Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ta Không Thành Tiên

Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Ta Không Thành Tiên của tác giả Thời Kính. Dù ngươi thành tiên, cũng không thoát nổi thanh kiếm này của ta -- Nàng cầm kiếm, tung hoành ngang dọc, vô số tiên nhân táng mạng dưới kiếm của nàng. Thế là những kẻ tò mò gọi chệch tên nàng là Tiên Kiến Sầu. Tiên Kiến Sầu, Tiên Kiến Sầu, tiên nhân nhìn thấy sẽ phát sầu. Sau đó bọn họ gọi nàng là "Kiến Sầu tiên tử". Nghe đồn, nàng từng có một vị phu quân, từng sát thê chứng đạo. Người phụ nữ Tiên Kiến Sầu này là người tiên hiệp tu tiên duy nhất không muốn thành tiên trong ba nghìn thế giới mênh mông. Ta Không Thành Tiên đã ra mắt bạn đọc đầy ấn tượng như thế.  Mang nhiều tình khúc huyền huyễn, truyện còn thêm sự lãng mạn ngọt ngào của ngôn tình khiến câu truyện càng trở nên thu hút và đầy mới lạ. *** [Review Truyện] Ta không thành tiên - Thời Kính Nội dung: ▼ Trong giai đoạn mình đang chán cả thế giới, không còn hứng thú với bất kỳ bộ truyện nào, mình đã bất ngờ nhìn thấy “Ta không thành tiên”. Ban đầu mình chỉ mang tâm thế đọc thử, không ngờ càng đọc càng thích. Không phải cảm giác thích đến phát nghiện rồi điên cuồng đọc, đó là thứ gì đó nhẹ nhàng, đủ thú vị, đủ bất ngờ. Khác với đại đa số các dòng thuần tiên hiệp, nhân vật chính của "Ta không thành tiên” mang giới tính nữ. Không phải loại người bị bức bách đến phát điên, khát cầu thực lực, kiên trì tu tiên; chẳng phải người gặp được kỳ ngộ mà bước lên tiên đạo; càng không phải nhân vật trọng sinh mang bàn tay vàng (buff) nghịch thiên đầy mình. Nhân vật nữ chính, Kiến Sầu, là một người phụ nữ phàm nhân đã có chồng. Đang khi tình cảm mặn nồng, lại biết mình mang thai, Kiến Sầu chưa kịp báo tin mừng cho trượng phu đã bị hắn ta giết chết để chứng đạo. Rốt cuộc tiên đạo là gì? Thế nào là tầm tiên vấn đạo? Thê tử mình ân ái mặn nồng cũng đang tâm giết chết, loại người này có thể thành tiên sao? Có lẽ một Kiến Sầu mồ côi cha mẹ, chưa kinh đủ trăm chuyện thế gian sẽ thấy điều này thật nực cười... Kiến Sầu sẽ làm gì? Mang theo chấp niệm báo thù điên cuồng mà tầm tiên vấn đạo, tìm giết phu quân bạc tình bạc nghĩa kia? Đúng, mà cũng không đúng. "Tôi không muốn cầu tiên vấn đạo, cũng không cần trường sinh bất tử, tôi chỉ muốn hỏi một câu: Vì sao?" Một Kiến Sầu kiên nghị, tư duy kín đáo, tính cách thú vị, hành sự khác người cứ như vậy mà bước lên con đường tu tiên. Một người phụ nữ đã có chồng con bước lên tiên đạo, hơn nữa còn có thiên phú không tệ, điều này quả thật thay đổi cái nhìn của nhiều người. Có thể chất tiên hiệp trong “Ta không thành tiên” không sánh được với những bộ nổi danh đình đám nhưng có sự cách tân, không đập nát tam quan nhưng đủ mới lạ. Đặc biệt, ưu điểm của tác giả là xây dựng nhân vật. Thú thật là, mình rất hiếm thấy bộ nào mà tác giả đi vào nội tâm nhân vật, trình bày cách suy nghĩ và tư duy thú vị như bộ này. Trong lúc buồn chán đến tột, chính điều hóm hỉnh nhẹ nhàng của “Ta không thành tiên” đã giữ chân mình lại. Đặt cạnh sự hài hước có khi là những dòng suy tư nặng lòng. Cách miêu tả tâm trạng và sử dụng từ ngữ là một thành công không nhỏ. Tất nhiên, trong vấn đề này không thể bỏ qua công lao của dịch giả. Dịch giả ấy hả, đó là những con người cần mẫn tỉ mỉ, kiên nhẫn dọn đường đầy sỏi đá để cho chúng ta những câu từ mượt mà nhất. Độc đáo, mới lạ, đủ chiều sâu, đủ hài hước. “Ta không thành tiên” với mình mà nói thì đáng đọc. *** Truyện Ta Không Thành Tiên của tác giả Thời Kính là một trong những tác phẩm tiêu biểu của tác giả Thời Kính. Thuộc thể loại Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Huyền Huyễn. Nhân vật chính là Tạ Kiến Sầu, nhưng lại bị người đời gọi chệch thành Tiên Kiến Sầu, lời đồn xưa nàng bị phu quân nhẫn tâm ra tay giết thê chứng đạo. Truyện ta không thành tiên được đan xen những chi tiết yêu hận tình thù, được đánh giá là truyện tiên hiệp hay nhất hiện nay trong một rừng Tiên Hiệp. Có một câu chuyện kể về một nữ tử, đau lòng đến mức ở mênh mông ba nghìn giới, nàng chính là người duy nhất tu tiên nhưng lại không muốn trở thành tiên nhân. Nàng tên là Kiến Sầu, chỉ có hai chữ này mà thôi, sau khi yêu thương và gả cho Tạ Bất Thành, nàng đổi tên thành Tạ Kiến Sầu, gác kiếm vì hắn, cứu hắn khỏi nguy hiểm, vốn muốn mang đến cho hắn một gia đình đầm ấm, cho hắn tình yêu thương chân thành nhất. Nhưng hắn lại phản bội nàng, khiến tình yêu ấy một sớm một chiều tan biến trong thù hận. Đây là một câu chuyện kiếm hiệp, ngôn tình hay, nhưng tổng quan cho thấy Ta Không Thành Tiên thích hợp ở tag Tiên Hiệp hơn, bởi lẽ từ đầu đến cuối chỉ có hạnh, tu tiên, sự giả dối, không quá nhiêu yêu thương mùi mẫn. Tạ Bất Thành không những không biết ơn Kiến Sầu, mà còn dám ra tay với thê tử của mình, giết thê chứng đạo, muốn trở thành tiên nhân, mà gột rửa thất tình lục dục. Và quay mặt với nàng khi nàng đã mang trong bụng đứa con của hắn. Tạ Bất Thành hắn căn bản tham lam, hiểm ác như thế, không xứng đáng để trở thành một kẻ tu đạo, giết thê chứng đạo là một việc làm quá sức tàn nhẫn. Không thể nào làm cho độc giả yêu thích nổi con người của hắn. Còn nàng Tạ Kiến Sầu, trong tay cầm kiếm, tung hoành ngang dọc, vô số tiên nhân ở dưới tay của nàng mà bỏ mạng, người ta lại gọi nàng là Tiên Kiến Sầu. Tiên Kiến Sầu, nữ nhân tu tiên để trả thù tướng công bạc tình năm ấy, câu chuyện đa phần xoay quanh việc nàng tu tiên rồi tìm tiên nhân để giết, miễn là tiên nhân, trên đời này kẻ tốt hay xấu nàng đều không tha. Sau tiểu nhân đừng bao giờ gây thù chuốc oán với nữ nhân, nếu không muốn bị ăn hành dài tập. Tóm lại, câu chuyện Ta Không Thành Tiên, nội dung tiên hiệp đầy đặc sắc, giữa tình thù, liệu bọn họ có thể buông tay cho nhau một cơ hội hay sẽ cùng nhau đồng quy vu tận? Thứ đáng sợ nhất trên thế gian này là thù hận, nhưng người ta lại không nghĩ đến, tình yêu mới thật sự là điều đáng sợ, là ngọn nguồn bắt đầu mọi thứ.   *** "Ầm ầm ầm..." Mây đen cuồn cuộn lan đến tận chân trời, một tiếng sấm rền vang lên. Rào rào! Ngoài cửa sổ mưa ngày càng to, nước mưa như trút từ mái ngói đổ xuống, xối mạnh xuống mặt đất mấp mô toàn là nước đục ngầu. Gió thổi hai cánh cửa sổ chưa đóng chặt rung động không ngừng, phát ra tiếng động cành cạch. Kiến Sầu đang may vá trong nhà nghe thấy tiếng động này giật bắn mình, mũi kim suýt nữa đâm vào tay. Nhìn hai cánh cửa sổ không ngừng rung động, nàng luôn cảm thấy hơi kinh hãi, vội vàng đặt chiếc áo bào may được một nửa trong tay xuống, đi tới bên cửa sổ đóng hai cánh cửa vào. Cửa sổ đã đóng nhưng tiếng mưa rơi bên ngoài lại không nhỏ đi một chút nào. Thỉnh thoáng có tiếng sấm rền từ phía chân trời, càng ngày càng đến gần, dường như chạy qua trên nóc nhà của nàng. Kiến Sầu nghe tiếng sấm không khỏi thở dài. Đưa tay nhẹ nhàng xoa cái bụng còn chưa lộ rõ, trên gương mặt trắng như gốm của nàng lộ ra một vẻ dịu dàng chưa từng có. Có lẽ đây chính là điều tốt nhất ông trời ban cho mình. Mới cưới được ba tháng, Kiến Sầu cũng không nghĩ rằng mình lại có thể có thai sớm như vậy. Sáng nay cũng không biết làm sao tự dưng lại nôn ọe, nàng mời đại phu trong làng đến khám, đại phu lại không ngừng chúc mừng nàng. Kiến Sầu vặn hỏi một hồi lâu, đối phương mới cười nói nàng có thai rồi. Nàng sững sờ rất lâu không phản ứng lại, ngay cả cuối cùng trả tiền khám bệnh, tiễn đại phu về như thế nào, nàng cũng hoàn toàn không nhớ nổi. Kiến Sầu vốn là một đứa trẻ mồ côi chỉ có tên không có họ. Từ khi bắt đầu có trí nhớ, nàng đã biết mình không cha không mẹ, may mắn được người hảo tâm nhận nuôi mới có thể sống sót yên bình. Sau đó nàng gặp Tạ Bất Thần, khi đó hắn còn không phải tú tài mà chỉ là thiếu gia nhà họ Tạ. Trước đó hai người cũng không hề có nhiều cơ hội tiếp xúc, đến tận lúc gia cảnh nhà họ Tạ sa sút, Tạ Bất Thần bị kẻ thù đuổi giết, trùng hợp được Kiến Sầu cứu giúp, hai người mới xem như kết thành quan hệ gắn bó keo sơn. Ba tháng trước, cuối cùng bọn họ cũng dựng nhà ở ngôi làng nhỏ này, sau đó thành thân. Thế là Kiến Sầu cũng có họ, từ đó trở đi gọi là Tạ Kiến Sầu. Tạ Bất Thần làu thông tứ thư ngũ kinh, lúc ở nhà đã có chút tài danh, đã là đồng sinh. Sau đó hắn tham gia thi hương lại đỗ tú tài nền càng nỗ lực học tập. Hắn không nỡ để Kiến Sầu chịu khổ, từng nắm tay nàng nói, đợi hắn đạt được công danh cao hơn liền có thể làm quan, sau này Kiến Sầu cũng sẽ là một quan bà. Sáng sớm hôm nay Tạ Bất Thần đã lên huyện học. Trước kia đến giờ này hắn đã về ăn cơm rồi, nhưng hôm nay lại gặp đúng trận mưa to. Kiến Sầu nghĩ, hắn có mang ô, có lẽ là đường đi lầy lội không dễ đi cho nên mới chậm chạp không về. Đợi hắn về, nàng sẽ nói với hắn chuyện vui cực lớn này. Một nụ cười nhạt vẫn giữ bên khóe miệng, nghe tiếng mưa rơi rào rào xung quanh, nàng cũng không cảm thấy phiền lòng nữa. Từ bên cửa sổ quay vào, Kiến Sầu không cầm lấy kim chỉ mà thoáng nhìn thanh bảo kiếm vỏ da cá mập treo trên tường, đây là món đồ duy nhất đáng giá trong nhà, Tạ Bất Thần thà chết cũng phải mang đi. Nàng đi ra cửa trước nhìn cổng viện nhỏ hẹp, mong chờ Tạ Bất Thần xuất hiện trong màn mưa. Đây là một tiểu viện nhà nông rất đơn giản, mấy con ngỗng trắng bị nhốt trong hàng rào phên tre đang vui sướng kêu to trong mưa, thỉnh thoảng quay cái cổ dài lại rỉa lông, lâu lâu lắc người một cái, những giọt nước mưa sáng loáng như ngọc trên lông ngỗng bắn ra ngoài rực rỡ. Xuyên qua màn mưa dày có thể nhìn thấy dãy núi liên miên nhấp nhô cách đó không xa. Dãy núi màu xanh sẫm, bị nước mưa giội rửa dường như càng thêm đậm. Tiếng sấm rền vang vọng tới từ bên kia núi. Kiến Sầu một tay vịn khung cửa, một tay xoa bụng, đang do dự có nên cầm ô lên trường huyện tìm người hay không, trong màn mưa liền truyền đến tiếng bước chân ngày càng tới gần. Lộp bộp... Tiếng nước mưa xối vào ô giấy dầu cũng ngày càng gần. Một bóng dáng cao to chậm rãi hiện ra trong màn mưa mờ mịt, nước mưa từ mép ô chảy xuống như những chuỗi ngọc không ngừng rơi xuống đất đứt tung tóe, hòa lẫn với nước mưa xung quanh. Tạ Bất Thần lông mày dài, mũi rất thẳng, đôi môi mỏng, có một độ cong gần như lạnh lùng. Hơi nước ướt lạnh bám trên đầu mày khóe mắt hắn, dường như lại phủ thêm một lớp sương lạnh. Bàn tay cầm ô là tay cầm bút, thon dài trắng muốt. Kiến Sầu nhìn thấy hắn, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt yên tâm, khóe môi bất giác cong lên: "Chàng về rồi". ... Mời các bạn đón đọc Ta Không Thành Tiên của tác giả Thời Kính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vĩnh Hằng Chi Tâm - Khoái Xan Điếm
Một đệ tử ngoại môn của Vân Nhạc Môn, tên hắn là Trần Vũ, tình cờ dung nhập một trái tim của Thần Ma. Trái tim Thần Ma này là trụ cột của sinh mệnh, là chỗ hiểm chí mạng của con người nhưng đối Trần Vũ là nơi phòng ngự mạnh mẽ nhất, cho hắn tiềm lực mạnh mẽ vượt bậc. Cũng từ đây, thiếu niên Trần Vũ bước trên một con đường lớn đầy chông gai, từng bước kinh tâm động phách, một hành trình đầy huyền bí và hấp dẫn. Thiên tài như mây chi, thiên kiêu cái thế. Tông môn mọc lên san sát như rừng chi, ta chủ chìm nổi. Vạn tộc huy hoàng chi, vượt qua giới đại chiến. Quá cổ huyền câu đố chi, Thần Thoại tranh phong. Ta tâm chỉ có, vĩnh hằng! Mời các bạn đón đọc Vĩnh Hằng Chi Tâm của tác giả Khoái Xan Điếm.
Ngự Linh Thế Giới - Tử Mộc Vạn Quân
Là một trong những truyện tiên hiệp nổi bật, Ngự Linh Thể Giới nói về huyền linh giả, đem hồn phách hoang thú luyện hóa vào trong linh khiếu, lấy khí huyết nuôi dưỡng, bên ngoài có thể chống lại kẻ thù, bên trong có thể tập hợp lực lượng, thiên biến vạn hóa, thông thiên triệt địa. Mà tu sĩ đạt được huyền linh, người đời tôn xưng là Huyền Giả. Chư thiên thập phương, lấy ngân hà làm giới hạn. Ngược về vạn cổ, huyền linh chiếm vị trí độc tôn. *** Vân Mộ, một tu sĩ cấp bậc Huyền Tông, bị đồng môn hãm hại, cuối cùng chết trên đỉnh Vân Phong. Khi hắn lần nữa mở mắt, không hiểu vì lí do gì đã trở về trăm năm trước đó, khi mà loạn thế còn chưa bắt đầu. Kiếp này, dù có trải qua thiên tân vạn khổ cũng quyết không quay đầu. Kiếp này, dù cho vạn kiếp quấn thân cũng quyết không cúi đầu. Ngự Linh Thể Giới liên tiếp mang đến những tình tiết rất đỗi quen thuộc, tuy nhiên càng đọc sâu càng nhận ra nhiều điểm bất ngờ. Truyện đang được dịch bởi nhóm dịch Ngự Linh Tông tại diễn đàn Bách Ngọc Sách. Mời các bạn đón đọc Ngự Linh Thế Giới của tác giả Tử Mộc Vạn Quân.
Phi Thiên - Dược Thiên Sầu
Phi Thiên là tựa truyện tiên hiệp nói về hảo nam nhi, chí khí cao ngất, nhiệt huyết sôi trào, chỉ điểm tinh thần! Tinh không mênh mông, thất tình lục dục, tham niệm sân si, Phật Đế Như Lai, mặc tình ai pháp lực vô biên! Chúng sinh như mây, một bầu nguyện lực lại đổi lấy biển máu mênh mông cuồn cuộn! Quỷ khóc thần gào, biển máu vô bờ, xin hỏi đường ở phương nào!? Nếu đã không đường, bất chấp bể khổ biển máu, bạch cốt hóa thuyền, một bước lên trời! ***  - Đừng chạy! Họ Miêu kia, ngươi không chạy thoát được đâu, đứng lại cho lão tử! Ba thiếu niên tay cầm trường đao đang chạy rất nhanh trong dãy núi đen kịt vô cùng kỳ quái, thỉnh thoảng quơ đao đe dọa bắt người đang chạy trốn trước mặt dừng lại. Đe dọa vô dụng, chẳng những người trước mặt không ngừng, ngược lại còn chạy nhanh hơn. Thiếu niên chạy trước tay cầm một thanh đao giết heo không thèm nghe, vừa chạy vừa quay đầu lại rống lên một tiếng: - Chó điên, sao không xem thử đây là địa phương nào, chẳng lẽ là đầu óc các ngươi có bệnh rồi sao?! Hắn chịu dừng lại mới lạ, dừng lại sẽ lập tức mất mạng, nên vẫn tiếp tục chạy như điên. Dưới chân hắn vang lên những tiếng rắc rắc không ngừng, đạp lên chỗ nào cỏ màu đen chỗ ấy lập tức tan tác thành bụi đen. ***  Phi Thiên hứa hẹn sẽ mang đến cái kết đầy thuyết phục cho những ai yêu thích thể loại tiên hiệp, cùng lối văn phong phú của Dược Thiên Sầu.
Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn
AudioBook Ngã Dục Phong Thiên   Ngã Dục Phong Thiên là câu chuyện mang nội dung sâu sắc. Đối với các fan tiên hiệp, chắc hẳn cái tên Nhĩ Căn không hề quá xa lạ trong những bộ truyện đình đám như Tiên Nghịch hay Cầu Ma. Thì nay, với Ngã Dục Phong Thiên với nhân vật chính là Mạnh Hạo, một chàng thư sinh vốn không có duyên với nghiệp khoa cử, run rủi thế nào được mỹ nhân lạnh lùng bắt về tông. ***  Thiếu niên này hơi gầy gò, tay cầm một chiếc hồ lô, người mặc một chiếc trường sâm văn sĩ màu lam trông khá sạch sẽ, thoạt trông chừng mười sáu mười bảy tuổi, không cao lắm, da lại hơi đen, nhưng đôi mắt trong suốt kia lại mang theo chút thông minh, chỉ là lúc này hắn nhăn mày lại nên khiến vẻ thông minh liễm đi, mà thêm một phần mê mang. Lại thi rớt Thi ba năm, ba năm nay không ngày nào là không đọc sách thánh hiền, đọc tới phát ngán rồi, chẳng lẽ khoa cử thật sự không phải con đường tương lai của Mạnh Hạo ta? ***  Câu chuyện hài hước đầy thú vị về anh chàng Mạnh Hạo vốn đen đủi nhưng tài trí hơn người. Mời bạn đọc tiếp tục khám phá về cuộc đời của anh chàng thư sinh tại đọc truyện hay. Bên cạnh đó, bạn có thể đến với những bộ truyện khác cũng đặc sắc không kém, điển hình như: La Phù và Mãng Hoang Kỷ. *** Review Ngũ Gia:   Sau thành công của Tiên Nghịch, Cầu Ma thì Nhĩ Căn viết tiếp bộ này. Theo ý kiến nhiều người thì Ngã dục phong thiên không hay bằng 2 bộ trước. Nhưng với mình thì bộ này vẫn có nét độc đáo riêng, tác giả viết chắc tay hơn, bố cục từ đầu đến kết thúc hợp lý, đọc cảm giác khá thỏa mãn, kể cả phần ngoại truyện đều rất đáng đọc. Truyện yy nhưng không não tàn, có âm mưu, có hài hước, có tình cảm, có bi thương, có kích thích…. và nhiều thứ nữa, mình đánh giá bộ này vẫn là siêu phẩm tiên hiệp. Truyện kể về thư sinh ham tài Mạnh Hạo (chắc có thể vì nghèo nên mới ham tài), hắn ba năm liền thi không đỗ, sau một lần cơ duyên được gia nhập Kháo Sơn tông, bắt đầu tu tiên từ đó. Đây là cách mở đầu truyện mình rất thích ở thể loại tiên hiệp, không gia tộc, không phế vật, không từ hôn, không bị khinh bỉ… Khi ngươi nhân sinh bế tắc lại gặp được tiên duyên? Là phúc hay là họa? Nhiều người cầu cả đời trải qua bình thường, chẳng qua là họ không thể làm gì khác hơn mà thôi. Nếu có thể tu tiên, có ai không muốn? Truyện này mình rất thích dàn nhân vật phụ đặc biệt là Kháo Sơn lão tổ (tính cách rất thực tế, bá đạo, nhưng hay bị ăn thiệt thòi bởi Mạnh Hạo), Anh vũ (tự nhận mình là Ngũ gia, vì chỉ biết đếm đến năm, số năm đối với hắn là vô cùng lớn), và Bì đống (gọi mình là Tam gia, tương tự chỉ biết đếm đến ba :v). Đây là 3 nhân vật gây cười nhiều nhất trong truyện. Mở đầu truyện đã có một chân lý nhân sinh của Kháo Sơn lão tổ mà mình thấy rất đúng, rất thích, rất đồng tình: “Bị nhóc béo khóc tâm phiền, Mạnh Hạo dứt khoát cầm lấy vải đay thô trong áo sách nhỏ, khoanh chân ngồi ở trên giường trở mình thoạt nhìn, mở ra tờ thứ nhất, xem hết câu nói đầu tiên, Mạnh Hạo có chút trợn mắt há hốc mồm. “Người khi có chỗ dựa, phàm nhân sẽ có cả đời phú quý, tu sĩ sẽ có cả đời không lo, nhập ta Kháo Sơn tông, lão phu tựu là chỗ dựa.” Cái này là sách nhỏ ở bên trong mở sách ngữ, lạc khoản là Kháo Sơn lão tổ. Rải rác mấy chục chữ, nhưng lại lộ ra một cỗ khó tả bá khí, càng có trần trụi tìm chỗ dựa ngôn luận, lại để cho Mạnh Hạo sửng sốt một chút, đột nhiên cảm giác được những lời này rất có đạo lý. “Kháo Sơn tông, hẳn là cái này là Kháo Sơn tông chân ý, làm người phải tìm chỗ dựa, tìm được chỗ dựa sau cả đời phú quý không lo.” Mạnh Hạo càng nghĩ càng cảm thấy những lời này phi thường chính xác, nghĩ đến mình nếu là có một đại quan làm chỗ dựa, há có thể liên tục thi rớt ba lượt. Cảm khái lúc đối với cái này chưa bao giờ thấy qua Kháo Sơn lão tổ, ẩn ẩn đã có tôn kính, hắn cảm thấy nhân sinh một loại phiến đại môn, giờ phút này theo những lời này, đã từ từ mở ra. Truyện này viết về tình cảm không nhiều nhưng phải nói là rất hay, mối tình bình thường nhưng khắc cốt ghi tâm của Mạnh Hạo và Hứa Thanh, tất cả bắt đầu chỉ vì 1 bình “Trú nhan đan”. Mình thích kiểu nữ chính như Hứa Thanh, đơn giản, bình lặng, ít nói, nhưng rất thấu hiểu, sẵn sàng hi sinh vì người mình yêu. (gần giống Lý Mộ Uyển trong Tiên Nghịch). Truyện có nhiều đoạn tác giả viết rất cảm động, sâu sắc, dưới đây mình xin trích một số đoạn: Đoạn viết về Huyết thần chó ngao tử chiến thủ hộ Mạnh Hạo: “Bốn phía rất yên tĩnh, đỉnh núi chỉ có một người một chó, một cái bất động, một cái nằm sấp, như vĩnh hằng đi đến thủ hộ. Mạnh Hạo nhìn chó ngao, một loại ấm áp tại đáy lòng hắn chưa bao giờ có thâm tầng, từ từ lan tràn ra, đây chỉ là một tiểu cẩu, một con huyết thần không có quá nhiều linh trí, nhưng nó… đối với mình nơi này, bất ly bất khí, cho dù là hôm nay cục diện như thế, nhưng nó như cũ không có rời đi, mà là thủ hộ tại chính mình nơi này. Chỉ sợ nó bị thương, chỉ sợ nó mỏi mệt , chỉ sợ nó tiếp tục như vậy chiến xuống, luôn luôn tử vong một khắc. Nhưng nó, vẫn là thủ hộ ở bên người Mạnh Hạo, cho đến sáng sớm, cho đến dưới chân núi nổ vang phá vỡ bình tĩnh, có bốn đạo có thể so với Kết Đan khí tức lao ra, nương theo mà đến chính là đại lượng dã nhân gào thét hướng ngọn núi mà đến. Nó… quay đầu lại tựa như nhìn Mạnh Hạo một cái, lè lưỡi liếm một chút tay Mạnh Hạo, xoay người lúc gầm nhẹ chi âm hung tàn, bỗng nhiên lao ra. Mạnh Hạo nằm ở nơi đó, nhất động bất năng động, hắn chỉ có thể nhìn chó ngao lao ra, hắn thậm chí đầu đều không thể chuyển động, có thể nhìn qua, chỉ có nửa cái thế giới, hắn nhìn không thấy tới dưới chân núi. Nhưng bên tai tê minh cùng thê lương kêu thảm thiết, lại là suốt kéo dài cả ngày, này cả ngày, Mạnh Hạo không biết phía ngoài rốt cuộc kịch liệt đến loại trình độ nào, nhưng hắn vẫn rõ ràng cảm nhận được, này cả ngày, chính mình bốn phía, không có nửa thân ảnh có thể bước vào mười trượng. Cho đến ban đêm, chẳng qua là bốn phía lần nữa an tĩnh lại, lần này, ước chừng đã qua một nén nhang thời gian, chó ngao mới từ từ trở lại Mạnh Hạo bên người, gục ở chỗ này, phần lưng của nó đã vỡ vụn, ngay cả bước đi đều có chút khó khăn, chân của nó đã vừa bị chém đứt một cái, ngay cả mới vừa dài ra không bao lâu sắc bén hàm răng, hôm nay tất cả cũng vỡ vụn một cái. Khí tức của nó càng thêm suy yếu, bộ lông rơi lả tả, máu tươi chảy xuôi, nó gục ở chỗ này, lè lưỡi đi liếm Mạnh Hạo, phát ra rất nhỏ tê minh, tựa như ở gọi về Mạnh Hạo, tựa như như nói cái gì. Tựa hồ, nó cả ngày giết chóc cùng mỏi mệt, chỉ vì giờ khắc này, có thể ở Mạnh Hạo bên người, có thể làm cho Mạnh Hạo giơ tay lên, tới chạm tới đầu của mình, bởi vì ở đáy lòng của nó, Mạnh Hạo… Là thân nhân của nó, cùng nó cùng nhau chiến, cùng nó cùng nhau trưởng thành , cho ăn nó ăn đan dược, nhìn về phía chính mình , ánh mắt mang theo khích lệ, mang theo ôn hòa . Đây hết thảy, khiến nó đơn giản – ý thức, đối với Mạnh Hạo nơi này sinh ra tín nhiệm, sinh ra lệ thuộc vào, cũng sinh ra thủ hộ.” Đoạn kể về chuyện tình của một viên đan dược, và một gốc Thanh Mộc: “Ta lúc mới sinh ra, Thanh Mộc cùng ta, ta khoái hoạt lúc, hắn tại, ta mê mang lúc, hắn tại, như vậy hắn chết cũng tốt, Quy Khư cũng thế, ta cũng sẽ biết một mực tại bên cạnh của hắn, kiếp nầy, kiếp sau, sinh, cùng một chỗ, chết. . . Cũng cùng một chỗ.” “Cái này là của ta nói, không làm cái này trong trời đất cùng thiên đồng thọ ngụy tiên, chỉ đi tự chính mình mà nói. . . Chỉ làm tự chính mình. . .” “Ngươi là đan, ta là mộc, một năm kia, ngươi xuất hiện tại trước mặt của ta. . . Từ khi người này sinh không hề chỉ có Thanh sắc. Ta là đan, ngươi là mộc, một năm kia, ta mở mắt ra, thấy được ngươi. . . Từ nay về sau tánh mạng không còn là cô tịch. Có đôi khi, cả đời, chỉ vì năm đó một hồi gặp nhau.” Đoạn kể về tình cảm phụ tử của Mạnh Hạo và Kha Vân Hải: Thanh âm này, như như gió, thổi qua mọi người trái tim, thổi bay từng vòng rung động, tạo nên bọn hắn trong lòng trí nhớ, tựa hồ nhớ lại từng đã là chính mình. Tại đây trong hồi ức, mỗi người đều bất đồng, phảng phất một cái lớn lên hài tử, nhìn mình phụ thân uốn lượn ở dưới lưng, trong nháy mắt phát hiện, nguyên lai phụ thân đã lão… Đáy lòng có chua xót. Phảng phất là nhớ lại từng đã là tuổi nhỏ, đối mặt phụ thân nghiêm khắc, đáy lòng sinh ra phản nghịch, từng tại trong lòng nói xong: “Đừng nói nhiều rồi!” Có thể cho đến nhiều năm, đối mặt đầu đầy tóc trắng lão nhân nằm ở trên giường bệnh, ngươi cầm chặt hắn gầy gò tay, chảy nước mắt, nội tâm nhẹ lẩm bẩm: “Nói thêm nữa một ít a… Phụ thân của ta.” Rất nhiều người, trong lúc bất tri bất giác, buông xuống hết thảy tu hành, kinh ngạc nhìn xem đỉnh núi, không biết mình đã ở cái này hồi ức ở bên trong, nước mắt chảy xuống. Càng ngày càng nhiều đệ tử, nguyên một đám trầm mặc, tại thanh âm này ở bên trong, trong đầu của bọn hắn, nhấc lên từng màn thuộc tại trí nhớ của mình. Phụ thân hút thuốc thương, dưới trời chiều nếp nhăn gương mặt, quay đầu lại lúc, mang theo lại để cho người thoáng cái bình tĩnh dáng tươi cười, vuốt ve đầu của mình. Ánh mặt trời ở bên trong, ta cưỡi phụ thân trên cổ, bị giơ lên cao cao lúc, tiếng cười của ta mang theo khoái hoạt, khi đó ta đây, không biết mình tiếng cười, tựu là phụ thân khoái hoạt. Cặp kia vững vàng tay, ta không muốn chứng kiến dần dần khô gầy… Đã từng, đối mặt ngài giơ lên tay, ta từng trợn mắt nhìn, thậm chí ra tay phản kháng, đóng sập cửa mà đi lúc, không có chứng kiến ngài run rẩy thân thể, thất vọng ánh mắt. Cho đến ngày nào đó đêm mưa, bệnh nặng tại giường ta đây, mở ra mông lung hai mắt, thấy được ngài đã tóc trắng thân ảnh quỳ lạy tại Thần linh trước cầu nguyện, vì bệnh của ta, bận rộn, bán của cải lấy tiền mặt hết thảy, chỉ vi con của mình, có thể khỏi hẳn. Một khắc này, tay của ta đang run, lòng ta tại xé, ta muốn mở to miệng, nói một tiếng… Phụ thân, ta sai rồi. Tình thương của cha, cùng tình thương của mẹ hoàn toàn bất đồng, hắn càng hàm súc, càng không nói gì, như núi đồng dạng, ngươi còn nhỏ nhìn, hắn là của ngươi thần hộ mệnh. Thiếu niên nhìn. Hắn tựa hồ biến thành ngăn cản ánh mắt ngươi chướng ngại. Thanh niên lúc, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy, hắn biến thấp, ngươi cho rằng ngươi đã so với hắn cao. Có thể trung niên lúc, đương ngươi lần nữa nhìn ngọn núi kia, ngươi biết chợt phát hiện, hắn một mực đều tại đâu đó, một mực đều tại yên lặng nhìn mình kiêu ngạo. Cuồng vọng, ích kỷ, cùng với hẹp, hắn đều tại bao dung, vô thanh vô tức bao dung. Ngươi biết đáy lòng chua xót, ngươi biết bừng tỉnh đại ngộ, cái này. . . Tựu là tình thương của cha.  Ngươi có được lúc, có lẽ cảm thụ không sâu, chỉ khi nào ngươi đã mất đi, ngươi tựu đã mất đi trong lòng thiên! Tử dục dưỡng mà thân không tại. Cái này là bực nào bi thương, đây là trong cả đời. Sâu nhất thút thít nỉ non. Đã từng lúc, ta nhận cho ta đã lâu đại, đối mặt ngài rất nhiều ngôn từ, rất nhiều quấy nhiễu, ta cảm thấy được ngài thay đổi, ta cảm giác mình đã có thể một mình bay lượn. Cho đến ta gãy cánh, đầy người mỏi mệt, đã bay thật lâu thật lâu, ngẫu nhiên một lần quay đầu lại, ta chợt nhớ tới ngài, nhớ tới ngài theo như lời hết thảy, mà khi ta quay đầu lại lúc, chỉ có thể nhìn đến ngài phần, trước mộ phần, ta khóc, ta muốn nói, phụ thân. . . Ta sai rồi. Đã từng, ta cúi đầu xuống nhìn xem ngài, quay người rời đi chỉ vì chứng minh chính mình, một số năm sau, đương có một ngày ta thắng thế giới, mang theo vinh quang của ta đi vào trước mặt của ngài lúc, ta vốn định xem ngài bộ dáng giật mình, có thể ta nhìn thấy, là ngài cho ta kiêu ngạo ánh mắt, một khắc này, ta bỗng nhiên đau lòng, ta ôm lấy tóc trắng xoá ngài, nhẹ nói lấy. “Phụ thân, ta đã trở về.” “Chuông vang hồn tán, một ngày là cha, cả đời là cha. Tiên cũng tốt, phàm cũng vậy, thân tình sao dễ bỏ đi. Cái gọi là đạo vô tình, ngộ hồng trần thuần túy là không tưởng. Người không có tình sao có thể minh tâm? Sao có thể hiểu đạo?” – Manh Hung Le Và còn rất nhiều đoạn, tình tiết hay nữa trong truyện, các bạn có thể tìm đọc bản dịch hoặc bản convert truyện Ngã dục phong thiên của Nhĩ Căn trên google. Mình viết review bài này nữa là đủ 4 bộ của Nhĩ Căn tính tới giờ. Các bạn có thể xem review 3 bộ Tiên nghịch, Cầu Ma, Nhất Niệm Vĩnh Hằng. Câu nói kinh điển trong truyện: “Lão tổ ta liền tiễn ngươi một hồi tạo hóa.” Mời các bạn đón đọc Ngã Dục Phong Thiên của tác giả Nhĩ Căn.