Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thế Giới Hoàn Mỹ

Tên ebook: Thế Giới Hoàn Mỹ Tác giả: Thần Đông Thể loại: Huyền ảo, Tiên hiệp, Văn học phương Đông   Dịch giả: yencute   Nguồn: tangthuvien.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa ebook Thế Giới Hoàn Mỹ Giới thiệu: Một hạt bụi có thể lấp biển, một cọng cỏ chém hết mặt trời mặt trăng và ngôi sao, trong nháy mắt ở giữa long trời lỡ đất. Quần hùng cùng nổi lên, vạn tộc mọc lên san sát như rừng, chư thánh tranh bá, loạn khắp đất trời. Hỏi mặt đất bao la, cuộc đời thăng trầm? Một thiếu niên theo trong đất hoang đi ra, tất cả bắt đầu từ nơi này... *** Tóm tắt Thế Giới Hoàn Mỹ kể về quá trình trưởng thành của Thạch Hạo, một đứa trẻ trời sinh Chí Tôn cốt, nhưng lại bị người thân hãm hại, rút xương đổi cốt, trở thành phế nhân. Hắn phải lánh nạn ở một thôn sơn hẻo lánh, nhưng ý chí quật cường, không hề bị thù hận che mất lý trí, hắn đã dần dần trưởng thành, vượt qua mọi khó khăn trắc trở để trở thành một đại anh hùng, bảo vệ quê hương và người thân. Review Thế Giới Hoàn Mỹ là một bộ truyện kiếm hiệp, huyền huyễn, có nhiều yếu tố hài hước, nhưng không kém phần kịch tính, hấp dẫn. Ưu điểm: Nhân vật: Thạch Hạo là một nhân vật chính rất ấn tượng, với ý chí kiên cường, nghị lực phi thường, và tấm lòng bao la. Các nhân vật phụ cũng được xây dựng rất tốt, mỗi người đều có tính cách và câu chuyện riêng. Cốt truyện: Cốt truyện của Thế Giới Hoàn Mỹ rất rộng lớn và hấp dẫn, với nhiều tình tiết bất ngờ, gay cấn. Giá trị nhân văn: Thế Giới Hoàn Mỹ mang đến những bài học sâu sắc về ý chí, nghị lực, và tình yêu thương. Nhược điểm: Một số tình tiết hơi phi logic, không hợp lý. Tác phẩm có hơi dài dòng, có thể gây nhàm chán cho một số người đọc. Kết luận: Thế Giới Hoàn Mỹ là một bộ truyện kiếm hiệp, huyền huyễn rất đáng đọc. Nếu bạn là fan của thể loại này, thì đừng bỏ qua bộ truyện này nhé! *** Bộ này từng dậy sóng một thời lúc còn đang ra. Truyện của Thần Đông thì đảm bảo chất từ nhân vật đến bố cục. Kể về quá trình lớn lên của một đứa bé trời sinh Chí Tôn cốt lại bị người thân hãm hại, rút xương đổi cốt, trở thành phế nhân, phải lánh nạn ở một thôn sơn hẻo lánh.Nếu bạn nào đã từng đọc qua Già Thiên thì đừng bỏ qua bộ này. Các đạo hữu nào đã từng đọc Già Thiên, thì bộ truyện Thế Giới Hoàn Mỹ là một lựa chọn hoàn hảo để tiếp tục. 1. Thế Giới Hoàn Mỹ của tác giả Thần Đông có hay không?  Bước vào Thế Giới Hoàn Mỹ, chúng ta sẽ theo gót bước chân của Nhóc Tỳ hay tên khai sinh là Thạch Hạo từ những ngày hắn còn nhỏ tí miệng còn dính sữa.  Các đạo hữu chắc chắn phải cười té ghế như đọc Nhất Niệm Vĩnh Hằng khi thấy Nhóc Tỳ “làm thịt” đối thủ của mình theo đúng nghĩa đen hay là một cậu nhóc thiếu kiến thức về “giáo dục giới tính” chê những hot girl bốc lửa bên mình là những nàng “Béo” thậm chí bắt những thần thú về “Thủ hộ thôn”.  Truyện viết theo lối hài hước nhưng không hề nhảm nhí chút nào, chất hài hước được gia giảm một cách vừa phải để không bị quá lố khi đọc truyện, điều này khiến mình đánh giá cao tác phẩm.  Truyện mang theo nhiều dòng cảm xúc từ vui vẻ khi ở trong thôn xóm của Nhóc Tỳ, hay thậm chí buồn muốn khóc khi Nhóc Tỳ hi sinh bảo vệ Thạch quốc và người thân, hài hước nhưng không kém phần lắng đọng. Đằng sau Nhóc Tỳ luôn vui vẻ, hăng hái vẫn luôn tồn tại những hình dáng cô độc khi tiến bước trong con đường tu luyện dài dằng dặc.  Main chỉ có 1 vợ và 2 hồng nhan, tính ra thì cũng không thuộc kiểu nhân vật không chung thuỷ có nhiều nữ tử vây quanh, nói chung là hợp lý vì tu luyện thời gian dài như vậy mà. 2. Thế Giới Hoàn Mỹ của tác giả Thần Đông giảng cố sự gì?  Kể về quá trình trưởng thành của một đứa trẻ trời sinh Chí Tôn cốt (đứa bé này tương lai có thể sánh vai cùng hung Thái cổ được trời ưu ái, có thể chinh chiến với Chân Hống, Kim Sí Đại Bàng có huyết mạnh tinh thuần đến hoàn mỹ, Nguyên thủy bảo thuật của nó sẽ danh chấn thiên hạ, được ghi khắc vào lịch sử của Nhân tộc). Nhưng làm sao có thể dễ dàng đến vậy, chính vì chí tôn cốt của mình lại khiến hắn bị người thân hãm hại, rút xương đổi cốt, trở thành phế nhân, phải lánh nạn ở một thôn sơn hẻo lánh. Sinh ra là một đứa trẻ có cốt chí tôn, trong thiên hạ đã được định trước là người sẽ đứng đầu. Ta có hạnh phúc không? Không! Một kẻ sinh ra có thiên phú ngất trời để làm gì? Chẳng phải cũng chỉ để cho thân nhân rút xương đổi cốt. Người vì muốn xưng bá thiên hạ, không tiếc làm việc tội ác động trời. Nam chính: Thạch Hạo tính cách bá đạo, nhưng lại mang tấm lòng bao la vĩ đại, như muốn gánh vác cả tồn vong thiên hạ chúng sinh trên vai mình. Đó là Hoang của kỷ nguyên Tiên vực trong truyện này còn Hoang trong truyện Già Thiên mang tính cách độc đoán, bá đạo kiêu hùng hơn nhiều lần. Từ nhỏ Thạch Hạo đã có ý chí quật cường, không hề bị thù hận che mất lý trí, hắn có ngạo khí bản thân. Hắn liên tục gặp phải khó khăn trắc trở, mọi thứ không hay đều không ngừng giáng xuống, dường như lần nào cũng làm hắn sống đi chết lại. Nhưng chính những lần chiến đấu vào sinh ra tử ấy đã tôi rèn bản lĩnh của hắn, giúp hắn giành được địa vị, tiếng nói cho bản thân, đồng thời bảo vệ được quê hương thân hữu. Truyện ban đầu khá hài hước về cái tính trẻ con của Thạch Hạo nhưng về sau lại quá bi đát, đạt tới cảnh giới nào thì gặp kẻ thù cảnh giới lớn hơn săn giết, người thân anh em huyết tế để chiến đấu cùng. Những trích đoạn chiến đấu cực kỳ thảm liệt, đọc mà cảm giác như muốn nhập tâm vào từng trận đánh luôn vậy. Đặc biệt cảm nhận đoạn phụ thân của nhóc tỳ Thạch Tử Lăng pk với toàn bộ tộc nhân phải nói là cực kỳ hay. 3. Bình luận về Thế Giới Hoàn Mỹ? – Hệ thống tu luyện rõ ràng – Các tính huống đánh nhau được miêu tả tốt, hấp dẫn. – Thế giới rộng lớn, nhiều chủng tộc, nhiều vị diện. – Tình tiết truyện đi từ hài hước ở những lúc đầu truyện, cùng với sự trường thành của nhân vật chính, tình tiết truyện càng lôi cuốn nhưng lại đượm buồn hơn. – Main bá, không lằng nhằng, dùng vũ lực thay lời nói. – Main không phải ngựa giống. 4. Thập hung thái cổ trong Thế Giới Hoàn Mỹ là những loại nào? Thập hung bảo thuật trong Thế Giới Hoàn Mỹ? Cửu U: Đứng đầu thập hung Chân Long: Xưng tiên vương tộc. Côn Bằng: Nằm ở Bắc Hải bên trong Hoang Vực Lôi Đế: Cường giả cái thế của Lôi Linh tộc. Bất Tử Tiên Hoàng: Cũng gọi Phượng Hoàng. Kỳ Lân: Có bạch kỳ lân, tổ kỳ lân, thủy kỳ lân. Thiên Giác Nghĩ: Sinh linh có lực lượng lớn nhất, bị chọc giận thực lực càng tăng. Cửu Diệp Kiếm Thảo: Lá như kiếm, cộng sinh chín phiến, có bảo thuật "thảo tự kiếm quyết". Cô: Bắt đầu tại Cửu Thiên Thập Địa, nắm giữ đại đạo thời không, nhạy cảm với thiên địa hư không. Đả Thần Thạch: Có thể sinh sôi đời sau thần thạch kỳ dị, từ xưa đến nay được vài khối. 5. Cảnh giới tu luyện trong Thế Giới Hoàn Mỹ ( Phân chia cấp độ )  - Nhân Đạo Bàn Huyết Động Thiên Hóa Linh Minh Văn (Hầu) Liệt Trận (Vương) Tôn Giả (Nhân hoàng): Tu sĩ bình thường đi đến cực hạn, siêu thoát thế tục. Thần Hỏa (Ngụy thần) Chân Nhất (Chân thần): Có được lực lượng siêu thoát thế tục. Thánh Tế Thiên Thần Hư Đạo (Giáo chủ) Trảm Ngã: Tên đầy đủ "Trảm Ngã Minh Đạo Cảnh", trảm bản thân, minh ngộ đạo pháp chính mình. Độn Nhất Chí Tôn (Vô địch giả): Nhân đạo chí tôn, có thể sống mấy trăm vạn năm hoặc càng lâu.  - Tiên Đạo Chân Tiên (Bất hủ giả, trường sinh giả): Tương đương Hồng Trần Tiên, một giọt máu có thể sống mấy cái kỷ nguyên. Tiên Vương (Bất hủ vương, táng vương): Chân chính trường sinh bất tử. Tiên Vương Thể Phổ thông Tiên Vương Tuyệt đỉnh Tiên Vương Cự đầu Vô thượng cự đầu Tiên Vương đỉnh phong Chuẩn Tiên Đế: Có thể hủy diệt giới vực trong nháy mắt. Tiên Đế (Bất hủ đế, táng đế): Luyện chế tiên nguyên, phong ấn tiên đạo. Đạt đến cảnh giới này rất khó, cửu tử nhất sinh. Có khả năng ngược dòng thời gian đem kẻ thù hạn chế ở bên trong thời không, không thoát ra được. ​​​​​​​6. Kỳ trân dị bảo trong Thế Giới Hoàn Mỹ ​​​​​​​ - Tiên chủng ​​​​​​​Thế Giới Thụ mầm non Sinh mệnh chủng Hồng mông tử khí chủng Hình thức ban đầu của vũ trụ Âm dương chủng Vạn đạo thụ  - ​​​​​​​Kỳ thảo linh dược ​​​​​​​Đế đan: Xuất từ tay Diệt Thế lão nhân, Chuẩn Tiên Đế trọng thương dùng xong có thể khỏi hẳn trong nháy mắt. Tam sinh dược: Có thể khởi tử hồi sinh, Hắc Hoàng đang tìm thứ này hi vọng có thể cứu Vô Thủy Đại Đế. Địa ngục hoa: Chân Tiên sau khi chết hồn biến bố trí, dùng vô số máu tươi uẩn dưỡng ra hoa này. Thế giới thụ: Thái cổ thần thụ, có thể mở mang vũ trụ. Bồ đề thụ: Cổ tăng nhất mạch bảo thụ, có thể giúp ngộ đạo. ​​​​​​​ - Bảo vật ​​​​​​​Tam thế đồng quan: Cửu Long kéo quan tài đồng, vật truyền thừa từ Tiên Cổ thần thánh. Nó chính là cửu long kéo quan tài bên trong tác phẩm 《 Già Thiên 》. Không người nào biết do ai luyện chế, đến từ đâu. Tự cổ trường tồn quan: Quách quan nằm bên trong Tam thế đồng quan. Hoang nghiên cứu đã lâu kết luận có thể sánh vai với pháp khí phòng ngự cấp Tiên Đế. Thiên Đế đỉnh: Pháp khí Chuẩn Tiên Đế của Diệp Phàm. Vô Thủy Chung: Pháp khí Chuẩn Tiên Đế của Vô Thủy Đại Đế, từng trấn áp thế giới kỳ dị nằm ở phía sau tổ Côn Bằng. Thập Giới Đồ: Đến từ Vô Lượng Thiên Ngoại ở cái nào đó cổ địa. Ngũ Hành Sơn: Sinh ra trong Hỗn Độn, từng thai nghén ra rất nhiều Thần Ma, nó từng che chở Hoang. Thiên Hoang: Thái cổ thập đại binh khí, đi theo nữ Côn Bằng chinh chiến cả đời. 7. Thạch Hạo và Diệp Phàm ai mạnh hơn? Tóm tắt về Hoang Thiên Đế (Hoang độc đoán vạn cổ) Tên hán việt: Thạch Hạo Biệt danh: Hoang, Tội, Hoang Thiên Đế, Thạch Hoàng, Thiên Đình Chủ Tộc nhân: Thạch tộc Thân phận: Hoang Thiên Đế, Thạch Hoàng, người sáng lập Loạn Cổ Thiên Đình Thế lực: Thạch quốc Hoàng tộc, Thạch Tộc, Cửu Thiên Thập Địa, Thiên Đình Nơi sinh: Võ Vương phủ, Thạch quốc Hoàng Đô, hạ giới Hoang Vực Tín ngưỡng: Có ta vô địch, duy ngã độc tôn, trấn áp hết thảy, không tin luân hồi chỉ tin đương thời Mời các bạn mượn đọc sách Thế Giới Hoàn Mỹ của tác giả Thần Đông.   

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn
Sách Nói Nhất Niệm Vĩnh Hằng Nhất niệm thành biển cả, nhất niệm hóa nương dâu. Nhất niệm trảm nghìn Ma, nhất niệm giết vạn Tiên.   Chỉ có niệm của ta... là Vĩnh hằng. Người ta thường nói rằng không có bất cứ thứ gì có thể vĩnh hằng nhưng thật ra vẫn còn có một ngoại lệ chưa bao giờ được biết đến... Nhĩ Căn, với hai tác phẩm nổi bật là Cầu Ma và Tiên Nghịch, sẽ hứa hẹn đem đến một tác phẩm xuất sắc nữa cho chúng ta. *** Mạo Nhi Sơn là một ngọn núi ở bên trong Đông Lâm sơn mạch. Ở dưới núi có một thôn làng, dân phong ở đây thuần phác, thường cày ruộng mà sống, đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài. Một buổi sáng sớm... Ở trước cổng chính của thôn trang, toàn bộ hương thân trong thôn đang đứng tiễn đưa một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi. Thiếu niên này trông gầy yếu nhưng trắng trẻo sạch sẽ, thoạt nhìn rất là nhu thuận. Y phục trên người hắn chỉ là một bộ thanh sam bình thường nhưng đã bị phai màu trở thành màu trắng, hai mắt toát lên vẻ lanh lợi, trong sáng. Hắn tên là Bạch Tiểu Thuần. “Các hương thân phụ lão, ta phải đi tu tiên rồi, nhưng ta không nỡ xa các ngươi”. Vẻ mặt thiếu niên tràn ngập vẻ không nỡ, bộ dáng của hắn vốn nhu thuận, lúc này thoạt nhìn lại càng trở nên chất phác. Các vị hương thân quay mặt nhìn nhau, cũng làm ra vẻ không nỡ rời xa hắn. “Tiểu Thuần, cha mẹ ngươi mất sớm. Ngươi là... một đứa trẻ ngoan!!! Chẳng lẽ ngươi không muốn trường sinh? Trở thành tiên nhân là có thể trường sinh, có thể sống rất lâu. Đi thôi! Chim ưng con lớn lên, sẽ có một ngày cũng phải bay đi.” Một lão giả tóc hoa râm ở trong đám người bước ra, lúc nói đến ba chữ “đứa trẻ ngoan” thì giọng nói có chút ngập ngừng. “Ở bên ngoài, gặp bất cứ chuyện gì ngươi đều phải kiên trì. Ra khỏi thôn rồi thì cũng đừng quay lại, bởi vì con đường của ngươi là ở phía trước!” Lão nhân hiền lành vỗ vỗ bả vai của thiếu niên. “Trường sinh...”. Thân hình của thiếu niên rung lên. Hắn mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt kiên định. Trong sự cổ vũ của lão giả này cùng với tất cả thôn dân có mặt, hắn nhẹ gật đầu mấy cái, liếc nhìn mọi người thật kỹ rồi quay người bước nhanh ra khỏi thôn. Thấy thân ảnh của thiếu niên đã đi xa, mọi người trong thôn lập tức trở nên kích động. Vẻ lưu luyến trong mắt bị nỗi vui sướng thay thế. Lão giả mặt mũi tràn đầy hiền lành lúc trước giờ cũng đang run rẩy, nước mắt chảy thành dòng. “Trời xanh có mắt, cái tên Bạch Thử Lang này, rốt cuộc cũng đi... Cuối cũng đã đi rồi! Là ai nói cho hắn biết đã nhìn thấy tiên nhân ở gần đây? Ngươi đã vì thôn mà lập được đại công đấy!" “Tên Bạch Thử Lang này rốt cuộc đã chịu đi rồi. Đáng thương cho mấy con gà nhà ta! Chỉ vì nó sợ gà gáy sáng mà không biết đã dùng cách gì xui khiến một đám hài tử đi bắt gà, đem gà trong cả thôn ra ăn sạch sẽ...” “Hôm nay, năm mới đến rồi!” Âm thanh hoan hô, phấn khởi vang khắp thôn nhỏ. Thậm chí có người còn lấy ra cả chiêng trống, đánh lên rất là cao hứng. Bên ngoài thôn, Bạch Tiểu Thuần còn chưa đi xa lắm. Hắn chợt nghe thấy âm thanh khua chiêng gõ trống từ trong thôn truyền ra, còn có cả tiếng hoan hô vang dậy. Hắn dừng lại, vẻ mặt có chút cổ quái, sau đó ho lên một tiếng, nương theo tiếng chiêng trống truyền tới, theo đường núi đi lên Mạo Nhi Sơn. Ngọn Mạo Nhi Sơn này mặc dù không cao nhưng lại có nhiều bụi cỏ dại. Giờ là sáng sớm mà không gian vẫn tối đen, bốn bề yên tĩnh. “Nghe Nhị Cẩu nói, mấy ngày hôm trước, lúc hắn bị một con lợn rừng đuổi theo tới chỗ này thì nhìn thấy trên bầu trời có tiên nhân bay qua…” Bạch Tiểu Thuần đi ở trên sơn đạo, trái tim đang nhảy lên thình thịch. Bỗng nhiên từ mé rừng truyền tới từng âm thanh rào rào giống như tiếng lợn rừng đang chạy. Âm thanh đến bất chợt khiến Bạch Tiểu Thuần vốn đã khẩn trương, lo lắng cảm thấy lạnh dọc cả sống lưng. “Ai? Ai ở đó!” Tay phải hắn vội lấy từ trong bọc hành lý ra bốn cây búa, sáu lưỡi rìu. Chưa hết lo lắng, hắn lại lấy từ trong ngực ra một cây nhang màu đen, cầm chặt trong tay. “Đừng đến đây, ngàn vạn lần đừng đến đây. Ta có búa, ta có rìu, nhang trong tay ta còn có thể triệu hoán thiên lôi, có thể dẫn tiên nhân hàng lâm. Ngươi dám đi ra, ta liền đánh chết ngươi!” Bạch Tiểu Thuần vừa run vừa hô to, kẹp chặt những thứ vũ khí kia, tranh thủ thời gian chạy theo đường núi. Dọc đường, những tiếng lách cách vang lên loạn hưởng, búa, đao bổ củi rơi xuống đầy đất. Chắc là hắn đã quá lo lắng, vì những tiếng rào rào rất nhanh biến mất, sau đó cũng không thấy có dã thú nào chạy đến. Sắc mặt của hắn tái nhợt. Hắn lau mồ hôi lạnh, trong đầu đã có ý buông tha không tiếp tục lên núi nữa. Nhưng rồi hắn nghĩ tới cây nhang mình đang cầm trong tay, cây nhang của cha mẹ trước khi qua đời lưu lại cho hắn. Nghe nói là do tổ tiên hắn khi xưa đã tình cờ cứu giúp một vị tiên nhân bị rơi xuống. Trước khi rời đi, vị tiên nhân đã để lại cây nhang này để báo đáp, còn nói sẽ nhận một người có huyết mạch Bạch gia làm đệ tử. Chỉ cần đốt nó lên là tiên nhân sẽ đến. Trước đây, cây nhang này đã từng được hắn đốt lên hơn mười lần rồi nhưng cuối cùng vẫn không thấy vị tiên nhân kia đến. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần bắt đầu hoài nghi vị tiên nhân kia có đến thật hay không. Hôm nay, hắn quyết định thử thêm một lần là bởi cây nhang này cũng không còn nhiều lắm, lại nghe người trong thôn nói cách đây vài ngày đã nhìn thấy có tiên nhân bay qua chỗ này. Hắn leo lên núi vì biết đâu, ở gần thêm một chút thì tiên nhân sẽ nhận ra cũng không chừng. Sau một lúc do dự, Bạch Tiểu Thuần lại cắn răng tiếp tục. Cũng may là ngọn núi này cũng không cao, chẳng bao lâu sau hắn đã lên đến đỉnh núi, há miệng thở phì phò. Đứng ở trên đó, hắn quay nhìn thôn trang hiện lên thấp thoáng dưới chân núi, thần sắc có chút cảm khái rồi cúi đầu nhìn đoạn hương đen chỉ còn bằng móng tay ở trong tay. “Ba năm rồi... Cha mẹ phù hộ cho ta, lần này nhất định phải thành công!” Bạch Tiểu Thuần hít thở sâu, cẩn thận đem hương đốt lên. Gió lớn nổi lên bốn phía, bầu trời kéo mây đen dầy đặc. Từng tia chớp lóe lên sáng lòa, sấm nổ ầm ầm bên tai Bạch Tiểu Thuần. Âm thanh vang dội làm cho thân hình của Bạch Tiểu Thuần run lên, hắn có cảm giác như lúc nào cũng có thể bị sét đánh chết. Trong một giây lát, hắn đã muốn phun nước miếng dập tắt cây nhang nhưng lại dằn lại vì không cam lòng. “Ba năm rồi, ta đã đốt cây nhang này mười hai lần. Đây là lần thứ mười ba, lần này nhất định phải làm được. Tiểu Thuần ta không sợ, chắc sẽ không bị đánh chết đâu...”. Bạch Tiểu Thuần nhớ tới kinh nghiệm ba năm qua, không tính lần này, mười hai lần trước hắn đốt cây nhang thì mỗi lần đều có sấm chớp nổi lên như thế này, mà tiên nhân thì không thấy đến. Hắn vốn sợ chết, mỗi lần sấm chớp nổi lên là đều phun nước miếng dập tắt. Nhắc tới cũng kỳ, cây nhang này nhìn như bất phàm, nhưng lúc hắn phun nước vào là nó tắt ngay. Trong lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang hãi hùng khiếp vía, chật vật chờ đợi trong tiếng sấm thì ở bầu trời cách đó không xa có một đạo trường hồng đang gào thét, bay đến rất nhanh. Trong đạo trường hồng này là một nam nhân trung tuổi. Nam tử này mặc y phục hoa lệ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhưng thần sắc lại như phong trần mỏi mệt. Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy hắn đang thực sự rất mệt mỏi. “Ta rất muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi là cái dạng gì mà đốt một cây nhang suốt ba năm qua!” Vừa nghĩ đến những gì mình đã trải qua trong ba năm vừa rồi, nam tử này liền nổi giận. Ba năm trước, y phát giác có người đốt cây nhang mà mình đã cho đi lúc vẫn còn ở Ngưng Khí kỳ. Nhớ tới đoạn nhân tình ở chốn phàm trần năm đó y vội vàng bay tới. Lần đó, theo tính toán của y thì rất nhanh sẽ tìm tới nhưng y lại không ngờ rằng, vừa mới nhận thấy mùi hương, còn chưa đi được bao xa thì cái khí tức kia đã biến mất trong nháy mắt, cắt đứt mối liên hệ. Nếu chỉ là một lần thì cũng thôi, nhưng trong ba năm qua, khí tức kia xuất hiện tới hơn mười lần làm cho y tìm kiếm nhiều lần mà lần nào cũng bị gián đoạn. Cứ tới tới lui lui như vậy, giằng co suốt ba năm... Giờ phút này y đã thấy ngọn Mạo Nhi Sơn ở xa xa, thấy Bạch Tiểu Thuần đang đứng trên đỉnh núi. Trong chớp mắt y đã bay tới đỉnh núi, sau đó vung tay, đem que hương không còn nhiều lắm kia dập tắt. Tiếng sấm liền im bặt. Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn vị trung niên đang đứng bên cạnh mình. “Tiên nhân?” Bạch Tiểu Thuần e dè hỏi bằng giọng nói có vẻ không chắc chắn, lại lén lút với lấy một cây búa ở sau lưng. “Bổn tọa là Lý Thanh Hậu. Ngươi là hậu nhân của Bạch gia?” Ánh mắt của tu sĩ trung niên như điện, không để ý tới cây búa ở sau lưng Bạch Tiểu Thuần, mà bắt đầu đánh giá một phen. Y thấy kẻ trước mắt này lông mày xanh, đôi mắt đẹp, lờ mờ tương tự với cố nhân năm đó, tư chất cũng không tệ, vẻ phiền muộn ở trong đáy lòng cũng bớt đi một ít. “Vãn bối đúng là hậu nhân của Bạch gia, tên là Bạch Tiểu Thuần.” Bạch Tiểu Thuần mở mắt nhìn rồi nhỏ giọng đáp. Tuy trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhưng vẫn đứng thẳng. “Ta hỏi ngươi, châm một cây nhang thôi, vì sao lại châm những ba năm!” Tu sĩ trung niên này nhàn nhạt mở miệng, hỏi tới vấn đề mà trong suốt ba năm qua y rất muốn biết. Bạch Tiểu Thuần nghe thấy câu hỏi, đầu óc nhanh chóng chuyển động, sau đó làm ra bộ phiền muộn nhìn xuống thôn trang xa xa ở dưới chân núi. “Vãn bối là một người trọng tình trọng nghĩa, không nỡ bỏ những hương thân kia. Mỗi lần ta đốt hương, bọn hắn đều không nỡ để ta rời đi. Hôm nay bọn hắn bởi vì ta rời đi mà vẫn còn bi thương đây này.” Tu sĩ trung niên sững sờ. Cái nguyên do này lúc trước y không nghĩ tới, vẻ phiền muộn trong mắt đã mất đi thêm một ít nữa. Từ lời nói mà xem xét thì bản tính kẻ này cũng không tệ lắm. Nhưng khi y hướng ánh nhìn về phía dưới thôn, dùng thần thức đảo qua, nghe được tiếng khua chiêng gõ trống cùng với những câu hoan hô vì Bạch Thử Lang đã rời đi thì sắc mặt lại trở nên khó coi. Y cảm thấy đau đầu. Kẻ trước mắt này nhìn bề ngoài thì nhu thuận chất phác, cả người lẫn vật đều vô hại nhưng trong lòng lại chứa đầy những ý nghĩ xấu xa kỳ quái. “Nói thật!” tu sĩ trung niên vừa trừng mắt, vừa quát lên như tiếng sấm làm Bạch Tiểu Thuần giật mình, sợ hãi tới mức thân thể run lên. “Việc ấy cũng không trách được ta a. Cái cây nhang gì đó của ngươi, mỗi lần ta đốt lên đều kéo theo sấm sét, nhiều lần thiếu chút nữa là đánh chết ta rồi. Ta tránh thoát mười ba lần là đã rất không dễ dàng rồi.” Bạch Tiểu Thuần ra vẻ đáng thương nói. Tu sĩ trung niên nhìn Bạch Tiểu Thuần, im lặng một lúc. “Ngươi đã sợ như vậy, vì sao còn dám đi đốt nhang tới hơn mười lần?“ Tu sĩ trung niên chậm rãi nói. "Ta sợ chết! Không phải tu tiên là có thể trường sinh sao? Ta muốn trường sinh a!” Bạch Tiểu Thuần ủy khuất nói. Tu sĩ trung niên lại im lặng. Y cảm thấy chấp niệm của kẻ này cũng đáng khen, cứ ném tới môn phái ma luyện một phen xem sao, biết đâu tính tình lại có thể thay đổi ít nhiều. Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, y liền hất tay áo quấn quanh Bạch Tiểu Thuần rồi hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía chân trời. ”Đi cùng ta.” ”Đi đâu? Bay quá cao rồi...” Bạch Tiểu Thuần thấy mình đang bay trên trời, phía dưới là vực sâu vạn trượng thì sắc mặt nó tái nhợt, quăng búa ra, gắt gao ôm chặt lấy đùi của vị tiên nhân. Tu sĩ trung niên nhìn xuống chân của mình, bất đắc dĩ nói. “Linh Khê Tông.” ... Mời các bạn đón đọc Nhất Niệm Vĩnh Hằng của tác giả Nhĩ Căn.
Vĩnh Hằng Chi Tâm - Khoái Xan Điếm
Một đệ tử ngoại môn của Vân Nhạc Môn, tên hắn là Trần Vũ, tình cờ dung nhập một trái tim của Thần Ma. Trái tim Thần Ma này là trụ cột của sinh mệnh, là chỗ hiểm chí mạng của con người nhưng đối Trần Vũ là nơi phòng ngự mạnh mẽ nhất, cho hắn tiềm lực mạnh mẽ vượt bậc. Cũng từ đây, thiếu niên Trần Vũ bước trên một con đường lớn đầy chông gai, từng bước kinh tâm động phách, một hành trình đầy huyền bí và hấp dẫn. Thiên tài như mây chi, thiên kiêu cái thế. Tông môn mọc lên san sát như rừng chi, ta chủ chìm nổi. Vạn tộc huy hoàng chi, vượt qua giới đại chiến. Quá cổ huyền câu đố chi, Thần Thoại tranh phong. Ta tâm chỉ có, vĩnh hằng! Mời các bạn đón đọc Vĩnh Hằng Chi Tâm của tác giả Khoái Xan Điếm.
Ngự Linh Thế Giới - Tử Mộc Vạn Quân
Là một trong những truyện tiên hiệp nổi bật, Ngự Linh Thể Giới nói về huyền linh giả, đem hồn phách hoang thú luyện hóa vào trong linh khiếu, lấy khí huyết nuôi dưỡng, bên ngoài có thể chống lại kẻ thù, bên trong có thể tập hợp lực lượng, thiên biến vạn hóa, thông thiên triệt địa. Mà tu sĩ đạt được huyền linh, người đời tôn xưng là Huyền Giả. Chư thiên thập phương, lấy ngân hà làm giới hạn. Ngược về vạn cổ, huyền linh chiếm vị trí độc tôn. *** Vân Mộ, một tu sĩ cấp bậc Huyền Tông, bị đồng môn hãm hại, cuối cùng chết trên đỉnh Vân Phong. Khi hắn lần nữa mở mắt, không hiểu vì lí do gì đã trở về trăm năm trước đó, khi mà loạn thế còn chưa bắt đầu. Kiếp này, dù có trải qua thiên tân vạn khổ cũng quyết không quay đầu. Kiếp này, dù cho vạn kiếp quấn thân cũng quyết không cúi đầu. Ngự Linh Thể Giới liên tiếp mang đến những tình tiết rất đỗi quen thuộc, tuy nhiên càng đọc sâu càng nhận ra nhiều điểm bất ngờ. Truyện đang được dịch bởi nhóm dịch Ngự Linh Tông tại diễn đàn Bách Ngọc Sách. Mời các bạn đón đọc Ngự Linh Thế Giới của tác giả Tử Mộc Vạn Quân.
Phi Thiên - Dược Thiên Sầu
Phi Thiên là tựa truyện tiên hiệp nói về hảo nam nhi, chí khí cao ngất, nhiệt huyết sôi trào, chỉ điểm tinh thần! Tinh không mênh mông, thất tình lục dục, tham niệm sân si, Phật Đế Như Lai, mặc tình ai pháp lực vô biên! Chúng sinh như mây, một bầu nguyện lực lại đổi lấy biển máu mênh mông cuồn cuộn! Quỷ khóc thần gào, biển máu vô bờ, xin hỏi đường ở phương nào!? Nếu đã không đường, bất chấp bể khổ biển máu, bạch cốt hóa thuyền, một bước lên trời! ***  - Đừng chạy! Họ Miêu kia, ngươi không chạy thoát được đâu, đứng lại cho lão tử! Ba thiếu niên tay cầm trường đao đang chạy rất nhanh trong dãy núi đen kịt vô cùng kỳ quái, thỉnh thoảng quơ đao đe dọa bắt người đang chạy trốn trước mặt dừng lại. Đe dọa vô dụng, chẳng những người trước mặt không ngừng, ngược lại còn chạy nhanh hơn. Thiếu niên chạy trước tay cầm một thanh đao giết heo không thèm nghe, vừa chạy vừa quay đầu lại rống lên một tiếng: - Chó điên, sao không xem thử đây là địa phương nào, chẳng lẽ là đầu óc các ngươi có bệnh rồi sao?! Hắn chịu dừng lại mới lạ, dừng lại sẽ lập tức mất mạng, nên vẫn tiếp tục chạy như điên. Dưới chân hắn vang lên những tiếng rắc rắc không ngừng, đạp lên chỗ nào cỏ màu đen chỗ ấy lập tức tan tác thành bụi đen. ***  Phi Thiên hứa hẹn sẽ mang đến cái kết đầy thuyết phục cho những ai yêu thích thể loại tiên hiệp, cùng lối văn phong phú của Dược Thiên Sầu.