Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Văn án: Ai cũng nói bác sĩ Lục lạnh lùng không gần nữ sắc, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể dâm loạn. Có lẽ sẽ không cô gái nào có thể có được anh đâu, đàn ông càng không được! Chỉ là! Người ở phòng bếp nấu cơm cho bạn gái là ai?! Người làm ấm giường cho bạn gái là ai?! Người tầm ngầm đuổi hết vận đào hoa của bạn gái là ai nữa?! Mọi người khiếp sợ.jpg Bác sĩ Lục nào đó bắn ánh mắt hình viên đạn tới: Có gì lạ! * Đây là chuyện ngọt ngào về một chàng bác sĩ phúc hắc từ thiếu niên đến trưởng thành đều âm thầm bảo vệ yêu thương một cô gái. Vai chính: Lục Nhất Phương, Trình Hiểu Cát Nam nữ chính là thanh mai trúc mã hàng thật giá thật, yêu thầm nhau nhưng không biết còn hay đấu khẩu, xa nhau một thời gian, đến khi trường thành thì chàng câu nàng về nhà nuôi. *** 3 giờ sáng, Trình Hiểu Cát gần như là từ trên xe taxi lăn xuống, sau đó cúi gập người xuống rất thấp, sắc mặt trắng bệch trán đổ đầy mồ hôi, hai tay dùng sức ấn bụng, gần nhưliều mạng cũng phải gắng hết sứccủa mình tới bệnh viện thành phố cấp cứu. Cô tìm được một vị y tá đang trực, run run rẩy rẩy nói: “Xin lỗi…… Tôi bị đau bụng cái loại đau sắp chết.” Y tá kia thấy mặt Trần Hiểu Cát nhăn giống như giấy vệ sinh đã dùng qua, vội qua đi đỡ cô dẫn cô đến phòng khám, “ Trước tiên cô ở nơi này đợi chút, tôi đi gọi bác sĩ Lục, lúc này anh ấy đang đi kiểm tra phòng.” Nói xong y tá kia một đường chạy chậm đi ra ngoài. Trình Hiểu Cát đau đến mức muốn bất tỉnh, đứng không vững liền ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, mới qua năm phút Trình Hiểu Cát lại cảm thấy đã qua nửa thế kỷ, bác sĩ kia lại không tới thì cô hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta! Trình Hiểu Cát đang nghĩ như vậy thì cuối cùng nghe được tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua trong lòng chỉ có một ý niệm: “Mạng mìnhxong rồi!” Đột nhiên lại bắt lấy một tia hy vọng, khẳng địnhlà lớn lên giống mà thôi không có khả năng đúng lúc như vậy! Cô liếc mắt một cái nhìn bàn làm việc, thẻ trên đó viết “ Bác sĩ chính: Lục Nhất Phương.” Trong lòng Trình Hiểu Cát chỉ có thể vang vọng một bài “Lạnh lạnh” để bày tỏ tâm tình cô vào giờ phút này. Y tá đi tới đỡ cô dậy, ngồi ở trên ghế, “Bác sĩ Lục, chính là cô ấy, anh đến khám đi em thấy cô ấy đau lắm.” Bác sĩ được gọi là bác sĩ Lục, dừng một chút nhìn Trình Hiểu Cát gật gật đầu ý bảo cô ngồi đó một lát. Đi đến bồn rửa tay đem nước rửa tay cho lên bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng, lại dùng khăn lông cẩn thận lau khô mới đến gần cô. “ Người đẹp còn những bác sĩ trực khác đâu? Tôi thấy bác sĩ Lục rất vội, sẽ phiền đến bác sĩ Lục chứ?” Trình Hiểu Cát khẩn cầu nhìn y tá xinh đẹp, đáng tiếc không có nghe được câu trả lời hài lòng. " Xin lỗi cô, trước mắt có thể xem bệnh chỉ có bác sĩ Lục.” Y tá nói xong liền đi ra ngoài, mặt Trình Hiểu Cát xám như tro tàn nhìnbóng lưng cô y tá rời đi. “Đau chỗ nào?” Mặt Lục Nhất Phương không đổi hỏi, giống như cô với anh không hề quen biết, Trình Hiểu Cát mừng thầm, nhiều năm như vậy, nói không chừng anh không quen biết cô đâu nhỉ? Cuối cùng thiếu nữ mười tám năm đó,trở nênxinh đẹp như vậy thì không quen biết cũng bình thường? “Nơi này đau, rất đau.” Trình Hiểu Cát dùng ngón tay chỉ vào bụng dưới bên phải của cô. “Qua bên kia nằm để tôi khám.” Trình Hiểu Cát ngoan ngoãn đi qua chỗ đó nằm xuống. Lục Nhất Phương đi tới, ấn bụng Trình Hiểu Cát dò hỏi: “Nơi này đau không?” “Không đau.” “Nơi này?” “Không đau.” “Nơi này?” “Ai ai ai! Đau đau đau đau!” Trình Hiểu Cát bị anh ấn kêu thảm thiết liên tục, thiếu chút nữa cho rằng anh dùng việc công để báo thù riêng, cố ý dùnglực lớn như vậy nhưng lại thấy bộ dáng nghiêm túc của anh, chắc làmình nghĩ oan cho anh rồi đi? Thật là thiên đạo luân hồi, trời xanh không tha cho ai! Tôi - Trình Hiểu Cát cũng có ngày bụng tôi bị Lục Nhất Phương ấn! “Nơi này đau không?” Lục Nhất Phương lại thay đổi chỗ khác, Trình Hiểu Cát lắc lắc đầu. Anh kéo cô dậy, lại hỏi chút mặt khác bệnh trạng sau đó mới nói nói: “Bước đầu kết luận rất có khả năng là viêm ruột thừa, đi chụp CT mới có thể chẩn đoán chính xác.” “Viêm ruột thừa? Vậy phải làm sao bây giờ?” Trình Hiểu Cát khóc nức nở hỏi. “Cái này thuộc về ruột thừa cấp tính, sẽ phải làm phẫu thuật nhỏ.” Lục Nhất Phương nói, sau đó đem một tờ giấy đã in đưa cho cô, “Cầm tờ này đi đến góc ngoặt tầng 1 để chụp CT.” Trình Hiểu Cát cầm tờ giấy gật đầu " Được, bác sĩ Lục.” Nhìn bóng lưng vặn vẹo của Trình Hiểu Cát,khóe miệng Lục Nhất Phương cong cong, “Bác sĩ Lục?”, Sau đó xoay người đến bàn làm việc cầm lấy điện thoại, nhấn một dãysố, “ Y tá Văn, cô gái vừa nãy là bạn tôi nhờ cô hỗ trợ chăm sóc một chút, cảm ơn.” Đến khi đối đương trả lời anh mới tắt điện thoại. Rất nhanh đã có kết quả chụp CT, Trình Hiểu Cát bị chẩn đoán chính xác vì ruột thừa cấp tính, yêu cầu lập tức phẫu thuật biết được tin tức này sắc mặt Trình Hiểu Cát càng thêm trắng bệch. “Cái này yêu cầu nằm viện một tuần, chị báo người nhà đến đây chăm sóc đi.” Y tá Văn đề nghị với Trình Hiểu Cát đang nằm trên giương bệnh. “Không cần, tôi mang thẻ chứng minh, thẻ bảo hiểm, thẻ ngân hàng, sổ khám bệnh đều mang theo,một mình tôi cũng có thể.” Trình Hiểu Cát miễn cưỡng mỉm cười, cự tuyệt đề nghị y tá Văn, ba cô ở nước ngoài còn trong nước không có người thân thích gì nhiều, Manh Manh cũng đang đi công tác, chỉ một cuộc phẫu thuật nho nhỏ không cần phải gọi bọn họ tới. Y tá Văn thấy cô nói như vậy thì biết trong lòng cô có điều khó xử, cũng không hề nhiều lời, “Nửa giờ chuẩn bị phẫu thuật, bác sĩ Lục mổ chính.” “Bác sĩ Lục? Chính là bác sĩ Lục vừa nãy?” Trình Hiểu Cát không thể tin được lỗ tai của chính mình. Y tá Văn cười nói: “ Làm sao? Bệnh viện có người quen còn không tốt sao?” “Người quen? Cô nói ai là người quen?” “Bác sĩ Lục, vừa nãy bác sĩ Lục còn gọi cho tôi nói cô là người quen cần chăm sóc hơn, còn nói cô là bạn, làm sao? Hai người có phải hiểu nhầm gì không?” Ánh mắt y tá Văn lóe sáng vô cùng có tinh thần bát quái, nhìn chằm chằm Trình Hiểu Cát. Mời các bạn mượn đọc sách Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây của tác giả Tiểu Nhị Tiểu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! - Ức Cẩm
Cho ta mượn bảy năm thanh xuân....trả lại ngươi một đời ôn nhu.  Thật ra "Cho ta mượn bảy năm thanh xuân" mới là tựa chính thức của tác phẩm này. Còn "Ta cam đoan, sẽ không đánh chết cậu!" chỉ là một tựa phụ mà thôi. Nhưng khi mình edit lại cảm thấy cái tựa "Ta cam đoan sẽ không đánh chết cậu!" phù hợp với thể loại của bộ truyện này hơn, nên Pi quyết định đổi hai tựa ngược lại. Muốn biết thêm chi tiết mời đọc văn án. :-))) *** Văn án Công việc áp lực, cô nhịn!  Bị bạn trai cũ hãm hại, cô nhịn!  Không người theo đuổi, cô nhịn! Nhưng mà bị cái tên tiểu tử mới hai mươi mấy tuổi đầu quấy rầy, thật là không thể nhịn được nữa!  Phương Thiếu Tắc, cậu lại đây, tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu!  Tác giả thân ái nhắc nhở※ ngọt, ấm, sủng, không nội hàm nha không nội hàm. Đặc biệt thích hợp cho những bạn có thần kinh yếu, không chịu được đả kích lớn a. :-))))))  ***  Editor nói thêm: tôi cảm thấy a bạn nam chính này hình như là dân nhập cư trái phép, không có hộ khẩu ở Trái đất chúng ta. ↖(^ω^)↗  Fan của Ức Cẩm ơi, hãy cho tôi thấy lượt view + vote + cmt của các bạn đi nào. Hí hí hí...... ***Lưu ý: tác giả không đặt tựa chương, nên tựa chương do editor tự đặt. *** Nguyên cả buổi sáng, Phương Thiếu Tắc ở nhà Ngô Song ra ra vào vào mà dọn dẹp nhà ở, lau dọn vệ sinh, làm đến vui vẻ vô cùng. Ngô Song trừng lớn hai mắt, thấy cảnh trước mắt này, vô cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cũng có chút tò mò. Trong ấn tượng của cô, Phương Thiếu Tắc là đại thiếu gia, duỗi tay há miệng là có cơm đưa đến tận nơi, sao lại biết làm những việc này? Phương Thiếu Tắc lau thật kỹ tấm ảnh chụp Ngô Song hôm tốt nghiệp đại học, hắn quay lại mỉm cười thật tươi với cô. Ngô Song vội né tránh ánh mắt của hắn, vì che đi xấu hổ, cô với tay lấy cái bánh bao ăn sáng còn thừa trên bàn. "Chờ một chút!" Phương Thiếu Tắc xông tới ngăn cản: "Cái này nguội lạnh rồi, không được ăn." Ngô Song nhìn Phương Thiếu Tắc như nhìn sinh vật ngoài hành tinh. Phương Thiếu Tắc cầm thùng rác, đem hết thức ăn thừa đổ vào, vừa đổ vừa nói: "Chị đang bị thương, ăn chút thức ăn nóng sẽ tốt hơn." Ngô Song không biết nói với người trước mặt này thế nào, cô duỗi tay, lấy đồ dùng pha cà phê. Phương Thiếu Tắc vội đoạt lại, nói: "Đói bụng mà uống cà phê là không tốt." Rốt cuộc Ngô Song nhịn không được nữa: "Vậy tôi có thể ăn cái gì?" ... Mời các bạn đón đọc Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! của tác giả Ức Cẩm.
Mộng Đẹp Tuyền Cơ - Nga Mi
Háo sắc đại ma vương cùng mỹ nhân Rùa Đen đại PK (hình như là Player Killer). Sơ sơ quá trình thoải mái, kết thúc mỹ mãn hạnh phúc.  Mỹ nữ, cả đời đại Vương gia đại lão bản Triệu Tử Dương nhìn qua nhìn lại cũng khá nhiều rồi, nhưng chưa từng gặp ai như Tạ Tuyền Cơ, khó thu phục như thế...  Dùng lợi để dụ dỗ, không hề hiệu quả. Tuy nàng yêu tiền như vậy, vẫn nhất quyết không vì thế mà bán rẻ bản thân.  Tặng nàng son phấn trang sức châu báu, nàng thà mang đi đổi lấy tiền để chạy trốn.  Dùng mỹ nam kế để quyến rũ, xem ra là phương cách có ích nhất, đáng tiếc nhiều lần sắp thành công lại đại bại. (đọc mấy đoạn Tử Dương dùng vẻ đẹp giai của mình câu hồn Tuyền Cơ vui lắm í, tới mức Tuyền Cơ sau này gặp mỹ nam coi như miễn dịch luôn, không thèm để ý )  Dịu dàng với nàng, nàng nghi mình có mưu kế xấu xa.  Lạnh lùng với nàng, nàng hoàn toàn bất cần không quan tâm.  Làm khó dễ nàng, cơ bản là không có tác dụng, gặp vấn đề gì nàng đều dùng cách không ai ngờ tới, ngoài dự đoán của mọi người để giải quyết.  Cô gái này chỉ đáp lại hắn chính là một câu: "Trừ ra vàng bạc không tính, còn đồ người khác có dùng qua, ta đều không có hứng thú." (khác gì bảo anh Tử Dương nhà ta là đồ second hand ) *** Nếu hỏi trong hai năm nay, người nào là người nổi tiếng nhất Kỉ quốc? Vậy người đó không ai khác chính là Hoàng hậu Thiên nữ của chúng ta! Những sự tích trước khi Thiên nữ trở thành Hoàng hậu của bọn họ thì khỏi phải nói rồi, chỉ cần nói đến những việc thiện nàng làm trong hai năm qua thôi, thì đó chính là “Khánh Trúc nan thư Đầu tiên là ở Ninh kinh làm Hội từ thiện, hàng năm quyên góp một số lớn tài vật để cứu giúp thiên tai nguy khốn, ở rất nhiều chùa chiền am ni cô bỏ vốn ra gia cố phòng ốc thu nhận những người già yếu tàn tật không có khả năng mưu sinh, không những người dân ở gần Ninh kinh được hưởng lợi mà ngay cả thâm sơn cùng cốc nơi biên thùy xa xôi cũng có nhân viên của hội từ thiện đi đến cứu trợ. Dưới sự đề xướng của Hoàng hậu Kỉ quốc, không ít châu huyện do quan phủ dẫn đầu, chiêu nạp rất nhiều thương nhân cùng với thợ thủ công thiết lập nên “trường dạy nghề”, thu nhận những người không có kế sinh nhai vào học các kỹ năng công tác, không thu học phí lại bao ăn ở, mỗi ngày, một nửa thời gian thì để học tập, một nửa đến phụ giúp đến làm việc trong xưởng của trường, học xong ở lại xưởng công tác một năm, nếu có biểu hiện tôt, có thể đến phủ nha xin giấy chứng nhận rời đi, trường còn có thể đề cử cho các gia đình phú hộ, thương gia công tác, đương nhiên cũng có thể công tác tại trường. Ở trường dạy nghề này còn có trường nam và trường nữ. Trường nam có thể dạy các việc canh tác nghề nông, có dạy nghề làm mộc, thuộc da, kiến trúc, phòng thu chi, các kĩ năng làm quản gia. Trường nữ thì hướng dẫn các nghề: thêu, may, chế tạo son phấn, nấu nướng, chủ yếu là các công việc của nữ tử, có điều phòng thu chi, phòng xử lý công văn cũng có thể được học. ... Mời các bạn đón đọc Mộng Đẹp Tuyền Cơ của tác giả Nga Mi.
Hoàng Thượng Đừng Nghịch - Lục Dã Thiên Hạc
Tống Tiêu tuổi trẻ muốn làm nhất đại hiền thần, không may lại bị cái tên hoàng đế khư khư cố chấp thú vào cung. Sự nghiệp nhất đại hiền thần đành ngậm nguồi chuyển sang sự nghiệp hiền hậu thịnh sủng. Nhưng truyện dần bế tắc khi sự nghiệp hiền hậu vừa mới bắt đầu, hoàng đế băng hà... Lần nữa mở mắt ra đã đến thế kỷ thứ hai mươi mốt. Đường đường là Trạng Nguyên tài trí hơn người cũng phải cõng túi xách lên, đối mặt với kỳ thi trung học. Cơ mà... cái bạn ngồi cùng bàn này nhìn sao quen mắt quá vậy cà... Hoàng đế bệ hạ ▼_▼: "Cho mượn bài tập chép cái coi." Tống Tiêu: "..." *** Đám người bát quái cho Ngu Đường đủ loại chủ ý, có vài tên còn chạy qua bên weibo của Tống Tử Thành làm thuyết khách, đủ điều khuyên bảo. Mọi người vẫn không thường xuyên chú ý, lúc này mới thấy, weibo của Tống Tử Thành cũng thật phấn khích, có rất nhiều tin nói về Tống Tiêu, cái gì mà... con ta bây giờ đã lên đại học, hôm nay con trai đã mua quà cho ta, con trai giờ đây đã có thể tiếp quản công ty được rồi... Mọi người bên kia vẫn cứ tự mình tưởng tượng rồi tự mình sướng, vẫn đang chờ thêm các tin khác, nhưng đã mấy ngày trôi qua, trên weibo của Ngu Đường vẫn im lìm, nhưng bên Tống Tiêu lại có tin mới. "Nhà người kia có một con chó, ấy thế mà lại tên là 'Trương Hiếu Nhân'...", trong ảnh là bản mặt ngu ngốc của một con Husky lông xù, trong mồm vẫn còn ngậm một cái bánh quy hình khúc xương. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Thượng Đừng Nghịch - Lục Dã Thiên Hạc
Chạy Tình - Ức Cẩm
Phiên bản đơn giản, thô bạo:   Thời đại này, những người có tiền đều tùy hứng, kẻ mang dáng vẻ đẹp trai đều có bệnh.   Tống Dao không may gặp phải một người vừa tùy hứng vừa có bệnh thần kinh... không đúng, là một đám có bệnh!   Phiên bản phát rồ:   Có lẽ việc bị một tổng giám đốc bá đạo yêu đến chết đi sống lại đều là tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình mà các cô gái tha thiết ước mơ, nhưng đối với Tống Dao, bị một đám tổng giám đốc bá đạo yêu lại là một cơn ác mộng còn hơn cuốn tiểu thuyết khủng bố nhất…   Tống Dao: “Quý tổng, ngài coi trọng tôi ở chỗ nào, tôi thay đổi có được không?”   Quý Thừa Xuyên: “Lặp lại lần nữa.”   Tống Dao: “. . . Tôi đi WC một chút.” *** Ức Cẩm là một nữ tác giả Trung Quốc, sinh ra ở vùng Giang Nam sông nước, với không ít tác phẩm đã trở thành trào lưu mới trên các diễn đàn yêu truyện. Những tác phẩm của cô mang đậm bản chất cá nhân, văn phong hài hước hóm hỉnh, tuy có chút bi sầu nhưng thường là những cái kết có hậu. Là một người hoạt bát, không câu nệ tiểu tiết, Ức Cẩm đã chọn khoa văn và lấy việc đọc sách, viết sách làm niềm vui. Thích thành phố lớn nhưng không chìm đắm trong nó, hưởng thụ sự cô đơn nhưng lại khát vọng hơi ấm, tin vào tình yêu nhưng lại không dám trải nghiệm. Ước mơ lớn nhất của cô là có thể mở một phòng tranh, thong thả ngắm nhìn dòng người vội vàng, tất bật ngoài cửa sổ, dò đoán câu chuyện riêng của từng người. Dưới ngòi bút của cô, những phức tạp dường như đều được hóa giải thành những mối lo cỏn con, đáng yêu. Tác phẩm tiêu biểu: Con Thỏ 'Bắt Nạt' Cỏ Gần Hang Độc Dược Phòng Bán Vé Đầu Lưỡi Sống Chung Với Sếp Tổng Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không? Chạy Tình Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi! Chàng Trai Trong Hoa Hướng Dương Có Cần Lấy Chồng Không? Hai Ta Kết Hôn Sao Hát Tình Ca Cho Em ... *** Lúc Khương Nam Hiên quay đầu, Quý Thừa Xuyên đã ngồi xuống bàn làm việc, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, anh làm như không có việc gì lấy tay chỉnh trang cổ áo. “Thừa Xuyên…” Khương Nam Hiên mở miệng gọi. Ánh mắt bén nhọn bỗng phóng tới, ánh mắt kia ngầm bảo là: Cậu cứ tiếp tục hỏi, tôi bảo đảm không đánh chết cậu. Khương Nam Hiên thức thời, bỏ qua ý định trêu chọc, nghiêm túc nói: “Tình hình bên Thịnh Thế Phong Hành, tôi vừa tìm người nghe ngóng.” “Tiếp tục.” “Mấy năm nay, trong giới IT, Thịnh Thế như cá gặp nước, nhưng Thịnh Tổ Phong dù sao cũng đã lớn tuổi, những năm gần đây thân thể không tốt lắm, ông ta có ý định bồi dưỡng con trai độc nhất của mình là Thịnh Tư Kỳ làm người kế nghiệp. Nhưng tiếc rằng, lúc trẻ ông ta chỉ mãi lo dốc sức xây dựng sự nghiệp, lão luyện trên thương trường, nhưng đối với Thịnh Tư Kỳ luôn hết mực nuông chiều. Vì vậy, thái tử của Thịnh Thế cũng không thể một mình điều hành cả công ty.” “Thịnh Tư Kỳ?” Quý Thừa Xuyên dường như suy ngẫm, lặp lại cái tên này, không biết suy tính cái gì. ... Mời các bạn đón đọc Chạy Tình của tác giả Ức Cẩm.