Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hữu Xu

Thể loại: xuyên nhanh, đồng nhân liêu trai, 1×1, HE Edit + beta: socola chấm nước mắm Tình trạng bản gốc: hoàn 148 chương Vào rất lâu trước đây có một mỹ nhân nhưng toàn gặp phải chuyện xui xẻo, vì thế nên nhu cầu cấp bách là ôm một cái đùi vàng.... *Trong tên của Hữu Xu, chữ “Hữu” nghĩa là có, chữ “Xu” nghĩa là mỹ nhân. ***** Đánh giá tác phẩm: Nhóc tham ăn đến từ mạt thế, trong đầu trừ ăn ra chỉ có ăn xuyên đến thế giới liêu trai gian nan cầu sinh. May mắn chẳng những chỉ số thông minh của cậu bạo phát, tất cả điểm thuộc tính còn cộng hết vào gương mặt, khiến cậu dựa vào thịnh thế mỹ nhan mà tìm được một cái đùi vàng tráng kiện, qua một kiếp lại một kiếp, rốt cuộc từ tiểu đáng thương bị các lộ yêu ma quỷ quái ức hiếp tiến hóa thành quỷ kiến sầu! Nhân vật chính truyện này tính cách khi thì khôn khéo khi thì xuẩn manh, từ bắt đầu đến kết cục, một đường chua xót ngọt ngào chữa khỏi hệ. Nam chủ thuộc tính bất định, mỗi một câu chuyện nhỏ riêng biệt đổi một loại tính cách, chỉ riêng đối với người yêu trước sau như một. Nhân vật khắc họa sinh động, phong phú, dưới tình tiết chặt chẽ thúc đẩy suy diễn ra các sắc thái nhân sinh. *** Thể loại: Khoái xuyên, đồng nhân Liêu Trai, 1×1, HE Couple: nhân vật chính: Hữu Xu / phối hợp diễn: các loại thuộc tính công, các lộ phối hợp diễn pháo hôi, các loại yêu quái quỷ quái / cái khác: liêu trai đồng nhân, đơn nguyên tiểu câu chuyện, chủ thụ. Văn án: Từ trước có một vị mỹ nhân, cậu ta không ngừng xui xẻo, cho nên nhu cầu cấp bách ôm một cái đùi vàng…   Review by Meo Xin chào mọi người, thực sự là đã hoang vắng Ngôi nhà này quá lâu rồi. Hic hic. Đây sẽ là bộ truyện thứ hai mà Meo review, thể loại khoái xuyên yêu thích của mình, 1vs1, HE và dưới bàn tay nhào nặn của đại thần Phong Lưu Thư Ngốc. Thêm một lưu ý nữa trước khi bắt đầu review đó là khi mình đọc truyện này và đến lúc đọc xong mình cũng không biết Hữu Xu hay đọc bất cứ truyện Liêu Trai nào vậy nên với mình nó như truyện khoái xuyên bình thường thêm các tình tiết quỷ quái thôi và các bạn cũng không cần đặt nặng vấn đề đồng nhân quá đâu nhé ^^ Truyện chủ thụ nên sẽ được viết theo ngôi kể của bạn thụ là Hữu Xu, mới đầu thì mình nghĩ truyện sẽ giống như các truyện khoái xuyên cùng thể loại khác đó là bạn thụ sẽ nhanh chóng bước vào hành trình xuyên qua của mình rồi gặp anh công bla bla… nhưng đến lúc đọc rồi mới phát hiện ra hoàn toàn khác. Đây là bộ Khoái xuyên đầu tiên mà mình đọc lại cảm thấy hoang mang vì không biết tác giả có nhầm thể loại không nữa. Nói đến đây chắc nhiều bạn chưa đọc bộ này sẽ cảm thấy mờ mịt theo nhưng các bạn hoàn toàn yên tâm là không sao hết nhé. ^^ Phần bối cảnh về Hữu Xu trước khi xuyên được miêu tả khá kỹ ngay từ đầu, Hữu Xu trước đó sống trong thời kỳ mạt thế cùng với cha mẹ làm việc ở viện nghiên cứu. Từ lúc 10 tuổi đã kích phát dị năng là “Siêu não” tuy nhiên ở cái thời đại “không đủ cơm ăn” này thì mọi người cũng chỉ xem đây là dị năng phế vật. Vốn chỉ là nhân viên bình thường, ngày 3 bữa đã rất khó duy trì nên cha mẹ Hữu Xu kỳ vọng rồi lại thất vọng về chính dị năng ấy. Người duy nhất không có cảm giác gì chắc là bạn thụ vì trước khi có dị năng bạn í là học thần, sau khi có thì suy nghĩ có nhanh thêm vài giây cũng không gấp bằng việc tìm thức ăn để no bụng nên thực chất cũng chẳng có gì thay đổi. Vì thế với hy vọng được vào làm phòng nghiên cứu để được ăn no nên Hữu Xu chăm chỉ học tập và cố gắng chạy làm việc vặt cho mọi người ở phòng thí nghiệm, nên mãi đến năm 15 tuổi khi tang thi tiêu diệt căn cứ và mọi người chết hết thì trong đầu Hữu Xu cũng chỉ quan tâm đến việc ăn no thôi ╮ (╯-╰”)╭ Đây chính là thời điểm xuyên qua của bạn thụ, tuy nhiên đọc đến đây thì Meo suýt ngớ người ra vì kế tiếp miêu tả chứng tỏ bạn thụ là thai xuyên tức là xuyên qua lúc ra đời luôn nên lúc đấy hơi mơ màng vì kiểu “bé thế này thì làm ăn gì….” (⊙o⊙) Những gì nối tiếp sau đó đã khiến Meo nghĩ đây là chuyện xuyên qua kia tại vì chưa có truyện khoái xuyên nào như thế hết luôn nhưng có lẽ đây chính là điểm nổi bật giữa rừng truyện khoái xuyên đã quá quen thuộc với rất nhiều người cũng như đặc điểm của truyện Liêu Trai. Lại nói về hoàn cảnh lúc xuyên qua, Hữu Xu sinh ra với thân phận đại thiếu gia, con vợ cả tại Binh bộ Thượng Thư Vương gia nhưng không được sủng mà bị hắt hủi, xem là điềm xấu. Nguyên nhân là trước lúc em í sinh ra thì cha em í mơ thấy đồng nghiệp cũ đến đòi nợ 40 lượng bạc còn thiếu mà ông này đã chết 5 năm trước rồi nên ghét em í. Mọi người hãy để ý rằng đây là truyện thuộc thể loại Liêu trai nên những vấn đề về quỷ quái là tồn tại và có thật nhé nên đừng nghĩ rằng ông cha mê tín, có quỷ thật đó nhưng làm chuyện xấu quỷ gõ cửa nên ông cha mới chột dạ thế thôi. Thật ra lúc Hữu Xu chuẩn bị sinh ra, con quỷ này đã cố tình muốn nhập vào Hữu Xu hòng cướp lấy thân thể nhưng bị tinh thần lực của Hữu Xu đánh bị thương và đuổi đi. Tuy nhiên, nó vẫn lởn vởn xung quanh hút dương khí của người khác nhằm tăng sức mạnh để giết Hữu Xu chiếm thân thể. Về vấn đề sao con quỷ này cứ bám lên bạn thụ không bỏ, một phần vì Hữu Xu là con trai cừu nhân mà quỷ có chấp niệm sâu sắc báo thù nên muốn chiếm đoạt thể xác và thứ hai là do bạn thụ là “thiên ngoại hữu nhân” – máu thịt của người này sẽ có thể tăng đạo hạnh của quỷ và quan trọng nhất là không bị lây dính nhân quả khi làm việc. Phần đầu của truyện sẽ giống như một bộ truyện xuyên qua bình thường luôn chứ chẳng có hệ thống, làm nhiệm vụ hay được đề cập đến việc khoái xuyên gì cả. Bạn thụ trong này lúc 1 tuổi sẽ được mama và nha hoàn mà mẹ thụ nhờ cậy mang thụ đi trốn. Trong lúc đó con quỷ kia vẫn bám theo bạn thụ và gia tăng sức mạnh, mãi đến tận lúc bạn thụ 5 tuổi thì gặp được anh công và mở ra tương lai mới. Anh công là Tam hoàng tử, con hoàng hậu nhưng mẹ đã mất, trong triều đình bị thế lực khác chèn ép, phụ hoàng không thích và bị trục xuất nên phải lánh tạm ở chùa. Hữu Xu trong 1 lần lên chùa lễ hội bị con quỷ kia làm hại, lúc sắp “hịu” thì được anh công đến giúp. Do số mệnh định trước anh công sẽ lên làm vua nên quanh mình có Long khí khiến quỷ quái tránh xa nên cứu Hữu Xu thoát chết. Kế tiếp là việc Hữu Xu cố gắng ở bên anh công để được che chở tránh quỷ cũng như dùng sức mạnh của mình giúp anh công. Đến lúc anh công lên làm vua thì do hiểu lầm thụ nghĩ anh công lo sợ khả năng dùng quỷ của mình nên đã bỏ đi và định ăn hết món ăn ngon trong thiên hạ. ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ Bạn thụ lúc ra đi thì gặp một ông lão hữu duyên dẫn thụ lên núi dạy về bùa chú, anh công không thấy em mới biết được hiểu nhầm bèn đi tìm nhưng đợi 10 năm cũng không thấy em quay về nên chết trong tiếc nuối. Bạn thụ ở trên núi nên chẳng biết gì cả, học xong xuống núi thì bạn í mới biết được 6 tháng ở trên núi của bạn í thời gian đã qua 600 năm, mọi thứ đã đổi thay và đây mới là điểm khởi đầu của hành trình khoái xuyên và gặp các chuyển thế của anh công. Thật ra có rất nhiều ý kiến trái chiều về bộ truyện này, trong đó có việc nói truyện đã mô tả bàn tay vàng quá lớn và tính cách em thụ có phần trẻ con, ngây thơ nhưng đôi lúc lại ghê gớm và trả đũa người khác rất lưu loát gây nên mâu thuẫn. Cũng có người nói bộ truyện này là vô hạn lưu, tức là không bao giờ có hồi kết, thụ cứ lặp đi lặp lại việc gặp các kiếp của anh công như vậy nên chỉ mang đậm tính giải trí là chính. Theo mình đánh giá, bộ truyện này có thể là bàn tay vàng cho hơi lớn thật nhưng việc có càng tình tiết liêu trai đan xen đã là một điểm sáng và hấp dẫn của nó. Về tính cách em thụ, mình có thể hiểu thế này, bạn í chết năm 15 tuổi thực ra vẫn còn là thiếu niên, cuộc sống trước đó tuy nói là sống trong mạt thế hiểu được quy tắc cuộc sống nhưng lại chỉ quanh quẩn trong phòng thí nghiệm, học tập nhằm ăn no bụng nên những gì bạn í để tâm thì mới thực sự nghiêm túc đánh giá và ghi nhớ còn nếu không thì có chăng chỉ lướt qua thôi. Nên nói bạn í ngây thơ cũng đúng mà nói bạn í có thù báo thù ai gây sự thì chọc lại là ghê gớm cũng đúng. Và về cơ bản bạn í là nhân vật chính thì tác giả có ưu ái hay làm quá lên chút cũng hoàn toàn hiểu được. (*´∇`*) Truyện này theo đại đa số truyện khoái xuyên khác thực ra cũng đã nổi bật hơn hẳn khi khai thác tình tiết Liêu trai mà ở những nơi khác có đề cập nhưng không quá sâu sắc. Mình vẫn đánh giá đây là truyện đọc được, tuy càng về cuối bàn tay vàng càng to nhưng mà với những bạn yêu thích nhân vật chính bá cmn đạo thì chắc hẳn không thể bỏ qua. *** #REVIEW: HỮU XU Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc Thể loại: Đam mỹ, xuyên nhanh, đồng nhân liêu trai, 1×1 Tình trạng: Hoàn edit Review bởi: Tiên ----- Văn án: Trước đây có một vị mỹ nhân*, cậu ta không ngừng xui xẻo, cho nên nhu cầu cấp bách ôm một cái đùi vàng… (*Trong tên của Hữu Xu, chữ “Hữu” nghĩa là có, chữ “Xu” nghĩa là mỹ nhân) Bộ này chủ thụ. Em thụ là xuyên về cổ đại từ mạt thế. Em là dị năng giả nhưng lại thuộc hệ siêu não, tức là não em tiếp thu được nhanh và nhớ lâu rất nhiều tri thức nhưng khả năng vũ lực thì kém, mà ở thời mạt thế đề cao vũ lực thì hiển nhiên khả năng của em không ăn nhằm gì nhiều, em sống làm cu li trong phòng thí nghiệm rồi tới lúc 15 tuổi thì bị tang thi ăn và bạn xuyên về cổ đại. Em xuyên về từ lúc làm thai nhi trong bụng mẹ. Vì em là trí năng giả siêu não mà, tức là tinh thần lực của emn mạnh, nên em tranh đoạt được quyền làm chủ với 1 cái hồn khác - quỉ đòi nợ =)) Nói đến cũng li kì, cha em nợ người ta 40 lượng bạc người ta chết chưa trả nên hóa thành quỉ về báo mộng, tính nhập vô đứa bé này để đòi nợ. Xui sao đúng lúc em xuyên về, không cướp được cái thân thể của đứa bé, không đòi được nợ, thế là quỉ đòi nợ này bám riết theo em hòng cướp lại cái thân xác :> Từ đây đẩy đưa đến em thụ gặp anh công Anh công là tử vi đế tinh, tức là vua của vạn vua ấy, cho nên khí tức anh ấy tỏa ra dọa ma quỉ không dám lại gần.Em thụ lúc đó còn nhỏ, khó tự bảo vệ mình, thấy thế nghĩ cách bám luôn anh công để toàn mạng. Anh công nuôi em từ đứa nhỏ thành thiếu niên, rồi động lòng với em mà bản thân lại cứ luôn phủ nhận, thế rồi vài chi tiết diễn ra đẩy em và anh xa nhau, anh chờ em đằng đẵng 10 năm nhưng chờ không được em quay lại, kiếp này kết thúc SE. Tuy SE nhưng mà tui thích kiểu nuôi vợ từ bé này lắm, anh công quá sức dịu dàng, spoil một vài đoạn: "Nội tâm ẩn giấu rất nhiều sầu lo, Hữu Xu cảm thấy mình phải ăn chút gì đó an ủi, vì thế lấy ra hạch đào tô dùng giấy dầu gói kỹ trong ngực, từng ngụm từng ngụm mà gặm. Tiếng nhai nuốt rột rột không dứt bên tai, giống như có một con chuột nhỏ ăn vụng nấp trong phòng, khiến người ta thực khó tập trung tinh thần. Thiếu niên nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được, vẫy tay kêu Hữu Xu đến. Hữu Xu đi đến cạnh bàn, một bên nhai đồ ăn một bên hàm hồ nói, “Chủ tử có gì phân phó?” Thiếu niên thấy khóe miệng cậu dính đầy vụn bánh ngọt, bất đắc dĩ giúp cậu lau sạch, “Sau này không cho ở trong thư phòng ăn loại bánh giòn này nữa, có nghe không?” “Nghe.” Hữu Xu ngoan ngoãn gật đầu, tiện đà truy vấn, “Vậy ta có thể ăn cái gì?” Miệng thật sự là một khắc cũng dừng không được. Thiếu niên mỉm cười, từ trong ngăn kéo lấy ra một bao mứt hoa quả, “Ăn loại đồ ăn này sẽ không phát ra tiếng vang. Được rồi, qua một bên đợi đi.” Chỉ cần là có thể ăn, Hữu Xu đều thích. Mắt cậu sáng rực lên, tiếp nhận mứt hoa quả sau đó lập tức nhét một viên vào miệng, sau đó đi về góc phòng sưởi ấm. Trong thư phòng rốt cuộc an tĩnh lại, thiếu niên xem vài trang sách, quay đầu lại nhìn nhìn Hữu Xu, phát hiện hai má cậu phồng lên một cái bọc nhỏ, hiển nhiên là ăn hết thịt quả rồi, lại luyến tiếc phun hạt bên trong ra, chỉ còn chờ đem tất cả vị ngọt đều hút khô thôi." À quên nói, vì lúc ở mạt thế bạn ăn không đủ no nên thành ra bạn có nhiều chấp niệm với đồ ăn, đặc biệt là đồ ăn ngon. Anh công muốn dỗ bạn, ngoài lời ngon tiếng ngọt thì là dâng cho bạn món ngon, qua bao nhiêu kiếp vẫn thế. Cứ qua mỗi kiếp, em lại ngủ 600 năm rồi tỉnh dậy đi tìm anh công chuyển thế. Hai người tựa như có mối hấp dẫn từ sâu trong linh hồn, qua bao nhiêu kiếp gặp lại thì vẫn yêu nhau, vẫn hết lòng vì nhau. Vì bảo vệ em nên dù anh công là tử vi đế tinh, có vài lần đầu thai vẫn trúng những hoàn cảnh chật vật. Nhưng không sao cả, trừ kiếp đầu SE thì sau này đều HE nhé . Spoil tiếp 1 đoạn kiếp thứ 2 đầy mùi mẫn: “Tại sao trở về?” Hắn trầm giọng hỏi. “Khởi bẩm chủ tử, tiểu công tử lệnh thuộc hạ đưa cho ngài vài thứ.” Hắc y nhân tất cung tất kính đưa đồ vật trong tay lên, đang muốn ngẩng đầu, lại nghe phía trên truyền đến tiếng nói nhỏ biếng nhác, “Không nên nhìn thì tốt nhất đừng nhìn.” Hắc y nhân trong lòng rùng mình, vội rũ đầu xuống thấp hơn, vẫn chưa phát giác trong màn trướng của chủ tử treo rất nhiều bức họa ôm nhau triền miên. Cửu hoàng tử vốn còn có chút kinh nghi không vui, đợi thấy rõ thứ ở trong bình cùng với nội dung trên tờ giấy, trong lòng chỉ còn lại tràn đầy vui mừng. Hắn giống như một đứa trẻ ôm bình không chịu buông tay, mở tờ giấy nhìn lại nhìn, rất có xu thế nhìn mòn con mắt. “Năng lực của ta có hạn, không hái được sao trên trời, chỉ có thể đem đom đóm trên mặt đất tặng cho ngươi, mong ngươi ngày sau hàng đêm yên giấc, thân thể khoẻ mạnh. Mặt khác, đom đóm chỉ có tuổi thọ năm ngày, nhìn một hai ngày liền thả chúng nó đi, năm sau tất sẽ có phong cảnh càng xinh đẹp —— Hữu Xu.” Trên tờ giấy chỉ viết hai ba câu, vả lại từ ngữ vô cùng bình thường, lại khiến cửu hoàng tử xem đến hốc mắt nóng lên, trong lòng ấm áp. Hắn tỉ mỉ gấp tờ giấy nhét vào hà bao, đặt ở dưới gối đầu, giọng nói bất tri bất giác nhu hòa hơn rất nhiều, “Chỉ có hai thứ này à? Còn gì không?” Hắc y nhân nghĩ nghĩ, bẩm báo, “Tiểu công tử bảo ngài ngủ cho ngon.” “Được, bổn vương liền ngủ. Sau khi trở về ngươi nói với cậu ấy, bổn vương đã nằm xuống, bảo cậu ấy cũng đi ngủ sớm một chút.” " Tác giả bảo rằng truyện tuy kết nhưng hành trình của em vẫn không kết, nghĩa là em vẫn cứ ngủ 600 năm rồi tỉnh giấc đi tìm anh TT Không biết ai chứ mình xót, dù linh hồn là một nhưng hoàn cảnh khác nhau tạo nên những con người khác nhau, mỗi con người với em lại có những kỉ niệm khác nhau, mà khi chuyển kiếp thì anh cái gì cũng không nhớ, bao nhiêu ngọt ngào chỉ một mình em nhớ. Mình thấy cứ buồn thế nào khi nghĩ về đoạn này ấy huhu TT À bộ này em thụ hơi gây tranh cãi vì biểu hiện có vẻ không đồng nhất: lúc có vẻ đơn thuần ngây thơ mà lúc giết người hại người lại không mảy may xao động. Nói thật thì với mình người như thế chả đơn thuần ngây thơ tí nào, nhìn cách em đối nhân xử thế, nhất là trả thù những người ghét và làm hại em thì biết, có chăng em chỉ là còn trẻ con, vì lúc chết ở mạt thế mới 15 mà qua mỗi kiếp phần lớn đều ngọt ngào cùng với anh công, cho nên em thích gì làm nấy ( em cũng có đủ khả năng để thích gì làm nấy ), chỉ mỗi nũng nịu với anh công. Với mình thì cái này moe chết đi được !! Truyện này bàn tay vàng chói lọi Qua mỗi kiếp bàn tay vàng càng chói nhất là kiếp cuối cùng TT Huhu đọc xong chẳng ưa cái kiếp cuối cùng gì cả, thích tác giả cho 1 kiếp tu tiên để hai người ở bên nhau lâu ơi là lâu thôi :<
Edit truyện này không xuất sắc lắm, câu từ chưa thuần Việt nhưng cũng không đến nỗi đầy sạn QT. Tóm lại bản edit này với mình thì đủ đọc và hiểu. Mình xin dừng lại bài review tại đây để các bạn đọc và có cảm nhận của riêng mình nhé. Cảm ơn tất cả mọi người!!!   Mời các bạn đón đọc Hữu Xu của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mộng Đẹp Như Mơ
Ta là trưởng nữ Thôi Âm của Lễ Bộ Thị Lang, thuở nhỏ lớn lên ở quê ngoại. Năm ta mười bảy tuổi, bọn họ tới đón ta hồi kinh. Khi ấy mặt mũi của người nào người nấy trông đều vô cùng hiền lành tốt bụng. Nhưng vừa đóng cửa vào phủ thì lại là một dáng vẻ khác. Tổ mẫu hờ hững, phụ thân chán ghét, mẹ kế Tô Thị tiếu lí tàng đao. Ca ca cùng mẹ cùng cha của ta cảnh cáo rằng: "Thôi Âm, ngươi phải an phận thủ thường, bằng không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi." Đích muội ngây thơ hồn nhiên lại cười rộ lên và nói với ta: "Tỷ tỷ lớn lên trong thôn trang ở nông thôn, chắc hẳn không biết áo váy trên người đều đã là kiểu dáng cũ rích ngày xưa. Ta vừa xếp mấy bộ đồ ta không mặc nữa ra rồi, lát nữa ta sai người mang qua cho tỷ nhé." Bọn họ còn định gả ta cho tên thế tử quần áo lụa là mới vừa đánh c h ế t chính thê của phủ quận công làm vợ kế. .... Trước khi vào kinh ta còn đang định treo cổ t ự s á t đây này. Là do thị nữ Hòe Hoa liều mạng ôm lấy chân ta rồi gào lên: "Cô nương! Cô nương đừng c h ế t mà! Người của Thôi phủ trong Kinh Thành tới rồi kìa, chúng ta vào kinh tìm việc vui đi!" Ta bị bệnh, mắc chứng rồi loạn tâm thần, đã không còn chút hứng thú nào với cuộc đời này nữa. Lúc ta nổi điên, cần phải g i ế t n g ư ờ i mới có thể hưởng thụ chút vui sướng. Vậy thì, chỉ mong bọn họ có thể mang đến cho ta thật nhiều niềm vui. *** Trước khi nhà họ Thôi đến đón ta hồi kinh, ta đang ở trong nha môn của huyện Hòe Lý thuộc Ung Châu, tìm Lý tri phủ để ông ta tính cho ta một quẻ. Ông già nhỏ gầy đó đầu đội mũ cánh chuồn, người mặc áo cổ tròn, đứng trước mặt ta với vẻ mặt khó xử: "Cô nương, cô tha cho ta đi, tiểu nhân là tri phủ, sao mà biết đoán mệnh cơ chứ?" Hòe Hoa ôm kiếm trong tay đứng ở một bên, ta ngồi trên ghế chủ tọa trong sảnh, một bàn tay chống đầu: "Không phải mười năm trước Lý đại nhân vẫn còn đang bày sạp đoán mệnh ở đầu phố Bình Lăng đó sao, bây giờ mua được chức quan, từng bước thăng tiến nên quên sạch nghề cũ rồi à?" Trên trán Lý tri phủ toát đầy mồ hôi lạnh: "Không biết tiểu nhân đã làm gì đắc tội cô nương...." "Chưa đến nỗi đắc tội, chỉ là mấy hôm trước là ngày giỗ của mẹ ta, bệnh của ta lại tái phát. Ta đành tìm sợi dây thừng chuẩn bị treo cổ, thế mà lại nghe nói nhà họ Thôi ở trên kinh cử người đến rồi, giờ này còn đang ở trong dịch quán của quan nha. Ông cũng biết đấy thôi, cha đẻ của ta chính là Lễ Bộ Thị Lang Thôi Khiêm, là quan viên bậc chính tam phẩm. Ông ấy muốn đón ta về, thân là trưởng nữ của nhà họ Thôi, sao ta có thể không nghe theo lệnh cha?" "Vậy ý của cô là?" "Ta mới tìm Vương Mù tính một quẻ, ông ta nói chuyến này ta đi rất hung hiểm, có họa sát thân." Ta mở mắt ra nhìn về phía Lý tri phủ, khóe miệng vẫn chứa đựng ý cười: "Ta không tin lắm, năm mười hai tuổi mẹ ta treo cổ trong điền trang ở huyện Mi, hai năm sau nhà cậu ta lại bị thổ phỉ đánh cướp g i ế t hại, nhà họ Lê sụp đổ mà chỉ còn ta sống sót. Ta cứ nghĩ rằng mạng của ta hẳn là rất cứng mới phải." "Trên đời này trừ khi tự ta muốn c h ế t, bằng không chẳng có kẻ nào đủ bản lĩnh lấy mạng của ta, ông cảm thấy thế nào?" Lý tri phủ xoa mồ hôi trên trán: "Cô nương nói chí phải, cô là người có phúc." "Phúc phận của ta còn cần Lý đại nhân thành toàn." "Cô cứ việc phân phó." "Người của nhà họ Thôi đã đến đây rồi thì hẳn là nhất định sẽ đi nghe ngóng chuyện về ta, đại nhân biết nên làm thế nào đúng không?" "Biết, ta biết rõ. Cô nương cứ yên tâm, kẻ nào dám khua môi múa mép thì tiểu nhân nhất định sẽ không buông tha." "Vậy thì đa tạ." Ta đứng lên, khẽ gật đầu ra hiệu. Lý tri phủ vội vàng trả lễ: "Là chuyện ta nên làm, cô nương không cần khách sáo." 2 Ta, Thôi Âm, là trưởng nữ của nhà họ Thôi, cha ta nhậm chức Lễ Bộ Thị Lang ở Kinh thành. Thuở nhỏ ta lớn lên ở quê ngoại nơi Ung Châu. Ung Châu có mười lăm huyện, nhắc tới cái tên Thôi Âm thì sợ là chẳng một ai biết. Nhưng nếu nói đến Lê Bạch, vậy thì không ai không hiểu. Lê Bạch là cái tên mà Nhị cô nương của nhà họ Diêu đặt cho ta vào năm ta mười tuổi. Lúc đó ta và mẹ ta sống cùng với nhau trong điền trang ở huyện Mi. Điền trang này là sản nghiệp của nhà ngoại ta, nhà họ Lê tiếng tăm một vùng ở nơi đây, nhưng ông ngoại ta đã qua đời vào rất nhiều năm trước. Ông ấy bị tức c h ế t. Bởi vì ông có một cô con gái khiến gia tộc mất mặt xấu hổ. Trước khi xuất giá mẹ ta đã từng nảy sinh tình cảm với một vị biểu huynh ở phương xa tới nhà tìm nơi nương tựa. Ông ngoại không hài lòng với người nọ, lúc đó ông nội ta đang làm quan nhỏ ở kinh thành, lại còn là bạn tốt nhiều năm của ông ấy. Lúc còn trẻ ông nội từng rất nghèo túng, khi vào kinh đi thi thì có vòng qua đường tắt ở Ung Châu, tình cờ quen biết với nhà ngoại làm kinh thương của ta. Ông ngoại gửi tặng tiền bạc, có ơn với ông nội nên sau này khi ông nội ta làm quan ở kinh thành đã định ra hôn ước giữa trưởng tử của mình và mẹ ta. Mẹ ta từ Ung Châu gả chồng đến nơi xa, ông ngoại có tiền nên đồ cưới của mẹ khi ấy đầy ắp ba chiếc thuyền lớn. Bà ấy gả cho cha ta, trưởng tử Thôi Khiêm của nhà họ Thôi. Chỉ trong vòng ba năm đã sinh một trai một gái, cuộc sống rất bình lặng yên ả. Tiếc là sau đó vị biểu huynh nương tựa trong nhà đã đi theo cậu hai của ta vào kinh thành làm ăn, ở tạm trong nhà họ Thôi. Ta còn chưa được nửa tuổi thì mẹ ta và vị biểu huynh kia của bà ấy đã bị bắt gặp trong tình trạng quần áo xốc xếch ở hậu viện. Ai ai cũng nói rằng bà ấy lả lơi ong bướm, đứa con gái kia không chừng cũng là con hoang. Vị biểu huynh kia bị nhà họ Thôi đánh c h ế t ngay tại chỗ. Còn mẹ ta, vì thể diện của các con mình thì đáng ra bà ấy nên treo cổ tự vẫn mới phải lẽ. Nhưng cậu hai ta không đành lòng, bèn cùng nha hoàn hồi môn và bà vú của bà ấy lén lút đưa mẹ ta trở về Ung Châu. Bọn họ chân trước vừa rời đi, chân sau nhà họ Thôi đã gửi một bức thư bỏ vợ tới nhà họ Lê. Ông ngoại vốn đang bị bệnh liệt giường, khi ấy nghe tin đã lập tức giận giữ đến c h ế t. Thuở nhỏ ta lớn lên ở nhà họ Lê, sau khi ông ngoại mất, gia đình do cậu cả và cậu hai cùng nhau làm chủ. Cuộc sống của mẹ ta không hề dễ dàng, bởi vì hai mợ vô cùng khinh bỉ bà ấy. Mời các bạn mượn đọc sách Mộng Đẹp Như Mơ của tác giả Mễ Hoa.
Không Còn Là Ánh Sáng
(Tên truyện do editor tự đặt) Tác giả: Thất Thải Ngư Đẳng Editor: Không thích ăn Táo Thể loại: Ngôn tình hiện đại, ngược.... Giới thiệu: Thiếu niên tôi từng yêu đã gọi người đến bắt nạt tôi. Anh ta dùng một cây bút không thể tẩy xóa, tự tay khắc chữ trên vai tôi, hai từ "gái điếm". Tôi quỳ mọp xuống và ăn đồ thừa trên mặt đất chỉ để cầu xin anh ta bỏ qua cho con mèo của tôi. Anh ta không muốn tôi ch.ết, chỉ cần tôi sống trong đau khổ là được. Nhưng rốt cuộc, anh ta lại khóc vì điều gì chứ… *** Che vết thương trên mặt, tôi nhìn vào gương nặn ra một nụ cười khó coi. Một lát nữa gặp mẹ, không thể để bà nhìn ra bất cứ điều gì. Nhưng ngay sau đó gương của tôi đã bị cướp mất, đập nát bét. "Khương Mạn, còn có tâm trạng trưng diện hả?" Những người này, là những gã côn đồ thường bắt nạt tôi. "Lát nữa tới chỗ cũ, anh Án đang chờ mày đó!" Trái tim tôi đau nhói. Tôi cầu xin bọn chúng, có thể để tôi về thăm mẹ trước được hay không. Nữ sinh cầm đầu tên là Văn Giai Nghiên, cô ta rất xinh đẹp, mấy nam sinh khác đều nghe lời cô ta. "Khương Mạn, nếu như không nghe lời, mày sẽ làm mẹ mày lo lắng đấy." Tất cả bọn chúng đều biết, nói cái gì sẽ khiến tôi phải ngoan ngoãn nghe lời. Những chuyện này, đều do Nghiêm Án dạy chúng. Trong phòng KTV, họ ép tôi phải thay một chiếc váy hở hang. Bên ngoài lớp da tr@n trụi còn có vết thương chưa tiêu tan, tôi ôm đầu gối rụt vào góc tường, không ngừng run rẩy. Văn Giai Nghiên bóp mặt tôi, thoa một thỏi son tươi sáng lên cho tôi. "Ừm, như vậy mới xinh đẹp, anh Án sẽ thích." Nhưng Nghiêm Án không tới, chỉ có mấy người đàn ông xa lạ tới. Văn Giai Nghiên vừa đi, bọn họ lập tức động tay động chân với tôi. Tôi giãy giụa lung tung trong sợ hãi, họ chạm vào chân tôi, kiềm chế bàn tay của tôi. "Em gái này cũng xinh ghê!" "Nghe nói đã bị thằng nhóc nhà họ Nghiệm chơi qua rồi, mày dám chơi không?" Những giọt nước mắt nhục nhã bức ra hốc mắt, tôi không thể giãy dụa, đá lung tung trên người họ. "Con đi.ế.m thối!" Cực kỳ dùng sức tát vào mặt tôi một cái, trong miệng lập tức tràn ra mùi máu tươi. "Ăn mặc như vậy còn giả bộ thuần khiết gì chứ!" Lúc nản lòng thoái chí, cửa bị một cước đá văng ra. Bóng dáng Nghiêm Án xuất hiện ở cửa. Tôi gần như nghĩ rằng anh ta vẫn là anh ta của trước đây, nghĩ rằng anh đã đến để cứu tôi. Nhưng anh ta chỉ là mặt không chút thay đổi liếc tôi một cái, chợt giơ tay lên, lập tức có người tiến vào kéo mấy người đàn ông này ra ngoài. Mời các bạn mượn đọc sách Không Còn Là Ánh Sáng của tác giả Zhihu (Thất Thải Ngư Đẳng).
Nhật Ký Tân Hôn Cùng Ảnh Đế
NHẬT KÝ TÂN HÔN CÙNG ẢNH ĐẾ Tác giả: Thập Lục Nguyệt Tây Qua Edit: Mộc & Phồn Tinh – Beta: Linh  | Bookcover: Mộc Thể loại: Showbiz – Cưới trước yêu sau – 1v1 – HE Nguồn convert: Tàng Thư Viện Số chương: 68 chương + 10 phiên ngoại Nhân vật chính: Kiều Hội & Từ Diệc Dương Truyện được edit và chia sẻ tại mocgacxep.wordpress VĂN ÁN Điều điên cuồng nhất mà Kiều Hội làm trong cuộc đời này chính là kết hôn chớp nhoáng ở độ tuổi hai mươi với ảnh đế Từ Diệc Dương. Cuộc sống hôn nhân trôi qua hết sức bình dị đơn giản. Mỗi ngày Từ Diệc Dương đều sẽ tặng Kiều Hội nụ hôn chúc ngủ ngon ngọt ngào, hay khi ra ngoài quay phim đều thông báo lịch trình cặn kẽ cho cô biết. Mọi thứ dường như rất hoàn hảo, chỉ có một điều khiến Kiều Hội băn khoăn nhất chính là ngay cả khi hai người thân mật nhất nụ hôn Từ Diệc Dương dành cho cô đều nhẹ nhàng dịu dàng, ngập tràn sự kiềm chế. Kiều Hội ủ rũ tâm sự với bạn mình, “Anh ấy chiều chuộng mình giống như chiều chuộng con gái vậy.”    ° ° °   Vào đúng ngày bộ phim mới của Từ Diệc Dương đóng máy, scandal giữa anh và nữ chính trong phim nổ ra. Vô số người hâm mộ couple của hai người mở tiệc ăn mừng thâu đêm. Kiều Hội lúc này ngồi trên giường hai chân bắt chéo, suy nghĩ cẩn thận cuối cùng đưa ra yêu cầu ở riêng với anh. Ngay trong đêm, Từ Diệc Dương vội vã trở về bất chấp mưa bão, cả người anh ướt đẫm, đuôi mắt hút hồn giờ đây đỏ bừng chất vấn cô, “Tại sao?” Cô gái trước mặt mặc bộ đồ ngủ hồng nhạt, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nghiêm túc trả lời: “Khoảng cách giữa hai chúng ta quá nhiều, sẽ không ai nghĩ em và anh là một cặp. Chúng ta không hợp ở bên nhau.” Ngày hôm sau, mọi người đổ xô vào xem bức ảnh đứng đầu hotsearch. Trong bức hình thấy rõ ảnh đế Từ Diệc Dương ôm hôn cô vợ nhỏ triền miên. Câu chuyện tình yêu của – Nghệ sĩ tuyến mười tám & Đại minh tinh ***   Review: 04/10/2021  Văn án:    Điều điên cuồng nhất mà Kiều Hội làm trong cuộc đời này chính là kết hôn chớp nhoáng ở độ tuổi hai mươi với ảnh đế Từ Diệc Dương.   Cuộc sống hôn nhân trôi qua hết sức bình dị đơn giản. Mỗi ngày Từ Diệc Dương đều sẽ tặng Kiều Hội nụ hôn chúc ngủ ngon ngọt ngào, hay khi ra ngoài quay phim đều thông báo lịch trình cặn kẽ cho cô biết.   Mọi thứ dường như rất hoàn hảo, chỉ có một điều khiến Kiều Hội băn khoăn nhất chính là ngay cả khi hai người thân mật nhất nụ hôn Từ Diệc Dương dành cho cô đều nhẹ nhàng dịu dàng, ngập tràn sự kiềm chế.   Kiều Hội ủ rũ tâm sự với bạn mình, “Anh ấy chiều chuộng mình giống như chiều chuộng con gái vậy.”   Vào đúng ngày bộ phim mới của Từ Diệc Dương đóng máy, scandal giữa anh và nữ chính trong phim nổ ra. Vô số người hâm mộ couple của hai người mở tiệc ăn mừng thâu đêm.   Kiều Hội lúc này ngồi trên giường hai chân bắt chéo, suy nghĩ cẩn thận cuối cùng đưa ra yêu cầu ở riêng với anh.   Ngay trong đêm, Từ Diệc Dương vội vã trở về bất chấp mưa bão, cả người anh ướt đẫm, đôi mắt hút hồn giờ đây đỏ bừng chất vấn cô, “Tại sao?”   Cô gái trước mặt mặc bộ đồ ngủ hồng nhạt, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nghiêm túc trả lời: “Khoảng cách giữa hai chúng ta quá nhiều, sẽ không ai nghĩ em và anh là một cặp. Chúng ta không hợp ở bên nhau.”   Ngày hôm sau, mọi người đổ xô vào xem bức ảnh đứng đầu hotsearch.   Trong bức hình thấy rõ ảnh đế Từ Diệc Dương ôm hôn cô vợ nhỏ triền miên   ***   Trên đời này đa số các cặp đến với nhau đều nhờ duyên nhờ phận, dù hai người có cuộc sống hoàn toàn không giao nhau, nhưng lại có duyên gặp được nhau rồi thì sẽ nên đôi nên lứa.   Cùng xuất thân từ đại học điện ảnh Bắc Thành, Kiều Hội là cô sinh viên nhỏ năm ba còn chưa tốt nghiệp, Từ Diệc Dương đã là ảnh đế xuất đạo nhiều năm, đứng trên đỉnh cao sự nghiệp.   Duyên phận giữa hai người cũng thật diệu kỳ, tưởng như không thể nào có điểm chung để gặp gỡ nhau vậy mà vẫn gặp được nhau. Từ Diệc Dương trong một lần về trường đại học thăm bạn cũ thì nhận được cú điện thoại đoạt mạng của mẹ Từ, mẹ Từ hối thúc anh tìm bạn gái và mang bạn gái về cho bà. Cũng đã ba mươi rồi mà chưa khiến mẹ bớt lo.   Kiều Hội vô tình ngồi ở băng ghế phía sau nghe được câu chuyện, nghe giọng nói quen thuộc của thần tượng, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu cô là: Thì ra nam thần tầm cỡ như Từ Diệc Dương cũng bị mẹ hối thúc lấy vợ. Cô lại không cẩn thận nói ra tiếng lòng mình.   Cuộc gặp gỡ đầu tiên bắt đầu như thế đấy.   Đến khi cầm giấy đăng ký kết hôn trên tay rồi, Kiều Hội vẫn không hiểu sao mình và Từ Diệc Dương mới gặp nhau ba lần mà đã đồng ý lấy người ta. Cô vừa đủ tuổi kết hôn thì đã làm liều như vậy rồi, giấu hết mọi người bí mật kết hôn. Nhưng Kiều Hội không hối hận, vì ít ra cô cũng thích Từ Diệc Dương, còn hơn là sau này bị ba mình đem đi liên hôn thương nghiệp.   Cuộc sống hôn nhân của hai người như ly nước ấm, uống vào ấm đến tận trái tim. Cô gọi anh là Từ tiên sinh, anh cũng gọi cô là Từ phu nhân, xưng hô ngọt ngào của họ lúc chỉ có hai người, như một bí mật nhỏ không muốn ai biết đến. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)   Nhưng mà vấn đề không muốn ai biết đó chỉ là tâm tư của Kiều Hội mà thôi. Từ Diệc Dương ba mươi mới cực khổ lấy được một cô vợ nhỏ hơn mình tận chín tuổi, xinh đẹp ngọt ngào lại ngoan ngoãn dịu dàng, anh hận không thể đi khoe khắp nơi. Dù vậy thì anh lỡ hứa với Kiều Hội giữ bí mật rồi, anh biết cô lo chuyện này lộ ra sẽ bất lợi với anh nên anh cũng ngọt ngào mà giữ bí mật với cô.   Từ phần giới thiệu mọi người có thể thấy ảnh đế Từ Diệc Dương siêu sủng cô vợ nhỏ nhà mình luôn ý.   Kiều Hội dù kết hôn với Từ Diệc Dương nhưng không nghĩ mình ôm được một cái đùi to, dù gì thì với cô con gái rượu của doanh nhân bậc nhất Đại Lục, tài nguyên không là vấn đề. Cô chỉ thích diễn kịch, chỉ muốn hòa mình vào vai diễn chứ không có dã tâm phải bạo hồng. Kiều Hội càng không muốn dựa dẫm vào danh tiếng của anh để trải đường cho mình.   Tuy nhiên không thể chối bỏ vận khí mà Từ Diệc Dương mang lại cho Kiều Hội. Cô từ một nghệ sĩ nho nhỏ hơi nổi lên do đóng quảng cáo và vài vai phụ, một đường cầm "kịch bản nữ chính" mà lộ diện với công chúng, khả năng nhảy múa điêu luyện, tính tình tốt lại xinh đẹp, hơn hết là có sự chiều chuộng mờ ám của Từ Diệc Dương nữa.   Tình cảm của Từ Diệc Dương chắc chắn là vừa gặp đã yêu, còn Kiều Hội chính là lâu ngày sinh tình, thiếu nữ ngây thơ làm sao cưỡng lại chân tình của nam thần. Viết mấy dòng này làm liên tưởng tới scandal của nam lưu lượng gần đây ghê, nhưng Từ Diệc Dương là lấy kết hôn làm tiền đề nha, không phải đùa giỡn lưu manh nên đừng ai nghĩ oan anh tội nghiệp.   Truyện còn có một nữ pháo hôi Lục Đình là con gái riêng, chị gái cùng cha khác mẹ của Kiều Hội, cũng là một nghệ sĩ nhỏ lăn lộn trong giới giải trí. Lục Đình không được mang họ Kiều, mẹ cô cũng không được ba Kiều cưới về nhà nên thứ Kiều Hội có là thứ mà cô ta hằng ao ước, cô ta có sở thích cướp bạn trai của Kiều Hội. Cô ta làm mình khá ấn tượng khi hùng hồn mạnh miệng nói với Kiều Hội, cô ta đã cướp được một lần, hai lần thì sẽ có lần tiếp theo nữa, nhưng mà quá tam ba bận, đến mặt của Từ Diệc Dương cô ta còn không có cửa gặp thì ngon mà cướp đi. Đối với kết cục của nhân vật này chỉ nhận xét một chữ: Đáng.   Xuyên suốt cả truyện là quá trình rải đường từ thầm kín đến công khai, rén rén nắm tay đến đoạn sau là cầu hôn trực tiếp. Tâm lý FA mà không vững là sẽ xỉu ngang vì tổn thương đó. Tổn thương nhưng mình thích. ____   *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa. *Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^ Cre pic: Google/huaban Nguồn chuyển ngữ: Mộc & Phồn Tinh   Mời các bạn mượn đọc sách Nhật Ký Tân Hôn Cùng Ảnh Đế của tác giả Thập Lục Nguyệt Tây Qua.
Chào Em, Bảo Bối!
Văn án 1 Một hotsearch có tiêu đề  “Bạn có nhớ về trường cấp ba không?” đã thu hút vô số người nhấp vào và tìm kiếm hàng đầu là một video phỏng vấn. Phóng viên chặn Lục Trạch lại, người đã thành công thu hút sự chú ý vì vẻ ngoài của anh ấy: “Những năm cấp ba của cậu có hạnh phúc không?” Lục Trạch:  “Rất vui vẻ. Tôi thích đọc tiểu thuyết trong lớp. Tôi đọc hầu hết là tiểu thuyết trinh thám. Thỉnh thoảng cùng vài người bạn chơi game, những lúc mệt mỏi thì nằm dài ra bàn. Tôi cũng trộm sử dụng điệm thoại bằng cách giấu nó vào trong tay áo, khi lão sư bước vào, tôi sẽ giơ cánh tay lên và điện thoại chui vào ống tay áo không ai hay biết “. Phóng viên bật cười: “Thì ra một anh chàng đẹp trai như vậy cũng chơi trò lén lút nha. À đúng rồi, hiện tại cậu học trường đại học nào vậy?” Vẻ mặt Lục Trạch lạnh lùng: “Thanh Hoa.” Phóng viên: “……” Phóng viên suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi: “Vậy thì em trai này, cậu có bạn gái chưa?” Lục Trạch mới vừa rồi còn vẻ mặt lạnh lùng lại lập tức cười cười, đứng thẳng lên: “Đã có, cô ấy là người tôi yêu nhất.” ———————– Khi Giang Niên xem đoạn video này, vô số cư dân mạng đang gào thét vì bạn trai của cô. Cô nằm trên người Lục Trạch nói: “Trạch ca, lần đầu tiên gặp em anh đã không nói như vậy.” Lục Trạch sắc mặt trở nên cứng ngắc, liền ôm Giang Niên hôn xuống: “Ngoan, đó là do em nghe lầm” ********** 2 Lục Trạch lười quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cũng không sợ hãi bất cứ điều gì. Nhưng một Lục Trạch như vậy cũng chỉ nói với mỗi một mình Giang Niên rằng: “Niên Niên, hãy để anh hôn em, anh sẽ trao em cả cuộc đời của anh.” Nam học bá lười nhác thâm tình x Nữ thông minh dễ thương siêu cấp ngọt. *** Ngày 1 tháng 9, Chủ nhật, một ngày trời nắng. Cái nắng nóng như thiêu như đốt ở Viễn Thành vẫn chưa biến mất, hiện tại mới 6, 7 giờ sáng mà mặt trời đã lên cao, từng chút một cho thấy hôm nay là một ngày nắng nóng gay gắt. Giang Niên buộc mái tóc thẳng dài ngang lưng thành cao lên thành đuôi ngựa, trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện vài giọt mồ hôi. Cô hút ngụm sữa đậu nành cuối cùng trong cốc, lấy khăn giấy Khương Thi Lam đưa cho lau miệng, sau đó ném khăn giấy cùng chiếc cốc vào thùng rác ven đường. “Niên Niên”, Khương Thi Lam thở dài “Không phải mình nói rồi sao, lớp 5 và lớp 19 cách nhau xa quá , sao cậu lại ở tầng bốn kia chứ? “ Giang Niên cũng thở dài “Mình đã nói cách bố trí lầu của trường chúng ta rất là kỳ quái, đặc biệt là lớp 11, toàn bộ lầu bốn chỉ có lớp mình và lớp 20. Cậu nói thử xem, nhà trường sắp xếp một lớp trọng điểm ban tự nhiên và một lớp trọng điểm ban văn cạnh nhau, rốt cuộc có ý tứ gì? Thật sự không phải về phương diện yêu sớm đấy chứ?” Trung học Minh Lễ có ba tòa nhà giảng dạy chính , đó là tòa nhà cao thứ nhất, tòa nhà cao thứ hai và tòa nhà cao thứ ba. Tất nhiên, mặc dù điều này nghe có vẻ vô nghĩa … Cũng có thể để tránh cho cái tên của tòa nhà nghe có vẻ vô nghĩa, Minh Lễ cũng cẩn thận đặt cho ba tòa nhà ba cái tên. Gọi là — Tòa nhà Khải Hàng, Tòa nhà Chí Hằng, Tòa nhà Đằng Phi Mặc dù vậy, mọi người vẫn gọi là lầu một, lầu hai, lầu ba. Lớp 11 vừa khai giảng liền phân ban xã hội tự nhiên , Giang Niên được phân vào lớp trọng điểm duy nhất ban khoa học tự nhiên của khối 11, cũng chính là lớp 19. Lớp 19 và lớp 20 lần lượt là các lớp trọng điểm của ban tự nhiên và xã hội, cả hai đều ở lầu hai tầng bốn, cách các lớp khác một khoảng lớn, như ở hẳn một khu biệt lập. Khương Thi Lam trợn mắt, thấp giọng nói: “Hạ Gia Dương hình như cùng lớp với cậu thì phải.” Giang Niên cũng phối hợp mà thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, cậu có chị em là mình ở đây mà, nhất định mỗi ngày đều sẽ báo cáo tin tức cho cậu đầy đủ.” Khương Thi Lam có chút ngượng ngùng vén tóc mái ra sau tai, hơi quay đầu lại: “Ý của mình không phải như vậy đâu …” “Không sao hết, chị em mình với nhau thôi mà” Giang Niên tiếp tục phối hợp, “Mình biết cậu không phải có ý đó, chỉ là mình nhàn rỗi bát quái tin tức của hắn với cậu mà thôi” Giang Niên biết điều như vậy, Khương Thi Lam không cố trốn tránh nữa. Đương nhiên, từ tận đáy lòng, cô thực sự không muốn trốn tránh. “Vậy, huyền thoại Lục Trạch kia cũng học cùng lớp với cậu sao?” Khương Thi Lam đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng hỏi. Giang Niên phụt cười, cô không ngờ rằng Khương Thi Lam sẽ dùng “huyền thoại Lục Trạch” để gọi vị học thần kia. Bất quá, Giang Niên chưa gặp qua Lục Trạch bao giờ, trong suy nghĩ của cô ấy, Lục Trạch hẳn là một nhân vật ở một cấp bậc khác trong truyền thuyết đi. — Cái tên ấy đứng ngay ở vị trí đầu tiên trên danh sách lớp. “Hôm trước mình đến xem Hạ Gia Dương chơi bóng rổ, cậu chưa thấy người ta hâm mộ Lục Trạch như thế nào đâu! Thật là điên rồ mà. Lục Trạch lau mồ hôi thôi đã khối đứa che miệng thét chói tai “, Khương Thi Lam nhớ lại tình huống lúc ấy vẫn không thể không thở dài, “Bất quá mình có thể hiểu được, bởi vì chính mình cũng cảm thấy Lục Trạch thật sự rất đẹp trai.” Giang Niên cố tình trêu chọc cô bạn nhỏ: “Thế Hạ Gia Dương hay Lục Trạch đẹp trai vậy ta?” Khương Thi Lam vậy mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ : “À … ừm …” Cảm thấy có chút khó xử, ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt trêu ghẹo của Giang Niên lập tức có phản ứng đuổi theo mà đánh: “Giang Niên, sao cậu sao lại xấu như vậy chứ!” Chạy một mạch đến tầng dưới tòa nhà thứ hai, Khương Thi Lam cuối cùng cũng dừng lại thở hỗn hển, gương mặt đỏ hồng nói: “Mình sẽ chờ cậu cùng về”, sau đó chạy vào phòng học lớp 5 ở lầu một. .   Mời các bạn mượn đọc sách Chào Em, Bảo Bối! Của tác giả Dung Vô Tiên.