Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chơi Độc

Lần này tác giả Kim Bính thật sự “chơi độc” rồi.  Cái “độc” thứ nhất, là nữ chính Tôn Hồi. Xuất hiện ngay từ những con chữ đầu tiên, Tôn Hồi là một cô gái mười chín tuổi, sinh viên năm thứ nhất, xinh xắn đáng yêu, hoạt bát lanh lợi, vô cùng nghĩa khí với bạn bè. Chính là một nụ hoa đang thời kỳ hé nở, rực rỡ và tràn đầy sức sống.  Cái “độc” thứ hai là sự xuất hiện của nam chính. Hơn 10 chương đầu tiên, không ai biết nam chính là ai cả. Xung quanh Tôn Hồi dần dần xuất hiện những người đàn ông. Đầu tiên là người anh rể đẹp trai giàu có Đàm Đông Niên, luôn yêu thương cưng chiều cô em vợ nhỏ một cách khá… đặc biệt, thêm một anh chàng tài xế trầm tĩnh ít nói Giang Binh. Cả hai người đó đều có ấn tượng tốt đẹp đối với Tôn Hồi, một người còn suýt trở thành mối tình đầu của cô. Nhưng chẳng ai ngờ được, trong lúc mọi người hoang mang rối rắm thì nam chính đã nhẹ nhàng lướt qua trong một khung cảnh vô cùng tầm thường với một khuôn mặt tím xanh nhận không ra là xấu hay đẹp.  Hà Châu vốn vẫn luôn sống lặng lẽ ẩn dật như vậy, cho đến khi gặp được Tôn Hồi. Lần đầu tiên gặp nhau, là cô đang đi đòi lại công đạo cho bạn của mình. Dáng người nhỏ nhắn là thế, khuôn mặt trắng trẻo chưa hết nét ngây thơ, vậy là lại đập bàn quát vào mặt anh. Tất cả những nét đáng yêu đó của Tôn Hồi, Hà Châu lặng lẽ ghi vào trong tim.  Nhìn Tôn Hồi suốt ngày nói cười như vậy, không ai biết rằng tuổi thơ của cô cũng khá dữ dội. Cô có một người chị gái, do vậy lúc sinh ra cô lại là con gái thì ba mẹ lại mang cô đi cho, sau cùng người ta cũng không muốn nuôi cô nữa nên trả lại. Quay về trong sự lạnh nhạt và miễn cưỡng của ba mẹ, Tôn Hồi chỉ cảm thấy ít ra không ở đầu đường xó chợ là tốt rồi.  Chị gái và anh rể cũng rất tốt với cô, cho đến một ngày Tôn Hồi phát hiện ra hình như cô nghĩ sai rồi. Chị gái và anh rể đang vốn hòa thuận lại cãi nhau, chẳng hiểu sao cô lại kẹt ở giữa. Người chị mà cô tưởng rằng luôn yêu thương cô, lại vì sĩ diện của bản thân mà đổ vấy cho cô quyến rũ anh rể mình, khiến cho cô bị cha đánh 1 trận thừa sống thiếu chết rồi đuổi khỏi nhà.  Mọi chuyện rơi xuống cùng một lúc, Giang Binh bí ẩn mà cô thích thì ra là người đã đính ước, hơn nữa còn nhẫn tâm đẩy cô về phía người anh rể mà cô đang bị vu oan giá họa kia. Cha mẹ chỉ tin lời chị gái xem cô là sao chổi, sống chết của cô cũng chẳng thèm để ý. Trong một đêm, Tôn Hồi như rơi vào vực sâu vạn trượng, không có chỗ để đi, có nhà nhưng không thể về. Vậy mà lúc ấy, người đàn ông nửa tháng ăn bánh bao dưa muối, trong tài khoản chỉ còn 8 tệ, lại bước đến bên cô và nói: “Anh thích em, Hồi Hồi. Anh rất thích em. Theo anh về nhà, nhé?” Người ta thường nói, thời gian để người đàn ông yêu một người phụ nữ là khoảng 8 giây, còn thời gian để người phụ nữ yêu một người đàn ông là khoảng mười mấy ngày. Hà Châu yêu Tôn Hồi từ cái khoảnh khắc cô đập bàn hôm ấy và đến buổi tối cô quát vào mặt anh bắt anh ăn cơm thịt nướng mà cô mua, thì Hà Châu đã xác định. Đó chính là 8 giây anh cần. Còn Tôn Hồi, kể từ ngày đầu tiên Hà Châu nói rằng anh thích cô, cho đến những ngày tiếp theo đó, đều là câu nói: “Theo anh về nhà, em nhé?” Anh không có nhà, anh chỉ ở ghép trong một căn hộ không có phòng, nhưng anh nói: “Em ngủ đi, anh sẽ ngủ bên ngoài.” Bên ngoài trong miệng anh, chính là đằng sau cánh cửa phòng, trên hành lang. Ban ngày anh đi làm, nhưng đến buổi tối lại chạy đến khu nhà của ba mẹ Tôn Hồi dắt cô về. Bởi vì anh biết, cô sẽ quẩn quanh ở đó với hốc mắt đỏ hoe và một hy vọng nhỏ nhoi ba mẹ sẽ tìm cô về. Nhưng không, ba mẹ và chị gái, không một ai nhớ đến cô cả. Chỉ có Hà Châu, mỗi ngày sẽ chăm sóc vết thương cho cô, mua đồ ăn cho cô, ôm cô dậy và đưa cô về nhà. Cuối cùng, cô nắm lấy tay anh, theo anh về nhà. Đó chính là mười mấy ngày mà Tôn Hồi cần để chấp nhận Hà Châu. Nhưng đây chưa phải là điểm “độc” nhất của câu chuyện. Tác giả càng chơi càng lớn. Sau khi mang được Tôn Hồi về nhà, chính là chuỗi ngày trở mình của Hà Châu. Thì ra anh không chỉ đơn giản là một tên lưu manh quản lý quán net, không có trình độ chỉ có nắm đấm. Hà Châu đã từng học rất giỏi, nhưng vì biến cố bất ngờ ập đến mà anh phải náu mình nhiều năm như vậy. Sau khi ở bên Tôn Hồi, anh mới bắt đầu phá kén bay lên. Trong một thời gian ngắn, anh đã tạo được cho mình một chỗ đứng nhất định trong giới làm ăn. Anh không ngại khổ ngại khó, chỉ muốn mang đến những gì tốt nhất cho cô gái của anh. Làm giàu nhanh chóng, cũng chẳng có mấy đường. Không trộm cướp thì là buôn lậu. Hà Châu đi chính là con đường thứ hai. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Hà Châu không hề tha hóa về đạo đức, anh đương nhiên biết buôn lậu là phạm pháp, nhưng vì một mục đích to lớn hơn đằng sau đó, anh bắt buộc phải đi con đường này. Rất may, Tôn Hồi của anh là một cô gái vô cùng hiểu chuyện. Không cần biết anh ở ngoài lăn lộn thế nào, chỉ cần về đến nhà thì sẽ lập tức cảm nhận được sự ấm áp của cô gái nhỏ. Cô thông minh, xinh đẹp lại vô tư hoạt bát. Đối với một Hà Châu mình vốn không hiểu rõ, cô có một niềm tin vô cùng kiên định. Chính vì sự tin tưởng tuyệt đối này, Hà Châu mới có thể vượt qua mọi rào cản, yên tâm thực hiện kế hoạch của mình. Cách yêu của Hà Châu có lẽ hơi cực đoan một chút. Anh biết Tôn Hồi vẫn còn hy vọng đối với gia đình nên dùng chút thủ đoạn để cô nhìn rõ, ba mẹ cô không cần cô. Nếu như có cần, cũng chỉ là cần cô để bán lấy tiền mà thôi. Anh bao bọc cô trong thế giới riêng, vì cô quá sạch sẽ, Hà Châu chỉ muốn cô mãi mãi có thể vui tươi như vậy, không cần phải nhìn thấy những vết nhơ của xã hội. Nhưng có đôi lúc hiệu quả lại không được như ý muốn.  Tôn Hồi lâu dần cũng sẽ phát hiện những chuyện mà Hà Châu đang làm, cũng sẽ giận dỗi, cũng sẽ hành hạ tinh thần anh một chút. Nhưng đến cuối cùng, cô cũng sẽ chấp nhận mọi thứ của anh, vì cô không thể cưỡng lại trái tim của chính mình. Từ lúc nào, mà cô đã quá quen với hình ảnh anh lặng lẽ ngồi hút thuốc trong phòng khách cả đêm chỉ vì sợ cô sẽ giận anh mà đi mất, đã quen với sự cưng chiều đến mức sến súa của anh, đã quen với góc nhỏ yếu đuối mà anh chỉ thể hiện ra với một mình cô.  Hà Châu không nói với Tôn Hồi, nhưng anh chưa bao giờ nói dối. Mỗi một lần cô phát hiện gì đó, anh đều thành thật trả lời. Thế nên, cuối cùng Tôn Hồi phát hiện, từng người từng người xuất hiện quanh cô đều là những giọt mưa rơi trên mặt nước, trông có vẻ như rời rạc chẳng liên quan nhưng thực ra các vòng tròn lan ra lại đan cài vào nhau, tạo thành những đợt sóng. Mà Hà Châu lại mang cô đem giấu tận sâu dưới dòng nước ấy, tránh xa mọi giông tố. Đó là cách anh yêu Tôn Hồi. Nhưng con người rồi ai cũng phải trưởng thành, dù cho Hà Châu có che chở thế nào thì cũng có một ngày Tôn Hồi ngoi lên mặt nước. Chính vào lúc đó anh mới biết được rằng, thì ra cô gái của anh cũng đã lớn, đã có thể đối mặt với sự khốc liệt của cuộc đời. Cái chết của người bạn thân khiến Tôn Hồi thực sự khó vượt qua, nhưng đó không phải là lỗi của Hà Châu. Anh cũng đã phải trả giá rất nhiều rồi. Thế nên, vào lúc Hà Châu tưởng chừng như một lần nữa quay lại cuộc đời của trước kia, tăm tối và lạnh lẽo thì Tôn Hồi lại đến. Vẫn là ánh sáng ấy, vẫn là sự ấm áp ấy, cô lại một lần nữa mở ra cho anh một con đường.  Anh sẽ đánh hạ thế giới này cho em, để em chạy đến đâu cũng không thể rời khỏi anh. Tôn Hồi, anh không có lương tâm, lương tâm của anh chính là em. Anh không có trái tim, trái tim của anh đã bị em lấy đi mất rồi. ….. Câu chuyện nhẹ nhàng, thoảng chút hài hước, mỗi một nhân vật đều có sức hút nhất định. Người đáng nhắc đến nhiều nhất có lẽ chính là anh rể Đàm Đông Niên của Tôn Hồi. Anh hiện diện trong cuộc sống của Tôn Hồi như một người bạn, chân thành từ đầu đến cuối. Chính bản thân anh cũng không rõ đó có phải tình yêu hay không, nhưng từ sâu thẳm trái tim, anh thực sự rất muốn cô gái nhỏ ấy có được một hạnh phúc trọn vẹn. Thế nên đừng gọi anh là nam phụ, vì anh xứng đáng làm một nam chính của một ai đó cũng xuất sắc như Tôn Hồi vậy, chỉ là anh vẫn chưa gặp được mà thôi. Câu chuyện kết thúc với sự ra đời của hai bánh bao nhỏ Đại Đao và Tiểu Kiều. Tôn Hồi dũng mãnh sinh được 2 bé con, 1 trai 1 gái, tiếp tục hoàn thành việc học dở dang, yên yên ổn ổn làm một bà chủ nhỏ của tiệm bánh ngọt, và suốt ngày ngụp lặn trong mật ngọt tình yêu của người đàn ông đẹp trai thành đạt khiến cả giới nữ phải ngoái nhìn - Hà Châu. Có một thứ tình yêu, gọi là bảo vệ. Dốc hết tất cả những gì mình có, cả tình yêu, cả lý trí, cả sức lực, cả tinh thần, cả đời. --------------------------- " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Cách đây không lâu, Tôn Hồi gây nên một trò cười. Cô dẫn hai anh em đến trường mẫu giáo, lúc đăng ký cô quên mất tên thật của hai bé, giáo viên trường mẫu giáo không tưởng tượng nổi: "Cậu bé tên... Hà Đại Đao ạ?" Tôn Hồi vỗ trán một cái: "Ôi, tôi xém quên mất. Tên cháu là Hà Thông, em gái là Hà Đồng." Hà Đại Đao là một bạn nhỏ ba tuổi rất coi trọng tôn nghiêm của người đàn ông, vì phần tôn nghiêm này, cậu bé lợi dụng thời gian nửa năm cố gắng sửa phát âm tiếng phổ thông của mình. Không lâu trước đó cậu bé vừa cùng Hà Châu nghiên cứu thảo luận về ông già Noel rất ngon lành. Hà Châu sâu sắc nhận thức được sai lầm của bản thân, mua cho cậu bé ba lô, bút chì để bồi thường, rồi quẳng hai anh em bọn nhỏ vào trường mẫu giáo. Hà Đại Đao hiểu rằng người mẹ ngay cả tên của con trai mình cũng có thể quên thì chẳng đáng tin cậy, cậu bé quyết định phải tự lực gánh sinh. Học cách tự ăn cơm, tự ăn điểm tâm, còn phải tự mình đi tè. Hà Đại Đao đứng tè bên toa let, xoay đầu nhìn sang Hà Tiểu Kiều: "Em không có chim nhỏ nên chỉ có thể ngồi tè thôi!" Hà Tiểu Kiều là một bạn nhỏ ba tuổi ý chí kiên cường tích cực tiến lên. Cô nhóc đã không ngô nghê coi kẹo que là chim nhỏ nữa. Cô nhóc từng nghe có công mài sắt có ngày nên kim, câu chuyện nước chảy đá mòn, đồng thời tin tưởng chỉ cần cố gắng thì mình có thể đứng tè giống Hà Đại Đao. Hà Tiểu Kiều loạt xoạt loạt xoạt. Cửa phòng vệ sinh truyền tới một loạt tiếng bước chân lộn xộn. Cô Vương, giáo viên hiền hậu của trường mẫu giáo tạ ơn Trời Đất: "Ôi chao, cuối cùng tìm được hai con rồi. Hà Châu, Hà Đồng, đi vệ sinh có thể tìm cô giáo mà! Các con còn bé, các..." Cô Vương câm nín, nhìn cái mông nhỏ bóng loáng của Tạ Kiều Kiều, còn cả chân nhỏ ướt đẫm và cái váy vứt trên sàn của cô nhóc. Hà Đại Đao mặc quần tử tế rồi bảo: "Cô Vương ơi, Hà Tiểu Kiều tè ra quần!" Cô Vương nhìn trần nhà với một góc bốn lăm độ, mặc niệm ba phút cho chính mình, tiếp đó thân thiết dẫn hai đứa ra ngoài. Mời các bạn đón đọc Chơi Độc của tác giả Kim Bính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Boss Đen Tối Đừng Chạy - Mèo Lười Ngủ Ngày
AudioBook Boss Đen Tối Đừng Chạy   Nguời ta có câu : "Anh gặp em kiếp này chắc chắn kiếp trước chúng ta có duyên, anh yêu em kiếp này thì nhất định chúng ta kiếp trước nặng nợ nhau." Duyên nợ gì thì cô không biết, nhưng mối quan hệ giữa cô và anh không thể dùng hai chữ "bình thường" để mà hình dung được. Cô vừa vào công ty anh hôm trước, hôm sau anh trở thành đối tượng xem mắt của cô, hại cô thiếu chút nữa thành nhân viên chuyên lừa lọc. Oan cho cô quá, tất cả là lão ba mấy chục năm làm viên chức truyền lại kinh nghiệm vàng ngọc làm hồ sơ xin việc cho cô đấy chứ!!! Đã thế, mẫu thân đại nhân chưa tìm được con rể quý thì đương nhiên không cam lòng, cô tiếp tục phải đi gặp một "tiểu văn thư" cuồng truyện giả tưởng, gì mà quay lại kiếp trước dạo chơi, gì mà hoàng tử, vương gia, hại cô bị đại boss đen mặt chỉ trích hồng hạnh vượt tường, dám đi xem mặt nam nhân khác sau lưng người yêu ?!?!?! Cô vẫn còn đang không hiểu anh có ý tứ gì thì đại boss đột ngột tỏ tình với cô đêm hôm trước, nhưng sáng hôm sau lại không thấy bóng dáng đâu, hóa ra anh xấu hổ vì lần đầu nói lên lời yêu, xách vali đi công tác từ sớm ... Tình yêu của Bối Bối và Tiêu Dật không nhất thiết là oanh oanh liệt liệt, vừa gặp đã yêu, mà cứ dần dần một cách tự nhiên mà đến. Cô cũng không nhất định phải là mỹ nữ bẩm sinh, nếu đem ra cân đo đong đếm trong mắt anh thì cũng được danh hiệu ngũ quan thanh tú với ba phần ngọt ngào, bảy phần đáng yêu. Nhưng lại vẫn có thể khiến cho một đại boss cao cao tại thượng phải tim đập, chân tay luống cuống bởi trong tình yêu, người ấy luôn là một, là riêng, là duy nhất! "Boss đen tối, đừng chạy !!!" nhất định sẽ nhấn nút F5 cho tình yêu của bạn với vô số nhưng cung bậc tình cảm mà có lẽ lâu nay bạn đã không gặp! Mời các bạn đón đọc Boss Đen Tối Đừng Chạy của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.
Vương Phi Trở Về - Thục Khách
Một tác phẩm của đại thần cổ ngôn Thục Khách, tác giả của Trọng Tử, Mùa hoa rơi gặp lại chàng, Tiểu Hoàng không phải tiên… Danh tướng chi nữ Việt Tịch Lạc vì ái mộ nên đã lấy Định vương Vân Trạch Tiêu Tề. Việt lão tướng quân và huynh trưởng của Việt Tịch Lạc vốn không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng vì để địa vị của Định vương vững chắc hơn, và cũng vì hạnh phúc của Định vương phi Việt Tịch Lạc nên đã lãnh binh xuất chinh, kết quả bị gian tế bán đứng nên đã chiến tử sa trường, Việt Tịch Lạc đau đớn khôn cùng, lúc nàng hiệp trợ Vân Trạch Tiêu Tề ra chiến trường cứu viện thì lại bị đánh lén. Trong lúc sinh tử, Vân Trạch Tiêu Tề vì cứu một nữ nhân khác mà bỏ rơi nàng, khiến nàng trúng tên rơi xuống vực sâu vạn trượng… Nhiều năm sau, Vân Trạch Tiêu Tề một lần nữa đại hôn, cưới nữ nhân tâm tư cẩn mật được hắn cứu xưa kia. Lúc này thì nữ nhân tên Nhạn Sơ được chủ nhân thần bí của Vĩnh hằng chi gian* cứu sống cũng đã hoàn thành khế ước, mang theo chân tướng Việt gia chiến tử sa trường năm xưa, mang theo bí mật không thể cho ai biết sau lưng Vĩnh hằng chi gian, mang theo lời nguyền đưa “Ác ma” vào Diễm quốc, mang theo bí mật phá vỡ sự cân bằng của thế giới, mang theo một con tim rỉ máu thù hận, trùng sinh trở về. Mời các bạn đón đọc Vương Phi Trở Về của tác giả Thục Khách.
Hoàng Hậu Vô Đức - Tửu Tiểu Thất
Anh nam chính – Kỷ Vô Cữu là Hoàng đế lên ngôi năm 18 tuổi. Vì tuổi còn trẻ, căn cơ chưa vững nên anh phải tuyển dàn hậu cung cho nó hùng hậu để ổn định thế lực =)))) Nói vậy thôi chứ anh nam chính của chúng ta không phải loại háo sắc, trước khi gặp được nữ chính – Diệp Trăn Trăn anh còn không biết yêu là gì. 20 tuổi nam chính rước nữ chính về làm Hoàng hậu, căn bản là do nữ chính có gia thế rất hùng hậu trong cung, đến khi yêu bả rồi thì dàn phi tần kia với anh như không khí :)) Tên truyện cũng nói lên tính cách của nữ chính Diệp Trăn Trăn rồi =)) Đêm tân hôn bả đạp nam chính xuống giường, anh vua dứt khoát dỗi vợ ngủ ở tẩm cung. Về sau “làm cho Hoàng thượng khó chịu chính là công việc hàng ngày của Hoàng hậu” =)))) Nữ chính rất thông minh, binh thư, hành quân, đánh trận cái gì cũng biết, tính cách thẳng thắn. Cung đấu âm mưu rắc rối nhưng bả giải quyết nhanh gọn lẹ. Lúc đầu 2 anh chị không vừa mắt nhau nhưng về sau yêu vào rồi thì tình cảm với hài dã man luôn. Nam chính rất ngây thơ trong tình yêu, yêu rồi mà không biết, thắc mắc đi tìm kĩ nữ thanh lâu để hỏi đáp. Lúc đó ổng cải trang, gặp mấy ông quan cũng đi thanh lâu, vội lấy bình trà che mặt lại, ổng chỉ lo che cho ổng mà quên mất thằng cha đứng kế bên là đại thái giám tổng quản, mấy ông quan thấy đại thái giam là biết người bên cạnh là ai rồi =))))) Cơ mà mấy ông quan rất thức thời giả vờ như không biết, ổng còn thở phào “May quá họ không thấy ta” =))))) Chị nữ chính nuôi con vẹt, đang dạy nó nói thì anh nam chính nhào vô lôi bả lên giường xxoo, xong con vẹt suốt ngày rên ư ử, lặp lại mấy lời lưu manh bậy bạ của 2 người =)))) thế là cả mấy ngày sau, 2 vợ chồng đóng kín cửa để dạy con vẹt nói lại =)) Nam chính đang đứng giữa thảo nguyên thì cô công chúa dị quốc chủ động nhào vào ôm chặt ổng, muốn quyến rũ. Nữ chính đứng đằng sau thấy, nếu theo motip cẩu huyết thì nữ chính sẽ hiểu nhầm, sẽ cãi nhau, sẽ bỏ đi, sẽ thế lọ thế chai,… Đằng này không hề !! Anh vua thấy chị hậu đứng đó, hắn gào lên : “Trăn Trăn ! Cứu ta với!”, làm như thiếu nữ bị người ta cưỡng hiếp không bằng =)))) Thế là chị hậu hùng hùng hổ hổ xông tới cứu chồng, anh vua như con cún cụp đuôi vội vàng núp sau lưng chị hậu =)))) Yêu vào rồi thì nam chính thủ thân như ngọc, độc sủng nữ chính, đến nỗi thà bị cổ độc hại suýt chết cũng không ngủ với nữ phụ vì không muốn phản bội nữ chính. Nữ tử không tài chính là đức, chị nữ chính vì quá giỏi, quá có tài nên trở thành vô đức hoàng hậu :)) Văn phong của Tửu Tiểu Thất kiểu tưng tửng, hài hước, có chút biến thái =)) Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Vô Đức của tác giả Tửu Tiểu Thất.
Hồng Nhan Loạn - Đóa Đóa Vũ
Tương truyền, người con gái nào rút được quẻ Đế vương yến thì sẽ trở thành vợ vua, ảnh hưởng lớn lao đến mức có thể nắn dòng lịch sử. Lại tương truyền mỗi quẻ chỉ có một chiếc. Vậy mà lại có hai người con gái rút trúng quẻ này từ cùng một ống. Sau đó một người trở thành quý phi sủng ái hậu cung, một người trở thành phu nhân thừa tướng đương triều. Đêm tân hôn, thừa tướng đi biệt tăm tích, sáng mới trở về, thành thật nói với Quy Vãn rằng, chàng sẽ sủng nàng, bảo vệ nàng, sẵn sàng dâng nàng mọi thứ trừ tình yêu, vì trái tim chàng đã ký gửi ở chỗ Huỳnh phi mất rồi. Quy Vãn bản tính dửng dưng, vốn được dạy dỗ từ nhỏ rằng ái tình chỉ khiến người ta đau khổ, nên cũng không lấy thế làm buồn phiền. Ngày qua ngày nàng vận nam trang rong chơi khắp nơi, lần lượt gặp ba người mà việc quen biết nàng trở thành mối hận nghìn thu của họ. Một là tướng quân đứng đầu hàng quan võ, quyền thế ngang ngửa chồng nàng. Một là vương tử dân tộc thiểu số, vì nàng mà đã phấn đấu đoạt đích, rồi nuôi chí lớn đoạt cả giang san thiên triều. Một người nữa là trạng nguyên tương lai, vì muốn có nàng mà đánh mất bản chất trong sáng, biến thành tiểu nhân ti bỉ chết đuối trong xoáy nước quyền lực. Đấu thủ tiếp theo lao vào đường đua chật chội này chính là hoàng đế, người ban đầu đã gài quẻ Đế vương yến cho Diêu Huỳnh để nạp cô ta làm phi, mục đích thật sự là dùng cô làm quân cờ kiềm chế thừa tướng. Đây cũng là hành động khiến hoàng đế di hận suốt kiếp, nhất là khi tàn rữa trên giường bệnh, chàng phát hiện ra Quy Vãn lại thật sự rút được chiếc quẻ quý hiếm năm mươi năm mới có người rút trúng một lần kia. Thừa tướng không đến nỗi mù quáng, chưa đầy một năm sau khi cưới, đã nhận ra mình được trời ban ngọc quý, càng cưng nàng như vua cưng vàng anh. Trích đoạn "Đế Vương Yến", truyền thuyết kể rằng nữ tử nào rút được quẻ này mệnh đã định sẽ trở thành vợ vua. Ngày xuân ấy, "Đế Vương Yến" lại cùng xuất hiện trong tay hai người con gái tú mỹ tuyệt luân, một như vầng dương rực rỡ, một như khuôn nguyệt lấp lánh. Mặt trăng và mặt trời cùng xuất hiện, tất sẽ biến loạn. "Họa quốc chi nguyên", rốt cuộc, ai mới đích thực là “Họa quốc chi nguyên"?   Mời các bạn đón đọc Hồng Nhan Loạn của tác giả Đóa Đóa Vũ.