Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhất Kiếm Sương Hàn

Nhất Kiếm Sương Hàn là bộ truyện cổ đại mới hoàn thành gần đây nhất của Ngữ Tiếu Lan San. Bút lực của cô đã phát huy được cái thế mạnh trong việc viết đề tài phá án. Nhất Kiếm Sương Hàn, một nhát chém sương lạnh, là cái lạnh của Vân Ỷ Phong mỗi khi độc phát, hay cái lạnh lùng của nhân tâm con người? Giới thiệu nội dung: Tiêu vương Quý Yên Nhiên là một người tao nhã thanh thoát, lại còn có võ công cao cường. Bao nhiều người ngưỡng mộ đều tự suy đoán rằng, một vị hoàng tộc cao quý, phong lưu như Tiêu vương, ý trung nhân chắc chắn cũng sẽ là một người tài tình, có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, tinh thông mọi thứ, như vậy mới có thể cầm sắt hoà minh cùng vương gia. *** [Review] Nhất Kiếm Sương Hàn: Chuyện xưa ai tỏ, tình – lý gian nan by Miriki Takato   Nhất Kiếm Sương Hàn hình như là bộ mới hoàn thành gần đây nhất của Ngữ Tiếu Lan San (?), trong lúc ngán anime nhưng đói truyện đam thì tình cờ tìm được trên Wikidich, thế là ngồi đọc miệt mài bản edited tới chương 131, xong nhảy qua luôn CV xong bộ truyện. Không hơn 200 chương như mỗi bộ trong hệ liệt Kỳ Ba, nhưng lại thấy gãy gọn và súc tích hơn hẳn. Bút lực của bà Tiếu trong bộ này lên tay hẳn, phát huy được cái thế mạnh trong việc viết mấy đề tài phá án, vốn là lý do mình thấy Đồng Quy hay. Công nhận, nếu ai đã đọc Đế Vương Công Lược, Đồng Quy hay Nhất Kiếm Sương Hàn thì chắc sẽ đọc không lọt nổi mấy bộ cổ trang đầu tay của bà San.   Công là vương gia Quý Yến Nhiên, tướng quân bách chiến bách thắng (nghe đồn), oai phong uy vũ nhưng thật ra cũng là người nói dối không ngượng mồm, lần đầu công thụ gặp mặt cũng đã lừa gạt người ta tới lương tâm cắt rứt sau đội vợ lên đầu, cả mẹ cũng dâng lên cho người ta. Thụ là Vân Ỷ Phong, môn chủ của tổ chức tình báo duy nhất trong giang hồ là Phong Vũ Môn, võ công cũng nằm ở hạng cao, lâu lâu còn vượt mặt anh công, chỉ là cái thân trúng độc nên tiều tụy suốt ngày ho ra máu, lạnh lạnh nóng nóng không ngày yên ổn. Hai người gặp nhau qua một phi vụ làm ăn, tìm lại ngọc Xá Lợi mất tích, lại vô tình đụng trúng âm mưu tạo phản, cũng lại vô tình moi ra được tầng tầng bí ẩn, một cọc chuyện xưa. Cách mà bà San thắt nút rồi gỡ ra vấn đề xuyên suốt truyện rất nhất quán, từng vụ án nhỏ đều liên quan đến kết quả và chủ mưu sau màn, không thừa một bí ẩn nào chưa giải quyết. Hồi đầu mình còn nghĩ bà San quên mất cái xác trong giếng hay tiên sinh dạy bài đồng dao, nhưng rốt cuộc về cuối được giải khai đầy đủ. Nói thẳng ra thì vụ thứ nhất và hai khá nhàm chán do mô típ này mình đọc khá nhiều trong mấy phim phá án rồi (bị nhốt trên núi/đảo và dùng bài đồng dao dự án cái chết), cũng chỉ ráng lết cho xong nhưng vì công thụ tương tác khá thú vị, hai người ở hai thế cân bằng chả ai bị áp đảo nên đọc rất thích. Truyện ghi là chủ thụ nhưng mình thấy khắc họa nội tâm công lại nhiều hơn. Trong hai vụ án đầu thì công có vẻ hơi xiu xiu lòng rồi. Ban đầu là lương tâm cắn rứt nên ráng chăm sóc người kia nhiều tí, sau hồi lại thành nghiện, cái gì cũng dâng cho người ta, hồi sau lại dâng cả chân tình và tính mạng. Ai bảo bà San hay sủng thụ, chứ mình thấy bộ này bả là sủng công mới đúng. Công tài giỏi, âm mưu tuy vẫn còn thua thiệt nhưng cũng suy nghĩ thấu đáo và nhanh chóng, lại rất cưng chiều Vân môn chủ. Ảnh cũng được hoàng huynh yêu quý, mẫu phi yêu quý, cả hoàng gia chẳng đấu đá gì nhau dù có thể vẫn kiêng kị nhau. Mình thích những truyện có huynh đệ hoàng thất tuy kiêng kị nhưng vẫn yêu quý, thực tâm đối đãi, chứ không phải những truyện bốn bề đều người xấu, chỉ công thụ là người tốt. Thân thế thụ thì tội khỏi nói, tự nhỏ bị bắt đi thử trùng độc 20 năm, tới lúc thoát ra thì ôm thân tàn sống sót. Nội tâm thụ ban đầu không được diễn tả quá rõ ràng, nhưng càng về sau, nói một câu tả nhẹ đã đủ xuyên tâm. Môn chủ một tổ chức tình báo nào có dễ tin vào một lời hứa nhỏ của Vương gia, nhưng chỉ vì một dòng trong sách cổ, một khát cầu cá nhân được trợ giúp tướng tài mà đồng ý, sau lại vì tham luyến chút ôn nhu từ người khác. Không cha không mẹ, bị người khác lấy thân nuôi cổ, vậy mà không trách không oán, vẫn có thể lớn thành một thân vô ưu vô lo lúc nào cũng chăm sóc cho đệ tử, để tâm tới người khác và thế sự giang hồ. Vân Ỷ Phong muốn sống, nhưng vô thức lại nghĩ sống thêm một hai ngày thì sống làm chi. Tâm niệm vô thức từ bỏ, lại từ khi gặp Quý Yến Nhiên mà vô thức hy vọng chỉ sống thêm một, hai ngày. Từng chút thay đổi nhỏ trong Vân Ỷ Phong được tinh tế lột tả qua chỉ hai, ba câu ngắn nhưng cũng đủ để xót xa, nghĩ đến ngày Vân Ỷ Phong thật sự bỏ mạng, mình còn chẳng kiềm lòng nổi, huống chi là Vương Gia. Tuy rằng trúng độc là cái mô típ ngược tâm gần như là nhàm chán của bà San, nhưng lần nào cũng làm mình thấp thỏm. Nếu bà San chỉ toàn tập trung vào những câu ngược tâm thì chắc chắn mình sẽ không cảm thấy đau lòng. Bởi vì Vân Ỷ Phong lúc nào cũng cười đùa, cũng tỏ vẻ như không sao, châm chọc rồi tính kế, nhìn thấu rồi lừa gạt, một bộ nhẹ tựa lông hồng mà mình mới cảm thấy xót cho y tới vậy. Những lúc Ỷ Phong chỉ dựa nhẹ vào lồng ngực Yến Nhiên, vô tâm gảy những khúc đàn sói nghe cũng chạy, người người khóc than, xuống bếp hầm nồi canh gà khiến anh công ăn vào nằm giường hết ba ngày, hài hước một thoáng rồi khi nghĩ đến những tâm tư của y thì lại đau lòng. Càng đến cửa tử, người ta càng chỉ muốn tìm chút lạc thú cuộc đời để tiếp tục ý chí sinh tồn. Viết mười bảy mười tám trang di ngôn, độc phát tác tới giai đoạn cuối thì mất trí, nghĩ nghĩ mình đang sống những ngày yên ổn dưới mái nhà tranh, khóc nháo đòi được đưa về nơi của Yến Nhiên, nơi có lão Thái Phi để hưởng chút tư vị có mẹ cuối cùng. Càng nhìn càng chẳng thấy được Phong Vũ Môn chủ tiêu diêu tự tại, một bộ cười nói hiền hòa ngày nào, chỉ còn lại là một người đang sợ mình chẳng còn nhiêu ngày để sống. Độc giả đã xót xa tới vậy, nói sao Quý Yến Nhiên không xót xa? Một thân ôm người trong lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho y xong hắn cũng tìm một chỗ khác, lặng lẽ ngồi khóc. Những lúc đó, Vân Ỷ Phong không còn tiêu diêu tự tại, Quý Yến Nhiên cũng không còn hào khí uy vũ của một tướng quân, chỉ còn bóng hình hai người đang đứt tâm đứt ruột thương nhau. Yến Nhiên nói: Xin lỗi, ngay cả lời thề cộng sinh cộng tử cũng chẳng thể làm với ngươi. Vì giang sơn này còn cần ta. Vân Ỷ Phong cũng tán thành, lại càng thích hắn làm vậy. Yến Nhiên tự nhủ, không thể cộng sinh cộng tử, nhưng nếu có thể cứu ngươi, dù có mất mạng, dù có bị tính kế, dù chỉ 1% hy vọng, ta vẫn sẽ đi. Mình thích Quý Yến Nhiên vô cùng không chỉ vì anh rất thê nô, đội vợ lên đầu, mà anh rất lý tính. Không như một cọc chuyện xưa vì nhi nữ thường tình mà gây họa tới đời sau, Yến Nhiên đem chuyện giang sơn lên đầu, từng bỏ đi Huyết Linh Chi cứu mạng người thương mà bảo vệ đất nước. Tình và lý, Yến Nhiên biết phân nặng nhẹ, biết người trong lòng sẽ mong mình làm gì, càng biết chịu đựng nỗi đau và sẳn sàng gánh vác tội lỗi. Mình chẳng thể nào thông cảm được cho Lư tường quân, cũng không thông cảm được cho Tạ Hàm Yên. Nếu tiên hoàng vì xét nặng nhẹ, thì hai người trên lại vì cá nhân mà không ngại gây họa. Vì tình thì đúng, mà lý thì sai. Vì một cọc chuyện xưa, oán thù không rõ mà hại bao nhiêu người hai mươi năm sau, mà chuyện mình xót nhất lại là hại mất đi mạng sống của một thiếu niên kỳ tài có thể làm bao nhiêu chuyện lớn: Giang Lăng Phi. Giang Lăng Phi, một nhân vật phụ có thể không ai để ý, chỉ là bằng hữu chí cốt của Quý Yến Nhiên, nhưng cũng lại là tam thiếu gia của nhà họ Giang, một kỳ tài có thể làm võ lâm minh chủ. Cả đời vì nghe theo Tạ Hàm Yên mà làm nhiều sai trái, nhưng cũng nhất quyết không xuống tay với Yến Nhiên, với hoàng đế để thẹn với lòng. Thiếu niên kỳ tài cuối cùng biết được mẹ không phải mẹ, cha không phải cha, để rồi lấy thân che tên, cứu bạn khỏi địa cung, cười một cái xin lỗi trong bụi đất mù mịt. Chưa khi nào mình đọc truyện bà San mà lại xót cho một người chết tới vậy. Nhất Kiếm Sương Hàn, một nhát chém sương lạnh, là cái lạnh của Vân Ỷ Phong mỗi khi độc phát, hay cái lạnh lùng của nhân tâm con người? *** Giờ Tý, hoàng cung. Tháp bạch ngọc nguy nga tráng lệ, ngọc Xá Lợi Phật mơ hồ phát sáng. Vạn vật tĩnh lặng, trong ngự hoa viên chợt loé lên một bóng đen. Thị vệ đi tuần tra khựng lại, tay phải cảnh giác chạm vào bên hông, chỉ tiếc còn chưa rút được trường đao ra khỏi vỏ, nửa người đã khẽ run lên, trong giây lát đại não tràn ngập lạnh lẽo, tựa như rơi vào một hầm băng vô tận, nỗi sợ hãi cũng đông kết trong đáy mắt. Nơi duy nhất còn sót lại độ ấm, là cái cổ đang ồng ộc tuôn trào máu tươi. Tận cho đến trước khi chết, hắn vẫn mờ mịt băn khoăn về một mảnh trắng xoá vừa rồi kia. Thật sự... là tuyết sao? - Đại Lương Quốc, hiệu Thiên Nhân năm thứ chín. Thời tiết cuối thu dần trở lạnh, cũng không biết rốt cục Phong Vũ môn này nghĩ gì, lại thiết kế đại sảnh đón khách ngay bên cạnh một khe suối âm u hẻo lánh, gió Tây Bắc thổi như rít gào, quanh núi tứ phía sương giăng, lá khô bay loạn thiếu điều bay thẳng vào mặt khách quý trong sảnh. Hạ nhân ở bên tươi cười nhắn nhủ: "Mời khách nhân lại đây uống chén rượu, môn chủ nhà ta đang trên đường tới rồi, rất nhanh sẽ đến, rất nhanh sẽ đến thôi." Quý Yến Nhiên hơi nhướn mắt, nhìn ra chiếc kiệu mềm màu trắng đang run rẩy loạng choạng với tốc độ rùa bò giữa lưng chừng núi. Phong Vũ môn thanh danh hiển hách, thường xuyên có người dâng bạc tới cửa cầu kiến, chính vì nơi này là nguồn tình báo lớn nhất trong giang hồ, từ chuyện bảng hiệu của chính phái này bị trộm, sư muội trong Ma giáo kia đi lạc, cho đến quản gia của phú hộ nọ trộm tiền bỏ trốn, chỉ cần đưa ra mức giá xứng đáng thì đều có thể mua được mọi hành tung tin tức từ đây, nhìn chung việc kinh doanh rất phát đạt. Bởi có chuyện cần nhờ cậy, Quý Yến Nhiên kiên nhẫn chờ đợi, hay chí ít thì dáng vẻ cũng rất có kiên nhẫn. Nửa canh giờ sau, chiếc kiệu mềm rốt cục cũng đến cuối sơn cốc, hạ nhân như trút bỏ được gánh nặng, vội vàng tiến lên vén màn kiệu, cung kính nói: "Môn chủ." Quý Yến Nhiên ngồi cạnh bàn, không nhanh không chậm tiếp tục uống rượu, trong khi mấy tên tuỳ tùng theo sau lại có phần sốt ruột, trộm bàn tán vị Phong Vũ môn môn chủ này nhất định là không tầm thường, ánh mắt không khỏi ngó theo ra, cũng muốn nhìn thấy bộ dạng người trong kiệu một chút. Vân Ỷ Phong nói: "Đã để chư vị đợi lâu." Hắn trời sinh ngoại hình đẹp mắt, ý cười luôn treo trên khoé miệng, một thân gấm hoa sa y khoan bào đại tụ đứng giữa núi rừng trong gió thu, y như một vị thần tiên phong lưu. Có điều, vị thần tiên này thoạt nhìn không cao lớn lắm, lại còn chưa nói được mấy câu đã rút khăn tay ra che miệng ho khan hết nửa ngày. (*khoan bào đại tụ: áo bào, thân dài tay rộng—y phục của giới quý tộc nhà giàu) Tuỳ tùng Quý phủ trộm nghĩ, ho là phải thôi, thời tiết quái thai lại đi ăn mặc như thế, đến tráng hán mổ heo bên đường còn chả chịu nổi, vậy mà cũng không biết quấn thêm cái chăn lông để giữ ấm. Quý Yến Nhiên ân cần hỏi: "Môn chủ bị cảm lạnh sao?" "Không việc gì." Vân Ỷ Phong khoát khoát tay, sau cùng chậm chạp thở ra một hơi, "Đâu thể trễ nải việc kiếm tiền." "Vậy thì tốt rồi." Quý Yến Nhiên cười cười, dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, lập tức liền có người đặt lên hai rương hoàng kim, "Đây là phần lễ đa tạ môn chủ đã chấp nhận bàn chuyện làm ăn này với ta, về khoản thù lao sau khi xong việc, chúng ta có thể từ từ thương lượng." Vân Ỷ Phong hỏi: "Ngươi muốn tìm thứ gì?" Quý Yến Nhiên đáp: "Mấy ngày trước, có người lẻn vào Hoàng cung lấy cắp một viên Xá Lợi tử trong Phật tháp, đây là chuyện liên quan đến quốc vận Đại Lương, hoàng đế rất tức giận, lệnh cho Đại Lý Tự Khanh Vệ Liệt phải truy bắt bằng được tên trộm, kỳ hạn tới tháng ba." (*Đại lý tự khanh: chức quan chịu trách nhiệm tối cao về hình ngục trong triều) "Chuyện của triều đình sao?" Vân Ỷ Phong lắc đầu, "Ta không muốn dính dáng đến quan phủ, cũng chưa từng nghe chuyện Xá Lợi gì đó trong Phật tháp bị đánh cắp, e là không thể giúp rồi." Quý Yến Nhiên lại hỏi: "Nếu trong tay ta có thứ môn chủ muốn thì sao?" Vân Ỷ Phong hoài nghi: "Thứ ta muốn?"   Mời các bạn đón đọc Nhất Kiếm Sương Hàn của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Nguyệt Hạ Khuynh Ca
Nàng là huyết mạch duy nhất Thần Sáng Thế lưu lại, bị tộc nhân phản bội, linh mạch bị đoạt, moi tim mà chết, ngã xuống Vị Diện cấp bậc thấp nhất. Luân hồi chuyển thế, tái thế sống lại, mai kia trí nhớ sống lại, linh mạch thức tỉnh, một tay y thuật cứu sống người chết, hồi sinh bạch cốt, thần thú ngũ hệ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, thiếu của nàng, đều phải trả lại tất cả cho nàng. Vị hôn phu vong ân bội nghĩa, đá rớt. Đại sư tỷ lòng dạ độc ác, phế bỏ. Trưởng lão học viện âm hiểm ngoan độc, tiêu diệt. Triệu Hoán Thú của ngươi hung tàn, bá đạo, chưng cách thủy. Nhặt được một mỹ nam núi băng. . . . .Ách, cái này phải xử lý như thế nào?    Mắt phượng của mỹ nam nheo lại: "Không bằng đóng gói đem đi, dù sao nàng cũng đã mua mạng của ta rồi."    "Hả? Ta dùng cái gì mà có thể mua được cái mạng cực kỳ tốt của ngươi?"    "Lòng của nàng."    "Nói vớ vẩn! Ta giao tâm của ta cho ngươi khi nào, làm sao ta lại không biết?" Bạch Vũ trừng mắt.    Mỹ nam bình tĩnh ôm lấy nàng: "Kiếp trước." *** Sau khi ba người cất bước, Ám Hồ đi ra từ sau sảnh đường, nhìn Ám Lân: "Ngươi có nắm chắc không cần Thánh Quân ra mặt cũng có thể giải quyết chuyện lời đồn?" Nói là lời đồn, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng thật ra là sự thật. Chính vì là sự thật, mới không dễ giải quyết. "Thánh Quân không thể ra mặt, ngươi cũng không thể thay Thánh Quân ra mặt. Cho dù ai trong các ngươi ra ngoài cũng có thể bị nhìn thấu, chỉ có thể dùng biện pháp khác." Ám Lân u lãnh nheo mắt lại, khóe miệng gợi lên một chút thâm ý: "Thật ra chuyện lời đồn nhảm gì gì đó, chỉ cần ba vị Vương không tin, vẫn giải quyết rất đơn giản." Ám Hồ nháy mắt mấy cái: "Ngươi nghĩ phải làm sao bây giờ?" "Nếu lời đồn đã bay đầy trời, dứt khoát truyền càng kỳ lạ hơn một chút." Ám Lân đã dự tính trong lòng trước nói. "Ám Lân đại nhân, Ám Ưng đại nhân trở lại." Lúc này, một ám vệ đến nhỏ giọng bẩm báo. Ám Lân biến sắc, lập tức cùng Ám Hồ đến mật thất. ... Mời các bạn đón đọc Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê của tác giả Nguyệt Hạ Khuynh Ca.
Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc - Chu Mẫn
Thực ra trong tim mỗi người luôn có một cái dằm. Có người chấp nhận sống với cái dằm đó, đau đớn âm ỉ từ ngày này sang ngày khác. Có người lại bằng mọi cách lôi cái dằm ấy ra, để chỉ đau đớn một lần, rồi sống tiếp với cái cảm xúc trơ trọi. Hoặc có người cố tìm kiếm miếng gạc để xoá đi nỗi đau do cái dằm gây ra. . . Bằng cách này hay cách khác, chúng ta luôn muốn quên đi cái dằm đó, để không phải nhức nhối mỗi khi nhớ lại bản thân đã từng ngu dại như thế nào. . . *** Trời mưa như muốn bão. Từng hạt mưa nặng trĩu xối xả lao xuống mặt đất, trắng xoá che mờ tầm nhìn. Trên tầng cao nhất của toà nhà C.est, người đàn ông sở hữu mọi chuẩn mực đẹp đẽ, từ ngoại hình đến sản nghiệp. Anh ngồi lặng lẽ uống rượu, loại rượu được ủ từ những năm 1962. Khi đã chếnh choáng say, anh lại thấm thía nỗi đau của người thất tình. ... Mời các bạn đón đọc Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc của tác giả Chu Mẫn.
Tương Tỉnh - Quân Ước
Người ta nói, cha mẹ đặt tên cho con cái thường mang theo mong muốn của bản thân mình trong đó, nhưng thực tế thì đứa trẻ khi lớn lên, lại có tính cách hoàn toàn ngược lại. Khương Tỉnh là một ví dụ. Cô tên Khương Tỉnh, nhưng hầu hết những chuyện mà cô đã làm, đều không “tỉnh”. Năm mười ba tuổi cô gặp mối tình đầu, Thẩm Bạc An.  Mười lăm tuổi, cô hẹn hò, bị ba Khương đánh suýt chết vẫn không từ bỏ.  Mười bảy tuổi, giấu cả nhà thay đổi nguyện vọng thi đại học, quyết tâm thi vào trường mà Thẩm Bạc An làm giảng viên.  Sau khi tốt nghiệp, vì bị la mắng mà tức giận bày ra một bữa tiệc rượu tuyên bố kết hôn.  Tiếp đến chính là, sống cùng Thẩm Bạc An. Khương Tỉnh, chính là một người sống bản năng như vậy. Trong mối quan hệ này, tất thảy cô đều tự mình đưa ra quyết định, cho nên, khi hậu quả xảy đến, cô cũng tự mình gánh chịu. Sự mài mòn của thời gian là có thật. Trong mười năm theo đuổi tình yêu, cô chưa bao giờ buông tay, nhưng anh ta không còn kiên trì nữa. Sự thay đổi tâm lý ở lứa tuổi này là rất lớn, Khương Tỉnh năm 13 tuổi làm sao giống Khương Tỉnh 23 tuổi? Nhưng cái mà cô thay đổi, không bao gồm tình cảm dành cho anh ta. Cô chỉ là trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn, cũng tự lập hơn, không còn phụ thuộc vào anh ta như trước kia nữa. Nhưng Thẩm Bạc An lại cảm thấy mất mát. Vì mất mát nên mới đi tìm nơi khác để lấp đầy. Ngoại tình. Khương Tỉnh là phóng viên du lịch, một năm phải đi công tác hết mấy tháng, nhưng tiểu biệt không thắng nổi tân hôn, sự lạnh nhạt lấn át tất cả. Khương Tỉnh mạnh mẽ, thẳng tính nhưng cô vẫn có sự nhạy cảm của phụ nữ. Khi phát hiện sự thay lòng của Thẩm Bạc An, cô chỉ nói: “Anh tự nói, đừng hy vọng là tôi. Anh tự nói, anh không yêu tôi, anh yêu người khác. Anh tự nói, Khương Tỉnh, chúng ta chia tay.” Cứ như vậy, một cái bạt tai trước mặt anh và người tình, Khương Tỉnh bước ra khỏi cuộc đời Thẩm Bạc An không một lần quay đầu. Có lẽ, đây mới chính là ý nghĩa của chữ “tỉnh” trong tên cô. Yêu, cuồng nhiệt như lửa. Kết thúc, lại lạnh lẽo như băng. Đoạn tình cảm không lý trí kia sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như giữa đường không xuất hiện một Trần Thứ. Mối quan hệ của hai người lúc đó, dính một chỗ với Thẩm Bạc An. Trần Thứ là sinh viên của anh ta. Nhưng nói một cách chính xác, anh chỉ là một người vô tình cô gặp phải. Gặp lần đầu là trên chuyến xe lửa, anh dùng cách riêng của mình, bảo vệ cô. Không ai ngờ, lần gặp tiếp theo, anh lại chứng kiến bước ngoặt cuộc đời Khương Tỉnh. Một mảng tối đen. Nhìn bóng lưng Khương Tỉnh quay đi, anh cũng không biết, trái tim mình đã lặng lẽ khắc ghi. Trong mắt mọi người, Khương Tỉnh uổng phí 10 năm thanh xuân bên một tên bất nghĩa, lại bỏ tiếp 5 năm để quên đi sự thật ấy. Nhưng không phải. 10 năm đầu thì đúng, nhưng cô không hối hận, chính vì vậy cô không cần dùng 5 năm kia để quên bất cứ điều gì cả. Chỉ đơn giản là, Khương Tỉnh chưa gặp được. Chưa gặp người mới, chứ không phải cô đơn vì chưa buông được người cũ. Người mới đến, là Trần Thứ. Hai người gặp lại sau 5 năm, hoàn cảnh thay đổi rất nhiều. Trần Thứ đã chuyển ngành, cũng đã tốt nghiệp thạc sĩ, đang làm ở viện thiết kế. Anh thuê nhà của chị họ Khương Tỉnh. Còn cô, vẫn là phóng viên du lịch, thỉnh thoảng mới về ở chỗ này. Hai người cứ tình cờ như vậy, gặp lại nhau. Nói nhân duyên hai người dai dẳng, không bằng nói ấn tượng về nhau quá mạnh. Khương Tỉnh nhớ như in lần đầu anh giúp cô trên xe lửa, vì nhớ, nên mới gặp lại đã nhận ra. Rồi anh lại một lần nữa giúp cô, khi cô gặp chuyện ngoài ý muốn, sau 5 năm anh vẫn cứ tốt đẹp như vậy khiến Khương Tỉnh giật mình. “Cô chỉ biết anh sắp 25 tuổi, có thể là người Giang Tây, từng học luật ở đại học T, là học trò của Thẩm Bạc An, hiện tại làm kiến trúc. Ngoài ra không còn gì nữa. Nhưng có một chuyện, cô hoàn toàn hiểu rõ, rất chắc chắn. Giờ khắc này, cô đã rung động trước anh.” Vì rung động, nên mới vài ngày đã không nhịn được hôn lên má anh, rồi lại hỏi: “Anh có ghét không? Nếu không ghét, tôi muốn làm lại lần nữa.” Anh nói, “việc cô làm, tôi không ghét.” Vậy là lần tiếp theo, Khương Tỉnh tiến thẳng tới môi anh. Đối với một cô gái như Khương Tỉnh, cho dù có yêu bao nhiêu lần, yêu bao nhiêu người cũng sẽ như vậy. Nồng nhiệt, đong đầy. Nhưng Trần Thứ thì khác, anh chưa từng yêu ai, chưa từng có cảm giác với ai. Nhưng anh không không chế được mình trước Khương Tỉnh. Cô châm một que diêm, anh bằng lòng phủ tất cả rơm lên đó, thiêu rụi mọi thứ cùng cô. Khi hai người ở cạnh nhau, không chỉ có ăn uống, yêu đương, ngủ nghỉ. Còn có gia đình, còn có một thứ đáng sợ gọi là “tương lai”. 5 năm trước, Khương Tỉnh mang mặc cảm tội lỗi về nhà, nhưng ba mẹ và chị cô, không ai nhắc một lời. Vết thương trong lòng ai cũng lớn, chỉ sợ chạm nhẹ sẽ nứt toác. Cho nên Trần Thứ bây giờ, đang phải gánh chịu sự liên lụy đó. Việc Trần Thứ nhỏ hơn Khương Tỉnh 4 tuổi sẽ không phải là vấn đề gì to tát, nhưng đối với sự tổn thương của Khương Tỉnh, cả nhà cô không muốn đánh cược nữa. Tất cả đều phản đối. Chị cô hỏi, em có đảm bảo được tương lai anh ta không giống Thẩm Bạc An không, cô nói: “Nếu ai cũng không có cách nào đảm bảo chuyện sau này, vậy em không muốn nghĩ, khi nào em không còn thích anh ấy, khi nào anh ấy sẽ thích người khác, không thể khống chế thì không cần khống chế.” Khương Tỉnh của bây giờ không khác trước kia là mấy. Nói đi là đi, muốn yêu là đến. Cô là người có kinh nghiệm, tất cả những “lần đầu tiên” của Trần Thứ, đều là cô dẫn dắt. Nhưng anh vốn là đàn ông, anh không cần cô dạy. Chỉ là, Khương Tỉnh hơi bất ngờ. Đến cả làm tình, anh cũng nghiêm túc và chân thành như vậy. “Em đừng động đậy.” “Sao thế?” Mặt Trần Thứ chưa hết đỏ, bây giờ còn đỏ hơn. Anh nói, “Em đừng động đậy nữa, anh lại muốn.” Anh muốn, nhưng anh không làm, vì sợ cô đau. Trần Thứ chính là như vậy, trầm lặng và ấm áp. Đứng trước áp lực từ gia đình Khương Tỉnh, anh không hề nản lòng. Nhưng khi thấy cô vì anh mà gặp nguy hiểm, anh lập tức từ bỏ. Tình yêu là chuyện của hai người. Hai bàn tay đan vào nhau, chỉ cần một người còn nắm thì người kia không thể buông được. Khương Tỉnh hiểu rõ, trong mối quan hệ của hai người, Trần Thứ là tờ giấy trắng. Nhưng anh tình nguyện chứa đựng những nét vẽ xám xịt của cô. Vì vậy, điều mà Khương Tỉnh muốn làm, chính là dùng cái màu xám xịt ấy của mình, vẽ ra tương lai cho hai người. Không cần màu hồng, chỉ cần rõ ràng và chắc chắn. “Em biết, anh ấy có nghiêm túc như thế nào, cố gắng nhiều thế nào, các người đều không quan tâm. Anh ấy tốt bao nhiêu, các người cũng không biết. Không sao, em quan tâm, em biết.” Muốn như vậy, cần đối diện sự thật. Sự phản đối của mọi người, không cần phải né tránh. “Chị không nói những lời đó thì cũng sẽ có người khác nói, em không ngăn được miệng người khác, cũng không bịt tai anh ấy được.” Biết khó khăn ở chỗ nào, thì mới có cách để giải quyết. Nghĩ lại, lúc đó Thẩm Bạc An chưa từng cố gắng cùng cô đối mặt với gia đình, nhưng Trần Thứ lại khác. Anh dám làm, dám nhận. Anh không nói lời hoa mỹ, chỉ nói thật lòng mình. “Loại cảm giác này, rất khó diễn tả cho người khác, con cũng chưa từng yêu ai, không có cách nào để so sánh nhưng bản thân con…. Bản thân con rất rõ… ở bên cạnh Khương Khương khiến con cảm thấy, dường như tất cả những cái không tốt đều trở nên tốt hơn.” “Là người mình thích, cho nên những chuyện bình thường đều trở nên khác biệt.” Chỉ như vậy, Khương Tỉnh và gia đình cô đã hiểu. “Sau khi gặp anh, những gì đã qua đều tan thành mây khói.” Anh đã tự mình dẹp bỏ rào cản của gia đình, Khương Tỉnh cũng muốn dọn đường cho anh. Đối với tình cảm cố chấp của thanh mai trúc mã, cô chỉ có thể một lời dứt khoát: “Anh nói rất đúng, em cũng không biết có thể ở bên anh ấy bao lâu, nhưng em sẽ cố gắng. Mặt khác, anh đừng chờ đợi, dù không có anh ấy, kết cục của em cũng không phải là anh.” Cuộc sống chính là như vậy, có khó khăn, có vấp ngã. Và tình yêu chính là động lực có thể khiến cho tất cả những thứ ấy, không còn quan trọng nữa. ... “Những thứ hỗn độn kia đều đã qua, quãng đời còn lại có anh.” ------------- P/S: Lời tôi muốn nói ở đây, chính là một lời xin lỗi. Xin lỗi vì đã có chút lòng riêng, lừa các bạn đến bây giờ. Lẽ ra ngay trên phần thể loại, tôi nên ghi chú rằng, nữ chính này không sạch và hơn nam chính 4 tuổi. Nhưng tôi đã không làm vậy, bởi vì tôi chỉ là không muốn các bạn, vì cái yếu tố đó mà bỏ qua câu chuyện ý nghĩa này. Khương Tỉnh có sạch hay không, để Trần Thứ cảm nhận là được. Hai người có xứng hay không, bản thân họ thấy là được. “Chọn tình yêu hay là nghe lý trí?” Khương Tỉnh và Trần Thứ đều chọn tình yêu và dùng lý trí để bảo vệ sự lựa chọn của mình.  Còn có điều gì trên đời ý nghĩa hơn, phải không? Tôi tin rằng, trong chúng ta ai cũng sẽ có lúc đối diện với sự lựa chọn như vậy. Tôi chúc cho các bạn, dù lựa chọn thế nào, cũng sẽ tìm được hạnh phúc, giống Khương Tỉnh và Trần Thứ. _________________ " '': Trích dẫn từ truyện Review by #Lâm Tần Bìa: #Họa Gian Phi *** Ở một mức độ nào đó mà nói, mùa đông ở phía Nam lạnh hơn so với phía Bắc. Khương Tỉnh đến bây giờ vẫn nhớ rõ lời của bạn cùng phòng Tề San San… “Ở phương Bắc chỉ lạnh đơn thuần thôi, đến phía nam, loại lạnh này giống như dội lên đầu một chậu nước đá rồi bật quạt thổi vào mặt vậy.” Khương Tỉnh cảm thấy Tề San San nói không sai tí nào, phía nam giá lạnh ẩm ướt thật sự khiến người ta khổ sở. Vậy mà Trần Thứ còn phải đi công tác cuối năm, ở bên ngoài hơn nửa tháng, Khương Tỉnh mua hai chiếc áo lông đã treo trong phòng mười ngày, đến bây giờ cũng chưa thể đưa cho anh thử. Sáng ngày hai mươi tháng chạp, rốt cục nhận được tin nhắn của Trần Thứ. Công việc của anh đã xong, buổi chiều có thể trở về. Đúng lúc là thứ sáu, công việc ở tòa soạn không nhiều, ba giờ Khương Tỉnh đã làm xong hết công việc, vội vàng chạy tới phòng họp, di động ở trong túi để chế độ im lặng, cứ một lát cô lại lấy ra xem nhưng vẫn không có tin nhắn hay cuộc gọi nào. Sáng nay Khương Tỉnh tra thời tiết, biết được Tây An hôm nay có thể có tuyết rơi, đoán là chuyến bay bị ảnh hưởng. Đến khi cuộc họp kết thúc, cô cầm túi lên, tùy tiện quàng khăn quàng cổ, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Trần Thứ. Vừa reo hai tiếng, bên kia đã nhận. ... Mời các bạn đón đọc Tương Tỉnh của tác giả Quân Ước.
Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất - Mã Hiểu Dạng
Nếu không thiếu nợ nhau, vì sao phải gặp gỡ? Bạch Phú Mỹ Tần Vũ Tinh gặp phải xui xẻo, bệnh nhân kiện tụng, hơn nữa còn bị người nhà bệnh nhân rượt đuổi, rồi được đại soái ca cứu giúp. Cùng một lúc, cô phát hiện vị hôn phu thay lòng đổi dạ, đối phương còn là một nữ diễn viên. Nhưng người làm cô sốt ruột chính là soái ca đã cứu giúp cô, lại cũng là bạn trai của nữ diễn viên xì căng đan,  nam thần Hạ Thiên. Một bên là vị hôn phu môn đăng hộ đối, cha mẹ coi trọng, hơn nữa còn nguyện ý hối cải, một bên là soái ca nguyện ý làm người thế thân, nam thần Hạ Thiên. Cô cho rằng đây là một đề tài chọn lựa, sau đó mới phát hiện, phải chăng tất cả đều là duyên phận?? Hạ Thiên xuất hiện, quấn quít không rời, hẳn là mười năm dài tính toán… Sau lưng nụ cười nhát gan là một gương mặt đã từng phóng túng… Trong cuộc sống của bạn, có phải đã từng trải qua một chuyện như vậy. Bạn đang đi trên đường, bị một người xa lạ gọi lại, thì ra anh ta là bạn học cũ của bạn. Bạn nhớ không ra tên của anh, bởi vì bạn chưa từng quan tâm tới anh. Anh nhớ được bộ dáng của bạn, bởi vì anh chưa từng quên đi hình bóng của bạn. Có đôi khi trùng phùng, chỉ là một trò chơi được tính toán chính xác. Anh biến mình trở thành hoàn hảo nhất, cướp đoạt lòng của cô. Tần Vũ Tinh cũng không rõ ràng, năm đó cô đã làm ra chuyện gì ngu xuẩn không thể tưởng tượng được, mà thiếu chút nữa bạn trai nhỏ kia phải bỏ mạng vì cô. Mười năm sau, anh trở lại… *** Tần Vũ Tinh phát hiện vị hôn phu của mình có quan hệ nhập nhằng với bạn gái scandal của một nam diễn viên điện ảnh - Hạ Thiên. Tuy nhiên, kỳ lạ là khi Hạ Thiên tìm đến cô, chẳng mảy may bận tâm tới cô gái kia. Lần đầu gặp một minh tinh lớn, anh chẳng hề mang tới cho cô cảm giác “chảnh chó khó gần” hay là bệnh ngôi sao. Một Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện, cô chưa bao giờ thực sự để ý tới anh, Tần Vũ Tinh nghĩ anh chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời cô. Bạn trai cũ của cô, bạn gái scandal của anh ở bên nhau, nên “hai người đồng cảnh ngộ” như họ cũng thuận theo tự nhiên mà tiến đến với nhau. Đôi khi sự quan tâm, sự cưng chiều dịu dàng của Hạ Thiên khiến cô cứ nghĩ anh thực lòng thích cô, vì cô là Tần Vũ Tinh. … Đã có lần Hạ Thiên không thể kiềm chế bản thân mà hỏi Tần Vũ Tinh một câu “Em là heo sao?”, anh nghĩ nếu cô nhận mình ngốc thứ hai, chắc chắn không có ai dám đoạt vị trí thứ nhất. Chẳng lẽ tình cảm anh biểu hiện ra ngoài chưa đủ? Nếu Hạ Thiên biết Tần Vũ Tinh đứng trước gương tự đọc bài kinh “diễn viên vô tình”, cảnh tỉnh mình không được thích anh, thì chắc chắn sẽ ói ra máu vì tức :v.  Bây giờ Hạ Thiên là ảnh đế, có bao nhiêu người muốn lên giường với anh để được thơm lây, thế nhưng từ rất lâu về trước, chẳng có một cô gái nào buồn ngó ngàng tới anh cả. Khi ấy anh là một thiếu niên vô danh mười lăm, mười sáu tuổi, đi ra khỏi cô nhi viện, nghèo tới mức không một đồng xu dính túi. Hạ Thiên và cậu bạn chí cốt đi làm ăn xin bị người ta lừa, Tần Vũ Tinh đã giúp đỡ anh, nhưng anh lại gián tiếp làm liên luỵ đến cô, khiến cô từ một chú hùng ưng oai vệ lại thu cánh ẩn nấp vì lo sợ… Tần Vũ Tinh tự thú mình chưa từng tiếp xúc quá thân mật với đàn ông, cô cảm thấy mình quá thất bại, còn trong lòng Hạ Thiên thì vui như Tết. Cô không tin anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, kể cũng đúng, vì thật ra anh đã yêu cô từ mười năm về trước cơ mà. Nhưng lúc đó anh chưa đủ xuất sắc, nên chỉ dám ở từ xa quan tâm cô. Đợi tới khi bản thân đủ mạnh mẽ, đủ tư cách, anh bước ra ngoài khoảng tối, đến gặp cô lúc tốt nhất, lớn tiếng bày tỏ anh yêu em. Có trời mới biết, Hạ Thiên khao khát được về chung một mái nhà cùng Tần Vũ Tinh đến mức nào. … Tình cảm đơn phương Hạ Thiên gìn giữ thật lâu từ trước khi thành danh, qua nhiều năm vẫn không hề thay đổi, anh cũng chẳng để cái vòng xoáy showbiz làm mình biến chất, không dừng tầm mắt trên bất cứ người con gái nào ngoài Tần Vũ Tinh. Có ai mà có thể không thích anh cho được? Tần Vũ Tinh vì “tai nạn” trong quá khứ nên trở nên tự ti, năm lần bảy lượt ngược Hạ Thiên tơi bời vì không dám đón nhận tình cảm của anh :v. Nhưng đã có câu sướng trước khổ sau mà, khi lừa được thỏ vào tròng thì Hạ Thiên mừng hơn vớ được vàng, nói là công chứng tài sản của anh để tốt cho Tần Vũ Tinh nhưng thực chất lại là âm mưu để trói cô chặt hơn :v. Tần Vũ Tinh: “(...) Ngày mai em đi lĩnh chứng với anh!” “Tốt!” Hạ Thiên nhìn cô, “Em không có cơ hội hối hận. Từ nay về sau chúng ta là người một nhà rồi.” (...) “Đến cục công chứng làm gì? Không phải đi cục dân sự à?”  “Còn có chút tài sản cần kiểm chứng. Chỉ là để em yên tâm, công chứng cho em, nếu anh có lỗi với em.” “Không cần đâu. Còn chưa kết hôn, em không muốn phân chia tài sản của anh làm gì.” “Đồ của anh, anh thích xử lý thế nào thì xử lý thế đó. Em đừng quan tâm. Người của anh và tiền của anh đều là của em, không cho phép em từ chối.” Hạ Thiên nói thẳng, hai tay vuốt ve lưng Tần Vũ Tinh. Mẹ nó, còn giở trò ép mua ép bán. ------------- Đấy, tuy hồi nhỏ Hạ Thiên không được học hành tử tế nhưng đúng là nói đến trò lưu manh thì lanh không ai bằng :v. Để đền bù cho Valentine lên sóng truyện SE “Bến xe”, đảm bảo bộ truyện này sẽ làm bạn “chết trong sự mềm dẻo” ngọt ngào. Có một câu văn cuối truyện của tác giả như thế này: “Các bạn gái à, các bạn có tin tưởng không? Trên thế giới này bạn không giỏi giang lắm cũng sẽ tìm thấy một người thiên mạng của mình.” FA hai mươi mùa khoai sọ chưa lọ mọ với ai như mình chỉ còn cách cắn răng ngậm ngùi. Tin, tin cái PP, bà không cần mi núp trong góc tối bảo vệ bà, đợi thời thành đạt mới nhảy ra, mau xuất hiện đi. Đến đôi dép còn có đôi có cặp, bà chịu sự khinh bỉ của chúng nó đủ rồi!!! P.S: Ăn tết vui vẻ nha cả nhà .