Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc - Hồng Tâm Hữu Tử Hạch

"Thực ra, chờ đợi và thời gian chẳng có gì liên quan đến nhau, đó là một thói quen tự nảy sinh, còn anh không thể cưỡng lại."* Chuyện xưa kể rằng, khi còn nhỏ, lúc tổ chức chọn đồ vật đoán tương lai (một phong tục quen thuộc của người Trung Quốc), bác sĩ Trình của gia đình vốn có truyền thống y học cổ truyền ngày hôm đó giữa một đống đồ vật không chọn, gối bắt mạch cũng đá phăng sang bên, lại chọn ngay....một chiếc vòng tay bằng vàng. Bà nội cu cậu khi đó đã nói: lúc chọn đồ vật đoán tương lai lại bắt phải đồ của con gái thế kia, xem ra đứa nhỏ này trưởng thành sợ là sẽ chìm đắm vì một cô gái đây. Chỉ là, khi Trình Dịch An thực sự trưởng thành rồi, lời tiên đoán quả nhiên đã thành hiện thực, thì nếu bà anh còn sống, có lẽ cũng chẳng thể ngờ được đứa cháu trai bảo bối này của bà đã thua ngã tận ngay từ thời cấp ba. Lần đầu Trình Dịch An gặp được Sở Thanh là ở ngoài văn phòng giáo viên năm lớp 11. Khi đó cô cắt tóc ngắn ngang vai, dáng vẻ không son phấn kia khiến tim anh đập lỡ một nhịp. Có lẽ một cái nhìn ấy, chính là cả một đời. Từ hôm đó, người con gái tên Sở Thanh đã cứ như thế xông vào cuộc đời của anh. Sự hoạt bát đáng yêu của cô đã khuấy động cuộc sống bình yên của nam học bá kiệm lời Dịch An, khiến nó rực rỡ màu sắc hơn. Dù chưa kịp thừa nhận, nhưng giữa họ đã có sự ngầm hiểu về tình cảm dành cho nhau. Chỉ là đúng lúc họ đang gắn bó thắm thiết nhất, ngày ngày kề cận bên nhau, cùng học tập cùng phấn đấu, thì cô vì những biến cố gia đình, lại đột nhiên biến mất không một lời giải thích. Tình yêu của Trình Dĩ An dành cho Sở Thanh làm cho mình có chút nhớ đến tình yêu mà Hà Dĩ Thâm dành cho Triệu Mặc Sênh trong tác phẩm Bên Nhau Trọn Đời. Nếu xếp Hà Dĩ Thâm là nam chính ngôn tình thâm tình số một, vậy thì Trình Dĩ An quả thật cũng không thể đứng thứ hai được. Người đàn ông quá mức si tình này đã vì một tình yêu thậm chí còn chưa kịp nảy mầm, không lời hứa hẹn mà từ bỏ ngành học tài chính đã đam mê từ nhỏ để quay sang học y, vì biết Sở Thanh nhiều bệnh hay ốm, nếu làm bác sĩ thì cơ hội gặp được cô sẽ cao hơn. Anh đã dùng những năm tháng tuổi trẻ dài đằng đẵng chờ đợi cô, dù anh không hề biết sẽ phải chờ đến bao giờ. Cũng bởi muốn gặp lại cô, mà anh đã quyết định chuyển đến thành phố M làm việc, ôm cây đợi thỏ, do biết đó là thành phố yêu thích của Sở Thanh. Thậm chí sau khi trùng phùng, ngỡ rằng cô đã có người đàn ông khác, anh còn nuôi ý định chuyển sang làm bác sĩ khoa sản; lý do là, để sau này khi Sở Thanh sinh con, anh sẽ đỡ đẻ và là người mà cháu bé nhìn thấy đầu tiên, rồi khi lớn lên nó sẽ có ngoại hình giống anh... (Khoa ngoại thần kinh có lời muốn nói: may mà đó chỉ là hiểu nhầm, Trình Dịch An cuối cùng cũng lấy được Sở Thanh, nếu không khoa ngoại chúng ta không phải lại mất đi một nhân tài mãi mới dụ dỗ về được sao ????) Một người đàn ông thâm tình đến như thế, có lẽ chỉ có thể cầu, chứ nào mấy ai may mắn gặp được như Sở Thanh đâu! Nhưng cũng thật đáng thương thay cho vị bác sĩ nghĩa nặng tình sâu, học hành giỏi giang, cuộc đời một đường thẳng tiến ấy, bởi 8 năm sau tình cờ tương ngộ, Trình Dịch An suốt ngày chỉ biết chuyên tâm nghiên cứu, chữa bệnh cứu người đã lần đầu nhận ra, có một thứ anh không hề làm tốt: ấy là làm sao để theo đuổi lại được cô gái là chấp niệm thanh xuân của mình?! Ít nói như cái hũ nút thì cũng thôi đi, lại thêm cái tật giận dai, ấm ức mà không hỏi không rằng, độc giả cũng phát sốt ruột không biết khi nào bác sĩ Trình mới bắt được vợ về đây ???? May mắn thay là bên cạnh bác sĩ Trình chưa bao giờ thiếu quân sư. Từ ông anh trai vừa tu thành chính quả "lừa được vợ" (nhân vật này cũng siêu cấp thú vị và có hẳn truyện riêng nhé), đến những anh bạn đồng học và bạn thân chí cốt. Toàn những thành phần ranh mãnh, giảo hoạt, lắm mưu nhiều mẹo, đặc biệt là luôn có mong muốn mãnh liệt là cây vạn tuế lâu năm Trình Dịch An có thể nở hoa. Vậy nên, sau khi bác sĩ Trình cuối cùng cũng chịu lĩnh hội rằng muốn theo đuổi được vợ thì phải dùng chiến thuật mặt dày vô sỉ (aizz, dù sao da mặt đâu quan trọng bằng việc ôm vợ về nhà đúng không?!), mà chiêu đầu tiên trong đó là say rượu làm loạn, thì quan hệ giữa hai người mới có bước tiến triển đột phá. Vốn dĩ đối với anh thì Sở Thanh ngay từ lần đầu gặp lại đã thấy lòng dao động lắm rồi, thế nên hai người cứ thế thuận lý thành chương và ở bên nhau thôi. Và rồi, độc giả là tôi đây bỗng nhiên ngộ ra một chân lý, hoá ra mấy vị bác sĩ cứ tỏ vẻ lãnh đạm kiêu ngạo vậy thôi, chứ có vợ rồi, ai cũng như thế cả. Bác sĩ Trình trầm mặc ít nói nổi tiếng khắp bệnh viện đâu rồi, thanh niên đang học lên tiến sĩ lạnh lùng đâu rồi, người đàn ông có chính kiến có nguyên tắc đâu rồi, sao bỗng trở nên ấu trĩ, bám dính vợ, suốt ngày giở thói lưu manh, đụng tay đụng chân, chỉ hận không thể một ngày 24h luôn có vợ kề bên thế?!!! Cho nên, có thể nói, sau khi hai người xác định quan hệ, thì phân nửa truyện còn lại chỉ là quá trình cưng chiều vợ, cưng chiều vợ hơn nữa, cưng chiều vợ đến vô pháp vô thiên đánh mất liêm sỉ tiết tháo của bác sĩ Trình mà thôi~ ---reviewer xin phép tạm nghỉ một lát để quay vô tường tự kỉ, tui bị ghen tỵ quá mà ????--- "Bác sĩ, kê cho tôi ít thuốc" là một câu chuyện rất nhẹ nhàng, rất ấm áp, rất sủng (ngược tí tẹo tèo teo lúc đầu thôi). Dù khai thác đề tài gương vỡ lại lành nhưng phần lớn truyện diễn ra trong không khí đầm ấm, chan hoà của tình yêu, tình bạn bè và tình thân trong gia đình. Bên cạnh nam nữ chính thì truyện có một dàn nhân vật phụ thật sự là vô cùng đặc sắc, có thể nói chính họ đã khiến câu chuyện trở nên thú vị và đáng yêu hơn rất rất nhiều... Vậy nên, nếu bạn thích những kiểu tình yêu có thể không phải là cảm giác xao xuyến, kích thích từng phút từng giây, nhưng mang lại cho chúng ta cảm giác một cái ôm cũng đủ rũ bỏ hết mọi mỏi mệt, đau khổ, ấm ức; kiểu tình yêu mà khi hai người cùng đi làm, cùng ăn cơm, cùng trải qua những chuyện vụn vặt hàng ngày và đêm về thì có một vòng tay ấm áp sưởi ấm chăn đệm, xua tan giá lạnh mùa đông cho bạn cũng là một loại hạnh phúc; kiểu tình yêu không có nhiều lời ngon tiếng ngọt nhưng có sự quan tâm, chăm sóc tỉ mỉ từng li từng tý...vậy thì bạn à, bạn đã tìm đúng chỗ rồi đấy. Bác sĩ Trình (cùng đội phù rể lầy lội) và biên tập viên mỹ thực Sở xin hân hạnh mời bạn về đội ạ ^^ *** Sau khi cơm nước xong xuôi, Sở Thanh và Triệu Triết Thành được Chu Vĩnh Cường dẫn đến gian nhà độc lập ở sân trong phía Tây. “Đây là gian năm ngoái tôi mới xây, tổng có hai gian phòng cho hai người ở, có gì thì gọi tôi lúc nào cũng được.” Chu Vĩnh Cương khách khí ôm hai bình nước đến, “Bình nước cũng là đồ mới đấy, hồi vợ tôi mới gả đến đem theo nó, chưa dùng bao giờ cả.” Bọn Sở Thanh vốn định xế chiều hôm nay là bắt tay làm việc luôn, Chu Vĩnh Cương cũng không phải là không cho, nhưng anh ta nói nơi này không lớn nên dành một ngày mai là có thể đi khắp rồi, bảo chiều nay bọn họ nghỉ ngơi cho tốt đã. Triệu Triết Thành vào hai căn phòng nhìn nhìn rồi để Sở Thanh ở căn phòng ở phía Nam. Trong phòng ấy có cửa sổ lớn hướng về phía Nam, ánh nắng rọi vào thoạt nhìn vô cùng ấm áp. Sở Thanh cũng không khiêm nhượng gì với anh ta, mang hành lý vào phòng. Cô thực sự rất mệt mỏi, hơn sáu giờ sáng đi rồi giày vò cả nửa ngày, tấm thân này cũng sắp vỡ ra thành từng mảnh rồi. Sở Thanh lấy áo ngủ trong vali ra thay, sau đó đổ nước nóng vào túi sưởi rồi nhét vào trong chăn. Chăn bông bồng bồng lỏng lẻo, sờ một cái là biết vừa phơi xong, còn mang theo chút… Như trên mạng nói thì là “Vị nắng giết chết mãn trùng*”, cũng không biết là thật hay giả nhưng mà ngửi ngửi thấy cũng khá được. *螨虫: Demodex là một chi Ve bét kích thước rất nhỏ, chúng là những loại ký sinh trùng. Khoảng 65 loài Demodex được biết đến *螨虫: Không biết đã ngủ bao lâu, Sở Thanh cảm thấy bụng nhói lên từng cơn đau nhức, xô mơ mơ màng màng mở mắt ra, mặt trời đã lặn. Mặc thêm áo lông rồi vào nhà vệ sinh, lúc này Sở Thanh đã cảm thấy có gì đó không thích hợp rồi. Cơn đau bụng vào lúc này không giống như thường ngày, giống như kiểu bị viêm dạ dày cấp tính vậy. Cô rót cốc nước nóng rồi uống hai viên thuốc, sau đó cầm thuốc đi gõ cửa phòng Triệu Triết Thành. ... Mời các bạn đón đọc Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc của tác giả Hồng Tâm Hữu Tử Hạch.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng - Toan Giác Cao
“Chờ đến khi gió êm sóng lặng” là một câu chuyện rất “đời”. Hiện thực tàn khốc, không cho người ta một lối thoát nào. Nhưng đó cũng chính là bản chất của cuộc sống, con người muốn tồn tại cần phải tự mình vươn lên, tự mình tìm thấy lối đi, hoặc giả, tìm được người dẫn lối cho chúng ta. Trên đời này có rất nhiều Giang Thủy, sẽ bị cám dỗ, sẽ vì hoàn cảnh khắc nghiệt mà chọn sai con đường. Nhưng mỗi Giang Thủy cũng sẽ gặp được một Dương Mai, chấp nhận con người thực sự của anh, dùng tình yêu rực rỡ như cầu vồng của mình để sưởi ấm cho anh. Vì vậy, nếu gặp được rồi, xin người hãy trân trọng. *** Ánh nắng chói chang mùa hè không rực rỡ bằng em. Ngày đó, tháng đó, năm đó, em mang theo tình yêu, soi sáng cuộc đời tăm tối của anh. Chào em, Dương Mai. Anh là Giang Thuỷ. Dương Mai là một cô gái hợp thời, xinh đẹp, có tiền và cá tính. 25 tuổi và một mối tình kết thúc thảm hại vì bị lừa cả tình lẫn tiền, Dương Mai cảm thấy cuộc đời không có gì phải hối tiếc. Yêu thì cứ yêu thôi, không được nữa thì chấm dứt, một cái quay đầu cũng không muốn cho người kia. Chính vì quan điểm phóng khoáng như vậy, ngày đầu tiên Dương Mai gặp Giang Thủy ở trường dạy lái xe, cô biết mình đã tìm được “con mồi” tiếp theo. Giang Thủy đẹp trai, nam tính và rắn rỏi. Anh trầm tĩnh, nếu có thể không cần nói chuyện thì nhất định sẽ không nói. Nhưng dù sao cũng là thầy dạy lái xe, vài câu trao đổi cùng học viên vẫn phải có. Thế nên, Dương Mai câu được câu chăng, vừa dụ vừa dỗ khiến anh bắt buộc phải tiết lộ một vài thông tin với cô. Cuối cùng, Dương Mai kết luận, Giang Thủy này cô nhất định phải có được. Không vì điều gì khác, chỉ vì cảm giác khi ở cùng anh. Từ những sinh hoạt ngày thường của Giang Thủy, Dương Mai nhận ra được, anh rất nghèo. Ăn uống tiết kiệm, chỉ tiêu xài cho những nhu cầu vô cùng cấp thiết. Nhưng cô không để ý, bởi vì cô có tiền. Không phải là kiểu có tiền thì có thể lấn lướt người khác, mà là kiểu, vì em có tiền nên không cần anh nuôi.Anh cứ yên tâm mà yêu em, thế là đủ rồi. Nhưng hiện thực cuộc sống không đơn giản như vậy, đặc biệt là người có hoàn cảnh thê lương như Giang Thủy. Gần ba mươi năm sống chỉ để trả ơn, hay nói đúng hơn là trả nợ, Giang Thủy vốn luôn nghĩ rằng anh sẽ chẳng bao giờ có tâm trí để mà yêu đương, còn là yêu đương với một cô gái hoàn hảo như Dương Mai. Anh quá bận, bận làm lụng kiếm tiền, bận nghĩ cách tiếp tục sinh tồn. *** Giang Thủy khập khiễng rời khỏi bệnh viện. Có người qua đường dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, anh cũng không để ý. Có mấy bà bác đã bắt đầu khe khẽ nói nhỏ sau lưng, suy đoán cái chân kia của anh là vì sao mà què. Kỳ thật thời điểm anh đi bộ về đến nhà, đau nhức trên đùi đã hoàn toàn biến mất. Vốn dĩ chỉ là bởi lúc nhảy khỏi cửa sổ ngã xuống tạo ra cảm giác đau ngắn ngủi. — Anh nhảy khỏi cửa sổ bệnh viện. Khi đó tình huống khẩn cấp, mẹ Dương đã sắp tới cửa, anh e là trốn không thoát. Sau đó, trước ánh mắt hứng thú bừng bừng của Dương Mai anh chơi một hồi “soái”. Đương nhiên, là không chơi đủ “soái”, bằng không cũng sẽ không thành què. Nhiều ngày nay, anh cùng Dương Mai gặp nhau có vẻ thần bí lại khẩn trương, giống như hai người lén lút gặp mặt, nơi chốn cẩn thận lưu ý. Loại trạng thái tập trung tinh thần cao độ này, làm anh có đôi khi sẽ thiếu ngủ. Anh về nhà chính là đi ngủ bù, anh tính ngủ đến khi trời đen kịt, hai ngày sau lại ra ngoài, đến lúc đó lại đi một chuyến vào phố cổ, có một món ăn mới sắp đưa ra thị trường, anh muốn mua một cân mang cho Dương Mai nếm thử. Thời gian anh ở Bắc Kinh, tiểu khu nơi anh ở vẫn yên lặng lãnh đạm như cũ, mùa hạ mới lộ ra những góc nhọn, tiểu khu an tĩnh giống như một bức họa. Người trong họa lẳng lặng đứng bên bờ sông tối đen, chờ anh đi qua, người nọ mới sâu kín quay đầu lại. Gương mặt này rất quen thuộc, nhưng lại khiến Giang Thủy cảm giác dường như đã có mấy đời. “Anh biết tôi tới làm gì.” Giang Thủy gật gật đầu, rất hoà bình mỉm cười, lơ đãng thấy băng dán trên thái dương người đối diện, hỏi: “Cái trán của cậu làm sao vậy?” Hắn chẳng hề để ý mà đáp: “Còn có thể như thế nào, mệnh đấy. A, thời điểm anh huy hoàng chị Vân yêu anh nhất, thời điểm anh nghèo túng chị Vân cũng yêu anh nhất. Đây là cái gì? Đây là mệnh!” Giang Thủy nhấp môi: “Cậu là đàn ông thế nào còn không đánh lại phụ nữ?” “Phi! Đó là tôi không thể đánh trả!” “À.” Giang Thủy né qua hắn, nhắm thẳng hướng cửa sắt đi. Móc ra chìa khóa mở cửa, người phía sau đuổi theo, không vào cửa, chỉ giữ anh lại. “Tôi cũng lười phí miệng lưỡi với anh, đi, Bắc Kinh cần anh.” Giang Thủy tránh tránh, dễ như trở bàn tay ném hắn ra. “Có ý gì?” Giang Thủy bình tĩnh mà lắc đầu: “Tôi không tính quay lại.” “?” Khó có thể tin mà nhìn anh chằm chằm, như là chưa từng nghĩ tới chuyến này sẽ gặp chuyện khó dễ. Trong ngắn ngủi đối diện, Tóc đỏ lại trì độn, cũng có thể cảm giác được chỗ nào không giống, nếu trước kia hắn có thể sử dụng tiền tài để hấp dẫn người đàn ông này, thì bây giờ, dường như không thể. Suy nghĩ trong chốc lát, hắn hỏi Giang Thủy: “Không bao giờ trở lại Bắc Kinh?” Giang Thủy nhìn hắn, không nói gì. Bắc Kinh với anh mà nói vốn chính là tha hương, đâu ra cách nói “Trở lại”? Bất quá, anh đích xác không tính toán đến Bắc Kinh. Nếu có người chú định cả đời bình đạm, thì anh có nhảy nhót thế nào cũng nhảy không khỏi vòng tròn mà trời cao đã sớm tạo ra cho anh. Đây là bất công sao? Không, đây là ban ân. Mỗi người đều có nhân sinh quỹ đạo thuộc về chính mình, thiên nhiên lớn như vậy, núi là núi, sông là sông, gió là gió, hoa là hoa. Vĩ nhân sống trong hoa tươi vỗ tay, phàm nhân sống trong củi gạo mắm muối. Mời các bạn đón đọc Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng của tác giả Toan Giác Cao.
Thề Nguyền - Tắc Nhĩ
Không biết nhà mình có nhiều người đọc truyện này chưa? Mình đi qua nhiều diễn đàn, hội nhóm ngôn tình review, confession các kiểu nhưng chưa thấy truyện được đề cử bao giờ, cảm thấy rất tiếc vì đây là 1 trong những truyện hiếm hoi mình có thể đọc đi đọc lại mà vẫn thấy rung động trong từng tình tiết, câu chữ. Lần đầu mình mạnh dạn đề cử, nếu truyện không hợp với khẩu vị của ai cũng mong đừng ném đá hay ghét bỏ, vì "Thề nguyện" thực sự là truyện mình thích nhất, theo quan điểm cá nhân.  Truyện kể ở ngôi thứ 3 nhưng đi theo vai của nam chính. Hầu hết ngôn mà mình từng đọc nếu không phải ở ngôi thứ nhất của nữ chính thì cũng thứ 3 nhưng vẫn focus nữ. Nam chính truyện này phải nói thực sự tuyệt nên focus vào vai anh ấy khiến mình đọc rất thỏa mãn.   Mở đầu truyện, nam chính - Thanh Huyền - là đồ đệ nữ chính, chỉ biết mình được sư phụ cứu vớt, đưa về Yên Sơn chăm sóc, tu luyện từ nhỏ. Chuyện khổ sở, đau lòng trong kiếp này và nhân quả từ chín kiếp trước chàng đều đã quên. Lúc nhỏ chàng đã từng ngộ nhận mà lo sợ sư phụ nuôi mình là để làm thuốc bổ song tu, hoang mang bỏ trốn, để rồi được sư phụ cứu ra từ hiểm nguy mà vẫn ngây ngô: - “Sư phụ, người nhìn đi, con còn chưa phát dục hoàn toàn, chuyện dùng thân báo đáp con chết cũng không làm được.” Sư phụ chỉ nhìn hắn nói: “Vậy đợi khi nào phát dục hoàn toàn rồi nói tiếp.” Hắn “mặt đẫm lệ nhòa, nói không nên lời.” *** Hơn một ngàn năm qua, kể từ khi hắn bắt đầu nhớ lại chuyện cũ, hắn vẫn không dám ngủ, vì chỉ cần nhắm mắt lại hắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết nàng moi tim trả hắn. Nhưng điều làm hắn càng tự trách mình hơn là nàng lặng lẽ hồn phi phách tán ngay bên cạnh hắn thế mà hắn còn ngủ say sưa không hay biết gì, thậm chí còn tự cho rằng nàng sống rất ổn. Với hắn mà nói, những năm qua ngủ là một nỗi đau hắn không bao giờ dám chạm tới, càng đừng nói là nằm mơ. Hơn nữa, lúc trước hắn nằm mơ cũng từng chứng kiến thảm cảnh nàng người chết hồn tan. Nhưng hôm nay, hắn đang mơ thật rồi ư? Mà nàng lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn thật… Cảnh trong mơ là một biển hoa hướng dương rộng lớn vô bờ… Gần như xuất phát từ bản năng, hắn muốn vội vàng chạy tới, ôm nàng thật chặt vĩnh viễn không rời xa. Nhưng lúc này hắn chỉ có thể cứng đờ tại chỗ, không thể cất một bước nào. Hắn do dự, ngập ngừng, bàng hoàng, lưỡng lự… Hắn không tin cảnh tượng trước mắt, hắn sợ nàng chỉ là một giấc mơ, vừa chạm vào sẽ vỡ tan. ‘Thanh Huyền’ dường như có thể hiểu thấu tâm tư hắn, nhìn theo bóng người áo đỏ đứng trong biển hoa hướng dương, giải thích với Bình Sinh: “Đúng vậy, đây là giấc mơ của ngài.” Dừng một lát, ‘Thanh Huyền’ thở dài: “Có lẽ chính ngài cũng không biết, ngài đã tạo nên một đồi hoa hướng dương trong mơ vì người, có lẽ trong khoảng hai ngàn năm qua những đóa hoa đó chưa bao giờ héo tàn.” ... Mời các bạn đón đọc Thề Nguyền của tác giả Tắc Nhĩ.
Bảo Mẫu Rất Bận - Giản Đơn Đích Bôn
“Đời trước Hách Đằng bị bạn tốt lừa tiền lừa sắc lừa mất giác mạc, cuối cùng chết. Xem ra, quá dốc lòng vì người khác là không đúng, sống lại rồi, cậu quyết định tránh xa cuộc sống trước đây, giấu trái tim mình đi.”(*) Sau khi sống lại, việc đầu tiên Hách Đằng làm là tìm một công việc mới, tránh xa những “người tốt” đã bắt tay hãm hại mình ở kiếp trước. Hách Đằng tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm được một công việc vô cùng phù hợp: an toàn lại lương cao, hơn nữa năn nỉ một chút là có luôn chỗ ở rồi! Công việc mới rất hời của Hách Đằng chính là làm bảo mẫu :v Hơn nữa còn là làm bảo mẫu cho... một chú chó. Nghe qua thiệt là an nhàn sung sướng. ♡(ŐωŐ人) Nhưng chăm sóc cho một chú chó… nghe qua thì đơn giản, thực tế thì chẳng đơn giản chút nào. Bởi vì đó không phải là chó bình thường, là chó quý tộc. Hơn nữa nó thực sự rất là… chảnh chó.  Chó quý tộc tên gọi là Đại Bảo, ba đẹp trai của Đại Bảo tên là Tô Dật Tu. “Đại Bảo đã được huấn luyện, bản thân nó không thích há miệng, dù là lúc chạy bộ cũng không muốn, Đại Bảo là chó thuần chủng, nó biết bản thân nó rất cao quý, há miệng sẽ làm nó cảm thấy mình là con chó, cho nên không thè lưỡi thở.” “Chó như Đại Bảo có bao giờ để ý chuyện chó khác sủa mình đâu, căn bản là khinh thường.” “Nó càng mặc kệ thì chúng nó sủa càng hăng.” Hách Đằng cười nói: “Đại Bảo nhà anh hoàng tử quá. Nhưng mà tôi nhớ rồi, nếu muốn đi dạo ban ngày thì phải đến sáu giờ.” “Đúng.” “Buổi tối còn phải đi thêm lần nữa.” “Đúng vậy. Đến tối thì có thể đi lâu một chút. Nếu ít người thì có thể cho nó chạy một lát.” “Vậy nó ở trong nhà không chán sao?” “Có máy chạy bộ và tivi rồi.” Được rồi. Chó nhà có điều kiện mà.”(*) __ Vậy đó, Hách Đằng sống lại, làm bảo mẫu cho một chú chó, cuối cùng thành luôn ba nhỏ của nó, chung chăn chung gối với ba lớn làm nên chuyện đại sự đời người. :v Nói ra thì, mối tình của Tô Dật Tu và Hách Đằng có công rất lớn của Đại Bảo. Đại Bảo là một con chó có huyết thống vô cùng cao quý, Tô Dật Tu coi nó như con, lại không thể 24/24 chăm sóc nó, bần cùng hết cách nên mới phải đăng tuyển bảo mẫu.  Thế nhưng trước khi Hách Đằng tới, anh chưa tìm được ai hợp ý. Người thì lơ là chăm sóc Đại Bảo, người lại lén lút ngược đãi nó, thậm chí vì Đại Bảo quá quý hiếm nên còn có nguy cơ bị người ta bắt đi… Đại Bảo lại không thích người lạ, khó hòa hợp với Đại Bảo chính là khó hòa hợp với Tô Dật Tu. Thế nhưng Đại Bảo lại không bài xích Hách Đằng. Hách Đằng hơi ngốc chút, nhưng đối xử với bố con nó rất tốt. Đại Bảo hài lòng. Hách Đằng nấu ăn rất ngon, nó cũng được hưởng lộc ăn. Đại Bảo hài lòng. Tô Dật Tu cũng cảm thấy Hách Đằng không tệ, thật thà lại ngốc nghếch đến đáng yêu. Tô Dật Tu hài lòng. Nấu ăn ngon, đối xử tốt với bố con anh. Tô Dật Tu hài lòng. Hách Đằng kiếp trước chết oan, nên kiếp này gặp được người tốt và chó tốt cảm thấy vô cùng hoan hỉ.:v Hách Đằng thường đay nghiến trong đầu “nhiều người là người mà không bằng một con chó!”, “chó vẫn tốt hơn một số người”... đại loại vậy.  Thế nhưng cậu không mang năng lượng tiêu cực mà luôn lạc quan vui vẻ, muốn bắt đầu một kiếp sống mới. Nói Hách Đằng đã mang tới nguồn sáng mới cho cuộc sống “gà trống nuôi con” của Tô Dật Tu cũng chẳng sai.  Hách Đằng và Tô Dật Tu cùng ở trong một căn nhà, lại có thêm đứa con trai Đại Bảo, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén; cuối cùng Tô Dật Tu phát hiện ra, không biết từ bao giờ, Hách Đằng đã chiếm cứ một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh. Hách Đằng cũng phát hiện ra một điều mà đời trước mình không hề biết: Hóa ra mình thích đàn ông, mà đối tượng cậu thích chính là Tô Dật Tu. Vậy là hai người thuận lí thành chương, trở thành một đôi phu phu ân ái hạnh phúc. Và tháng ngày “ăn giấm” của Tô Dật Tu bắt đầu. :vTrước khi xác định tình cảm, trong lòng Tô Dật Tu, Đại Bảo là nhất, Đại Bảo không thể bị đói, không thể bị đau, không thể bị thương. Thế nhưng sau đó… Ảnh lại có suy nghĩ, hay là thiến Đại Bảo luôn cho rồi. =]] __ “Chà giày sạch sẽ rồi dựng lên tường phòng tắm cho ráo, chà chỗ ướt trên ống quần Tô Dật Tu trước, vừa chà Hách Đằng vừa nghĩ đến Đại Bảo lúc đó, lại thấy buồn cười, dễ ghét thật, nhưng mà, nó cũng vì bảo vệ mình mà, Đại Bảo đáng yêu như vậy làm sao mà không thích cho được? “Giặt đồ cho anh hạnh phúc vậy sao.” Tô Dật Tu đột nhiên cất tiếng. Hách Đằng đã quen với thói tập kích của anh rồi, phản ứng nhẹ hơn trước nhiều, “Đừng tự đa tình, em đang nghĩ tới Đại Bảo.” Tô Dật Tu đi ra sau lưng Hách Đằng ôm lấy cậu, “Em như vậy, anh đành phải thiến Đại Bảo thôi.” “Nói bậy, anh nghĩ lung tung gì vậy!” “Nhưng mà em tốt với Đại Bảo như vậy, Đại Bảo cũng tốt với em, nói thật ra, mỗi lần nhìn thấy anh vừa vui vừa khó chịu.” Tô Dật Tu vắt người lên vai cậu, “Em nói xem sao mà anh lắm chuyện quá vậy?”(*) ... “Nhưng mà sau này ra ngoài đừng nhìn chằm chằm con gái nhà người ta, lỡ người ta đòi em chịu trách nhiệm thì sao.” “Không thể nào, nhìn một cái thôi mà.” Hách Đằng cầm lấy quần áo của Tô Dật Tu để cạnh bồn nước, “Hơn nữa đâu phải em chỉ nhìn con gái.” “Trai cũng đừng nhìn.” “Ngoài đường không gái thì là trai, em không nhìn thì nhắm mắt đi à.”(*) __ “Bảo mẫu rất bận” là một câu chuyện rất hay, nhẹ nhàng hài hước, đáng yêu đến quắn tim. Mình thích Hách Đằng tốt bụng, Tô Dật Tu chín chắn, Đại Bảo chảnh chó, thích cách họ từ từ tiếp nhập và hòa hợp vào thế giới của nhau. Sự thật chứng minh người tốt thì luôn được đền đáp các bạn ạ. Kiếp trước Hách Đằng chết tức tưởi không ai hay, kiếp này lại gặp được Tô Dật Tu và Đại Bảo, nhân sinh có thể gọi là mỹ mãn rồi. ʕ·ᴥ· ʔ  Truyện sau này còn phát triển đến đoạn Đại Bảo bị bắt cóc nè, phối giống cho Đại Bảo nè, chuyện thất tình của Tráng Tráng (chú chó thích Đại Bảo nhưng oái oăm thay lại là chó đực =]]), chuyện Tô Dật Tu báo thù hộ Hách Đằng hai người bạn đã đẩy cậu vào chỗ chết kiếp trước nữa. Phải nói thực là kiếp trước số Hách Đằng quá xui mới vướng phải hai tên đó :v một tên bị bệnh thần kinh cuồng khống chế, một tên thì thích tận hưởng việc bị khống chế (giống S và M ấy). Chỗ này có twist khá thú vị, đọc truyện để biết thêm chi tiết nha. Mình sẽ không spoil cho thêm phần bí ẩn. =]] Tóm lại, mình có recommend “Bảo mẫu rất bận” không? Có! Highly recommend luôn nha! Truyện đáng yêu cực, các bé động vật cũng đáng yêu nữa. Những bạn nào thích truyện ngọt sủng thì không nên bỏ qua đâu ạ. ^^ Mời các bạn đón đọc Bảo Mẫu Rất Bận của tác giả Giản Đơn Đích Bôn.
Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn - Sư Tiểu Trát
Thật sự rất khó để kiếm được một người em yêu, mà người ấy cũng yêu em. Đấy là một loại hạnh phúc đơn thuần mà đáng quý.  Từ khi tốt nghiệp đại học đến năm 26 tuổi, Mục Táp làm bạn Cảnh Chí Sâm 4 năm, giúp anh gây dựng sự nghiệp, quan tâm chăm sóc anh những lúc ốm đau, dành hết tình cảm của mình cho anh. Cảnh Chí Sâm biết rõ Mục Táp thích mình nhưng lại không hề coi trọng tình cảm của cô, đối xử với cô như một con rối bị anh khống chế trong lòng bàn tay. Anh khi gần khi xa, lúc thì tỏ ra thân mật như người yêu, lúc lại xa lánh cô như người lạ. Anh thích kiểu con gái năng động hoạt bát chứ không phải kiểu phụ nữ dịu dàng chín chắn như cô, và anh tưởng rằng cô sẽ luôn ở đó chờ anh dù anh có đi xa đến đâu đi chăng nữa. Nhưng anh đã lầm.   Ngày Cảnh Chí Sâm đến nhà Mục Táp ra mắt cha mẹ cô với tư cách người yêu của em gái cô, cô đã quyết định chấm dứt tình yêu đơn phương ngu ngốc đến buồn cười của mình đối với người đàn ông ấy. Cô đồng ý thay em gái gả cho Tống Vực – con trai của một gia đình giàu có và quyền thế đã bỏ tiền giúp đỡ cha cô thoát khỏi cảnh tù tội do phá sản. Mục Táp làm vậy không phải vì yêu thương đứa em gái cùng cha khác mẹ vô tâm ích kỷ – cô chỉ là không muốn nhìn thấy gia đình tan nát, và cô cũng muốn cho mình một cơ hội tìm hiểu một người đàn ông khác, biết đâu anh ấy lại là người đàn ông của đời cô?  Lần đầu gặp, Mục Táp khá bất ngờ vì Tống Vực không hề giống với những gì cô nghe kể về anh, rằng anh rất nóng tính, bạo lực, đến mức từng đi tù vì đánh người. Ngược lại, anh rất chín chắn, lịch thiệp, ôn hòa, nhưng luôn khiến cô cảm thấy xa cách bởi anh không thật sự mở lòng với ai. Ngay từ những ngày mới quen, anh đã luôn tỏ ra là một người chồng bao dung và có trách nhiệm, chiều chuộng cô như công chúa, khiến cô dần dần đánh mất trái tim mình. Dù biết rõ anh không yêu mình nhưng cô tự nhủ, không sao, chỉ cần anh đối tốt với mình, chỉ cần mình yêu anh là đủ. Nhưng càng yêu anh, cô lại càng trở nên tham lam: cô không thể chịu nổi việc anh không yêu mình, và nhất là việc anh dường như vẫn còn vương vấn với người cũ. Bằng trực giác của phụ nữ, Mục Táp nhận ra chồng mình và người chị dâu trẻ đẹp góa chồng Mạc Tử Tuyền từng có tình cảm với nhau, nhưng vì lí do nào đó mà chia tay. Mạc Tử Tuyền luôn tìm cách quyến rũ Tống Vực, phá hoại hình ảnh của Mục Táp trong mắt mẹ chồng, cũng như khơi mào xung đột giữa hai vợ chồng Mục Táp. Lại nói đến Cảnh Chí Sâm, sau khi Mục Táp gả cho Tống Vực anh mới dần dần nhận ra cô mới là người con gái đáng để anh yêu, nhưng lúc đó đã quá muộn. Cô không còn yêu anh nữa, thậm chí còn có phần ghét anh bởi anh từng đùa bỡn với tình cảm của cô. Trước thái độ cương quyết của Mục Táp, Cảnh Chí Sâm vẫn không ngừng dây dưa làm phiền cô, gián tiếp tạo điều kiện cho Mạc Tử Tuyền bôi nhọ hình ảnh của cô trong mắt mẹ chồng. Tuy Mạc Tử Tuyền và Cảnh Chí Sâm luôn ra sức chia rẽ Mục Táp và Tống Vực nhưng thực ra nguyên do chính dẫn đến sự gần mặt cách lòng giữa họ, và sau nữa là mâu thuẫn đỉnh điểm khiến Mục Táp đề nghị ly hôn, chính là việc cô yêu anh quá nhiều, mà anh lại không thể thỏa mãn nhu cầu tình cảm của cô. *** Mục Táp những tưởng thời gian này, Tống Vực sẽ bận rộn để chuẩn bị cho buổi ra mắt trò chơi sắp tới. Nào ngờ, anh khá nhàn rỗi, ngày chủ nhật còn ngủ tới trưa trờ trưa trật. Sau đó, anh thức dậy ăn qua loa bữa sáng muộn, rồi thủng thẳng cầm cái siêu đi tưới nước cho vườn hoa. Mục Táp tỏ vẻ nghi hoặc: “Hôm nay anh không đến công ty sao?” “Đến công ty làm gì?” “Thì kiểm tra, xem xét việc chuẩn bị ra mắt trò chơi mới, thử nghiệm chương trình, hoàn thiện các khâu quảng cáo và marketting…Cả khối việc để làm đấy chứ.” “Mấy việc đó thì giao cho các bộ phận chuyên môn phụ trách. Mỗi người đều có chức trách của riêng mình. Nhiệm vụ của anh đã hoàn tất. Hôm nay lại là chủ nhật, anh có quyền được nghỉ xả hơi.” “Nghĩa là hôm nay anh rãnh nguyên ngày?” “Ừm, cả ngày hôm nay dành trọn cho em đấy.” Tống Vực xoay người về phía cô, phủi phủi hai tay vào nhau. Mục Táp lại gần anh, ôm lấy cổ anh: “Vậy hôm nay chúng ta đi đâu chơi? Xem phim, đánh tennis, chạy xe quanh hồ, dạo phố….chẳng gì mới mẻ cả! À, chúng ta ghé nhà sách đi. Dạo gần đây, em quên bẵng luôn việc đọc sách.” Tống Vực véo nhẹ đôi má hồng, cất giọng lười nhác: “Ok.” Hai vợ chồng lái xe đi đến hiệu sách lớn nhất nằm ở phía Đông thành phố H, Tống Vực chọn sách tham khảo ở lầu một, Mục Táp thì lên lầu hai – nơi bày bán đủ loại tiểu thuyết. Cô đứng trong góc khuất, chăm chú xem quyển tiểu thuyết tình cảm. Mãi đến khi bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, cô choàng tỉnh, đặt quyển sách vào kệ, tiến lên trước hai bước. Thông qua khoảng cách giữa các kệ sách, cô nhìn thấy bóng dáng Cảnh Chí Sâm. Đứng cạnh anh ta là cô gái trẻ xinh đẹp có nụ cười tươi tắn, mái tóc xõa ngang vai. Cô gái cầm một quyển sách, nhìn anh ta và nói: “Truyện này hay lắm, em đề cử anh nên xem.” ... Mời các bạn đón đọc Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn của tác giả Sư Tiểu Trát.