Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Siêu Thần Yêu Nghiệt - Giang Hồ Tái Kiến

Truyện hài, main rất tiện - vô xỉ danh xưng Tiện Thần^^ Đây là một cái tiện Thần bị trấn áp vạn năm. Đây là một cái quái vật da mặt dày như tường thành, ai gây ai xui xẻo. Đây là một cái chúa cứu thế cuốn vào thế tục phân tranh, lại gánh vác tái tạo Thần Giới sứ mệnh. Hắn gọi Vân Phi Dương, một cái đồ vô sỉ, một cái Siêu Thần Yêu Nghiệt! Xin nhờ, ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể hay không đem cứu vớt thế giới trách nhiệm giao cho người khác a..." "Lúc đầu hắn là không có ý định tu luyện, nghĩ kỹ tốt hưởng thụ sinh hoạt, tán gái cưới muội tử. Nhưng hôm nay bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, mới hiểu được mình bây giờ tình huống chính là hổ lạc đồng bằng bị chó bắt nạt. Vân Phi Dương tựa hồ nghĩ đến cái gì, vội vàng giật ra đai lưng, đem bàn tay tiến đũng quần, lấy ra một cái chiếc nhẫn chiếu lấp lánh. "Nếu như tại trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một thế anh danh sợ muốn phó mặc. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm rừng cây, bàn luận nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không thể tốt hơn." *** Một cái to lớn môn xuất hiện tại Hồng Mông chi cảnh, trong nháy mắt hấp dẫn tất cả đại năng ánh mắt, nhưng không bao gồm tại chiến trường giao thủ các cường giả. Thời khắc đó, vô luận tại tiềm tu, vẫn là tại bế quan Đại Đạo chi đỉnh đều bay ra ngoài, treo giữa không trung, hai tay run rẩy nhìn qua cái kia phiến khí thế bàng bạc đại môn, ánh mắt hiện ra kích động. Chỉ cần bước vào võ đạo điên phong tầng thứ cường giả, tại tu luyện năm tháng bên trong, tổng có thể cảm giác được, giống như có một cánh cửa ngăn tại trước mặt ngăn trở tiến lên. Bọn họ muốn đi đẩy ra, nhưng mỗi lần đứng tại trước mặt, thì còn như là giun dế nhỏ bé, thậm chí không có dũng khí đi vươn tay. Đây vốn là một loại tồn tại ở trong lòng cảm giác, rất không chân thực, rất phiêu mịt mù. Nhưng bây giờ đâu? Cái kia phiến như thật như ảo môn, vậy mà như thế chân thực xuất hiện! "Xoát! Xoát!" ... *** Đông Lăng Quận, Địa Sơn Trấn. Một sơn cốc vắng vẻ không người bước chân, một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, oanh lên đá lớn tồn tại vĩnh cửu trong cốc. "Oành." Cự thạch vỡ vụn, bụi đất tung bay. Một tên thiếu niên lảo đảo đi ra, tiếp theo bất lực ngã trên mặt đất. Sắc mặt người này tái nhợt, nhìn qua rất suy yếu. Ước chừng một khắc sau. Thiếu niên gian nan mở mắt, nhẹ nhàng nhấc tay, nhìn cánh tay non nớt của chính mình, khổ sở nói. - Ta lại ngủ một vạn năm, hao hết toàn bộ tu vi, giữ được tính mạng, nhưng thân thể cũng đã thoái hóa. Một vạn năm? Thân thể thoái hóa? Nếu có người nghe được, nhất định sẽ cho hắn hai chữ, có bệnh! Vân Phi Dương không có bệnh, hắn xác thực sống một vạn năm, đúng hơn thì sống hơn mười ba ngàn năm. Đã từng hắn là một trong tam đại Chiến Thần của Thần Giới, là nam nhân biết đánh nhau nhất trong nam nhân. Nhưng vì đắc tội quá nhiều người, bị rất nhiều Thần Vương cùng Thần Quân Liên Thủ bức đến Phàm Giới, lấy vô thượng thần thông, trấn áp tại Thập Vạn Đại Sơn này, gieo xuống phong ấn vĩnh cửu cùng thần chú không được luân hồi. Thế sự khó liệu. Nam nhân biết đánh nhau nhất Thần Giới cũng không có bị trấn áp đến chết, lấy toàn bộ Thần lực làm đại giá, kéo dài hơi tàn đến vạn năm sau. Ngày hôm nay, phong ấn suy yếu rồi cũng được giải trừ, sau đó từ dưới đất chui lên trọng sinh. - Đám lão gia hỏa kia nằm mơ cũng không ngờ, Vân đại soái ta không chết. Vân Phi Dương gian nan cười rộ lên, lười biếng giãn hai tay cảm khái. - Còn sống thật là tốt. Đệ nhất cao thủ Thần Giới - Vân Phi Dương chui từ dưới đất lên trọng sinh, sau khi sống lại không có ý nghĩ muốn trở nên mạnh hơn, giết đến tận Thần Giới, đánh bại tất cả địch nhân trước đó đã dễ mình, chiếm vị trí Thần Chủ. Bời vì những chuyện xãy ra ở đời trước cũng do hắn gây ra, cũng vì quá phách lối mới chọc giận gần hết đám người, kết quả bị người đánh hội đồng, bị nhốt một vạn năm. Trong năm tháng dài đăng đẵng ấy, Vân Phi Dương vừa đếm cừu vừa tổng kết được kinh nghiệm sống, đến khi đếm được ngàn ngàn ngàn ức cừu, mới tổng kết được một việc, chính mình đời trước quá kiêu căng. Đếm cừu nhiều, tính cách cũng trầm lặng hơn nhiều. Mấy ngàn năm tu luyện, mặc dù đứng trên đỉnh phong, nhưng không có nhiều niềm vui thú trong cuộc sống. Bây giờ trọng sinh, làm gì chém chém giết giết, trên thế giới này không chỉ có tu luyện, còn có rất nhiều chuyện có thể làm. Tỉ như Vân Phi Dương lần nữa nỗ lực đứng lên, kéo thân thể suy yếu, từng bước một ra khỏi sơn cốc, thả mắt thấy thế giới xa lạ, nhìn lấy hoa hoa thảo thảo, nhìn lấy biển rộng núi cao, trong lòng kiên định nói: - Vân đại soái ca ta ngày hôm nay đã trọng sinh, nhất định phải thay đổi cách sống! Cái gọi thay cách sống chính là hưởng thụ sinh hoạt thật tốt, mà làm sao mới tính hưởng thụ sinh hoạt đây? Tán gái, cưới muội tử chứ sao nữa! Đây là mộng tưởng trong một vạn năm nay của hắn. Đời trước Vân Phi Dương đạt đến Thần Quân, chưa từng thể nghiệm qua say sưa ái tình như thế gian, dù rất nhiều tiên nữ, thần nữ thông đồng, hắn cũng không tuân theo, tựa như mọt sách không để ý đến chuyện bên ngoài. Càng bi kịch là tu luyện hơn ba nghìn năm, Thần Chủ cao cao tại thượng cho đến khi bị phong ấn vẫn là tiểu xử nam, cái này mà truyền đi, khẳng định sẽ rất mất mặt a. Một vạn năm rút kinh nghiệm xương máu, Vân Phi Dương thề, nếu có một ngày ra ngoài, chắc chắn sẽ dồn tất cả tinh lực trên thân nữ nhân, đền bù tiếc nuối đời trước. Muốn cuối cùng, hắn ngửa đầu lớn tiếng tru. - Tu luyện? Cút mịa nó đi! "Sưu!" Đột nhiên, một đạo ám tiễn bay tới, tốc độ cực nhanh. "Phốc phốc." Vân Phi Dương không tránh kịp, bất hạnh trúng tên. Nương theo một tiếng kêu thảm, Vân Khinh Dương ôm chân như giống như con khỉ loạn nhảy cả lên, chân trái của cao thủ đã từng đệ nhất Thần Giới bất hạnh trúng tên, cái gọi là phong phạm cường giả, tại thời khắc này hoàn toàn không có. - A? Trong bụi cỏ nhảy ra một thiếu nữ, khi nàng ý thức được mình vừa bắn trúng người, hoa dung thất sắc, vội vội vàng vàng nói: - Thật thật xin lỗi, ta tưởng ngươi là con mồi chứ. Vân Phi Dương nghe vậy, trực tiếp ngã quỵ. Ca giống người như vậy, ngươi không nhìn không ra à? Bất quá, Vân Phi Dương mượn góc độ nhìn lại, phát hiện thiếu nữ phía trước tựa như hoa lan trong u cốc, một đôi mắt to chớp chớp, ẩn chứa thuần chân sang ngời, như làn giá ôn nhu nhẹ nhàng phất qua. Một khắc này, hắn bị rung động thật sâu. - Thế giới lại có nữ hài thanh thuần như thế! - Rất tốt, ngươi sẽ trở thành một tiêu đầu tiền của Vân đại soái ta! Con ngươi Vân Phi Dương đảo một vòng, lúc này ôm chân gào to: - Đau quá, ta muốn chết. Dứt lời hai mắt hắn nhắm lại, giả bộ chết. Thiếu nữ bối rối chạy tới, luống cuống tay chân nói: - Này này, ngươi đừng chết a, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý mà! Đang nói chuyện, con mắt ướt át, nàng hiển nhiên đang muốn khóc. Vân Phi Dương chợt cảm thấy buồn cười, lại cảm giác hổ thẹn thầm nghĩ: - Cô bé này thật dễ lừa gạt, ca là Thần Giới đệ nhất cao thủ, chỉ một mũi ám tiễn há có thể làm khó ta. "Hưu!" Đột nhiên, thiếu nữ rút mũi tên ra ra. "Tê!" Vân Phi Dương bỗng nhiên ngồi dậy, tê tâm liệt phế quát: - Ngươi làm gì thế?! Thanh âm vang dội, hắn thật sự rất đau. Không đau cũng không được. Cứ như vậy mà phạch một cái nhổ mũi tên ra, thậm chí còn mang ra cả da thịt theo, thần tiên cũng chịu không được. "A!" Thiếu nữ giật mình: - Ngươi không phải chết rồi sao? Khóe miệng Vân Phi Dương co giật. - Cô nương, ngươi cứ như vậy mà rút tên, ta coi như không chết cũng có thể bị tươi sống nhổ chết đó! - Ta Thiếu nữ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: - Thật xin lỗi. Ai. Cô bé này thật ngốc. Vân Phi Dương âm thầm thở dài một hơi. Nhưng vào lúc này, vết thương trên đùi bắt đầu phun ra cột máu, tựa như pháo hoa nở rộ, đồng thời mang theo mùi tanh. Thiếu nữ che miệng cả kinh. - A..., phun máu rồi! Phù phù.. Vân Phi Dương lần nữa ngã xuống đất. Ngươi rút ra như thế, lại không đè vết thương lại, muốn không phun máu cũng không được! "Phốc, phốc!" Máu tươi phun trào, tựa như dòng suối, Vân Phi Dương thấy thiếu nữ còn thất thần ngẩn người, hữu khí vô lực nghẹn ngào nói: - Đại tỷ ơi, nhanh nhanh cầm máu dùm cái, nếu không ta sẽ chết thật á! Nói xong. Hai mắt nhắm lại, ngất đi. Vân Phi Dương ngất thật chứ không phải giả vờ. Bị phong ấn một vạn năm, thân thể vốn rất suy yếu, bây giờ lại mất máu quá nhiều, sao có thể chống đỡ. Hôm sau. Vân Phi Dương mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên một giường gỗ, trong không khí tràn ngập mùi vị mốc meo, xem ra gian phòng thật lâu chưa có người ở. - Đau quá. Trên thân thể truyền đến cảm giác nhói nhói. Vân Phi Dương vén chăn lên, phát hiện chân trái trúng tên được từng lớp vải quấn lên, ba tầng trong, ba tầng ngoài, thiếu chút nữa đã bang hết cái chân hắn lại. - Chỉ là chút vết thương nhỏ, không cần làm khoa trương như vậy chứ! "Két." Nhưng vào lúc này, cửa phòng mở ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh thiếu nữ khả ái cầm bát thuốc, cẩn thận từng li từng tí đi tới, khi nàng nhìn thấy Vân Phi Dương tỉnh lại, vui vẻ nói: - Ngươi tỉnh rồi? - Ừm. Vân Phi Dương nửa ngồi nửa nằm trên giường, nói: - Đây là địa phương nào? - Nhà ta. - Một mình cô nương? - Đúng vậy. Thiếu nữ cúi đầu xuống, chán nản nói: - Phụ mẫu ta khi còn nhỏ đã qua đời hết rồi. Vân Phi Dương sinh lòng hổ thẹn. Nữ hài đột nhiên cười một tiếng, nói: - Đây là thuốc do Lý Dược Sư nấu, nhanh uống lúc còn nóng, chuyên trị thương do đao kiếm gây ra, rất lợi hại đó. - Ừm. Vân Phi Dương tiếp nhận chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, sắc mặt đại biến, lè lưỡi a mấy cái, tức giận quát: - Ngươi a… đây là độc dược thì có, khó uống như vậy!? - Không phải đâu. Thiếu nữ giải thích: - Lý Dược Sư có nói qua, thuốc càng khó uống, càng có hiệu quả. Vân Phi Dương lắc đầu, nghĩ thầm: - Quả nhiên, dược đạo Phàm Giới quá lạc hậu, tùy tiện thêm Điểm Hương Thảo, chẳng phải giải quyết được vị đắng. Hắn từng có nghiên cứu dược đọa, hiểu được một hai, đương nhiên, nghiên cứu dược đạo không phải vì cứu người chữa bệnh, mà vì giết người, bởi vì hắn nghiên cứu độc dược chi đạo! Trận Đạo, Luyện Khí Đạo, Phù Đạo, các loại nghề phụ mấy vấn đề này Vân Phi Dương đều không biết. Tu luyện ba ngàn năm, hắn chỉ chuyên chú vào hai chuyện. Thứ nhất, dùng nắm đấm đánh người, thứ hai, dùng độc dược chỉnh người, trước kia người nào đắc tội hắn, hắn liền đánh người đó, hạ dược, dù Thần Quân cũng dám đánh, dù Thần Chủ cũng dám để hắn một mực đi nhà xí! - Cô nương, ngươi tên gì? Vị đắng dần biến mất, Vân Phi Dương lúc này mới lên tiếng hỏi. Thiếu nữ cười ngọt ngào đáp: - Ta gọi Mục Oanh, ngươi có thể gọi ta là Oanh Oanh. Vân Phi Dương nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, cảm thấy danh tự cũng rất êm tai, rất thích hợp với dạng nữ hài ôn nhu như thế này, sau đó nghiêm trang nói: - Oanh Oanh, ngươi cứu ta, là ta ân nhân cứu mạng, Vân Phi Dương ta sẽ lấy thân báo đáp mà lấy ngươi. Mục Oanh kinh ngạc mở to cái miệng nhỏ nhắn, tâm lý thầm suy nghĩ não thằng cha này có phải có vấn đề?   Mời các bạn đón đọc Siêu Thần Yêu Nghiệt của tác giả Giang Hồ Tái Kiến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ma Thần Hoàng Thiên - Đình Kiên
Những gì người khác có, hắn đều đã từng có. Gia đình, Hạnh phúc, bạn bè, vui vẻ... Nhưng giờ đây những thứ huyền huyễn ấy đã hoàn toàn không còn dấu vết trong cuộc đời hắn, hắn là người cô độc. Một đứa trẻ ngày hôm qua có tất cả nhưng hôm nay chẳng còn gì. Hắn đã bước chân lên con đường tu tiên, con đường muốn đến bước cuối cùng phải trả giá bằng máu và nước mắt. Nỗ lực - tranh đấu - tàn sát - làm nên con người hắn.  Tình yêu - tình bạn - lòng thù hận - làm nên cuộc đời hắn.  Có người từng hỏi "Đạo của ngươi là gì?"  Hắn cười lớn mà đáp rằng:  "Đạo của ta là Nghịch, Nghịch của ta không phải là nghịch thiên, không phải nghịch thế, Nghịch của ta đơn thuần là Nghịch. Sinh tử là nghịch, thực hư là nghịch, âm dương là nghịch, thiện ác là nghịch, yêu ghét là nghịch, vui buồn là nghịch, tất cả mọi tồn tại trên thế gian này đều có nghịch của nó. Đi tới tận cùng của Nghịch ta sẽ tìm ra chân đạo của mình, đó là dung hợp cái đối nghịch, đưa chúng về đúng bản nguyên của nó – Nghịch bản nguyên”  Nghịch sinh - Nghịch tử - Nghịch luân hồi  Nghịch trời - Nghịch đất - Nghịch càn khôn  Nghịch thiện - Nghịch ác - tâm vô nghĩ  Vấn thiên - Vấn địa - Đạo vô nhai? Câu thơ trong truyện online này có nghĩa gì? *** Bên trong căn nhà tranh mà Hoàng Thiên dựng lại cho lão giả, trên chiếc trõng tre có vài đĩa thức ăn hãy còn nóng, khói bay nghi ngút. Một bên, lão giả đang cầm chén canh mà húp sột soạt một cách ngon lành. Đặt chén cơm xuống chõng, lão hà một cái thực khoái chí, cười cười nhìn Hoàng Thiên nói: - Ngon quá, tiểu tử mi không tệ, nấu ăn rất được. Nhìn vẻ thỏa mãn của lão, Hoàng Thiên trong lòng cười thầm, không biết đang nghĩ gì. Bất chợt lão như nhớ ra gì đó, thắc mắc nhìn Hoàng Thiên: - Mi dùng nguyên liệu gì nấu món này vậy, dường như ta thấy một vị rất lạ a. Bị lão hỏi, Hoàng Thiên không khỏi chột dạ, trong lòng thầm kêu không ổn, vội nói: - Không có gì, một chút thịt yêu thú cùng với linh thảo làm gia vị thôi mà. Lão giả vẫn còn thắc mắc, không ngừng cau mày suy nghĩ, như muốn lục lọi trong trí nhớ xem hương vị kỳ lạ đó rốt cục là thứ gì, miệng không ngừng lẩm bẩm. - Hương vị này… Hương vị này… Hoàng Thiên khẽ run lên, chầm chậm bước ra ngoài, ý muốn chạy trốn. - A! Khốn kiếp. Một tiếng hét phẫn nộ vang lên, khiến Hoàng Thiên hai tai ong ong cả đi. Hắn ba chân bốn cẳng bỏ chạy, vội vàng nhảy xuống hồ Cửu Trọng Thần Thủy trốn biệt, tuyệt không dám ngoi lên. Mà bên trên bờ hồ lúc này, lão giả hai mặt đỏ bừng, tức giận đến cực điểm. Vội vàng móc họng nôn tất cả thức ăn mà lão nuốt khi nãy, lão nghiến răng nghiến lợi: - Xú tiểu tử khốn nạn, mi tốt nhất đừng bao giờ mò lên nữa, nếu không… hừ hừ… tức chết ta mà. Trong lòng lão lúc này là như muốn điên rồi. Tên nhóc khốn nạn, dám dùng Cẩu Mộc Chi để nấu thức ăn cho lão. Cẩu Mộc Chi là loại thảo mộc thường mọc trên đống phân chó, nói như vậy… nói như vậy không phải hắn nấu phân chó cho lão ăn sao. Vậy mà khi nãy lão lại còn tấm tắc khen hắn nấu ăn ngon, tưởng tượng đến vẻ mặt đắc ý của hắn, lão quả thực tức muốn bể phổi. Mà lúc này, Hoàng Thiên dưới Cửu Trọng Chi Thủy đang thập phần thỏa mãn, trong lòng càng là cười ha ha không ngừng. Chơi lão một vố quả thực sảng khoái mà. Nghĩ tới lời khen của lão khi nãy, hắn nhịn không được mà cười sằng sặc, suýt chút nữa bị sặc nước: - Ha ha! Đáng đời lão… dám cậy già suốt ngày ăn hiếp ta… ha ha… thực đã quá đi mà. Ta ở dưới này không lên lão làm gì được, qua một tháng lại lên, lúc đó chắc lão không còn tức giận như bây giờ. Ba tháng nay cứ thế, mỗi khi hắn bị lão ăn hiếp là lại tìm cách trả đũa, nếu bị phát hiện liền nhảy xuống hồ. Hắn không biết tại sao lão không đuổi theo đi xuống, nhưng cũng không để ý nhiều. Trong thời gian này, hắn đã có thể lặn sâu xuống hơn một trăm mét, thời gian chịu đựng cũng kéo dài hơn trước rất nhiều, thậm chí có thể chịu được một tháng. ... Mời các bạn đón đọc Ma Thần Hoàng Thiên của tác giả Đình Kiên.
Khiêu Vũ Với Quỷ - Keri Arthur
Nikki James - một nữ thám tử tư đã trở thành nguyên nhân cuộc chiến giữa hai người đàn ông: Micheal - một ma cà rồng hơn 300 tuổi đã có những hành động khác với đồng loại của mình để dần dần tiến vào cuộc đời và chiếm trọn trái tim vốn tưởng chừng đã lạnh giá của cô, và hai là Jasper - một ma cà rồng ít tuổi hơn nhưng đầy dã tâm. Jasper quyết tâm trả thù Micheal bởi anh đã giết anh của y và hiện đang tiếp tục săn đuổi hòng kết liễu chính Jasper để thế giới có một cuộc sống hòa bình, thân thiện hơn.  Nikki biết rằng tình yêu giữa cô và Micheal thực sự nguy hiểm, nhưng nếu muốn tồn tại cô phải tin vào anh. Tuy nhiên, tình yêu của anh có đủ mạnh để có thể bảo vệ cô khỏi kẻ báo thù điên rồ đến từ địa ngục?  Là cuốn đầu tiên trong bộ truyện giả tưởng 4 cuốn viết về Nikki và Micheal, Khiêu vũ với Quỷ (Dancing With The Devil), tác giả Keri Arthur đã mang đến cho bạn đọc một câu chuyện tình yêu đầy cảm động giữa hai nhân vật tuy thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau.  Một tình yêu mãnh liệt, một tương lai đầy thử thách đã khiến khiêu vũ với Quỷ trở thành một trong những cuốn sách đáng đọc nhất trong năm "là cuốn đầu tiên của bộ truyện hay, câu chuyện ma cà rồng lãng mạn đến tuyệt vời này sẽ khiến bạn đọc luôn muốn đọc thêm nữa và muốn sưu tầm cho đủ bộ". Bộ Khiêu Vũ Với Quỷ gồm có: Khiêu vũ với Quỷ, Trái tim trong bóng tối, Đuổi theo bóng tối, Nụ hôn tạm biệt bóng đêm *** Ác quỷ đang chờ họ... Cỗng vào nhanh chóng hiện ra lờ mờ trước mắt họ, một cái hố rộng ngoác được viền gỗ trông lâu đời hơn Lyndhursti. Già hơn cả Michael. “Thanh gỗ chẵng cũ đến mức ấy đâu,” anh nói, vừa đưa cô cái đèn pin vừa cười nửa miêng. “Này em cầm lấy.” Cô rọi đèn lên lối vào. Luồng sáng chỉ đi được một đoạn rồi bị bóng tối dày đặc nuốt chửng. Nhưng thế là đủ để nhìn thấy những dấu chân. Michael ngồi xổm xuống và rờ rẩm đường viền của những dấu vết. “Thây ma,” anh nói, chỉ vào một dấu chân hơi bị kéo lê ở góc. “Thấy không? Chúng đi rất nặng nề, và kéo lê bàn chân. Jasper sẽ không để lại dấu vết. và hắn chắc đã vác Jake vào.” “Chúng ta biết hắn cài bẫy sẵn.” Vậy tại sao linh cảm của cô chưa xuất hiện và báo động điều gì? “Sẽ không có gì đâu.” Michael đứng lên, phủi bụi trên bàn tay. “Jasper lại đang dùng lưới linh cảm - anh có thể cảm thấy nó đang dao động. Nó trùm lên cả khu vực này, và có lẽ là đang cản trở khả năng của em.” Thế nhưng chiếc đồng hồ vẫn đập tích tắc giữa những ngón tay cô “Em vẫn cảm nhận được Jake.” “Chẵng qua là vì Jasper muốn em tìm thấy anh ta”. Cô run lên. “Vậy là phần khả năng còn lại của em trở nên vô dụng à?”. “Có lẽ. Em sẽ không biết chắc nếu không thử,và tấm lưới sẽ tóm được em nếu em làm thế”. Bụng cô quặn lại. Cho dù cô thường xuyên ước được là người bình thường, thoát khỏi những khả năng khiến cô trở nên đặc biệt, cô biết từ sâu thẳm rằng mình đã dừa vào chúng quá nhiều và không thể để mất. Khoảng thời gian ngắn ngủi với Jasper đã chứng minh cô cực kì vô dụng khi không có chúng. Michael nắm lấy tay cô. “Em không đơn độc, Nikki.” Cô nhắm mắt, chống lại hơi ấm lan tỏa khắp toàn thân. Muốn một ai đó nhiều như cô muốn Michael không phải là một điều đúng đắn. Cúng là không đúng khi cần cái nắm tay của anh, sự êm ái của vòng tay anh để đánh đuổi quỷ dữ. “Em sẽ luôn đơn độc,” cô nói, và lùi xa khỏi anh. Không có cách nào khác. Khi mà tình yêu của cô là lời nguyền rủa của cái chết. Michael có thể là một ma cà rồng, nhưng điều đó không làm anh bất khả xâm phạm. Monica là một minh chứng cho việc ma cà rồng cũng có thể chết nhanh như người thường. “Đi thôi.” Ai đó đi theo cô. Một người cô không nhìn thấy hay nghe thấy qua các giác quan bình thường, nhưng sự hiện diện của người đó làm linh cảm cô xao động khá mạnh. Một người mang nhiệm vụ giết chóc. Gió xao xác, lướt những ngón tay lạnh buốt trên gáy cô. Nikki run rẩy nhìn theo những cái bóng xung quanh một cách bồn chồn. Cô chưa bao giờ sợ bóng tối, mà thật ra còn thấy nó như một đồng minh, đặc biệt là những ngày tung hoành thời trẻ. Nhưng đêm nay có điều gì đó kì quặc trong sự im lặng, một dấu hiệu của nguy hiểm nguy ẩn chứa trong màn sương mờ đang chầm chậm xoáy. .... Mời các bạn đón đọc Khiêu Vũ Với Quỷ của tác giả Keri Arthur.
Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng - Phẫn Nộ Tùng Thử
Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng là câu chuyện huyền huyễn hay về một vu yêu luôn gây ra tai họa nhưng theo đó cũng khiến bản thân hắn ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Vu yêu luôn mang theo xú danh trên người, tại sao vu yêu không thể làm người tốt? Ta nhất định sẽ phá tan cái tư tưởng thối tha kia, tự lập ra một con đường mới. Và theo lời của editor Gà Đồng thì: "Thần tác, cmn thần tác" *** ‘Luyện kim sư kì tích’ Olivia, hiện tại còn chỉ là một cô bé có vẻ ngoài khá đáng yêu. Nàng có một mái tóc dài gợn sóng màu vàng óng, một dáng người ma quỷ đến mức cả pháp bào thùng thình cũng không che dấu được, khuôn mặt phì nộn đáng yêu mang theo chút khí chất thiên nhiên mơ hồ, kèm với một đôi kính mắt màu bạc tô điểm thêm vẻ học thức. Dù là lần đầu gặp mặt, ta lại thấy Olivia rất quen thuộc, có lẽ vẻ học thức kia khá giống Margareth và Eliza, nhất là khi đôi mắt kính đặc trưng đều chỉ là vật trang sức. Dù một bên kính đã bay đâu không biết, dù trước mặt có khách đến thăm, Olivia vẫn để tâm tư dạo chơi tận chân trời, không một chút phòng bị, vết bẩn trên mặt cũng không lau, cả phòng khách bị nổ tung lộn xộn cũng không thu dẹp. Có vẻ vị thiên tài trong truyền thuyết này có dây thần kinh vô cùng lớn. Mặt khác, ta cũng đã biết vì sao Kathleen lại phản cảm với Olivia như vậy. “Hoá ra là ‘giai cấp’ mâu thuẫn.” Nhìn thân hình của Olivia mà xem, một bộ pháp bào mặc trên người nàng, nhờ những đường cong động lòng người, biến trờ thành một bộ lễ phục. Còn nếu Kathleen mặc nó, ha ha… ... Mời các bạn đón đọc Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng của tác giả Phẫn Nộ Tùng Thử.
Linh Sát - Quỷ Chi Khúc
Trong thiên địa, Thần Ma Tịch Diệt.    Sau khi chết đều phải nghe theo tiếng gọi của ta, bởi vì ta chính là vong linh pháp sư.    ***    Nàng là thiên tài toàn hệ ma pháp mọi thứ đều tinh thông nhưng lại chỉ tha thiết với vong linh ma pháp, vì sao?    Nàng là thiên kim mắc nạn, cùng huynh trưởng ẩn cư nơi sơn dã nhưng vẫn không thoát khỏi sự đuổi giết của sát thủ, vì sao?    Trùng sinh nàng biến thành nàng!    Nàng, sao có thể là phế nhân? Sao có thể là kẻ yếu?    Thiên tài rơi xuống, nàng lại một lần quật khởi, lại thay đổi đến bất ngờ như thế nào.    Một thân quần áo giả nam trang, một nét cười thoáng hiện, trong trẻo nhưng lạnh lùng, một vong linh pháp sư, soạn nên một khúc ca thần thoại.    Giữa lửa địa ngục, nàng nhẹ nhàng bay múa, dáng người như hoa sen.    Trên đỉnh tuyết nhai, nàng ngạo nghễ đứng vững, đôi mắt mỉm cười, khuynh đảo chúng sinh.    Bước trên con đường mạo hiểm, chuyện lạ không ngừng, bí cảnh tái hiện.    Xem nàng làm thế nào một tay vén mây, một tay che trời, rung chuyển Thánh Vân đại lục!    (Giới thiệu vắn tắt vô năng, hết thảy mời xem tác phẩm, một câu mèo khen mèo dài đuôi, nội dung tuyệt đối phấn khích.)    *** Có mỹ nam, có quái thú, có pháp bảo, có mạo hiểm, cần gì có đó, YY vô hạn! Nữ chính lớn dần, giai đoạn trước ẩn giấu thực lực, giai đoạn gữa cường đại vô cùng, giai đoạn sau nhòm ngó ngôi báu toàn thiên hạ! *** Hai luồng gió đen từ bàn tay hắn xuất hiện, mãnh như rồng, liệt như hổ, gào thét về phía Sở Lạc Lạc và người mắt tím. Sở Lạc Lạc chắn ở trước mặt người mắt tím, pháp trượng cầm trong tay vung lên, lập tức biến ra lá chắn cực mạnh, mỗi tầng được tạo thành từ một loại nguyên tố. Nhưng mà gió xoáy màu đen lại nhanh chóng đột phá được tấm chắn. Sở Lạc Lạc không ngờ sau khi ma hóa lại có thể có sức mạnh lớn như vậy, đôi mắt màu hổ phách mở to, trong nháy mắt khi gió xoáy đến thì không gian bỗng nhiên văn vẹo, hai người đã được dịch chuyển đến nơi khác. Nhưng tiếng cười to điên cuồng như ma âm xuất hiện. Gió xoáy kia giống như có mắt, lập tức quay đầu lại lao về phía nàng. Mi tâm của Sở Lạc Lạc lóe ra một luồng sáng vô hình, nàng không kịp dùng ma lực để phòng ngự cho nên công kích tinh thần đã tự động phát ra. Công kích tinh thần tự phát so với lốc xoáy có chuẩn bị mà đến, đánh nhau, kết quả không cần nghĩ cũng rõ. Sở Lạc Lạc rên một tiếng, thân hình nhỏ nhắn liền như diều đứt dây ngã về phía sau. Trong nháy mắt, kết giới do nàng tạo ra lập tức tan rã. Những người ở trên quảng trường ước chừng đã đợi suốt bảy ngảy bảy đêm. Đến khi bọn họ cảm nhận được luồng năng lượng rất lớn dao động thì chỉ thấy thiên hạ trong tâm bọn họ đã rơi vào lòng người mắt tím. "Lạc Lạc...." Nhìn nam nhân áo trắng kia lại muốn ra tay một lần nữa, Lãnh Tiêu Nhiên, U Phượng và Lệ Vô Ngân vô cùng kinh hãi, còn chưa kịp ra tay thì Ngọc Lưu Ly đã như tia chớp bay thẳng vào mi tâm của Sở Lạc Lạc. Đôi mắt màu hổ phách mở ra, nàng đã rời khỏi lòng người kia, trong nháy mắt, không gian trước mặt nàng xuất hiện vết rách, chỉ thấy cánh tay nàng vươn vào bên trong vết rách đó. Bóng trắng đang điên cuồng lao về phía nàng bỗng nhiên cứng ngắc giữa không trung, hắn rống to ra tiếng, chỉ thấy một hư ảnh trong suốt đang dần dần thoát khỏi thân thể của hắn. Bỗng nhiên trong miệng hắn phun ra một ngụm máu đen, hư ảnh kia lại trở về thân thể hắn. Người mắt tím thấy vậy cũng nhanh chóng đưa tay vào bên trong vết rách không gian mà Sở Lạc Lạc chế tạo, chăm chú dùng toàn bộ tinh thần lực để lôi kéo, bắt giữ linh hồn. Đến khi vết rách không gian biến mất, trong tay hắn và Sở Lạc Lạc, mỗi người nắm một nửa hư ảnh. Hư ảnh đã bị chia thành hai nửa không ngừng giãy dụa trong tay bọn họ, bóng trắng trên không trung đã sớm rơi xuống.... "Giao hắn cho ta xử lý đi!" Người mắt tím nói. "Lạc Lạc, ngươi không sao chứ?" Lúc này, ba người nam nhân đều chạy về phía nàng, Sở Lạc Lạc mỉm cười gật đầu, tùy ý ném nửa hư ảnh cho người mắt tím. Khi hai nửa hư ảnh hợp lại, người mắt tím lấy viên thủy tinh đen giờ đã trở nên trong suốt ra. "Cho ngươi nếm thử cảm giác cô tịch trong ngàn năm bị phong ấn!" Nhưng mà hắn không ngờ linh hồn tà ác kia vẫn còn có thể công kích, nó nháy mắt hóa thành một luồng sáng đen, tay phải của người mắt tím lập tức máu tươi chảy đầm đìa, nhưng mà luồng sáng đen kia lại đang đánh thẳng về phía sau lưng Sở Lạc Lạc. ... Mời các bạn đón đọc Linh Sát của tác giả Quỷ Chi Khúc.