Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với

Thanh xuân học đường quanh quẩn chỉ có mấy thể loại thanh mai trúc mã, nam học bá nữ ngốc bạch ngọt, vân vân và mây mây, đúng không ạ? Câu chuyện ngày hôm nay tớ muốn review cũng có motip như vậy, quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn. Nhưng bạn có muốn biết bí mật của nữ chính vì sao lại cưa đổ được nam chính không ạ, lại đây tớ sẽ bật mí cho các bạn.   Nữ chính có 3 CÓ mà hầu hết chúng ta đều không có, một là xinh đẹp, hai là nhà giàu, ba là tính cách sôi nổi hấp dẫn. Riêng điều thứ nhất nhiều người như tớ cũng chả bao giờ với tới rồi, nên chỉ có trong mơ nam thần học đường mới đến làm quen với mình thôi ạ. Chính vì nữ chính 3-CÓ như vậy nên dù cô có học hành í ẹ đến mấy thì nam chính vẫn tự động đổ cái rầm ạ.   Nữ chính của chúng ta tên Trương Lam, con nhà phú nhị đại đúng nghĩa, đi học cho vui, thành tích chỉ là gió thoảng mây bay không quan trọng. Tuy học hành bết bát nhưng cô được cái ham chơi không ai bằng, cha mẹ suốt ngày đi công tác bận rộn nên Trương Lam lại càng bỏ bê học hành, chỉ lo đàn đúm chơi bời với bạn.   Bố mẹ Trương yêu thương cô con gái này hết mực nhưng cũng rất đau đầu trước thành tích thứ nhất từ dưới đếm lên này của cô, không biết nghe ai khuyên, liền chuyển trường cho con gái yêu vào ngôi trường cấp ba trọng điểm toàn học sinh giỏi. Họ những mong con gái của mình gần mực thì đen - gần đèn thì rạng, học cùng người giỏi sớm muộn gì cũng sẽ bị ảnh hưởng tính ham học của họ.   Thế là cô học trò dốt đặc cán mai Trương Lam cắp sách tới học trong một môi trường hoàn toàn mới, tình cờ được ưu ái xếp ngay vào lớp chọn của trường, lại tiếp tục tình cờ ngồi cạnh học sinh 5 tốt Tiết Nhượng: học giỏi, đẹp trai, gia giáo, ngoan ngoãn và có chí tiến thủ.   Ngay từ những ngày đầu mới gặp nhau Trương Lam đã thích cái cậu bạn cùng bàn học bá Tiết Nhượng rồi, nhưng cậu nhóc này lúc nào cũng trưng lên cái vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc, khiến Trương Lam rất ngứa mắt.   Môi trường lạ lẫm, bạn học đều chê cười thành tích bết bát của mình, Trương Lam rất cô đơn. Chính trong lúc này Tiết Nhượng lại vươn tay làm phước, tặng cô ít lửa sưởi ấm trong đêm đông, khiến cô tiểu thư nhỏ rung rinh trái tim. Nhưng sau này biết được hành động của cậu chỉ đơn giản vì được người khác nhờ giúp đỡ, tính cách tiểu thư kiêu ngạo của Trương Lam bùng nổ, không thèm để ý đến cậu nữa.   Nào ngờ cô vừa buông tay thì có người lại sa vào lưới tình. Mật ngọt thì chết ruồi, mà đã lỡ crush ai thì chỉ cần một cái nhìn đã đổ gục như chuối. Tiết Nhượng chính là người như vậy. Bình thường thì chẳng sao, ma xui quỷ khiến thế nào trong hội thể thao của trường, đỡ con gái nhà người ta một cái mà cậu đã chết chìm trong đôi môi đỏ mọng của cô. Từ ngày đó, Tiết Nhượng chắc chắn một điều rằng cậu đã ăn phải quả thính siêu to khổng lồ không cách nào thoát ra của Trương Lam rồi.   Nam thần một khi giác ngộ chân lí thì sức tấn công bỗng tăng lên gấp bội. Huống hồ Trương Lam đã không có sức miễn nhiễm với sắc đẹp của cậu. Học bá lạnh lùng của chúng ta bắt đầu kế hoạch thả thính là dính của mình. Cậu lợi dụng lúc người ta chuẩn bị nộp bài thi liền hôn nhẹ một cái - thành công làm cô tiểu thư chưa trải việc yêu đương bao giờ há hốc miệng. Kể từ đó, Tiết Nhượng mặt dày hẳn lên, động một tí là kéo con gái nhà người ta vào động tay động chân... động môi hôn.   Trương Lam thì từ trước đến giờ chỉ mạnh miệng, chứ kinh nghiệm thực chiến bằng không. Ngày nào cũng có một nam thần đẹp trai thân mật với bạn, cho bạn chép bài, lại mua trà sữa, bánh ngọt cho bạn ăn vặt, có là hoa khôi trường thì cũng ngã gục chứ đừng nói là một thiếu nữ đơn thuần như Trương Lam. Vì vậy, hai người bắt đầu yêu đương.   Tớ thật sự rất khâm phục mấy bạn học sinh trong ngôn tình thanh xuân vườn trường, bởi vì suốt ngày yêu đương như vậy mà học vẫn giỏi, thậm chí qua sự kèm cặp của Tiết Nhượng, thành tích của Trương Lam lại còn tốt lên trông thấy. Đúng lúc hai người đang say đắm mặn nồng, còn tính cả đến chuyện thi đại học cùng trường với nhau thì, luôn luôn có một chữ "thì" bất ngờ diễn ra ở đây, mẹ Tiết Nhượng biết chuyện của cậu và Trương Lam.   Trong mắt gia đình, Tiết Nhượng là đứa con ngoan được kì vọng rất lớn, cậu làm gì cũng phải tuân theo ý cha mẹ. Sau khi nghe chuyện con mình yêu đương, đối tượng lại còn là một cô gái "đội sổ", mẹ Tiết Nhượng hết sức bực tức vì nghĩ con mình sẽ chểnh mảng học tập. Bà ta lén lút hẹn gặp mặt Trương Lam, đe dọa bắt cô bé phải chia tay con trai mình. Và đó chính là khởi nguồn cho mọi sự bất hạnh sau này của bọn họ. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Trương Lam tuy ngoài mặt mạnh mẽ nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là cô tiểu thư được bao bọc lớn lên, không biết đến sự độc ác của thế giới xung quanh. Bị mẹ Tiết Nhượng dọa một trận, cô gái bị chấn động tâm lí không hề nhẹ, sinh ra ám ảnh với gia đình cậu. Vì vậy, cô đành phải lựa chọn cách làm cực đoan nhất - bỏ trốn. Trong một đêm, cả nhà họ Trương chuyển đi nơi khác, không một lời từ biệt với Tiết Nhượng. Khi cậu biết chuyện xảy ra thì đã quá muộn.   Những năm sau này, Tiết Nhượng vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của Trương Lam. Cậu dần trưởng thành, trở thành một sinh viên đại học xuất sắc, cũng bắt đầu lập nghiệp. Và tác giả không phụ lòng người đọc, thời gian ngoài đời thực thì nhanh chứ thời gian trong sách thì chỉ qua vài dòng là xong. Cuối cùng thì Tiết Nhượng cũng gặp lại Trương Lam, một lần nữa bắt đầu kế hoạch truy đuổi vợ tương lai. Nhưng lần này thì khó khăn hơn trước một chút, bởi ám ảnh tâm lí khi xưa của cô vẫn còn.   Đọc đến đoạn này tớ mới thấy khâm phục tầm nhìn của ba Trương Lam. Ông không cấm hai người yêu đương, thậm chí còn ngầm giúp đỡ Tiết Nhượng lập nghiệp. Tuy nhiên ông ra điều kiện với cả hai rằng, nếu Trương Lam mãi mãi không thể đối mặt bình thường với cha mẹ Tiết Nhượng thì hai người buộc phải chia tay.   Thực ra ông rất thương con gái mình, ông cũng hiểu nếu để Tiết Nhượng đứng giữa tình thân và tình yêu, có thể lúc này cậu sẽ chọn tình yêu, nhưng về lâu dài cậu không thể bỏ mặc hai vị phụ huynh đã sinh dưỡng mình. Ông đặt điều kiện cũng là phép thử cho tình yêu của họ.   Và cái kết tất nhiên là Trương Lam đã chiến thắng nỗi sợ hãi, nam thần nhà các bạn thì vui vẻ ôm người đẹp về nhà. Câu chuyện tình yêu ngọt ngào đã có một cái kết đẹp như cổ tích, còn những chú cún độc thân như chúng ta mãi mãi sẽ chỉ có thể ngồi nhìn người ta mà hâm mộ.   Đoạn đầu truyện khá ổn, nam chính vừa lạnh lùng lại có chút gian xảo, làm việc xấu mà vẫn đàng hoàng như thường. Nhưng đoạn sau khi hai người lớn lên thì tớ cảm thấy tính cách nữ chính hơi tiểu thư bánh bèo một chút, vì những lí do nhỏ nhặt mà khiến hai người phải xa cách, làm nam chính của chúng ta ôm trái tim đau khổ bao lâu. Tuy nhiên bỏ qua những điều ấy thì đây vẫn là một câu chuyện khá dễ thương dành cho những trái tim yêu màu hường thích tình yêu như tớ.   Các bạn nếu yêu thích bài review hãy thả hoa và thả crush cho tớ nhé, cảm ơn mọi người hihi! _____   Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Bão vừa qua khỏi, nhiệt độ ngày thứ hai lại tăng lên, toàn bộ trường học bị bao phủ bởi sự oi bức, khó chịu. Trương Lam từ trên xe bước xuống, lưng đeo túi sách, miệng còn ngậm kẹo que, nhìn trường trung học trọng điểm, cô xoa trán một cái. Cũng không biết ba cô đang suy nghĩ gì. Cô rõ ràng ở Thanh Diệp học rất tốt, sao lại muốn đem cô ném đến nơi này. Nói đến để rèn luyện? - ---- Còn đặc biệt tìm một người trông chừng đưa cô vào. Người còn chưa đến chỗ giáo vị, một lão sư tóc hoa râm liền đi ra, trong tay cầm danh sách, vừa nhìn thấy cô, nhất thời nở nụ cười tươi: " Là Trương Lam sao?" Trương Lam đem kẹo que cắn nát, vội vàng để trong miệng ngậm, sau đó ném que xuống dưới, nhét vào trong túi, cười nói: " Đúng vậy, thầy, là em." Tề Hoành gật gật đầu, hướng về phía sau cô nhìn thoáng qua, Trương Lam biết ông đang tìm cái gì, liền nhanh miệng nói: "Thầy, mẹ em không có thời gian, chỉ có mình em tới, cha em, ông ấy cũng rất bận." "Nga nga nga, như vậy a, đi, đi, tôi đưa em đến lớp." Tề Hoành mỉm cười, thái độ nhiệt tình, thành tích của Trương Lam không quá cao, nhưng ba cô hỗ trợ không ít tiền xây mới thư viện. "Cám ơn thầy giáo." Trương Lam rất là lễ phép. Tề hoành nghĩ chung quy là nữ sinh, vẫn phải quản lý tốt một chút. Nói xong liền đưa cô lên lớp, lúc này tiếng chuông vừa vang, học sinh rối rít đi vào lớp, Trương Lam cắn nát kẹo trong miệng, ánh mắt đánh giá chung quanh. So với trường Thanh Diệp, nơi đây có chút cũ kỹ. Học sinh cũng rất quy củ, cô bĩu môi, có chút nhàm chán ngáp một cái. Lớp mười ban ba, lớp này cơ bản đều là học sinh giỏi, thành tích mỗi năm đều trong top một trăm, có chút danh tiếng ở thành phố. Trương lam mặc váy đen dài tới gối, áo sơ mi trắng cũng không nhét vào áo, liền để ở bên ngoài như vậy, trong miệng cô có gì đó, thoạt nhìn không chút để ý, ở sau lưng Tề Hoành cùng đi vào, tầm mắt các bạn học đều đặt lên người cô. Tề Hoành vỗ tay lên bục giảng, nói: "Đây là bạn học mới, tên là Trương Lam, mọi người hoan nghênh bạn nào." Hơn ba mươi ánh mắt đặt trên gương mặt của Trương Lam, ba giây sau, mới thưa thớt có người nói hoan nghênh, lời nói rất qua loa lấy lệ, hiển nhiên là không quá hoan nghênh. Phan Vĩ ngồi ở phía sau, cười hỏi: " Thành tích của bạn học mới như thế nào a? Kiểm tra bao nhiêu lần mới tiến vào lớp chúng ta a?" Tề Hoành hô: "Phan Vĩ!" Phan Vĩ cười hì hì: "Thầy giáo, thầy đừng khẩn trương, thầy không phải thường xuyên nói, thành tích không tốt sẽ kéo điểm bình quân của lớp xuống sao? Chúng ta khẳng định phải kiểm nghiệm một chút thực lực của bạn học mới tới thôi." Phan Vĩ là người có thành tích tốt, nhưng cũng hay chế nhạo người khác, lúc nói chuyện, ánh mắt cứ nhìn Trương Lam, còn nở một nụ cười xấu xa. Mặt Tề Hành có chút khô, có những lời không thể nói trước mặt học sinh, ông khụ khụ hai tiếng, đang muốn nói chuyện. Trương Lam lại cười khẽ, cô chậm rãi nói: "Tớ sao, mỗi môn đều trượt, chính là đến nơi này của mọi người, để cho học sinh giỏi các người rèn luyện a-----" Cô nói thật không biết xấu hổ. Trong lớp học sinh đều sợ ngây người. Phan Vĩ phốc cười một tiếng, những người khác mới cười theo, ngược lại đối với người bạn học mới tới này có chút ý tứ thân cận. Tề Hoành tay vừa nhấc, chỉ vào vị trí xếp thứ tư kia, nói: " Em, ngồi tại vị trí kia đi." Vị trí nào? Tất cả mọi người đều nhìn về phía sau một cái. Trương Lam đối với thầy giáo nói cảm ơn, liền ở trong ánh mắt hâm mộ của bạn học, đi đến chỗ ngồi cuối cùng của hàng thứ tư, ở đó có một người nam sinh mặc áo sơ mi trắng đeo tai nghe màu đen đang tựa lưng vào ghế ngồi, cúi đầu không có phản ứng, Phan Vĩ hướng cậu kêu một tiếng: " Tiết Nhượng, bạn cùng bàn kìa! Học tra*!" *Học cho có học qua loa. Mời các bạn đón đọc Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với của tác giả Bán Tiệt Bạch Thái.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cậy Quân Sủng
Văn án A Trăn là thứ nữ phủ An Quốc Công, hàng năm đều ở trong khuê phòng, không thường đi ra lộ diện. Nàng ngoan ngoãn khéo léo, không thích nói chuyện, mẹ cả cùng tỷ tỷ biết được nàng tuy có dáng vẻ khuynh thành, nhưng xuất thân hèn mọn, về sau cũng chỉ có thể gả cho một gia đình bình thường cho nên ngày thường luôn nghiêm khắc với A Trăn. Chỉ có thân tín bên người hoàng đế mới biết được, A Trăn không ở trong phủ An Quốc Công mà là một tay Hoàng đế dẫn dắt, khi Hoàng đế vẫn còn là Tần Vương, đã mang theo A Trăn ở bên người. Lúc ấy A Trăn lớn hơn một chút, vẫn là tiểu cô nương ôm đùi Hoàng đế khóc liên tục. A Trăn rơi lệ, có thể làm cho Hoàng đế sát phạt quyết đoán kiên nhẫn đi dỗ dành nàng. Ban đêm. Nhà vua nắm cái eo nhỏ nhắn của A Trăn, nửa đe dọa uy hiếp nói: “Hậu vị vẫn bỏ trống, nếu nàng không đáp ứng, trẫm sẽ cho nàng mang thai rồi tiến cung.” Nước mắt A Trăn rơi lã chã: “Ngươi toàn khi dễ ta, ta mới không muốn ở cùng một chỗ với ngươi.” Hoàng đế nắm cằm A Trăn, phủ người lên, “Nói nói hưu nói vượn, rõ ràng là trẫm yêu nàng.” Sau lại, phu nhân An Quốc Công và đích tiểu thư phát hiện, trong cung yến, đại thái giám bên người Hoàng đế, thái giám tổng quản trong cung, ngay cả triều thần cũng phải cho hắn vài phần sắc mặt hòa nhã – Lý Phúc công công, vậy mà lại tươi cười rót trà cho thứ nữ có thân phận thấp kém nhà mình. Hướng dẫn đọc: 1. Hoàn toàn không có căn cứ. 2. Chú ý nam nữ chính có quan hệ trước hôn nhân. 3. Không kịch tính, tiết tấu chậm, nhiều tình cảm hàng ngày. Tiểu mỹ nhân tuyệt sắc ít nói nội liễm được sủng ái lớn lên hàng ngày.  Hoàng đế không phải người lương thiện, tiểu mỹ nhân thích làm nũng ngọt ngào mềm mại. Chênh lệch 8 tuổi, sủng văn, hướng đến hàng ngày, các phương diện đều là 1v1. Tag: hào môn thế gia, tình hữu độc chung, duyên trời tác hợp, ngọt văn. Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Minh Trăn | Vai phụ: Kỳ Sùng | Cái khác: Một câu giới thiệu vắn tắt: Tiểu mỹ nhân hay khóc lại bị hoàng đế bắt nạt. Lập ý: Trong bóng đêm cứu rỗi lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành, thoát khỏi nghịch cảnh. —— Đôi lời của editor: Bộ này mình nhận từ tháng 5 đến giờ mới mở nè. Truyện sẽ được đăng chậm hơn bộ [TÙY HỨNG] nhé. ~Lại là một chiếc bánh ngọt ngào, mọi người ủng hộ nha
Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây
Văn án: Ai cũng nói bác sĩ Lục lạnh lùng không gần nữ sắc, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể dâm loạn. Có lẽ sẽ không cô gái nào có thể có được anh đâu, đàn ông càng không được! Chỉ là! Người ở phòng bếp nấu cơm cho bạn gái là ai?! Người làm ấm giường cho bạn gái là ai?! Người tầm ngầm đuổi hết vận đào hoa của bạn gái là ai nữa?! Mọi người khiếp sợ.jpg Bác sĩ Lục nào đó bắn ánh mắt hình viên đạn tới: Có gì lạ! * Đây là chuyện ngọt ngào về một chàng bác sĩ phúc hắc từ thiếu niên đến trưởng thành đều âm thầm bảo vệ yêu thương một cô gái. Vai chính: Lục Nhất Phương, Trình Hiểu Cát Nam nữ chính là thanh mai trúc mã hàng thật giá thật, yêu thầm nhau nhưng không biết còn hay đấu khẩu, xa nhau một thời gian, đến khi trường thành thì chàng câu nàng về nhà nuôi. *** 3 giờ sáng, Trình Hiểu Cát gần như là từ trên xe taxi lăn xuống, sau đó cúi gập người xuống rất thấp, sắc mặt trắng bệch trán đổ đầy mồ hôi, hai tay dùng sức ấn bụng, gần nhưliều mạng cũng phải gắng hết sứccủa mình tới bệnh viện thành phố cấp cứu. Cô tìm được một vị y tá đang trực, run run rẩy rẩy nói: “Xin lỗi…… Tôi bị đau bụng cái loại đau sắp chết.” Y tá kia thấy mặt Trần Hiểu Cát nhăn giống như giấy vệ sinh đã dùng qua, vội qua đi đỡ cô dẫn cô đến phòng khám, “ Trước tiên cô ở nơi này đợi chút, tôi đi gọi bác sĩ Lục, lúc này anh ấy đang đi kiểm tra phòng.” Nói xong y tá kia một đường chạy chậm đi ra ngoài. Trình Hiểu Cát đau đến mức muốn bất tỉnh, đứng không vững liền ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, mới qua năm phút Trình Hiểu Cát lại cảm thấy đã qua nửa thế kỷ, bác sĩ kia lại không tới thì cô hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta! Trình Hiểu Cát đang nghĩ như vậy thì cuối cùng nghe được tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua trong lòng chỉ có một ý niệm: “Mạng mìnhxong rồi!” Đột nhiên lại bắt lấy một tia hy vọng, khẳng địnhlà lớn lên giống mà thôi không có khả năng đúng lúc như vậy! Cô liếc mắt một cái nhìn bàn làm việc, thẻ trên đó viết “ Bác sĩ chính: Lục Nhất Phương.” Trong lòng Trình Hiểu Cát chỉ có thể vang vọng một bài “Lạnh lạnh” để bày tỏ tâm tình cô vào giờ phút này. Y tá đi tới đỡ cô dậy, ngồi ở trên ghế, “Bác sĩ Lục, chính là cô ấy, anh đến khám đi em thấy cô ấy đau lắm.” Bác sĩ được gọi là bác sĩ Lục, dừng một chút nhìn Trình Hiểu Cát gật gật đầu ý bảo cô ngồi đó một lát. Đi đến bồn rửa tay đem nước rửa tay cho lên bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng, lại dùng khăn lông cẩn thận lau khô mới đến gần cô. “ Người đẹp còn những bác sĩ trực khác đâu? Tôi thấy bác sĩ Lục rất vội, sẽ phiền đến bác sĩ Lục chứ?” Trình Hiểu Cát khẩn cầu nhìn y tá xinh đẹp, đáng tiếc không có nghe được câu trả lời hài lòng. " Xin lỗi cô, trước mắt có thể xem bệnh chỉ có bác sĩ Lục.” Y tá nói xong liền đi ra ngoài, mặt Trình Hiểu Cát xám như tro tàn nhìnbóng lưng cô y tá rời đi. “Đau chỗ nào?” Mặt Lục Nhất Phương không đổi hỏi, giống như cô với anh không hề quen biết, Trình Hiểu Cát mừng thầm, nhiều năm như vậy, nói không chừng anh không quen biết cô đâu nhỉ? Cuối cùng thiếu nữ mười tám năm đó,trở nênxinh đẹp như vậy thì không quen biết cũng bình thường? “Nơi này đau, rất đau.” Trình Hiểu Cát dùng ngón tay chỉ vào bụng dưới bên phải của cô. “Qua bên kia nằm để tôi khám.” Trình Hiểu Cát ngoan ngoãn đi qua chỗ đó nằm xuống. Lục Nhất Phương đi tới, ấn bụng Trình Hiểu Cát dò hỏi: “Nơi này đau không?” “Không đau.” “Nơi này?” “Không đau.” “Nơi này?” “Ai ai ai! Đau đau đau đau!” Trình Hiểu Cát bị anh ấn kêu thảm thiết liên tục, thiếu chút nữa cho rằng anh dùng việc công để báo thù riêng, cố ý dùnglực lớn như vậy nhưng lại thấy bộ dáng nghiêm túc của anh, chắc làmình nghĩ oan cho anh rồi đi? Thật là thiên đạo luân hồi, trời xanh không tha cho ai! Tôi - Trình Hiểu Cát cũng có ngày bụng tôi bị Lục Nhất Phương ấn! “Nơi này đau không?” Lục Nhất Phương lại thay đổi chỗ khác, Trình Hiểu Cát lắc lắc đầu. Anh kéo cô dậy, lại hỏi chút mặt khác bệnh trạng sau đó mới nói nói: “Bước đầu kết luận rất có khả năng là viêm ruột thừa, đi chụp CT mới có thể chẩn đoán chính xác.” “Viêm ruột thừa? Vậy phải làm sao bây giờ?” Trình Hiểu Cát khóc nức nở hỏi. “Cái này thuộc về ruột thừa cấp tính, sẽ phải làm phẫu thuật nhỏ.” Lục Nhất Phương nói, sau đó đem một tờ giấy đã in đưa cho cô, “Cầm tờ này đi đến góc ngoặt tầng 1 để chụp CT.” Trình Hiểu Cát cầm tờ giấy gật đầu " Được, bác sĩ Lục.” Nhìn bóng lưng vặn vẹo của Trình Hiểu Cát,khóe miệng Lục Nhất Phương cong cong, “Bác sĩ Lục?”, Sau đó xoay người đến bàn làm việc cầm lấy điện thoại, nhấn một dãysố, “ Y tá Văn, cô gái vừa nãy là bạn tôi nhờ cô hỗ trợ chăm sóc một chút, cảm ơn.” Đến khi đối đương trả lời anh mới tắt điện thoại. Rất nhanh đã có kết quả chụp CT, Trình Hiểu Cát bị chẩn đoán chính xác vì ruột thừa cấp tính, yêu cầu lập tức phẫu thuật biết được tin tức này sắc mặt Trình Hiểu Cát càng thêm trắng bệch. “Cái này yêu cầu nằm viện một tuần, chị báo người nhà đến đây chăm sóc đi.” Y tá Văn đề nghị với Trình Hiểu Cát đang nằm trên giương bệnh. “Không cần, tôi mang thẻ chứng minh, thẻ bảo hiểm, thẻ ngân hàng, sổ khám bệnh đều mang theo,một mình tôi cũng có thể.” Trình Hiểu Cát miễn cưỡng mỉm cười, cự tuyệt đề nghị y tá Văn, ba cô ở nước ngoài còn trong nước không có người thân thích gì nhiều, Manh Manh cũng đang đi công tác, chỉ một cuộc phẫu thuật nho nhỏ không cần phải gọi bọn họ tới. Y tá Văn thấy cô nói như vậy thì biết trong lòng cô có điều khó xử, cũng không hề nhiều lời, “Nửa giờ chuẩn bị phẫu thuật, bác sĩ Lục mổ chính.” “Bác sĩ Lục? Chính là bác sĩ Lục vừa nãy?” Trình Hiểu Cát không thể tin được lỗ tai của chính mình. Y tá Văn cười nói: “ Làm sao? Bệnh viện có người quen còn không tốt sao?” “Người quen? Cô nói ai là người quen?” “Bác sĩ Lục, vừa nãy bác sĩ Lục còn gọi cho tôi nói cô là người quen cần chăm sóc hơn, còn nói cô là bạn, làm sao? Hai người có phải hiểu nhầm gì không?” Ánh mắt y tá Văn lóe sáng vô cùng có tinh thần bát quái, nhìn chằm chằm Trình Hiểu Cát. Mời các bạn mượn đọc sách Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây của tác giả Tiểu Nhị Tiểu.
Anh Ấy Rất Điên
Số chương: 95 chương chính văn + 12 chương ngoại truyện Lịch đăng: Ngày chia hết cho 3 trong tháng Thể loại: Sủng, sạch, thanh xuân vườn trường, thiên chi kiêu tử, hệ liệt, HE. Editor: #xanh Có một nữ sinh mới vừa chuyển trường đến Tam trung, cô gái này rất là kì lạ, luôn mặc một cái áo hoodie to, trùm mũ che kín mặt, cùng với quần jean xanh. Cô dường như cũng không muốn nói chuyện, cứ như người câm vậy. Mọi người ở trường thấy cô gái quái đản như vậy,  đều hò nhau suy đoán, cứ nghĩ rằng vì cô quá xấu, nên mới luôn mặc đồ rộng thùng thình, lại còn luôn dùng mũ che hết mặt. Chắc chắn là như thế rồi!!! Ai mà ngờ, khi cô lộ mặt, lại là một mỹ nhân kinh vi thiên nhân*. *(Kinh vi thiên nhân: Nhìn thấy sẽ vô cùng kinh ngạc, khó tin) Rất nhanh tiểu mỹ nhân đã nổi tiếng toàn trường, giá trị nhan sắc có thể càn quét hơn một nửa giới giải trí. Các nam sinh xôn xao không nhịn được nghị luận -- "Cái gì, đó là Tô Mạc Mạc mới chuyển đến đúng không?"..... "Người cứ như búp bê sứ, làn da trắng đến mức có thể véo ra nước!" Các nam sinh bàn luận khí thế ngất trời, không biết ai chú ý đến thiếu niên lười nhác đứng ngay góc tường. "Ngạn ca, cậu thấy tiểu mỹ nhân đó chưa?" Có người bật cười, "Sao Ngạn ca có thể để mắt đến loại con gái không dậy thì nổi như thế, nhóm bạn gái cũ của cậu ấy đều là 36D, thân hình như rắn nước, người sau càng quyến rũ hơn người trước." Thương Ngạn không lên tiếng, không chút để ý liếc qua một cái, cười nhạt một tiếng. Mấy tháng sau. Thương Ngạn làm trò trước mặt học sinh cả lớp, bao vây cả người tiểu mỹ nhân lại giữa bàn và người mình. Anh cúi đầu, ngửi mùi hương nơi cổ cô gái, nhếch mép cười-- "Em hôn anh một cái, anh thả em ra ngoài." "..." "Hôn hai cái, sau này anh là của em." - - Thời niên thiếu điên cuồng khí khái, không biết trời cao đất dày, chỉ biết em. * 【 Dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ. Quỷ tài* lập trình. Đại ma vương phóng đãng x tiểu mỹ nhân an tĩnh, quái thai, mắc bệnh tim bẩm sinh 】 *(Quỷ tài: Những người có tài năng rất rất rất giỏi) "Anh có bao nhiêu khó thuần, cũng chỉ vì em mà thỏa hiệp." 【 Ghi chú 】 1. Ngạn ca học siêu siêu giỏi (trừ ngữ văn), giữ mình trong sạch (không bạn gái cũ). 2. Mạc Mạc mắc bệnh tim bẩm sinh, đoạn sau sẽ làm phẫu thuật. 3. Đây là siêu ngọt văn, không ngọt các người cứ đánh tôi đi. 4. Giai đoạn đầu đề cập đến cuộc thi về máy tính, giai đoạn sau đề cập đến việc thành lập đoàn đội phân tích số liệu, thông tin là hư cấu, xin miễn bới lông tìm vết. *** Review:  31/05/2021                             Tặng hoa (4057)                                                              "Ngạn ca, cậu thấy tiểu mỹ nhân đó chưa?"                                                      Có người bật cười, "Sao Ngạn ca có thể để mắt đến loại con gái không dậy thì nổi như thế, nhóm bạn gái cũ của cậu ấy đều là 36D, thân hình như rắn nước, người sau càng quyến rũ hơn người trước."                                    Thương Ngạn không lên tiếng, không chút để ý liếc qua một cái, cười nhạt một tiếng.                                      Mấy tháng sau.                                                              Thương Ngạn làm trò trước mặt học sinh cả lớp, bao vây cả người tiểu mỹ nhân lại giữa bàn và người mình.                                  Anh cúi đầu, ngửi mùi hương nơi cổ cô gái, nhếch mép cười...                                              "Em hôn anh một cái, anh thả em ra ngoài."                                                      "..."                                                                  "Hôn hai cái, sau này anh là của em."                                                      Thời niên thiếu điên cuồng khí khái, không biết trời cao đất dày, chỉ biết em.”                                           ***                                                                  Những năm Thương Ngạn còn tung hoành ngang dọc ở trường cấp ba không một ai chưa nghe qua cái tên “Thương Diêm La”, đến một cô gái nhỏ mới chuyển trường như Tô Mạc Mạc cũng được nhắc nhở không nên quá thân cận với anh, chạm mặt thì cứ trực tiếp đi đường vòng. Nhưng mà có vẻ vận mệnh luôn thích chơi đùa, nhất là với những đứa trẻ nhút nhát như Tô Mạc Mạc. Chân trước vừa trốn thoát khỏi “móng vuốt” của Thương Ngạn, chân sau đã bị giáo viên đưa ngay vào “miệng cọp”, miễn cưỡng trở thành học trò nhỏ của anh.                                   Tô Mạc Mạc sợ tiếng ồn, sợ nói chuyện, sợ bị người ta nhìn chằm chằm, nhưng cô không sợ Thương Ngạn, dù anh có là Diêm La danh xứng với thực đi nữa. Bởi từ ngay lần đầu chạm mặt, dù anh có chê cô quá nhỏ, cười cô nhút nhát, nhưng cô lại không hề cảm thấy chút ác ý nào, nhiều nhất chỉ như đang giỡn vui với một chú mèo cưng thôi. Phải, Tô Mạc Mạc nghĩ như thế đấy.                                  Nhưng đúng là Thương Ngạn nghĩ như thế thật, ban đầu anh cưng chiều cô hoàn toàn chỉ bởi vì Tô Mạc Mạc là học trò nhỏ của anh, ai cũng không được bắt nạt. Dù vậy, trong một lúc bất cẩn nào đó, bức tường trong lòng Thương Ngạn đã xuất hiện vết nứt, ngày càng lớn, ngày càng sâu, đến tận khi anh đốt cháy cả trái tim mình cho Mạc Mạc, đến cả tàn tro cũng giao cho cô giữ.                                  “... Em có nỗ lực muốn đuổi theo anh… Anh đừng cười nhạo em…”                                              Trong chớp mắt, Thương Ngạn cảm thấy như có người đang nện một cú vào trái tim mình —— có lẽ đã dùng sức lực có thể đập vỡ tường.                                  Vì vậy trong thời gian ngắn, tất cả bức tường trong trái tim đều sụp đổ, bụi bay đầy trời, cấu trúc được kéo dài suốt mười tám năm, nhóc con chỉ vừa dùng một lời nói một ánh mắt đã dẫm lên nơi mềm mại nhất trong lòng anh.                                  Sau này cô đứng ở nơi đó, chỉ cần một giọt nước mắt nhỏ xuống, cũng có thể đập anh đau đớn.                                  Biết rõ đã đem tử huyệt của mình đưa ra ngoài, nhưng không hề hối hận.                                          Thậm chí biết được ý cô không phải là điều mình muốn nhất, nhưng vẫn không nhịn được tự mình đa tình, lừa mình dối người, lấy một câu đơn giản bốn bỏ lên năm, hận không thể khắc từng câu chữ vào sâu trong lòng.”                                  Sau khi xác nhận mình đã “xong”, Ngạn ca hoàn toàn không muốn làm người nữa. Có lẽ “Anh ấy rất điên” nên đổi tên thành “Quá trình tiến hóa từ người tới cầm thú”, “Niềm vui khi không làm người của Thương Ngạn”, hoặc là trực tiếp hơn là “Câu chuyện pháp luật: Bảo vệ trẻ vị thành niên”... :v                                  Ngày tháng bên cạnh Thương Ngạn quá thoải mái, thoải mái đến mức khiến Tô Mạc Mạc gần như quên mất mình đến từ nơi nào, cuộc sống lay lắt hiện tại của cô từ đâu mà đến.                                   Cô từng lẻ loi, một mình ngồi co lại thật lâu trong phòng bệnh đơn sắc trắng. Ngoài cửa sổ là xuân qua thu đến, tiếng cười vui vẻ, đông vui náo nhiệt, thế giới sặc sỡ xán lạn. Vậy nhưng, bốn chữ “sặc sỡ xán lạn” ấy, dường như không liên quan gì đến người chỉ có một màu là cô; đông vui náo nhiệt, nhưng bên cạnh cô lại không có ai tồn tại.                                  Mãi đến khi anh xuất hiện.                                                           Thương Ngạn là con cưng của trời, ưu tú mà phóng đãng, anh dường như không đặt cả thế gian này vào mắt, nhưng anh có thể chạy khắp nơi mua cho cô một bình sữa nóng, đỡ vỉ than bỏng rát cho cô, thậm chí vì cô mà nổi giận điên cuồng, gánh vác mọi hậu quả cũng không muốn cô chịu một chút mảy may thương tổn. Từ ngày người ấy tới, Tô Mạc Mạc mới biết thì ra cô cũng giống như mọi người, cô không phải quái thai, cô cũng xứng đáng được yêu thương.                                  Mà đối với Thương Ngạn, Tô Mạc Mạc từ chỗ là học trò, sau đó thành người trong lòng, cuối cùng cô trở thành sinh mạng của anh. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)                                  Tính cách cô lặng lẽ đến mức khiến người ta đau lòng, ngoan ngoãn đến mức khiến anh không nhịn được muốn chọc ghẹo cô, không vì bề ngoài xinh đẹp diễm lệ được nhiều người yêu mến mà sinh ra kiêu ngạo hay tùy hứng. Vì từ nhỏ đã bị đưa ra khỏi gia đình sống ở viện điều dưỡng nên ngược lại, Tô Mạc Mạc còn vô cùng rụt rè nhút nhát.                                  Một Tô Mạc Mạc trong sáng xinh đẹp, sạch sẽ như một khối thủy tinh không lẫn bất kì tạp chất nào như vậy khiến Thương Ngạn chỉ hận không thể đưa cả thế gian đến trước mặt cô. Nhưng mà Tô Mạc Mạc không phải thỏ con dễ bắt nạt, cô là mèo hoang, đáng yêu mềm mại, nhưng móng vuốt cũng vô cùng sắc bén. Những kẻ không có mắt chọc đến mình và Thương Ngạn, sẽ không có chuyện cô nhân từ hiền hậu mà bỏ qua.                                     Nhưng những đoạn nhạc đệm đó chỉ là thứ yếu, thứ khiến cả Thương Ngạn lẫn Tô Mạc Mạc sợ hãi nhất là trái tim vẫn đập dần yếu ớt của cô.                                   “Căn bệnh này đã đi theo con từ khi bắt đầu, con cho rằng mình đã không sợ hãi.”                                      “Nhưng mà mẹ ơi, hình như con sai rồi……”                                                      “Nếu con không có gì hết ngay từ đầu, thế thì con sẽ không sợ… Nhưng anh ấy đã cho con, anh ấy dạy con rất nhiều cảm xúc, con dần dần trở nên tham lam mối quan hệ này… Con không muốn biến độ ấm đã chạm đến được trở nên lạnh lẽo, con cũng không muốn buông tay người con đã ôm lấy, con muốn cùng anh ấy mãi mãi, mãi mãi… Ở bên nhau.”                                  Cuối cùng, Tô Mạc Mạc làm một trao đổi với vận mệnh, mà cái giá đặt cược là nửa đời sau cùng Thương Ngạn. Cô ra nước ngoài phẫu thuật tim, cắt đứt mọi liên lạc với người kia.                                  ***                                                                  Trước khi Tô Mạc Mạc rời đi, không ai nói cho Thương Ngạn anh phải đợi bao lâu, đợi một năm, hai năm, hay là năm năm, mười năm… Nhưng anh vẫn cố chấp chờ đợi, thậm chí sau khi biết cô đã khỏe mạnh trở lại nhưng không muốn gặp mình, anh đã tức giận biết mấy. Nhưng anh nguyện chờ đến khi cô muốn trở lại bên anh, chưa từng nghi ngờ dao động dù chỉ một giây.                                  Rốt cuộc anh cũng đợi được, đợi được Tô Mạc Mạc, cũng đợi được nửa đời sau của mình.                                   Với cá nhân tôi, “Anh ấy rất điên” là câu chuyện thanh xuân đáng đọc. Lối hành văn lôi cuốn và hài hước của Khúc Tiểu Khúc được thể hiện rõ nhất trong bộ truyện này. Cách xây dựng hình tượng nhân vật cũng vô cùng độc đáo.                                  Một Tô Mạc Mạc từng không muốn sống, nhưng lại luyến tiếc sinh mệnh vì Thương Ngạn, trở nên dũng cảm và tự tin hơn. Một Thương Ngạn thông minh trác tuyệt, đoạn đường lớn lên thuận buồm xuôi gió, cậy tài khinh người, chưa từng chịu đựng bất kỳ suy sụp nào. Vậy mà cũng có ngày anh sợ hãi, anh thỏa hiệp, anh cúi đầu nhận lỗi vì một cô gái nhỏ.                                   Cùng với đó, những nút thắt về thân thế của Mạc Mạc và lý do cho sự cô độc của cô dần mở ra, những bí mật và mâu thuẫn hào môn được giải quyết thỏa đáng. Cái kết viên mãn vui vẻ với những người xứng đáng chắc chắn sẽ làm hài lòng bạn đọc. Phần chuyển ngữ tuy chưa hoàn hảo, nhưng vẫn đủ tốt để khiến người đọc đắm chìm mà không vơi đi hứng thú.                                  Nếu đang tìm kiếm một câu chuyện đáng đọc để thư giãn trong mùa dịch, chắc chắn “Anh ấy rất điên” là một lựa chọn không tồi, hãy thử xem sao nhé!                                  “Anh nói xem, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua bao nhiêu đêm giao thừa?”                                          Thương Ngạn rũ mắt, con ngươi đen như mực chăm chú nhìn cô vài giây.                                          Sau đó anh thấp giọng cười.                                                          “Cái này anh không biết.”                                                          “?”                                                                  Tô Mạc Mạc ngẩn ra, có lẽ không nghĩ rằng sẽ là đáp án này, “Vì sao không biết?”                                      Thương Ngạn buông tay trái, sờ đến tay trái bên người của Tô Mạc Mạc, mười ngón tay đan chặt vào nhau.                                  Anh rũ mắt nhìn cô, mười ngón tay càng thêm nắm chặt, chậm rãi cúi người xuống.                                      Thương Ngạn khẽ hôn lên khóe môi cô gái.                                                      “Vì ai cũng không biết, anh có thể sống qua bao nhiêu đêm giao thừa trên đời này.”                                      Anh dừng lại, mười ngón tay bị anh siết chặt. Thương Ngạn nâng tay cô lên, đặt một nụ hôn xuống ngón áp út trên mu bàn tay cô.                                  “Nhưng anh biết, mỗi đêm giao thừa ở quãng đời sau này của anh đều sẽ trải qua cùng em.”                                  “Vì em chính là quãng đời còn lại của anh, Mạc Mạc.”                 ____                                                                  “ ” : trích từ truyện.                                                                *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ                       Mời các bạn mượn đọc sách Anh Ấy Rất Điên của tác giả Khúc Tiểu Khúc.
Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường
Truyện Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường của tác giả Lâm Miên Miên kể về Khương Tân Tân xuyên vào một quyển tiểu thuyết vườn trường, nhưng cô lại không phải nữ chính, càng không phải nữ phụ. Cô trở thành một người có vai vế cao hơn nam chính, chính là mẹ kế của hắn. Mà nam chính trong tiểu thuyết thanh xuân thì thường đều chưa quá chín chắn và trưởng thành, chàng trai này cũng thế, đang trong thời kì thiếu niên phản nghịch, tuổi dậy thì khó ở, nói gọn lại chính là bệnh trung nhị. Mà toàn bộ tiểu thuyết này, nhân vật mẹ kế cũng vô cùng mờ nhạt, như người qua đường đi mua nước tương, xuất hiện chỉ trong vòng hai trăm chữ đổ lại, sau đó không còn đất diễn nào nữa Nam chính năm nay 16 tuổi, vẫn còn trong thời kỳ phản nghịch, ở trường cũng được mệnh danh là giáo thảo, chỉ là thằng nhãi này xem Khương Tân Tân như không tồn tại. Ba nam chính năm nay 39 tuổi, trưởng thành nho nhã, đứng đắn giữ mình, khiến người khác có cảm giác người này lòng dạ sâu không lường được. Khương Tân Tân: Đều không phải người dễ chọc, bỏ qua bỏ qua. Biết mình biết ta, Khương Tân Tân với thân phận là Chu phu nhân, một lòng một dạ đam mê kiếm tiền, nhưng mà vốn dĩ cô chỉ kiếm tiền thôi, sao còn có thể thuận tay thu phục được hai cha con nhà này vậy? *** Khương Tân Tân một mực không tin đoán mệnh, bất quá trưởng bối trong nhà rất nóng lòng nên sai người xem ngày sinh tháng đẻ của cô, phân tích tương lai của cô, số tuổi thọ, hôn nhân nhân duyên, cho nên lúc cô còn rất nhỏ, đã sớm dự báo một sự kiện: Số cô tràn đầy hoa đào, đồng thời sẽ đưa đến tay đàn ông. Từ mười sáu tuổi đến hai mươi sáu tuổi, mười năm này Khương Tân Tân đã có mấy đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt, mỗi một đoạn đều khắc cốt ghi tâm, chỉ cần trau chuốt từ nó sẽ có thể viết thành một bộ tiểu thuyết tình cảm. Thẳng đến giai đoạn yêu đương cuối cùng, bạn trai vì muốn cho cô một màn cầu hôn cả đời khó quên, muốn dẫn cô đi bắc cực, kết quả trong quá trình đi thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc chưa kịp đưa đến bệnh viện, cô đã tắt thở rồi. Không biết là vận khí của cô quá tốt, hay là mệnh không có tuyết lộ, cô thế mà lại xuyên vào một người trùng tên trùng họ, đồng thời khuôn mặt còn giống nhau y như đúc. Rất nhanh cô đã biết mình đang ở đâu, suy đoán là chính cô đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết. Nhắc tới cũng trùng hợp, trước lúc xuyên qua cô đang nghỉ đông, bởi vì đang nhàm chán, mà có người bạn lại đề cử bộ truyện, kiên trì đọc nhanh như gió xem hết cuốn tiểu thuyết tình cảm lấy bối cảnh là vườn trường, truyện cũng không phải có cái gì đặc biệt hấp dẫn người, nhân vật nữ chính hướng nội lại còn là học sinh chuyển trường, nhân vật nam chính là người không ngoan nhưng lại kiêm chức giáo thảo giáo bá, hai người trải qua các loại hiểu lầm, cuối cùng cũng có thể dắt tay, đã trải qua một đoạn tình yêu tuyệt mỹ từ đồng phục đến áo cưới. Cô lại là kể già đời trong tình trường nên loại tình cảm sân trường tinh khiết cũng không có cảm thấy hứng thú, bất quá cũng may quyển tiểu thuyết này không dài, từ đầu truyện đến ngoại truyện, bất quá cũng mười mấy vạn chữ. Điều mà cô không nghĩ tới chính là, cô thế mà xuyên vào trong quyển sách này, khả năng ông trời cũng cảm thấy cô đã hai sáu tuổi đầu mà hồn trở thành một học sinh trung học thì không quá hài hòa, cho nên cô không phải là xuyên thành nhân vật nữ chính, cũng không phải là nữ phụ tiến công bên nam chính, mà là...!Nhân vật mẹ kế nam chính. Trong tiểu thuyết đều tác giả đã miêu tả rất kỹ gia đình của hai nhân vật chính, nhân vật cha nam chính là thương nhân tự lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, đại học còn chưa tốt nghiệp đã cùng người khác hùn vốn lập nghiệp, thời gian ngắn ngủi mười mấy năm đã nhảy vọt tầng giai cấp, trong 8 năm đã một tay sáng lập tập đoàn còn thành công đưa ra thị trường, trên bảng phú hào cũng có tên của anh, đồng thời hàng năm đều vững bước mà tiến lên, là thương nhân thành công điển hình, cảm tình cha mẹ nam chính bất hòa, lúc nam chính mười tuổi thì đã hòa bình ly hôn, sinh hoạt trong gia đình nam chính thì cô độc một mình, có được cũng chỉ là đền bù bằng vật chất, không có tình thân ấm áp, hai cha con quan hệ cũng không khá lắm. Lúc nam chính mười sáu tuổi, cha nam chính tái hôn, độc giả vui mừng là, ba ba mặc dù cặn bã, bất quá cũng không phải là không rõ ràng, anh cũng biến thành cha kế của nam chinh sau khi cưới vợ, mẹ kế này xuất hiện số lần có thể không cần tính, có thể coi là bối cảnh ưu tú. Đối với cái này Khương Tân Tân biểu thị chính mình thật đúng là xuyên cái tịch mịch. Nhưng phàm là xuyên thành người khác, mọi người đều sẽ biết kết cục của chính mình, duy chỉ có cái này mẹ kế, tác giả lại keo kiệt không miêu tả, cho nên hiện tại cô chính là hai mắt mờ một mắt. Bất quá có thể khẳng định là cha nam chính đối với người vợ này cũng không có cảm tình gì. Nếu như Khương Tân Tân không phải mất mạng trên đường trước lúc cầu hôn, cô khẳng định sẽ ngửa mặt lên mà trời thét dài: Yêu đương còn chưa có đủ, sao có thể tiếp nhận một bước vào mộ phần hôn nhân! Nhưng bây giờ nhớ tới mấy cái tính là mệnh lớn tận tâm chỉ bảo "Rời xa nam nhân, trân quý sinh mệnh", cô một giây tiến vào đoạn tình yêu hình thức, đã không có dục vọng thế tục, như vậy đã kết hôn cô cũng không kháng cự, trực tiếp nằm ngửa. Khương Tân Tân xuyên qua cũng có một tuần lễ, rất nhiều chuyện mà cô ở bên cạnh đánh phía dưới đều đã dò nghe. Cô hiện tại đang ở rừng cây biệt thự, có hệ thống bảo an cao cấp, có quản gia phục vụ phục vụ cung cấp chuyên nghiệp 24/24, cùng một số người giúp việc, căn biệt thự này có ba người chủ nhân, loại trừ cô còn có nam chính cùng ba nam chính. Nguyên chủ cùng ba nam chính vào tháng trước cử hành hôn lễ, làm người hiếu kì chính là, tài lực của cha nam chính hiện tại, cuộc hôn lễ này thật sự là quá mức đơn giản, bất quá cái này cũng có thể lý giải, nam chính năm nay mười sáu tuổi, chính là vào phản nghịch kỳ, thân là cha luôn luôn muốn cân nhắc cảm thụ của con trai. Ngày thứ hai sau khi hôn lễ kết thúc, cha nam chính đã đi công tác, không hổ là người cuồng công việc, mãi cho đến hôm nay cũng không có trở về, cứ như vậy, ngược lại Khương Tân Tân lại cảm thấy thoải mái hơn, bảy ngày rồi, cô không có gặp mặt nam chính, học sinh cấp ba là đi sớm về trễ rồi nghỉ ngơi, mà cô còn đang cố gắng tiếp nhận hiện tại, mỗi ngày ngủ đến mặt trời lên cao, nên thời gian tiếp xúc cùng nam chính là không có, trong núi không lão hổ, con khỉ xưng bá vương, nam chính cùng cha nam chính đều không ở nhà, Khương Tân Tân dễ chịu hài lòng đến mức rất mau đã xem nơi này như nhà mình. Thẳng đến lúc một cuộc gọi điện thoại đã kéo cô về hiện thực. Nhắc nhở nên cô bắt đầu kế hoạch sinh hoạt gian nan của mẹ kế. "Phu nhân, có chuyện cần ngài ra mặt đi xử lý một chút." Trong điện thoại là trợ lý cha nam chính, giọng điệu máy móc "Buổi sáng trường học gọi điện thoại tới, nhân viên nhà trường hi vọng người nhà có thể đến, ngài biết, Chu tổng còn tại đi công tác, hôm nay không thể trở về được.". ngôn tình ngược Khương Tân Tân xém chút nữa quên nam chính là nhân vật giáo bá...! Cô thốt ra "Tôi đi không thích hợp a?" Côlà mẹ kế a. Người ta là nam chính có cha ruột cùng mẹ, lại thế nào cho dù tới lượt không đến cô đi. Trợ lý dừng một chút, tựa hồ có chút ngoài ý muốn cho rằng Khương Tân Tân "Không biết thời thế". Phải biết mẹ kế khó làm, làm mẹ kế hào môn càng không chịu nổi hơn, Khương Tân Tân gả tới đây cũng chưa đến một tháng, dưới tình huống như vậy, cô không nên đợi cơ hội đi tìm một chút tồn tại sao, hướng Chu tổng biểu hiện ra mình tuyệt đối sẽ đối với con của chồng coi như con đẻ sao? Khương Tân Tân cự tuyệt, lại ngoài dự tính của trợ lý, anh ta trấn định lại sau đó nói ra "Chung tiểu thư bây giờ hiện tại Nhật Bản, hôm nay cũng không có kịp trở về." "..." Khương Tân Tân đếm trên đầu ngón tay tính một lần, cha ruột cùng mẹ ruột đều không ở đây, còn giống như thật sự đến phiên mẹ kế như cô ra trận sao. "Vậy được rồi." Trợ lý nghe ra trong lời nói miễn cưỡng của cô, trong lúc nhất thời im lặng mười phần. Có thể dự đoán được, vị mới nhậm chức này chỉ sợ là chẳng muốn dùng thủ đoạn gì cả. Điều trợ lý vui mừng là, Khương Tân Tân biết địa chỉ của trường học, cũng biết lớp học của "con trai". Có thể thấy được cô cũng không phải là không quan tâm chút nào, hẳn là còn chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ kế, dù sao cũng là cô gái năm nay hai mươi bảy tuổi, tính toán ra, anh cũng chỉ lớn hơn 2 tuổi so với vị này. Sau khi cúp điện thoại, Khương Tân Tân bắt đầu chuẩn bị, cô là lần đầu tiên lấy thân phận người lớn đi cao trung, khó tránh khỏi kích động, kỳ thật cô đối với việc ở chung cùng nam chính không khủng hoảng hay khẩn trương, nam chính mặc dù bá đạo, nhưng không phải là đứa trẻ không biết nói đạo lý, trong tiểu thuyết, mẹ kế cùng nam chính đều là nước sông không phạm nước giếng, chưa từng gây ra mâu thuẫn. Biệt thự có nhà chính cùng nhà phụ, nhà phụ đều là quản gia cùng người giúp việc ở đấy, nhà chính bên này hết thảy có ba tầng, phòng ngủ chính là ở tầng ba, cô có một phòng giữ quần áo đủ để làm lóe mắt người, bên trong tất cả đều là kiểu mới nhất, một mặt trên tường vách đều là các loại túi xách, dùng một tháng cũng sẽ có không lặp lại. Phòng ngủ chính bên trong chỉ có vết tích cuộc sống của cô, Khương Tân Tân ngay từ đầu cảm thấy rất kỳ quái, bất quá đang hỏi thăm cha nam chính tại sao lại sau ngày cưới thứ hai liền đi công tác, lại đi vội như vậy, bên trong gian phòng không có quần áo của anh cũng rất bình thường. Cùng ở tại chung một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, Khương Tân Tân cũng không có muốn làm người mẹ, nam chính năm nay đều mười sáu tuổi, cho dù là sáu tuổi, mẹ kế trong mắt những đứa trẻ đều là "Người ngoài", mà lại người ta chính là còn có mẹ ruột, cô cũng không cần phải áp sát tới, về sau liền đem đối phương thành bạn cùng phòng tốt, cô tin tưởng bốn năm đại học ở ký túc xá của cô như cá gặp nước, cùng nam chính là bạn cùng phòng tuyệt đối không khó. Tương lai trong đội ngũ là bạn cùng phòng, nói không chừng còn có thể tăng thêm là cha nam chính. Khương Tân Tân mặc một chiếc váy đơn giản mà không mất đi hào phóng, đơn giản mà lại đoan trang, rồi chuẩn bị đi ra cửa. Nơi nam chính học tập là một trường học quý tộc, lực lượng giáo viên rất tốt, chủ yếu hướng không phải thi đỗ đại học, mà là đỗ vào trường nước ngoài, bởi vậy thành tích bên trong dù không tốt cũng không cần giao nạp học phí ếch xù, rất hiển nhiên, nam chính là vế sau. Trường học quý tộc là điểm mù của Khương Tân Tân, thật sự trước khi xuyên sách, cô nghe nói trường tốt đều đỗ đại học thì trường công lập có hiệu suất cao. Lúc đầu Khương Tân Tân nghĩ là ở cửa trường học thì phải xuống xe, nào biết được cô còn chưa kịp mở dây an toàn, lái xe đã hướng trường học lái đi. Lái xe ngày bình thường thời gian đều đi theo Chu tổng, đã sớm nuôi dưỡng thói quen nhìn mặt mà nói chuyện, thông qua trong xe kính chiếu hậu nhìn thấy Khương Tân Tân trên mặt ngạc nhiên, liền không chút hoang mang giải thích nói "Năm ngoái, Chu tổng quyên tặng cho trường học ba tòa lầu dạy học." Khương Tân Tân: Cô đã hiểu, đây chính là năng lực của tiền mà! Đối mặt với người lớn trong nhà học sinh chi tay mạnh như vậy, nhân viên lãnh đạo nhà trường khẳng định là muốn cho rất nhiều "Đặc quyền". Bất quá, vấn đề lại tới. Trong trường học có đặc quyền bá đạo của nam chính, đến tột cùng là làm người oán trách như thế nào, mà trường học phải mời mời người lớn trong nhà rồi? Khương Tân Tân đột nhiên có một loại dự cảm bất thường. Cô làm sao tìm cho mình một phiền toái này a! Lúc trợ lý nói ra, cô hoàn toàn có thể động đầu óc để uyển chuyển cự tuyệt nha, dù sao cũng không phải là mẹ nam chính, cũng không phải trách nhiệm cùng nghĩa vụ của cô a. Bây giờ hối hận vẫn còn kịp sao? * Trong phòng học cao nhị ban ba, Chu Diễn phách lối ỏ ngay trên lớp học ngủ bù, không chút nào vì việc mời người lớn mà bối rối, ngược lại còn rất dương dương tự đắc, chỉ là trên mu bàn tay có vết thương, sáng nay anh cùng người khác có đánh một trận. Thời kỳ thiếu niên, nếu như không sợ mời người lớn, còn có mấy lý do ở bên ngoài, một là người lớn nhà anh không có ở nơi này nên đã mất đi tính quyền uy, hai là anh chắc chắn người lớn sẽ không tới. Chu Diễn là là lý do sau. Anh biết mẹ ruột mình đang ở Nhật Bản chơi quên cả trời đất, cha ruột anh sự nghiệp bề bộn việc hiện tại còn đang đi công tác. Căn bản cũng sẽ không có người sẽ đến. Anh đã sớm thành thói quen. Ngay lúc đang nhắm mắt dưỡng thần, thì điện thoại di động trong túi dửng dưng phát ra âm thanh, anh không kiên nhẫn mà lấy ra xem, là một tin nhắn Wechat. 【 Diễn ca, người lớn trong nhà anh đến rồi! 】 Anh khẽ giật mình, trên mặt lộ ra thần sắc mờ mịt. 【 Mẹ anh, không đúng, là mẹ kế anh đến rồi! 】 ????Ngày 8/1/2022????. Mời các bạn mượn đọc sách Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường của tác giả Lâm Miên Miên.