Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

May Mắn Gặp Được Em

Editor: imjassminee (ImJassminee) Couple chính: Chu Húc x Lương Tranh Vì mình mới tập tành edit gần đây nên sẽ không tránh khỏi sẽ có sai sót.Rất mong các bạn đọc và góp ý để mình sửa chữa nha ^^ VĂN ÁN:  Người ta nói, con gái là phiền phức, thật không sai. Mà Lương Tranh lại là phiền phức lớn nhất anh từng gặp. Chu Húc nghĩ thế, và anh chán ghét mọi loại phiền toái. Lúc đầu, anh chỉ hi vọng rằng Lương Tranh cách anh càng xa càng tốt, đừng làm phiền anh. Nhưng đến khi cô thực sự không xuất hiện, anh mới hiểu thì ra có một loại gọi là phiền não ngọt ngào... Đêm đó uống rượu, Tần Tống bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, nói với Chu Húc: "Hai ngày trước mình đã thấy Lương Tranh cùng với một chàng trai ở bên ngoài ăn cơm, có phải cô ấy đang yêu đương không?". Chu Húc nắm chặt chén rượu, không khỏi căng thẳng, ngước mắt nhìn chằm chằm Tần Tống. Tần Tống bị ánh mắt của Chu Húc dọa hoảng sợ, sửng sốt vài giây, nói: "Cậu làm sao vậy? Lương Tranh cùng người khác yêu đương khiến cậu mất hứng à? Cậu cũng có thích cô ấy đâu". Chu Húc nhìn chằm chằm Tần Tống một lúc,chậm rãi nói: "Cậu như thế nào biết mình không thích cô ấy?" *** Reviewer: Cielo.Elisa Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Đô thị tình duyên, 1vs1 Đây là bộ truyện mà Sa đã chờ đợi lâu vì văn án rất hấp dẫn. Sa vừa đọc xong liền viết ngay review để giới thiệu cho các bạn. Truyện tuy ngọt ngào nhưng cũng có những lúc đắng chát, ức chế và ướt gối. Lương Tranh là trạch nữ chính hiệu, suốt 12 năm học tập không hề bước ra khỏi thành phố nhỏ bé nơi mình sống. Sau khi thi đại học, mẹ cô đẩy cô đến Bắc Kinh để thăm thú trường học. Tại đây, cô đã gặp gỡ người khiến mình vừa tủi thân khổ sở, vừa hạnh phúc vô bờ bến. Nhà Lương Tranh ở nhờ có một vị con trai tên là Chu Húc, tuy mặt đẹp trai nhưng lạnh hơn cả nước đá trong tủ. Nói đi cũng phải nói lại, ngoài cái mặt thối kia ra thì anh có rất nhiều ưu điểm như: soái ca, học giỏi, luôn là con nhà người ta trong mắt mẹ Lương Tranh, làm cho cô cứ nghĩ mình được mẹ nhặt về nuôi. Cả đời Lương Tranh chưa bao giờ gặp một người ưu tú như Chu Húc. Cả đời Chu Húc chưa bao giờ gặp một người phiền toái như Lương Tranh. Hai người ở chung với các tình huống dở khóc dở cười. Một người thì líu ra líu rít không dứt miệng, một người lại căm như hến, nói một chữ như tiếc vàng tiếc bạc, còn tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Thế mà sau này lại bị vả 'bôm bốp' đấy ui chồi ôi. Đối với Lương Tranh, thứ tình cảm từ "sẽ không làm phiền" anh nữa đến "chờ mong anh sau mỗi lần anh đi học nước ngoài về" lại có những thay đổi to lớn như thế. Mặc dù biết Chu Húc cảm thấy phiền toái nhưng cô vẫn không thể nào ngăn cản mình thích anh. Cho đến khi sinh nhật Chu Húc, Lương Tranh nhìn thấy hàng chữ này: "Mình chán ghét tất cả phiền toái, mà Lương Tranh là người phiền toái nhất mình từng gặp." "Mình chưa từng quá phiền chán một người như thế." "Rốt cuộc khi nào cô ấy mới có thể đừng tới nhà của mình nữa?" Chỉ bằng những câu nói ấy đã đem lòng tự trọng của Lương Tranh dẫm đạp dưới đất, khiến cô không thể ngóc đầu lên được. Vào giây phút ấy, những tình cảm vừa mới rung động từ đáy lòng cô chưa kịp nảy nở đâm chồi đã phải chết khô, chết héo. Từ đó, cô liền chết tâm, cố gắng không đến nhà anh bằng hàng vạn lí do, gặp anh cũng sẽ nở nụ cười đắng chát. Còn đối với Chu Húc, không biết từ khi nào anh ý thức rằng: à đã mấy tháng rồi không thấy cô gái tươi cười rực rỡ kia nữa, bên tai cũng không còn giọng nói trong trẻo ríu rít. Anh bắt đầu cảm thấy khó chịu bức bối. Chu Húc cảm thấy mình thật quái lạ? Đáng lẽ cô đi rồi thì anh sẽ vui vẻ mới phải, bớt đi một người phiền phức thì cuộc sống của anh lại quay về như trước kia, tẻ nhạt, vô vị. Có lẽ vì từng có một viên đường cứu rỗi nên anh không còn chịu được cô độc? Sa nói rồi, nghiệp quật không bỏ sót một ai đâu chàng traiii. Cuộc sống của Lương Tranh sau những chuỗi ngày buồn tẻ thì lại sung sức trở lại. Còn Chu Húc như bông hoa không được tưới nước, thấy cô đi với trai, anh liền ghen lồng lộn. Không biết từ khi nào trong đầu anh luôn nghĩ đến dáng vẻ của ai kia. Có được đáp án thì liền hành động, anh chịu hết nổi rồi. Anh muốn hỏi cô rất nhiều câu. Tại sao lại không tặng quà cho anh, tại sao lại không đến nhà anh nữa, tại sao lại xóa wechat anh, rất nhiều rất nhiều điều. Thế nhưng khi đứng trước mặt cô, thấy cô rơi nước mắt, anh chỉ muốn quỳ xuống xin lỗi cô thôi. Sau khi đã giải tỏa hết mọi hiểu lầm, hai người lại trở thành cặp đôi hạnh phúc nhất trên đời này. Một Chu Húc lúc đầu thì lạnh lùng như thế, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ ôn nhu với một mình Lương Tranh. Còn cô vẫn sống tùy hứng vì cô biết sẽ luôn có người bảo bọc mình. "May Mắn Gặp Được Em" là một bộ truyện đáng yêu, nhẹ nhàng về tình cảm trai gái. Đôi lúc sẽ có những khúc mắc hiểu lầm, nhưng nếu hai người yêu nhau thật lòng thì cuối cùng vẫn sẽ trở về với nhau, trao nhau những điều ấm áp nhất. *** Lương Tranh là một cô gái nhỏ sinh ra và lớn lên ở Giang Thành, cô trúng tuyển vào đại học ở Bắc Kinh nên một mình chuyển đến thành phố này. Vừa hay bạn thân của mẹ Lương Tranh sống ở đây, vì vậy mà trước ngày nhập học Lương Tranh sẽ ở nhờ nhà bạn thân của mẹ vài hôm. Chu Húc là con trai của bạn thân mẹ Lương Tranh. Có thể gọi Chu Húc là “con nhà người ta” vì anh vô cùng nổi bật, thành tích học tập xuất sắc, là du học sinh Anh, ngoại hình đẹp trai khiến bao thiếu nữ mê đắm. Chỉ có điều anh chàng này tính tình không tốt lắm, vô cùng lạnh lùng, rất ít nói và khó gần. Lương Tranh từ nhỏ đã tinh nghịch hoạt bát, cô mang nguồn năng lượng tích cực và nụ cười rạng rỡ luôn hé trên môi khiến người người đều yêu mến. Lương Tranh và Chu Húc có thể nói là đối lập hoàn toàn với nhau ở mọi phương diện. Vì vậy mà tuy sống dưới một mái nhà nhưng quan hệ của cô và anh không được gần gũi cho lắm. Chu Húc là người sống nội tâm, anh trầm mặc kiệm lời, anh ghét những điều phiền phức rườm rà. Mà Lương Tranh lại là người phiền phức nhất mà anh từng gặp. Lương Tranh là khách của nhà anh, cho nên Chu Húc luôn giữ phép lịch sự đối với cô. Vì thế, mối quan hệ của hai người không mặn không nhạt, nhưng bố mẹ anh lại vô cùng thích cô. Lương Tranh sau khi nhập học thì dọn vào ký túc xá, tuy nhiên mỗi cuối tuần cô đều đến nhà Chu Húc dùng cơm cùng bố mẹ anh. Chu Húc là du học sinh Cambridge, anh chỉ về nước vào các kỳ nghỉ, nên cả hai rất ít khi gặp nhau. Nhưng Lương Tranh lại qua đôi ba lần chạm mặt thoáng chốc ấy mà tình cảm của cô dành cho Chu Húc đã bén rễ trong tim từ lúc nào chẳng hay. Từ trước đến giờ Lương Tranh luôn muốn kết bạn và đến gần Chu Húc, nhưng anh lại cực kỳ khó gần, thậm chí có lúc cô còn đem lại cho anh một vài phiền phức. Nên nhiều khi anh chỉ mong cô gái nhỏ  đừng đến nhà anh nữa, đừng xuất hiện trước mặt mình nữa, để bản thân đỡ phải gặp phải những rắc rối không đáng có. Tình cảm của Lương Tranh dành cho Chu Húc ngày càng lớn dần, nhưng cả hai lại có quá ít cơ hội gặp gỡ. Đến ngày sinh nhật Chu Húc, Lương Tranh vất vả tích góp mua tặng anh một món quà. Nhưng quà còn chưa kịp trao, Lương Tranh lại bàng hoàng phát hiện ra những dòng chữ Chu Húc viết về cô. Hóa ra từ trước đến nay anh chán ghét cô như thế. Hóa ra đối với anh cô phiền phức đến như vậy. Thế mà từ trước đến giờ cô không hề hay biết, đã thế còn đem lòng yêu thích anh. Nực cười biết bao. Lương Tranh chịu tổn thương rất lớn, cảm giác như tình cảm bị chà đạp giày xéo một cách tàn nhẫn. Nên Lương Tranh quyết tâm dứt bỏ tình cảm của mình. Cô tuy nhỏ bé nhưng lại mang nguồn năng lượng mạnh mẽ tiềm tàng, dứt khoát xóa bỏ phương thức liên lạc giữa cô và anh, không còn đến nhà anh nữa, dần trở nên xa cách với anh và cả bố mẹ anh. Chu Húc vốn cảm thấy Lương Tranh rất phiền, nhưng khi phát hiện cô xóa WeChat của mình, anh đã vô cùng buồn bực, tại sao cô là người chủ động kết bạn với anh, giờ lại tự tiện xóa đi, rốt cục cô coi anh là gì? Và rồi Chu Húc phát hiện ra không biết từ bao giờ ánh mắt anh đã vô thức dõi theo cô gái nhỏ Lương Tranh, không biết từ bao giờ anh đã dành cho cô một sự quan tâm đặc biệt, không biết từ khi nào anh đã động lòng với Lương Tranh mất rồi. Thế nhưng bây giờ cô đã không còn dành cho anh nụ cười rạng rỡ như trước kia nữa, Chu Húc không biết nguyên nhân là do đâu, nhưng anh cảm giác được rằng cô đang rời xa thế giới của mình, mà đây chính là điều mà anh không hề mong muốn. Sau đó Chu Húc lại thấy được, nghe được rằng Lương Tranh đi cùng với một chàng trai khác, có thể đó là bạn trai cô. Để rồi tình cảm dồn nén quá nhiều, Chu Húc không nhịn được đã bộc lộ hết lòng mình cho cô gái trong lòng anh. Giữa hai người tồn tại hiểu lầm nho nhỏ, sau khi hóa giải thì cả hai đã xác định mối quan hệ và bắt đầu cuộc sống yêu đương ngọt ngào. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland) Có câu, tình yêu mà không trải qua sóng gió thì làm sao khắc cốt ghi tâm. Chu Húc là người được chỉ định sẽ thừa kế sản nghiệp của nhà họ Chu. Đã là người thừa kế, bên cạnh quyền lợi và tiền tài chính là nghĩa vụ và trách nhiệm. Chu Húc vốn được ông của anh tác hợp với một người con gái của gia tộc lớn để tạo nên một cuộc hôn nhân đem lại lợi ích cho hai gia tộc. Vì vậy mà tình yêu giữa Chu Húc và Lương Tranh vấp phải sự phản đối của rất nhiều người. Chu Húc là người có tài, tương lai sẽ tiếp quản khối tài sản khổng lồ. Nhưng Lương Tranh lại chỉ là một cô gái từ Giang Thành xa xôi, một cô gái có hoàn cảnh và gia thế vô cùng bình thường. Ông nội của anh không ngừng tạo áp lực để chèn ép, thậm chí là hủy hoại đi sự nghiệp riêng mà Chu Húc đã tốn công tự mình gầy dựng. Lương Tranh không muốn anh phải chịu đựng những việc như thế, cô không muốn anh phải khó xử, phải trở mặt với gia đình, phải đứng giữa mà lựa chọn giữa tình yêu và thân nhân. Vì vậy mà cô đã nói lời chia tay, tự mình kết thúc đi mối tình đầu đã bên cô bao năm. Thật sự, khi đọc truyện mình rất thích tình yêu của Lương Tranh và Chu Húc, hai người luôn có sự hy sinh vì đối phương. Quá trình ngược không kéo dài, chỉ là một khoảng lặng ngắn ngủi giữa mạch truyện ngọt ngào. Chu Húc là một người đàn ông bản lĩnh và trách nhiệm, anh dám phấn đấu vì người con gái mà anh yêu, bảo vệ tình yêu của mình. May mắn khi cô và anh vẫn có thể quay về bên nhau, cùng nhau nắm tay bước đến ngưỡng cửa hôn nhân hạnh phúc, cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu kéo dài cả một đời. “May mắn gặp được em” là môt câu chuyện rất ấm áp, nhẹ nhàng và ngọt ngào. Mình nghĩ các bạn yêu thích thể loại hiện đại sủng ngọt không nên bỏ qua sự lựa chọn này, mình tin chắc các bạn sẽ không hối hận khi nhảy hố đâu.   Mời các bạn mượn đọc sách May Mắn Gặp Được Em của tác giả Nghê Đa Hỉ. 

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bạn Gái Máy In Tiền Của Tôi - Thời Kính
Trình Bạch, nữ, luật sư nổi tiếng, biệt danh: máy in tiền. Biên Tà, nam, tác giả viết sách bán chạy, tuyệt chiêu: "viết bừa cmn đi". Hai tháng trước, Biên Tà nói đầy lẫm liệt trong cuộc họp báo phát hành sách mới: "Biên Tà tôi dù có bị kiện đến chết cũng tuyệt đối không tìm loại "thầy cãi cò" như cô ta để kiện cáo." Hai tháng sau, để lấy tài liệu cho sách mới, anh chàng khóc lóc đau khổ trở thành trợ lý trông rõ tội bên cạnh Trình Bạch: "Chào luật sư Trình, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn." Ngày đầu tiên đi làm, anh mở baidu. [Làm trợ lý cho sếp nữ có trải nghiệm thế nào?]   Kết quả tìm kiếm: [Chuyên mục tình cảm: Làm thư ký cho sếp nữ, uống rượu xong, rốt cuộc tôi đã bị...] Biên Tà sốc: Còn có chuyện tốt cỡ đó?! Sau đó ngẩng đầu, phát hiện "sếp nữ" đã đang đứng trước mặt anh một lúc lâu, cô nhếch khóe môi, nói không mặn không nhạt: "Tác giả lớn, tối nay có buổi xã giao, anh biết uống rượu chứ?" Note: 1. Truyện hiện đại nhẹ nhàng, nữ chính bạo, nam chính "vả mặt". 2. Các vụ án có tham khảo bên ngoài, nhân vật không giữ nguyên gốc." Mời các bạn đón đọc Bạn Gái Máy In Tiền Của Tôi của tác giả Thời Kính.
Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu - Đằng La Vi Chi
Văn án:  Lớp mười năm ấy, Đào gia nhận nuôi một cậu trai nông thôn nghèo. Cậu ta yên lặng, thành tích tốt lại có chí cầu tiến. Chỉ có Đào Nhiễm biết, cậu ta không phải thứ tốt gì. Mỗi ngày Đào Nhiễm đều muốn bóp chết cậu ta cho rồi, người này vừa nhìn đã biết là người xấu, nếu sau này hắn thành công, Đào gia chúng ta liền xong đời rồi. Nhưng mà cô không biết, tên nhóc bại hoại cô ghét cay ghét đắng lại thầm mến cô. ~ Ngụy thiếu cảm thấy một người xấu xa lại vô tâm vô cảm như hắn. Hiếm khi chịu đựng một người làm trời làm đất, lại còn cảm thấy cô ấy dễ thương. Muốn trao trái tim cho em, em lại không cần. Em sẽ phải trả giá đắt đấy. Nhiễm Nhiễm đông thăng, nhật lạc Tây Trầm. Từ khi gặp em, anh không thể yêu ai khác nữa. *** Những đứa trẻ có thành tích kém thường không thích bị cha mẹ so sánh mình với người cùng lứa có thành tích tốt. Đào Nhiễm chính là đứa trẻ học kém đó, thành tích của cô “không đến nỗi nào” chỉ mới thứ hai từ dưới đếm lên, còn người học giỏi kia là học bá một vùng đứng đầu cả huyện.  Huống hồ Đào Nhiễm còn bị mẹ mình bắt phải theo người ta học tập, phải đối xử tốt với người ta, người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã thấy không phải người lương thiện. Đào Nhiễm cảm thấy mình rất oan ức và đáng thương, không ai tin lời cô rằng hắn ta xấu xa cả. Ngụy Tây Trầm năm ấy được Đào gia đứng ra làm người giám hộ, chuyển từ thôn quê lên Cẩm Thành học tập, thành tích đứng đầu, là học bá thi cử điểm tuyệt đối. “Người lớn lên đoan chính, mi thanh mục tú, hiểu chuyện lại lễ phép.” Nhưng tất cả chỉ là vỏ bọc của Ngụy Tây Trầm, tác giả rất có tâm khi gắn tag cho anh một cách cực chính xác “Nam chính lúc trước là nông thôn tâm cơ boy, sau này là bá đạo tổng tài”. Chính xác là tâm cơ boy cộng với đại ca giang hồ. Sau khi bị Đào Nhiễm nhìn thấy Ngụy Tây Trầm đang đánh nhau, anh cũng không buồn che giấu bản tính “xấu xa” của mình nữa.  Đào Nhiễm là con gái rượu của một gia đình giàu có, cô xinh đẹp ngọt ngào, sống ngây ngô và có phần hơi ngốc. Từ lần đầu tiên nghe mẹ mình kể về tên “con nhà người ta” Ngụy Tây Trầm kia, Đào Nhiễm đã không có chút ấn tượng tốt nào, cô đã “cảm nhận” được tên kia không tốt đẹp gì. Và thật sự tên kia không có ý tốt thật, hắn vậy mà lại yêu thầm cô mấy năm rồi. Từ một câu nói: “Tuy rằng giọng cậu khó nghe, tính tình thì hung dữ, nhưng cậu là người đẹp nhất trong bọn họ, tôi phải cùng cậu làm bạn bè” đầy tính nhan khống của Đào Nhiễm ba năm trước, Ngụy Tây Trầm liền trầm luân.  Đối với Ngụy Tây Trầm, Đào Nhiễm là một ánh trăng sáng, mười mấy năm trước cuộc đời anh không có ai như vậy, cô mang một thân phận cao quý nhưng dễ gần lại đáng yêu, cô ngây ngô nhưng không hề ngốc nghếch, cô sống vui vẻ đến vô tư, cô là những gì mà Ngụy Tây Trầm phải ước ao.  Phía sau Ngụy Tây Trầm là câu chuyện về một vùng quê bị bỏ quên, nơi mà tồn tại tất cả mặt xấu của cuộc sống, nơi sống của những người nghiện ngập tù tội bỏ trốn, nơi của những cô gái làng chơi hết thời, nơi của những người bị xã hội chối bỏ. Những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên ở đấy có sinh mạng không bằng cỏ rác, sinh ra trong xã hội thối nát, lớn lên nhưng không thấy được ngày mai, đầy rẫy bất công và nguy hiểm.  Ở đấy muốn thay đổi vận mệnh chỉ có một con đường - học tốt và thoát khỏi nơi đó, anh học thật tốt và dùng nắm đấm ép buộc bọn nhóc nơi đó phải đi học, đến nỗi tên nhóc có điểm thấp nhất bị phạt thì điểm số còn cao gấp đôi Đào Nhiễm.  Tuy đã thoát khỏi vùng đất đáng sợ đó nhưng Ngụy Tây Trầm vẫn mang trong mình sự tự ti, sợ Đào Nhiễm ghét bỏ, sợ cô lại bỏ đi quên đi mình. Nên khi yêu đương Ngụy Tây Trầm rất nhạy cảm và có ý chiếm hữu cực cao, sợ bị tổn thương nhưng lại không ngừng đuổi theo Đào Nhiễm.  Ngụy Tây Trầm không phải một nam chính thanh xuân dương quang rạng rỡ, anh là một mảnh khác chững chạc và đen tối. Mình kể nghe có vẻ Ngụy Tây Trầm rất đáng thương, rất cần được yêu thương, nhưng mình xin đính chính Ngụy Tây Trầm xuất thân đáng thương thật nhưng tính cách rất là đáng đánh   Mời các bạn đón đọc Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu của tác giả Đằng La Vi Chi.
Nắm Đấm Nho Nhỏ - Lâm Phúc
Bác sĩ Tần dạo này có một người theo đuổi phát triển từ thân phận bệnh nhân. Mặt tròn mắt hạnh, nhỏ nhắn xinh xắn, rảnh rỗi cả ngày giả ốm, theo sau người anh khoe vẻ dễ thương. Các y tá đều cực kỳ cưng cô bé đáng yêu này. Tần Thận không cho là đúng: Đó là do mấy người chưa nhìn thấy cô nàng đánh người ta quỳ gối gọi "bà cô ơi", còn cả lúc giơ nắm đấm ép anh hôn cô nữa... Ai cũng tưởng Tần Thận là một bác sĩ lạnh lùng, không thích nói cười, không gần nữ sắc. Cho đến khi có người báo cáo anh lấy việc công làm việc tư trong phòng khám, đang hôn một nữ bệnh nhân trông khá xinh đến quên trời đất... Cả bệnh viện bùng nổ! Sau việc đó, Tần Thận chủ động share bài thông báo phê bình của bệnh viện trên trang web, xin lỗi đồng thời đính kèm bức ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn: Đó là bà Tần nhà tôi. Cưới xong, Đào Tinh Úy mặc áo ngủ hình thỏ mềm đầy bông, đi chân trần bò trên người anh đòi hôn theo đủ kiểu: "Hừ, anh mà còn không hôn em, em sẽ ra tay đánh anh!" Tần Thận tê rần cả tim, chỉ đành dừng mọi công việc trong tay lại, gỡ kính xuống, ngậm lấy đôi môi cô. "Gọi anh đi, anh trao cả mạng cho em." Keyword: Chung tình, ông trời tác hợp, ngọt sủng." Mời các bạn đón đọc Nắm Đấm Nho Nhỏ của tác giả Lâm Phúc.
Gió Lạnh Cùng Nhiệt Hoa Điêu - Lâm Uyên Ngư Nhi
Mọi duyên phận trên đời đều cần có một điểm khởi đầu, tựa như se chỉ trước hết phải luồn kim, quay tơ rồi mới dệt được vải, lại tựa như một tai nạn hàng không mới khiến cho bọn họ gặp được nhau. Cố Niên lần đầu đi máy bay, rất không may lại gặp phải sự cố. Trong lúc tưởng chừng sắp mất đi mạng sống, lại nghe được một giọng nói trầm ổn, hữu lực: “Tôi là cơ trưởng Trình Ngộ Phong, đã được huấn luyện chuyên nghiệp, cũng từng có kinh nghiệm đối phó với những tình huống khẩn cấp, nhất định có thể đưa mọi người hạ cánh an toàn.” Lời nói của anh ở thời điểm đó, chính là chỗ dựa, là hy vọng của Cố Niên, khiến cho cô có thể yên tâm, tin tưởng bản thân có thể trở về nhà an toàn. Mà anh, quả thực đã làm được điều ấy. Nếu với anh việc đưa mọi người hạ cánh an toàn là trách nhiệm, thì với Cố Niên, anh chính là ân nhân cứu mạng, là người hùng mà cả đời cô khó có thể quên. Thế nhưng, vận mệnh sẽ không còn là điều kỳ diệu nếu cứ để bọn họ lướt qua nhau như thế. Chỉ vài ngày sau sự cố máy bay, ngay trong trấn nhỏ mà cô đang sống, Cố Niên lại có thể bắt gặp anh đang lo lắng đứng bên ngoài phòng bệnh. Nghe nói, ông nội anh vì đến xem bệnh mà trẹo chân trên núi, không thể ngay lập tức trở về thành phố. Còn cô, lại có bà ngoại mất trí cần được chăm sóc. Vì thế, bọn họ từ sơ ngộ trở thành quen biết, từng bước xích lại gần nhau. Nếu thời gian là thứ vô tình khiến người ta chia tách, thì cũng chính nó lại là phép màu đem khoảng cách giữa hai người gần lại nhau. Cố Niên là một học sinh ưu tú của khối tự nhiên, là người có tiềm năng mang lại vinh dự cho trường học của trấn. Vì thế, cô được đặc cách chuyển tới trường trung học ở thành phố A để bồi dưỡng. Mà nơi này, vừa hay lại là nơi anh sinh sống. Nghe nói, anh có một người quen họ Diệp bị lạc mất con gái lúc còn nhỏ, hơn nữa, tin tức gần đây về cô bé đó dường như rất xấu, khiến Diệp phu nhân lâm bệnh nặng. Vì thế, anh nhờ cô tới giúp hai người bọn họ vui vẻ hơn. Bọn họ, bởi vì chữa trị sang chấn tâm lý sau tai nạn bay, nhờ vào những đề mục toán, lý, cộng thêm vài buổi gặp gỡ với Diệp gia mà thân càng thêm thân. Từ lúc nào, trong lòng cô gái nhỏ, tình cảm với anh không còn là ngưỡng mộ? Cô sẽ lo lắng nếu anh không liên lạc, sẽ không vui khi cảm thấy anh sẽ có người phụ nữ khác, sẽ mong đợi để được gặp anh. Tất cả những điều ấy, khiến cho Cố Niên hiểu được, trong lúc vô tình, bản thân đã thích anh mất rồi, mà anh dường như đối với cô cũng chẳng phải vô ý. Vì thế, cô quyết định theo đuổi anh. Chuyện cũ giống như định luật vật lý, không tự nhiên sinh ra cũng chẳng dễ dàng mất đi, chỉ chuyển đổi từ người này qua người khác, đem vận mệnh của bọn họ vẽ thành một chuyến phiêu lưu ly kỳ. Hóa ra, người mà Diệp gia luôn tìm kiếm, lại là cô gái ngay bên cạnh Trình Ngộ Phong. Những năm tháng đã qua ấy, vui, buồn, ngọt, đắng viết lên thời gian là một câu chuyện dài, thế nhưng kết thúc hết thảy, vẫn là dịu dàng dừng lại ở hai chữ “Cố Niên”. Cuộc đời này của anh, “chinh phục không trung cùng bị cô chinh phục, chính là hai điều hạnh phúc nhất”. Mời các bạn đón đọc Gió Lạnh Cùng Nhiệt Hoa Điêu của tác giả Lâm Uyên Ngư Nhi.