Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ly Hôn

Editor: Fear + Tư Đồ Tiên Thể loại: cường công cường thụ, oan gia vui vẻ, ngược luyến tình thâm, giới giải trí. Câu chuyện kể về đôi tình nhân là thanh mai trúc mã mà cặp đôi này tình cảm sâu sắc mười năm lại thêm sự nghiệp thành công,  xong lại ăn no rửng mỡ bắt đầu cố sự ly hôn ầm ĩ.Cẩu huyết có vui vẻ có ép buộc lại có chuyện gia đình, bối cảnh trong giới giải trí, HE~ Văn này 1×1, couple chính cơ bản không ngược, chào mừng nhảy hố, xin hoa – xin ôm – xin gãi bụng – xin xoa mặt + Nhân vật chính: Cận Viêm, Tưởng Khâm + Nhân vật phụ: Lê Mông, Vệ Hồng, Đoàn Hàn Chi + Khác: giới giải trí Đánh giá của biên tập Bạn nhỏ Lê Mông vừa về đến nhà được một lúc lại bị cảnh ẩu đả bạo lực của ba mẹ dọa cho ngớ ngẩn, còn chưa kịp khuyên can đã bị mẹ Tưởng Khâm đưa ra quyết định ly hôn làm cho choáng váng. Cận Viêm nghi ngờ Tưởng Khâm ngoại tình, tìm người bắt gian lại làm náo loạn cả sự kiện Ô Long. Tưởng Khâm cảm thấy Cận Viêm không còn là người mà anh biết, mặc cho bé con đáng yêu Lê Mông vẫy đuôi  khuyên nhủ cũng không trở về. Nương tựa nhau mà sống mười mấy năm trời, Tưởng Khâm lần đầu tiên hoài nghi Cận Viêm, còn phát hiện ra có rất nhiều chuyện không tưởng bị giấu diếm. Cận Viên phải như thế nào mới cứu vãn được cuộc hôn nhân đồng tính đang trên vờ vực tan vỡ của họ? Mở đầu bằng chuyện nhân vật chính ra tay tàn nhẫn, sau đó nảy sinh vấn đề ly hôn, rồi vào diễn biến. Ban đầu chỉ là trực giác Tưởng Khâm nghi ngờ, sau lại đến chuyện Cận Viêm giấu diếm bị vạch trần, lên đến cao trào, nguy cơ ly hôn vô cùng cấp bách. Tưởng Khâm là tinh anh lạnh lùng chừng mực, nhưng Cận Viên có quá nhiều vấn đề xảy ra liên tiếp. Trước mặt Tưởng Khâm, Cận Viêm hiền lành vô hại phẫn trung khuyển, làm gì cũng nham hiểm không từ thủ đoạn. Con trai Lê Tiểu Mông thông minh dễ thương lại tham ăn. Tuyến nhân vật có nhiều tính cách khác nhau làm câu chuyện thêm đầy đặn. Tác giả hành văn vừa thanh thoát lại vừa diễm sắc, vừa nhẹ nhàng hài hước lại vừa dịu dàng, viết nên một cố sự hấp dẫn. *** Truyện sắp được giới thiệu có lẽ sẽ không hợp gu nhiều người. Nhưng bản thân tui đọc xong vẫn khá ấn tượng nên vẫn muốn share! Vì sao không hợp gu à? Tại vì tui thấy nhiều người rất quan trọng chuyện công/ thụ "sạch", chỉ XXOO với mình thụ. Công trong đây - Cận Viêm thì lại đi bar, gọi trai xinh, 419 với gái. OK, xin cho tui có cơ hội biện hộ cho Cận Viêm đi. Đối với chuyện "sạch", ngày trước tui cũng có xíu bài xích, vì hồi đấy còn theo đuổi tình yêu mà nhân vật chính hoàn mỹ y như teenfic. Giờ tư tưởng tui được khai sáng ròi, thử nghĩ xem nhé, truyện nào cũng thế, có thằng công nào chờ công khai với bạn bè gia đình hoặc chờ tận hai lúc hai đứa kết hôn rồi mới đem thụ ra mần không? Không! Mà yêu nhau luôn thì còn đỡ, lỡ như chia tay, ôi thôi! Mất moẹ trong trắng! ???? Huống chi nam nam thì trên thực tế không thể có thai, nên chuyện "sạch" này, mọi người đọc truyện có thể giảm bớt xíu xíu bài xích được không? Chả nhẽ cứ để ex-boyfriend với công/thụ nắm tay đuổi nhau trong sáng, xong chia tay, chờ tới lúc công/thụ là nhân vật chính của bà tác giả xuất hiện mới cho chúng nó mần nhau à? ???? Tiếp nữa, Cận Viêm trong truyện rõ chung tình luôn, yêu Tưởng Khâm từ bé, vớ ngay bé Tưởng là con nhà gia giáo, bố mẹ chỉ kém vác dao chém anh Cận thôi. Lúc anh bị gái gọi tới nói "Em có thai con của anh rồi!", Cận Viêm rõ ràng không biết gì vì tối đấy anh bị chuốc. Ôi mẹ! Nghe đúng kiểu Mary Sue luôn. Nếu đây mà là ngôn tình tổng tài thì 100% nam chính bắt nữ chính phá, nữ chính kiên quyết giữ con, kiểu con tôi tôi nuôi ấy, dằng co qua lại nam chính yêu cmn nữ chính từ lúc nào. Nhưng rất tiếc, cô nàng có thai kia lại xuyên nhầm vào đam mỹ. Cận Viêm nghe cô kia có thai thì sợ Tưởng Khâm giận, ném tiền vào mặt cô nàng để bịt miệng. Nhiều người đọc đến đây nản quá chừng luôn, nhưng về sau mới là phần cuốn hút của truyện.  Lúc XXOO thì phải hai người tình nguyện chứ, đíng không, đằng này Cận Viêm bị bỏ thuốc, lại còn say nên ngủ như chết, suy ra là đêm đó, cô nàng kia tự chơi "thú nhún"? Thế chẳng thà mua moẹ búp bê ấy ấy về tự chơi. ???? Thôi dừng chủ đề này lại nhé! Tui chỉ đơn thuần muốn minh oan cho Cận Viêm thôi. Nói về nội dung chính của truyện, văn án đã viết rõ, 2 thằng đàn ông vừa có tiền có quyền có nhan sắc, gia đình hạnh phúc có cả con trai (thụ tinh nhân tạo), đột nhiên nổi cơn điên đòi ly hôn. Đoạn đầu đọc thì không hiểu lý do vì sao Tưởng Khâm nằng nặc ly đòi ly hôn với Cận Viêm. Sau đó mới là phần hay tuyệt vời của truyện. Nếu đột nhiên 1 ngày bạn phát hiện ra thằng chồng chung chăn chung gối với mình, nước mắt nước mũi đi tập tạ chỉ vì bị mình chê dạo này béo lên, suốt ngày ôm ấp mình gọi vợ ơi vợ à, đeo tạp dề kawai vào bếp nấu cơm cho mình, người đó... Vậy mà lại là xã hội đen buôn bán phi pháp gϊếŧ người không thèm chớp mắt??? Bạn sẽ cảm thấy bị lừa dối !!! Vâng, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến vụ ly hôn của 2 đứa già nhưng không nên nết kia. Thực tình tui thương anh Cận lắm, càng đọc càng thương ấy. Truyện phải nói là nhiều đoạn đọc khá căng, vì dính tới đấu súng buôn lậu các thứ, nhưng mà nhiều đoạn cute thấy sợ luôn. Tưởng Khâm thì đối ngoại dịu dàng, đối với chồng thì như nữ vương.  Cận Viêm đối ngoại thì phải gọi là già đời lão luyện, tàn nhẫn ác độc, về nhà với vợ thì lên cơn trẻ trâu, gặp ai cũng tí tởn khoe vợ chồng mình là một trong những cặp đầu tiên đăng kí kết hôn lúc luật hôn nhân đồng tính được thông qua. Tình yêu mấy chục năm của 2 đứa này thì không phải là anh max hoàn hảo che chở em, em dễ thương moe moe làm nũng anh, mà là lúc 2 đứa cãi nhau phải đi kèm choảng nhau mới chịu. Anh Cận đường đường là đại ca xã hội đen, vẫn bị vợ ngồi lên người đập cho tan nát. Ohhhh!!! Ngồi lên người !!! Đánh nhau nhưng không quên tình thú. Thậm chí đem cả tủ rượu quý ra đập sạch, may còn chừa lại một chai để uống mừng ngày hai đứa tái hợp. ♥ Thôi, nghiêm túc mà nói, truyện này thật sự hay nếu bạn có thể bỏ qua vài điều râu ria vụn vặt như phần đầu tui đã nói qua. Tình yêu của Tưởng Khâm dành cho Cận Viêm nhiều lắm, chỉ là em ý muốn anh Cận thành thật không giấu ẻm chuyện gì thôi, còn mặc kệ anh là đại ca buôn lậu bán súng gì đấy, về nhà vẫn phải nấu cơm cho em. Cận Viêm thì yêu Tưởng Khâm sắp mù quáng cmnr, ra toà đòi ly hôn thì ảnh khóc lóc như mưa, còn quỳ xuống xin toà án cho một cơ hội yêu thương vợ nữa. Tưởng Khâm thì mềm lòng, nên vụ ly hôn, Cận Viêm nhờ tài diễn xuất "một giây liền khóc" do làm giám đốc công ty giải trí lâu năm đã đạt được thắng lợi. Truyện còn có 1 nhân vật cute khác là con của 2 đứa, được mang thai hộ mà sinh ra tên là Lê Mông. Thằng bé này trẩu tre hơn bố nó, nhưng IQ nó lại cao ngất ngưởng, móc mỉa bố nó thôi rồi. Nhưng nó được cái là thỉnh thoảng cũng ngoan ngoãn là công dân tốt, bố nó kêu nó ăn bánh xong vứt vỏ xuống đường phi tang, nhưng nó vẫn lặng lẽ cầm về nhà mới vứt. Ôi! Công dân yêu môi trường !!! Lại nói, Lê Mông được giới thiệu là con của Cận Viêm, nhưng thật ra, lúc nhờ mang thai hộ, Cận Viêm không muốn đứa bé sinh ra lại giống như anh, nên làm chút tráo đổi, dùng "nòng nọc" của Tưởng Khâm để con sinh ra ưu tú như Tưởng Khâm, mà cũng là phòng hờ, Tưởng Khâm sau này biết chuyện xấu xa của anh, có thể sẽ bỏ anh đi mà không vướng bận con cái. Thương anh Cận lắm huhu!!! Cuối truyện là vụ án năm xưa được lật lại, rồi là cảnh sát vào cuộc điều tra công ty của Cận Viêm. Tình hình ngàn cân treo sợi tóc, nhưng mà thuận vợ thuận chồng, tát nước Thái Bình Dương còn cạn nữa là. Sau khi mọi chuyện đã qua, cả nhà 3 người lại ngồi ăn cơm uống chai rượu chưa đập bể kia. ???????????? Dạo này mỗi lần viết giới thiệu là lại viết nhiều hơn bình thường, chắc tại ấn tượng với truyện nữa. Nói chung nội dung truyện đặc sắc, xây dựng tính cách nhân vật chính có sự khác biệt rõ ràng khi đối xử với từng người khác nhau. Vừa bi vừa hài. 1 like nè!!! ♥♥♥ *** Bạn nhỏ Lê Mông mười lăm tuổi đeo cặp sách trên lưng về nhà, vừa vào đến cửa đã bị dọa cho một trận ngây người. Trong phòng khách là một mớ hỗn loạn, Tưởng Khâm đè đầu Cận Viêm xuống đất đấm, Cận Viêm phát hỏa, xoay người đá Tưởng Khâm một phát bay đến góc tường, giận dữ mắng: “Cho màu thì có thể mở phường nhuộm rồi phải không? Ông đây cmn đánh chết ngươi!” Dáng vẻ Cận Viêm vô cùng chật vật, mày trái bị đánh đến nỗi đỏ hồng, tay áo xộc xệch bên cao bên thấp, dây đồng hồ hiệu Vacheron Constantin đã đứt từ bao giờ, cả người như con gà trống thở hổn hển. Tưởng Khâm cũng không tốt lành cho lắm, một bên mắt kính bị đánh nát, nút áo sơ mi bị rơi xuống đất, ôm cái bụng bị đá mạnh, sau đó tiện tay cầm lấy chai rượu đỏ nằm trên kệ còn chưa uống hết đập vào đầu Cận Viêm. Lê Mông hét to: “Dừng—-! Dừng dừng dừng dừng!” “Đưa đây!” Cận Viêm thừa cơ đoạt lấy chai rượu, phẫn nộ vứt ra xa nói: “Họ Tưởng em thật sự muốn giết chết tôi đúng không? Mẹ nó em bên ngoài thông đồng với thằng mặt trắng nào? Nói rõ ra xem! Hôm nay phải nói rõ ràng với ông đây!” Tưởng Khâm lại đấm hắn một phát ngã xuống sô pha. Cận Viêm bật dậy định đánh trả, nhưng bị Lê Mông chạy đến ôm đùi: “Ba, ba bình tĩnh chút đi! Có chuyện gì từ từ nói! Đừng đánh đừng đánh nữa!” Cận Viêm lảo lảo ngồi xuống sô pha thở hổn hển, hai mắt đỏ lửa. Tưởng Khâm quay người hướng về phòng ngủ, lấy di động, ví tiền, notebook cùng vài bộ quần áo nhét vào trong túi, lại mau chóng đi ra, lạnh lùng nói: “Đơn thỏa thuận ly hôn tôi sẽ gửi vào hộp thư cho anh.” “Cmn ly thì ly! Ai không ly thằng đó là con.” Lê Mông choáng váng sợ hãi, theo bản năng nói: “Mẹ…” “Tối nay nhớ gọi đồ ăn bên ngoài về ăn, sáng mai nhớ đi học.” Tưởng Khâm ném gọng kính méo mó vào thùng rác, “rầm” một tiếng đóng cửa ra ngoài. Lê Mông cảm thấy hỏng bét rồi. Ba bé đánh mẹ bé, mẹ bé bỏ rơi ba bé. Bé hỏi Cận Viêm: “Thực ra ba ầm ĩ với mẹ chuyện gì? Ả lần trước không phải đã chi tền ổn thỏa rồi sao? Con tưởng hai người làm lành rồi.” Mặt Cận Viêm hết hóa xanh lại hóa đỏ, một lúc sau bực bội nói: “Chuyện người lớn trẻ con lo làm gì? Ăn cơm tắm rửa rồi lên giường ngủ đi!” Mời các bạn đón đọc Ly Hôn của tác giả Hoài Thượng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoàng Hậu Lười Y Nhân - Mỗ R
Y Nhân, nữ họa sĩ xuyên không vô tài vô mạo, mong ước lớn nhất là có thể quang minh chính đại hết ăn lại nằm, cả ngày chỉ biết mơ mơ màng màng. Hạ Lan Tuyết, luận bề ngoài thì nam hay nữ đều không sánh kịp, dù là Vương gia nhưng ngày ngày chỉ ham ngâm thơ uống rượu lại chơi gái, nhà có một chính phi, ba trắc phi, ái thiếp càng vô số. Ngày thành thân, khi y vén màn kiệu hoa… “Lần đầu tiên thấy nàng, nàng ngủ say như vậy, an ổn như vậy, khiến ta…” “Thế nào?” “Muốn đánh nàng!” *** Bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, không chỉ có người của Viêm Quốc mà ngay cả Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cũng đông mắt cứng lưỡi. Cuối cùng, vẫn là Hạ Lan Khâm phản ứng nhanh chóng, một mặt phân phó thuộc hạ dẫn người hỏa tốc gấp rút tiếp viện, một mặt tự mình gia nhập chiến cuộc. Hạ Lan Tuyết vốn cũng muốn đi xem thế nào, lại bị Hạ Lan Khâm không khách khí vỗ vai, “Đệ ở lại đây đi, không được cử động!” Cho dù Hạ Lan Tuyết đã trở thành hoàng đế nhưng ở trong mắt Hạ Lan Khâm, anh vẫn là một tiểu đệ đệ không để cho người khác yên tâm. Hạ Lan Tuyết lần này không kiên trì nữa, ngoan ngoãn ở lại tại chỗ, nhìn Hạ Lan Khâm dẫn một tiểu đội chạy về phía ánh lửa phần phật. Anh không cần chờ bao lâu, Hạ Lan Khâm đã chạy trở về. Hạ Lan Khâm trở về còn ôm theo một người, vẻ mặt lo lắng hô to: “Lập tức trở về nơi đóng quân, tìm Phượng Cửu tiên sinh!” Người hắn đang ôm, chính là Phượng Thất đã gần hấp hối. Hạ Lan Tuyết căn bản không kịp hỏi han điều gì, Hạ Lan Khâm đã lướt qua bên cạnh anh, chạy vọt đi. Rất hiếm khi nhìn thấy Hạ Lan Khâm có thần sắc như vậy, thất kinh thật sự. Trong ấn tượng của Hạ Lan Tuyết, Nhị ca luôn luôn khí định thần nhàn, là một tướng quân tuyệt thế nắm trọn chiến cuộc trong tay. Hạ Lan Tuyết vừa cảm thán vừa xoay người, định hỏi người cùng đi xem Y Nhân thế nào. Nào biết anh vừa mới xoay người lại, một người tòan thân vô cùng bẩn thỉu, trên khuôn mặt bé nhỏ cũng đen sì sì đã đứng trước mặt anh. Trên sa mạc không trăng không sao, chỉ có ánh đuốc lay động. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Y Nhân của tác giả Mỗ R.
Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt - Lạc Thanh
Tô Hiểu Nguyệt, ở hiện đại là một cô nàng đại lười (tự nhận mình là Tô Đại Lười), trong một đêm nóng bức nàng vô tình xuyên không nhập vào thân thể của nữ nhi độc nhất nhà Đỗ tể tường (lý do rất củ chuối) Đỗ Hiểu Nguyệt, bị thái hậu chỉ định tiến cung làm phi, sau này vô tình trở thành Hoàng hậu. Chỉ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Tô Hiểu Nguyệt dù ở thời đại nào cũng lười như trước. Hậu cung sâu như biển, lười nữ có thể an toàn sinh tồn hay không? Với những sóng gió trong cung làm thế nào để nàng có thể duy trì một cuộc sống an nhàn, thanh bình. Nàng sống trong hoàng cung như cá gặp nước,tại sao như vậy? Chúng ta hãy cùng xem nang đã làm gì mà có thể nhàn nhã, lười nhác, đắc ý mà sinh sống. *** “Thái Hậu giá đáo!” Một tiếng nói cao vút vang lên. Đàm Văn Hạo mau chóng cất đi hết những tâm tình ban nãy và tỏ vẻ bình tĩnh thường gặp, tuy nhiên nét u buồn vẫn không thể giấu đi trong đôi mắt người. “Bái kiến Thái Hậu.” Y đứng dậy, hơi cúi người hành lễ, giọng điệu bình thản như không có chút tình cảm nào. “Hoàng… Hoàng Thượng.” Thái Hậu hơi run rẩy, người ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, trong ánh mắt có vẻ đau lòng khôn xiết, cả sự hối hận, buồn bã, cũng như sự tuyệt vọng khó nhìn thấu. “Hoàng Hậu sao rồi? Đã tỉnh dậy chưa? Nghe nói đã mời cả đại phu từ ngoài kinh vào, họ nói sao?” Thái Hậu cố gắng giữ bình tĩnh, bước chậm tới trước mặt Đàm Văn Hạo và dừng lại một chút, nhưng trước sau y đều không nhìn bà lấy một cái, bà đành chuyển sự chú ý của mình, nhìn sang phía Đỗ Hiểu Nguyệt đã gần như chết rồi, cất tiếng nói nhẹ bẫng. Đàm Văn Hạo hơi mím môi, trong khoảnh khắc, y thực sự muốn vứt bỏ sự kiên trì trong lòng mà gọi bà một tiếng “ Mẫu hậu” như xưa, chỉ là… “Đã phiền Thái Hậu lo lắng, Hoàng Hậu rất khỏe, chỉ ngủ say thôi, rồi nàng sẽ tỉnh dậy!” Giọng nói mơ hồ dừng ở từ cuối cùng, sự không dám chắc trong lòng cũng lan tỏa, nàng rồi sẽ tỉnh lại, phải không?! Thái Hậu bám chặt vào cây trượng hòng giữ cho cơ thể khỏi chấn động, mỗi câu mỗi tiếng “Thái Hậu” thực sự rất khó nghe, rất giống cái gai đâm vào tim. Tình trạng này đã diễn ra bốn ngày nay, từ hôm bà đích thân tới Ngự Phượng Các thăm Đỗ Hiểu Nguyệt, y đã không gọi một tiếng “Mẫu hậu” nào rồi! Khi y dùng ánh mắt cũng như giọng điệu xa lạ ấy để gọi hai chữ “Thái Hậu”, bà liền biết rằng y nhất định đã biết chuyện đó rồi. Mặc dù y chưa nói rõ hay bóc trần sự thật, dù y không tìm bà để chất vấn, bà cũng biết y sẽ không bao giờ gọi nàng là “Mẫu hậu” nữa! “Ta nghe nói Phương trượng của Cảm Hoa tự ở cách kinh thành chín mươi dặm là một vị cao tăng, có thể hóa giải rất nhiều chuyện kỳ quái. Hoàng Hậu mê man bất tỉnh như thế này chắc chắn là vì đã đụng chạm phải cái gì đó, thế nên ta đã mời Phương trượng đến… ’ ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt của tác giả Lạc Thanh.
Hoàng Cung Tư Truyện - Selene Lee
Đang yên đang lành,chỉ là ham muốn đọc sách nổi lên thôi mà?Có cần phải đối xử với cô thế không? Xuyên qua cuốn sách đang bán chạy nhất,trở thành nữ phụ có kết cục bi thảm nhất.Cô phải làm cái gì bây giờ? Phải thay đổi kế hoạch thôi!Tránh xa tên hoàng đế ngựa đực kia ra,tiêu dao thiên hạ,cứu người chữa bệnh mới là phong cách của cô! *** Trong một khoảnh khắc nào đó,cơ thể của bạn sẽ không thể tự chủ được hành động của chính mình mà dẫn đến mâu thuẫn... Từ khi còn rất nhỏ,hắn luôn có những giấc mơ kỳ lạ hằng đêm về một thế giới xa xôi nào đó với những thứ kỳ quái,có những đồ vật gọi là xe hơi , ti vi, máy bay...những thứ mà mãi đến ngàn năm sau mới có thể tận mắt nhìn thấy được...rồi cả một nụ cười khắc sâu vào tâm trí không thể nào dứt bỏ,không thể nào không nghĩ về.Lúc đó hắn chỉ xem mọi chuyện như một giấc mộng kỳ lạ vô nghĩa, và theo thời gian, cũng sẽ dần dần phai mờ nhạt nhòa... Không phải không yêu, mà là vì nỗi tương tư quá sâu đậm,không thể nào diễn tả được bằng lời nói...Kỳ Nhật hắn đã từng gặp qua rất nhiều kẻ ngu ngốc , thậm chí điên cuồng chỉ vì một chữ "tình" , liệu một chữ đó có thể ảnh hưởng đến thế sao?-Hắn tò mò hỏi mẫu hậu đang ngồi bóc vỏ quýt bên cạnh, lúc đó nàng chỉ mỉm cười, xoa đầu hắn vài cái,dịu dàng nói: " Một khi con đã tìm được người con sẵn sàng dùng cả giang sơn hay mạng sống để đánh đổi,con sẽ hiểu được điều đó thôi."- Hắn chỉ cười khinh miệt...chỉ là một nữ nhân thôi mà , có đáng phải vứt bỏ mọi thứ không?...Nhưng trong đầu lại không tự chủ mà nghĩ đến người con gái hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng... Sau khi mẫu thân chết đi,hắn cũng không còn gì để nuối tiếc , dần dần trở thành một kẻ xa cách lạnh lùng, cuộc sống và số phận phải làm một đấng quân vương không cho phép hắn ,được có giây phút nào mềm yếu.Tất cả mọi thứ xung quanh đều là công cụ để thực hiện lý tưởng lớn của đời mình, nhạt nhẽo rỗng tuếch... cuộc sống tưởng chừng cứ vô nghĩa trôi đi như thế...cho đến khi nàng xuất hiện... ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Cung Tư Truyện của tác giả Selene Lee.
Hậu Cung Mưu Sinh Kế - Tiểu Nhiên Hoa Khai
Đời trước có câu nói: Không nghĩ làm tướng quân binh lính không phải là binh lính tốt. Đời này cuộc sống nói cho nàng: Không nghĩ làm hoàng hậu phi tử không phải là phi tử tốt. Vì thế: Sinh mệnh không dứt, cung đấu không ngừng. *** Ta tên là Phong Hoằng Sâm, năm nay sáu tuổi. Tên của ta cùng các ca ca không đồng dạng, bởi vì phụ hoàng nói, ta là bảo bối của hắn cùng mẫu hậu, cho nên ta là Hoằng Sâm, sâm, ý nghĩa là trân bảo. Ta tự giới thiệu trước, ta muốn nhớ kỹ tin tức tốt trước. Phụ hoàng nói, sang năm ta nên đi Sùng Văn quá học, cho nên trực tiếp xách ta đưa về hoàng cung. Thật ra thì ta biết, phụ hoàng ghen tị mẫu hậu quan tâm ta hơn, cho nên mới muốn đuổi ta đi. Bất quá, trở về hoàng cung thì trở về hoàng cung đi, Tứ ca ta là hoàng đế, là đầu lĩnh lớn nhất trong hoàng cung, Tứ ca lại yêu thương ta nhất, nếu ta gây hoạ, Tứ ca chắc sẽ không giống như phụ hoàng đánh tiểu thí thí của ta. Hơn nữa, Đại điệt tử (cháu trai) của ta cũng đọc sách ở Sùng Văn quán, ta trở về hoàng cung, mới có thể cùng Đại điệt tử cùng nhau chơi đùa. ... Mời các bạn đón đọc Hậu Cung Mưu Sinh Kế của tác giả Tiểu Nhiên Hoa Khai.