Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Không Lựa Chọn Nhưng Quyến Rũ

Nàng, Katey Tyler, một cô gái đến từ Mỹ, đang trên đường thực hiện ước mơ có một chuyến du lịch vòng quanh thế giới của mình. Chàng,Boyd Anderson, người con thứ 5 trong gia đình Anderson, chủ con tàu Oceanus, đang trên đường đến Anh thăm gia đình mình.  Và họ đã gặp nhau tại chuyến đi định mệnh đó. Đam mê, tình yêu và những lời nói dối ngọt ngào đã cuốn họ đi.Rồi đến cuối cùng tất nhiên là một kết thúc hạnh phúc mãi mãi về sau. Xin chân trọng gửi đến các bạn cuốn thứ 9 trong series về nhà Malory của tác giả Johanna Lindsey. Các bạn sẽ lại được cuốn vào một câu chuyện mới, đầy phiêu lưu những cũng đầy lãng mạn và đôi khi là hài hước.Những ai từng đọc những cuốn trước trong series này thì sẽ không thể bỏ qua cuốn thứ 9 này để có thể biết rõ hơn về câu chuyện của gia đình lắm những kẻ ăn chơi trác táng đã hoàn lương và những vụ bê bối này.Mong các bạn thích tác phẩm này cũng như mình vậy! Mời các cùng thưởng thức! *** Johanna Lindsey, tên thật là Johanna Helen Howard, sinh ngày 10 tháng 3 năm 1952 tại Đức, nhưng lại là một trong những nhà văn nổi tiếng ở Mỹ. Bà được mệnh danh là một trong những tác giả thành công nhất trên thế giới về tiểu thuyết lịch sử lãng mạn. Các tác phẩm của bà thường xuyên lọt vào danh sách bán chạy nhất do New York Times bình chọn.   Lindsey xuất bản cuốn sách đầu tay vào năm 1977, với tựa đề Captive Bride, và ngay lập tức đưa tên tuổi của bà đến với các độc giả yêu văn học. Đó chính là độc lực để bà tiếp tục cho ra đời rất nhiều cuốn tiểu thuyết ăn khách khác.   Tính đến năm 2006, những tác phẩm của bà đã bán được trên năm mươi tám triệu ấn bản và dịch ra mười hai ngôn ngữ trên toàn thế giới.   Bằng lối kể chuyện hài hước song cũng không kém phần lãng mạn và bất ngờ, Johanna đã không hề khiến người đọc thất vọng với những câu chuyện của mình. Bà đã gắn kết những con người với hoàn cảnh và số phận hoàn toàn khác biệt, tưởng chừng như không bao giờ có thể ở bên nhau, và cho hộ một kết thúc viên mãn.   Không chỉ có vậy, giọng văn tinh tế và vô cùng đặc trưng của Johanna cũng là điều luôn hấp dẫn độc giả. Mỗi nhân vật của bà luôn được khắc họa với cá tính nổi bật. Ngoài ra, chính sự kiên cường của họ trong tình yêu cũng góp phần tạo ra nét đặc sắc cho ngòi bút của bà.   Mời độc giả đọc các tác phẩm của Johanna Lindsey đã và sẽ được Bách Việt xuất bản: Ma lực tình yêu (2012), Nàng công chúa lưu lạc (2012), Gã cướp biển quý tộc (2012), Em là của anh (2012), Hãy nói yêu em (2013), Người thừa kế (2015), The devil who tamed her, A rogue of my own, Let love find you. *** RỜI KHỎI NHÀ ĐẾN THĂM GIA ĐÌNH ANH Boyd Anderson phát hiện thấy vài sự khó chịu rõ ràng về cách nói đó.Tuy nhiên đó đúng là sự thật.Trong 8 năm qua, tất cả thời gian anh lái thuyền đến Bridgeort, Connecticut, với hi vọng là túm được một trong 4 người anh trai của mình ở nhà, nhưng không có ai ở đó cả.Anh đã phải giương buồm đi đến nơi khác để tìm họ. Tất cả họ đều là thuyền trưởng, những ông anh trai của Boyd đã lái thuyền vòng quanh thế giới, nhưng tất cả họ đều hăm hở trở về nhà bởi vì cô em gái duy nhất của họ, Georgina, đang chờ họ.Nhưng Georgina giờ đã kết hôn với một người Anh, quý ngài James Malory, và giờ cô ấy sống ở tít phía bên kia đại dương của Connecticut, và là nơi Boyd lái tàu đến nếu anh muốn gặp cô.Đấy là một trong những lý do mà vì sao Boyd lại đang suy nghĩ về việc định cư tại London. Anh vẫn chưa có quyết định rứt khoát , nhưng anh chắc chắn sẽ nghiêng về hướng đó bởi một vài lý do, nhưng chủ yếu là bởi vì giờ gia tộc Anderson đến London,nơi mà em gái của họ sống, thường xuyên hơn là họ quay về nhà.Và Georgina không phải là người nhà Anderson duy nhất kết hôn với gia tộc Malory.Anh trai lớn của Boyd, Warren đã khiến cả gia đình kinh ngạc bởi làm một việc giống như vậy khi anh ấy kết hôn với quý cô Amy Malory.Trong khi Warren vẫn lái thuyền ít nhất nửa năm, và mang gia đình anh đi cùng, anh ấy dành nửa năm còn lại ở London, như thế những đứa con của anh có thể hiểu thêm về nhiều, nhiều những anh chị em họ, cô chú, ông trẻ, bà trẻ và ông bà ngoại của chúng. Xếp đặt lại mọi thứ sẽ là một sự thay đổi lớn trong cuộc sống của Boyd.Điều đó có nghĩ là phải từ bỏ biển cả sau nhiều năm dong thuyền ra khơi kể từ khi anh 18 tuổi.Giờ anh đã 34, anh đã coi con tàu,The Oceanus, là nhà của mình trong vòng 15 năm qua!Không một ai biết rõ hơn anh rằng anh thích một căn nhà nhiều như thế nào, cái mà không lắc lư. Anh cân nhắc rời bỏ biển cả cũng bởi những lý do khác nữa.Nhìn thấy cả Georgina và anh trai Warren của anh đều có cuộc hôn nhân hạnh phúc với những thành viên trong gia tộc Malory, Boyd càng ngày càng mong muốn kiểu hạnh phúc đó cho chính bản thân anh.Điều đó không nói rằng anh muốn ổn định với một phụ nữ nhà Malory, thậm chí nếu có bất cứ ai ở độ tuổi lập gia đình.Chiết tiệt đi là không.Điều đó có nghĩa là phải đối mặt với một bức tường phản đối vững chắc của nhà Malory, điều mà anh không hề muốn chút nào.Nhưng anh muốn một người vợ.Anh đã sẵn sàng.Nếu sự kết giao của anh với gia tộc Malory đã dạy cho anh bất cứ điều gì, thì đó là kết hôn có thể là một điều tuyệt vời.Anh chỉ là chưa tìm người phụ nữ thích hợp. Anh cũng hoàn toàn mệt mỏi, bởi những mỗi quan hệ không đáng nhớ với những người phụ nữ.Anh trai anh, Drew, có thể vui vẻ với việc có một người tình ở mỗi bến cảng, nhưng Drew là một kẻ quyến rũ vô tư lự, người dễ dàng tạo thành những sự dành buộc nhỏ và luôn có những người phụ nữ để quay trở lại -khắpmọi nơi trên thế giới! Đó không phải là điều dễ dàng đối với Boyd.Anh không thích hứa hẹn khi mà anh không thể giữ được, anh cũng không đưa ra quyết định nhanh chóng, ít nhất là không đối với những việc quan trọng như chọn lựa một bà Boyd Anderson tương lai.Và anh không thích phân phát tình cảm của mình ở giữa những người phụ nữ.Đơn giản anh là một người lãng mạng ư?Anh không biết, anh chỉ biết rằng sự lãng mạng  với những người phụ nữ khác nhau không làm anh thỏa mãn theo cái cách khiến Drew thỏa mãn.Điều Boyd thực sự muốn là có một người phụ nữ ở bên cạnh anh cho đến cuối đời. Anh hiểu tại sao anh thậm chí chưa tiến gần đến chỗ tìm được cô ấy.Anh có nhiều chuyến hành trình, nên anh giữ cho chuyện yêu đương của mình ngắn và khá khách quan.Anh cần dành nhiều thời gian hơn với người phụ nữ anh bị thu hút, để thực sự hiểu rõ về cô ấy.Nhưng khi nào mà một thủy thủ lại từng dành nhiều thời gian hơn là một vài ngày ở bất cứ bến cảng nào?Nếu anh định cư ở London, anh sẽ có tất cả thời gian mà anh cần để tìm kiếm một người phụ nữ đặc biệt có ý nghĩa với anh.Cô ấy ở ngoài kia.Anh biết là có.Anh chỉ cần ở một nơi đủ lâu để tìm kiếm cô ấy và theo đuổi cô ấy. Boyd nhìn ra phía cầu cảng bận rộn và phía bên kia thị trấn Bridgeport và cảm thấy một sự buồn bã.Đây có thể là lần cuối cùng anh ở đây.Ngôi nhà lớn của gia đình Anderson đã trở lên trống rống kể từ khi Georgina rời đi.Ở đó có những người bạn và những người hàng xóm, những người anh đã biết cả cuộc đời mình và sẽ nhờ, nhưng gia đình anh là trung tâm, và Georgina là trung tâm của gia đình từ khi cha mẹ họ qua đời. Thuyền trưởng của Boyd, Tyrus Reynolds, đến gặp anh ở lan can tàu.Boyd không phải là thuyền trưởng con tàu của anh và sẽ không bao giờ như vậy.Gia đình anh nghĩ anh quá tự do để muốn nắm quyền chỉ huy, mặc dù vậy anh luôn luôn ra khơi cùng với con tàu của mình.Anh chưa bao giờ làm cho họ thoát khỏi cái ý nghĩ sai lầm đó, mặc dù điều đó không đúng.   “Nếu cậu không vội như vậy để đến Anh,”Thuyền trưởng Tyrus cằn nhằn,”Chúng ta ít nhất có thể đi loanh quanh một chút đến một trong những bến cảng ở phía Nam để chở bông thay vì chở hành khách ở đây.” Boyd cười toe tóe xuống người đàn ông lớn tuổi anh coi là một người bạn cũng như là một thuyền trưởng.Boyd cao chưa đến 6 feet, nhưng Tyrus thấp hơn và có một tính khí cộc cằn. “Ông không cân nhắc đến việc hành khách là một thứ hành hóa tốt à?”Boyd đáp. Thuyền trưởng Tyrus khịt khịt mũi.”Khi tôi phải mua vui cho họ trong toàn bộ chuyến đi ư?Và giải quyết những lời than phiền của họ!Rượu Rum và sợi bông không than phiền.” “Nhưng chúng ta hãy xem xét về mặt lợi nhuận, nếu tất cả các khoang đều đầy.Và chắc hẳn đây không phải lần đầu tiên chúng ta chở hành khách.Ông chỉ không thích nó bởi vì ông nhớ đến lần cuối cùng khi một bà già lực lưỡng cố gắng để quyến rũ ông.” Thuyền trưởng Tyrus rên rỉ .”Đừng nhắc tôi nhớ đến chuyện đó.Tôi không bao giờ muốn đề cập đến chuyện đó với cậu, nhưng bà ta thực sự đã lẻn vào cabin của tôi và ngay trên giường của tôi. Ngay cả đức chúa của tôi cũng phải hoảng sợ, khi thức dậy và thấy bà ta sát bên cạnh.”Boyd bật cười.”Tôi hi vọng ông đã không lợi dụng bà ta.”Tiếng khịt mũi của thuyền trưởng Tyrus lần này có nhiều ý nghĩa hơn.Boyd liếc mắt ra xa nên Tyrus sẽ không nhìn thấy nụ cười toe tóe của anh.Khốn khiếp, anh ước anh có thể trông thấy điều đó, nhưng chỉ tưởng tưởng đến nó cũng đã khiến anh lại muốn cười. Đôi mắt của Boyd bắt được màu hồng và oải hương sáng màu ở bến cảng bên dưới, dừng lại trên một người phụ nữ cao ráo đang mặc một chiếc vày màu oải hương và áo choàng màu hồng.Tay áo choàng được xắn lên.Giờ là giữa hè và chắc chắn là một ngày ấn áp.Với một cánh tay ở đằng sau, cô gái lau trán, đánh văng chiếc mũ của cô ra khỏi đầu.Nàng có mái tóc màu đen, nhưng anh đã thấy bím tóc dài mà nàng để ra sau.Anh ao ước nàng quay lại để thay cho việc chỉ cho anh nhìn thấy phía sau nàng, không phải là phần này của nàng không hấp dẫn.Chiếc mũ chỉ đơn thuần rơi xuống vai nàng, làm những sợi ruybăng của chiếc mũ cuốn quanh cổ nàng, nhưng nàng không buồn nhấc nó trở lại đầu mình bởi nàng đang bị thu hút vào việc nàng đang làm. Anh ngạc nhiên.Nàng đang cho những con mòng biển và tất cả những con chim khác xung quanh ăn, để ý thấy nàng đang quăn thức ăn ra từ cái cái giỏ trên tay.Không có gì không ổn với chuyện này cả.Thỉnh thoảng anh cũng cho những con chim và động vật hoang dã ăn.Nhưng nàng đang làm điều đó trên một bến cảng đông đúc! Một đàn chim bao quanh nàng, và đang bay đến nhiều hơn.Nàng đang trở thành một mối phiền toái.Mọi người tránh xa bầy chim của nàng.Một vài người dừng lại một lúc để quan sát nàng, may thay, không cản mất tầm nhìn của anh.Một người làm việc ở bến tàu cố gắng xua sạch những con chim khỏi đường của anh , nhưng chúng chỉ đơn thuần di chuyển đến gần ân nhân của chúng hơn.Người đàn ông đó nói điều gì đó với nàng.Nàng quay lại và mỉm cười với anh ta.Và Boyd đã chết lặng đi khi nhìn thấy phía trước mặt của nàng. Nàng không chỉ dễ thương.Anh thấy nàng thật thanh tú.Trẻ trung, có lẽ nàng chỉ mới 20.Nước da hơi nâu do ánh nắng mặt trời, những lọn tóc xổ ra bao quanh thái dương cô, một gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, và có má lúm đồng tiền khi nàng cười.Và nàng thật đẫy đã.Chúa tôi, những đường cong như thế thường hiện ra trong những giấc mơ ưa thích của anh! “Hãy ngậm miệng lại đi, chàng trai, cậu đang nhỏ dãi kìa,”thuyền trưởng Tyrus nói. “Chúng ta hãy hoãn lịch khởi hành lại.” Thuyền trưởng Tyrus dõi theo cái nhìn chằm chằm của anh.”Vì cái quỉ gì mà chúng ta sẽ làm vậy, và bên cạnh đó, tôi tin rằng cô ấy là một trong những hành khách của chúng ta.Ít nhất là tôi mới trông thấy cô ấy ở boom tàu.Tôi sẽ đi để kiểm tra lại với Johnson nếu cậu thích.Anh ta để những khách hàng kí nhận cho chuyền đi của họ.” “Làm ơn hãy làm đi,”Boyd nói mà không để đôi mắt anh rời khỏi cô.”Nếu anh ta nói có, tôi có thể hôn anh ta.” “Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ không đề cập điều đó với anh ta,”thuyền trưởng Tyrus nói, cười lớn khi ông đi khỏi. Boyd tiếp tục quan sát cô gái trẻ, thưởng thức cảnh đẹp.Mỉa mai làm sao anh vừa nghĩ về việc tìm kiếm một người vợ và đứng ở đó là một ứng cử viên hoàn hảo.Đó có phải là duyên số không?Và khốn khiếp, nàng có vài đường cong ngọt ngào đáng chú ý.Anh đi đến để gặp nàng.Nếu nàng không phải là một hành khách, vậy thì anh sẽ ở lại và để The Oceanus ra khơi mà không có anh.Nếu nàng là một hành khách, anh có một cảm giác rằng đây sẽ là chuyến đi dễ chịu nhất trong đời anh.Nhưng giờ anh vẫn chưa đi xuống bến tàu.Đi cùng với sự kích động anh còn cảm thấy một chút bồn chồn.Sẽ thế nào nếu nàng chỉ trông đáng yêu?Sẽ thế nào nếu nàng là một người có tính khí tồi tệ?Chúa tôi, điều đó sẽ quá thảm khốc.Nhưng chuyện đó sẽ không thể nào.Bất kì người nào dành thời gian để cho những con chim hoang dã ăn thì sẽ có vài sự trắc ẩn trong người.Lòng trắc ẩn thường đi đôi với lòng tốt và tính tình dễ chịu.Dĩ nhiên là vậy, anh tin chắc vào bản thân mình.Khốn khiếp,tốt hơn hết lần này đừng có là ngoại lệ đầu tiên! Mời các bạn đón đọc Không Lựa Chọn Nhưng Quyến Rũ của tác giả Johanna Lindsey.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tôi Với Người Chung Một Trái Tim - Du Tử Lê
Du Tử Lê (sinh 1942) tên thật là Lê Cự Phách, là một nhà thơ Việt Nam đang định cư ở nước ngoài. Ông sinh năm 1942 tại huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam, miền Bắc Việt Nam. Sau Hiệp định Genève, 1954, Lê Cự Phách di cư vào Nam cùng với gia đình. Đầu tiên ông định cư ở Hội An, Quảng Nam, sau đó là Đà Nẵng. Đến năm 1956, ông vào Sài Gòn và theo học trường Trần Lực, trường Chu Văn An, sau cùng là Đại học Văn Khoa. Ông làm thơ từ rất sớm, khi đang còn học tại trường tiểu học Hàng Vôi tại Hà Nội. Sau khi di cư vào Sài Gòn, Du Tử Lê bắt đầu sáng tác nhiều tác phẩm dưới nhiều bút hiệu khác nhau. Bút hiệu Du Tử Lê được dùng chính thức lần đầu tiên vào năm 1958 cho bài "Bến tâm hồn", đăng trên tạp chí Mai. Du Tử Lê từng là sĩ quan thuộc Quân lực Việt Nam Cộng Hòa, cựu phóng viên chiến trường, thư ký tòa soạn cuối cùng của nguyệt san Tiền phong (một tạp chí của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa), và là giáo sư dạy giờ cho một số trường trung học Sài Gòn. Năm 1973 tại Sài Gòn, ông được trao Giải thưởng Văn chương Toàn quốc, bộ môn Thơ với tác phẩm Thơ tình Du Tử Lê 1967-1972. Ngày 17 tháng 4 năm 1975, Du Tử Lê cùng với Mai Thảo và Phạm Duy bị kết án tử hình vắng mặt trên đài phát thanh của Mặt trận giải phóng Miền Nam vì có thái độ chống đối cộng sản quyết liệt. Sau sự kiện 30 tháng 4 năm 1975, ông sang tỵ nạn bên Hoa Kỳ. Hiện ông đang sống ở miền Nam California, tiếp tục nghề viết, và là nhân viên khế ước của đài tiếng nói Hoa Kỳ từ năm 1996. Ông cũng từng là chủ nhiệm các báo Việt ngữ Nhân chứng, Tay Phải, và Văn nghệ ở Hoa Kỳ. *** “Nó nhỏ tí thua mọi thứ hạt giống, nhưng khi nó đã lớn lên thì nó to hơn rau cỏ mà thành một cây đến đổi chim trời đến nương náu trên cành nó.” Mt. 13. 22. Hai tuần lễ trôi qua như một chớp mắt. Mười bốn ngày tôi không ra khỏi nhà. Mười bốn ngày, chàng cũng chỉ ra khỏi nhà trong những lúc thật cần thiết. Thức ăn được dự trữ. Văn phòng giao cho người khác. Trước cửa nhà, chúng tôi treo tấm bảng “đi vắng”. Mỗi một ngày đi qua, tôi một bước gần hơn tới chiếc mộ huyệt chôn sống đời mình. Mỗi một ngày đi qua, Cảo không ngớt rót vào tai tôi “nếu thực sự thương anh, Thiện nên lấy Phong.” Hay chàng bảo “Lấy Phong, là Thiện yêu anh vậy.” Tôi nghĩ chàng không sung sướng khi nói câu này. Tôi biết chàng phải vận dụng tất cả sự cao thượng, hy sinh để trước sau chỉ nói với tôi, một câu như vậy. Tôi hiểu mình phải quyết định, Quyết định để cứu nhau. Quyết định để còn chàng, còn tôi nữa, trong tình yêu của chàng. Trở về Seattle, tôi đồng ý đề nghị làm đám cưới thật gấp của Phong. Ba tôi điện thoại thông báo mọi chuyện với Cảo. Gia đình tôi muốn chàng hiện diện trong ngày cử hành hôn lễ. Tôi cũng vậy. Tôi bảo “đến với Thiện, lần cuối”. Cảo không hứa. Chàng nói, chàng chỉ xin lúc Cha làm thủ tục hỏi có phải tôi tự ý bằng lòng lấy Phong hay không thì tôi sẽ nhìn xuống cuối nhà thờ. “Có thể Thiện sẽ tìm thấy anh nơi sát cửa.” ... Mời các bạn đón đọc Tôi Với Người Chung Một Trái Tim của tác giả Du Tử Lê.
Thư Gửi Về Trung Quốc Xa Xưa - Herbert Rosendorfer
Cao Đài, một vị quan tứ phẩm đời nhà Tống đã quyết định du hành vào tương lai 1000 năm sau, mục đích muốn xem đất nước Trung Hoa và con cháu ngàn đời của họ sống như thế nào. Nhưng không ngờ nơi ông đến lại là nước Đức thế kỷ 20 mà không phải là Trung Quốc. Từ đó, biết bao nhiêu thứ mới lạ mở ra trước mắt ông. Cuốn sách này là tập hợp những bức thư Cao Đài viết cho bạn mình là Di Ngô, những lá thư từ Đức gửi về Trung Hoa đời nhà Tống, qua đó Cao Đài đã kể cho bạn nghe những việc xảy ra với ông và những điều lạ lùng ở thế giới xa xôi này. *** Nguyên tác “Thư gửi về Trung Quốc xa xưa” của Herbert Rosendorfer xuất bản lần đầu tiên năm 1983 và được tác giả chỉnh sửa năm 1991 (ấn bản thứ 15). Năm 2008, nghĩa là chỉ trong vòng hai mươi lăm năm, tác phẩm này đã được tái bản tới lần thứ 37! Một con số rất ấn tượng và đầy thuyết phục! Nhưng sao không phải “xa xăm” mà “xa xưa”? Tất nhiên có xa xăm, vì những bức thư này được viết ở Đức và gửi về Trung Quốc. Song “xa xưa” chính vì Cao Đài – một quan tứ phẩm đầu thời Tống (thế kỷ 10) ở Trung Hoa – do hiếu kỳ đã dùng “la bàn-thời gian” du hành một nghìn năm vào tương lai và nơi đáp xuống không phải đế đô Khai Phong như đã tính toán mà là thành phố Min-chen ở Đức. Vì phải chờ tám tháng sau mới tới ngày có thể đáp “la bàn-thời gian” trở về cố hương, Cao Đài buộc phải sống ở Đức và đã viết thư kể cho bạn là Di Ngô về chuyến phiêu lưu cùng nhận xét của mình về con người, phong tục, cuộc sống, lịch sử, chính trị, tôn giáo và văn học của “bọn mũi lõ” vào cuối thế kỷ 20. Tất nhiên Cao Đài không phát âm được chính xác tên người, đất nước, đồ vật trong tiếng Đức nên người dịch mạn phép chua thêm, trong ngoặc, cách phát âm để độc giả nào xa lạ với ngôn ngữ này có thể cảm nhận dễ dàng hơn nét trào lộng của một tác phẩm ý nhị. Và, vì Cao Đài không thể biết được những thuật ngữ hiện đại của chúng ta như đĩa hát, máy truyền hình (hay TV), giáo hoàng... nên đã sáng tạo ra những từ lạ tai và ngộ nghĩnh như... bạn đọc sẽ thấy. Cuối cùng, để có thể chuyển được phần nào không khí cổ văn trong ba mươi bảy bức thư của Cao Đài, người dịch mạnh dạn dùng một số từ học lóm từ truyện kiếm hiệp Trung Hoa: đệ, huynh, tại hạ, túc hạ, tiểu nhị, tửu bảo... chỗ nào không thích hợp, rất mong được bạn đọc thể tất. Tháng 11 năm 2013 Lê Chu Cầu *** Lưu ý của tác giả Những ngày tháng, theo lịch cổ Trung Quốc, trong các thư của viên quan Cao Đài gửi người bạn Di Ngô đã được chuyển sang lịch Âu châu. Trong phong cách viết thư của người Trung Quốc xưa, những thể thức chào hỏi cuối thư hết sức phức tạp và cầu kỳ nên đã được đơn giản hóa và chỉ dịch theo nghĩa. Trong thư gốc, Cao Đài gọi bạn bằng tên húy và ký bằng tên hiệu, thỉnh thoảng bằng húy danh, song để giản tiện tất cả được thay bằng tên họ. ... Mời các bạn đón đọc Thư Gửi Về Trung Quốc Xa Xưa của tác giả Herbert Rosendorfer.
Bí Kíp Quá Giang Vào Ngân Hà
Chuyện kể rằng, sau những cuốc xe quá giang từ Anh quốc tới tận Thổ Nhĩ Kỳ, tác giả của chúng ta, anh chàng Douglas Adams rỗng túi say khướt nằm dưới trời đêm mộng tưởng về một ngày đi nhờ tàu vũ trụ lang thang giữa các vì tinh tú. Và thế là Bí kíp quá giang vào Ngân Hà ra đời: là tất cả những điều cần biết nếu bạn nghèo kiết xác mà lại khao khát chiêm ngưỡng các kỳ quan của Vũ Trụ, chỉ với chưa đầy ba mươi đô la Ngưu Lang một ngày. Với Bí kíp trong tay, một nhóm người ngoài hành tinh kỳ quặc bên cạnh, và một Trái Đất nổ tung sau lưng, Arthur đột nhiên trở thành kẻ lữ hành lạc trôi trong Vũ Trụ. Không, câu chuyện sẽ không mộng mơ hay nghiêm túc như bạn tưởng, mà quay cuồng giữa những trò khôi hài, ngẫu hứng, điên rồ. Một truyện khoa học viễn tưởng cực kỳ hài hước, bạn có tin không? “Một cổ tích hiện đại, một ngụ ngôn, một hài kịch bậc thầy.” - Television Today *** Tiểu thuyết gia Douglas Adams sinh ngày 11-3-1952 tại Thành phố Cambridge, nước Anh. Là Tiểu thuyết gia sinh thuộc cung Song Ngư, cầm tinh con (giáp) rồng (Nhâm Thìn 1952). Douglas Adams xếp hạng nổi tiếng thứ 20450 trên thế giới và thứ 103 trong danh sách Tiểu thuyết gia nổi tiếng. Tổng dân số trên thế giới năm 1952 vào khoảng 2.635 tỷ người. Tác giả tiếng Anh của bộ phim khoa học viễn tưởng nổi tiếng, của Hitchhiker Guide to the Galaxy, mà nguồn gốc là một bộ phim hài đài phát thanh BBC. tác phẩm khác của ông gồm The Long tối Tea-Time of the Soul (1988), và Ý nghĩa của Liff (1983).  Ông là một người vô thần tự xưng. Ông đã tham dự The Brentwood School, một học viện chuẩn bị có uy tín, và tiếp tục theo học tiếng Anh tại trường Cao đẳng St John, Cambridge. Sau khi tốt nghiệp, ông chuyển đến London để theo đuổi một nghề nghiệp trong truyền hình và đài phát thanh bằng văn bản. Cuộc sống gia đình Douglas Adams Ông và em gái của mình, Susan, là con cái của Christopher và Janet Adams. Ông kết hôn với Jane Belson vào năm 1991, và cặp đôi này chào đón cô con gái của họ, Polly, vào năm 1994, ít hơn so với một thập kỷ trước khi chết không đúng lúc của Adams từ một cơn đau tim. *** Ngôi nhà đứng trên một sườn đồi chếch ngoài rìa làng. Nó đứng đó trơ trọi trông ra trảng rộng đất nông trang khu vực Tây Nam nước Anh. Xét trên phương diện nào cũng đều chẳng phải một ngôi nhà đáng chú ý - chừng ba mươi năm tuổi, lùn bè, vuông chạnh, xây gạch, có bốn cửa sổ chình ình đằng trước ở kích thước lẫn tỷ lệ hầu như chính xác sao cho thật khó coi. Con người duy nhất thấy ngôi nhà ấy có chút nào đặc biệt chính là Arthur Dent, mà ấy chỉ bởi vì đó tình cờ là ngôi nhà anh đang sống. Anh sống trong ngôi nhà ấy được chừng ba năm, kể từ cái hồi anh chuyển đi khỏi London bởi thành phố ấy khiến anh lo âu và cáu bẳn. Bản thân anh cũng khoảng ba mươi, cao, tóc đen và chẳng bao giờ tự thấy thoải mái. Thứ từng khiến anh lo lắng nhất là mọi người luôn miệng hỏi anh trông có vẻ lo lắng thế vì nỗi gì. Anh làm ở đài phát thanh địa phương, anh từng hay bảo các bạn là chỗ đó thú vị hơn họ chắc là tưởng nhiều. Cũng có đúng vậy - phần lớn các bạn anh làm việc bên quảng cáo. Đêm hôm thứ Tư trời mưa rất nặng hạt, đường làng ướt nhép sình lầy, nhưng sáng thứ Năm mặt trời sáng trong veo lúc soi rọi ngôi nhà của Arthur đâu như sẽ là lần cuối. Chuyện hội đồng muốn đánh sập nhà anh và xây thế vào đó một đường vòng thì Arthur vẫn còn lơ mơ. ... Mời các bạn đón đọc Bí Kíp Quá Giang Vào Ngân Hà của tác giả Douglas Adams.
Sài Gòn Năm Xưa - Vương Hồng Sển
Dựa vào cuốn Ký ức lục khảo về lịch sử Sài Gòn và vùng phụ cận của học giả Trương Vĩnh Ký viết năm 1885 (tức là sau 25 năm Sài Gòn bị thực dân Pháp chiếm đóng), Vương Hồng Sển đã... kể tiếp, nhắc lại những sự biến đổi từ thuở đó cho đến ngày Sài Gòn trở về với dân Việt.... Ở đây, tác giả chú trọng nhiều nhất là những đoạn sử vụn vặt buổi giao thời: Pháp - Nam - Chà - Chệc chung đụng, những chuyện Tây đến, Tây đi, những việc chưa ai nói rõ ràng, tác giả đã được nghe đến tận tai hoặc thấy tận mắt, nhiều đoạn do hiểu biết riêng, lắm đoạn nhờ các cố lão thuật lại.  Đọc Sài Gòn năm xưa giúp chúng ta hiểu biết thêm về lịch sử sự hình thành và phát triển của Hòn ngọc viễn đông mà ngày nay được mang tên - Thành phố Hồ Chí Minh   *** Vương Hồng Sển (1902-1996), bút hiệu Anh Vương, Vân Đường, Đạt Cổ Trai, là một nhà văn hóa, học giả, nhà sưu tập đồ cổ nổi tiếng. Ông được xem là người có hiểu biết sâu rộng về miền Nam và rất được kính trọng trong giới sử học và khảo cổ ở Việt Nam. Khi chết ông đã hiến tặng ngôi nhà (Vân đường phủ) và toàn bộ sưu tập đồ cổ của mình cho Nhà nước Việt Nam (tổng cộng 849 cổ vật khác nhau) với hy vọng thành lập một bảo tàng mang tên ông. Năm 2003, Ủy ban Nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh ra quyết định xếp hạng di tích lịch sử cấp thành phố ngôi nhà này (địa chỉ: số 9/1 đường Nguyễn Thiện Thuật, phường 14, Quận Bình Thạnh). Khi qua đời, ông Vương Hồng Sển đã hiến tặng lại những cổ vật, mà cả đời ông sưu tập được, cho thành phố và mong muốn những di vật này sẽ được trưng bày trong ngôi nhà cổ của ông, trong sự bài trí rất tinh tế và hài hòa với sự cổ xưa của ngôi nhà được biến thành "Nhà lưu niệm Vương Hồng Sển" [6]. Tuy nhiên, từ năm 1996, Sở Văn hóa Thông tin TP Hồ Chí Minh, với sự đồng ý của Ủy ban Nhân dân Thành phố đã di dời các cổ vật về quản lý và trưng bày tại Bảo tàng Lịch sử Thành phố, và tại Thư viện Khoa học tổng hợp. **** Bởi thấy tôi là người trong Nam, đầu pha hai thứ tóc, làm việc trong một cơ quan chuyên môn, thêm có tánh ham chơi cổ ngoạn, tom góp giấy má cũ đầy nhà, rồi tiếng đồn truyền ra: tôi sành sỏi chuyện xưa, tôi giỏi kê cứu điển cổ, báo hại phần đông văn hữu Bắc và Trung, ông nào quen một đôi lần, gặp nhau, hết năm ba câu lấy lệ, làm gì cũng hỏi vặn tôi về:   Mời các bạn đón đọc Sài Gòn Năm Xưa của tác giả Vương Hồng Sển.