Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thâm Thâm Lam

Thâm Thâm Lam: xanh sâu thẵm (cái này là dựa vào tính cách của Trạch Viễn) Diễm Diễm Đồng: đỏ rực rỡ (cái này là dựa vào tính cách của Tiếu Tiếu) *** Ồ, ngẫm lại thì hình như mình chưa đọc qua tác phẩm nào của Hốt Nhiên Chi Gian. Là vô cùng thích tựa đề của truyện nên nhào vào. “Thâm thâm lam” – xanh thăm thẳm, sâu tựa biển, nhìn tựa như rất lạnh có khi lại rất ấm. Đọc tiêu đề truyện là nghĩ ngay đến, à ha, chắc lại nói về chàng nam chính, lại thêm 1 ngữ hay ngoài cụm từ “Nhân nùng như mực, vị đạm như trà” của DLVT đây. Ồ, thì đúng là “Thâm thâm lam” nói về nam chính thật, Bùi Trạch Viễn. Lại có thêm “Diễm diễm hồng” nói về nữ chính, Đinh Tiếu Tiếu. Hây dà, tên thì rõ hay, mà truyện thì đến nản. Đầu tiên, là nhân sinh quan của mình, trong thế giới này, dù là đời thực hay là ngôn tình hay là thế giới siêu thực nào đó con người căn bản là bình đẳng. Thế thì trái tim của 1 người, danh dự của 1 người, của ai thì cũng đáng trân trọng như ai. Đặc biệt, tình cảm của 1 người là thứ vô giá, không phải để mua bán, chẳng phải để đổi chắc, càng chắc chắn không phải để chơi đùa. Nền tảng dệt nên cái truyện cẩu huyết này đi ngược hẳn với nhân sinh quan của mình. Vậy thì xin lỗi, để mình 1 lần ném đá nhiệt tình vào nó. Đinh Tiếu Tiếu quả là nữ chính dở hơi, ích kỷ và độc ác đến bệnh hoạn. Cô ta là ai mà tự cho mình thanh cao, à là cô xinh đẹp, cô có gia thế thế nên nghiễm nhiên cô cho rằng chỉ cần cô muốn thì đàn ông sẽ quỳ phục dưới chân cô. Tiếu Tiếu tiếp cận Trạch Viễn trên cơ sở suy nghĩ vô cùng ấu trĩ và nhảm nhí, 1 lần gặp trên xe bus chỉ là vì người đàn ông này chuyên chú chăm sóc cho bạn gái của anh ấy mà cô ta tức giận, cô ta cho rằng anh là loại đàn ông giả tạo khi không liếc cô ta lấy 1 lần khi cô ta cố tình dựa người lẳng lơ với anh. Xin lỗi nhé, cô cao đẹp cái nỗi gì, chẳng phải là thứ phụ nữ dễ dãi dùng thân xác mình câu dẫn đàn ông hay sao. Đã vậy, nực cười hơn, Tiếu Tiếu không biết xấu hổ, còn vạch cả 1 kế hoạch câu dụ Trạch Viễn từ nhà đến công ty, vừa câu dụ vừa tỏ ra đáng thương khi phát hiện mình yêu anh ta. Đúng là tự diễn tự huyễn. Ok, nếu việc tiếp theo Hốt Nhiên Chi Gian, tiếp tục viết về 1 Trạch Viễn “thâm thâm lam”, chính trực, thâm trầm, dù có chút dao động cuối cùng cũng không đến với Tiếu Tiếu, mình cho rằng đó là câu chuyện hay. Cơ mà, anh ta dao động, rồi 2 người cư nhiên lừa dối người yêu, bạn thân để đến với nhau và vô sỉ hơn lại còn tự tô vẽ ra rằng đó là 1 tình yêu cao đẹp. Ha Ha, đáng thương thay cho dàn nhân vật phụ, người thì bị biến thành kẻ xấu để hợp thức hóa thứ tình yêu ích kỷ của 2 nhân vật chính, người thì được đưa lên bàn thờ của sự cao thượng để tán đồng. Hỡi ôi, thế giới thuộc về những kẻ đẹp, có điều kiện và ích kỷ. Mình không nói truyện luôn phải đẹp nhưng ít nhất với nhân sinh quan của mình, cái này thật vớ vẩn. Đã đọc với tốc độ thần kì & thấy lãng phí cuộc đời. Buồn. *** Cô tuyệt đối không tin, khuôn mặt nhã nhặn, điềm đạm của anh chắc chắn là đang giả vờ.Vất vả lắm mới cùng Điền Mật chen ra khỏi cái đám đông đang reo hò bát nháo kia, Đinh Tiếu Tiếu mới cảm thấy thoải mái được một chút, vừa rồi ở bên trong thật sự là không thể chịu được. Một mùa hè oi bức, cái nóng làm cho nhiệt độ cơ thể tăng cao, hầu như không ai muốn tỉnh táo từ cái chỗ hỗn loạn này, càng muốn chìm đắm trong men rượu. Đinh Tiếu Tiếu mê muội, cảm thấy đầu lùng bùng như muốn nổ tung, liêu xiêu dựa vào người Điền Mật, một tay ôm lấy bả vai của cô, đem cả đầu khoát lên vai Điền Mật, ánh mắt mơ màng nhìn theo những chiếc xe đang chạy trên đường. Thật không chịu nổi, hôm nay bọn họ đều điên rồi, rót cho cô nhiều rượu như vậy, cô cảm thấy cả dạ dày như đang bị thiêu đốt, giống như uống vào cả tấn xăng vậy, nóng bỏng như lửa, thiêu đốt cả thân thể, tất cả lý trí đều không còn. Điền Mật vỗ nhẹ vào lưng Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, cậu có khỏe không?”. Mặt khác lo lắng nhìn mấy chiếc taxi chạy qua mà không có chiếc nào còn trống. Đây là cái thời điểm gì, taxi lại có thể làm ăn tốt như vậy. Đinh Tiếu Tiếu miễn cưỡng ngẩng đầu, khóe môi còn lộ một tia cười nhạt, “A Mật, người đàn ông vừa rồi tên gì?”, lại dám đuổi theo đến trước cửa kéo cô đi, hừ, không còn muốn sống nữa à? “Hình như gọi là Lượng gì đó, làm như là bạn của Doãn Quân Tường vậy”, Điền Mật vừa giúp đỡ Tiếu Tiếu vừa suy nghĩ. “Hừ, ở trước mặt phụ nữ, bọn đàn ông không có một chút tình bạn đáng giá”. Tiếu Tiếu đưa cánh tay đặt lên vai Điền Mật, cười khẽ nói, “Phụ nữ trong lúc đó mới có tình bạn, chúng ta tuyệt đối sẽ không bởi vì đàn ông mà trở mặt, có đúng không?”. Hé ra khuôn mặt sắc sảo và rực rỡ mê hoặc nhìn Điền Mật, Điền Mật nhìn khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta ghen tị này chỉ mỉm cười gật đầu, “Chúng ta nhất định sẽ không vì đàn ông mà trở mặt”. Mặt Đinh Tiếu Tiếu tỏ ra hài lòng với Điền Mật, vui vẻ tiếp tục gục đầu xuống đất, liêu xiêu nhìn về phía ngã tư đường. Một chiếc xe buýt chậm rãi dừng ở trước mặt các cô, trong xe đèn sáng đã đầy người, đều là những người bận rộn đi tuyến xe cuối về nhà. Tiếu Tiếu liếc mắt về phía cửa kính xe, không nhìn rõ lắm, đều là những khuôn mặt xa lạ, đột nhiên, ánh mắt cô từ từ tập trung không nhìn đi nơi khác. Đinh Tiếu Tiếu chậm rãi từ vai của Điền Mật nâng đầu lên, rồi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng bên trong qua cửa kính xe, trong lòng đột nhiên xuất hiện sự thôi thúc. Cô khẽ nói với Điền Mật, “A Mật, mình muốn đi xe buýt”. Vừa dứt lời, cô đã đi tới cửa xe. Điền Mật bị bất ngờ chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy Tiếu Tiếu loạng choạng đi lên xe. Điền Mật vội vàng đi theo, cô thật vất vả tìm nửa ngày mới lấy ra năm đồng tiền, không nhìn mà trực tiếp bỏ vào. Vội vàng đi đến toa hành khách phía dưới tìm, Tiếu Tiếu đâu? Cuối cùng cũng thấy bóng dáng Tiếu Tiếu, cô đã chen tới toa hành khách phía dưới, vội vã đi đến chỗ Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu một tay nắm vòng treo, cả người tựa lên cánh tay, lộ vẻ chống đỡ. Điền Mật qua tới, nhẹ nhàng ôm Tiếu Tiếu, “Tiếu Tiếu, cậu ổn chứ? Dựa vào người mình đi”. Nói xong, đưa tay đem Tiếu Tiếu kéo lại, cho cô dựa vào người mình. Nhưng Tiếu Tiếu lại giống như vô tri vô giác, hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói của Đường Mật, cả người vẫn tựa lên cánh tay đang nắm chặt vòng treo. Trên mặt hoàn toàn sa vào trạng thái mơ màng, Điền Mật để mặc cô, sợ động vào cô, làm cô không thoải mái. Nhìn thoáng qua một đôi tình nhân đang đứng bên cạnh Tiếu Tiếu, người đàn ông nhẹ nhàng ôm thắt lưng của cô gái, một tay nắm lấy thanh vịn, người nữ thoải mái dựa vào trong lòng người đàn ông đó. Điền Mật ở bên cạnh cười nhạt, lại có thể ở trong này biểu hiện sự lãng mạn. Tay vẫn đang giữ Tiếu Tiếu, sợ cô tỉnh lại sẽ ngã về một bên, vậy thì không tốt chút nào. Xe từ từ chuyển động, đung đưa theo xe, Tiếu Tiếu cảm thấy dạ dày càng khó chịu, rốt cuộc hôm nay đã uống bao nhiêu, tại sao đầu lại có cảm giác xây xẩm như vậy, cho dù đầu đang đặt lên cánh tay nhưng vẫn cảm thấy rất nặng. Thật sự muốn tìm một chỗ dựa, một vòng tay quá, bên người dần truyền đến một đợt hơi ấm, thân thể không tự chủ được khe khẽ dựa vào, cảm thấy da thịt trên cánh tay có một sự đụng chạm nóng bỏng. Tiếu Tiếu man mác cảm giác được hơi ấm từ bên cạnh, mơ hồ nhìn thấy cô gái nhẹ nhàng tựa đầu vào trước ngực người đàn ông kia, một tay anh nắm thanh vịn, tay kia nhẹ nhàng ôm cô gái. Tiếu Tiếu cảm thấy sự ấm áp này thật chói mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy oán giận khó hiểu, khao khát muốn giờ phút này cũng có được vòng tay ấm áp giống như vậy, lưu luyến rúc đầu vào cánh tay, thân người cũng càng thêm dựa vào một bên, càng ngày càng gần hơi ấm này, thật thoải mái, cảm giác giống như là có một cái giường ấm áp đang đợi cô. Tiếu Tiếu tham lam muốn có được nhiều hơn, thân thể càng ngày càng hướng lại gần hơi ấm đó, trên xe chen chúc cử động, vai chạm vai khó tránh khỏi thân thể có chút đụng chạm. Tiếu Tiếu cũng rất hưởng thụ loại không gian chật hẹp này, có thể làm cho cô càng tiếp cận được hơi ấm đó. Sự khó chịu trong dạ dày, trong đầu lúc nãy cũng giảm đi phần nào. Đinh Tiếu Tiếu nghiêng mặt dựa lên cánh tay, cảm nhận độ ấm tỏa ra từ người bên cạnh, thật thoải mái, thật muốn có thể mãi mãi dựa vào như vậy, loại cảm giác này làm cô cảm thấy yên tâm, an toàn. Thân thể càng ngày càng dồn sức nặng dựa vào sự ấm áp đó. Mắt mơ màng hạ xuống, được che hơn phân nửa dưới mái tóc, nhìn xuyên qua những sợi tóc, mơ hồ thấy nửa bên mặt của người đàn ông đang đứng bên cạnh, một khuôn mặt sáng sủa, ôn hòa, toát ra vẻ thản nhiên, tao nhã, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái. Anh ta dịu dàng đỡ cô gái ở trong lòng, tay ôm thắt lưng của cô, giữ cho cô không lắc lư theo chuyển động của xe, cảm giác thật ấm áp. Ánh mắt của anh nhìn xa xăm vào bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Tiếu Tiếu bất giác thấy ngơ ngác, một người đàn ông có vẻ lãnh đạm như vậy, cũng không quên cấp cho cô gái một vòng tay vững chắc tại không gian chật hẹp này. Tiếu Tiếu đột nhiên thấy ghen tỵ với cô gái kia, cô cũng muốn có một người đàn ông có thể dịu dàng ôm mình như vậy, mà không phải người luôn luôn chỉ muốn giữ chặt cô. Giờ phút này, cái ôm dịu dàng đó ở trong mắt cô rất chướng mắt, tại sao anh lại dịu dàng như vậy, đàn ông sao có thể quý trọng phụ nữ được như vậy. Người đàn ông này nhất định không phải là đàn ông, một chút khí phách của đàn ông đều không có. Hừ, cô thật sự không tin rằng khi đàn ông ôm phụ nữ thì trong lòng sẽ không suy nghĩ bậy bạ. Trong lòng cay đắng, thân thể Tiếu Tiếu càng dồn lên cánh tay, cả người nghiêng sát dựa vào người anh, nhìn anh ta còn không lộ nguyên hình, tất cả con quạ trên thế giới đều đen, cô không tin là anh sẽ không có phản ứng. Tuy nhiên, thân thể của cô cứ dán chặt vào mà người đàn ông kia lại không có động tĩnh gì, tiếp tục dịu dàng ôm cô gái kia, ánh mắt cũng không hề dao động, yên lặng chịu sự dồn ép của cô, sự chật hẹp không có khe hở này làm cho cả không gian đều yên lặng. Anh không di động, không có phản ứng gì, cũng không quay đầu nhìn cô một cái, Tiếu Tiếu trong lòng cảm thấy lạc lõng, tại sao có thể như vậy, tại sao anh ta lại không có phản ứng? Cô đang dựa trên người anh mà anh không có cảm giác gì sao? Trong khi Tiếu Tiếu còn đang buồn bực thì xe đã dừng lại, âm thanh báo tới trạm vang lên, người đàn ông kia bỗng chuyển động, trong lòng khẽ gọi cô, ý bảo xuống xe. Người đàn ông đó cứ như vậy che chở cô gái kia đi xuống xe, không hề quay đầu lại, dần biến mất trước mắt Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu ngơ ngác nhìn, thấy bóng dáng của anh ở phía trước cửa sổ chợt lóe, chậm rãi đi xa. Xe từ từ chuyển động, Tiếu Tiếu đột nhiên tỉnh ngộ, lôi kéo Điền Mật, chen đến cửa sau xe, vỗ mạnh, “Mở cửa, mở cửa, còn có người muốn xuống”. Tài xế mắng cho một hồi, cuối cùng vẫn lèo nhèo không tình nguyện mở cửa lần nữa. Tiếu Tiếu lôi kéo Điền Mật đi xuống cửa, phía sau cửa xe đóng lại, lập tức chạy đi. Mời các bạn đón đọc Thâm Thâm Lam của tác giả Hốt Nhiên Chi Gian.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phong Miêu Chứng
Couple: Cố Ý - Trì Tự  Note: Trì Tự trong tiếng Trung đọc gần giống ăn cá, nên nam chính hay được ví là cá. *** Thanh xuân là nắng rơi trên vòm lá. Thanh xuân là ly coca tan chảy dưới ánh mặt trời. Thanh xuân là bên ao nhỏ sau trường, có chú mèo nhỏ trêu đùa cá. Thanh xuân là tiếng mèo kêu quấn chặt lấy trái tim. Cố thiên kim nhà họ Cố mắc bệnh mèo điên, lúc phát bệnh không những học tiếng mèo kêu, mà còn thúc ép người khác vì mình mà hót phân, làm người ta phải bó tay. Bệnh này không những không thể chữa, còn khiến kẻ vô tội nào đó trở thành một tên nhân viên chuyên hót phân, còn là cam tâm tình nguyện mà làm. Mà người không may mắn bị Cố thiên kim chọn trúng là hoàng tử cá cao lãnh Trì Tự. Cố Ý lần đầu gặp Trì Tự là vào ngày khai giảng trường cấp ba Dung Châu. Cậu thiếu niên ấy, năm phút trước còn là đại diện học sinh mới, đứng trên bục phát biểu, năm phút sau đã xắn tay áo, nhảy qua hàng rào mua coca. Giây phút cái bóng cậu tạo thành một hình cung tuyệt đẹp lướt qua khỏi bờ tường cao đã khuấy đảo trái tim nhỏ của mèo điên. Tại lúc đó, Cố thiên kim liền thề phải bắt cho bằng được con cá kiêu ngạo kia.  Làm sao để mèo ăn được cá? Bước đầu tiên tất nhiên là dùng mọi cách để khiến con cá kia chú ý đến mình. Vì thế, Cố Ý dùng năm thùng nước “Spring” để trả nợ cho một chai coca mà Trì Tự mua giúp cô, cũng thuận tiện thông báo cho cả thiên hạ biết, “con cá” này đã bị Cố thiên kim nhìn trúng rồi.  Sau đó à, tất nhiên Cố thiên kim sẽ thi triển đủ bảy mươi hai phép thần thông, mỗi ngày đều không ngừng lắc lư trước mặt “cá vương tử”, từ mùa thu nhập học, cho đến mùa hạ đầu tiên của cao trung, chia tay bằng hai trăm bốn mươi con cá đủ màu sắc để an ủi Trì thiếu gia. Cuối cùng, vào buổi chiều thứ hai của mùa hè đầu tiên, trong tiếng kêu của cùng đôi mắt lấp lánh ý cười của mèo điên Cố Ý, “cá vương tử” rốt cuộc cũng buông cờ trắng đầu hàng. Dù trong lòng đã thích người ta đến chết đi được, nhưng để khiến con mèo điên kia luôn chỉ chú ý đến mình thì còn là một hành trình đầy những “gian khổ ngọt ngào”. Vì thế, từ mùa hè cao trung năm thứ hai trở đi, chính là những tháng ngày “cá vương tử” giăng thiên la địa võng, khiến cho con mèo điên Cố Ý chỉ có thể quay quanh anh. *** Cố thiên kim bởi vì “mười triệu quyên góp” của cha mà phải tới trường chuyên Dung Châu học làm một thanh niên tốt, một mầm non thề góp sức cho nước nhà. Thế nhưng, Cố Ý là ai? Là Cố thiên kim mắc bệnh công chúa, cô chịu thỏa hiệp tới Dung Châu không đồng nghĩa với việc bỏ đi tính tình của mình.  Thế nên, ngày đầu nhập học, Cố Ý liền thay ngay cái điều hòa mới, ầm ĩ đến nhận thẻ đen, cuối cùng bị phạt đi trực thư viện. Cũng nhờ có việc này mà Cố Ý gặp được “anh đẹp trai” Trì Tự. Thế nhưng, bệnh mèo điên của Cố Ý chỉ thực sự phát tác vào giây phút Trì đẹp trai vượt rào mua coca. Giây phút ấy, con mèo trong lòng Cố Ý liền gào thét phải ăn cho bằng được con cá này.  Cố Ý không chỉ mắc bệnh mèo điên, còn là một con mèo công chúa mắc bệnh điên. Trước khi vào Dung Châu, Cố thiên kim cái gì cũng không giỏi, chỉ giỏi nhất tiêu tiền. Thế nên, để cua được trai đẹp, Cố Ý liền không để ý mặt mũi, không những mặt dày đuổi theo người ta, còn không ngại chi tiền làm “mỹ nam” vui vẻ.  Thế nhưng, dù là một con mèo điên mắc bệnh công chúa, Cố thiên kim cũng không khiến cho người ta cảm thấy ghét, ngược lại còn thấy vô cùng dễ thương. Cô bé ấy thẳng thắn lại trượng nghĩa, yêu ghét rõ ràng, thích một người sẽ quang minh chính đại mà theo đuổi, sẽ không dở trò xấu.  Vì thích một người, Cố Ý sẽ vì người đó mà quan tâm, vì người đó mà phấn đấu, cũng sẽ lo được lo mất, sẽ có lúc tủi thân. Thế nên, không để ý cô thì sao, không quan tâm cô thì như thế nào, chỉ cần Trì Tự không xua đuổi, mèo điên nhất định quấn lấy, từ từ thu phục con cá kiêu ngạo kia. Trì Tự chính là đại diện ưu tú cho “con nhà người ta”, không chỉ bề ngoài đẹp trai mà thành tích học tập cũng xuất sắc, còn là thủ khoa kỳ thi vào Dung Châu. Thế nhưng ai biết, cậu học trò ngoan đó lại vì một lon coca mà âm thầm phá bỏ quy định của trường, để rồi bị con mèo điên Cố Ý bắt gặp, vẽ lên điểm khởi đầu cho một cuộc truy đuổi giữa mèo và cá sau này.  Trì Tự lúc bắt đầu là một “con cá kiêu ngạo”, là vương tử lạnh lùng, thế nhưng, có một con mèo điên ngày ngày quấn lấy, đôi mắt to linh hoạt, quyến rũ, cũng tiếng mèo kêu meow meow trêu chọc khiến lòng cậu ngứa ngáy, rồi từ lúc nào muốn độc chiếm làm của riêng.  Thế giới của cậu, vốn là con đường bằng vô vị, bởi vì có một con mèo điên xuất hiện mà rực rỡ hơn. Bởi thế, cậu cam tâm để con mèo điên kia bắt lấy, còn vui vẻ tình nguyện mỗi ngày đi theo cung phụng, yêu chiều cô. *** “Phong miêu chứng” là một câu chuyện thanh xuân ngọt ngào, vui vẻ về quá trình truy cá của mèo điên Cố Ý. Đó là Dung Châu rực rỡ sắc màu, có tình bạn, có tình yêu, có tiếng cười hòa cùng tiếng sách. Đó là thanh xuân, là chiếc kẹo ngọt ngào khiến trái tim rung động, rồi bật cười khúc khích.  Cả câu chuyện là những mảnh ghép ký ức về tuổi trẻ, về những người bạn, người thân và người yêu, có vui vẻ, cũng có những nỗi buồn thi thoảng ghé qua. Bút lực của tác giả cực kỳ ổn định, nắm giữ và khai thác tốt tình huống, không nhiều cao trào nhưng đảm bảo khiến bạn đắm chìm mãi không thôi. Chàng trai năm mười bảy tuổi của bạn, giờ đang ở đâu? Chàng trai năm mười bảy tuổi của Cố Ý, đang quỳ một chân trước mặt cô, mỉm cười nói rằng: “Chúc mừng em, Trì phu nhân”. Trước năm mười bảy tuổi, Trì Tự là “cá vương tử” kiêu ngạo, sau năm mười bảy tuổi, Trì Tự vẫn là con cá kiêu ngạo nhất, nhưng là con cá chỉ thuộc về mèo điên Cố Ý mà thôi. ____________ " ": Trích từ truyện Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Này, hôm nay cậu có lướt Weibo không?” ”Làm sao?” ”Trạm B này, cậu đã lướt trạm B à?” Bạn cùng lớp Ất tàn nhẫn đập sách vật lý, giận dữ trách mắng bạn cùng lớp Gíap: ”Weibo cái đầu cậu, trạm B cái đầu cậu, thời gian đếm ngược đến kỳ thi Đại học chỉ còn 500 ngày, muốn học lại thì cút xa một chút, đừng làm trở ngại lão tử thi vào Thanh Bắc.” Bạn học Gíap liếc mắt lạnh nhạt: ”500 ngày cậu sốt ruột cái gì? Đừng trách tớ không nhắc cậu, trạm B của Cố thiên kim sẽ phát sau một tiếng nữa,tất cảchúng ta đều phát Weibo truyền khắp, cậu có thích xem không?” Bạn học Ất lúc này khép sách vở lại: ”Cmn? Đương nhiên xem rồi!” ”Cậu quay đầu nhìn một chút phòng tự học này.” Bạn học Ất thích thú đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trong phạm vi 20m vuông, chỉ có một nửa số người tham gia, một phần mười học giả chăm chỉ vùi đầu học, những người còn lại là chín trong số mười. Chín phần kia tất cả đều cầm trên tay điện thoại, mặt tủm tỉm cười ngọt ngào. Bạn học Ất lập tức theo trào lưu, lấy điện thoại cầm tay mở Weibo ra, chuyển tiếp thông báo phát sóng trực tiếp của Cố thiên kim, cùng với bạn học đưa ra một vài bình luận hài hước, sau đó vào phòng truyền bá trạm B, kiên nhẫn chờ đợi. ”Đúng rồi, cậu còn không nói cho tớ biết thiên kim Cố Ý trực tiếp cái gì!” ”Cậu đoán.” ”Trò chơi? Trang điểm? Không đoán được.” Bạn học Gíap đưa tay lên lông mày, ra vẻ thần bí: ”Cô ấy trực tiếp…Ăn cá.” Phòng phát trực tiếp của Cố Ý hôm qua mới mở. Nick name thì đặt trực tiếp thành thành thật thật, là Cố Ý học sinh lớp 10/1, cứ như sợ người khác không biết mình là học sinh cấp 3. Trên bàn là một máy MacBook, bên trái bày vỏ trái cây Hawaii, đĩa trái cây đặt bên cạnh miếng lót chuột, một bàn tay mịn màng nhỏ bé để trên bàn, so với trái cây Hawaii lại càng trắng hơn, đầu ngón tay thỉnh thoảng gõ lên mặt bàn, nhìn không ra là đang nhàm chán hay là vô cùng sốt ruột. ”Tiết Di, xong chưa?” ”Ai, ngay đây!” Ghế tựa nghiêng ra sau, Cố Ý đứng lên, vội vã đi ra ngoài. Cô giẫm lên đôi dép lông nhung mềm mại không phát ra tiếng động, vô cùng lo lắng. Cô vội vã vào phòng bếp, dì vú Tiết Di mới đem đầu cá Quế Hoa[*]để nguội từ nồi hấp bỏ lên mâm. Đổ nước sốt hàu trộn với nước mắm, rắc lên gừng và hành thái, đại công cáo thành[1]. [*] Đây là hình ảnh món cá Quế Hoa, đoạn này miêu tả bao hấp dẫn ~~~~~~ .085786da116f1cc [1] Đại công cáo thành: ý chỉ việc lớn đã thành. ”Cẩn thận một chút, còn nóng đấy!” ”Biết rồi!” Cô thuận miệng nói lại một câu. Cố Ý bưng mâm lên đi về phòng ngủ, dùng chân đóng cửa lại, ”Ầm” một tiếng. Tiết Di bất ngờ vuốt ngực: ”Ăn cá thôi mà, gấp cái gì.” Ghế còn chưa ngồi ấm, thì thời gian phát sóng trực tiếp nói đến liền đến. Cố Ý mở camera, vẫy tay về phía ống kính, mím môi nở nụ cười thương hiệu yếu ớt. Vốn dĩ nụ cười thương hiệu ấy không phải của cô, mà là nụ cười mang tính biểu tượng của Hạ Vũ Tâm bạn cấp 3, cô đã khiêm nhường xin lời khuyên từ Hạ Vũ Tâm, khắc khổ luyện hơn nửa tháng mới luyện được dáng điệu ấy. Cái nụ cười mỉm này rất có kỹ xảo, mím môi 30 độ, khi cười phải kết hợp nâng mày trái lên, sau đó chậm chậm hạ xuống, tuyệt đối không được hạ mày nhanh, cũng không được nâng mày quá mức để lộ ra nếp nhăn trên trán, nếu không thì sẽ không ra dáng vẻ thục nữ, ngược lại lại trở thành viện tú bà X. Mời các bạn đón đọc Phong Miêu Chứng của tác giả Vân Thủy Mê Tung.
Bước Vào Cửa Tương Tư
Ngày Tần Diên bước vào cửa hiệu xăm mình của Ôn Minh, cũng là ngày họ cùng nhau bước vào cửa tương tư. Ôn Minh đã sống ở đây rất lâu rồi, chỉ một mình như vậy. Xinh đẹp, cá tính, nhưng cũng khá quái gở. Người không biết thì cho rằng cô cao ngạo lạnh lùng, người biết thì… à, không ai biết rõ về cô cả. Tần Diên không biết và cũng không muốn biết. Anh đến tìm cô chỉ bởi vì đây là tiệm xăm duy nhất ở khu này và vì thời gian của anh không còn nhiều. Nhưng chính vì thái độ sốt ruột của anh, lại khiến Ôn Minh cảm thấy hứng thú. Quy tắc xăm mình cho khách của cô rất đơn giản, chỉ cần cho cô lý do hợp lý, cô nhất định sẽ làm. Thế nhưng đến lượt Tần Diên thì lại có ngoại lệ. Mặc dù anh không cho cô một lý do cụ thể nào, nhưng cô vẫn quyết định xăm cho anh, còn là một hình xăm vô cùng khó, Thần Chết.   Lần đầu phá vỡ nguyên tắc vì một người đàn ông không rõ lai lịch, Ôn Minh cũng cảm thấy bản thân mình rất buồn cười. Anh đẹp trai thật đấy, đàn ông thật đấy, nhưng người như vậy cô đã gặp nhiều. Thế nhưng người ta theo đuổi cô vì cô xinh đẹp, cô mạnh mẽ cá tính, chứ không giống như anh, hoàn toàn phớt lờ. Nhưng trong phớt lờ lại có chút để ý, trong hờ hững lưu lại chút quan tâm. Ôn Minh biết, mình động lòng rồi. Thẳng thắn, bướng bỉnh, Ôn Minh trêu chọc anh, không hề giấu diếm sự thưởng thức của mình. Thời gian 2 tuần để hoàn thành hình xăm, đồng thời cũng khiến hai người hoàn thành việc đuổi bắt nhau. Nói chính xác hơn, là Ôn Minh đuổi, anh chạy. Không phải anh không để ý cô, không phải anh không muốn đến gần cô, mà là không thể. Từ ngày gặp được cô, nhìn thấy sự trơ trọi và vất vả của cô, anh biết mình đã thua rồi. Nhưng anh không có lựa chọn nào khác, anh còn có việc phải làm, mà việc đó thì không nói trước được kết quả. Tần Diên do dự mãi cho đến một ngày, anh nhìn thấy cô vì một sinh mạng mà dũng cảm quên mình, anh liền có quyết định. Cô gái đó nhỏ bé yếu ớt như vậy, lại vì một người không có quan hệ máu mủ gì hy sinh lớn như vậy, anh còn có thể hèn nhát hay sao? Nghĩ thông suốt rồi, Tần Diên không còn băn khoăn nữa, mở lòng đón nhận tình cảm của Ôn Minh. Thế nhưng, yên bình hạnh phúc chưa được bao lâu thì mọi chuyện lại ập tới. Trong lúc Ôn Minh còn chưa kịp hiểu gì về anh, lại gặp phải biến cố gia đình, thì Tần Diên đột ngột thay đổi thái độ. Từ một người đàn ông ấm áp, chu đáo, anh lại trở nên lạnh nhạt, còn làm rất nhiều chuyện mờ ám sau lưng cô. Cuối cùng, Ôn Minh phát hiện, thì ra tất cả đều là lừa dối và cô vốn chẳng biết gì về anh hết. Ôm một nỗi đau quặn thắt đến tột cùng, Ôn Minh nhận lời chia tay từ Tần Diên, nhưng cô vẫn không cam lòng. Nhưng như vậy thì sao chứ? Ngày anh lên tàu rời đi, Ôn Minh đuổi theo cả một quãng đường, vẫn là bỏ lỡ nhau. Cứ tưởng như vậy là kết thúc. Anh mang theo lý tưởng của anh, bỏ lại cô gái duy nhất mà anh đặt trọn tình cảm. Còn cô, bị anh vứt bỏ không thương tiếc, nhưng lại không kịp giữ trái tim đã bị anh mang đi mất. Họ cứ lặng lẽ sống như vậy, cho đến ngày gặp lại nhau. Ở một nơi rất xa, Ôn Minh một lần nữa nhìn thấy người đàn ông đã khắc sâu trong lòng mình giống như rất nhiều hình xăm mà cô từng thực hiện, có chút quen thuộc, nhưng cũng thật xa lạ. Chỉ có điều, tình huống bây giờ đã khác xưa, Ôn Minh không uổng phí hai năm chờ đợi, không uổng phí tâm tư lên một người mà cô chưa từng hiểu rõ, bởi vì cô đã biết thân phận của anh. Tại sao khung hình phạt dành cho tội phạm ma túy lại luôn là khung hình phạt cao nhất? Bởi vì thứ mà nó huỷ hoại không chỉ là một người, một gia đình, mà là cả một tương lai của xã hội. Người nghiện ma túy đương nhiên là đáng trách, bởi vì bản thân không đủ kiên định để bị cám dỗ, họ chịu tội là đúng. Nhưng còn những người như Tần Diên và đồng đội của anh? Họ đã làm gì sai mà phải chịu đựng tất cả những đau khổ đó? Sống như một tên giang hồ cặn bã, thấp thỏm lo âu không biết khi nào sẽ bị lộ, bị lộ rồi cũng không đáng sợ, mà đáng sợ là mình đã không thể đi đến được tận cùng hang ổ của bọn buôn ma túy để triệt để tiêu diệt chúng. Gian khổ không? Có chứ. Hy sinh nhiều không? Nhiều chứ. Nhưng tại sao hết người này ngã xuống lại đến người kia dấn thân? Bởi vì họ mang trên lưng trách nhiệm của Tổ quốc, họ là người lính, vị trí của họ là đầu ngọn súng, không có tại sao cả. Ôn Minh đã hiểu được, vì sao ngày đó anh rời đi dứt khoát như vậy, tuyệt tình với cô như vậy. Bởi vì, anh cũng yêu cô và anh xứng với tình yêu của cô. Gặp lại nhau rồi, Ôn Minh không muốn bỏ lỡ nữa. Cô muốn nói với anh, cô sẽ không ngăn cản anh thực hiện lý tưởng, bởi vì cô cũng căm ghét ma túy giống như anh vậy. Thế nên, anh cứ thoải mái làm chuyện mà anh muốn làm, nhưng tuyệt đối đừng đẩy cô đi. Chọn yêu một người như anh, cô đã chuẩn bị tâm lý để cô độc bất cứ lúc nào. Cô không sợ, nên anh cũng đừng sợ. … Đề tài rất quen thuộc,ma túy. Không có nhiều bất ngờ, vẫn là gặp được người mình yêu, nhưng vì nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, không thể ích kỷ vì bản thân được. Tần Diên và Ôn Minh là người bình thường, có yêu có ghét. Họ là vì cuốn hút bởi tính cách mà đến với nhau rất nhanh, nhưng không có nghĩa là hời hợt. Họ cũng không vì sự xa cách mà quên đi một người đã từng khiến cho mình thực sự rung động. Anh có gánh nặng quốc gia trên vai, nhưng vì có em, chỉ cần còn một hơi thở cũng sẽ vì em mà sống sót trở về. Em không mong cầu bình an cho mình, chỉ mong Thần Phật phù hộ, cho dù anh đi xa đến đâu cũng hãy mang anh an toàn trở về bên em. Người em yêu là một người đàn ông cõng Thần Chết trên lưng, nhưng mang trước ngực một trái tim Thiên Sứ. ____ “ “: Trích từ truyện Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Bảy tháng, giữa hè. Bách hương thị ngày độc một ngày, thật vất vả chờ đến thái dương xuống núi, nhiệt cay dư ôn lại đều xoa vào phong. Ôn Mính tiễn đi cuối cùng một người khách nhân, đang muốn đóng cửa, môn bị một đôi bàn tay to chống được. “Lão bản nương, sớm như vậy đóng cửa a?” Là quen thuộc thanh âm. Ôn Mính tùng môn, sau này lui lại mấy bước, vào nhà chính là sùng an khách sạn Lý lập tân. Sùng an khách sạn cùng Ôn Mính hình xăm cửa hàng liền cách một cái phố, Lý lập tân ở khách sạn làm bảo an, hai người thường xuyên gặp gỡ, dần dà, liền chín. “Tiểu Lý, ta nói rồi rất nhiều biến, kêu tên của ta là được. Hoặc là, kêu ta lão bản, đừng mang nương.” Lý lập tân gãi gãi cái ót, cười đến vẻ mặt thật thà chất phác: “Hảo hảo hảo, ta nhớ rõ lão bản nương.” Ôn Mính giật giật mi giác. “Tìm ta chuyện gì?” Nàng duỗi tay sờ đến quầy thượng hộp thuốc, cấp chính mình điểm điếu thuốc. “Nga, cho ngươi giới thiệu sinh ý tới đâu.” Lý lập tân sườn nghiêng người. Ôn Mính lúc này mới nhìn đến, hắn phía sau còn đứng cái nam nhân. Điếu đỉnh quạt “Kẽo kẹt” mà vang, cửa sổ nhắm chặt, trong ngoài đều là nhiệt khí, nhưng nam nhân kia biểu tình, có điểm lãnh. Mời các bạn đón đọc Bước Vào Cửa Tương Tư của tác giả Hera Khinh Khinh.
Mr Thuốc Ngủ Của Tôi
Văn án: Diệp Nùng dùng 3 tiếng đồng hồ để đóng gói mối tình 8 năm của cô. Có thể khắc phục bệnh thất tình, không thể khắc phục bệnh mất ngủ. Cho đến buổi tối ngày nào đó, cô tìm được thuốc ngủ tiên sinh của mình rồi. Trước khi gặp được Diệp Nùng, Lục Dương chẳng làm việc gì nghiêm túc. Sau khi gặp Diệp Nùng, anh chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy. Chuyện xưa đơn giản là đá tra nam, ngủ tiểu chó săn. Bạn trai của Diệp Nùng ngoại tình, mới "chỉ" ngoại tình bằng tin nhắn, chưa từng có 1 nụ hôn với tiểu tam, chưa lên giường, anh ta "chỉ là" hưởng thụ sự sùng bái, ngưỡng mộ của cô ta, nhưng nữ Diệp Nùng kiên quyết chia tay. Điểm này mình rất thích. Nửa năm nữa 2 người sẽ bước vào lễ đường, nhưng nữ chính thà rằng huỷ bỏ hôn lễ cũng không tha thứ cho anh ta. Đám bạn chung của nữ chính đều thấy cô ấy khờ, thà nhân lúc anh ta thấy ăn năn mà tha thứ, chứ tuổi tác của cô ấy thì kiếm đâu ra người tốt hơn anh ta nữa, thậm chí có người còn cảm thấy cô ấy có người rồi mới dứt khoát đến vậy. Diệp Nùng bỏ những lời này ngoài tai, kéo đám thuyết khách vào danh sách đen hết. Cô ấy không cho tra nam đường lui, cũng chặn đường lui của chính mình. Với suy nghĩ của cô ấy, hôm nay nhắn tin thì việc ngoại tình chỉ là vấn đề thời gian.   Mẹ Diệp Nùng là một người tuyệt vời, khi biết con gái chia tay, bà không trách móc, không truy vấn, không khuyên nhủ, bà lặng lẽ gọi điện đến từng nhà người thân để báo huỷ hôn. Như trên văn án đã nói, nữ chính sau khi thất tình thì kèm theo căn bệnh mất ngủ, không đêm nào ngủ được. Cô ấy tìm đến người "kể chuyện đêm khuya", giọng nói của người ấy khiến cô đi vào giấc ngủ dễ dàng, bao đêm cô nương nhờ giọng nói này mà lại không ngờ chủ nhân của giọng nói ở ngay cách vách nhà mình. Nam chính kém nữ chính 6 tuổi, vấn đề tuổi tác là nguyên nhân chủ yếu khiến cô lo ngại, không dám tiến đến gần. Ngay từ những chương đầu nam chính đã bắt đầu theo đuổi nữ chính, thích cô ấy, phải theo đuổi cô ấy. Anh chẳng cảm thấy vấn đề tuổi tác có gì lớn lao, mẹ mất sớm, bố tái vợ, ông bà cũng mất rồi, anh đã tự lập từ rất sớm, trưởng thành từ lâu rồi. Nam chính tràn đầy hơi thở thanh xuân, theo đuổi phải nói cho cô ấy biết, làm việc tốt không ngại khoe ra, chẳng có gì phải giấu diếm cả, phải cho cô ấy biết mình tốt chứ. Nam chính là tác giả cũng khá có tiếng bên nam tần, khá tội độc giả của anh ta, lúc anh ta vui thì anh ta viết một đống từ cảm xúc thăng hoa, lúc anh ta không vui thì một nhân vật tốt bỗng chốc ngoẻo rồi, không thì cũng hắc hoá. Hành trình theo đuổi vợ của nam chính tuy gian nan nhưng cũng có rất nhiều đường để phát???? lâu rồi mình mới đọc kiểu nam chính thoải mái tràn đầy hơi thở thanh trực thế này nên khá phấn khích???? lâu giờ toàn kiểu nam trầm tĩnh nên hơi nhàm. Mình chưa đọc xong nhưng vẫn mạnh dạn ngoi lên đề cử, bởi vì tin tưởng giọng văn của tác giả Hoài Tố. P.s: truyện nói về sự nghiệp của nữ chính khá kĩ. P.s2: Nữ chính không sạch. *** "Em lo lắng gì vậy? Dù có chuyện gì anh vẫn sẽ cùng em kết hôn." Ngoài cửa sổ mây đen vẫn chưa tam, xa xa vẫn còn tiếng sấm, Cố Thành ngồi dựa lên bệ cửa sổ, sau lưng là một màu đen mơ hồ nhìn không rõ vạn vật. Diệp Nùng nghe thấy câu nói này, liền biết tình yêu tám năm của cô đã đến lúc kết thúc. Cô ngồi một chỗ trầm mặc một hồi, sau đó đứng lên đi về phía tủ quần áo lấy ra vali du lịch, đem tất cả đồ dùng rửa mặt thiết yếu cùng quần áo để thay trong một tuần đặt vào, sau đó kéo khoá. Cố Thành cứ đứng một chỗ nhìn, trên người anh ta có chút mệt mỏi rã rời, gương mặt có chút bực bội cùng hối hận, cái gì cũng muốn, liền vươn tay muốn ngăn cô lại. Diệp Nùng thấy hành động của anh ta, mở miệng: "Chia tay đi." Cố Thành bất động, tay cứng đờ giữa không trung, tay kia vẫn còn cầm "Đầu sỏ", nếu như không phải Diệp Nùng cầm nhầm điện thoại, trông thấy tin nhắn kia, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Đương nhiên anh ta phạm sai lầm rất nghiêm trọng, nhưng trong lòng anh ta nghĩ còn chưa nghiêm trọng đến mức muốn chia tay. Chẳng qua là cùng người khác phái tâm sự, anh ta còn chưa giẫm qua vạch rào kia, có thể Diệp Nùng bị việc này làm cho lo lắng, trước giờ không để ý lại bắt đầu nháo lớn như vậy. Cố Thành bước lên phía trước mấy bước, muốn biện hộ cho hành động của mình, làm mềm lòng Diệp Nùng: "Trong khoảng thời gian này áp lực công việc của chúng ta, anh chỉ là... Muốn giải toả một chút, em không cần thiết phải khoa trương như vậy." Anh ta thấy phản ứng của Diệp Nùng, trong lòng có chút mừng thầm, hoá ra cô vẫn quan tâm hắn. Trong hai năm này, tình cảm của hai người quá lâu, đã có khoảng thời gian, anh ta không cảm nhận được Diệp Nùng quan tâm anh ta. Diệp Nùng không nói gì, cô tiếp tục thu thập hành lý, lấy thêm một chiếc túi du lịch từ trên ban công, đem chăn màn và gối đầu của cô đặt vào. "Anh với cô ta chưa xảy ra bất cứ chuyện gì." Bọn hắn còn không có làm qua. Đối với Diệp Nùng mà nói, phát sinh chuyện gì chỉ là vấn đề thời gian, nên phát sinh đã phát sinh, cô không muốn tranh chấp, kỳ thật so Cố Thành cô càng mệt mỏi hơn, cả người bầm dập, trái tim chết lặng, ngoại trừ tín niệm ủng hộ, cái gì muốn bạo phát. Cô không muốn nghe Cố Thành nói đến chuyện trước đó, kéo vali mở cửa. Cố Thành kéo tay cô: "em đi đâu?" Diệp Nùng giương mắt, ánh mắt lạnh như băng, một lần nữa lặp lại quyết định của mình, giọng nói tựa như ánh mắt của cô, vô cùng lạnh nhạt: "Chúng ta chia tay." Anh ta kéo cô lại, tựa hồ chỉ muốn vớt vát một chút, anh ta còn không chịu tin tưởng Diệp Nùng muốn cùng anh ta chia tay, Diệp Nùng còn chưa có đi, anh ta đã buông tay xuống: "Em đi chỗ khác yên tĩnh một chút cũng tốt, ngày mai chúng ta lại nói." Diệp Nùng từ chối cho ý kiến, đã muốn chia tay, xác thực có thật rất nhiều chuyện cần bàn bạc, ví dụ như chia nhà như thế nào, quản lý công ty ra sao, còn có tiền tiết kiệm cùng tài sản chung.   Mời các bạn đón đọc Mr Thuốc Ngủ Của Tôi của tác giả Hoài Tố.
Tin Tức Tố Biến Dị
ABO + võng du Miếng bánh ngọt~ Là một Omega, tin tức tố của Việt Nhiên biến dị. Tóm tắt của editor: Vì tin tức tố bị biến dị, nên một bạn Omega cần thiết làm gì đó để giải toả và chuyển sự tập trung vào vấn đề khác. Chính vì thế, bạn quyết định chơi trò chơi cũ hồi đó cậu đã từng chơi, trò mà hồi đó cậu đã xoá vì phụ huynh muốn cậu tập trung học hành. Sau khi vào game thì bị cuốn vào âm mưu của ông anh họ, rồi cũng gặp được lão công… Sau đó bạn Omega liền quậy tung cả trò du hiệp! Vấn đề về tin tức tố của bạn Omega cũng sẽ được giải quyết tốt đẹp. *** ABO, hài hước, võng du bàn phím, ngọt ngào, ôn nhu phúc hắc công x ngạo kiều cute thụ Bộ này ngắn ngắn mà hài vch các cô ạ. Kiểu éo hiểu trong não nhân vật có gì ấy, ai cũng là thiên tài logic, suy nghĩ khác hẳn người thường. Bao drama rồi hóa giải drama đều từ cái sự não bổ của các bạn mà ra cả = )))) Chuyện là bạn thụ vừa tốt nghiệp cấp 3, định lên đại học yêu đương thì biết tin động trời rằng tin tức tố của mình biến dị, đa số các A đều ghét, bác sĩ số 1 giải thích là bình thường thì mùi của O sẽ tự chuyển hóa thành dạng A thích để hấp dẫn, nhưng của bạn thì tự chuyển hóa thành mùi A ghét = )))) Kiếm được người phù hợp khó hơn lên giời. Bác sĩ 2 chẩn đoán chuẩn hơn thì bảo bệnh này không phải thế, mà là tin tức tố chọn lọc ưu tú, tức là chỉ hấp dẫn anh A nào có gen ưu tú thôi, còn các A khác sẽ thấy nghẹn nghẹn như bị một A mạnh hơn bắt nạt = ))) Quay lại câu chuyện quen nhau của công và thụ. Ngày xưa thụ có chơi 1 cái game A, thành 1 trong 5 huyền thoại luôn, không chỉ vì kỹ thuật của bạn đỉnh vkl mà là do bạn nuôi được con thú triệu hồi huyền thoại. Nhưng do hồi đó bạn sa sút học hành nên bị bố mẹ bắt nghỉ chơi, xóa acc. Bạn kiểu cũng ngạo kiều trung nhị, lòng xót xa nhưng mặt lạnh te, xóa rất bình tĩnh. Nào có ngờ rằng nếu như mình tỏ ra đau khổ thì bố mẹ chỉ cấm chơi trong năm học thôi chứ không cấm tiệt và bắt xóa = )))) Cái giá của thích tỏ ra nguy hiểm = )))) Học cấp 3 xong, bạn quay lại game để chơi. Mua acc khác thì vào thấy mình có CP với một thằng cha bang chủ nào đó. Không hề biết rằng đây là bẫy của ông anh họ. Ông này nhờ bạn đóng giả CP với thằng cha kia, để ổng tiện đường tán gái. Kế đó là một đống chuyện dở khóc dở cười, toàn các thánh tựu suy diễn âm mưu phức tạp này nọ rồi chơi cung đấu bang đấu tổ chức đấu mà éo có cái suy diễn nào thật = ))) Đm kiểu người đọc biết hết chuyện nên thấy các bạn hài vkl luôn. Công là bạn của anh họ thụ, chính là ông bang chủ kia kìa. Nick kia là nick clone còn nick chính cũng đại thần ghê lắm. Ông này thích thụ rất sớm, tìm cách tán này tán nọ kiểu cũng trẻ trâu. VD như đi kiếm map vừa hiếm vừa đẹp để chụp ảnh, chết đi chết lại cả ngày mà lúc thụ đến thì toàn: tình cờ đi qua, tình cờ nhảy lên nên thấy = )))) Ncl truyện đáng yêu, nhẹ nhàng, hài hước, đọc giải trí rất tốt. Đề cử nhé. *** Việt Nhiên ngồi trên ghế, trầm mặc nhìn bác sĩ. Bác sĩ trước mặt cầm đơn xét nghiệm của cậu, đã suy tư đủ năm phút đồng hồ, tâm tư dường như đã bay đến một thế giới khác vậy. Phút thứ sáu, bác sĩ thả tờ giấy xuống, rốt cuộc nhìn về phía cậu. Việt Nhiên nói: “Tình huống của tôi đến cùng là như thế nào ạ?” Bác sĩ đẩy đẩy kính mắt trên mũi, tiếp tục nhìn cậu. Việt Nhiên luôn cảm thấy ánh mắt kia có chút thương hại, hỏi: “Tôi mắc phải bệnh nan y sao?” Bác sĩ nói: “Không có.” Việt Nhiên nói: “Tôi thật ra chính là Alpha hả?” Bác sĩ nói: “Không phải.” Việt Nhiên nói: “Vậy tôi…” Bác sĩ ngăn cản tư duy đang bay bổng của cậu, nói rằng: “Cậu không bị bệnh, rất khỏe mạnh.” Việt Nhiên nói: “Nếu tôi không bị bệnh, vậy còn phải tới nơi này à?” “Cậu chỉ là tin tức tố có chút đặc biệt, có thể là một loại biến dị, mà bản thân không thành vấn đề gì cả,” bác sĩ tìm từ một phen, “Tôi cho cậu một ví dụ này, cậu xem mấy con mèo đều thích cây bạc hà mèo, tuy rằng nhân loại không cảm thấy mùi vị đó câu nhân, nhưng cũng không có thể bởi vì như thế mà nói cây bạc hà mèo có vấn đề.” *cây bạc hà mèo (猫薄荷/catnip): có tác dụng ổn định dạ dày, an thần, kích thích tiết mồ hôi làm giảm sốt, bọn boss rất thích =)) Việt Nhiên yên lặng rồi mới phản ứng một chút: “Ý của ngài là…” Bác sĩ “ừ” một tiếng, đánh giá Omega trước mắt. Thiếu niên này cốt cách tinh tế, người mặc T-shirt nhạt màu và quần bò, thập phần sạch sẽ thanh tú, khi nhìn kỹ, ngũ quan này thậm chí có thể dùng từ đẹp đẽ để hình dung, một Omega có nét đặc trưng hết sức rõ ràng. Nhưng mà… Ánh mắt của hắn càng thương hại: “Ngày cậu tới xét nghiệm ấy, chúng tôi dùng tin tức tố của cậu vốn để làm một thí nghiệm, trong bệnh viện còn Alpha chưa được ghép thành đôi, vô luận bác sĩ hay bệnh nhân nào cũng rất bài xích đối với tin tức tố của cậu, chúng tôi cứ tưởng rằng tuyến thể xảy ra vấn đề, nhưng kết quả xét nghiệm chứng minh cậu rất khỏe mạnh.” Việt Nhiên: “…” Bác sĩ nói: “Cậu yên tâm, phản ứng bài xích chỉ xuất hiện trên người Alpha, Beta và Omega cũng sẽ không bài xích cậu.” “Tôi đây đã sớm biết,” Việt Nhiên đáp, “Nói chung các người không có phương pháp trị, đúng không?” Bác sĩ nói: “Nó không phải là bệnh, chỉ có thể tính là nét sai biệt của một cá thể mà thôi.” Việt Nhiên đứng lên: “Vâng, tôi biết rồi.” Bác sĩ lo lắng cậu sẽ nghĩ không thông, cùng cậu đi ra ngoài, khuyên nhủ: “Kỳ thực trong nhóm Beta cũng có rất nhiều người ưu tú, không ai quy định Omega nhất định phải tìm Alpha cả.” Việt Nhiên nói: “Tôi hiểu.”   Mời các bạn đón đọc Tin Tức Tố Biến Dị của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.