Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Edit: Bạch Điệp Gia Trang. Số chương: 148 Chương - Hoàn. Tình trạng edit: Đang bò... Định luật bất biến: Vai chính luôn tự mang hào quang, tự mang bàn tay vàng. Xuyên không thì có khả năng thay triều đổi đại. Trọng sinh thì có thể đại sát tứ phương! Nếu mang theo hệ thống tự nhiên sẽ trở thành nhân vật xuất chúng. Có không gian sẽ ngạo thị quần hùng. Tham gia vào nhóm lì xì để bước đến đỉnh cao! ... Cuộc đời không có vướng mắc gì sao có thể gọi là vai chính? Nhưng mà -- Sau lưng một vai chính thành công luôn có bóng dáng của vật hi sinh. Bọn họ không cam lòng chỉ là một cục đá kê chân - bọn họ muốn trở thành vai chính của chính đời mình! Có thể không loá mắt nhưng phải sống một cuộc đời độc nhất vô nhị. Công việc của Văn Khanh chính là giúp những vật hi sinh này hoàn thành tâm nguyện, tiêu trừ chấp niệm để bọn họ có thể đầu thai thuận lợi. Còn phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ ấy hả - nàng có thể cướp lấy bàn tay vàng của vai chính! *** [Review Ngôn tình] Cướp lấy bàn tay vàng của vai chính – Lục Bì LỜI BẠN SÂU Ban đầu đọc giới thiệu “Văn Khanh xuyên qua các thế giới, hoàn thành tâm nguyện sau đó được trả bằng bàn tay vàng của vai chính”, mình đã mường tượng ra một cuộc đấu trí đấu dũng, mà Văn Khanh vận dụng các năng lực sẵn có để chiến thắng nhân vật chính cơ. Ừ thì đúng thật, nhưng chắc được cỡ… một thế giới đầu tiên. Vốn dĩ nghĩ đây là kiểu sảng văn – tức là dù buff nhiều cho nữ chính, nhưng theo kiểu giải trí, chủ yếu để giúp người đọc thoải mái. Nhưng mà… không! Mình không thoải mái một chút nào. Mới vô truyện, tác giả không giới thiệu nữ chính Văn Khanh từ xuất phát điểm là tân thủ, mà đã cho cô trải qua ba thế giới, đoạt được ba chìa khóa vàng (năng lực đặc biệt) của các vai chính rồi. Và từ thế giới tu tiên trở đi có thể nói Văn Khanh là bất bại. Cần gì phải đoạt các năng lực khác nữa, chị mang theo hệ thống tu tiên đến hết đời luôn đi!!! Dường như tác giả cũng biết điều ấy, nên ban đầu còn chịu khó giới thiệu các năng lực Văn Khanh đoạt được, nhưng từ thế giới tu tiên là khỏi giới thiệu nữa luôn, chỉ tập trung vào hành trình xuyên không của Văn Khanh mà thôi. Bởi vì có hệ thống nào địch lại được đâu. Các nữ chính gốc trong thế giới thì càng không cần nhắc tới, được mô tả như một đống ngu si tứ chi phát triển. Mặc dù hầu hết là trọng sinh, nhưng các nữ chính chỉ có hai lựa chọn: hoặc sống xa khỏi Văn Khanh và được bình yên, trở thành người hiểu biết; hoặc không cam chịu số phận nhưng méo làm được gì, chơi ngu và kết cục bi thảm. Có những thế giới mà Văn Khanh còn chả cần phải quan tâm nữ chính ở đâu, nam chính thế nào, nhưng nữ chính vẫn tự lao đầu tìm chết mới lạ. Vấn đề nữa là, chắc do năng lực quá lớn nên tác giả cảm thấy chỉ để Văn Khanh hoàn thành nhiệm vụ một cách đơn giản là quá tầm thường. Vậy nên cho dù yêu cầu chỉ là “tìm một người chồng tốt nương tựa cả đời”, thì Văn Khanh cũng phải sử dụng hệ thống, ra nước ngoài trở thành tỷ phú, rồi mới về lấy chồng. Thế giới nào cũng phải hoàn thành thật hoa mỹ, thật lớn lao, thậm chí có phần… ảo tưởng sức mạnh quá đáng. Ví dụ thế giới Thanh xuyên, Cửu long đoạt đích, với nhiệm vụ “nâng cao địa vị nữ nhân trong xã hội”. Nhưng thay vì chỉ dừng ở mức: trở thành người có địa vị, dạy học dạy nghề cho phụ nữ… thì Văn Khanh lại… ra nước ngoài, gom hết tất tần tật thành tựu khoa học kỹ thuật, biến Trung Quốc thành bá chủ. Thậm chí còn… để Khang Hy nhường ngôi cho mình, trở thành Nữ đế, vì theo lý luận của chị là chỉ có con đường Võ Tắc Thiên mới nâng cao được địa vị của người phụ nữ? What. the. fuck? Thời Võ Tắc Thiên làm vua, có thật là địa vị người phụ nữ cao hơn không? Phụ nữ được một vợ một chồng không? Và sau khi bà mất, cuộc sống của người phụ nữ có thay đổi không? Có lẽ lịch sử đã chứng minh tất cả rồi nhỉ? ???? Cái độ ảo tưởng của truyện mắc kẹt trong cổ họng mình như cái bánh dày ấy, nhưng mình vẫn ráng nuốt, nuốt xuống xem có gì đặc sắc hơn không. Nhưng tới thế giới võng du thì đúng là giới hạn. Tác giả viết võng du… như một trò hề. Thế giới hiện đại nhưng mang hệ thống tu tiên. Vì tu tiên thuật nên Văn Khanh phá vỡ điểm thuộc tính, mới cấp 29 nhưng độ công kích… đã vượt hơn cả người chơi cấp 100? Vật giá rẻ mạt nhưng dễ dàng bán một bộ trang bị 500 vàng?? Lại còn rèn ra trang bị Thần cấp kinh khủng tới độ, thuộc tính của người chơi đầu bảng cũng chỉ bằng số lẻ của trang bị??? What.the.fuck tập 2. Game như vậy thì chơi làm gì, cày làm gì nữa???? Đến đây cái bánh dày trở thành con bọ, và mình xin chịu thua. À, ghi chú thêm là không có nhân vật nam chính lẫn CP nha. *** REVIEW: Thật ra tui cũng không biết nói như nào, truyện này 8 điểm hay và 2 điểm không hay =)) Kiểu văn phong mượt mà, tình tiết cũng hài hước dễ chịu và khá logic. Nhưng nữ chính được buff mạnh nên những ai không thích thì có thể đọc sẽ k khoái lắm – tui đã qen với boss sênh rồi cho nên thấy binh thường. Càng về sau tình tiết càng nhanh kiểu tác giả chán lắm rồi muốn kết truyện ấy, may là kết vẫn văn phong và kết cấu ổn định không bị quá cụt như bộ ‘y thủ che thiên’ ( đù móe cái bộ kết cụt cmn nhất tui từng đọc ;__; ) Bỏ qua các yêu tố trên thì truyện khá là hay nha (yếu tố buff và đuối nè) *** "Trước kia cô ta vừa xấu xí lại vừa béo, tính cách quái dị không hòa đồng. Các bạn cùng lớp đều không thích chơi cùng, sau lưng còn gọi cô ta là con mập chết tiệt, người quái dị. Tôi nghĩ cô ta rất đáng thương, thỉnh thoảng còn giúp đỡ đôi chút. Tuy nhiên, sau kỳ nghỉ hè năm 2 cao trung, cô ta đột nhiên thay đổi thành một người khác - không những giảm chín mươi cân trong vòng một tháng mà còn trở nên trắng trẻo xinh đẹp. Thành tích học tập nhảy vọt, thậm chí kiểm tra cuối kì còn đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng toàn trường. Lại còn đa tài đa nghệ. Vào bữa tiệc tối hôm Nguyên đán, điệu nhảy mở màn của cô ta khiến toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường kinh diễm..." Văn Khanh yên lặng lắng nghe cô gái trước mặt đang khóc lóc kể lể. Cô ấy mặc một chiếc váy cotton màu trắng nhiễm đầy máu, giày chỉ còn một chiếc, mái tóc rối tung, bộ dạng vô cùng chật vật. "Những người thích tôi cũng thích cô ta. Tôi đương nhiên sẽ hâm mộ, thậm chí là ghen tị nhưng mà tôi chưa làm gì cô ta cả. Tại sao cô ta lại muốn hãm hại tôi cơ chứ? Tôi không cam lòng, không cam lòng bị cô ta hại chết như vậy, tôi muốn cô thay tôi báo thù! Hãy làm cho cô ta trả giá đại giới!" Khuôn mặt cô gái dữ tợn lên, đôi mắt hằn lên tơ máu. "Đây là nguyện vọng của cô sao?" "Đúng vậy!" Văn Khanh cong môi, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. "Như cô mong muốn." Cô vừa dứt lời, cô gái kia nhắm mắt lại rồi ngất đi. Văn Khanh nhẹ nhàng bế cô ấy lên, đặt trên chiếc giường mềm mại, sau đó bước vào một không gian khác. Không gian tối tăm không thể nhìn tới cuối. Có ba chiếc chìa khóa treo ở giữa không trung, trong đêm tối tản ra ánh sáng màu vàng. Ba cái chìa khóa được khắc chữ, phân biệt là "Không gian mạt thế", "Túi đen xui xẻo" và "Xuyên không". Đây là những bàn tay vàng cô đã cướp được khi hoàn thành nhiệm vụ lúc trước. Văn Khanh đứng trước ba chiếc chìa khóa, duỗi tay nắm lấy một chiếc. Cô mở mắt, từ trên giường ngồi dậy, đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Những thứ cô thấy đều mang dáng vẻ xa hoa, không khó để biết gia cảnh của người ủy thác lần này rất tốt. Người ủy thác chính là cô gái cần Văn Khanh trả thù giúp, à không, nữ quỷ mới đúng, tên là Quý Văn Khanh, là một nữ sinh năm 3 cao trung, thành tích xuất sắc, lớn lên cũng xinh đẹp, là hình mẫu lý tưởng của những chàng trai tuổi mới lớn. Mà nhân vật chính của thế giới này là một cô gái tên Mạc Dao. Lúc đầu cô ta là một cô gái rất bình thường, xấu xí mập mạp, bị các bạn cùng trang lứa cô lập. Cho đến một ngày, Mạc Dao vô tình tham gia một nhóm lì xì ma thuật, kể từ đó cô ta mở ra chế độ - biến thân thành bạch phú mỹ, kết hôn cùng cao phú soái, trở thành CEO, đi lên đỉnh cao nhân sinh! Mà Quý Văn Khanh, chỉ là một vật hy sinh nhỏ bé trên con đường thành công của cô ta, không đáng nhắc đến. Cha Quý Văn Khanh là chủ tịch của một công ty đa quốc gia,mẹ làm ở một công ty tài chính nên gia đình rất giàu có. Điều hiếm thấy là cho dù Quý Văn Khanh là con gái rượu nhưng họ không bao giờ nuông chiều cô. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của Quý Văn Khanh đều thấy thể hiện cô được dạy dỗ rất tốt. Vì vậy, trong khi mọi người tránh xa Mạc Dao thì cô lại vươn tay ra giúp đỡ khiến cô ta vô cùng chán ghét. Bởi vì Mạc Dao cho rằng sự giúp đỡ của cô chỉ là sự bố thí của con người cao thượng. Do đó, Quý Văn Khanh là một vật hy sinh, cứu phải một con sói mắt trắng, nó không những không cảm kích còn hại chết cô. Cái chết của Quý Văn Khanh có liên quan rất lớn đến Mạc Dao. Cô ta gia nhập nhóm lì xì và có một loạt lì xì ma thuật để trở nên xinh đẹp mạnh mẽ. Điều này tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều chàng trai, trong đó có một người tên Từ Cường. Hắn yêu thầm Quý Văn Khanh, nhưng trong bữa tiệc Nguyên đán hắn bị thu hút bởi điệu nhảy tuyệt đẹp của Mạc Dao nên đã thay đổi mục tiêu của mình. Hắn chính là một tên côn đồ. Năm lần bảy lượt hẹn Mạc Dao ra ngoài, cô ta không đồng ý nên hắn đã sử dụng bạo lực, gọi vài người chặn Mạc Dao trên đường về nhà. Mạc Dao không thể trốn thoát, cũng chỉ có thể sử dụng mưu kế. Cô nghĩ rằng Từ Cường vẫn luôn yêu thầm Quý Văn Khanh nên thượng lượng với hắn, giúp hắn gọi Quý Văn Khanh ra với điều kiện hắn phải thả cô đi. Từ Cường đồng ý. Sau đó Quý Văn Khanh bị Mạc Dao lừa ra ngoài, rồi bị... cưỡng gian tập thể đến chết. Chẳng trách nữ quỷ Quý Văn Khanh có oán khí lớn đến như vậy. Nếu là người khác đi chăng nữa thì không một ai có thể chấp nhận được. Văn Khanh nở nụ cười lạnh, cô ghê tởm nhất hai thứ, một là cưỡng gian, thứ hai là lừa gạt, Mạc Dao không may lại có toàn bộ. Thời điểm Văn Khanh xuyên tới không tồi, vừa đúng một ngày trước khi Mạc Dao tham gia nhóm lì xì. Văn Khanh cong môi, cười có chút tà khí. Thế giới lần này, có lẽ sẽ chơi rất vui. Cô rút điện thoại ra, mở WeChat, tìm kiếm『Nhóm lì xì yêu ma quỷ quái đầu trâu mặt ngựa quần ma loạn vũ』. Mặc dù cái tên này rất lạ nhưng nó là một nhóm lì xì của Tu Chân giới, những người bên trong đều là thiên tài của thế giới đó. Ban đầu nhóm này chỉ có thể được thêm vào bởi những người trong nhóm. Nhưng ai bảo Văn Khanh cũng là đồng loại của bọn họ chứ? Trước khi đến, cô đã chọn bàn tay vàng "Túi đen xui xẻo" nên ngửi được mùi hương của "đồng loại" rất dễ dàng. Đúng vậy, cô đã tìm đúng. Bàn tay vàng "Túi đen xui xẻo" này cô cướp của vai chính trong lần hoàn thành nhiệm vụ mới đây thôi. Không giống như nhóm lì xì phát kỹ năng, phát đan dược,phát các vật phẩm đặc biệt, "Túi đen xui xẻo" là một lời nguyền, ai chạm vào người đó sẽ gặp xui xẻo, hơn nữa còn là thuộc tính trói buộc,không thể thoát khỏi nó. Trong thế giới kia, Văn Khanh bị bàn tay vàng này hố đến thê thảm! 【 Thanh Nguyên đạo quân 】: Này? Có người mới? Vẫn là tiểu muội! 【 Tiêu Dao Tử 】: Mới tới! 【 Hoa âm đạo quân 】: Đổi tên! 【 Nguyên Chân đạo quân 】: Cầu ảnh chụp! 【 Huyền Thanh đạo quân 】: Meo một tiếng đi nào! 【 Thiều Quang ma tôn 】: Ngồi chờ đùa giỡn! 【 Hợp Hoan lão tổ 】: Xin ảnh nude! 【 Huyền Thanh đạo quân 】: Ai ai, lầu trên lòi đuôi ra rồi, đừng bại lộ bản tính nhanh như vậy, sẽ dọa đến tiểu muội đó! 【 Nguyên Chân đạo quân 】: Tiểu muội nhìn ta này, ta là người đẹp trai nhất nhóm! * 罒▽罒 * 【 Hoa âm đạo quân 】: Mặt Nguyên Chân không đẹp bằng ta, bổn tọa mới là soái nhất! 【 Thiều Quang ma tôn 】: Hừ! Đệ nhất mỹ nam tứ hải bát hoang đang ở đây, mấy tên xấu xa kia còn không tránh ra! 【 Thanh Nguyên đạo quân 】: Cạn lời, tiểu muội đừng nhìn! ...... ...... ...... Trong nhóm rốt cuộc cũng an tĩnh lại, Văn Khanh lúc này mới trả lời. 【 Tử Thần 】: Xin chào mọi người, ta là Tử Thần. Nghe nói muốn gia nhập nhóm thì phải phát lì xì trước? Này, đây là một chút quà gặp mặt, đừng khách khí. 【 Thanh Nguyên đạo quân 】: Tử Thần? Tên rất khí phách! 【 Nguyên Chân đạo quân 】: Tiểu muội cũng là người tu đạo hả, nhìn thôi đã biết là cùng lứa với chúng ta rồi! 『 Thanh Nguyên đạo quân đoạt lì xì của bạn. 』 『 Thiều Quang ma tôn đoạt lì xì của bạn. 』 『 Hợp Hoan lão tổ đoạt lì xì của bạn. 』 『 Hoa âm đạo quân đoạt lì xì của bạn. 』 ...... Mọi người thích thú đoạt lấy lì xì, mở nó trong tâm trạng vui sướng, nhưng- Bùa xui xẻo *1 là cái quỷ gì? 【 Tử Thần 】: Ta là Tử Thần nên lì xì của ta sẽ liên quan đến thuộc tính của bản thân, mọi người sẽ không để ý chứ? ( ̄▽ ̄) Văn Khanh đã kiểm soát được lì xì màu đen, vì vậy cô không chỉ nguyền rủa được mà còn có thể gửi các vật phẩm đặc biệt, nhưng tất cả đều mang thuộc tính tiêu cực. Bảy người này trong nhóm đều là người Tu Tiên thuộc vị diện khác. Loại bùa gì họ cũng đều thấy qua hết rồi nhưng đây là lần đầu tiên được chứng kiến bùa xui xẻo. Mặc dù nghe tên đã biết nó có tác dụng gì rồi nhưng họ vẫn tò mò chuẩn bị đem về nghiên cứu. Nếu nó thật sự có hiệu quả - thứ này chính là một loại vũ khí sắc bén. 【 Tiêu Dao Tử 】: Không ngại không ngại, xem ra Tử Thần tiểu muội cũng là người đồng đạo, ngươi là người phái nào? Thiên Phù Tông? 【 Nguyên Chân đạo quân 】: Tông môn của ta chưa từng nghe nói có đệ tử chế ra bùa xui xẻo. Nhưng thật ra nghe nói Huyền Kiếm Tông có một chế phù thiên tài, hắn còn đè đầu đại đệ tử giỏi nhất tông môn của ta! @ Huyền Thanh đạo quân có phải người nhà các ngươi đúng không? 【 Huyền Thanh đạo quân 】: Đúng vậy. (=^^=) 【 Tử Thần 】: Khụ khụ, ngại quá, ta là tán tu không môn không phái. 【 Thiều Quang ma tôn 】: Huyền Thanh ngươi vứt mặt mũi đi đâu vậy? Lại còn đi làm sói đuôi to! Một vài người có đang định hỏi thêm về thân phận Văn Khanh thì Thanh Nguyên đạo quân bỗng nhiên trồi lên. Hắn gửi một icon khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc rồi mới chat: "Vừa rồi ta nhờ sư đệ luyện giúp một lò Mỹ Dung Đan, chuẩn bị đưa cho Tử Thần tiểu muội làm quà ra mắt, sau đó ta có thử tác dụng của bùa xui xẻo một chút. Thanh Hoa - bị nổ lò! " 【 Hoa âm đạo quân 】: Ngươi không đùa đó chứ? Thanh Hoa là cửu phẩm đan sư, luyện một lò tam phẩm đan dược còn nổ lò? 【 Hợp Hoan lão tổ 】: Thanh Hoa đã hơn một ngàn năm chưa từng nổ lò đúng không? 【 Thanh Nguyên đạo quân 】: Là sự thật. Lúc này sư đệ còn đang nghiêm túc tìm hiểu nguyên nhân. Ta có nên nói là do ta làm hay không? ╮( ̄▽ ̄)╭ 【 Thiều Quang ma tôn 】: 2333, Được đấy, ta ủng hộ, ngươi mau thẳng thắn thú nhận đi. 【 Tiêu Dao Tử 】: Bỗng dưng cảm thấy đau lòng thay Thanh Hoa đạo quân. Người xem náo nhiệt rất nhiều, cũng biết bùa xui xẻo của Văn Khanh thật sự hiệu quả, trong nháy mắt họ đã nghĩ ngay ra được chục cách khác nhau để sử dụng lá bùa này. Ví dụ như, khi đối thủ một mất một còn đang độ khiếp thì quẳng cho hắn một tấm..... Ha ha ha, đây đúng là một bảo bối đó! Một số người cao hứng, thuận tay phát một đợt lì xì, tất cả đều dành tặng cho Văn Khanh làm quà gặp mặt. 『 Bạn nhận được Mỹ Dung Đan từ Thanh Nguyên đạo quân. 』 『 Bạn nhận được Phá Chướng Đan từ Hoa âm đạo quân. 』 『 Bạn nhận được Tẩy Tủy Đan từ Tiêu Dao Tử. 』 ...... Văn Khanh nhìn thấy một đống đan dược trong [Lì xì của tôi], cũng không cảm thấy hứng thú. Cô đã đi qua không ít vị diện nên khi đối mặt với loại chuyện thần kỳ này, cô bình tĩnh đến đáng sợ. 【 Tử Thần 】: Cảm ơn mọi người, về sau có yêu cầu gì có thể nói với ta. @ Thanh Nguyên đạo quân có thể trao quyền admin cho ta được không? ( ̄▽ ̄) Văn Khanh mặt không biểu tình bán manh, ngón tay lướt nhanh trên màn hình. 『 Thanh Nguyên đạo quân nhường quyền admin cho bạn. 』 【 Thanh Nguyên đạo quân 】: Cầm đi cầm đi, mấy tên trứng thối trong nhóm này quá khó quản lí, còn luôn bắt nạt trưởng nhóm, lão đạo không muốn làm từ lâu rồi! Nhưng mà, tiểu muội có thể cho lão đạo một lì xì nữa được không? 【 Tử Thần 】: Cảm ơn đạo quân, nhận lấy này. 『 Thanh Nguyên đạo quân đã đoạt lì xì của bạn. 』 【 Tiêu Dao Tử 】: Thanh Nguyên không biết xấu hổ! 【 Thiều Quang ma tôn 】: Thanh Nguyên không biết xấu hổ! ...... Chức Admin tới tay, đáy lòng Văn Khanh hưng phấn tột độ. Làm admin cô mới có thể nguyền rủa người chỉ định được! Văn Khanh nhịn không được liếm liếm môi, gấp không chờ nổi muốn Mạc Dao mau chóng gia nhập. Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, người phụ nữ có vài nét tương tự như Quý Văn Khanh đi đến: "Khanh Khanh, chưa dậy nữa hả? Ngày hôm qua lại ngủ muộn đúng không? Sắp bắt đầu khai giảng rồi, không thể thức đêm giống như nghỉ hè được." Đây là mẹ Quý Văn Khanh. Ở thời điểm bà đẩy cửa, Văn Khanh đã thu hồi biểu tình trên mặt, ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Dạ, con sẽ chú ý." Mẹ Quý rất ngạc nhiên. "Hôm nay tại sao lại nghe lời như vậy?" Văn Khanh cười cười, không nói chuyện, xoay người bước phòng tắm rửa mặt. Ăn xong cơm sáng, cha Quý mẹ Quý đi làm. Văn Khanh không có việc gì để làm, cầm ví tiền ra cửa. Cô muốn đào một cái hố chờ Mạc Dao nhảy trước khi cô ta gia nhập nhóm! Mời các bạn đón đọc Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! của tác giả Lục Bì.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bệ Hạ Xin Tự Trọng - Tửu Tiểu Thất
Mình phải nói một câu rằng : truyện quá tuyệt, quá hay, quá hài! Viết hài rất khó, viết hài sao cho có duyên mà không bị lố lại càng khó hơn. Mình thuộc dạng đọc truyện hài mà rất ít khi cười, nói cách khác là rất khó chọc cười. Thế nhưng mà đọc truyện này (hay nói cách khác là đọc văn phong của Tửu Tiểu Thất) mình lại có thể cười lăn lộn cười té ghế, đêm khuya 3h đọc truyện mà cười khằng khặc như bị điên :)) Có thể tác giả biến thái bẩm sinh cho nên từ văn phong, chi tiết truyện cho đến các nhân vật đều biến thái, biến thái từ trong cốt tủy :)) Tác giả viết hài rất có duyên, đặc biệt là không bị đầu voi đuôi chuột, từ đầu đến cuối không hề bị hẫng một chút nào. Về các nhân vật : – Nữ chính Điền Thất : Nàng là một cô nương xinh đẹp nhưng từ khi 10 tuổi đã vào cung giả làm thái giám, nguyên nhân là muốn trả thù kẻ đã giết chết phụ mẫu và đệ đệ của mình. Nàng từng theo hầu 3 vị chủ nhưng chủ nào cũng chết sớm, vừa hại nàng bi thương vừa ủy khuất túi tiền của nàng. Đến vị chủ thứ tư…khụ khụ…chính là kẻ ngồi trên ngôi vị tối cao kia – hoàng thượng đại nhân thì không có bị nàng khắc chết, mà bị nàng giày vò đến tưởng chết >.
Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng
Có một câu nói rất nổi tiếng trên mạng thế này, “Chàng trai bạn thích năm mười bảy tuổi, sẽ không thể đi cùng bạn tới hết cuộc đời”.  Câu nói này không sai, nhưng cũng không đúng hoàn toàn. Trên thực tế, rất nhiều người có một mối tình tốt đẹp thời thanh xuân, kéo dài mãi cho tới khi tốt nghiệp rồi ra trường, cuối cùng là bước vào lễ đường, trao nhẫn và kết hôn. Giống như Tam Gia và Tiểu Bố trong câu chuyện “Anh là tất cả những gì em ghét nhất” vậy. Lần đầu tiên Tam Gia và Tiểu Bố chính thức “để lại dấu ấn” trong lòng nhau là năm học cấp ba, cô không cẩn thận có một cú “xòe” đẹp từ cầu thang tiếp xuống mặt Gia trùng hợp xuất hiện ở đó, nhưng lại không theo logic thông thường mà hỏi Tiểu Bố: “Cậu có đau không?”, mà lại chỉ nhặt bịch gà rán bị rơi lên và hỏi: “Đi xuống lấy thêm một bịch nữa nhé?” Tiểu Bố cũng rất thức thời gửi gắm nguyện vọng, mặc kệ màn đối thoại kì lạ không hợp cảnh này: “Lấy thêm một chai coca cho tớ nữa nhé! Cảm ơn cậu.” Khi đọc “cuộc gặp định mệnh” này của Tiểu Bố và Tam Gia, mình đã đoán rằng đây hẳn không thể là một câu chuyện ủy mị được rồi, vì hai nhân vật đều thần kinh thô, giàu khiếu hài hước, có vẻ thiếu tế bào lãng mạn.  Trong mấy bộ phim tình cảm yêu đương, không phải khi nữ chính bị ngã, nam chính sẽ xuất hiện trong ánh sáng và 999 đóa hoa hồng như một vị hoàng tử, dịu dàng cúi xuống, nhẹ nhàng nâng nữ chính dậy sao? Vì sao Tam Gia cái gì cũng không làm? Một câu hỏi “cậu có đau không” cũng không có? Thay vào đó, anh lại muốn… đi mua thêm gà rán cho Tiểu Bố. O___O Tình cảm giữa Tiểu Bố và Tam Gia bắt đầu khi họ đều còn rất trẻ, mới ngấp nghé ngưỡng trưởng thành, nhưng lại chưa tới lúc dang rộng đôi cánh mà bay ra xã hội phức tạp ngoài kia. Mọi thứ tiến triển rất tự nhiên, không chủ ý, không âm mưu cũng chẳng lọc lừa giống mấy câu chuyện “tôi lợi dụng anh anh lợi dụng tôi” đầy cẩu huyết.  Đây, chỉ đơn thuần là câu chuyện về hai bạn trẻ, ngẫu nhiên va vào nhau giữa “dòng đời tấp nập”, nhờ một bịch gà rán và một chai coca mở đường, cuối cùng tiến tới yêu đương, thương nhau cả đời. Mời các bạn đón đọc Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất của tác giả Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng.
Nhược Xuân Và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hi
Cảnh Minh là thiên tài chế tạo robot, còn Đỗ Nhược chỉ là một học sinh nghèo vượt khó được bố mẹ cậu chu cấp tiền ăn học. Năm nhất đại học, Đỗ Nhược thầm cảm mến chàng trai tài năng ấy, nhưng tình yêu chưa kịp hé nở đã bị sự cay nghiệt của cậu đè bẹp. Đỗ Nhược như thể biến mất khỏi thế giới của Cảnh Minh, còn cậu có vẻ cũng không hề nhớ đến sự tồn tại của cô nhóc quê mùa không tầng lớp kia. Chỉ là, giây phút gặp mặt đó, người con gái xinh đẹp rạng ngời trong chiếc váy đỏ giữa trời đông giá rét lại vô tình khiến tim cậu lỡ nhịp... *** ( Lưu ý: Truyện có nhiều chi tiết tâng bốc hơi lố về tài năng của nam chính, không phù hợp với những người yêu thích hiện thực khuôn sáo. ) Đây là một trong những tác phẩm mới nhất của Cửu Nguyệt Hi - một tác giả không còn quá xa lạ với hầu hết độc giả thường xuyên theo dõi dòng văn học hiện đại Trung Quốc. Một tác phẩm viết về đề tài thanh xuân vườn trường, khai thác hoài bão của các cô cậu thiếu niên đam mê nghiên cứu công nghệ, khát khao phá vỡ mọi giới hạn sẽ ít nhiều khiến chúng ta rung cảm, bởi ai trong ta cũng-từng-là-một-trong-số-họ. Nữ chính là Đỗ Nhược Xuân, nhà nghèo, bố mất sớm, mẹ mù chữ lại không có khả năng lao động. Từ nhỏ cô đã sống dựa vào nguồn kinh phí hỗ trợ của gia đình nam chính - Cảnh Minh. Bố mẹ Cảnh Minh yêu thương Đỗ Nhược Xuân, không chỉ tài trợ về mặt kinh tế mà còn tạo điều kiện giúp cô được lên Bắc Kinh học. Từ miền quê cheo leo ngút ngàn trên sườn núi khăn gói vào phố thị, Nhược Xuân đổi tên thành Đỗ Nhược, chính thức bước chân vào cuộc lột xác mà đến cô cũng -không - thể - ngờ - được. Thi đậu một trường ĐH danh tiếng, lại là học sinh nữ duy nhất của lớp, Đỗ Nhược được các bạn quan tâm hết mực. Họ sẵn sàng hỗ trợ cô tất cả mọi việc, miễn là cô cần sự trợ giúp. Sống trong một môi trường toàn những người ưu tú, về cả học lực lẫn điều kiện gia đình không khiến Đỗ Nhược cảm thấy khó thở. Cô luôn cố gắng học tập, đọc sách không ngừng nghỉ để theo kịp họ. Mọi chuyện cứ thế thuận lợi trôi qua, cô dần dần hòa nhịp được với cuộc sống mới, có bạn bè, có ước mơ, đầy tiếng cười. Cảnh Minh là một cậu sinh viên thiên tài. Theo cách mà tác giả xây dựng thì đầu óc của cậu, giống như một phần mềm được lập trình tinh vi, hoàn hảo không lỗ hổng. Cậu dẫn đầu một nhóm thiếu niên gồm các bậc tinh anh kì tài, chuyên nghiên cứu và sáng tạo khoa học. Cùng làm việc trong một môi trường, Cảnh Minh dễ dàng nhận ra sự thay đổi của Nhược Xuân - con vịt xấu xí cậu từng không ít lần coi thường. Sự tỏa sáng chầm chậm của Đỗ Nhược đã thu hút trọn vẹn ánh nhìn của Cảnh Minh. Cậu cảm thấy cô gái này thật sự rất lạ. Cô của bây giờ và ngày trước quả thực khác xa nhau. Sự nỗ lực, bản tính cần cù, chịu khó của Đỗ Nhược đã giúp cô trở nên lấp lánh như một viên ngọc quý. Là người có tình cảm với đối phương trước, Đỗ Nhược bị Cảnh Minh lạnh lùng cười cợt trên mối tình đơn phương chưa kịp đơm hoa của mình. Cô chưa kịp nói thành lời đã bị cậu thẳng thừng từ chối. Điều đó khiến Đỗ Nhược nảy sinh khoảng cách với Cảnh Minh, cô không muốn tiến xa khỏi vùng an toàn của mình thêm bất kì lần nào, dù vì cậu, hay bất kì ai. Trải qua một vài chuyện, Cảnh Minh dần nảy sinh tình cảm với Đỗ Nhược. Thế cờ đảo chủ, chàng trai kiêu ngạo ngày nào giờ lại trở nên yếu thế, mềm nhũn trước tình yêu. Cậu sợ Đỗ Nhược không thích mình, sợ cô vẫn còn giữ trong lòng những lời cậu buột miệng thốt ra ngày ấy, sợ cô có ác cảm với mình... Chưa bao giờ cậu cảm thấy lo lắng như vậy.... [ Là những rung động đầu đời thật đẹp. Là những phút giây tỏa sáng của tuổi trẻ. Là tình thương, nỗi nhớ. Là thất bại khiến người ta bất lực. Là tổn thương, nước mắt. Là vết cắt rất sâu nhưng vẫn bên nhau sau tất cả. ] Câu chuyện cuộc đời của Nhược Xuân và Cảnh Minh không dừng lại ở đây mà hứa hẹn sẽ đem lại nhiều hơn thế. Khi một mai, họ bước chân ra khỏi mái trường ĐH, có rất nhiều điều đang đợi chờ ở phía trước, cho cả họ và chúng ta, những độc giả khát khao một điều gì đó mãnh liệt hơn vào tình yêu và tuổi trẻ. Review bởi lim_hhanhhanh Mời các bạn đón đọc Nhược Xuân Và Cảnh Minh của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Tôi Có Thể Nuốt Đầu Ngài Không Ạ? - Mộng Trung Đại Chuỳ
Nội dung câu chuyện vô cùng đơn giản xoay quanh về một con bồ nông dính trúng đầu của một con người. *** “Tôi có thể nuốt đầu của ngài không ạ?” có nội dung khá lạ và rất đáng yêu. Tiểu Đề Hồ ngoan vô cùng luôn, đọc mà trái tim tan chảy vì độ moe của Tiểu Đề Hồ. T_T  Vì Đề Hồ là bồ nông út trong nhà, được anh chị bao bọc, lại chưa từng ở chung với con người bao giờ, nên Cảnh Minh nói gì em đều nghe theo hết. :vThậm chí lúc tới kì phát dục của mình em còn hổng biết mình bị làm sao, phải gọi điện cho anh trai cầu cứu. Anh trai của Đề Hồ là Đề Bảo, cũng là bồ nông tinh, đã sớm có “mùa xuân” của riêng mình; vô cùng thương em vì thấu hiểu “nỗi đau” kẻ nằm dưới, vậy là Đề Bảo cực kì hi vọng rằng, Đề Hồ sẽ nằm trên Cảnh Minh. Nhưng đáng buồn là điều đó không xảy ra. :v Đề Bảo là một người anh vô cùng trách nhiệm, khi Đề Hồ phát dục, ảnh tìm mọi cách để Cảnh Minh và Đề Hồ “gạo nấu thành cơm”, còn xách cả va - li sang nhà Cảnh Minh để tiện chăm sóc Đề Hồ, truyền tải kinh nghiệm trải qua kì phát dục cho Đề Hồ… Tuy quan tâm là vậy, nhưng Đề Bảo vẫn vô cùng khinh bỉ cái sự lãng mạn dở hơi của Cảnh Minh và Đề Hồ. Khi thấy hai người hạnh phúc cùng nhau chạy dưới cơn mưa để rồi về nhà phát sốt cả lượt, Đề Bảo nghĩ: “Đúng là một ngày muôn màu muôn vẻ của bọn ocschos.” Mình cảm thấy các nhân vật trong “Tôi có thể nuốt đầu của ngài không ạ?” cứ ngây thơ sao sao ấy (ngoại trừ tiểu công của Đề Bảo). Đề Hồ ngốc kiểu ngoan ngoãn lễ phép, Cảnh Minh lại ngốc kiểu thiếu niên mới bước vào trường đời chưa biết tình là gì :v Đọc truyện hài hước mà thoải mái lắm, còn được chia thành từng phân đoạn nhỏ nữa, nên khi đọc không có cảm giác bị mệt.  Cảnh Minh lúc đầu coi Đề Hồ là thú cưng mà cưng nựng (vì dẫu sao ẻm cũng xuất hiện trước mặt ảnh với bộ dạng bồ nông mà), nhưng sau đó “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”, tình cảm kì lạ nảy sinh, khiến chàng tác gia truyện sếc am hiểu 666 tư thế Cảnh Minh liên tục tưởng tượng ra cảnh Đề Hồ trần truồng, tưởng tượng ra cảnh Đề Hồ ở trên giường… Mọi chuyện bắt đầu bằng một câu “Xin chào ngài, Mr. Con Người tôn kính, tui có thể nuốt đầu ngài vào miệng không ạ?” của Đề Hồ, mà mở ra một mùa xuân vô hạn cho cả Đề Hồ và Cảnh Minh. Tóm lại, nếu bạn là người ưa truyện ngọt sủng và hài hước, hãy nhảy hố “Tôi có thê nuốt đầu của ngài không ạ?” đi thôi. ^^ Mời các bạn đón đọc Tôi Có Thể Nuốt Đầu Ngài Không Ạ? của tác giả Mộng Trung Đại Chuỳ.