Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Di Sản Kinh Hoàng

Tiểu thuyết trinh thám lôi cuốn bậc nhất của nhà văn bestseller theo New York Times Hiện trường vụ án mạng gây nỗi kinh hoàng cho cả những thanh tra kỳ cựu nhất... Nữ nạn nhân trẻ tuổi nằm sõng soài dang chân dang tay trên giường, khuôn mặt xinh đẹp gần như thanh thản, ngoại trừ làn da nạn nhân bị lột thành nhiều mảnh mỏng. Một bông hồng đỏ thắm nằm vắt ngang bụng cô, một chai sâm panh và một chiếc vòng tay có lót lông mềm mại được đặt trên chiếc tủ cạnh giường. Cảnh tượng được chứng kiến không chỉ là một hiện trường vụ án mạng, mà còn là tác phảm trang trí kinh dị phản ánh phần đen tối nhất, sâu thẳm nhất trong con người hung thủ. Mặc dù đây là hiện trường đầu tiên được phát hiện, vụ án mạng quá chú trọng nghi thức thế này bán hiệu đó chưa phải là vụ cuối cùng. *** Di sản kinh hoàng đã được đề cử cho Giải thưởng Strand Critics [Review] Di sản kinh hoàng Tác giả: Lisa Gardner Dịch giả: Nguyễn Quang Huy —————————————————————————— […] Nữ nạn nhân trẻ tuổi, nằm sõng soài dang chân dang tay trên giường, đôi mắt xanh vô hồn nhìn trừng trừng lên trần nhà. Khuôn mặt xinh đẹp gần như thanh thản, mái tóc nâu dài chấm vai buông mềm mại trên chiếc gối màu trắng trơn. Ngoại trừ từ cổ trở xuống… Làn da bị lột thành những dải băng mỏng mảnh, quăn queo. Với một chai sâm banh trên chiếc bàn đầu giường và một bông hồng đỏ lẻ loi nằm vắt ngang cái bụng đầm đìa máu […]. Di sản kinh hoàngDI SẢN KINH HOÀNG Truyện bắt đầu bằng vụ án mạng kinh hoàng do sĩ quan D.D. Warren điều tra. Một phụ nữ trẻ bị lột da ngay trên giường ngủ của mình. Hiện trường được dàn dựng quá chú trọng nghi thức, có khả năng không phải là vụ án cuối cùng. Sau khi khám nghiệm hiện trường, đêm hôm đó D.D đã quay lại căn nhà xảy ra án mạng hồi sáng và tại đây cô chạm trán với tên sát thủ đó. D.D bị chấn thương vai trái sau cuộc đối đầu đêm hôm đó. Cô phải tập các bài vật lý trị liệu, và cô gặp gỡ với nữ bác sĩ tâm lý học Adelein Glen. Adelein mắc chứng đột biến gen SCN9A hiếm. Điều đó khiến nữ bác sĩ này không cảm nhận được đau đớn. Cha cô là Harry Day, kẻ sát nhân hàng loạt khét tiếng đã chết 40 năm trước. Chị gái Adelein là Shana Day, nhận án tù chung thân năm mười bốn tuổi do giết chết cậu bé mười hai tuổi. Ba vụ án mạng liên tiếp xảy ra. Điểm chung là nạn nhân đều bị lột da. Chi tiết này rất giống với kẻ giết người hàng loạt Harry Day. Các manh mối từ quá khứ đến hiện tại đều cho rằng Shana Day chính là hung thủ. Nhưng cô ta đang chịu án tù, làm sao có thể gây ra án mạng. Vậy ai mới là hung thủ thực sự? Hay chính Shana Day là người “nối nghiệp” cha mình, nhưng bằng cách nào? Liệu cảnh sát có tóm gọn tên sát nhân này không? Đây là cuốn thứ tư trong bộ trinh thám của Lisa Gardner mà mình được đọc. Phải nói là cuốn này cực kỳ hay. Hiện trường án mạng được dàn dựng gây ấn tượng cho độc giả. Bí ẩn vụ án trong quá khứ, danh tính hung thủ hay cả động cơ gây án được giữ kín đến cuối truyện gây được sự tò mò, cuốn hút cho bạn đọc. Dọc theo mạch của truyện là sự xen kẽ giữa nội tâm của bác sĩ Adelein và quá trình điều tra của D.D. Điều này giúp ta có cái nhìn nhiều mặt về vụ án. Phần mở đầu viết về quá khứ của Adelein và mối quan hệ với chị cô trong hiện tại. Đoạn này đọc hơi chậm, có vài bí ẩn chưa giải đáp nhưng cũng không gây được sự chú ý của độc giả. Phần sau tốc độ được đẩy lên nhanh hơn. Nhất là đoạn cao trào. Tốc độ lướt mắt của mình nhanh hơn tốc độ load của não. Mình không thích đoạn kết của truyện này. Mình đã hy vọng một cái kết khác. Dù mình chỉ được đọc bản dịch nhưng rất dễ đọc, dễ hiểu, không cảm thấy bất cứ rào cản ngôn ngữ nào cả. Mình muốn gửi lời cảm ơn tới anh Nguyễn Quang Huy vì bản dịch rất hoàn hảo này. ————————————————————————– Đánh giá: 9/10 Đặng Minh Đức *** Thể loại: Trinh thám Hiện trường vụ án mạng gây nỗi kinh hoàng cho cả những thanh tra kì cựu. Nữ nạn nhân trẻ tuổi nằm sõng soài dang chân dang tay trên giường, khuôn mặt xinh đẹp gần như thanh thản, ngoại trừ làm da nạn nhân bị lột thành nhiều mảnh mỏng. Một bông hồng đỏ thẫm nằm vắt ngang qua bụng cô, một chai sâm panh và một chiếc còng tay có lót lông mềm mại được đặt trên chiếc tủ cạnh giường. Cảnh tượng được chứng kiến không chỉ là một hiện trường vụ án mạng, mà còn là tác phâỉ trang trí kinh dị phản án phần đen tối nhất, sâu thẳm nhất trong con người hung thủ. Dưới sự điều tra của thanh tra D.D.Warren liệu vụ án có được làm sáng tỏ? Thủ phạm là ai? Và nguyên nhân nào dẫn tới những vụ án này? Đây là cuốn thứ 2 tôi đọc của tác giả Lisa Gardner, khác với cuốn trước – Vỏ bọc hoàn hảo, cuốn này tác giả đi sâu vào miêu tả tâm lí của nhân vật. Chính sự miêu tả sâu về tâm lí bằng những đoạn hội thoại cũng như miêu tả hiện trường vụ án đã làm cho nhịp truyện bị giảm xuống, đặc biệt là phần đầu truyện. Tuy nhiên, càng về phía cuối truyện, tác giả đã đẩy nhanh nhịp truyện lên bằng những tình tiết hồi hộp và diễn ra nhanh hơn. Tác phẩm này đã được tác giả đi sâu khai thác về tâm lí nhân vật bằng cách chạy song song hai tuyến nhân vật. Một tuyến là cảnh sát, thanh tra truy tìm thủ phạm. Một tuyến là nạn nhân của thủ phạm – Adeline Glen – một nhà bác sĩ tâm lí. Không chỉ hấp dẫn bằng phương pháp kể chuyện mới vậy, tác giả còn miêu tả sự biến thái của thủ phạm bằng việc miêu tả hiện trường một cách chi tiết và sống động cũng như thủ pháp giết người rồi lọc lấy da của nạn nhân để sưu tầm theo sở thích. Nhân vật bác sĩ tâm lí Adeline Glen đã đem lại cho tôi ấn tượng nhất bởi tính cách cứng rắn cũng như sự thông minh của cô. Cô tuy bị đột biến cực hiếm của gen SCN9A nhưng không vì thế mà cô đánh mất đi sự lương thiện cũng như bản chất của mình. Và cũng nhờ có cô mà các bí ẩn dần được dỡ bỏ. Không chỉ vậy, điều khiến tôi ấn tượng nữa chính là “di sản” mà cô được thừa hưởng. Nó mang một nét đặc biệt khiến cho câu truyện trở nên càng hấp dẫn hơn nữa. Quyển này cũng khiến cho tôi thấy được lượng kiến thức khá lớn của tác giả về mảng pháp y. Tác giả đã miêu tả được tác dụng của một số chất hoá học thường dùng trong ngành pháp y để làm nổi bật lên được cách thức sưu tầm da các nạn nhân của tên thủ phạm biến thái và ác độc. “Lời dối trá giá trị nhất là lời dối trá được che đậy dưới nhiều lớp bằng sự thật”. Chốt lại, với những bạn nào thích sự mới mẻ trong phong cách trinh thám thì cuốn sách cũng đem lại trải nghiệm khá mới mẻ. Điểm: 8/10 Minh Sơn *** “Nữ nạn nhân trẻ tuổi, nằm sõng soài dang chân dang tay trên giường, đôi mắt xanh vô hồn nhìn trừng trừng lên trần nhà. Khuôn mặt xinh đẹp gần như thanh thản, mái tóc nâu dài chấm vai buông mềm mại trên chiếc gối màu trắng trơn. Ngoại trừ từ cổ trở xuống… Làn da bị lột thành những dải băng mỏng mảnh, quăn queo.” Thám tử Boston D.D. Warren được tìm thấy trong vô thức và bị thương nặng ở dưới chân cầu thang thuộc về một ngôi nhà mà chỉ vài giờ trước đó đã có một phụ nữ trẻ bị sát hại tàn nhẫn, bà thấy mình phải vật lộn với nỗi đau, với việc mất hết ký ức về kẻ đã tấn công bà và với việc rằng bà có thể sẽ phải từ bỏ công việc thanh tra này suốt đời. “Do đột biến cực hiếm của gen SCN9A trong người mà tôi không cảm nhận được đau đớn …Tôi không cảm thấy những gì người khác cảm thấy. Chưa bao giờ cảm thấy. Và sẽ chẳng bao giờ cảm thấy được…Tôi biến đau đớn thành công việc của mình.” Sau cú ngã đau đớn đó, thám tử D.D. Warren đã phải gặp một nhà trị liệu, một người chuyên về các kỹ thuật tinh thần để kiểm soát cơn đau. Bác sĩ Adeline Glen – một người giàu kinh nghiệm đối với những bệnh nhân đang trong tình trạng đau đớn, thứ mà cô không cảm nhận được – đã gặp thanh tra hàng tuần để giúp bà bình phục. Nhưng liệu đó có phải mối liên hệ duy nhất giữa hai người: bác sĩ và bệnh nhân? Vụ ám sát thứ hai, thứ ba,.. tiếp tục với cùng cách thức và độ man rợ, cảnh sát dần nhận ra rằng những vụ ám sát này rất giống với những vụ ám sát của Harry Day, người đã giết vô số phụ nữ và chôn họ ở dưới nền nhà. Vì Harry Day đã chết 40 năm trước, người ta đặt câu hỏi về con của hắn, Shana Day, một kẻ giết người nổi tiếng không kém khi đã giết người ở tuổi 14, giết thêm ba người nữa khi đang ở trong tù, rằng liệu Shana Day có đang âm thầm chỉ đạo người khác qua song sắt nhà tù để tiếp nối truyền thống bố mình để lại. Hay là một người con khác, một người không cảm thấy nỗi đau và thích sưu tầm da người: bác sĩ Adeline Glen… Câu chuyện cứ dần được hé mở với bao nghi ngờ, bao phỏng đoán và khiến ta không thể dừng đọc quyển sách cho đến trang cuối cùng. Thực sự khi mà nghe tin có sách của Lisa Gardner được xuất bản Tiếng Việt thì mình đã không chần chừ mà mua ngay, đọc luôn

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phá Án Ư? Cứ Để Sau Bữa Tối Tập 2 - Higashigawa Tokuya
SÁT NHÂN TRONG NHÀ, VÔ VÀN NGHI PHẠM, SUY LUẬN THUẦN TÚY. Với sự tham dự của hai cảnh sát chuyên nghiệp, gia thế cao sang, học vấn huy hoàng, đầu óc hoành tráng, nhưng chưa phá nổi một vụ án nào... Và một thám tử nghiệp dư làm nghề quản gia, lái xe, vệ sĩ kiêm dọn bàn, chỉ dựa vào các tình tiết nghe kể mà đoán đâu trúng đó... Phá án ư? Cứ để sau bữa tối là một tiểu thuyết viết theo phong cách trinh thám cổ điển, chặt chẽ mà hài hước, bày ra đủ mọi dữ kiện trước mắt người đọc, thách thức họ đi điều tra cùng mình, cười vòa sự rối beng của họ và cuối cùng làm cho óc suy luận của những người ham khám phá được thư giãn nhất. Là tiểu thuyết bán chạy nhất Nhật Bản năm 2011, Phá án ư? Cứ để sau bữa tối còn đặc biệt có duyên với khán giả khi lần lượt được chuyển thể thành phim truyền hình và điện ảnh ăn khách trong hai năm sau đó. *** Chỉ mất sáu phút để đi từ ga Kokubunji tới ga Tachikawa bằng tàu tốc hành đặc biệt Chuo. Một buổi chiều thứ Bảy trung tuần tháng Chín. Ga Tachikawa tấp nập người mua sắm lẫn không mua sắm. Quả không hổ danh là thành phố “nóng” nhất tuyến Chuo. Gần đây, không thành phố nào ở Chuo thay đổi chóng mặt như Tachikawa. Phía trước cửa ga được làm đẹp hơn, những tòa nhà tráng lệ mọc lên san sát, các khối trang trí có hình thù kỳ dị, đường tàu một ray chẳng biết về đâu chạy rù rì trên đầu. Một hình ảnh hoàn toàn đối lập với tuyến Chuo vốn có. Thậm chí có phần còn vượt trội cả thành phố Kichijoji. Đương nhiên là người dân Kichijoji không công nhận điều này. Hosho Reiko miên man nghĩ vậy khi bước trên đường bộ hành trên cao trước cửa Nam ga Tachikawa. Cô mặc bộ vest đen, đeo kính không số màu đen. Trông cô không khác gì một nhân viên công sở giản dị với mái tóc được búi gọn đang lắc lư theo từng nhịp chân. Nhưng thực tế thì Reiko hiện là điều tra viên của Sở Cảnh sát Kunitachi. Cô đến Tachikawa vì công việc chứ không phải để mua sắm. Khác với cửa Bắc đã có nhiều khu mua sắm lớn, cửa Nam ga Tachikawa chưa được cải tạo nhiều, vẫn còn nhiều khu đất chờ tái thiết. Sâu vào bên trong là nơi có nhiều tòa nhà tạp cư được miêu tả bằng ba từ “Cũ – Chật – Thấp”. Reiko đi thang cuốn xuống dưới mặt đất rồi đi bộ thêm một đoạn nữa. Trước mắt cô hiện ra tòa nhà năm tầng khung sắt, xây theo kiểu hình ống. Tòa nhà trông khá tồi tàn, mới nhìn tưởng sắp bị phá bỏ. Tấm biển “Tòa nhà Gondo” treo phía trước cũng nhuốm màu lịch sử. Đến nơi, Reiko kiểm tra ngay đồng hồ. Bây giờ là 2 giờ 15 phút chiều. Mới mười lăm phút trôi qua kể từ khi cô rời khỏi chung cư Wakaba Corp ở Kokubunji. Trên tàu điện không xảy ra chuyện gì khiến cô mất thêm thời gian. Như vậy, mười lăm phút là khoảng thời gian tối thiểu để đi từ Wakaba Corp đến Gondo. Reiko vừa kết luận xong thì… Có tiếng gào rú cô nhớ đã nghe thấy lúc ở Tachikawa. Linh cảm có chuyện chẳng lành, Reiko nhìn sang phía Đông thì thấy một chiếc xe hiệu Anh quốc – chiếc Jaguar màu bạc – đang phóng quá tốc độ cho phép. Dưới ánh nắng chiều, chiếc xe hào nhoáng sáng lấp lánh như gương. Nói chính xác thì đó là thứ ánh sáng chói mắt hơn cả khi nhìn thẳng vào mặt trời bằng mắt thường. Reiko thấy hơi chóng mặt, cô thầm van vỉ. “…” Xin anh đấy! Làm ơn đỗ cách tôi 10m. Trái với ước nguyện của Reiko, chiếc Jaguar thích gây chú ý chỉ đỗ cách Reiko có 50cm kèm theo tiếng phanh chói tai. Reiko tức tối vì bị đem ra làm trò cười trước ánh mắt tò mò của người qua đường. Trong khi đó, đủng đỉnh bước xuống từ ghế lái là một anh chàng mặc vest trắng. Không biết người dân Tachikawa nghĩ sao về anh ta. Hẳn họ nghĩ đây là một cậu ấm con nhà giàu hoặc một tay sai thân cận của trùm mafia chứ chẳng ngờ đó là một cảnh sát. Nhưng đó lại là sự thật. Vâng, anh ta chính là Kazamatsuri – thanh tra ưu tú của Sở Cảnh sát Kunitachi – người giữ chức thanh tra khi mới 32 tuổi. Còn nữa, anh ta cũng là quý tử của người sáng lập hãng Kazamatsuri Motors, hãng xe nổi tiếng với thiết kế đẹp và động cơ hao tốn nhiên liệu, vì lẽ đó nên gọi anh ta là cậu ấm con nhà giàu cũng chẳng sai. Nhưng cách gọi chuẩn nhất có lẽ là, Kazamatsuri – cậu ấm nhà giàu ăn mặc như tay sai mafia hiện đang là cảnh sát . Chàng thanh tra đó vừa bước xuống xe liền vung tay lên xem giờ như thể muốn khoe chiếc đồng hồ Rolex. Anh quay sang Reiko – người đến trước – bày tỏ sự thất vọng, “Tiếc quá. Đường xá chật chội khiến tôi không phát huy được hết tính năng của chiếc Jaguar này. Tôi đã trổ hết tài nghệ lái xe để rút ngắn thời gian rồi đấy.” Thanh tra Kazamatsuri say sưa tự mãn một cách vô thức rồi nhún vai thật mạnh, “Thôi, không lý do lý trấu nữa. Rõ ràng tôi thua rồi, cô Honsho nhỉ. Giữ đúng lời hứa, tối nay tôi sẽ đãi cô món Ý hảo hạng.” “Hả!?” Sau một thoáng bối rối, Reiko đập hai tay vào nhau, “Hay quá! Tôi vẫn mong mỏi được ăn tối cùng thanh tra, dù chỉ một lần!” và ghé sát vào mặt thanh tra nói tiếp, “Anh tưởng tôi sẽ sung sướng thốt lên như vậy hả?” “Nếu cô muốn…” Thanh tra Kazamatsuri hơi né người về phía sau. “Chẳng có vụ cá cược nào nói ai thắng sẽ được đãi món Ý hảo hạng hết! Không bao giờ có chuyện đó!” “Tôi không nghĩ là không…” “Không!” Reiko quả quyết. “Chúng ta chạy thi từ Kokubunji đến Tachikawa không phải là để cá cược. Đó là một phần của công tác điều tra. Thủ tục cần có để kiểm tra bằng chứng ngoại phạm. Phải không thưa thanh tra?” .. Mời các bạn đón đọc Phá Án Ư? Cứ Để Sau Bữa Tối Tập 2 của tác giả Higashigawa Tokuya.
Xin Đừng Buông Tay - Michel Bussi
Kỳ nghỉ dưỡng ở chốn "thiên đường nhiệt đới" trên đảo Reunion của vợ chồng Martial bỗng biến thành ác mộng: người vợ đột nhiên mất tích trong phòng khách sạn, Martial trở thành kẻ tình nghi số một. Cách đó không xa, trên bãi biển Saint - Gilles, thi thể ông già người bản địa được phát hiện và trong tình trạng bị lũ cua rỉa nham nhở - trên ngực ông già cắm một con dao của... Martial. Mọi sự càng rắc rối khi kẻ tình nghi số một bỏ trốn, đem theo cô gái sáu tuổi. Khi lớp mặt nạ Martial vẫn đeo dần được lột bỏ, khi những bóng ma quá khứ trỗi dậy, khi những lời dối trá chồng chất lên nhau tưởng như bất tận, chính khi đó, sự thật mới được phơi bày. Bất ngờ tuyệt đối! "Một tác giả tinh quái dệt nên những tình tiết được đan cài hoàn hảo đến những chữ cuối cùng." (LE FIGARO) *** Saint Gilles les Bains, đảo Réunion Thứ Sáu Ngày 29 tháng Ba năm 2013 15h01 — Em lên phòng một lát. Liane không chờ lời đáp lại, nét mặt vui vẻ, rạng rỡ, cô chỉ mới thông báo như thế với con gái và chồng thì đã rời khỏi bể bơi luôn. Từ sau quầy bar, Gabin đưa mắt nhìn theo cô với vẻ kín đáo chuyên nghiệp. Tuần này, Liane là người phụ nữ đẹp nhất khách sạn Alamanda. Và trông xa thì... Tuy nhiên, cô không phải kiểu nữ du khách mà anh thường để mắt. Nhỏ nhắn, rất thanh mảnh, gần như không có ngực, nhưng ở cô có gì đó không-biết-nói-thế-nào vô cùng đặc biệt. Có lẽ là ở làn da vẫn còn trắng trẻo, với những đốm tàn nhang bắt đầu xuất hiện ở phần thắt lưng, ngay phía trên chiếc quần bơi màu xanh ngọc xen vàng. Cặp mông nhỏ nhắn đi xa dần, khẽ lúc lắc như một thứ quả còn xanh đu đưa trong gió. Đôi chân trần của cô dường như lướt đi trên cỏ, không làm gãy một cọng nào. Gabin vẫn dõi mắt nhìn theo cô cho đến tận sân trong, sau dãy ghế gập phủ vải trắng, nửa người khuất sau cây cọ khẳng khiu. Hình ảnh cuối cùng về cô mà anh nhìn thấy, hình ảnh mà anh sẽ nói với đại úy Purvi, là khi cô kín đáo cởi bỏ phần trên của bộ đồ bơi; hình ảnh gợi cảm mờ ảo của một tấm lưng trần, một bầu ngực trắng ngần, một nửa nhũ hoa, chỉ trong một thoáng khi cô với chiếc khăn rộng màu hoàng hôn quấn quanh người. 15h03 Ở quầy lễ tân, từ phía sau chiếc bàn bằng gỗ gụ, Naivo đáp lại nụ cười ướt át của Liane nhiệt tình hết sức. — Chào quý cô... ... Mời các bạn đón đọc Xin Đừng Buông Tay của tác giả Michel Bussi.
Phá Án Ư? Cứ Để Sau Bữa Tối Tập 1 - Higashigawa Tokuya
SÁT NHÂN TRONG NHÀ, VÔ VÀN NGHI PHẠM, SUY LUẬN THUẦN TÚY. Với sự tham dự của hai cảnh sát chuyên nghiệp, gia thế cao sang, học vấn huy hoàng, đầu óc hoành tráng, nhưng chưa phá nổi một vụ án nào... Và một thám tử nghiệp dư làm nghề quản gia, lái xe, vệ sĩ kiêm dọn bàn, chỉ dựa vào các tình tiết nghe kể mà đoán đâu trúng đó... Phá án ư? Cứ để sau bữa tối là một tiểu thuyết viết theo phong cách trinh thám cổ điển, chặt chẽ mà hài hước, bày ra đủ mọi dữ kiện trước mắt người đọc, thách thức họ đi điều tra cùng mình, cười vòa sự rối beng của họ và cuối cùng làm cho óc suy luận của những người ham khám phá được thư giãn nhất. Là tiểu thuyết bán chạy nhất Nhật Bản năm 2011, Phá án ư? Cứ để sau bữa tối còn đặc biệt có duyên với khán giả khi lần lượt được chuyển thể thành phim truyền hình và điện ảnh ăn khách trong hai năm sau đó. *** Trước một căn hộ chung cư. Sau khi Hosho Reiko nhấn chuông, cánh cửa được mở vừa đúng độ dài sợi dây xích, một gương mặt đàn ông ló ra. Đứng cạnh Reiko, thanh tra Kazamatsuri hăm hở lôi ra cuốn sổ tay. Ngay lập tức, mặt người đàn ông được ghé thăm – Tashiro Yuya – biến sắc. Có vẻ như cuộc viếng thăm này nằm ngoài dự liệu và chẳng vui vẻ gì với anh ta. Biết làm sao được, Reiko nghĩ. Mấy ai đoán được sẽ bị cảnh sát ghé thăm đâu. Số người hoan nghênh việc này còn ít hơn. “Có chuyện gì mà điều tra viên đến tìm tôi thế?” “Chuyện là,” Kazamatsuri trịnh trọng trình bày. “Chúng tôi muốn hỏi anh về cô gái tên là Yoshimoto Hitomi.” “Đợ… đợi đã… Sao điều tra viên lại hỏi tôi? Cô ấy đã làm gì à?” “Hỏi vậy hóa ra anh chưa biết chuyện?” Thanh tra Kazamatsuri quan sát phản ứng của đối phương trước khi công bố sự thật. “Tối qua, cô Yoshimoto Hitomi đã bị ai đó sát hại.” “Anh bảo sao!” Tashiro Yuya hốt hoảng tháo dây xích cửa, bước ra ngoài với đôi chân đã xỏ giày. “Tôi hiểu rồi. Chúng ta nên nói chuyện ở chỗ khác.” Tashiro Yuya không mời điều tra viên vào nhà, đã thế anh ta còn đóng sập cửa lại như muốn bảo, đừng hòng đặt chân vào nhà tôi, dù chỉ một bước. Nhưng ngay trước khi cánh cửa khép lại, Reiko đã kịp nhìn thấy. Giữa những đôi giày thể thao, giày da nằm lộn xộn chỗ thềm cửa, có một đôi giày cao gót xinh xắn màu trắng. Thảo nào anh ta không muốn mời mình vào nhà. Anh ta đã có người yêu mới. Trong đầu Reiko bỗng hiện lên hình ảnh nạn nhân bị sát hại hôm qua. Yoshimoto Hitomi không đi giày cao gót, cô đi bốt. Mời các bạn đón đọc Phá Án Ư? Cứ Để Sau Bữa Tối Tập 1 của tác giả Higashigawa Tokuya.
Nhân Hình Quán - Yukito Ayatsuji
Nhân Hình Quán là tác phẩm có màu sắc khác biệt nhất, cũng ngột ngạt nhất trong cả series Quán! Sau khi cha mất, Soichi trở về nhà tổ, tiếp quản tài sản thừa kế đồ sộ, đồng thời tiếp quản cả những hình nhân cha để lại trong ngôi nhà này. Tất cả đều mất một phần thân thể, hoặc mặt hoặc tứ chi. Điều đó không khỏi khiến những người thích trinh thám, liên hệ đến vụ án phanh thây trong Tokyo hoàng đạo án. Nhưng đặc biệt hơn, các hình nhân này đã đặt theo những vị trí cố định, xoay mặt theo những hướng cố định. Dù khó chịu về sự có mặt của chúng, Soichi cũng không dám di dời hoặc thay đổi, bởi di ngôn của người cha quá cố chính là: Phải giữa nguyên các hình nhân. Tuy không thể làm trái lời cha, nhưng không gì ngăn Soich khám phá bí mật ẩn sau các hình nhân đó. Trong lúc Soichi miệt mài với trò chơi suy luận của mình thì các án mạng liên hoàn theo nhau xảy ra ngay bên ngoài, gần chỗ anh dạo chơi, chỗ anh uống cà phê, thậm chí sát cạnh nhà. Cùng với sự hỗ trợ từ xa của người bạn giỏi suy luận là Shimada Kiyoshi, Soichi đã tìm ra mối liên hệ giữa Nhân Hình Quán với các “Quán” khác, cũng như phá giải được chân tướng của các án mạng gần và xa mình. Một loạt sự thật của quá khứ lẫn hiện tại bắt đầu được phanh phui, bí mật về chính bản thân Soichi cũng theo đó hé lộ… *** Thập Giác Quán (1987) là cuốn tiểu thuyết đầu tay thuộc thể loại trinh thám cổ điển của nhà văn Yukito Ayatsuji. Tác phẩm nằm trong series Quán: Thập Giác Quán – 1987; Thủy Xa Quán – 1988; Mê Lộ Quán – 1988; Hình Quán – 1989; Chung Biểu Quán – 1991; Hắc Miêu Quán – 1992; Hắc Ám Quán – 2004; Kinh Hoàng Quán – 2006  Kỳ Diện Quán – 2012. Thập Giác Quán được đánh giá là có cái kết khiến người đọc sững sờ nhất lịch sử tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản. Thập Giác Quán gồm 12 chương (không kể mở đầu và hồi kết), xoay quanh chuyến hành trình một tuần ghé thăm hoang đảo Tsunojima của bảy sinh viên thuộc Hội nghiên cứu tiểu thuyết trinh thám Đại học K. Mỗi nhân vật đều có cho mình một biệt hiệu riêng mượn từ tên các nhà văn trinh thám Âu-Mỹ mà họ ngưỡng mộ, theo thứ tự lần lượt là: Yamasaki Yoshifumi – Edgard Poe, Suzuki Tetsuro – John Dickson Carr, Matsuura Junya – Ellery Queen, Iwasaki Yoko – Agatha Christie, Oono Yumi – Emma Orczy,  Higashi Hajime – Gaston Leroux và Morisu Kyoichi – S.S Van Dine. *** Thư của Shimada Kiyoshi Gửi cậu Hiryu Soichi, … … Cách đây mấy hôm, tôi nhận được thư của bác gái, cho biết cậu đã bình phục và ra viện. Thật mừng vì không còn gì đáng ngại nữa. Tôi rất muốn đến tận nơi để chúc mừng cậu khỏi bệnh, nhưng do vướng bận nhiều việc nên không đi được. Thay vào đó, tôi đành viết bức thư này, mong cậu lượng thứ cho. Ai chẳng muốn tuổi xanh còn mãi, thế mà tính đến tháng Năm vừa rồi, tôi cũng đã 38 tuổi rồi. Quen biết cậu từ năm 22 tuổi, đến nay đã mười sáu năm trời! Đúng như người xưa thường nói, thời gian vụt trôi tựa bóng câu qua cửa sổ. Cho đến giờ, tôi vẫn chưa kết hôn, lại chẳng có việc làm ổn định. Chắc là sớm muộn gì tôi cũng phải kế thừa gia nghiệp, trông nom ngôi chùa của gia đình, nhưng giờ cha tôi còn khỏe mạnh minh mẫn, chưa có ý định lui về nghỉ ngơi. Tôi mà phàn nàn thêm về công việc thì thể nào cũng bị trời phạt mất. Không làm gì thì lại nay đây mai đó, dính vào những sự vụ không cần thiết, cuối cùng bị người ta xì xào này nọ. Chủ yếu là tại tôi bản tính tò mò, đến giờ vẫn chưa sửa được. Mà thôi, dẫu sao tôi tin rằng, khi nhiều tuổi hơn, chắc sẽ dần dần kiềm chế được phần nào. Tháng Tư năm nay, tôi lại tình cờ vướng vào một vụ hết sức bất ngờ. Đó là án mạng xảy ra trong một tòa nhà có tên Mê Lộ Quán, nằm ở rìa thôn T, trên bán đảo Tango. Vụ việc này được giới truyền thông đưa tin rầm rộ, có lẽ cậu cũng biết rồi. Điều bất hạnh là hai ba năm nay, mấy nơi tôi viếng thăm đều xảy ra những ca tương tự. Cứ như thể tôi được Thần Chết chiếu cố… À, không phải. Tôi cho rằng không phải Thần Chết chiếu cố tôi, mà chiếu cố đến mấy tòa ‘Quán’, tất cả đều là tác phẩm của cùng một vị kiến trúc sư. Chắc cậu còn nhớ câu chuyện tôi kể vào mùa thu năm ngoái, khi đến bệnh viện thăm cậu chứ? Chính là câu chuyện về ông kiến trúc sư lập dị Nakamura Seiji, về những tòa nhà kỳ quái mà ông ta xây dựng ở rất nhiều nơi trên đất nước, cùng những vụ án gần liền với chúng. Thời điểm thăm cậu là ngay sau vụ Thủy Xa Quán ở Okayama nên tâm trạng tôi có phần phấn khích, chẳng để ý mình đang ngồi trong viện nữa, cứ huyên thuyên suốt. Cũng bởi cậu đang dưỡng bệnh, bị cấm đọc sách nên không khỏi buồn tẻ, cậu lại quen Fujinuma Issei và Fujinuma Kiichi con trai ông ấy, nên tự nhiên tôi mới nói nhiều như vậy. Bấy giờ, xem chừng cậu cũng khá hứng thú với ông Nakamura Seịji và những ‘tác phẩm’ đó. Cùng là người làm nghệ thuật, quả nhiên rất dễ đồng cảm, nhỉ? Mà nhân tiện, cậu bắt đầu vẽ tranh lại rồi phải không? Mong cậu hãy quên đi những điều không vui và tiếp tục sáng tác. Từ hồi còn đi học, tôi đã rất thích tranh cậu vẽ. Dù không am hiểu hội họa nhưng tôi vẫn nhận ra sự hấp dẫn đặc biệt của chúng. Chúng có sức hút kỳ lạ chẳng khác gì bức Muôn vàn ảo ảnh của Fujinuma Issei mà tôi từng được chiêm ngưỡng ở Thủy Xa Quán. Thư trót viết lan man dài dòng, mong cậu thông cảm. Tôi định thu xếp để đến thăm cậu một ngày gần đây. Nếu cậu cần gì, cứ cho tôi biết, đừng ngại. Tôi rất vui nếu giúp được cậu. Xin tạm dừng bút ở đây. Cho tôi gửi lời hỏi thăm bác gái nhé! Trân trọng. Thứ Ba, ngày 30 tháng Sáu năm 1987 Shimada Kiyoshi Mời các bạn đón đọc Nhân Hình Quán của tác giả Yukito Ayatsuji.