Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quý Phi Dậy Đi Học

Mọi người đều biết trong cung có một vị Tô Đường là Tô Quý Phi, xinh đẹp đáng yêu, gia thế hiển hách, vốn có thể muốn gì được nấy trong hậu cung. Thế nhưng, nói đến vị Tô Quý Phi này, mọi người đều biết, ai muốn tranh thì tranh, ai muốn ghen thì ghen, Hoàng Thượng muốn đến đâu thì đến, chỉ cần không ai cản trở nàng ăn điểm tâm đều được.   Tô Đường gả vào cung ba năm, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều thật đơn giản. Nàng không cầu sủng ái, cũng chẳng nghĩ sẽ sinh một đứa con để mẫu bằng tử quý, càng không muốn sau này được chôn cùng một chỗ với đế vương.    Thứ nàng muốn, đơn giản là an ổn làm một “con tin”, bảo vệ người nhà, vượt qua năm tháng, làm một Thái Phi lúc về già.   Thế nhưng, bỗng một hôm Tô Đường nằm mộng, trong giấc mộng ấy nàng xuyên đến một thế giới khác, trở thành học sinh trung học, thành tích lúc nào cũng đứng thứ hai… từ dưới lên. Mà đứng thứ nhất từ dưới lên chính là một tên đại ngốc có gương mặt giống hệt Hoàng Thượng.   Sau đó còn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái. Ví dụ như, thế giới đó tên đại ngốc bị đánh, thế giới này ngày hôm sau Hoàng Thượng cũng bị đánh. Lại một ngày khác, đại ngốc “đội mũ xanh”, ngày hôm sau Tô Đường tỉnh lại, phát hiện ra Hoàng Thượng cũng bị phi tần trong cung cắm sừng. Lại nghe nói, đại ngốc bị “cong”, y rằng trong cung cũng lan truyền tin “cái đó” của Hoàng thượng… không được.   Quá nhiều sự kiện trùng hợp, khiến Tô Quý Phi có chút đăm chiêu. Những việc này nàng cũng chẳng muốn quan tâm, nếu không phải hết lần này đến lần khác, chuyện xảy ra đều dính líu đến nàng. Càng đáng sợ hơn là, những “chuyện kỳ lạ” này còn khiến cho Hoàng Thượng, người vốn dĩ đã quên mất sự tồn tại của Tô Đường, bắt đầu chú ý đến nàng hơn, còn tìm đủ mọi cách “bắt nạt” nàng.    Cho đến một ngày, dường như Hoàng Thượng cũng đã lờ mờ nhận ra mối liên kết giữa những “chuyện xui xẻo” của mình gần đây đều liên quan đến cô nàng Tô Quý Phi kia. Vì thế, chàng tìm Ma đạo sĩ xem một quẻ, không ngờ còn bị lừa uống một thứ thuốc, khiến cho chàng sau khi nằm mộng cũng xuyên đến thế giới kỳ lạ ấy, còn bị Tô Quý Phi ở thế giới này chào hỏi bằng một “nắm đấm nhỏ.”   Tống Hoành ở trong cung hô mưa gọi gió, là đế vương văn võ song toàn, yêu mị vô song. Thế nhưng ở thế giới này, chàng phát hiện bản thân là một “thằng ngốc”, còn phải dựa sự giúp đỡ của Tô Đường.   Rồi chẳng biết từ lúc nào, những lần qua lại giữa ảo mộng và thực tại, khiến cho trái tim Tống Hoành đối với Tô Đường ngày càng rung động. Hóa ra, những năm qua, chàng vì sự nghi ngờ của bản thân mà khiến cho bọn họ bỏ qua nhau. Bây giờ chàng chỉ muốn, dùng những điều tốt đẹp nhất, sủng ái Tô Quý Phi của chàng.    Thế nhưng, chàng vừa mới “sủng” nàng, đã khiến bản thân suýt mất mạng, khiến Thái Hậu tức giận biếm nàng thành thứ dân. Lúc Tống Hoành tỉnh lại, Tô Đường đã chẳng còn là Tô Quý Phi, nàng giờ là Tô tiểu thư của phủ Thừa Tướng, đã chẳng còn liên quan gì ngoài cái danh phận “vợ cũ” của chàng.   Lúc trước chàng muốn sủng, nàng đã chẳng muốn nhận, nay lại thêm thân phận cách biệt, làm thế nào để Hoàng Thượng có thể theo đuổi lại “vợ cũ” về tay?    Từ kinh thành đến Giang Nam, từ cổ đại đến hiện đại, giữa mộng và thực, chỉ mình ta biết trái tim này yêu nàng là thật.    Nếu thời gian đã chẳng thể quay về, vậy để ta dùng hai kiếp, che chở nàng, nắm tay nàng đi đến bạc đầu.   ****   Tô Đường là hòn ngọc quý của phủ Thừa Tướng, mặc dù vừa sinh ra đã mất đi phụ mẫu, nhưng lại được lớn lên trong sự yêu thương của gia gia, cùng vòng tay che chở của hai vị đại ca.    Vốn dĩ, gia gia nàng chỉ muốn tìm một nam nhân tốt để có thể yên tâm giao phó nàng cho người ấy. Vậy mà, giữa đường lại bị Tiên đế phá đám, hạ chỉ ban hôn nàng thành Trắc Phi của Thái Tử.    Ba người nam nhân nhà họ Tô đã bàn bạc tốt lắm, dù có thân bại danh liệt cũng không muốn để bảo bối của họn họ gả vào thâm cung vốn sâu như bể kia. Thế nhưng, bọn họ lại không ngờ rằng, bảo bối mà bọn họ luôn bảo vệ lại cũng muốn bảo vệ cho bọn họ. Vì thế, đêm ấy, Tô Đường quỳ trước gia gia và hai vị đại ca, xin được gả cho Thái Tử.   Nàng vốn chỉ là Trắc Phi, không có đại hôn, cũng không được mặc giá y, từ cửa nhỏ đi vào Đông Cung trở thành Tô Trắc Phi sau lại thành Tô Quý Phi không được sủng ái.    Tống Hoành kiêng kị Tô gia, thành hôn đã ba năm nhưng số lần gặp nàng dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết. Mà Tô Đường, từ ngày gả nhập Đông Cung, phu quân lạnh lùng, hết lần này đến lần khác đều lựa chọn không tin nàng đã khiến nàng hoàn toàn hết hy vọng.    Nàng không tranh không giành, chỉ muốn yên phận ngoan ngoãn. Bởi vì chỉ cần nàng không gây chuyện, không tranh sủng, không làm loạn thì chắc chắn gia gia cùng hai đại ca của nàng sẽ bình an.   Tô Đường từ nhỏ được nuôi dưỡng như một bảo bối, tính cách mềm mại, đơn thuần. Nàng biết phu quân không yêu mình, vì thế nàng cũng không cố gắng cưỡng cầu. Nàng thương gia gia, thương hai vị đại ca, nhưng nàng không có khả năng lớn lao gì. Vì thế, nàng dùng hạnh phúc của mình đổi lại bình yên cho họ.   Tô Đường đã từng mong muốn được yêu, cũng muốn giống như những cô nương khác được mặc giá y đỏ thẫm, gả cho một trượng phu thương nàng, đau nàng. Thế nhưng, thâm cung thăm thẳm, đế vương lại càng là kẻ bạc tình. Nàng đã sớm hiểu rõ, nên chẳng còn khát cầu.    Vì thế, khi Tống Hoành nói yêu nàng, muốn sủng nàng, Tô Đường sợ hãi, sợ chàng đối với nàng chỉ là hứng thú nhất thời, sợ cái nắm tay này nửa đường lại buông lơi.    Tô Đường là cô nương dũng cảm nhất, cũng là cô nương đáng thương nhất. Nàng xứng đáng được bảo vệ, được yêu thương, xứng đáng với một trái tim vì nàng toàn tâm toàn ý.   Tống Hoành là một kẻ thông minh cũng là một quân vương bạc tình. Chàng cho rằng, đối với kẻ làm vua, tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường. Vì thế tay phải chàng có một Đổng Quý Phi “thanh mai trúc mã” thay chàng chưởng quản lục cung, tay trái lại ôm một Nhu Phi ôn nhu hiền tuệ để sủng ái.    Nếu gần đây không có nhiều chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra, có lẽ, Tống Hoành đã quên trong cung còn có một vị Tô Quý Phi, vốn là “quân cờ” được dùng để kiềm chế Tô gia.   Chàng sinh ra trong hoàng cung, đi lên ngôi vị bằng cái giá của tình thân. Thế nên, đối với chàng, cảm tình vốn là một thứ đạm bạc lại xa xỉ. Thế nhưng không biết từ lúc nào, chàng bắt đầu thích cảm giác yên bình thoải mái khi ở cạnh Tô Đường, thích được trêu chọc nàng đến khóc, rồi lại tự mình buồn bực vì khiến nàng buồn.   Dù sao, ở thế giới xa lạ kia nàng đã giúp đỡ chàng nhiều lắm. Vậy nên, Tống Hoành quyết định, khi quay về cổ đại sẽ “sủng ái” nàng một chút, để nàng không còn là Tô Quý Phi ngốc ngốc vô hình trong cung nữa.    Thế rồi, chàng còn chưa kịp biến nàng thành sủng phi, thì nàng đã trở thành “vợ cũ” của chàng mất rồi. Nhìn đám con cháu thế gia đang xếp hàng nhăm nhe muốn hỏi cưới Tô Đường, Tống Hoành mới chợt nhận ra, chàng muốn sủng nàng không đơn thuần vì một chút hứng thú nhất thời.    Vượt qua thời gian cùng không gian, từ lúc nào, nàng đã trở thành bảo bối duy nhất trong tim chàng.   ***   Có thể nói “Quý phi dậy đi học” là một trong những bộ truyện khiến tớ có nhiều cảm xúc nhất trong thời gian gần đây. Thứ nhất là bởi vì tính tiết khá độc đáo, đan xen giữa cổ đại và hiện đại, để bồi dưỡng tình cảm cho cặp đôi chính. Thứ hai là bởi vì cách tác giả sắp đặt từng chi tiết để bồi đắp tình cảm cho các nhân vật.   Nữ chính Tô Đường là một tiểu bạch thỏ hay khóc nhưng không hề đáng ghét. Mỗi một tình tiết tác giả viết ra đều khiến tớ thương nữ chính vô cùng. Không có những cảnh ngược tâm, ngược thân quằn quại, bi kịch, nhưng mỗi một mảnh ghép, mỗi một hồi ức đều có thể khiến trái tim bạn thắt lại, thương cảm với Tô Đường. Nam chính Tống Hoành đoạn đầu mang đúng tư tưởng và suy nghĩ của một vị đế vương. Xuất phát từ vị trí, hoàn cảnh thì suy nghĩ của chàng không sai. Nhưng chính “tư tưởng” này lại vô hình chung đã tạo ra áp bức và chèn ép đối với nữ chính.   Sau này khi Tống Hoành yêu Tô Đường rồi, muốn theo đuổi lại Tô Đường cũng rất đáng thương. Bởi vì mỗi một sợi ký ức đã qua là nỗi buồn trong quá khứ của nàng nhưng lại là vết dao cắt lên trái tim chàng của hiện tại. Khi chàng bị nàng chê bẩn, khi chàng không có được sự tin tưởng của nàng cũng rất tội nghiệp.    Mặc dù có vài chi tiết trong truyện chưa được xử lý “hoàn hảo”, nhưng đánh giá chung thì đây là một bộ truyện đáng đọc bởi tác giả có thể khiến bạn vừa khóc vừa cười bằng những tình huống siêu đáng yêu và dàn nhân vật cute vô đối.    Vậy nên, đang mùa dịch bệnh, để hạn chế lây nhiễm, bạn hãy tránh những nơi đông người bằng cách ở nhà đọc một câu chuyện siêu đáng yêu, cảm động và có nội hàm như này nhé.  ______   Review by #Nghịch Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nói hệ Quý Phi bốn liền: Ai ái tranh sủng ai tranh, ai thích ăn dấm ai ăn, hoàng đế ái đi chỗ nào đi chỗ nào, đừng làm trở ngại bổn cung ăn điểm tâm. Quý Phi có một bí mật, chính mình buổi tối ngủ sau, sẽ xuyên qua đến một thế giới khác đi, nàng ở nơi đó đọc cao trung, thành tích trong ban đếm ngược đệ nhị. Đếm ngược đệ nhất là cái cùng hoàng đế lớn lên giống nhau như đúc ngốc tử. Sau đó sự tình liền kỳ quái. Trong ban ngốc tử bị đánh. Ngày hôm sau hoàng đế cũng bị đánh. Trong ban ngốc tử trên đầu đeo đỉnh nón xanh Ngày hôm sau hoàng đế đã bị phi tần tái rồi, Trong ban ngốc tử nghe nói là cái đoạn tụ Ngày hôm sau hoàng đế đã bị truyền cái kia không được; Quý Phi như suy tư gì —— Hoàng đế ở liên tiếp đã trải qua bị đánh, bị lục, bị không được thảm thống tao ngộ, rốt cuộc ở mỗ vị thế ngoại cao nhân dưới sự trợ giúp Đi tới một cái thế giới xa lạ Hắn thấy cái kia đều mau bị chính mình quên trông như thế nào Quý Phi cũng ở chỗ này Hoàng đế tưởng đi lên cùng nàng cái tiếp đón, làm nàng không cần đối hắn hành quỳ lạy đại lễ Lại không nghĩ rằng trong cung này tính tình nhất nhút nhát nhát gan không sinh sự Quý Phi, trước bước tiểu toái bộ lại đây Cho hắn một quyền. Tag: Cổ xuyên kim trọng sinh ngọt văn sảng văn Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tô Đường ┃ vai phụ: Tống Hành ┃ cái khác: Chương 1 đệ nhất tiết khóa Kỳ trung khảo thí qua đi, nhất lệnh người khẩn trương kích thích không gì hơn phát bài thi. Đương các ban khóa đại biểu ôm một chồng trắng bóng trang giấy về phòng học thời điểm, trừ bỏ rất ít một bộ phận học bá cùng học thần còn có học tra, đại đa số người nội tâm hoạt động chỉ có một: Xong rồi, ngày lành lại đến cùng. Bất quá tựa hồ chỉ có chín ban ngoại lệ, cái này hội tụ toàn giáo “Tinh anh” trứ danh rác rưởi ban, đang xem đến lớp trưởng ôm hồi bài thi sau trong ban đại đa số người vẫn cứ không dao động, nam sinh tụ ở bên nhau ngươi điệp ta ta cưỡi ngươi, nữ sinh ba lượng cái ríu rít mà nói chuyện phiếm chiếu gương. Lớp trưởng đem bài thi quăng ngã ở bục giảng, Triệu Tiểu Phi liền rống lên hai tiếng “An tĩnh” không có hiệu quả, chỉ có thể một người cố sức mà xuyên qua ở trong đám người phát ra bài thi. Hắn một bên phát bài thi một bên đem điểm kêu ra tới, “Cố đông đông, 43 phân!” Thu được bài thi cố đông đông nhìn thoáng qua liền đem bài thi đoàn ba đoàn ba nhét vào hộc bàn: “Bình thường phát huy sao.” “Lý sảng, 56 phân!” Lý sảng từ di động trung ngẩng đầu, mừng rỡ như điên: “Ngọa tào lão tử thế nhưng còn kém bốn phần liền có thể đạt tiêu chuẩn ha ha ha ha ha ha ha.” …… “Tô Đường, 8 phân!” Triệu Tiểu Phi đang xem đến bài thi thượng con số sau do dự một chút, sau đó làm theo lớn tiếng đọc diễn cảm ra tới. Trong ban đang nghe đến điểm khi tựa hồ nháy mắt an tĩnh một giây, sau đó lại cảm thấy thấy nhiều không trách, tiếp theo ầm ĩ lên. Chỉ thấy phòng học nhất góc, cuối cùng một loạt tới gần rác rưởi sọt vị trí, một vị tên là Tô Đường nữ đồng học yên lặng mà từ trên chỗ ngồi đứng lên, nàng cúi đầu, không nói một lời mà đi Triệu Tiểu Phi trong tay lãnh trở về chính mình bài thi. Nàng một lần nữa ngồi trở lại trên chỗ ngồi, ninh lông mày, đem bài thi ở mặt bàn mở ra xem kỹ một phen. Nàng chỉ mông đúng rồi một đạo lựa chọn đề, năm phần, còn có hơn nửa tuyển đề, ba phần, hai đề thêm lên cộng tám phần. Ân, rất cát lợi con số, Tô Đường tự mình an ủi mà nghĩ. Trước tòa Hướng Manh Manh chuyển qua tới, cằm để ở Tô Đường trên mặt bàn, nhìn bài thi thượng cái kia chói mắt màu đỏ con số “8”, trịnh trọng chuyện lạ nói: “Ngốc tử, ta cảm thấy ngươi gần nhất lui bước.” “Trước kia ít nhất còn có thể khảo hai vị số, hiện tại chỉ có thể khảo một vị đếm.” Tô Đường: “……” Mời các bạn đón đọc Quý Phi Dậy Đi Học của tác giả Ma An.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thâm Cung - Trần Lạc Hoa
Thâm cung sâu như biển, một bước sa chân vạn kiếp bất phục. Hậu cung ba ngàn giai lệ, mỗi người mỗi vẻ. Có một nữ nhân hi sinh hạnh phúc cả đời, trước sau chỉ sống vì gia tộc, toan tính chỉ để bảo vệ lợi ích gia tộc. Cuối cùng lại bị rũ bỏ không thương tiếc. Có một nữ nhân yêu đương cuồng dại, vì yêu nên hận, mù quáng làm ra không biết bao nhiêu chuyện sai trái, cuối cùng hại người hại mình. Có một nữ nhân tham vọng cao hơn trời, lòng dạ nhẫn tâm, vì địa vị không từ thủ đoạn. Có một nữ nhân trắng trong như tuyết, bị những mưu toan dần dần nhuộm đen. Một ngày kia nhìn lại, đã không còn nhận ra bản thân mình. Có một nữ nhân cương liệt như lửa, ngay thẳng như tùng, vì không chịu luồn cúi mà phải gánh lấy không biết bao nhiêu sóng gió, vùi dập tả tơi. Có một nữ nhân ẩn nhẫn giấu mình, từng bước từng bước leo lên đỉnh cao danh vọng, không tiếc dùng máu của tỷ muội sưởi ấm bản thân. Còn có một nữ nhân vốn không màn vinh hoa phú quý nhưng vì bảo vệ bản thân mà bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu điên cuồng. Vì đứng vững giữa chốn hậu cung, lưng phải tựa vào vị Đế vương lạnh lùng bạc bẽo, máu tươi ướt đẫm hai tay, lòng nhỏ lệ nhưng miệng vẫn phải mỉm cười. Xiêm y lộng lẫy xa hoa tô điểm bằng máu và nước mắt. Trong chốn hậu cung này, nữ nhân không chết thân thì cũng chết tâm. Phi tử không có ai là người tốt. Bởi vì những người tốt đều đã chết cả rồi. *** Năm Quang Nhật thứ bảy là một năm đầy sóng gió đối với Tống Chiêu Huy. Hắn cảm thấy ngôi cao cửu ngũ này càng lúc càng khó ngồi. Nhớ lại lúc hắn mới đăng cơ năm mười một tuổi, mũ bình thiên đội cũng chẳng vừa, cứ chốc chốc lại phải dùng tay đẩy lên để khỏi sụp xuống kín mắt. Khi ấy, mẫu hậu buông rèm nhiếp chính. Tuy hắn là người ngồi ở vị trí cao nhất nơi điện Cát Tường nhưng bá quan văn võ đều hướng về phía mẫu hậu ở sau rèm mà thưa bẩm, chẳng ai buồn nhìn đến hắn. Hắn cảm thấy chuyện triều chính thật là mỏi mệt. Hắn nghe vào chẳng hiểu bao nhiêu, chỉ muốn chạy đi chơi. Nhưng nhớ đến lời phụ hoàng trước lúc băng hà, hắn lại phải tiếp tục gắng gượng. Vậy mà cũng đã gắng gượng được bảy năm rồi. Hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp. Trời càng lúc càng lạnh, đến nỗi Tống Chiêu Huy có cảm giác cả trái tim của hắn cũng muốn hóa thành băng trong lồng ngực. Thời tiết thế này mà Hà Thục Chiêu vẫn kiên trì cầu kiến. Hắn nghe bọn thái giám bẩm báo rằng hoàng hậu nương nương đang quỳ trong sương giá chờ diện thánh thì cũng có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu. Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Tống Chiêu Huy mới chỉ là đứa trẻ mười một tuổi còn Hà Thục Chiêu đã là một thiếu nữ mười bảy trẻ trung, xinh đẹp. Tống Chiêu Huy còn nhớ ngày mẫu hậu dắt tay Hà Thục Chiêu đến gặp hắn, hắn còn ngây thơ gọi nàng một tiếng "hoàng hậu tỷ tỷ". Trong trí nhớ của hắn, Hà Thục Chiêu vốn dĩ rất dịu dàng, lương thiện. Nữ tử năm ấy ngay cả một con kiến cũng không nỡ dẫm lên, chẳng rõ từ lúc nào đã biến thành một vị mẫu nghi thiên hạ lòng dạ tàn nhẫn, hiểm độc thế này. Nhiều năm về trước, Hà Thục Chiêu là người tận tâm chăm lo cho hắn từng miếng ăn, giấc ngủ, là người thức trắng đêm giúp hắn lau mồ hôi, đổi khăn chườm trán mỗi lần hắn trở bệnh. Tiếc rằng, nàng cũng là người ngọt ngào khuyên nhủ hắn phê duyệt những bản tấu chương lố bịch có lợi cho nhà họ Hà. Tống Chiêu Huy hiểu rõ bản thân bị nàng thao túng, chỉ là khi ấy hắn còn nhỏ tuổi, một thân một mình giữ bốn bề lang sói, không thể không giả vờ ngốc nghếch nghe theo. ... Mời các bạn đón đọc Thâm Cung của tác giả Trần Lạc Hoa.
Tình Hận - Tư Ngoạn Thuần Dương
Huynh đệ tương tàn, một trận chiến sặc mùi huyết tanh, nhuộm thẫm chốn hoàng cung lộng lẫy trong màu đỏ bi thương. Năm đó, chàng chấp nhận đánh đổi lương tâm, hi sinh tất thảy để đổi lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn, một lòng chỉ mong có được nàng. Chàng vốn dĩ là hoàng đế quyền uy lẫy lừng, nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay, giang sơn bốn bể thu trọn vào mắt, cớ sao chỉ có nàng, người chàng yêu đến tê tâm liệt phế là không thể chạm tới?! Ước mong lớn nhất đời này là có thể nắm tay nàng sống trọn một kiếp đến tận khi xế bóng chiều tà, mãi mãi không lìa xa. Đáng tiếc, thứ tình yêu sâu đậm ấy lại khởi nguồn cho những năm tháng đằng đẵng tràn ngập thù hận, day dứt, khổ đau. Cuồng si nàng, khao khát nàng, chàng chưa từng hối hận. Điều chàng hối hận duy nhất, chính là mang cùng huyết thống với người con gái chàng yêu thương... *** Warning : Có yếu tố incest Hãy xem thêm "Khảo sát" ở profile để trao đổi với tác giả về những vấn đề liên quan đến tác phẩm. *** Niềm hi vọng vừa nhen nhóm đã vụt tắt bởi lời nói của Trác Vũ Hạo, Tử Mai vừa tức vừa lo, cuống quýt phân bua mà gần như gắt lên với người đối diện: - Thuần vương đã hứa rồi mà sao dám tự ý nuốt lời ! Ngài toàn lấy lí do này nọ để chống chế cho lá gan chuột nhắt của ngài thôi. Rõ ràng phụ thân tiểu nữ bị oan, chắc chắn là thế, nhưng Tô vương và Lạc vương không những đi rêu rao khắp nơi mà còn dọa nếu tiểu nữ đến gặp Khanh Liêu hoàng đế thì sẽ bị Người nhốt vào ngục tối như phụ thân, rồi khổ sở mà chết. Tiểu nữ có nỗi niềm lại không biết sẻ chia cùng ai, tưởng hôm nay gặp được Thuần vương là có thể yên tâm dựa dẫm, vậy mà ngài chưa kịp cho tiểu nữ hi vọng đã vội vàng dập tắt nó. Trác Vũ Hạo chẳng biết nên nói gì, cứ im lặng nhìn Tử Mai khóc lóc hồi lâu, cuối cùng cũng không đành lòng trơ mắt nhìn liền gật đại một cái, trong đầu chỉ thầm cầu trời khấn Phật sao cho phụ hoàng không tức giận tới mức ném luôn chàng vào đại lao cùng Triệu giám quân và con gái ông ta. Chàng đột ngột nắm lấy bàn tay Triệu Tử Mai đang đưa lên lau nước mắt, quả quyết bảo: - Được rồi, ngươi đi theo ta, chúng ta cùng đến điện Khả Nhiên diện kiến phụ hoàng và Thượng Tiễn tướng quân. Nhớ, dù Triệu giám quân có làm sao cũng chớ kích động, cứ ngoan ngoãn để ta giải trình. Ta là hoàng tử, có lẽ mọi người sẽ tôn trọng ý kiến của ta hơn là của một nữ nhi như ngươi. ... Mời các bạn đón đọc Tình Hận của tác giả Tư Ngoạn Thuần Dương.
Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 3 - Huyền Sắc
Audio Sách Nói Tiệm Đồ Cổ Á Xá   Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ. Chúng đã nhuốm màu thời gian trăm năm nghìn năm. Mỗi vật đều ngưng đọng tâm huyết của người thợ, chan chứa tình cảm của người dùng. Mỗi vật đều thuộc về những chủ nhân khác nhau, đều có câu chuyện của riêng mình. Mỗi vật đều khác biệt với những thứ khác, thậm chí mỗi vết nứt và vết khuyết đều có lịch sử đặc biệt. Ai có thể nói, đồ cổ chỉ là đồ vật, đều là những vật không có sức sống?Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ, nếu chúng không thể nói chuyện, vậy tôi sẽ dùng câu chữ của mình để ghi chép lại một cách trung thành những câu chuyện của chúng. Chào mừng đến với Á xá, xin hãy khẽ lời… Suỵt… Cổ vật trong tiệm đồ cổ Á xá, mỗi một thứ đều có câu chuyện của riêng mình, cất dữ nhiều năm, không có ai lắng nghe, nhưng chúng đều đang chờ đợi. *** Người làm vua, thời xưa là trời cao, là ánh sáng, là người cho vạn vật cơ hội sống. Đế giả sinh vật chi chủ, hưng ích chi tông, nhân kỳ hữu sinh dục chi công vị chi đế[1]. [1] Đế giả sinh vật chi chủ, hưng ích chi tông, nhân kỳ hữu sinh dục chi công vị chi đế: Đế là chủ của sinh vật, là dòng đem hưng ích cho vạn vật, là công năng cho phát dục của sinh vật gọi là đế". Vậy thì đúng người xưa đã giải thích Đế là nước, là dòng nước, nguồn gốc của sự sống. Hoàng là thượng, đế là hạ, ý của người xưa hoàng đế là trời đất, và chữ hoàng đế ngoài để nói cho mọi người, là đứng đầu trời đất, mà hoàng đế còn là đại diện cho trời đất ở nhân gian. Hoàng đế, trong lịch sử, là một người tồn tại rất đặc biệt. Có thể nói quyền lực như kim tự tháp, hoàng đế là người đứng cao nhất trên kim tự tháp. Nhìn xuống chúng sinh, có quyền thế và của cải cao nhất, thuận tay có thể quyết định số phận sinh tử của những người khác. Nhưng đứng nơi càng cao, thì nguy hiểm càng lớn. Cho dù là hoàng đế cũng sẽ nghĩ đứng dưới chân kim tự tháp rất an toàn, nhưng biết đâu chỉ cần hơn một mắc xích sai, thì kim tự tháp nhìn như kiên cố sẽ đổ ầm ầm. Cho nên mỗi hoàng đế đều cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, ngay cả với người nhà cũng không thể tin tưởng. Đứng ở chỗ cao nhất cô quạnh, cũng chỉ có hoàng đế mới hiểu, không ai có thể sẻ chia. Là một người đang cô đơn thật sự. Bởi vậy, hoàng tộc cũng là một gia tộc đặc biệt, cứ xoay quanh long ỷ đại diện cho ngôi vua, tranh đấu, nghi kỵ, âm mưu, đố kỵ, tính toán... ... Mời các bạn đón đọc Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 3 của tác giả Huyền Sắc.
Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh - Như Thi Vấn
Bác sĩ Trình đã hai mươi chín tuổi rồi Cứ ngỡ độ này cũng đã có một gia đình đầm ấm, hoặc ít nhất cũng có một người bạn trai quan tâm Nhưng trong mắt cô, những cuộc tình đã qua thật sự khiến cô cảm thấy không còn hứng thú Con gái ngây thơ nhưng khi trải qua bao cuộc ly hợp cũng sẽ trở nên bình thản Tô doanh nhân gặp cô ở bệnh viện Anh cũng như cô trải qua bao bất trắc chông gai, kể cả thương trường lẫn tình trường Con tim không còn nguyên vẹn để vô tư yêu thương Khi đã trải qua đau đớn, người ta sẽ tự dựng nên bức tường bao quanh lòng mình Khi đã nếm sự phản bội, tự nhiên họ sẽ muốn suy tính thiệt hơn trong cuôc trao đổi tình yêu vốn không công bằng này ... Vậy mà hai người gặp nhau như thế, lại tự nhiên chung đụng với nhau Đôi khi có những ngây ngơ, những trúc trắc rất lạ Nhưng có thể nói con bọ rùa vàng này đã sa lưới của vị bác sĩ Trình xinh đẹp rồi! *** Hậu quả của việc bốc phét Tối nay có bữa tiệc buffet, đã hẹn là cùng Trình Vũ Phi tham gia, Tô Nhất Minh vội vội vàng vàng nhưng vẫn đến trễ, bạn bè đều đã nhập tiệc cả, vừa ăn buffet vừa chuyện trò rôm rả. Anh hồi hộp nhìn khắp tứ phía, bác sĩ nhà anh lần đầu tiên tham gia vào hoạt động kiểu này, với tính cách hướng nội, anh lo cô không thích nghi được. Anh nhanh chóng tìm được bác sĩ của mình. Cô mặc một chiếc đầm hoa dài màu sắc tươi tắn nổi bật so với một rừng áo lễ phục đơn sắc đậm có, nhạt có. Bây giờ, chiếc váy hoa dài màu sắc tươi tắn ấy đang bê một đĩa thức ăn trò chuyện rất vui vẻ với một anh chàng tóc vàng đẹp trai. Tô Nhất Minh vội vàng áp sát mục tiêu, nhanh chóng nghe thấy bọn họ đang nói chuyện bằng tiếng Anh. “Ồ! Tôi vừa ăn một loại rau rất kỳ lạ, đây là một loại cỏ… Nhưng tôi chỉ bỉ biết tên tiếng Trung của nó, không biết tiếng Anh thì nói thế nào”. “Ồ, đây là rosemary. Ấy… Tôi lại muốn biết tiếng Trung gọi là gì”. ... Mời các bạn đón đọc Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh của tác giả Như Thi Vấn.