Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới

Review Lạc Y Phi: “Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới” là câu chuyện kể về nữ chính Chúc Thanh Thần xinh đẹp, mạnh mẽ như một người đàn ông và nam chính Tiết Định chính trực, sẵn sàng hi sinh vì việc nghĩa, không ngại khó ngại khổ. Câu chuyện tình yêu của hai người trải dài từ huyện Thương bé nhỏ đến Bắc Kinh phồn hoa, sang đến Israel đầy khói lửa chiến tranh, lại dừng chân ở thành phố Jerusalem lãng mạn và cổ kính. Mình xin phép trích một câu trong truyện: “Trong cuốn sách da dê Talmud có một câu nói như thế này, Thượng đế đã tạo ra một thế giới vô cùng mỹ lệ, 90% sự đẹp đẽ đó dành cho Jerusalem. Về sau người đời cũng phỏng theo câu nói trong cuốn Talmud kia, còn nói rằng, dù thế giới vô cùng u sầu, thì 90% cũng đã nằm ở Jerusalem.” Ở một thành phố cổ tràn ngập hương vị lịch sử như vậy, có một tình yêu đã đâm chồi nảy lộc. Nữ chính Chúc Thanh Thần là một nhiếp ảnh gia, cô là một người phụ nữ cứng rắn, dám nghĩ dám làm, đáng buồn thay cô lại có một gia đình không êm ấm và tuổi thơ đầy đau lòng. Bố cô liên tục đánh đập mẹ cô, sau đó lấy tiền trong nhà ra ngoài ăn chơi đàng điếm và nuôi tình nhân, còn mẹ cô, chịu đựng tất cả mọi thứ và nhất quyết không ly hôn. Rõ ràng biết là khổ, rõ ràng không muốn nhưng cứ chấp nhận nhẫn nhịn, chỉ vì mong chờ vào một ngày mai tươi sáng, dù không biết nó có đến không. Tuy cô là một nhiếp ảnh gia có tài nhưng lại không gặp thời, trong một chuyến đi Tây Tạng cô đã chụp được vài bức ảnh rất đẹp. Nhưng thật không may mắn khi người yêu 5 năm của cô, Tô Chính Khâm vì tiền tài địa vị, đã thẳng tay dùng mấy bức ảnh đó bán đứng cô. Người yêu phản bội, bố thì liên tục đánh mẹ, còn mẹ nhất quyết không chịu ly hôn. Quá mệt mỏi với cuộc sống rách nát này, Chúc Thanh Thần quyết định lên đường đi Israel du lịch. Tiếp theo phải nói đến nam chính Tiết Định của chúng ta, một phóng viên chiến trường không ngại khó ngại khổ, có thể bất chấp tính mạng cứu người, anh là một con người kiên định chính trực, anh là một chiến sĩ không súng, anh dùng ngòi bút làm vũ khí, để khiến những con người đang ung dung sống thoải mái có thể nhìn thấy sự khốc liệt của chiến tranh mà thức tỉnh. Lý tưởng của anh, hành động của anh đã khiến người đọc thật sự xúc động. Lần đầu tiên gặp mặt, Tiết Định đứng hút thuốc vô tình lọt vào trong ống kính máy ảnh của Chúc Thanh Thần. Lần thứ hai gặp mặt, Chúc Thanh Thần đùa cợt với cô bạn thân của mình về những thứ đồ 18+ vô tình bị anh nghe thấy. Lần thứ ba gặp mặt, Chúc Thanh Thần quay người đi rồi dựng thẳng ngón giữa với anh. Lần thứ tư gặp mặt, anh trêu đùa cô về cup ngực, cô tức giận lột sạch áo ngoài, chỉ mặc mỗi nội y đi trong mưa. Lần thứ năm gặp mặt, anh mạo hiểm tính mạng cứu một cô bé rồi bị thương nặng, cô lo lắng chở anh đến bệnh viện. Lần thứ sáu, lần thứ bảy,… còn vô số những lần không thể đếm hết được đã kéo hai con người tưởng chừng xa lạ lại gần nhau. Chúc Thanh Thần là một cô gái hành động đi trước suy nghĩ, lúc nhận ra mình yêu Tiết Định, cô đã không ngần ngại xông lên, cái gọi là thùy mị nết na nhỏ nhẹ tuyệt đối không xuất hiện ở con người cô. Do nghề nghiệp đầy tính nguy hiểm của mình, mặc dù Tiết Định cũng yêu cô nhưng lại phải dằn lòng mà đẩy cô ra, anh không muốn có một ngày cô nhận được tin anh chết trên chiến trường để rồi sống đau khổ cả đời, anh cũng không muốn mình phải từ bỏ lý tưởng sống để quay về Trung Quốc sống an nhàn cả đời với cô. Đau dài còn hơn đau ngắn. Sự trốn tránh của Tiết Định không phải yếu đuối, mà là dũng cảm. Anh đẩy cô đi là vì tương lai hạnh phúc của Chúc Thanh Thần, dùng sự đau đớn của bản thân đổi lại một đời bình an cho cô. Nhưng thật “đáng tiếc” cho anh khi gặp phải một cô gái như Chúc Thanh Thần, anh đẩy cô đi chứ gì, vậy thì cô càng phải mặt dày bám lấy anh. Cô biết, cô hiểu suy nghĩ của anh, vậy thì hãy để cô thuần phục anh, để anh phải đầu hàng trước cô, để cô cùng anh đi đến tận cùng thế giới. Anh đuổi cô về nước, được thôi, cô sẽ về nước dọn dẹp hành lý rồi chạy theo anh đến Israel. Anh đi đâu cô đi đó, cô mặt dày, cô kiên cường, cô khiến anh phải tức muốn nổ phổi nhưng không làm gì được. Anh chạy tôi đuổi, cuộc truy đuổi gian nan này, thật may mắn làm sao khi đã có một cái kết có hậu. Tiết Định biết, anh thua rồi, cô là vực sâu vạn trượng, một khi đã rơi vào thì anh không thể thoát ra được nữa. Ngoài cặp nam nữ chính, mình cũng muốn nói một chút về nam phụ Tô Chính Khâm. Nếu đây là một câu chuyện thanh xuân vườn trường thì Tô Chính Khâm có thể là nam chính, vì sao ư? Vì tình yêu 5 năm của Tô Chính Khâm và Chúc Thanh Thần thật sự rất đẹp. Họ bắt đầu yêu nhau từ lúc mặc đồng phục, vốn mong muốn có thể từ đồng phục đến áo cưới nhưng đau lòng làm sao, xã hội quá tàn khốc, nó đã làm thay đổi tính cách và khiến con người biến chất. Mình không thể phủ nhận được rằng Tô Chính Khâm rất yêu Chúc Thanh Thần, là thật lòng thật dạ yêu cô, nhưng chỉ vì một giây phút bị danh lợi làm mờ mắt mà đã đánh mất người con gái mình yêu. Tô Chính Khâm có thể là người đàn ông đi cùng Chúc Thanh Thần qua những năm tháng thanh xuân nhưng Tiết Định mới là người cùng đi với Chúc Thanh Thần đến hết cuộc đời. Bên cạnh câu chuyện tình cảm của họ là những khung cảnh tàn khốc trong chiến tranh, bom đạn, súng ống, rất nhiều người đã ngã xuống, trong từng câu chữ, tác giả Dung Quang đã tinh tế lồng ghép rất nhiều những hình ảnh đau lòng, đầy máu và nước mắt, đau thương nhưng cũng rất ý nghĩa. Chúng ta sống trong một đất nước tương đối hòa bình, ít khi xảy ra xung đột tôn giáo, cũng không có những tổ chức khủng bố, nhưng không có nghĩa là những việc đó không tồn tại. Tác giả muốn dùng câu chuyện này có thể kéo những người ngồi trước màn hình máy tính, điện thoại được chứng kiến một vài sự thật tàn khốc, như vậy, câu chuyện này sẽ càng trở nên ý nghĩa hơn. Ngoài ra, các nhân vật phụ cũng rất đáng yêu, Kiều Khải đẹp trai giả ngốc và cô siêu mẫu Đồng Diễm Dương đầy cá tính, đây là một cặp đôi phụ khiến mình rất hứng thú. Quan hệ của hai người bắt đầu từ trên giường rồi chuyển sang yêu. Một Kiều Khải ấu trĩ, chính trực sẵn lòng bao dung và yêu thương cô nàng siêu mẫu xinh đẹp với quá khứ xấu xí và hư hỏng. Khác với tình cảm đầy lý trí của Tiết Định và Chúc Thanh Thần, tình cảm của Kiều Khải và Đồng Diễm Dương là do sự xúc động và bản năng mà nở hoa. Tổng kết lại, câu chuyện này không chỉ đơn giản nói đến tình yêu mà còn mang ý nghĩa nhân văn khá sâu sắc. Truyện cũng đầy chất lãng mạn và văn chương vì được tác giả lồng ghép các lời thơ, những câu trích dẫn, những bài hát liên quan đến tình tiết truyện và tên nhân vật. Truyện HE, không ngược, nếu ngược thì có nam chính tự ngược bản thân thôi, không có H, có pass nhưng chơi quiz lấy pass là được. Với lại truyện cây nhà lá vườn nên các bạn yên tâm edit cực tốt. Cuối cùng, hoan nghênh nhảy hố. =))) Review by #Lâm Tần: "Cùng anh đi đến tận cùng thế giới", nghe có vẻ như là một lời hứa nơi cửa miệng của các cặp đôi đang yêu nhau. Nhưng thực tế, có nhiều lúc nói ra như vậy chưa chắc đã làm được, có lẽ ngay cả "tận cùng thế giới" là ở đâu họ cũng chưa từng nghĩ đến. Nhưng trong câu chuyện này, đây chính là lời hẹn ước của nữ chính dành cho nam chính và "tận cùng thế giới" là theo đúng nghĩa đen. Chúc Thanh Thần là một nhiếp ảnh gia tự do, cô luôn cho rằng mình không gặp thời, bởi vì rõ ràng là có tài năng nhưng mãi không thể phát triển sự nghiệp. Cho đến một ngày cô gặp một bước ngoặt trong đời, do chính người bạn trai lâu năm của mình mang lại. Tô Chính Khâm và Chúc Thanh Thần quen biết nhau từ hồi còn đi học, cùng chung ngành nhiếp ảnh. Công bằng mà nói, trong mối quan hệ này Chúc Thanh Thần đã cố gắng gấp nhiều lần so với những người khác. Tại sao ư? Bởi vì cô là một cô nàng rất mạnh mẽ, không phải là kiểu mạnh mẽ của nội tâm mà là mạnh mẽ ở bề ngoài. Có một người bố vũ phu, một người mẹ dù bị đánh chết cũng không chịu ly hôn, nếu cô không cứng rắn như vậy thì có lẽ đã bị tức chết từ lâu rồi. Thế nên khi gặp một người nho nhã như Tô Chính Khâm, cô cảm thấy có lẽ người đàn ông này thích hợp để ở bên cạnh mình. Cô bỏ qua tất cả những điểm không hoà hợp của cả hai, những lần nảy sinh mâu thuẫn vì bất đồng quan điểm, những lần anh ta ích kỷ vì bản thân mà chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô. Chính vì như vậy, Tô Chính Khâm đã tự cho rằng lần này cô cũng sẽ bỏ qua, cho dù anh ta lấy cắp tác phẩm của cô để làm bàn đạp tìm kiếm danh vọng. Nhưng con giun xéo lắm cũng oằn, nước chảy mãi cũng tràn ly. Chúc Thanh Thần không nhịn được nữa. Cô kiên quyết không tha thứ, một mình đi đến Jerusalem. Có lẽ chính cô cũng không biết tại sao mình lại chọn điểm đến là một nơi thiếu sự yên bình như thế này. Nơi cô đến chính là vùng biên giới thường xuyên xảy ra xung đột vũ trang, là nơi mà con người luôn sống trong mưa bom bão đạn, thấp thỏm và lo sợ. Cô của trước đây chẳng phải luôn mong muốn có một cuộc sống an lành đó sao? Cuộc đời không cho không ai thứ gì, cũng không tự nhiên lấy mất của ai thứ gì cả. Chúc Thanh Thần đã được trải nghiệm điều đó. Tô Chính Khâm lấy đi bộ ảnh Tây Tạng của cô để trở nên nổi tiếng, nhưng cô lại có được bộ ảnh Jerusalem vô cùng quý giá. Định mệnh lấy đi của cô 5 năm thanh xuân mệt mỏi bên Tố Chính Khâm, giờ phút này lại trả cho cô một Tiết Định trọn đời trọn kiếp. Chúc Thanh Thần đã gặp Tiết Định. Ở cái nơi mà không có lấy một ngày yên ổn như nơi này, gặp được đồng hương đã khó, mà gặp được đồng hương cực phẩm càng khó hơn. Trong ống kính máy ảnh, Chúc Thanh Thần nhìn thấy một người đàn ông cương nghị, mạnh mẽ, còn có chút gì đó khoáng đạt và tuỳ tiện. Có lẽ hầu hết những người làm nghệ thuật đều hứng thú với cái đẹp, cô cũng không ngoại lệ. Vận mệnh dẫn lối, khiến cho những lần chạm mặt sau đó vừa nhiều vừa ấn tượng. Lần đầu tiên Chúc Thanh Thần gặp được một người còn cứng rắn hơn cả mình. Anh nói, anh là một người lính không cầm súng. Chúc Thanh Thần dần dần hiểu được sự dũng cảm của anh, sự kiên trì lý tưởng của anh. Nhưng thời gian quá ngắn, hai người ngoài những lần đối thoại không ai nhường ai thì chẳng có thêm lý do gì để tiếp tục. Chúc Thanh Thần về nước. Những tưởng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, cho đến khi hai người gặp lại nhau lần nữa. Nói đúng hơn là Tiết Định về nước đã đi tìm Chúc Thanh Thần. Chỉ là nhất thời không kiềm chế được, anh đã khiến mình lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Tiết Định biết rõ nghề nghiệp của mình nguy hiểm như thế nào, thế nên anh xác định đời này sẽ không gắn bó với bất kỳ ai cả. Nhưng cô gái mạnh mẽ Chúc Thanh Thần, chẳng biết từ lúc nào đã làm anh chệch hướng. Anh muốn gặp cô, chọc cho cô tức đến nghiến răng trợn mắt, muốn nhìn thấy cô bỏ đi lớp áo giáp nặng nề của cuộc sống không hạnh phúc, vô tư thể hiện vẻ đẹp nữ tính của mình. Anh làm được rồi, nhưng lại chẳng thể thoát khỏi ánh mắt ấy được nữa. Chúc Thanh Thần cũng thích anh. Không phải là để lấp chỗ trống vì chia tay người yêu, không phải là thích vẻ ngoài nam tính của anh, cũng không phải là sự bồng bột của tuổi trẻ, mà chính là thích - thực - sự. Cô thích sự vô tư của anh khi cứu một đứa trẻ xa lạ, cô thích ánh mắt kiên định của anh khi nói về công việc nguy hiểm này, cô thích sự dịu dàng anh dành cho cô mặc dù đã cố che giấu, cô thích tất cả. Thích thì theo đuổi thôi. "Tiết Định, em đối với anh, là quyết tâm phải có được." Tuy Tiết Định đã rất tàn nhẫn nói lời từ chối, nhưng cô cảm nhận được tình cảm của anh đối với cô là thật. Người đàn ông ấy, không sợ gì cả, nhưng lại sợ cô quá dũng cảm, sợ cô không sợ chết, lại sợ cô chết. Đây không phải yêu thì là gì? Một Chúc Thanh Thần không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ sợ một chút khó khăn này sao? Mặt dày một chút thì đã sao? Cũng chỉ là dày với mỗi mình Tiết Định. Thế cho nên, anh đâu còn cách nào khác là tự mình giao nộp 29 năm trinh tiết của anh cho cô nàng đáng yêu Chúc Thanh Thần. Những tháng ngày sau đó, nói thẳng ra chính là sói thịt cọp giấy. Đại khái là “Anh là đàn ông. Loại chuyện như vậy, phải để cho anh chủ động.” Chính là, em cứ việc theo đuổi, thịt cứ để anh lo. Trong hành trình theo đuổi tình yêu của Chúc Thanh Thần, không thể không nhắc đến người bạn cá tính Đồng Diễm Dương, ghép cặp với anh chàng nhà giàu khờ khạo Kiều Khải. Nếu như tình yêu của Tiết Định và Chúc Thanh Thần là mưa dầm thấm lâu thì tình yêu của cặp đôi trái ngược này chính là sét đánh ngang trời. Rất nhanh, nhưng không phải là không bền chắc. Bởi vì trên đời mỗi người sẽ tìm được cho mình một đối tượng thích hợp. Gặp được rồi thì chính là người ấy, thế thôi. Câu chuyện tình yêu của Tiết Định và Chúc Thanh Thần, không chỉ là một tình yêu nam nữ bình thường, mà nó gắn với trách nhiệm mà mỗi người phải gánh trên vai. Trong câu chuyện, tác giả miêu tả rất nhiều về Jerusalem, về vùng biên giới, về trại tị nạn, về những số phận mà không ai biết tới. Nếu như không có những chiến sĩ như Tiết Định, Kiều Khải, Chúc Thanh Thần thì cuộc sống của họ sẽ mãi mãi chìm trong hố đen. Họ là những người lính không súng không gươm, chỉ dùng hình ảnh và ngòi bút để thức tỉnh lòng trắc ẩn của từng con người trong xã hội. Họ cam tâm tình nguyện, đến nơi gọi là "tận cùng thế giới". "Chúc Thanh Thần, em có bằng lòng đi cùng anh không?" Tiết Định, em nhất định sẽ "cùng anh đi đến tận cùng thế giới" --------------------- " ": trích từ truyện Mời các bạn đón đọc Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới của tác giả Dung Quang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Edit: Trác Lam Thể loại: hiện đại, minh tinh văn, hài, yêu nghiệt đại thúc nữ vương thụ x trung khuyển công, HE. Tình trạng: 66 chương Pairing: Vệ Hồng x Đoàn Hàn Chi. Nội dung mấu chốt: cường x cường, giải trí, hào môn thế gia, báo thù rửa hận. Diễn viên chính: Đoàn Hàn Chi; Phối hợp diễn: Vệ Hồng, Quan Tĩnh Trác. Một người là đạo diễn có tính cách khó chịu , lời nói cay độc khó nghe. Một người là diễn viên mới nổi nhờ vào quy tắc ngầm mà nổi tiếng . Quy tắc ngầm là dùng thân xác để đổi lấy vai diễn. Sau khi hắn được làm diễn viên nổi tiếng thì một lòng yêu thương đạo diễn miệng lưỡi cay độc đó. trung thành tận tâm như một con cún bự chảng, luôn luôn phe phẩy đuôi theo sau… Đây là hài kịch nhẹ nhàng, thoải mái, không ngược, HE. Tác phẩm này xuất phát từ oán niệm của tác giả: vì sao chỉ có tiểu thụ dùng “quy tắc ngầm”, vì sao không có mỹ nhân thụ miệng lưỡi cay độc, cao cao tại thượng được tiểu trung khuyển công dùng “quy tắc ngầm”? *** Đáng lẽ ra chưa đọc hết thì ko nên ý kiến nhiều làm chi, nhưng mà ta thực sự thực sự thực sự bị ĐIÊN nha =((((((((((((( Chỉ là vài dòng tự kỷ linh tinh trút oán mà thôi. ~ Aigooooooo. Chính là đọc đến chương 26 rồi chợt có cảm giác : Đoạn đại nữ vương sẽ là không bao giờ yêu Vệ Hồng như  Quan Tĩnh Trác đi :-< Không biết là vì sao nữa, chỉ là cảm giác như vậy. Thời xa xưa, khi mà Đoạn đại nữ vương mới chỉ là một Đoạn Hàn Chi cực bình thường, y yêu Quan Tĩnh Trác. Ta biết đó đã là quá khứ. Nhưng mà…..thời gian qua đi lâu như vậy, con người thay đổi nhiều như vậy, Đoạn Hàn Chi giờ đã trở thành 1 con người lão luyện, con người hắc ám, 1 con người sống không biết đến ngày mai……..Đã thay đổi nhiều như vậy…..nhưng  là….vẫn không quên được Quan Tĩnh Trác. Vậy chẳng phải y yêu Quan Tĩnh Trác rất nhiều, nhiều thật nhiều hay sao? Đối với hình ảnh Tĩnh Trác lớn như vậy, Vệ Hồng còn có thể chen chân vào hay sao? Ta chỉ đơn thuần cảm thấy, Đoạn Hàn Chi, rất có thể sẽ chọn lựa Vệ Hồng, tuy nhiên, là chọn lựa 1 người có thể đưa về nhà. Phải! Chính là cái cảm giác gia đình ấy. Cảm giác bình yên, cảm giác có 1 người mãi mãi chẳng thay lòng, mãi mãi “chở y về nhà”……chỉ cần như vậy thôi, cũng là quá đủ cho nửa đời cô độc của y. Trải qua ngần ấy năm, cái y cần đã không còn là tình yêu nồng cháy thời trẻ tuổi, cái y cần….có lẽ chỉ là cái cảm giác bình yên ấy thôi! Vậy nên y chọn Vệ Hồng sao? Ta không chắc….nhưng ta hâm mộ mối tình của Tĩnh Trác cùng Đoạn Hàn Chi. Nghĩ mà xem…..những người yêu nhau….dù có trải qua bao sóng gió….vẫn là yêu nhau đấy thôi. Họ vẫn yêu đối phương, thậm chí yêu đến mức hận không thể bóp nát đối phương….nhưng họ quá cao ngạo. Chính là nó. Mối tình của họ dường như quá bền vững, bền vững đến mức không 1 ngoại nhân nào có thể phá vỡ rồi…..nhưng lại bởi vì họ quá cao ngạo mà….chia ly. Nếu như…chỉ là nếu như….Đoạn nữ vương có thể bớt cao ngạo đi 1 chút, Quan Tĩnh Trác có thể chịu nhẫn 1 chút, hẳn là giờ đây ta đã có thể thấy 1 mối tình đẹp như mơ. Nhưng đó chỉ là nếu như mà thôi….sự thực là, bởi Tĩnh Trác quá cao ngạo, nên hắn thua Vệ Hồng. Nói đi nói lại thì cũng chỉ là cái sự chân thực của cuộc đời mà thôi. Dù tình yêu có đẹp đến mấy cũng chưa chắc đã đi đến cuối con đường. Đôi khi, mệt quá, con người ta, lại muốn chơi chạy tiếp sức, muốn người khác giúp ta hoàn thành nốt quãng đường còn lại thì sao? Đoạn Hàn Chi có sống hay không, ta thực sư không biết. Nhưng ta vừa muốn y sống, lại vừa muốn y chết quách đi cho xong. Muốn y sống là bởi ta thương Vệ Hồng, ta không muốn thấy 1 con cún trung thành như vậy quằn quại trong cơn đau đầu đời, để rồi hắn sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu lên được. Muốn y chết là bởi vì y là ngọn nguồn của tất cả sự việc, nếu không có y, mọi việc đã chẳng rắc rối như thế này………… Đời người có được bao nhiêu, đến lúc sắp chết, cô quạnh bó mình trong gian phòng rộng lớn trắng toát, bốn bề lặng thinh, không âm thanh, không ánh sáng, không….sự sống…….Đoạn Hàn Chi….ngươi quả là may mắn lắm, may mắn lắm mới có thể không tiếp nhận cái viễn cảnh đáng sợ kia….quả là…may mắn lắm! Thật lòng….ta bắt đầu thích văn phong Hoài Thượng, rất hợp khẩu vị ta, hơn nữa, chưa có tác giả nào có thể làm ta vừa yêu vừa hận tên thụ như thế này…………………………. *** Trên chiếc giường lớn tầng tầng lớp lớp màn che ở khách sạn năm sao, ánh đèn rực sáng như kim cương, mơ hồ chiếu ra hai thân ảnh đang cuồng nhiệt quấn lấy nhau. Thanh âm rên rỉ vừa trầm thấp vừa tiêu hồn phát ra, phối hợp cùng tiếng thở dốc. Thanh âm ấy vô cùng đặc biệt, giàu từ tính lại hoa lệ thấu xương, đại khái chỉ cần nghe qua một lần sẽ khắc sâu ấn tượng, khó có thể quên. Còn tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ tựa như truyền đến từ cực lạc địa ngục, mang theo một chút thống khổ, khi bị khoái cảm trùng khích âm cuối liền tăng cao lên, cho dù là nam nhân ý chí sắt đá cũng không thể thờ ơ. Một bàn tay vươn ra từ dưới lớp màn, năm ngón tay thon dài co rút, gắt gao siết chặt ga giường, đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Tuy là bàn tay nam tử nhưng có thể nhìn ra được cốt cách xuất chúng, bảo dưỡng hợp lý, dấu vân tay thuộc về người chuyên nghiệp không chút nào kém cỏi. Một nam nhân khác dùng bàn tay thô ráp bắt lấy cánh tay kia, dưới kích thích của khoái cảm cùng hưng phấn, hung hăng ràng buộc cổ tay trắng nõn, nhất thời để lại dấu tay đỏ hồng. Ngay sau đó là một tiếng gầm nhẹ, nam nhân rốt cuộc phóng thích, mang đến một trận chấn động kịch liệt. …… “Cắt!” Màn che bị thô bạo xé rách, Đoàn Hàn Chi mặc quần áo ngồi dậy, nhu nhu cổ tay bầm tím, “Chát!” một tiếng giòn tan, lạnh lùng thưởng cho nam diễn viên chính một bạt tai. “Đạo diễn Đoàn!” Trợ lý kinh hoàng thất sắc chạy tới. Đoàn Hàn Chi không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người trong phim trường, thản nhiên đứng lên sửa lại cổ áo: “Khăn lạnh.” Trợ lý lập tức nhanh như chớp cúi đầu chạy lại, kinh sợ đặt khăn lạnh lên cổ tay Đoàn đại đạo diễn. “Kêu tên tiểu tử này ngày mai không cần đến nữa.” Đoàn Hàn Chi từ trên cao nhìn xuống tiểu sinh gương mặt anh tuấn trên giường, nói với phó đạo diễn: “Bảo cậu ta về nhà chờ luật sư đến hủy hợp đồng.”   Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần của tác giả Hoài Thượng.
Dương Cửu
Thể loại: đam mỹ – cận đại hiện đại – quỷ súc công vs yêu nghiệt nữ vương thụ. Hành lang ngai ngái khói đượm hơi dầu mỡ quanh năm, bức tường hai bên cầu thang đã ám màu đen kịt, từng mảng vôi vữa tróc rơi lả tả như mặt bà cô già trang điểm quá tay. Dưới lớp phấn trắng dày cui là nếp nhăn chen chen xếp lớp, tuổi tác càng cao phấn rũ càng thảm hại, mùi thức ăn ngậy mỡ lẫn mùi cũ kĩ thi nhau lan tỏa trong ánh đèn lù mù....Câu chuyện bắt đầu. *** Câu chuyện ban đầu có hơi rắc rối, nhưng dần dần sự thật được phơi bày thì chỉ biết thở dài. Không ai đúng không ai sai hoàn toàn. Duyên phận giữa họ cứ dây dưa mãi  không dứt, chỉ là do tình cảm quá sâu sắc, bỏ không được, giữ không xong. Tính cách Dương Cửu và Tiêu Trọng Giản thể hiện rất tốt, nên dù có khó chịu với cách hành xử của họ thì cũng không trách ai được. Tôi thích Tiêu Trọng Giản hơn La Tuấn, dù ban đầu hắn có thể coi là tra. Đơn giản vì La Tuấn không coi Dương Cửu là tất cả. Hắn trẻ tuổi, yêu quyền lực và sức mạnh. Còn Tiêu Trọng Giản thì khác. Trải qua bãi bể nương dâu Tiêu Trọng Giản chín chắn giảo hoạt hơn nhiều. Đồng thời thời gian bên Dương Cửu dài hơn, đủ để hiểu Dương Cửu hơn hẳn. Thi thoảng tôi cũng trách Dương Cửu quá cố chấp, cứ ôm ấp suy nghĩ riêng mình không nói ra, chịu đựng mà chạy trốn, yêu mà phải thể hiện là hận. Đôi lúc tôi cảm giác được chính bản thân Dương Cửu rất mệt mỏi. Aiz. Nói chung thì tác giả viết chắc tay, hồi hộp gay cấn đủ cả.  *** Dương Cửu khóa cái xe đạp Giant* cà tàng dưới lầu, ngón tay tung tẩy móc chìa khóa, nhảy cách bậc cách bậc lên cầu thang. Hành lang ngai ngái khói đượm hơi dầu mỡ quanh năm, bức tường hai bên cầu thang đã ám màu đen kịt, từng mảng vôi vữa tróc rơi lả tả như mặt bà cô già trang điểm quá tay. Dưới lớp phấn trắng dày cui là nếp nhăn chen chen xếp lớp, tuổi tác càng cao phấn rũ càng thảm hại, mùi thức ăn ngậy mỡ lẫn mùi cũ kĩ thi nhau lan tỏa trong ánh đèn lù mù. Khu nhà ngang* tồi tàn một buồng một gian vậy, mà Dương Cửu hai năm trước phải đổ bao công sức mới thuê được một căn. Còn may không lựa phải căn hư hỏng quá, người môi giới chỉ mong sớm sớm tìm được khách thuê, thành ra thủ tục giấy tờ đều qua loa đại khái; bằng không Dương Cửu không chứng minh thư, không chứng nhận tạm trú, vào mạng cục công an tìm mòn mắt không ra tên tuổi hắn, bảo hắn quang minh chính đại ở giữa nội thành thế này, rõ là chuyện trên trời. Phòng ở hơi xập xệ một chút, tiền thuê cũng dễ chịu hơn, các loại phụ phí linh tinh nửa năm đóng một lần, bằng vào tiền lương coi kho của hắn tại một công ty nho nhỏ hiện giờ cũng đủ trả. Còn dư đồng nào để tích lại, mua một cái lò sưởi… hai năm nay khí lạnh trong người hắn càng nặng nề, nếu không có lò sưởi giữ ấm, mùa đông quả thật có chút gian nan. Dương Cửu ở tầng bốn, đường ống nước đại khái có vấn đề, tầng cao thế này nước lên không tới, hàng xóm đều phải mang xô thùng cất công xuống lầu xách nước lên dùng. Tan tầm Dương Cửu trở về vừa vặn giờ ăn chiều, vừa lên lầu đã nghe bà cô nhà đối diện dạy dỗ chồng, giọng đàn bà hò hét lẫn khóc lóc cao vút xuyên qua lớp ván cửa mỏng tang: “Đều tại đồ vô dụng nhà ông, đời tôi sao lại khốn khổ theo ông không biết! Ru rú trong cái chuồng chim này để thiên hạ nó khinh cho!… Con đồng hương đại học của tôi, nào nó đẹp hơn tôi chỗ nào, giờ nó lấy nhà giàu tha hồ ăn sung mặc sướng, cứ nhìn chồng nó kia kìa…” Ông chồng đại khái nghe chửi quen tai rồi, ngồi ngoài cửa chẳng ừ hữ một câu, thấy Dương Cửu lên lầu liền thò đầu ra cười hắc hắc: “Chú em, cho vay điếu thuốc hút cái nào!” “Ông anh hết hả?”   Mời các bạn đón đọc Dương Cửu của tác giả Hoài Thượng.
Chiết Tẫn Xuân Phong
Thể loại: Cổ đại, HE “Người khắp thiên hạ đều nói nàng không tốt, ta cũng sẽ nói nàng tốt!” *** Đây là câu chuyện về một tiểu cô nương vì có người cha quá khốn nạn nên đâm ra có cái nhìn lệch lạc về tình yêu, chỉ tin vào tiền bạc mà không tin đàn ông, cuối cùng bị một gã nào đó uốn nắn lại quan điểm tình yêu lệch lạc kia. *** Dịch giả: Giới thiệu thế thôi, chứ truyện này loạn lạc, gia đấu cung đấu sơ sơ, ai thích nữ chính thông minh cơ trí thì mời nhập hố ^^ *** [Review] CHIẾT TẪN XUÂN PHONG – THỊ KIM By: Quỳnh Văn - rimiejung.wordpress.com Đây là truyện cùng tác giả với “Mỹ nhân nan giá” và “Ba con uyên ương một đôi lẻ”, mình thì hơi bị thích bộ Mỹ nhân nan giá nên nghe thấy Thị Kim là lao vào đọc ngày. Quả nhiên bộ này không làm mình thất vọng, 77 chương, 2 ngoại truyện, không quá dài để nhâm nhi trong ngày nghỉ cuối tuần.  Đây là câu chuyện về một tiểu cô nương vì có người cha quá khốn nạn nên đâm ra có cái nhìn lệch lạc về tình yêu, chỉ tin vào tiền bạc mà không tin vào đàn ông, cuối cùng bị một gã nào đó uốn nắn lại quan điểm lệch lạc kia. Vừa vào đọc giới thiệu đã muốn té ghế, tò mò đọc hết bộ truyện thì thấy… đúng thế thật :))). Truyện có một chút gia đấu, một chút cung đấu, lại có một chút nhuốm màu chính trị tranh quyền đoạt vị, nhưng nói chung vẫn là một bộ truyện tình cảm hài, và nói thật ra là chẳng có chút “ngược” nào hết. Bối cảnh truyện được đặt vào thời loạn lạc (không rõ triều đại), tiên đế băng hà, tiểu hoàng đế mới 6, 7 tuổi đã lên ngôi dưới sự chấp chính của ông ngoại thừa tướng Úy Trác, ngoài ra còn có Tần Vương, Ngô Vương và nhiều thế lực tranh đoạt ngôi vương, trong đó có Vân Định Quyền – châu mục Kinh Châu, cha của nữ chính Vân Phỉ. Vân Phỉ là một tiểu cô nương thông minh cơ trí, tính tình khá tinh quái và có chút quật cường, có lẽ vì có một người cha khốn nạn, vâng, thật sự khốn nạn, nên mới hình thành tính cách quật cường và yêu tiền như mạng như vậy. Từ nhỏ Vân Phỉ đã nhận thấy cha mình chẳng hề yêu thương mẹ cùng em trai, sau này được ông ngoại hé lộ bí mật về người cha lợi dụng tiền tài của mẹ, càng lớn nàng càng nhận ra bản chất thật sự của người cha bề ngoài được ca tụng là yêu thương gia đình hết lời kia.  Cha nàng – Vân Định Quyền từ nghèo khó mà đi lên, dã tâm cùng tham vọng rất lớn, ông ta cưới Tô Thanh Mai mẹ Vân Phỉ, sau đó lợi dụng tiền tài nhà họ Tô mà từng bước đi lên, đến nay đã là Châu Mục của Kinh Châu. Để từng bước bước lên cái hoàng vị mà mình mong muốn, ông ta không tiếc coi vợ con gia đình là bàn đạp, đến khi hết lợi dụng được, ông ta trở mặt, tiếp tục tìm những cái bàn đạp khác. Đã có lúc Vân Phỉ vẫn còn hy vọng, nàng vẫn muốn cha mình có thể đoạt được ngôi vương, rồi mẹ nàng cùng em trai có thể sống trong sung sướng, nhưng hết lần này đến lần khác, cha nàng không tiếc thậm chí cả tính mạng con của mình để leo từng bước từng bước cái ngai vàng kia.  Vì vậy đàn ông vốn không đáng tin, nhất là loại đàn ông giống như cha nàng. Ông ta ngày xưa thề non hẹn biển với mẹ nàng ngọt ngào như thế nào thì sau khi hết lợi dụng được ông làm tan nát cõi lòng bà như thế ấy. Mẹ hai, mẹ ba, mẹ tư lần lượt vào cửa, đến con trai trưởng còn lớn tuổi hơn cả nàng. Sự thật luôn là trần trụi như vậy, đàn ông không đáng tin, chỉ có tiền tài là chân thật nhất. Vân Phỉ luôn nghĩ như vậy, ngay cả khi gặp được Úy Đông Đình, người luôn dành cho nàng tình yêu ngọt ngào không chút giấu giếm.  Bởi vậy toàn bộ bộ truyện là hành trình gian nan nhưng cũng ngọt ngào để sửa đổi quan niệm sai lệch của Vân Phỉ của Úy Đông Đình. Thật ra nam chính trong bộ này khá ít đất diễn, được cái là xuất hiện đúng lúc, biết kéo biết đẩy, đủ mặt dày để đeo bám, cuối cùng cũng khổ tận cam lai mà lừa được nữ chính tới tay.  “Lòng ta cứng như đá, yêu tiền như mạng, ngoại trừ khuôn mặt có hơi dễ nhìn một chút thì không có chỗ nào tốt cả, tại sao chàng lại thích ta?  “Ở trong lòng ta, nàng như thế nào cũng đều tốt.Cho dù người khắp thiên hạ có nói nàng không tốt thì ta cũng sẽ vẫn nói nàng tốt.” Vân Phỉ yêu tiền như mạng, vừa vặn, Úy Đông Đình vàng bạc không thiếu. Vân Phỉ không tin vào tình yêu, Úy Đông Đình cho nàng một thứ tình cảm ngọt ngào nhất, ấm áp nhất. Vân Phỉ không tin vào đàn ông, Úy Đông Đình luôn luôn xuất hiện để làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, làm chỗ dựa vững chãi nhất của nàng.  Úy Đông Đình từ từ đi vào lòng nàng như thế.  Cuối cùng, nàng không phải là công chúa tôn quý mà trở thành hoàng hậu duy nhất của Úy Đông Đình. Nàng vẫn yêu tiền như vậy, cũng ghét thề non hẹn biển. Không sao, Úy Đông Đình dùng cả đời mình để tỏ rõ với nàng. ~oOo~  Về tuyến nhân vật phụ cũng có nhiều điều đáng nói, đặc biệt là từ nam chính đến các anh nam phụ đều đáng yêu cả. Nếu như Úy Đông Đình thật đáng yêu – cộp mác “thê nô” chính hiệu thì Lục Nguyên, Tống Kinh Vũ hay Triệu Sách đều đáng yêu không kém. Lục Nguyên là công tử nhà giàu chính hiệu, gia tài bạc vạn còn nhiều hơn cả quốc khố, có được lợi thế vượt trội như vậy nhưng rất tiếc chỉ là người đến sau. Tống Kinh Vũ gặp nữ chính sớm nhất, cũng ở bên nàng nhiều năm nhưng lại không đủ mặt dày để đeo đuổi như ai kia. Triệu Sách – thế tử Tần Vương từ kẻ thù trở thành bằng hữu với Vân Phỉ, nhưng rất tiếc lúc này nàng đã gạo nấu thành cơm, trở thành Úy Phu nhân của ai kia rồi. Bộ truyện cũng cũng khắc họa thật trần trụi về cuộc đời của những người phụ nữ bị dùng làm bàn đạp để tranh quyền đoạt lợi. Ví như Tô Thanh Mai, bà đã dâng cả tuổi thanh xuân, tình yêu và gia sản của cha cho người đàn ông bà yêu nhất, nhưng cuối cùng những gì bà nhận lại là sự thật tan nát cõi lòng. Anh Hồng Tụ, người vợ đầu tiên của Vân Định Quyền cũng thế, bà ta chấp nhận làm một người vợ trong bóng tối để đưa chồng lên bục tối cao nhưng cũng không thể bằng cô quận chúa trẻ tuổi xinh đẹp Triệu Hiểu Phù. Lâm Thanh Hà thì bị anh trai gả, cuối cùng kết quả của cuộc hôn nhân chính trị đó bị giết hại khi chưa thành hình. Vòng xoáy danh lợi xoay vần cuộc đời Vân Định Quyền, cũng đạp đổ hạnh phúc của những người phụ nữ ấy. Một bộ truyện hay, không quá dài, rất thực tế, cũng nhuốm màu sắc tươi vui và một chút hài hước. Nhảy hố sẽ không phải thất vọng! *** #Review CHIẾT TẪN XUÂN PHONG  Tên Xb: Thâu trọn gió xuân Tác giả: Thị Kim Thể loại: Cổ đại, trạch đấu, nữ tham tiền, nam nhiều tiền, sủng, hài, HE Độ dài : 77 chính truyện + 2 ngoại truyện  Tình trạng: Hoàn - đã xb --------------- Úy Đông Đình lần đầu tiên gặp Vân Phỉ, hắn trêu chọc nàng vì thấy tiểu cô nương này rất thú vị. Lần tiếp theo gặp mặt, hắn cảm thấy, có lẽ hắn đã thích tiểu cô nương đó mất rồi… Thế nhưng để theo đuổi nàng thật là khó… Nàng là một thiếu nữ mạnh mẽ cơ trí, chưa bao giờ phụ thuộc vào ai: “Nàng nói nàng không phải là kẻ mềm yếu, mà là cái nĩa bằng sắt. Ta sợ cái nĩa sắt nàng chọc ta thủng mấy lỗ.” Nàng là một người yêu tiền hơn mạng: “Đợi nàng gả cho ta rồi, mỗi năm sinh nhật nàng ta đều tặng nàng những đĩnh vàng, được không?” Nàng không tin vào nam nhân hay tình yêu: “Năm ấy ông từng thề thốt với mẹ ta rằng vĩnh viễn cũng không nạp thiếp.” “Ta sẽ không thề thốt, ta sẽ hành động cho nàng thấy.” Khi cha nàng nắm quyền đã phong Vân Phỉ làm Công chúa, không sao cả, khi hắn lên ngôi, hắn sẽ phong nàng làm Hoàng hậu: “Vậy thì nàng hãy bước vào lòng ta đi.” Cuối cùng, sau bao nhiêu khó khăn, Úy Đông Đình và… tiền của hắn cũng được nàng tiếp nhận. “Ta thích nhất là tiền. Nếu chàng luôn cho ta rất nhiều tiền thì có lẽ ta sẽ luôn thích chàng. Nếu ta không thích thì giàu ngang quốc khố cũng vô dụng. Nếu thích thì… cửu ngũ chí tôn cũng không sao.” (P/S cửu ngũ chí tôn là hoàng đế đó… :v)  -------------- Vân Phỉ là một cô nương xinh đẹp và thông minh. Nàng có một người mẹ hiền hậu và một người cha rất mực yêu thương gia đình. Cuộc sống của Vân Phỉ cứ diễn ra êm đềm như thế cho tới một ngày, nàng phát hiện ra, dùng từ “êm đẹp” để miêu tả gia đình nàng, quả là một “sự châm biếm”. Vân Định Quyền - hình ảnh người cha thương con, người chồng yêu vợ bấy lâu nay của ông chỉ toàn là giả dối. Ông xuất thân nghèo khó nhưng lại có dã tâm và tham vọng lớn. Vì vậy đã lừa gạt tình cảm và toàn bộ tài sản không những của mẹ nàng mà còn cả những người phụ nữ đáng thương khác. Vân Định Quyền chưa bao giờ thực sự yêu thương ai, trong mắt ông chỉ có vinh quang quyền lực và ngôi vị mới là thứ đáng giá. Trước tấm gương của cha mình, Vân Phỉ quyết định, chỉ có tiền bạc là đáng tin, nam nhân chỉ là chó má.. Nhưng Úy Đông Đình lại xuất hiện trong cuộc đời nàng. Hắn là nam nhân, lại là nam nhân có quyền cao, hơn nữa hắn còn có rất nhiều tiền… Vân Phỉ nên làm sao bây giờ? … “Lòng ta cứng như đá, yêu tiền như mạng. Ngoại trừ khuôn mặt hơi dễ nhìn một chút thì không có chỗ nào tốt cả, tại sao chàng lại thích ta?” Úy Đông Đình siết chặt tay nàng, nói: “Ở trong lòng ta, nàng thế nào đều tốt. Cho dù người khắp thiên hạ đều nói nàng không tốt thì ta cũng sẽ nói nàng tốt.” ---------- Thật ra đây là truyện đầu tiên tôi đọc của tác giả Thị Kim và phải nói là ấn tượng đối với nó là “không phải dạng vừa đâu.” :v Tôi rất thích Vân Phỉ, nàng là một nữ cường nhân chính hiệu, thông minh, tài giỏi và đầy mưu kế, từ khi chưa trưởng thành đã biết chăm lo cho mẹ và em trai. Nhưng lí do lớn nhất tôi thích nàng là vì cái tính tham tiền của nàng - giống y như tôi vậy, chỉ là tôi còn chưa đạt đến cảnh giới như nàng, đến đặt tên con cũng phải thêm chữ gì đó liên quan đến tiền cho được :v  Nam chính thì không phải nói, mỗi lần anh xuất hiện lại để lại một ấn tượng “đủ sâu sắc”, chỉ tiếc đất diễn của anh chưa được nhiều cho lắm. Không kém cạnh nam chính, các nam phụ trong truyện cũng rất đáng yêu đấy nhé! TT-TT Nếu bạn đang tìm đọc một bộ truyện đặc sắc mà không kém phần hài hước, đừng bỏ qua sự lựa chọn này! ____________ " ": Trích từ truyện Review by Tuệ tần Bìa: #Hy Tần - lustaveland.com *** Reviewed by Dạ Vũ - davu308blog.wordpress.com Truyện lấy bối cảnh là một triều đại không rõ lịch sử, tiền đế băng hà, tân hoàng đế mới chỉ là đứa con nít ốm yếu 7 tuổi. Chính bởi vậy mà có rất nhiều thế lực nhăm nhe muốn tranh quyền đoạt vị, trong đó có Vân Định Quyền, một người đàn ông tâm cơ hung hiểm, cũng là cha của nàng. Nữ chính Vân Phỉ có tính cách rất đặc biệt, thông minh cơ trí, tinh ranh lắm trò nhưng đều bị nam chính lật tẩy và “gậy ông đập lưng ông”. Nàng có một người cha hết sức khốn nạn, bội tình bạc nghĩa. Mẹ nàng dốc cả trái tim lẫn gia tài để giúp cho con đường sự nghiệp của hắn, chỉ mong hắn mãi mãi thủy chung với mình. Nhưng ngờ đâu, từ đầu tới cuối hắn chỉ lợi dụng nàng, khi đã từng bước đạt được danh vọng thì hắn vứt bỏ nàng, nạp hết thiếp này đến thiếp khác. Từ nhỏ Vân Phỉ đã thấy được dã tâm và sự bội bạc của cha mình, nàng biết đàn ông không đáng tin, nhất là loại đàn ông đầy tham vọng giống như cha nàng. Nàng vô cùng quật cường, nàng luôn cố gắng nhẫn nhịn người cha và những người “mẹ” của mình, âm thầm tính kế để một ngày có thể đòi lại tất cả những gì vốn thuộc về ba mẹ con nàng. Nàng chỉ yêu vàng, bởi chỉ có nó mới thật, sờ được thấy được, cũng có tác dụng rõ ràng. Ngay cả khi đối mặt với Úy Đông Đình, một đại tướng quân trẻ tuổi anh tuấn, hàng ngày được hắn dành tặng những nụ hôn ngọt ngào, nàng cũng quyết khép trái tim mình lại, từ trong thâm tâm luôn bài xích với tình cảm của hắn, bởi nàng không muốn đi trên vết xe đổ của chính mẹ mình. Nàng năm lần bảy lượt chạy trốn khỏi hắn, cũng như chạy trốn khỏi mối hôn ước giữa hai người, nhưng rồi cuối cùng vẫn trở về tay hắn. Chính tình yêu ngọt ngào không chút giấu giếm của Úy Đông Đình đã khiến trái tim ngây ngô của nàng dần hướng về hắn, đáp lại hắn. Nàng yêu vàng, hắn lại vừa vặn có rất nhiều vàng. Nàng không tin vào đàn ông, hắn luôn xuất hiện vào thời điểm khó khăn để làm chỗ dựa cho nàng. Nàng không tin vào tình yêu vĩnh hằng, nên hắn không thề non hẹn biển, hắn dùng hành động cả đời để chứng minh cho nàng thấy. Nhưng ngay khi nàng từng bước đặt hắn vào trong tim, những hiểu lầm lại liên tiếp xảy đến. Hắn từng có một mối hôn ước xưa cũ, rồi có một đứa con không biết từ đâu ra. Nhưng hắn chỉ nói một câu rằng, từ trước đến nay, hắn chưa làm điều gì có lỗi với nàng. Cuối cùng mọi hiểu lầm được hóa giải, con đường chinh phục trái tim mỹ nhân của hắn cũng có một ngày khổ tận cam lai. Truyện có nhiều nhân vật phụ, mỗi nhân vật đều có một cuộc đời mang màu sắc riêng của họ. Nam phụ ai cũng dễ thương hết, tiếc là trong mắt nữ chính của chúng ta chỉ có vàng và Úy Đông Đình @@ Về nam chính Úy Đông Đình thì theo mình thấy, anh này có tính cách rất hay, yêu là nói yêu, không dây dưa lằng nhằng, nhưng mà anh “hiền” quá, biết bị chị gạt mà vẫn chấp nhận, toàn bị chị bắt nạt rồi phải ăn giấm chua liên tục. Tác giả ưu ái nữ chính Vân Phỉ nên đất diễn của anh hơi ít, nhưng anh toàn xuất hiện vào thời khắc mấu chốt cùng với tình yêu dịu dàng nên cũng đủ để nữ chính và độc giả si mê anh. Truyện có một ít cung đấu và gia đấu, hợp lí logic, không phức tạp quá nên đọc dễ chịu.   Mời các bạn đón đọc Chiết Tẫn Xuân Phong của tác giả Thị Kim.
Anh Muốn Cùng Em Đi Tới Cuối Cuộc Đời
Edit: tramhuong3890 Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh về chuyện tình yêu của nam chính sau khi chia tay bạn gái lại muốn quay lại nên đã nghĩ hết thảy biện pháp để bạn gái trước trở lại với mình. P/S: Truyện nhẹ nhàng, ngọt ngào, ngược là nhân vật phụ nhưng văn phong của tác giả nhẹ nhàng nên không có cảm giác nặng nề. Truyện không quá dài, vừa phải, không gây nhàm chán. *** Review truyện Anh muốn cùng em đi đến cuối cuộc đời HIỆN ĐẠI, REVIEW TRUYỆN, ĐIỀN VĂN Thể loại: hiện đại, hơi hướng điền văn Tác giả: Thị Kim Số chương: 48 hoàn chính văn + 1 phiên ngoại Nhiếp Tu x Đồng Tịch Truyện của tác giả này mình đã đọc được năm tác phẩm, đa số đều là truyện mình khá ưa thích. Trừ bộ Trầm hương tuyết không hợp gu với mình, còn lại bốn bộ Tình bất yếm trá, Chiết tẫn xuân phong, Mỹ nhân nan giá, Ba con uyên ương một đôi một lẻ thì mình rất thích. Vì thế, dù không hảo nội dung trong văn án lắm nhưng mình vẫn sẽ nhảy hố. Nội dung của truyện không có gì quá đặc sắc để kể cả, chỉ là quá trình theo đuổi lại bạn gái cũ của một người con trai thôi. Mấy năm trước Nhiếp Tu đã đòi chia tay lúc Đồng Tịch đang gặp khó khăn nên khiến cô cảm giác cực kỳ suy sụp. Chứng kiến nhiều cuộc tình chia ly của những người xung quanh, trái tim Đồng Tịch ngày càng lạnh giá, không còn hứng thú yêu đương gì nữa. Thế mà lúc này Nhiếp Tu lại quay về bắt đầu quá trình theo đuổi lại cô… Truyện của Thị Kim mình từng rất thích nhưng bộ này có vẻ không hợp với mình. Ngoài việc truyện quá nhẹ nhàng, không có gì đặc sắc thì còn một lý do nữa đó chính là truyện tệ hơn sự mong đợi của mình. Mình mong đợi một câu chuyện truy lại bạn gái cũ nhưng mình đọc đến chương 15 thì chỉ có vài chương đầu là có truy một chút, còn lại những chương sau đó đều kể về quá khứ. Đã vậy còn nói lan man khá nhiều về những nhân vật phụ khác. Mình không biết mấy chương sau có truy hay không nhưng mình chờ không nổi nên đành phải drop. Về phần tình cách của nam nữ chính, mình không biết nhận xét làm sao nữa. Trong số 15 chương mà mình đọc, nam chính Nhiếp Tu chỉ xuất hiện mờ ảo dưới những câu chuyện về nhân vật phụ trong quá khứ nên mình chỉ cảm thấy anh có chút lạnh lùng, cao ngạo, ngoài điểm đó ra thì chưa cảm nhận được gì cả. Còn nữ chính Đồng Tịch thì chỉ giống một nữ nhân bình thường, vì thấy nhiều cuộc tình tan vỡ nên mất niềm tin vào tình yêu. Mình không ghét nữ chính nhưng cũng không có điểm nào để thích cả. Nếu bạn nào thích một bộ truyện nhẹ nhàng, khá giống điền văn thì nên nhảy hố để giải trí. Mình drop là vì mình không hợp, lỡ các bạn khác hợp thì sao? Cho truyện này 3/5 điểm. *** Sáu giờ rưỡi sáng sớm, Mạc Phỉ bị đánh thức bởi tiếng điện thoại. Anh mê mang nhìn tên người hiện trên màn hình, nheo mắt lại, hơi ngẩn ra. Người này đã ở nước ngoài hai năm, bận tới mức như biến thành người ẩn hình luôn rồi, tết âm lịch gọi điện mười lần thì có tám lần không thèm nghe máy, thế mà hôm nay mới sáng tinh mơ đã chủ động gọi điện tới, nhất định là có chuyện gấp hoặc xảy ra chuyện gì đó rồi. Vội nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói thanh lãnh quen thuộc: "Tôi nhớ là lần trước cậu bảo rằng, sau khi chia tay bạn gái rồi lại quay lại với nhau?" Giọng nói tuy hơi khàn, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh trấn định như trước kia, không giống như đã xảy ra chuyện gì. Mạc Phỉ thở phào một hơi, nói: "Đúng vậy, sao thế?" Lạ thật, người này từ trước tới nay không hề tỏ ra tò mò về sinh hoạt cá nhân của người khác, đương nhiên cũng không thích người khác đưa chuyện về mình. Sao mới sáng tinh mơ đã hỏi chuyện này nhỉ? "Làm thế nào để quay lại với nhau?" Ồ, khó được vị đại thần này lại hạ mình hỏi người khác như thế, tinh thần Mạc Phỉ lập tức tỉnh táo lên, ôm gối hưng phấn nói: "Gọi điện thoại xin lỗi, lên mạng tặng lì xì, tặng quà tặng hoa, đưa đi đón về. Cậu yêu đương rồi à? Bị đá hả? Ai thế?" Nhiếp Tu không trả lời những câu hỏi của anh ta, chỉ đưa ra vấn đề tiếp theo: "Nếu như bị xóa hết phương thức liên lạc thì sao?" "Thế thì khó hơn. Cô ta cho cậu vào danh sách đen hả?" Người bên kia điện thoại im lặng hai giây mới nói: "Là tôi cho cô ấy vào danh sách đen." Mạc Phỉ sửng sốt một chút mới không quá chắc chắn hỏi: "Người cậu nói là Đồng Tịch hả?" "Ừ." Một chữ không nghe ra cảm xúc, nhưng trả lời rất nhanh, không chút chần chờ. Mạc Phỉ không lên tiếng, ngừng một lát, thở dài: "Nếu là Đồng Tịch, cậu tự cầu nhiều phúc, mặc cho số phận đi. Sau khi chị cô ta gặp chuyện không may, cô ta đã không có dự định kết hôn nữa, hiện tại chị của tôi lại ly hôn, cô ta cũng chẳng thiết yêu đương gì nữa rồi." Mời các bạn đón đọc Anh Muốn Cùng Em Đi Tới Cuối Cuộc Đời của tác giả Thị Kim.