Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đông Chí

Thể loại: Hiện đại, điều tra phá án, gương vỡ lại lành, SẠCH SỦNG SẮC, HE. Độ dài: 60 chương + 10 ngoại truyện Tình trạng: Hoàn edit “Đông chí” - ngày khởi đầu của mọi chuyện. Một ngày mùa đông 8 năm về trước, Giang Thành Ngật và Lục Yên xác định tình cảm bằng một nụ hôn đầu trúc trắc dưới ráng chiều, đẹp như một bức tranh. Một ngày mùa đông 8 năm sau, Giang Thành Ngật và Lục Yên, gặp lại nhau trong một buổi họp khối, lướt qua như hai người xa lạ. Khoảng cách 8 năm, đã xảy ra chuyện gì? Lục Yên là bác sĩ gây mê. Trước khi gặp lại Giang Thành Ngật, vào một đêm khuya vắng, trong lúc Lục Yên vội vã đến bệnh viện để tham gia vào một ca phẫu thuật, cô đã va phải một người. Không, chính xác là một hồn ma thì đúng hơn. Vì người đó, giống y hệt một người bạn thân của cô, Đặng Mạn. Chỉ có điều, cô ấy đã mất cách đây 8 năm, kết luận là tự sát. Sau buổi tối đó, Lục Yên liên tiếp gặp những chuyện kỳ lạ. Cô cảm giác có ai đó đang theo dõi mình và bất cứ lúc nào cũng có thể bị tấn công. Không biết là may mắn hay tình cờ, lúc này Giang Thành Ngật lại quay về. Trước kia anh và cô cùng học một trường trung học, trải qua những năm tháng cuối cùng của đời học sinh trong những rung động đầu tiên vô cùng ngọt ngào. Thế nhưng không hiểu vì lý do gì, sau khi cả hai cùng đỗ đại học thì cô lại chia tay, một cách tàn nhẫn. Giang Thành Ngật ôm mối tình bị tổn thương sâu sắc, kiêu ngạo bỏ đi, bỏ cả ngành học đã đăng ký, thi vào trường cảnh sát. Và ngày trở về của anh, chính là 8 năm sau, với cương vị là đội trưởng tổ trọng án thành phố nơi Lục Yên đang sống. Ngày gặp lại, anh đối xử với cô lạnh hơn cả lạnh, cô đối với anh, nhạt hơn cả nhạt. Nhưng đó thực sự chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Bởi vì, khi biết trước nhà cô có kẻ lạ mặt, anh đã không ngần ngại chạy một mạch đến nhà cô, rồi hờ hững nói một câu, tiện đường. Lục Yên biết mình có lỗi với anh, không dám lại gần, nhưng không thể giấu nổi cảm giác an toàn khi ở bên anh. Thế là, với lý do chưa tìm được kẻ tình nghi, anh cứ thế mang cô… về nhà mình. Trước mặt Lục Yên, anh công chính liêm minh, chỉ vì nhiệm vụ. Ấy vậy mà, mẹ anh vừa gọi điện hỏi, anh đã hất mặt lên hùng hồn tuyên bố: “Đó là bạn gái của con!”. Tất nhiên, câu này không thể để Lục Yên nghe thấy. Nếu không anh làm sao đòi lại “công bằng” cho chính mình? Thế là, Lục Yên đột nhiên trở thành đối tượng được Giang Thành Ngật bảo vệ nghiêm ngặt, đưa đi đón về vô cùng trách nhiệm. Và cùng với vụ án người lạ mặt theo dõi Lục Yên và các án mạng liên tục xảy ra xung quanh họ, bức màn bí mật của 8 năm về trước dần hé mở. Thì ra, Đông Chí không chỉ là tên của một ngày mùa đông, mà nó còn là tên của một trang web, được một người bạn thời trung học tên là Đinh Tịnh lập ra. Nhưng điều kỳ lạ chính là, lần lượt những người lên trang web đó cầu nguyện, đều bị giết với cùng một nghi thức, kể cả chủ của trang web đó. Chỉ duy nhất một người có liên quan là Đặng Mạn, lại kết luận là tự sát. Điều này khiến cho Gianh Thành Ngật không thể không đào sâu, lật lại vụ án 8 năm về trước. Và trong lúc truy tìm chứng cứ, anh phát hiện ra một điều thật bất ngờ. Thì ra năm đó, Lục Yên chia tay anh là bởi vì cô nghĩ rằng mình là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Đặng Mạn. Cô đã nói những lời làm Đặng Mạn đau lòng khi biết rằng cô ấy cũng thích Giang Thành Ngật. Chính vì vậy, sau cái chết của cô ấy, Lục yên không thể tiếp tục đối mặt với anh nữa. Nhưng lúc đó, Lục Yên không nói với anh một câu nào đã vội quyết định. Cô coi anh là gì chứ? Giang Thành Ngật không biết cũng giận, mà biết rồi càng giận hơn. Nhưng mà, anh lại không nỡ. Đêm hôm đó về nhà, sau khi biết được cô chính là người trong suốt 8 năm qua đều gửi thư đến cục cảnh sát xin điều tra lại vụ án của Đặng Mạn, anh đã không thể khống chế được mình nữa, tự tay tra còng số 8 vào tay cô, khóa chặt vào tay anh. Cô không nói nhưng anh biết, cô vẫn không buông bỏ được, vẫn muốn vãn hồi tình cảm của cả hai. Chỉ khi chứng minh được Đặng Mạn không tự sát, cô mới không phải dùng sự cô độc để tự trừng phạt mình nữa. Sống như vậy, có khác nào hủy hoại cả anh đâu cơ chứ. Giang Thành Ngật dùng một thái độ hết sức giận dữ ép hỏi cô, ép cô thừa nhận những việc đã làm, cuối cùng ép cô đến mức không thể kiên cường chống đỡ được nữa, phải khẽ khàng thốt lên: “Giang Thành Ngật, em không quên được anh…” Chiến thuật của anh thành công rồi. Nhưng anh vẫn không mở khóa cho cô. Cứ để như vậy, chiếc còng số 8 sắc lạnh khóa chặt tay hai người, đồng thời khóa luôn hai trái tim đang hừng hực lửa không cách nào dập tắt được. Nghề nghiệp đặc biệt, cảnh xuân sắc cũng trở nên ly kỳ. Bác sĩ gây mê Lục Yên và đội trưởng đội trọng án Giang Thành Ngật, trong tình trạng hai tay bị mất tự do, anh dũng “chiến đấu” trên mọi mặt trận, từ trên giường đến phòng tắm, từ sofa đến dưới đất. Cho đến khi Lục Yên “hi sinh”, gục ngã trong tay anh. Một đêm dày vò, như muốn bù đắp tất cả nhưng thiếu hụt của 8 năm qua. Gương vỡ đã lành, hai người lại cùng nhau đi tìm đáp án cho những bí mật từ trước đến nay. Mỗi khi tháo gỡ được một mắc xích, lại thêm một bất ngờ. Nhưng rất may, sau tất cả nỗ lực, cuối cùng hung thủ cũng sa lưới. Kết quả thật sự ngoài dự đoán. Toàn bộ câu chuyện chỉ xoay quanh một vụ án duy nhất, nhưng đan xen là những phân đoạn tình cảm của Giang Thành Ngật và Lục Yên. Có những lúc là hoài niệm của từng người, có lúc là cảm giác của hiện tại. Nhưng cho dù ở thời điểm nào, thì tình cảm mà hai người dành cho nhau là không hề thay đổi. Tình yêu thời cắp sách, tuy rất dễ dàng để có cảm giác thích một ai đó, nhưng cái cách mà Giang Thành Ngật theo đuổi Lục Yên, quả thật rất kiên định, rất trưởng thành. Bởi vì có lẽ chính anh cũng không thể ngờ, người con gái mà mình để mắt đến, cũng là một người kiên định như vậy. Nhận lời yêu anh, là yêu đến mức có thể xác định, chỉ là Giang Thành Ngật anh mà thôi. Người con gái như vậy, anh còn có thể buông tay sao? __________ " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Trắng Tiệp Dư *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban *** Thể loại: Hiện đại, phá án, gương vỡ lại lành Tình trạng: Hoàn Review bởi: Tit Mit - fb/hoinhieuchu  Sau 2 tuần cố thử cai truyện nhưng chẳng nổi nên lại mò cuốn này để đọc. Lúc đầu đọc cứ tưởng 1 cuốn phá án nữa cơ, nhưng hóa ra là một cuốn truyện ngọt ơi là ngọt.  Lục Yên cô bác sỹ xinh đẹp có rất nhiều người theo đuổi nhưng lại chỉ biết có công việc. Bố mẹ cô đã ly dị khi cô còn nhỏ. Người mẹ vì lo toan cuộc sống nên từ người phụ nữ xinh đẹp mà già nua nhiều. Ba cô thì tưng bừng chuẩn bị cưới vợ 3 nên đã hào phóng chuyển cho cô số tiền khi cô ra trường.  Giang Thành Ngật – anh chàng đội trưởng đội cảnh sát phá án mới chuyển về thành phố nơi mình sinh ra và lớn lên do hoàn cảnh gia đình đã từng có mối tình thời thanh xuân tươi đẹp với Lục Yên. Mối tình ấy đẹp và ngọt ngào ấy đã kết thúc vào kỳ nghỉ hè khi bọn họ thi vào đại học cùng với cái chết của Đặng Mạn. Từ đó cả 2 không bao giờ nói vì sao họ đã chia tay cũng những vết thương lòng chưa từng phai mờ.  Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc tại 8 năm trước nhưng dường như vào tiết Đông chí năm nay chuyện xưa lại quay về sau khi 2 người gặp lại. Những việc kỳ lạ liên tiếp diễn ra. Lục Yên bị theo dõi bởi một số người lạ mặt mà chẳng hiểu nguyên do. Bên cạnh đó cô dường như còn gặp lại người có bóng lưng và cử chỉ rất giống người bạn đã tự tử của mình làm cô rối rắm không thôi. Quá trình điều tra mở rộng từng bí mật tưởng chừng không còn nhớ đến từng bước lật giở.  Đặng Mạn từng nhìn cái gì khi cô không trả lời những câu hỏi của bạn mình? Cái chết của Đặng Mạn phải chăng không phải là tự tử? Ai là người hằng năm gửi thư về cái chết của cô gái tự tử 8 năm trước cho đội cảnh sát? Và vì sao Đinh Tịnh lại hỏi Lục Yên về “ Đông chí” ? Ai đã theo dõi Lục Yên? Định Tịnh sao lại chết ở hồ nước? Vô cùng nhiều câu hỏi cần lời giải. Theo diễn biến câu truyện bạn sẽ bị cuốn hút vào lúc nào không hay.  Điểm khác biệt của cuốn này chính là sự ngọt ngào của cặp đôi chính. Anh ngoài mặt lạnh lùng hết nấc nhưng nào biết sẽ tự nói với mẹ mình rằng “ cô ấy là bạn gái con” ( bạn có dám khẳng định người nào đó là bạn gái mình khi mình mới gặp lại họ mấy ngày và còn không thèm nói chuyện với nhau câu nào không?). Bạn có thấy ai bị cưỡng hôn mà tinh thần vô cùng sảng khoái, ai là người cưỡng hôn mà vẫn không hiểu mình làm sao làm được điều đó không? Nếu bạn ghét ai đó bạn có nấu ăn cho họ không? Bạn có cuống cuồng chạy đi tìm họ không? Đấy anh là vậy mà cứ làm như không quan tâm đến chị chút nào. Kiểu này là ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu ( à quên 2 người không hiểu chứ).  Điểm cộng tuyệt vời nữa mà mình chẳng nói ai cũng hiểu ở người edit trên kia nữa nhỉ. Không cần lời khen mà sự thật đã thành thương hiệu cho truyện trinh thám rồi mà. Cảm giác truyện thiên về tình cảm nhiều hơn nên nội dung trinh thám hơi nhẹ , sự đáng sợ lẩn khuất trong bóng tối ở những chương đầu bị sự ngọt ngào che mất. Nhưng bạn đừng để điều đó đánh lừa mình, cuốn này yếu tố trinh thám vẫn đủ để những ai ham mê điều tra đưa ra suy đoán của mình. Đánh giá điểm 4.5/5.   Mời các bạn đón đọc Đông Chí của tác giả Ngưng Lũng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mẫu Hậu, Ta Chỉ Cần Người! - Thịt Nướng
Tình cảm là thứ không thể nói trước được điều gì. Hắn vậy mà lại yêu chính kế mẫu của mình. Thứ tình cảm trái với luân thường đạo lý, liệu sẽ đi đến đâu? *** Thừa Hương điện, một nữ tử dung nhan thanh tú thoát tục ngẩn người trong gương có dung nhan uyển chuyển, hàm xúc. Nàng đứng trước khung cửa sổ, nhìn mấy cây bồ đề trong viện. Đôi mi thanh tú của nữ tử trong gương nhíu lại, nhìn nàng lúc này tựa như một đoá hoa tươi, lặng lẽ nở rộ bên cửa sổ. Mái tóc đen dài của nàng được vấn theo kiểu linh xà kế hoa lệ, trên đầu cài một cây trâm Phượng ngậm ngọc (hàm châu Phượng Thoa). Bởi vì đang là đầu hạ, trên người nàng chỉ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, cùng quần lụa mỏng màu trắng. Trên mặt không trang điểm, một chút trang sức dư thừa cũng không có, nhưng dung nhan lại càng thêm thanh nhã. Nữ tử nhìn bóng mình trong gương rồi mỉm cười, ngay cả trong lúc cười, cả người vẫn không mất vẻ cao quý, nghiêm cẩn, lộ ra vài phần thanh tao của một người đã nhiều năm đứng ở địa vị cao. Nữ tử này tên là Diệp Huyên, tháng ba vừa rồi đã tròn hai mươi lăm tuổi. Đối với một nữ nhân mà nói, đây đúng là thời kỳ xinh đẹp rực rỡ như một đóa hoa nở rộ, nét ngây ngô thời thiếu nữ được rút đi, lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người như trái anh đào chín mọng chọc người đến hái. Tuy rằng xinh đẹp như vậy, nhưng lại không có nam nhân đến thưởng thức. Không phải là bọn họ không hiểu, mà là bọn hắn không dám. Bởi vì người đang đứng trước gương chính là Thái hậu đương triều nước Đại Dận. Từ năm mười lăm tuổi nàng đã vào cung, trải qua mưa gió bốn phương, phế lập hai đời hoàng đế, rồi một tay nâng đỡ một vị hoàng tử khác lên đế vị. Tuy chỉ mới hai lăm tuổi, nhưng nữ nhân này đã có được quyền thế ngập trời, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải quỳ bái nàng, không dám xúc phạm sự sắc sảo này. “Thái hậu.” Giọng nữ kính cẩn vang lên đánh gãy sự trầm tư của Diệp Huyên, nàng hơi hơi quay đầu, cung tì tầm mắt cúi thấp xuống, “Quan gia đến.” Diệp Huyên còn chưa trả lời, đã thấy một bóng dáng thon dài, cao ngất đi đến. Tiêu Diệp chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng trời sinh tuấn mỹ phong lưu. Nhất là đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên kia, lúc nhìn xung quanh, không biết đã quyến rũ biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ đang hoài xuân. ... Mời các bạn đón đọc Mẫu Hậu, Ta Chỉ Cần Người! của tác giả Thịt Nướng.
Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời - Đào Y
Anh là Lục Duật Kiêu - một chàng công tử nhà giàu phong thái trác tuyệt, bối cảnh thần bí nhưng tiếng tăm lừng lẫy, những cô gái nổi tiếng nết na xinh đẹp đều đổ xô vào anh. Cô là con gái nuôi của một gia đình giàu có, địa vị thấp kém, bị em gái cướp đoạt người yêu, lại bị đuổi ra khỏi nhà. Thỏa thuận được lập ra, để anh đến bên cạnh cô, đóng giả chính bản thân mình, chơi một trò chơi có tên là ‘Trả thù’, thực tế lại là trò chơi ‘Đuổi theo tình yêu’. Cô cảm động đến rơi nước mắt, coi anh như ‘người cứu giúp’, cô nói với anh, anh thật sự tốt hơn Lục Duật Kiêu thật hàng ngàn hàng vạn lần. Không lâu sau cô kết hôn với anh, từ đó, cô bị trói chặt vào người đàn ông này. Nhưng cũng bởi vì thân phận thực sự của anh, cô trở thành cọng rơm cứu cánh cuối cùng trong mắt cha mẹ nuôi, bị kéo vào một vụ việc đáng sợ của gia tộc . . . . . . Chân tướng rõ ràng, vốn nghĩ rằng anh sẽ vứt bỏ cô như một đôi giày rách, nhưng ai biết. *** Anh xuất thân cao quý, nhất định phải đứng trên vạn người. Cô thân thế thật trớ trêu, chỉ muốn một cuộc sống hạnh phúc giản đơn bình thường mà thôi, lại bị cuốn vào trận chiến tranh đoạt của gia đình quyền thế này. Tất cả mọi người đều biết, cô là chiếc xương sườn mềm của anh, tất cả mọi người đều muốn, lóc đi một khúc xương của anh. Cô trở thành mục tiêu công kích của mọi người, không đành lòng nhìn bốn phía xung quanh anh đều là địch, cô thâm tình nhìn vào mắt anh nói, "Nếu như anh mệt mỏi, hãy bỏ em xuống đi thôi." Anh sững sờ, đã yêu cô đến tận xương tủy, làm sao anh có thể, tự làm tổn thương xương tủy của mình được! Một ngày nào đó, anh sẽ để cho cô biết, anh nguyện ý dùng cả sinh mạng của mình để yêu cô.  *** Lúc đó, cô đã trở thành Điều Hương Sư cao cấp nhất. Ám tiễn khó phòng, cô bị người cũ thiết kế vào cuộc, liên lụy đến anh, cũng bị nạn rất lớn. Mà cô và anh, vừa vặn rối rắm đứng ở hai bên. Cô tâm thần mệt mỏi, điều duy nhất có thể nghĩ tới, cũng chỉ có anh. Anh ôm ngay cô vào lòng, "Em đi, anh không tiễn em, em về, cho dù mưa gió thế nào, anh cũng đều sẽ đi đón em." *** Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc Cố Tử Mạt nghĩ những thứ này, cô không để ý tới Cố Trinh Trinh nữa, tự chống cánh tay, dùng hết sức mới miễn cưỡng kéo người đàn ông kia xoay qua một bên, vừa đúng để cho hai người đưa lưng về phía Cố Trinh Trinh, như vậy cũng tránh được khuôn mặt đang làm ra vẻ đau khổ của cô ta . "Rốt cuộc thì anh muốn như thế nào, phá đám?" Hiện tại, cô dứt khoát lộ ra vẻ một bà chủ thuê ác độc với anh ta! Khuôn mặt người đàn ông lộ vẻ vô tội, nhíu mày, dáng vẻ không liên quan gì đến mình, "Tôi vẫn không có làm gì, chẳng qua là tôi vẫn không rõ cô muốn thế nào thôi?" Cố Tử Mạt khó chịu, chỉ muốn gãi đầu. Được rồi, để cho cơn thịnh nộ tới mãnh liệt hơn chút nữa đi! Đôi tay nhỏ bé bảo vệ bụng của mình, dũng cảm không sợ hãi kiên định nói với người đàn ông, "Tôi thật sự đang mang thai đứa bé của anh ta! Ở chỗ này!". Đầu tiên người đàn ông hơi sững sờ, đôi mắt đen như mực nhìn cô, nhưng ngay sau đó hạ mắt, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía bụng nhỏ của cô, sau đó khinh miệt nói, "A, sao tôi không biết, phụ nữ có thai lại có thể uống nhiều rượu như vậy." Cố Tử Mạt suy yếu, trên bàn cơm, cô uống không ít rượu đỏ, cứ như vậy bị anh ta bắt được cái đuôi mà giễu cợt! "Tôi thích uống, tôi rất muốn uống, làm gì được tôi nào?" Người thua chứ không thua khí thế, cô thật muốn xem anh ta còn nói gì được nữa. Nói thật, nàng đã sống hơn hai mươi năm nay, cũng chưa từng thấy một công nhân làm thuê nào lớn lối như vậy, huống chi anh ta con là kẻ giả mạo! Thế giới này đối với cô, thật đúng là rất tàn nhẫn ! Người đàn ông cũng không sợ cô, ngược lại thoải mái mà nhún vai một cái, "Tùy cô thôi, tôi đi đây." Nói xong, bắp đùi thon dài bước đi một bước, tư thế muốn bước đi. Cố Tử Mạt trộm gà không được còn mất nắm gạo, lúc này cô ngay cả ý nghĩ chạy đến ôm bắp đùi anh ta cũng có, vội vàng kéo cánh tay của anh ta, hung ác nói, "Đừng đi! Giúp tôi diễn nốt màn này, giá tiền tùy anh ra!" Người đàn ông cũng không trả lời ngay, đưa tay kéo cánh ta cô đang níu tay mình ra, rồi sau đó vén tóc đang che kín lỗ tai giúp cô, ánh mắt tĩnh mịch phức tạp nhìn chằm chằm cô, cười nói, "Vậy cũng không được, cái giá mà tôi muốn, cô trả không nổi." "Anh còn không ra giá, làm sao anh biết tôi trả không nổi? Anh đừng dựa vào bề ngoài mà coi thường người khác!" Tính bướng bỉnh của Cố Tử Mạt phá ra, không ai ngăn nổi. Vừa dứt lời, đột nhiên bên hông thấy có áp lực, bàn tay của người đàn ông như một gọng kìm bằng sắt kéo cô, lại kéo tiếp, một lực đạo mạnh mẽ, thân thể căn bản cũng không có hơi sức của cô liền hoàn toàn dính vào trên người của anh ta. "Thảo thuận kết hôn giả với tôi, nếu là cái giá như thế này, cô trả nổi sao?" Trong đôi mắt người đàn ông tràn đầy u ám thâm trầm, nhưng trên khuôn mặt lại là nụ cười hài hước vui vẻ. Giọng của anh ta rất nhẹ, không có tình cảm, khàn khàn, lại sâu lắng gợi cảm không cho cự tuyệt. Tim cô suýt nữa đập mạnh một cái chỉ bởi vì giọng nói này của anh ta, nhưng người đàn ông này nhất định là kẻ địch đối đầu với cô trong tương lai! Yêu cầu mà anh ta nói. . . . . . Quả thật là khinh người quá đáng! Coi như cô cố ý dùng đám cưới giả để khiến Hà Ân Chính tức chết, nhưng cũng chưa chắc sẽ hợp tác với anh ta, nhưng bây giờ, người đàn ông này lại thừa dịp cháy nhà hôi của, chặn đường lựa chọn của cô. Người đàn ông không nhìn sắc mặt của cô cười không để ý, "Suy nghĩ thật kỹ đi." Cái người đàn ông tâm cơ đầy bụng này, ngoài mặt là suy nghĩ cho cô, để cho cô nghiêm túc suy tư, nhưng vô hình lại dùng khuôn mặt đẹp và nụ cười tươi khiến cô cảm thấy áp bức, làm cho đầu óc của cô không thể suy nghĩ được! "Được!" Giải quyết dứt khoát, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi. "Hợp tác vui vẻ." Người đàn ông câu môi, ôm cả eo của cô đi đến trước mặt Cố Trinh Trinh, "Xin lỗi, bởi vì bạn gái tôi đang có thai, cho nên không thể nói chuyện nhiều được, nhưng cô yên tâm, mặc dù đứa bé trong bụng cô ấy không phải máu mủ của tôi, nhưng thân là bạn trai của cô ấy, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy, và so sánh với những người khác, tôi lại càng hiểu được quý trọng." ... Mời các bạn đón đọc Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời của tác giả Đào Y.
Ký Sự Hậu Cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương
Trọng sinh quay lại một đời, đồng thời cũng cần phải thu hồi sự kiểu cách, thay đổi cách sống. Thẩm Tịch Nguyệt biết rõ, ở trong thâm cung nội viện này, đoan trang sẽ không nhận được lời cám ơn. Nàng có chút tính toán, có chút phong tình, còn có chút ương ngạnh, thành công  diễn trọn vai một vị nữ chủ xinh đẹp ngực lớn nhưng không có đầu óc. Đương nhiên, nếu không phải như vậy, thì làm sao có thể miệt mài thăng chức? *** Đôi dòng [Cảnh báo] cho những bạn đọc thân yêu chuẩn bị nhảy hố - So với nghề làm phi thì bộ này ko thuần cung đấu bằng, nhưng hợp với những ai thích kết cục đại đoàn viên và thuần chất ngôn tình. Tác giả xây dựng tình tiết, tính cách nhân vật và cốt truyện rất là hợp lý. Mỗi người đều có đất diễn, ko nhiều ko ít cũng ko hề dư thừa. Ko có đầu voi đuôi chuột. Thích nhất là truyện đề cao tình thân, có tính nhân đạo. ^^ - Tính cách nữ 9 rất dc, nam 9 cũng thế. Cung đấu thật sự thì đừng mong nam 9 sạch từ đầu - mà có sạch cũng quá vớ vẩn nhảm ruồi, trừ khi nữ 9 theo nam 9 từ hồi mới khai trai thì may ra. ^▽^ - Truyện đọc ko đau não, tuyến nhân vật ko quá nhiều. Tiền triều cũng ko có nhúng tay dc nhiều vào hậu cung, nữ phụ cũng có đủ đất diễn. - Và cuối cùng, hoan nghênh mọi người nhảy hố! *** Thiên Điện Phượng Tê cung. Công chúa Chiêu Dương Nghiêm Tử Di ném ly trà vỡ nát, tức giận ngồi ở chỗ đó, lúc này nào có người dám tới đây khuyên. Thế nhưng trong cung nàng nổi danh ngôi sao gây rắc rối, chính là ca ca đệ đệ của nàng cũng không có năng lức gây sự bằng nàng. Mà lúc trước hoàng hậu nương nương và hoàng thượng cùng lên đường đi tế trời, Đại hoàng tử Nghiêm Vũ lại bận rộn công vụ, như vậy xem ra, nàng càng trở nên coi trời bằng vung. Cũng không biết là ai chọc nàng, lại để cho nàng như thế. Ngoài cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, chính là Tam công chúa Nữu Nữu mới vừa đầy năm tuổi. Thấy tỷ tỷ Kiều Kiều nhìn lại, Nữu Nữu nhếch miệng cười: "Đại tỷ tỷ." Rầm rập rầm rập chạy vào, kéo tay đại tỷ tỷ, cô nhóc lời nói thành khẩn: "Đại tỷ tỷ, tỷ đang làm cái gì vậy chứ? Tại sao lại tức giận chứ? Nữu Nữu sẽ sợ bộ dạng như tỷ." Ngay cả mắt to của bé chớp lại chớp, lông mi thật dài đáng yêu như tiểu tiên nữ, nhưng Kiều Kiều nơi nào lại không biết bé ấy là hạng người gì. Cô nhóc này là tiểu ác ma trong cung. "Muội sẽ bị hù doạ?" Liếc bé một cái, Kiều Kiều vẫn bực mình mãi. Cô nhóc giơ hai tay lên, một bộ dáng đầu hàng: "Đại tỷ tỷ, muội lại không có chọc giận tỷ nha. Làm sao tỷ trợn trắng mắt đối với người ta chứ. Hu hu, muội thật đau lòng, muội thật là khổ sở, cầu xin an ủi ~~~" Kiều Kiều nhìn bé vừa phát ra, không vui nhiều hơn nữa đều tan thành mây khói, cười hì hì ôm bé đến trong lòng mình, nhíu mày lầm bầm lại: "Tiểu Bàn muội, có phải muội lại mập hay không hả?" Lời này khiến cho Tiểu Bất Điểm bắn ngược: "Mới không có, đại tỷ tỷ hư." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt của tiểu nha đầu, Kiều Kiều ngắt: "Nói như muội vậy, tỷ rất đau lòng ư!" Tiểu nha đầu thừa dịp mở miệng: "Vậy tỷ tỷ dẫn muội đi chơi đi." Con mắt lóe sáng lấp lánh. Kiều Kiều nhìn bộ dạng muội muội yêu kiều, bật cười. Lần này phụ hoàng và mẫu hậu ra ngoài dẫn theo Nhị muội muội ấy và Tiểu Lục Nhi, Nữu Nữu lại bị chọc tức rồi. Chỉ là, Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Nữu Nữu, chần chờ hỏi: "Không phải là lừa tỷ đấy chứ?" Cũng không biết tên khốn kia còn ở Ngự Hoa Viên đó hay không. Nữu Nữu xoắn vạt áo, gương mặt khổ sở. "Tại sao tỷ tỷ có thể không tin Nữu Nữu." ... Mời các bạn đón đọc Ký Sự Hậu Cung của tác giả Thập Nguyệt Vi Vi Lương.
Không Bằng Duyên Mỏng - Viên Nghệ
Đây là câu chuyện về một ông chú phúc hắc lừa em gái nhỏ hàng xóm về nhà. Khi Tiếu Hàm cất tiếng khóc chào đời, Chu Triển Nguyên đã xưng vương xưng bá ở trường tiểu học. Lúc Tiếu Hàm tốt nghiệp đại học, Chu Triển Nguyên đã là cha của một đứa nhỏ. Có duyên tái ngộ, Tiếu Hàm 25 tuổi gặp lại anh trai hàng xóm Chu Triển Nguyên 34 tuổi. Lúc mới đầu hai người còn khách khí, càng về sau tình cảm càng sâu đậm. Chỉ có thể nói, hận không thể sớm hơn chỉ có thể hận trễ thế mới có duyên gặp lại. Mà gặp lại Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm đúng là gặp thời. Mời các bạn đón đọc Không Bằng Duyên Mỏng của tác giả Viên Nghệ.