Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Lâm Xuân bỗng nhiên có được một hệ thống bói toán, tỉ lệ bói trúng 100%, giúp tăng vận may, tránh được tai họa, cứu người khỏi hiểm nguy. Tuy thần kì như vậy nhưng nó lại có một điểm yếu trí mạng, bói toán cũng có giá niêm yết, mỗi lần mười tệ. Con đường làm giàu đi lên đỉnh cao của xã hội vừa mới bắt đầu đã sắp phải kết thúc. Lâm Xuân làm việc chăm chỉ, cẩn thận, thỉnh thoảng cũng nhờ hệ thống bói toán để kiếm ít tiền mua trà sữa. Có lúc cô sẽ moi ra được vài thứ kì quái nhưng chẳng có tác dụng gì trong cửa hàng của hệ thống. Mái tóc dài của Sadako: Lúc lạc đường có thể bò ra ngoài tivi, bởi vì Sadako thích trai đẹp nên bò ra sẽ có cơ hội gặp được anh đẹp trai. Thước của bậc hiền triết: Khi cầm thước có thể đặt câu hỏi cho đối phương, nếu đối phương trả lời sai thì sẽ được đánh vào lòng bàn tay họ mười cái. Sticker ông cụ: Dán lên thì bạn sẽ trở thành ông nội của anh em hồ lô. – Toàn ba cái thứ tào lao, không cái nào ra hồn! Một ngày nọ, Lâm Xuân bị lạc đường, không còn cách nào khác nên đành phải đội mái tóc dài của Sadako để bò ra ngoài tivi. Trần Sơ nhướng mày nhìn cô gái vẫn đang kẹt nửa người trong tivi nhà mình rồi hỏi: “Giải thích cái nhỉ?” Lâm Xuân: Đúng là Sadako thích trai đẹp thật. Nữ chính mạnh mẽ nhưng không tự nhận thức được điều đó x Nam chính lão đại Giới thiệu tóm tắt: Gặp được trai đẹp thì phải kéo vào TV nha, hi hi~ Chủ đề: Người lạc quan thì may mắn sẽ đến thôi. *** Tóm tắt Lâm Xuân là một cô gái bình thường, làm việc chăm chỉ, cẩn thận. Một ngày nọ, cô bỗng nhiên có được một hệ thống bói toán, tỉ lệ bói trúng 100%. Tuy nhiên, bói toán cũng có giá niêm yết, mỗi lần mười tệ. Lâm Xuân làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, thỉnh thoảng cũng nhờ hệ thống bói toán để kiếm thêm. Cô cũng moi ra được vài thứ kì quái trong cửa hàng của hệ thống, chẳng hạn như mái tóc dài của Sadako, thước của bậc hiền triết và sticker ông cụ. Một ngày nọ, Lâm Xuân bị lạc đường, không còn cách nào khác nên đành phải đội mái tóc dài của Sadako để bò ra ngoài tivi. Cô gặp được Trần Sơ, một anh chàng đẹp trai và giàu có. Từ đó, Lâm Xuân và Trần Sơ quen biết và yêu nhau. Lâm Xuân cũng bắt đầu sử dụng hệ thống bói toán để giúp đỡ mọi người. Review Truyện "Tôi Có Hệ Thống Bói Toán" là một bộ truyện nhẹ nhàng, hài hước và ấm áp. Nữ chính Lâm Xuân là một cô gái lạc quan, mạnh mẽ và yêu đời. Cô luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người, bất kể khó khăn hay nguy hiểm. Nam chính Trần Sơ là một anh chàng đẹp trai, giàu có và ấm áp. Anh luôn yêu thương và bảo vệ Lâm Xuân. Cốt truyện của truyện khá đơn giản nhưng hấp dẫn. Các tình tiết được sắp xếp hợp lý, tạo nên sự hài hước và bất ngờ cho người đọc. Đánh giá Truyện "Tôi Có Hệ Thống Bói Toán" là một bộ truyện đáng đọc. Truyện mang đến cho người đọc những phút giây giải trí thoải mái và những bài học ý nghĩa về cuộc sống. Điểm cộng Nữ chính Lâm Xuân là một nhân vật đáng yêu và dễ mến. Nam chính Trần Sơ là một người đàn ông lý tưởng. Cốt truyện hài hước và hấp dẫn. Điểm trừ Cuối truyện có phần hơi vội vàng. Kết luận Truyện "Tôi Có Hệ Thống Bói Toán" là một bộ truyện nhẹ nhàng, hài hước và ấm áp. Truyện mang đến cho người đọc những phút giây giải trí thoải mái và những bài học ý nghĩa về cuộc sống. *** Thành phố Tấn, Đại học Lục Diệp. Trong kí túc xá nữ, Lâm Xuân đang chỉnh sửa lại luận văn tốt nghiệp của mình, cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 12 giờ 5 phút. Phải ăn trưa thôi, lát còn phải đi làm thêm nữa. Lâm Xuân duỗi rộng tay ra cho giãn người, cô định sang phòng bên cạnh rủ bạn xuống canteen với mình. Mặc dù đương giờ cơm nhưng ngoài hành lang im phăng phắc, chỉ có lác đác vài người qua lại. Bởi vì sắp tốt nghiệp rồi nên các bạn cũng đã bắt đầu đi thực tập, không thì cũng ra ngoài phỏng vấn. Giờ mà còn ở kí túc thì toàn những người không định đi tìm việc, hoặc không cũng là những đứa chẳng tìm được việc như Lâm Xuân. “Lý Mộng Lâm, Tiểu Dung đâu?” Phòng bên cạnh không đóng cửa nhưng Lâm Xuân vẫn lịch sự gõ cửa. “Tiểu Dung đi làm rồi.” Cô gái đeo kính đen, đang ôm bịch khoai chiên ngồi cày phim quay sang nhìn Lâm Xuân. “Đi làm? Cậu ấy tìm được việc rồi hả?” Lâm Xuân ngạc nhiên hỏi. “Tìm được rồi, thứ sáu tuần trước vừa nhận được offer xong, cậu ấy không nói gì với cậu à?” Lý Mộng Lâm thấy lạ. “Hai hôm nay tớ đi làm thêm bên ngoài, về nhà cũng muộn.” Lâm Xuân đi làm thêm vào mỗi cuối tuần, toàn về vào lúc 11 giờ đêm. – Chắc cậu ấy sợ ảnh hưởng đến cậu, giờ cậu là người duy nhất chưa tìm được việc ở lớp mình mà. “… Ừ phải.” Lâm Xuân hơi gượng, con bé này cứ phải nói toẹt ra như vậy à. Lý Mộng Lâm “Á” lên rồi quay về đu phim, chẳng hề nhận ra mình vừa nói một câu khiến người ta xấu hổ. Bầu không khí bỗng u ám hẳn đi, Lâm Xuân không chịu được cái sự tẻ ngắt này nên rủ cho có: “Lý Mộng Lâm, cậu muốn xuống canteen với tớ không?” – Không, tớ mới xem được nửa phim thôi, không muốn đi đâu, lát nữa tớ đặt đồ ăn ngoài. Lâm Xuân không nói gì nữa, cô quay gót về phòng mình, nhìn căn phòng vắng vẻ làm cô trào dâng một cảm giác mất mát và thất bại đến khôn cùng. Đúng thế, giờ trong lớp chỉ còn mỗi mình cô không tìm được việc. Tại sao cô lại không tìm được việc chứ? Cô kém ở đâu vậy hả? Về điểm số, thành tích chuyên ngành của cô chưa bao giờ rơi khỏi top 10. Về chứng chỉ, chỉ cần đại học cho phép thì cô sẽ lấy được tất. Về kinh nghiệm phỏng vấn, từ lúc học đại học đến giờ cô đã đi làm thêm rất nhiều nên kinh nghiệm vô cùng phong phú. Dù thế nào đi nữa thì cô cũng không nên là cái đứa không kiếm được việc chứ. Chẳng lẽ mình có vấn đề gì à? Lâm Xuân bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình, cô nhìn vào gương, dạo này đi làm thêm ở tiệm bánh nên ăn ngọt hơn nhiều, tuy mặt hơi tròn nhưng cằm vẫn nhọn, vừa nhìn đã biết đây là mặt trái xoan, đường nét gương mặt cân đối, làn da trắng nõn nà, mái tóc đen dài tự nhiên chẳng uốn hay nhuộm gì, trông có xấu đâu cơ chứ. Với cả từ khi lên đại học, dù không yêu ai nhưng cô cũng được tỏ tình rồi mà, thế thì chắc chắn không phải do mình có vấn đề rồi. Vậy cớ gì mà mãi cô vẫn không tìm được việc? Lẽ nào mình chưa rải CV đi nhiều chỗ à? Đúng, chắc chắn là vậy rồi, một nhân viên bán hàng vĩ đại từng nói rằng, kĩ năng bán hàng thành công nhất ấy là tung danh thiếp. Nên giờ cô muốn “bán mình” thành công thì phải tung CV. Lâm Xuân nói là làm, chẳng đi ăn nữa mà mở máy tính lên, đăng nhập vào các web tuyển dụng lớn, điên cuồng đăng CV của mình. Đến khi làm xong hết thảy thì đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ. “Giờ mình nhất định phải tìm được việc.” Cô cực kì tự tin, vừa mới out khỏi web tuyển dụng thì màn hình sực lóe lên, nhảy sang một web rác nào đấy. “Bói mạng, tỉ lệ thành công 100%. Web rác gì đây? Chắc phải diệt virus cho máy rồi.” Mấy cái web rác này thì cô toàn ấn dấu X để đóng web nhưng ngay lúc ấy, cô sực nhớ đến cuộc trò chuyện giữa mình và bạn thân vào hôm qua. “Xuân Nhi, cậu có muốn đi chùa cầu may không, làm thế có khi lại tìm được việc đấy.” Lâm Xuân vẫn luôn tìm kiếm những vấn đề từ chính bản thân mình nhưng bạn thân cô lại thấy cô chưa đủ may. Có khi nói mình xui thật? “Không thì… Cứ xem thử xem?” Lâm Xuân hơi rung rinh: “Nếu bói ra xấu quá thì đi chùa cúng bái, đi cầu may. Còn nếu mà kết quả tốt thì nghĩa là mình sẽ tìm được việc sớm thôi.” Cô thấy ý tưởng của mình khá hay ho nên không đóng web mà chủ động ấn vào giao diện xem bói. Giao diện web vô cùng giản đơn, trên hình bát quái có một ống đựng quẻ đứng sừng sững giữa web, trên ống có một chữ “quẻ” rất to được viết bằng bút lông. Thì ra là rút quẻ. “Mình muốn biết mình có tìm được việc trước khi tốt nghiệp được hay không?” Lâm Xuân nhắm mắt lẩm nhẩm ba lần rồi mới click chuột vào ống đựng quẻ. Ống bắt đầu rung lắc, thanh âm vang lên hệt như tiếng xóc quẻ ngoài đời thực. Lát sau rơi ra một chiếc quẻ có đầu màu đỏ. Trên chiếc quẻ gỗ ấy chỉ có một vết chấm màu đỏ chứ chẳng tô vẽ thêm gì khác. “Đây là quẻ tốt hay quẻ xấu đây? Sao có mỗi tên quẻ cũng không ghi ra được. Thôi kệ, cứ bói trước đã.” Bình thường trên quẻ sẽ viết là quẻ đại cát hay đại hung gì đó mà, nhưng cô cũng không quan trọng lắm, ấn luôn vào phần giải thích quẻ. Hình ảnh thay đổi, nhảy sang một trang web thanh toán. [Mời quý khách thanh toán tiền xem bói: 10 tệ/quẻ, 100 tệ/quẻ, 1000 tệ/ quẻ, 10000 tệ/quẻ, 100000 tệ/quẻ.] [Lưu ý: Xin quý khách lựa chọn cẩn thận, lựa chọn của bạn sẽ quyết định điểm bắt đầu của bạn.] “Biết ngay là sẽ lấy tiền mà.” Lâm Xuân nói với giọng chẳng mấy ngạc nhiên gì, đến khi đọc kĩ những loại phí thì cô phải hít hà: 100000 tệ một quẻ, sao không đi ăn cướp cho rồi?! Lại còn quyết định điểm bắt đầu của bạn, sao không viết toẹt ra bảo cho càng nhiều tiền thì giải quẻ càng kĩ luôn đi. Nếu hôm nay bà mà không hứng lên xem bói thì bà còn lâu mới cho mày tiền.” Cô quyết định chọn cái 10 tệ một quẻ, đòi thêm thì còn lâu cô mới cho nữa. Thực ra cô không quan tâm đến kết quả lắm, cô chỉ muốn tìm một cái cớ để quyết định xem mình có nên đi chùa cầu may hay không thôi. Ngay khi hoàn tất thanh toán, kết quả bói đã hiện ra, hai chữ “đại hung” đỏ như máu, đã chiếm gần nửa màn hình. [Đại hung!] [Trong bán kính 500 mét, chắc chắn sẽ bị xe đâm.] Lâm Xuân trợn tròn mắt, hãi đến mức đóng luôn laptop lại, mãi sau thì cô mới hoàn hồn. “Cái web rác gì thế này, đã lừa tiền người ta thì cũng lừa cái kiểu như này chứ, dù gì chị đây cũng bỏ ra tận 10 tệ mà không nói được mấy câu may mắn gì à? Không nói được mấy câu may mắn cũng được nhưng sao cứ phải rủa người ta, còn rủa ác như thế chứ.” Cô tức phát khóc vì sự ngu xuẩn của chính mình. Cô muốn đánh chết bản thân của mấy phút trước, mày bị dính lời nguyền nên mới tiêu tiền để bị người ta trù ẻo đó, giữ 10 tệ để mua trà sữa thì không ngon hay gì. Dẫu chửi web rác là vậy nhưng đọc phải ba cái thứ này nó đen đủi vô cùng. “Đừng hoảng đừng hoảng, giả hết cả thôi.” Lâm Xuân cứ miết tay lên bàn gỗ, bla bla một lúc: “Không tính không tính, rõ ràng mình hỏi chuyện công việc mà bói ra chả khớp gì cả nên không linh đâu, không phải sự thật đâu. Web rác, chị report mày.” Lâm Xuân đang định report cái trang web đã lừa tiền mà còn nguyền rủa người ta, ai ngờ đến khi cô mở máy lên thì web đã biến mất. Cô lục lại lịch sử trình duyệt thì cũng chẳng thấy tăm hơi. Chả lẽ là phần mềm độc hại? Cô cũng không xoắn xuýt mãi, mở phần mềm diệt virus lên, cài đặt chế độ tự động tắt máy sau khi diệt virus rồi ra ngoài kí túc xá, cô phải đi làm thêm ngay bây giờ. Lâm Xuân chạy ra cổng bắc của trường với tốc độ nhanh nhất. Cổng bắc rất gần kí túc xá, đi chỉ mất khoảng năm, sáu phút. Ngoài cổng là cả một thiên đường ăn vặt, đối diện là bến xe buýt, đi qua năm trạm là đến tiệm bánh cô đang làm rồi. Cô chạy thục mạng để bắt kịp chuyến xe gần nhất. Khi ra đến cổng, cô vô thức rảo bước băng qua đường. Ngay ngoài cổng bắc là mặt đường cái, mặc dù có đèn giao thông nhưng lại không có vạch kẻ đường, dòng người đi nườm nượp, xe cô thì lác đác nên để cho tiết kiệm thời gian thì lúc nào bọn học sinh cũng nhìn ngó hai bên, thấy không có xe thì sẽ đi qua đường luôn. Hồi trước Lâm Xuân cũng y như vậy, nhưng mấy phút trước cô vừa rút được quẻ đại hung, mà quẻ còn chỉ rõ rằng cô sẽ bị xe đâm, dựa trên nguyên tắc cẩn thận là trên hết, cô không đi luôn qua đường mà đứng ở ven đường đợi tín hiệu đèn giao thông. “Mình không tin vào bói đâu, mình chỉ không muốn tạo ra cơ hội để cái quẻ đấy nó ứng nghiệm thôi.” Cô kiên nhẫn đợi đèn đỏ nhảy sang màu xanh thì mới qua đường. Bên kia đường, tuyến 108 của cô đã bắt đầu rời bến nên cô tăng tốc chạy ào đến. – Cẩn thận! Khi đang chạy thì bỗng có người hét lên, Lâm Xuân vô thức ngoảnh lại nhìn nhưng chưa kịp nhìn rõ gì hết thì người đã bị hất văng ra bởi một sức mạnh kinh hoàng. Cô cảm nhận được rõ rằng người mình đã vẽ nên không trung một đường parabol vô cùng hoàn hảo, sau ấy thì rơi ụp xuống đất. Một chiếc Audi đen đang phi như điên qua người cô. Gò má cô dinh dính, hình như có máu chảy ra, một sắc đỏ ối dần tan vào đôi mắt. Mình bị xe đâm thật à? Giờ đây, Lâm Xuân không được nhìn lại về cuộc đời như bao người trước khi nhắm mắt xuôi tay, mà thay vào đó là sự hối hận khôn cùng, nếu biết quẻ bói đó đúng thì cô đã không ra ngoài rồi. “Đáp ứng đủ các tiêu chuẩn ràng buộc của hệ thống, xin hỏi vật chủ có đồng ý liên kết không? Sau khi liên kết, vật chủ sẽ được chữa trị vết thương. Xét theo những triệu chứng trên cơ thể của vật chủ thì vật chủ có ba giây quyết định, bắt đầu đếm ngược, ba…” Trước khi cơn đau khủng khiếp bao trùm lên ý thức thì có thanh âm bỗng vang vọng. “Liên kết.” Lâm Xuân thốt lên câu chữ này bằng tất cả sức mạnh còn sót lại trong mình, và rồi cô đã rơi vào hôn mê. “Xác nhận, bắt đầu liên kết.” Thoáng chốc, một sức mạnh vô hình thoát ra khỏi cơ thể mảnh mai của người con gái, nhanh chóng chữa lành vết thương cho cô. Chỉ trong tích tắc, xương sọ bị vỡ toác của cô đã được phẫu thuật, máu cũng ngừng trào, chỉ còn lại một vết thương nho nhỏ. Bấy giờ, đoàn người vừa mới tản ra đã tụ lại quanh cô, nói ầm ĩ hết cả lên. – Gọi 120 đi, vẫn còn thở… – Mọi người đừng chạm vào cô ấy, đợi bác sĩ đến. – Gọi cảnh sát đi, nghiệp kinh khủng, thằng tài xế còn bỏ chạy kìa. – Bị đâm ra xa thế này thì khéo không cứu được nữa rồi, tội quá. – Có ai quen bạn nữ này không? * Tác giả có lời muốn nói: Đã lâu không gặp, đợt này nhà mình xảy ra ít chuyện nên mình đã nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Lâu lắm rồi không viết truyện mới nên tự dưng căng thẳng quá. Anyway, mình đã về rồi đây.   Mời các bạn mượn đọc sách Tôi Có Hệ Thống Bói Toán của tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Làm Quả Phụ Thật Khó
Kiếp trước, nàng tham vinh hoa phú quý, thầm mong một cuộc sống giàu sang, người người vọng ngưỡng Chính vì vậy nàng bị phụ thân bán vào Tống phủ làm thiếp Cuối cùng nhi tử chính mình mang nặng đẻ đau, đi một vòng qua quỷ môn quan mới sinh hạ được, lại bị người cưới đoạt Bản thân kết cuộc là chết dưới mộc côn --- Quế Thanh Thanh nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc, nhớ tới đây là Lý Đồng thím Tống thị, vẫn đối xử với nàng rất tốt, mắt thấy thím mở hộp đựng thức ăn ra, một cỗ mùi thơm xông vào mũi, Quế Thanh Thanh không khỏi hoảng hốt, tất cả thế nào lại chân thực như vậy? Chẳng lẽ mình không phải linh hồn? Chẳng lẽ mình còn sống? Chẳng lẽ trọng sinh trở lại mười năm trước sao? Nếu như được sống lại một lần, nàng không muốn tranh cường háo thắng, nàng không quan tâm ai vinh ai bại Nàng thầm nghĩ làm lại một cuộc sống mới, nàng muốn dựng nghiệp bằng bản thân dù cho chỉ có đôi bàn tay trắng Nàng sẽ có cuộc sống mới, gia đình mình, sẽ vượt qua nghèo đói Còn những kẻ đã hãm hại nàng, những kẻ trước kia chà đạp nàng,... đi chết đi! *** Cuộc đời của Quế Thanh Thanh là một chuỗi bi kịch. Khi còn ở nhà thì phụ thân không thương, kế mẫu bắt nạt. Nàng từng có một phu quân, gia đình cũng khá hoà thuận, có điều, bao nhiêu tiền đều dùng để chữa bệnh cho hắn. Thế mà phu quân của nàng vẫn không qua khỏi. Nàng có một nhi tử nhưng sau khi phu quân nàng mất được một năm, nhi tử cũng bạo bệnh mà qua đời. Kế mẫu vì bạc nên ép gả nàng đến Tống gia. Tại đó, Quế Thanh Thanh bị phu quân thứ hai bắt gian tại trận (mặc dù nàng không có), bị đánh chết, bị bắt mất nhi tử. Sau đó nàng được trùng sinh vào thời điểm trước khi tái giá cùng phu quân thứ hai. Nàng quyết tâm không làm thiếp nhà giàu. Nàng gặp được nam chính Lý Tùng, người đại ca đã bỏ xứ ra đi từ lâu của phu quân. Cuối cùng hai người đến với nhau và HE. Nam phụ Tống Tử Kiều bị diệt tộc, mối thù của Thanh Thanh được trả đủ. Bạn nào thường đọc review của mình sẽ biết mình không thích điền văn. Truyện này tuy không dài lắm, nhưng cũng đủ làm mình thấy ngán  Có điều, nam chính thương và nghe lời nữ chính lắm. Nữ chính đã qua một đời nên hiểu chuyện, trưởng thành hơn, không yy, bàn tay vàng. Truyện nhẹ nhàng lắm, bạn nào thích điền văn có thể nhảy hố thử. Mình vẫn là quay lại với nữ cường thôi :3 Cho truyện này 3.5/5 điểm. *** Truyện bắt đầu bằng cảnh Quế Thanh Thanh bị người chồng thứ hai bắt gian tại trận (mặc dù nàng không có), bị đánh chết, bị bắt mất đứa con trai mình đứt ruột đẻ ra chỉ vì nàng chỉ là một di nương, một di nương đã từng có một đời chồng. Cuộc đời của Quế Thanh Thanh có thể nói là bi kịch tiếp nối bi kịch. Mẹ nàng sau khi sinh nàng ra được hai năm thì mất. Cha nàng cưới thêm vợ mới, sinh được một đứa con trai. Cha nàng vốn dĩ là một kẻ nát rượu, cái gì cũng được chỉ cần không cắt rượu của ông. Kế thất của nàng là một người phụ nữ đanh đá điển hình, luôn bắt nàng làm nhiều, bỏ đói, chỉ để cho bà ta và đứa con trai của bà ta được ăn no mặc ấm. Ở nhà như thế, nhưng khi lấy chồng còn khổ hơn, nàng lấy phải một con ma bệnh, tuy vợ chồng ân ái là thế, nhưng bao nhiêu tiền của lần lượt đội nón ra đi theo căn bệnh của chồng nàng. Việc duy nhất hắn ta làm đúng là để lại cho nàng một đứa con để thủ thỉ. Trời bất công, ông không muốn nàng hạnh phúc, nên sau khi chồng mất được một năm, con trai nàng cũng bạo bệnh mà qua đời. Lúc này, mẹ kế vì bạc, đã ép gả nàng đến Tống gia, đây chính là nguồn cơn gây nên cái chết tang thương của nàng. Có lẽ người mẹ ở trên trời của nàng xót thương cho đứa con gái số khổ, bà đã cho nàng trọng sinh lại thời điểm sau khi con trai và chồng đầu mất. Tại đây, nàng nhất quyết thề, dù làm thê nhà nghèo cũng không bước vào làm thiếp nhà giàu. Cũng tại đây, nàng gặp được anh chồng, người anh cả của chồng nàng đã bỏ xứ ra đi từ lâu rồi. Anh mang trong mình một khuôn mặt không được bắt mắt, rổ rá cạp lại họ nên duyên. Bằng kiến thức từ kiếp trước, nàng dần gây dựng một cuộc sống mới tốt hơn, có chồng, có con, giúp đỡ anh chị em trong nhà. Truyện này tuy có cực phẩm, nhưng không quá thủ đoạn, truyện nhẹ nhàng, thích hợp cho những ngày làm việc căng thẳng đó. Mời các bạn đón đọc Làm Quả Phụ Thật Khó của tác giả Thanh Phong Noãn.
Không Có Lai Sinh
Kiếp trước Thanh Liên chưa từng hối tiếc điều gì, nàng một lòng hộ chủ. Vương phi là người có ơn có nghĩa, nàng vì Vương phi gánh chịu kiếp nạn cũng không tính là gì. Chỉ là...một ánh mắt đã khiến nàng vương vấn, từ giây phút đó nàng đã quyết định hủy mình chỉ để không phải thẹn với ai. Vốn tưởng rằng chỉ có bản thân tự đa tình, không ngờ khi làm linh hồn cô lãng nàng thấy hắn...hắn vẫn lạnh lùng như vậy, hiên ngang trên chiến trường, lập nhiều công lơn, nhưng luôn cô độc một mình. Cuối đời, trước khi chết, nàng nghe rõ hắn gọi. Gọi ” Liên nhi.” Nàng chọn lựa, giữa vinh hoa kiếp sau được hưởng và cơ hội làm lại. Nàng phải chăng đã phụ hắn, làm hắn lỡ cả đời. *** -Tô Thanh Liên, qua đời năm mười sáu tuổi. Chưa hết dương thọ. Có công với quốc gia. Sau khi hết thời gian tại thế, được đầu thai làm Tam công chúa nhà Lương, cả đời bình an, cùng tướng công hưởng phước đến cuối đời. Một sợi chỉ hồng duyên phận chuẩn bị cột lấy hai số phận. Tướng công kiếp sau của nàng là chuyển thế của Vũ khúc tinh, Nhan Triệt, sẽ cùng lúc được đầu thai với Thanh Liên. Thanh mai trúc mã. Ân ái đến già. Một lúc nữa qua cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà sẽ quên hết toàn bộ ký ức. Tô Thanh Liên, Vương phủ, Vương phi. Lưỡi kiếm kề ngay cổ. Giọt nước mắt của Vương phi. Kiếp này nàng không có gì ân hận. Ân tình cứu mạng của Vương phi cũng đã trả vẹn toàn. Chỉ có….   Mời các bạn đón đọc Không Có Lai Sinh của tác giả Phong Ca.
Gái Già Gả Bảy Lần
Người dịch+edit: Dươngnga199615 (vài chương đầu vì chưa tìm được bản tiếng Trung nên đã phải sử dụng bản convert, nhưng sau đó đã có bản tiếng Trung để dịch rồi nên mình để là: vừa dịch + edit). Trong quá trình dịch truyện sẽ vẫn có nhiều sai sót. Cảm nhận: Truyện hay, nhẹ nhàng, lúc hài, lúc buồn man mác muốn khóc. Nghe nói trong kinh thành già trẻ gái trai ai ai cũng đều biết có 2 người, một là hoàng đế, người thứ hai là cô gái già nhà họ Chân. Cũng nghe nói ai mà nghe đến cũng sợ mất mật cũng có 2 người, một là hái hoa đạo tặc – Sơn lão yêu, một là gái già họ Chân liên tục khắc 6 vị hôn phu chết. Tôi tên thực là Ly Xuân và cũng đúng là người mà mọi người gọi là gái già họ Chân. Kỳ thật tôi cũng chưa già, xem ra thì tuổi mới tròn đôi mươi, nhưng cuộc sống  thực khổ, tôi đã gả sáu lần rồi vẫn không thành, nhưng ai mà biết được tôi biết đâu lại có thể gả lần bảy ấy chứ. *** Review Sâu Ăn Hại: Gồm có 3 quyển Quyển 1: Vân Phi Bạch – Chân Ly – Vân Châu Quyển 2: Hé lộ kiếp trước của cả ba người và mối tình duyên oan trái không dứt được… Quyển 3: Đại kết cục Tuy rằng viết ở bối cảnh cổ đại, nhưng lời văn và các chi tiết tác giả sử dụng đều không khác gì hiện đại cả, nên mình chỉ dám xếp nó vào thể loại huyền huyễn thôi. Nữ chính – Chân Ly Xuân/ A Ly. Con gái độc nhất của nhà họ Chân, ông của nàng được mệnh danh “Thần y”. Xinh đẹp nhưng mệnh số không tốt, liên tục khắc chết sáu vị hôn phu trước của mình. Cả đời nàng đều gắn với bốn chữ “Mệnh không trọn vẹn”. Thế nhưng người con gái ấy không khuất phục số phận, ly rồi lại hợp, đến cuối cũng có thể hưởng một hạnh phúc trọn vẹn. Kiếp trước A Ly là một giọt lệ của Phật, rơi xuống lòng sông Vong Xuyên ở địa ngục mà hóa thành Thủy quỷ. Kiếp mệnh không trọn vẹn, không cha không mẹ, nhưng không bao giờ nàng gục ngã trước số phận. Thủy quỷ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu đó, đã vô tình làm say đắm cả hai “nam nhân”, chỉ đáng tiếc là tình duyên lỡ dở, chỉ đành hẹn tới kiếp sau gặp lại… Lần này chắc chắn, nàng sẽ không buông tay nữa… Nam chính – Vân Châu/ Vong Xuyên. Nhị công tử của Vân gia. Kiếp trước là Minh Thái tử của Minh giới (Âm phủ). A Ly gọi anh là “tiểu ca ca”. Là người đầu tiên yêu A Ly, cũng được A Ly yêu thực lòng, nhưng hai người không vượt qua được số phận. A Ly suýt nữa đã khắc chết anh, sau đó vì muốn cứu anh mà cả hai cùng uống Vong Tình thủy. Nhưng tình duyên lại không đứt được. Cuối cùng, khi A Ly muốn đầu thai, Vong Xuyên vì ngăn cô mà lao xuống theo… Đến khi trở thành Vân Châu, từ nhỏ đã nguyện ý chăm sóc, yêu thương A Ly. Vượt qua bao gian nan trắc trở của số phận, hai người đã kết thành vợ chồng. A Ly bị mù, anh chăm sóc; A Ly qua đời, anh nuôi con. Lại nguyện ý chờ hết năm này sang năm khác để nguyên thần A Ly hồi phục, biết đâu, nàng có thể trở lại..? Nam thứ – Vân Phi Bạch/ Ngọc Hành. Đại công tử của Vân gia. Là người đầu tiên A Ly thích trong cả hai kiếp, cũng là người hai lần khiến trái tim nàng tan nát. Kiếp trước là Ngọc Hành công tử, là tiên nhân trên trời. Anh và A Ly vốn dĩ không thể ở bên nhau. A Ly thích anh, nhưng anh cũng nhìn thấy tình yêu trong đôi mắt Vong Xuyên, anh buông tay. Sau khi uống Vong Tình thủy, A Ly lại thích anh, chỉ có điều lần này anh đã vì cô mà kháng chỉ Thiên Đình, phải đầu thai làm người bình thường.  Kiếp này, Chân Ly thích Phi Bạch, muốn cùng anh sống trọn đời. Sét giáng xuống, trời đổ mưa, Phi Bạch mất trí nhớ. Phi Bạch thích Chân Ly, muốn hai người mãi mãi bên nhau, quay một vòng, anh đã lại quên hết. Anh và Chân Ly chỉ có thể nói là “hữu duyên vô phận”, giống như Chân Ly đã nói “Tôi nợ Ngọc Hành. Hai lần gặp, hai lần quên, coi như trả hết nợ cho huynh ấy.” Đây không phải là một câu chuyện gì đặc biệt lắm. Nội dung thường thường, cốt truyện cũng không đặc sắc. Cách viết của Hoa Minh chẳng thuộc cổ đại cũng không phải hiện đại, nhưng không hiểu sao mình lại bị hấp dẫn. Đây là cuốn truyện đầu tiên khiến mình cùng khóc, cùng cười với nhân vật. Lời văn chậm rãi như đang kể truyện, nhưng chính cái tự nhiên mà tưởng như thờ ơ đó lại khiến bạn cảm thấy đau đớn, xót xa cho từng nhân vật. Đặc biệt là A Ly. Ông mất, cha mất, rồi với một câu nói nhẹ nhàng “Được, cũng được lắm.”, chính nàng cũng ra đi, không biết đã lấy đi bao nhiêu nước mắt của người đọc. Có thể nói rằng, chính giọng văn chứ không phải cốt truyện hay nhân vật như bình thường, đã lôi cuốn người đọc đi hết câu chuyện. Ban đầu thì mình không thích cách bạn ấy dùng ngôi “tôi” cho lắm, vì đây bối cảnh của chuyện vốn đặt ở cổ đại mà. Nhưng sau đó, mình mới nhận ra đây là huyền huyễn, hơn nữa cách viết của tác giả cũng không phân định rạch ròi cho lắm, nên cũng không dám có ý kiến gì nữa. Còn lại thì đều ổn cả. Không phải là một câu chuyện bi lụy, ướt át, hay có những đoạn cao trào đầy kịch tính, nhưng nếu bạn đang tìm một truyện có chất nhẹ nhàng, tự nhiên, vui buồn xen kẽ mà vẫn đáng nhớ thì có lẽ đây là lựa chọn dành cho bạn. *** Reviewed Dạ Vũ: Mới đầu nhảy hố mình còn tưởng đây là truyện hài, thứ nhất là bởi cái tên truyện, thứ hai là bởi giọng văn tưng tửng của tác giả. Nhưng thực ra đây là truyện ngược, kể về mối tình trải dài 2 kiếp từ Minh giới đến Nhân giới, chìm đắm trong sự mờ mịt, nhớ nhớ quên quên của ba nhân vật : Vong Xuyên, A Ly và Ngọc Hành. Theo mạch truyện mà tác giả kể thì : Quyển 1 kể mối tình của các nhân vật khi ở Nhân giới (tức kiếp thứ hai – hiện tại). Quyển 2 quay trở về kể lại mối tình của các nhân vật ở Minh giới (tức kiếp trước – quá khứ), từ đó thân phận, mọi khúc mắc hay những mối quan hệ chưa rõ ràng ở kiếp thứ 2 sẽ được giải đáp. Quyển thứ 3 là kết cục (hiện tại), nữ chính sau khi nhớ lại mọi chuyện kiếp trước thì quay trở về bên nam chính. Tuy nhiên để xâu chuỗi tình tiết theo đúng thứ tự thời gian, mình sẽ tóm tắt quyển 2 trước, tức là mối tình ở kiếp đầu tiên. Có 3 quyển vậy thôi, nghĩ là dài nhưng thực ra truyện ngắn lắm, đọc liền trong một đêm là hết à. Kiếp trước nàng là một giọt lệ của Phật, vô tình rơi xuống sông Vong Xuyên, trở thành một Thủy quỷ (ma nước) không rõ lai lịch, không cha không mẹ nên luôn bị mọi người cười nhạo. Nàng sống giữa lòng sông Vong Xuyên, bên trên có cây cầu tên Nại Hà, phía đối diện có Mạnh bà bà mở quán bán canh. Lần đầu tiên nàng gặp Vong Xuyên – một tiểu nam quỷ cũng không có cha mẹ, là khi hắn đang ngồi khóc thút thít trên bờ sông. Nàng lập tức coi hắn là tri kỷ. Năm ấy nàng ba trăm tuổi, Vong Xuyên năm trăm tuổi. Ngày nào nàng cũng đứng trên cầu chứng kiến cảnh người đến người đi, nên hắn đặt cho nàng cái tên A Ly. A Ly A Ly, biệt ly, ly biệt, kẻ ở bịn rịn, người đi lưu luyến… Cứ thế, hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa, cùng nắm tay nhau trải qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp. Lúc năm trăm tuổi, nàng cướp bánh bao cho hắn ăn rồi bị mười tên quỷ cầm chày đuổi theo, nàng hứa sẽ bảo vệ hắn suốt đời. Năm bảy trăm tuổi, nàng ra chợ mua nơ bướm về buộc lên tóc, kết vòng hoa đội lên đầu, leo lên cây chờ hắn đến. Lúc chín trăm tuổi, nàng tò mò hỏi hắn : “Thích nghĩa là gì?”, hắn chỉ biết đỏ mặt mà đáp : “Đây là vấn đề rất thâm ảo.” Lên một ngàn tuổi, được Nhị Đản nhà bên tỏ tình, nàng lại đem thắc mắc trong lòng ra hỏi Vong Xuyên : “Thích là gì vậy?”. Hắn trầm tư một lát, rồi bảo nàng : “Chạm miệng vào mặt ta một chút.” Nàng làm theo lời hắn, nhưng vẫn lắc đầu, mù mịt không biết thích rốt cuộc là gì. Một ngàn ba trăm tuổi, hắn phải rời xa nàng, đi xa để bái sư học nghệ, hắn đeo khối ngọc vào cổ nàng hẹn ước : “Chờ ta trở về nhé”. Hắn nói sẽ đi biệt khoảng ba trăm năm, ngày nào nàng cũng ôm thân cây, mắt trông về hướng Đông xa tít thành thành thật thật chờ đợi hắn. Hết một ngày nàng lại dùng dao vạch một đường trên thân cây. Thân cây giờ đây đã chi chit vết khắc, là cái cây tương tư của nàng. Vừa tròn một ngàn năm trăm tuổi, Vong Xuyên vẫn chưa trở về, nhưng nàng lại gặp được một nam tử khác, lam công tử Ngọc Hành. Ánh mắt hắn lộ ý cười như mặt hồ gợn sóng lăn tăn, khiến cho lòng nàng như có một đóa hoa đuôi chó nở rộ. Bắt đầu từ đây, nàng từ chờ đợi một người trở thành hai người. Hắn trở về đúng lúc nàng đang tỏ tình với Ngọc Hành công tử. Nhìn cái mặt đen sì sì của Vong Xuyên, nàng không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy. Một lần khác, nàng không kìm lòng được bèn hôn vào má Ngọc Hành một cái, quay đầu lại lại thấy sắc mặt âm u giận giữ của Vong Xuyên. Nàng thấy khó hiểu, có chút lo lắng, sững sờ gọi một tiếng “ca ca”, hắn lại lạnh nhạt xoay người bỏ đi. Lại một lần khác, nàng đến trước mặt hắn đọc lên hai bài thơ tình khiến hắn vui sướng khôn tả. Hắn hai mắt sáng như sao hỏi nàng : “Thơ này là viết cho ta à?”. Nàng vân vê góc áo : “Là viết cho Ngọc Hành công tử”… Nàng chỉ biết nàng thích Ngọc Hành, thích nụ cười của huynh ấy, mỗi lần gặp huynh ấy trong lòng sẽ như có đóa hoa đuôi chó nở rộ.  “Rốt cuộc yêu là gì vậy?” “Yêu chính là một người biến thành nốt ruồi sa trong tim muội, in dấu rồi sẽ không gạt bỏ đi được, không phải, là sẽ chảy máu, sẽ đau đớn.” Rõ ràng nàng biết mình thích Ngọc Hành, nhưng hình bóng xuất hiện trong giấc mơ của nàng lại luôn là Vong Xuyên. Nàng trong giấc mơ rất táo bạo, đến gần hắn, cầm lấy tay hắn, hôn lên mặt hắn. Mỗi lần nhìn thấy hắn nàng lại thẹn thùng, mặt vô cớ đỏ đỏ hồng hồng như quả trứng mừng hỉ. Nàng lại mang thắc mắc ấy nói cho hắn nghe, hắn mừng rỡ nói rằng nàng đã hoài xuân, cuối cùng đã thông suốt rồi. Hoài xuân là cái gì? Là gió xuân phơi phới, xuân tâm nảy mầm? Nàng hiểu ra rồi, nàng hoài xuân là bình thường, mơ thấy Vong Xuyên cũng là bình thường, không phải bệnh gì hết. Vậy là nàng yên tâm tiếp tục hoài xuân. A Ly thực sự rất ngốc, lớn bằng này rồi mà vẫn không hiểu yêu là gì. Nàng đã yêu Vong Xuyên từ rất lâu mà không nhận ra, lại chỉ biết rằng mình vừa gặp đã thích Ngọc Hành công tử. Duyên phận đôi lúc trêu ngươi như vậy đó. Nàng là giọt lệ Phật tu thành hình người cho nên bản mệnh không trọn vẹn, sẽ khắc người khác. Trớ trêu thay, người nàng khắc lại chính là Vong Xuyên. Một lần hắn suýt mất mạng, hôn mê mãi không chịu tỉnh. Nàng rất sợ hắn sẽ chết, sẽ rời bỏ nàng mà đi, cho nên nàng cho hắn uống nước Vong Tình, sau đó nàng cũng uống. Cuối cùng hắn tỉnh lại, còn nàng đã quên mất hắn. Ký ức trong một ngàn năm trăm năm đã không còn, hình bóng chàng thiếu niên cùng nàng lớn lên ấy đã sạch sẽ trắng trơn. Một lần nữa nàng gặp lại Ngọc Hành, lại đem lòng yêu hắn, đồng ý ở bên hắn. Nàng rất thích ngồi dưới gốc cây kia, trên đó loang lổ vết dao khắc, mỗi vết lại chứa đầy tâm tình, vui mừng, sầu tủi lẫn nhớ mong, hoài niệm. Nàng ngồi đó chờ Ngọc Hành, không hề biết rằng năm xưa nàng cũng đã từng ngồi ở nơi đây, đã từng mòn mỏi chờ đợi một bóng hình hàng ngàn năm. Nhưng bất ngờ Ngọc Hành được Thiên Quân ban chỉ tứ hôn gả cho công chúa Ngọc Trợ, hắn kháng chỉ, liền bị giáng xuống trần gian vĩnh viễn không quay về được. Nhìn hắn từ từ biến mất khỏi tầm mất, nàng đau lòng nghĩ, nếu Ngọc Hành không ở đây thì nàng ở lại còn ý nghĩa gì? Vậy là nàng nhắm mắt lại, đứng trên cầu luân hồi, gieo mình nhảy xuống đi theo hắn. Vào giây phút cuối cùng kia, nàng nghĩ đến Ngọc Hành, nghĩ đến đôi mắt, hàng lông mày của Ngọc Hành. Nhưng từ lúc nào, trước mắt nàng lại “hiện lên một đôi mắt khác, đơn thuần, nồng ấm, thâm trầm, mỉm cười, giận dữ…” Là ai kia? Phải chăng là người nàng đã bỏ lỡ trong kiếp này, là người nàng đã lãng quên trong kiếp này, là người nàng yêu bằng cả trái tim và nhiệt huyết mà không hề hay biết? Vong Xuyên… Hắn nhảy xuống cùng nàng, bắt đầu một duyên kiếp mới. ……………… Trong kiếp thứ hai này, nàng là Chân Xuân Ly, được người đời gọi là “gái già họ Chân”, nguyên nhân bởi nàng có bản mệnh khắc phu, sáu vị tân lang còn chưa kịp treo lồng đèn đỏ thì đã chết. Vong Xuyên đã luân hồi thành Vân Châu Vân nhị thiếu gia, gặp nàng lúc nàng 9 tuổi, hắn 12 tuổi. Hai đứa trẻ lại một lần nữa ở bên nhau, chơi đùa cùng nhau, hắn là mối tình đầu của nàng. Nhưng hắn lại bỏ nàng đi biền biệt mấy năm, lúc gặp lại nhau thì nàng đã đem lòng yêu Vân Phi Bạch (Ngọc Hành chuyển thế). Mối tình tay ba lại tiếp diễn giống như kiếp trước. Vậy làm cách nào để nàng nhớ ra tất cả, bằng cách nào Vong Xuyên – A Ly, Vân Châu – Chân Ly trở lại bên nhau, mời các bạn đọc tác phẩm. Mới tóm tắt có một kiếp thôi mà mình đã kể lể dông dài quá, nói nhiều mất hay a. Mời các bạn đón đọc Gái Già Gả Bảy Lần của tác giả Hoa Minh.