Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Con Mắt Âm Dương

Đây là 1 câu chuyện tôi được 1 nhà ngoại cảm kể lại và viết lại. Năm 1976 sau 3 năm yêu nhau thì bố mẹ tôi quyết định về chung 1 nhà . Hôm ấy bố mẹ đi nhờ 1 thầy phong thủy xem ngày để cưới hỏi , sau khi đã chọn được 1 ngày tốt thì ông thầy có nói bố mẹ tôi rằng : số 2 ông bà có tiền duyên từ kiếp trước . Nên kiếp này lấy nhau thì không có gì đáng nói cả . Nhưng đứa con trai sau này của ông bà là 1 món quà từ ông cố tổ. Và ngày thằng bé sẽ ra đời vào ngày đặc biệt nhất trong năm..... Bố mẹ tôi là người cuồng tâm linh nên răm rắp nghe lời thầy nói và vui mừng khôn xiết , nhưng đã 3 năm trôi qua kể từ ngày cưới mẹ tôi đã có 2 lần tin vui nhưng đều bị sảy hoặc thai yếu , quá buồn sau mỗi lần sảy thai làm mẹ tôi hao mòn thân xác và tiều tụy , rồi đêm hôm đó có 1 tiếng chim cú kêu liên tục trước nhà “” cú .. cú..”” mà loài đó được mệnh danh sứ giả của hắc bạch vô thường , bố tôi ném đá đuổi mấy lần nhưng nó bay đi rồi lại quay về đậu .  Kể từ cái tối hôm ấy mẹ tôi có thai và sinh ra 1 người con duy nhất chính là tôi . Cái ngày sinh ra tôi lại trùng với ngày rằm tháng bảy . Ngày mà quỷ môn quan mở cửa để thả các vong hồn . Nhiều người khi đó nói tôi là con của ma . Sau này sẽ hại bố mẹ , còn bố mẹ tôi thì lại vui mừng khôn xiết , nhớ đến lời nói của người thầy năm xưa “” đứa con sau này là món quà của ông cố “” nên bố đặt tên cho tôi là Bảo Bảo  Mình lớn lên dần theo năm tháng và sự yêu thương của cha mẹ . Nhưng vào năm 12 tuổi ,khi ấy mình đang chơi cùng đám bạn ở miếu làng thì đám nhóc chúng mình phát hiện 1 con rắn hổ mang đang bò trong miếu . Cả đám hồi ấy rất nghịch ngợm liền lấy que . Gậy đập nó . Nhưng chỉ có duy nhất mình là can ngăn đám bạn ,bảo tụi nó tha cho con rắn kẻo tội. Nhưng tụi nó không chịu nghe. Mình dọa méc bố mẹ thì tụi nó sợ không dám đập con rắn nữa và dỗi mình cả tuần.  Tối hôm ấy mình nằm ngủ thì thấy 1 người cưỡi ngựa trắng . Mang cung tên như 1 vị quan thời vua chúa vậy , người đó bị thương và máu me đầy mình. Người đó đứng trước tôi và nói : “”cậu cảm ơn con đã cứu mạng cậu. Cậu bây giờ phải đi rồi . Sau này cậu trả ơn con””  Tỉnh cơn mơ mà cứ như thật vậy . Nhưng có 1 điều là tôi không thể nhớ được mặt người đó . Tôi có kể lại cho mẹ về con rắn và giấc mơ, nhưng mẹ bảo là nhảm nhí và không tin . Và giấc mơ ấy cũng lãng quên theo năm tháng cho đến mùa hè năm đó…..  ở cái bến đình của làng mình nổi tiếng rất nhiều người chết nước , ma da, nên các bậc cha mẹ đều cấm con cái mình đi tắm sông , tắm suối , nhưng tuổi thơ mà . Dối cha lừa mẹ và nghịch ngợm đó là đám nhóc chúng tôi . Sau khi đá bóng giữa mùa hè oi bức. Chúng tôi có tổng cộng 14 đứa nhưng 8 đứa kia bỏ về tại sợ ba mẹ biết sẽ ăn đòn. 6 đứa còn lại là Tôi, NHÂN,LÂM ,MINH, VINH , HOÀNG nhưng chỉ 5 đứa xuống tắm.còn Hoàng là đứa không biết bơi nên chỉ lội trêи bờ .  Đó là ngày định mệnh của 5 đứa chúng tôi . Chúng tôi thách với nhau rằng ai bơi ra được cồn cát giữa sông sẽ được xưng là anh cả. Vậy Cả 5 đứa đồng ý và bơi đua ra cồn cát . Đang bơi giữa chừng thì tôi thấy Nhân nó chìm xuống. Cứ tưởng là nó lặn . Thì bất ngờ sau lưng tôi có tiếng la lên của 3 đứa còn lại …. Cứu..Ục ..Taoo..với..ục.ục ,chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra thì tôi cảm thấy dưới cổ chân mình có gì đó nhờn nhờn . Và bỗng nó lôi tôi xuống dưới nước , tôi cố gắng vùng vẫy nhưng không thể được và ngất đi sau đó….. (khi đó không thể gọi là chết. Vì hồn tôi chưa xuất ra. Chỉ là không biết gì nữa)  Trêи bờ thằng hoàng thấy vậy cứ tưởng chúng tôi đùa với nó. Nhưng đã 10 phút trôi qua không thấy đứa nào nổi lên . Nó hoảng quá la lớn lên . Mọi người trong làng nghe tiếng kêu cứu liền tập trung kéo nhau ra bến đình. Trong đó có bố mẹ tôi . Nghe tôi bị ma da kéo xuống nước chết rồi 2 ông bả khóc lên khóc xuống rồi ngất lịm đi. Khi đó cái bến đình toàn những tiếng khóc đau thương của các bậc ông bà bố mẹ.  Đến gần 1 tiếng sau thì mới thuê được dân vạn chài để lặn xác . 4 cái xác của 4 đứa bạn tôi thì họ tìm rất nhanh . Chỉ có tầm 5 phút lặn xuống là thấy và đưa lên liền. Chỉ có tôi thì lạ lùng nhất . Nghe bố kể lại thì “” mày thì người ta mất phải nửa tiếng đồng hồ . Vị trí mày với chỗ mày chìm cách nhau tận 50m “” và khi đưa 4 cái xác của đám bạn lên. Tụi nó toàn tím tái khắp thân thể và máu trào ra khắp mặt mũi . Còn tôi có tím tái nhưng không hề trào máu như tụi nó , và 1 điều lạ lùng nữa đó là khi cúng cơm đắp mặt. Có 1 con rắn hổ mang từ dưới nước bơi lên bờ và bò quanh cái xác của tôi rồi lại lặn xuống nữa. Mọi người ở đó bảo nó là ma da hiện thân . Nhưng thằng hoàng nói với mọi người đó là con rắn mà tụi nó đã đập trong miếu làng.  7h tối hôn đó là lúc đặt xác của tôi vào quan tài để khâm liệm. Mẹ tôi khi đó quá sock nên phải nhập viện. Còn bố thì khóc lên khóc xuống khi chứng kiến đứa con trai duy nhất sắp đậy nắp quan tài . Bỗng con rắn đó lại bò vào 1 lần nữa đám đông hoảng sợ bàn tán . có nhiều người còn quỳ lạy nó. Xin nó tha cho tôi. Để tôi siêu thoát đừng bắt hồn tôi đi . Rồi nó bỗng dưng bỏ đi. Nắp quan tài tiếp tục đậy . Thì khi đó bỗng dưng ý thức tôi có lại. Tôi nghe tiếng khóc. Tiếng than của bố. của chú thím. Và anh em nội ngoại . Tôi vừa gọi tên bố mẹ vừa lấy chân đạp thẳng  Mời các bạn đón đọc Con Mắt Âm Dương của tác giả Hiền Nguyễn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chúng Từ Phương Đông Tới - R. L. Stine
Đọc rồi, ta nghĩ… Các em đã đọc xong cuốn truyện nhỏ rồi phải không? Em thấy những gì? Phải chăng đây đúng là câu chuyện lạ lùng của một ngôi nhà của những người tí hon. Nếu em cho là phải, thì cũng… được thôi! Nhưng được mà chưa đúng. Thật ra chuyện trong sách là chuyện khoa học mà lại là khoa học vui đấy. Chuyện vui thì rõ rồi. Em có thấy câu chuyện thật là sinh động, mà rất hợp với trẻ em. Chuyện trong nhà, chuyện thu dọn bàn ghế, sách vở, chuyện làm các món ăn, chuyện học hành ở lớp ở trường. Ít có một cuốn sách nào sôi nổi, linh hoạt như ông Stine đã kể cho chúng ta nghe. Rất hợp với đối tượng trẻ em, hợp với cả hoàn cảnh sinh hoạt của các em nữa. Trẻ em thích sôi nổi, mà cũng thích ly kỳ. Kể chuyện ly kỳ mà phải khai thác kho tàng các truyện thần tiên hay truyện hoang đường quái đản thì cũng hay, nhưng khai thác ngay trong cuộc sống của các em, trong tâm hồn và tính khí của các em nữa, thì lại càng hấp dẫn. Cách viết của Stine là đi theo cái hướng ấy. Đọc truyện, em thấy gần gũi, tức là tác giả đã thành công rồi. Còn sự ly kỳ nữa! Cần phải ly kỳ mới sinh động. Em đã có lần nào được đi xem những trò ảo thuật chưa? Các trò ảo thuật thường có những sự biến hóa khiến chúng ta ngạc nhiên mà thích thú. Có cả những sự ngạc nhiên đi đôi với sự kinh hoàng. Có những trò xiếc bỏ con người vào hòm, dùng dao đâm ngược đâm xuôi, khiến cho ta phải rùng rợn, nhưng sau cùng, con người làm vật thí nghiệm ấy vẫn cuối cùng hiện ra, không suy suyển gì cả. Vậy thì một cái bóng đèn va vào đầu, hàng chục cuốn sách va vào mặt, vào lưng v.v…, thì có gì là lạ! Ngay trong sách, tác giả đã nói cái gác của nhà này: “Thật sự là cả một bảo tàng ảo thuật” kia mà. Hai chị em Jill và Freddy, xem là điều kinh lạ, nhưng bà mẹ chỉ thấy đó là chuyện vật nhau, là trò tung hứng của trẻ em mà thôi! Còn ông bố thì lại thích chế giễu hơn. Ông đã đeo kính vào và bảo rằng qua cặp kính ông thấy bao nhiêu điều kỳ quặc. Cái tài của Stine là ở chỗ, tác giả đã dựng cảnh rất khéo, đã tưởng tượng rất tài tình, làm cho chúng ta cứ tưởng như là có thực. *** R.L.STINE là bút hiệu của Robert Lawrence Stine. Ông sinh ngày 8 tháng 10 năm 1943 tại Columbus (Ohio), là một nhà văn Mỹ, tác giả của hơn 12 truyện khoa học giả tưởng kinh dị dành cho độc giả thuộc lứa tuổi thanh thiếu niên. Những tác phẩm ấy được biết đến nhiều nhất là Goosebumps, Rotten School, Mostly Ghostly, The Nightmare Room và Fear Street . Tất cả các cuốn sách của ông đều có một series các đoạn truyện tạo nên một “cảm giác sợ hãi an toàn”, vì cho dù tạo cho các đọc giả một cảm giác sợ hãi đến đâu nhưng các nhân vật trong truyện “chẳng có ai chết cả”. Sách của ông được dịch ra thành 32 sinh ngữ và đã được bán hơn 300 triệu bản trên toàn thế giới … Liên tiếp trong 3 năm từ 1990, nhật báo USA Today đã mệnh danh ông là tác giả có sách bán chạy nhất của Hoa Kỳ . Những câu chuyện kỳ bí được dịch và xuất bản tại Việt nam gồm có: Miếng Bọt Biển Ma Quái Ai Đã Nằm Trong Mộ Trò Chơi Trốn Tìm Ác mộng trong không gian ba chiều Cái nhìn ma quỷ Căn phòng cấm Chuyện trại Fear Con vượn bơi trong bể kính Đảo giấu vàng Đêm của ma mèo Hiệp sĩ sắt Những bức ảnh tiên tri Trở thành Ma cà rồng Nào Chúng Mình Hãy Biến Cái Đầu Khô Của Tôi Máu Quỷ Căn Hầm Bí Ẩn Chào Mừng Đến Với Ngôi Nhà Chết Lời Nguyền Trại Lãnh Hồ Chiếc Đồng Hồ Cúc Cu Vật Tìm Thấy Dưới Chậu Rửa Bát Ma Sói Trong Đầm Sốt Rét Ngôi Nhà Cây Xin Đừng Ốm Cái Máy Ăn Hợp Chất Màu Da Cam Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon Cái Đầu Người Khô Đêm Của Bầy Rối Chúng Từ Phương Đông Tới ... Mời các bạn đón đọc Chúng Từ Phương Đông Tới của tác giả R. L. Stine.
Đêm Của Bầy Rối - R. L. Stine
Đọc rồi, ta nghĩ… Các em đã đọc xong cuốn truyện nhỏ rồi phải không? Em thấy những gì? Phải chăng đây đúng là câu chuyện lạ lùng của một ngôi nhà của những người tí hon. Nếu em cho là phải, thì cũng… được thôi! Nhưng được mà chưa đúng. Thật ra chuyện trong sách là chuyện khoa học mà lại là khoa học vui đấy. Chuyện vui thì rõ rồi. Em có thấy câu chuyện thật là sinh động, mà rất hợp với trẻ em. Chuyện trong nhà, chuyện thu dọn bàn ghế, sách vở, chuyện làm các món ăn, chuyện học hành ở lớp ở trường. Ít có một cuốn sách nào sôi nổi, linh hoạt như ông Stine đã kể cho chúng ta nghe. Rất hợp với đối tượng trẻ em, hợp với cả hoàn cảnh sinh hoạt của các em nữa. Trẻ em thích sôi nổi, mà cũng thích ly kỳ. Kể chuyện ly kỳ mà phải khai thác kho tàng các truyện thần tiên hay truyện hoang đường quái đản thì cũng hay, nhưng khai thác ngay trong cuộc sống của các em, trong tâm hồn và tính khí của các em nữa, thì lại càng hấp dẫn. Cách viết của Stine là đi theo cái hướng ấy. Đọc truyện, em thấy gần gũi, tức là tác giả đã thành công rồi. Còn sự ly kỳ nữa! Cần phải ly kỳ mới sinh động. Em đã có lần nào được đi xem những trò ảo thuật chưa? Các trò ảo thuật thường có những sự biến hóa khiến chúng ta ngạc nhiên mà thích thú. Có cả những sự ngạc nhiên đi đôi với sự kinh hoàng. Có những trò xiếc bỏ con người vào hòm, dùng dao đâm ngược đâm xuôi, khiến cho ta phải rùng rợn, nhưng sau cùng, con người làm vật thí nghiệm ấy vẫn cuối cùng hiện ra, không suy suyển gì cả. Vậy thì một cái bóng đèn va vào đầu, hàng chục cuốn sách va vào mặt, vào lưng v.v…, thì có gì là lạ! Ngay trong sách, tác giả đã nói cái gác của nhà này: “Thật sự là cả một bảo tàng ảo thuật” kia mà. Hai chị em Jill và Freddy, xem là điều kinh lạ, nhưng bà mẹ chỉ thấy đó là chuyện vật nhau, là trò tung hứng của trẻ em mà thôi! Còn ông bố thì lại thích chế giễu hơn. Ông đã đeo kính vào và bảo rằng qua cặp kính ông thấy bao nhiêu điều kỳ quặc. Cái tài của Stine là ở chỗ, tác giả đã dựng cảnh rất khéo, đã tưởng tượng rất tài tình, làm cho chúng ta cứ tưởng như là có thực. *** R.L.STINE là bút hiệu của Robert Lawrence Stine. Ông sinh ngày 8 tháng 10 năm 1943 tại Columbus (Ohio), là một nhà văn Mỹ, tác giả của hơn 12 truyện khoa học giả tưởng kinh dị dành cho độc giả thuộc lứa tuổi thanh thiếu niên. Những tác phẩm ấy được biết đến nhiều nhất là Goosebumps, Rotten School, Mostly Ghostly, The Nightmare Room và Fear Street . Tất cả các cuốn sách của ông đều có một series các đoạn truyện tạo nên một “cảm giác sợ hãi an toàn”, vì cho dù tạo cho các đọc giả một cảm giác sợ hãi đến đâu nhưng các nhân vật trong truyện “chẳng có ai chết cả”. Sách của ông được dịch ra thành 32 sinh ngữ và đã được bán hơn 300 triệu bản trên toàn thế giới … Liên tiếp trong 3 năm từ 1990, nhật báo USA Today đã mệnh danh ông là tác giả có sách bán chạy nhất của Hoa Kỳ . Những câu chuyện kỳ bí được dịch và xuất bản tại Việt nam gồm có: Miếng Bọt Biển Ma Quái Ai Đã Nằm Trong Mộ Trò Chơi Trốn Tìm Ác mộng trong không gian ba chiều Cái nhìn ma quỷ Căn phòng cấm Chuyện trại Fear Con vượn bơi trong bể kính Đảo giấu vàng Đêm của ma mèo Hiệp sĩ sắt Những bức ảnh tiên tri Trở thành Ma cà rồng Nào Chúng Mình Hãy Biến Cái Đầu Khô Của Tôi Máu Quỷ Căn Hầm Bí Ẩn Chào Mừng Đến Với Ngôi Nhà Chết Lời Nguyền Trại Lãnh Hồ Chiếc Đồng Hồ Cúc Cu Vật Tìm Thấy Dưới Chậu Rửa Bát Ma Sói Trong Đầm Sốt Rét Ngôi Nhà Cây Xin Đừng Ốm Cái Máy Ăn Hợp Chất Màu Da Cam Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon Cái Đầu Người Khô Đêm Của Bầy Rối Chúng Từ Phương Đông Tới ... Mời các bạn đón đọc Đêm Của Bầy Rối của tác giả R. L. Stine.
Bóng - Satoh Sai
Hay chuyện bóng bay và những cái dây thòng lọng. Dựa trên oneshot kinh dị "Bóng bay treo cổ" của Ito Junji. *** Tôi thấy chúng ở khắp mọi nơi. Chúng bay lơ lửng trên không như những quả khinh khí cầu. Những trái bóng bay mang khuôn mặt giống con người y xì đúc. Tôi đã thấy "quả bóng" của bạn bè tôi, ông bà tôi, bố mẹ tôi, thậm chí là, cả tôi nữa. Chúng biết nói... Mời các bạn đón đọc Bóng của tác giả Satoh Sai.
Mê Lộ Quán - Yukito Ayatsuji
Nghe nói, loài người xây dựng mê cung vốn để trừ tà. Người Trung Quốc thời xưa cho rằng ma quỷ chỉ có thể đi theo đường thẳng, vì vậy họ thường xây tường thành có hai lớp với hai cửa ra vào nằm lệch nhau, ở giữa là các lối đi uốn lượn. Còn người Anh cổ thì vẽ các hoa văn kiểu mê cung trên bậc thềm cửa chính, nhằm đề phòng ma quỷ xâm nhập. Lấy ý tưởng từ câu chuyện quái vật mình người đầu bò Minotaur bị nhốt vào mê cung trong thần thoại Hy Lạp, Nakamura Seiji đã thiết kế nên Mê Lộ Quán. Công trình kiến trúc dưới lòng đất này xứng đáng là một trong những kiệt tác xây dựng. Nhưng nó cũng kế thừa cái dớp chết chóc lạ kì bắt đầu từ Thập Giác Quán và Thủy Xa Quán, tiếp tục trở thành hiện trường của sát nhân hàng loạt. Vào một ngày cuối xuân, 4 nhà văn tập trung ở đây, tham gia một cuộc thi viết truyện trinh thám lấy bối cảnh Mê Lộ Quán với người bị hại chính là tác giả câu chuyện. Đề bài rất kích thích, đúng không? Và kích thích hơn nữa là, các nhà văn đó đều lần lượt bị sát hại, đúng như cách thức mô tả trong tác phẩm của họ. Xây mê cung, ý định ban đầu là để trừ tà, nhưng qua tay kiến trúc sư tài ba Nakamura, cuối cùng đã biến thành nơi tạo nên đủ điều tà ác… *** Thập Giác Quán (1987) là cuốn tiểu thuyết đầu tay thuộc thể loại trinh thám cổ điển của nhà văn Yukito Ayatsuji. Tác phẩm nằm trong series Quán: Thập Giác Quán – 1987; Thủy Xa Quán – 1988; Mê Lộ Quán – 1988; Hình Quán – 1989; Chung Biểu Quán – 1991; Hắc Miêu Quán – 1992; Hắc Ám Quán – 2004; Kinh Hoàng Quán – 2006  Kỳ Diện Quán – 2012. *** Thứ Sáu, ngày 2 tháng Chín năm 1988. Sau trận ốm dai dẳng, Shimada đang nằm nhà dưỡng sức thì nhận được một cuốn sách. Bìa sách có màu tím oải hương, tím đinh hương, tím hoa lan hay… Shimada nghĩ đến vài màu nhưng vẫn chưa biết màu nào chính xác nhất, nói chung thì nó là màu tím nhạt. Sách được đóng khổ shinsho*. Mặt trước in một khung vuông có viền cùng màu với bìa, nằm nghiêng 45 độ ngay chính giữa, bên trong vẽ một cái đầu bò đen sì nhô ra khỏi phông nền đỏ thâm trông như một biển máu. Góc trên bên phải khung là tên sách, bên trái khung là tên tác giả, cả hai dòng chữ đều được in dập nổi: MÊ LỘ QUÁN Shishiya Kadomi Đai sách là một dải bìa xanh lá cây sẫm. Dưới dòng ‘Ấn phẩm mới ra tháng này, tiểu thuyết của Kitansha’ in những chữ đậm màu trắng kiểu Gothic rất bắt mắt: Tác phẩm trinh thám  chính cống mới ra mắt Sẽ phơi bày sự thật về “ÁN MẠNG MÊ LỘ QUÁN” Rõ vớ vẩn… Shimada vừa nghĩ ngợi vừa lật đến bìa cuối. Gần đây ngôn từ quảng cáo cho loại sách này càng ngày càng lố. Nghe nói hiện nay tiểu thuyết rất ế ẩm, song thể loại trinh thám tung ra vẫn chiếm được thị phần nhất định. Có điều, phải nói thật rằng, sau khi đọc một lượng lớn tác phẩm được bày bán trong hiệu sách, Shimada thực sự hoang mang vì chẳng biết nó đang viết về cái gì. Các nhà xuất bản cứ liên tục cho ra hàng mớ truyện nhưng nội dung lại rất sơ sài, khiến cho độc giả thất vọng rồi giã từ tiểu thuyết trinh thám…   Mời các bạn đón đọc Mê Lộ Quán của tác giả Yukito Ayatsuji.