Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Thể loại: Xuyên không, thú nhân Coverter: ngocquynh520 Editor: ChieuNinh Số chương: 98 chương + 3 ngoại truyện Vì sao? Rốt cuộc vì sao? Lỗ Đạt Mã kêu rên.. Tại sao người người xuyên qua đều mang thân phận dòng chính nữ gả cho Vương gia đến lượt nàng xuyên qua thì lại bị ném tới thời đại Man Hoang mặc áo da thú sống qua ngày??? Được rồi, ai bảo cha mẹ đặt cho nàng cái tên nghe thật "viễn cổ" xui xẻo này chứ! Nhưng mà vì sao, vì sao, vì sao? Người ta xuyên đến viễn cổ không phải là gặp người nguyên thủy khỏe đẹp đem về nuôi thì cũng là có manh thú bầu bạn, tại sao đến lượt nàng lại gặp phải con ma bệnh. Ngó ngó Dã Nhân huynh xương gầy như que củi nằm ở bên cạnh, ừ, đống xương sườn này có thể coi như ván giặt đồ, nhưng, than bùn hả, quần áo rách nát có thể giặt rửa sao? Lỗ Đạt mã bốn mươi lăm độ nhìn trời, đây thật là ưu thương rõ ràng mà... Đây là một người đang tắm giữa chừng, bởi vì bồn tắm mát xa bị rò điện, bất hạnh xuyên qua đi tới thế giới không biết. Đây là chuyện xưa của cô nương xui xẻo cùng với một con hắc báo đáng yêu nhưng có JQ (gian tình). Ta có thể nói, ta viết chính kịch sao, là chính kịch ̣sao? *** KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ Tác giả: Tiêu Dương Thể loại: Xuyên không, thú nhân, sạch, sủng, HE, đã hoàn Giới thiệu: Vì sao, vì sao, vì sao hả!!! Lỗ Đạt Mã kêu rên. . . Vì sao người ta xuyên qua làm dòng chính nữ gả Vương Gia, nàng xuyên qua thì bị ném tới thời đại Man Hoang mặc da thú sống qua ngày này? Được rồi, ai kêu cha mẹ không đáng tin đặt cho nàng cái tên xui xẻo giống như người Viễn Cổ này, nàng nhận. Nhưng mà, vì sao, vì sao, vì sao hả! ! ! Vì sao người ta xuyên qua Viễn Cổ, có thể được người nguyên thủy khỏe đẹp khiêng về nhà nuôi nhốt, có thể có manh thú làm bầu bạn, mà nàng lại gặp phải một con ma bệnh nửa sống nửa chết! Ngó ngó Dã Nhân huynh xương gầy như que củi nằm ở bên cạnh, ừ, đống xương sườn này có thể coi như ván giặt đồ, nhưng, than bùn hả, quần áo rách nát có thể giặt rửa sao? Lỗ Đạt mã bốn mươi lăm độ nhìn trời, đây thật là ưu thương rõ ràng mà. . . Đây là một người đang tắm giữa chừng, bởi vì bồn tắm mát xa bị rò điện, bất hạnh xuyên qua đi tới thế giới không biết. Đây là chuyện xưa của cô nương xui xẻo cùng với một con hắc báo đáng yêu nhưng có JQ (gian tình). Ta có thể nói, ta viết chính kịch sao, là chính kịch ̣sao? ***P/s: Lời của editor: Truyện này có một bạn đăng convert trên wattpad mình có mail xin cv để edit nhưng không thấy bạn ấy trả lời. Nói thật vì rất yêu thích truyện này nên mới nhờ ngocquynh520 tìm truyện convert lại cho mình edit. Cũng không biết thể loại nhân thú này có ai thích đọc không, dù sao mình cũng muốn chia sẻ. Mình còn mấy hố đang lấp dần, hôm nay đào hố này để đây sau khi lấp hết hố kia sẽ tăng tốc lấp hố này. Nếu có bạn nào yêu thích giống như mình thì “ngoi lên” báo danh đừng “lặn” nha! Để cho mình biết là cũng có người đang ủng hộ để mình có động lực tăng tốc. Thân chào và hoan nghênh lọt hố!!! Táo truyện nhân thú, thực ra mình thấy truyện này cấu trúc, motip, cốt truyện đều giống truyện THÚ, nhưng không hay và cuốn hút bằng Thú, cũng có thể do Thú là truyện nhận thú đầu tiên mình đọc, nên hiện nay vẫn chưa có truyện nào vượt qua được . đang giai đoạn đói ké, nên cứ có truyện là nhai thôi *** Lỗ Đạt Mã nhắm mắt lại, mở ra, nhắm lại nữa, mở ra nữa. . . . . . lặp lại mấy lần như vậy, cảnh vật trước mắt cũng chưa thay đổi chút xíu nào. Nàng nâng cánh tay của mình lên, hung hăng cắn xuống một cái, "tê" đau, đây là sự thật không phải là mộng. Lỗ Đạt Mã quyết định đối mặt với thực tế. Nàng thật sự đã xuyên qua rồi, còn xuyên thủng một chỗ dường như là viễn cổ. Ngay tại hai giờ trước, nàng còn vui vẻ ngâm mình ở trong bồn tắm lớn có trang bị máy mát-xa mới, nhưng thật xui xẻo bồn tắm vậy mà bị rò điện. Một trận tê dại do dòng điện đánh qua toàn thân, nàng liền cảm thấy nước ấm áp trong bồn tắm đang từ từ tạo thành dòng xoáy. Vì vậy trong lúc trời đất xoay chuyển, nàng mở mắt ra lần nữa, đã đến Đại Thảo Nguyên mênh mông bát ngát này đây. Ngọn cỏ xanh xanh vàng vàng cực kỳ cao, so với nàng đứng dậy còn cao hơn rất nhiều. Lá cỏ rất dầy rất rộng, có cạnh thô ráp xù xì giống như răng cưa. Không cẩn thận là có thể cắt qua cánh tay của nàng. Đối mặt với một nơi hoang vu và thế giới xa lạ như vậy, khi đó Lỗ Đạt Mã từ khiếp sợ, đến muốn thét chói tai, rồi đến bắt đầu hoảng loạn sợ hãi, nước mắt không tự chủ được liền chảy ra ngoài, thế nào cũng khống chế không được. Khi sợ hãi lúc đầu dần tản đi một chút, Lỗ Đạt Mã không ngừng tự nói với mình phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, có lẽ, nàng có thể tìm được đường về nhà. Lỗ Đạt Mã đứng lên, dùng một trong hai tài sản duy nhất của nàng bây giờ —— khăn tắm, quấn chặt lấy cơ thể một chút. Nàng còn một tài sản khác là dây chuyền thủy tinh Swarovski mang trên cổ, thiết kế màu trắng trong suốt hình giọt nước, là quà sinh nhật hai mươi tuổi của mẹ cha không đáng tin của nàng hai tháng trước đi khảo cổ thì đưa nàng. Ai, cũng không biết lúc nào thì bọn họ mới phát hiện không thấy mình nữa. Có lẽ một ngày nào đó bọn họ sẽ nghiên cứu là hài cốt hoá thạch của nàng nói cũng không chừng. Vẻ mặt Lỗ Đạt Mã đau khổ, cố gắng xua đi ý nghĩ không tốt, bắt đầu ở trên đất xoay quanh tìm kiếm. Nơi này trừ cái gì cũng lớn hơn rất nhiều lần so với thế giới cũ của nàng, thì không tìm ra cái gì đặc biệt hay địa phương có thể mang nàng đưa trở về, nàng có chút lạnh tâm. Thất vọng đánh úp tới trong lòng, nàng co ro ngồi xuống, chờ chết. . . . . . , "Chết", không, nàng không muốn chết, nàng muốn sống, cho dù là đang ở thế giới xa lạ này, nàng cũng muốn tiếp tục sống, đây là bản năng của con người mà thôi. . . . . . Lỗ Đạt Mã đi sang bên cạnh, ngồi xổm xuống, đưa tay thử cái trán Dã Nhân huynh ở bên cạnh, nóng phỏng tay, hắn vẫn còn đang phát sốt. Thật ra thì đây cũng không phải là Dã Nhân huynh, mà là một nam nhân Viễn Cổ, còn là đặc biệt Viễn Cổ, đỉnh điểm của chủng loại chưa khai hóa..., ngươi hỏi vì sao? Tên kia là trạng thái trần truồng không mảnh vải che thân, tóc dài bù xù, râu ria kéo dài không nhìn ra diện mạo chân thật. Lúc Lỗ Đạt Mã tỉnh lại ở cái thế giới này thì an vị ở trên người của hắn. Mới đầu cho là mình đập hắn hôn mê, nhưng mà, đánh ngất không thể nào phát sốt, khi Lỗ Đạt Mã phát hiện hai dấu răng nơi bả vai Dã Nhân huynh thì sáng tỏ, người này bị rắn cắn rồi, nhưng mà coi như may mắn, máu trong vết thương chảy ra là màu đỏ, con rắn kia không có độc. Nhưng mà nàng phải nghĩ biện pháp hạ sốt cho hắn. Nếu như ở hiện đại đối với nàng là sinh viên năm ba viện y học mà nói, hạ sốt cho bệnh nhân là không có một chút vấn đề nào, nhưng bây giờ, nàng rất vô lực. Lỗ Đạt Mã nghĩ, thật ra thì mình có thể không cần phải để ý đến hắn, nhưng, ở nơi này trong cái thế giới không biết, theo bản năng nàng cần một đồng bạn. Dù "đồng bạn" này là một "ma bệnh" nửa chết nửa sống, nàng cũng không muốn buông tha. Ít nhất nàng có thể tự an ủi mình, nàng cũng không cô độc, bên cạnh nàng còn có một "người". Có lẽ cứu tỉnh cái "người" này, hắn sẽ dẫn nàng trở về bộ lạc của hắn, như vậy nàng không cần ở nơi trên đại thảo nguyên hoang vắng này chờ chết. Lỗ Đạt Mã cố gắng ném từ "chết" này ra khỏi đầu của mình, tận lực không để cho sợ hãi và nôn nóng khống chế nội tâm của mình. Nàng nghĩ phải sống sót, nàng cũng nhất định có thể sống sót. Bản năng cầu sinh nguyên thủy nhất của con người khích lệ nàng. Nhìn về phía chân trời, mặt trời đã ngã về tây rồi, rất nhanh trời sẽ tối, ở trong tri thức có hạn của nàng về dã ngoại, rất nhiều mãnh thú ăn thịt to lớn đều đi săn mồi vào ban đêm. Đầu óc Lỗ Đạt Mã suy nghĩ thật nhanh, nàng không muốn trở thành thức ăn ngon trong miệng dã thú, không muốn bị phân giải ở trong dạ dày bọn nó, cuối cùng biến thành phân và nước tiểu bị bài xuất ra ngoài cơ thể, lại trở thành phân bón thấm vào một nơi nào đó trên thảo nguyên này. Lửa, nàng cần lửa, động vật đều sợ lửa. Nhưng lửa từ đâu tới đây? Lỗ Đạt Mã nhìn một chút toàn thân từ trên xuống dưới của mình chỉ bọc một cái khăn tắm, không có lấy vật dẫn lửa. Dùi gỗ? Nơi này cũng không tìm được một cây, nói gì đến "gỗ"? Lúc gần tối côn trùng có cánh đã lắc lư bay ra từ chỗ nó đậu, Lỗ Đạt Mã cảm thấy ở cổ vừa đau vừa ngứa, vỗ xuống một cái tát, một con muỗi cỡ ngón trỏ bị đánh hết dính vào lòng bàn tay, còn mang theo máu của mình. Thật không ngờ một con muỗi lại to lớn như vậy. . . . . . Lỗ Đạt Mã không khỏi rùng mình một cái, nỗi sợ hãi đối với cái thế giới không biết đang từng chút từng chút xâm chiếm nội tâm của nàng. Trên cổ chỗ bị con muỗi cắn qua có chút ngứa, giơ tay lên gãi gãi, sờ tới sợi dây chuyền thủy tinh, trong lòng Lỗ Đạt Mã dâng lên niềm hi vọng, có lẽ nàng có thể. . . . . . Dưới ánh mặt trời trước khi còn chưa trở nên quá yếu, Lỗ Đạt Mã thu thập rất nhiều cỏ khô, còn có một chút chạc cây khô thật nhỏ có lẽ là bị gió mạnh thảo nguyên thổi tới. Dọn dẹp ra một mảnh đất trống, tận lực kéo một khe rãnh lớn một chút vật dễ dẫn lửa, khiến chúng dễ bắt lửa. Sau đó gỡ xuống thủy tinh treo lủng lẳng trên cổ, điều chỉnh góc độ, nàng cầu nguyện ánh mặt trời lúc chạng vạng tối đủ mạnh mẽ đến có thể dẫn lửa đốt cháy. Trong khi nàng nhìn chằm chằm thủy tinh treo lủng lẳng cho đến khi nhìn thấy có hai điểm sáng không ngừng nhảy loạn ở phía trước mắt thì rốt cuộc, từng sợi li ti nhẹ nhàng mọc lên, lửa được nhóm rồi. Lúc này nàng thấy hết sức may mắn, cha mẹ nhà khảo cổ học của nàng dạy cho nàng rất nhiều kiến thức sinh tồn dã ngoại, tuy chỉ là lý luận, nhưng bây giờ đối với nàng mà nói, đã có được ích lợi không nhỏ. Mời các bạn đón đọc Kiếm Sống Nơi Hoang Dã của tác giả Tiêu Dương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hành Trình Đến Viễn Cổ - Mèo Mặt To Thích Ăn Cá
Xuyên về thời viễn cổ, bắt đầu trải qua cuộc sống ở nguyên thủy. Cùng với cao to uy mãnh “Trung khuyển” yêu đương, sinh con dưỡng cái. Tìm từ quan trọng: nhân vật chính: Trình Y| phối hợp diễn: A Man| khác: viễn cổ, dã nhân, sủng văn, trung khuyển. *** Quá trình chạy nạn rất vất vả, hơn nữa còn mang theo hài tử, Noãn đã năm tuổi, đệ đệ Dương Dương ba tuổi, trên đường đi đều được A Man và Trình Y cõng trên lưng. Các tộc nhân đều mang theo chút ít dụng cụ đơn giản, buổi tối tùy tiện chọn một nơi miễn cưỡng tập hợp nghỉ ngơi cùng một đêm, sau đó hừng đông lại tiếp tục chạy đi. ... Mời các bạn đón đọc Hành Trình Đến Viễn Cổ của tác giả Mèo Mặt To Thích Ăn Cá.
Con Đường Vấy Máu - Kim Bính
Anh một thân một mình, lựa chọn con đường này, không sợ đầu rơi máu chảy, không sợ bị cô lập Về sau gặp cô Anh đã có chuyện để sợ hãi Trong tình yêu, có người đã tìm được tín ngưỡng *** Tác phẩm “Con Đường Vấy Máu (Mặt trời không lặn về tây)” của Kim Bính được lấy ý tưởng từ những kí ức đã xảy ra khi còn nhỏ của tác giả. Không chỉ đơn thuần là chuyện tình giữa cô gái Tử Tốn xinh đẹp và chàng trai Hạ Xuyên, tác phẩm còn đan xen trong đó là một câu chuyện điều tra ly kỳ gay cấn về một vụ án liên quan đến môi trường Quê hương của Hạ Xuyên đang bị ảnh hưởng bởi môi trường bị ô nhiễm, ban đêm các xí nghiệp lén lút xả khí thải dẫn đến việc nước không thể uống, tình hình ô nhiễm trầm trọng đã bao trùm lên cả một vùng. Những vụ việc được bưng bít không để lộ bất cứ thông tin nào ra ngoài và rồi Hạ Xuyên, Tử Tốn cùng biết bao nhiêu người khác đã làm những gì để đẩy lùi vấn nạn này? Cuốn sách “Con Đường Vấy Máu (Mặt trời không lặn về tây)” là một câu chuyện chứa đầy cảm xúc về những con người trẻ luôn sống nhiệt huyết và hết lòng với cuộc sống. *** Bữa sáng Tưởng Tốn làm trứng sốt dưa hấu, Hạ Xuyên nhìn không nhúc nhích. Tưởng Tốn: “Dưa hấu bà Bạch tặng nhiều quá.” Hạ Xuyên im lặng ăn xong, chạy đi nhà vệ sinh ba lần. ... Mời các bạn đón đọc Con Đường Vấy Máu (Mặt trời không lặn về tây) của tác giả Kim Bính.
Quái Phi Thiên Hạ - Cẩm Hoàng
Dạ Dao Quang là truyền nhân phong thủy thế gia, vừa nhìn người là biết ngay giàu sang hay nghèo hèn, chỉ cần một quẻ biết ngay họa phúc, chỉ cần một câu nói là có thể quyết định sinh tử của ai đó. Dù xuyên không trở thành con dâu nuôi từ bé của một gia đình nông dân thời cổ đại, cô vẫn có thể tiền tài như nước, ăn nên làm ra nhờ tài hoa và năng lực của chính mình! Đến khi bàn luận chuyện cưới hỏi, Dạ Dao Quang hỏi: “Tiền do muội kiếm, chàng do ta nuôi lớn, tiểu nhân ác nhân đều do muội đánh, yêu ma quỷ quái đều do muội đuổi, quyền quý phú hào đều nợ ân tình của muội, muội cần chàng làm gì?” Chàng trai nào đó sở hữu khuôn mặt càng lớn càng trở nên đẹp một cách quỷ dị lạ thường đến gần: “Phu nhân phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, càn quét thiên hạ, để không thất sủng, vi phu tất nhiên sẽ đảm bảo mãi mãi xinh đẹp như hoa.” Vì vậy, cô gái nào đó đầu óc mụ mị vì ham mê sắc đẹp đã đồng ý cưới! Quyền khuynh thiên hạ, không bằng có nàng. Thế gian vĩnh hằng, chỉ có quyến lữ thần tiên...  *** Trong lúc Dạ Dao Quang đang mơ màng, dòng nước lạnh ngắt và tanh hôi ùa vào cơ thể cô qua miệng và mũi, cảm giác ngạt thở khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo hẳn lên. Cô cảm thấy có một bàn tay bóp chặt sau gáy, ấn mạnh đầu cô xuống nước. Trời ạ, mình đang bị mưu sát! Cô vận khí theo thói quen nhưng lại cảm thấy đan điền trống rỗng, lúc này mới nhớ ra lúc mình đấu pháp đã bị đánh lén, đáng lẽ phải tiêu đời rồi mới đúng, tại sao bây giờ lại như vậy? Lại uống một ngụm nước, người phía sau rõ ràng là muốn lấy mạng cô cho bằng được. Dạ Dao Quang không kịp suy nghĩ nhiều, cô đưa tay về phía sau tóm lấy bàn tay đang đè chặt sau gáy cô, dùng hết sức lực véo thật mạnh vào bàn tay đó, nhưng rốt cuộc chỉ véo rách được một mảng da của đối phương, tại sao cơ thể cô lại yếu như vậy chứ? ... Mời các bạn đón đọc Quái Phi Thiên Hạ của tác giả Cẩm Hoàng.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Hoa Dung Nguyệt Hạ
Anh là tổng tài Đế quốc thương nghiệp cao cao tại thượng, cô là một người con gái nuôi trong gia đình đang lâm nguy. Để giải cứu sự nghiệp của cha nuôi mình, cô liền ký vào tờ hợp đồng trăm vạn với nội dung: Sinh con thuê cho anh! Bất ngờ thay, cái thai cô có lại là song thai. Lúc sinh, người anh thì khỏe mạnh, còn người em khi vừa ra đời đã chết yểu không còn hơi thở nào. Cô hoàn tất hợp đồng, cảm khoản tiền thù lao trên trời rồi biến mất ở trong mắt anh. Sáu năm sau, anh vẫn là tổng giám đốc vạn ngườ có một, mà cô lại bị coi nhầm thành con chim bị anh nuôi nhốt trong chiếc lồng vàng! Anh từng bước ép sát: "Người phụ nữ này, cô tưởng rằng mình có thể thoát khỏi tay tôi sao!", lại không nghĩ rằng, anh bị một đứa trẻ cản lại, cậu nhóc trưng ra dáng vẻ của một ông cụ non, chỉ ngón tay nhỏ về phía anh: "Mộ Nhã Triết, tốt nhất là ông cách xa cô ấy một chút, cô ấy là người phụ nữ của tôi." *** Tiểu Bảo khóc càng thương tâm hơn. Sở Hà ôm lấy cậu ấy, cam đoan nói: “Bất luận như thế nào, mẹ đều cam đoan với con, trên đời này, chỉ có một bảo bối Tiểu Bảo, khẳng định sẽ không kiếm thêm cha dượng cho Tiểu Bảo!” Tiểu Bảo xoa nhẹ đôi mắt, vẫn như cũ nửa tin nửa ngờ đánh giá cô ấy: “Thật vậy sao?”  “Ừ! Thật đấy! Thật đến nỗi không thể thật hơn nữa!” Tiểu Bảo vui mừng nhào vào trong lòng ngực cô ấy, lúc này đoạn này mới kết thúc. ... Mời các bạn đón đọc Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương của tác giả Hoa Dung Nguyệt Hạ.