Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xin Lỗi, Anh Nhận Nhầm Người

Truyện tình yêu của tiểu sinh Tô Phách và đạo diễn nhỏ Hứa Thanh Tranh nhẹ nhàng lại ngọt như đường phèn. Tám năm trước, khi Tô Phách nhận nhầm Thanh Tranh là cô bé cùng đóng phim năm xưa nên đối xử với cô rất dịu dàng tận tâm khiến trái tim Thanh Tranh rung rinh quá đỗi. Vậy mà anh nỡ lòng nào thốt lên câu Xin lỗi anh nhận nhầm người rồi bị lôi đi mất làm Thanh Tranh rầu rĩ cho mối tình 20 ngày năm đó chưa kịp bày tỏ trực tiếp thật lâu. Tám năm sau, anh trở thành tiếu sinh nổi tiếng trong đoàn kịch, còn cô lại là đạo diễn thực tập ở chỗ anh. Lần này cả hai đều thận trọng không dám nhận ra nhau. Tô Phách sợ mình tỏ tình nhanh quá làm cô nương nhà người ta sợ nên anh kiên trì nhích từng bước nho nhỏ. Thanh Tranh vì sợ câu Xin lỗi năm đó nên cứ lảng tránh và vờ không hiểu những hành động của anh. Thời gian tiếp xúc càng lâu, Tô Phách càng cảm mến đạo diễn nhỏ tài hoa của anh, Thanh Tranh cũng thêm yêu mến những diễn viên kịch Côn Khúc vừa tài năng vừa xinh đẹp. Nên khi Tô Phách tỏ tình sau đêm diễn, Thanh Tranh đã đồng ý ngay lập tức. Tác giả giới thiệu về Côn Khúc và một số trích đoạn nổi tiến, tuy không tỉ mỉ nhưng cũng có thể hình dung đôi chút về bộ môn nghệ thuật mang tính ước lệ và xa xưa vẫn còn được duy trì cho đến hiện nay. Truyện hơn 300 trang, thêm 100 trang ngoại truyện, không cao trào, chỉ có không khí ngọt ngào đầy bong bóng hồng và “cẩu lương” rải khắp nơi thôi! *** "Trái tim anh có một lỗ hổng, lấy nghìn năm đợi em để lấp đầy." Thế giới này như một hệ thống hình ảnh không ngừng thay đổi, mà anh đứng ở bên ngoài, không biết mình đang ở đâu, vào ngày nào tháng nào. Anh chỉ biết, có một người đời này anh nhất định phải gặp. Phó Bắc Thần trong mắt mọi người quả thực rất xứng với cái danh quân tử khiêm tốn, ấm áp như ngọc. Dù là gia thế hay con người đều có thể gọi là hoàn hảo. Chỉ có mình anh biết rằng, linh hồn anh không hề hoàn chỉnh. Những cảnh trong mơ rời rạc mà kéo dài đó làm anh biết, giấc mơ là những ký ức kiếp trước của anh, ký ức anh không muốn quên đi. Trong mơ có cô mà anh đã khắc sâu trong tâm trí, vào tận xương tủy. Cho tới khi Trình Viên Viên xuất hiện, chỉ cần liếc nhìn một cái, trái tim anh đã dậy sóng. Anh bằng lòng, trong những năm còn sống, đánh cược tính mạng, nhận hết tai họa thay cô. Anh lấy sự dịu dàng dệt nên một tấm lưới vô hình, lẳng lặng phủ lấy cuộc sống của cô. "Anh chưa từng hôn ai khác." "Cũng chưa từng nghĩ đến ai khác." "Chỉ có em, là anh muốn ở bên trọn đời." Dù là kiếp trước, hay là kiếp này, anh đều muốn luôn luôn ở bên em. *** Lúc trước, tôi có nhìn thấy trên mạng xã hội một cái topic như thế này: Hãy nói về một kỷ niệm xấu hổ nhất của bạn thời thanh xuân đi nào? Đến khi đọc câu chuyện này, tôi lại lập tức nhớ đến topic đó. Nếu để Hứa Thanh Tranh nhìn thấy, có lẽ cô ấy sẽ ngay lập tức viết ra câu chuyện của mình và Tô Phách, bởi vì nó quá xấu hổ đến nỗi mà gần 8 năm sau đó, khi cô tình cờ gặp lại anh, cô chỉ mong sao anh đừng nhận ra mình. Tại sao cô có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà lại mong anh đừng nhận ra cô? Bởi vì cuộc gặp gỡ định mệnh lúc đó chỉ kéo dài 20 ngày và kết thúc bằng một câu nói của Tô Phách: Xin lỗi em, anh nhận nhầm người. À, thì ra vì nhầm người nên anh mới dịu dàng với cô như vậy, vì nhầm người nên mới giúp đỡ cô như vậy, vì nhầm người nên mới chu đáo khiến cô ngu ngốc mà lao vào như vậy? Hứa Thanh Tranh chỉ là một cô gái mới lớn thôi, da mặt vẫn mỏng lắm, người ta đã nói đến vậy rồi mà mình còn ý nghĩ không an phận thì quả là ngu ngốc. Thế nên, sau đó cô đã từ bỏ môn đàn cổ mà nhờ nó cô mới gặp được anh, cũng từ bỏ người con trai đầu tiên khiến cô rung động. Hứa Thanh Tranh nghĩ rằng có lẽ cả đời này mình sẽ không gặp lại anh nữa, mà cho dù có gặp lại, anh cũng chưa chắc đã nhận ra cô, thời gian ngắn ngủi thế kia mà. Cũng có thể anh đã gặp được người anh muốn gặp, sẽ không “nhận nhầm” nữa. Nếu đã thế thì gặp lại nhau cứ xem như chưa từng quen biết là xong. Hứa Thanh Tranh, nói được, làm không được. Vào năm cô sắp tốt nghiệp đại học, cô đi theo đoàn kịch Côn Khúc của chú hai nhà mình và gặp lại Tô Phách. Mọi cảm xúc bị cô chôn vùi đè nén bấy lâu nay hiện giờ chỉ tập trung vào một chỗ, xấu hổ muốn chết! Nhưng dù vậy, cô vẫn cố tỏ ra bình thản và cách xa anh nhất có thể. Nhưng dường như người đàn ông tài sắc vẹn toàn này lại có gì đó không đúng lắm. Có vẻ như anh thật sự không nhận ra cô, nhưng hành động và lời nói lại thân thiết như vậy, như có như không quan tâm cô như vậy, là ý gì? Hứa Thanh Tranh không muốn nhận thêm bất cứ một câu nói “anh nhận nhầm người” nào nữa đâu. Tình hình cứ như vậy, cô càng cách xa, anh càng muốn lại gần. Cuối cùng, sau một đêm biểu diễn thành công, cũng là đêm cuối cùng cô làm việc cùng anh, Tô Phách đã mạnh dạn nắm tay Hứa Thanh Tranh và nói: “????????ℎ ????????̀ ????????̂ ????ℎ????́????ℎ, ????????̛????̛̀???? ????????̂́???? ????????????̂̉???? ℎ????̣???? ????????̣????ℎ, đ????̃ ℎ????́???? ????????̣????ℎ ????????̛????̛̀???? ????????̣̂???? ????????̆???? ????????̂̀????. ????????̛̉ ????ℎ????́????ℎ ????ℎ????̂???????? ????ℎ????????̂̀????, ????????́????ℎ ????????́????ℎ ????????̃???????? đ????̛????̛̣????, ????????????̂́???? ????????̀???? ????????́???? ????????́???? ????̆???? ????ℎ????̛????̛̀???????? ????????????̀???? đ????̛???? ????????????̉????, ???????????? ℎ????̉????, ???????? ????????́ ????????̂̀???? ????????ℎ ????ℎ????̂?????????” Cần, đương nhiên là cần chứ. Nhưng cho đến tận lúc đã gật đầu đồng ý, Hứa Thanh Tranh vẫn không hiểu tại sao mình lại thiếu nghị lực như vậy. Có lẽ là vì vẫn còn một chút uất ức của ngày xưa, ngày đó anh nhận nhầm người nên không thích em, cuối cùng bây giờ vẫn thích đấy thôi. Cũng có lẽ bởi vì tình cảm ngày xưa dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn, là anh nhận nhầm nên mới quan tâm cô, nhưng bản thân cô thích anh là sự thật. Trong suốt khoảng thời gian xa cách đó, cả hai đều không có tình yêu nào khác. Thôi thì xem như, thời gian đã thay cô trả thù anh rồi. Nhưng có một sự thật mà Hứa Thanh Tranh không biết, đó chính là trước khi tỏ tình với cô, Tô Phách đã suy nghĩ, “gương vỡ lại lành” thì thắng lợi lớn hay yêu lại từ đầu mới thắng lợi lớn đây? Bởi vì không chỉ có cô, mà anh cũng là người nhận ra đối phương sau lần gặp lại đầu tiên ấy. Đã tám năm rồi, kể từ giây phút anh nói câu nói đó, anh đã không còn nhìn thấy cô nữa. Hứa Thanh Tranh nghĩ rằng anh áy náy, nhưng không phải. Anh nói rằng đó không phải là áy náy, mà là nhớ mãi không quên. Trong cuộc đời mỗi người, sẽ vì những lý do nào đó mà gặp gỡ nhau, có thể ở lại, cũng có thể lướt qua. Một câu “Xin lỗi, anh nhận nhầm người” của Tô Phách đã lấy đi nhiệt huyết mối tình đầu của một cô gái trẻ, nhưng người hối hận lại là anh. Anh nhận nhầm người là thật, nhưng tình cảm anh dành cho em cũng là thật. Chỉ là lúc ấy... anh không biết. … Một câu chuyện nhẹ nhàng của đôi bạn trẻ yêu thích văn hóa âm nhạc truyền thống. Tình cảm của họ nảy mầm và lớn dần lên trong sự nỗ lực của cả hai, cùng với sở thích chung về môn nghệ thuật Côn khúc truyền thống. Trong câu chuyện nhắc đến rất nhiều khái niệm về Côn khúc và những vở kịch nổi tiếng, diễn giải rất nhiều kiến thức về bộ môn nghệ thuật này, đây cũng là một cách khiến lớp trẻ có thể tìm hiểu và giữ gìn bản sắc văn hóa nghệ thuật của đất nước mình. Tình cảm của Tô Phách và Hứa Thanh Tranh khó có thể phân định rạch ròi giữa “gương vỡ lại lành” hay là “mưa dầm thấm lâu”, chỉ biết rằng tình cảm này đến rất tự nhiên, cũng thật nhẹ nhàng. Bỏ lỡ nhau thời thanh xuân, lại tìm thấy khi trưởng thành, không phải là lúc quay ngược thời gian để xem ai đúng ai sai, mà cả hai đều hiểu rõ, từ giây phút này, trân trọng từng khoảnh khắc. (Được review bởi fanpage Review Ngôn Tình) Mời các bạn đón đọc Xin Lỗi, Anh Nhận Nhầm Người của tác giả Cố Tây Tước.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Ám Hương
Xuyên việt là một chuyến bay bắt buộc, không có đường trở về.      Là một cô gái hiện đại. Một khi xuyên việt thành tần phi trong hậu cung, Tô Tự Cẩm cảm thấy nghề nghiệp tần phi này rất khó khăn, nhiều nguy hiểm, lại không thể ly dị. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị giáng chức hoặc tệ nhất là ban cho cái chết.      Quan trọng hơn nữa, nàng xuyên thành phi tần nhỏ nhất trong hậu cung. Tuổi nhỏ, người chưa nảy nở, đã không có ưu thế để tranh thủ tình cảm lại còn có dung nhan như hoa như ngọc!      Trên đầu có hoàng hậu đầy quyền uy, dưới có quý phi được sủng ái trước mặt.      Trái có Hiền phi khéo hiểu lòng người, phải có Mai Phi tài nghệ độc nhất vô nhị.      Giờ xuyên thành phi tử nhỏ nhất trong hậu cung, nàng phải làm sao có thể đảo ngược tình thế, bước lên đỉnh cao quyền lực!      Mục tiêu của nàng, không phải là hoàng hậu mà là thái hậu! ! !      Nữ chủ giảo hoạt, nam chủ yêu quyền, vô sỉ.      Liều mạng hành động, đùa giỡn thông minh.      Tình yêu chỉ là truyền thuyết.      Hai kẻ kiêu ngạo nói chuyện yêu đương! *** Trong Sùng Minh Điện, Tiêu Kỳ đang xem kỹ bản đồ. Quản Trường An lẳng lặng đứng ở một bên như cây cọc gỗ, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Ngoài cửa sắc trời tối dần. Một tiểu thái giám rón rén vào đốt đèn trong điện lớn. Qua rèm cửa dày hắn ta thấy bóng của đồ đệ Đồng Ý. Quản Trường An ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, thấy hắn vẫn đang nhìn bản đồ liền lặng lẽ lui ra ngoài. Ra lớn điện, Đồng Ý vừa thấy sư phụ hắn đi ra vội vã chào rồi cười nịnh nọt, “Sư phụ, người của Kính sự phòng đang chờ bên ngoài.” Quản Trường An thấy Đồng Ý nói chuyện này thì biết ngay tên kia chắc nhận thứ tốt của người khác. Nhưng hôm nay hắn ta sẽ không quan tâm chuyện này. Hoàng thượng đang bận rộn, làm sao có thời gian gặp người của Kính sự phòng. Huống chi mấy kẻ nô tài ở dưới này, tên nào chả ao ước được hầu hạ trước mặt hoàng thượng thay hắn ta. Đừng thấy trước mặt gọi Sư phụ thân thiết như vậy, ai biết trong lòng bọn họ nghĩ gì. Nghĩ vậy, Quản Trường An cười một tiếng, liếc nhìn Đồng Ý chậm rãi nói: “Vậy thì chờ xem, người không thấy Hoàng thượng đang bận sao, ngay cả ta cũng không dám quấy rầy, cứ chờ đi.” Nghe vậy Đồng Ý cũng không dám nói gì thêm, vội vàng cười nói: “Vâng, vâng, chờ một lát cũng không sao. Sư phụ ngài phải vất vả rồi, con xoa bóp cho ngài?” Biết rõ Đồng ý đang cố nịnh bợ, Quản Trường An cũng giả bộ đá hắn ta một cái mắng khẽ: “Nhanh cút đi.” Quản Trường An không quan tâm đến Đồng Ý nữa, lại đi vào điện lớn làm cọc gỗ. Chờ đến khi không thấy bóng Quản Trường An, Đồng Ý chửi thầm trong lòng. Hừ, có được Hoàng thượng coi trọng cũng chỉ là kẻ nô tài bưng trà dâng nước rửa chân cho người ta, đồ hống hách, hừ! Phàm là người tiến cung làm thái giám thì đều phải đoạn tử tuyệt tôn, cả đời này không có người kế thừa hương khói. Do đó cơ trí đều hơn hẳn người bình thường. Đương kim hoàng thượng là người nghiêm khắc. Vậy mà mấy người bên cạnh có bị đổi thì Quản Trường An vẫn cứ một mực đứng ở vị trí này. Phần bản lĩnh này khiến cho toàn bộ thái giám trong hoàng cung phải kính nể. Đồng Ý dựa vào sự thông minh cơ trí nhiệt tình của mình cũng có chút danh tiếng ở Sùng Minh Điện. Sau đó hắn ta tốn nhiều tâm tư lẫn tiền bạc, nhận Quản Trường An làm sư phụ thì càng có thêm vây cánh. Dù trong mơ hắn ta cũng muốn thay thế sư phụ hầu hạ trước mặt hoàng thượng. Đáng tiếc Hoàng thượng vẫn thích Quản Trường An hầu hạ. Chuyện này làm hắn ta cực kỳ buồn bực, vẫn muốn tìm cơ hội xuất đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi của tác giả Ám Hương.
Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiếu Giai Nhân
Chân Bảo là bông hoa xinh đẹp của một ngôi làng nhỏ tại vùng núi sông hẻo lánh. Bỗng một ngày, có người tên Phó Minh Thời mặc âu phục xuất hiện tự xưng là vị hôn phu từ bé của cô. Thế là Chân Bảo lơ mơ đi cùng anh đến thành phố lớn, rồi chợt phát hiện ra rằng vị hôn phu eo nhỏ chân dài này lại... Vô cùng có tiền! Nam là tổng giám đốc, nữ là bác sĩ thú y *** Chân Bảo bị Vương Tú kích động đến chảy nước mắt, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, giống như một trận bão, chỉ để lại dấu vết mắt sưng vì khóc. Rửa mặt xong đi ra, trông thấy Phó Minh Thời đang đứng ngoài phòng vệ sinh, mắt đen lo lắng mà nhìn cô. Chân Bảo cúi đầu, còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Phó Minh Thời đã giang hai cánh tay ra bước tới, vững vàng ôm lấy cô. Ban nãy áo sơ mi của anh đã bị cô khóc ướt nhẹp, đổi một bộ quần áo trắng, phía trên tràn đầy hơi thở của anh, sạch sẽ lại khiến người ta an tâm. "Khiến anh thêm phiền sao?" Chôn trong ngực anh, Chân Bảo nhỏ giọng hỏi. Mục đích vợ chồng Vương Tú đến Thủ Đô chủ yếu là vay tiền, Chân Bảo sợ bọn họ suy nghĩ những biện pháp khác dây dưa với Phó Minh Thời. "Bọn họ còn chưa có bản lĩnh này.”Cằm di chuyển lên đỉnh đầu cô, goọng Phó Minh Thời trầm trầm nhưng khí phách vô cùng. Chân Bảo cười, đưa tay ôm eo anh,sau một lát mới rầu rĩnói:"Về sau bất kể họ muốn ở anh thứ gì, anh đừng quan tâm đến." Cô không nợ Vương Tú, Phó Minh Thời càngkhông nợ bà ta, Phó Minh Thời đối với côtốt như vậy, đến bây giờ cô vẫn không có ý định muốnPhó Minh Thời chuyển tiền cho mình, Vương Tú dựa vào đâu mà hùng hồn muốn Phó Minh Thời chuyển tiền để làm quen chứ? Vì hai đứa em cùng mẹ khác cha kia sao? Nghĩ đến trong mắt Vương Tú, con gái bà ta chăm sóc không được đi du học đó là uất ức, trong lòng Chân Bảo đã chết héo rồi. Cô không quan tâm Vương Tú có nhận cô không, nhưng tại sao mỗi lần gặp mặt bà ta lại khó chịu với mình như vậy? "Nếu em vẫn chưa yên lòng, thì anh sẽ đưa hết tiền cho em quản, mỗi tháng cho em đưa anh một ít phí sinh hoạt là được." Vị hôn thê vừa đơn thuần lại không biết đoán ý người khác, Phó Minh Thời thở ra một hơi trêu chọc cô. ... Mời các bạn đón đọc Em Là Định Mệnh Của Đời Anh của tác giả Tiếu Giai Nhân.
Bình An Trọng Sinh - Dư Phương
Cô phát hiện chồng mình đang nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, vì thế cô liền hạ quyết tâm ly hôn cũng không ngờ lại bị hãm hại... Sau khi trùng sinh, trong thâm tâm cô thề rằng, nhất định phải đem kẻ từng phản bội, từng bán đứng, từng lợi dụng cô ra dẫm nát dưới chân! Cô không cần, cũng không muốn một lần nữa lại làm một đóa hoa yếu đuối, vô dụng, và ngay từ lúc này đây, cô phải trở thành một "nữ vương" tỏa sáng. *** Nữ chính tên Bình An trước khi trùng sinh cô được sống trong sự bảo bọc của cha mình nên được ví như đóa hoa sống trong nhà kính. Bình An từng theo đuổi Lê Thiên Thần và sau đó lấy Lê Thiên Thần làm chồng. Tuy nhiên, cô lại bị chính chồng mình và bạn gái của cha mình bức tử cả cô lẫn cha. Vì thế sau khi trùng sinh Bình An cố gắng bước ra khỏi sự bảo bọc của cha, lại từng bước, từng bước một làm cho bản thân mình mạnh mẽ hơn và chính mình sẽ là người kế thừa gia nghiệp để trả thù những kẻ hại cô lúc trước. *** Nam chính là Nghiêm Túc. Trong truyện nhân vật này lớn hơn Bình An 10 tuổi, là người đứng đầu tập đoàn Nghiêm Thị. Nghiêm Túc nhiền tiền, anh tuấn... và tất nhiên không thể nào 'sạch' được. Lúc đầu, Nghiêm Túc được miêu tả như một lãng tử. Thế nhưng từ lúc gặp được Bình An thì "thủ thân như ngọc". Mức độ sủng mà Nghiêm Túc dành cho Bình An thì khỏi chê. *** “Anh đồng ý cũng được, mà không đồng ý cũng thế. Anh phản bội tôi mà giờ còn muốn tôi tiếp tục sống với anh? Lê Thiên Thần, anh làm cho tôi ghê tởm. Tôi sẽ nói rõ với ba chuyện này...” Lê Thiên Thần kinh ngạc nhìn Phương Bình An, nghe cô đòi ly hôn bằng một giọng kiên quyết xưa nay chưa từng có thì không hiểu sao trong thâm tâm lại thấy kích động. Nhưng nghĩ lại, đây chẳng phải là kết quả mà hắn vẫn hằng chờ mong đấy sao? Chẳng phải hắn đã mong sớm được giải thoát khỏi cô công chúa suốt ngày cứ bám dính lấy mình này mà sống một cuộc sống thật sự của riêng mình đó sao? Hắn còn đang do dự nên không kịp ngăn cản, Phương Bình An đã tông cửa ra khỏi nhà. Ly hôn... Lê Thiên Thần từ từ ngồi xuống sofa. Lúc này còn chưa phải là thời điểm để ly hôn! Phương Hữu Lợi chắc chắn sẽ không để cho con gái mình chịu uất ức, đến lúc sự việc lòi ra thì chắc chắn hắn sẽ không còn được trọng dụng, nói không chừng còn có thể bị đuổi ra khỏi Tập đoàn Phương Thị! Không thể ly hôn! Lê Thiên Thần lập tức lấy di động ra gọi cho Đỗ Hiểu Mị, “Hiểu Mị, Bình An biết chuyện anh có tình nhân, nhưng còn chưa biết là ai. Em điện cho cô ấy, khuyên cô ấy đừng kích động. Hiện tại anh chưa thể ly hôn. Chưa phải lúc!” Lúc đó, Đỗ Hiểu Mị đang ngay gần biệt thự của họ, đã tận mắt thấy Phương Bình An lái xe phóng đi. Ả cười nói với Lê Thiên Thần, “Yên tâm, cứ giao cho em!” Giờ chưa phải lúc ly hôn, thế thì khi nào? Ả đợi bao lâu nay chẳng phải chỉ chờ một ngày như thế này đó sao? Không phải lúc thì làm cho nó đúng lúc! Lê Thiên Thần nghe Đỗ Hiểu Mị nói vậy liền thở một hơi dài nhẹ nhõm, bắt đầu không ngừng gọi điện thoại cho Phương Bình An. Nhưng cô không chịu tiếp điện thoại của hắn. Cho tới nay, Bình An vẫn sống ỷ lại vào hắn, giờ đột nhiên xảy ra chuyện này chắc chắn là chịu không nổi rồi. Liệu cô có về nhà không? Lê Thiên Thần tự mình chạy tới Phương gia, lại biết được Bình An hoàn toàn không về đây. “Các con có chuyện gì thế?” Phương Hữu Lợi vừa nghe nói con gái trễ thế này mà còn một mình chạy ra ngoài thì mặt lập tức sầm xuống, cực kỳ lo lắng cho cô. Lê Thiên Thần áy náy cúi đầu, hắn đương nhiên là không dám nói ra sự thật rồi, “Tụi con... cãi nhau một trận, cô ấy giận nên chạy ra ngoài.” “Con cãi nhau với nó!” Phương Hữu Lợi quát, “Giờ là mấy giờ rồi, bộ con không nhịn nó chút được à?” “Con xin lỗi, ba.” Lê Thiên Thần càng thêm áy náy, mặt lộ vẻ lo lắng. “Sao còn không đi tìm!” Phương Hữu Lợi tức giận muốn mắng hắn, nhưng nghĩ lại giờ có nói gì cũng vô dụng, nên nhanh chóng tìm ra Bình An cái đã. ... Mời các bạn đón đọc Bình An Trọng Sinh của tác giả Dư Phương.
Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh - Ngưng Huy Tuyết Đọng
Cuộc sống luôn rất áp bức và cực khổ. Sau khi chết thảm,mới phát hiện bản thân nàng chỉ là  nữ phụ trong một quyển sách mà nàng còn là một nhân vật hi sinh phụ trợ nữ chính với vai trò là một nữ phụ ác độc! Bạch Thanh thổ lộ: ta thật sự rất ủy khuất. Chết đi lại trùng sinh vào thời điểm nàng sắp cập kê, Lúc này nàng còn chưa có gả cho hắn! Nàng còn kịp thay đổi số mệnh. Nàng thề! Tuyệt đối không để người khác an bài số phận. Sử dụng mọi thủ đoạn chỉ để sinh tồn mà thôi.  *** Thấy nàng đột nhiên chủ động, Tiếu Túc có chút ngẫn người ngây ngốc. Cúi đầu nhìn nàng tự động dâng hiến, đôi môi mềm mại chà xát môi hắn, bộ dạng nàng lại e lệ xấu hổ. Hắn nhịn không được tim đập thình thịch, sao hắn có thể cự tuyệt nàng đây, chuyển khách thành chủ đè ép nàng xuống hôn thật sâu. Bàn tay to lớn như đốt lửa trên người nàng, vuốt ve tấm lưng bóng loáng nhẵn nhụi, từ từ xoa nhẹ lên phía trước, đột nhiên tập kích đôi hồng đào no đủ của nàng. Nhẹ nhàng ma sát, nhẹ nhàng vân vê, khiến thân thể nàng run rẩy không ngừng, từ mặt đến chân, toàn thân đều nổi lên màu phần hồng mê người. Tiếu Túc lửa nóng đốt người, dừng ở trên nụ hoa, màu hồng phấn đang run rẩy của nàng. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, khẽ cắn môi, đôi môi hé mở truyền ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. Đôi tay hắn nóng bỏng vuốt ve thân thể nàng, bàn tay di chuyển trên thân thể nàng. Đến vùng bụng bằng phẳng, từ từ trượt xuống, một tay tách chân nàng ra, một tay sờ vào nơi mềm mại ngượng ngùng tư mật của nàng. Bạch Thanh giật mình kẹp chặt hai chân, vội vàng kêu lên: -Đừng, đừng..... Cũng kệ nàng nói cái gì, đôi tay giữ chặt chân nàng, ở giữa hai chân không ngừng miết nhẹ. Đâm nhẹ vào hoa nguyệt, thấy nàng ưỡn người kép chặt chân, lại rời đi, rồi đâm nhẹ. Trong lòng Tiếu Túc vui sướng, trêu đùa nàng: -Đừng thế nào? Đừng dừng lại, thật không? Nói xong, ngón tay miết nhẹ bờ thịt phấn hồng mềm mại, khiến Bạch Thanh nhịn không được mà than nhẹ một tiếng. Tiếu Túc, trân trọng nàng, rõ ràng cả người ướt đẫm mồ hôi, mà vẫn cố gắng làm nàng thả lỏng, giữ lời hứa hẹn sẽ không làm đau nàng. Nam nhân như vậy, sao nàng có thể không động tâm, sao nàng có thể không yêu đây? Cảm giác đôi bàn tay hắn đang đốt lửa trên người nàng, đôi tay mò mẫn trên thân thể nàng. Cảm giác xa lạ rung động, khiến Bạch Thanh mềm nhuyễn như nước. Nàng lặng lẽ mở to mắt, nhìn hắn vùi đầu vào ngực nàng cố gắng lấy lòng nàng, đôi tay đang gắt gao nắm chặt, rốt cục cũng thả lỏng, đón nhận hắn, ôm cổ hắn. Tiếu Túc ngẩn người, ngẩng đầu lên, nhìn nàng đang ngượng ngùng, đôi mắt là chứa đầy tình ý. ... Mời các bạn đón đọc Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh của tác giả Ngưng Huy Tuyết Đọng.