Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thâm Thâm Lam

Thâm Thâm Lam: xanh sâu thẵm (cái này là dựa vào tính cách của Trạch Viễn) Diễm Diễm Đồng: đỏ rực rỡ (cái này là dựa vào tính cách của Tiếu Tiếu) *** Ồ, ngẫm lại thì hình như mình chưa đọc qua tác phẩm nào của Hốt Nhiên Chi Gian. Là vô cùng thích tựa đề của truyện nên nhào vào. “Thâm thâm lam” – xanh thăm thẳm, sâu tựa biển, nhìn tựa như rất lạnh có khi lại rất ấm. Đọc tiêu đề truyện là nghĩ ngay đến, à ha, chắc lại nói về chàng nam chính, lại thêm 1 ngữ hay ngoài cụm từ “Nhân nùng như mực, vị đạm như trà” của DLVT đây. Ồ, thì đúng là “Thâm thâm lam” nói về nam chính thật, Bùi Trạch Viễn. Lại có thêm “Diễm diễm hồng” nói về nữ chính, Đinh Tiếu Tiếu. Hây dà, tên thì rõ hay, mà truyện thì đến nản. Đầu tiên, là nhân sinh quan của mình, trong thế giới này, dù là đời thực hay là ngôn tình hay là thế giới siêu thực nào đó con người căn bản là bình đẳng. Thế thì trái tim của 1 người, danh dự của 1 người, của ai thì cũng đáng trân trọng như ai. Đặc biệt, tình cảm của 1 người là thứ vô giá, không phải để mua bán, chẳng phải để đổi chắc, càng chắc chắn không phải để chơi đùa. Nền tảng dệt nên cái truyện cẩu huyết này đi ngược hẳn với nhân sinh quan của mình. Vậy thì xin lỗi, để mình 1 lần ném đá nhiệt tình vào nó. Đinh Tiếu Tiếu quả là nữ chính dở hơi, ích kỷ và độc ác đến bệnh hoạn. Cô ta là ai mà tự cho mình thanh cao, à là cô xinh đẹp, cô có gia thế thế nên nghiễm nhiên cô cho rằng chỉ cần cô muốn thì đàn ông sẽ quỳ phục dưới chân cô. Tiếu Tiếu tiếp cận Trạch Viễn trên cơ sở suy nghĩ vô cùng ấu trĩ và nhảm nhí, 1 lần gặp trên xe bus chỉ là vì người đàn ông này chuyên chú chăm sóc cho bạn gái của anh ấy mà cô ta tức giận, cô ta cho rằng anh là loại đàn ông giả tạo khi không liếc cô ta lấy 1 lần khi cô ta cố tình dựa người lẳng lơ với anh. Xin lỗi nhé, cô cao đẹp cái nỗi gì, chẳng phải là thứ phụ nữ dễ dãi dùng thân xác mình câu dẫn đàn ông hay sao. Đã vậy, nực cười hơn, Tiếu Tiếu không biết xấu hổ, còn vạch cả 1 kế hoạch câu dụ Trạch Viễn từ nhà đến công ty, vừa câu dụ vừa tỏ ra đáng thương khi phát hiện mình yêu anh ta. Đúng là tự diễn tự huyễn. Ok, nếu việc tiếp theo Hốt Nhiên Chi Gian, tiếp tục viết về 1 Trạch Viễn “thâm thâm lam”, chính trực, thâm trầm, dù có chút dao động cuối cùng cũng không đến với Tiếu Tiếu, mình cho rằng đó là câu chuyện hay. Cơ mà, anh ta dao động, rồi 2 người cư nhiên lừa dối người yêu, bạn thân để đến với nhau và vô sỉ hơn lại còn tự tô vẽ ra rằng đó là 1 tình yêu cao đẹp. Ha Ha, đáng thương thay cho dàn nhân vật phụ, người thì bị biến thành kẻ xấu để hợp thức hóa thứ tình yêu ích kỷ của 2 nhân vật chính, người thì được đưa lên bàn thờ của sự cao thượng để tán đồng. Hỡi ôi, thế giới thuộc về những kẻ đẹp, có điều kiện và ích kỷ. Mình không nói truyện luôn phải đẹp nhưng ít nhất với nhân sinh quan của mình, cái này thật vớ vẩn. Đã đọc với tốc độ thần kì & thấy lãng phí cuộc đời. Buồn. *** Cô tuyệt đối không tin, khuôn mặt nhã nhặn, điềm đạm của anh chắc chắn là đang giả vờ.Vất vả lắm mới cùng Điền Mật chen ra khỏi cái đám đông đang reo hò bát nháo kia, Đinh Tiếu Tiếu mới cảm thấy thoải mái được một chút, vừa rồi ở bên trong thật sự là không thể chịu được. Một mùa hè oi bức, cái nóng làm cho nhiệt độ cơ thể tăng cao, hầu như không ai muốn tỉnh táo từ cái chỗ hỗn loạn này, càng muốn chìm đắm trong men rượu. Đinh Tiếu Tiếu mê muội, cảm thấy đầu lùng bùng như muốn nổ tung, liêu xiêu dựa vào người Điền Mật, một tay ôm lấy bả vai của cô, đem cả đầu khoát lên vai Điền Mật, ánh mắt mơ màng nhìn theo những chiếc xe đang chạy trên đường. Thật không chịu nổi, hôm nay bọn họ đều điên rồi, rót cho cô nhiều rượu như vậy, cô cảm thấy cả dạ dày như đang bị thiêu đốt, giống như uống vào cả tấn xăng vậy, nóng bỏng như lửa, thiêu đốt cả thân thể, tất cả lý trí đều không còn. Điền Mật vỗ nhẹ vào lưng Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, cậu có khỏe không?”. Mặt khác lo lắng nhìn mấy chiếc taxi chạy qua mà không có chiếc nào còn trống. Đây là cái thời điểm gì, taxi lại có thể làm ăn tốt như vậy. Đinh Tiếu Tiếu miễn cưỡng ngẩng đầu, khóe môi còn lộ một tia cười nhạt, “A Mật, người đàn ông vừa rồi tên gì?”, lại dám đuổi theo đến trước cửa kéo cô đi, hừ, không còn muốn sống nữa à? “Hình như gọi là Lượng gì đó, làm như là bạn của Doãn Quân Tường vậy”, Điền Mật vừa giúp đỡ Tiếu Tiếu vừa suy nghĩ. “Hừ, ở trước mặt phụ nữ, bọn đàn ông không có một chút tình bạn đáng giá”. Tiếu Tiếu đưa cánh tay đặt lên vai Điền Mật, cười khẽ nói, “Phụ nữ trong lúc đó mới có tình bạn, chúng ta tuyệt đối sẽ không bởi vì đàn ông mà trở mặt, có đúng không?”. Hé ra khuôn mặt sắc sảo và rực rỡ mê hoặc nhìn Điền Mật, Điền Mật nhìn khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta ghen tị này chỉ mỉm cười gật đầu, “Chúng ta nhất định sẽ không vì đàn ông mà trở mặt”. Mặt Đinh Tiếu Tiếu tỏ ra hài lòng với Điền Mật, vui vẻ tiếp tục gục đầu xuống đất, liêu xiêu nhìn về phía ngã tư đường. Một chiếc xe buýt chậm rãi dừng ở trước mặt các cô, trong xe đèn sáng đã đầy người, đều là những người bận rộn đi tuyến xe cuối về nhà. Tiếu Tiếu liếc mắt về phía cửa kính xe, không nhìn rõ lắm, đều là những khuôn mặt xa lạ, đột nhiên, ánh mắt cô từ từ tập trung không nhìn đi nơi khác. Đinh Tiếu Tiếu chậm rãi từ vai của Điền Mật nâng đầu lên, rồi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng bên trong qua cửa kính xe, trong lòng đột nhiên xuất hiện sự thôi thúc. Cô khẽ nói với Điền Mật, “A Mật, mình muốn đi xe buýt”. Vừa dứt lời, cô đã đi tới cửa xe. Điền Mật bị bất ngờ chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy Tiếu Tiếu loạng choạng đi lên xe. Điền Mật vội vàng đi theo, cô thật vất vả tìm nửa ngày mới lấy ra năm đồng tiền, không nhìn mà trực tiếp bỏ vào. Vội vàng đi đến toa hành khách phía dưới tìm, Tiếu Tiếu đâu? Cuối cùng cũng thấy bóng dáng Tiếu Tiếu, cô đã chen tới toa hành khách phía dưới, vội vã đi đến chỗ Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu một tay nắm vòng treo, cả người tựa lên cánh tay, lộ vẻ chống đỡ. Điền Mật qua tới, nhẹ nhàng ôm Tiếu Tiếu, “Tiếu Tiếu, cậu ổn chứ? Dựa vào người mình đi”. Nói xong, đưa tay đem Tiếu Tiếu kéo lại, cho cô dựa vào người mình. Nhưng Tiếu Tiếu lại giống như vô tri vô giác, hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói của Đường Mật, cả người vẫn tựa lên cánh tay đang nắm chặt vòng treo. Trên mặt hoàn toàn sa vào trạng thái mơ màng, Điền Mật để mặc cô, sợ động vào cô, làm cô không thoải mái. Nhìn thoáng qua một đôi tình nhân đang đứng bên cạnh Tiếu Tiếu, người đàn ông nhẹ nhàng ôm thắt lưng của cô gái, một tay nắm lấy thanh vịn, người nữ thoải mái dựa vào trong lòng người đàn ông đó. Điền Mật ở bên cạnh cười nhạt, lại có thể ở trong này biểu hiện sự lãng mạn. Tay vẫn đang giữ Tiếu Tiếu, sợ cô tỉnh lại sẽ ngã về một bên, vậy thì không tốt chút nào. Xe từ từ chuyển động, đung đưa theo xe, Tiếu Tiếu cảm thấy dạ dày càng khó chịu, rốt cuộc hôm nay đã uống bao nhiêu, tại sao đầu lại có cảm giác xây xẩm như vậy, cho dù đầu đang đặt lên cánh tay nhưng vẫn cảm thấy rất nặng. Thật sự muốn tìm một chỗ dựa, một vòng tay quá, bên người dần truyền đến một đợt hơi ấm, thân thể không tự chủ được khe khẽ dựa vào, cảm thấy da thịt trên cánh tay có một sự đụng chạm nóng bỏng. Tiếu Tiếu man mác cảm giác được hơi ấm từ bên cạnh, mơ hồ nhìn thấy cô gái nhẹ nhàng tựa đầu vào trước ngực người đàn ông kia, một tay anh nắm thanh vịn, tay kia nhẹ nhàng ôm cô gái. Tiếu Tiếu cảm thấy sự ấm áp này thật chói mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy oán giận khó hiểu, khao khát muốn giờ phút này cũng có được vòng tay ấm áp giống như vậy, lưu luyến rúc đầu vào cánh tay, thân người cũng càng thêm dựa vào một bên, càng ngày càng gần hơi ấm này, thật thoải mái, cảm giác giống như là có một cái giường ấm áp đang đợi cô. Tiếu Tiếu tham lam muốn có được nhiều hơn, thân thể càng ngày càng hướng lại gần hơi ấm đó, trên xe chen chúc cử động, vai chạm vai khó tránh khỏi thân thể có chút đụng chạm. Tiếu Tiếu cũng rất hưởng thụ loại không gian chật hẹp này, có thể làm cho cô càng tiếp cận được hơi ấm đó. Sự khó chịu trong dạ dày, trong đầu lúc nãy cũng giảm đi phần nào. Đinh Tiếu Tiếu nghiêng mặt dựa lên cánh tay, cảm nhận độ ấm tỏa ra từ người bên cạnh, thật thoải mái, thật muốn có thể mãi mãi dựa vào như vậy, loại cảm giác này làm cô cảm thấy yên tâm, an toàn. Thân thể càng ngày càng dồn sức nặng dựa vào sự ấm áp đó. Mắt mơ màng hạ xuống, được che hơn phân nửa dưới mái tóc, nhìn xuyên qua những sợi tóc, mơ hồ thấy nửa bên mặt của người đàn ông đang đứng bên cạnh, một khuôn mặt sáng sủa, ôn hòa, toát ra vẻ thản nhiên, tao nhã, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái. Anh ta dịu dàng đỡ cô gái ở trong lòng, tay ôm thắt lưng của cô, giữ cho cô không lắc lư theo chuyển động của xe, cảm giác thật ấm áp. Ánh mắt của anh nhìn xa xăm vào bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Tiếu Tiếu bất giác thấy ngơ ngác, một người đàn ông có vẻ lãnh đạm như vậy, cũng không quên cấp cho cô gái một vòng tay vững chắc tại không gian chật hẹp này. Tiếu Tiếu đột nhiên thấy ghen tỵ với cô gái kia, cô cũng muốn có một người đàn ông có thể dịu dàng ôm mình như vậy, mà không phải người luôn luôn chỉ muốn giữ chặt cô. Giờ phút này, cái ôm dịu dàng đó ở trong mắt cô rất chướng mắt, tại sao anh lại dịu dàng như vậy, đàn ông sao có thể quý trọng phụ nữ được như vậy. Người đàn ông này nhất định không phải là đàn ông, một chút khí phách của đàn ông đều không có. Hừ, cô thật sự không tin rằng khi đàn ông ôm phụ nữ thì trong lòng sẽ không suy nghĩ bậy bạ. Trong lòng cay đắng, thân thể Tiếu Tiếu càng dồn lên cánh tay, cả người nghiêng sát dựa vào người anh, nhìn anh ta còn không lộ nguyên hình, tất cả con quạ trên thế giới đều đen, cô không tin là anh sẽ không có phản ứng. Tuy nhiên, thân thể của cô cứ dán chặt vào mà người đàn ông kia lại không có động tĩnh gì, tiếp tục dịu dàng ôm cô gái kia, ánh mắt cũng không hề dao động, yên lặng chịu sự dồn ép của cô, sự chật hẹp không có khe hở này làm cho cả không gian đều yên lặng. Anh không di động, không có phản ứng gì, cũng không quay đầu nhìn cô một cái, Tiếu Tiếu trong lòng cảm thấy lạc lõng, tại sao có thể như vậy, tại sao anh ta lại không có phản ứng? Cô đang dựa trên người anh mà anh không có cảm giác gì sao? Trong khi Tiếu Tiếu còn đang buồn bực thì xe đã dừng lại, âm thanh báo tới trạm vang lên, người đàn ông kia bỗng chuyển động, trong lòng khẽ gọi cô, ý bảo xuống xe. Người đàn ông đó cứ như vậy che chở cô gái kia đi xuống xe, không hề quay đầu lại, dần biến mất trước mắt Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu ngơ ngác nhìn, thấy bóng dáng của anh ở phía trước cửa sổ chợt lóe, chậm rãi đi xa. Xe từ từ chuyển động, Tiếu Tiếu đột nhiên tỉnh ngộ, lôi kéo Điền Mật, chen đến cửa sau xe, vỗ mạnh, “Mở cửa, mở cửa, còn có người muốn xuống”. Tài xế mắng cho một hồi, cuối cùng vẫn lèo nhèo không tình nguyện mở cửa lần nữa. Tiếu Tiếu lôi kéo Điền Mật đi xuống cửa, phía sau cửa xe đóng lại, lập tức chạy đi. Mời các bạn đón đọc Thâm Thâm Lam của tác giả Hốt Nhiên Chi Gian.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lâu Chủ Vô Tình - Nhất Độ Quân Hoa
Chàng là vị thiếu hiệp trượng nghĩa được người người trong giới Võ Lâm ngưỡng mộ. Nàng là lâu chủ của Yến Lâu, nữ ma đầu giết người không ghê tay khiến kẻ gặp kẻ kinh. Nếu không phải là duyên phận, chàng và nàng tuyệt đối không thể gặp gỡ nhau, hoặc nếu gặp gỡ thì cũng là hai kẻ đứng hai bên chiến tuyến, tuyệt đối không đi chung đường. Nhưng đó lại là trò đùa của duyên phận. Dây tơ hồng lại vô tình mà hữu ý gắn kết hai người ở hai giới hắc đạo – bạch đạo đến với nhau. Họ gặp nhau, yêu nhau, hứa hẹn với nhau như một lẽ thường tình, nhưng tại sao lại không thể vô tư ở bên nhau đến cuối cuộc đời giống như những đôi trai gái khác? Bởi vì ngay từ đầu, mối tình này đã định sẽ không thể có cái kết tốt đẹp. Nàng có nhiều nam sủng, nhưng chưa từng động tình với một ai. Sống trong giết chóc đã lâu, nàng hình như đã sớm tê liệt cảm xúc. Mà ngày hôm đó, chàng xuất hiện trong bộ lam y sạch sẽ, kiếm dài đeo trên lưng cưỡi ngựa tốt phi tới, mang theo nhiệt huyết bừng bừng của người trẻ tuổi – cái mà nàng đã mất đi, chân thành nói với nàng rằng muốn giết ác tặc cứu người, nàng chợt nghĩ, hay là“yêu thử một lần xem sao”. Sau lần đầu tiên gặp gỡ Lãnh Phi Nhan, hình ảnh nàng trong mắt chàng vẫn luôn là một Ngôn Ngôn cô nương trong sáng khiến người khác có cảm giác trìu mến trong lòng. Không biết tự bao giờ nàng đã chiếm hữu trái tim hắn, khiến một vị thiếu hiệp luôn giữ chừng mực như hắn cũng thấy tim loạn nhịp khi cùng nàng tiếp xúc gần gũi. “Ngôn Ngôn, muội bằng lòng gả cho ta không?” “Cho dù xảy ra chuyện gì, cả đời không xa không rời.” Lời hứa ấy chứa đựng tất cả tình cảm yêu thương cùng trân trọng của Tàng Ca. Đó là Ngôn Ngôn của chàng, là thê tử tương lai của chàng. Nhưng trên đời này đâu thật sự có một Ngôn Ngôn cô nương nào? Chỉ có nàng, Lãnh Phi Nhan, lâu chủ Yến lâu. Nàng xuất hiện với cây kiếm trong tay và giọng nói đầy sát khí đứng trước mặt mọi người, khi hai người chạm mặt nhau, nàng thở dài nghĩ : “Cuối cùng…vẫn phải đối mặt”. Còn chàng không thể tin, giai nhân thánh khiết như tiên nữ mà chàng ôm trong lòng lại là Lãnh Phi Nhan. Nàng ra sức dính lấy chàng mặc cho chàng ghét bỏ xa lánh, có lẽ chính nàng cũng không biết được rằng, nàng rất sợ Tàng Ca sẽ rời xa nàng. Nhưng Tàng Ca là người thế nào? Chàng vốn dĩ là một vị đại hiệp hành nghĩa trên giang hồ, luôn phân rõ phải trái trắng đen, loại người chàng ghét nhất chính là nàng. Chàng thà ở trong ngục tù ẩm ướt cũng không muốn ngủ trên giường cùng nàng, thà chịu sự nhục nhã và hành hạ dã man cũng không muốn cùng nàng nói một lời mềm mỏng. Kì thực, con người Lãnh Phi Nhan dù vô tình ác độc nhưng cũng có những điểm tính cách mà mình rất thích. Không ai có thể bênh vực cho sự tàn độc của Lãnh Phi Nhan, ngay từ đầu nàng đã xuất hiện với tư cách là nhân vật phản diện lớn nhất của truyện, mục đích và những việc nàng làm đều thực sự xấu xa, hơn nữa xấu xa một cách không che đậy. Nhưng những kẻ tự xưng là chính đạo ngoài kia, những kẻ luôn ra vẻ đạo mạo nhưng sau lưng lại âm thầm làm những việc còn xấu xa hơn cả tà ma ngoại đạo kia, có gì tốt đẹp hơn nàng? Nếu như xét trên một góc độ khác, Lãnh Phi Nhan không hoàn toàn vô tình, bởi nàng yêu Tàng Ca. Hay có thể hiểu, trước khi là một con ác quỷ uống no máu thiên hạ, nàng vẫn là một cô gái đơn thuần, cất giấu trong tim mình những góc khuất mà chính mình cũng không phát hiện ra. Người con gái này có thói quen rất xấu của kẻ bạo vương, thích bạo ngược hành hạ “con mồi” của mình. Vậy nên khi không chiếm được nam nhân nàng yêu, nàng ra sức làm đủ mọi trò để chiếm đoạt, thậm chí là hành hạ thân thể, làm nhục nhân phẩm chàng. Đọc đến những trang viết về sự đối xử của Lãnh Phi Nhan đối với Tàng Ca, mình thực sự rất tức giận. Thế nhưng đừng vội cho rằng lúc này nàng rất mạnh mẽ, thực chất nàng đã mất đi lý trí, bởi lẽ, không một ai có thể tỉnh táo mà nhìn chính người mình yêu thương bị chà đạp như vậy. Một người trên vạn người như nàng, lại có thể vì yêu một người không nên yêu mà mất đi lý trí! Một người truy một người chạy, một người cố gần một người cố xa… Cứ như thế, lòng Lãnh Phi Nhan dần nguội lạnh. Nàng không còn để ý đến hắn nữa, chuyển sang sủng ái nữ nhân. Nàng từng nói: “Tàng Ca, từ nay về sau, cho dù là Lãnh Phi Nhan thích nữ nhân, cũng tuyệt đối không thích nam nhân nào khác.” Lãnh Phi Nhan, nàng vì sao phải làm như vậy, phải cố gượng ép hành hạ bản thân mình như vậy? Vì đã dốc hết tấm lòng để yêu một người nhưng không được đền đáp nên nàng tức giận hành hạ chàng, cũng hành hạ cả chính mình sao? Nói muốn dứt tình, nhưng một khi rễ tình đã ăn sâu vào trái tim thì ai có thể thu lại được? Lãnh Phi Nhan không làm được, Tàng Ca lại càng không làm được. Lãnh Phi Nhan luôn biết bản thân cần gì, nếu có thể sẽ sẵn sàng từ bỏ tất cả, thoái ẩn giang hồ để sống một cuộc sống đơn bạc bên người nàng yêu. Nhưng Tàng Ca lại khác, chàng là một chính nhân quân tử, thẳng thắn, thật thà và có phần cố chấp. Chàng mang trong mình quá nhiều thứ nặng hơn tình cảm và tự buộc mình vào quá nhiều ranh giới không cho phép mình vượt qua. Chàng chưa bao giờ thực sự sống vì mình và sống vì trái tim mình. Biết mình yêu nàng nên không thể hận nàng, mà dù có hận nàng cũng không thể nhẫn tâm xuống tay giết nàng, chàng chọn cho mình một ngã rẽ riêng: tránh xa thế tục hồng trần, quy y nơi cửa phật. Thế nhưng duyên phận khó nói. Thật không ngờ sau từng ấy năm xa cách, một người thanh tâm quả dục chốn thiêng, một người thân xác chìm nổi trong mưa máu lại vẫn có cơ hội ngồi đối diện nhau, cùng nhâm nhi tách trà! Dù là chàng đang ngồi thiền, đọc kinh hay gõ mõ, nàng vẫn ở bên cạnh ngắm chàng, đôi lúc còn ôm lấy chàng. Ban đầu chàng cự tuyệt nhưng lâu dần cũng thành quen, không đẩy nàng ra nữa, chỉ có điều từ đầu tới cuối mắt đều không mở, tựa như trái tim hồng trần đã thực sự nguội lạnh. Mình vẫn luôn mong kết thúc sẽ dừng tại đây để có thể lưu giữ lại trong lòng một chút dư vị ấm áp mà cuốn truyện mang lại sau bao hồi ngược tâm đau khổ. Tàng Ca vẫn sẽ là Thích Thiện đại sư hàng ngày tụng kinh gõ mõ, còn Lãnh Phi Nhan vẫn sẽ tiếp tục sống trong mối tình cố chấp đối với chàng, bởi việc nàng mong muốn đó là chàng còn sống trên đời này, dù là người xuất gia đi nữa. Nhưng không, kết như vậy không phải là phong cách của Nhất Độ Quân Hoa. Nhất Độ Quân Hoa luôn xây dựng một câu chuyện tình ngang trái với nhiều điều bất đắc dĩ, và luôn hướng đến một cái kết day dứt gây ám ảnh người đọc. Kết truyện, Lãnh Phi Nhan chết. Một đời kiêu ngạo làm nhiều chuyện hoang đường của nàng đã kết thúc một cách cô đơn và tịch mịch như vậy. Một thân áo trắng lẻ loi ngã gục trước cửa Phật môn, đôi mắt trĩu dần nhìn theo bóng áo cà sa khuất dần sau cánh cửa, từ nay âm dương cách biệt. Bên tai nàng bỗng văng vẳng câu nói: “Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…” Đó là cái kết của kẻ đi, vậy còn kẻ ở? Sau khi từ biệt nàng, chàng không đành lòng quay trở lại, thấy bóng áo trắng nằm lặng im trên đất. Nàng chết? Nữ ma đầu tàn độc nhất thế gian đã chết? Chàng vui quá, không biết uống trà gì để mừng. Chàng cười, cười rất thoải mái, đầu óc hỗn loạn từng bước đi về phía nàng. “Lãnh Phi Nhan, thật sự ngươi chết nghìn lần cũng không đền hết tội. Ngươi chết hay lắm, chết hay lắm…” “Nhưng sao ngươi có thể chết chứ?” Chàng vùi mặt vào thân xác lạnh lẽo của nàng, không nói, nhưng tất cả đều biết, chàng đang khóc. Đã không còn yêu cớ sao phải khóc? Đã lạnh lùng dứt tình hà cớ chi phải tuôn lệ trần? Tàng Ca, ngươi thôi tự lừa mình dối người đi được rồi! Đến lúc này, ôm xác giai nhân năm xưa vào lòng, chàng mới biết hóa ra mình vẫn luôn đau lòng, vẫn luôn nhớ nhung, vẫn luôn khao khát không muốn xa rời. Nếu biết đây là lần cuối cùng gặp nàng, làm sao chàng nỡ lạnh lùng nói một câu “A di đà phật, Lãnh thí chủ cũng bảo trọng” với nàng như thế! Run run hôn lên mắt nàng, trong đầu chàng chỉ còn văng vẳng lời thề năm xưa: “Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…” Là duyên phận phụ đôi ta… Là ta phụ nàng… Dạ Vũ *** “Bé con, đến đây vui vẻ với đại gia ta nào.” Túy Dương Liễu không ngờ nơi trấn nhỏ này cũng có giai nhân, nếu đã gặp mà không xuống tay, há chẳng phải uổng cho danh hiệu “thần hái hoa” của hắn sao? Nữ tử trước mặt mặc bộ váy lụa màu trắng, mái tóc dài màu xám bạc mê người. Đối diện với sự đùa cợt, nàng chỉ nhếch môi cười: “Gia muốn vui vẻ cùng tiểu nữ thế nào đây?” Túy Dương Liễu cười suýt sái quai hàm: “Đương nhiên là dẫn nàng tới nơi không có ai làm phiền, sau đó cởi áo…” Nữ tử kia không để hắn nói hết câu, cong vành môi khẽ cười: “Sao gia chỉ nói mà không làm?” Túy Dương Liễu sững sờ, thầm nghĩ nữ tử này còn dạn dĩ hơn cả mình. Trước mặt có đóa hoa xuân, hắn sao có thể kiềm chế nổi, lập tức ôm nàng, rất nhanh đã bay tới Phượng Hoàng cốc. Túy Dương Liễu hắn cũng có thể coi là tuấn tú, nhưng giờ đây trong mắt tràn ngập vẻ dâm tà, hai tay bắt đầu cởi y phục giai nhân. Nàng cười nhạt nhưng đầy quyến rũ, mặc cho hắn đè xuống đất. Túy Dương Liễu hôn một đường từ cổ áo nàng đi xuống, đột nhiên eo tê dại, cả người bất động. Bởi vậy, Túy Dương Liễu, kẻ trước giờ từng bẻ hoa vô số lần, bỗng thầm kinh ngạc, hắn không hề nhìn rõ nàng ra tay thế nào! Nữ tử từ từ đè lên hắn, nở nụ cười tà mị. Đôi tay nàng chậm rãi từ lồng ngực hắn trượt xuống dưới, lướt qua ngực, qua bụng, ánh mắt như chơi đùa với thú cưng kia khiến Túy Dương Liễu đột nhiên nhớ ra, không nhịn được run lên: “Lãnh Phi Nhan! Ngươi là Lãnh Phi Nhan!!!” Nàng cười nhẹ, như tiên nữ mắc đọa giữa biển cả xanh rì. Túy Dương Liễu phát hiện cả người ẩm ướt, không cách nào chịu đựng được nữa. Nữ tử kia phiền chán bịt mũi lại, lôi ra một sợi tơ đỏ từ tay áo, chậm rãi cuốn quanh cổ hắn. Cảm thấy sợi tơ dần dần siết chặt lại, hô hấp khó khăn, Túy Dương Liễu ra sức muốn giải huyệt, nhưng cách nàng điểm huyệt vô cùng cổ quái. Trước mặt hắn bắt đầu trở nên trống rỗng, chỉ thấy đôi mắt kia, mang ý cười như nước trong veo, sau cùng chìm trong tăm tối. Lãnh Phi Nhan thờ ơ nhìn con mồi ngừng giãy giụa, từ từ đứng dậy. Bầu trời Phượng Hoàng cốc rất xanh, hoa cỏ tốt tươi, hương thơm ngào ngạt. Nàng khẽ cười ngắm nghía vết lằn đỏ trên cổ người nằm dưới đất, rất lâu sau mới hài lòng rời đi. * Một thiếu niên thúc ngựa qua như bóng ma nhẹ lướt, nhanh chóng thắng cương dừng lại: “Cô nương!” Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu mỉm cười, trông thấy thiếu niên mặc bộ đồ màu lam, kiếm dài, ngựa tốt, ý chí hăng hái. Nụ cười của chàng chân thành lại nhiệt tình: “Cô nương, nghe nói tên hái hoa tặc Túy Dương Liễu đã bắt một cô gái tới đây, cô nương có trông thấy không?” Lãnh Phi Nhan đứng giữa cỏ xanh mơn mởn, áo trắng tung bay. Nàng thầm đánh giá vị thiếu hiệp trước mặt, bỗng nhiên hỏi: “Thiếu hiệp tới cứu nàng ấy?” Vị thiếu hiệp nắm chặt trường kiếm trong tay, nét tự tin trên mặt như ánh dương tỏa sáng: “Đúng vậy. Giết Túy Dương Liễu, cứu người.” Lãnh Phi Nhan cười thầm. Nụ cười như hoa đinh hương nở rộ, trong sáng thánh khiết. Thiếu hiệp kia bất giác cũng ngây dại vì nàng. “Quý danh thiếu hiệp là…?” Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên lưng ngựa, nở nụ cười xinh đẹp tự nhiên. Thiếu niên xoay người xuống ngựa, ôm quyền cao giọng: “Tại hạ Tàng Ca, không biết phải xưng hô với cô nương thế nào?” “Công tử cứ gọi ta là Ngôn Ngôn.” Lãnh Phi Nhan cười nhìn chàng, rồi nhanh chóng tìm kiếm cái tên này trong trí nhớ: Một thiếu niên mới nổi trên giang hồ, đại công tử của Tàng Kiếm sơn trang. Hành hiệp trượng nghĩa được mọi người ca tụng, làm việc quang minh lỗi lạc, thích kết giao bằng hữu, tác phong nhanh nhẹn, xuất đạo không lâu đã trở thành người trong mộng của vô số tiểu thư khuê các. “Ngôn Ngôn cô nương.” Tàng thiếu hiệp sau vài lần do dự, không nhịn được hỏi những điều đang nghi ngờ trong lòng: “Sao cô nương lại một thân một mình xuất hiện ở nơi hoang vắng này?” “Tiểu nữ vốn là nhạc công ở Linh Lung Hoa Giới, mấy hôm trước bị Lý Phủ doãn nhìn trúng, bức gả làm thiếp. Không còn cách nào khác phải chạy trốn, nhưng thân gái một mình, sợ bị bắt lại, đành tìm một con đường hẻo lánh để đi.” Lãnh Phi Nhan giọng điệu bi ai, khiến thiếu niên lập tức phẫn nộ: “Dưới chân thiên tử lại xảy ra những chuyện thế này sao? Cô nương, sau này có dự định gì?” Khẽ thở dài, Lãnh Phi Nhan chậm rãi đáp: “Tạm thời đến đâu hay đến đó.” Thế là vị thiếu hiệp lại nhiệt tình: “Nếu cô nương tin tưởng Tàng Ca, chi bằng đến Tàng Kiếm sơn trang ở tạm, được không?” Lãnh Phi Nhan nhẹ nhàng khom người: “Ngôn Ngôn đa tạ công tử giúp đỡ.” Tàng Ca vội đỡ nàng dậy: “Cô nương không cần đa lễ.” Thế là, một lần bắt chuyện, tự khắc thành công. ... Mời các bạn đón đọc Lâu Chủ Vô Tình của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.
Nơi Nào Đông Ấm, Nơi Nào Hạ Mát
Tịch Hi Thần, Giản An Kiệt, cuộc sống sau hôn nhân của họ là những câu chuyện đầy màu sắc còn chưa kể. Là buổi sáng thức giấc, mở mắt ra đã thấy người đó ở bên, là khi đi làm về muộn thấy ngôi nhà đã sáng đèn, có bóng dáng dịu dàng đang đợi; là lúc đi đâu cũng có người sóng vai bên cạnh, mãi mãi chẳng xa rời… Với “Nơi Nào Đông Ấm, Nơi Nào Hạ Mát”, từng mẩu chuyện vụn vặn trong cuộc sống bình dị của họ được kể lại, là những tháng ngày ngọt ngào, cũng có những khoảnh khắc cãi vã, nhưng dù thế nào, họ vẫn bên nhau khi xuân qua hè tới, khi thu đi đông về. Từng mảnh ghép nhỏ nhoi cứ lần lượt hiện ra để hoàn thiện bức tranh gia đình hạnh phúc ấy: có anh và có cô. *** Cố Tây Tước (Celine): Nữ – sinh năm 1986, quê Chiết Giang, hiện đang sống ở Hàng Châu, là tác giả của hệ thống văn học mạng Tấn Giang. (Trước đây ở Tứ Nguyệt Thiên) Dân tộc: Hán Nhóm máu: O Quốc tịch: Trung Quốc Sinh nhật:  ngày 27.10.1986 Chòm sao: Chòm Bọ Cạp Nghề nghiệp: Nhà văn Những câu chuyện của Cố Tây Tước luôn được bạn đọc nhiệt tình đón nhận. Phải chăng vì đó không chỉ là câu chuyện của những nhân vật mà còn là biểu tượng tình yêu trong lòng nhiều người - một đời một kiếp một đôi mình. Tác phẩm tiêu biểu: Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (2011) Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Cầu Lại Ngắm Em (2007) tên khác – Tràn đầy tình yêu dành cho anh Ngập Tràn Yêu Thương ​Anh Luôn Ở Bên Em Gặp anh là điều tuyệt đẹp nhất (2010) – Tên xuất bản: Bức thư bị lãng quên Nơi nào đông ấm (2008)  Nơi nào hạ mát (2009) Cớ Sao Nói Không Yêu Mây Che Mù Mịt Biết Là Đi Đâu Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa Kim tịch hà triêu – Đêm nay bao giờ sáng (2007) Ngã đích triêu hoa tịch thập – Tôi nhặt cánh hoa tàn. *** **Tên nam chính trong sách xb là Tịch Hy Thần nên trong bài rv sẽ dùng tên này nhé ^^ Sáu năm trước, chỉ vì một hành động “vô thức” mà Giản An Kiệt đẩy mẹ kế - Thẩm Tinh Du đang mang thai ngã về phía cầu thang, đến khi ý thức hành động nguy hiểm đó cô muốn kéo bà ta lại thì đã không còn kịp. Sau đó, cháu trai Thẩm Tinh Du - Tịch Hy Thần chạy đến:  “Rốt cuộc em đã làm cái gì thế?! Em đã làm gì dì thế hả?” và giáng cho cô một cái tát, tiếp nữa ngày hôm sau cô bị cha cô - ông Giản Chấn Lâm đưa đến Pháp du học. Một mình cô đến Pháp sống cuộc sống bình lặng, đương nhiên nhiều lúc khiến cô cảm thấy vô vị nhưng đây có lẽ là cuộc sống thích hợp với cô nhất rồi. Nhưng một cuộc điện thoại từ mẹ cô - bà Lâm Ngọc Quyên đã “giúp” cô chấm dứt chuỗi ngày nhàm chán tại Pháp. Sáu năm quãng thời gian nói dài không dài, ngắn không ngắn, thời gian đó là đủ - đủ làm thay đổi mọi thứ. Trở về người đầu tiên cô gặp lại là Tịch Hy Thần, nhìn thấy anh khiến cô nhớ mình là ai, lý do tại sao lại phải rời xa nơi này. Vì thế, cô không biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh: là hận hay là thờ ờ như những người dưng không cần quan tâm đến. Có lẽ bị sự sợ hãi và hận thù trong lòng che mờ mắt nên cô không nhận ra thái độ của anh đối với mình. Tịch Hy Thần chưa bao giờ ép buộc cô điều gì, cũng chưa từng muốn làm cô tổn thương, tất cả sự chân thành quan tâm của anh chỉ đổi được câu “Anh thật rỗi hơi”.   Anh hỏi: “Giản An Kiệt, nếu cho nhau một cơ hội, chúng ta sẽ có thể sống hòa hợp.”  Sống hoà hợp ư? Thật nực cười là cô chưa bao giờ có cái suy nghĩ điên rồ đó... cho đến khi rơi vào địa đạo không có lối ra, rơi vào tuyệt vọng, cô tưởng rằng thượng đế luôn đối xử bất công với mình thì anh xuất hiện, nói rằng:  “Anh sẽ đưa em ra.” “Anh chắc được mấy phần?” “Anh sẽ đưa em ra.” Trong bóng tối giọng nói như tiếng vọng của màn đêm bất giác làm cô nhớ đến một người. Cô vẫn thừơng tự hỏi: anh ta là ai, chủ nhân của giọng nói mơ hồ ấy, giọng nói cô chưa từng quên!  Cô chưa từng nhắc về sinh nhật của mình với ai nhưng mỗi năm cô đều nhận được quà sinh nhật, không hề ghi tên người gửi nhưng những thứ ấy đều là thứ lúc đó cô cần nhất. Có lần cô bạn thân nhất - Christine nói: “An, năm đó mình chạy đến bên cậu là vì có một người con trai nhờ mình chăm sóc cậu. Anh ấy nói hãy đưa cậu đi ăn, đưa cậu đi làm quen với từng cái cây, ngọn cỏ nơi này, đưa cậu đi dạo, đừng để cậu lạc đường...” Dần dần, “con người thần bí” đó cũng lộ diện. Phải rồi! Bạn đoán đúng rồi đấy - là anh! Là Tịch Hy Thần, là người cứu cô trong tai nạn giao thông, người luôn nắm tay cô khi cô mê man trong bệnh viện khiến cho cô yên lòng. Nhờ có anh, đôi chân của cô “mới không tàn phế, tay trái còn có thể vẽ tranh. Tất cả những điều đó, nói thẳng ra, đều do anh giữ lại”.  Thì ra, cuộc sống bình lặng ở Pháp chính là do một tay anh mang đến, là một tay Tịch Hy Thần trao cho cô. Còn về nam chính của chúng ta thì sao? Phải nói Tịch Hy Thần trong mắt mọi người là “một người sống nguyên tắc, chín chắn hơn so với tuổi lại cực kỳ thông minh”. Nhưng khi yêu anh cũng giống như những chàng trai khác thôi “hồn vía lên mây, cơm nước không màng, mặt mày ủ dột”. Cuối cùng anh lại quyết đem trái tim lần đầu thổn thức của mình, giấu kín tận đáy lòng cùng với cái tên Giản An Kiệt. Chỉ vì bên cạnh cô đã có người yêu cô và quan tâm cô hết mực, còn anh chỉ là người dưng, mặc dù trên mặt pháp luật cái mác “anh họ” cũng xem như có chút thân thích. Nếu ai hỏi anh có từng hối hận vì điều gì không? Thì đó chắc chắn là cái tát năm xưa anh đã để lại trên gò má ấy. Hình ảnh Giản An Kiệt ngồi đấy tay ôm một bên má, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn anh như không tin chính anh có thể tát cô, ám ảnh anh ngần ấy năm. Cũng đúng thôi, chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại có thể làm như thế mà. Có lẽ vì vậy mà suốt sáu năm, cô ở xứ người anh vẫn chỉ biết âm thầm dõi theo mà chưa một lần can đảm xuất hiện trước mặt cô, nếu không phải một lần cô rơi xuống địa đạo ấy thì anh cũng không đủ dũng khí đánh cược một lần.  “An Kiệt, em đối xử không công bằng với anh, ngay từ đầu em đã cự tuyệt anh, mỗi bước đi anh đều cảm thấy mình giống như một thằng ngốc, biết rõ sẽ không thể lay chuyển được gì...” Liệu rằng Giản Anh Kiệt có thể tha thứ cho Tịch Hy Thần không, tha thứ để kết thúc mối tình mười hai năm thầm lặng của anh, sáu năm dằn vặt của cô để nhìn về một tương lai đầy hạnh phúc. ------- Trích đoạn 1: “Anh đi mua bắp rang bơ nhé?!” Vì không thích chen chúc nên khi xem xong phim, họ thường rời đi sau cùng. Tịch Hy Thần ngạc nhiên: “Chẳng phải vừa nãy em mới ăn rồi sao?” “Vấn đề là em chưa ăn được bao nhiêu đã hết rồi.” Tịch Hy Thần chau mày: “Anh không thích ăn đồ ngọt.” “Được thôi, chắc tại hôm nay anh mua xuất nhỏ.” An Kiệt hỏi: “Thế anh đi mua giúp em hay em tự đi?” Cuối cùng, đương nhiên là Tịch Hy Thần phải thỏa hiệp: “Em ở đây đợi anh, cấm chạy lung tung đấy!” Sau này An Kiệt luôn rút ra một kết luận, nếu muốn Tịch Hy Thần làm cho cô một việc gì đó thực ra rất đơn giản, chỉ cần nói điều mình muốn với phương án lựa chọn, trong đó có một sự lựa chọn là cô phải đi làm _________ “ ” : Trích dẫn từ truyện Review by #Tâm Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Nơi Nào Hạ Mát của tác giả Cố Tây Tước.
Khủng Bố Cố Sự CHN - Mãi Thố Quân
Biên tập đánh giá: Trong phòng giám định pháp y đèn treo chập chờn, dưới giường mình đột nhiên xuất hiện bàn tay, đêm khuya trong trường học lơ lửng bóng đen bất định, trong cửa hàng tượng sáp của khu giải trí tử vong. Tượng sáp cùng nhân cách trong bệnh viện tâm thần có thể phân tách thành hơn 150 kẻ điên chờ cấu thành yếu tố khủng bố cơ bản nhất của truyện này. Trong bài đông đảo nhân vật chính mang theo quỷ sự quỷ quái đầy sục sôi, nhìn như rời rạc. Kỳ thật lại có trăm nghìn mối dây liên kết, khiến người ta vĩnh viễn nghĩ không ra được quỷ kế tiếp theo sẽ từ phương nào xuất hiện. . . . . . . Đề tài truyện này mới mẻ sáng tạo một phong cách độc đáo, phong cách hắc ám, dựa vào hình thức "Thể liêu trai" tập hợp những linh dị quỷ quái lại với nhau. Nhân vật chính của truyện đa dạng, hình tượng nhân vật sống động rõ nét, đề tài cố sự vô cùng bao quát, nội dung cực kỳ phong phú. Từ xác khô thần bí đến giáo sư mất tích, rồi đến tài xế lái xe hộ gặp quỷ, các kiểu quỷ quái đồng loạt xuất trận. Tác giả hành văn súc tích, thường có chút hài hước ngầm, trong khủng bố còn mang chút nhẹ nhỏm. *** Văn án:  Trời dần tối, chúng ta cũng bắt đầu kể chút truyện ma nặng gu thôi. Chúng ta đều là nô lệ của dục vọng. Truyền thuyết liêu trai chí dị, tổng hợp quỷ quái yêu ma. Mỗi một chương là một câu chuyện nhỏ, có vài chương nặng gu. Vậy mau tắt đèn, chúng ta bắt đầu kể câu chuyện của ngày hôm nay . . . . . . 1. Khủng bố có thể không tính là gì, nhưng nặng gu thì phải có, xin tự mang cột thu lôi. 2. Các kiểu quỷ quái đều cường thế gắn vào, phong cách hắc ám, hoa thức đa dạng. 3. Nguyên bản chính là văn dung tục khoác lớp da khủng bố. *** Hoàng Phủ Thần làm thế nào cũng không tin được, mình vậy mà có thể theo Hoàng Phủ Lê cùng xuống khỏi du thuyền. Cảm giác áp bách của chủ nhân dành cho từng quỷ hồn ngày trước đột nhiên biến mất, khiến Hoàng Phủ Thần cảm thấy vừa lo lắng lại vừa hưng phấn —— chủ nhân rốt cuộc đã làm gì? Sau khi chơi vũ hội hóa trang xong thì mất tích, mà bầy quỷ cũng vì không còn hạn chế tất cả theo hai người họ xuống thuyền, phân tán đến khắp nơi trên toàn quốc. Lúc này ánh trăng nhỏ bé chiếu rọi trên mặt biển, mặt biển xanh biếc sóng lăn tăn, phía sau ánh đèn trong thành phố như những đốm sao long lanh, gió hiu hiu thổi, cảnh sắc thật sự cực kỳ xinh đẹp. Hoàng Phủ Thần cảm giác mình dường như đã không còn tâm tình để thưởng thức cảnh sắc bình hòa này, mãi đến sau khi một đôi tay mạnh mẽ ôm hông mình, mà bên tai cũng truyền đến hơi nóng mà quỷ hồn chưa hề cảm nhận được, người sau lưng cũng như lúc còn nhỏ làm nũng nói: "Anh, anh nhìn cái gì vậy?" Hoàng Phủ Thần muốn lấy tay y xuống không ngờ tên nhóc phía sau như một miếng thuốc cao da chó, hung hăng dính trên người mình không chịu xuống, bĩu môi lắc lư: "Em đói." Nói rồi, y nghịch ngợm cắn vành tai Hoàng Phủ Thần: "Anh, em ăn sạch anh cũng được." "Cút, người lớn như vậy còn không đàng hoàng." Hoàng Phủ Thần dùng chân khẽ đạp y, có chút mờ mịt nhìn du thuyền chậm rãi giấu trong làn hơi nước dần dần biến mất —— Mình cứ thế đỉnh đỉnh đạc đạc xuống thuyền, chẳng lẽ chủ nhân đã buông tha cho mình, cho nên mình được tự do? "Chúng ta đi nhanh thôi." Hoàng Phủ Lê nhìn cũng không thèm nhìn, đã kéo anh đi. Cứ thế nơm nớp lo sợ trốn trong thành phố S chừng mấy ngày, cũng không thấy chủ nhân sang bắt anh, hai người tinh thần đại chấn, liền cùng nhau ngồi xe hơi về lại khu giải trí 3D, dưới suy luận nhiều lần của Hoàng Phủ Lê, họ tìm thấy "Khế Ước Linh Hồn" cất giấu trong phòng làm việc của Hoàng Phủ Thần. Hoàng Phủ Thần không nói hai lời liền đốt sạch những kế ước này không còn một mảnh, trong nháy mắt trong khu giải trí 3D bạo phát tiếng gào thảm thiết thê lương, một cụm sương đen lớn từ trong khu giải trí 3D bay vụt lên trời, gào thét, kinh sợ rít gào, hướng bốn phương tám hướng tiêu tán. "Tự do, rốt cuộc đã tự do rồi." Hoàng Phủ Thần mê man nhìn chiếc nhẫn đã bị hủy hoại trong tay, ngay sau đó, anh nhìn thấy trợ lý đã lâu không xuất hiện —— Mặc Gia Kỳ. ... Mời các bạn đón đọc Khủng Bố Cố Sự CHN của tác giả Mãi Thố Quân.
Hủ nữ Gaga - Mèo Lười Ngủ Ngày
Đông về, người ta cần lắm một vòng tay để sưởi ấm trái tim, tâm hồn và lấp đầy những khoảng trống. Có thể bạn không phải là nàng công chúa xinh đẹp nhưng trong mắt hoàng tử của mình bạn mãi là cô bé lọ lem- người sẽ nắm tay chàng đi đến cuối con đường hạnh phúc. Nếu bạn không tin , hãy thử trải nghiệm câu chuyện tình yêu của Bạch Ngưng và Nhậm Hàn trong cuốn sách "Hủ nữ Ga Ga", bạn sẽ thấy rằng ai rồi cũng sẽ tìm được hoàng tử cho riêng mình. Nhậm Hàn trong mắt của Bạch Ngưng có vô vàn bộ mặt : Nhậm tinh ranh , Nhậm ma vương, Nhậm đại công tử...là Á quân trong cuộc thi "Vô địch xấu xa" . Bạch Ngưng - trong mắt Nhậm Hàn lại là một thỏ trắng nhỏ, dung mạo thì ba phần thanh tú bảy phần đáng yêu.... Anh lấy việc bắt nạt cô làm niềm vui trong cuộc sống vốn cứng nhắc, tẻ nhạt của mình . Nhưng có ai ngờ... Anh tiếp cận cô với ý đồ kiểm tra năng lực để cân nhắc thăng chức cho cô , nhưng liệu trong quá trình thực hiện âm mưu ấy trái tim có chịu nghe theo sự điều khiển lạnh lùng của lí trí hay nó sẽ tự đập theo nhịp điệu muôn thưở của loài người. Anh không phải là chưa từng yêu , mà thậm chí còn được phong danh hiệu là đào hoa công tử cộng thêm xuất thân từ một danh gia vọng tộc, tưởng như anh sẽ không bao giờ liếc mắt nhìn đến một đóa hoa bên lề như cô. Anh chưa từng cho ai được chạm tới con người thực sự của mình, anh dùng sự lí trí và lạnh lùng để che giấu cảm giác thiếu an toàn của bản thân mình . Chỉ đến khi cô xuất hiện , bằng một cách vô tình đã mở cửa trái tim anh , khiến cho anh hiểu được thế nào là yêu thương thực sự, tâm hồn anh mới có thể trở nên yên bình. Cô là con gái nhà giàu mới nổi , cha cô bằng sự trung thực trong suốt cả đời mà vươn lên từ một người bốc vác thành một ông chủ lớn như ngày nay. Cô tưởng như có thể chạm tay đến hạnh phúc , nhưng tất cả chỉ là một giấc mộng, nhanh đến nhanh tan khi vị hôn phu bỏ trốn cùng bạn thân ngay trước ngày cưới. Một xã hội thượng lưu khắc nghiệt đã cho rằng cô là một vị hôn thê tuyệt tình đến nỗi không màng đến sự sống chết của chồng chưa cưới để tận hưởng cuộc sống tự do bên ngoài. Vì sự phản bội của những con người mà cô tin tưởng nhất, cô trở thành nỗi khinh bỉ trong mắt các gia đình danh giá. Nhưng ai có thể nhìn thấy nỗi đau và những giọt nước mắt đã chảy trong đêm, ai có thể cảm thấy trái tim đã vỡ vụn thành ngàn mảnh mà không một ai biết kia của cô. Cô đã cười, đã sống một cách mạnh mẽ để che giấu tất cả , khổ sở của cô không cần ai biết và cô cũng không cần đến sự thương hại của ai . Rồi anh đến, dù không nói một lời cảm thông hay an ủi nhưng anh hiểu hết sự ủy khuất mà cô đã chịu đựng , anh vẫn tin vào trực giác của tình yêu; dù cả thế giới có quay lưng lại với cô thì anh vẫn sẽ ở đó. Thậm chí dù bầu trời có sập xuống , anh sẽ nguyện trở thành bầu trời mới cho cô. Tình yêu có thể hủy hoại nhưng cũng chỉ có tình yêu mới có khả năng hàn gắn những vết thương của trái tim. Liệu tình yêu của chàng đại công tử Nhậm Hàn có thể hàn gắn những mảnh vỡ của trái tim Bạch Ngưng ??? Văn phong tươi trẻ, tình tiết láu lỉnh, Hủ nữ Gaga chắc chắn sẽ thỏa mãn thú đọc sách nhanh mà sâu sắc của bạn đọc, nhất là giới trẻ. Mèo lười ngủ ngày là bút danh của tác giả thế hệ 8x. Sở thích, kinh nghiệm, gu thẩm mỹ, quan niệm sống... của một người trẻ được tác giả thể hiện sinh động , dí dỏm trong Hủ nữ Gaga, cũng như trong một tác phẩm khác đã được dịch ra tiếng việt và rất được bạn đọc trẻ yêu thích - Boss đen tối, đừng chạy. Lấy bút danh Mèo lười ngủ ngày, nhưng trong tác phẩm, người viết không hề lười khi thành thật bày tỏ cái nhìn nghiêm túc về những vấn đề nghiêm túc trong đời sống nói chung và cuộc sống của người trẻ nói riêng. Đó là tấm lòng thành thực, để yêu, để lập nghiệp. Đây cũng là thông điệp của Hủ nữ Gaga. *** Trong phòng họp của tạp chí Thực Thượng, 4F khu C cao ốc quốc tế Lập Đỉnh, một nhóm người ngồi xung quanh chiếc bàn làm việc dài màu đen. Giữa bàn là một chậu Lan Quân Tử giá không hề rẻ với hương thơm quý tộc u uất, quạt điều hòa phát ra những tiếng vo vo. Ở một đầu của chiếc bàn dài, sếp tổng đang ngồi ngay ngắn, chiếc laptop Apple thân yêu ngay trước mặt. Cuộc họp chọn đề tài mỗi tháng một lần của tạp chí đang diễn ra theo đúng trình tự. Lão Đại thuộc phòng Biên tập đang say sưa giải thích dưới máy chiếu. Dưới ánh đèn mập mờ, mọi người tập trung lắng nghe, hoặc suy tính, hoặc gật đầu, chỉ có tôi đang đứng đơ người gần sếp tổng, mồ hôi túa ra đầy lưng. Lão Đại hạ giọng nói gì tôi cũng không để ý, tâm hồn tôi sớm đã lơ lửng ngoài cửa sổ rồi, bởi vì tôi đã phạm phải một sai lầm lớn nhất trong đời là quên sao chép những tư liệu cá nhân trong USB để tài liệu của cuộc họp! Trong phòng họp rộng lớn, ngoại trừ giọng nam thấp có chút hấp dẫn của Lão Đại ra, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp, căng thẳng của tôi. Lúc đó, các cặp mắt vô cùng nghiêm túc đang nhìn vào màn hình máy chiếu. Mồ hôi lạnh từ đỉnh đầu tôi chầm chậm nhỏ xuống, từng giọt, từng giọt. Trên màn hình, một file hiển thị rất rõ ràng. File ẩn có tên “GV”(1), càng đáng sợ hơn là, con chuột của sếp đang tiến gần đến file “GV” thân yêu của tôi. Sếp tổng lơ đễnh hỏi: “Tài liệu cuộc họp nằm trong file này phải không?”. Phòng họp yên lặng như tờ. Nửa giây sau, hồn phách tôi quay về đúng vào phút giây quan trọng nhất, cũng chẳng để ý xem chế độ của công ty là gì, cũng chẳng quan tâm hình tượng thục nữ là gì, mở rộng cổ họng, tôi gắng sức hét lên: “Đừng mà!”. Sau tiếng hét thảm thiết của tôi, không khí trong phòng họp vốn yên tĩnh như gặp bom nguyên tử công phá, hết thảy mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn tôi. Cùng lúc đó, tay của sếp tổng hơi run... “Tạch... tạch” một cái, file mở ra. Cơ thể đã đưa ra quyết định trước não bộ, trước khi lãnh đạo và đồng nghiệp nhìn thấy màn hình có gì, tôi đã xông đến, hất mạnh chiếc laptop Apple - “bà xã nhỏ” thân yêu - vừa mới mua tháng trước của sếp tổng xuống đất. Bụp! Chiếc Apple lập tức tắt ngúm. Máy chiếu kết nối sớm đã không biết bay đi hướng nào rồi. Phòng họp lặng thinh. Dường như cả thể giới đều ngủ rồi. ... Mời các bạn đón đọc Hủ nữ Gaga của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.