Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Em Là Ánh Sao Duy Nhất Đời Anh (Thập Tam Yêu) - Vân Nã Nguyệt

Thanh xuân chính là những năm tháng vô ưu vô lo, được ở cạnh những người bạn mình yêu quý. Tiếng thời gian du dương trên mái tóc, mỗi người đều phải tự bước trên đôi chân đi về tương lai. Trên con đường mang tên thanh xuân ngày ấy, có Châu Yểu và Trần Hứa Trạch, có đám bạn Nghênh Niệm, Giang Gia Thụ, Trịnh Ngâm Ngâm. Họ cùng nhau trải qua những niềm mơ ước, những lo âu hững hờ trôi qua kẽ tay hay những lần vui vẻ bên nhau, rong ruổi trong những tháng ngày xanh lá. Vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ, Châu Yểu và Trần Hứa Trạch giống như dành cho nhau tất cả, qua bao nhiêu năm tháng, khi ngoảnh đầu nhìn lại họ chẳng còn điều gì để tiếc nuối. Kinh qua những cơn mưa rào mùa hạ, kí ức giữa họ là cái ôm mùi quýt, là những vui vẻ ngọt ngào, những giọt nước mắt từ áp lực mà tuổi trẻ ngày ấy phải nếm qua. Như quyển nhật ký của Trần Hứa Trạch, ghi lại những thước phim ngày xưa, những hoài niệm về quá khứ. Sau tất cả, là cái nắm tay thật chặt của Trần Hứa Trạch, là ánh mắt như vì sao của Châu Yểu chỉ lưu giữ bóng hình một người hay cái hôn vụng về trao nhau, ngọt ngào… “Nếu như bốn mùa đều có cậu, cuộc đời này sẽ đẹp biết bao.” Đề tài thanh xuân vườn trường có lẽ đã không còn mới mẻ, thậm chí có phần nhàm chán với một số người. Nhưng theo mình, đây nhất định là một câu chuyện thanh xuân vườn trường mà bạn tuyệt đối không nên bỏ lỡ. Thanh xuân ở đây, không phải là loại thanh xuân thuần ngọt ngào đáng yêu, không phải là loại thanh xuân chỉ có đẹp đẽ tựa như cầu vồng bảy sắc nơi cuối chân trời. Thanh xuân ở đây, khiến cho mình cảm nhận được, nó có thể trong trẻo như thế, nhưng lại cũng u ám như vậy; rực rỡ nhường kia, mà cũng xám xịt nhường này. Chính là kiểu thanh xuân của Trần Hứa Trạch và Chu Yểu. Nơi ngõ nhỏ tại một góc thành phố, có hai đứa trẻ đã cùng nhau lớn lên, cùng chơi đùa, đi đâu cô bé cũng lẽo đẽo chạy theo cậu nhóc, mà cậu cũng luôn mang cô theo cùng, bảo vệ cô khỏi bị đám trẻ bắt nạt. Cho đến năm hai người 9 tuổi, một biến cố ập đến. Khi chơi trốn tìm tại nhà cậu nhóc, chúng đã tận mắt chứng kiến bố mẹ cậu làm một việc không theo luân thường đạo lý, không thể chấp nhận và tưởng tượng nổi. Quá đau đớn và tức giận, cậu bỏ chạy, cô bé đuổi theo. Lên đến trên núi, cô cố gắng an ủi bằng cách đưa tay cho cậu, muốn cho cậu một cái ôm vỗ về, nhưng cậu đã hất tay đi, đẩy cô ra, khiến cô bé ngã xuống sườn núi và gãy chân. Mặc dù được đưa đến bệnh viện lập tức nhưng đôi chân cô bé cũng không thể chữa lành, bị thọt một thời gian dài, luyện tập mãi mới có thể đi lại bình thường, chỉ là từ đó không thể chạy nhảy chơi đùa như những đứa trẻ khác, còn phải chịu bao lời chế giễu cay nghiệt. Thế nhưng, cô bé không hề hận cậu, thậm chí điều đầu tiên cô nói sau khi qua cơn đau lúc ấy lại là: "Anh Thập Tam, chuyện hôm nay, chúng ta sẽ giữ bí mật". Đó chính là bí mật đầu tiên của Trần Hữu Trạch và Chu Yểu. Cũng là mở đầu cho sự gắn kết tuyệt đối của họ. Cuộc đời Chu Yểu, phần lớn những chuyện khiến cô đau khổ, một nửa là do chuyện ngày đó Hứa Trạch gây ra, một nửa là vì bố mẹ. Từ một cái hẩy tay vô tình của Trần Hữu Trạch dẫn đến tai nạn không thể vãn hồi, mà Chu Yểu trở thành một đứa trẻ bị khiếm khuyết, lớn lên trong ánh mắt thương hại của người đời và sự trêu chọc chế giễu từ vô tâm đến đầy ác ý của những bạn bè đồng trang lứa, thậm chí là bị bắt nạt thậm tệ, bị cô lập... Là con gái nhỏ của nhà họ Chu, cô cũng đã từng được sống trong tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ. Nhưng cái chết ngay từ bé của anh trai khiến mẹ cô trượt dài trong đau khổ, lại thêm những lời dị nghị ác độc của hàng xóm, sự khắc nghiệt của bà mẹ chồng về một tương lai không có cháu trai nối dõi tông đường, khiến tình thương của mẹ dành cho cô dần dần biến mất, thay thế vào đó là sự thờ ơ, vô tâm, ác nghiệt. Nhưng bất kể Chu Yểu sống khó khăn thế nào, vất vả ra sao, cô vẫn luôn chưa từng từ bỏ mà cứ nỗ lực, càng ngày càng nỗ lực. "Cô tựa như một đóa hoa hướng dương. Sinh trưởng ở nơi bẩn thỉu âm u nhất, nhưng vẫn có thể trồi lên khỏi mặt đất, ra sức hướng về phía ánh sáng ấm áp như cũ, không hề sợ hãi. Cô cũng không chủ động ấp ủ ác ý, nội tâm cô mềm mại lại dịu dàng. Mặc dù bản thân có vết thương đầy người, nhưng vẫn mang theo tình yêu tràn đầy, cố gắng ôm lấy cái thế giới không đáng yêu này."** Đã từng gặp những nữ chính khiến mình có cảm giác: kiếp trước cô cứu vớt cả giải ngân hà ư, sao may mắn quá vậy, có được tình yêu tuyệt đối và cưng chiều vô hạn của người đàn ông xuất sắc như thế?! Nhưng Chu Yểu thì không. Giống như khi cô tự tin ngẩng cao đầu trước sự phản đối của mẹ Hữu Trạch ngày đó: "Cháu hoàn toàn xứng đáng với cậu ấy". Chu Yểu là kiểu nữ chính đã khiến mình phải cảm thấy thật sự tâm phục, khẩu phục. Thương xót cho số phận cô? Đương nhiên rồi. Nhưng so với điều đó, khiến cho mình yêu quý và cảm mến cô gái có bề ngoài dịu dàng, tính cách cũng vô cùng mềm mỏng hiểu chuyện này là bất kì thế giới kia có bao nhiêu đen tối, cô vẫn luôn kiên cường và mang trong mình một trái tim thiện lương, hướng về những điều tốt đẹp của con người, của cuộc sống. Từng chứng kiến mặt âm u của Chu Yểu khi đối với những kẻ xấu, cô có thái độ cực kì khắc nghiệt và không hề khoan dung, luôn sẵn sàng dùng những lời nói tàn ác nhất, cách thức mạnh mẽ tuyệt không hề nương tay để đánh đuổi, trừng trị chúng. Nhưng mặt tối tăm đó không đủ để che khuất ánh mặt trời rạng rỡ nơi cô: cô có tâm hồn tinh tế và tấm lòng nhân hậu vô cùng, khi luôn biết khám phá và nhìn thấy những điều tốt đẹp ẩn sâu nơi dưới mỗi con người, sẵn sàng chìa đôi tay nhỏ bé của mình ra giúp đỡ họ. Bản thân Chu Yểu, đã từng bị lừa gạt, phản bội, từng đánh mất niềm tin vào con người, nhưng cô không ôm thù hận quá lâu, mà ngay khi cơ hội đến, cô biết mở lòng ra để đón nhận, để một lần nữa cảm nhận hương vị ngọt lành từ tình người, tình bạn bè ấm áp. Một người con gái như thế, độc nhất vô nhị, chính là người con gái mà Trần Hữu Trạch yêu. Trần Hữu Trạch, nam chính của chúng ta, thông minh xuất chúng từ nhỏ, gia cảnh tốt, nhưng hoá ra lại cũng là một cậu bé đáng thương. Từ phút giây chứng kiến cha mẹ làm việc không thể dung thứ nổi kia, Trần Hữu Trạch đã không còn có thể là cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện được nữa, vết thương ấy không thể chữa lành, thời gian không thể quay trở lại như trước, thế giới quan của cậu đã bị phá hủy theo cách thức tàn ác nhất. Cậu bé đó phải mang một trái tim vỡ vụn cùng niềm tin đánh mất để tiếp tục lớn lên, lại ôm theo nỗi ân hận khôn nguôi với Chu Yểu. Có lẽ mỗi nỗi đau mà Chu Yểu phải chịu, mỗi chế nhạo mà thiên hạ và những người bạn học vô tâm vô tính dành cho cô kia cũng như đang dành cho chính cậu, đang trừng phạt cậu vậy. Trầm mặc kiệm lời mà trưởng thành, cô tịch lại gai góc mà lớn, cứng cỏi và bản lĩnh bất chấp niềm đau nơi đáy lòng, tất cả những gì mềm mại nhất của Trần Hữu Trạch là dành cho Chu Yểu. Có một người như thế, không cần hỏi nguyên do, không phân biệt đúng sai, vĩnh viễn đứng về phía Chu Yểu. Cô đúng, cậu làm chỗ dựa cho cô; cô sai, cậu sẽ theo cô gánh chịu. Chỉ cần cô vui vẻ, cậu sao cũng được. Không trêu chọc cậu, cậu sẽ không để ý đến. Trêu chọc cậu, để ý đến hay không còn phải xem tâm tình cậu thế nào. Nhưng nếu chọc đến Chu Yểu, vậy thì cậu sẽ muốn mạng của người đó. Đãi ngộ tốt đến như thế, liệu có phải bởi vì sự áy náy và tâm lý muốn bù đắp của cậu cho Chu Yểu? Tuyệt đối không phải. Cũng giống như tình cảm của Chu Yểu dành cho Trần Hữu Trạch sẽ không bao giờ là sự thương hại vậy. Mối quan hệ của Trần Hữu Trạch và Chu Yểu, thật sự có quá nhiều điều để nói về nó. Đó có thể là quan hệ cộng sinh, hai người cùng dựa dẫm nương tựa vào nhau để lớn. Có thể là kiểu quan hệ đồng cam cộng khổ, hai con châu chấu trên một sợi dây thừng, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Có thể là quan hệ bạn bè chí cốt, cùng bảo vệ nhau, cùng trả thù những kẻ bắt nạt mình, cùng học tập cùng phấn đấu. Và dĩ nhiên, nó hoàn toàn có thể là tình yêu: cậu là ngụm trà sữa ngọt ngào duy nhất an ủi cô trong cái nhân sinh chỉ biết đầy vị đắng chát, cô là ngọn hải đăng mà con thuyền trái tim cậu lênh đênh nơi biển cả luôn hướng về, là giấc mộng xuân trong những đêm giật mình tỉnh giấc của cậu... Nhưng tất cả, tất cả những điều đó đều chưa đủ để diễn tả tình cảm của hai người họ dành cho nhau. Không bao giờ có thể là đủ. Tình cảm giữa Trần Hữu Trạch và Chu Yểu đã vượt xa hơn tình bạn, nhiều hơn tình thân, lớn hơn cả tình yêu. Là sự thấu hiểu nhau đến tận cùng, yêu thương nhau đến vô cùng. Chỉ một ánh mắt, một cái nhìn, một cử động nho nhỏ, hoặc thậm chí không cần làm gì cả, họ vẫn biết người kia đang nghĩ gì, sẽ làm gì. Họ có thể sống vì nhau, càng có thể chết vì nhau. "Thế giới này, phần lớn tình cảm rất tầm thường, nhưng giữa cậu và cô không như vậy. Chu Yểu và Trần Hứa Trạch không giống. Người yêu, bạn thân, người thân. Hết thảy tất cả, hai người họ đã từng thể nghiệm, cũng từng có được. Nếu hỏi Trần Hứa Trạch, cậu sẽ không chút do dự trả lời… “Tình cảm của chúng tôi là rực rỡ, vĩnh hằng, bất diệt.” ... Giữa một đám người, chỉ cần ánh mắt đầu tiên là đã có thể nhìn thấy cô ấy, ngay từ ánh mắt đầu tiên là đã tìm kiếm bóng dáng cô ấy, ngay từ giây đầu tiên là đã có thể cảm nhận sự tồn tại của cô ấy. Cô gái này sẽ không giống những người khác, bất kể cô gái đó làm gì, người này cũng có thể nhượng bộ, bao dung, mà trong mắt khi nhìn cô gái đó sẽ tràn đầy chấm sáng, cho dù làm gì cũng không thể che lấp được. Dù cho thế gian muôn dạng, chúng sinh đông đảo, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô gái đó, trái tim sẽ lập tức bị hòa tan. Có thể khiến người đó trở thành như vậy… Có thể khiến Trần Hứa Trạch trở thành như vậy, có lẽ cũng chỉ có mình Chu Yểu."*** Thế nhưng, Thập Tam Yêu cũng hoàn toàn không phải chỉ là một câu chuyện tình yêu đơn thuần. Nó còn là rất nhiều câu chuyện nhỏ về số phận của những con người khác nhau: Có người bạn học chỉ bởi vì hiểu lầm không thể hoá giải mà chọn cách thức cực đoan nhất để chứng minh sự trong sạch của mình; Có thiếu niên yêu sớm đến đánh mất lý trí, đánh mất bản lĩnh, hại mình hại người; Có cô gái tìm lại được ý nghĩa cuộc sống sau khi trót trao nhầm trái tim cho kẻ không ra gì... Mỗi câu chuyện đều vô cùng xúc động, chạm đến trái tim của độc giả và mang lại cho chúng ta rất nhiều những bài học về cách đối nhân xử thế, về mối quan hệ giữa người với người. Truyện đặc biệt đề cập đến những vấn nạn đang hết sức nhức nhối hiện nay là bạo lực học đường, cách biệt giàu nghèo, lạm quyền: bạo lực ở đây không chỉ là việc tụ tập bè phái đánh đập những bạn yếu thế hơn, mà còn là dùng những lời nói tàn tệ khinh miệt nhất để hãm hại người ta, đôi khi, bạn không thể biết được, sức tàn phá của ngôn từ ác ý có thể hủy hoại và đẩy một người đến bước đường cùng như thế nào... Ngoài ra, mình rất ấn tượng cách mà tác giả khai thác mối quan hệ giữa Chu Yểu và bố mẹ của cô. Mặc dù họ đã làm tổn thương cô, nhưng cũng bởi vì họ là những người đã bị tổn thương. Ngay trong một gia đình yên ấm nhất, mình tin rằng khoảng cách giữa bố mẹ và con cái, sự không hiểu nhau giữa hai thế hệ do cách biệt quá lớn về tuổi tác là luôn luôn có. Con cái nhỏ ngang bướng chưa hiểu hết sự đời. Bố mẹ thì phải đóng vai người trưởng thành vĩ đại luôn luôn đúng. Nhưng, là bố mẹ thì lúc nào cũng phải đúng sao?! Không phải, bố mẹ dù là bố mẹ nhưng họ cũng chỉ là những con người bình thường, bình thường nhưng không tầm thường, bình thường nhưng có thể trở nên vĩ đại. Dù có lúc sai lầm và làm tổn thương con cái, tình yêu họ dành cho con là thật, nó bị che giấu nhưng luôn ở đó. Cũng như con cái dù giận bố mẹ, nhưng tận sâu trong tâm khảm, có đứa trẻ nào mà không khát cầu tình thương từ cha ruột mẹ ruột của mình?! Vậy nên, sự hoà giải giữa Chu Yểu và bố mẹ về sau chính là một trong những điểm sáng ấm áp và ý nghĩa nhất truyện theo quan điểm của mình. Một trong những điều mà mình thích ở truyện nữa chính là tình bạn gắn bó kéo sơn. Trần Hữu Trạch và Chu Yểu thật may mắn vì họ luôn có nhau, và họ còn rất may mắn bởi họ có Giang Gia Thụ, có Nghênh Niệm, có những bạn nhỏ vô cùng đáng yêu trượng nghĩa trọng tình ở bên cạnh, chơi đùa cùng họ, bênh vực bảo vệ họ, cùng nhau chia sẻ niềm vui, giải toả nỗi buồn. Nếu cuộc sống của cặp Thập Tam Yêu vốn là rất bình lặng, thì những người bạn ấy chính là phần sôi nổi nhất, nhiệt huyết nhất trong thanh xuân của họ. Có những người bạn như thế, tuổi trẻ đã không hề bị phí hoài rồi (Hehe, cơ mừ chỉ thương cho anh nam chính nào đó, có lẽ là nam chính đầu tiên phải đi ghen không phải với nam phụ mà là với bạn gái của bạn gái mình. A, này không phải truyện bách hợp, tuyệt đối không phải nha ????) Có thể nói, lâu rồi mình mới đọc một cuốn truyện thanh xuân vườn trường mà nam nữ chính bên cạnh việc là những con người siêu phàm xuất chúng, xinh đẹp thông minh lại học hành giỏi giang, thì họ cũng chỉ là những con người hết đỗi bình thường. Có khuyết điểm. Có sai lầm. Có cố chấp. Họ là những đứa trẻ bắt buộc phải trưởng thành trước tuổi bởi biến cố gia đình, phân biệt đối xử của xã hội, trọng nam khinh nữ, hay sự tàn ác ngây thơ của bạn đồng trang lứa. Nhưng mặt khác, họ vẫn chỉ là những đứa trẻ, yếu ớt, chưa đủ lông đủ cánh, đôi khi dùng cách thức cực đoan nhất, hại mình nhằm hại người, để có thể bảo vệ họ và bảo vệ người họ yêu. Nhưng chính vì như thế, chính vì một nam nữ chính như thế, không hoàn mỹ còn khiếm khuyết, mới lại khiến mình có thể nhìn thấy một phần tuổi trẻ của mình nơi họ: chân thật, không màu mè, gần gũi sống động nhất. Và cũng vì sự không hoàn mỹ này, mới lại càng khiến mình cảm phục con đường mà Trần Hữu Trạch và Chu Yểu đã đi hơn. Dù gian nan, gập ghềnh, trả giá bằng máu thịt, nước mắt, nhưng bất kể tối tăm thế nào, u ám ra sao, họ vẫn dìu dắt nhau hướng về ánh sáng, hướng về ước mơ, về mục đích ban đầu họ đã định, không chệch ray, không lạc đường. Và dĩ nhiên, giữa những sắc màu đen trắng trầm buồn đó, thì sự ấm áp, mỗi khi đến, lại càng có thể khiến người ta được xoa dịu, khiến người ta đắm chìm đến như vậy. Đúng thế, "Thập Tam Yêu" thật sự rất ấm áp. Có lẽ những đau khổ mà cả Chu Yểu và Trần Hữu Trạch phải chịu, cùng nhiều số phận bất hạnh khác trong "Thập Tam Yêu", khiến người ta sẽ nghĩ đây là một câu chuyện buồn, nhưng không, tin mình đi, nó rất ấm áp và đầy tác dụng chữa lành. Cuộc sống chẳng phải vốn dĩ là như thế sao, có vui có buồn, có bất hạnh có may mắn, nhưng quan trọng là chúng ta lựa chọn nhìn nhận nó theo cách nào. Mà mình thích cách nhìn mà câu chuyện này hướng đến, thích ý nghĩa mà câu chuyện này mang đến. Hãy sống với trái tim thiện lương, cái đầu bất khuất kiên cường, và mở rộng lòng mình, cuối cùng thì hạnh phúc và thành công nhất định sẽ mỉm cười với bạn. Cuối cùng, xin gửi lời cảm ơn đến tác giả Vân Nã Nguyệt đã dùng ngòi bút và văn phong tuyệt vời nhường ấy để viết nên câu chuyện cảm động lòng người như này; 50 chương truyện, không ngắn không dài, cực kì súc tích trong từng câu chữ, và trọn vẹn trong mỗi cảm xúc. Vì thế, các bạn độc giả ơi, còn chần chừ gì nữa mà không nhảy hố ạ?! "Nếu như bốn mùa đều có em, cả đời này, sẽ rất tốt."**** *,**,***,****: Trích dẫn từ truyện. *** Sáng sớm mẹ Chu đã làm rất nhiều việc, đi tới đi lui, bóng dáng bận rộn, nhưng không phải là vì tiệm mạt chược. Bắt đầu từ lúc nấu đồ ăn sáng đã rất chú ý, phong phú hơn bình thường, còn kêu Chu Yểu và Trần Hứa Trạch cùng ăn, sau đó bà vác giỏ đi chợ, chọn lựa đồ ăn còn nghiêm túc hơn so với chọn đồ ăn Tết. “Cái này bao nhiêu một cân (0.5kg)?” “Ba khối? Quán bên kia rẻ hơn hai mao đấy… Thôi quên đi, tôi lấy một chút.” “Cá phải sống, không lấy con chết kia đâu, con này…” “Tôm phải tươi, lấy con đầu lớn một chút, quá nhỏ không có thịt.” “…” Bà chạy qua chạy lại trước các sạp hàng, đồ ăn bình thường hay mua cùng với đồ ăn bình thường không hay mua, tất cả đều mua. Có chủ sạp tò mò: “Vợ Chu Ma hôm nay định làm tiệc gì mời khách sao, mua nhiều đồ ăn thế, còn phong phú nữa chứ.” “Không phải.” Có người trả lời, “Mọi người không biết đâu, hôm nay là ngày con gái bà ấy đi học đại học, chắc là muốn nấu chút đồ ăn ngon.” Nói đến Chu Yểu, chủ sạp bán rau cũng quen. “Là con bé trắng trẻo điềm đạm kia?” “Đúng vậy, chính là nó.” “Nghe nói là thủ khoa thành phố.” “Đúng vậy, hai vợ chồng Chu Ma cũng thật có phúc!” “Nhưng mà nghe nói ngõ của chúng ta có hai thủ khoa?” “Đúng thế, một đứa ở nhà Chu Ma, một đứa ngày nào cũng chạy đến nhà ông ấy. Cháu trai của bà cụ Trần ở chỗ ngoặt bên kia đó, giờ đang quen với con gái Chu Ma đấy!” “Đúng là có phúc, con gái và người yêu con gái đều vậy, sau này hưởng phúc…” “Ai nói không phải đâu…” ... Những người khác bàn tán, mẹ Chu cũng không để trong lòng, đơn giản đều là cực kỳ hâm mộ, bà nghe nhiều, ban đầu khóe môi còn hơi nhếch lên, càng về sau càng bình tĩnh, quá trình cũng không lâu lắm. Con gái bà có bản lĩnh, đúng là có tiền đồ, nhưng những thứ kia đều là nó tự mình giành được. Mười mấy năm chăm chỉ học hành, đêm hè trời đông giá rét, ngày qua ngày, tất cả sự trả giá, nỗ lực của cô đều được đền đáp. Hôm nay Chu Yểu và Trần Hứa Trạch phải đến trường học, vé mua tương đối muộn, có thể ở nhà ăn cơm trưa xong rồi đi. Mẹ Chu còn dụng tâm hơn so với nấu đồ ăn vào giao thừa, mua một đống lớn đồ ăn, phong phú đến mức cái bàn vuông nhỏ trong nhà cũng không để hết. Chu Ma cũng không nói bà lãng phí, dù sao cũng là một ngày hiếm có, Chu Yểu đi học, chỉ có kỳ nghỉ mới có thể trở về, sau này con gái vốn ngày nào cũng ở cạnh mình phải rời xa nhà, đến thủ đô học hành, tương lai nói không chừng còn sẽ đi xa hơn. Nhà ở đây, nhưng số lần có thể trở về, có thể ở trong cái nhà này, thời gian một nhà ba người gặp nhau, ở bên nhau, càng ngày càng ít. Quá nhanh. Nhìn gương mặt ngoan ngoãn của Chu Yểu, Chu Ma không khỏi cảm thán. Nhớ đến lúc cô mới sinh, vẫn là một đứa trẻ nằm trong chăn, nho nhỏ, khi đó cô rất thích cười, cô cười không giống những người khác, đôi mắt cô cong cong, ai nhìn cũng vui vẻ. ... Mời các bạn đón đọc Em Là Ánh Sao Duy Nhất Đời Anh (Thập Tam Yêu) của tác giả Vân Nã Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kết Hôn Tuy Đáng Xấu Hổ Nhưng Hữu Dụng - Tây Phương Bất Bại
“Tơ hồng liên minh” là một tổ chức công ích được chính phủ thành lập vì mục tiêu làm giảm bớt tình trạng lười hẹn hò, ngại yêu đương và sợ kết hôn của giới trẻ hiện nay. Có thể nói, hiện nay chủ nghĩa DINK (Dual Income, No Kids) đã trở thành một hiện tượng phổ biến, những người mang chủ nghĩa này cùng giơ cao ngọn cờ “Tôi vui sướng, tôi làm chủ” tuyên truyền khắp nơi.  Căn cứ vào thống kê trên cả nước, cứ trong 100 đôi năm nữ, chỉ có 30 đôi lựa chọn kết hôn, 10 đôi lựa chọn sinh con, dẫn đến dân số già và thiếu hụt lao động nghiêm trọng. Vì vậy, chính phủ thành lập tổ chức “Tơ hồng liên minh”, triệu tập các nhà tâm lý học và xã hội học đến làm tư vấn viên, giúp đỡ mọi người đi tìm một nửa thích hợp của mình. Và Mễ Nhiễm chính là một trong các tư vấn viên của tổ chức tơ hồng này.  Nói ra thì Mễ Nhiên là một ngoại lệ, cô không phải là nhà tâm lý học, cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương hay hẹn hò, chẳng qua chỉ có chút biệt tài trong việc viết tiểu thuyết ngôn tình hay blog tự sự, vốn dĩ không liên quan gì đến việc trở thành “ông tơ bà nguyệt”, nhưng việc này cũng là bất đắc dĩ. Thế giới mà Mễ Nhiên đang sống không phải là thế giới trước đây của cô, Mễ Nhiên xuyên vào một bộ tiểu thuyết tên là “Khủng hôn chứng”, mà thân thể của cô bây giờ chính là của nữ phụ cùng tên “Mễ Nhiên”, một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, khinh nghèo nịnh giàu, lúc nào cũng đeo bám nam chính Lục Phỉ Nguyên, cuối cùng lấy cái chết mà chấm dứt.  Thật ra nguyên chủ “Mễ Nhiên” là người có học thức cao, cô là thạc sĩ tâm lý học nên mới được tuyển chọn vào tổ chức “Tơ hồng liên minh”, chỉ là tâm tư không thuần nên kết cục thảm bại như vậy. Giờ đây, khi Mễ Nhiên trở thành “Mễ Nhiên”, vì trả nợ tiền thuê phòng mấy tháng nguyên chủ còn thiếu, vì trang trải cho cuộc sống đắt đỏ ở nơi thành thị, Mễ Nhiên đành nhắm mắt đưa chân, vận dùng hết tất cả các kinh nghiệm sách báo, các triết lý từng nghe kết hợp với tế bào cảm nhận tình yêu đi se duyên cho những ai đang cô đơn, cho những ai muốn tìm thấy hạnh phúc gia đình. Giúp vị thiên kim tiểu thư sợ hôn nhân tìm được bạn đời, giúp “Hoàng hậu Taekwondo” nhận ra tình yêu đơn phương chân thành của cậu bạn thân...Người có duyên rồi cũng thành quyến thuộc, từng cặp cô dâu chú rể sẽ bước vào lễ đường, là những cái nắm tay thề nguyện, là những nụ hôn hẹn ước, để họ cùng nhau bước vào đời sống hôn nhân, cho dù có cãi vã hay ngọt ngào, chỉ mong sao có thể cùng nhau đi được đến cuối con đường.  Thế rồi từng câu chuyện nhỏ sẽ tạo thành một câu chuyện lớn, khi Lục Phỉ Nguyên bắt đầu rung động trước một Mễ Nhiên lạc quan hào phóng, một Mễ Nhiên luôn chân thành giúp đỡ người khác tìm kiếm hạnh phúc. Mễ Nhiên như thỏi nam châm thu hút ánh nhìn của Lục Phỉ Nguyên, đó là sức hút từ sự tự tin trong đôi mắt, là cảm giác dễ chịu thoải mái mỗi khi trò chuyện cùng cô, được cô thấu hiểu, sẻ chia và thông cảm...Cứ vậy, Lục Phỉ Nguyên yêu Mễ Nhiên. Lục Phỉ Nguyên tuy bình thường có chút lạnh lùng cứng ngắc nhưng một khi đã yêu ai thì sẽ dành cho người đó những điều tốt nhất. Anh coi trọng tình yêu và gia đình, trân trọng người con gái anh yêu. Mễ Nhiên, anh không dám hứa sẽ mãi mãi bên em, bởi trên đời này không có gì là mãi mãi, nhưng ngày nào anh còn tồn tại, hãy để anh yêu em, bảo vệ và chăm sóc em. Mễ Nhiên, người con gái mà anh yêu thương.  *** “Không phải, là gác mái phía dưới kia một bộ. Tiểu Lục tới rồi cuối năm liền dọn đi ra ngoài, ngươi liền dọn thượng gác mái. Như thế nào, ngươi trí nhớ kém như vậy, đều không nhớ rõ?” “……” Nàng thật đúng là không nhớ rõ. Nguyên lai Lục Phỉ Nguyên cùng Mễ Nhiên ở chung quá. Như vậy vấn đề tới —— một bọn họ rốt cuộc phát triển đến nào một bước?! Có hay không phát sinh qua quan hệ?! Nghĩ đến đây, Mễ Nhiễm quả thực là vô ngữ hỏi trời xanh —— Vì cái gì nàng lúc trước đọc sách thời điểm, liền không thể nhiều phiên vài tờ a! Cốt truyện quả thực là ôm đồm hắc! Tác giả có lời muốn nói: 5000 đồng tiền sẽ còn. (;  ̄ェ ̄ ) Chương 6 kình ca Tô Nguyệt Phinh kỳ thật không thèm để ý người khác nói gì đó, dù sao nàng vốn dĩ chính là cái không hợp đàn người. Điểm này không phải lớn lên về sau mới phát hiện, mà là lúc còn rất nhỏ, nàng liền phát hiện chính mình cùng hài tử khác không quá giống nhau. Tập thể hoạt động cùng khóa ngoại phụ đạo đều không yêu tham gia, duy độc vẽ tranh mới có thể mang cho nàng yên lặng. Nàng yêu nhất họa đề tài là cá voi, nói đúng ra, là một đầu gọi là “Alice” cá voi. Từ tám tuổi năm ấy thấy được Alice phim phóng sự về sau, nàng liền đối nó nhớ mãi không quên. ... Mời các bạn đón đọc Kết Hôn Tuy Đáng Xấu Hổ Nhưng Hữu Dụng của tác giả Tây Phương Bất Bại.
Yêu Em Từ Giọng Nói - Vạn Vật Hữu Ngôn
Bắt đầu từ lần hợp tác trong một dự án lồng tiếng cho phim điện ảnh, Tô Noãn Dương và Cố Hoài Cẩn đã được gặp nhau. Họ cùng đảm nhận lồng tiếng cho nam chính và nữ chính trong bộ phim “Kiếp phù du”, hai nhân vật yêu hận đan xen lâm li bi đát kết cục thảm sầu. =)) Một người tính tình cao lãnh lại xa cách thế tục như Cố ảnh đế khi hợp tác với Tô Noãn Dương thì lại tỏ vẻ dễ gần đến khó tin. Anh luôn trợ giúp, bao dung cô hết mực, “giống như kim chỉ nam chỉ thuộc về một hải đăng duy nhất, trong đêm đen chỉ vì cô mà chiếu sáng con đường trước mắt” làm cho Tô Noãn Dương ban đầu cảm thấy rất áp lực. Tô Noãn Dương tốt nghiệp đại học tốt, tìm được một công việc tốt, tiền lương cũng hậu hĩnh nhưng vì đam mê, cô từ bỏ tất cả để làm một người chủ trì radio, không hẳn là nổi tiếng nhưng cũng có fan yêu thương.  Tô Noãn Dương không phải mỹ nữ xinh đẹp hay hấp dẫn, không có tài năng vượt trội, lại ít nói và không giỏi giao tiếp với mọi người. Cô cũng không biết một người không có gì đặc biệt như mình làm thế nào lại lọt vào mắt xanh của Cố Hoài Cẩn. Qua những lời nói và hành động của Cố Hoài Cẩn, Tô Noãn Dương đã tưởng mình với anh tâm linh tương thông, ai dè anh chính là “Cẩn Du”. Anh khoác lên mình lớp áo “một người bạn trên mạng” âm thầm quan tâm cô từ lâu rất lâu, sớm chiều cùng cô tâm sự, an ủi khi cô buồn, chia sẻ khi cô vui. Anh từng không biết dung mạo cô ra sao, không biết cô có bạn trai hay chưa, không biết bất cứ thông tin gì ngoài cái tên “Tô Tô” nhưng anh vẫn không kiềm chế được thích cô. Vốn dĩ anh đã nghĩ cứ như vậy yên lặng bảo vệ cô cả đời, may mắn thay trời cao lại an bài cho hai người cơ hội gặp nhau. Anh ở thế giới ảo từng bước thăm dò phòng tuyến của cô, anh ở thế giới thực thì lại bước vào cuộc sống của cô. Anh ở thế giới ảo xem cô là chỗ dựa tinh thần, giọng nói của cô là nơi yên bình cứu anh khỏi áp lực của công việc. Anh ở thế giới thực lại muốn đem cô gái này cất vào trong lòng, đặt vào tương lai, thậm chí có thể buông tất cả để bảo vệ cô chu toàn. Mình không biết với đại đa số phái nữ sẽ suy nghĩ như thế nào nhưng đối với cá nhân mình, mình không thể chống cự lại với sự quan tâm ngọt ngào và chân thành từ người khác, không thể giữ “tâm lặng như nước” trước người đó, huống hồ trong truyện này người quan tâm nữ chính lại còn là một ảnh đế siêu cấp đẹp trai. Cho nên Tô Noãn Dương cũng vậy, cô không thể bình tâm với thế tấn công thầm lặng mà ồ ạt của Cố Hoài Cẩn được. Nghĩ đi nghĩ lại việc Cố Hoài Cẩn theo đuổi Tô Noãn Dương cứ y như việc một con sói nham hiểm dụ dỗ tiểu bạch thỏ vào bẫy mà nó giăng ra. Con thỏ nhỏ bé không còn khả năng chống cự, tình nguyện nắm tay con sói dung dăng dung dẻ về hang và viết nên kết thúc viên mãn. "Yêu em từ giọng nói" là một bộ truyện không dài nên trong xuyên suốt tình tiết truyện không phát sinh biến cố, có chăng chỉ có một vài scandal nhảm nhí nhỏ nhoi mà thôi bởi vì đó là thế giới showbiz mà. Hai nhân vật cứ một đường tiến tới với nhau, không xuất hiện một kẻ chen ngang nào. Bởi vì căn bản họ chen vào không nổi mà ngược lại còn bị tống cho cẩu lương vào mặt. Toàn bộ truyện là câu chuyện tình yêu ngọt ngào, từ mạng ảo đến đời thực, từ những người xa lạ trở thành người thân thuộc nhất của đối phương. Trong truyện là vậy đó, còn ở ngoài đời thì các “cô gái” hãy tỉnh táo một chút nha, vì xác suất gặp được soái ca tử tế “lang thang trên mạng” rất ít ỏi đó. *** Tháng giêng ngày mười lăm, tết Nguyên Đán. Hôm nay, Tô Noãn Dương vốn phải về nhà ăn tết. Nhưng bởi vì phải đi tham gia nghi thức trao giải, cho nên đành phải lưu lại thành phố A. Lễ trao giải lần này, chính là “Bách Linh Ly” mỗi năm một lần. “Bách Linh Ly” chính là giải thưởng cho diễn viên phối âm, mỗi năm đều sẽ bình chọn một lần, Tô Noãn Dương lần này nhận đề cử giải thưởng nữ phối âm xuất sắc nhất và người mới xuất sắc nhất, đề cử thông qua hai tác phẩm chính là phim điện ảnh 《 kiếp phù du 》 và điện ảnh 《 Lục Bình 》. Trước đêm giao thừa Vương Ngọc đã nói với Tô Noãn Dương tin tức cô được đề cử tại “bách linh ly”, Tô Noãn Dương lúc ấy bị dọa tới hỏng. Phải biết rằng, “bách linh ly” là giải thưởng tối cao giành cho diễn viên phối âm, lực ảnh hưởng so với diễn viên giải thưởng Kim Mã và giải thưởng Kim Tượng là bằng nhau. Lần này là lần đầu tiên Tô Noãn Dương tham gia lễ trao giải lớn như vậy, Cố Hoài Cẩn làm khách quý đặc biệt cũng xuất hiện ở hiện trường. Hai người sóng vai cùng đi trên thảm đỏ, lễ phục trắng và tây trang đen, mới vừa bước ra, liền giành được hoan hô từ các fan. Hai người điền tên xong, liền đi đến trước mặt người chủ trì, người chủ trì nhìn hai người, bắt đầu rồi phỏng vấn đơn giản tại hiện trường. Tô Noãn Dương tuy rằng vừa mới xuất đạo, nhưng thực lực đúng là không thể khinh thường. Nhận được hai bộ tác phẩm đều là khởi đầu tốt đẹp, ratings bạo tăng không nói, đề tài cũng xáo xào không ít. Không chỉ có thu được tình yêu của Cố Hoài Cẩn, cũng thu được tình hữu nghị với Đường Tiếu, thậm chí đến cả Dương Đức Vinh tiền bối đều thu cô làm học trò. Tuy nói đã trải qua rất nhiều lần phong ba trên Weibo, nhưng cuối cùng đều an toàn thay đổi hướng phát triển của dư luận, chẳng những không có ảnh hưởng đến tinh đồ của cô, ngược lại còn thu hoạch rất nhiều fans ủng hộ cô. Không chỉ có trình độ phối âm lợi hại, kỹ thuật diễn cũng rất có thiên phú, được Lâm độc miệng nổi danh trong giới nhìn trúng, bộ phim truyền hình đầu tiên có thể cùng Lâm Hải và Đường Tiếu hợp tác, có thể nói như cá gặp nước, tiền đồ vô lượng. Người chủ trì nhìn vị tân binh vương bài ngang trời xuất thế này, tùy tiện hỏi mấy cái vấn đề không đau không ngứa, Tô Noãn Dương đều hoàn mỹ đáp lại. Nhưng mà hôm nay không phải chỉ có một mình Tô Noãn Dương đi đến, cùng cô đi tới còn có ảnh đế Cố Hoài Cẩn. Bọn họ hai người gom lại cùng nhau, cái này chính là đại biểu cho đề tài, đại biểu cho nhiệt độ, người chủ trì đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Chế nhạo nhìn hai vị trước mặt ân ái, cười hỏi vấn đề cuối cùng. “Kế tiếp chính là vấn đề cuối cùng, xin hỏi hai người là ai theo đuổi ai trước?” ... Mời các bạn đón đọc Yêu Em Từ Giọng Nói của tác giả Vạn Vật Hữu Ngôn.
Bác Sĩ Lâm, Có Khỏe Không? (Ngươi Hảo Sao, Lâm Bác Sĩ?) - Đông Thời
Tám năm thời gian, sẽ khiến cho rất nhiều thứ thay đổi. Tựa như thành phố từng quen nay đã chẳng còn thân thuộc. Lại giống như có những mối quan hệ đã chẳng còn như lúc bắt đầu. Hướng Vãn của tám năm trước, là một cô nữ sinh tràn đầy nhiệt huyết, trong mắt trong lòng chỉ có một mình Lâm Dịch Bạch. Năm đó, chỉ một cái liếc mắt, chàng trai mặc áo sơ mi trắng đứng dưới tán cây đã cướp mất trái tim cô gái nhỏ. Để rồi sau đó, mỗi ngày Hướng Vãn đều cố gắng, mặt dày mày dạn theo đuổi, chẳng sợ thiếu niên ấy tính tình lạnh nhạt, cũng chẳng ngại anh cả ngày chẳng nói một câu.  Thế rồi, đổi lại, cô nhận được gì? Là nước mắt? Là đau thương? Là sự im lặng trong một đêm mùa hạ? “Lâm Dịch Bạch, rốt cuộc chúng ta là gì của nhau?" “Chúng ta, chia tay đi.” Ngắn gọn năm chữ, đem nhiệt tình của tất cả thành xuân hoá thành một vết sẹo, cùng Hướng Vãn rời xa nơi này. Tám năm thời gian, Hướng Vãn đã chẳng còn là cô tiểu thư thích cùng bạn bè đi ăn ở khắp phố lớn, ngõ nhỏ; cũng chẳng còn là cô gái lúc nào cũng bám sau lưng Lâm Dịch Bạch. Hướng Vãn của bây giờ, là cô bác sĩ trung y mới vào làm việc, là cô gái chỉ muốn cách Lâm Dịch Bạch càng xa càng tốt. Thế nhưng, bác sĩ Lâm làm sao có thể dễ dàng khiến cô rời xa anh như vậy. Anh từng bỏ lỡ cô tám năm, đã từng khiến cho cô rời đi trong nước mắt, đã từng không thể dùng vòng tay của mình để che chở cho cô. Nay cô đã trở về, mà anh cũng đã có đủ năng lực, sẽ không để cô phải uất ức, càng không thể khiến cho cô rời xa mình. Thế nhưng, cô gái của anh đã không còn là cô nữ sinh ngốc luôn vây quanh anh ngày trước. Cô bây giờ lạnh nhạt, xa cách, đối với anh càng thêm đề phòng. Anh muốn tiến thêm một bước, cô nhất định sẽ lùi thật xa. Cuộc sống của anh, vốn luôn thuận buồm xuôi gió, duy chỉ có cô luôn khiến anh không có cách nào.  Thế nhưng, anh chính là cam tâm tình nguyện để cô trêu đùa, để cô trách mắng, để cô hờn dỗi. Bởi vì cô gái anh thích năm mười bảy tuổi ấy là cô bác sĩ trung y đối với anh mỗi ngày mỉm cười “Bác sĩ Lâm, có khoẻ không?” *** Vâng, tớ xin được kết thúc phần giới thiệu mang tính chất nghệ thuật và làm màu tại đây. Tiếp theo sẽ là chuyên mục “ăn ngay, nói thật” và phần review mang tính chất cục súc của tớ. Thế nên, tất cả những thanh niên yếu tim, yêu màu hường và thích sự giả dối thì mời đứng ngoài cửa, đây không phải là nơi dành cho bạn. Để bắt đầu thì tớ xin có vài lời tóm gọn về nội dung thế này. Đây thực sự là câu chuyện tình yêu của hai thanh niên thiếu nghị lực. Nhà gái thì tỏ vẻ đã tổn thương nên không muốn dây dưa, thế nhưng năm lần bảy lượt bị nam sắc mê hoặc đến mất trí, gọi là đến, đuổi... làm màu định đi nhưng mà chưa bao lâu lại quay về.  Còn về đằng trai, rõ là trong lòng thì thích người ta đến chết đi được, thế mà vừa gặp mặt đã gây khó dễ, lại còn tỏ vẻ cao lãnh, cả ngày không nói được năm câu, tính khí thì thất thường, hoa đào thì bay khắp chốn, may mà có cái mặt đẹp kéo lại. Nữ chính là kiểu tính cách thẳng thắn, từ lúc cấp ba cho đến sau này đã trải qua nhiều việc, từ thiên kim được nuông chiều đến bươn trải để giúp đỡ gia đình nên tính cách cũng có phần hiểu chuyện, biết nhẫn nhịn đúng chỗ nhưng cũng không để người ta bắt nạt. Tuy nhiên thì đôi khi nữ chính có những hành động hơi “mất não”, đặc biệt thiếu nghị lực trong các vấn đề liên quan đến nam chính. Nam chính đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu, là thành viên câu lạc bộ nam thần cao lãnh. Từ lúc học trung học đã thích nữ chính rồi, cũng đã từng bên nhau, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên dẫn đến chia tay. Nói chung nam chính là kiểu nam thần “phổ biến” quá, bị một màu và không để lại nhiều ấn tượng. Ngay đến dàn nhân vật phụ nó cũng nhạt như cái câu chào hỏi "Đã lâu không gặp, có khoẻ không?” ý. Nữ phụ là đại diện ưu tú của hội bạch liên hoa, tính tình nhão nhoẹt, mở miệng là dẹo trai, hở tý là khóc nhưng tâm địa thì độc ác mưu mô. Đáng tiếc thích nhầm nam chính lạnh như nước đá nên mỗi ngày đều bị dội cho rét run. Nói chung chuyện mang tính chất giải trí, ngọt ngào, tình tiết truyện đơn giản, dễ đoán, bối cảnh đơn giản, cốt truyện không có nhiều điểm mới. Nếu bạn là bánh bèo thích ăn cẩu lương thì có thể thử, còn không thì có thể bỏ qua nhé. *** Lâm Dịch Bạch nhìn di động thượng một hàng tự, không cấm sửng sốt sửng sốt. Tiểu bạch? Thật khó nghe. Chính là hắn như thế nào thế nhưng cảm thấy có điểm…… Ngọt? Hắn ngón tay lưu loát mà gõ hạ tự đi: 【 không được kêu ta tiểu bạch. 】 Đối phương thực mau trở về một cái: 【 ta đây kêu ngươi cái gì? Bạn trai? 】 Lâm Dịch Bạch dứt khoát không để ý tới nàng tra, gõ hạ hai chữ: 【 ra tới 】. * * Thẳng đến hôm nay ở thượng xong chủ nhiệm lớp khóa về sau, hướng vãn mới biết được vì cái gì ngày hôm qua Lâm Dịch Bạch muốn đi cùng mấy cái bằng hữu cùng nhau chơi bóng. Vị này chủ nhiệm lớp tại hạ khóa hết sức tuyên bố một tin tức —— “Các vị đồng học, dựa theo minh trung cho tới nay truyền thống, từ dưới chu bắt đầu, chúng ta đem nghênh đón trận bóng rổ. Lớp trưởng tan học thống kê một chút, muốn tham gia đồng học, thuận tiện lại thống kê một chút, dự thi đội viên đồng phục của đội lớn nhỏ, cùng mặt trên hào.” Hướng vãn vừa nghe xong liền nhìn về phía bên người Lâm Dịch Bạch, rất là hưng phấn nói: “Ngươi nhất định sẽ tham gia đúng hay không?” Lâm Dịch Bạch gật gật đầu: “Ân.” Cái này thi đấu hắn xác thật chờ mong đã lâu. Lúc này hướng vãn chính thâm chịu ngôn tình tiểu thuyết độc hại, thần bí hề hề thò lại gần: “Tiểu bạch, ta có thể hay không cầu ngươi sự kiện?” “Đừng gọi ta tiểu bạch.” “Úc, đó chính là có thể lạp!” Hướng vãn thật sự bội phục vị này tìm trọng điểm năng lực. Nàng cười, hơi có chút không có hảo ý mà nói: “Ta đây muốn đem tên của ta ấn đến ngươi cầu phục thượng!” Nàng chính là biết trận bóng rổ đối trong trường học tiểu cô nương có bao nhiêu quan trọng, không chuẩn các nàng muốn dự thi nam sinh còn hưng phấn đâu. ... Mời các bạn đón đọc Bác Sĩ Lâm, Có Khỏe Không? (Ngươi Hảo Sao, Lâm Bác Sĩ?) của tác giả Đông Thời.
Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ - Xuân Phong Lựu Hỏa
Năm 12 tuổi, Lý Huyền, cô công chúa nhỏ xinh đẹp đa tài đa nghệ cùng với năm ngôi sao nhí khác được tuyển chọn, theo chân Đoàn làm phim của Đài truyền hình Cà Chua, bôn ba mấy ngày đêm, đi vào nơi sâu nhất, hoang vu nhất của núi rừng Tây Bắc, đến một thôn trại tên là Hồng Câu Loan để tiến hành ghi hình một tập trong gameshow mới về khai quật tài năng trẻ "Ngôi sao nhỏ". Tại đây, vì một trong những bạn diễn nhí ăn phải đồ hỏng, bị đau bụng, không thể ghi hình nên tổ tiết mục đành kiếm một cậu bé trong thôn núi để tạm thay thế. Đó là một cậu bé gầy gò đang đốn củi trong rừng, tên Đại Ngưu, 9 tuổi, bề ngoài đen nhẻm, bẩn thỉu, quần áo cũ nát nhưng vẫn không che được ngũ quan và dáng vẻ vô cùng tuấn tú; ngay cả cách ăn nói, hành xử cũng thông minh nhanh nhẹn, không hề giống một đứa trẻ sống trên núi. Và rồi, khi cậu bé ấy được yêu cầu hát thử thì ngay lập tức, giọng hát tự nhiên, trong trẻo, quãng âm hoàn hảo vô cùng rộng đã thu hút tất cả mọi người. Đạo diễn mừng như bắt được vàng, ghép đôi cậu với Lý Huyền rồi tiến hành ghi hình ngay. Nhưng vừa lúc đó, một đám người tự xưng là bố mẹ Đại Ngưu hùng hổ kéo đến đòi người.  Cậu bé mới khóc lóc van xin, nói rằng đấy không phải bố mẹ ruột của cậu. Tên cậu cũng không phải là Đại Ngưu. Cậu là Lâm Hi, bố là Lâm Chính Huyền mẹ là Hà Nhược Lan, cậu bị bắt cóc rồi đem bán đến đây đã 3 năm rồi, cầu xin mọi người hãy cứu giúp. Tiếc rằng đám người kia quá mức hung hãn, đoàn ghi hình lại sợ phiền phức, nên mọi người đều làm như không biết, để bọn chúng dẫn cậu đi, còn cắt hết mọi hình ảnh về cậu bé đã quay, cứ thế trở lại thành phố. Lý Huyền khi đó mới 12 tuổi, còn quá non nớt, chẳng biết nên làm gì, cũng chỉ có thể cùng đoàn phim trở về, ôm theo hi vọng là sẽ có người lớn trong đoàn đứng ra giúp cậu bé. Nhưng tận sâu trong lòng cô, bao nhiêu năm sau, vẫn luôn có một sự áy náy không yên đối với cậu bé ấy. Hình ảnh cậu bé dùng hết sức lực nắm chặt lấy bàn tay cô như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, van cầu cứu giúp, đôi lúc vẫn trở đi trở lại giày vò lương tâm và ám ảnh giấc ngủ của cô. Vào năm 16 tuổi, Lý Huyền được debut và lập tức ghi dấu ấn mạnh mẽ trong công chúng nhờ giọng hát đầy nội lực. Cô nhanh chóng trở thành Thiên Hậu trong làng âm nhạc, đạt được vô số giải thưởng danh giá. Nhưng đúng lúc cô đang đứng trên đỉnh cao vinh quang nhất, thì lại chịu một cú sốc lớn: chứng kiến em gái Lý Sơ tự tử ngay trước mắt mình, lại ngỡ bản thân là nguyên nhân chính khiến em uất ức mà chết khiến cho Lý Huyền không thể cất giọng hát nữa. Cô tuyên bố giải nghệ và bằng tài năng thiên phú của mình, quay sang làm nhà soạn nhạc tài ba kiêm quản lý, dẫn dắt những ca sĩ trẻ, trở thành kim bài chế tác âm nhạc của công ty truyền thông giải trí hàng đầu Thịnh Ngu, có bàn tay Midas chạm vào ca sĩ nào là ca sĩ đó sẽ lập tức hóa vàng. *** Tiết mục được thu trong đại sảnh, hai mươi thí sinh lục tục ngồi vào khán phòng, từ giờ đến lúc bắt đầu vòng đối kháng còn một ngày, hôm nay các thí sinh phải thử giọng ca khúc dự thi vòng sơ tuyển trong nền nhạc, đồng thời tiến hành thảo luận với đạo diễn và ban giám khảo, ban giám khảo cũng sẽ căn cứ vào năng lực của thí sinh mà đưa ra ý kiến, hoặc yêu cầu đổi sang ca khúc mới. Buổi thử giọng chưa bắt đầu, các thí sinh túm năm tụm ba ngồi trong khán phòng buôn chuyện. "Nghe tin gì chưa? Năm nay 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 có bốn giáo viên đấy." "Hôm qua tôi nghe nhà sản xuất nói hình như mời thêm một giáo viên, mời Lý Huyền thì phải." "À, kim bài chế tác âm nhạc của truyền thông Thịnh Ngu Lý Huyền hả?" "Kim bài chế tác, là sao?" Có người không hiểu vội vàng quay đầu lại hỏi. "Nghĩa là cô ấy dẫn dắt ai, người đó sẽ nổi tiếng; cô ấy viết album cho ai, album người đó sẽ bán chạy, bây giờ minh tinh vì xin được một bài hát của cô ấy cũng phải xông vào phá cửa, nhưng yêu cầu của cô ấy rất cao, không dễ hợp tác với người khác, chỉ viết nhạc cho nghệ sĩ mình coi trọng." "Nói như vậy, ai có thể làm học trò của cô ấy, hát nhạc cô ấy viết, giải quán quân chẳng phải đã nằm sẵn trong tay rồi ư?" ... Mời các bạn đón đọc Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.