Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghệ Nhân Và Margarita (Mikhail Bulgakov)

M.Bulgakov - Bản thảo không bị cháy

Từng chương, từng trang sách, đều ẩn chứa trong đó những hàm ý triết học được "phổ" vào ngay cả những sự kiện xoàng xĩnh, khôi hài đến thảm hại của một hiện thực rã nát trong thế giới văn nhân. Và toàn thể tiểu thuyết là một tuyên ngôn nghệ thuật mà cho đến ngày nay các nhà nghiên cứu vẫn tiếp tục khám phá không ngưng nghỉ.

Nghệ Nhân là nhà văn vừa hoàn thành tiểu thuyết, viết về hai nhân vật Lesua và Ponti Pilat: Một là nhà triết học lang thang và một là quan tổng trấn quyền uy. Lesua đã bị gài bẫy, bị bắt và bị hành hình vì những rao giảng của mình. Cái chết của Lesua đã trở thành nỗi ám ảnh kéo dài suốt hai nghìn năm, không để cho Ponti Pilat được yên, bởi quan tổng trấn đã không thể "cứu" được Lesua khỏi án chết, như ước muốn bí mật chỉ riêng ông biết.

Số phận của Nghệ Nhân cũng không hề may mắn hơn: Tác phẩm của anh bị nguyền rủa và khai tử bởi các đồng nghiệp ngay từ lúc chưa công bố, dẫn đến việc anh bế tắc, tuyệt vọng, tự đốt bản thảo và tìm đến nhà thương điên, trốn chạy cả tình yêu định mệnh của Margarita…

Chỉ có quỷ sứ mới cứu nổi nhà văn. Và quả thật quỷ sứ đã xuất hiện. Tìm mua: Nghệ Nhân Và Margarita TiKi Lazada Shopee

Phần lớn số trang của tiểu thuyết đã dành để mô tả những gì mà chúa quỷ Voland và đoàn tùy tùng đã "quậy tưng" thành phố Moscow lên theo cách nào. Bằng những phép thuật được sử dụng như thuốc thử, Voland đã buộc giới văn nhân tự lộn trái mình ra, bộc lộ những phẩm chất tồi tệ: Bất tài, dối trá, ăn bám và hám lợi.

Quả thật, Bulgacov với "Tài năng của nhà văn trào phúng, tài năng của nhà văn giả tưởng và tài năng của nhà văn hiện thực" đã nén đến tối đa những vấn nạn văn chương - tư tưởng, nhằm khẳng định khát vọng của nhà văn. Nó ở trong lời đáp của Voland khi Nghệ Nhân lên tiếng hỏi mình có nên chạy theo Ponti Pilat không: "Không, chạy theo dấu vết của cái đã kết thúc để làm gì?…Chẳng lẽ anh không muốn giống như Faust, ngồi bên chiếc bình cổ cong với niềm hy vọng mình sẽ tạo ra được một giống Homuncul mới?".

Nếu Nghệ Nhân - nhà văn trong tiểu thuyết khá mềm yếu và thụ động thì Bulgacov - nhà văn ngoài đời thực hoàn toàn ngược lại. Mạnh mẽ, quyết liệt, Bulgacov đã gửi một bức thư dài đến chính phủ Liên Xô: "Và tự tay tôi, tôi đã ném vào lò sưởi một tập bản thảo cuốn tiểu thuyết viết về quỷ sứ, một tập bản thảo hài kịch và phần đầu cuốn tiểu thuyết thứ hai của tôi - tiểu thuyết Sân khấu…Tôi xin lưu ý rằng, không được viết đối với tôi cũng có nghĩa là bị chôn sống… Nếu không được làm đạo diễn, tôi xin làm diễn viên đóng vai phụ. Nếu làm diễn viên phụ cũng không được, tôi xin làm công nhân sân khấu. Nếu cả điều đó cũng không thể được, tôi xin chính phủ Xô viết xử trí tôi như chính phủ thấy cần thiết…". Bức thư đã được gửi đi vào trước thời điểm mà Maiakovski đã dùng súng tự bắn vào đầu.

Sự quyết liệt ấy đã thể hiện rất rõ trong tiểu thuyết, ở những đối thoại giữa giữa Lesua - Pilat. Iesua đã trả lời Pilat, nhắc lại những gì mà vì nó, nhà triết học phải bước lên đoạn đầu đài: "Tôi nói rằng ngôi đền của lòng tin cũ sẽ sụp đổ, và ngôi đền mới của chân lý sẽ được dựng lên… Bất kể thứ quyền lực nào cũng là bạo lực đối với con người, và sẽ đến một lúc sẽ không còn quyền lực của các hoàng đế lẫn bất kỳ thứ quyền lực nào khác. Con người sẽ đến được vương quốc của sự thật và công lý, nơi nói chung sẽ không cần một quyền lực nào cả…".

Có lẽ sự quyết liệt ấy đã giúp cho "bản thảo không bị cháy", cho dù Nghệ Nhân, cho dù chính Bulgacov đã đốt nó.***

Năm 2006, Mikhail Bulgakov, một trong những nhà văn lớn nhất và kỳ bí nhất của nước Nga, tròn 115 tuổi.

Hành trình cuộc đời, hành trình văn chương của ông trên dưới trăm năm đầy gian nan thăng trầm nhưng hướng về bất tử, như lời khẳng định của một nhà văn Nga: “Bulgakov - nhà văn đang sống và sẽ sống chừng nào còn tồn tại văn học Nga”. Hơn thế nữa, mối quan tâm đối với sự nghiệp sáng tác của Bulgakov mỗi ngày một tăng ở Nga và ở nhiều nơi trên thế giới, hầu hết tác phẩm của ông liên tục được in, tái bản, dịch, dựng phim… Xuất hiện ngày càng nhiều những công trình nghiên cứu “Bulgakov học”. Ông là một trong số rất ít nhà văn ở Nga được làm “Bách khoa toàn thư”; và đặc biệt, Bulgakov có lẽ là một trong những nhà văn có tác phẩm được đưa lên và được đọc nhiều nhất trên mạng Internet.

Nghệ nhân và Margarita là cuốn tiểu thuyết lớn nhất của M. Bulgakov, một trong những đỉnh cao của nghệ thuật ngôn từ Nga. Tác phẩm này đã được dịch sang tiếng Việt hai mươi năm trước, có thể nói đây là công trình dịch thuật công phu và tâm đắc nhất của tôi. Tuy nhiên, có một sự thật là, khác với ở nước Nga và phương Tây, kiệt tác này không thật sự được phổ biến và tiếp nhận rộng rãi ở bạn đọc Việt Nam - có lẽ là do những khác biệt nhất định về văn hóa. Lần này, 65 năm sau khi tác phẩm ra đời, chúng tôi xin tái bản lại bản tiếng Việt trong một nỗ lực tiếp tục đưa Bulgakov đến gần hơn nữa với bạn đọc Việt Nam, nhất là bạn đọc trẻ tuổi, thế hệ mà tôi hi vọng sẽ dễ dàng tiếp cận Nghệ nhân và Margarita hơn. Ngoài bản dịch cuốn tiểu thuyết, chúng tôi đưa thêm phần Phụ lục để phần nào giúp bạn đọc trong việc cảm thụ tác phẩm này.

Hà Nội, 27 tháng 1 năm 2006

Ðoàn Tử Huyến

***

Một buổi chiều mùa xuân, vào cái giờ mặt trời lặn nóng chưa từng thấy, trong công viên Hồ Pat’riarsi1 ở Moskva xuất hiện hai vị nam công dân. Người thứ nhất dáng thâm thấp, béo tốt, hói đầu, mặc bộ quần áo mùa hè màu xám nhạt, chiếc mũ còn khá lịch sự bóp lại cầm trong tay, cặp kính gọng sừng đen to quá cỡ ôm ngang khuôn mặt cạo kỹ lưỡng. Người thứ hai còn trẻ, vai rộng, tóc vàng hung rối bù, mũ cát két sọc vuông đội lệch ra sáu gáy, áo sơ mi kẻ ô, quần dài trắng nhàu nát và chân đi đôi giày vải đen.

Người thứ nhất không phải ai khác, mà chính là Mikhail Aleksandrovich Berlioz2, chủ tịch ban chấp hành của một trong những hiệp hội văn học lớn nhất Moskva, viết tắt là MASSOLIT3, và ông đồng thời cũng là tổng biên tập một tờ tạp chí văn học lớn; còn người bạn đường trẻ của ông là nhà thơ Ivan Nikolaievich Ponưrev, bút danh Bezdomnưi4.

Bước vào dưới dãy bóng râm của hàng cây lipa5 đang bắt đầu nhú lá xanh, việc đầu tiên của hai nhà văn là chạy vội đến bên chiếc quầy dựng bằng ván sơn sặc sỡ với dòng chữ “Bia và nước giải khát”.

Mà quên, có lẽ cần phải thông báo ngay cho bạn đọc biết điều kỳ lạ thứ nhất của cái buổi chiều tháng Năm khủng khiếp này. Ðó là, không chỉ ở cạnh quầy giải khát, mà suốt dọc cả con đường có trồng cây chạy song song với phố Malaia Bronnaia cũng không thấy một bóng người nào. Vào cái giờ đó, khi hình như mọi người đã hết cả sức để thở, khi vầng mặt trời, sau một ngày thiêu đốt Moskva, đang bọc mình trong màn sương khô lặn xuống một nơi nào đấy phía sau tuyến đường vòng Sadovoie, chúng ta không hề gặp một ai đi dạo hóng mát dưới bóng hàng cây lipa, không thấy một người nào ngồi trên những chiếc ghế băng “suốt dọc con đường dài vắng tanh vắng ngắt.”

“Cho cốc nước khoáng narzan”, Berlioz nói với người đàn bà bán hàng.

“Không có narzan đâu”, người đàn bà trong quầy đáp, và không hiểu tại sao bà ta lại tỏ vẻ phật ý.

“Có bia không?” Bezdomnưi hỏi bằng giọng khàn khàn.

“Bia tối mới chở về”, người đàn bà trả lời.

“Thế có gì?” Bezdomnưi lại lên tiếng.

“Nước mơ ấm”, người đàn bà nói.

“Thôi được, cho xin, cho xin, cho xin!…”

Hai cốc nước mơ sủi rất nhiều bọt màu vàng, và trong không khí bốc lên một thứ mùi như ta thường thấy trong các cửa hiệu cắt tóc. Uống xong, hai nhà văn lập tức đua nhau nấc cụt; họ trả tiền và ngồi xuống một chiếc ghế băng, mặt ngoảnh ra hồ, lưng quay về phía phố Bronnaia.

Ðúng lúc đó bắt đầu xảy ra điều kỳ lạ thứ hai của buổi chiều hôm đó, nhưng nó chỉ liên quan tới một mình Berlioz: ông bỗng thôi nấc, tim bỗng đập mạnh một cái rồi lặn hẫng đi đâu mất; và thoáng sau nó trở lại nhưng hình như có kèm theo một mũi kim tù nằm mắc bên trong. Thêm vào đó, Berlioz bỗng cảm thấy một nỗi sợ hãi vô cớ nhưng rõ rệt đến nỗi ông muốn ngay lập tức bỏ chạy khỏi nơi đây không ngoái lại. Không hiểu cái gì khiến ông hoảng sợ, Berlioz đưa mắt rầu rĩ nhìn quanh. Mặt ông tái mét; ông lấy khăn mùi soa lau trán, nghĩ thầm: “Cái gì xảy ra với mình thế này nhỉ? Trước đây chưa bao giờ như vậy cả… Hình như tim mình bị sao ấy… Mình mệt mỏi quá rồi. Có lẽ cần phải vứt tất cả lại để đến nghỉ ở Kislovodsk6 thôi…”

Ðúng lúc đó, làn không khí oi ả bỗng cô đặc lại trước mắt Berlioz, tạo thành một người đàn ông trong suốt có hình thù hết sức kỳ dị. Trên mái đầu nhỏ tí của anh ta là chiếc mũ lưỡi trai của dân đua ngựa, áo vét kẻ ô mỏng ngắn cũn cỡn… Người này cao khoảng một sagien, nhưng vai hẹp, gầy không thể tưởng được, và bộ mặt, xin bạn đọc lưu ý cho, đầy vẻ nhạo báng!

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nghệ Nhân Và Margarita PDF của tác giả Mikhail Bulgakov nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Ba Vạn Dòng Tình Thư (Lệ Tiêu)
Lệ Tiêu thật sự dũng cảm. Trong muôn vàn đề tài về ngôn tình, cô đã chọn viết về một lĩnh vực nửa sáng nửa tối: văn học mạng. Nửa sáng chính là, bằng câu chuyện này, Lệ Tiêu đã cho độc giả hiểu rõ công việc, cách thức vận hành, những khó khăn và niềm vui của những người múa cùng con chữ. Nhưng nửa tối còn lại, cũng chính là sự thật trần trụi của cái nghề nghiệp vốn nổi tiếng là bạc bẽo này. Là sự đố kị đến từ những người đã từng cùng chung lý tưởng và đam mê, là sự chèn ép của nhà xuất bản đối với tác giả mới, là sự hủy hoại đến từ cư dân mạng bị dắt mũi, là những lúc băn khoăn và do dự đối với lựa chọn của bản thân người viết chữ. Thật lòng mà nói, những câu chuyện mang tính thực tế và thời sự như thế này, sẽ không thu hút độc giả bằng những đề tài “hot” khác, nhưng đọc để hiểu rằng, những con chữ đến được với chúng ta, đã phải trải qua một quãng đường chông gai như thế nào và chủ nhân của những con chữ đó, họ đã trăn trở với bản thân đến thế nào. Câu chuyện “Ba vạn dòng thư tình” viết về một nữ tác giả có bút danh Ngọc Ly. Thế nhưng, cái bút danh này, sau khi tạo ra một cơn sóng mạnh mẽ bằng một bộ tiểu thuyết, thì cũng ngay sau đó không thể sử dụng được nữa. Bởi vì, bằng một cách mờ ám nào đó, cái tên Ngọc Ly bị vướng vào một nghi án đạo nhái vô cùng xác thực. Lúc bấy giờ, cô bắt buộc phải tuyên bố gác bút và trở về với tên thật của mình, Tạ Thanh. Nếu là một tác giả nào khác, bằng năng lực của mình, Tạ Thanh hoàn toàn có thể dùng một bút danh mới làm lại từ đầu và đạt được thành công như vậy. Nhưng cô đã không làm thế. Tạ Thanh lựa chọn tin tưởng pháp luật, lựa chọn tin tưởng công lý. Nhưng chỉ là một tác giả trẻ mới nổi trên mạng, lại bị nhà xuất bản chèn ép một cách thô bạo, Tạ Thanh vốn không đủ điều kiện để nhờ pháp luật can thiệp vào sự việc của mình. Cho nên, lựa chọn hiện tại của cô là tìm đến công việc viết hộ. Thật ra, đây cũng chính là một mảng xám của văn học. Ai có thể đảm bảo nhà văn luôn có cảm hứng để viết? Nhất là khi họ đã trở nên có tiếng tăm, yêu cầu của độc giả cũng trở thành một loại áp lực. Cho dù tâm trạng của bạn cực kỳ tồi tệ, nhưng vẫn phải gõ ra những câu chữ đầy màu hồng hạnh phúc? Trong lúc bạn đang tận hưởng niềm vui tột cùng, lại vẫn phải viết ra một phân đoạn đầy nước mắt? Tác giả cũng chỉ là con người, cho nên cũng có lúc, họ thật sự bất lực. Vì thế, mới cần đến những người như Tạ Thanh, không cần tiếng tăm, không cần ai biết đến, chỉ cần có tiền. Thế giới vốn đáng sợ như vậy đấy, thật thật giả giả luôn tồn tại song song không hề tách rời. Và con người ta, chỉ tin vào những gì mà mình muốn tin, vốn dĩ không hề quan tâm đâu mới là sự thật. Không phải tự nhiên mà Tạ Thanh chỉ bằng một tác phẩm đã có thể trở nên nổi tiếng, cô thực sự có tài. Chính vì vậy, công việc viết hộ này không thể che lấp hào quang của cô, cho dù cô vẫn luôn núp trong bóng tối. Người cảm thấy hứng thú với tác phẩm của Tạ Thanh ngoài độc giả, người thuê cô viết hộ, ông chủ của phòng làm việc, còn có một nhân vật mà Tạ Thanh không hề ngờ tới, Lục Thành. Lục Thành là tổng giám đốc của một công ty truyền thông văn hoá, nói một cách dễ hiểu chính là đơn vị đại diện cho tác giả. Xuất phát điểm của Lục Thành cũng là một người làm văn học nhưng anh không phải tác giả. Anh chọn một công việc ở tầm cao hơn, kết hợp kinh doanh và văn học, mang lại môi trường làm việc tốt nhất cho tác giả. Tìm kiếm tài năng, cung cấp tài nguyên để thay mặt tác giả mang đến những tác phẩm chất lượng nhất đến với thế giới. Nhưng cũng chính vì có cùng xuất phát điểm với họ, Lục Thành mặc dù làm kinh doanh nhưng không hề chèn ép các tác giả vốn không hiểu lắm về thị trường, anh tôn trọng và tuyệt đối hiểu rõ mối quan hệ này là tương quan, chứ không phải là kiểu ban ân huệ giống như các đơn vị xuất bản vẫn làm. Chính vì như vậy, đứng trước một tài năng như Tạ Thanh, anh vô cùng thưởng thức cùng cảm giác tò mò. Vì sao một cô gái bé nhỏ như vậy lại kiên cường muốn đòi lại công lý cho bản thân? Vì sao phản ứng của cô đối với mọi thứ đều là lạnh lùng và hờ hững? Ngay cả khi đối mặt với thành ý của anh, cô cũng luôn xù lông lên như một con nhím nhỏ như vậy? Bắt đầu từ những cảm giác thú vị này, Lục Thành bằng cách này hay cách khác, dần dần đưa Tạ Thanh đến gần với mình. Anh tin đôi cánh của anh đủ lớn, để có thể che chở cho cô, cũng có thể mang cô bay lên thật cao. Nhưng điều anh cần phải làm, chính là khiến cho Tạ Thanh cũng tin tưởng như vậy. Giống như Lục Thành từng nói, mỗi khi nhìn thấy cô xù lông như một con nhím nhỏ, anh đều có cảm giác muốn ghim một trái táo vào chiếc gai nhọn của cô. Cuối cùng, anh đã làm được. Bắt đầu từ vụ kiện đầu tiên với nhà xuất bản đã từng chèn ép cô, cho đến vụ kiện cuối cùng lấy lại danh dự cho bút danh Ngọc Ly của cô, mỗi một sự việc cùng cô đối mặt, Lục Thành đã thực sự ghim từng trái táo trên từng chiếc gai nhọn của Tạ Thanh. Cho đến khi nhìn lại, trên người Tạ Thanh lúc này đã không còn phòng bị đối với anh nữa, anh mới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Ở bên nhau rồi mới biết, không chỉ có Lục Thành mới có thể bảo vệ cho Tạ Thanh, một khi cô đã lựa chọn tin tưởng, anh liền có thể trải nghiệm cảm giác được một cô gái nhỏ bé nhưng mạnh mẽ kiên cường cùng anh vượt sóng gió. Không có quá nhiều phân đoạn tình cảm, không có những tình tiết lãng mạn mà độc giả mong chờ, suốt “Ba vạn dặm thư tình" chính là một hành trình. Hành trình đi tìm công lý cho Tạ Thanh, hành trình tìm hiểu về công việc viết chữ, hành trình đến với độc giả của những tác phẩm dưới mọi hình thức,... Hiện thực là thế, tàn khốc là thế, nhưng cũng nhân văn là thế. Cuộc sống muôn màu, luôn có mảng sáng mảng tối, nhưng giữa những con người chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, cũng vẫn còn những người như Tạ Thanh và Lục Thành. Anh có điều kiện giúp đỡ cô, khi cô vững vàng rồi lại tiếp tục giúp đỡ những người cũng từng rơi vào tình huống giống như mình. Văn học là nghệ thuật, người làm nghệ thuật chính là nghệ sĩ, nhưng nghệ sĩ cũng là con người. Chúng ta thưởng thức tài năng của họ, vậy thì, xin hãy giống như Lục Thành và những người làm việc cùng với anh, nếu có thể trao đi yêu thương, xin đừng ngại ngần.***"Hôm nay vừa khéo tôi có qua bên đó." Lục Thành ngừng lời một chút, "Buổi tối có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm." Tạ Thanh: "Ngại quá, buổi tối chúng tôi làm tiệc chia tay cho Đinh Nhất Phàm và Đào Nhiên rồi." Lục Thành lại nói: "Thế trưa nay thì sao?" Tạ Thanh cau mày. Hai người không quen biết lại càng chẳng có quan hệ hợp tác gì. Lục Thành bỗng dưng mời cơm, cô cảm thấy thật khó hiểu. Thấy khó hiểu thì hỏi thẳng luôn: "Vì sao mời tôi ăn cơm?" Bên kia im lặng một chút, loáng thoáng nghe như có tiếng cười. Giọng nói trở nên thong thả ung dung: "Trước đây cảm thấy Tạ tiểu thư rất khách khí, sao lần này người ta thực sự giúp thì lại chẳng khách khí mấy nữa vậy? Hôm đó tôi đạp cửa giúp cô, chờ ở bệnh viện hơn hai tiếng đồng hồ, còn đóng tiền đặt cọc giúp, cô không định trực tiếp nói tiếng cảm ơn trước mặt tôi sao?" Tạ Thanh im lặng. Mặc dù lý do kiểu "bắt cóc đạo đức" này nghe hơi khó chịu nhưng lại khó mà phản bác nổi. *bắt cóc đạo đức: đem những tiêu chuẩn đạo đức quá cao, không thực tế ra để ép buộc, tấn công người khác, tác động đến hành vi của người khác nhân danh đạo đức. Thế là, cô gật đầu: "Vậy tôi mời khách." Chỉ trong chớp mắt, cô bỗng cảm thấy cảm xúc của cái nhìn sau lưng trở nên dữ dội hơn hẳn. Giọng người trong điện thoại cực kỳ mệt mỏi: "Không cần, cô bỏ công chọn nhà hàng là được, lát tôi sẽ qua phòng làm việc đón cô." Nói xong, không cho cô nói thêm gì đã cúp máy mất. "..." Tạ Thanh đứng đực ra bó tay một hồi rồi gửi tin nhắn vào số di động của anh ta: "Tôi không có ở phòng làm việc, hôm nay tất cả mọi người ra ngoài chơi." Sau đó gửi địa chỉ chi tiết và tên quán đang ở cho anh ta. Mấy giây sau, Lục Thành nhắn lại: "Nhận được rồi".Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ba Vạn Dòng Tình Thư PDF của tác giả Lệ Tiêu nếu chưa có điều kiện. Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ba Trừ Một Bằng Mấy (Chu Đức Đông)
Câu hỏi 3-1=? xét trên lô gic toán học, đáp án chắc chắn bằng 2. Nhưng bên trong nó vẫn còn một ẩn ý sâu sa. Tác giả không đưa ra câu trả lời chính xác, mà thông qua các tình tiết của câu chuyện để gợi mở cho độc giả. Còn đáp án thực sự là thế nào? Đó tùy vào suy ngẫm và sự lý giải của từng người. Trong tác phẩm có một tình tiết, người mẹ mang tam thai, nhưng có một đứa trẻ bị chết yểu ngay khi còn nằm trong bụng mẹ. Sau này, một trong hai đứa trẻ ra đời khỏe mạnh còn lại đã giết hại chính anh em ruột của mình rồi rạch bụng mẹ tự vẫn trong đó. Như vậy, câu hỏi lẽ ra phải là 3-3, sao lại là 3-1? Chuyện Chu Đức Đông kể không phải là chuyện ma, mà là câu chuyện về một loại người đặc biệt, là một “Đứa trẻ không bao giờ lớn”, hoặc bao gồm cả những con người mang vóc dáng của một người trưởng thành, nhưng nhận thức, suy nghĩ lại phát triển méo mó, không lành mạnh. Vì sao lại nói “đứa trẻ không bao giờ lớn” là kẻ có trí tuệ và tâm hồn không trưởng thành? Là vì ở loại người đó, ngoài tính dục ra thì không hề có đạo đức, tư duy của một người trưởng thành, hay tựu chung lại là nhân cách của loại người này phát triển không lành mạnh. Nếu coi nhân cách lành mạnh, hoàn thiện là một có giá trị bằng 3, thì khi trừ đi 1liệu nó sẽ còn lại một kết quả như thế nào? Có thể là một phần “con người” nào đó, hoặc có thể chẳng còn gì. Trong hành trình đi tìm ẩn số của chuỗi sự kiện kì quái, Trương Cổ đã nói đến một khái niệm, đó là “virus cơ thể mẹ”. Với một đứa trẻ bị bỏ rơi ngay từ khi mới sinh ra thì thứ virus tiêm nhiễm vào cơ thể nó chính là sự tổn thương trước những bất hạnh, nghiệt ngã của số phận, khiến nó bất mãn, đó cũng chính là nguồn cơn của những suy nghĩ lệch lạc và tội ác. Khi người mẹ bỏ rơi đứa trẻ đó, cũng chính là bà ta đã trừ đi một phần máu mủ của mình, trừ đi một phần trong nhân cách của mình, trừ đi một hạnh phúc của con mình. Cổ nhân thường nói “Nhân chi sơ, tính bản thiện”, nhưng cũng có người nói ngược lại rằng trẻ con chính là ác quỷ, bởi trẻ con vốn dĩ là những người ích kỷ, ác độc, nếu không nhận được sự dạy dỗ đúng đắn từ cha mẹ, chúng sẽ không phân biệt đâu là đúng đâu là sai. Từ đây cho thấy trách nhiệm dưỡng dục của các bậc phụ huynh thật quan trọng với con trẻ biết nhường nào. Câu chuyện kết thúc bằng cảnh “Đứa trẻ không bao giờ lớn” đã giết chính mẹ ruột của mình để mổ bụng bà ta ra, rồi chui vào trong đó. Đối với người đàn ông 34 tuổi sống trong vỏ bọc của một đứa trẻ này thì đó là lôgic của anh ta, vì không được xã hội tiếp nhận, nên người đàn ông này nhìn cuộc đời bằng con mắt hận thù và chỉ muốn trả thù xã hội. Tác phẩm là vở bi kịch cuộc đời của “Đứa trẻ không bao giờ lớn”. Nó khiến con người ý thức rằng cần cẩn trọng với mỗi hành vi của mình, tránh gây tổn thương cho người khác, vì nếu một con người thường xuyên bị tổn thương hoặc bị tổn thương trong một thời gian dài thì thì tâm lý sẽ bị ảnh hưởng xấu, một ngày nào đó những suy nghĩ oán hận, kích động, tiêu cực... sẽ biến họ trở thành ác quỷ!Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ba Trừ Một Bằng Mấy PDF của tác giả Chu Đức Đông nếu chưa có điều kiện. Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ba Sai Lầm Của Đời Tôi (Chetan Bhagat)
Govind, một chàng trai trẻ tại một thành phố nhỏ của Ấn Độ mơ giấc mơ làm giàu. Ish, gã bạn thân, lại có một giấc mơ khác về sự nghiệp thể thao. Và họ cùng nhau mở một cửa hàng bán đồ cricket trên đất của Omi, cậu bạn thứ ba. Nhưng chẳng có gì dễ dàng tại một thành phố hỗn loạn đang phát triển. Lọt thỏm giữa những mâu thuẫn tôn giáo, những xung đột chính trị, những thảm họa tự nhiên, những tình yêu sai thời điểm, những va chạm trong lý tưởng của chính họ liệu những giấc mơ cá nhân có thể chiến thắng cơn ác mộng của thực tế? Và những sai lầm của đời họ có cản bước họ đi? Với giọng văn lôi cuốn, dí dỏm và hài hước, cây bút xuất sắc của Ấn Độ đã kể câu chuyện xúc động về một tuổi trẻ khinh suất nhưng đầy khát khao. Ra đời sau thành công vang dội của Ba chàng ngốc, Ba sai lầm của đời tôi lại là một bestseller nữa của Chetan Bhagat, người hùng trong văn chương dành cho người trẻ Ấn Độ. Một câu chuyện nữa vừa hài hước vừa xúc động về tuổi trẻ khinh suất nhưng đầy khát khao, bồng bột nhưng kiên định. Ra đời sau thành công vang dội của Ba chàng ngốc, Ba sai lầm của đời tôi lại là một bestseller nữa của Chetan Bhagat, người hùng trong văn chương dành cho người trẻ Ấn Độ. Một câu chuyện nữa vừa hài hước vừa xúc động về tuổi trẻ khinh suất nhưng đầy khát khao, bồng bột nhưng kiên định.***Chetan Bhagat sinh năm 1974 là nhà văn người Ấn Độ. Sách của anh thường đạt được ngay vị trí best seller từ khi mới phát hành và được chuyển thể thành nhiều bộ phim lớn của Bollywood. Tờ The New York Times gọi anh là “tiểu thuyết gia viết tiếng Anh bán chạy nhất lịch sử Ấn Độ”. Tạp chí Time đưa anh vào danh sách “100 người có ảnh hưởng nhất thế giới”. Anh cũng từng có mặt trong số “100 người sáng tạo trong công việc nhất thế giới” do tạp chí Fast Company (Mỹ) bình chọn. Chetan viết bằng cả tiếng Anh và tiếng Hindi cho các tờ báo hàng đầu, tập trung vào tuổi trẻ và các vấn đề phát triển đất nước. Anh cũng là một diễn giả đầy thuyết phục. Chetan bỏ việc tại một ngân hàng đầu tư quốc tế vào năm 2009 để cống hiến toàn thời gian cho viết lách và đem lại sự thay đổi cho đất nước. Anh sống ở Mumbai cùng vợ là Anusha, một người bạn học cũ, và hai cậu con trai sinh đôi Shyam và Ishaan. Các cuốn sách nổi tiếng nhất của Chetan có thể kể tới Ba chàng ngốc (Five point someone), Ba sai lầm của đời tôi (The 3 mistakes of my life), Hai đầu đất nước: Câu chuyện về cuộc hôn nhân của tôi (2 states: The story of my marriage) và Cách mạng 2020 (Revolution 2020). Website chính thức của anh tại http://www.chetanbhagat.com***Máy đo nhịp tim kêu dồn dập. Tim của Govind đập quả 130 nhịp một phút.Y tá chạy vào.“Anh làm gì thế?” cô nói.“Tôi không sao. Tôi đang nói chuyện,” Govind nói. Cậu ta ngồi nhỉnh dậy trên giường.“Đừng bắt anh ấy gắng sức.” Y tá lắc lắc ngón tay với tôi. Tôi gật đầu và cô ấy rời phòng.“Và từ ngày hôm đó, chính xác là cách nay ba năm, hai tháng và một tuần, Ish đã không nói chuyện với tôi nữa. Mỗi lần tôi cố nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy lại lờ tôi đi.” Govind kết thúc câu chuyện của mình.Tôi đưa nước cho cậu ta, vì giọng cậu ta ngập ngừng.“Vậy chuyện gì xảy ra trong ba năm ấy - với cửa hàng, Vidya, và Ali?” tôi hỏi.Cậu ta cúi xuống mân mê dây máy đo nhịp tim đang dính vào ngực. Cậu ta nuốt khan mấy lượt để giữ bình tĩnh.Tôi không hối thúc thêm nữa. Nếu cậu ta muốn kể, cậu ta sẽ kể. Tôi xem đồng hồ, năm giờ sáng. Tôi bước ra khỏi phòng. Ánh ban mai ngập tràn hành lang bệnh viện. Tôi hỏi một người xem lấy trà ở đâu. Cậu ta chỉ tôi vào căng tin.Tôi quay lại, mang theo hai tách trà. Govind từ chối, vì cậu ta không được phép uống sau khi rửa dạ dày. Cậu ta không nhìn thẳng vào mắt tôi.“Tôi cần số điện thoại hãng hàng không Singapore. Tôi phải xác nhận chuyến bay khứ hồi,” tôi nói, để thay đổi tâm trạng.“Bố mẹ Omi,” Govind nói, ánh mắt và giọng nói đều hạ xuống. “Tôi không thể nói họ bị hủy hoại ra sao. Trong nhiều tuần, ngôi đền có nhiều khách trong khu dân cư đến thăm và họ chỉ cầu nguyện cho Omi, Dhiraj và Mama. Tại lễ tang, bố Omi khóc khi năm ngàn người từ khắp Ahmedabad đến dự. Mẹ Omi ngã bệnh sau một tuần bỏ ăn. Bà ấy phải nằm viện một tháng.”Nội tâm tôi tranh đấu không biết có nên đặt tay mình lên bàn tay xanh tái của Govind đang kê trên chăn không.“Suốt hai tháng, tôi không đến cửa hàng. Tôi đã cố liên lạc với Ish, nhưng... Nếu tôi đến gặp cậu ấy, cậu ấy sẽ sập cửa ngay trước mặt tôi.”“Anh có nói chuyện với Vidya không?”Govind lắc đầu. “Nói chuyện với Vidya thì tuyệt nhiên là không rồi. Họ giam lỏng cô ấy trong nhà. Bố cô ấy đập nát điện thoại cô ấy. Các kênh truyền hình vẫn tiếp tục đưa tin sau vụ Godhra và những cuộc nổi loạn. Nhưng đời tôi đã sụp đổ. Tôi đã sống sót qua những chuyện đó. Lúc ấy tôi có uống thuốc tự tử đâu. Đừng có vì hôm nay tôi nằm đây... mà cho rằng không mạnh mẽ.” Cậu ta ngừng lại. “Ba tháng sau biến cố kia, mẹ Omi về nhà. Bà bảo tôi mở lại cửa hàng. Omi đã bảo với bà đó là nơi nó yêu thích nhất trên đời này. Mama đã mất, nên cửa hàng lúc này là của mẹ Omi. Và bà muốn để nó cho chúng tôi, để giữ lại kỷ niệm về con trai bà.”“Vậy cậu đồng ý?”“Lúc đầu tôi không thể nhìn thẳng vào mắt bà. Tội lỗi... vì đã khiến Omi chết, vì tôi có một phần lỗi trong cái chết của Mama, vì đã mừng khi Mama chết. Nhưng bà không hiểu gì về những ác mộng của tôi, và dù sao tôi phải kiếm sống. Công việc thua lỗ. Chúng tôi đã nợ nhiều hợp đồng. Nên tôi quay lại cửa hàng. Ish bảo với mẹ Omi nó sẽ đến, nhưng không muốn liên quan đến tôi. Mẹ Omi muốn cả hai, nên chỉ có một giải pháp duy nhất.”“Là gì?”Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ba Sai Lầm Của Đời Tôi PDF của tác giả Chetan Bhagat nếu chưa có điều kiện. Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ba Người Lính Ngự Lâm (Alexandre Dumas)
Sách của tác giả: Alexandre Dumas 16:09:17Bá Tước Monte Cristo (Alexandre Dumas) 16:09:17Bá Tước Monto Crixto (Alexandre Dumas) 06:06:08Hoa Tuy Líp Đen (Alexandre Dumas) 19:44:31Ba Người Lính Ngự Lâm (Alexandre Dumas) Bông Uất Kim Hương đen (Alexandre Dumas) Hai Mươi Năm Sau (Alexandre Dumas) Hiệp Sĩ Sainte Hermine (Alexandre Dumas) $('#testCarousel3').owlCarousel({ items: 3, loop: true, margin: 10, autoplay: true, video: true, merge: true, autoplayTimeout: 3000, autoplayHoverPause: true, responsive: { 0: { items: 2 }, 479: { items: 3 }, 768: { items: 4 }, 1200: { items: 5 }, } }).addClass("owl-carousel-init");