Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên - Tịch Quyên

Cổ nhân nói nơi heo hút không thể sinh ra người hiểu lễ nghĩa quả nhiên không sai. Hắn thân là nhị thiếu gia của Trấn quốc công phủ tôn quý lại là biểu đệ ruột đương kim Hoàng Thượng lại bị lũ điêu dân này từ chối ân huệ, quá đáng hơn là nói hắn "đọc quá ít sách" Thế nhưng hắn không hiểu vì sao bản thân lại cứ thích tìm khó chịu, luôn cố gắng tìm cách trò chuyện với hắn ta. Mười năm trời, tháng nào cũng gửi thư cho hắn nhưng ba tháng đổi lại là một phong thư cãi lộn. Càng không ngờ hơn hắn ta lại dám cải nam trang đi thi, đậu luôn chức trạng nguyên. Dù là nam hay nữ thì hắn ta đều khiến người khác lo lắng như vậy. Không được! dù hắn có phạm tội khi quân phải chém đầu thì hắn cũng không muốn chỉ quen biết nàng có mười năm. *** Vốn dĩ quyển thứ tám mươi mà tôi viết không phải là chuyện này. Nội dung của câu chuyện ban đầu ấy tuyệt đối không có gì đặc biệt, chỉ là một câu chuyện ngôn tình bình thường, nhưng vì nó là quyển thứ tám mươi mà tôi viết trong sự nghiệp sáng tác của mình, càng là cột mốc hai mươi năm tôi trở thành "Tịch Quyên" nên xem ra phải rất thận trọng, thế nên, tôi không hề bất ngờ mà lao đầu viết... Tôi cũng không biết tại sao lại khó như vậy, mới viết được tám chương là quăng bản thảo, thật lâu cũng không có tâm trạng hoàn thành, thế là nó đã mất đi danh hiệu lấp lánh được tôi đánh dấu - "kỷ niệm quyển thứ tám mươi và hai mươi năm". Có lẽ, vận mệnh đã định mấy con số này rất ý nghĩa với tôi, vì thế nó không nên là một quyển ngôn tình hiện đại đơn giản nhưng không hề trơn tru. Quyển đầu tiên của tôi là truyện cổ đại, quyển thứ tám mươi cũng là truyện cổ đại. Thật thú vị. "Tình yêu đan xen thời gian" hoàn thành vào tháng bảy năm 1993, sau đó tôi được cho biết bản thảo được thông qua, tháng mười một xuất bản; lúc đó tôi cảm thấy mình chỉ là một vị khách qua đường trong giới ngôn tình, căn bản không định viết tiếp, quyển truyện ấy là quyển duy nhất trong đời được in thành sách, vậy cứ dùng tên thật để kỷ niệm. Mà bây giờ... tác phẩm vốn dùng tên thật để kỷ niệm kia đúng là một kỷ niệm hiếm thấy. Bởi vì chỉ có quyển đầu tiên được in mới có, đến quyển thứ hai, nhà xuất bản sẽ gọi điện thương lượng: cô lấy bút danh đi. Thế là, tôi cũng lấy bút danh mà không ngờ bút danh này lại dùng đến bây giờ chứ không phải chỉ dùng hai ba lần rồi chìm nghỉm trong biển sách mênh mông. Một bút danh có thể dùng đến hai mươi năm cũng là điều hiếm thấy; ngay cả bản thân tôi cũng không dám tin tưởng, suýt nữa đi mua bánh kem tự ăn mừng cho chính mình; trên bánh kem viết: Tịch Quyên, sinh nhật hai mươi tuổi vui vẻ. Sau đó tôi lại nghĩ, dù sao mình cũng đã qua cái tuổi ăn uống thả cửa cũng sẽ không béo phì rồi, loại chuyện như mua bánh kem chỉ nghĩ thôi là được, chứ nếu làm thật thì ăn xong sẽ khiến tôi vô cùng phiền não mất. Cho nên, rêu rao trong phần cuối truyện là được chứ đừng kiếm chuyện với thân thể của mình. Tuy luôn viết nhưng sau khi viết nhiều năm, tôi thường hay có cảm giác rằng tác phẩm mình đang viết có lẽ là quyển cuối cùng! Đâu ngờ hết năm này đến năm khác, dù mỗi ngày sáng tác ít nhưng luôn không ngừng nghỉ, một năm còn có thể viết hai ba quyển, điều này đối với tôi mà nói thật sự là rất cừ. Người sáng tác bình thường chỉ duy trì nhiệt huyết ở năm năm đầu; năm năm sau đó sẽ tự sinh ra nhận thức với mình rằng "ồ, mình là một tác giả chuyên nghiệp này!", lúc đó sẽ có lòng cầu tiến rất mạnh, cảm thấy mình phải có đạo đức nghề nghiệp nên có, thế là sẽ tìm về một số lượng lớn sách, cảm thấy tự mình cần mở rộng tầm mắt, trau dồi kiến thức, mỗi lần sáng tác đều phải càng dụng tâm hơn càng cẩn thận hơn càng phong phú hơn_____ Yêu cầu với bản thân nhiều thì người bị hành hạ không chỉ có chính mình mà còn có độc giả____được rồi, tôi thừa nhận là tôi tùy hứng, luôn thỏa mãn ước muốn sáng tác của mình trước tiên rồi mới nghĩ đến vấn đề độc giả có thích chuyện này hay không. Tôi luôn cảm thấy mình đã có may mắn làm một người sáng tác thì đương nhiên phải trút hết những thứ trong đầu cho thỏa thích, vậy mới không uổng phí. Sau mười năm sáng tác, chí khí tràn trề "ta là tác giả" đã bị mài mòn gần hết, tâm cảnh cũng bình lặng lại. Không còn quá để ý phê bình của độc giả, không còn khổ sở vì những bình luận ác ý trên mạng, đương nhiên, cũng không quá hồi âm nữa; sau đó, mỗi lần viết một quyển đều nghĩ rằng: đây hẳn là quyển cuối cùng nhỉ_____năm thứ hai mươi, khi viết quyển thứ tám mươi, tôi vẫn nghĩ như vậy.... Tôi nghĩ, bất kỳ một người sáng tác nào cũng rất khó phác thảo được cả đời làm nghề này của mình. Chúng tôi thừa nhận, khả năng sáng tác của một người là có hạn. Dù chưa từng dừng bút không có nghĩa là luôn đổi mới mà đa phần là lặp lại phong cách của mình, những câu chuyện viết khác đi cũng không khác quá nhiều. Tuy có tâm muốn đột phá nhưng nhận ra không dễ dàng như vậy; thế nên, người luôn sáng tác hai mươi năm như tôi cũng không dám nói mình có thể sáng tác đến năm thứ ba mươi hay bốn mươi......Mấy con số này kêu lên rất dọa người! Nếu thật sự có thể như vậy, tôi cũng sẽ sùng bái với sự kiên trì bền bỉ vĩ đại của mình. Thôi, quay lại đề tài chính. Sau khi nhiều lần bấm ngón tay xác định mình thật sự đã viết được hai mươi năm, tôi mới nhận ra, kỳ thực mấy năm nay lượng sáng tác của tôi tương đương với trạng thái nửa về hưu rồi! Khi tôi càng xem trọng nghề nghiệp này thì sẽ càng cẩn thận. Đồng thời, càng có ý định mỗi lần đều phải viết khác nhau, dù biết rõ rằng sức sáng tác không thể nào cuồn cuộn không dứt, nhưng cứ luôn gây sự với chính mình, thế là, viết chậm lại, ra sách ít hơn, hơn nữa cứ luôn không hài lòng với chính mình.......tôi luôn tự tìm phiền toái, cả đời này có lẽ cũng không thay đổi được. Tôi không rõ những tác giả ngôn tình xuất đạo cùng thời với mình còn bao nhiêu người vẫn kiên trì sáng tác nhưng tôi biết hoàn cảnh thị trường cực kỳ ác liệt, trong nhà sách ở Đài Loan ngôn tình không còn là thời kỳ cường thịnh chiếm nửa giang sơn nữa mà bây giờ đáng thương tội nghiệp nấp trong quầy sách nhỏ nơi xó xỉnh, không đất cắm dùi. Thời kỳ thịnh vượng và xuống dốc của ngôn tình, tôi đều đã trải qua. Thân là một thành viên trong đó, tôi từng rất khổ sở, từng rất căm giận bất bình, từng rất hoang mang, cũng từng có ý nghĩ từ bỏ. Nhưng, bất kể tâm tư thay đổi thế nào, bất kể tiếc nuối bao nhiêu vì sự xuống dốc của ngôn tình, từ đầu đến cuối tôi vẫn không có dũng khí chân chính buông bút___tôi yêu ngôn tình hơn nửa đời người, tôi là tác giả, lại càng là độc giả, luôn tâm niệm trong lòng rằng vất vả lắm mới làm tác giả, sao nỡ đành buông bút? Thế gian này làm độc giả cả đời rất dễ nhưng nếu muốn làm tác giả cả đời là hi vọng xa vời, đặc biệt trong thời đại ngày nay lại càng là như thế. Bởi vì yêu, cho nên không từ bỏ. Bởi vì không dễ dàng, cho nên không buông được. Mặc dù tôi cũng không biết tôi sẽ viết đến khi nào, nhưng cứ luôn cảm giác rằng cứ chống đỡ tiếp, gắng gượng tiếp, trong đầu còn có cốt truyện, hai tay còn có thể viết, nhà xuất bản còn sẵn lòng xuất bản cho mình, vậy thì, cứ tiếp tục thôi, đến khi tận mắt thấy một thời mới lại phất nó lên một lần nữa, đến lúc đó, dù có thoái lui cũng cam tâm hơn một chút. Được rồi, không nói mấy thứ này nữa. Nói về truyện lần này của chúng ta đi. Về hệ liệt "Bộ bộ tinh tâm" này, từ đầu tháng hai nhà xuất bản đã gọi muốn tháng sáu xong bản thảo, tức có hơn bốn tháng thời gian. Quãng thời gian này, tôi ôn lại cảm giác gấp rút đã nhiều năm chưa cảm nhận, người vốn quen chậm rãi hoàn thành bản thảo bỗng chốc phải hoàn thành trong thời gian giới hạn, thật vô cùng khó. Nói thực, tôi tháng sáu mới nộp bản thảo đã là muộn hơn người khác rất nhiều rồi. Không phải không muốn nhanh nhưng khó, gần mười lăm vạn chữ, viết đến mức khiến tôi thở hồng hộc, chết cả đống tế bào não, đúng là có sách thì sẽ có động lực, bất kể thế nào cũng phải để tác phẩm tốt hơn một chút, thế là lại càng tính toán chi li với nội dung cũng như câu chữ; càng đừng nói viết cổ đại phải tra tìm rất nhiều tư liệu, tuy hiện nay internet rất tiện lợi nhưng đôi khi bạn phải hiểu rõ hướng mình tìm mới có thể đưa vào chữ mấu chốt, đúng không? Ví dụ như, khi tôi quyết định để nữ chính mười tuổi thi đậu tú tài, vậy thì tôi phải tìm được chứng cứ để thuyết phục chính mình rằng tuổi nhỏ như vậy mà thi đậu tú tài không phải là không có khả năng. Thế là, tôi lên mạng hết tra lại tìm, cuối cùng cũng tìm được trạng nguyên trẻ tuổi nhất trong lịch sử__ Mạc Tuyên Khanh. Đó là người thời Đường Tuyên Tông, mười hai tuổi thi đậu tú tài, mười bảy tuổi thi đậu trạng nguyên, tuy bất hạnh trẻ tuổi mất sớm nhưng sự tích về cậu đến nay vẫn được lưu truyền ở quê nhà, được xây "Trạng nguyên từ", cúng bái vào lễ tết. Lại ví dụ như, tôi phải tìm trong lịch sử liệu thật sự có nữ trạng nguyên không? Sau đó, tôi phát hiện là có, khoa khi của Thái Bình Thiên Quốc mở đã cho ra một nữ trạng nguyên. Nữ trạng nguyên ấy tên Phó Thiện Tường, nghe nói tài mạo song toàn hiếm thấy, đáng tiếc Thái Bình Thiên Quốc chưa được mấy năm liền bị diệt vong; chủ trương nam nữ bình đẳng của Thái Bình Thiên Quốc đương nhiên cũng theo sự sụp đổ của chính quyền mà hóa thành bọt nước trong con sông dài lịch sử, tất cả những điều từng không được lịch sử xem trọng đều không cách nào kiểm chứng, hết thảy chỉ có thể trở thành "nghe nói". Viết truyện cổ đại chính là như vậy, độc giả sẽ không tích cực với bạn, nhưng tác giả lại luôn gây sự với chính mình, luôn cảm thấy phải cố hết sức tìm tư liệu lịch sử để thuyết phục bản thân về tính hợp lý của những điều mình viết. Dù sao cũng có thể nhân đó mà trau dồi kiến thức, đúng không? Cho nên nói, viết truyện cố đại đúng là một chuyện vừa vui sướng vừa đau khổ. Tóm lại, bị sách của mình hành hạ hơn bốn tháng, sau khi viết xong, tôi cảm thấy như tróc một lớp da, đồng thời lại đầy cảm giác thành tựu, cảm thấy cái đầu rỗng của mình được bổ sung không ít kiến thức. Phi Điền hiếm khi thiết kế hoạt động sách lần này, tóm lại là tôi viết rất vui thích, tôi nghĩ những tác giả khác tham dự cũng có cùng tâm trạng giống tôi, sau khi nỗ lực sáng tác vừa hồi hộp vừa mong đợi phản ứng của các bạn độc giả. Đây là quyển thứ tám mươi được tôi hoàn thành vào năm sáng tác thứ hai mươi. Tôi thích mấy con số này, thích cái năm này, thích câu chuyện này; cũng như, vừa khéo vào thời điểm này lại có hoạt động sách. Trùng hợp và viên mãn. Cảm giác thật tuyệt. Hi vọng mọi người cũng thích quyển sách này như tôi vậy. Tịch Quyên. Mời các bạn đón đoc Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên của tác giả Tịch Quyên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nước Cam Có Gas (Nước Soda Cam) - Nam Hề Xuyên
Khi còn nhỏ, bởi vì chai nước soda cam, Hạ Tang Tử trở thành người duy nhất có thể nói vài câu với Mạnh Hành Chu. Lúc thi đại học năm đó, Mạnh Hành Chu từ bỏ ngôi trường danh tiếng hàng đầu, nhờ vào thân phận thủ khoa mà gia nhập trường quân đội. Hàng xóm xung quanh đều xì xào ầm ĩ, Hạ Tang Tử cũng không nói một lời, chỉ là bỏ văn chuyển sang lý, tốt nghiệp ngành y. Lúc Mạnh Hành Chu tập huấn dã ngoại bị thương, cũng là Hạ Tang băng bó cho anh, trước sau cũng không nói một câu. Mạnh Hành Chu khó có khi nói nhiều: “Cô gái này cả người đều có y thuật, tất cả đều dùng trên người tôi.” Hạ Tang Tử buông tay, khom lưng, trán kề trán cùng anh, giọng nói đều không thiếu một chữ dừng ở tận sâu trong tim của anh. “Không dùng trên người anh, vậy em học y làm gì?” Sau này liên tục một tuần, trong đội đều đồn rằng ________ Đội trưởng Mạnh mặt lạnh bị tiểu thanh mai đùa giỡn, một tay che trán ngồi ở phòng y tế cả nửa ngày. -Váy trắng xe đạp, áo khoác bác sĩ rằn ri, những chú cá bay trên bầu trời xanh, tất cả đều là chúng ta. -Anh trai trúc mã dễ cáu giận x em gái áo bông tri kỉ nhà bên Nam chính có bệnh, nữ chính chuyên trị các chứng bệnh phức tạp như kiêu ngạo, khẩu phật tâm phi, hay ghen các loại. P/S: -Truyện sủng ngọt sâu răng aaa, không có sủng, chỉ có sủng hơn thoai – Nhảy hố đi, nhảy vào hố sâu không đáy này đi =))))) *** Nếu là lúc này ở đây là người xa lạ, Hạ Tang Tử nhất định sẽ không sốt ruột đi giải thích. Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, dù sao cũng không phải quen biết, muốn hiểu thế nào thì hiểu. Nhưng người này lại không phải người xa lạ, đáng sợ nhất, đây lại là người của Mạnh gia. Ở chỗ của Mạnh gia, bị người Mạnh gia thấy cô cùng Mạnh Hành Chu thật thật giả giả làm hành động thân mật, hơn nữa hành động này còn làm chú ấy hiểu lầm là tương lai của hai người còn phát sinh nhiều hành động thân mật hơn nữa, có thể giúp Mạnh gia có hậu. Hiểu lầm này đúng là hơi quá, nếu không giải thích rõ ràng, cô sao mà về đại viện đối mặt với vợ chồng già Giang Đông được, nha không đúng, đối mặt với trưởng bối hai nhà, sau đó cô phải đối mặt với nhiều cái miệng như vậy, sợ là nhảy sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch. Nghĩ đến đây, da đầu của Hạ Tang Tử tê dại, cô không kịp nghỉ nhiều, chỉ lo đuổi theo sau. Nhưng vị chú này, giống như đang nghĩ về giấc mơ đẹp "Mạnh gia sắp có hậu" không thể tự kiềm chế được, ôm cái dĩa đầy đủ hải sản bữa ăn khuya đầy hương sắc vị, trên chân giống như gắn động cơ, bưới đi mà cứ như bay. Sức của đôi bàn chân này, tốc độ này, thể năng này, chú à, chú chính là người đầy sức sống nhất trên thế giới này đấy. Hạ Tang Tử dùng toàn sức lực, miễn cưỡng mới đuổi kịp vị đại thúc đang tiêm máu gà này ở cổng lớn. Lại nói tiếp, cô cũng không biết xưng hô như thế nào, chỉ biết chú ấy là người phụ trách trại nuôi ngựa của Mạnh gia, cụ thể gọi là gì, ngay cả họ cô cũng không rõ ràng lắm. Đuổi theo sau mà không nói gì thì có chút không lễ phép, Hạ Tang Tử dừng một chút, quy củ nói, "Vị tiên sinh này, ngài hiểu lầm rồi, chúng cháu kì thật là....." Lão Trương quay đầu, vẫn nhiệt tình như cũ: "Đừng khách khí như vậy, chúng ta đều là người một nhà, cháu cứ theo Hành Chu gọi một tiếng Chú Trương là được rồi." Đầu Hạ Tang Tử có chút khó tiêu, dừng lại, đầu óc hỗn loạn nên nói lắp: "Trương....Chú Trương, chúng cháu vừa rồi không phải như chú nghĩ đâu, chú thật sự hiểu lầm rồi, cháu nói với chú này, chúng cháu chỉ là....." "Hừ-----, cô gái à, phải rụt rè chút." ... Mời các bạn đón đọc Nước Cam Có Gas (Nước Soda Cam) của tác giả Nam Hề Xuyên.
Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng (Cây Lựu Ngọt Như Đường) - Nam Hề Xuyên
Có một số chương có pass. Bản tin trường Trung học số 5 đưa tin, hôm ấy giao thông ở đường cao tốc vành đai ùn tắc, có vụ tông vào đuôi xe, trong đó một chiếc là siêu xe, một chiếc là xe second-hand cũ kỹ. Mạnh Hành Du bị thu hút bởi vẻ ngoài thần tiên của chàng trai ngồi sau, nhân cơ hội bắt chuyện: "Kết bạn Wechat đi, không cần bồi thường nữa." Trì Nghiên lạnh mặt ngồi trong chiếc xe nhỏ cũ kỹ, cả thân thể lẫn tâm hồn đều kháng cự, ra lệnh cho lái xe: "Mua xe của cô ta luôn đi." "..." Từng có thầy bói nói Mạnh Hành Du số trời sinh phú quý, không lo ăn mặc, chỉ thất bại về đường tình duyên. Mạnh Hành Du không tin, mãi cho đến khi gặp Trì Nghiên. Trước khi hết kỳ nghỉ hè, Mạnh Hành Du xóa nick Trì Nghiên, cũng thề trên trang cá nhân là trong vòng ba ngày nhất định sẽ tìm được niềm vui mới. Tối hôm ấy, Trì Nghiên dùng nick người khác bình luận vào bài viết của cô: "Quay lại đi, anh dạy em." Mạnh Hành Du tức không chịu nổi: "Sao? Em không thu phục được anh, chẳng lẽ không thu phục được người khác?" Trì Nghiên trả lời: "Anh sẽ dạy em cách thu phục anh." - Cô ấy bước vào tuổi mười sáu của tôi. Cô ấy cuồng nhiệt phóng khoáng, tôi bất ngờ chẳng kịp đề phòng. * Nhân vật chính: Trì Nghiên, Mạnh Hành Du *** Cô biết Trì Nghiên cũng không có ấn tượng tốt gì với mình. Mạnh Hành Du cảm thấy để bớt tổn hại, nếu đã không tốt cũng không nên để nó tệ đi. Nếu không mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, người khó chịu cũng là cô. Do đó, cả một tiết buổi sáng, Mạnh Hành Du không chủ động nói một chữ với bạn cùng bàn. Môn đầu tiên là Ngữ văn, Mạnh Hành Du cất sách tiếng Anh vào ngăn bàn, lấy sách Ngữ văn ra. Quyển sách này được phát vào hôm qua, tên còn chưa kịp viết, điền tên lên sách giáo khoa mới là một trong những niềm vui của Mạnh Hành Du. Mặc dù học không ra gì, nhưng nghi thức thì vẫn phải có. Thành tích tốt của một môn phải bắt đầu từ một chữ ký đáng yêu. Một chữ ký dễ thương luôn bắt đầu bằng một cây bút… Vậy túi đựng bút của cô đi đâu rồi, hả??? ... Mời các bạn đón đọc Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng (Cây Lựu Ngọt Như Đường) của tác giả Nam Hề Xuyên.
Ngộ Phật - Phù Hoa
Văn án Vừa xuyên không đã *beep* người xuất gia, Giang Trừng rất lấy làm áp lực. Đại sư bị cô *beep* có khuynh hướng Thánh, chẳng những không trách, còn lặng lẽ trở thành đùi vàng của cô. Cuộc sống tu chân bình thường ở thế giới khác của Giang Trừng – gái cường dịu dàng trong sáng kiểu Lỗ Trí Thâm* và bạn trai trâu bò. [*Một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc. À thì nghe nói người ta có vẻ ngoài lực lưỡng, mặt tròn tai lớn, mũi thẳng mồm vuông…] Mục tiêu số một: Về nhà bình an! Mục tiêu số hai: Dắt đại sư về chung! Giang Trừng: Đệt mợ chờ đã, đại sư à, chàng rốt cuộc có bao nhiêu nhân cách vậy! Em hem chịu nổi xì tai từ Thánh đùng cái thành Quỷ đâu! [PS: Chuyến này tính viết truyện dài tu chân, không ngọt ngấy như dạo trước, sẽ chăm chút tình tiết tu chân hơn.] Nhãn: Xuyên không, đại lục khác, tiên hiệp tu chân, ngọt ngào Nhân vật chính: Giang Trừng, Thanh Đăng *** Để cân băng sau hai tháng đọc tu tiên nam chủ choáng váng đầu óc, tớ quyết định nhảy một hố ngôn tình tu chân (tu chân làm hàng thôi) hài hước bỉ bựa để đổi gió.  Đúng tiêu chí ngôn tình, truyện tu luyện 3 phần, yêu đương 6 phần, lâu nhâu 1 phần. Điểm nổi bật là giọng văn bỉ bựa hài hước, đông tây kim cổ kết hợp cả cúng, nhân vật nữ chính xuyên không nên toàn dùng tiếng lóng, tiếng mạng, tư duy logic cũng giật cục đá nhau chan chát với thời đại, phối hợp với một dàn nhân vật tưng tửng chập cheng trong cả truyện tạo thành một nồi lẩu thập cẩm.  Giang Trừng là một cô nhân viên văn phòng mẫn cán, ba mẹ li dị, hai chị em cô nương tựa nhau sống riêng. Vì tăng ca liên tục, một hôm nằm ngủ cô mệt quá mà nghẻo củ tẻo, để làm em dai thơ sống bơ vơ lạc lõng. Xuyên đến thời cổ đại, trong một thế giới tu chân, vừa mở mắt ra cô đã rơi vào tình cảnh vô cùng hiểm nghèo. E hèm, ấy là lúc nguyên thân bị chuốc thuốc đè nghiến một vị tăng nhân đắc đạo ra mà “beep”. À thì theo tag ngôn tình, ta có #419,#tình_một_đêm, #cường_thủ_đoạt_hào trong truyền thuyết, cơ mà phiên bản ngược. Sau đó hai người thoát khỏi kẻ gian, đại sư tuy bị cô “beep’ nhưng vẫn rất dịu dàng cưu mang cô về chùa chữa bệnh còn cô thì ngày ngày dằn vặt áy náy vì mình đã xấu lại còn “híp” một đại sư không vướng bụi trần như vầy.  Sau này đại sự còn giúp cô tìm một môn phái tu tiên để làm đệ tử, nhờ đó cô hòa nhập với thế giới này, cộng với thiên phú của thân thể này mà từng bước thăng cấp. Tại đây cô gặp được một vị sư phụ cà chớn thích xỏ lá đồ đệ, đại sư huynh shota ngoại hình 12 tâm hồn sói đói 30 có gian tình với sư phụ, nhị sư tỷ aka nhị sư huynh đẹp tuyệt trần nhưng tính tình chảnh chó độc miệng, tam sư tỷ dịu dàng ga lăng đốn tim bao thiếu nữ (ko nhầm đâu ạ, là thiếu nữ nhé) nhưng lại chung tình với gã ma ốm họ Hứa. Còn bản thân cô ấy hả, ngoại hình tuấn tú, tóc dài buộc lơi phất phơ tuấn láng, dung nhan sáng sủa hài hòa cười tựa gió xuân, đạo y trắng phấp phới, đảm bảo liếc cái thiếu nữ chỉ còn nước gục tim. Ấy chết, hình như có gì đó sai sai! Vâng, nữ chính của chúng ta hễ ra đường là các cô nương đỏ mặt, lại còn thêm vụ học tập tính tình tam sư tỷ nên phong độ cứ gọi là ngời ngời, thường xuyên giúp đỡ các em gái.  Nữ chính sống rất phóng khoáng, dễ hài lòng, suy nghĩ lạc quan, yêu người không yêu mình cũng không cảm thấy quá khổ sở, biết tự tìm niềm vui, biết nhìn vào điều tích cực. Chính vì tính cách lạc quan, thi thoảng lạc quẻ này mà trong truyện xảy ra biết bao tình huống dở khóc dở cười, cũng khiến cho nữ chính được nhiều người yêu mến.  Đọc đến đây chắc mọi người đoán được nam chính là ai rồi, vâng, chính là anh hòa thượng bị rape đầu truyện ))) Anh là Thanh Đăng đại sư nổi tiếng trong giới tu chân, là một đại sư chính hiệu, tấm lòng bao la nhân ái, bị rape cũng không oán than còn lấy ơn báo oán, đối xử chăm chút dịu dàng với nữ chính. Ý lộn, thực ra là anh cũng có tình cảm với chị đi, do anh bị rút phần “tình” trong bản thể cho nên cách thể hiện của anh với nữ chính nó cũng hơi khác lạ. Nam chính là kiểu mẫu chu đáo, ôn nhu, thể hiện bằng hành động chứ không phải lời nói. Tuy không nói ra lời tình cảm với nữ chính, lại thi thoảng mới xuất hiện một chập nhưng hành động của anh đong đầy ấm áp cưng chiều, rất ngọt ngào đáng yêu. Lần thứ 2 nữ chính bị chuốc thuốc (đến cô cũng phải thốt lên cẩu huyết vãi), anh đã không ngần ngại dâng hiến mình một cách dịu dàng nhất cho cô, ahihi, và thế là tèn ten, có bảo bảo ra đời.  Trải qua kiếp đại nạn của giới tu chân, tường tỏ tiền căn hậu quả kiếp trước kiếp này, cả hai người đã giải đáp được thân phận thực sự của đối phương cũng như đoạn duyên buộc họ với nhau từ kiếp trước. Lịch kiếp thành công, Thanh Đăng đã có được đáp án thực sự về chữ “tình” với Giang Trừng và về chính bản tâm của mình, để dệt nên cái kêt đẹp cho đôi lứa, để cuối cùng 1 nhà ba người cũng có thể hạnh phúc bên nhau, dù đội hình bây giờ có vẻ hơi sai sai (bố 12 tuổi, mẹ 7 tuổi và con gái đã thành thiếu nữ to đoành).  Ngoài dàn chính, truyện có các nhân vật vừa cute vừa bựa rất đặc sắc. Ví như sư tổ trong hắc thất dạy đồ đệ tu luyện “công kích vào chỗ nào mới khiến nam tu không cửng nổi”, “Làm thế nào để từ chối nam tu mạnh hơn mình”. Ví như sư phụ và đại sư huynh suốt ngày chim chuột nhưng thực ra còn chưa được ăn mặn do là đại sư huynh tuy 100 tuổi nhưng ngoại hình mới 12, sư phụ ra tay không nổi dù đại sư huynh cam kết nàng muốn to bao nhiêu cũng được. Ví như nam phụ aka em trai của nữ chính Hạc Kinh Hàn, nam thần mặt lạnh đằng đằng sát khí, idol của biết bao thiếu nữ thiếu nam ước mong rước về làm đạo lữ song tu. Thế nhưng đằng sau vẻ đẹp trai lồng lộn ấy chính là anh chàng stundere cuồng chị, chẳng là chàng ta cũng xuyên không, trước cả chị mình, từ bé đã ngờ ngợ 1 giấc mộng, sau này có cơ hội nhận chị thì lập tức biến thành chó béc giê, canh chị như canh xương. Anh chàng được ví như sát thần, cả đời coi kiếm như đạo lữ, cưới kiếm làm vợ, thế mà thấy chị trở về thì vứt kiếm đánh xoảng, vợ cũng ném sang 1 bên. Buồn cười nhất là màn nhận chị, nam thần mặt đơ bỗng vọt ra trước mặt nữ chính hỏi “how are you”, làm cô rớt quai hàm, thiên tài tu đạo Hạc tiền bối mà nói tiếng Anh á???? Sau này anh chàng rất là hằm hè với đại sư nam chính nhưng cũng ngấm ngầm giúp hai người được đoàn tụ, buồn cười cả mấy đoạn dân tình cứ đoán già đoán non Giang Trừng là nam tu, còn là người yêu Hạc Kinh Hàn.  Nói chung là truyện rất vui vẻ thoải mái, hài kinh khủng, vừa đọc vừa cười khằng khặc ))))) Mấy đoạn yêu đương rải thính đều đều, ngọt ngào kích thích phết, tình yêu cũng lạ, vì nam chính là nhà sư, tác phong cũng đường đường chính chính như đại sư chứ không phải sói đội lốt sư đâu. Mấy đoạn pha hài của truyện vừa bựa vừa duyên, truyện tu chân nhưng làm hàng thôi, tình tiết đơn giản lắm, chủ yếu vẫn là ngôn tình hường phấn. Nhiệt liệt đề cử chị em ủng hộ em Kéo dịch nốt nào! *** Giang Trừng về giường nướng một giấc đến chiều, mở cửa đón nắng hoàng hôn, thỏa thuê híp mắt vươn vai. Tịch dương mới đẹp làm sao ~ Bỗng một bóng đen trờ tới, che khuất ánh mặt trời trước mắt. Là Hạc Kinh Hàn, hắn đanh mặt đứng lặng nhìn cô. Giang Trừng đầy ngờ vực: Ấy? Gì thế, trông Hạc tiền bối như có hàng ngàn điều muốn nói với mình vậy? “Ơ, Hạc tiền bối? Anh có tâm sự à?” Giang Trừng ướm hỏi. Hạc Kinh Hàn lẳng lặng gật đầu. Giang Trừng tò mò đứng đợi, nhưng hắn vẫn mãi im lìm. Lòng hiếu kỳ của Giang Trừng đã chạm đỉnh, song Hạc Kinh Hàn không nói thì cô cũng chẳng thể lay hắn ép cung được, đành kiên nhẫn chờ. Rốt cuộc, khi tịch dương sắp khuất, Hạc Kinh Hàn buông lời. Hắn nói: “How are you?” Giang Trừng: “Fine thank you, and you?” Mà khoan, Giang Trừng vô thức trả lời xong mới thấy sai sai, Hạc nam thần… Hạc Kinh Hàn của Vô Cực đạo quán vừa mới xổ tiếng Anh? Tiếng Anh?! Giang Trừng bước lùi sập cửa, sờ cằm suy tư. Mình lại trúng mộng yểm của Yểm Ma rồi ư? Chứ sao Hạc nam thần biết nói tiếng Anh được ha ha ~ Mà giấc mơ này sai quá rồi ha ha ~ Giang Trừng vỗ tay cười nhạt cốc đầu mình, dạo này hay nghĩ tào lao, thành ra mơ cũng lạ lùng. Bỗng tiếng Hạc Kinh Hàn lại vang lên ngoài cửa, hắn bình thản nói: “Em là Giang Tầm… chị à.” Giang Trừng bỗng ngẩn ngơ, sau đó tung cửa, to giọng: “Gì cơ!” “Em là Giang Tầm.” “Em trai tôi?” Giang Trừng trợn mắt, rối trí ôm trán, “Không thể nào, sao anh lại là em trai tôi được, hai người chẳng giống gì nhau, cả thế giới đang sống cũng khác. Tôi biết tỏng rồi, Hạc tiền bối đừng đùa nữa. Hay tôi đang nằm mơ? Mộng cảnh của Yểm Ma?” “Không phải mơ, em là Giang Tầm.” Hạc Kinh Hàn bình tĩnh nhấn mạnh. Giang Trừng sắp bứt trụi dúm tóc mái tiêu soái phong lưu của mình rồi, “Nhưng sao cậu lại có thể là Giang Tầm? Cậu chứng minh mình là Giang Tầm tôi xem?!” Hạc Kinh Hàn ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Nhà mình có bốn thẻ ngân hàng, mật khẩu theo thứ tự là 1****9, 4****7, 4****8, 2****6.” Giang Trừng: “Chẳng là tôi quên sạch mật khẩu mấy tấm thẻ đấy rồi, không chắc cậu đáp có chuẩn không.” Hạc Kinh Hàn: “Ngày 15 tháng 7 năm 2004.” Đó là ngày hai chị em bắt đầu sống cùng nhau, hằng năm cứ vào dịp này, cả hai sẽ nấu thật nhiều món ngon, làm tiệc linh đình. ... Mời các bạn đón đọc Ngộ Phật của tác giả Phù Hoa.
Châm Nương - Vĩ Ngư
◇ ĐÔI LỜI ◇ Cũng không có gì để nói luôn nên tớ quyết định dịch đôi dòng đối đáp của Cá tổng… Cá tổng: Cảm ơn mọi người đã bên mình từ tháng một đến tháng hai! (Chị ấy đăng truyện từ 30/1-1/2) 1. [+177] Hôm qua có người nổi tiếng bảo rằng một ngày chị chỉ gõ 700 chữ, chị nghĩ sao về chuyện này? (Chú thích: Đinh Mặc đăng weibo rằng, đang nản vì mỗi ngày gõ được có 2000 chữ, hỏi bạn, bạn bảo mỗi ngày bạn viết được 700 chữ thôi, thấy tự tin hẳn.) Trả lời: Vu khống! 700 chữ đâu ra, ví dụ như hôm nay chị còn chưa viết chữ nào… 2. [+137] Cá tổng xịn ghia ???????????????????????? Chị đăng chậm mấy ngày thì có phải bọn em bên chị từ năm chó đến năm heo không. Trả lời: Sao đồng chí không nói sớm! Hối hận-ing. 3. [+113] Từ tháng 1 đến tháng 2, nghe có vẻ dài ghê… Trả lời: Công nhận, chị nghĩ mình cần nghỉ ngơi 4-5 tháng gì đấy mới khôi phục được nguyên khí. 4. [+67] Chưa có truyện mới ạ, em nhớ Thần Côn của em… Trả lời: Thần Côn bảo Thần Côn không nhớ em. 5. [+61] Sợ hết hồn. Trả lời: Ơ mọi người làm sao thế nhỉ, đây là một câu chuyện hết sức ấm áp. 6. [+33] Cá tổng cá tổng, trả lời em đi, em bỏ bê học hành đọc truyện của chị bao nhiêu năm mà chị chẳng nỡ nhìn em một cái. Trả lời: ????. 7. [+18] Cá tổng cá tổng, đây chỉ là truyện ngắn thôi hay là preview của truyện dài vậyyyy. Trả lời: Nó có vận mệnh riêng của nó, phàm nhân như chúng ta sao có thể đoán được… 8. [+14] Đến giờ ăn trưa thấy có chương mới, em mừng đến độ có thể ăn thêm mấy thìa cơm! Trả lời: Có cần chị giúp em giảm cân hong? *** Mã Thủ trở dậy trong âm thanh ồn ã, náo nhiệt đặc trưng của buổi sớm. Ấy là một ngày đẹp trời với nắng vàng rực rỡ, một anh trung niên bê chậu rửa mặt đang khom khom nhìn gã: “Chú say sưa thế nào lại ngã ngửa trước cửa nhà tôi thế này?” Mã Thủ nghển cổ nhìn anh mà đầu hãy còn bùng nhùng. Hình như tối qua có chuyện gì đó, gã mang máng nhớ về một người đàn bà cao gầy, mặc trang phục cổ xưa. Chị ta cầm xẻng lật, xào một chảo sáng loáng những kim là kim, tiếng lạo xạo còn văng vẳng đâu đây. Huyệt Thái Dương giật thình thịch nhức nhối, Mã Thủ day day hai cái chợt biến sắc, ngồi phắt dậy, sờ soạng khắp đầu. Không vết thương, không vảy sẹo, thậm chí cả băng vải cũng không thấy tăm hơi… May! May quá đi mất! Mã Thủ quay lại, sau lưng gã là một cửa hàng nho nhỏ mở sớm, vẫn số 5, nhưng lại là phố Thái Lai. “Phố Thái Lai” mà xe buýt 981 rẽ vào từ đường Hải Ninh. Cái tên hay thật, qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, mọi rủi ro, long đong đều tiêu biến. Gã lần túi áo, điện thoại vẫn còn đây nhưng ứng dụng “Tìm thầy bắt bệnh” đã biết mất. Nhưng kệ mẹ nó, Số 5 phố Bà Sa hay B36 Châm Nương gì gì, kệ xác! Có sức khoẻ là có tất cả, không sức khoẻ là không có gì. Mã Thủ cười ha hả như điên như dại, cười đến chán chê mới phủi mông nhổm dậy, đi ra đầu phố. Đã sang ngày mới, một ngày ngập tràn hy vọng để bắt đầu một cuộc đời mới, cuộc đời không còn băng vải, không vương mùi máu, không lổm ngổm bọ ruồi. ... Mời các bạn đón đọc Châm Nương của tác giả Vĩ Ngư