Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đời Bình An (1972)

Thể loại: Tình cảm lãng mạn, truyện vừa, thời chiến, HE... Số chương: 5 chương full Lần đầu gặp nhau, không hiểu sao anh ấy lại la tôi, thế nhưng sau lại cứu tôi. Lần thứ hai gặp nhau, anh lại mở lời với tôi, nhưng lại hỏi một câu mà tôi chẳng biết nên trả lời thế nào. Anh nói:  - Tôi muốn đồng chí Hoa bày tỏ với người đồng chí thầm thương. Làm sao mà tôi nói được, người tôi thầm thương vừa mới nói như vậy xong, sao tôi có thể bày tỏ bây giờ. Nhưng mà anh không biết tôi có tình cảm với anh sao?! Đến lần gặp thứ mấy cũng không nhớ nữa, anh hôn tôi xong lại hỏi: "Đồng chí Hoa đồng ý nhập hộ khẩu vô nhà tôi không?" với lời hứa "cho em sống đời bình an". Rồi đêm tân hôn, tôi ôm anh khóc lớn, nói anh hứa không bắt nạt em mà! Anh cười bảo, khờ quá làm chuyện vợ chồng thì đàn bà phải đau... Câu chuyện tình đáng yêu và dễ thương của cô quân y với anh chàng Tiểu đội trưởng, lấy bối cảnh năm 1972 trước ngày giải phóng mùa xuân năm 1975. Về thanh xuân, về tình yêu và tình vợ chồng trong thời chiến, đáng trân trọng lẫn gìn giữ. Cùng những sự kiện nổi bật diễn ra ở miền Nam suốt 3 năm trước khi đất nước thống nhất, như Mùa hè đỏ lửa hay việc Trung Quốc chiếm đóng quần đảo Hoàng Sa... ...... *Tư liệu tham khảo: Wiki tiếng Việt "Chiến tranh Việt Nam". *** Đó là đầu xuân 1972, năm ấy tôi mười tám tuổi, làm y tá trong quân y rồi theo phẫu sư đoàn đóng trong rừng An Giang dưới miền Tây. Tôi băng bó và chăm sóc vết thương cho nhiều thương binh cả nam lẫn nữ nhưng chung quy tôi vẫn là đứa con gái mới lớn, chưa từng tiếp xúc gần gũi với đàn ông, dù bác sĩ giao việc gì tôi cũng cố gắng làm hết, duy cái chuyện lau rửa vết thương nơi chỗ kín cho nam thương binh nằm liệt giường thì tôi không làm được! Tôi cố chấp lắc đầu trước mặt bác sĩ, và trước mặt anh chàng Tiểu đội trưởng. Tiểu đội hơn chục người vừa bị địch xung kích, mấy đồng đội của anh ta bị thương nặng do trúng đạn hoặc trúng bom mới được khiêng về đây hai hôm trước. Đây là lần đầu chúng tôi giáp mặt nhau. Anh ta cao phải tới thước tám, thân hình to lớn trong áo bộ đội lấm đất, đầu đội nón kết, khuôn mặt sáng sủa ưa nhìn với nước da hơi ngăm, ánh mắt hướng vào tôi nghiêm nghị khó chịu: - Tại sao đồng chí không làm? - Tiểu đội trưởng, em là gái chưa chồng, chỗ đó của đàn ông... sao em có thể? - Đã gia nhập quân ngũ, chấp nhận làm y tá thì đồng chí phải săn sóc thương binh dù với mọi vết thương, ở bất cứ vị trí nào. Đồng đội tôi xả thân chiến đấu, còn đồng chí ở đây phân biệt nam nữ, vậy có đúng không? Tôi nhìn anh ta, thầm nghĩ ngoài chiến trường có cái khổ của chiến trường, nơi quân y cũng có cái khó của quân y, anh ta tại sao không thể thông cảm cho một đứa con gái mới làm y tá hơn một năm như tôi? Bác sĩ đứng giữa khó xử, anh Khánh từ đâu chạy lại, bảo để anh làm giúp tôi vì anh là y tá nam, sẽ dễ hơn! Tôi thấy anh cười gật đầu với mình, liền nói câu cảm ơn. - Đồng chí cứ vậy sao thành y tá thành thạo được? Tôi không thích đứa con gái suốt ngày chỉ biết khóc khi ở ngoài chiến trường khói lửa này. Tiểu đội trưởng quay lưng rời đi, tôi bặm môi, chị Miên đứng kế bên an ủi: - Thôi để ý chi, người ta là Tiểu đội trưởng, đòi hỏi nghiêm khắc là chuyện thường. Nghe đâu, tiểu đội anh ta cũng khá lắm đó. Giỏi vậy sao bị địch xung kích bị thương tới mấy người? Tôi không nói ra lời đó chỉ quay lại công việc của mình, trước khi rời lán, tôi còn nghe loáng thoáng chị Miên nói với anh Khánh, Tiểu đội trưởng hình như tên Khởi! Tôi biết anh ta đề cập đến chuyện khi nãy tôi đứng trong góc bếp khóc thầm. Tôi khóc vì nhớ nhà chứ không phải vì tôi sợ! Tía tôi hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ, mùa đó miền Tây địch bắn phá cầu đường dữ dội hòng ngăn tiếp tế từ quân ta, tía tôi cùng mấy đồng chí giao thông chung vai quyết giữ đường lên biên giới. Cả đời tía tôi bảo vệ những con đường, những vòng bánh xe chở quân, chuyển hàng từ hậu cần ra tiền tuyến. Má có mình tôi, hồi đó đi làm ruộng má đau đẻ giữa chừng. Má nói lúc mở mắt ra thì nghe tiếng tôi khóc rồi, xung quanh thấy mấy bông dại nở nhụy, thế là đặt luôn cái tên Nhụy Hoa. Nhiều người đọc trại, cứ gọi tôi là nhị này nhị nọ miết. Má bảo tôi hãy như hoa dại, kiên cường khoe sắc, cả đời vui vẻ hồn nhiên. Mong mỏi của má khó thành khi năm mười bảy, tôi xin má đi bộ đội, má không nói gì ngoài việc đồng ý. Má biết thời chiến tranh, những lứa thanh niên luôn xung phong đi bộ đội, góp sức mình trong việc giải phóng nước nhà. Má bảo tôi cẩn thận với con trai, đừng quên nhiệm vụ của mình, môi trường quân đội kỷ luật, đứa con gái như tôi sẽ được rèn giũa nghiêm khắc. Tôi kiên quyết là vậy, thế mà ngày ra đi nước mắt chảy mãi không ngừng. Tôi chọn quân y, chẳng cần phải ra tận chiến trường cầm súng giết địch, ở đây tôi có thể chăm sóc cho nhiều người, giúp họ xoa dịu những cơn đau do chiến tranh bom đạn khốc liệt gây ra. Tôi học trong lớp y tá quen được nhiều đồng chí nữ, có người đang độ xuân xanh cũng có người đã lấy chồng đẻ con. Lớp học nam nữ học chung, và tôi biết anh Khánh. Người đen nhẻm, tốt tính, hay cười. Anh chăm lo cho tôi lắm, tôi xem anh như anh trai. Cái duyên thế nào khi khóa học trôi qua, tôi với anh lại về cùng một đơn vị, thế là thân càng thêm thân. Tôi hay gửi thư cho má, lúc đầu ở đây tôi nhớ nhà lắm, dần dần thì nguôi ngoai. Quân y làm việc liên tục, ca trực không lúc nào ngơi nghỉ, nhiều đêm vừa đặt lưng xuống chiếu nhắm mắt chưa bao lâu đã nghe tiếng bom dội lại, biết ngay thể nào cũng có thương binh chở đến. Hơn một năm, qua những ca trực vất vả tới sáng, tôi cũng quen rồi. Chiều chiều ngơi tay chút, chị Miên rủ tôi qua lán mấy anh nam nói chuyện cho vui. Nơi đây chỗ nào tôi cũng dám đi, riêng có chỗ này thì e dè, vì mỗi lần tới đây đều thấy toàn đàn ông con trai, họ thấy tụi tui lại chọc ghẹo liên tục. Vài lần tôi từ chối mà chị Miên có chịu đâu, bảo anh Khánh ở bển trông em qua đấy hoài! Tôi sang đó chỉ nói được dăm ba câu với ảnh, chẳng làm gì khác. Hôm nay qua tới nơi, tôi không những thấy mấy anh quân y mà còn vài bộ đội chiến đấu với cả Tiểu đội trưởng tên Khởi kia. Nhóm bộ đội thân thiện nói râm ran kể đủ thứ chuyện đánh Mỹ, anh chàng Tiểu đội trưởng ở trong lán, lâu lâu nhìn ra ngoài và vừa thấy tôi lại quay mặt đi. Chị Miên để ý người ta hay sao mà cứ hỏi: - Ảnh ít nói quá hả? - Anh Khởi cũng hòa đồng lắm, không xét nét cấp trên cấp dưới, bình thường thì vui vẻ nhưng ra tới chiến trường thì nghiêm túc dữ thần. - Ảnh nhiêu tuổi, có vợ chưa? - Mới ngoài hai mươi, chưa vợ. Nhiều cô đòi thương mà ảnh từ chối hoài hà. - Thế chị hỏi kỹ vậy, định hỏi cưới Tiểu đội trưởng tụi này hả? - Ờ thì ảnh gật cái là tui hỏi cưới liền! Chị Miên bông đùa, ai nấy đều cười rần rần trước tánh bạo dạn của chị. Từ trong lán Tiểu đội trưởng đi ra, tôi thấy mọi người lập tức im bặt, chắc sợ đội trưởng la cho một trận vì biết nãy giờ mình trở thành mục tiêu bị bàn tán cỡ nào. - Tôi vô rừng có chút việc, mấy đồng chí ngồi đây coi mắt tới đồ đạc giúp tôi. - Đồ quan trọng lắm hả Tiểu đội trưởng? - Mấy cái đó mất, tôi không làm lại được. Dõi theo bóng dáng anh ta khuất sâu trong rừng, mọi người tiếp tục câu chuyện dở ban nãy. Tự dưng tôi tò mò nhìn vô lán, trên chiếc bàn nứa ọp ẹp là một cuốn sổ cũ, mấy lá thư rồi vài thứ lỉnh kỉnh. Tôi nghĩ chắc thư tình của anh ta. Không khí đang vui vẻ thì thình lình máy bay đến. Đằng sau những ngọn cây cao vút, bọn địch ập tới chẳng khác gì sấm sét. Một bộ đội liền đứng dậy nói rõ ràng nhưng không quá lớn: "Chúng đánh tọa độ đó!", một thứ ánh sáng lạnh chớp giật, đất bên dưới rùng mình một cái. Tất cả chúng tôi nằm sát xuống nín thở, tiếp theo đất đá cùng mấy cành cây lớn từ trên đầu đổ ào xuống. Máy bay địch vẫn ở trên cao, hết đợt này lại đến đợt khác! Loạt bom không thả trực tiếp xuống chỗ này, mà cách một khoảng nhưng đủ để rung chuyển mấy cái lán dựng siêu vẹo tại đây. Không ai bảo ai, chúng tôi lập tức đi tìm chỗ nấp. Trong đầu tôi khi ấy bất giác nhớ tới Tiểu đội trưởng, phía rừng nơi anh ta vừa đi về gần với chỗ đánh tọa độ của địch, không biết anh ta may mắn thoát được không. Rồi mắt liếc nhanh về bàn nứa, có mấy thứ đồ quan trọng anh ta nói giữ hộ. Mặc xung quanh cây lớn đổ ào, tôi chui vô lán, quýnh quáng lấy cuốn sổ với thư từ, kèm theo vài thứ khác. Một tiếng bom dội ầm, tôi giật mình thụp xuống, chợt có ai đó nắm vội tay tôi kéo giật lại, nhìn qua mới phát hiện là Tiểu đội trưởng. "Chạy mau!", anh ôm chặt lấy tôi chạy vội ra khỏi lán. Máy bay địch còn quay mòng trên đầu kèm theo từng đợt pháo sáng rực. Tìm được khe đá an toàn, anh ta đẩy tôi vào bên trong núp, còn mình đứng nửa thân ngoài nửa thân trong. Tiếng ầm ầm dội ở ngoài, địch bắn hai mươi ly nghe rát cả tai. Khe đá chật chội tối om, và tôi cảm nhận hơi ấm truyền vào lòng bàn tay mình. Vai tôi với vai Tiểu đội trưởng đụng nhau, tay anh ta vẫn nắm chặt tay tôi, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần gũi với con trai đến vậy. Tôi nhìn sang bên, ánh sáng yếu ớt của buổi chiều cùng pháo sáng trên cao giúp tôi nhìn rõ bóng dáng to lớn đang che chắn ngoài cửa khe. Vị đội trưởng trong tấm áo bộ đội mạnh mẽ lẫn quyết liệt khi bảo vệ tôi. Hình ảnh đó như đập vào trong tâm trí tôi, rất lâu về sau... Máy bay cuối cùng cũng bay đi. Bắt đầu nghe âm thanh lào xào, chắc mọi người đã trở lại dãy lán, tôi với Tiểu đội trưởng cũng đi ra. Không bị dội bom nhưng cành cây đổ xuống làm vài cái lán bị sụp. Chúng tôi nhanh chóng chạy về chỗ lán của phẫu sư đoàn, may chỗ này chưa bị thiệt hại nhiều. Đứng một lúc, tôi phát hiện vai phải của Tiểu đội trưởng chảy máu, màu đỏ thấm đẫm vải áo. - Tiểu đội trưởng, anh bị thương rồi kìa! - Vết thương nhẹ thôi, không sao. - Rồi anh ta nhìn tôi - Nghe tiếng máy bay, tôi chạy vội về thấy ai nấy đều tìm chỗ nấp, sao đồng chí còn chạy vô lán? Bấy giờ mới sực nhớ, tôi đưa ra cái túi vải cũ sờn mà ban nãy kịp bỏ đồ vào trong đó, trả lại cho anh ta và nói rõ: - Hồi nãy anh đi có nhờ coi giúp những thứ này, anh nói rất quan trọng nên em mới quay vô lán để lấy cho anh. Tôi thấy Tiểu đội trưởng ngây người một thoáng, vẻ mặt giống kiểu vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên, tiếp theo anh ta đón lấy cái túi vải rồi mở ra xem, tôi nghĩ là mình đã lấy đủ hết. Sau đó anh ta nhìn lại tôi, giọng dường như nhẹ nhàng hơn chút: - Đây là nhật ký của tôi với mấy lá thư gia đình gửi, vài kỷ vật của đồng đội, đúng là quan trọng nhưng không đến mức khiến đồng chí phải mạo hiểm như vậy. Nghe anh ta nói thế bất giác tôi thấy chàng trai này hiền lành đến lạ, lúc này trông anh thật khác với sáng nay khi quở trách tôi. - Tại em nghĩ chạy vô lấy ít đồ chắc cũng không sao. - Đồng chí nhỏ nhắn vậy mà gan lớn quá. - Nhưng hồi sáng Tiểu đội trưởng nói em chỉ biết khóc. Thật tình tôi chỉ buột miệng nhắc lại thôi, nào ngờ Tiểu đội trưởng trở nên khó xử liền đưa tay lên gãi đầu, nhưng anh ta quên mất mình đang đội nón kết thành ra càng thêm bối rối, tôi trông thế mà buồn cười vô cùng. - Sáng nay tôi không đúng khi nặng lời với đồng chí. Tôi thấy đồng đội đau đớn vì bị thương nên sốt ruột, không thông cảm khi đồng chí là một cô gái. - Cái đó em hiểu, điều em không thích là Tiểu đội trưởng nói em chỉ biết khóc. - Ban nãy thấy đồng chí liều mình thì tôi biết cô can đảm cỡ nào rồi. Không nghĩ Tiểu đội trưởng khó tính đó lại khen mình, tôi ngượng ngùng cười. - Đồng chí tên gì? - Nhụy Hoa, cái tên nghe hơi buồn cười, má đẻ em trong bụi hoa dại nên đặt vậy. - Tôi thấy cũng hay, thế đồng chí biết tên tôi chưa? - Nghe mọi người nói Tiểu đội trưởng tên Khởi. - Phong Khởi, là nổi gió đó. Đồng chí thấy ở đâu nổi gió thì ở đấy có tôi. - Tiểu đội trưởng cũng biết nói đùa nghen. - Quê đồng chí Hoa ở đâu? - Em ở Vĩnh Long. - Ủa vậy là đồng hương rồi, tôi cũng ở Vĩnh Long đây. Tôi nghe tiếng anh cười khẽ, cùng lúc một đồng chí bộ đội đi tới hỏi về hành trình ngày mai, anh gật đầu xong quay qua tôi nói rằng: - Mai tiểu đội tôi phải rời khỏi đây, chẳng biết chúng ta có còn gặp lại không. - Quân y tụi em thường đâu có ở một nơi, chỗ này bị địch đánh tọa độ lần thứ ba rồi, có lẽ sẽ phải dời đi chỗ khác. Phong Khởi tỏ vẻ tiếc nuối, mà cũng lạ, lòng tôi cũng mang chút nuối tiếc. - Thôi, trong thời chiến gặp gỡ nhau vậy cũng là cái duyên. Đồng chí bảo trọng, mong có ngày gặp lại, đến lúc đó hi vọng đồng chí trở thành y tá giỏi giang. - Tiểu đội trưởng, anh cũng bảo trọng. Tôi dứt lời, Phong Khởi liền đưa tay lên mái tóc rối của tôi, khoảnh khắc ấy tim tôi đập nhanh kỳ lạ. Mãi đến khi anh lấy xuống một bông hoa dại vô tình vướng vào tóc lúc nào chẳng hay, thả rơi nó vào lòng bàn tay tôi. Anh cười, nhìn thật duyên, đôi mắt long lanh hơn cả những vì sao trên trời đang dần về đêm. Lúc anh quay đi, tôi không hiểu cảm giác xao xuyến này của mình là gì... Chỉ biết rằng, tôi đã ép khô bông hoa dại ấy, cất vào sổ tay giữ cho riêng mình. Hôm sau, Phong Khởi cùng tiểu đội lên đường, còn rất nhiều những trận chiến đang chờ đợi họ. Phẫu sư đoàn chúng tôi cũng chuyển đến chỗ khác. Sau lần đó, lòng tôi tràn đầy hi vọng lẫn chờ đợi, dẫu thứ mình đợi thật mơ hồ. Thời chiến, gặp gỡ rồi chia xa là điều rất hiển nhiên. Không ai trong chúng tôi biết được định mệnh phía trước của mình là gì, sẽ ra sao. Dù vậy, những con người mang trong mình trái tim thanh xuân này vẫn tiếp tục hành trình gian khổ vì lý tưởng lẫn khát vọng về một tương lai hòa bình. ...[Và năm ấy, xảy ra một sự kiện lớn, đó là Chiến dịch Xuân - Hè, còn gọi là "Mùa hè đỏ lửa 1972", bước ngoặt vô cùng quan trọng gần như thay đổi cục diện chiến tranh miền Nam bấy giờ. Chiến dịch kéo dài gần một năm, bắt đầu từ tháng ba năm 1972 đến tháng giêng năm 1973 do Quân Giải phóng miền Nam hòng chống lại chính phủ Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Hòa. Cuộc tấn công diễn ra với quy mô lớn, tiến thẳng vào tuyến phòng ngự quan trọng ở Quảng Trị - Thừa Thiên Huế, Bắc Tây Nguyên, miền Đông Nam Bộ. Thời điểm đó mây Quảng Trị nhuộm một màu đỏ, Tây Nguyên khói lửa ngày đêm, những con đường miền Tây ngập tràn lửa đạn, một phần các tỉnh Bình Long, Phước Long, Tây Ninh được giải phóng với mười tám tháng ròng rã của chiến dịch Nguyễn Huệ trước khi Hiệp định Paris 1973 được ký kết.] ... Thắng trận nhưng thương vong cũng không ít. Ngoài tiền tuyến bộ đội chiến đấu ngày đêm, nơi hậu cần quân y chúng tôi không biết một ngày phải tiếp nhận bao nhiêu thương binh, trải qua bao nhiêu cuộc phẫu thuật xuyên đêm. Kỳ lạ thay, dù mệt mỏi đến đâu, hay trong những giấc ngủ chập chờn, thì tôi vẫn luôn nhớ về một hình bóng rất xa xôi. Nhớ ngày hôm đó, hình ảnh chàng trai đẩy tôi vào khe đá và đứng chắn bên ngoài bảo vệ, nhớ nụ cười của anh, đôi mắt sáng lấp lánh, cả bông hoa dại anh lấy xuống từ mái tóc tôi... Thời chiến đầy gian khổ mà cũng kỳ diệu thay, người ta có thể mang trong mình bóng hình không bao giờ gặp lại, hay một lời hứa chưa từng được nói ra, vậy mà vẫn chẳng cách nào quên được. Mời các bạn đón đọc Đời Bình An (1972) của tác giả Võ Anh Thơ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thiên Táng - Hân Nhiên
Tên ebook: Thiên Táng (full prc, pdf, epub) Nguyên bản tiếng Anh: Sky Burial Tác giả: Hân Nhiên Thể loại: Tiểu thuyết, Văn học phương Đông   Người dịch: Trần Thị Thanh Loan   NXB: Nhà xuất bản Văn học   Ngày xuất bản: 2009   Số trang: 262   Kích thước: 13.5x20.7 cm   Giá bìa: 45.000 VNĐ   Người gõ: picicrazy   Tạo prc: lilypham   Nguồn: e-thuvien.com   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Giới thiệu: "Cuốn sử thi về tình yêu và trí tuệ - vượt lên mọi nỗi buồn đau khôn nguôi để nâng đỡ tâm hồn con người." - Mail on Sunday "Một trường ca bi tráng của sự mất mát và cứu chuộc, của lòng chung thủy bền bỉ vượt qua mọi biến đổi số phận khôn lường." - Financial Times "Dệt nên từ những chi tiết cực kỳ thú vị về văn hóa Tây Tạng và Phật giáo, câu chuyện của Hân Nhiên được viết với một nỗ lực hòa giải đẹp đẽ và hết sức sâu sắc." - Publishers Weekly. "Chấn động và ám ảnh" - Sunday Times. "Câu chuyện về người phụ nữ phi thường được viết lên bởi một phụ nữ phi thường khác này sẽ còn mãi trong lòng độc giả." - Sunday Times. Đôi nét về tác giả: Hân Nhiên (Xinran) sinh năm 1958 tại Trung Quốc, hiện sống tại Anh cùng chồng và con trai. Hân Nhiên được đánh giá là một trong số những nhà văn nữ thành công nhất của văn học Trung Quốc đương đại. Cuối thập niên 1980, cô bắt đầu làm việc tại Tân Hoa xã và nhanh chóng trở thành một trong những nhà báo, phát thanh viên xuất sắc nhất đương thời. Năm 1997, Hân Nhiên sang Anh quốc định cư. Tại đây, cô đã viết tác phẩm đầu tay The Good Women of China: Hidden Voices, cuốn sách ghi chép lại những câu chuyện về cuộc đời người phụ nữ Trung Hoa mà cô được nghe kể thời còn dẫn chương trình phát thanh Words on the Night Breeze. Tác phẩm thành công ấn hành năm 2002 và được dịch ra hơn 30 thứ tiếng này đã đưa cô trở thành nhà văn, nhà báo nổi tiếng tại Anh, Trung Quốc, cũng như khắp thế giới. Thiên táng - cuốn sách thứ hai của cô, xuất bản năm 2004, cũng được đón nhận hết sức nhiệt liệt. Câu chuyện cảm động này đã đánh dấu tên tuổi cũng như phong cách Hân Nhiên. Tác phẩm của cô đi sâu vào các vấn đề lịch sử - văn hóa, ngợi ca tình yêu và nhân phẩm, đồng thời thể hiện lòng cảm thông chân thành với số phận con người, đặc biệt là những nạn nhân  chiến tranh. Cho đến nay,  Hân Nhiên đã xuất bản năm cuốn sách, bao gồm: - The Good Women of China: Hidden Voices (Hảo nữ Trung Hoa - 2003) - Sky Burial (Thiên táng - 2004) - What the Chinese Don't Eat (2006) - Miss Chopsticks (2008) - China Witness (2008) Mời các bạn đón đọc  Thiên Táng của  tác giả Hân Nhiên.
Titanic trong Vũ trụ - Tess Gerritsen
Tên ebook: Titanic Trong Vũ Trụ (full prc, pdf, epub) Nguyên bản: Gravity Tác giả: Tess Gerritsen Thể loại: Giả tưởng, Phiêu lưu, Tiểu thuyết, Văn học phương Tây NXB: Văn Hóa Thông Tin Người dịch: Hoàng Long Số trang: 444 Năm xuất bản: 2010 Hình thức bìa: Mềm Kích thước: 15x22cm Giá bìa: 85.000 Chụp hình sách: Hoàng Liêm Đánh máy: Trang Trang, welcome1985, pe’ Nhpl, oh_bon, cockroach, voxuanlanh1990, manchester96 Soát lỗi chính tả: Trang Trang, Hoàng Liêm Tạo prc: Trang Trang Nguồn: e-thuvien.com Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Titanic trong Vũ trụ - Tess Gerritsen Giới thiệu: Bác sĩ Emma Watson đã được huấn luyện cho cuộc phiêu lưu của cả đời cô: đó là nghiên cứu các sinh vật trong vũ trụ. Nhưng nhiệm vụ của cô trên Trạm vũ trụ quốc tế đã biến thành cơn ác mộng không ai có thể tưởng tượng nổi khi một mẻ các sinh vật đơn bào bắt đầu phát triển vượt tầm kiểm soát - nó khiến cả phi hành đoàn trên trạm đau đớn và chết. Emma đã cố gắng ngăn chặn dịch bệnh đó trong khi dưới trái đất, người chồng đã ly thân của cô, Jack McCallum làm việc không kể ngày đêm ở NASA để đưa cô trở về. Nhưng không có cách nào cứu cô. Dịch bệnh có nguy cơ đe dọa những người trên trái đất. Các phi hành gia bị mắc kẹt trong quỹ đạo, bị cách ly trên trạm - ở đó họ đang lần lượt chết…  Đôi nét về tác giả: Tác giả Tess Gerritsen   Tess Gerritsen là một bác sĩ điều trị và một tác giả nổi tiếng thế giới. Tác phẩm tiểu thuyết đầu tay của bà về sự trì hoãn trong y học đã dành được rất nhiều lời khen ngợi. Harvest là cuốn sách bán chạy nhất theo tờ Thời báo New York. Bà cũng là tác giả của nhiều cuốn sách bán chạy khác như: - The Mephisto Club,  - Vanish, Body Double,  - The Sinner,  - The Apprentice,  - The Surgeon,  - Life Support,  - Bloodstream  - Gravity.  Tess Gerritsen sống tại Maine. Có thể ghé thăm website của bà tại địa chỉ www.tessgerrritsen.com Mời các bạn đón đọc Titanic trong Vũ Trụ  của tác giả Tess Gerritsen.
Anh Có Thể Giữ Bí Mật? - Sophie Kinsella
Tên ebook: Anh Có Thể Giữ Bí Mật? (full prc, pdf, epub) Nguyên tác: Can You Keep A Secret? Tác giả: Sophie Kinsella Thể loại: Lãng mạn, Tiểu thuyết, Văn học phương Tây Dịch giả: Trần Hoa Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn Công ty phát hành: Nhã Nam Số trang: 368 Trọng lượng: 572 gram Hình thức bìa: Mềm Kích thước: 16 x 24 cm Giá bìa: 80.000 Năm xuất bản: 2012 Tạo prc: Hoàng Liêm Nguồn: fb.com/smartebooksvn   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Anh Có Thể Giữ Bí Mật? Giới thiệu: Bí mật cỏn con thì được. Nhưng bí mật lớn thì bạn phải dè chừng… Trở về từ Ottawa sau thương vụ đàm phán không thành, máy bay của Emma Corrigan rơi vào vùng nhiễu loạn không khí. Động cơ rền rĩ, máy bay chao đảo, đồ uống bắn tung tóe, và tiếng hành khách lầm rầm cầu nguyện khiến cô thực sự hoảng loạn và tuyệt vọng. Trong những giây phút kinh hoàng nhất cuộc đời mình ấy, cô cảm thấy cần phải nói chuyện với ai đó để tự trấn an mình. “Chúng ta sẽ không thể sống sót. Tôi biết chúng ta sẽ không thể. Thế là hết. Tôi mới hai mươi lăm tuổi, vì Chúa. Tôi chưa sẵn sàng. Tôi còn chưa đạt được bất cứ điều gì. Tôi chưa từng có con. Tôi chưa từng cứu được một mạng sống... Tôi còn chưa bao giờ leo núi, tôi chưa xăm mình. Tôi thậm chí còn không biết mình có điểm G hay không...” Và cứ thế, những bí mật riêng tư nhất của cô ào ào tuôn ra như thác lũ với một người đàn ông xa lạ ngồi bên cạnh, để rồi một chuỗi những tình huống dở khóc dở cười bắt đầu mở ra sau đó... Một câu chuyện xoay quanh những bí mật nhỏ đầy thú vị khiến ta phải đọc ngấu nghiến, phải bật cười và thấy lòng mình ấm lại bởi ánh sáng lấp lánh của một tình yêu chân thành. “Tác giả của series Tín đồ Shopping lại mang đến một tác phẩm vui nhộn và dí dỏm mang đậm dấu ấn của riêng cô.” –– Booklist  Tác giả: Sophie Kinsella Sophie Kinsella, tên thật là Madeleine Wickham đang sống tại London cùng chồng và ba con. Cô từng là giáo viên và phóng viên tài chính. Cô cũng từng viết nhiều tác phẩm dưới tên thật của mình, nhưng phải đợi đến khi loạt truyện về Tín đồ Shopping được xuất bản, tên tuổi của cô mới lọt vào danh sách các tác giả có sách bán chạy hàng đầu thế giới. Một số tác phẩm của Sophie Kinsella: - Bộ 5 tập Tín đồ Shopping - Tín Đồ Shopping Mini - Điện Thoại này dùng chung nhé - Hồn Ma Sành Điệu - Em còn nhớ Anh - Anh có thế giữ bí mật? Mời các bạn đón đọc Anh có thể giữ bí mật của tác giả Sophie Kinsella.  
Chúa có đó không? Là con Margaret - Judy Blume
Tên ebook: Chúa Có Đó Không? Là Con, Margaret (full prc, pdf, epub) Nguyên tác: Are You There God? It’s Me, Margaret   Tác giả: Judy Blume   Thể loại:  Hài hước, Sách hay, Tiểu thuyết, Văn học phương Tây   Dịch giả: Vũ Thu Trang, Lê Hồng Vân    Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn    Công ty phát hành: Nhã Nam     Số trang: 188    Trọng lượng: 220 gram    Hình thức bìa: Mềm    Kích thước: 13 x 20.5 cm    Giá bìa: 48.000    Năm xuất bản: 2012   Tạo prc: Hoàng Liêm   Nguồn: fb.com/smartebooksvn    Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Chúa có đó không? Là con Margaret Giới thiệu: 1 trong 100 cuốn sách hay nhất từ 1923 do tạp chí Time bình chọn Margaret Simon, cô sắp tròn mười hai, thích tóc dài, cá ngừ, mùi mưa, và những thứ màu hồng. Cô mới từ New York chuyển đến Farbrook, New Jersey. Cô đang lo lắng làm sao hòa nhập được với đám bạn mới gồm Nancy, Gretchen, và Janie. Thế nên khi mấy cô nhóc lập một câu lạc bộ bí mật để tán về những điều riêng tư như bọn con trai, áo lót, và kỳ kinh đầu tiên, Margaret đã hào hứng nhập hội. Vậy nhưng, không ai biết rằng Margaret có một mối quan hệ đặc biệt khác, với Chúa, theo cách của riêng cô. Với Chúa, cô mới có thể thổ lộ hết, mọi chuyện, về gia đình, bạn bè, về cả hot boy Philip Leroy. Margaret vừa hài hước, thực tế, lại vừa ngọt ngào, dễ thương. Khi đọc “Chúa có đó không? Là con, Margaret”, bạn sẽ hiểu tại sao cuốn sách là món ăn tinh thần ưa thích của hàng triệu độc giả, và suốt vài thập kỷ qua đã trở thành một tác phẩm kinh điển không thể bỏ qua dành cho tuổi mới lớn. Nói chuyện với Chúa là cách mà Margaret trò chuyện với chính bạn một cách trong trẻo nhất! Tác giả:  Tác giả Judy Blume Judy Blume sinh ngày 12/02/1938, thuở nhỏ sống ở thành phố Elizabeth, bang New Jersey (Mỹ), có thói quen sáng tác truyện trong tâm trí. Khi trưởng thành, bà chuyển đi sống ở rất nhiều nơi khác nhau, và chỉ đến nay mới viết những câu chuyện đó lên giấy. 33 cuốn sách của bà được dịch ra hơn 31 thứ tiếng, và giành được hơn 90 giải thưởng, nhưng không có giải nào quý giá hơn sự ái mộ mà các độc giải dành cho bà. Judy hiện đang sống cùng chồng tại Bờ Đông của Mỹ.  Những lời khen tặng dành cho tác phẩm: “Bằng sự nhạy cảm và khiếu hài hước của mình, Judy Blume đã ‘bắt sóng’ được niềm vui, nỗi sợ cũng như cảm giác băn khoăn đang bao phủ lấy một cô gái tuổi mới lớn.”   – PUBLISHERS WEEKLY  “Chúa có đó không? Là con, Margaret đầy những đoạn hội thoại dí dỏm và nghiêm túc một cách thực tế, mang lại những cảm giác vô cùng thật.”   – SCHOOL LIBRARY JOURNAL “Văn phong sinh động, nội dung tự nhiên, và mọi vấn đề đều được giải quyết vừa hài hước vừa đầy cảm thông.”   – THE BULLETIN OF THE CENTER FOR CHILDREN’S BOOKS    Mời các bạn đón đọc Chúa có đó không? Là con Margaret của tác giả Judy Blume.