Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chuyện Người Tùy Nữ (Margaret Atwood)

“Sự Cám dỗ của Chuyên chế” là tên một cuốn sách của Jean-François Revel (1924-2006) tôi mượn đặt cho bài viết này bởi câu chuyện kỳ dị cay đắng và bóp nghẹt lồng ngực của Chuyện người tùy nữ có lẽ trước hết cảnh cáo ta về một tiềm năng mang tính dị truyền lịch sử của một thứ nhu cầu, ham muốn, và khả năng đáp ứng nhu cầu ấy nơi con người, cái hoàn toàn có thể diễn đạt như là sự cám dỗ của chuyên chế.

Cám dỗ chuyên chế lớn đến độ người ta thấy nó thấp thoáng đằng sau mỗi chân lý hay lẽ phải mà lịch sử từng biết đến.

Ở đây, đó là nền chính trị thần quyền của một “Nước Cộng hòa Gilead” - cái tên có lẽ là một kiểu chơi chữ: Cộng hòa do Chúa dẫn dắt. Khái niệm này bản thân nó là một trong những sản phẩm sáng tạo nhất của trí tưởng tượng: một nền cộng hòa trong khi chờ Chúa trở lại.

Đối với bất cứ ai chỉ cần một chút quan tâm đến thời sự thì đơn giản đó đã là một mẫu hình có trong thực tế, và tính sáng tạo kỳ quái của nó, tính tưởng tượng phi thường của nó, lại phải nhờ đến văn học làm môi trường phát lộ - như trong cuốn tiểu thuyết này.

Chuyện người tùy nữ tuy nhiên lại không đi con đường phân tích có tính chất sử thi các hiện tượng, các sự kiện và biến cố ở tầm mức ta quen hình dung về cái gọi là Lịch sử; việc này có đối chứng ở phần cuối của cuốn tiểu thuyết, không đánh số trang, như một phụ lục hay một vĩ thanh độc đáo dưới tiêu đề “Chú dẫn lịch sử về chuyện người tùy nữ”. Tìm mua: Chuyện Người Tùy Nữ TiKi Lazada Shopee

Toàn bộ câu chuyện chính tập trung vào thể hiện cái trải nghiệm của nhân vật người Tùy nữ, chính là người đã kể câu chuyện này. Và đây là một tác phẩm hiếm hoi cho ta thấy một trải nghiệm cá nhân có thể được mô tả thích hợp, trọn vẹn, sâu sắc và triệt để như thế nào.

Trước hết đó là một thực nghiệm gắt gao: tước bỏ những điểm chuẩn quen thuộc luôn dựng lên gợi lên cái nhìn từ bên ngoài hay là một hình thức cái nhìn bên ngoài về một con người: tên tuổi, những đặc điểm nhân thân và những chuỗi liên hệ xoay quanh, đi và đến từ những đặc điểm ấy.

Nhưng nói cho đúng thì đó không phải là sự tước bỏ, mà, giống như một ngọn đèn không cần tự soi sáng cái đui của nó, nhân vật người Tùy nữ kể chuyện đã đặt ta vào một quan hệ nội tiếp với ý thức của chị ta, vào bên trong cái nhìn của người kể chuyện, bên trong đôi mắt căng thẳng, lo âu, kìm nén và sắc sảo luôn bị chặn giữa “hai cái cánh” khi đi ra ngoài “để chúng tôi không thấy được, nhưng cũng không bị thấy” (tr.17), cũng là đôi mắt luôn luôn nhìn thấy những mảnh vỡ của quá khứ chính mình, những mảnh vỡ của đời sống, và của Lịch sử…

Sự tước bỏ ấy, hay là sự đặt ta vào bên trong cái ý thức cá nhân, cụ thể đặc thù mà vẫn vô danh ấy, lạ thay lại làm nổi bật lên, sắc nét một cách khó có thể sắc nét hơn, chính cái con người cá nhân đó.

Ngay từ những câu kể đầu tiên, người kể đã lôi chúng ta vào một con sông lười của dòng chảy tâm lý nhân vật, cái dòng ý thức của chị ta; nhưng chỉ đến vậy thôi: chúng ta không buộc phải lặn ngụp, chúng ta ngồi trên những chiếc phao để nghe con sông kể về chính nó như một thứ giáo cụ trực quan.

Và người Tùy nữ không quên thỉnh thoảng lại nhắc nhở chúng ta về tình trạng đó. Chị ta sẽ bảo: “Tôi những muốn tin mình chỉ đang kể chuyện” (tr.59), hay: “Bên kia cửa là cuộc sống bình thường. Tôi sửa lại: bên kia cửa trông như cuộc sống bình thường” (tr.187), v.v…

Dường như để nhấn mạnh hành động kể, việc “Tôi” chuyển thành lời cái trải nghiệm của “Tôi” - một việc có tầm quan trọng sống còn, có giá trị bằng toàn bộ tương lai vô vọng trong hoàn cảnh của “Tôi” lúc đó, có giá trị đúng bằng sự sống còn bởi tách mình được khỏi cái thực tại kinh khủng thông qua hành động biến nó thành chuyện (vì tạm thời không có cách nào khác) và do đó, “ai tin được rằng chuyện kể chỉ là chuyện kể sẽ có cơ may cao hơn” (tr.59), có giá trị bằng sự tồn tại của những người thiết thân cho mình bởi hành động kể tạo lập người nghe và “Tôi kể, vì thế người tồn tại” (tr.356), người tạo thành thế giới cho tồn tại của “Tôi” - dường như để nhấn mạnh hành động kể quan trọng như thế nên người Tùy nữ hơn một lần đã ra sức làm rõ việc kể chuyện này.

“Đây là tái dựng…” (tr.183), chị ta cho thấy những câu chuyện trong câu chuyện; chị ta kể lại lời kể của người bạn gái thân Moira mà “không thể nhớ đúng từng từ, bởi không cách nào chép lại”, nhưng “tôi đã cố sao cho càng giống cô càng tốt. Cũng là một cách giữ cho cô sống” (tr.330).

Đó hoàn toàn không phải là điều nằm ở bình diện một mánh lới kể chuyện, hoàn toàn vượt qua cấp độ những thủ pháp của một người kể ý thức sâu sắc về hành động kể của mình. Tôi đã nói rồi: chị ta đưa chúng ta lên những chiếc phao (gì cũng được!) trên một dòng chảy của ý thức.

Có chuyện chị ta kể đến hai lần, liên tiếp; như chuyện chị ta ngủ với Nick lần đầu tiên; vừa kể dứt, chị ta bảo: “Tôi bịa ra đấy. Không phải thế đâu. Mà là thế này” (tr.350).

Hai lần kể cho cùng một câu chuyện - và ta thấy trong khoảng thời gian đó không phải là ta đứng yên hay dòng sông kia ngừng chảy, lại càng không quang cảnh kia lặp lại, cho dù vẫn chuyện đó thôi.

Vậy thì điều ta thấy ở câu chuyện được nhân đối ấy phải chăng là hai cái thực tại khác nhau, cho dù không khác đáng là bao, mà song song tồn tại? Hay phải chăng ở những khe hở giữa hai thực tại không trùng khít lên nhau đó ta lờ mờ thấy một thực tại thứ ba khác hẳn, không được rọi chiếu, không hiển ngôn?

Vâng, nếu có như vậy thì ta cũng không bao giờ biết được.

Mà câu chuyện bảo ta rằng nó kể về những thực tại mang tính ý hướng, những sự kiện chỉ trở nên thực tế bởi có một ý thức soi rọi vào bằng ý định và sự cố ý của mình, bởi có một ý thức đã kinh qua các sự kiện đó để biến chúng thành sự kiện, đã trải nghiệm chúng để liên kết chúng vào kinh nghiệm của chúng ta, biến chúng thành thực tế.

Và cái ý-thức-người-Tùy-nữ đó, trước khi kết thúc câu chuyện, càng tỏ ra day dứt hơn bởi tính trải nghiệm cá nhân mà hành động kể của chị bộc lộ:

“Tôi ước gì câu chuyện này khác đi. Tôi ước nó văn minh hơn. Tôi ước mình hiện ra trong đó tốt đẹp hơn, bớt do dự, bớt phân tâm vào những điều nhỏ nhặt. Tôi ước nó có đầu có đuôi hơn. (…) Thứ lỗi cho tôi vì chuyện này quá nhiều đau thương đến thế. Thứ lỗi cho tôi nó rời rạc từng mảnh vụn, như xác người kẹt giữa hỏa lực cánh sẻ hay ngũ mã phanh thây. Nhưng tôi nào có làm gì sửa được. Tôi cũng đã cố đưa vào ít thứ tốt lành rồi đấy. Hoa chẳng hạn, bởi chúng ta sẽ ra sao nếu không có hoa?” (tr.355-356)

Quả là có một số đoạn rất đẹp, sống động một cách độc đáo, về hoa, mà tôi tin bạn sẽ cảm thấy ở đấy chủ yếu là các chất liệu: nhựa cây, cánh hoa và lá vò nát trên ngón tay, màu đỏ tự nhiên một cách khó hiểu ở chỗ bông hoa rụng ra, v.v… chứ không phải những bức tiểu họa duyên dáng nào đó.

Và không phải là những biểu lộ trữ tình.

Trong câu chuyện của Người Tùy nữ này không có hy vọng, không có tương lai, cho nên những khi hoa hiện lên trong trải nghiệm cá nhân căng thẳng của chị ta thì nó hiện lên như những biểu tượng trong mơ của cả hai điều ấy, đồng thời cũng biểu trưng cho các ký ức về những gì gọi là hy vọng và tương lai.

Hoa đó chính là hoa “ước gì” và hoa “Thứ lỗi cho tôi…” trùng điệp trong đoạn văn trích ở trên.

Người Tùy nữ lăp lại “ước gì” và “xin thứ lỗi” ngay trước một đoạn tàn bạo đến cực điểm - trường đoạn chị ta kể về buổi hành quyết định kỳ được gọi là “Cứu chuộc đàn ông”. Bạn sẽ phải tưởng tượng cảnh một người còn sống bị một nghìn con mèo nhà xé xác.

Nhưng ở đây tôi muốn nói đến sự lặp lại những khẳng định về hành động kể, về việc kể chuyện - sự lặp lại rõ ràng cố ý của Người Tùy nữ.

Đúng là có sự tô đậm, rất phong cách, một nét nữ tính trong những ước gì và xin thứ lỗi đó.

Tuy nhiên không chỉ là như vậy.

Trở lại một chút phần lời kể ở trang 59, đã trích ở trên, chị ta đã phân định rõ ràng: “Tôi những muốn tin mình chỉ đang kể chuyện. Tôi cần tin thế. Tôi phải tin thế…”, song ngay sau đó thì: “Đây không phải tôi đang kể chuyện. Đây cũng là tôi đang kể chuyện, trong đầu mình; trong lúc vẫn đang sống tiếp.”

Như vậy, không thể rõ ràng hơn: trải nghiệm cá nhân phải là một trải nghiệm ở cấp độ thứ hai - cấp độ của ý thức nhận thức về chính nó, cũng như truyện kể luôn luôn là truyện kể về một câu chuyện (“Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua…”).

Chính là ở cấp độ đó thì một tính ý hướng của ý thức trải nghiệm mới có được sự xác nhận, bằng sự tách rời tương đối với cái thực tại mà nó kinh qua và quan trọng hơn - như trong bối cảnh của Người Tùy nữ, đặc biệt trong những cảnh như cơn cuồng loạn đám đông một buổi “Cứu chuộc đàn ông” - bằng sự tách rời với một tính ý hướng bị mặc định, bị ám thị thôi miên và do đó mà hợp thức hóa những kinh nghiệm mà mình không muốn, xác nhận một ý thức nào đó bên ngoài ý chí mình.

“Tôi ước gì…”, “Xin thứ lỗi cho tôi…” - bởi thế - là cất lên tiếng nói của một câu chuyện khác bên kia câu chuyện đang kể đây, tiếng nói chống lại sự cám dỗ của việc thích nghi với một thực tại “có quá nhiều đau thương đến thế” này, sự thích nghi mà chính Người Tùy nữ đã có lúc rơi vào, khi chị ta có được Nick giống như “một vợ dân khai khẩn”, một người đàn bà thoát khỏi chiến tranh và kiếm được một người đàn ông; mà chị ta phải thốt lên: “Sửng sốt biết bao, khi thấy người ta tập quen được những gì, miễn là có tí bù đắp” (tr.362).

Câu chuyện của Người Tùy nữ do đó là câu chuyện của một người đàn bà chống lại sự cám dỗ.

Mà không phải người đàn bà đối diện những cám dỗ thông thường ai cũng nghĩ đến ngay.

Ở đây, Người Tùy nữ kể câu chuyện của mình chống lại một Sự Cám dỗ của Chuyên chế.

Nguyễn Chí Hoan

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Chuyện Người Tùy Nữ PDF của tác giả Margaret Atwood nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

100 Trò Chơi Dân Gian Cho Thiếu Nhi (Nguyễn Thị Thanh Thủy)
Cuốn sách "100 Trò Chơi Dân Gian Cho Thiếu Nhi" của NXB Kim Đồng mang lại cho các em thiếu nhi nhiều trò chơi dân gian hay và thú vị. Mỗi trò đều có quy luật riêng, mang những sắc thái khác nhau khiến trẻ em chơi suốt ngày mà không thấy chán. Trò chơi dân gian chủ yếu dành cho trẻ em ở các vùng nông thôn nên cái tên cũng giản đơn, nôm na như tên thằng Tí, con Na, thằng Ốc, cái Hến: Nào là đánh đáo, đánh quay, nào là đi cà kheo, nổ pháo đất… Hơn nữa, các trò chơi dân gian Việt Nam thường giản tiện, không cầu kỳ, tốn kém nên có thể dễ dàng chơi mọi lúc, mọi nơi, dụng cụ dễ kiếm, dễ làm, chủ yếu lấy từ trong tự nhiên, thậm chí chỉ là cái gậy, hòn đá, hòn bi nhặt trong vườn, dưới ruộng là có thể lập được một hội chơi. Người chơi thường là những trẻ chăn trâu lê la túm tụm ngoài bãi cỏ, ngoài việc vui đùa, rèn luyện thân thể, còn thể hiện nỗi khát khao chiến thắng tiềm ẩn trong mỗi đứa trẻ…Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook 100 Trò Chơi Dân Gian Cho Thiếu Nhi PDF của tác giả Nguyễn Thị Thanh Thủy nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
10 Phút Kỳ Diệu Mỗi Ngày Thắt Chặt Tình Cha Con (Shimizu Katsuhiko)
Mục lục 10 phút kỳ diệu mỗi ngày thắt chặt tình cha con Lời mở đầu Bạn có nói chuyện với con được hơn 10 phút không? 1. “Cơm trưa ở trường hôm nay có món gì hả con?” - Bắt đầu câu chuyện. Tìm mua: 10 Phút Kỳ Diệu Mỗi Ngày Thắt Chặt Tình Cha Con TiKi Lazada Shopee 2. “Bố con mình cùng tắm đi!” - Bố rủ con. 3. “Hôm nay bố sẽ chiêu đãi con” - Bố cùng con đi ăn hàng. 4. Chuyện xảy ra ở cơ quan bố. 5. “Sa _ shi _ su _ se _ so” - Con sẽ nói rất nhiều chuyện. 6. Lắng nghe _ Khi con cao hứng nói chuyện. 7. “Con biết chào hỏi rồi đấy!” - Khen con. 8. “Bố con mình cùng tìm hiểu xem tại sao nhé!” - Khi trẻ hỏi “Tại sao?”. 9. “Con làm Bộ trưởng X nhé” _ Giao nhiệm vụ. 10. “Con giúp bố một tay đi nào!” - Cùng con làm. 11. “Thú vị nhỉ” _ với con trai, “Xinh xắn nhỉ” - với con gái. 12. “Bố luôn luôn ủng hộ con.” _ Thông điệp thường xuyên. “Cách khen, cách mắng” được lòng con 1. “Hò dô ta nào!” - quyết định 90% thành công trong việc dạy con. 2. “Mỗi ngày 3 lời khen” - Thực hành. 3. “Là con thì chắc chắn con làm được ấy mà” - Hiệu quả bất ngờ. 4. “Con nghĩ xem vì sao mà kết quả học tập tăng cao thế?” - Hỏi cho con nghĩ. 5. “Là bố thì bố chịu rồi đấy.” - Khích tướng con. 6. “Giọng con mượt ghê!”, “Con chịu khó thật đấy!” - Khen cụ thể. 7. “Tuyệt vời!” _ Đánh giá điểm trung bình các môn đạt 50/100. 8. “Bố biết hết đấy.” - Rất quan trọng. 9. “Con nghĩ xem tại sao lại như vậy?” - Cho con trình bày lý do. 10. “Cái đồ ngu!”, “Ngu quá con ạ!” - Cấm kị. 11. “Nếu con vẫn muốn tiếp tục học môn ngoại khóa thì phải cố gắng cả hai nhé.” - Giao hẹn. 12. “Con làm ngay bây giờ đi!” - Yêu cầu dứt khoát. Cách nói chuyện khéo léo giúp con học giỏi 1. Con bị điểm kém, thấy thế bố lại vui là khác. 2. Cách nói chuyện cho con giỏi văn và toán hơn. 3. Nói chuyện với người nước ngoài khi cùng con du lịch nước ngoài. 4. “Bố con mình mua củ hoa về trồng đi!” - Khơi gợi sự quan tâm của con tới môn khoa học. 5. Xem truyền hình trực tiếp môn thể thao nào đó - Giới thiệu về đất nước đăng cai. 6. Chương trình thể thao - Niềm vui thực sự của thắng bại. 7. Chương trình thời sự - Bố con cùng xem. 8. Nếu con hỏi “Vì sao con phải học mới được?”. 9. Chuyện tự hào của bố. 10. “Cùng làm nhé!” _ Lời đề nghị luôn đắt giá. 11. Vì sao “Con mà không học thì sẽ lại giống bố đấy!” là câu cấm kị? 12. Không khất lần “Để lần tới nhé”. Nghệ thuật nói chuyện để con tự tin tuyệt đối 1. “Bàn học thì để khi nào con vào cấp II nhé!” 2. “Trông sắc mặt con không ổn rồi.” - Bắt con ngừng chơi game. 3. “Con quan sát thật kỹ công việc của bố nhé.” _ Cho con xem nơi làm việc. 4. “Bây giờ, bố vừa tới khách sạn A.” - Báo tin từ nơi công tác. 5. “Tình hình học của con thế nào?” - Khi cùng đi dạo bộ. 6. “Bố con mình cùng nấu bữa tối đi!” - Bắt tay vào việc. 7. Giải tỏa căng thẳng hằng ngày bằng các hoạt động ngoài trời. 8. “Đi du lịch với con cưng là đương nhiên”. 9. Tìm ra sở thích chung với con. 10. “Bố con mình đến sân bóng chày xem quả home-run1 đi!” _ Tới hiện trường. 11. Học lực của con và điện thoại di động _ Mối liên hệ không ngờ. 12. Bố mẹ phối hợp nhịp nhàng. 12 Câu nói dạy con thành người có phẩm cách 1. “Con hãy tiết kiệm tiền quà vặt để mua nhé!” 2. “Bố cũng sẽ tiết kiệm cho đủ tiền đã.” 3. Kinh nghiệm bản thân bố đã chịu đựng. 4. “Đồ đạc của con thì con tự cầm lấy nhé.” 5. Dạy con đứng trong các phương tiện giao thông công cộng. 6. Bạn có nói với con là “Con làm như thế này có phải hơn không?” không? 7. “Không nói trước” - nói hết phần của con. 8. “Bố không bỏ cuộc đâu nhé” - để dạy con tính kiên trì. 9. “Thật thế là được rồi chứ?” - sử dụng chiêu khích tướng. 10. Dạy con thái độ kính trọng khi nói chuyện với người lớn tuổi hơn và thầy cô giáo. 11. Bố và con cùng học thành ngữ, tục ngữ. 12. “Chúng ta xả hơi thôi!” _ thỉnh thoảng nên nói. Lời kếtĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook 10 Phút Kỳ Diệu Mỗi Ngày Thắt Chặt Tình Cha Con PDF của tác giả Shimizu Katsuhiko nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Mẹ Luôn Đồng Hành Cùng Con (Dương Văn)
Bức tường vọng âm của tình yêu Người mẹ nói Hiện tại, điều khiến tôi cảm thấy vui mừng và tự hào là, nhờ được sống trong bầu không khí gia đình thoải mái, tràn ngập tiếng cười; con trai tôi đã trở thành một công dân có trách nhiệm với xã hội, có khả năng phục vụ xã hội và có chỉ số hạnh phúc tương đối cao. Kết quả của giáo dục không nhất thiết phải đào tạo ra những tiến sĩ Cambridge, mà chỉ cần con trẻ trở thành một người khỏe mạnh, lạc quan, biết cống hiến cho xã hội và biết tạo dựng cuộc sống hạnh phúc bằng chính sức lao động của mình, đó chính là niềm vui của cha mẹ. Con trai nói Tình yêu đối với học tập và cuộc sống của tôi được khơi nguồn từ sự gợi mở tình cảm tự do, vui vẻ, tích cực, thoải mái của gia đình. Tìm mua: Mẹ Luôn Đồng Hành Cùng Con TiKi Lazada Shopee Quan điểm và thước đo của cha mẹ đối với tôi cũng thay đổi theo sự trưởng thành của tôi. Rất nhiều lần tôi phải thầm thốt lên rằng, dường như cha mẹ luôn hiểu điều mà tôi thực sự cần là gì; trong hiện tại, tôi cũng không thể nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn cho tôi. Lời mở đầu Cha mẹ là những người thầy đầu tiên của tôi Biết tin cuốn sách viết về những điều tâm đắc trong quá trình nuôi dạy con của mẹ được tái bản, trong lòng tôi ngập tràn bao cảm xúc. Là người ở vị trí “được giáo dục” trong gia đình, tôi luôn cảm thấy “nuôi dạy con” là chuyện riêng tư ngại ngùng, thậm chí rất khó nói. Từ lúc cất tiếng khóc chào đời cho đến khi bập bẹ học nói, từ lúc còn non trẻ chưa hiểu gì về cuộc sống đến khi biết làm chủ bản thân trong quá trình đối nhân xử thế, có quá nhiều kỷ niệm non nớt của thuở ấu thơ khiến chúng tôi phải bật cười khi nhớ lại, có quá nhiều chuyện ngông cuồng của thuở thiếu thời khiến chúng tôi cảm thấy nuối tiếc. Và tất cả những điều này, đều được cha mẹ để ý, quan tâm, họ là những người thầy đầu tiên của chúng tôi, cũng là tấm gương sáng cho chúng tôi noi theo. Từ khi bắt đầu nhớ được mọi việc, tôi đã ý thức gia đình mình không phải là một gia đình an phận thủ thường. Cha mẹ tôi đều là giảng viên đại học, cha dạy môn lịch sử, mẹ dạy môn tiếng Anh. Cha tôi từng chủ biên rất nhiều sách, có rất nhiều bài viết được đăng trên các tạp chí. Hồi ấy, mỗi lần đi công tác các tỉnh, cha thường đưa tôi - lúc đó chưa bước vào lớp một - đi cùng. Tôi đã được ngao du khắp nơi, đôi mắt ngây thơ đã được chứng kiến rất nhiều chuyện thú vị. Tôi hít hà mùi mực thơm của cuốn sách mới, ngồi vắt vẻo trên cổ cha, cha viết, tôi cũng biên soạn sách thiếu nhi cho mình. Mẹ đi làm về, vừa nấu cơm, vừa kể truyện cổ tích cho tôi nghe, vừa để tôi khám phá những điều mới lạ xung quanh, ngay cả khi tôi bóp nát quả cà chua bằng đôi bàn tay lấm lem, mẹ cũng không hề trách mắng. Năm tôi 6 tuổi, mẹ có cơ hội sang Anh học tập, hai năm sau, mẹ mang về tám thùng sách lớn. Từ đó, mẹ bắt đầu mở các bài hát thiếu nhi tiếng Anh, kể chuyện bằng tiếng Anh cho tôi nghe, để tôi đọc truyện tranh tiếng Anh. Vô hình trung, ngữ cảm của tôi đã được rèn luyện thông qua những hoạt động đó. Sau này, mẹ nói với tôi rằng, thời điểm đó, tôi đã khiến mẹ nảy ra ý định dạy tiếng Anh cho trẻ em, và ý định này đã giúp mẹ trở thành giáo viên dạy tiếng Anh cho trẻ em đầu tiên và xuất sắc nhất ở Chu Hải ngày ấy. Mẹ cũng là người biên soạn bộ giáo trình dạy tiếng Anh cho trẻ em trực quan độc đáo, lấp chỗ trống cho lĩnh vực này trong nước, đồng thời cũng là người mở ngôi trường đầu tiên cho tập đoàn giáo dục Anh Tài Sơn Đông. Tuy nhiên, mẹ luôn nói một cách tự hào rằng, so với những thành tích mà tôi đã đạt được trước đó, thì việc tôi nói tiếng Anh khá chuẩn là điều khiến mẹ hài lòng nhất, đây luôn là bằng chứng xác đáng nhất để mẹ thuyết phục cha. Không khí gia đình tôi rất thoải mái, sự thoải mái này chứa đầy tình yêu bao dung của cha mẹ.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Mẹ Luôn Đồng Hành Cùng Con PDF của tác giả Dương Văn nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Làm Mẹ Yêu Nghề Là Được (Libby Purves)
Mục lục 1. “Nếu có điều gì bạn ước mình biết được trước khi làm mẹ, đó sẽ là?” 2. Lời tựa 3. Giới thiệu 4. 1. Bầu bí, Niềm tự hào và những rắc rối Tìm mua: Làm Mẹ Yêu Nghề Là Được TiKi Lazada Shopee 5. 2. Cuộc vượt cạn khó khăn: Em bé trào đời 6. 3. Những em bé nằm trong giỏ: Giai đoạn sơ sinh (0-3 tháng) 7. 4. Từ Thiên thần tới Kẻ khủng bố (3 tháng - 2 tuổi) 8. 5. Giao con cho người khác trông 9. 6. Công việc nhân đôi: Mẹ phải đi làm! 10. 7. Truyện cổ tích về hai bảo mẫu 11. 8. Cơn lốc mang tên “Lũ Quӹ Nhỏ” (2-4 Tuổi) 12. 9. Bước ngoặt thứ hai: Có em 13. 10. Ngày cao điểm và Ngày nghỉ 14. 11. Lời kết 15. Lời cảm ơn 16. Chú thích “Nếu có điều gì bạn ước mình biết được trước khi làm mẹ, đó sẽ là?” “Tôi ước mình biết em bé bú mẹ hai tiếng một lần là hoàn toàn bình thường, và rằng sau sáu tháng tôi không nhất thiết phải tiệt trùng mọi đồ của em bé nữa.” “… em bé ăn ít hay nhiều không quan trọng. Bé chắc chắn sẽ không để mình chết đói. Bạn càng nghiêm trọng hóa việc ăn uống thì bé sẽ càng không thích ăn.” “Đừng mất thời gian đấu tranh nếu không cần thiết. Tại sao em bé không thể mặc đồ ngủ ban ngày và mặc quần áo bình thường đi ngủ chứ?” “… mọi thứ sẽ trôi qua rất nhanh. Một khi bắt đầu đi học, bé sẽ không còn là của riêng bạn nữa.” “Có rất rất nhiều cách để làm một người mẹ tốt. Cách của bạn có thể sẽ không giống cách của chị hàng xóm, chị gái bạn, hay tác giả những cuốn sách về nuôi dạy trẻ.” Dành tặng các con của mẹ, và PaulĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Làm Mẹ Yêu Nghề Là Được PDF của tác giả Libby Purves nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.