Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bóng Hình Của Gió

Tên eBook: Bóng hình của gió (full prc, pdf, epub)  Tác giả: Carlos Ruiz Zafón Thể loại:  Lãng mạn, Tiểu thuyết, Văn học Tây Ban Nha Công ty phát hành: Nhã Nam  Nhà xuất bản: NXB Văn Học  Ngày xuất bản: 05/2014  Kích thước: 15 x 24 cm    Giá bìa: 118000 VNĐ   Hình thức: Bìa mềm  Chủ dự án: Phi Phi Yên Vũ  Chụp pic: Thiên Thiên  Type: Sư Tử, Aoi ChanChan, Quỳnh Như Nguyễn, Mai Ice, Yen Phan, Bon Bon, Kim Trâm Đặng  Beta: Gomu Gomu  Tạo prc: Annabelle Tran  Nguồn: Hội chăm chỉ làm eBook free  Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Tác giả Carlos Ruiz Zafón (sinh ngày 25/09/1964) Là một trong những nhà văn Tây Ban Nha thành công nhất hiện nay. Ông là tác giả nhiều tiểu thuyết viết cho lứa tuổi thiếu niên như El principe de la niebla (The Prince of Mist, 1993), El palacio de la medianoche (1994), Las luces de septiembre (1995) và Marina (1999). Năm 2001, ông cho in Bóng hình của gió (La sombra del viento) về sau bán được hàng triệu bản trên thế giới, được giới phê bình khen ngợi và giành được nhiều giải thưởng quốc tế. Sau đó, năm 2008, ông cho ra đời El juego del angel (Trò chơi của thiên thần), và El prisionero del cielo (Tù nhân của trời, 2011), hai cuốn trong một bộ tứ khởi đầu bằng Bóng hình của gió. Sách của Zafón đã được dịch ra hơn 40 thứ tiếng trên thế giới. “Một trong những cuốn tiểu thuyết hiếm hoi kết hợp cốt truyện đặc sắc với văn chương kỹ tuyệt... chỉ cần người này bảo người kia thôi cũng đã thành sách bán chạy.” -Sunday Times- “Zafón đưa vào câu chuyện một liều lượng tình yêu thật lớn, rồi thì đủ ma thuật, đủ giết người và đủ điên loạn để khiến ngay cả người đọc miễn cưỡng nhất cũng bị hút vào không dứt ra được. Hay đến kinh người.” -Elle- “Bóng hình của gió là một tiểu thuyết đầy những huy hoàng lừa mị và những cửa bẫy kêu ken két, một tiểu thuyết mà ngay cả các tuyến truyện phụ cũng có tuyến truyện phụ riêng... một tiểu thuyết hay vô cùng.” -Stephen King- ***   Nghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị Lãng Quên, nơi chốn mang cái tên kỳ dị này ẩn chứa những gì? Sau khi Daniel Sempre, mười tuổi, mang ra khỏi đó một cuốn sách do cậu tự chọn với sự cho phép của cha, gần như ngay sau đó cậu bị một kẻ lạ gớm ghiết đáng sợ có khuôn mặt hoàn toàn biến dạng theo sát gót. Hắn muốn gì? Cuốn sách kia, Bóng hình của gió mà cậu giữ trong tay, nó hay tác giả của nó mang những bí mật u tối nào khiến cho dường như nhiều phận người bị liên lụy với nó đến vậy? Trong cơn xoáy lốc chầm chậm nhưng chết chóc tỏa ra từ Bóng hình của gió và những bí ẩn đằng sau nó, Daniel phải chiến đấu ra sao để bảo vệ người mình yêu cũng như những người khác ban đầu xa lạ song cũng dần dần trở nên thân thiết với cậu?   ~*~   Một câu chuyện thật đẹp nơi mà tình yêu, hận thù, tình bạn, ý thức nghĩa vụ... đều tuyệt đỉnh. Và bàng bạc khắp là thành phố Barcelona, thủ phú xứ Catalan nước Tây Ban Nha, kỳ vĩ, diễm lệ, bí ẩn, một trong những nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết. *** Nghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị Lãng Quên   -o0o-   TÔI VẪN CÒN NHỚ CÁI NGÀY CHA DẪN TÔI tới Nghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị Lãng Quên lần đầu tiên. Đó là vào đầu hè năm 1945, chúng tôi rảo bước qua những con phố của một Barcelona bị giam hãm dưới những khoảng trời xám tro khi bình minh trút xuống Đại lộ Rambla de Santa Mónica một dòng sáng cuồn cuộn sắc đồng đỏ.   “Daniel, con không kể với bất kỳ ai những gì sắp thấy ngày hôm nay,” cha tôi cảnh cáo. “Kể cả cậu bạn Tomás của con. Không một ai hết.”   “Kể cả mẹ ư?”   Cha tôi thở dài, lẩn vào sau nụ cười buồn cứ đằng đẵng bám theo ông suốt đời như một cái bóng.   “Đương nhiên là với mẹ thì được,” ông trả lời, lòng nặng trĩu. “Chúng ta không giữ bí mật gì với mẹ cả. Con có thể kể cho mẹ mọi chuyện.”   Không lâu sau cuộc nội chiến, một đợt dịch tả bùng phát đã đem mẹ tôi đi mất. Chúng tôi an táng bà trên đồi Montjuïc vào ngày sinh nhật lần thứ tư của tôi. Điều duy nhất tôi nhớ được là hôm ấy trời mưa cả ngày lẫn đêm, và khi tôi hỏi cha liệu phải chăng Thượng đế cũng đang khóc thương, ông đã không thể cất tiếng trả lời. Sáu năm sau đó sự vắng bóng của mẹ vận còn đọng lại trong bầu không khí bao trùm quanh cha con tôi, một sự câm lặng đến chói tai mà tôi mãi không học được cách khắc chế bằng lời nói. Hai cha con tôi sống trong một căn hộ tầm tầm trên khu phố Santa Ana, cách quảng trường nhà thờ một quãng ngắn. Căn hộ của chúng tôi nằm ngay trên tiệm sách, một cửa tiệm tạp nham nhưng đầy sức quyến rũ, nơi đặc biệt chỉ chuyên mua sách hiếm và sách cũ – một di sản ông tôi để lại, mà cha hy vọng một ngày kia tôi sẽ kế thừa. Lớn lên giữa bao cuốn sách, tôi kết thân với những người người bạn vô hình trong các trang giấy dường như đúc từ bụi mà thành và mùi của họ đến tận bây giờ hai tay tôi vẫn còn mang đậm. Lúc còn nhỏ tôi học được cách chìm vào giấc ngủ giữa khi đang nói chuyện với mẹ trong bóng tốicăn phòng ngủ của tôi, thao thao với bà về những sự kiện trong ngày, chuyến phiêu lưu của tôi ở trường, những điều tôi được thầy cô chỉ dạy. Tôi không nghe được giọng nói hay cảm nhận được những vuốt ve của bà, nhưng sự rạng ngời và hơi ấm của bà ngập tràn mọi ngóc ngách trong ngôi nhà, và với sự ngây thơ của những đứa trẻ vẫn còn đếm ssược số tuổi của mình trên mười đầu ngón tay, tôi tin rằng nếu tôi nhắm mắt lại và thủ thỉ với mẹ thì mẹ có thể nghe thấy giọng tôi dù bà có đang ở nơi đâu đi nữa. Có đôi lần khi đang ngồi trong phòng ăn , cha nghe thấy tôi đang lầm rầm, ông thầm khóc trong im lặng.   Vào buổi sáng tháng Sáu hôm đó, trời vừa hừng sáng tôi đã bật dậy hét toáng lên. Tim tôi đấp thình thịch trong lồng ngực như thể chính linh hồn tôi đang muốn xé toang lối ra và   bỏ chạy khỏi thang gác. Cha vội vã xộc vào phòng và bao bọc tôi trong vòng tay ông, gắng sức trấn an tôi.   “Con không thể nhớ nổi. Con không nhớ được khuôn mặt của mẹ,” tôi thều thào, không ra hơi.   Cha siết chặt tay tôi.   “Đừng lo, Daniel. Cha sẽ nhớ cả hai chúng ta.”   Chúng tôi nhìn nhau trong căn phòng chạng vạng sáng, gắng sức thốt lên những từ ngữ vốn không hề tồn tại. Lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng cha đang già đi. Ông đứng dậy vén rèm để cho ánh ban mai nhợt nhạt tràn vào.   “Đi nào, Daniel, mặc quần áo vào. Cha muốn cho con xem một thứ,” ông nói.   “Có những thứ chỉ nhìn thấy được trong bóng tối,” cha tôi nói, thoáng lên một nụ cười bí ẩn dường như vay mượn đâu đó từ những cuốn tiểu thuyết lãng mạn của Alexandre Dumas cũ nát của ông.   Lính tuần tra ban đêm vẫn đang loanh quanh trên các con phố mù sương khi chúng tôi bước ra cửa chính. Hàng đèn đường dọc khu RamBlas phác nên một đại lộ trong làn sương sớm khi thành phố bát đầu thức tỉnh, giống như một bức tranh màu nước chầm chậm trở thành thực tại. Sau khi tới được phố Nhà Hát Cổng Vòm[1], chúng tôi tiếp tục đi dọc theo dãy mái vòm của con phố dẫn về phía quận Raval, cùng tiến vào một vòm mù sương xám. Tôi theo bước cha dấn sâu vào lòng con hẻm hẹp, giống một vết sẹo hơn là một con phố, cho tới khi hình bóng của khu Ramblas dần tan mất phía sau hai chúng tôi. Ánh ban mai bị những ban công và mái đua gạn xuống thành những dải sáng xiên yếu ớt hòa tan vào bầu không trước khi chạm được tới mặt đất. Cuối cùng cha tôi dừng lại trước một cách cổng lớn bằng gỗ chạm, úa đen vì ẩm mốc và thời gian. Trước mắt chúng tôi lù lù hiện ra một công trình mà trong mắt tôi trông như xác chết của một toà lâu đài, nơi chốn của những tiếng vọng và bóng đen.   [1. Nguyên gốc: Arco del Teatro.]   “Daniel, con không được kể với bất kỳ ai những gì sắp thấy ngày hôm nay. Kể cả cậu bạn Tomás của con. Không một ai hết.”   Một người đàn ông nhỏ thó với khuôn mặt diều hâu đóng khung trong mái tóc xám dày ra mở cửa cho chúng tôi. Đôi mắt ông xoáy vào tôi một ánh nhìn sâu thẳm đầy cảnh giác như của loài chim ưng.   “Chào buổi sáng, Isaac. Đây là con trai tôi, Daniel,” cha tôi thông báo. “Nó sắp mười một tuổi rồi, về sau cửa hiệu sẽ là của nó. Giờ là lúc nó nên biết tới nơi này.”   Người đàn ông tên Isaac gật đầu và mời chúng tôi vào. Một cảnh u minh nhuốm sắc xanh làm mờ đi các đường quanh lượn sóng của một cầu thang đá cẩm thạch và dãy tranh tường đầy các nhân vật là những thiên thần và các sinh vật trong truyền thuyết. Chúng tôi theo chủ nhà đi qua dãy hành lang nguy nga dẫn tới một đại sảnh lớn hình tròn, cả một vương cung thành đường bóng tối hình xoắn ốc cuộn lên, bị những tia nắng từ mái vòm bên trên xuyên thủng. Những lối đi giữa các giá cao lên kín sách từ chân đến đỉnh làm nên cả một mê cung như một tổ ong kết hợp từ vô số đường hầm, nấc thang, bậc thềm và cầu nối – cho thấy trước về một thư viện khổng lồ có cấu trúc hình học tưởng như không thể tồn tại trên đời. Tôi ngước lên nhìn cha, sững người kinh ngạc. Ông cười và nháy mắt với tôi.   "Chào mừng con đến với Nghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị Lãng Quên, Daniel.”   Tôi nhìn ra được chừng hơn chục người rải rác khắp các lối đi và thềm thư viện. Một vài trong số họ quay ra chào tôi từ xa, tôi nhận ra khuôn mặt các đồng nghiệp của cha tôi, họ là những người bạn cùng phường buôn sách cũ. Qua góc nhìn của đứa trẻ mới mười tuổi là tôi, họ trông như thể một hội kín các nhà giả kim đang nghiên cứu trong lén lút. Cha quỳ xuống cạnh tôi, đăm đăm nhìn vào mắt tôi mà nói bằng giọng thì thầm vốn chỉ dành để thốt ra các bí mật và lời thề.   “Đây là một nơi chốn của bí mật, Daniel, một thánh đường. Mỗi câu chuyện, mỗi tập sách con thấy ở đây đều chứa đựng một tâm hồn. Tâm hồn của người đã viết nên cuốn sách, của những người đã đọc, sống và mơ ước cùng nó. Mỗi lần một cuốn sách qua tay một người đọc khác, mỗi lần người nào đó lướt mắt qua từng trang sách là một lần linh hồn của cuốn sách ấy trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn. Thư viện này đã rất lâu đời khi ông con dẫn cha tới đây lần đầu, nhiều năm về trước. Có lẽ nó cũng nhiều tuổi như thành phố này vậy. Không ai biết rõ thư viện này có từ khi nào, hay ai đã lập ra nó. Dù vậy, cha sẽ truyền lại hết cho con những điều đã được ông con chỉ dạy. Khi một thư viện biến mất, hay một hiệu sách phải đóng cửa, khi một cuốn sách bị ký thác cho sự lãng quên, những người biết rõ nơi này như chúng ta, những người bảo hộ cho cuốn sách, phải đảm bảo rằng cuốn sách ấy được đem tới đây. Ở nơi này, những cuốn sách không còn được ai nhớ tới, những cuốn sách bị quên lãng theo thời gian, đều sẽ tồn tại mãi mãi, im lìm chờ một ngày kia tới được tay một người đọc mới. Ở cửa tiệm chúng ta mua đi bán lại những cuốn sách, nhưng thực tế chúng không hề có chủ. Mỗi cuốn sách con thấy ở đây đều từng là người bạn thân thiết nhất của ai đó. Giờ chúng chỉ còn mỗi chúng ta thôi, Daniel ạ. Liệu con có thể giữ kín một bí mật nhường này chăng?”   Ánh nhìn của tôi lạc lối trong sự kỳ vĩ và trò ảo thuật ánh sáng của thư viện. Tôi gật đầu, và cha khẽ mỉm cười.   “Con có biết điều tuyệt vời nhất trong chuyện này không?” ông hỏi.   Tôi lắc đầu.   “Theo truyền thống, khi ai đó tới đây lần đầu tiên, anh ta phải chọn một cuốn sách, bất kể cuốn gì, và nhận bảo trợ cho nó, đảm bảo rằng cuốn sách ấy sẽ không bao giờ biến mất, rằng nó sẽ mãi tồn tại. Đó là một lời thề vô cùng quan trọng. Nó sẽ theo con suốt cuộc đời,” cha tôi giải thích. “Hôm nay đến lượt con đấy.”   Trong suốt một tiếng rưỡi đồng hồ, tôi thơ thẩn trong lòng chốn mê cung quanh co ấy, hít thở trong mùi giấy cũ và bụi bặm. Tôi lướt tay qua hàng hàng gáy sách trên giá, trầm ngâm suy nghĩ xem mình sẽ chọn cuốn gì. Trong số những dòng nhan đề bị phai mờ theo thời gian, tôi nhìn ra các từ thuộc những thứ ngôn ngữ quen thuộc và những từ khác tôi không thể nhận biết. Tôi lang thang khắp những dãy dài lèn kín hàng trăm, hàng nghìn tập sách. Sau một hồi tôi chợt ngộ ra rằng giữa những trang bìa của mỗi cuốn sách kia đều tồn tại một vũ trụ không bờ bến đang chờ được khám phá, trong khi ấy, bên kia những bức tường này, tại thế giới bên ngoài, người ta để mặc cho cuộc sống trôi qua với những buổi chiều chìm đắm trong bóng đá và các xê ri kịch truyền thanh sướt mướt, hài lòng với chuyện chả quan tâm gì hơn những vấn đề của riêng mình. Có lẽ là chính cái ý nghĩ ấy, hoặc cũng có thể chỉ do ngẫu nhiên, hay do số phận  –  người họ hàng hoa mỹ hơn của sự ngẫu nhiên, song chỉ biết rằng đúng vào thời khắc ấy tôi thấy mình đã chọn được cuốn sách cần phải bảo trợ, hay có khi chính cuốn sách ấy mới bảo trợ cho tôi. Nó nổi bật một cách khiêm tốn trên góc một giá sách, bọc bìa da có màu rượu vang. Những con chữ nhan đề bằng vàng long lanh trong những giọt nắng từ mái vòm phía trên rỉ xuống. Tôi lại gần, vừa nhẹ nhàng mân mê dòng chữ bằng đầu ngón tay vừa thầm thì đọc lên:   BÓNG HÌNH CỦA GIÓ   Julián Carax   Tôi chưa bao giờ biết đến nhan đề hay tác giả này, nhưng tôi không để tâm tới điều đó. Ý đã quyết rồi. Cẩn trọng hết mức, tôi nhấc cuốn sách xuống giở lướt qua các trang giấy, mặc chúng khẽ kêu lật phật. Được giải thoát khỏi nơi giam cầm trên giá sách, Bóng hình của gió toả ra một đám mây bụi vàng óng. Hài lòng với lựa chọn của mình, tôi kẹp cuốn sách vào nách rồi lần ngược lại các bước chân mình trong thư viện để quay trở ra, với một nụ cười trên môi. Có lẽ bầu không khí mê ảo nơi đây đã mạnh hơn tôi, song dù sao tôi cũng chắc chắn rằng Bóng hình của gió đã nằm đây bao năm chỉ để đợi chính tôi, thậm chí có khi còn từ trước cả khi tôi ra đời.   CHIỀU HÔM ĐÓ, ở căn hộ trên phố Santa Ana, tôi nhốt mình trong phòng để nghiền ngẫm những dòng đầu sách. Trước khi kịp nhận ra, tôi đã mê đắm nó tự lúc nào. Cuốn tiểu thuyết kể câu chuyện về một người đàn ông trên hành trình tìm lại cha ruột của mình, người mà anh chưa từng được biết đến cho tới khi mẹ anh tiết lộ về sự tồn tại của ông lúc bà đang hấp hối trên giường bệnh. Câu chuyện về hành trình tìm cha ấy trở thành một cuộc phiêu lưu siêu tưởng mà trong đó nhân vật chính phải đấu tranh để giành lại thời thanh xuân đã mất, và trong đó bóng ma của một tình yêu bị nguyền rủa dần dần hiện ra ám ảnh anh cho tới tận hơi thở cuối cùng. Khi bí ẩn được hé lộ, câu chuyện gợi tôi nhớ đến một trong những con búp bê Nga, loại có thể chứa vô số bản sao mỗi lúc một nhỏ dần của chính nó ở trong mình nó. Từng bước từng bước câu chuyện cứ tách ra thành hàng ngàn câu chuyện, như thể cuốn tiểu thuyết đó bước vào một khu trưng bày gương kính, khiến nhân dạng của nó phân mảnh rồi tan hoà vào vô cùng tận những ảnh ảo phản xạ. Từng phút từng giờ lướt qua cứ nhanh như trong mơ. Khi tiếng chuông nhà thờ báo hiệu nửa đêm, tôi hầu như chẳng nghe thấy. Dưới ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn bàn hắt xuống, tôi bị ném vào một thế giới xa lạ đầy những hình ảnh và xúc cảm, với những nhân vật mà với tôi cũng thật như bầu không khí tôi đang hít thở. Trang này nối tiếp trang kia, tôi mặc cho bản thân bị ma thuật của cuốn sách và thế giới bên trong nó bỏ bùa hoàn toàn, cho tới khi hơi thở của bình minh chạm tay vào cửa sổ phòng và đôi mắt mỏi mệt của tôi lướt qua trang cuối cùng. Tôi nằm trong ánh mờ nhập nhoạng sắc xanh với cuốn sách trên ngực, lắng nghe tiếng lầm rầm của thành phố còn say ngủ. Mắt tôi dần trĩu nặng, nhưng tôi cố cưỡng lại cơn buồn ngủ. Tôi còn chưa muốn ma thuật của câu chuyện tan biến đi, cũng chưa muốn nói lời chia tay với những nhân vật trong đó.   MỘT LẦN NỌ, trong cửa hàng sách của cha, tôi nghe một khách hàng quen nói rằng hiếm có gì để lại dấu ấn trong lòng người đọc sâu đậm như cuốn sách đầu tiên tìm được đường vào trái tim người đó. Những hình ảnh đầu tiên ấy, tiếng vọng của những từ ngữ mà ta tưởng mình đã bỏ quên lại phía sau tự khi nào, chúng vẫn đồng hành cùng ta trong suốt cuộc đời, chúng khắc tạc một lâu đài trong ký ức ta, nơi mà sớm hay muộn – bất kể ta có đọc bao nhiêu cuốn sách, khám phá ra bao nhiêu thế giới, thậm chí học được cách lãng quên bao nhiêu điều  –  chúng ta vẫn sẽ quay trở lại. Với tôi, những trang sách nhiệm mầu đó sẽ luôn là những trang sách tôi khám phá ra trong hành lang nơi Nghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị Lãng Quên      Mời các bạn đón đọc Bóng hình của gió của tác giả Carlos Ruiz Zafón.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mảnh Đất Lắm Người Nhiều Ma
Mảnh đất lắm người nhiều ma của Nguyễn Khắc Trường đặt ra và gây được ấn tượng ở các vấn đề chìm và nổi, ở bề mặt và bề sâu trong sự đan xen giữa nền nếp ý thức và sinh hoạt tinh thần ở nông thôn nói chung, trong những người nông dân nói riêng; các vấn đề gia tộc và dòng họ; hôn nhân và gia đình; các quan hệ làng xã và lề thói nông xã... Không chỉ là chất thơ mà còn là bi kịch, và là những bi kịch gọi nhau. Không chỉ những con người nhân danh đủ dạng trong thế bài trừ tiêu diệt lẫn nhau mà còn là đủ những người dị dạng bị đẩy ra hoặc hút vào những giao tranh quyết liệt đó. Tóm lại đó là nông thôn trong một tổng chân dung những con người vừa là tội nhân vừa là nạn nhân, mà lịch sử đang giao cho họ một trách nhiệm có lẽ là quá lớn, quá tầm của họ; nhưng lại không thể chuyển cho ai khác, vì nói như Ăng-ghen, vẫn phải rđặt lên vai những con người do lịch sử để lại... Tuy vậy, truyện không làm cho người đọc bi quan. Có thể do giọng điệu hài hước của tác phẩm. Có thể do kết thúc sáng sủa của câu chuyện tình, sự thức tỉnh của chiến thắng của cá nhân và hạnh phúc cá nhân trước uy quyền dòng họ. Nhưng chủ yếu có lẽ là ở chỗ tác phẩm cho người ta nghe thấy tiếng dội của một thời đại mới đang vang động từ trong hậu trường: nhân dân đang thực hiện quyền dân chủ của mình. Âm khí còn nặng nề nhưng dương khí đã bắt đầu phát triển. Thế giới ma quỷ đã rơi vào khủng hoảng dữ dội để tự huỷ diệt do những xung đột của chính bản thân nó. Cuốn sách không chỉ dừng lại ở việc miêu tả mối quan hệ dòng họ, nhưng những trang tâm đắc nhất hình như không ngoài việc miêu tả ấy. Một văn phong mang dáng dấp của Tắt đèn, từ cách lựa chọn thời gian để biểu đạt (thời kỳ giáp hạt ở nông thôn luôn mang ý nghĩa điển hình), đến số phận của bà Son, cô Đào, lão Quềnh... Nhưng nét hiện đại đã chen vào trong câu văn của Mảnh đất lắm người nhiều ma. Từ sử dụng độc đáo và đích đáng các khẩu ngữ, thành ngữ, đến việc ẩn giấu, lẩn quẩn một giọng điệu bi hài để soi xét và nghiền ngẫm tận tâm can con người. Trang viết của Nguyễn Khắc Trường, vì vậy quánh đặc hệt như một thứ nước cốt mà ai đó, những nhà văn ít tài năng có thể pha loãng ra làm văn của mình. *** Trong tiểu thuyết Mảnh đất lắm người nhiều ma nhân vật dường như tự bộc bạch nỗi lòng của mình mà không cần đến sự khơi gợi hay thúc ép của tác giả.Tất cả những tình huống bi kịch trong tiểu thuyết được tác giả giải thích dưới hình thức châm biếm, hài hước. Đằng sau giọng điệu cười đùa bỡn cợt là một tấm lòng yêu thương ưu ái với đời. Đọc những dòng viết về lão Quềnh bị chôn lần thứ hai, bạn không khỏi thấy đau đớn “lão phải hy sinh một lần nữa để cứu danh dự cho người khác đấy”. Mỗi một nhân vật của Nguyễn Khắc Trường đều có một cá tính riêng biệt độc đáo không giống bất cứ ai, không trùng lặp. Mưu mô thủ đoạn như Thủ, Phúc, láu lỉnh cơ hội như Sửu, nhu nhược cả tin như Son, mạnh mẽ, quyết liệt, bộc trực như Đào, Tùng, Minh... tất cả tạo nên một bức tranh sinh động về cuộc sống của những người dân quê. Bên trong những con người dân quê đó, bên cái phần người là phần ma, ma quỷ ám ảnh cuộc sống con người. Nó chi phối làm tê liệt các giác quan khỏe khoắn của biết bao người về cuộc sống. Nhiều đoạn văn trong Mảnh đất lắm người nhiều ma sắc lạnh gây một cảm giác rờn rợn khi đọc.Giá trị thẩm mỹ cao nhất của tác phẩm văn học là hình tượng nghệ thuật. Tác giả Nguyễn Khắc Tường đã góp phần vào cho nền tiểu thuyết hôm nay những hình tượng nhân vật mang giá trị thẩm mỹ giáo dục sâu sắc. *** Không dè cái đói giáp hạt này lại có đủ móng vuốt nhảy xổ vào cả xóm Giếng Chùa, xóm vẫn quen đứng đầu về cái sang cái giàu toàn xã. Nơi đây nếu tính từ phía bắc xuống, là địa danh cuối cùng của đất trung du. Có đủ sông ngòi đồi sim: ruộng lúa. Làng vẫn còn khung cổng tiên cổng hậu như hai ụ súng ở đầu bắc và đầu nam. Những phiến đất nung màu gan gà vừa to vừa dày ốp khít vào nhau, chắc đến đập không vỡ. Con đường chính giữa làng dài một cây số được lát bằng gạch vồ mua từ dưới Hương Canh - Vĩnh Phúc, mà lát nghiêng, nên bây giờ vẫn chắc khừ. Có số gạch lát đường này là bởi ngay xưa làng có lệ mỗi đám cưới phái nộp 200 viên. Trai làng lấy gái làng nộp 200 thế tức là môi bên có một trăm viên thôi. Nhưng nếu trai gái làng đi lấy vợ chồng ở đồng đất khác, thì gia đinh cứ cũng phải chồng đủ 200 viên. Thế mới biết ngay một làng nhỏ như cái mắt muỗi, người ta cũng không khuyến khích xuất dương, không thích mở cửa ra ngoài! Làng còn quy định những người đỗ đạt từ tú tài trở lên được nhận chức từ lý trưởng trở lên, và cả thành phân này nữa, ấy là những cô theo cách gọi nôm na là hoang thai cũng phải nộp 200 viên gạch vồ. Thành thử đường làng được lát bằng những niềm vui hạnh phúc, sự kiêu hãnh, chức danh và được lát bằng cả nỗi khổ đau ê chề của những mảnh đời. Nếu ví cả xã là cái bánh, là bông hoa, thì Giếng Chùa là cái nhân đường cái nhị mật: nghĩa là nơi có lề thói nhất, cái sang và cả cái gàn của Giếng Chùa cũng là nhất xã, ở đây liên tục có những người đỗ đạt và nhưng người có địa vị chức sắc, dù chỉ là chức sắc ở xã, nhưng cũng lại thường xuyên có một hai anh chàng chày cối, đến mức dù thời nào thì những gã xắng cá này cũng như sống ngoài vòng pháp luật! Từ lâu số nhà ngói ở đây vẫn đứng đầu toàn vùng, mà lại chơi cầu kỳ lợp toàn ngói ta, nhỏ và đều tăm tắp như vảy rồng... Trông rêu phong và cổ kính. ấy thế mà vố này cũng đói vàng mắt! Nhiều nhà nấu cháo phải độn thêm rau tập tàng. Nhiều nhà luộc chuối xanh chấm nuối. Đến cả bà Đồ Ngật, người vẫn quen ăn trắng mặc trơn, phiên chợ nào cũng xách làn mây đi mua hôm thì chân giò lợn ỉ, hôm thì, cá chép cả con còn giãy đành đạch. Giờ cạn vốn, liền sáng chế ra bánh mạt ngô, thứ ngô trước đây chỉ dùng chưn gà, để ăn trừ bữa. Còn ông Quản Ngư, người được cả làng khen là chí lớn gan to, nước lã mà vã nên hồ. Bởi trong lúc khối anh có của nhưng chỉ ru rú bám váy vợ ở xó nhà, thì ông Quản với hai bàn tay trắng đã từng chu du đến nửa vòng trái đất. Hết Tân đảo, Tân-gia-ba, rồi mò mẫm sang đến cả đất tây từ thời còn bóng tối. Khi về ông đã diện oách một bộ đồ dạ màu đất sét từ chân tới đầu.Quần dạ, áo dạ đính cúc đồng, mũ dạ tròn như cái nồi đồng úp ngược, lại thêm đôi giày săng đá, giữa mùa đông mà cũng trông bức đến phát sốt? Rồi lại thêm bộ răng vàng sáng choé cả mồm! Nói cái gì ông cũng độn thêm tiếng Tây, lưỡi cứng đá ngược lên tận mái ngói, đến quăng cả mồm miệng! Và mặc dù ông vẫn ở với bà vợ yếm trắng, răng đen,khăn mỏ quạ và vẫn chẳng có chức sắc, chẳng đỗ đạt gì; nhưng ông Quản cũng có quà mừng của kẻ hồi hương là biếu làng 200 viên gạch vồ Hưng Ký, viên nào viên ấy cứ vuông bằn bặn như những cái gối đầu, chín đỏ lìm lịm. Khối người còn rỉ tai là ông có của chìm nữa. Hỏi ông chỉ cười tủm tỉm loe loé ánh vàng! Bộ dạng rõ là coi tiền bạc chẳng ra gì, hãi thế! Mời các bạn đón đọc Mảnh Đất Lắm Người Nhiều Ma của tác giả Nguyễn Khắc Trường.
Tàu Tốc Hành
Tác phẩm bán chạy nhất của nữ văn sĩ Hiro Arikawa (mẹ đẻ của cuốn tiểu thuyết ăn khách Evergreen Love – Từ điển tranh về thực vật và Phòng truyền thông hàng không) Đã được chuyển thể thành phim điện ảnh Nhật Bản vào năm 2011 và tham dự Liên hoan phim quốc tế Okinawa lần thứ 3. Theo thống kê đầu năm 2012 bởi ORICON, cuốn sách Tàu tốc hành đã vượt cột mốc doanh số 1 triệu bản. Tác phẩm với bối cảnh diễn ra trên chuyến tàu tốc hành tại Osaka, di chuyển giữa tám trạm ga, mỗi ga cách nhau mười lăm phút, từ ga đầu tiên là Takarazuka đến ga cuối cùng – Nishinomiya Kitaguchi. Các nhân vật trong truyện đều là là những người ngồi trên chuyến tàu này mỗi ngày: Một bà cụ và đứa cháu gái thường xuyên hỏi những câu hỏi ngây thơ và lớn tiếng trên tàu, gây ra nhiều tình tình huống dở khóc dở cười trong truyện. Một người đàn ông và một cô gái từng cùng nhau tranh giành một cuốn sách trong thư viện mà không hề biết đến sự tồn tại của đối phương. Một người phụ nữ diện đồ trắng đi dự lễ cưới của bạn trai cũ để trả thù. Một cô gái trẻ khác và người bạn trai bạo lực. Hai sinh viên đại học. Một bé gái bị bạn bè bắt nạt. Một phụ nữ trung niên hay lo lắng. Một học sinh trung học đang đi tìm lẽ sống cuộc đời. Câu chuyện của mỗi người tưởng chừng là của riêng họ, nhưng hóa ra đó lại là mắt xích của một chuỗi sự kiện và các nhân vật đều có một mối liên hệ với nhau theo một cách nào đó… *** “ Có một số người, cuộc đời họ là một chuyến tàu tốc hành, một vài người lại là tàu chậm. Có người luôn sống nhầm trạm, ngồi quá trạm, không bỏ lỡ phong cách bên ngoài cửa sổ, thì bỏ lỡ người bên cạnh. Tôi không quan tâm mình ngồi trên chuyến tàu nào, chỉ muốn biết người có thể ngồi cùng tôi tới trạm cuối cùng rốt cuộc là ai ?” Bạn có bao giờ tin vào những cuộc hội ngộ kì diệu không? Có vẻ thế giới mà chúng ta đang sống lại không quá to lớn như chúng ta vẫn tưởng tượng nhỉ. Tôi từng được nghe một ai đó nói rằng “ Trái Đất này tròn lắm, đi một vòng lớn rồi lại gặp nhau thôi.” Thật ra tôi là một người không tin vào hai chữ “tình cờ” cho lắm, tôi nghĩ rằng bât cứ chuyện gì xảy ra trên thế giới này đều có sự tính toán, chuẩn bị, sắp đặt từ trước và không thể nào mà xuất hiện sự “tình cờ” được. Vào một ngày hè mưa bão, ngồi trong nhà với nỗi chán trường vì cái combo đau khổ nghỉ dịch và mưa bão tôi chợt nhận ra mấy ngày nay cuộc sống loanh quanh trong nhà của tôi sao mà tẻ nhạt thế. Tôi quyết định sẽ làm cuộc sống của tôi tươi mới và thú vị trở lại dù đang giãn cách xã hội và chỉ được “ ru rú” ở nhà. Và việc đầu tiên tôi nghĩ đến là đọc sách. Nằm cuộn trong trong chiếc chăn mềm bên cạnh là một cốc nước chanh mật ong ấm, trên tay là một cuốn sách còn đang thơm mùi mới và bên ngoài trời dù cho có mưa gió bão bùng đến đâu thì cũng tạm thời mặc kệ. Ôi nghĩ đến đây là tôi không ngần ngại mà “chốt đơn” luôn cho mình vài cuốn sách. Trong chỗ sách tôi mua có quyển sách tên là “ Tàu tốc hành”, tên sách gây tò mò nhỉ. Sau khi nhận cuốn sách trên tay tôi lao vào đọc luôn và chỉ mất vỏn vẹn một ngày rưỡi tôi đã đọc xong và tôi chợt nhận ra thật nhiều điều ấm áp. Cuốn sách “ Tàu tốc hành” kể về những câu chuyện xảy ra trên chuyến tàu tốc hành tại Osaka. Đó là chuyến tàu di chuyển giữa tám chặng ga, mỗi ga lại cách nhau mười lăm phút. Ga đầu tiên là Takarazuka, ga cuối cùng là Nishinomiya Kitaguchi. “Tàu tốc hành” kể về những câu chuyện về những con người đi chuyến tàu này hàng ngày, mỗi người đều có một tâm sự riêng, một hoàn cảnh riêng nhưng lại vô tình có mối liên hệ với nhau bằng một cách nào đó. Câu chuyện đầu tiên là về anh chàng Masashi đã đi làm được năm năm và một cô gái luôn mang chiếc túi sách bằng vải thô in hình chú chuột nổi tiếng khắp thế giới. Cô gái và Masashi đã gặp nhau vài lần ở thư viện, đã từng tranh nhau một cuốn sách và giờ lại tình cờ ngồi cạnh nhau và đi chung trên một chuyến tàu. Hai người có cơ hội được nói chuyện với nhau bởi một chữ cái lạ được tạo ra bởi những tảng đá và được xếp ở bãi bồi giữa sông. Sau đó cả hai người chợt nhận mình đang để ý đối phương từ rất lâu rồi. Câu chuyện thứ hai là về Shoko – một cô gái xinh đẹp, giỏi giang có một mối tình tuyệt đẹp năm năm với một anh chàng làm cùng công ty. Sau khi cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện thì Shoko và bạn trai năm năm chuẩn bị làm đám cưới. Nhưng cho đến khi lễ cưới chuẩn bị diễn ra thì lại buộc phải hủy bỏ vì cô bạn thân chung công ty của Shoko đã có thai với anh bạn trai sắp cưới của cô. Trong đám cưới của họ Shoko đã có một màn trả thù tuyệt vời có thể khiến cho đám cưới của hai người họ không phải là “một ngày đẹp nhất trong cuộc đời”. Trên chuyến tàu từ đám cưới trở về đã có vài chuyện xảy ra khiến cho Shoko phải nhìn nhận lại cuộc đời, tạm thời quên đi thù hận và làm lại một cuộc đời mới. Câu chuyện thứ ba là về bà Tokie và cô cháu gái nhỏ, hai bà cháu đang quyết định xem sắp tới sẽ nuôi giống chó nào. Câu chuyện thứ tư là về Misa và người bạn trai tồi của cô ấy. Hắn ta là người sẵn sàng nạt nộ bạn gái ở chỗ đông người, không chịu bỏ qua những cuộc cãi vã nhỏ nhặt và có thói quen bạo hành bạn gái khi vắng người. Vì bị tình yêu mù quáng che mắt nên Misa không nhận ra mối quan hệ độc hại với bạn trai cho đến khi có một sự việc mới xảy ra trên chuyến tàu mà cô và người bạn trai đi lại hàng ngày. Tiếp theo là câu chuyện về một nhóm nữ học sinh cấp ba đang chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp căng thẳng, trong số đó có cô bé Ecchan – người có vẻ trưởng thành hơn hẳn so với những cô bạn còn lại. Ecchan đang có rất nhiều áp lực và mệt mỏi về chuyện chuẩn bị bước chân vào ngưỡng cửa đại học và chuyện tiền bạc trong gia đình nhưng may mắn thay là cô có một người bạn trai ngốc nghếch rất trân trọng cô ấy. Thứ sáu là câu chuyện về một mối tình đẹp được chớm nở trên chuyến tàu của Miho – cô gái hay bị bạn bè trêu chọc vì cái tên nam tính và Keiichi – cậu bạn ăn mặc hầm hố, rất hứng thú về những thứ liên quan đến quân đội. Cả hai vô tình bắt chuyện và làm quen với nhau trên một chuyến tàu và dần dần nhận ra cả hai có rất nhiều điểm chung giống nhau. Câu chuyện thứ bảy là một nhóm những người phụ nữ trung niên giàu sang nhưng lại hành xử rất vô duyên trên chuyến tàu. Trong nhóm người phụ nữ giàu sang đó có Yasue – một người phụ nữ hay lo lắng và khác hẳn với những người phụ nữ vô duyên kia. Nhưng vì một lí do nào đó dù không muốn những Yasue vẫn phải cố gắng kiềm nén để giữ mối quan hệ tốt với những người phụ nữ đó. Cuối cùng là chuyện về một cô bé tiểu học tên Shoko, cô gái nhỏ bị bạn bè trêu trọc và xa cách nhưng dù vậy cô bé vẫn rất kiêu hãnh và mạnh mẽ. Mỗi câu chuyện của mỗi người trên chuyến tàu tưởng chừng không hề liên quan đến nhau nhưng bằng một cách nào đó từng câu chuyện lại là một móc xích nối với nhau, liên hệ với nhau. “Tàu tốc hành” là một quyển sách với những tình cảm ấm áp về những con người, dù đó chỉ là những mẩu chuyện nhỏ mà ta rất dễ dàng bắt gặp trong cuộc sống hàng ngày nhưng qua câu chuyện khiến ta cảm thấy ấm áp hơn và có thể bắt gặp chính bản thân ta trong mỗi câu chuyện đó. Từng câu chuyện nhỏ đều cho tôi học thêm một bài học về cuộc sống. “Tàu tốc hành” giúp tôi nhận ra rằng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cũng hãy luôn kiêu hãnh ngẩng cao đầu như cô bé tiểu học Shoko, hay tạm chấp nhận quên và bỏ qua cho những hận thù, tập trung vào bản thân để sống một cuộc đời giản đơn và hạnh phúc như cô gái trẻ giỏi giang xinh đẹp Shoko. Và vô vàn những bài học nhỏ nữa mà ta sẽ nhận được sau khi đọc “Tàu tốc hành”. Cuốn sách này không phải là một cuốn sách chỉ đọc một lần cho vui mà hãy nên đọc nhiều lần trong đời. Có thể ở mỗi giai đoạn trong cuộc đời ta lại nhận được một thông điệp mới mẻ được gửi gắm từ trong cuốn sách. Vậy cho nên tôi sẽ đọc lại cuốn sách này vào một ngày lạnh giá để có thể giúp cho tâm hồn tôi trở nên ấm áp hơn. Trên một chuyến tàu dài chưa chắc người lên cùng chuyến tàu sẽ là người cùng đồng hành đến hết chuyến tàu với bạn nhưng biết đâu trong chuyến đi dài ấy bạn lại tìm được người có thể đồng hành được với bạn cả đời thì sao ? Mời bạn đón đọc Tàu Tốc Hành của tác giả Hiro Arikawa & Thu Vũ (dịch).
Khẩu Vị Nặng
Cốc Vũ là một ví dụ điển hình cho thanh thiếu niên biến thái trong thời đại hiện nay. Gương mặt xinh đẹp nhưng khí chất bỉ ổi, vóc dáng gầy gò nhưng vòng một ma quỷ, bạn bè cô thường nói, chỉ những ai "khẩu vị nặng" mới dám nói chuyện yêu đương với Cốc Vũ. Thế nhưng, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, người có khẩu vị nặng nhất lại là thanh mai trúc mã của cô - Tiền Đường. Trước giờ Cốc Vũ chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện tình yêu, nên ngay khi nhận ra bản thân có ý đồ khác thường với Tiền Đường, cô đã có được một cuộc đối thoại tư vấn tình cảm khiến mình muốn khóc không được mà cười cũng chẳng xong. "Lão Thất, cậu nói xem, nếu một nữ muốn hôn một nam, vậy là có ý gì?" Lão Thất: "..."   Đầu dây bên kia, lão Thất thật lâu vẫn chưa hồi âm, tôi sốt ruột nói: "Lão Thất, cậu làm sao vậy, di động lại hỏng rồi sao?" Vừa nói xong, lão Thất liền như núi lửa bùng nổ: "Khốn kiếp, cậu đang khảo nghiệm trí thông minh của tôi hay sao, tại sao cậu không hỏi tôi xem một nam một nữ cởi hết quần áo nằm cùng nhau, vậy có phải bọn họ đang bàn luận lý tưởng cuộc đời không?” Tôi nghiêm túc nói: “Lão Thất, trả lời tôi!” Khí thế Lão Thất bỗng suy yếu, uể oải đáp: “Đương nhiên là cậu thích cậu ta rồi, vấn đề đơn giản như vậy, cậu không biết lãng phí trí thông minh của tôi là một việc rất đáng xấu hổ hay sao?” Tôi nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương hỏi: “Không có khả năng khác sao?” Lão Thất: “Còn có một khả năng.” “Là gì?” Lão Thất: “Nữ là mẹ của nam.” Tôi: “…” ---- Xác định được người mình thích là Tiền Đường, Cốc Vũ đã theo đuổi bằng được cậu em nhà bên, dù quá trình tốn khá nhiều máu và nước mắt, nhưng kết quả thì vẫn mĩ mãn và hoàn toàn thành công (nghe nói là do Tiền Đường đã chờ quá lâu nên không chịu nổi nữa :v). “Tiền Đường! Em yêu anh!” “Tiểu Vũ! Anh cũng yêu em!” “Tiền Đường! Anh là không khí của em! Em không thể mất anh được!” “Tiểu Vũ! Em là sinh mạng của anh! Anh không thể không có em!” “Tiền Đường! Anh thật con mẹ nó thích làm bộ làm tịch!” “. . . . . .” ---- Nói về Tiền Đường là phải nói ngay đến một cậu chàng “dậy thì khá sớm”, tưởng chừng là đối tượng bị theo đuổi, hóa ra cậu mới chính là người đã có ý đồ với thanh mai trúc mã của mình từ khi mới lên cấp 2. Đẹp trai không bằng chai mặt, Tiền Đường lại là người hai trong một, hội tụ đầy đủ cả hai yếu tố trên, gương mặt yêu nghiệt tựa thiên tiên, thế nhưng đầu óc lúc nào cũng nghĩ tới Cốc Vũ và những giấc mộng xuân không đứng đắn… Cậu gần như là một nam chính hoàn hảo, gương mặt đẹp, đầu óc tốt, nhưng khi dính vào chuyện yêu đương lại khá ngốc nghếch. Cho dù vậy tôi vẫn rất thích cậu, khi yêu ai mà không bị hạ thấp trí thông minh cơ chứ? Tiền Đường thể hiện tình yêu của mình rất thẳng thắn, dù vẫn còn đôi chút ngây ngô (cậu còn bắt mọi người viết cả “khẩu cung” có đầy đủ chữ ký và dấu vân tay để nộp cho Cốc Vũ khi có kẻ thứ ba cố tình gây hiểu lầm giữa họ :v) nhưng có lẽ đó lại tạo nên một nét riêng của chính cậu: “Tiểu Vũ, nếu như mà anh nói anh thích con gái dã man bạo lực thô lỗ, vậy thì đích thị là nói dối, anh không muốn lừa dối em. Nhưng em phải hiểu được một vấn đề, loại hình anh thích và người trong lòng anh, là hai chuyện rất khác nhau. Anh sẽ không thích tất cả các khuyết điểm của em, nhưng bất kể em có bao nhiêu khuyết điểm, anh cũng sẽ không bớt đi nửa phần tình cảm dành cho em. Bởi vì anh yêu em, anh yêu tất cả những gì thuộc về em, không phải là con người hoàn mỹ của em, mà là em một cách trọn vẹn.” ---- Đối với những bạn hay đọc truyện thể loại hài hước, chắc Tửu Tiểu Thất không còn là một cái tên xa lạ, cũng chính vì thấy tên tác giả mà tôi đã quyết định đọc bộ truyện này. Quả nhiên Tửu Tiểu Thất không làm tôi thất vọng, khi đọc truyện này tôi đã cười cực kỳ nhiều, đúng chất cười như một con điên luôn :v Tuy nhiên có vẻ motip và tình huống truyện không được đầu tư nhiều, không có điểm nhấn và điểm sáng trong truyện, kết truyện hơi đột ngột, không nói rõ cuộc sống của nhân vật chính sau này, thế nhưng giọng văn vui vẻ hài hước của tác giả vẫn dẫn dắt tôi tới tận cuối truyện mà không hề gây chút nhàm chán nào. Nếu bạn là fan của Tửu Tiểu Thất hay những bộ truyện hài hước biến thái, bạn còn chần chờ gì mà không nhảy hố luôn và ngay nhỉ! ---- Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mang tiếng là truyện tỷ đệ luyến, nhưng mà quên đi, nam nữ chính bộ này giống thanh mai trúc mã hơn. Lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhà ở cách vách, nữ chính chỉ hơn nam có 1 tuổi nên anh này chẳng có thái độ tôn trọng gì cả, trực tiếp đùa giỡn luôn… Là một kẻ háo sắc hung hăng, mục tiêu của tôi là, cưa đổ Tiền Đường! Tôi ngày nghĩ đêm nghĩ, từng giây từng phút đều nghĩ, muốn cưa đổ cậu ta, nhưng mà còn chưa đạt được ý nguyện. Sau này, tôi bị cậu ta cưa đổ… Nghe nói là vì cậu ta không chờ nổi nữa… Nữ chính: Cốc Vũ. (Ngoại hiệu: Cốc Ca) Tính cách: Thoát tuyến, lưu manh, bày đủ trò để cưa đổ em giai nhà bên Tiền Đường, lại không biết kẻ kia sớm đã giăng lưới cho mình nhảy vào冏 Nam chính: Tiền Đường. Tính cách: Phúc hắc, nguy hiểm giả vờ ngu, thích lừa tình nữ chủ. Nguồn gốc của cái tên “Khẩu vị nặng” kia chính là nữ chủ sang gia sư tiếng Anh cho nam chủ, không cẩn thận ngủ quên mất, làm thành một tư thế vô cùng JQ với nam chủ… tự đỏ mặt cho là mình khẩu vị nặng…  Tất nhiên, toàn bộ đều là âm mưu của nam chủ冏 Khẩu vị nặng cùng tác giả với Bà xã theo anh về nhà đi, nên đảm bảo cười muốn nội thương, không hài không lấy tiền =)). Nửa đầu truyện là song phương yêu thầm, JQ mù trời… đến nửa sau khi hai người biết được tâm ý của đối phương rồi thì có ngọt nhưng không sến, cũng không có gút mắc gì quá ghê gớm. Chỉ có vài hiểu lầm nhỏ, mẹ nam chủ không thích nữ chủ lắm, tiểu tam mặt dày tấn công vân vân… Nhưng ai bảo tác giả Tửu Tiểu Thất bả là mẹ đẻ, thế nên: hiểu lầm xóa trong 5s, mẹ nam chủ cuối cùng cũng thỏa hiệp, tiểu tam bị phũ lập tức quay người bỏ chạy o(╯□╰)o Kì thực kết thúc như vậy có hơi gấp quá nên thành ra… điêu! Những nhân vật phụ cũng chưa được xử lý hết. Chính tác giả cuối truyện cũng nói rằng: “Thật ngại quá các vị, tôi biết kết cục thế này hơi vội vàng, nhưng câu chuyện này kỳ thực vẫn luôn hành hạ tôi, hình mẫu sáng tác của tôi đang trở nên cứng nhắc, tiếp tục viết những thể loại tương tự như vậy, tôi sẽ cảm thấy đó như một loại dày vò. Vì thế tôi đành làm người xấu mà kết thúc câu chuyện này, đối với Cốc Ca và Tiền Đường mà nói, đó cũng là sớm một chút đi tới lâu đài hạnh phúc.” Thực ra cũng hơi tiếc thật, vì Tửu Tiểu Thất viết truyện hài rất tự nhiên, không gượng không lố, trong giới ngôn hiếm có tác giả viết hài khéo tay như vậy. Truyện hài thực sự là thế mạnh của bả, có điều, nếu bả đã muốn chuyển hướng sang chính kịch nghiêm túc mới mẻ hơn thì tớ vẫn sẽ ủng hộ thôi =)) Đọc vài bộ của bả đều có cảm tình hết mà ^^ Tổng thể mà nói thì Khẩu vị nặng vẫn tính là hay. Lâu lâu đọc truyện hài cho nhẹ nhàng, chứ đọc truyện bi quài mất hết niềm tin vào cuộc đời mất =)) Bộ này mình cho 3.5, đáng lẽ có thể lên 4.0 đấy, nếu cái kết hoàn chỉnh hơn :v Các bạn có thể xem đầy đủ list truyện ngôn tình mình review ở dưới đây Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang (Ức Cẩm) Hai nhà cách vách, nam nữ chính học cùng nhau từ mẫu giáo, chính là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết =)) Truyện sủng, kết có hậu. Trúc mã là sói (Mèo lười ngủ ngày) Bộ này cũng là thanh mai trúc mã, song phương yêu thầm, bạn nam chính từ nước ngoài trở về phá hết các cuộc xem mắt của nữ chính, sau đó mặt dày theo đuổi ~~~ Ấm áp lắm, không sến đâu =)) Bà xã theo anh về nhà đi (Tửu Tiểu Thất) Cùng tác giả với Khẩu vị nặng, nữ chính thoát tuyến không đỡ được, cười mém xỉu mỗi lần bạn nữ chính độc thoại nội tâm =)) Hai bạn nhân vật chính là đi xem mắt => cưới luôn chứ không có thanh mai trúc mã gì đâu =)) Nhưng nếu bạn ưng giọng văn Tửu Tiểu Thất thì đọc tiếp bộ này đi, bộ này nhà chị Linh Maroon edit hay lắm, đọc bản edit ấy đừng đọc bản xuất bản, hỏng cả bộ truyện ._. Mời các bạn đón đọc Khẩu Vị Nặng của tác giả Tửu Tiểu Thất.
Heo Con Say Giấc
Bảo Bảo là một cái tên được bố mẹ cô đặt trong phút ngẫu hứng, kết hợp với họ Chu của bố nên cô nàng hay còn được gọi là Heo Bảo Bảo. Bảo Bảo khi học cao trung mới chuyển nhà lên thành phố, làm quen với môi trường sống và học tập lạ lẫm. Bảo Bảo là bạn cùng bàn của An Tịnh, cô nghĩ, nếu mặt than, nếu khó ở được coi là bệnh, vậy An Tịnh sẽ là trường hợp mắc bệnh nan y. Rõ ràng là Bảo Bảo có lòng tốt cứu anh ta khỏi vòng vây của hội đầu gấu, nhưng tại sao cô lại trở thành người hầu của anh ta cơ chứ? So sánh An Tịnh với cầm thú thì đúng là sỉ nhục cầm thú. Bảo Bảo à, đó chính là cái giá của việc bao đồng đó.   An Tịnh sống một mình, nhà của anh ở cùng khu nhà Bảo Bảo. Nghe nói con gái mình qua lại cùng một cậu con trai, cha mẹ Bảo Bảo như hổ rình mồi. Phải biết mẹ Bảo Bảo ngoài làm bà chủ gia đình thì còn viết tiểu thuyết dạo trên mạng, ưa thích thể loại thanh mai trúc mã, con dâu nuôi từ nhỏ nhất. Chính vì vậy nên một thời gian về sau, giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho phụ huynh thông báo Bảo Bảo và An Tịnh yêu sớm, mẹ Bảo ủng hộ cả hai tay, thiếu điều mở tiệc chiêu đãi. Mẹ Bảo nói: “Cho dù con có chắn trước mặt An Tịnh, cho dù có cao lớn gấp mười người thường thì người ta cũng có thể giẫm lên người con mà chạy tới An Tịnh. Con với An Tịnh, nếu so sánh, nhất định con là vượn cổ chưa tiến hoá.” Ba năm cùng chung sống, Bảo Bảo vì An Tịnh mà lên voi xuống chó không biết bao nhiêu lần, mọi việc nặng đều do cô làm, thậm chí phải “huỷ hoại thanh danh” của chính mình, bất đắc dĩ gắn mác bạn gái An Tịnh để giúp anh đuổi những cô gái phiền phức đi. Ba năm sau, An Tịnh đi du học vẫn có không quên để lại một lời thánh “Tìm bạn trai nhất định không được thua kém mình” mà hại cô dành cả thanh xuân để nhìn ai cũng không vừa mắt. … Chính An Tịnh cũng không biết anh nhìn trúng điểm gì ở Bảo Bảo. Con nhóc với bộ não ít nếp nhăn này dù vô tình hay cố ý cũng có thể làm anh phát điên dễ dàng. Thế nhưng tại sao, An Tịnh từ nhìn Bảo Bảo chỉ muốn cô lăn ra xa, đã biến chuyển thành nhìn Bảo Bảo chỉ muốn cô lăn lên giường mình tự lúc nào? Vậy nên An công tử phúc hắc, mưu đồ đã lâu, làm chuyện gì cũng suy tính trước sau, an tâm đi du học ba năm. Tuy nhiên chẳng ngờ trên trời lại rơi xuống muốn Trình Giảo Kim, muốn tiếp cận Bảo Bảo, càng khiến anh bực tức vì Bảo Bảo thậm chí còn là người chủ động cầu thân. Ba năm nơi đất khách, An Tịnh không liên lạc với Bảo Bảo dù chỉ một lần, anh sợ nghe thấy giọng nói của cô, mình sẽ không thể kiềm lòng mà quay về bên cô. An Tịnh không muốn vì vậy mà mối quan hệ của họ trở nên lạnh nhạt, nên Bảo Bảo càng phản kháng, anh càng áp bức tới cùng. Dán nhãn bạn gái của An công tử cũng dán rồi, đồ đôi cũng ép mặc rồi, ngủ chung cũng lừa gạt tới bước cuối cùng rồi. Bảo Bảo à, có chạy trời không thoát khỏi tay An Tịnh anh đây. -------------- Đây là một câu chuyện với motif chung dễ nhớ nhưng ấn tượng riêng lại dễ quên. Đoạn đầu của truyện mình còn tưởng là truyện teen, phải vội vàng lội lại tìm hiểu =)) Mình thấy giọng văn có phần thái quá, cứ như là phấn khích 101%, nhưng tóm lại đọc vẫn rất hài hước. Cả hai nhân vật chính đều không khiến mình có ác cảm, mình gợi ý các bạn đọc để giết thời gian nhé ^^ --------------- Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Khi Chu Bảo Bảo vẫn còn ở trong bụng mẹ, ba mẹ cô thường xuyên cùng nhau thảo luận về chuyện đặt tên cho cô. Vì vậy hai người thường tranh luận đến nỗi mặt mày đỏ bừng. Người không biết còn tưởng rằng ba cô khi phụ cô mẹ, luôn có một nhóm người đến khuyên can, vì vậy ba cô thường xuyên phải làm khách ở hội ủy. Một ngày nọ, khi ba cô còn đang làm khách ở hội ủy, mẹ cô ở nhà bắt đầu chuyển dạ, vì vậy, đồng học Chu Bảo Bảo của chúng ta cứ như vậy ra đời… Chu Bảo Bảo lúc sinh rất nặng, ít nhất trong số những đứa bé sinh cùng thời điểm đó, cô là nặng nhất. Mới vừa sinh ra Bảo Bảo rất xấu, nhăn nhúm, nhưng làn da lại trắng nõn vô cùng, hơn nữa cũng rất ngoan, nên tất cả mọi người đều thích ôm cô. Nhưng sau khi sinh, ba mẹ cô không thể không đối mặt với một vấn đề rất thực tế, tên Bảo Bảo vẫn còn chưa quyết định. “Ba nó à, anh nói xem nên đặt tên gì thật hay cho con bé đây? Trước kia anh đều nghĩ ra mấy cái tên rất tục, sao anh có thể đặt cái tên đó cho con gái mình được chứ? Viện Bảo Viện Bảo, người không biết còn tưởng rằng anh đang nói Nguyên Bảo (*đĩnh vàng) đấy, còn tưởng nhà mình hám tiền đến điên rồi!” Mẹ cô cau mày nói. Lúc này hiển nhiên không thích hợp tranh luận với phụ nữ mới sinh, vì vậy ba cô liền im miệng. “Anh đi luôn đi!” Mẹ cô không bình tĩnh nổi nữa, “Đừng hi hi ha ha nữa, cái tên chính là mặt mũi, quan trọng lắm. Anh đừng hại con gái mình bị người ta cười nhạo!” “Vậy em nói làm thế nào, cái này cũng không được, cái kia cũng không được. Em nói đi, cuối cùng em muốn đặt tên gì? Dù sao anh nói gì cũng là sai, em còn hỏi anh làm cái gì?” Ba cô tức giận thật rồi. Mẹ cô đột nhiên lóe lên ý tưởng: “Em quyết định gọi là Bảo Bảo! Như vậy người khác cũng gọi nó là Bảo Bảo, tên này dễ nghe biết bao, không biết còn tưởng rằng con gái nhà mình vạn người mê!” Khoan đã, chẳng lẽ em không biết anh họ Chu sao, Chu Bảo Bảo, heo Bảo Bảo… Khác gì tự nhận mình là heo, đến lúc đó chẳng phải người ta sẽ gọi ông là heo ba? Chỉ là lời này ba Chu chỉ dám nói trong lòng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ba cô rất rộng lượng đồng ý. Vì vậy, cái tên Chu Bảo Bảo được định ra, cũng là nguyên do cho việc cô bị cười nhạo sau này… (┬_┬) Trong nháy mắt, Bảo Bảo đã trưởng thành, đã là một học sinh trung học rồi. Lúc này, cả nhà quyết định chính thức chuyển nhà vào nội thành. Lúc còn ở quê, nhà Bảo Bảo có sân rất rộng, nhiều người cùng ở trong một đại viện, Bảo Bảo thường chạy nhảy khắp nơi cùng một đám con nít, đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu bọn họ chuyển nhà. Bảo Bảo mặc dù là con gái, nhưng lại là nữ vương, một đám con nít ở chung một chỗ chuyện xấu nào cũng dám làm. Cố tình Bảo Bảo sinh ra đã có bộ dáng đáng yêu, chỉ cần làm sai chuyện gì, chỉ cần mở to cặp mắt đầy nước kia nhìn người đối diện, ngược lại chính người đó lại cảm thấy mình mới là người làm sai, thật xấu hổ khi so đo với cô. Thôi, chỉ là một đứa trẻ con. Mời các bạn đón đọc Heo Con Say Giấc của tác giả Đại Huỷ.