Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Robin Hood Chúa Trộm Oai Hùng

Alexandre Dumas - một tên tuổi rất thân thuộc với bạn đọc Việt Nam qua các tiểu thuyết : Bá tước Môngto Crixto , Hai mươi nǎm sau, Ba người lính ngự lâm  Robin Hood - Chúa trộm oai hùng, diễn ra trong hoàn cảnh lịch sử nước Pháp vào những nǎm 1160.  Với ngòi bút linh hoạt và sức tưởng tượng hết sức phong phú, Alexandre Dumas đã hấp dẫn người đọc qua những tình tiết hết sức bất ngờ, hồi hộp, hấp dẫn, lý thú, pha chút châm biếm khi miêu tả nhân vật chính - người anh hùng Robin Hood.  *** Dưới triều đại vua Henry đệ nhị, vào năm Gia-tô kỷ nguyên 1162: một buổi chiều, hai khách du hành, quần áo vấy bẩn vì đường trường, vẻ mặt tiều tuỵ vì mệt mỏi, đi qua những lối nhỏ của khu rừng Sherwood, trong lãnh địa bá tước Nottingham. Không khí giá lạnh; cây cối mới bắt đầu trổ lá xanh phớt tháng Ba, rung nhẹ trong làn gió bấc cuối cùng của mùa đông, một lớp sương mù ảm đạm tràn lan khắp vùng trong lúc những tia nắng tà tắt lịm trong những đám mây đỏ tím ở chân trời. Chẳng bao lâu bầu trời mù mịt tối tăm, những cơn gió lạnh lướt qua khu rừng, báo trước một đêm dông tố. Người tuổi tác hơn trong hai khách du hành trùm kín mình trong chiếc áo choàng, nói: — Này Ritson, gió thổi dữ lắm, mi có sợ rằng ta sẽ gặp bão trước khi tới nơi không? Chúng ta có thực đi đúng đường không? Ritson đáp: — Thưa các hạ, chúng ta đang tiến thẳng tới đích: nếu tôi không nhớ sai, thì một tiếng nữa chúng ta sẽ gõ cổng nhà người gác rừng. Hai người khách lạ im lặng bước đi trong ba khắc đồng hồ. Người mà bạn đồng hành xưng là các hạ bồn chồn lớn tiếng hỏi: — Chúng ta sắp tới nơi chứ? — Thưa các hạ, mười phút nữa thôi. — Được, nhưng cái người gác rừng mà mi gọi là Head đó có đáng để ta tin cậy không? — Hoàn toàn đáng tin, thưa các hạ, Head, anh rể tôi, là người thô lỗ, thực thà, ngay thẳng; anh ta sẽ kính cẩn lắng nghe cái câu chuyện kỳ lạ do Đức Ông bày đặt ra, anh ta sẽ tin ngay; anh ta chẳng biết thế nào là nói dối, cũng chẳng biết ngay cả ngờ vực là gì nữa. Kìa, thưa các hạ, - Ritson ngừng khen ngợi người gác rừng vui vẻ kêu lên, - xin hãy trông phía dưới kia làn ánh sáng phản chiếu nhuộm màu cây cối, nó tỏa ra từ căn nhà của Gilbert Head đấy! Hồi còn trẻ, mỗi buổi chiều khi chúng tôi đi săn mệt mỏi trở về, biết bao lần tôi đã sung sướng vui chào vì tinh tú này của gia đình! Ritson đứng im lặng mơ màng, mắt đăm đăm cảm động nhìn làn ánh sáng chập chờn, nhắc nhở y những kỷ niệm dĩ vãng. Nhà quí tộc chẳng để ý gì đến nỗi xúc động của tên đầy tớ, cất tiếng hỏi: — Thằng bé ngủ à? Ritson, vẻ mặt tức thời trở lại hoàn toàn hờ hững, trả lời: — Dạ, thưa các hạ, nó ngủ say lắm. Tôi thực không hiểu sao Đức Ông lại phải nhọc lòng giữ gìn mạng sống của một đứa bé có hại cho quyền lợi của ngài đến thế. Nếu ngài muốn dứt bỏ hẳn thằng bé đó đi, thì tại sao ngài lại không đâm cho nó một nhát dao vào tim? Tôi xin tuân lệnh ngài, xin ngài cứ nói đi. Để thưởng tôi, xin ngài hãy hứa viết tên tôi vào tờ di chúc của ngài, và thế là thằng bé ngủ khì kia sẽ chẳng bao giờ thức dậy nữa. — Mi im đi, - nhà quí tộc bỗng nhiên nói tiếp, - ta không thích cái chết của thằng bé vô tội này. Ta có thể sợ sau này sẽ có ngày bị tiết lộ ra, nhưng ta thà phải lo âu về nỗi sợ hãi đó còn hơn là phải ăn năn cắn rứt vì tội ác. Vả chăng, ta có lý do để hy vọng và ngay cả tin tưởng rằng tấm màn bí mật bao trùm lên sự ra đời của đứa bé này sẽ chẳng bao giờ bị vén lên cả. Nếu như có sự xảy ra khác thế, thì đó chỉ có thể là công trình của mi thôi, Ritson ạ; ta đoán chắc với mi rằng suốt đời ta lúc nào cũng nghiêm ngặt canh chừng các hành vi, cử động của mi. Dù được nuôi nấng như một gã quê mùa, thằng bé này sẽ không phải chịu cảnh tầm thường của thân phận mình, trong thân phận này nó sẽ tự tạo cho mình một hạnh phúc hợp với các sở thích và thói quen của nó, và nó sẽ chẳng bao giờ phải tiếc cái tên họ và tài sản mà nay nó bị mất đi mà không hề biết. — Mong sao các hạ được toại nguyện! - Ritson lạnh lùng đáp; - nhưng thực ra thì mạng sống của một đứa bé oắt như thế này chẳng đáng để ta phải nhọc nhằn đi từ Huntingdonshire đến Nottinghamshire. Cuối cùng hai khách du hành đặt chân xuống đất trước một ngôi nhà xinh đẹp giống như một cái tổ chim ẩn náu trong đám rừng rậm. — Anh ơi! Anh Head ơi! - Ritson kêu to bằng một giọng vui vẻ, sang sảng, - anh ơi! Mở cửa mau lên; mưa dữ quá, đứng đây tôi trông thấy ánh lửa cháy hồng trong lò sưởi của anh. Mở cửa ra, có người bà con xin được tiếp đãi đây. Bầy chó sủa vang ở phía trong nhà, người gác rừng thận trọng thoạt tiên đáp: — Ai gõ đó? — Một người bạn. — Bạn nào? — Roland Ritson, em anh đây. Mở cửa ra, anh Gilbert. — Cậu đấy à, có phải Roland Ritson, ở Mansfeld không? — Phải, phải, chính em đây, em của chị Marguerite. Nào, anh mở ra chứ? - Ritson bồn chồn nói thêm; - anh em mình sẽ trò chuyện ở bàn ăn. Sau cùng cửa mở ra, hai người khách bước vào. Gilbert Head thân mật bắt tay em rể, rồi lễ phép chào nhà quí tộc: — Thưa ngài kỵ sĩ, tôi rất hân hạnh được tiếp đón ngài. Xin ngài thứ lỗi cho: vừa đây tôi đã thất lễ, để cho cửa đóng giữa ngài và gia đình tôi. Chỗ này hẻo lánh, lại thêm bọn đạo tặc lảng vảng trong rừng, bắt buộc tôi phải thận trọng, bởi vì muốn thoát khỏi hiểm nghèo mà chỉ có dũng cảm và sức mạnh thôi thì không đủ. Thưa quí khách, ngài hãy nhận cho lời tạ lỗi của tôi, và hãy xem nhà tôi đây như nhà của ngài vậy. Mời ngài đến ngồi bên lò sưởi cho khô quần áo, tôi bảo người đi chăm lo cho ngựa của ngài. Lincoln ơi! - Gilbert mở hé cửa phòng bên nói to, - hãy dắt ngựa của quí ngài đây đến nhà kho, vì chuồng nhỏ quá không đủ chỗ tiếp nhận, đừng để chúng thiếu gì cả nhé: bỏ cỏ khô cho đầy máng, chất rơm cho thật nhiều vào. Một gã quê bận y phục kiểm lâm tức thì xuất hiện, bước qua phòng, rồi đi ra ngoài chẳng hề tò mò đưa mắt nhìn các người mới tới; sau đó một phụ nữ xinh đẹp, trạc ba mươi tuổi, đến đưa tay và trán cho Ritson hôn. — Chi Marguerite! Chị thân yêu! - Ritson kêu to, vừa vuốt ve vừa trông ngắm người chị với một niềm thán phục hồn nhiên pha lẫn kinh ngạc; - chị chẳng có chi thay đổi cả, vẫn vầng trán thanh khiết, vẫn cặp mắt sáng chói, môi và má vẫn tươi hồng như độ nào anh Gilbert theo tán tỉnh vậy. — Đó là vì chị sung sướng đấy, - Marguerite đưa mắt dịu dàng nhìn chồng đáp lời. — Em có thể nói: chúng tôi sung sướng, em Maggie ạ, - người gác rừng trung thực nói thêm. - Nhờ em vui tính, nên nhà ta chưa hề có dỗi hờn, cãi lộn. Nhưng về chuyện đó nói thế là đủ rồi, ta phải nghĩ đến khách chứ… Nào! Cậu em, hãy cởi áo choàng ra, còn ngài kỵ sĩ, xin hãy giữ hết nước mưa đầm đìa trên y phục giống như giũ hạt sương mai đọng trên lá cây. Rồi chúng ta dùng bữa tối. Lẹ lên, em Maggie, bỏ vào lò một hai bó củi, bày lên bàn những món ăn ngon, trải lên giường những tấm khăn trắng nhất; lẹ lên, em. Trong khi người thiếu phụ mau mắn làm theo lời chồng, Ritson hất áo choàng xuống phía sau, để lộ ra một đứa bé xinh đẹp bọc trong một chiếc áo lông xanh. Đứa bé mới mười lăm tháng, khuôn mặt tròn trăn, đỏ tươi, báo trước một sức khỏe hoàn toàn và một thể chất tráng kiện. Khi Ritson đã cẩn thận vuốt thẳng những nếp nhàu trên mũ của đứa bé, y đặt cái đầu nhỏ xinh của nó xuống dưới một tia ánh sáng, làm nổi bật lên tất cả vẻ đẹp, rồi nhẹ nhàng gọi chị. Marguerite chạy mau đến. — Chị Maggie, - Ritson nói, - em có một món quà tặng chị, để chị khỏi trách em là trở về với hai bàn tay trống không sau tám năm trời vắng mặt… Nào, chị hãy nhìn xem cái em đem tới cho chị đây. — Lạy thánh bà Marie! - Người thiếu phụ chắp tay lại kêu lên, - lạy thánh bà Marie, một thằng bé! Nhưng mà, cậu Roland, có phải chú thiên thần xinh đẹp này là của cậu không? Anh Gilbert, anh Gilbert, hãy lại đây mà xem một thằng bé đáng yêu quá.. — Một thằng bé! Một thằng bé trong tay Ritson à! - Không phấn khởi như vợ, Gilbert đưa mắt nghiêm khắc nhìn về phía em vợ, trầm giọng nói. - Này cậu, từ khi hết làm lính cậu đã thành người nuôi con nít ư? Sao mà kỳ cục vậy, chạy rông khắp đồng quê với đứa bé bọc trong tấm áo choàng! Thế là nghĩa lý gì kia chứ? Tại sao cậu lại đến đây? Thằng bé này là thế nào? Cậu hãy nói đi, hãy nói thực, tôi muốn biết tất cả mọi chuyện. — Thằng bé này không thuộc về tôi, anh Gilbert ạ; nó mồ côi, vị quí tộc đây mới là người bảo hộ nó. Đức Ông quen biết gia đình chú thiên thần này, ngài sẽ nói anh biết vì sao, chúng tôi tới đây. Này chị Maggie, trong lúc chờ đợi, xin chị hãy nhận cho cái của báu này, nó trĩu nặng trên cánh tay em từ hai ngày… tức là hai giờ. Em chán cái vai trò vú em này lắm rồi. Marguerite hăm hở giật lấy thằng bé đang ngủ, đem vào phòng mình, đặt lên giường, hôn tới tấp lên tay và cổ, bọc ấm trong tấm áo choàng đẹp mặc trong dịp lễ, rồi trở lại chỗ khách ngồi. Bữa ăn tối trôi qua vui vẻ; lúc cuối bữa, nhà quí tộc nói với người gác rừng: — Bà nhà rất khả ái, tỏ ra quan tâm tới thằng bé này, vì vậy tôi quyết định đưa ra với ông một đề nghị dính dáng với hạnh phúc tương lai của ông. Nhưng trước hết, xin cho phép tôi được trình bày ông rõ một số chi tiết đặc biệt về gia đình, sự sinh ra và thân phận hiện nay của đứa trẻ mồ côi khốn khổ mà tôi là người bảo hộ độc nhất. Cha nó là bạn đồng ngũ cũ của tôi trong thời niên thiếu, giữa nơi doanh trại; ông là bạn tốt và thân nhất của tôi. Khoảng đầu triều đại đức vua Henry đệ nhị, chúng tôi cùng đóng với nhau tại Pháp, khi thì ở Normandie, khi thì ở Aquitaine, khi thì ở Poiton; sau mấy năm cách biệt, chúng tôi gặp lại nhau trong xứ Galles. Anh bạn tôi, trước khi rời Pháp, có yêu say đắm một thiếu nữ, đã cưới rồi đem cô ta về Anh ở với gia đình mình. Chẳng may gia đình này lại thuộc một chi phái của một nhà vương giả, vốn tự hào, kiêu hãnh, đây óc thành kiến, không chịu thâu nhận người thiếu phụ đó, cô ta thì nghèo, chỉ có sự cao quí về tình cảm mà thôi. Sự sỉ nhục đó đập mạnh vào tim cô ta, cô ta chết tám ngày sau khi cho ra đời đứa bé mà tôi muốn cậy ông coi sóc; nó không còn cha nữa, vì anh bạn khốn khổ của tôi đã bị thương vong trong một trận chiến ở Normandie, nay đã mười tháng. Những ý nghĩ của bạn tôi lúc sắp chết là hướng về đứa con trai, anh ta kêu tôi đến, vội vàng cho tôi biết tên và địa chỉ của bà vú nuôi đứa bé, rồi yêu cầu tôi nhân danh tình thâm giao của chúng tôi mà nhận làm chỗ nương tựa, người bảo hộ cho đứa con côi. Tôi thề và tôi giữ lời thề, nhưng sứ mạng của tôi thực khó nhà làm trọn vẹn, thưa ông Gilbert, tôi còn là quân nhân, sống trong doanh trại hoặc ngoài chiến trường, không thể tự mình trông nom đứa bé yếu ớt này được. Về mặt khác, tôi không có bà con, bè bạn nào để có thể gửi gắm báu vật này mà không sợ cả. Tôi không còn biết khấn vái thần thánh nào nữa, thì một ý nghĩ chợt đến với tôi là nên hỏi Roland Ritson, là em vợ ông: anh ta tức thì nghĩ ngay đến ông, anh ta nói với tôi rằng, đã tám năm rồi xe duyên với một người vợ đức hạnh, đáng kính, ông vẫn chưa có được hạnh phúc làm cha, chắc chắn ông sẽ vui lòng đón nhận vào dưới mái nhà một trẻ mồ côi khốn khổ, con trai của một quân nhân dũng cảm. Nếu như Chúa ban cho đứa bé này mạng sống và sức khỏe, nó sẽ là người sống kề cận tôi trong lúc tuổi già; tôi sẽ kể lại cho nó nghe câu chuyện đau buồn và vẻ vang của đấng sinh thành ra nó; tôi sẽ dạy nó bước đi vững chắc trong cùng những nẻo đường mà chúng tôi, người cha oai dũng của nó và tôi, đã bước đi. Trong khi chờ đợi, xin ông nuôi nấng thằng bé giống như nó là con ông, mà ông sẽ chẳng phải nuôi nấng không công đâu, tôi xin đoan quyết với ông như vậy. Thưa ông Gilbert, xin ông hãy trả lời: ông có chấp nhận đề nghị của tôi không? Nhà quí tộc lo âu chờ đợi lời đáp của người gác rừng. Người gác, trước khi giao ước, đưa mắt nhìn vợ dò hỏi; nhưng bà Marguerite xinh đẹp ngoảnh đầu đi rồi, nghiêng cổ hướng về phía phòng bên, bà tươi cười lắng nghe tiếng đứa bé thở thì thào nhỏ nhẹ. Ritson, lén liếc mắt nhận xét về mặt của đôi vợ chồng, biết rằng chị mình đã sẵn lòng giữ đứa bé, mặc dầu Gilbert còn do dự, liền nói bằng giọng thuyết phục: — Tiếng cười của chú thiên thần này sẽ tạo nên niềm vui của gia đình chị, chị Maggie hiền hòa ạ. Lạy thánh Pierre! Tôi đoan chắc với chị như vậy, chị sẽ còn được nghe một thứ tiếng nữa cũng chẳng kém vui đâu, đó là tiếng những đồng ghi-nê mà Đức Ông đây hàng năm sẽ rót vào tay chị. Chà! Tôi trông thấy chị đã giàu có và luôn luôn sung sướng, dắt tay thằng bé xinh đẹp này trong các cuộc hội hè trong vùng, nó sẽ gọi chị là mẹ: nó sẽ ăn vận giống như một ông hoàng, sáng chói như vầng thái dương, còn chị thì rạng rỡ vì vui thú và kiêu hãnh. Marguerite không trả lời gì cả, nhưng nhìn Gilbert mà cười. Gilbert thì lặng lẽ, khiến cho nhà quí tộc hiểu lầm. Ông chau mày nói: — Thế nào, ông Gilbert, ông do dự sao? Đề nghị của tôi không vui lòng ông ư? — Xin lỗi ngài, đề nghị của ngài khiến tôi rất vui, chúng tôi sẽ giữ chú bé này, nếu như Maggie không thấy có chi trở ngại. Mình ơi, em nghĩ gì cứ nói ra, ý em sẽ là ý anh. — Vị quân nhân dũng cảm này có lý lắm, - thiếu phụ đáp; - ngài không thể nào nuôi nấng chú bé này được. — Thế thì sao? — Thì sao ư? Em sẽ là mẹ nó, chứ còn sao nữa. - Rồi hướng về phía nhà quí tộc, bà nói thêm: - Nếu một ngày nào đó ngài muốn lấy lại cậu con nuôi này, chúng tôi sẽ đau lòng mà trả lại ngài, nhưng chúng tôi sẽ tự an ủi dẫu rằng mất nó, vì nghĩ rằng từ đây được gần ngài, nó sẽ sung sướng hơn là ở dưới mái nhà tầm thường của một kẻ gác rừng nghèo khổ. — Lời của vợ tôi là một cam kết, - Gilbert nói tiếp, - còn về phần tôi, tôi thề coi sóc chú bé này và làm cha của nó. Thưa ngài kỵ sĩ, đây là bảo chứng cho lòng thành tín của tôi. Ông rút một chiếc bao tay ở thắt lưng ra, ném lên mặt bàn. Nhà quí tộc cũng ném một chiếc bao tay lên bàn, trả lời: — Thành tín đáp lại thành tín, bao tay đền lại bao tay. Bây giờ cần phải thỏa thuận về khoản tiền ăn ở của thằng bé. Nào, ông hãy cầm lấy số tiền này; hàng năm ông sẽ nhận được bằng ngần ấy. Rút từ phía dưới tấm áo ngắn ra một túi da nhỏ đựng đầy tiền vàng, nhà quí tộc cố gắng đặt túi đó vào tay người gác rừng. Nhưng ông ta từ chối không nhận. — Xin ngài hãy giữ lại số vàng này; bánh mì và những cái vuốt ve của Marguerite thì không bán đâu. Một lát lâu sau cái túi da nhỏ từ tay Gilbert được đưa trả lại nhà quí tộc. Cuối cùng người ta điều đình rồi đồng ý, theo đề nghị của Marguerite, là số tiền ăn ở được trả hàng năm cho đứa bé sẽ được để vào một nơi chắc chắn, để rồi sẽ trao lại cho nó khi đến tuổi trưởng thành. Sự việc đã được dàn xếp vừa lòng tất cả, mọi người chia tay nhau, đi ngủ. Rạng sáng hôm sau, Gilbert trở dậy, thèm thuồng ngắm những con ngựa của khách; Lincoln đang bận chải ngựa. Gilbert nói với người đầy tớ: — Con vật đẹp ơi là đẹp! Chẳng ai tin là chúng vừa mới rong ruổi suốt hai ngày trời, vì chúng tỏ ra còn mạnh mẽ lắm. Lạy Chúa! Chỉ có các ông hoàng mới được cưỡi những con tuấn mã như thế này, hẳn là chúng phải đáng giá cả khối bạc to sụ như hai con ngựa của ta. Nhưng mà ta đã quên khuấy mất chúng, những bạn đồng hành khốn khổ này! Máng cỏ của chúng chắc là trống không. Thế rồi Gilbert bước vào chuồng ngựa. Chuồng vắng tanh vắng ngắt. — Sao thế này, chúng không còn ở đây. Ôi! Lincoln ơi, mày đã dắt ngựa ra đồng cho ăn cỏ phải không? — Thưa ông chủ, không. — Thực lạ lùng quá, - Gilbert nói lẩm bẩm; rồi xúc động vì một dự cảm thầm kín, ông chạy xông vào phòng của Ritson. Ritson không có mặt tại đây. Nhưng có lẽ cậu ta đã đi đánh thức ngài quí tộc, Gilbert bụng bảo dạ như vậy trong khi bước sang phòng của vị kỵ sĩ. Phòng này vắng tanh. Marguerite bế thằng bé mồ côi xuất hiện. Gilbert , kêu lên: — Mình ơi, ngựa của ta biến mất rồi! — Làm sao lại có thể thế được! … — Họ đã cưỡi ngựa của ta đi, mà bỏ ngựa họ lại cho chúng ta. — Nhưng vì sao họ lại bỏ ta mà ra đi như vậy kia chứ? — Hãy đoán xem, Maggie ạ, anh chẳng biết gì cả về chuyện này. — Có lẽ họ muốn giấu không cho ai biết họ đi hướng nào. — Thế thì có lẽ họ đã làm điều chi xấu xa phải tự trách mình chăng? — Họ không muốn cho ta biết trước họ lấy ngựa ta thế cho ngựa mệt lử của họ. — Không phải thế đâu: không ai cho là ngựa của họ đã đi tám ngày, vì sáng nay chúng còn tỏ ra lanh lẹ, mạnh mẽ lắm. — Kỳ lạ quá! Thôi đừng nghĩ đến nữa! Nào, hãy ngắm xem thằng bé xinh đẹp biết bao, đang cười kia kìa. Hãy hôn nó đi. — Rất có thể là vị quí tộc không quen biết đó vì muốn đền ơn ta nên đã đổi hai con ngựa đáng giá của ông ta lấy hai con ngựa già khọm của mình. — Có lẽ thế; vì sợ mình từ chối, ông ta đã ra đi trong lúc mình còn ngủ. — Ừ! Nếu quả là như vậy, tôi xin hết lòng cảm tạ ông ta; nhưng tôi chẳng hài lòng về cậu Ritson chút nào, cậu ta phải chào mình mới phải. — Ồ! Thế ra anh không biết, từ khi cô Annette, em gái khốn khổ của anh, vợ chưa cưới của cậu ta, chết đi, Ritson xa lánh vùng này hay sao? Cái cảnh hạnh phúc của vợ chồng mình sẽ gợi lại nỗi khổ của cậu ta. Gilbert thở dài thườn thượt đáp: — Em nói đúng. Annette đáng thương! Marguerite nói tiếp: — Trong vụ này phiền nhất là chúng ta không có cả họ tên, lẫn địa chỉ của vị bảo hộ thằng bé đó. Nếu nó bệnh, thì ta biết báo cho ai? Còn nó nữa, chúng ta sẽ gọi làm sao đây? — Hãy chọn tên cho nó, Marguerite ạ. — Anh hãy tự mình chọn lấy đi, Gilbert; nó là con trai, thì việc này là thuộc phần anh. — Ừ! Nếu em thích, chúng ta sẽ cho nó tên của người anh mà anh đã rất yêu mến; anh không thể nghĩ đến Annette mà không tưởng nhớ đến anh Robin bất hạnh. — Được rồi, thế là nó được đặt tên, và đây là thằng Robin dễ thương của chúng mình! Marguerite vừa nói to vừa phủ đầy những nụ hôn lên mặt đứa bé, nó cười với bà ta như thể bà Marguerite hiền hòa kia là mẹ sinh ra nó. Như vậy là đứa trẻ mồ côi ấy được đặt tên là Robin Head. Sau này, không hiểu vì sao, tiếng Head được đổi thành Hood, và đứa bé xa lạ này lừng lẫy tiếng tăm dưới cái tên Robin Hood. Một thứ tiền tệ xưa của nước Anh. Mời các bạn đón đọc Robin Hood Chúa Trộm Oai Hùng của tác giả Alexandre Dumas & Cao Xuân Hạo (dịch) & Trần Hoàng Ly (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chút Phận Linh Đinh
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Chút Phận Linh Đinh của tác giả Hồ Biểu Chánh.   Hiển Vinh và Thu Vân yêu nhau khi còn học ở Sài Gòn. Thu Vân có con với Hiển Vinh. Hiển Vinh xin cưới nàng, nhưng cha là ông Hội đồng Ðạt, vì quan niệm cổ hủ, không chấp thuận. Hiển Vinh buồn ra Hà Nội học và đem theo vợ con, nhưng Thu Ba, đứa con gái đầu lòng bị mắc bịnh bất ngờ nên phải ở lại Sài Gòn nhờ chị vú Hai Thình tạm giữ và sẽ đem ra Bắc sau khi hết bịnh. Ở Bắc Thu Vân sanh thêm Thu Cúc; Hiển Vinh tốt nghiệp trường thuốc và xin ở lại Hà Nội làm việc. Thời gian sau Hiển Vinh muốn qua Pháp học thêm bằng bác sĩ với hy vọng cha sẽ tha thứ. Chiếc tàu chở Hiển Vinh sang Pháp bị tàu lặn Ðức bắn chìm, hành khách không ai sống sót, Thu Vân buồn rầu đem con vào Nam, tính giao nó cho cha chồng nuôi rồi sẽ chết theo chồng. Vô tới Sài Gòn, Thu Vân tìm Thu Ba bị thất lạc và tình cờ gặp lại Hai Thình. Hai Thình cho biết Thu Ba đã bị đem bán cho người khác. Thu Vân buồn nản bị bịnh nên tạm ở nhà Hai Thình để tiếp tục tìm con, nhưng bị vợ chồng Hai Thình gạt lấy hết của cải. Cuộc sống linh đinh của hai mẹ con bắt đầu từ đó. Thu Vân dẫn Thu Cúc về quê chồng để giao cho ông Hội đồng nuôi dưỡng. Nhưng hai mẹ con sợ ông còn giận nên tạm xin vào làm ở lò gạch của ông để chờ cơ hội tốt thổ lộ. Tại đây Thu Cúc khám phá ra nhiều bí mật... *** Tóm tắt Chút Phận Linh Đinh là một tiểu thuyết của nhà văn Hồ Biểu Chánh, được xuất bản năm 1935. Tác phẩm kể về cuộc đời đầy sóng gió của hai mẹ con Thu Vân và Thu Cúc. Thu Vân và Hiển Vinh là một đôi trai tài gái sắc, nhưng vì quan niệm cổ hủ của ông Hội đồng Đạt, cha của Hiển Vinh, hai người không thể đến được với nhau. Hiển Vinh buộc phải ra Hà Nội học và đem theo Thu Vân cùng đứa con gái đầu lòng, Thu Ba. Tuy nhiên, Thu Ba bị mắc bệnh bất ngờ nên phải ở lại Sài Gòn nhờ chị vú Hai Thình tạm giữ. Ở Hà Nội, Thu Vân sinh thêm Thu Cúc. Hiển Vinh tốt nghiệp trường thuốc và xin ở lại Hà Nội làm việc. Một thời gian sau, Hiển Vinh muốn qua Pháp học thêm bằng bác sĩ với hy vọng cha sẽ tha thứ. Tuy nhiên, chiếc tàu chở Hiển Vinh sang Pháp bị tàu lặn Đức bắn chìm, Hiển Vinh và tất cả hành khách đều thiệt mạng. Thu Vân đau buồn vô cùng. Cô quyết định đem Thu Cúc vào Nam, tính giao cho ông Hội đồng Đạt nuôi rồi sẽ chết theo chồng. Tuy nhiên, khi đến Sài Gòn, Thu Vân biết được Thu Ba đã bị Hai Thình bán cho người khác. Thu Vân và Thu Cúc đành tạm ở nhà Hai Thình để tiếp tục tìm con. Tuy nhiên, Hai Thình là một người tham lam và độc ác. Cô đã lừa gạt Thu Vân lấy hết của cải và đuổi cô ra khỏi nhà. Hai mẹ con Thu Vân đành bắt đầu cuộc sống linh đinh. Họ xin vào làm ở lò gạch của ông Hội đồng Đạt để chờ cơ hội tốt thổ lộ. Tại đây, Thu Cúc đã khám phá ra nhiều bí mật của gia đình chồng. Cảm nhận Chút Phận Linh Đinh là một tiểu thuyết có giá trị nhân văn sâu sắc. Tác phẩm đã phản ánh chân thực cuộc sống của những người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Tiểu thuyết cũng mang đến nhiều thông điệp sâu sắc về cuộc sống, về tình yêu, và tình cảm gia đình. Tác giả Hồ Biểu Chánh đã phê phán mạnh mẽ xã hội phong kiến với những hủ tục lạc hậu, những bất công, áp bức. Đồng thời, tác giả cũng ca ngợi tình yêu chân thành, thủy chung, và tình cảm gia đình thiêng liêng. Tác phẩm được viết bằng ngôn ngữ giản dị, dễ hiểu, nhưng vẫn mang đậm chất Nam Bộ. Nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật của Hồ Biểu Chánh cũng rất thành công. Đánh giá Chút Phận Linh Đinh là một tiểu thuyết xuất sắc của Hồ Biểu Chánh. Tác phẩm đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Tiểu thuyết được đánh giá 4/5* vì những điểm mạnh sau: Giá trị nhân văn sâu sắc Mang đến nhiều thông điệp sâu sắc về cuộc sống, về tình yêu, và tình cảm gia đình Ngôn ngữ giản dị, dễ hiểu Nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật thành công Tuy nhiên, tác phẩm cũng có một số hạn chế sau: Cốt truyện khá đơn giản, chưa có nhiều điểm nhấn Kết thúc truyện có phần hơi dễ đoán *** Hồ Biểu Chánh (1/10/1885 - 4/11/1958) tên thật Hồ Văn Trung, tự Biểu Chánh, hiệu Thứ Tiên. Hồ Biểu Chánh là bút hiệu được ông ghép từ họ và tên tự. Ông sinh ra trong một gia đình nghèo, thuở nhỏ phải chịu nhiều vất vả, thiếu thốn. Sau này nhờ chăm chỉ học hành, ông thi đậu bằng Thành chung rồi làm việc cho chính phủ Pháp, dần dần được thăng tới chức Đốc phủ sứ. Ông bước chân vào làng văn từ rất sớm, bắt đầu bằng việc học chữ Hán và dịch truyện Tàu, kế đó sáng tác thêm ở rất nhiều thể loại như truyện thơ, tiểu thuyết, truyện ngắn, biên khảo, tùy bút phê bình, kịch bản tuồng... Cho đến khi mất, ông đã để lại cho đời một gia tài văn chương đồ sộ với hơn 100 tác phẩm, trong đó có 64 cuốn tiểu thuyết, hầu hết đều được công chúng đón nhận hết sức nồng nhiệt. Mời các bạn mượn đọc sách Chút Phận Linh Đinh của tác giả Hồ Biểu Chánh.
Ăn Theo Thủa Ở Theo Thời
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Ăn Theo Thủa Ở Theo Thời của tác giả Hồ Biểu Chánh. "Lối 4 giờ chiều, nhờ mấy cây cồng lớn của làng trồng chung quanh nhà việc Tiểu Cần che áng mặt trời, nên cái sân rộng trước nhà việc, kêu là sân chợ cũ, có chỗ còn nắng, mà có chỗ đã mát. Một chút bán mì thánh, để gánh trên lề đường, đứng gõ sanh lắc cắc cụp. Một chị bán chè thưng đi dọc theo trước phố rao hàng tiếng nghe ngọt xớt. Sắp con nít tựu mấy chỗ có bóng mát mà trửng giỡn, đứa chạy rần rật, đứa la om sòm...". "Đời này chẳng còn luân lý nhơn nghĩa gì nữa hết. Phải gian xảo mới được người ta kính phục. Phải có tiền mới được người ta thương yêu" - Hà Tấn Phát, nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết này đã nhìn nhận về nhân tình thế thái như thế sau những trải nghiệm chán ngán về tình đời, tình người. Từ một thầy giáo trẻ hăm hở bước vào nghề, vào đời, anh đã vấp phải nhiều sự thật cay đắng... Viết bộ tiểu thuyết này, dụng ý của Hồ Biểu Chánh chính là "vẽ nẻo hẹp đường co, cho thiên hạ vui mà xông vào, hoặc may có người chán ngán mà giật mình trở bước"... *** Sự chuyển biến trong suy nghĩ và lối sống của thầy giáo Phát đã thể hiện một phương châm sống “Ăn theo thuở, ở theo thời”. Thế nhưng đây không phải là sự xu thời và chuyển biến theo lối tiêu cực. Hồ Biểu Chánh cũng đã gởi lại những nội dung giáo dục bổ ích. Thầy giáo Phát trẻ tuổi, vừa tốt nghiệp và được phân về dạy lớp nhứt ở Tiểu Cần. Ở trường thầy dạy giỏi, được học trò yêu mến. Trong cuộc sống thầy giữ gìn nhân nghĩa đạo đức ở đời. Thế nhưng trong cuộc sống mà luân thường đạo lý bị xem nhẹ và được đặt dưới kim tiền nên thầy Phát không những không được mọi người kính trọng, yêu mến mà còn bị xa lánh, xem thường. Sau bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, được quan sát và trải nghiệm thời cuộc, thầy Phát mới nhận ra rằng “Ăn theo thuở, ở theo thời” mới phù hợp với đời sống xã hội. *** Hồ Biểu Chánh- tên thật Hồ Văn Trung, là một trong những nhà văn tiêu biểu nhất của Văn học Việt Nam giai đoạn Giao thời 1900 - 1930. Tiểu thuyết của ông bao quát những mảng hiện thực, những nét văn hóa đặc trưng của Nam bộ vào những thập niên đầu thế kỷ 20. Đó là sự tha hóa của con người trước sự lớn lên vùn vụt của đầu óc trọng thương, là số phận đáng thương của những thường dân rơi vào cảnh cùng quẫn, là những câu chuyện thế sự giàu chất nhân văn của những con người trên vùng đất mới,... *** Tóm tắt Ăn Theo Thủa Ở Theo Thời là một tiểu thuyết của nhà văn Hồ Biểu Chánh, được xuất bản năm 1935. Tác phẩm kể về cuộc đời của Hà Tấn Phát, một thầy giáo trẻ hăm hở bước vào nghề, vào đời. Từ một chàng trai quê nghèo, Hà Tấn Phát đã vượt qua nhiều khó khăn để trở thành một thầy giáo. Tuy nhiên, anh sớm nhận ra rằng, cuộc sống của một thầy giáo ở làng quê không hề dễ dàng. Anh phải đối mặt với sự nghèo khó, sự lạc hậu của người dân, và sự áp bức của xã hội phong kiến. Hà Tấn Phát cũng vấp phải nhiều sự thật cay đắng về tình đời, tình người. Anh bị người bạn thân phản bội, bị người yêu bỏ rơi, và bị chính cha mẹ mình chối bỏ. Những trải nghiệm này khiến Hà Tấn Phát trở nên chán ngán với cuộc đời. Anh bắt đầu thay đổi cách sống của mình, trở nên gian xảo và bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Cuối cùng, Hà Tấn Phát cũng đạt được thành công trong sự nghiệp, nhưng anh cũng đánh mất đi những giá trị tốt đẹp của bản thân. Cảm nhận Ăn Theo Thủa Ở Theo Thời là một tiểu thuyết có giá trị hiện thực sâu sắc. Tác phẩm đã phản ánh chân thực cuộc sống của người dân làng quê Việt Nam trong giai đoạn đầu thế kỷ 20. Tiểu thuyết cũng mang đến nhiều thông điệp sâu sắc về cuộc sống, về tình người. Tác giả Hồ Biểu Chánh đã phê phán mạnh mẽ xã hội phong kiến với những hủ tục lạc hậu, những bất công, áp bức. Đồng thời, tác giả cũng lên án những con người sống gian xảo, bất chấp thủ đoạn. Tác phẩm được viết bằng ngôn ngữ giản dị, dễ hiểu, nhưng vẫn mang đậm chất Nam Bộ. Nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật của Hồ Biểu Chánh cũng rất thành công. Đánh giá Ăn Theo Thủa Ở Theo Thời là một tiểu thuyết xuất sắc của Hồ Biểu Chánh. Tác phẩm đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Tiểu thuyết được đánh giá 4/5* vì những điểm mạnh sau: Giá trị hiện thực sâu sắc Mang đến nhiều thông điệp sâu sắc về cuộc sống, về tình người Ngôn ngữ giản dị, dễ hiểu Nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật thành công Tuy nhiên, tác phẩm cũng có một số hạn chế sau: Cốt truyện khá đơn giản, chưa có nhiều điểm nhấn Kết thúc truyện có phần hơi dễ đoán Mời các bạn mượn đọc sách Ăn Theo Thủa Ở Theo Thời của tác giả Hồ Biểu Chánh.
Siêu Thoát
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Siêu Thoát của tác giả Jodi Picoult & Trần Thị Nhật Trang (dịch). Jenna là một cô bé 13 tuổi, quyết tâm đi tìm người mẹ bị mất tích trong khu bảo tồn voi 10 năm trước đó. Lần theo cuộc tìm kiếm của Jenna và những người hỗ trợ em - một nhà ngoại cảm, một viên thám tử tư - câu chuyện đưa chúng ta vào thế giới loài voi vô cùng sống động, pha trộn với một chiều không gian khác - nơi nhà ngoại cảm có thể tiếp xúc với các linh hồn, và kết thúc không thể bất ngờ hơn. Một câu chuyện siêu thực gây xúc động sâu sắc về tình mẫu tử, tình đồng loại, với bút pháp xuất sắc của tiểu thuyết gia lừng danh Jodi Picoult. *** SIÊU THOÁT – CHUYỆN ĐỜI VOI VÀ CHUYỆN ĐỜI NGƯỜI Liệu những chương trình trên tivi, những gì bạn đọc được trong sách báo về các loài voi và cuộc sống của chúng là đầy đủ? Hãy để Jodi Picoult dẫn bạn vào thế giới huyền bí nhưng cũng hết sức chân thực về cuộc sống của loài voi.“Siêu thoát” là một cuốn tiểu thuyết được Jodi Picoult lấy cảm hứng từ những bài viết bà đọc được trên tạp chí National Geographic, kể về sự gắn liền của voi mẹ và voi con đến suốt đời, chỉ khi nào một trong hai chết thì mới thôi. Thêm vào đó là hoàn cảnh của gia đình bà, khi mà cả 3 cô con gái đều rời gia đình khiến bà cảm thấy cô đơn. “Siêu thoát” được nhà văn kể bằng ngôi thứ nhất nhưng với nhiều vai kể khác nhau. Tác giả đem đến cho ta những hiểu biết thú vị về các loài voi Châu Á, Châu Phi, những tập tính, thói quen, tâm lí của chúng cùng với mối quan hệ hết sức khăng khít của voi mẹ và voi con.  Trước tiên, Jodi Picoult đã khơi lên trong lòng các bạn đọc sự tò mò và thú vị qua những câu thơ: “Làm thế nào giải thích được vẻ đẹp của tôi Tao nhã nhưng hùng mạnh Một mầm sống trong tôi Cơ thể như được bơm căng lên bởi một cậu bé nghịch ngợm Đã có một thời tôi chỉ như một chú chim ưng Đã có một thời tôi nhỏ bằng một con sư tử Khi không là voi tôi mới nhận ra mình là ai. Kiệt sức rã rời, vẫn bị chủ mắng vì một trò mua vui bị hỏng Vì đôi chút buồn ngủ Vì đã tập luyện trong lều suốt cả đêm qua Người ta thường hay liên tưởng tôi với nỗi buồn sâu xa. Randall Jarrell so sánh tôi với một nhà thơ người Mỹ, Wallace Stevens. Tôi có thể thấy điều đó qua những vần thơ lộn xộn Nhưng trong tâm trí, tôi lại thấy mình là Elicot, Một người Châu Âu Một con người của sự rèn luyện Có ai mà ung dung được như thế Cam chịu âm thầm nhưng bồn chồn lo sợ Những cuộc trình diễn thăng bằng ngoạn mục Những tiết mục trên dây và leo lên chóp Không, tôi không thích những điều đó Loài voi chúng tôi tượng trưng cho tính khiêm tốn Trong những cuộc hành trình  u sầu đến chỗ chết Lặng lẽ không kèn không trống của chúng tôi Của những chú voi đã được học cách viết mẫu tự Hy Lạp bằng chân, Bạn có biết điều đó không? Tả tơi vì đau đớn, chúng tôi nằm ngửa nhìn lên trời, lăn lộn trên mềm cỏ, Không phải để cầu nguyện Mà như là một cách để quên đi. Cuộc hành trình dài đằng đẵng của chúng tôi Không phải là sự khiêm nhường mà là sự trì hoàn Đau đớn làm sao khi cơ thể nặng nề của tôi nằm xuống.” Đó là những lời tâm sự hết sức nhẹ nhàng mà thấm đượm bao nỗi buồn của chú voi trước những gì xảy ra ở hiện tại. Những lời đó tưởng chừng như là chú voi nói với chính bản thân nhưng thực chất lại là lời cảnh tỉnh cho con người, những việc làm tàn nhẫn mà con người đã làm đối với chúng, ép buộc chúng mua vui cho con người, v.v… Nhưng đâu đó, vẫn có những con người yêu quý và bảo vệ loài voi như Alice. Cô sinh ra và lớn lên gần gũi với thiên nhiên và động vật, đặc biệt là loài voi. Cô đã nghiên cứu, tìm hiểu, yêu thương và chăm sóc chúng, thậm chí vợ chồng cô còn xây một khu bảo tồn cho những chú voi, đưa chúng về chăm nom và yêu thương.  Tuy nhiên, “Siêu thoát” không chỉ là một câu chuyện về tình yêu thương giữa con người và loài voi mà còn là một câu chuyện kỳ bí về tình mẫu tử thiêng liêng cao cả. Jenna là một cô bé 13 tuổi đang tìm kiếm mẹ Alice mất tích 10 năm trước sau một tai nạn bi thảm ở khu bảo tồn. Đó là một nhiệm vụ đơn độc nhưng hết khó khăn và gian nan, vì ba em đang điều trị trong bệnh viện tâm thần và người chăm sóc em là bà ngoại em – người không hề muốn nhắc đến những chuyện này một chút nào. Jenna đã phải tìm hiểu và nhờ cậy Serenity Jones – một nhà ngoại cảm thất thế và Virgil Stanhope – một nhà thám tử tư nghiện rượu. Thế là cuộc hành trình của Jenna bắt đầu với những bí ẩn bị chôn vùi từ lâu nay dần được hé lộ qua những vết tích, bằng chứng còn sót lại suốt nhiều năm qua. Những hiểu lầm, thương tiếc, những câu chuyện cảm động đã dẫn dắt bạn đọc đi đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, để cuối cùng đi đến những kết luận không thể ngờ được.   Đối với tôi, đây là một câu chuyện hết sức cảm động và ý nghĩa không chỉ nói lên mối lên mối quan hệ giữa con người và loài voi mà còn là một câu chuyện tình mẫu tử thiêng liêng, đẹp đẽ. Tôi mong rằng câu “Siêu thoát”  sẽ đem đến cho bạn những điều ý nghĩa nhất.  Tsuki Nguồn: sachhay.vn *** Tóm tắt Jenna là một cô bé 13 tuổi sống tại thị trấn nhỏ Tuskegee, Alabama. Khi Jenna lên 3 tuổi, mẹ cô, Sarah, đã biến mất trong khu bảo tồn voi, nơi cô làm việc như một nhà khoa học. Kể từ đó, Jenna đã sống cùng ông nội và bà ngoại, nhưng cô luôn khao khát tìm thấy mẹ mình. Một ngày nọ, Jenna gặp gỡ một nhà ngoại cảm tên là Grace, người nói với cô rằng linh hồn của mẹ cô đang ở trong khu bảo tồn voi. Jenna quyết định đi tìm mẹ, và cô bắt đầu hành trình của mình với sự giúp đỡ của Grace và một viên thám tử tư tên là Virgil. Cuộc tìm kiếm của Jenna đưa cô đến với nhiều người và những câu chuyện khác nhau. Cô gặp gỡ những người làm việc trong khu bảo tồn voi, những người đã chứng kiến sự biến mất của mẹ cô. Cô cũng gặp gỡ những người có khả năng ngoại cảm, những người có thể giúp cô kết nối với linh hồn của mẹ cô. Càng đi sâu vào cuộc tìm kiếm, Jenna càng hiểu rõ hơn về mẹ mình và về thế giới của loài voi. Cô cũng học được cách đối phó với nỗi đau mất mát và cách tìm thấy sức mạnh để tiếp tục sống. Cảm nhận Siêu Thoát là một câu chuyện siêu thực gây xúc động sâu sắc về tình mẫu tử, tình đồng loại, với bút pháp xuất sắc của tiểu thuyết gia lừng danh Jodi Picoult. Câu chuyện được kể từ góc nhìn của Jenna, một cô bé 13 tuổi với tâm hồn nhạy cảm và trái tim đầy yêu thương. Jenna là một nhân vật rất dễ mến, và độc giả sẽ dễ dàng đồng cảm với cô bé trong hành trình tìm kiếm mẹ của mình. Tác giả Jodi Picoult đã xây dựng một thế giới loài voi vô cùng sống động và chân thực. Cô đã dành nhiều thời gian nghiên cứu về loài voi, và điều đó thể hiện rõ trong tác phẩm của cô. Những chi tiết về tập tính, hành vi, và văn hóa của loài voi được miêu tả một cách tỉ mỉ và hấp dẫn, mang đến cho độc giả những hiểu biết mới về loài động vật này. Bên cạnh đó, câu chuyện còn mang đến những thông điệp sâu sắc về tình mẫu tử, tình đồng loại, và ý nghĩa của cuộc sống. Tình mẫu tử là một tình cảm thiêng liêng và bất diệt, vượt qua mọi rào cản của không gian và thời gian. Tình đồng loại là sức mạnh giúp con người vượt qua những khó khăn và thử thách trong cuộc sống. Và ý nghĩa của cuộc sống là tìm kiếm và thực hiện những điều mình yêu thích, cũng như giúp đỡ những người xung quanh. Nhìn chung, Siêu Thoát là một cuốn tiểu thuyết xuất sắc, xứng đáng được đọc và thưởng thức. Đây là một câu chuyện sẽ khiến bạn xúc động, suy ngẫm, và thay đổi cách nhìn nhận về thế giới. Mời các bạn mượn đọc sách Siêu Thoát của tác giả Jodi Picoult & Trần Thị Nhật Trang (dịch).
Theo Đuổi Cassandra
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Lãng mạn Theo Đuổi Cassandra của tác giả Lisa Kleypas & Muse (dịch). Tất cả mọi thứ đều có giá của nó... Tom Severin - Ông vua ngành đường sắt, người có đủ sự giàu có và quyền lực để thỏa mãn bất kì niềm khao khát nào ngay khi nó vừa xuất hiện trước mắt anh. Bất cứ cái gì - hay bất cứ ai - đều sẽ là của anh nếu anh yêu cầu. Tìm được một người vợ hoàn hảo với anh thật ra là chuyện dễ như ăn kẹo vậy - và ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lady Cassandra Ravenel, anh đã quyết tâm phải có được cô. Nhưng nàng Cassandra xinh đẹp và thông minh cũng quyết tâm chỉ kết hôn vì tình yêu - thứ mà anh không thể cho cô. Mọi thứ ngoại trừ cô ấy… Severin là người đàn ông hấp dẫn và lôi cuốn nhất mà Cassandra từng gặp, ngay cả khi anh có một trái tim băng giá. Nhưng cô không có hứng thú chung sống trong thế giới giả tạo ngoài mặt của một người đàn ông tàn nhẫn, người luôn chơi để giành chiến thắng. Khi một kẻ thù mới xuất hiện để phá hoại thanh danh của Cassandra, Severin đã nắm lấy cơ hội mà anh luôn chờ đợi. Và như mọi khi, anh luôn đạt được điều anh muốn - hay là không? Có một điều mà Tom Severin vẫn chưa học được từ cô dâu mới của mình: Đừng bao giờ đánh giá thấp một Ravenel. Cuộc săn đuổi để nàng Cassandra gật đầu đồng ý lấy anh có thể đã kết thúc. Nhưng cuộc đua để chiếm lấy trái tim cô mới chỉ bắt đầu ... *** Tóm tắt Tom Severin, một nhà tài phiệt giàu có và quyền lực, luôn có được những gì anh muốn. Tuy nhiên, khi anh gặp Cassandra Ravenel, anh nhận ra rằng cô ấy là người duy nhất anh không thể chiếm được. Cassandra là một người phụ nữ xinh đẹp, thông minh và độc lập, cô ấy không muốn kết hôn với một người đàn ông chỉ muốn lợi dụng cô. Severin quyết tâm có được Cassandra, anh ta sử dụng mọi thủ đoạn để buộc cô kết hôn với mình. Cassandra cuối cùng cũng đồng ý lấy anh, nhưng cô ấy chỉ làm vậy để bảo vệ danh tiếng của gia đình. Severin và Cassandra bắt đầu cuộc sống hôn nhân của họ với rất nhiều căng thẳng. Severin cố gắng chiếm lấy trái tim Cassandra, nhưng cô ấy chỉ càng xa lánh anh hơn. Tuy nhiên, khi một kẻ thù mới xuất hiện để đe dọa Cassandra, Severin đã phải đối mặt với thử thách lớn nhất trong cuộc đời anh: bảo vệ người phụ nữ anh yêu. Review Theo Đuổi Cassandra là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn cổ điển với những nhân vật hấp dẫn và cốt truyện lôi cuốn. Tác giả Lisa Kleypas đã xây dựng thành công một thế giới đầy xa hoa và hào nhoáng của giới thượng lưu Anh Quốc thế kỷ 19. Tom Severin là một nhân vật nam chính điển hình của tiểu thuyết lãng mạn: anh ấy là một người đàn ông giàu có, quyền lực và quyến rũ. Tuy nhiên, Severin cũng là một người đàn ông phức tạp và đầy mâu thuẫn. Anh ấy là một người đàn ông có trái tim băng giá, nhưng anh ấy cũng là một người đàn ông yêu thương và bảo vệ người phụ nữ anh ấy yêu. Cassandra Ravenel là một nhân vật nữ chính mạnh mẽ và độc lập. Cô ấy là một người phụ nữ có ý kiến ​​và không ngại đứng lên bảo vệ bản thân. Cassandra là một người phụ nữ đáng ngưỡng mộ và là một người bạn đồng hành tuyệt vời cho Severin. Cuốn tiểu thuyết có những tình tiết kịch tính và bất ngờ. Kleypas đã khéo léo đan xen những tình tiết lãng mạn với những tình tiết hồi hộp, tạo nên một tác phẩm hấp dẫn và khó quên. Đánh giá chung Theo Đuổi Cassandra là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn cổ điển đáng đọc. Cuốn tiểu thuyết có những nhân vật hấp dẫn, cốt truyện lôi cuốn và những tình tiết kịch tính. Mời các bạn mượn đọc sách Theo Đuổi Cassandra của tác giả Lisa Kleypas & Muse (dịch).