Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mất Trí Nhớ

Sau khi sống lại, Dương Chi mất trí nhớ, chỉ là trên cổ chân có một ấn ký màu đỏ kỳ lạ, lau cũng không được mà rửa cũng không xong. Cũng từ ngày ấn ký xuất hiện, Lục Mạch cùng lớp trước nay luôn lạnh lùng quái gở dường như thay đổi thành một người khác. Đầu tiên là dồn cô vào góc tường cướp đi nụ hôn đầu của cô, sau đó liên tục cư xử tốt với cô, lúc cô ngất xỉu ở tiết thể dục, người lo lắng nhất là cậu, hàng xóm cách vách mới chuyển tới cũng là cậu. Mãi cho đến một ngày, chính miệng Lục Mạch nói với cô rằng, “Tương lai chúng ta sẽ ở bên nhau đấy.” Thằng ranh này được lắm, cậu cũng sống lại. Nhìn ấn ký màu đỏ trên chân trái và cổ tay thiếu niên giống mình như đúc, thế giới quan của Dương Chi sụp đổ một nửa. Một nửa còn lại là sau ngày liên hoan với cả lớp, thức giấc phát hiện mình nằm cùng một chiếc giường với Lục Mạch. Cô mơ màng nhớ tới cảnh tượng mình nắm lấy quần cậu không buông, những chuyện sau đó thì không nhớ ra nữa. Cmn nữa chứ! Uống say tới mức không nhớ được gì cả! Nhân vật chính: Dương Chi, Lục Mạch. Vai phụ: Ôn Đào. Một câu tóm tắt: Câu chuyện ngọt ngào sau khi sống lại. *** #Review MẤT TRÍ NHỚ Tác giả: Bản Lật Tử Thể loại: Hiện đại, nam chính bác sĩ - nữ chính sinh viên, có chút trinh thám, sạch ngọt sủng, HE. Độ dài: 65 chương +2 ngoại truyện Tình trạng: Hoàn edit. ------------------ Trong một câu chuyện cổ tích nọ, có một cô công chúa bị mẹ kế cho ăn quả táo, sau đó trúng độc liền hôn mê. Đến khi nàng nhận được nụ hôn của hoàng tử và tỉnh lại, nàng đã yêu chàng. Trong một câu chuyện cổ tích khác, cô công chúa nọ vì một lời nguyền lúc sinh thành của bà tiên xấu tính, khi trưởng thành bị khung cửi đâm vào tay rồi rơi vào giấc ngủ rất dài. Một ngày kia khi hoàng tử đến và đặt một nụ hôn trên môi nàng, nàng tỉnh lại và cũng yêu chàng. Cả hai cô công chúa trong câu chuyện cổ tích trên, đều là yêu người đầu tiên mà mình nhìn thấy sau khi vượt qua biến cố trong cuộc đời. Thế nên, có lẽ Diệp Trăn Trăn yêu Quý Triết Ngạn cũng là hợp với lẽ thường mà thôi. Bởi vì, người mà Diệp Trăn Trăn nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là anh. Nhưng không phải là trên đỉnh núi thơ mộng, hay trong một tòa lâu đài phủ đầy hoa hồng, mà là trong bệnh viện và Quý Triết Ngạn chính là bác sĩ chủ trị của cô. Uhm, tình tiết có vẻ không giống lắm, nhưng về cảm xúc thì cơ bản vẫn là như vậy. Tuy nhiên, cổ tích là hư cấu, trong cuộc sống thì vẫn cần phải có tính thực tế một chút. Sở dĩ Diệp Trăn Trăn có cảm tình với bác sĩ Quý, ngoài việc anh quá đẹp trai, lạnh lùng khí chất, tài giỏi nghiêm cẩn thì lý do chính là cô cảm thấy chỉ có anh mới đem lại cảm giác an toàn cho cô. Bởi vì, cô đã hoàn toàn… mất trí nhớ. Khi Diệp Trăn Trăn tỉnh lại, cô hoàn toàn không nhớ một chút gì về việc đã xảy ra, bao gồm cái chết của người ông ngoại giàu có và tên hung thủ đã đẩy cô ngã xuống cầu thang. Khi ký ức không còn thì cảm giác sẽ mạnh mẽ chiếm hữu. Mặc dù bên cạnh cô lúc này có một người mợ vô cùng ân cần và một vị hôn phu đến từ hành tinh khác luôn lo lắng chăm sóc, nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn cảm thấy xa lạ, đồng thời còn có chút bài xích với họ. Thế là, cô hoàn toàn đặt niềm tin vào bác sĩ Quý. Cũng không hiểu tại sao, Quý Triết Ngạn trước nay luôn lãnh cảm với mọi vật mọi việc, khắp người đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo khiến người khác rùng mình, nhưng đối với cô gái nhỏ Diệp Trăn Trăn này, anh lại lần đầu biết thế nào là tâm hồn xao động.  Có thể bởi vì hoàn cảnh cô ấy quá đáng thương, ba mẹ mất sớm trong tai nạn 6 năm trước, lúc đó đã mất trí nhớ một lần rồi. Bây giờ ông ngoại thương yêu cô nhất cũng bị sát hại, mà cô lại chẳng thể nhớ được gì. Mỗi ngày chứng kiến cô nhìn mọi người với ánh mắt đầy cảnh giác, nhưng lại dùng ánh mắt dịu dàng lấp lánh nhìn anh, thì tim của Quý Triết Ngạn lại mềm nhũn. Thế nên anh lại để ý đến cô nhiều hơn một chút, quan tâm cô hơn một chút. Mà chỉ cần một chút này thôi, Diệp Trăn Trăn đã hoàn toàn sa vào lưới tình. Nhưng cái gì đến sẽ phải đến, dù không muốn thì sau khi hồi phục thì cô vẫn phải quay về đối diện sự thật.  Diệp Trăn Trăn xuất viện và trở về ngôi nhà cô đã ở trước khi xảy ra tai nạn. Cùng với nó chính là từng người từng người nói cho cô biết cô trước đây như thế nào, đã có cuộc sống ra sao. Trong số những người đó, có một người là Tả Dịch, cũng chính là người cảnh sát thụ lý vụ án của ông ngoại cô. Nhờ có Tả Dịch, cô biết được rất nhiều chuyện của trước đây còn chưa sáng tỏ và những người xung quanh cô hoàn toàn không đáng tin cậy như vẻ bề ngoài. Diệp Trăn Trăn cảm thấy quá rắc rối, cô phải làm sao đây? Đành phải đi tìm bác sĩ Quý để chữa tâm bệnh thôi. Cứ tưởng rằng, mình mặt dày như vậy không chừng sẽ khiến bác sĩ Quý chán ghét, ấy vậy mà anh ấy lại có thể dung nạp Diệp Trăn Trăn. Tuy miệng có hơi độc địa một chút, nhưng mà như vậy cũng đã giống một người đàn ông biết rung động lắm rồi. Thế nên, Diệp Trăn Trăn đầu óc chậm chạp cứ vậy mà chiếm được trái tim băng giá của Quý Triết Ngạn. Nhưng thật lòng mà nói, cô gái này cũng rất tội nghiệp. Lúc đầu tỉnh lại chẳng biết mình là ai, sau đó khi vụ án được đào sâu thêm thì lại bị rơi vào diện tình nghi, sau đó nữa thì phát hiện, hình như mình không phải là cô gái Diệp Trăn Trăn mà mọi người đang nói đến thì phải. Tóm lại là, hiện giờ cô chẳng biết phải làm sao cả. Thế là lại chạy đến gặp bác sĩ Quý. “Bác sĩ Quý ơi, nếu, nếu em không phải là Diệp Trăn Trăn thì phải làm sao…?” “Không sao cả, em chỉ cần là em thôi…” Bác sĩ Quý ơi, hình như anh yêu con gái nhà người ta rồi đó. Người ta không có chỗ đi, anh liền mang về nhà. Người ta buồn, anh nấu cơm dỗ dành. Người ta sợ, anh còn có thể ôm người ta ngủ một cách trong sáng nữa cơ mà.  Tuy rằng khởi đầu câu chuyện là một vụ án giết người, nhưng mà yếu tố trinh thám thực sự chỉ làm nền cho tình cảm của nhân vật chính mà thôi. Trải qua những manh mối mà anh cảnh sát tận tâm Tả Dịch tìm được, cuối cùng chân tướng sự thật cũng được hé lộ. Rất nhiều bất ngờ, rất nhiều người đều có liên quan, kể cả vụ tai nạn của 6 năm trước cũng đã tiết lộ thân phận vô cùng bí mật của Diệp Trăn Trăn.  Nhưng tất thảy đều không quan trọng. Dù cho Diệp Trăn Trăn đã từng bị tráo đổi như thế nào, thì đối với Quý Triết Ngạn, cô vẫn là cô gái nhỏ hoạt bát, dám yêu dám nhận, tuy không được thông minh sáng suốt nhưng lại rất giỏi trong lĩnh vực mà mình am hiểu. Điều quan trọng nhất là, trong lòng cô chỉ có một mình anh. “Bác sĩ Quý ơi, em có thể bao nuôi anh không?” Bác sĩ Quý: “...” … Thật ra, câu chuyện này cũng mang một chút hơi hướng cổ tích. Khi mà người đàn ông đẹp trai xuất chúng gặp gỡ và yêu đương cùng cô gái xinh đẹp đầy khí chất. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau giải quyết vấn đề. Không có tranh chấp, không có giận hờn, không có những hiểu lầm khiến đôi bên cùng khó chịu. Chỉ có mật ngọt của tình yêu, sự ấm áp trong từng bữa cơm, sự đáng yêu trong những câu đối thoại, sự cưng chiều của Quý Triết Ngạn và tình yêu đầy sùng bái của Diệp Trăn Trăn. Tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành một câu chuyện đầy sinh động.  Cuộc sống có rất nhiều lúc không được như ý muốn, nhưng lựa chọn trải qua như thế nào lại phụ thuộc vào chính bản thân mỗi người. Nếu có thể vui vẻ thì hãy cứ vui vẻ, nếu đã yêu xin đừng e ngại. Không cần phải gặp người tốt nhất, nhưng nhất định phải cho bản thân mình một sự lựa chọn tốt nhất. __________ " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần *** Thời điểm Dương Chi tỉnh lại, đầu óc có chút mờ mịt, đèn trên trần nhà sáng rọi vào mắt khiến cô chưa thích ứng kịp. Đưa tay ngăn cản tầm mắt với ánh sáng, chớp mắt vài cái, hồi lâu sau cô mới chậm rãi ngồi dậy. Nhìn xung quanh một vòng, đây là phòng ngủ bốn người trong trường học, giường trên bàn dưới, hiện tại chỉ có một nữ sinh đang ngồi đọc sách đối diện Dương Chi. “Cậu tỉnh rồi?” Nữ sinh phía dưới nghe được động tĩnh từ giường Dương Chi truyền đến, quay đầu cười với cô, “Khó mới có được một ngày thứ bảy rảnh rỗi ngủ nướng, cậu muốn đi ăn trưa không?” “Ôn Đào?” Dương Chi nhìn cô, cảm giác như có điều gì kì quái, giống như, ngủ một giấc dậy làm cô quên đi thứ gì. “Ừm, sao vậy? Ngủ đến phát ngốc rồi sao?” Ôn Đào cười rộ lên, trên mặt có hai núm đồng tiền ngọt ngào, vừa đơn thuần vừa vô hại. “À, có thể do tớ ngủ lâu quá.” Dương Chi xoa huyệt thái dương của mình, kiềm chế lại cảm giác quái dị trong lòng, leo từ trên giường xuống. Thời tiết bên ngoài âm u, mây đen chen lấn nhau làm cho người ta cảm thấy khó thở. Dương Chi tùy ý đeo một đôi dép lê đến trước cửa số mới phát hiện bên ngoài đang có mưa phùn. Mở cửa sổ ra, một mùi hương của cỏ xanh lẫn bùn đất truyền tới. “Trời mưa sao?” Ôn Đào bất tri bất giác lại gần cô, đưa tay ra cảm nhận một chút hương vị của trời mưa. “Cũng không lớn lắm.” Dương Chi hạ mắt nhìn xuống bên dưới, tầm mắt quét qua một thân hình đang đứng cạnh bồn hoa ngoài cửa sổ, lông mi khẽ run lên một chút, giọng nói cũng có vẻ kinh ngạc, “Lục Mạch?” Thời điểm cô thốt ra tên người kia, trái tim cô như nhảy lên vài nhịp, vừa nặng nề vừa khó chịu, khiến cho cô phải đưa tay chạm lên vị trí của trái tim. Đối phương như nghe được tiếng nói của cô, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt hai người chạm nhau, mái tóc đen đã bị mưa ướt nhẹp, mặt mày tràn ngập vẻ bi thương. Trong lòng Dương Chi căng thẳng khó hiểu, rốt cuộc có chuyện gì mà khiến ánh mắt cậu bi thương như thế. “Cậu ấy sao lại đứng đây dầm mưa vậy.” Giọng nói Ôn Đào như kéo Dương Chi về hiện thực, cô không được tự nhiên dời mắt đi. Ánh mắt Lục Mạch vẫn như cũng dừng trên người Dương Chi, không chút dao động, cũng không có biểu tình gì hết. “Cái đó, cậu cần ô sao?” Dương Chi đưa tay vuốt tóc, che đi sự thiếu tự nhiên của mình, thân thể hơi nghiêng ra ngoài cửa sổ để Lục Mạch có thể nghe rõ lời cô nói. Ký túc xá Dương Chi ở tầng hai, cách Lục Mạch một cái bồn hoa ở giữa, cậu nghe rõ nhưng lại không trả lời. Chỉ bình tĩnh nhìn thoáng qua Dương Chi, sau đó rũ mắt, xoay người rời đi, bước chân không nhanh, bóng lưng cô đơn. “Vẫn lạnh lùng như vậy.” Ôn Đào nâng cằm, hai núm đồng tiền lại lộ ra, trào phúng nói. Dương Chi kinh ngạc nhìn bóng lưng Lục Mạch biến mất trên con đường, phát hiện mưa như ngày càng lớn, tiếng từng hạt mưa chạm xuống đất như đánh vào trong lòng Dương Chi. “Cậu đi đâu đó?” Ôn Đào ngạc nhiên nhìn Dương Chi cầm ô chạy ra khỏi cửa. “Đuổi theo Lục Mạch.” Dép lê cũng chưa kịp đổi, Dương Chi cứ thế mà đấy cửa chạy ra. Miệng Ôn Đào há to, muốn hỏi quan hệ hai người từ lúc nào mà tốt đến nỗi muốn đưa ô cho nhau trời này cơ chứ. Dương Chi cũng không biết tại sao mình muốn đuổi theo, Lục Mạch trong khối nổi tiếng là người lạnh lùng quái gở, thái độ như vừa nãy là đã rõ. Bản thân cô đuổi theo như vậy chưa chắc cậu cũng đã nhận ô, nhưng nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Lục Mạch, cô cũng không đành lòng. Dương Chi che ô chạy vào màn mưa, dép lê dẫm lên mặt đất nước bắn thấm ướt ống quần. Nhưng đi một đoạn xa cũng không tìm được Lục Mạch. “Người này đi cũng thật nhanh!” Dương Chi nhìn một chiếc ô khác đang cầm trên tay, có chút nản lỏng, chuyến này thật vô ích rồi. Trên đường quay về, mưa cũng không ngớt mà ngày càng lớn hơn, một đường đi này Dương Chi đều không yên lòng. Đến một lối rẽ, thân hình cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt, dọa cô nhảy dựng lên, thiếu chút nữa làm rơi ô xuống đất. “Lục Mạch?” Sao cậu lại ở đây? Còn chưa kịp ngạc nhiên xong, Dương Chi đã bị một hơi lạnh ôm vào trong ngực, sức lực lớn tới mức không thể phản kháng. Cánh tay ôm cô rất chặt, như là muốn dung nhập cô vào cơ thể mình, khiến cho Dương Chi suýt nữa không thở nổi. “Lục…” Dương Chi vừa định mở miệng nói chuyện thì trên môi lại truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, làm tất cả những lời cô muốn nói như nuốt lại vào trong. Lục Mạch hôn cực kì nhẹ nhàng nhưng lại làm Dương Chi chấn động, hai mắt trợn tròn, đáy mắt ngập vẻ không dám tin. Cho đến lúc hai chiếc ô trên tay đều bị rơi xuống đất, Dương Chi mới lấy lại tinh thần, dùng hết khí lực đẩy Lục Mạch ra, vung tay lên định tát cậu. Lục Mạch không hề né tránh, chỉ cúi đầu nhìn cô, khiến tay cô ngừng lại ở không trung. “Cậu bị điên à!!!” Vành tai Dương Chi đều phiếm hồng, đôi mắt giận dữ quay đầu bước đi, đến ô cũng không cần. Còn ở trước mặt Lục Mạch thêm nữa cô sợ bản thân sẽ không khống chế được muốn đánh cậu, thật uổng phí cho khuôn mặt đẹp trai như thế, lại là một tên biến thái!!! Huhu, lại còn là nụ hôn đầu của cô mà! Lục Mạch nhìn bóng lưng Dương Chi rời đi, lại nhìn đôi tay trống rỗng của chính mình, khóe mắt có chút đỏ lên. Trên mặt đất, có hai chiếc dù, một cái đang được mở ra, một cái được gấp ngay ngắn cẩn thận. Toàn thân Lục Mạch cũng đã ướt đẫm, đứng yên một hồi lâu, sau đó thở dài một cái, nhặt hai chiếc ô trên mặt đất lên. Cuối cùng cũng chậm rãi rời đi. Ôn Đào hoảng sợ khi nhìn thấy cả người Dương Chi ướt đẫm. “Cậu đánh nhau với Lục Mạch???” Mời các bạn mượn đọc sách Mất Trí Nhớ của tác giả Trường Nhiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tương Tư Ác Quỷ
Tương tư… Bầu trời xám ngắt. Cơn mưa phùn dày đặc rơi từng giọt tí tách xuống mặt đất. Cây cỏ trên gò đất phía bên trái sườn núi được tưới nước mưa trở nên xanh tốt mơn mởn. Nơi đây có đồng hoa cải dầu kéo dài, mênh mông bát ngát. Trong mưa gió lạnh lẽo, một bóng người con gái yếu ớt đi ra từ giữa đồng hoa, vẻ mặt nàng thất thần, ánh mắt trống rỗng. Mưa không ngừng rơi, ấy vậy mà nàng vẫn bước từng bước chậm rãi đi trong màn mưa. Tóc và y phục nàng ướt đẫm, nhưng nước mưa cũng không thể gột sạch vết máu loang lổ kinh hãi ở trên người. Tay phải nàng nắm chặt con dao găm – Là một con dao cổ được đúc từ đồng thau. Máu đỏ tươi từ trên vai thấm qua xương ngực và kéo dài xuống dưới cánh tay, theo ống tay áo của nàng chảy xuống chuôi dao, lướt qua phần chạm khắc trên chuôi, cuối cùng, từng giọt máu tí tách rơi từ mũi dao xuống. Nàng tiếp tục đi về một phương hướng duy nhất. Mưa phùn giăng mờ ảo, ở đồng hoa cải dầu nơi ngoại ô cách xa dấu chân người này chỉ có một mình nàng bước lẻ loi. Rốt cuộc còn phải lặp lại chuyện này bao nhiêu lần nữa? Còn bao nhiêu lần nữa lòng nàng mới không đau? Còn bao nhiêu lần nữa nàng mới được giải thoát? Còn bao nhiêu lần nữa…. Thoát khỏi suy nghĩ, nàng phát hiện mình đã đứng ở đó từ lâu, ở nơi bắt đầu mọi chuyện. *** Giới thiệu về hệ liệt Ma ảnh mị linh Thể loại: Huyền huyễn, linh dị thần lực, kiếp trước kiếp này, tình thâm ý trọng, 1×1, HE, có ngọt có ngược. Danh sách các quyển và thứ tự đọc: Tương tư tu la (Hoàn, đã edit) Bỉ ngạn hoa (Hoàn, đã edit) Thao thiết luyến (Hoàn, đã edit) Quỷ dạ xoa (Hoàn, đã edit) Đồ mi hương (Hoàn, đã edit) Ngân quang lệ (Hoàn, đã edit) Bạch lộ ca (Hoàn, đã edit) Tiểu noãn đông (Hoàn, đã edit) Chiến lang (Hoàn, đã edit) Kỵ sỹ của ma nữ (Hoàn, đã edit) Ôn nhu bán lượng (Hoàn, đã edit) Thiếu gia (Đang ra) Thực ra các bạn không cần quá quan trọng thứ tự đọc, mỗi quyển đều có nội dung riêng biệt, chỉ móc xích với nhau 1 chút. Dù không đọc quyển trước bạn vẫn hoàn toàn có thể hiểu quyển sau. Nhớ hồi đó mình bắt đầu hệ liệt Ma ảnh mị linh từ bộ Chiến lang và bị ấn tượng mạnh bởi cách xây dựng nhân vật của Hắc Khiết Minh. Hồi đó còn ít người biết đến má Hắc lắm, đặc biệt là hệ liệt này. Gần như không có nhà nào edit, mà lúc đó mình không đủ trình làm. Cả 1 thời gian dài chỉ gặm convert. Đọc riết rồi hiểu được hết. Hệ liệt quyển nào cũng hay và cảm động. Đọc truyện khiến một đứa độc thân như mình muốn yêu đương. Muốn tìm một người mà chỉ liếc mắt là biết mình đang muốn gì. Hai người bên cạnh nhau, không giàu sang nhưng nhưng ấm áp. Có sai lầm, có đau khổ nhưng luôn sẵn lòng bao dung đối phương. Review Hệ liệt Ma ảnh mị linh của Hắc Khiết Minh  Cả bộ truyện có một nhân vật trung tâm – A Linh – Bạch Tháp vu nữ có sức mạnh của thần bị chính anh trai của mình (vương của đất nước) hiến tế cho ma quỷ. Cô ấy bị hạ một lời nguyền bất tử và trở thành thức ăn cho ma quỷ. Niềm tin bị phản bội, phải chịu nỗi khốn khổ bị giam cầm và nỗi đau róc xương xẻ thịt mỗi ngày, sống không được mà chết không xong. A Linh mang trong mình nỗi oán hận thấu trời, cô ấy đã lên kế hoạch trộm được quyển sách Ám chi thư và cứu được bản thân. Từ đây bước trên con đường trả thù đầy đau thương. Phải làm sao để Linh dừng tay, hóa giải lời nguyền. Số phận của những người xung quanh cô ấy sẽ như thế nào? Hãy đọc từng cuốn trong hệ liệt Ma ảnh mị linh để cảm nhận nhé các bạn. *** Tương tư ác quỷ Hắc Khiết Minh là câu chuyện mở đầu cho hệ liệt Ma ảnh mị linh với những ân oán tình thù kéo dài cà ngàn năm… Thượng bộ Hắn là người luôn xuất hiện trong giấc mộng của nàng Trong mơ, nàng một lần lại một lần thần phục cho hắn, Rồi lại một lần một lần giết chết hắn. Nàng thủy chung nghĩ đến hắn chỉ là mộng, chính là mộng mà thôi. Cho đến khi hắn rõ ràng là người thật xuất hiện trước mắt nàng Đồng dạng hương vị, đồng dạng cường thế, Làm cho nàng không thể kháng cự. Ngàn năm, trăm kiếp, vô tận luân hồi. Tay hắn luôn dính đầy máu của thế gian, Mà tay nàng lại luôn thấm đẫm máu của hắn, Cứ như vậy tuần hoàn, hắn giết người, nàng thì giết hắn, hắn cùng nàng dây dưa mãi trong địa ngục… Hạ bộ Nàng là người con gái xuất hiện trong mộng của hắn Cả đời này, mỗi năm, mỗi ngày hắn đều tìm kiếm nàng Chỉ vì hoài nghi nàng không chỉ là mộng. Rốt cục, nàng xuất hiện ở trước mặt hắn. Đồng dạng khuôn mặt, đồng dạng ôn nhu, Cái gì cũng đều giống nhau, lại có gì đó bất đồng. Nàng đã quên, quên hết tất cả về hắn. Mỗi một kiếp trong trí nhớ, từng nụ cưới, từng giọt nước mắt của nàng, Hắn hao phí cả ngàn năm, cho tới hôm nay mới hiểu được, Nỗi tương tư của nàng cùng dã tâm của hắn Đến tột cùng cái nào mới quan trọng nhất…. “Cách dẫn dắt truyện Tương tư ác quỷ đặc biệt, đọc đoạn đầu khiến độc giả mang cảm giác mơ mơ hồ hồ, lòng thù hận, nỗi day dứt ám ảnh, sự hối hận, tình cảm khắc cốt ghi tâm, tất cả tạo nên một Ma ảnh mị linh đầy cuốn hút”  -Trích lời của converter- Review Tương tư ác quỷ Hắc Khiết Minh  CP: Cừu Thiên Phóng và Diệp Khả Khanh (Cung Tề x Dạ Điệp Vũ) Thể loại: Huyền huyễn, 1×1, Kiếp trước kiếp này, Đối với mình, tình yêu của Đường Khả Khanh thật sự đáng khâm phục. Nàng ấy dành cả trăm ngàn năm để yêu, để cảm hóa Cung Tề. Khi chàng là vương, nàng là đại tướng. Nàng giúp chàng mở mang bờ cõi, chống quân xâm lược. Nàng không hề hay biết chàng đã bị quyền lực che mờ con mắt, hiến dâng A Linh cho ma quỷ. Nàng không kịp bảo vệ cô ấy… Chiến loạn nổ ra, khắp nơi la liệt người chết. Cung Tề vẫn cứ đắm chìm trong quyền mưu mà giết hết người này đến người khác. Nàng không để hắn tiếp tục sai lầm, vậy nên nàng giết hắn rồi tự sát. Mong cầu có thể đền bù tội nghiệt. Nhưng A Linh đã cứu nàng, để nàng cùng cô ấy trải qua ngàn năm khốn khổ. “Ta nguyền rủa ngươi, muốn ngươi cùng ta trải qua thời gian, đứng nhìn nhân thế, Ta nguyền rủa hắn, ta muốn hắn bị đày ải dưới địa ngục, cho dù có chuyển sinh cũng đời đời kiếp kiếp phải chịu chết dưới đao của ngươi Ta muốn hình ảnh buổi tối hôm nay lặp đi lặp lại trăm lần, ngàn lần, cho đến khi trời đất hòa một, sông cạn đá mòn mới thôi” Bánh xe vận mệnh cứ thế quay, nàng cũng hết lần này đến lần khác giết hắn. Nàng mệt mỏi, đau khổ, lựa chọn quên đi hết tất thảy. Kiếp này nàng là Đường Khả Khanh, hắn là Cừu Thiên Phóng Kiếp này hắn không còn nhuốm máu thiên hạ, Kiếp này nàng đã quên đi tất cả, không muốn lại giết hắn. Liệu số phận của bọn họ sẽ ra sao, hãy cùng Hy tìm hiểu trong Tương tư ác quỷ Hắc Khiết Minh nhé! Mời các bạn đón đọc Tương Tư Ác Quỷ của tác giả Hắc Khiết Minh.
Thử Tình Ngưng Tư
THỬ TÌNH NGƯNG TƯ Tác giả: Nạp Lan Convert: Vô Ảnh Các  Editor: Amber Số chương: 22c Thể loại: Cổ đại, cảm động, HE Văn án Từ khi nàng biết tên hắn thì ở trong lòng liền tưởng tượng ra hình bóng của hắn. Lúc nàng còn chưa biết hắn lớn lên trông như thế nào thì đã lén lút vì hắn thêu hà bao, khâu đai lưng. Vốn tưởng rằng lúc động phòng hoa chúc thì có thể nhìn thấy dung nhan trượng phu anh hùng của mình, nhưng một tờ quân lệnh liền đưa hắn ra chiến trường ở ngoài biên ải...... Nàng đợi cho đến khi tóc đen biến thành tóc trắng, hàng đêm nàng đều rơi lệ thầm lặng. Nhưng nàng vẫn làm tròn bổn phận chăm sóc cha mẹ, lại vì hắn mà khổ sở chống đỡ gia nghiệp...... Ai biết được nàng chờ đến lại là hắn trở về mang theo mỹ nhân. Việc này thật là buồn cười đến cỡ nào chứ. Bọn họ thành thân đã hơn một năm, động phòng hoa chúc còn chưa có mà đã kết thúc...... Mời các bạn đón đọc Thử Tình Ngưng Tư của tác giả Nạp Lan.
Quan Tình
Là ai, đã đóng trong lòng tình cùng yêu? Là ai, ở than nhẹ cạn hát tình quan nan lưu? Nàng vốn là hoàng gia quý nữ, có thế gian tôn quý nhất thân phận, lại nhân con gái riêng tên chịu thế nhân không phải chê, càng bị thân nhân khắp nơi khó xử. Nhìn như bình tĩnh nửa đêm cung ám sinh gợn sóng, nàng vô tội bị cuốn vào bên trong đó, thân nhiễm bệnh nặng không có thuốc nào cứu được, thiên có vân lan không rời không bỏ, bày mưu nghĩ kế lại vạn bàn nhu tình, hộ tống nàng ngàn dặm cần y. Đương thời sự kết thúc, bụi bặm lạc định, mới biết hết thảy đều là yêu mà không tiên hoàng hậu trước khi chết thiết hạ âm mưu, nhưng mà mẫu chết tỷ thương tổn, cuối cùng khó tránh khỏi đau lòng. Tâm như lưu ly, toái như khói bụi, nàng chỉ có thể quên mất sở hữu, làm qua lại như tên của mình một loại, một giấc mộng trung niên hoa... *** Những cơn ác mộng thường bất ngờ ập đến mà không báo trước. Những đêm cuối hạ, nàng thường nằm mộng thấy mình một mình rảo bước trên con đường độc đạo dài hun hút, tối tăm ẩm ướt. Rồi nàng chợt ngửi thấy một mùi hương lạ lẫm thoảng qua, nhưng bên cạnh chẳng có bóng người. Nàng dừng chân lại, thoảng như cũng có bước chân dừng lại phía sau, đôi chân nàng bỗng nhiên mềm nhũn, bước quýnh quáng, vô hình chung như có người không ngừng dồn ép nàng bước về phía trước, đến nửa bước cũng không dừng lại được. Thấp thoáng phía cuối con đường, có một ngọn đèn mờ mờ ảo ảo như hư vô. Lần nào cũng vậy, khi nàng sắp tiến đến gần ngọn đèn ấy, thì toàn thân vã mồ hôi lạnh buốt, rồi nàng giật mình tỉnh giấc. Nàng thực chẳng dám ngủ lại nữa, bởi nàng sợ nếu tiếp tục mơ, trong cơn ác mộng nàng sẽ gặp những chuyện còn sợ hơn cả yêu ma quỷ quái. Minh Ngọc nói vẻ nghiêm trọng: “Ban ngày nghĩ gì, buổi tối ngủ sẽ mơ thấy cái đó, tiểu thư nhất định ban ngày nhìn, xem nhiều thứ náo nhiệt, nên mới mơ nhiều giấc mơ kỳ quái như vậy, hay là hôm nay đừng ra ngoài nữa”. Trầm Ngọc hiểu rõ gật đầu: “Mấy ngày trước, nhìn thấy hoa sen trong đầm bắt đầu tàn úa, thì đã sớm biết tiểu thư lại chuẩn bị giày vò chúng ta”. Nàng buông tiếng thở dài... từ đầm sen tàn úa mà nghĩ đến giấc mộng đêm qua, rốt cuộc là có ngụ ý gì? Từ lúc biết nhớ mọi việc đến giờ, nàng rất hay nằm mơ, nàng chính là kiểu người “không mơ không thích” mà người ta thường hay nói. Đến nỗi chỉ một lúc chợp mắt buổi trưa, nàng cũng có thể mơ thấy mình bay lên trời xuống biển, cùng Chu Công chuyện trò vô cùng thoải mái. Có lúc vừa mỉm cười tỉnh giấc mộng, nhìn thấy ánh đèn ấm áp trong màn trướng, nàng đã không còn nhớ nổi mình vừa mơ giấc mơ đẹp gì nữa. Người ta nói, những giấc mơ đẹp thường lưu lại trong trí nhớ, nhưng với nàng thì khác, mỗi lần vào cuối hạ, nàng lại mơ đi mơ lại những cơn ác mộng, khiến đêm đêm Minh Ngọc và Trầm Ngọc phải luân phiên túc trực. Nhất định là do cách đặt tên không hay lắm, Mộng Hoa, Mộng Hoa, như vậy có thể không nằm mộng được sao? Cơn ác mộng này nàng đã mơ chẵn cả chục năm tròn. Cứ mỗi lần cuối hạ chớm thu, nàng đều phải hồi kinh thăm gia quyến, đến mức cứ mỗi lần nàng vừa nằm mơ thấy ác mộng, thì Minh Ngọc và Trầm Ngọc đã sớm biết nên thu dọn hành lý để chuẩn bị hồi kinh. Hạnh Châu cách kinh thành không xa lắm, chỉ mất vài ngày đường thủy, đó là quốc đô của Tử Dạ quốc, mẫu thân và tỷ tỷ của nàng sống trong Phong Hoa phu nhân phủ tráng lệ đẹp đẽ. Họ ngày ngày cùng những người đầy tớ gái vui vầy, chỉ có nàng trơ trọi một mình ở chốn Hạnh Châu này, giống như người bị bỏ rơi vậy. Chẳng phải nàng thích tĩnh lặng, mà do mẫu thân nàng có dung mạo đẹp nghiêng nước nghiêng thành, sau khi sinh tỷ tỷ không lâu, chồng mất mà trở thành góa bụa, như vậy sao có thể hơn hai năm sau lại sinh một người con gái như nàng? Vì thế khi chào đời, mẫu thân đành phải gửi nàng về Hạnh Châu, nhờ nuôi ở Tạ Gia biệt biện này. Bởi thế mà nàng chính là đứa con riêng trong mắt người thế tục. Không nói đến thân phận khó xử của đứa con riêng bị vứt bỏ này, thì cuộc sống của nàng có thể xem như mọi việc đều như ý, phàm là những điều nàng muốn thì đều đạt được. Từ ăn mặc đến việc nàng thích đi đâu chơi cũng đều rất thoải mái. Nàng thích sống ở Hạnh Châu này. Nhưng không biết mẫu thân nơi kinh thành xa xôi có từng giờ từng phút nghĩ đến nàng? Nếu không phải là gắng gượng, thì nàng rất ít khi muốn nhớ đến bà, bởi nàng biết mẫu thân không hề cô đơn, bên cạnh bà còn có một người con gái. Tỷ tỷ nàng được thừa hưởng dung mạo xinh đẹp của bà, tỷ là một mỹ nhân nổi tiếng trong kinh thành. Không những thế, tỷ còn có thể đường hoàng xuất hiện trước mặt mọi người, so với nàng thì đã tốt hơn cả ngàn lần. Trong mắt mẫu thân, có lẽ nàng là đứa con gái nhỏ đáng thương luôn mong chờ mỗi năm một lần được gặp mẹ, nhưng sự thực không phải vậy. Nàng thậm chí chưa từng vì điều đó mà thấy buồn phiền. Tuy nhiên, những người quen biết nàng đều cho rằng nàng nên tỏ ra có chút phiền muộn đau lòng. Mẫu thân sợ trong lòng nàng nảy sinh oán hận nên đã từng kể cho nàng nghe thuở ban đầu sinh nàng ra với bao khó khăn vất vả, mỗi lần nghĩ đến việc vẫn còn một đứa con gái lưu lạc nơi xa thì lòng đau như cắt, thấp thỏm nhớ mong, vì thế mà năm nàng sáu tuổi, mẫu thân rốt cuộc không chịu được nữa bèn đón nàng về kinh, vô cùng yêu thương sủng ái nàng, muốn bù đắp cho những thiệt thòi của nàng. Nói là bù đắp, nhưng kỳ thực cũng chỉ để nàng ở kinh thành độ chừng một tháng rồi vội đuổi nàng về Hạnh Châu. Từ đó đến nay, đã vừa chẵn mười năm. Minh Ngọc luôn là người tinh ý, thấy nàng ngồi cả buổi bên đầm sen trầm tư tĩnh lặng, chẳng nói nửa lời, vội vàng chạy đến bên, cố tình chọc ghẹo cho nàng nói dăm câu ba điều. Trầm Ngọc cũng bưng một chậu hoa màu xanh ngọc chạy đến. Chẳng biết vì sao đến cả chậu hoa này nàng cũng muốn mang theo hồi kinh? Đương nhiên nàng muốn mang về kinh thành, muốn tặng nó cho người thiếu niên ấy của nàng, vẫn đang đợi nàng mang nó cùng trở về.   Mời các bạn đón đọc Quan Tình của tác giả Thiên Tuế Ưu.
Vạn Kiếp Yêu
“Kiếp này ngài hãy thả nàng đi đi”. Tuyết lại bắt đầu rơi, rơi trên mình người ấy, một bộ áo trắng như muốn hòa vào màn tuyết. “Ta thả nàng thì ai thả ta đây?” Kiếp này đã định rồi. Dù có tìm đến mức nào đi nữa, vẫn có người tới trước hắn một bước, tìm được nàng. “Tình duyên chín kiếp đã hết, ngài đừng quấn quýt không buông như thế…. sẽ hại nàng ấy thôi”. “Vốn đã không có đường lui, cứ thế cả đời cũng có làm sao”.  Khuôn mặt nam tử ẩn mình trong đêm tối, không nhìn rõ vẻ mặt ra sao nhưng giọng điệu lại như thể đang cười: “Nàng đau khổ thế nào, ta sẽ chịu gấp trăm lần như thế, nàng luân hồi đời đời, ta cũng sẽ bên nàng kiếp kiếp”. “Chỉ yêu như thế mà thôi….”. Kiếp này nàng đã cho ta thì mãi mãi phải cho ta. Một phần, một ly, không, dù là một chút cũng không được cho người khác. Thần đến diệt thần, Phật tới diệt Phật.   Thanh Ương, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình Kỳ Hoa hắn mà thôi. *** Một tác phẩm của Ôn Sưởng, nhắc đến Ôn Sưởng, nhiều bạn sẽ nghĩ ngay đến “Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân”. Giọng văn của “Vạn kiếp yêu” khá khác so với “Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân”, nếu hình dung giọng văn của “Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân” là nhẹ nhàng xen lẫn vui vui, thì “Vạn kiếp yêu” lại là nhẹ nhàng xen lẫn bình thản, thậm chí là trầm buồn. Ấn tượng của mình xuyên suốt “Vạn kiếp yêu” là tình yêu của Kỳ Hoa dành cho Thanh Ương quá sâu đậm, quá mãnh liệt, quá cố chấp, thậm chí là cực đoan, tình yêu ấy khiến Kỳ Hoa bất chấp tất cả mọi thứ, sẵn sàng hủy diệt mọi thứ để được ở bên Thanh Ương, để Thanh Ương chỉ nhìn thấy một mình hắn. Bất cứ điều gì có liên quan đến an nguy của Thanh Ương đều có thể khiến Kỳ Hoa nảy sinh nộ khí ngút trời, có thể hủy diệt cả vạn vật. Truyện mở đầu bằng khung cảnh rất nhẹ nhàng, rất bình yên, Thanh Ương là tiên sinh dạy học trong một ngôi làng nhỏ, Kỳ Hoa là một “cá yêu”. Truyện mở ra một không khí rất nhẹ nhàng, rất thanh bình, chỉ đơn giản là câu chuyện tại một ngôi làng nhỏ, với những câu chuyện nhỏ, với một con rùa đen, với những đứa trẻ mà Thanh Ương dạy dỗ, với câu hát “Ân Kì Lôi”, với chiếc ghế dựa lúc nào cũng đong đưa trước sân nhà, với một nam tử mặc y phục có hoa văn gợn sóng. Giữa họ có những hiểu lầm, Kỳ Hoa tưởng rằng Thanh Ương yêu một người khác – Thẩm Vân Vọng. Kỳ Hoa không còn giữ được bình tĩnh nữa, hắn chỉ cho phép nàng yêu một mình hắn, chỉ cho phép nàng gả cho một mình hắn, trong mắt nàng chỉ có một mình hắn. Kỳ Hoa đã giết chết Thẩm Vân Vọng, nhưng hắn không biết, thực ra rất nhiều chuyện không phải như những gì mắt đã thấy, tai đã nghe, người mà Thanh Ương yêu vẫn là Kỳ Hoa, nàng chấp nhận gả cho Vân Vọng cũng là vì Kỳ Hoa. Thanh Ương có buồn vì cái chết của thanh mai trúc mã Thẩm Vân Vọng chứ, nhưng nàng không bỏ được, không bỏ được tình yêu với Kỳ Hoa, vì yêu, nên hận thù buồn khổ cũng có thể chuyển hóa thành yêu. Hai người ở bên nhau, nhưng kiếp số đã định, Thanh Ương dần nhớ ra những kiếp trước của mình, kiếp nào cũng có bóng dáng của Kỳ Hoa trong sinh mệnh của nàng, kiếp nào nàng cũng yêu hắn, và kiếp nào nàng cũng qua đời khi tuổi thanh xuân vẫn chưa tàn, con đường phía trước vẫn đang rộng mở. Thanh Ương nhớ ra những lúc hai người bên nhau, dần dần cũng nhớ ra kiếp đầu tiên, kiếp mà nàng tên là Mạnh Quân Quy, từ đó, những hiểu lầm trôi nổi lại dần xuất hiện, quấn quýt vấn vương vào trí óc. Thanh Ương sợ hãi, sợ hãi rằng người mà Kỳ Hoa tìm kiếm bấy lâu rốt cuộc không phải nàng, hắn từ đầu đến cuối vẫn nhầm, sợ người mà hắn tìm là Đào Hề mà không phải Thanh Ương. Nàng là Thanh Ương, là Mạnh Quân Quy, là Lạc Tần, nhưng không phải Đào Hề. Nhưng Thanh Ương cũng không biết, thực ra từ đầu đến cuối, người mà Kỳ Hoa tìm luôn là nàng, chỉ có nàng, thực sự là nàng. Hắn làm rất nhiều việc vì nàng, hắn sẵn sàng hủy diệt cả thiên địa vì nàng, vì nàng mà nhập ma, từ thượng cổ chi thần mà thành ma. Số phận vẫn tàn nhẫn chia cắt hai con người yêu thương nhau tha thiết đến thế, Thanh Ương hiểu lầm, thân thể nàng tan vào vạn vật, nàng không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Chấp niệm của Kỳ Hoa quá sâu, hắn tìm nàng, nhưng tìm không thấy. Hắn vì nàng nhập ma, rồi lại thành thần. Sau này, khi Thanh Ương nhờ Phật Tổ mà được cứu sống, hai người dần gỡ bỏ những hiểu lầm. Cuối cùng, người có tình cũng về với nhau. Kỳ Hoa là của Thanh Ương. Thanh Ương chỉ là của mình Kỳ Hoa. Như đã nói, ấn tượng sâu sắc nhất của mình sau khi đọc “Vạn kiếp yêu” chính là tình yêu mà Kỳ Hoa dành cho Thanh Ương. Khi Thanh Ương vẫn là Lạc thủy chi thần, hắn cưng chiều nàng, yêu nàng, ở bên nàng. Hơn mười kiếp Thanh Ương ở nhân gian, hơn mười kiếp Kỳ Hoa luôn ở bên nàng. Tình yêu ấy quá sâu đậm, nếu cuối cùng hai người vẫn không đến được với nhau, thì phải nói là tác giả quá tàn nhẫn vì họ hy sinh quá nhiều, chịu đau khổ quá nhiều, hiểu lầm quá nhiều, tình yêu ấy quá sâu sắc, sâu sắc đến mức không gì che giấu được, thế gian vạn vật cũng chẳng sánh bằng. Trong truyện còn có một vài câu chuyện nhỏ xen vào giữa, đó là câu chuyện của những người ở Thủy ngục, đọc những câu chuyện của họ, thực sự khiến mình càng thấm thía, càng hiểu sâu sắc: không phải cái gì mắt đã thấy, tai đã nghe cũng đều là sự thật, đừng bao giờ nhìn mọi sự một chiều. Câu chuyện của Đào Hề - nữ phụ trong truyện cũng khiến mình rất cảm động, nàng ấy là một người cố chấp, dám yêu, dám hết mình, yêu sâu đậm, nhưng người nàng yêu là Phật Tổ - người mang trong mình cả vạn chúng sinh, đối xử với chúng sinh công bằng. Thực ra Phật Tổ có yêu Đào Hề, nhưng đáng tiếc, trách nhiệm trên vai hắn quá nặng, hắn không bỏ được. Hắn không đáng trách, nhưng bất kỳ ai khi đọc truyện, cũng đều thấy tiếc thương cho Đào Hề. Kết, truyện hay, đáng đọc, có đan xen cả kiếp trước kiếp này. *** Đời này nàng chỉ có hai nguyện vọng —— hắn yêu nàng, nàng chết trên tay hắn. Hắn nói: "Chướng do lòng sinh ra, tâm chết thì chướng diệt." Nàng trốn trên cây đào, cười đáp. Một đời này, hắn không yêu nàng, nàng cũng không chết trên tay hắn. Nàng chỉ là người vì hắn mà chết, cũng không phải do hắn cầm đao cắt hết huyết mạch trong cơ thể nàng, tay của hắn vốn không hề vấy máu. Đúng là đáng hận mà ——một đời này, nàng không được hắn yêu, cũng không được hắn hận. Vậy một đời này rốt cuộc tại sao ta phải sống đây? Vì sao ta phải tồn tại nữa? Ta là tình chướng của chàng, sao chàng không cho ta một chút tình để lại? "Giờ chướng của chàng mới hết, có phải là, có phải chàng vẫn luôn yêu ta không? A, trước kia, có phải chàng vẫn luôn yêu ta không?!" Thanh Ương đi rồi, nàng điên cuồng hỏi hắn, ôm hắn, thấp kém lại tuyệt vọng đến thế. Hắn thương xót nhìn nàng, không nói một lời, ánh mắt đó như thể nhìn thấy con dân mình, lúc nào hắn cũng sẽ từ bi như thế. Hai người nhìn nhau, Đào Hề bật cười ha hả, cười rồi cười, cười đến lúc mặt đầy nước mắt, cười đến lúc không kêu được tiếng nào—— chẳng qua hắn chỉ một lòng yêu thương muôn dân trăm họ, vì lẽ đó mới không đành lòng để nàng phải chết; trong lòng hắn có chướng, nhưng không liên quan đến tình, hắn quá từ bi, vì thế mới không đành lòng thương tổn dù chỉ một sinh mệnh. Nếu như hắn có chút tình cảm khác lạ với nàng, hắn đã để nàng chết sớm hơn một chút, bởi vì chết nàng mới có thể giải thoát, tình cảm của nàng mới không cần kết quả. Nếu như hắn có chút tư tâm, sẽ không để nàng tuyệt vọng khổ sở mà sống. Nhưng mà hắn không như thế —— chúng sinh mệnh. Nếu như hắn có chút tình cảm khác lạ với nàng, hắn đã để nàng chết sớm hơn một chút, bởi vì chết nàng mới có thể giải thoát, tình cảm của nàng mới không cần kết quả. Nếu như hắn có chút tư tâm, sẽ không để nàng tuyệt vọng khổ sở mà sống. Nhưng mà hắn không như thế —— chúng sinh trong mắt hắn đều bình đẳng, sao có thể có tư tâm. Đào Hề a, sao cứ chấp nhất như thế, ngàn vạn năm qua bao đêm không chợp mắt, ngày không yên ngủ, chỉ một câu "không cầu được" mà hành hạ đến chết đi sống lại, sao lại không có tiền đồ như thế? Quá không có tiền đồ! Chấp nhận đi, chấp nhận thôi... Nàng sẽ chết mà, Đào Hề. Nhưng vì sao vẫn không nỡ bỏ? Lẽ nào nàng tình nguyện mỗi ngày mỗi đêm bị tình yêu giày vò đến chết cũng không quên? Nàng không nỡ cái gì? Nàng không thể không yêu hắn sao? Nàng không nỡ tình cảm mãnh liệt ngàn vạn năm qua sao? Phải, ta không nỡ. Đào Hề nở nụ cười, nàng úp mặt vào lòng bàn tay người kia, hai hàng lệ chảy. Ta yêu chàng mà... Người vẫn đang bất động để mặc nàng tựa vào vội vã chạy tới ao sen, ngàn tỉ năm trôi qua ánh mắt chỉ có từ bi lại dâng lên vẻ thê lương. Trả lại cho nàng. Ngày qua ngày, cây đào phía sau Phật tổ lại càng thêm khô héo, hoa lá khắp nơi đều rơi hết, cành cây trơ trọi yếu đuối, không còn chút dáng dấp năm xưa. Đào Hề cảm giác sinh mệnh trôi đi, lẳng lặng nhìn người trước mặt quay lưng ngồi đó —— một đời này, yêu chàng không hối hận; nhưng nếu có kiếp sau, ta nhất định phải yêu người khác. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hóa thành một cánh hoa đào, lơ lửng từ từ rơi. Một đôi tay duỗi ra đón được, trên cổ tay người kia có mang một chuỗi nhưng nếu có kiếp sau, ta nhất định phải yêu người khác. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hóa thành một cánh hoa đào, lơ lửng từ từ rơi. Một đôi tay duỗi ra đón được, trên cổ tay người kia có mang một chuỗi phật châu, từng viên tròn tròn bóng loáng, màu gỗ đậm màu, cũng giống như trọng trách mà người đó vẫn mang, sắc mặt hắn trắng bệch, rõ ràng vẫn chỉ mới thiếu niên, nhưng đã phải gánh trách nhiệm Càn Khôn cửu giới muôn dân. Nhưng mà sắp không phải nữa rồi. Sắp không còn là phật nữa. Hắn vẫn không muốn mình là phật, hắn không làm phật được. Cánh hoa đào nhỏ nhỏ lẳng lặng nằm trong tay hắn, cánh hoa bắt đầu ố vàng, hơi nước dần biến mất, màu sắc tan đi, giống như nhìn một người từ độ tuổi dậy thì từ từ biến thành người già leo lắt, dần dần, dần dần, từng bước từng bước chết đi... Thiếu niên mặt mày trong sáng chậm rãi đưa tay lên, đặt nó đến bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống —— cẩn thận như thế, tình sâu như biển là thế, như gửi gắm hết những năm tháng yêu thương vào chiếc hôn này. Đời sau, nếu nàng không muốn gặp ta, ta sẽ cả đời không cưới; đời sau nữa, nếu nàng yêu ta, ta sẽ khiến nàng yêu ta trước. Ta muốn luân hồi làm người, không muốn làm phật nữa. Ta yêu nàng, Đào Hề. Mời các bạn đón đọc Vạn Kiếp Yêu của tác giả Ôn Sưởng.