Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đêm Lisbon

Trên bến cảng Lisbon sầm uất, có hai con người, với hai con đường khác nhau, đang cùng tồn tại. Một người mong được bỏ lại sau lưng tất cả, rẽ sóng đến chân trời của an toàn và tự do; một kẻ muốn trở về khi còn món nợ chưa nguôi từ chuỗi ngày trốn chạy triền miên khỏi cánh tay bạch tuộc của bọn mật vụ. Định mệnh đẩy họ vào cuộc gặp gỡ không báo trước và người này chấp nhận trở thành nơi lưu giữ những ký ức của người kia, thứ ký ức đớn đau không còn mang theo nổi. “Chúng tôi bám vào nhau trên một bờ vực của thế giới khác. Không có cách nào quay lui, chẳng rõ nơi đến, chỉ biết là bay lên, cùng với nhau, và cùng thất vọng, một nỗi thất vọng trầm lặng, siêu thực: nó uống cạn những giọt nước mắt thầm lặng vì chỉ biết rằng cứ phải đi, không đường trở lại mà cũng chẳng có nơi nào để đến.” *** Review của Phuc Hieu:   Erich Maria Remarque, một bậc thầy kể chuyện người Đức, dường như đối với ông, việc “bịa” ra một cuộc đời ai đó quá sức dễ dàng, mà cũng có thể, chúng là thật. Đêm Lisbon, đêm cuối cùng trước khi chuyến tàu chở những con người trốn chạy khỏi châu Âu tìm đường sang đất Mỹ tự do, có những kẻ đang vật vã khốn cùng tìm cho mình cơ hội lấy một tấm vé hay một con dấu nước Mỹ trên tấm hộ chiếu. Nhân vật kể chuyện của Remarque là một kẻ đang đi tìm chiếc phao cứu sinh đời mình. Anh ta dốc tiền vào canh bạc nhằm tìm vận đổi đời để có thể mua lại chiếc vé tàu từ ai đó, rủi thay, số tiền rơi vào tay kẻ khác. Đen bạc đỏ tình. Có lẽ vậy.   Anh gặp một người đàn ông giữa đêm khuya, người nằng nặc đòi anh phải theo hắn vào quán bar- chỉ để lắng nghe câu chuyện đời hắn và đổi lại – anh sẽ có được chiếc vé hộ mệnh để sang thiên đường Mỹ quốc. Người tị nạn phải đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm hoặc là nghệ sĩ, nhà khoa học và trí thức nổi tiếng thì mới mong được chào đón ở nước Mỹ. “Cái lối phân biệt giữa con người tầm thường và con người có giá trị chẳng phải có chút bà con gần xa với cái quan niệm siêu nhân đối lập với lũ người sâu bọ của bọ Quốc xã đó sao?”, Remaque đã mượn nhân vật mình thốt lên những lời cay nghiệt ấy. Cứ như thế trong đêm tối, họ lang thang tới vài quán bar cho đến khi trời sáng để hắn có thể tâm sự hết cuộc đời mình – những tháng ngày tù đày tha hương của một kẻ bị ngay chính người anh vợ George, vốn là một tên phát xít Đức yêu nước điên cuồng tố cáo vùi dập hạnh phúc của chính cô em gái mà hắn yêu thương đến mức đáng sợ. Cuộc đời một người Do Thái như hắn có khác gì người đang ngồi nghe hắn kể lể đâu, nhưng có điều hắn cần phải kể, bởi như thế mới giúp hắn giải thoát khỏi cuộc đời của tấm hộ chiếu mang tên người đàn ông khác Schawarz. Những năm tháng ấy người ta chối bỏ tên thật và khoác lên mình tên kẻ đã chết hòng mong tồn tại. Schawarz thay vì trốn chạy đến hết cuộc đời, hắn đã trở lại quê nhà tìm người vợ thân yêu sau năm năm ròng ly biệt. Các nhân vật nam trong những tác phẩm khác của Remarque đều đau đáu về cố hương và những người phụ nữ yêu dấu. Cặp vợ chồng đã lên kế hoạch trốn chạy khỏi nước Đức, mà kẻ đầu tiên chính là người anh máu mủ của cô vợ Helen. Họ trải qua những tháng ngày đẹp đẽ của dân tị nạn với tình yêu thương nồng nàn và cả sự chia cắt khốn khổ. Thế nhưng giữa lúc hạnh phúc đoàn viên ngập tràn, căn bệnh ung thư của Helen đã bộc phát. Chiến tranh ư? Mặc kệ. Lúc này đối với họ cuộc chiến của một kẻ hăm hở đi Mỹ và một con người đang chờ chết mới tàn bạo làm sao. Đêm Lisbon hôm ấy chào đón một linh hồn phụ nữ quyết định đương đầu với thần chết, một kẻ chối bỏ tương lai để báo thù và một kẻ sẵn sàng đón nhận vận may rủi. Đêm ấy nỗi sầu lắng đọng trong bầu không khí tĩnh mịch, trên những con tàu nằm lặng lẽ ở bến cảng và những kẻ tha hương đang mòn mỏi ngóng chờ một hồi tàu vang lên để giã biệt Lisbon và màn đêm u tối của xứ sở châu Âu lụi tàn. *** Remarque (1898 – 1970) là nhà văn lừng danh người Đức. Ông nổi tiếng với Phía Tây không có gì lạ, một trong những tác phẩm hay nhất về Thế chiến I. Các tác phẩm tiêu biểu khác của ông như Ba người bạn, Khải hoàn môn, Đêm Lisbon…cũng góp phần không nhỏ trong việc khẳng định tài năng và danh tiếng của ông khắp năm châu. Năm 1931, ông được đề cử cả giải Nobel Văn chương và Hòa bình. Bia mộ đen (Der schwarze Obelisk – 1956) một lần nữa cho thấy thiên bẩm của Remarque trong việc nhìn ra được niềm vui, lạc quan và những điều tốt đẹp giữa khổ đau, tuyệt vọng và xấu xí. Nhận xét về tác phẩm này, cây bút F.T. Marsh của tờ New York Herald Tribune từng viết: “Dí dỏm nhưng đượm buồn, vừa nghiêm túc lại có chút giang hồ, tuyệt diệu trong từng câu chữ nhưng vẫn khó nắm bắt vô vùng”. Những tác phẩm tiêu biểu: Phía Tây không có gì lạ; Khải hoàn môn; Ba Người Bạn Đường về; Tia lửa sống; Bia mộ đen; Chiến Hữu Bản Du Ca Cuối Cùng Lửa Yêu Thương Lửa Ngục Tù Một Thời Để Yêu Và Một Thời Để Chết Bóng Tối Thiên Đường Đêm Lisbon *** Tôi chăm chú nhìn con tàu buông neo trên sông Tagus, đèn thắp sáng rực rỡ. Mặc dầu tôi ở lại Lisbon đã được một tuần lễ, tôi vẫn chưa quen được với cái ánh sáng rực rỡ vô tư lự của nó. Ở những miền đất nước mà tôi đã ra đi, thành phố tối đen như hầm mỏ than, và ngọn đèn lồng trong bóng đêm còn kinh khiếp hơn bệnh dịch thời Trung Cổ. Và đó là châu Âu của thế kỷ hai mươi. Đó là con tàu chở hành khách; nó đang được chất hàng. Tôi biết nó sẽ ra khơi vào chiều ngày hôm sau. Trong ánh sáng gay gắt của những bóng điện trần, những thùng thịt, cá, thực phẩm đóng hộp, bánh mì và rau tươi đang được đưa xuống hầm chứa hàng. Công nhân bốc dỡ đưa hành lý lên tàu, nâng những thùng, những kiện hàng lên tàu một cách lặng lẽ, tưởng như chúng nhẹ tênh. Con tàu đang được chuẩn bị để làm một cuộc hành trình - như con tàu cứu rỗi vào thời Hồng thủy. Nó đúng là một thuyền cứu rỗi. Bất kỳ chiếc tàu nào rời châu Âu vào những tháng đó của năm 1942 cũng là một tàu cứu rỗi. Đỉnh Ararat[*] xưa kia nay là nước Hoa Kỳ, và nước lũ dâng cao lên từng ngày. Đã lâu nó ào vào nước Đức và nước Áo, nay nó làm chìm ngập Ba Lan và Praha; rồi đến lượt Amsterdam, Brussels, Copenhagen, Oslo và Paris. Tiếp theo là các thành phố nước Ý đã nghe nó thấm rỉ vào, và cả Tây Ban Nha cũng không thoát được. Bờ biển Bồ Đào Nha trở thành niềm hy vọng cuối cùng của những người tị nạn mà công lý, tự do và lòng khoan dung đối với họ có giá trị hơn cả quê hương và cuộc sống. Nơi đây là cửa ngõ vào Hoa Kỳ. Nếu bạn không đến đó được, tức là bạn hết thời, bạn sẽ phải mòn mỏi tiêu hao trong đám rừng rậm của những tòa lãnh sự, đồn cảnh sát, và những cơ quan chính phủ, nơi đây hộ chiếu bị từ chối, công việc làm ăn và giấy phép cư trú không thể có, cả một rừng chằng chịt những trại tập trung, cả một hệ thống giấy tờ thủ tục hành chánh, nỗi cô đơn, nhớ nhà và sự lãnh đạm khô héo của mọi người. Như thường lệ trong thời chiến, sợ hãi và ưu phiền, cả đến sinh mạng cá thể của con người cũng không còn có nữa. Chỉ một điều duy nhất là đáng kể: một tờ giấy thông hành có giá trị. Tối hôm ấy tôi đến sòng bạc Casino Estoril để đánh bạc. Tôi còn giữ được một bộ quần áo tươm tất nên họ để tôi vào. Đây là cố gắng cuối cùng và tuyệt vọng của tôi để thách đố số phận. Giấy phép cư trú tại Bồ Đào Nha của chúng tôi trong vài ngày nữa là hết hạn, mà tôi và Ruth chẳng có giấy hộ chiếu nào khác. Khi ở Pháp, chúng tôi đã vạch kế hoạch và liệt kê danh sách các chuyến tàu có thể đi New York. Con tàu bỏ neo tại sông Tagus này là chiếc sau cùng có ghi trên danh sách của chúng tôi. Vé tàu thì đã bán ra từ nhiều tháng nay; mà chúng tôi lại không có dấu nhập cảnh Hoa Kỳ, và còn thiếu hơn ba trăm đô la để mua vé. Ít ra tôi cũng cố gắng nâng số tiền này lên bằng cách còn có thể được đối với một người nước ngoài tại Lisbon, đó là đánh bạc. Thật là một ý nghĩ điên rồ vì nếu tôi đánh bạc có ăn đi nữa thì cũng phải có thêm một phép lạ chúng tôi mới lên tàu được. Nhưng trong lúc hiểm nguy và tuyệt vọng, bạn thường tin tưởng vào phép màu, nếu không bạn sẽ chìm luôn. Tôi đã thua mất năm mươi sáu đô la trong số sáu mươi hai đô la chúng tôi còn lại. Đêm đã về khuya và bến tàu thì gần như hoang vắng. Nhưng một lát sau tôi nhận ra có một người đàn ông cách tôi không xa. Lúc đầu thì hắn thả bộ phất phơ, sau đó hắn dừng lại và cũng bắt đầu chăm chú nhìn ra con tàu. Lại một kẻ tị nạn bị bỏ rơi, tôi chợt nghĩ, và không chú ý đến hắn nữa, cho đến lúc tôi có cảm giác là hắn đang nhìn tôi. Dân tị nạn không bao giờ đánh mất nỗi lo sợ đối với cảnh sát, dù là trong giấc ngủ hoặc trong lúc chẳng có gì phải sợ hãi cả. Bởi thế nên tôi quay đi, giả vờ như dửng dưng chán chường và bắt đầu chậm rãi rời khỏi cầu tàu, như một người chẳng có gì phải lo sợ cả. Một lúc sau, tôi lại nghe tiếng bước chân đằng sau. Tôi vẫn tiếp tục đi mà không vội vã, vừa tự hỏi làm sao tôi có thể báo cho Ruth biết tin nếu tôi rủi bị bắt. Những ngôi nhà màu tùng lam ở cuối cầu tàu ngái ngủ như những con bướm đêm, đối với tôi thật vẫn còn quá xa để tôi có thể chạy đến đó và biến mất trong mấy đường phố quanh co chằng chịt. Giờ đây thì hắn đã đứng ngay bên cạnh tôi. — Ông là người Đức? - Hắn hỏi tôi bằng tiếng Đức. Tôi lắc đầu và tiếp tục bước đi. — Người Áo? Tôi cũng không trả lời. Tôi nhìn những ngôi nhà màu tùng lam đang tiến lại gần một cách quá chậm chạp. Tôi thừa biết có những cảnh sát viên người Bồ Đào Nha nói tiếng Đức rất thạo. — Tôi không phải là cảnh sát. - Gã đàn ông nói. Tôi không tin lời hắn. Hắn mặc thường phục, nhưng đã có năm bảy lần những người mặc thường phục bắt tôi ở châu Âu. Tôi có giấy tờ tùy thân, vốn là một tác phẩm không đến nỗi tệ lắm do một giáo sư dạy toán người gốc thành phố Praha ở Paris thực hiện, nhưng nếu bị kiểm tra kỹ thì chắc sẽ không chút giá trị gì. — Tôi thấy ông nhìn con tàu, - Người đàn ông nói, - Điều đó khiến tôi nghĩ rằng… Tôi dửng dưng nhìn hắn ta. Thật tình thì hắn chẳng có vẻ gì là cảnh sát cả, nhưng người đàn ông mặc thường phục mới đây đã tóm cổ tôi ở Bordeaux lần vừa rồi cũng có vẻ thảm hại như Lazarus[*] khi ra khỏi mồ sau ba ngày, ấy thế mà hắn lại là kẻ tàn bạo nhất trong đám. Hắn đã bắt tôi, dẫu hắn biết qua hôm sau quân Đức sẽ có mặt tại đó, và đời tôi kể như chấm dứt nếu không có tên cai ngục tốt bụng thả tôi ra vài giờ sau đó. — Ông muốn đi New York không? - Người đàn ông hỏi. Mời các bạn đón đọc Đêm Lisbon của tác giả Erich Maria Remarque.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bong bóng mùa hè (Minh Hiểu Khê)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bong bóng mùa hè PDF của tác giả Minh Hiểu Khê nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Bóng (Satoh Sai)
Hay chuyện bóng bay và những cái dây thòng lọng. Dựa trên oneshot kinh dị "Bóng bay treo cổ" của Ito Junji.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bóng PDF của tác giả Satoh Sai nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Bổ Thiên Ký (Hàn Vũ Ký)
Dạo một vòng những group Tiên hiệp thấy mọi người bàn tán nhiều về bộ truyện mới Bổ Thiên Ký nên mình cũng tò mò đọc thử. Sau khi đọc vài chương đầu tiên, mình bị thu hút ngay bởi cốt truyện độc đáo và nhân vật chính siêu đặc biệt của tác giả. Bộ truyện này nhìn qua có vẻ dài nhưng kì thực mỗi chương đều rất ngắn nên đọc sẽ nhanh thôi. Các mọt đừng lo nha. Nhân vật chính của chúng ta là cô nương Vinh Tuệ Khanh - một con người bình thường, không điểm gì nổi bật. Nàng đang sống hạnh phúc, êm ấm cùng cha mẹ và ông nội tại một sơn thôn hẻo lánh trên núi Lạc Thần. Biến cố bất chợt xảy ra khiến gia đình Vinh Tuệ Khanh rơi vào cảnh điêu đứng. Cha và ông nội nàng bị Vương gia Nguỵ Nam Tâm giết chết còn mẹ nàng thì bị bắt đi. Tất cả là vì Vinh Tuệ Khanh bình thường ấy nhưng lại có Lôi linh căn - một vật phẩm rất cần thiết cho quá trình tu tiên của Nguỵ Nam Tâm. Không chỉ Nguỵ Nam Tâm mà rất nhiều người tu tiên cũng nhòm ngó viên linh căn của cô, ví dụ như Đóa Linh phu nhân - người ráo riết truy lùng Tuệ Khanh. Vì để trả thù thù gia đình, bảo vệ bản thân khỏi sự truy lùng của kẻ ác, Tuệ Khanh quyết tâm tu tiên. Trong quá trình tu tiên, Tuệ Khanh gặp được Mão Tam Lang và được cậu ta cứu giúp. Chẳng những thế, Mão Tam Lang còn truyền cho Tuệ Khanh những bí kíp võ công, công pháp tu luyện tuyệt đỉnh. Nhưng rồi, Nguỵ Nam Tâm vẫn chưa chết tâm, ráo riết săn lùng Tuệ Khanh. Tuệ Khanh phải làm gì để có thể vượt qua cửa ải khó khăn này? Mời các bạn đón đọc bộ truyện Bổ Thiên Ký. Điều đầu tiên gây ấn tượng ở bộ truyện này là nhân vật tu tiên là con gái. Thường mình đọc tiên hiệp, người tu tiên đều là nam vì nam sẽ oai phong, dũng mãnh và mạnh mẽ chịu được gian khổ nhiều hơn. Ví dụ như Trương Tiểu Phàm trong Tru Tiên này. Nhưng bộ truyện tiên hiệp Bổ Thiên Ký lại xoay quanh nữ nhân vật Vinh Tuệ Khanh. Cô nương này cũng giống như nhân vật trong nhiều bộ tu tiên khác: đơn thuần, ngây thơ, quan trọng là không biết chút gì về công pháp tu tiên. Số phận cô nàng cũng thực sự đáng thương, mặc dù mang trên người Lôi linh căn quý báu nhưng chính vì vậy lại vô tình hại chết cả gia đình. Vinh Tuệ Khanh chỉ hận bản thân, tại nàng mà cha, mẹ, ông nội bị đẩy vào hoàn cảnh khốn khổ như thế. Nhưng sự ân hận càng nhiều, mối hận thù giết gia đình càng lớn. Vinh Tuệ Khanh chính thức bước vào con đường tu tiên. Tìm mua: Bổ Thiên Ký TiKi Lazada Shopee Sau khi bước vào con đường tu tiên này, Vinh Tuệ Khanh thảm thương không kém các nhân vật chính tiên hiệp khác, thậm chí là vì con gái nên càng đáng thương hơn. Thân cô thế cô, Tuệ Khanh liên tục bị truy bắt, săn lùng bởi Nguỵ Nam Tâm và Đoá Linh phu nhân. Nhưng thật may, nàng rất tài trí, thông minh và kiên cường. Hơn nữa, bản tính nàng ngây thơ, tốt bụng, nhân hậu nên dễ dàng cảm hoá mọi người trên con đường trốn chạy. Vì vậy, Mão Tam Lang đã xuất hiện, ở bên cạnh che chở và giúp đỡ Tuệ Khanh. Bộ truyện hiện đang được cập nhật trên Thư viện Ebook Waka. Trong những tập gần đây, Tuệ Khanh đang phải chạy trốn khỏi kẻ thù truy bắt nên chưa thực sự đi vào con đường tu tiên chân chính. Nhưng lối viết của tác giả rất mượt mà, lôi cuốn, càng tính tiết ngắn gọn, gấp gáp đan xen không ngừng như tái hiện sinh động hoàn cảnh chạy trốn “ngàn cân treo sợi tóc” của Tuệ Khanh. Bởi vậy, độc giả đọc sách mà không thể dời mắt khỏi cuộc chạy trốn đầy nguy hiểm và lọc lừa này. Nếu đã cảm thấy nhàm chán với những bộ nam tu tiên theo motif thông thường, Bổ Thiên Ký sẽ là bộ truyện tươi sáng, mới mẻ thổi cơn gió mát vào con đường “tu luyện tiên hiệp” của các đạo hữu đó nhé! Hãy cùng thưởng thức ngay bộ truyện giải trí này thôi!***Dốc Lạc Thần vốn là một thôn trang nhỏ bình thường sát biên giới phía Tây của nước Đại Sở, lưng dựa vào núi Lạc Thần, đối diện với con sông nhỏ xanh biếc, nằm trên một mảnh đất bằng phẳng có sông núi vây quanh. Ở đây có khoảng một trăm hộ gia đình sinh sống tập trung, hầu như đều là những người dân từ vùng đất phía Đông chạy đến đây để tránh loạn sau cuộc chiến tiền triều. Hiện nay Đại Sở đang bước đầu ổn định tại cuộc, xây dựng một thiên hạ thái bình, vì vậy Dốc Lạc Thần theo thời gian cũng ngày càng yên ổn trù phú. Bấy giờ Vinh Tuệ Khanh trên vai khoác một cái gùi nhỏ, vui vẻ cười nói cùng một đám trẻ con trong thôn từ núi Lạc thần đi xuống. Trong cái gùi đựng đầy quả dại hoa lá mà cô hái được trên núi, trong lòng cô còn đang ôm một chú sóc nhỏ trong lúc vô tình cứu được. Nó lúc đó bị thương do mắc phải bẫy thú, thân thể nhỏ xíu tròn mập bị kẹp dưới bẫy thú rất to từng bước từng bước một lệ người đến dưới bàn chân của Vinh Tuệ Khanh. Nó ngước đôi mắt đen lay láy nhìn Vinh Tuệ Khanh như đang cầu cứu cô. Vinh Tuệ Khanh trong thấy vậy liền mềm lòng, bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của chúng bạn đi cùng, bèn xông tới cứu lấy con sóc nhỏ khỏi cái bẫy thú. Đại Ngưu nhìn chú sóc bé xíu trong lòng của Vinh Tuệ Khanh, cười nói: “Con sóc nhỏ này gầy quá, cùng lắm thì chỉ có thể hầm một nồi lẩu nhỏ thôi.” Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, vừa định nói gì đó thì cảm thấy con sóc nhỏ trong lòng mình co rúm người lại đến mấy lần, đôi chân nhỏ nhắn cho chặt lấy vạt áo trước ngực cô như thể đang cầu xin. “Muội định nuôi sẽ nuôi nó. Hầm canh thì không được đâu.” Vinh Tuệ Khanh nhướn lông mày không nói gì nữa, khẽ đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ về chú sóc nhỏ trong lòng. Sóc nhỏ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, móng vuốt bé xíu buông vạt áo phía trước ngực của Vinh Tuệ Khanh ra, sau đó còn xoa một lúc như thế đang nịnh bợ... Vinh Tuệ Khanh ung dung thả bước cùng đám bạn đi về thôn. Cổng thôn Dốc Lạc Thần dưới cây đa cổ thụ, lúc này người lớn tuổi nhất trong thôn là Tường thúc với bộ râu bạc trắng đang ngồi dưới gốc đa, hăng say kể chuyện cổ tích cho đám trẻ con nghe đến mức nước miếng bắn tung tóe. “... Thần tiên ấy, bọn họ có thể ăn gió uống sương, cưỡi gió đạp mây. Có lúc chỉ cần một ánh nhìn của bọn họ thôi cũng đủ khiến các cháu chết như chưa bao giờ được chết vậy. Cho nên các cháu tuyệt đối không được gây sự với họ.” “Tường thúc lừa người. Cha cháu nói, trên đời này không hề có thần tiên.” Một đứa trẻ còn đang chảy nước mũi ròng ròng lớn giọng cãi trả.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bổ Thiên Ký PDF của tác giả Hàn Vũ Ký nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
BLOOD X BLOOD (Yêu Chu)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook BLOOD X BLOOD PDF của tác giả Yêu Chu nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.