Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bến Xe - Thương Thái Vi

AudioBook Bến Xe   Chiếc xe nào cũng phải rời bến, con đường nào cũng phải có điểm dừng. Trong cuộc sống hiện thực, khi mỗi con người cất tiếng khóc chào đời, rồi lớn lên, rồi trưởng thành, rồi gặp được người trong định mệnh… Tất cả những giai đoạn đó, đều tuân theo một quy luật đã được định sẵn, quy luật đó mang tên “Vận mệnh”. Khi đọc "Bến Xe" của tác giả Thương Thái Vi, tôi mới thấm thiết cái quy luật mang tên "Vận mệnh" đó lại tàn nhẫn và bất công đến mức khiến tôi cảm thấy sợ hãi, không ai có thể tự lựa chọn vận mệnh cho mình, chúng ta có thể là thiên tài nổi trội cũng có thể là một con người bình thường trong dòng dòng xã hội. Tuy nhiên, chúng ta có thể dùng nghị lực để thách thức rồi đối đầu với chính vận mệnh đó, và cuộc đời của thầy Chương Ngọc cùng với cô học trò nhỏ của thầy trong "Bến Xe" là một trường hợp điển hình. Đầu tiên phải gửi lời cám ơn chân thành đến tác giả lẫn dịch giả của quyển "Bến Xe", nếu không có tác giả, nếu không có dịch giả, chắc chắn tôi sẽ không được thưởng thức và trải nghiệm một tác phẩm có tính nhân văn về cuộc sống, đời người cao đến như thế. Khi đọc xong "Bến Xe", tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là hối tiếc, hối tiếc vì sao tôi không biết đến tác phẩm sớm hơn. Đây không phải lần đầu tiên tôi đọc thể văn buồn, nhưng có thể khẳng định đây là lần đầu tiên tôi được đọc một tác phẩm ấn tượng đến như thế, ấn tượng đến mức khiến tôi phải lần đọc từng câu từng chữ vì sợ bỏ sót từ nào đó, khiến tôi hòa cả tâm hồn mỗi khi đọc tác phẩm, khiến mỗi một cử chỉ của hai nhân vật đều khiến tôi bất ngờ với chính phản ứng của mình, có khi cười, có khi khóc… Nhưng tôi chỉ có thể nói một điều: Đây là một tiểu thuyết chấn động nhất mà tôi từng được đọc. Khi đọc "Bến Xe", tôi hoàn toàn sững sốt vì cách hành văn của tác giả, đó là một giọng văn hoàn toàn khác so với những tiểu thuyết và tôi từng được đọc. Bạn đừng bất ngờ khi thấy hầu hết các đoạn trong tác phẩm đều tập trung miêu tả tâm lý nhân vật, diễn biến cảm xúc nhân vật, lời thoại lại rất ít, nhưng có lẽ đó chính là cái được gọi là “nghệ thuật” không lẫn với bất kỳ tác giả nào của Thương Thái Vi và cũng chính nó đã tạo thành điểm nhấn riềng cho tác phẩm. Khi đọc, tôi hòa cả tâm hồn vào tác phẩm, tôi tưởng tượng dáng vẻ của thầy Chương Ngọc, gương mặt của Liễu Địch, mường tượng hình ảnh bến xe… Thay vì mọi người gọi đó là ám ảnh khi đọc truyện buồn, thì xin cho phép tôi dùng hai chữ “Thăng hoa” để diễn tả cảm xúc đó. Mùa xuân của sinh mệnh vẫn chưa đến, mùa xuân của sinh mệnh đã qua đi. Nếu nói “Bến Xe” là một quyển tiểu thuyết tình cảm, tôi không phủ nhận, nhưng nó lại không hoàn toàn đúng. Sau khi đọc hết tác phẩm, tôi mới rút ra một kết luận, đây là thực chất chính là một cuốn sách tài liệu về cuộc đời của một thiên tài, một người thầy có tên Chương Ngọc qua cái nhìn của người thầy yêu nhất, hiểu thầy nhất. Chính vì nó là một cuốn sách tài liệu nên nó cũng bao hàm rất nhiều giá trị khác của cuộc sống, giá trị nhân cách con người, giá trị tâm hồn con người, giá trị xã hội thực tiễn, giá trị tình yêu đích thực và cả giá trị mang tên cái nhìn thiển cận của loài người. Nếu so sánh thầy Chương Ngọc - nam chính - linh hồn của truyện với những nhân vật khác trong các quyển tiểu thuyết khác, tôi chỉ có thể hình dung thầy bằng hai chữ “Hoàn hảo”, hoàn hảo về nhân cách, về tâm hồn và là cả con người thầy. Có thể thầy khiếm khuyết rất nhiều, thầy chỉ có đôi tay trắng, bộ óc thiên tài, trái tim nhân từ và tâm hồn mạnh mẽ… Nhưng có mấy ai có thể đối mặt và chấp nhận số phận được như thầy. Thầy chưa một lần trách cứ vận mệnh lấy đi của thầy tất cả, thầy chưa một lần ai oán người mất đi tất cả như thầy lại sống vất vả hơn bất kì kẻ lành lặn nào. Thầy đẹp hơn bất kỳ ai, thầy hoàn mỹ hơn bất kỳ ai và tình yêu của thầy cũng thuần khiết, cao cả và mãnh liệt hơn bất kỳ ai. Cuộc sống của thầy có thể tăm tối, nhưng con người của thầy lại chói sáng một cách lạ thường; Học vị của thầy có thể thấp, nhưng kiến thức của thầy lại cao rộng đến mức khiến người khác đố kị. Đôi mắt thầy có thể không nhìn thấy gì, nhưng cửa sổ tâm hồn của thầy lại rực sáng đầy sức sống. Con người thầy có thể lạnh lùng, nhưng trái tim thầy lại ấm áp đến mức có thể sưởi ấm cho cả một không gian rộng lớn. Cuộc sống của thầy có thể nghèo túng, nhưng nhân cách của thầy lại cao cả như bầu trời bao la. Và với người được xem là không có quyền yêu và được yêu như thầy, thì tình yêu từ trái tim lại to lớn như biển rộng không có giới hạn. Có lẽ sự hoàn mỹ của thầy chỉ được phát sáng khi ngôi sao chiếu mệnh của thầy xuất hiện, cô học trò bé bỏng tài hoa Liễu Địch của thầy chính là ngọn đèn soi sáng thế giới mênh mông vô bờ nhưng lại đen tối trong cuộc đời thầy. “Em…em có thể cho tôi “ngắm” em không?” “Em chắc chắn không phải là vịt con xấu xí, em là một thiên nga trắng. Ít nhất trong lòng tôi, em mãi mãi là thiên nga trắng đẹp nhất” “Tôi thật sự hy vọng… lúc này… đôi mắt tôi có thể bừng sáng, cho dù chỉ một phút. Một phút thôi cũng được, tôi nguyện dùng cả sinh mạng của mình để đánh đổi” Nếu nói về giá trị tình yêu trong tác phẩm, tôi xin khẳng định rằng, không có tình yêu nào thầm lặng nhưng lại mãnh liệt như tình yêu của thầy Chương Ngọc dành cho Liễu Địch. Tình yêu đó gần như là thuần khiết không nhiễm một tạp chất, gần như là trong sáng không vướn một hạt bụi trần… Thầy yêu, thầy yêu cô học trò bé nhỏ của thầy, tình yêu đó chưa từng được biểu lộ, nhưng tình yêu đó lại được thầy triển khai bằng hành động, thầy thông tuệ như thế, thầy sáng suốt như thế… Thầy làm sao có thể để bản thân một người khiếm thị như mình ảnh hưởng đến tương lai của cô. Trong suốt quá trình đọc truyện, hơn bất kỳ ai, hơn bất kỳ một độc giả nào, tôi luôn hy vọng “Bến Xe” hãy ảo hơn một chút, hãy không thực tế hơn một chút, tôi từng hy vọng “Bến Xe” hãy cho tôi một chút cảm giác đó là tiểu thuyết, hãy cho thầy được quyền yêu và được yêu, hãy để cuộc sống mất mát quá nhiều thứ của thầy được bù đắp.  Điều mà tôi ngưỡng mộ nhất ở tác giả Thương Thái Vi là cách xây dựng tình tiết truyện “Bến Xe”, trong suốt quá trình đọc truyện, tôi hồi hợp và thậm chí đã bị sốc với diễn biến của truyện. Tôi ngẩn ngơ vì bất ngờ với lối xây dựng tình huống của cô. Có một điều khiến tôi tâm đắt khi đọc “Bến Xe”, đó chính là truyện quá thực tế, cách tác giả Thương Thái Vi miêu tả hiện thực trong truyện thực tế đến mức tôi cảm thấy trần trụi. Đúng vậy, đó là trần trụi. Bi kịch chính là những thứ đẹp đẽ bị hủy bỏ, Thầy Chương chính là vẻ đẹp bị số mệnh hủy diệt. Nhưng vẻ đẹp kiểu gì vẫn cứ là đẹp, dù có bị nghiền nát thành mảnh vụn cũng vẫn đẹp. Xã hội luôn như thế, những cá thể tạo thành một xã hội như chúng ta luôn khắc nghiệt và lạnh lùng đến mức dửng dưng với một con người khiếm khuyết như thầy Chương Ngọc, con người như chúng ta luôn đố kị với tài hoa của người khác, luôn bực tức khi bản thân mình kém hơn người khác vì thế chúng ta cũng bài xích và phủ định những người khuyết tật nhưng lại tài giỏi hơn chúng ta. Tàn nhẫn hơn nữa là dư luận, chúng ta là một trong những người đan chỉ thành tấm vải dư luận, dư luận là gì? Dư luận không hề nuôi sống chúng ta, nhưng tại sao dư luận lại là sức mạnh vô hình có thể quyết định sinh tử của một người. Có lẽ tác giả đã thông qua “Bến Xe” để lên án bóng tối trong mỗi con người, thông qua tác phẩm tác giả muốn chúng ta nhìn nhận về khuyết điểm của dư luận. "Danh dự là gì? Nói trắng ra, danh dự chính là cách nhìn của người khác về bạn. Bạn có danh dự hay không, không phải vấn đề bản thân bạn có trong sạch hay không, mà là vấn đề người khác có thừa nhận bạn hay không? Vì vậy từ xưa đến nay, rất nhiều người dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch và bảo vệ danh dự của bản thân. Cách làm này tuy tiêu cực nhưng cũng hữu hiệu nhất. Bởi vì trong hiện thực cuộc sống, con người không dễ thông cảm cho người sống, mà dễ thông cảm cho người chết. Con người thường nhớ tới khuyết điểm của người sống. Một khi người đó chết đi, con người sẽ dễ nhớ đến ưu điểm của họ. Vì vậy, dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch, tuy phải bỏ cả mạng sống nhưng phần lớn có thể đạt được mục đích. Chỉ là, khi mỗi sinh mệnh sống tìm cách bảo vệ danh dự, càng nghiệm chứng một cách sâu sắc sự tàn khốc của xã hội".  Cho đến lúc này, nữ chính Liễu Địch là nhân vật nữ mà tôi thích nhất. Tôi thích Liễu Địch không phải do cô xinh đẹp, thông minh mà do cô mạnh mẽ và kiên định. Với một cô gái chỉ hơn 18 tuổi, cô còn quá nhỏ để đối mặt với tình yêu, với cuộc sống và với sự tàn nhẫn của dư luận, nhưng cô lại kiên định đến mức khẳng định cô chỉ yêu và yêu một người. Cô là vận mệnh của thầy, thầy là số kiếp của cô. Cô thắp sáng cuộc đời tối tăm của thầy, thầy lại là con thuyền đưa cô đến với tương lai tươi sáng. Nếu không có thầy, Liễu Địch chưa chắc đã thành công, nếu không có cô, chưa chắc cuộc đời của thầy Chương Ngọc sẽ đủ màu sắc. Tình cảm của tôi đối với thầy, gồm cả sùng bái, ái mộ, khát khao, quyến luyến… Đây là tình cảm đã được tôi luyện qua ba năm, tôi và thầy cùng trải qua phong ba bão táp, là tình cảm nảy sinh từ sự tin tưởng, chia sẻ cùng nhau. Nhưng Liễu Địch còn quá nhỏ để nhận ra tình yêu của thầy dành cho cô, nhận ra lời tỏ tình của thầy trong những câu hát, sự quan tâm của thầy trong hành động, sự yêu thương của thầy trong lời nói… Và hơn nữa là trái tim bé nhỏ của cô đã yêu thầy khi mà cô không hề phát hiện. Đó là tình thầy trò hay đó là tình yêu? Liễu Địch không thể biết được, cô còn quá nhỏ để nhận thức được tình yêu cô dành cho thầy, nhận ra rằng đó là “yêu” chứ không phải “sùng bái”. Nhưng khi ngòi thuốc tình yêu trong lòng cô được châm đốt, rồi nhen nhóm, rồi phát sáng và bùng nổ. Cô đã khẳng khái đối mặt với nó, cô muốn nói “cô yêu thầy”, cô muốn nói cô nguyện cùng thầy vượt qua tất cả… Nếu vận mệnh ít trớ trêu hơn, nếu cuộc sống công bằng hơn, nếu đời người có chữ "nếu". Điều tiếc nuối nhất của tôi đó chính là cuối cùng thầy Chương Ngọc vẫn không thể nghe được lời nói yêu của Liễu Địch dành cho thầy, thầy dùng tính mạng của mình để “thành toàn” cho cuộc đời của cô, cho tương lai của cô, cho danh dự của cô, giá như cô về sớm hơn, giá như cô nhận ra sớm hơn…Nhưng tất cả đã quá trễ, trễ một ngày, trễ một mối tình và trễ cả cuộc đời.  Bi kịch thật sự không phải là cái chết, sự chia lìa mà bi kịch thật sự chính là chúng ta không tìm được người đáng để chúng ta trả giá trong cuộc đời của mình.  “Con từng nói, sinh mệnh và linh hồn của con đã hòa nhập vào sinh mệnh và linh hồn của thầy Chương. Bây giờ, con chính là thầy, thầy chính là con, tác phẩm thầy chưa hoàn thành, con sẽ viết thay thầy; mơ ước thầy chưa thực hiện, con sẽ thực hiện giúp thầy; Con đường thầy chưa đi hết, con sẽ tiến bước thay thầy; Huy hoàng thầy chưa kịp tạo ra, con sẽ tạo giúp thầy. Con sẽ vì thầy sống vui vẻ, sống ngoạn mục. Con sẽ cùng thầy bước ra khỏi bóng tối, đi tới ánh sáng!” “Con sẽ không yêu bất kỳ người đàn ông nào. Sinh mệnh và linh hồn của con đã hòa nhập cùng thầy Chương, sao con có thể dung nạp người khác?” “Con sẽ không oán trách số phận nữa. Con cám ơn ông trời vì đã cho con một tình yêu lâu bền nhất, cao thượng nhất, thuần khiết nhất, mãnh liệt nhất, sâu sắc nhất trên cuộc cõi đời này. Bao nhiêu người sống ở đời có được một tình yêu như vậy? Con còn điều gì không hài lòng?” Xuyên suốt quá trình đọc “Bến Xe” tôi đã khóc rất nhiều, tôi cảm động, tôi chấn động và tôi sợ hãi. Tình yêu của thầy Chương Ngọc dành cho Liễu Địch quá cao cả và bao la, tình yêu của thầy quá thiêng liêng và rộng lớn. Tôi thích cách yêu của thầy, thầy yêu lặng lẽ, thầy yêu âm thầm nhưng đó lại là tình yêu mãnh liệt. Tôi từng nhiều lần hỏi bản thân mình, phải chăng vận mệnh của những người đa tài như thầy đều bi ai đến thế, phải chăng vì thầy quá tài hoa nên đường đời của thầy mới đầy chông gai. Có phải chỉ khi thầy là Chương Hải Thiên thì thầy mới chính là thầy đầy sức sống, vậy linh hồn và thể xác thầy về với trời biển bao la phải chăng đó mới chính là điều mà thầy muốn, nếu thế, cái kết của “Bến Xe” không chỉ thành toàn cho Liễu Địch mà còn thành toàn cho cả thầy, cho cả ước mơ khao khát của thầy nữa. “Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này, chỉ có danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này… Đợi em” Thầy Chương nở nụ cười, lần đầu tiên nở nụ cười tươi. Nụ cười đó trong sáng như bầu trời mùa thu không một gợn mây, rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân… Liễu Địch ngây ngốc dõi theo chiếc xe buýt mỗi lúc một xa, cho đến khi gương mặt và nụ cười xán lạn của thầy Chương biến mất trong sắc chiều tà. Đó là hình ảnh cuối cùng của thầy Chương Ngọc mà Liễu Địch được nhìn thấy, và đó cũng là nụ cười đầu tiên mà thầy dành cho cô. Chiếc xe nào cũng phải rời bến, con đường nào cũng phải có điểm dừng. Hình ảnh chia xa cuối cùng của thầy và cô là hình ảnh thầy rực sáng và đẹp đẽ nhất. Đó là nụ cười bình an, đó là nụ cười thanh thản của sự chia ly vĩnh viễn. “Tôi ra đời vì sự ra đời, Tôi chết đi vì sự tử vong, Tôi chết đi vì sự ra đời” Thầy đã trở về với trời biển bao la, cảnh đẹp mà thầy thích nhất, cô cùng đã có được danh dự trong sáng và tương lai tươi đẹp như thầy muốn. Nếu vậy, không phải cái kết của “Bến Xe” rất đẹp và hoàn hảo hay sao? Cuối cùng là chúng ta, những người sống trong xã hội hiện thực, tôi nghĩ, điều chúng ta sợ nhất không phải là gặp phải bi kịch, mà là không tìm được người chúng ta có thể yêu đến mức đánh đổi cả sinh mệnh và yêu chúng ta đến mức đánh đổi cả mạng sống. Bi kịch thật sự không phải là cái chết, sự chia lìa mà bi kịch thật sự chính là chúng ta không tìm được người đáng để chúng ta trả giá trong cuộc đời của mình. Hãy chúc cho những người yêu và sẵn sàng trả giá, đánh đổi, hy sinh như thầy Chương Ngọc có một cái kết vui vẻ và cũng chúc những ai đánh đổi cả mạng sống vì tình yêu được bình an, thanh nhàn. Cám ơn cô Thái Vi, cám ơn chị Greenrosetq một lần nữa đã mang “Bến Xe” đến với độc giả, gieo mầm giá trị tình yêu và cuộc sống bất hữu vào lòng người đọc. Mời các bạn đón đọc Bến Xe của tác giả Thương Thái Vi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Showbiz Là Của Tôi
Giới thiệu: Idol Sầm Phong của Hứa Trích Tinh là một minh tinh mới từ từ đi lên. Cô những tưởng sẽ có ngày thế giới nhận ra ánh sáng của anh. Nhưng cuối cùng cô đợi không được ngày ấy. Sầm Phong mắc bệnh trầm cảm, tự sát trong nhà. Anh chết đi rồi, những chuyện bất công khi còn sống mới lộ ra. Hoá ra anh là trẻ mồ côi bị thu dưỡng, hoá ra cha anh là tội phạm giết người. Hoá ra anh không chạm vào đàn dương cầm được nữa là do đồng đội cố giẫm ý nát ngón tay. Hoá ra anh bị người trong công ty đàn áp, lại đắc tội cấp trên, khiến tài nguyên chia cắt. …. Hoá ra bảo bối cô nâng trên tay còn sợ nát lại bị người ta giẫm đạp, thương tích đầy mình. Nửa năm sau Hứa Trích Tinh bị tai nạn giao thông, sống lại năm lớp 10. Từ lúc đó tới khi Sầm Phong tự tử chết còn 10 năm. Em sẽ dùng 10 năm này để mở cho anh một con đường thênh thang. Tất cả những đau đớn trước kia của anh, sau này anh vĩnh viễn không phải đối mặt nữa. Anh ơi, mình cùng đi trên con đường đầy hoa nào. ___________________ Sầm Phong tự sát vì bệnh trầm cảm, sống trở về 10 năm trước. Anh rốt cuộc cũng nhận ra những hi vọng trước kia nực cười thế nào. Tương lai chờ đợi anh trước nay đều không phải hoa tươi trái ngọt gì. Anh xé đi lớp ngụy trang, lột bỏ hình tượng ngày trước, chỉ hi vọng đến khi hết hạn hợp đồng sẽ rời khỏi cái giới giả dối danh lợi này. Người đại diện: Sầm Phong! Công ty cho chú debut làm Center! Sầm Phong! Có một cái gameshow siêu hot mời chú làm thành viên cố định nè! Sầm Phong! Phim mới của đạo diễn Trương mời chú diễn nam chính đó! Sầm Phong: ??? Đống tài nguyên này từ chỗ đíu nào ra vậy? Anh là cơn gió thổi, nề hà nhân gian bùn lầy, em là ốc đảo nhỏ duy nhất. [Cả hai cùng trọng sinh, người cứu rỗi và người được cứu rỗi] [Idol lạnh nhạt không thèm bán nghệ cũng chẳng màng nhân gian x Fan lâu năm “anh nhà xứng đáng những thứ tốt nhất, em phải mang tài nguyên tốt nhất quăng cho anh”] ___________________ Editor có lời: Mọi chú thích trong truyện đều của người edit. Em chỉ chú thích điển tích, điển cố, slangs, reference. Cụm không thuần Việt nếu đổi được em sẽ đổi, không chú thích gì thêm. Em không thêm thắt ý nghĩ bản thân, xin yên tâm đọc. Mọi từ tiếng Anh trong bản gốc đều được giữ lại. Các thuật ngữ tiếng Anh khác thì có thể do em vì em quen xài. Đây là lần đầu edit dài hơi, có sai sót về chính tả, ngữ pháp, dịch sai xin mọi người góp ý để em hoàn thiện bản edit. Đã beta sơ lược lần 1. Câu chuyện này có ý nghĩa rất lớn với em. Dành tặng cho Jong Hyun, Sulli, Hara và nhiều ngôi sao đã bỏ mình do tự sát khác. Không comment khiếm nhã, nếu quá đáng em sẽ khóa comt của chị đó. Hi vọng thế giới này dịu dàng hơn với bạn. *** Reviewer:  [L. A] _Tà Thần - lustaveland.com Designer:  [L. A] _Hy Tần Thể loại:  1Vs1,  Duyên trời tác hợp,  HE,  Hiện đại,  Ngọt,  Sạch,  Showbiz,  Song trọng sinh,  Song xử,  Sủng,  Tâm lý,  Thâm tình, Độ dài: 172 chương Tình trạng: Đã hoàn thành Review: 01/06/2020 Showbiz luôn là một thế giới có nhiều mặt tối, trong mảng tối ấy, không chỉ là những mánh khóe dơ bẩn mà còn có những tài năng chết mòn không được lộ diện trước công chúng. Đời trước, Sầm Phong ra mắt trong một boygroup với hình tượng dịu dàng, thích đồ ngọt,... Hoặc ít ra đó là hình ảnh mà công ty chủ quản đã xây dựng nên cho anh. Sầm Phong, hay nói đúng hơn là poster đánh đàn của anh xuất hiện đã kịp thời ngăn cản Hứa Trích Tinh tự kết liễu mạng sống của mình trong hoàn cảnh thảm hại nhất. Mẹ mất, bố bị trúng gió liệt giường, công ty gia đình phá sản, người thân không còn lui tới, từng chuyện tồi tệ liên tục ập xuống đôi vai gầy nhỏ của cô. Khi ấy, có một hoàng tử piano như đang nhìn thẳng vào cô mà mỉm cười, động viên cô cố gắng lên, những ngày đen tối đã sắp qua rồi. Thế nhưng Sầm Phong, chàng trai với dáng vẻ ấm áp ấy lại tự sát vì mắc bệnh trầm cảm. Sau khi anh mất, những chuyện trong quá khứ đen tối của anh mới được phơi bày trước ánh sáng. Hóa ra, cuộc đời anh chẳng hề rạng rỡ như nụ cười của anh trên màn ảnh. Nửa năm sau, Hứa Trích Tinh gặp tai nạn giao thông, thứ hiện ra trước mắt cô không phải là ánh sáng trắng, mà là khung cảnh đã lâu không thấy của 10 năm về trước. … Cô trở về năm lớp 10, khi mọi biến cố chưa hề xảy ra, cha mẹ Hứa vẫn khỏe mạnh, cuộc sống gia đình êm ấm, hơn nữa Sầm Phong vẫn còn ở đây. Hứa Trích Tinh âm thầm thề, tuyệt đối không cho phép tất cả những chuyện không may kiếp trước có cơ hội xảy ra lần nữa. Hứa Trích Tinh “cứng rắn” buộc mẹ Hứa thay đổi thói quen ăn uống tránh hình thành bệnh, thuyết phục cha Hứa đầu quân vào những lối đi sáng tạo chưa từng có trước đây, nhưng tương lai lại trở thành mũi nhọn kinh tế quan trọng của giới giải trí. Người thân nhà họ Hứa không phải ai cũng xấu, nhưng nhất quyết phải “đầu tư” vào đúng người, chính là anh họ Hứa Duyên, con trai của bác cả, một quản lý nghệ sĩ tài ba đời trước. Trong phần này, Hứa Trích Tinh thừa nhận mình có lòng riêng. Chuyện của cha mẹ Hứa có khó đến mấy thì họ cũng là người cùng một nhà, còn với Sầm Phong, cô mới chỉ được tiếp xúc với anh qua màn hình máy tính lạnh lẽo, vô tri vô giác. Thứ cô cần bây giờ là một cầu nối, giúp Hứa Trích Tinh tiếp cận anh, để cô có thể cảm nhận anh chân thật bằng da thịt. Giúp Hứa Trích Tinh tới gần Sầm Phong để cô nói với anh, cô sẽ dốc toàn lực bảo vệ anh thật tốt, bao bọc anh trong một vương quốc nơi không còn mây đen, vì mặt trời sẽ không bao giờ tắt nắng. … Kiếp trước, Sầm Phong vô cùng yêu sân khấu, dù có bị chèn ép bao nhiêu, dù độ nhận diện công chúng của anh thấp nhất trong nhóm nhưng anh vẫn cam lòng, vì chỉ khi được biểu diễn anh mới cảm thấy mình đang được “sống”. Những việc người khác giỏi, anh giỏi gấp mười, nỗ lực người khác bỏ ra, anh còn có nhiều hơn trăm lần, thế nhưng cuộc đời chẳng có gì đền đáp anh ngoài những bi kịch. Để rồi khi anh buông tay, quả thực “Khi bạn chết đi, cả thế giới bỗng yêu thương bạn”. (*) Sống lại lần này, Sầm Phong vẫn là thực tập sinh, anh cất giấu tài năng, thu lại nhiệt huyết. Thế nhưng một cô gái hoàn toàn xa lạ lại từng bước xâm nhập vào cuộc đời anh. Cô tên Hứa Trích Tinh, trên thực tế, cô cũng là ngôi sao duy nhất và sáng nhất trên bầu trời đêm u ám rét lạnh của Sầm Phong. Cô rụt rè bước đến gần anh, mỗi lần gặp mặt đều làm như ngẫu nhiên. Ban đầu Sầm Phong chẳng để ý, vì thế giới này chẳng có gì đáng để anh đặt trong mắt nữa rồi. Sự thật chứng minh anh đã lầm, không chỉ là mắt, anh còn đặt cô vào trong tim. Cô gái nhỏ nói với Sầm Phong, fans toàn tâm toàn ý yêu anh, anh là ánh sáng và đức tin của bọn họ. Tuy nhiên fans không biết, bọn họ cũng là bến đỗ và chỗ dựa của anh. Fans không mong muốn anh báo đáp gì, sự tồn tại của anh chính là món quà lớn nhất rồi. Nhưng vì bọn họ, anh sẽ thử, sẽ cố gắng yêu thích lại sân khấu này một lần nữa, đó chính là lời hồi đáp chân thành nhất của Sầm Phong. … Ây da, để ý thì giọng văn kể lể từ nãy đến giờ của mình có vẻ hơi âm u, thù đời nhưng đấy là do bối cảnh đáng buồn chứ văn phong trong truyện rất tí tửng và hài hước luôn ấy. Kết hợp với lối edit vui vẻ của editor nên càng nhộn hơn, tuy nhiên vì cách dùng từ quá ‘teen’ nên e là sẽ có một vài độc giả thuộc trường phái nghiêm túc không thích cho lắm. Truyện có những khía cạnh rất ấm lòng, như tình cảm của những thành viên cùng nhóm, tình yêu của fan dành cho idol, idol chân tình đáp lại fan và cũng có những mặt vô cùng chuẩn không cần chỉnh như fan u mê quỳ liếm nhan sắc idol hàng tiếng đồng hồ... Ai mà chẳng muốn để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng thần tượng đúng không, Hứa Trích Tinh cũng không ngoại lệ. Chỉ vì Sầm Phong theo dõi Weibo của mình mà cô không dám để lộ bản chất, thay vì những cái tin chia sẻ video hài hước cộng với caption “đậu má con cá” , “cười ẻ” , cô đều đặn đăng trạng thái đề cao sự nghiệp học hành, nhìn vào cứ như văn bản mẫu của ‘con nhà người ta’... Gộp tuổi hai đời, Hứa Trích Tinh cũng đã xấp xỉ 30, đương nhiên là luôn nhìn antifan và đám GATO không biết lượng sức bằng nửa con mắt, đụng tới cô, cô có thể nhịn, nhưng chỉ cần đánh chủ ý sang Sầm Phong một tí thôi thì sẽ được chứng kiến kungfu mắng chửi bén như cái chén của fan chân chính. Đó chỉ vì có người động vào vảy ngược mang tên Sầm Phong của Hứa Trích Tinh, còn đa phần cô vẫn là mỹ nữ đa tài an tĩnh. Trở thành nhà thiết kế thời trang nhỏ tuổi nhất đoạt giải thưởng quốc tế, chủ tịch công ty giải trí dẫn đầu trong giới, trên mạng còn là siêu masternim trong fandom. Cô lợi hại đến mức nhận được sự công nhận và ủng hộ của Phong Tranh (FC của Sầm Phong) , không phải là với sự tài giỏi của cô vì đó đã là chuyện rõ như ban ngày, mà là đối với chuyện tình cảm của hai người. Lúc ấy, Hứa Trích Tinh thật sự lơ ngơ, cô từ một fan mẹ đổi sang fan bạn gái, giờ lại còn có thời cơ chuyển mình làm bạn gái hàng thật giá thật? ? Éc… Bởi mới nói IQ cao bao nhiêu thì EQ tỷ lệ nghịch bấy nhiêu, Hứa Trích Tinh mặc nhận những cảm xúc trong lòng dành cho Sầm Phong là tình cảm của fan đối với thần tượng, tất nhiên Sầm Phong thì không. Anh khoan dung với cô hơn thế giới này rất nhiều, cô cho anh nhiều hơn cả tình yêu, vì vậy anh muốn mạnh mẽ lên để trở thành chỗ dựa, mở ô dù bảo vệ cho cô. Nhưng mà, anh đã biểu hiện thành ý rõ như vậy, cô gái nhỏ còn chần chờ vì sợ ‘nhúng chàm’ anh là sao đây… Thôi được rồi, cho cô thời gian bốn tháng suy nghĩ, đến lúc đó thì, cừu chạy đâu cho thoát khỏi miệng sói? - - Trích đoạn biện pháp ‘rút ngắn 4 tháng’ - - Trích Tinh nhân cơ hội Sầm Phong ngủ say, sờ soạng cơ bụng cô đã ao ước bấy lâu. Đù, sờ sướng thật cmn chứ! Làm sao mà anh luyện được body ngon thế này nhỉ! Đột nhiên idol lên tiếng: “Sờ một phút đồng hồ trừ đi một ngày, em chỉ còn thời gian một tháng.” Hứa Trích Tinh: ! !! Anh cười nhẹ: “Còn muốn sờ nữa không?” Hứa Trích Tinh nơm nớp lo sợ: “Một phút tính một ngày ạ?” Sầm Phong: “Một phút tính một tháng.” ... Kiếp trước tối tăm dường như đền bù lại tất cả may mắn kiếp này cho họ. Thế giới này không phải là mơ, tình yêu là có thật, ánh sáng cũng có thật. Cô là có thật và anh muốn giữ lấy cô cho riêng mình. Cô thích thế giới này, cho nên anh nguyện ý thử giảng hòa với thế giới, ngắm nhìn thế giới này hơn một chút, yêu mến thế giới này hơn. Cuộc đời mới của anh và cô mới chỉ bắt đầu, và tình yêu anh dành cho cô, vĩnh viễn không có ngày kết thúc. ____ “ “: Trích từ truyện. (*) : Đây là một câu nói xuất hiện và lan truyền khá nổi tiếng trên mạng trong thời gian nữ idol, diễn viên xinh đẹp Sulli qua đời. Vui lòng google nếu muốn tìm hiểu các thông tin chi tiết. *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ Cre: Google/Huaban   Mời các bạn đón đọc Showbiz Là Của Tôi của tác giả Xuân Đao Hàn.
Ngạo Kiều Anh Lại Đây
Văn án: Ở lần tự học thứ N bị quấy rầy, Lăng Nhân tính tình tốt mà gọi đại lão lớp bên cạnh tiến vào phòng học, mạnh mẽ đè ở trên tường, sau đó đẩy đẩy mắt kính, mềm như bông mà nói: "Về sau cách tớ xa một chút." Lục Thiệu Đông hoành hành vườn trường, làm sao cũng không nghĩ tới, chính mình thế nhưng lại động phàm tâm với quái thai bốn mắt, càng không nghĩ tới, sau này mỗi một đêm, đều bởi vậy mà xao động khó ngủ. *** Lúc tới giữa tháng mười, ở thành phố Nam bốn mùa như mùa hè, cả đêm gió thổi cũng vẫn còn hơi nóng. Bên trong phòng học hơi có vẻ cũ nát, trên trần nhà quạt trần quay không ngừng, vang lên tiếng phần phật. Lăng Nhân còn đang vùi đầu viết thoăn thoắt. Cô mặc đồng phục học sinh màu trắng xanh, mang theo một khung kính màu đen không phù hợp với khuôn mặt, khung vừa dày vừa nặng cơ hồ che kín nửa gương mặt cô, trán che phủ bởi tóc mái dày và đen, khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp bị chia thành ba nửa, ánh mắt trong suốt cũng bị che đến ảm đảm không ánh sáng, cả người thoạt nhìn nặng nề mà khô khan. Cô ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên trong phòng học, có thể rõ ràng nghe được tiếng ồn ào lớp bên cạnh truyền tới. "Nổ đại tiểu vương!" "Mẹ nó! Cậu đúng là thiểu năng trí tuệ mà! Đây là 80 điểm lại không phải đấu địa chủ, nào có nổ vương gì đâu!" "Ai nha chết tiệt! Đần độn quá đi. Một lần nữa!" ... Trừ cái này ra, còn có tiếng quả bóng đụng vào tường ' bộp bộp bộp ' , tiếng bàn ghế va chạm... Cô dừng bút lại, quay đầu lại trừng mắt nhìn bảng đen phía sau mấy giây, lại quay trở lại, tiếp tục viết. —— Hoàn toàn không có cách nào tập trung tinh thần làm đề. Tính tình của cô từ trước đến nay rất ôn hòa, rất ít khi tức giận với mọi người, trước kia bất kể lúc nào cũng có thể tâm bình khí hòa, nhưng —— tính khí tốt mười mấy năm sắp bị mài cạn sạch. Một lát sau, trong tiếng ồn ào của lớp bên cạnh thêm vào tiếng hát, máy ghi âm dùng để nghe tiếng anh trong phòng học quay không ngừng —— "Những chú chim sẻ trên cột điện đang hót lảnh lót, em nói câu này, rất có cảm giác của mùa hạ..." Lại là bài hát này. 《Thất Lý Hương 》 của Châu Kiệt Luân, một ca khúc tuần hoàn. Cô đã bị bắt nghe suốt một tuần, có thể thuộc lòng trôi chảy lời ca. “Đông ca, đến giờ rồi.” Cách vách bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to. ‘ Đông ca ’ chỉ Lục Thiệu Đông, đại lão lưu manh lớp bên cạnh, là một phú nhị đại*, nổi danh là giáo bá của Nhất Trung của thành phố Nam, trốn học, đánh nhau, đến trễ, về sớm, ngày qua ngày, hoành hành vườn trường, một bộ trên trời dưới đất lão tử là lớn nhất, ngay cả hiệu trưởng cũng không có biện pháp. *Phú nhị đại hay còn gọi là Thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước. Một tuần trước, cô bị anh gọi tới phòng học bên cạnh ——. " Hiệu trưởng yêu cầu tôi học tập từ người đứng hạng nhất là cậu, cho nên từ nay về sau, chúng ta cùng nhau học tập." Cái gọi là ' cùng nhau học tập ' của Lục Thiệu Đông, chính là tình huống hiện tại này —— bọn họ ở cách vách ồn ào, cô ở bên này học. Lăng Nhân giơ tay nhìn đồng hồ, đúng 9 giờ. Qủa thật ‘ đến giờ ’ rồi. Sau một loạt tiếng bước chân, cách vách hoàn toàn an tĩnh lại. Trên lưng Lăng Nhân đeo cặp sách, tắt đèn khóa cửa. Từ sau khi được đại lão ' đặc biệt chiếu cố ', cô lúc tan học từ sáu giờ chiều thành chín giờ tối. Di chứng của về nhà quá muộn chính là, ngày hôm sau dậy sớm không có tinh thần. Lăng Nhân dưới tiếng chuông tiến vào phòng học, đầu óc quay cuồng, vừa nhắm mắt liền tựa như có thể nhìn thấy Chu công vẫy vẫy tay với cô. " Lại ngủ không ngon sao?" Vương Gia Lâm ngồi cùng bàn hỏi. Vương Gia Lâm cùng Lăng Nhân giống nhau là học sinh được xếp lớp, chỉ là cô ấy từ lớp bình thường chuyển vào lớp trọng điểm, Lăng Nhân là từ trường khác chuyển tới. Hai cô gái mới gia nhập vào một tập thể xa lạ, rất nhanh liền trở thành bạn tốt, cô tự nhiên cũng biết chuyện Lăng Nhân bị Lục Thiệu Đông cưỡng bách ‘cùng nhau học tập ’ . Lăng Nhân che miệng lại ngáp, gật đầu, sau đó mở hộp bút ra, lấy một chiếc bút, mở sách giáo khoa ra, thẳng lưng ngồi ngay ngắn, chuẩn bị giờ học. Vương Gia Lâm không nhịn được ở trong lòng âm thầm bội phục, Lăng Nhân là người ôn nhu lại nghị lực nhất mà cô từng gặp qua. Cho dù gặp chuyện gì, cũng không vội không bực. Cho dù cả người đều mệt mỏi, cũng có thể chuyên tâm dồn chí. Sau khi quen biết Lăng Nhân, ngữ văn của cô kém cũng hiểu cái gì gọi là ‘ ngoài mềm trong cứng ’. Rõ ràng thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, trên người lại tản ra một loại khí chất làm người an tâm, phảng phất nơi có cô, không khí cũng ôn nhu. “A Nhân, nếu không cậu báo cáo với thầy giáo đi?" Cô đề nghị nói. Thành tích Lăng Nhân tốt như vậy, thầy giáo nhất định sẽ hướng về cô, hung hăng xử phạt đại ma vương Lục Thiệu Đông kia. Vương Gia Lâm nghĩ như vậy. Lăng Nhân lại không cho rằng như vậy, bởi vì Lục Thiệu Đông không có đánh cô cũng không mắng cô, đơn thuần chỉ ồn ào cô học tập, tình huống như vậy coi như báo với hiệu trưởng cũng vô dụng. Trường học sẽ không bởi vậy mà xử phạt Lục Thiệu Đông, ngược lại khả năng sẽ chọc giận anh làm trầm trọng thêm. Thở dài một hơi, Lăng Nhân lắc đầu: “Rồi nói sau.” Hy vọng anh qua mấy ngày có thể ngừng. Dù sao cô cũng anh cũng không có đụng chạm gì. Chẳng qua là ngày đó lúc anh bị hiệu trưởng mắng, cô vừa lúc đi qua, bị hiệu trưởng dùng ' học sinh giỏi điển hình ' một lần, vì vậy liền bị giận chó đánh mèo. Quả nhiên không có việc gì không nên lắc lư trước văn phòng hiệu trưởng. ... Mời các bạn đón đọc Ngạo Kiều Anh Lại Đây của tác giả Hề Nghiêu.  
Cô Vợ Xã Hội Đen Của Ông Trùm Hắc Đạo
Nam Liệt năm nay 30 tuổi, tướng mạo vô cùng anh tuấn, anh cao 185cm. Khuôn mặt hoàn mỹ với cặp mắt sâu thăm thẳm, sống mũi cao. Bề ngòai anh là chủ tịch của tập đòan Nam Thị, một nguời với vẻ ngòai lạnh nhạt thờ ơ. Đằng sau thân phận chủ tịch, anh là một thủ lĩnh vô tình lãnh khóc. Anh là người đứng đầu của bang Phi Long, là một ông trùm đích thực trong hắc đạo. Tôn chỉ của anh là. "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết." Một khi Nam Liệt ra tay thì sẽ không thủ hạ lưu tình, anh ghét nhất là người nào không phục tùng mệnh lệnh của anh. Người trong hắc đạo chỉ cần nghe nhắc đến cái tên Nam Ca, điều cảm giác sợ sệt bất an. Sự tàn nhẫn vô tình độc ác của anh, làm người ta vừa kính trọng vừa sợ hãi. Người ngoài chỉ biết anh là Nam tổng của tập đoàn Nam Thị. Họ không thể ngờ, một người với dung mạo anh tuấn lịch lãm như vậy, lại là một ông trùm hắc đạo, và là một kẻ máu lạnh. Hàn Mạc năm nay 25 tuổi cao 170cm, cô sở hữu một nhan sắc tuyệt mỹ. Khuôn mặt thon dài với cặp mắt sắc bén lạnh lùng băng giá, sống mũi cao thẳng và đôi môi gợi cảm. Mái tóc dài màu nâu mịn màng được cô búi lên cao. Hàn Mạc là người phụ nữ đầu tiên trong lịch sử, nắm giữ trong tay toàn bộ thế lực xã hội đen của Đông Nam Á. Cô bất đầu tiếp nhận chức vụ thủ lĩnh vào lúc cô 18 tuổi. Sau chỉ 7 năm cai quản Bang Con Rồng Vàng, tiếng tăm Hàn Mạc đã vang vội khắp nơi trên toàn thế giới. " Hàn Mạc em đừng mơ có thể thoát khỏi Nam Liệt anh, dù em có xuống đến 18 tầng địa ngục anh cũng sẽ lôi em trở về." *** Đêm đã khuya ngòai trời tối đen như mực không gian tĩnh mịch, ánh trăng cô độc trên bầu trời rọi thẳng xuống những con đường vắng vẻ không bóng người ngay trung tâm thành phố S. Tại một góc tối trước cửa quán bar Night Angel, quán Bar lớn nhất tại thành phố S không khí lại đối nghịch với bên ngoài. Trước cửa đứng bốn tên bảo vệ với thân hình cao lớn cường tráng nét mặt hình sự. Họ đứng canh cửa để giữ gìn an ninh trật tự cho quán bar. Những chiếc xe sang trọng lần lượt tiếng vào bãi đậu xe VIP của quán Bar. Một hàng người đang đứng chờ sẵn ngoài cửa, đợi đến 12 giờ khuya quán bar mới mở cửa. Cho dù là những công tử, tiểu thư nhà giàu hay những người nổi tiếng điều không ngoại lệ. Người nào cũng phải sắp hàng chờ để vào trong. Những người tới đây điều biết đến quy luật của quán bar. Dù họ có thân phận gì đi chăng nữa, một khi bước vào cửa quán bar điều như nhau. Bởi vì những người được phép vào trong, đều là những kẻ có thân phận và địa vị trong xã hội. Mã Lung Linh là con gái út của Mã Cảnh Chung, thủ lĩnh của bang Tam Hổ. Bang Tam Hổ nằm trong tứ đại bang phái tại thành phố S. Đứng nhất là bang Phi Long của Nam Liệt, đứng nhì là Bang Bạch Hổ của Mạnh Hùng, đứng thứ ba là bang Tam Hổ của Mã Cảnh Chung, cuối cùng là bang Ngũ Xà của Trịnh Ngũ Dương. Bang Tam Hổ đang ở trong bóng tối, ngấm ngầm mở rộng địa bàn của mình tại thành phố S. Tuy bang Tam Hổ không lớn mạnh bằng bang Phi Long của Nam Liệt. Nhưng Mã Cảnh Chung là một tiểu nhân bỉ ổi, nên Nam Liệt luôn cho người theo sát hành động của bọn họ. Mã Lung Linh cùng một nhóm bạn lần đầu tiên đến bar Night Angel chơi. "Với thân phận và địa vị của Mã Lung Linh tôi, tại sao phải đứng chờ ngoài cửa thật mất mặt." Mã Lung Linh nói với giọng tức giận. Cô hống hách đi đến trước mặt bốn tên bảo vệ, khoác lác về thân phận của mình. Bốn tên bảo vệ nét mặt vẫn trầm tĩnh lạnh lùng, trong mắt của bọn họ ngoài ông chủ lớn và tứ đại hộ pháp, Việt Vũ, Tề Phú, Phi Dạ và Bạch Tử Long ra họ không nể mặt bất kỳ ai. Mấy người bạn của Mã Lung Linh kéo cô sang một bên nói. "Lung Linh, cô không nên làm loạn. Đã chấp nhận đến đây chơi, thì phải tuân theo quy luật của nơi này." Mã Lung Linh nghe bạn mình nói vậy đành đứng chờ một bên. Trước ánh mắt tò mò của những người đứng trước cửa, một chiếc xe cadillac màu đen vừa sang trọng vừa thần bí. Hiên ngang đỗ trước cửa quán bar, nơi khu cấm đậu xe. Nó y như một con mãnh long, ngang tàn vô pháp vô tiên đậu ngay đó. Bước xuống từ bên ghế phụ là một người đàn ông cao lớn, với khuôn mặt yêu nghiệt và nụ cười hút hồn. Việt Vũ với âu phục màu đen áo sơ mi trắng, anh phong độ đi đến trước cửa xe phía sau. Tất cả ánh mắt của những người đang đứng chờ ngoài cửa, điều dồn hết trên người đàn ông này nhất là phụ nữ. Cho dù đang đứng bên cạnh bạn trai của mình, nhưng họ không thể kiềm chế được ánh mắt của mình. Họ chưa từng thấy người đàn ông nào với khuôn mặt đẹp trai như vậy. Việt Vũ nở nụ cười nhẹ khi nhìn thấy những ánh mắt, hâm mộ của mấy cô gái đứng bên cạnh. Anh khom người cung kính mở cửa xe ra. Một đôi chân cường tráng với đôi giày da bóng láng đặt xuống mặt đất. Tất cả mọi người điều hiếu kỳ muốn biết, nhân vật tai to mặt lớn đang ngồi trong xe là ai. Mà ở địa bàn của bang Phi Long lại dám ngang tàng hổn láo đến như vậy. Một người đàn ông vô cùng anh tuấn, xuất hiện trước mặt bọn họ. Anh sở hữu một khuôn mặt hoàn mỹ với cặp mắt sâu thăm thẳm, sống mũi cao. Đôi môi bạc mỏng mím chặt thành đường thẳng. Trên người anh mặc bộ âu phục màu trắng áo sơ mi đen, cùng với chiếc khăn quàng cổ màu đen. Anh oai nghiêm đứng trong màn đêm, được chiếu sáng bởi ánh trăng nhìn nổi bật vô cùng. Nam Liệt với khuôn mặt lạnh lùng, oai phong lẫm liệt được một đám thuộc hạ hộ tống vào trong. Việt Vũ nghiêm trang đi bên cạnh anh. Vừa bước đến cửa bốn tên bảo vệ cung kính khom người chào họ. "Ông chủ." Hai từ vừa thốt ra từ miệng của tên bảo vệ, làm tất cả mọi người chung quanh điều thấp thỏm không yên. Những người đến đây hầu như điều biết, tất cả bar Night Angel trên tòan thế giới trước đây là do bang Lôi Ưng cai quản. Nhưng bây giờ ông chủ lớn đứng đằng sau, thao túng những hoạt động ngầm trong hắc đạo là thủ lĩnh đương nhiệm của bang Phi Long. Tiếng tăm của Nam Liệt được truyền khắp nơi, sau khi anh khuếch trương thế lực của mình qua đến Châu Mỹ. Các chàng trai nhìn Nam Liệt bằng ánh mắt ngưỡng mộ và khâm phục. Khâm phục sự tài giỏi của anh, chỉ mới 30 tuổi mà đã nắm trong tay quyền lực tối cao trong hắc đạo. Còn những cô gái thì nhìn Nam Liệt bằng ánh mắt mong chờ, họ khao khát được anh để ý tới. Ánh mắt thèm thuộc của những cô gái làm Nam Liệt cảm giác bực bội. Anh ghét nhất những người phụ nữ như thế này. Nam Liệt cau mày không vui, với nét mặt hằm hằm bước vào trong. Mã Lung Linh nhìn Nam Liệt đến không chớp mắt, cô cũng là người trong hắc đạo, cũng đã từng thấy qua ba và anh hai cùng thuộc hạ của họ. Nhưng Mã Lung Linh chưa từng thấy ai lại có khí thế bức người như Nam Liệt vậy. Đúng 12 giờ khuya quán bar mở cửa, các công tử ăn chơi cùng tiểu thư nhà giàu lần lượt tiến vào trong. Bar Night Angel được Nam Liệt khuếch trương lớn hơn, chia thành ba khu vực khác nhau. Tầng dưới là quán bar, sàn nhảy và các phòng bao VIP có thể dùng để hắt karaoke. Tầng hai là khách sạn cùng phòng tắm hơi và dịch vụ massage. Tầng ba là khu riêng tư của Nam Liệt, người không phận sự tuyệt đối không được vào. Từ khi anh cai quản bang Phi Long, ngòai trừ trụ sở chính của bang Phi Long thì đa số thời gian Nam Liệt đều ở đây.   Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Xã Hội Đen Của Ông Trùm Hắc Đạo của tác giả Lan Hồ Điệp 134.
Cấm Tình (Cả Đời Chỉ Nguyện Yêu Em)
Một hồi tranh đấu, mỗi người đều muốn nắm chắc trong tay vận mệnh của chính mình. Nhưng đến cuối cùng, ai mới là người chiến thắng? Không ai có thể bình an mà thoát ra! Tình yêu trong vận mệnh của mỗi người đều không thể tốt đẹp như nhau. Phụ nữ đối với hắn có lẽ chỉ là một thú tiêu khiển trong cuộc sống. Còn với cô, điều hắn muốn chính là chinh phục, là làm cô hoàn toàn thuần phục hắn. Thế nhưng tình yêu lại khiến cho ý định ban đầu của hắn bị lung lay. Thì ra, hắn chỉ cần niềm vui đến từ sự vui vẻ của cô. Nhưng thứ có thể khiến cho cô vui lại là điều làm cho hắn đau khổ. Hắn không muốn buông tay cũng chẳng thể nào buông nổi! Ở ngã rẽ của tình yêu, cô bị hắn bá đạo mãnh liệt kéo vào thế giới của hắn, một thế giới xa lạ, tràn ngập sự tranh đấu. Khi tình yêu chân thành duy nhất bị hắn bóp nát trong thời khắc ngọt ngào, cô biết, hắn là ác ma mà cô không tài nào thoát khỏi, là cơn ác mộng mà cô chẳng thể tỉnh lại. Từ lúc gặp gỡ ban đầu đã nhất định phải dây dưa như thế. Vốn dĩ là khúc mắc giữa yêu và hận, lại nảy sinh ra biết bao ân oán tình thù. Một hồi tranh đấu, mỗi người đều muốn nắm chắc trong tay vận mệnh của chính mình. Nhưng đến cuối cùng, ai mới là người chiến thắng? Không ai có thể hoàn toàn bình an thoát ra! Ác ma yêu thiên sứ là lúc tất cả mọi tội ác bắt đầu! “Muốn chết, chính là chết tôi cũng phải đuổi theo cô đến tận địa ngục!” Gân xanh trên trán hắn nổi lên, tay nắm chặt lại thành quyền, giống như ngay lập tức có thể cho tôi một đấm. Tôi sẽ không nghi ngờ trong từ điển của hắn có khái niệm đánh con gái. Tôi nhìn Đường Diệc Diễm đang điên cuồng mà buồn bã cười, đôi ngươi lạnh lùng ngước lên:“ Không cần đâu, tôi đang sống trong địa ngục rồi!” “Đường Diệc Diễm, anh hiểu được tình yêu là gì sao?” Không nhìn hắn, đôi mắt trỗng rỗng của tôi hướng về phía trước, không có tiêu cự, chỉ cảm giác được Đường Diệc Diễm khẽ giật mình. “Đường Diệc Diễm, tình yêu không phải giữ lấy mà là thành toàn, không phải bức bách mà là chúc phúc. Từ đầu tới cuối, anh luôn dùng hết mọi loại thủ đoạn để bức tôi, anh thực sự yêu tôi sao?” Tôi lạnh lùng nhìn hắn, nhìn vẻ mặt của hắn từ âm ngoan trở nên chật vật. “Im miệng!” Trong mắt Đường Diệc Diễm hiện lên một tia bối rối. “Thành toàn, tôi hai năm trước thành toàn đổi lấy chính là cô ngả vào vòng tay của thằng khác. Tôi, Đường Diệc Diễm không chiếm được thứ gì đó, người khác cũng đừng mơ có được. Tôi thà rằng huỷ hoại cô!” Tôi nhếch môi hừ lạnh, chậm rãi nói:“Không đâu… ít nhất bây giờ sẽ không… Tôi sẽ không điên, tôi muốn trơ mắt nhìn anh thống khổ, nhìn anh tuyệt vọng…” “Đường Diệc Diễm, cảm ơn quà sinh nhật của anh, tôi – suốt – đời – khó – quên!” Đường Diệc Diễm nhìn tôi, trong mắt hiện lên một chút đau đớn, hai tay đặt ở đầu vai tôi khẽ buông ra. Cuối cùng, hắn ôm chầm lấy tôi, áp chặt tôi vào lòng, nỉ non: “ Anh chỉ là quá yêu em, quá yêu em mất rồi, yêu đến nỗi ngay chính bản thân anh cũng thấy sợ, nhưng tại sao em lại không chịu hiểu…” *** Nhân vật chính: Diệp Sương Phi-Đường Diệc Diễm Rating: 5/10 Ưu điểm: Nếu bạn thích nam chính ích kỉ bá đạo thì đây dành cho bạn. Nhưng nói trước không phải kiểu bá đạp của Tề Mặc trong truyện “Đạo Tình” Nếu thích ngược đây cũng dành cho bạn. Nhưng nó không ngược làm bạn khóc mà là làm bạn ức chế. Mình đã từng bỏ cuộc khi đọc lần đầu. Phải cố gắng để không bỏ khi đọc lại lần 2. Tác giả có cách dẫn dắt khá hay. Nhiều câu mang tính triết lý sống. Khuyết điểm:Truyện kéo dài thật sự đọc rất mệt mỏi. Cứ cái kiểu yêu mà không nói dẫn đến hiểu lầm giữa 2 nhân vật. Mình cực ghét cả tính cách của 2 nhân vật chính. Thứ nhất nam chính quá chiếm hữu. Từ đầu đến cuối đều cho mình là đúng, yêu mà không để ý đến cảm nhận của người mình yêu. Một tình yêu ích kỉ. Thứ hai nữ chính quá nhu nhược. Hở cái yếu lòng và vì cái yếu lòng dở hơi ấy dẫn đến một nùi hệ quả. Truyện quá nhiều ý tưởng dẫn đến làm người đọc mệt lên mệt xuống và cuối cùng tác giả lại không giải đáp. Nhiều chương bị lặp lại, và có vài khúc bị mất nên đọc cũng hơi khó chịu. Câu nói tâm đắt: “Vĩnh viễn không được quên rằng, những chàng bạch mã hoàng tử trong tiểu thuyết khi bước ra đời thực sẽ mang hình dáng của ma quỷ.” (tác giả) Mời các bạn đón đọc Cấm Tình (Cả Đời Chỉ Nguyện Yêu Em) của tác giả Tử Tử Tú Nhi.