Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Viễn Cổ Y Điện

Thể loại: Xuyên không tiền sử, sủng, điền viên…. Nhân vật chính: Mộc Thanh, Ly Mang ……   Mộc Thanh bị sét đánh đến tiền sử vạn năm trước. Bắt đầu thời gian chung sống với người tiền sử. Bọn họ kiên trì vì họ đơn thuần, bọn họ nguyên thủy nhưng tràn đầy tình cảm. Bọn họ hết sức cơ trí, đang chờ đợi khai phá. *** Mộc Thanh 25 tuổi, đang làm hướng dẫn viên du lịch cho một công ty du lịch. Ngày hôm nay cũng giống như những ngày bình thường khác. Cô và một người đồng nghiệp mang một đoàn du khách đến chỗ tham quan trong rừng rậm nguyên thủy nào đó. Chưa tới mấy năm, mà phần ven rừng đã bị khai phá làm đường đi để phục vụ du lịch. Khi đặt mình vào trong rừng, dưới chân giẫm phải lá rụng trên thềm rêu xanh mềm mại, mũi ngửi thấy hương thơm ẩm ướt trong không khí, tai nghe tiếng lá thông reo và tiếng chim hót, gió núi rừng hoang vu quất trên người, trong mắt nhìn thấy cây rừng xanh tốt, quần tụ giống như đi vào một thế giới khác, có mấy người hô to tình nguyện xây một cái nhà gỗ để ở lâu dài, không bao giờ quay trở về đô thị toàn thép, xi măng kia nữa. Sau khi Mộc Thanh nghe thấy thì khẽ cười. Đối với tình huống này cô đã sớm tập thành thói quen rồi. So với mấy vị kia, trên thực tế nếu như có thể lựa chọn, cô tình nguyện bây giờ mình đang ngồi trên ghế ở quảng trường trong thành thị, nhàn nhã nhìn xem mấy con bồ câu đứng ở giữa mái vòm thủy tinh trong sân rộng lớn kêu to. Mộc Thanh mệt mỏi cả ngày, buổi tối trở lại lữ quán ở ven rừng rậm, dường như thân thể muốn rã ra. Đi tắm rửa, làm khô tóc xong vừa nằm xuống chưa được một lát, thì đã thấy có người ngoài cửa đang gõ. Trong đoàn có một bà già mang tới một thằng cháu trai, đứa trẻ đó lén chuồn đi, đến bây giờ còn chưa thấy trở về. Bà già lo lắng đến độ nước mắt lưng tròng. Mộc Thanh lập tức gọi điện thoại báo cho biên phòng tuần tra ở phụ cận rừng rậm. Dùng tất cả vốn liếng để an ủi bà già, nói nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. “Không phải là cháu trai của cô nên cô không lo lắng.” Một câu của bà già kia làm cô nghẹn không thở nổi. Cô cảm thấy mình cũng nên đi ra ngoài tìm, không có biện pháp nên đành phải đi mặc quần jean, đeo balo của mình rồi cùng đi, đồng thời cô an ủi những đoàn viên khác, nói trời tối không nhìn rõ đường, thì đừng tùy ý đi ra ngoài, miễn cho lạc đường càng tăng thêm phiền toái. Trong ba lô của cô ngoại trừ túi tiền, điện thoại, chỉ có đèn pin bằng năng lượng mặt trời, còi cứu mạng, một con dao quân đội của Thụy Sĩ, tuy thân thể hơi nhỏ, nhưng thị lực là 10/10. Những đồ vật này cô luôn để trong balo, có khả năng chỉ dùng đến đèn pin nhưng theo thói quen cô vẫn mang tất cả đi. Mộc Thanh quanh năm dẫn đội nên hết sức quen thuộc đường đi. Cùng với bà già tìm một hồi thì đụng phải đội viên tuần tra, đằng sau dắt theo một đứa trẻ, đúng là cháu trai của bà già kia, nói là nghịnh ngợm chính mình vụng trộm chạy đi chơi. Thấy bà già cứ ôm cháu trai yêu quý mà gọi, Mộc Thanh cũng thở dài. Đang muốn đi về thì thấy mấy tia sét xẹt qua chân trời, vòng quanh rừng rậm, lập tức tiếng sấm rầm rầm nặng nề vang lên. Vốn là mùa hè thường xuyên có cơn dông, huống chi nơi này là khu vực rừng rậm. Mộc Thanh thấy đám người bà già đã đi về phía trước, mà chính mình cũng muốn chạy về lữ quán, tự dưng có một tia chớp chói mắt như u linh chụp xuống đỉnh đầu, đợi khi Mộc Thanh nghe được thanh âm quỷ dị thê lương y hệt như không khí bị xé rách thì đã muộn. Tia chớp nện xuống mặt đất, biến mất ngay sau đó. Nghe thấy tiếng sấm thì đội viên tuần tra và bà già đồng thời ngây ra như phỗng. Mộc Thanh biến mất rồi, Giống như giọt nước bốc hơi theo tia chớp kia. Mộc Thanh khôi phục lại ý thức. Cô bị tia chớp đánh trúng và hiện tại đã tỉnh. Cô mạnh mẽ mở mắt ra, lần đầu tiên nhìn thấy không phải là cái đèn tuýt trên trần nhà của phòng bệnh trong bệnh viện mà là bầu trời. Bầu trời màu xanh lam ở trên cao. Màu lam quỷ dị, màu xanh da trời không mang theo một tia tạp chất. Lại vô cùng cao, dường như cao đến mức tận cùng của vũ trụ. Hơn nữa , cô đang là ếch xanh ngồi dưới đáy giếng. Mộc Thanh chậm rãi ngồi dậy, nhìn xuống tình cảnh vây khốn chính mình, đường kính của đáy giếng dài không đến hai mét, xem bộ dạng tường đất thì càng giống như người móc ra làm bẫy dùng để bắt thú, miệng giếng lấp đầy bụi cỏ dại. Coi như cô may mắn, thợ săn không có cắm cọc sắt nhọn ở dưới đáy giếng, nếu không hiện tại cô sẽ không ngồi thư thái như vậy. Cô cúi đầu kiểm tra chính mình, ngoại trừ áo sơ mi và quần có mấy lỗ rách bị đốt cháy , đúng là trên người lông tóc không có hao tổn gì, ngay cả lông mi cũng không mất một sợi. Đúng là kỳ lạ. Cô bị sét đánh, hiện tại lông tóc vô thương mà ở trong đáy giếng tỉnh lại. Mộc Thanh không có sức dựa vào vách giếng, động đến balo ở sau lưng thì mới nhớ vội càng gỡ balo ra. Balo làm từ vải bạt rất bền, nhưng mặt ngoài lại có dấu vết cháy xém. Mộc Thanh móc điện thoại ra. Điện thoại vẫn hoàn hảo như cũ, có điện nhưng không có tín hiệu. Mộc Thanh chưa từ bỏ ý định, đóng mở mấy lần, vẫn không có sóng. Cô ném di động đi, lấy còi cứu mạng, đưa vào môi, nhẹ nhàng thổi, tiếng còi bén nhọn liền truyền ra ngoài. Còi cứu mạng chỉ là cái huýt sáo quân dụng, nhưng lại là đồ tốt. Người bình thường nếu có ý định dùng tiếng kêu khiến cho nhân viên cứu viện chú ý đến thì tối đa mười lăm phút sau sẽ khàn cả giọng. Nhưng một cái còi nhựa nho nhỏ này chỉ cần một hơi có thể thổi ra âm thanh so với tiếng người còn truyền đi xa hơn. Mộc Thanh lấy mật mã SOS của tiếng còi. Cô thổi thật lâu nhưng không nghe thấy bên ngoài có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả tiếng gió cũng không có. Mộc Thanh miệng đắng lưỡi khô, cô bắt đầu hối hận tại sao không nhét bình nước vào trong balo. Cô tựa vào thành giếng, còi huýt dần dần trở nên lúc có lúc không. Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến mức quỷ dị. Mộc Thanh vừa rồi nhìn xuống đồng hồ trên điện thoại di động, đang làm mười hai giờ trưa. Cô nhớ không nhầm hiện tại đã ba giờ trôi qua. Cô huýt còi yếu dần, cuối cùng thì im lặng. Từ bầu trời ban ngày màu xanh lam biến thành màu xám của buổi tối, đồng hồ trên điện thoại di động của cô đã hiện 6h tối rồi. Điện thoại di động không có điện, tự động tắt nguồn. Bụng của Mộc Thanh rất đói, cái này còn có thể chịu được, không thể… chịu được nhất chính là khát nước. Cô thật cảm thấy mình khát muốn chết rồi, khổ sở muốn nghĩ cầm dao găm Thụy Sĩ cắt tay mình. Uống máu của mình, không biết có thể đỡ khát hay không. Rốt cục cô vẫn phải bỏ qua, không hạ thủ tàn nhẫn được. Mộc Thanh nắm cái còi kia, nhét vào trong miệng, hai mắt nhắm nghiền, dùng hết toàn bộ khí lực, lần nữa liều mạng thổi lên. Khi cô cảm giác cái tai của mình sắp bị đâm thủng bởi âm thanh bén nhọn này, thì đột nhiên từ miệng giếng bay xuống cái đồ gì đó, va phải đầu của cô, phốc một tiếng mà rơi xuống đất. Là khối bùn. Mộc Thanh chợt ngẩng đầu, thấy phía trên miệng giếng, lại là khuôn mặt của một người đàn ông đang thò vào nhìn. Người đàn ông này có mái tóc rất dài, thắt lại chung một chỗ rủ xuống miệng giếng, trên mặt có chòm râu rất dầy, căn bản không thấy rõ bộ dáng, chỉ còn lại có một đôi mắt nhìn Mộc Thanh , nháy mắt cũng không nháy mắt. Mộc Thanh cảm thấy đàn ông này hết sức xấu, chẳng những xấu, hơn nữa còn rất quái dị. Nhưng mà giờ phút này, người vừa xấu vừa quái dị ở trong mắt cô cũng giống như vị thần từ trên trời giáng xuống . Cô không biết lấy sức ở đâu, nhảy lên một chút ngửa đầu quơ tay, hưng phấn hét lớn: “Cứu tôi, mau cứu tôi đi ra ngoài!” Đàn ông kia sửng sốt, trong miệng không biết phát ra cái âm thanh gì, thoáng cái liền biến mất. Mộc Thanh ngây dại, lấy mảnh bùn vừa rồi của người nọ bỏ lại, dùng sức ném đi ra ngoài, cao giọng nói: “Nè, anh đừng đi, anh mau trở lại!” Một hồi lâu không có động tĩnh. Trong tuyệt vọng đột nhiên dần hiện ra hi vọng, nhưng hi vọng này rồi lại trong nháy mắt tan biến, đả kích như vậy càng tàn khốc hơn. Mộc Thanh yếu ớt ngã ở đáy giếng, trong lòng đã đem gã đàn ông xấu xí lôi thôi kia nguyền rủa một vạn lần. Trong lúc cô hoàn toàn tuyệt vọng, thì đột nhiên từ trên miệng giếng thõng xuống một sợi thừng. Nghiêm khắc mà nói, cũng không phải là dây thừng ni lông chuyên dùng cho leo núi mà bình thường Mộc Thanh hay nhìn thấy, thậm chí không phải là sợi dây. Đó là dây thừng dùng vỏ cây xoắn lên, xem dấu vết trên vỏ cây, giống như là mới cắt đi rồi xoắn tạm thời. Cái đầu của người đàn ông mới vừa rồi lại thò vào dò xét, há mồm nói mấy câu với cô. Hẳn là hắn ta đang nói chuyện với cô. Nhưng mà Mộc Thanh căn bản nghe không hiểu, không phải là tiếng Trung, không phải là tiếng Anh , cái gì cũng không phải là, hoàn toàn một chuỗi ký hiệu xa lạ . Mộc Thanh bất chấp tất cả, nhanh chóng lấy balo của mình, đeo lên trên vai, hai tay nắm chặt lấy dây thừng. Vốn đang có chút bận tâm người đàn ông kia có đầy đủ sức lực để kéo mình lên hay không , nhưng mà dường như chỉ một chớp mắt, cô đã ra khỏi miệng giếng, thoáng một phát ngã ở trên mặt đất. Mộc Thanh ngồi dậy, ngẩng đầu vội vàng nói cám ơn với đàn ông kia, chỉ là lời nói còn không có ra khỏi miệng, thì bị sợ đến ngây người. Dùng sợ đến ngây người để hình dung một chút cũng không có khoa trương. Giờ phút này người đàn ông đang đứng ở trước mặt cô , tạm thời xưng là đàn ông đi, vì đầu rất lớn, cao đến nỗi cô phải ngước nhìn lên, toàn thân xích – lõa, lộ ra da thịt màu rám nắng vô cùng rắn chắc, bộ ngực và bụng dưới giăng đầy bộ lông màu đen rất đậm, ở hạ thể có che bằng khối da thú. Những thứ này vẫn còn tốt, cũng không đến mức làm cô kinh ngạc đến ngây người. Chân chính hù sợ cô là tay của hắn, bàn tay vô cùng thô dày, móng tay nhọn hoắc trên năm ngón tay dày sắc bén như cái móc sắt, phía trên còn sót lại một chút vỏ cây . Mới vừa rồi cái dây thừng vỏ cây kia, chính là người đàn ông này dùng móng tay tướt từ trên cây xuống sao . Ánh mắt Mộc Thanh theo dõi hắn, một hồi lâu cũng không thu ánh mắt trở về. Đây là địa phương nào, tại sao sẽ xuất hiện một người quái dị như thế? Người đàn ông kia khẽ cúi người xuống, vươn cái tay giống hệt như quạt hương bồ ra, dễ dàng vác cô lên đầu vai của mình rồi cực kỳ nhanh chóng chạy về phía trước. Bụng Mộc Thanh bị bả vai cứng rắn của hắn chạm đến cơ hồ muốn nôn mửa, khó chịu nhắm hai mắt lại, bên tai đều là tiếng gió vù vù, khi hắn rốt cục nặng nề đặt cô xuống mặt đất , thì sắc trời đã hoàn toàn đen lại. Mộc Thanh nhìn xuống bốn phía, thấy mình đã bị người đàn ông kia dẫn tới trong rừng rậm, ngồi ở trên lá rụng và cành cây mục phủ kín mặt đất. Trăng là trăng rằm, ánh sáng xuyên thấu qua bóng cây chiếu xuống, hoàn toàn có thể nhìn thấy mọi vật. Bên cạnh khắp nơi đều là cây không biết tên, trong đó một cây lớn cần năm sáu người trưởng thành hợp lực mới có thể ôm hết, một đoạn chạc cây phân nhánh, dựng lên một cái chóp nhìn như dùng vỏ cây và đầu gỗ xây dựng qua loa tạo lên nhà gỗ đơn sơ. Người đàn ông kia bỏ lại Mộc Thanh, rồi tự mình rời đi. Hai tay Mộc Thanh chống đất, từ từ bò dậy trên mặt đất, nhìn bốn phía một vòng. Mặc dù người đàn ông kia bắt cóc cô tới đây, nhưng trước mắt tạm thời, không có ý muốn tổn thương cô. Nên thừa dịp cơ hội này chạy trốn sao? Mộc Thanh đang có chút ít do dự, thì nhìn thấy người đàn ông kia đã từ phía sau đại thụ vòng trở lại, trên tay ôm một đống củi cùng mấy lá cây to để gói đồ. Sau khi để xuống, thì dùng tay đào lỗ trên mặt đất, bỏ mấy cái đồ được gói trong lá cây to vào trong lỗ, đắp lên một tầng đất thật mỏng, sau đó xếp củi đã mang từ trước đó thành hình chữ thập. Tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, thò tay vào trong hốc cây của cây cổ thụ phía sau móc ra một đồ vật làm bằng cỏ khô, chồng cái đám củi hình chữ thập vào chính giữa lỗ, dùng hai khối đá lửa ở trong tay đánh vào nhau, tia lửa văng khắp nơi, đụng phải vài chục cái, đống cỏ khô kia liền kêu một tiếng rồi cháy lên. Người đàn ông cúi đầu xuống, cẩn thận thổi lửa, rất nhanh đống lửa liền hừng hực thiêu đốt . Đốt ước chừng mười phút đồng hồ , liền thấy hắn dùng cành cây đem đống lửa dời qua một bên, hất ra khỏi lỗ. Chờ hơi nguội chút ít, liền đem mấy bao nướng này đưa đến trước mặt Mộc Thanh. Mộc Thanh nghe thấy được một mùi thịt khét lẹt. Căn bản cô không có khẩu vị. Trước mặt mấy cái bao đồ bày ra, một khối lớn đen thui, phía trên còn lưu lại một tầng của bộ lông bị nướng cháy , một đống nhìn giống như là con giun sâu lông. Mộc Thanh chỉ muốn uống nước. Cô ngẩng đầu, thấy đàn ông kia đang gắt gao nhìn mình chằm chằm. Mộc Thanh khua lên dũng khí, làm động tác uống nước . Đàn ông sững sờ một lát, rất nhanh liền đứng dậy, chờ hắn trở lại, trên tay có thêm mấy đồ tròn trịa. Giống như là cây dừa, nhưng có thể khẳng định không phải là cây dừa. Người đàn ông dùng sức một cái, vật kia liền nứt ra khe hở, sau đó đưa tới trước mặt cô. Mộc Thanh vội vàng nhận lấy, từng ngụm từng ngụm mút lấy nước chảy từ trong khe hở , hơi có chút ngây ngô, nhưng không sao. Cô quá khát, một hơi hút ba bốn trái, lúc này mới thở ra thật dài. Người đàn ông chỉa về mấy bao đồ phía trước mặt cô, ý bảo cô ăn. Mộc Thanh bất chấp bị bỏng tay, cầm khối thịt nướng nhỏ, bỏ vào trong miệng từ từ ăn lên, mặc dù cô căn bản không muốn ăn. Cũng may, so với mới vừa rồi cảm giác khát nước muốn chết, hiện tại thứ gì cô đều có thể nuốt xuống. Người đàn ông giống như là hài lòng, lúc này mới tự mình quơ lấy khối thịt lớn còn lại ở trước mặt, rất nhanh liền ăn sạch, rồi cầm lấy một đống côn trùng nướng chín, đưa đến bên miệng cô. Mộc Thanh vội vàng lắc đầu, chỉ chỉ mình bụng, tỏ vẻ ăn no. Đàn ông nhìn cô một cái, cũng không còn miễn cưỡng, tự mình hơi ngửa đầu, đem mấy cái đống đồ kia đều nhai nuốt xuống. Đứng dậy đi tắt lửa. Mộc Thanh có chút lo sợ , không biết kế tiếp hắn muốn làm cái gì. Nhưng rất nhanh cô cũng biết. Người đàn ông liền vứt cô lên lưng của mình, tứ chi bám lên cây cổ thụ, rất nhanh bò tới nhà gỗ. Mộc Thanh lần nữa bị đặt trong một cái ổ dùng cỏ khô và lá cây trải lên trên mặt đất. Trong nhà gỗ rất tối, phải chốc lát, Mộc Thanh mới nhìn thấy hình dáng của người đàn ông này . Dường như hắn đối với cô có chút ngạc nhiên, quỳ gối trước mặt cô chăm chú nhìn một lúc lâu. Mộc Thanh ngừng thở, không nhúc nhích. Hắn rốt cục không hề nhìn nữa, chỉ dùng sợi dây trói chặt tay chân cô lại, còn mình nằm chết dí bên cạch cô. Tiếng ngáy rất nhanh vang lên. Mộc Thanh rốt cục thở phào một cái thật dài, chỉ thấy phía sau lưng có chút toát mồ hôi. Mời các bạn đón đọc Viễn Cổ Y Điện của tác giả Thanh Ca Nhất Phiến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vãng Hương Nguyệt - Hắc Nhan
Vãng Hương Nguyệt           Thông Tin       Tác giả : Hắc Nhan Thể loại : cổ đại, ngược ái, HE, ngôn tình, tiểuthuyết, văn học phương đông. Số chương : 10 + 4 PN Convert : Daisy (ttv) Nguồn: kubylscorpio.wordpress.com Đăng: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com     Giới Thiệu     Kỹ nữ, thời gian trôi qua, chờ đợi phía trước là thê lương lúc tuổi già.   Nàng biết, nhưng ngoại trừ dùng hết sức lực để sống, nàng không còn sức lực chống cự tất cả những thứ vận mệnh gia tăng trên người. Hắn, là vương gia cao cao tại thượng, một người tồn tại như thần. Lại bởi vì yêu phải một người nam nhân yếu đuối ích kỷ thiếu chút nữa bị hủy hoại. Nàng coi hắn là ánh trăng trên bầu trời, chỉ cần có thể xa xa nhìn ngắm, đó là một loại hạnh phúc. Hắn lại coi nàng như bùn dính trên thân, như cái gai trong lòng, không trừ không thể ngủ yên. Sau khi trừ đi, hắn mới biết được, không phải nàng không rời được hắn, là hắn không rời được nàng. Lời tác giả:   Kỹ nữ, xưa nay luôn bị thế nhân khinh thường. Không phải hoa khôi tài nữ, tất cả đều là những người giãy dụa sinh tồn trong gian khổ. Kỳ thật chuyện xưa này viết ra có vẻ cố hết sức, dù sao nam chủ vô luận dung mạo, địa vị cùng tâm tính, nữ chủ thật sự kém quá xa. Muốn đem hai người gom lại cùng nhau, ngay cả chính tôi đều có chướng ngại tâm lý. Nhưng câu chuyện này tôi quả thật rất muốn viết, huống chi, trên cõi đời này, có chuyện gì không thể xảy ra?   Lời người edit :   Mình đọc một mạch hết câu chuyện này, nam chủ nữ chủ đều không hoàn hảo nhưng đã để lại trong mình cảm xúc rất sâu đậm, chỉ có một từ “cảm động” thôi.   Tiết tử:   Mưa xối ẩm ướt hoa đào, trong rừng sương mù tầng tầng lớp lớp. Mấy gian nhà tranh đơn sơ lẳng lặng nằm trong rừng đào, giống như một người ẩn sĩ, trong tịch liêu lộ ra vài phần thản nhiên. “Ngươi… thực phải đi về?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngữ khí ôn nhu, mang theo thản nhiên u buồn, bay ra theo động tác mở cửa sổ gỗ. Bóng người chớp lên, một nam tử áo xanh đi vào phía trước cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm lọt vào sâu trong rừng đào. Mắt dài mi đậm, nam nhân như ánh trăng thanh nhuận động lòng người, chu sa chí giữa mi tâm diễm đỏ như lửa, nhưng không xinh đẹp, chỉ vì dung nhan tinh thuần ôn nhã tô thêm một tia mị sắc. “Ngươi biết, ta không thể không đi.” Giọng nam trầm thấp hùng hậu ở phòng trong vang lên, có nồng đậm bất đắc dĩ. Khóe môi nam tử áo xanh hơi cười, ánh mắt sâu thẳm yên lặng nổi lên một chút chua sót.”Một khi đã như vậy, lúc trước cần gì đến trêu chọc ta?” “Nhạn Bắc…” Trong tiếng thở dài tang thương mỏi mệt, một nam nhân áo đen đến bên cửa sổ, từ phía sau gắt gao ôm lấy nam tử áo xanh, gương mặt tuấn mỹ cương nghị tựa như điêu khắc, bất lực cúi đầu vào gáy người trước mặt.”Ngươi phải nhớ, cho dù như thế nào, trừ ngươi ra, ta sẽ không đem người khác để vào trong mắt, bỏ vào trong lòng.” Thờ ờ với cái ôm cùng lời lẽ của người phía sau, nam tử áo xanh lạnh lùng cười, “Có từng nhớ rõ, ngươi cũng nói qua, cả đời này, trừ bỏ ta, ai ngươi cũng không cần?” Nam nhân áo đen cứng đờ, ngẩng đầu, cảm xúc thống khổ cùng mâu thuẫn đan xen trên mặt, nhưng lớn nhất vẫn là kiên nghị. “Thực xin lỗi, Nhạn Bắc, thực xin lỗi…” Dường như biết chính mình sắp mất đi một thứ rất quan trọng, hắn lại bất lực, vì thế chỉ có thể bối rối hôn người trong lòng, mặt, gáy, môi… Khát vọng lưu lại chút gì đó, “… Ta không có cách nào trơ mắt nhìn nương ta buồn bực mà chết, không có cách nào…” Cho nên chỉ có thể lựa chọn hy sinh người hắn yêu nhất, hy sinh tình cảm giữa bọn họ. Đờ đẫn chịu đựng ý đồ khơi mào thân thể của nam nhân, nam tử áo xanh mặt không chút thay đổi nhìn hoa đào ướt sũng ngoài cửa sổ, từng màn nhớ lại theo trước mắt chảy qua… Có lẽ bởi vì trí nhớ quá mức tốt đẹp, cho nên càng thêm phụ trợ thống khổ hiện tại của hắn. “Đủ rồi! Yến Tử Kỷ.” Trên mặt hắn ngưng tụ băng sương, một phen đẩy ra nam nhân phía sau, nhanh chóng di chuyển đến nơi đối phương đụng chạm không tới. Nghĩ đến khối thân thể này từng ôm chính mình rất nhanh sẽ đi ôm một nữ nhân, hơn nữa cả đời nhất thế, hắn liền cảm thấy trong lòng bốc lên oán giận khó có thể bình ổn. “Nhạn Bắc…” Yến Tử Kỷ vươn tay, lại phát hiện không bắt được người trước mắt. Phượng Nhạn Bắc cười lạnh.”Yến Tử Kỷ, ngươi cho Phượng Nhạn Bắc ta là một đồ đĩ bảo đến thì đến, bảo đi thì đi sao?” Hai chữ “đồ đĩ” dường như thoát ra từ trong kẽ răng. Nói xong, hắn bỗng nhiên xoay người mở ra cửa gỗ bước đi, không để ý tới Yến Tử Kỷ kêu gọi. Đờ đẫn nhìn bóng dáng thon dài tuấn bạt biến mất sâu trong rừng hoa đào ướt đẫm, thật lâu… Yến Tử Kỷ vô lực buông tay xuống. Ngoài cửa sổ, mưa phùn bay tán loạn, thỉnh thoảng làm rụng mấy cánh hoa đào phấn hồng. Ai ngờ, mùa xuân vừa tới, mà tình cũng đã tan…       Tác giả: Bút danh: Hắc Nhan Sinh nhật: Bí nấu với mật, tạm thời vẫn muốn giữ kín. Chòm sao: Xử nữ Nhóm máu: B Chỗ ở hiện tại: Quý Dương, Trung Quốc. Cá tính: Có người bạn nói rằng: “Chỉ có cậu đi thích ứng với xã hội, mà không để cho xã hội thích ứng với cậu”. Tính quái gở: Có người nói đó là tự phong bế mình lại. Tự phong bế mình á? Đương nhiên không phải rồi, là lười đó. Câu cửa miệng: Tôi lười… Tác giả thích nhất: Hoàng Dịch Nghệ sĩ thích nhất: Lý Vũ Xuân Thể loại tiểu thuyết thích nhất: Ngược luyến, nhưng kết thúc nhất định phải là kết thúc có hậu. Các tác phẩm của Hắc Nhân: - Diệp Thanh Hồng -  Diệm Nương - Mộng hoa xuân - Nhật ký gái gọi - Vãng Hương Nguyệt
Bị Độc Thân - Triệu Cách Vũ
Bị Độc Thân Thông Tin   Tác giả:   Triệu Cách Vũ Thể loại:   Ngôntình, tiểu thuyết, hiện đại,   văn học phương đông Dịch giả:   Phan Lưu Ly Công ty phát hành:   Sách Việt Nhà xuất bản:   NXB Văn Học Ngày xuất bản:   15-04-2012 Kích thước:   14.5 x 20.5 cm Số trang:   464 Giá bìa:   98.000 VNĐ Nguồn: diendanlequydon.com Đăng: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com   Giới Thiệu     Không phải tất cả mọi thiếu nữ đều có ảo tưởng cổ tích của riêng mình sao? Chẳng phải mỗi cô gái đều có ước mơ về một tòa lâu đài của riêng mình ư? Nàng tiên cá, cô bé Lọ Lem, công chúa Bạch Tuyết cùng các chàng hoàng tử chẳng phải đều là khát vọng cháy bỏng, tuyệt đẹp nhất của chúng ta khi còn niên thiếu sao? Khi còn nhỏ, chúng ta luôn cho rằng tình yêu rất tuyệt diệu và đều tưởng tượng rằng, mình là một nàng công chúa, và rồi một ngày, một chàng hoàng tử nào đó sẽ cưỡi trên lưng chú bạch mã, đi tới cung điện để cầu hôn mình. Lúc ấu thơ, chúng ta luôn nghĩ rằng tình yêu là một lẽ tự nhiên, và trên thế giới này nhất định sẽ có một chàng hoàng tử chỉ thuộc về riêng mình và đang chờ đợi mình. Chàng hoàng tử ấy chắc chắn phải rất đẹp trai, giàu có và chung tình! Hồi ngây thơ, bé dại, ta thường ngưỡng mộ những đôi giày cao gót, son môi, nước hoa cũng như các loại túi xách đắt tiền của chị và mẹ. Chúng ta hay lén lút xỏ chân vào đôi giày to hơn cỡ chân mình đến vài chục số rồi đi đi lại lại trong nhà. Cũng có khi chúng ta xịt trộm một chút nước có mùi thơm quyến rũ và mộng mơ lên người vì muốn sớm được tận hưởng cảm giác khi đã trưởng thành. Lúc ấy, chúng ta tin chắc rằng, những đồ vật thuộc về một người phụ nữ quý phái giàu có, sau khi trưởng thành, chúng ta kiểu gì cũng sẽ sở hữu được. Và rồi chúng ta trưởng thành. Chúng ta nỗ lực học tập, ra sức làm việc, sau đó, thực sự có được những món đồ xa xỉ, đắt tiền mà mình hằng khát khao thuở nhỏ như nước hoa, giày thủy tinh, túi xách hàng hiệu... và rồi chúng ta trở thành người phụ nữ chạy theo vật chất không hơn không kém! Người ta vẫn nói "thiếu nữ hoài xuân"! Tòa lâu đài trong trái tim được chúng ta mở tung cửa lớn để chờ đợi chàng hoàng tử mà số phận đã định cho mình bước chân vào. Ai trong chúng ta cũng mong muốn được trải qua một mối tình oanh oanh liệt liệt, thiên trường địa cửu! Nhưng đến khi thực sự tìm được chàng hoàng tử để yêu đương, hẹn hò, chúng ta lại phát hiện xung quanh hoàng tử đầy ắp những chú ếch, thế là dần dần chúng ta đánh mất chính mình. Lúc đó trái tim dần dần cũng không thuộc về bản thân nữa. *** Quá trình đàn ông yêu phụ nữ như sau; Yêu - sợ - thấy phiền phức – rời xa. Còn quá trình phụ nữ yêu đàn ông là: Không bận tâm - thích - yêu - chân tình khó dứt. Thời điểm người đàn ông rất yêu người phụ nữ, có khả năng lúc đó người phụ nữ còn chưa phải lòng anh ta. Nhưng lúc người phụ nữ dần dần thích rồi chuyển thành yêu ngườí đàn ông thì cũng là lúc người đàn ông chán người phụ nữ và chuẩn bị chạy mất. Tình yêu của người đàn ông là quá trình biến một con thiên nga lộng lẫy dần dần thành một con cóc ghẻ xấu xí. Tình yêu của ngưòỉ phụ nữ là quá trình biến một chú ếch xấu xí thành hoàng tử điển trai. Khi ở cùng một người đàn ông, bạn chính là tất cả của anh ta, khi rời xa người đàn ông, bạn chẳng là cái gì hết. Khi ở củng người phụ nữ, bạn chính là tất cả của cô ấy, khi rờí xa người phụ nữ đó, bạn vẫn là toàn bộ của cô ấy. Tình yêu của đàn ông có thể đo lường bằng danh lợi và địa vị, còn tình yêu của người phụ nữ là đánh đổi bằng danh dự và mạng sống. Đàn ông tự hào khi có được người phụ nữ tốt, phụ nữ tự hào khi họ giữ được người đàn ông tốt. BỊ ĐỘC THÂN - "Chúng ta vẫn cứ nên yêu sau khi đã trưởng thành" –
Chú Thiền Ký - Hiên Viên Huyền
CHÚ THIỀN KÝ         Thông Tin   Tác giả : Hiên Viên Huyền Thể loại : Cổ đại, Ngược ái, 18+, Ngôn tình, Tiểu thuyết, HE, Văn học phương đông, Edit : Tiểu Yết Số chương : 20 chương  eBook: kubylscorpio.wordpress.com Nguồn convert : hotconvert.com Đăng : Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com   Giới Thiệu       “Buông, ta muốn về nhà… Về nhà… Ngươi buông, thả ta ra … “       “Đau …. “       “Ca … chị dâu … ô ô … “       “Đau quá … “       Trong căn phòng hôn ám và yên tĩnh, nàng co rúm lại thành một đoàn trong chăn, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại, hai cánh tay loạn vung lên, trên trán dày đặc mồ hôi. Mồ hôi của nàng cứ lau đi lại chảy, lau lại chảy. Có người khẽ thở dài, vươn cánh tay ấm áp gắt gao ôm chặt nàng.         “A, đau … không, không cần … “       Nàng giãy dụa ngày càng kịch liệt .       “Không cần, không cần ngươi. Ô ô … không cần ngươi …”       Cánh tay ôm càng nhanh, đôi môi mạnh mẽ vững vàng in xuống.       “Không … Minh Liễu, dẫn ta đi, Mộc Trụ  ca — “       Cánh tay ấm áp buông ra.       Nàng khóc hô, trong mộng nàng cái gì cũng không hiểu được, chỉ biết phải rời khỏi nơi này, rời xa hắn.       Vì sao là ta, vì sao lại là ta?
Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư - Cầu Mộng
NUÔI DƯỠNG THỎ TIỂU THƯ         Thông Tin   Tác phẩm : Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư Tác giả : Cầu Mộng Thể loại : Ngôn tình, Hiện đại, HE, Lãng Mạn, Tiểu thuyết, Văn học Phương Đông Độ dài : 10 chương Convert : Ngocquynh520 Editor : huyenbibo Ebook : Hana Nguồn : huyenbibo.wordpress.com Đăng : dtv-ebook.com     Giới Thiệu     Là thế nào đây, cô mới hai mươi bốn tuổi mà người nhà liền tích cực thay cô sắp xếp hẹn hò, Làm hại cô không thể làm gì khác hơn là xách quần áo từ nước Mĩ trở về Đài Loan nương nhờ Giang học trưởng, Nói đến vị Giang học trưởng này, diện mạo số một, năng lực cũng không tệ, Quan trọng nhất là, đối với cô luôn là hữu cầu tất ứng (cầu đựơc ứơc thấy), Nếu như không phải là thỏ không ăn cỏ gần hang, cộng thêm không dám si tâm vọng tưởng (mơ mộng hão huyền), Cô khẳng định. . . . . . Không nhé, cô mới không dám ở trong đầu khinh nhờn anh, Nhưng không phải cô muốn nói,  học trưởng thật sự rất kỳ quái, Rõ ràng hoa đào bay đầy trời, nhưng lại đều không gần nữ sắc, ngay cả thư ký cũng là nam, Cho nên thật sự không thể trách cô hoài nghi giới tính của anh nha, Kết quả để chứng minh mình là một người đàn ông bình thường, anh lại nuốt cô vào bụng! Sau đó cô mới biết, kỳ thật anh đã lập kế hoạch từ lâu, Mặc kệ là mang cô đến công ty cùng đi họp, hay là mang cô đi tham gia xã giao, Tất cả đều nhân cơ hội thông báo rằng anh là “Danh thảo có chủ”  (hoa đã có chủ), Chỉ có cô con thỏ ngu ngốc này vào hang sói còn cảm tạ sói đã nuôi dữơng. . . . . . Tiết tử : Trên màn hình máy vi tính, một cửa sổ đối thoại liên tục truỵền tới tin tức mới. “Học trưởng, học trưởng, SOS, có ở đó không?” “Trời ạ,  a, chúa toàn năng ơi, học trưởng sao anh có thể vào lúc này mà vứt bỏ em không để ý? SOS gọi học trưởng. . . . . .” “. . . . . .” Phòng tắm bên trong phòng ngủ, tiếng nước chảy ào ào vẫn không ngừng, không lâu sau, cửa được kéo ra, người con trai vừa dùng khăn lông lau đầu vừa đi ra ngoài, chỉ vây ở nửa người dưới một cái khăn tắm, lộ ra dáng người bền chắc với vân thịt cuồn cuộn. Anh liếc mắt nhìn về phía máy vi tính, rồi sau đó hơi hơi nhướng mày, đi qua. Sau khi nhìn kỹ cửa sổ đối thoại, dù bận anh vẫn ung dung gõ lên một chữ, “Đây.” “Gục rồi, học trưởng, cuối cùng anh đã xuất hiện, lệ rơi đầy mặt rồi đây.” “Làm sao vậy?” Anh thắc mắc, đồng thời mở video ra, không ngoài ý muốn chỗ video khác là một vách tường trắng xoá. “Cho em mượn một chỗ ở, em muốn nương tựa học trưởng.” “Đựơc.” “Học trưởng, anh thực sự là người tốt.” “Lúc nào về?” “Ngày mai.” “Thời gian? Anh đi đón em.” Người ngồi ở máy vi tính phía bên kia gõ thời gian, sau đó không nhịn được mà hướng về phía anh chàng đẹp trai vừa tắm xong ở trong video đùa giỡn câu, “Học trưởng, vóc người của anh không tệ a!” Tin tức vừa ném ra, lập tức rời mạng chạy trốn. Anh chàng đẹp trai vừa tắm xong tiếp tục lau tóc của mình, buồn cười nhìn màn hình máy vi tính.