm. Con người vốn có ba hồn hoả, hai cái ở hai bên vai và một ở đỉnh đầu, khi chết đi chúng sẽ hợp làm một, tựa như ánh sáng bay lên trời cao, như sao băng ngược dòng — Đây chính là cái chết mà chỉ có quỷ mới có thể nhìn thấy. Một ác linh cao cấp như Hạ Tư Mộ sẽ ăn hồn hoả trên đầu người. Thiếu đi một cái hồn hoả, linh hồn sẽ mờ đi rất nhiều. Chỉ vì tình cha con một đời mà phải chịu khổ bao nhiêu kiếp, chẳng lẽ lại lợi nhiều hơn mất hay sao? Thế nhưng đám phàm nhân này cứ hết lần này đến lần khác thích trao đổi như vậy. Hạ Tư Mộ dứt khoát buông tay ta, thân thể gã đàn ông rơi bịch xuống đất. Cùng với âm thanh trầm đục này, bình minh cũng dần ló dạng. Màn đêm tối đen như mực được những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên. Dường như cảm nhận được mắt trời sắp mọc, lũ quạ lần lượt tản đi. Nàng vỗ vỗ tay, bước qua những xác chết trên mặt đất, lần theo vết máu kéo dài cả đoạn đường do người đàn ông kia bò tới, đi về hướng con trai gã. Thành thật mà nói, với năng lực của Hạ Tư Mộ, nàng có trực tiếp ăn thì gã cũng chẳng thể chống cự được. Tuy nhiên, để thành quỷ với cấp bậc như hiện tại thì nàng cũng có quy tắc riêng, Hạ Tư Mộ rất tôn trọng thức ăn của mình, một khi đã chấp nhận trao đổi thì sẽ thực hiện cho bằng được. Sau khi bước đến đống thi thể, nàng duỗi tay nhấc những cái xác đang đè lên đứa bé ra. Nào ngờ cái xác này bị thương ở cổ, vừa nhấc lên đầu đã lìa khỏi thân, cơ thể be bét máu lại rơi xuống người đứa bé. Thằng nhỏ bị nện đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu. Hạ Tư Mộ bất đắc dĩ cầm cái đầu bẩn thỉu, trừng mắt với cái đầu cũng đang trợn mắt do hoảng sợ mà chết. “Quân đội Đại Lương tới!” Một tiếng hét truyền tới từ cổng thành phía xa, giọng hét này có vẻ là của một lão già, phỏng chừng là dùng hết sức lực mới hét được như thế, run rẩy tưởng như sắp rách cả cổ họng. Từ xa đã nghe thấy tiếng người ồn ào và tiếng vó ngựa, hơi thở mạnh mẽ của sự sống như một cơn lốc xua tan tử khí nơi đây, xung quanh có những tiếng reo hò mừng rỡ và một vài người sống sót chui ra từ hầm trú ẩn, một đám người thê lương tụ tập lại trên con phố. Cổng thành cuối phố chậm rãi mở ra, trời quang mây tạnh, ánh ban mai lần nữa xuất hiện, vô số móng ngựa và binh lính bước vào con đường nhuốm đầy máu, trùng trùng điệp điệp nhìn không thấy cuối. Hạ Tư Mộ đảo mắt nhìn tới, lập tức chú ý nam nhân đứng ở đầu hàng. Hắn ta trông khá trẻ, vẫn là một chàng thiếu niên, cưỡi trên con bạch mã cao lớn, khoác trên người áo giáp màu bạc, đưa lưng lại với ánh sáng. Nam nhân này dáng người thon dài mà rắn chắc, lông mày sắc cạnh và sống mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời như sao có chút xếch lên kia. Quả là một nam nhân anh tuấn và khí phách. Hắn đứng đối diện với ánh mặt trời, tựa như lưỡi đao sắc bén chẻ đôi bóng tối. Đây là lần đầu tiên Hạ Tư Mộ gặp Đoạn Tư, bình minh ló dạng, vạn vật đều bừng tỉnh, đúng là một ngày đẹp trời, thế nhưng khung cảnh lại chẳng đẹp chút nào —- Nàng giống như đứng giữa tầng tầng thi thể, ôm đầu của một người đàn ông đã chết mà đau buồn khóc lóc. Chàng thiếu nhiên quét mắt nhìn một vòng toà thành bi thảm, hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía xa xăm. Người Hạ Tư Mộ cũng bê bết máu như những người sống sót khác nên không thu hút sự chú ý của người thiếu niên. Nàng ném cái đầu trong tay đi, tò mò nhìn về phía hắn. Chính xác thì Hạ Tư Mộ đang nhìn thanh kiếm ở thắt lưng hắn, thân kiếm dài đen nhánh, chuôi kiếm được chạm khắc bằng bạc. Thị lực của quỷ rất tốt, nhìn qua là có thể thấy hoa văn chi tiết trên thanh kiếm, Hạ Tư Mộ thấy thanh kiếm này rất quen, đã từng thấy ở đâu rồi nhỉ? Nàng lục lọi ký ức dài đằng đẵng của mình, chợt nhớ ra, đây không phải là linh kiếm Phá Vọng do dượng của nàng khi còn sống đúc ra vào hơn ba trăm năm trước sao? Phá Vọng là linh kiếm chỉ thua mỗi Bất Chu, kiếm nhận chủ, người trong tiên môn ao ước có được nó biết bao, vậy mà thiếu niên thoạt nhìn chỉ là một tướng quân bình thường, không phải người tu tiên này lại có được Phá Vọng Kiếm? “Tướng quân đại nhân, cuối cùng ngài cũng đến cứu chúng ta!” Một gã đàn ông ở bên phải Hạ Tư Mộ khóc lóc chạy qua, đụng nàng lảo đảo suýt ngã. Thấy gã kia chạy ra đường quỳ xuống mà lạy, Hạ Tư Mộ đảo mắt nhìn dân chúng xung quanh người thì buồn thảm, người thì kinh hỉ, thấy mình có vẻ lạc loài quá. Có phải nàng cũng nên khóc không? Nàng suy nghĩ một chút, cắn mạnh vào đầu lưỡi, đau đến chảy nước mắt. Nàng nước mắt lưng tròng, nở nụ cười hạnh phúc khi gặp được vị cứu tinh, xách váy đá tên đang ngáng đường trước mặt, chạy đến trước ngựa của tiểu tướng quân hô: “Tướng quân đại nhân, người Hồ Khế trước khi rút lui đã tàn sát hết người trong thành, nơi này tử thương vô số, ngài đến cứu chúng ta đấy sao!” Thiếu niên ghìm ngựa, binh sĩ phía sau hắn cũng lần lượt dừng chân. Hắn quan sát dân chúng, trên mặt là sự bình tĩnh khó có được ở độ tuổi này, dõng dạc nói: “Ta là thống lĩnh Đạp Bạch quân Đại Lương, Đoạn Tư, kẻ xâm lược đã bị đánh lui về phía Bắc sông Quan, từ nay thành Lương Châu lại thuộc về Đại Lương.” Dừng một chút, hắn tiếp: “Chỉ cần có ta ở đây, người Hồ Khế sẽ không thể vào thành Lương Châu dù chỉ nửa bước.” Dân chúng may mắn còn sống sót vừa vui vừa đau lòng oà khóc, Hạ Tư Mộ cũng hét lên hai tiếng, bày ra bộ mặt cực kỳ bi ai, kéo ống tay của thiếu niên. Binh lính bên cạnh người thiếu niên rút đao, Hạ Tư Mộ run rẩy lệ nóng quanh tròng, thiếu niên liền khoát tay ý bảo bọn họ dừng tay. Sau đó rút khăn tay ra đưa cho Hạ Tư Mộ: “Lau máu đi.” Ngón tay của hắn thon dài trắng nõn, gân tay xanh tím nổi lên rõ ràng, có thể nhìn ra đây từng là một đôi tay tôn quý không đụng nước xuân, nhưng giờ đây nó đã chằng chịt vết thương, nếm đủ sương gió. Hạ Tư Mộ nín khóc, lúc nhận khăn tay còn tranh thủ sờ nắn tay hắn một phen, cúi đầu lén cười hả hê. Quả nhiên, nàng diễn một vai cô nương xinh đẹp mảnh mai thật xuất thần, vừa nũng nịu khóc đã làm người ta mềm lòng, không những không đuổi đi mà còn tặng khăn tay. Chỉ là ban nãy nàng có thử bắt mạch của thiếu niên này, hắn đúng là không có chút linh lực nào cả, là người thường. Kỳ lạ, Phá Vọng kiếm vậy mà lại ngoan ngoãn để cho một người bình thường sử dụng? Hắn là chủ nhân của Phá Vọng kiếm sao? Đang suy nghĩ miên man, Hạ Tư Mộ đột nhiên thấy hình ảnh trước mắt dần mờ đi, tự nhủ không ổn rồi, thân thể này sợ là sắp ngất. Nàng vội vàng chỉ vào đứa trẻ trong đống xác gần đó hét lên: “Giúp ta cứu đứa bé đó!” Sau đó chỉ thấy thân thể nàng nghiêng ngả, ngã xuống trước ngựa của vị tiểu tướng quân kia. Nhập vào thân xác của tiểu cô nương nũng nịu cũng có chỗ xấu, chính là thân thể này đã quen được chiều chuộng từ bé, mới một đêm không ngủ đã không chịu nổi mà ngất luôn. Hạ Tư Mộ thoát khỏi thân xác, lơ lửng giữa không trung khoanh tay thở dài. Người thường hiển nhiên không thể thấy Hạ Tư Mộ đang lơ lửng, tiểu tướng quân kia cúi đầu nhìn thoáng qua cô nương đáng thương ngã trước ngựa, nói với phó tướng phía sau: “Đưa nàng ấy xuống chăm sóc cho tốt.” Dừng một lát, hắn từ tốn nói: “Truyền lệnh xuống, hôm nay ở lại thành chỉnh đốn lại quân số, ngoại trừ canh gác quan trọng, những người còn lại tìm cách cứu những bá tánh còn sống sót. Nếu lợi dụng cơ hội trộm cắp, xử theo quân pháp.” Phó tướng nhận lệnh, Hạ Tư Mộ thấy thân thể của mình bị mấy tên lính nhấc dậy mang đi cũng nhàn nhã theo sau, vừa đi vừa lấy một viên minh châu ra, cất tiếng gọi: “Phong Di.” Viên minh châu ước chừng to bằng quả trứng bồ câu, trong suốt như pha lê, sáng lấp lánh, có thể lờ mờ nhìn thấy bên trên được khắc rất nhiều phù văn li ti. Không lâu sau, trong minh châu truyền đến một giọng nói nam nhân, tựa như vừa tỉnh ngủ, vẫn còn mơ màng ngáp. “Khách quý nha, lão tổ tông! Trời còn chưa sáng ngài tìm ta làm gì?” Hạ Tư Mộ không để ý mấy lời oán than của hắn ta, trực tiếp nói: “Giúp ta điều tra một người, là người của triều đình.” “Lão yêu ngài hứng thú với triều đình từ bao giờ thế. Là ai? “Người giữ Phá Vọng kiếm.” Nam nhân ở trong minh châu im lặng một hồi lâu, kinh ngạc nói: “Phá Vọng kiếm trở lại hậu thế rồi à? Chủ nhân của nó tên gì?” “Tên…” Hạ Tư Mộ híp mắt, quay đầu nhìn vị tướng quân trẻ đang dần đi xa. Này là vấn đề lớn nha. Hắn… tên gì nhỉ? Lúc nhìn thấy hắn, trong mắt nàng chỉ có ba chữ sáng trưng—- “Phá Vọng kiếm”, còn tên hắn là gì.. nàng không để ý. Đại khái là chết lâu quá rồi, chết rồi thì có nhiều chuyện chẳng buồn nhớ làm gì. Nam nhân trong minh châu dường như đoán được Hạ Tư Mộ không chú ý tên của người ta, cười ha hả, hình như hắn đang rửa mặt, trong minh châu truyền ra tiếng nước chảy róc rách. “Chưa bàn tới tên của hắn, ngài điều tra hắn xong thì định làm gì, đoạt lấy Phá Vọng kiếm à?” “Ta cần Phá Vọng kiếm làm gì? Ta đâu có tu tiên.” Nhìn bóng dáng thiếu niên mặc áo bào trắng dưới ánh mặt trời rực rỡ, Hạ Tư Mộ suy nghĩ một lát, nói: “Chắc là dạo này chán quá, mấy chục năm mới có cơ hội nghỉ ngơi một lần, muốn tìm vài chuyện thú vị, nếu quốc sư đại nhân cũng rảnh thì chơi với ta đi.” “Ôi chao! Lão tổ tông ơi, ngài buông tha cho ta đi, nếu ngài thăm dò được tên hắn thì ta sẽ tra cho ngài.” Minh châu loé lên một cái rồi lại mờ đi. Cái tên trong minh châu kia là Hoà Gia Phong Di, là chắt trai đời thứ hai mươi của dượng nàng đã chết cách đây hơn ba trăm năm, một tên Huỳnh Hoặc tai tinh am hiểu thuật nguyền rủa. Hắn ta giấu giếm thân phận làm việc cho triều đình, hiện tại đã trở thành quốc sư. Bấm ngón tay tính thử, dù nàng được coi là tổ tông của Phong Di nhưng cũng là tổ tông xa cách mười tám con phố, bây giờ quan hệ vẫn còn tốt như này, hơn phân nửa là nhờ nàng từ khi Phong Di còn bé đã không ngừng đến quấy rầy, đánh nhau với hắn ta. Hạ Tư Mộ cất minh châu vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã lên cao, ánh nắng sáng chói ấm áp chiếu xuống vũng máu trên mặt đất phản xạ lấp lánh. Nàng chắp tay sau lưng, thong dong đi qua những con người đang khóc lóc, kẻ bi thương, phẫn nộ, người chạy tới chạy lui tìm kiếm người thân, gom nhặt thi thể của dân chúng, dương dương tự đắc tựa như một vị khách không mời mà đến. Nhân gian gặp nạn nhưng bầu trời vẫn như thế, đẹp đẽ và trong vắt. Niềm vui và nỗi buồn của vạn vật trên đời này đều khác nhau, cỏ dại vốn khô hạn nhiều ngày nay được tưới mát bởi máu tươi hẳn là cảm thấy hôm nay trời thật đẹp. Mời các bạn mượn đọc sách Bạch Nhật Đề Đăng của tác giả Lê Thanh Nhiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Kiếp trước, Chân Bảo Lộ cao ngạo xinh đẹp lại ham hư vinh, không hiểu chuyện. Khi ấy, nàng dùng tất cả yêu thương của mình dành cho biểu ca Từ Thừa Lãng, luôn lo sợ sẽ đánh mất hắn. Trái tim khi yêu trở nên mù quáng và ích kỷ khiến nàng từng bước mắc vào sai lầm. Mà biểu ca lại phản bội tình yêu của họ để bảo vệ tình thân và quyền lực. Một lựa chọn, cắt nát tim nàng. Cuối cùng, nàng mang theo những đau đớn thương tổn mà chết đi khi thanh xuân đang chớm nở. Kiếp này, Chân Bảo Lộ được trùng sinh quay trở về quãng thời gian còn bé, khi tất cả mọi bất hạnh và khổ đau vẫn có thể sửa đổi. Lần này, nàng học cách bảo vệ bản thân và gia đình, tránh xa những ân oán yêu hận kiếp trước. Nàng sẽ giúp phụ thân vượt qua tử nạn, giúp tỷ tỷ kế sống tốt, chăm sóc hai đệ đệ song sinh khỏe mạnh lớn lên. Tâm nguyện nàng bây giờ chỉ là như vậy mà thôi. Đơn giản và bình yên.   Nhưng mà, nàng không hề hay biết trong cả hai kiếp luân hồi của mình luôn có một người vì nàng mà chờ đợi. Là chàng, kiếp trước không có đủ năng lực và quyền thế để chở che cho nàng, khiến nàng phải thương tâm mà chết đi. Là chàng, đã đánh mất nàng khi trái tim yêu đến tâm can đều đau. Vậy thì, nếu như kiếp này được trùng sinh quay lại, sẽ không để cho bất cứ ai và bất cứ điều gì có thể làm nàng rơi nước mắt cùng đau khổ. Bởi Bảo Lộ, Bảo Lộ mà chàng yêu thiết tha lòng là hòn ngọc là trái tim của chàng. Nam chính của chúng ta tên là Tiết Nhượng, cũng được trùng sinh quay về. Không như kiếp trước giữ chặt tình yêu trong lòng và sau đó thì nhìn nàng mất đi. Kiếp này, chàng đã định sẵn, Bảo Lộ là thê tử duy nhất của mình. Thứ nàng muốn cho dù là sao trên bầu trời chàng cũng sẽ tìm cách lấy về. Thế nên, sau khi trùng sinh chàng liền ra sức củng cố vị trí của bản thân. Năng lực cùng quyền thế chàng nhất định phải nắm trong tay. Như vậy, mới có thể bảo vệ nàng một đời bình an vui vẻ. Vậy nên, mới có chuyện sau này khi cả hai trở thành vợ chồng sống bên nhau hòa thuận ấm êm, chàng thì đuợc thăng quan tiến chức liên tục, hại nàng lo lắng không yên. Cuối cùng, cũng có ngày nàng lại nhận được thông báo: "Phu quân tạo phản thành công" :v :v  Nhưng đó là chuyện của sau này thôi ạ, còn bây giờ con đường truy thê của chàng vẫn còn gian nan lắm. Bởi chàng đâu có biết là nàng cũng đã được trùng sinh như mình, nên lúc nào cũng sợ nàng sẽ như kiếp trước mà yêu biểu ca rồi xa cách chàng. Vì thế, chàng tận dụng tất cả mọi cơ hội để có thể lại gần bên nàng, từng chút từng chút một dùng tất cả ấm áp yêu thương để nàng hiểu rằng bên nàng luôn có một chỗ dựa vững chắc và vô điều kiện cho dù ngoài kia xảy ra chuyện gi đi chăng nữa. Trong lần gặp mặt đầu tiên của kiếp này, chàng đã hái giúp nàng một nhánh hoa trên cao rồi nhẹ nhàng thả vào tay nàng. Là chàng, đã quỳ xuống mặt đường đầy bùn đất để mang hài giúp nàng. Là chàng, khi nàng say giấc trên chiếc ghế ngoài sân đã chẳng ngại dùng áo của mình làm vạt che nắng cho nàng.... Những dịu dàng ấy, những ân cần ấy, những yêu thương ấy không hề che lấp mà cứ lớn dần hơn trong lòng nàng. Tuy nhiên, tổn thương của kiếp trước khiến nàng sợ hãi với tình yêu lúc này. Nên khi chàng tỏ tình, nàng vô cùng bối rối, sợ sẽ đánh mất đoạn tình cảm tốt đẹp này, sợ chuyện cũ lặp lại. Hại chàng tức giận và điên cuồng đến mức hôn nàng không kiểm soát được luôn. Người ta cũng là chờ đợi đến hai kiếp rồi đấy. Nếu những gì kiếp này chàng thay đổi vẫn không thể đem nàng về bên cạnh và nàng cứ thế mà từ chối là chàng không biết sẽ gây ra chuyện gì đâu. Cũng may, sau nụ hôn đầy tính chiếm hữu đó thì chuyện đã chuyển biến tốt. Bởi nàng nhận ra chàng cũng đã chiếm một vị trí vô cùng lớn trong lòng mình. Vậy thì, thay vì chạy trốn sao không thử cho chàng cơ hội bên mình kia chứ? Trong truyện nam chính Tiết Nhượng là một người mà mình cực kỳ cực kỳ yêu thích. Ở chàng là sự kết hợp hoàn hảo của sự dịu dàng và mạnh mẽ, của sự thông minh và thâm trầm. Chàng có thể vì nàng mà không ngại làm tất cả mọi việc, kể cả nguy hiểm đến tính mạng cùng quyền lực của mình. Nhưng, kẻ từng gây ra thương tổn cho nàng, chàng sẽ từng bước một dẫm nát bằng những cách trả thù tàn nhẫn độc ác nhất. Bởi trên thế giới này, chỉ có nàng là sinh mệnh chàng nguyện ý dùng tất cả để bảo vệ yêu thương mà thôi. Thế nên, khi nàng bị bắt cóc ném vào rừng sâu trong ngày tuyết lớn lạnh giá. Chàng đã bất chấp hiểm nguy mà đi tìm. Trong giây phút sinh tử tìm thấy ấy, chàng đã nhận ra: "Lật đổ thiên hạ không đáng sợ, chỉ sợ không tìm thấy nàng mà thôi". Và tất nhiên, cái giá khi chạm vào người không nên chạm phải trả rất đắt rồi. Ngươi ném nàng vào rừng giữa bão tuyết ư? Vậy ta sẽ ném ngươi xuống vực cho gấu cắn nát mặt ngươi ra. Ngươi không thể chết mà phải sống suốt đời với những nỗi đau ấy. Quả thật là tàn nhẫn nhưng lại không thể trách được. Đọc truyện này mn sẽ không cần lo lắng về tiểu tam gì đó đâu nha. Vì nam chính của chúng ta là siêu cấp thê nô chung thủy, con gái mà lại gần là chàng liền dùng mặt than đe dọa và lời nói ác độc đuổi đi hết. Còn nam phụ biểu ca Từ Thừa Lãng kiếp này khá đáng thương nhưng mà kệ. Mình là người luôn theo phe nam chính nên quả thật càng muốn đá hắn ta ra xa nữ chính càng nhanh càng tốt. Mà buồn cười nhất là mấy đoạn tên này muốn bộc lộ tài năng cho nữ chính xem khi còn bé ý, toàn bị nam chính chơi trội dìm hàng méo thấy mặt trời luôn. Ha Ha. Ai bảo, kiếp trước thương tổn nữ chính làm gì, kiếp này còn muốn đến gần nữa ư? Mơ đi. Bảo Lộ là hoa đã có chủ, bông đã có chậu rồi nhé. "Sủng thê làm hoàng hậu" chỉ đơn giản là một câu chuyện song trùng sinh với nội dung rất hay, rất sủng cũng rất ngọt ngào ấm áp khiến người đọc thư giãn thoải mái. Có thể, motif này khá quen thuộc nhưng vẫn luôn thu hút. Bởi những tình tiết và cách xử lý tình huống trong truyện khá hay. Đặc biệt, tính cách của nam chính xây dựng tốt và để lại ấn tượng mạnh trong lòng người đọc. Vậy nên, nếu mn thích thể loại truyện như vậy thì nhanh nhảy hố nghen. Mình là mình cuồng Tiết Nhượng lắm luôn nè
Hiền Thê Xui Xẻo
Vị hôn phu của A Manh nàng chính là Tĩnh Viễn Đại Tướng Quân công cao hơn chủ kia và chờ sau khi hai người thành thân thì sẽ bị hoàng đế lưu đầy đến vùng Tây Bắc.  A Mạnh bình tĩnh, không sao, nếu như Hoàng Thượng làm thế nàng nguyền rủa hắn mười năm không cứng...Vì thế hoàng thượng thật sự không lên nổi... Chính vì thế mà chẳng có nam nhân bình thường nào có thể tiêu thụ nổi loại nữ nhân miệng quạ đen này. Nhưng hiện tại A Manh không thể nào liên tưởng rằng người đang bắt nạt nàng làm niềm vui chính là tiểu chính thái hận đời bị người bắt nạt trong quá khứ. Ác nam không phải ai cũng đều có thể phục tùng mà nàng cũng không phải thuần thú sư, tuy rằng bị ác nam ở trên giường bắt nạt đến thảm, nhưng bất quá xoay người nhìn thấy ác nam đi chà đạp mấy kẻ bắt nạt nàng, nàng đột nhiên cảm thấy ác nam này nhìn thấy thuận mắt thế nào ấy nhỉ, nếu cứ thế này sống cùng cả đời cũng không sai.    Muốn bắt nạt nàng? Ngươi xác định ngươi không sợ bị nguyền rủa sao? Đương nhiên, còn có một điều kiện tiên quyết, ngươi trước có thể đá đổ cái tên ác nam kia rồi nói sau đi !  *** Túc vương Sở Bá Ninh nổi danh nhất không phải hắn quyền thế ngập trời, mà là truyền thuyết hắn khắc thê tuyệt tử. Lục Thiếu Thất từ khi bị Hoàng đế chỉ hôn cùng Túc vương Sở Bá Ninh, tất cả mọi người đều cho rằng nàng sẽ không còn sống được bao lâu nữa, ngay cả những sòng bạc lớn tại kinh thành đều mở những bàn cá cược về nàng sẽ chết như thế nào, thậm chí ngay cả tiểu thiếp nàng có lòng tốt muốn nạp cho Túc Vương gia cũng quỳ xuống ôm chân nàng khóc lóc thảm thiết xin nàng đừng ác độc buộc các nàng đi chịu chết như vậy.Lục Thiếu Thất bi phẫn: Trời! Làm hiền thê lương mẫu như ta bộ dễ có lắm sao? Có phúc không biết hưởng mà!Đây là câu chuyện kể về một cô nương hiện đại lập chí muốn làm hiền thê lương mẫu lại phát hiện Vương gia phu quân nhà mình lại là một nam nhân yêu sạch sẽ quá mức, lại mang mạng khắc thê tuyệt tử, để cho nàng phải mang danh là một đố phụ càng chạy càng không có đường về này. - Truyện có lời văn nhẹ nhàng, tình tiết hợp lí, nữ chủ thật vô cùng bình thường giống bao cô gái khác trừ vụ xuyên không ra. Nam chủ vì quá khắc thê chết hết nên thái hậu mới để ý đến nữ chủ là một thứ nữ, có thân hình không được mảnh mai cho lắm, nhưng chính vì vậy mà A Nan được thái hậu nghĩ sẽ sinh con tốt cộng giải mệnh khắc thê cho Túc vương, ừ thì nàng cũng đâu chết đâu, ngày đầu sau đêm tân hôn chỉ bị gãy chân nằm giường mấy tuần thôi. Sau đó Túc vương ra trận đánh giặc, thái hậu không cam tâm để con mình cô đơn hạ chỉ đẩy A Nan ra biên giới luôn, từ đây cuộc sống của đôi bạn trẻ bắt đầu. Nam chính mắc bệnh khiết phích, rất sạch sẽ, nhưng quan tâm nữ chính. Kể cả khi nữ chính bị một tên tra nam cắn để lại một vết sẹo trên vai, mới thấy được tình cảm chân thành của nam chính trong thời đại nam tôn nữ ti lúc bấy giờ, hoặc khi nữ chính sinh con gái đầu lòng suýt chết, vì nghe tin nam chính bị thương trên chiến trường mà sinh non, từ đó nam chính không muốn nữ chính lại sinh cho dù không có con trai, nữ chính cũng không có hành động gì gọi là điên rồ so với thời ấy, yên tâm làm một hiền thê lương mẫu, sinh được một gái một trai. Truyện kết thúc HE. - Không có nam phụ, nữ theo nam chính rất nhiều nhưng không tính là nữ phụ vì không lọt được nửa con mắt của nam chính, nhân vật gây chán ghét nhất là Thái hậu, thấy nam chính cưới nữ chính về không chết thì lại muốn nhồi thêm vài nàng nữa vào, không biết nam chính có khắc thật không mà một người mắc phong hàn chết thật, còn hai người còn lại sợ quá xin nữ chính thả đi. Rồi khi nghe tin nữ chính có thai, sợ nam chính tịch mịch lại gửi thêm hai nữ thái y, kết quả hại nam chính trúng xuân dược, nữ chính thân mang lục giáp phải thân chinh giải dược. được một tấc lại tiến một thước. - Đánh giá 8/10, nên đọc, warning: 16+ Nàng có một nhũ danh thực đáng yêu gọi là A Manh, đó là tên mẫu thân trước khi qua đời đặt cho nàng. Phụ thân La Hoằng Xương đặt khuê danh nàng là La Ngọc Nhân, nhưng nàng lại thích nhũ danh A Manh này hơn, vì tên này đại biểu cho tình yêu mẫu thân đời này dành cho nàng. Nhưng mà, nàng thật không ngờ, có một ngày, khi nhũ danh này được phát ra từ trong miệng một nam nhân xa lạ, lại làm đáy lòng nàng sinh ra một loại hàn khí khó tả, một loại xúc động hận không thể cướp đường mà chạy trốn. Nam nhân kia hai mươi tuổi, thân hình cao to, mày rậm mắt to, mũi thẳng,ngũ quang thâm thúy anh tuấn mang theo một chút hơi thở cứng rắn lạnh lùng. Màu da của hắn có vẻ ngăm đen hơn người bình thường, thoạt nhìn là biết màu da đó là do hàng năm hành tẩu phơi nắng trước ánh mặt trời, hắn so với những nam nhân nho nhã trắng nõn ở kinh thành lại có một loại khí chất dương cương khôn kể. Cặp mắt đen sắc bén như chim ưng biểu lộ ác cảm làm cho người ta không dám cùng hắn đối diện, thậm chí khóe môi luôn mang nụ cười nhẹ theo thói quen cũng đều làm cho người ta cảm nhận được hơi thở tà ác, toàn thân hắn để lộ ra tất cả khí thế uy nghiêm, hợp nhất lại làm cho tâm người sinh ra khiếp sợ. Nói tóm lại là, nam nhân này là loại người không phải dễ đối phó. Mời các bạn đón đọc Hiền Thê Xui Xẻo của tác giả Vụ Thỉ Dực.
Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Đây là một tiểu thuyết hơi bị tưng tưng, ngốc nghếch. Nhân vật chính mỗi khi có chuyện gấp thường tỏ ra mặt đen. Bàn tay vàng hiệu quả nhất là đại cả, còn có hai đứa khờ tham ăn; Phải chiến đấu với Mary Sue thích chiếm đoạt hết nam thần toàn thiên hạ, đủ đến khiến nàng ôm hận cả đời. P/S: 1/Đây là một cô nữ quỷ không may mắn xuyên qua thành nam nhân của Mary Sue hắc ám. Sau đó là câu chuyện với đủ các kiểu chạy trốn nữ chủ, phòng ngừa nữ phụ, rồi dưới sự chỉ đạo của một tên quỷ khác mà cố gắng khôi phục thân thể thực sự. 2/Truyện này bắt đầu là nữ xuyên nam, cuối cùng sẽ khôi phục thân con gái! 3/ Tu tiên thăng cấp. Nữ chủ Mary Sue hắc ám: Người của ta, vật của ta, những người khác đừng mơ tưởng chạm vào! Dám có tâm bất thường, ắt phải chết! Nữ phụ trùng sinh, bàn tay vàng : Đồ vật, nam chủ này nọ chính là công cụ hỗ trợ cho nữ chủ, cướp không được thì ắt phải tiêu diệt! Thân là nam chủ không thoát được: Tuyệt đối không thể trở thành nam nhân trong hậu cung của Mary Sue hắc ám, ta vẫn nên cố gắng tu tiên đi. Nhân vật chính: Tư Lăng ┃ phối hợp diễn: Tư Hàn, Nguyệt Thiên Dạ, Tô Hồng Phi, Liễu Thành Phong, ...┃ cái khác: Mary Sue xuyên việt hắc ám, nữ trùng sinh bàn tay vàng  *Mary Sue: Nhân vật nữ cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi và được yêu thích bởi nhiều chàng trai dù cô ta có làm bất cứ điều gì sai trái. *** Đại lục Thương Vũ , biên giới phía Tây, thành Chiêu An. Ở trước cổng Tư gia, một thiếu nữ đang bạo dạn giằng co cùng Ngũ trưởng lão của Tư gia. Lúc này, sắc mặt của hai người đều cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm của song phương đều âm trầm giống như có đại thù sống chết gì đó. Cách đó không xa, một vài kẻ lắm mồm nhìn xa xa, lén lút chỉ trỏ, âm thầm bội phục cô thiếu nữ kia, thế nhưng dám can đảm gây ầm ỹ với Tư gia. Ai mà không biết Tư gia này là một trong ba Đại thế gia tu tiên của thành Chiêu An, trong tộc có Kim Đan lão tổ trấn thủ. Những tu sĩ bình thường gặp phải Tư gia đều sẽ lễ ngộ vài phần, tuyệt đối không dám chống đối Tư gia. Lại nhìn cô gái kia, bộ dáng xinh đẹp rực rỡ, tuy rằng biết người tu tiên có linh khí dưỡng thân thể, được trời cao ưu ái; bộ dạng, khí chất đều là cao cấp, nhưng dung nhan thiếu nữ này phải diễm lệ hơn vài phần so với những nữ tu sĩ tầm thường, khí chất cũng hết sức cao quý, nhìn xa xa, tiên tư phiêu dật, đúng là khó được. Lại nhìn tu vi, càng làm người chấn động, nhìn linh cốt bất quá chỉ 17 tuổi, thế nhưng đã là luyện khí kỳ tầng mười. Nếu không ngoài ý muốn, phỏng chừng trước hai mươi tuổi, nàng ta tuyệt đối có thể thành công đến Trúc Cơ, trở thành một trong những Trúc Cơ tu sĩ trẻ tuổi của Tây Cảnh này. Tại nơi Tây Cảnh với linh khí mỏng manh này, tu sĩ Trúc Cơ mà hai mươi tuổi tuyệt đối có thể được xưng là thế hệ kinh tài tuyệt diễm rồi. Rất nhanh, lại có người nhận ra cô thiếu nữ này chính là đệ tử của Nguyệt gia, cũng chính là ba Đại thế gia tu tiên còn lại của Thành Chiêu An, tên là Nguyệt Thiên Dạ. ... Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ của tác giả Vụ Thỉ Dực.
Độc Thê Không Dễ Làm
A Bảo cho rằng mình là văn thải có thừa, lại còn là nữ nhi con nhà tướng, tất nhiên là tinh thông võ nghệ. Thế mà lại bị đồn thành "hãn nữ". Nàng rõ ràng cực kì dịu dàng hiền huệ, lên được phòng khách xuống được nhà bếp nha. Với cái tiếng "hãn nữ" này, nàng đã chấp nhận kiếp này không thể có được hôn sự đàng hoàng rồi. Nhưng đột nhiên một đạo thánh chỉ tứ hôn từ trên trời rơi xuống, nàng thành Tấn vương phi. Nghe đồn Tấn vương gian trá, đặc biệt hung ác, lại có tuổi nữa, nhưng chưa thành thân, cũng vì khôngai chịu để con gái mình làm thê tử của người hung ác như vậy. Tấn vương âm hiểm hung ác cưới con gái Trấn Bắc tướng quân làm thê tử, trong kinh mọi người cảm khái: Nam độc, nữ hãn thật là xứng đôi! A Bảo: >__