Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lấy Chồng Bạc Tỷ

Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ xảy ra ví dụ như Giang Nhung mong muốn có cuốc sống bình thường nên đồng ý  gả cho một người đàn ông bình thường. Nhưng người đàn ông bình thường ấy lại trở thành Sếp công ty cô. Không dừng lại ở đó mà, anh ta còn là người thừa kế của Tập đoàn Đế Quốc giàu nhất Châu Á. Bên ngoài, là một người nắm quyền kinh doanh quyết đoán, máu lạnh vô tình. Mà bên trong, Anh ta lại là một tên sói đội lốt cừu, “gặm” nàng đến xương cốt cũng không chừa. *** “Anh tới rồi.” Nụ cười xán lạn, lơ đãng bò lên gương mặt Giang Nhung, tựa như Trần Việt vừa rồi vừa nói đang bàn hạng mục lại xuất hiện phía sau bà, bà không cảm thấy bất ngờ chút nào. “Anh không đến được sao?” Khóe môi Trần Việt nhếch lên, cười khẽ. Hôm nay ông cố ý không xuất hiện trước mặt bà, Giang Nhung có thể nhớ đến ông, ông rất hài lòng. Nếu hôm nay Giang Nhung cứ như vậy đi khai mạc lễ công bố, vẫn không nhớ tới ông, ông đã nghĩ xong rồi, nhất định phải phạt bà thật nghiêm. Ngay cả chuyện phạt Giang Nhung thé nào, tin rằng không cần tổng giám đốc Trần của chúng ta chính miệng nói ra, trong lòng các bạn độc giả còn hiểu rõ hơn ông. “Đương nhiên không được.” Giang Nhung tiến lên kéo ông, dịu dàng nói: “Anh giúp em xem xem, thấy em trang điểm có gì không phù hợp không?” “Rất ưa nhìn.” Người đàn ông Trần Việt này chưa bao giờ dùng lời đầu môi chót lưỡi, đẹp chính là đẹp, khoa trương đến mức thật sự lại rất trực tiếp. “Được rồi được rồi, ngài Trần đã tới, bà Trần của chúng ta có phải nên tới lễ công bố trước không?” Lương Thu Ngân nếu như không phá vỡ bọn họ, hai người này phỏng chừng lại có thể dính lấy nhau nửa giờ. Nửa giờ sau, nhân viên truyền thông đều tản đi, lễ công bố này của bọn họ có lẽ bị người ta xem như chuyện cười rồi. ... Những năm qua, Giang Nhung thiết kế thời trang tự tạo một phong cách, được mọi người yêu thích, cũng khiến danh tiếng của cô trên trường quốc tế ngày càng cao. Tiếng tăm từ từ tăng vọt, thế nhưng Giang Nhung vẫn duy trì tác phong khiêm tốn biết điều trước sau nhưu một, rất ít lộ diện trên truyền thồng, và cũng không bao giờ buông tay những khách hàng đầu tiên đánh giá cao tác phẩm của bà. Bà vẫn luôn nhớ một đạo lí, uống nước nhớ nguồn, là nhóm khách hàng đầu tiên thích tác phẩm của bà, mới khiến cho bà có nhiều cơ hội thiết kế hơn, vậy mới có thương hiệu thời trang JL lấp lánh nổi tiếng thế giới hôm nay. Nhìn ánh đèn nhấp nháy không ngừng dưới sân khẩu, trong lòng Giang Nhung không có kích động, nhìn thấy rất nhiều người ủng hộ, trong lòng Giang Nhung có chút thấp thỏm. Ánh mắt Giang Nhung quét một vòng, cuối cùng lúc rơi lên người người nhà mình, trong lòng bà nháy mắt kích động như có sóng lớn lăn trên biển rộng. Không chỉ có Trần Việt tham gia lễ công bố sản phẩm của JL, hai ông bà nhà họ Trần, Trần Nhạc Nhung, bé đáng yêu, Diêu Liệt và cả gia đình Chiến Niệm Bắc đều đến. Hai ông bà nhà họ Trần lớn tuổi, bình thường ít tham gia hoạt động nhiều người như vậy, nhưng vì muốn cổ vũ bà, bọn họ đến. Trần Nhạc Nhung và bé đáng yêu bình thường cũng ghét hoạt động như vậy, trước đây để bọn họ tham gia hoạt động này, bọn họ tình nguyện ở nhà chơi game trí tuệ. Bây giờ, chị em hai người, cũng tham gia lễ công bố, đồng thời còn mang theo con rể tương lai của bà – Diêu Liệt. Ánh mắt Giang Nhung rơi lên người Diêu Liệt, chăm chú nhìn thêm, bà đang nhìn anh, nhưng dường như anh chưa phát hiện, bởi vì tất cả ánh mắt anh đều chú ý lên Trần Nhạc Nhung ở bên cạnh. Làm một người đàn ông, ánh mắt lúc nào cũng chú ý tới một người phụ nữ, Giang Nhung tin rằng, vậy nhất định là tình yêu rất mãnh liệt. Có Diêu Liệt, Giang Nhung có thể yên tâm giao con gái ra, hơn nữa sau này cũng không cần lo lắng cho con gái nữa. Hai người Chiến Niệm Bắc và Trần Tiểu Bích đều không nói chuyện, thoạt nhìn đang tức giận, nhưng không khó thấy được yêu thương và tin tưởng lẫn nhau trong ánh mắt bọn họ. Một đôi oan gia vui vẻ này, nhiều năm như vậy vẫn là vậy, nếu một ngày kia, bọn họ không cãi nhau, có lẽ người bên cạnh lại thấy không quen. Mỗi người bọn họ đều dùng hành động thực tế ủng hộ giấc mơ của bà, dùng hành động thực tế giúp đỡ công việc của bà.... Bọn họ cho bà sức mạnh, bà đều nhận được. “Anh?” Ánh mắt Giang Nhung lướt quá bóng người đứng ngoài cửa, ông ấy cứ đứng bình tĩnh như vậy, nhìn bà nhẹ nhàng cười. Người đàn ông biến mất hai ba năm nay cuối cùng cũng xuất hiện, lễ công bố vừa kết thúc, Giang nhung liền túm được ông ấy: “Mấy năm qua anh đi đâu? Chẳng lẽ không biết em sẽ lo lắng sao?” “Không phải anh về rồi sao?” Tiêu Kình Hà tránh né đề tài, cười cười: “Anh đói, em mau mời anh anh tiệc đi.” “Em hỏi mấy năm nay anh chạy đi đâu?” Giang Nhung không có được đáp án không bỏ qua, lôi kéo ông nhìn một chút: “Anh tính sống một mình như vậy đến hết đời sao? Không tính tìm chị dâu cho em sao?” Tuy rằng hiên tại các cặp đôi không cưới ngày càng nhiều, Giang Nhung biết Tiêu Kình Hà có quyết định của mình, nhưng bà vẫn không nhịn được lải nhải bên tai ông. Người khác tìm khong được bạn đời, bà không quan tâm, nhưng người này là anh ruột của bà, bà là người thân nhất của ông, bà không lải nhải ông, còn có ai có thể lải nhải ông? Tiêu Kình Hà bất đắc dĩ cười cười: “Sao anh lại không muốn tìm một chị dâu mang về cho em chứ? Nhưng lang bạt bên ngoài nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa tìm được người có duyên.” “Anh ưu tú như vậy sao không có ai coi trọng chứ?” Đột nhien Giang Nhung nghĩ đến gì đó: “Anh, không phải anh có chuyện gì gạt em chứ?” Tiêu Kình Hà sững sờ, lắp bắp nói: “Anh có thể gạt em chuyện gì chứ?” Giang Nhung nhìn ông: “Thật sự không có sao?” Tiêu Kình Hà lắc đầu một cái: “Nếu anh cho em biết, người anh yêu là đàn ông, em có cảm thấy kì quái không?” “Anh đừng chọc em...” Đột nhiên Giang Nhung nhận ra chuyện này không phải chuyện cười, mức độ khả thi vô cùng lớn: “Anh, anh nói thật sao?” “Không phải.” Tiêu Kình Hà cười cười: “Em làm chuyện của em đi, anh đi tìm bạn trai của Nhung bảo bối, giúp Nhung bảo bối nhà chúng ta kiểm tra cậu ta.” Bị Tiêu Kình Hà đùa bỡn, Giang Nhung không nói gì, nhìn bóng lưng ông rời đi, bà nghĩ tới Trần Dận Trạch. Nếu Tiêu Kình Hà ba năm không xuất hiện đều trở về tham gia lễ công bố sản phẩm mới của JL, vậy Trần Dận Trạch thì sao? Cả đời này, Trạch muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Trần, cũng không trở về nữa sao? “Đang nghĩ gì vậy?” Lại là giọng Trần Việt kéo tâm tư Giang Nhung trở về, bà lắc đầu: “Đang nghĩ đến Trạch, không biết nó sống tốt không?” Trần Việt nói: “Nó là người trưởng thành rồi, hơn nữa năng lực làm việc anh và em đều đã thấy, cho dù nó tới đâu, nó đều có thể tạo ra khoảng trời riêng cho mình.” Đàn ông lí trí hơn phụ nữ rất nhiều, Trần Dận Trạch trốn đi, Trần Việt không quan tâm quá nhiều, vì ông biết đứa con trai này sẽ không khiến bọn họ lo lắng. “Em biết điều đó, nhưng mà...” Trần Việt nắm chặt tay bà: “Em muốn biết tin tức về nó, hôm nào đó anh cho người đi điều tra.” Giang Nhung lắc đầu một cái: “Quên đi, chúng ta vẫn nên tôn trọng sự lựa chọn của nó. Em nghĩ, nó sẽ trở về thôi.” Trần Việt nắm tay Giang Nhung, vừa đi vừa nói: “Nghĩ như vậy là được rồi. Chúng ta về nhà thôi.” Giang Nhung gật đầu: “Được, về nhà thôi.” ... Mời các bạn đón đọc Lấy Chồng Bạc Tỷ của tác giả Mộc Thất Thất.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ánh Trăng Nói Đã Lãng Quên - Độc Mộc Châu
Mặt trăng là vệ tinh tự nhiên duy nhất của trái đất. Hàng trăm triệu năm nay, nó không ngừng quay quanh trái đất. Nếu có sự lựa chọn chưa chắc nó đã đồng ý chuyển động một cách cô đơn quanh trái đất hết năm này sang năm khác. Nhưng đó là số mệnh của mặt trăng. Tình yêu cũng vậy, nó cũng có số mệnh, bất chấp bạn có cam tâm hay không, có muốn hay không. Giống như tôi gặp Cố Từ Viễn, Quân Lương gặp Đỗ Tầm, Thẩm Ngôn gặp Lê Lãng. Hay nói cách khác giống như Lâm Mộ Sắc gặp Cố Từ Viễn, Trần Chỉ Tình gặp Đỗ Tầm, Viên Tổ Vực gặp tôi. Những cuộc gặp gỡ này đều không do chúng tôi quyết định. Quân Lương, những thứ mà chúng ta đã từng tin tưởng, đã từng tưởng rằng đáng dùng cả sinh mệnh để theo đuổi và bảo vệ. Thì ra đều chỉ là ảo ảnh. Chúng ta trái ngược nhau, kiên định với niềm tin khác nhau nhưng cuối cùng lại nhận được cùng một kết quả. Rất nhiều năm sau tôi vẫn không thể hiểu được rốt cuộc đó là do vận mệnh quá tàn nhẫn hay là sự nhân từ mà vận mệnh đã ban phát. Chỉ trong một năm, sự trưởng thành trong lời văn của Độc Mộc Châu khiến tôi ngạc nhiên. Cô ấy đã lặng lẽ và tàn nhẫn lật đổ tất cả những điều tốt đẹp mà chúng ta đã tin tưởng trong hiện thực. *** Ánh nắng mặt trời rực rỡ lọt qua tán lá ngô đồng, để lại những vệt loang lổ trên mặt đất. Vẫn là tiếng ve ấy, nhạc nền của mùa hè nóng rực không bao giờ thay đổi. Tôi búi tóc thành hình búp sen, mặc chiếc áo phông dài màu trắng, đeo chiếc túi màu đỏ, lặng lẽ đi giữa dòng người ồn ã. Trong không khí có mùi hương quen thuộc, là ngọc lan hay hoa nhài đây? Tôi không thể phân biệt được. Nhưng mùi hương này rất quen thuộc, giống như hồi còn nhỏ đi qua hàng cháo của bà lão bán ở đầu đường. Không phải ngày nào cũng mua nhưng hằng ngày khi đi qua đó, trong lòng lại dấy lên một nỗi xúc động mơ hồ. Bởi đó là mùi khói trần gian. Màn hình ngoại cỡ đặt giữa quảng trường đang phát thông tin khai mạc World Cup Nam Phi. Tôi ngẩng đầu, ngây người nhìn. Cho dù là người ở trên màn hình hay người ngoài màn hình đều mang những khuôn mặt rạng ngời. Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, một cụm từ đơn giản nhưng lại khiến người ta thương cảm. Thời gian bốn năm giống như những hạt cát lọt qua kẽ tay, cho dù cố gắng để nắm chặt nó như thế nào cũng vô ích. Tôi nghe thấy giọng nói của chàng trai bên cạnh mình, cảm nhận được vẻ phấn khích không thể kìm nén: - Nếu lời tiên đoán năm 2012 thế giới sẽ bị hủy diệt, vậy thì đây là kỳ World Cup cuối cùng rồi. Cho dù không ăn không ngủ anh cũng không thể bỏ một trận nào được. Tôi ngoảnh đầu nhìn. Một anh chàng mặt mũi khôi ngô, tuấn tú đang nắm tay một cô gái trẻ. Cô gái kẻ lông mày đậm, đánh mắt lòe loẹt, tóc nhuộm vàng, đi tất da chân màu đen và giầy gót rất cao. Rõ ràng là cách trang điểm phản cảm nhưng nụ cười của cô gái ấy lại chứa vẻ chân thành, vì thế không đáng ghét chút nào. Cô ấy nói rất to: - Được, em sẽ xem cùng anh! World Cup tổ chức ở Đức bốn năm trước, Cố Từ Viễn đã từng nói tôi trước mặt rất nhiều người, những người nông cạn như các cậu chỉ biết coi đá bóng là trình diễn thời trang, coi cầu thủ là người mẫu. Tôi không nhớ lúc ấy mình đã phản ứng như thế nào nhưng tôi nhớ rất rõ sau khi nói xong câu ấy, cậu ta cười rất gian xảo. World Cup 2006, chức vô địch thuộc về đội Ý mà Cố Từ Viễn yêu thích điên cuồng. Mặc dù rất nhiều người cho rằng đội Pháp có cầu thủ Zidane mới là đội vô địch năm ấy. Tối hôm đó, Cố Từ Viễn điên cuồng đổ bia đầy người, mùi vị chan chát bao trùm đêm tối mùa hè năm 2006 ấy. Cũng bắt đầu từ hôm ấy, tôi đã thích uống bia Heineken, thích chai bia màu xanh đẹp đẽ của nó. ... Mời các bạn đón đọc Ánh Trăng Nói Đã Lãng Quên của tác giả Độc Mộc Châu.
Ảnh Hậu Tái Sinh - Mi Bảo
Chết đi sống lại, liệu tình yêu đã mất có thể quay trở lại? Tan rồi hợp, lòng tin đã đổ vỡ liệu có thể lấy lại được? Đời người vốn là một màn kịch đẹp, cô muốn thực hiện mơ ước của mình. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, Minh Vi mất đi thân phận đầy quyền lực và tiền bạc của mình, thậm chí cả cuộc hôn nhân cô vốn tưởng là hạnh phúc. Nhưng bù lại, cô có sức khỏe, sắc đẹp và tuổi trẻ, có đủ điều kiện để theo đuổi mơ ước khát khao. Một kế hoạch được lập ra để trả thù người đàn ông đã phụ bạc mình... Sự tái sinh ngoài ý muốn, may thay, chỉ đổi họ và ngoại hình của cô, còn sự thông minh sắc sảo, nhạy bén, tài năng không hề thay đổi. Chỉ có điều, sự thật không hẳn như cô nghĩ, người chồng cô từng tôn thờ như thần thánh lại theo đuổi với một tình cảm hết sức nhiệt thành, quyết giành lấy cô bằng được. Liệu cô có thể vượt qua tất cả sóng gió để vươn tới mục đích cuối cùng của đời mình? *** Mùa hạ trên núi, từng cơn gió trong lành mát dịu thổi tới. Sau một cơn mưa lớn, trên không vẫn còn đầy hơi nước, những giọt nước mưa tròn xoe lăn theo đường gân phiến lá rồi rơi xuống đầu khách bộ hành. Minh Vi ôm một bó hoa bách hợp trắng muốt, đi theo sau Đường Hựu Đình lên từng bậc đá, sau đó men theo con đường nhỏ dẫn đến nghĩa trang. Nghĩa trang vắng lặng, chỉ có tiếng chim hót. Hai người lặng yên hưởng thụ sự tĩnh mịch khác biệt hẳn với chốn đô thị ồn ào, không muốn lên tiếng làm những vong linh đang chìm trong giấc ngủ dài bị giật mình. - Đến rồi.- Đường Hựu Đình dừng lại trước một tấm bia. Trên bia mộ ghi dòng chữ “Mộ phần bà Diệp Bích Dao”. Phía trước mộ là một bó cúc trắng đã héo khô. - Chắc là ông Lâm đã qua đây. – Đường Hựu Đình nói. Minh Vi khẽ khàng đặt bó bách hợp trên tay xuống cạnh bó cúc, sau đó cung kính cúi mình trước mộ. - Mẹ, đây chính là Minh Vi con đã kể với mẹ, hôm nay con đưa cô ấy đến thăm mẹ. – Đường Hựu Đình vừa thắp nến vừa nói. – Thế nào hả mẹ? Cô con dâu này có xinh không? Sắp tới ông Lâm sẽ đưa mẹ sang Mỹ, sau này muốn gặp mẹ chắc khó hơn nhiều, vậy nên con đưa cô ấy đến cho mẹ xem mặt. Cô ấy rất tốt với con, con cũng sẽ đối đãi thật tốt với cô ấy. Chúng con sẽ sống bên nhau những ngày thật tươi đẹp, mẹ có thể yên tâm đi với người đó được rồi. ... Mời các bạn đón đọc Ảnh Hậu Tái Sinh của tác giả Mi Bảo.
Anh Chỉ Cần Em - Thẩm Dạ Diễm
Trong biển người đông đúc, nhưng vì duyên phận nên chúng ta gặp và yêu nhau. Nhưng cũng vì duyên vì số mà cuộc tình chúng ta phải chia xa nhau. Có người nào đó chỉ là hình bóng thoáng qua đời ta, nhưng đâu đó lại có một hình bóng mãi mãi tồn tại tận sâu trong tâm hồn. Cuối cùng duyên và phận, tình và yêu biết tìm câu trả lời thích đáng cho tất cả ở đâu đây? Liêu Duy Tín không ngờ rằng có một ngày anh lại bị đá một cách không thương tiếc. Trước đó anh và đối phương đã có một tháng sống bên nhau vô cùng ngọt ngào ấm áp, đến nỗi anh đã quên mất sự trôi chảy không ngừng của thời gian. Giao kèo của họ đã đến thời hạn cuối cùng. Mọi thứ đều phải chấm dứt, cả duyên số, cả tình cảm. Tất cả quay trở lại nhịp sống thường nhật. Đó là điều mà Bạch Kì Minh – người yêu trong một tháng của anh muốn, và cậu đã làm được. Liêu Duy Tín là một người đàn ông thành đạt chín chắn, anh có quyền có thế, có không ít những người ngưỡng mộ anh. Xung quanh anh chưa bao giờ thiếu “đối tác”. Tính cách dứt khoát kiên định, sau khi xong chuyện, anh và “đối tác” không còn dính líu gì cả. Lúc bên nhau, Liêu Duy Tín là một người tình dịu dàng tâm lý, nhưng khi chia tay, anh không ngại lạnh lùng tàn nhẫn với đối phương. Duy chỉ có lần này, đối phương còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn anh. Trong lúc anh còn đang chìm đắm trong giấc mộng tình yêu đẹp đẽ, Bạch Kì Minh đã biến mất như chưa từng xuất hiện, để lại một nỗi day dứt khôn nguôi trong lòng Liêu Duy Tín. Lòng tự tôn ép buộc anh phải quên cậu, trải qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ, vết thương trong tim anh dần lên da non. Nhưng số phận trêu ngươi, một lần nữa họ gặp lại nhau. Và anh bất lực khi phát hiện ra tình cảm anh dành cho cậu chưa từng giảm đi, mà tăng dần theo thời gian, hình ảnh cậu chiếm trọn tâm hồn anh, anh không còn sức mà kháng cự. Liêu Duy Tín ngụp lặn trong mối tình da diết mà anh dành cho Bạch Kì Minh, anh nhận ra anh đã hoàn toàn thất bại, anh không thể để mất cậu, Bạch Kì Minh chính là người duy nhất anh muốn được nắm tay đi hết đoạn đường đời còn lại. Liệu những hi sinh cố gắng và tấm chân tình của Liêu Duy Tín có lay chuyển được quyết định sắt đá của Bạch Kì Minh không? Kì thực, Bạch Kì Minh cũng có tình cảm với anh. Vậy tại sao cậu lại cương quyết cắt đứt mối duyên giữa hai người? Khi duyên số không còn, liệu tình yêu có thực sự bị giết chết không? Cho dù không gặp nhau, nhưng trái tim vẫn hướng về nhau. Vậy đâu mới là con đường giải thoát cho hai người? Họ sẽ làm gì để vượt qua số mệnh, giành lấy hạnh phúc đây? Câu trả lời sẽ có trong “Anh chỉ cần em”. *** Áng mây lơ lửng chẳng thể nào nắm giữ Vẻ biếng nhác lại khiến người yêu thương Sự quyến rũ ẩn trong nét ngây thơ Làm anh chẳng thể nào quên được Mãi mãi yêu em, yêu nụ cười mê người Đã bao lần khiến anh mất trí Chìm đắm trong tình yêu của em, anh không còn cô đơn nữa Đây chính là ước hẹn kiếp trước của đôi ta. Ước hẹn kiếp trước (Mạch Hạo Văn) Sau này Liêu Duy Tín luôn tin rằng, mình đã yêu Bạch Ký Minh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặc dù từ trước tới nay Liêu Duy Tín chưa bao giờ tin vào cái gọi là tiếng sét ái tình, hơn nữa lúc đó, anh cũng không nhận thấy có chút rung động nào. Đối với anh chàng mà thằng bạn chí cốt Đỗ Tử Thành giới thiệu lần này, kỳ thực Liêu Duy Tín cũng chẳng có nhiều cảm xúc, ngoại trừ khuôn mặt có thể nói là khá tuấn tú trên tấm ảnh. Chỉ có điều anh đã gặp vô số cậu chàng điển trai như thế này. Hấp dẫn, ngang bướng, ngây thơ hay chững chạc… chỉ cần quơ một cái là có cả nắm. Anh có tiền, có địa vị, có thế lực, thực tế anh chẳng thiếu gì “đối tác”. Ồ, tôi không hề có ý nói Liêu Duy Tín lăng nhăng, mặc dù anh có điều kiện để làm như thế. Sự thật là anh rất thận trọng khi giải quyết vấn đề. Anh không bao giờ tự chuốc lấy những phiền phức không đâu vào mình. Đỗ Tử Thành là một người anh em rất đáng tin cậy, người anh ta giới thiệu chắc cũng không đến nỗi nào. Huống chi dạo này đúng là anh có chút cô đơn, từ sau lần chàng nghệ sĩ trẻ kia đột nhiên trở thành ngôi sao, anh chưa từng tìm thêm ai khác. ... Mời các bạn đón đọc Anh Chỉ Cần Em của tác giả Thẩm Dạ Diễm.
Thâu Trọn Gió Xuân - Thị Kim
Nàng xòe tay ra đếm, nói tới ngân lượng là thao thao bất tuyệt, hai mắt sáng rực, dáng vẻ tham tiền ấy khiến người ta vừa yêu vừa giận. Y không nhịn được, hỏi: "Giữa ta và ngân lượng, nàng chọn cái gì?" "Đương nhiên là chọn cả hai." Úy Đông Đình tức giận. "Chỉ được chọn một." Vân Phỉ chớp chớp mắt. "Đương nhiên là chọn chàng rồi." Thế còn nghe được. Y xụ mặt hỏi: "Tại sao?" Vân Phỉ cười lém lỉnh. "Bởi vì phu quân chàng có rất nhiều ngân lượng." *** Úy Đông Đình bế con trai, ngoài cười ra thì không có bất cứ biểu cảm nào khác. Y cười hớn hở suốt cả ngày, dường như quên mất cách nói chuyện. Vân Phỉ nhìn bộ dạng của y liền có cảm giác bị mắc lừa. Rõ ràng khi có thai, y nói mình thích con gái, tốt nhất là sinh được một đứa con gái thông minh lanh lợi như nàng. Thế mà khi sinh con trai, y cười đắc ý như thế là thế nào? Nghĩ một đằng nói một nẻo! Vân Phỉ hừ một tiếng, cố ý nói: “Nếu là con gái thì tốt biết bao, như vậy có thể gả cho con trai của Lục Nguyên. Huynh ấy cứu ta mấy lần, ta còn không biết phải báo đáp Lục gia như thế nào đây.” Làm thông gia với Lục Nguyên? Úy Đông Đình hừ một tiếng: “Nương tử của hắn còn không biết ở nơi nào kia kìa?” “Người ta là con trai người giàu nhất Sơn Tây, người lịch sự nhã nhặn, diện mạo lại anh tuấn, còn lo không cưới được nương tử sao?” Nhã nhặn lịch sự, diện mạo anh tuấn? Hoàng thượng hừ một cái thật chua. Vân Phỉ làm như không nhận ra hoàng đế bệ hạ đang ghen, nheo đôi mắt xinh đẹp lại, cười ngọt ngào: “Thật ra ta thường hay hối hận, lúc ấy khi ở Tấn Thành, Lục lão thái thái hỏi ta có gả cho ai chưa thì ta nên nói là không có, sau đó gả cho Lục Nguyên.” ... Mời các bạn đón đọc Thâu Trọn Gió Xuân của tác giả Thị Kim.