Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Họa Bì

Năm xưa, Tần Tử Phượng vốn là thiên kim tiểu thư tôn quý vô ngần. Trong thành Tô Châu tường trắng, ngói đen, sóng nước lấp lánh, đồn đại không dứt, lời ra tiếng vào truyền tụng thanh danh của nàng. Ấy vậy mà ai ngờ, đến ngày hôm nay, nàng lại bị vùi thây nơi hoang vu hẻo lánh, đến tiết Thanh Minh cũng không có nổi một bát cơm cúng. Có trách, cũng chỉ trách phận nàng trớ trêu, bất hạnh! Ngày ấy, vị thư lại trẻ tuổi Trương Luân chỉ một lần thoáng liếc Tử Phượng tiểu thư mà sinh lòng tương tư, ngày đêm nhung nhớ quay quắt, sống không bằng chết. Cuối cùng, hắn nhẫn tâm giết chết người trong mộng, lấy đi quả tim của nàng.   Tử Phượng xuống địa ngục bị nhốt trong thành Chết oan, chịu dằn vặt từ lồng ngực trống rỗng. Càng đau đớn, nàng càng hận kẻ giết nàng đến cùng cực. Tử Phượng quyết không đầu thai, chấp nhận kiếp cô hồn dã quỷ, chờ kiếp thứ ba của Trương Luân để trả thù. Hắn phải trả lại tim cho nàng! Cầm bút, cẩn thận vẽ phác họa lên tấm da người rồi khoác lên hình hài xấu xí của mình, Tử Phượng đã thành công chiếm lấy tình yêu của Vương tướng quân- Trương Luân kiếp thứ ba. Một đêm triền miên, những yêu thương cận kề, ngọt ngào đầu môi, dường như cũng đủ để xóa nhòa sự tịch mịch của một trăm bốn mươi bảy năm gió táp mưa sa kiếp cô hồn. Tử Phượng như được sống lại với chính mình năm xưa, sẵn sàng đánh đổi linh hồn mình để trở thành một thê tử thật tốt của Vương tướng công. Sự dũng cảm và mù quáng của nữ nhân, nam nhân vĩnh viễn không thể hiểu! “Tướng công,thiếp…thiếp sợ…” “Nàng sợ gì?” “Sợ chàng không cần thiếp.” “Ngốc, sao ta lại không cần nàng. Ta nói rồi, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời. Nàng quên rồi sao?” Nào ngờ, số mệnh đã định, Tử Phượng buộc phải lấy lại quả tim vốn thuộc về mình từ lồng ngực người mình yêu… Duyên tàn nghiệt tận, từ giờ không ai nợ ai! Thật sự thương tiếc cho một phận hồng nhan bạc mệnh như Tử Phượng. Nàng là người dám yêu, dám hận, dám hi sinh chính mình vì tình yêu, hạnh phúc đôi lứa. Nhân quả xoay chuyển, con người chẳng qua chỉ là hạt bụi nhỏ trong lòng bàn tay của số mệnh. Cái kết SE là hoàn toàn hợp lí. Bởi chỉ có như vậy, mới giải được nghiệt duyên giữa Tử Phượng và Trương Luân, giúp họ thoát khỏi bi kịch. Với cốt truyện mới lạ hấp dẫn, lời văn trau chuốt, Goodnight Tiểu Thanh đã chinh phục vô vàn trái tim bạn đọc, khiến Họa bì trở thành một tiểu thuyết khó có thể quên! Review by #Hàm_Đan Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mộ của ta nằm ở ngoại ô Thái Nguyên. Hơn một trăm năm, chưa có ai đến cúng mộ, hoang tàn không chịu nổi. Thật ra nơi đó đã không còn là mộ, bị san phẳng từ lâu, cỏ dại mọc lên um tùm, chỉ còn lại nửa tấm bia đá, vùi trong một góc rậm rạp, mấy đứa trẻ dắt trâu vào đây, ăn mày nằm đây nghỉ tạm, chó hoang đến đây đại tiểu tiện. Ta đều nhịn. Nhớ năm xưa, ta từng là thiên kim tiểu thư tôn quý vô ngần. Con gái độc nhất của Tô Châu tri phủ đại nhân, được nâng niu từ nhỏ, chân không bước ra khỏi hậu hoa viên. Lụa là gấm vóc, đeo ngọc dát vàng, lớn lên trong hạnh hoa yên vũ,[1]thỉnh thoảng theo mẫu thân đến chùa Huyền Diệu thắp hương lễ tạ, bao nhiêu người không quen biết bám theo, tiếc rằng không thể tiếp cận. A hoàn đỡ lên kiệu, kinh hồng thoáng nhìn[2]bước vào cửa chùa, lại còn cúi gằm mặt, không mấy người được chiêm ngưỡng dung nhan. Mọi người bảo tiểu thư nhà tri phủ Tần đại nhân là Tây Thi tái thế, Hằng Nga hạ phàm, trong thành Tô Châu tường trắng ngói đen sóng nước lấp lánh, đồn đại không dứt, lời ra tiếng vào truyền tụng thanh danh mỹ mạo. Hồi ấy, chỉ đứng dựa vào tấm rèm che trước phòng lâu một chút, a hoàn đã vội vội vàng vàng đỡ vào nhà, sợ trúng gió, còn bưng lên một bát canh hạt sen nấm tuyết. Hồi ấy sao có thể ngờ được ngày hôm nay, tại vùng hoang vu dã ngoại gió thổi mưa rơi, đến tiết Thanh Minh cũng không có nổi một bát cơm cúng. Năm mười bảy tuổi phụ thân được điều nhiệm làm phủ doãn Thái Nguyên, ngồi kiệu đỉnh biếc rèm son đến nơi mới. Một buổi trưa đầu hè, ra hóng gió sau phòng khách phía Tây. Thời tiết Thái Nguyên rất nóng, không giống Tô Châu hương nước khí trời, tiểu thư được nuông chiều vốn không quen. Ngày hôm đó nàng mặc một lớp áo mỏng màu hồng đào, tóc vấn tạm kiểu trôn ốc, không dùng trâm cài. Tay cầm một chiếc quạt tròn lụa trắng, nhẹ nhàng phe phẩy. Gió thoang thoảng nổi lên như có như không. Thư lại[3]trẻ tuổi Trương Luân đi qua phòng khách phía Tây, thoáng nhìn thấy tiểu thư. Chỉ liếc mắt một cái. Quạt tròn thẹn thùng che mặt, tay và quạt đều sáng ngời như sương tuyết. Tiểu thư đứng lên, thướt tha rời đi. Một tháng sau, thành Thái Nguyên xảy ra án mạng đẫm máu kinh người. Tiểu thư của phủ doãn đại nhân và a hoàn theo hầu Vân Xuân, nửa đêm bị giết chết trong khuê phòng. Ngực tiểu thư bị rạch, trái tim bị móc ra một cách tàn khốc. Ba ngày sau hung phạm tự thú, chính là thư lại Trương Luân. Lời khai kể, giết chết tiểu thư chỉ vì yêu nàng sâu nặng. Ngày ấy đứng ở phòng khách nhìn thoáng qua, từ đó về sau bóng hình xinh đẹp của tiểu thư khắc cốt ghi tâm, rốt cuộc không xóa nổi. Tương tư không cơm không nước, suy nghĩ về nàng ngày đêm quay quắt, tra tấn sống không bằng chết. Cuối cùng trong một đêm tối không trăng, cầm thanh đao nhỏ đột nhập tú lâu, đâm một nhát vào tim của tiểu thư đang nghỉ ngơi trong màn hoa mai,[4]nàng không kịp hét lên một tiếng. Ngay cả tỳ nữ Vân Xuân, vừa thét lên kinh sợ cũng bị giết theo. Hung phạm thú tội, biết rõ thiên kim phủ doãn cao quý vĩnh viễn không thể coi trọng hắn, nàng là phượng hoàng chao lượn trên không, mãi mãi không thấy con kiến nhỏ dưới đất. Hắn chỉ có thể dùng cách này, mới đoạt được trái tim nàng. Hắn quỳ gối dưới công đường, giọng nói mạch lạc, hắn không muốn sống nữa, từ khoảnh khắc nhìn thấy tiểu thư, cuộc đời này của hắn đã chấm dứt, dù sao cũng chỉ còn đường chết. Nhưng trái tim bị hắn moi ra rốt cuộc ở đâu, mặc cho dùng mọi khổ hình, vẫn không chịu khai ra. Cuối cùng, xác chết được hạ táng của tiểu thư cũng không có tim. Mời các bạn đón đọc Họa Bì của tác giả Goodnight Tiểu Thanh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia - Vân Thiên Thiếu
Đêm đại hôn, hắn kiểm tra trinh tiết của nàng, cười lạnh: “Thì ra...”  Lúc nàng sẩy thai, hắn mang về một nữ tử thần bí để nạp làm phi Hôn lễ, trong tiếng nhạc mừng vui còn có tiếng thở dài của ngự y: “Không chữa được...” Hắn cấu xé thân thể mềm mại của nàng, không hề chán ghét mùi vị trên thân thể đó. Cho nên hắn không cho phép nàng chết đi, khi mây mù tản ra, nàng dĩ nhiên là... *** Tuyết rơi như lông ngỗng bay đầy kinh thành to lớn. Trong hoàng cung, nơi nơi ngập mùi máu tươi. Bọn nha đầu trên dưới vội vã, không khí vô cùng khẩntrương làm cho người khác không dám hít thở. Phong Mạc Thần không để ý can ngăn của người khác, mạnh mẽ chạy vào Thần Hòa Điện, nhìn khắp phòng đầy máu, và máu đỏ tươi trên tay của bọn nha hoàn mới biết được, con gái của mình đã sinh ra rồi. Hơi thở Bạch Ly Nhược mong manh, cung nữ bên cạnh hét lớn "A, máu, máu.... Ngày càng nhiều, mau gọi người đến cầm máu...." Phong Mạc Thần vừa từ Tây Vực vội vã trở về, hắn đi chỉ vì đánh bại kẻ uy hiếp quốc gia mình: Hung Nô và người Hồ. Trước khi đi, hắn nói với Ly Nhược "Nhược Nhi, ta sẽ nhanh chóng quay về, nàng chờ ta." Ai biết tại sao bởi vì một đứa bé, liền biến thành như vậy. Một nữ y đến cung nói với mọi người "Được rồi, không có việc gì, mẫu tử bình an." Phong Mạc Thần, một đại nam nhân rong ruổi sa trường, nam nhân không sợ bất cứ thứ gì, ngồi xuống ghế ngà voi điêu khắc, ánh mắt thâm trầm nhìn Bạch Ly Nhược, đôi môi mỏng của hắn mím thành một đường thẳng tắp, hai tay nắm chặt, khớp xương nổi rõ, nhìn ánh mắt Bạch Ly Nhược, đã nói lên hết thảy, Bạch Ly Nhược dịu dàng mỉm cười với hắn, giữa bọn họ, đã không cần đến ngôn ngữ, ở đây, tất cả đều sáng tỏ. Thị nữ Nhu Di ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên "Ai da, trong tay tiểu thư có một khối ngọc." Phong Mạc Thần ôm con, trong tay đứa bé nắm một khối ngọc đẹp đẽ, óng ánh trong suốt, không có tỳ vết, điêu khắc không rõ, vô cùng tinh xảo. Hoa tướng quân lau nước mắt, nở nụ cười "Là ai bướng bỉnh đem để vào đùa cho mọi người vui vẻ hả?" Mọi người hết sức kỳ quái, không có mà, vốn là tiểu thư trời sinh đã có. Nhưng mà, đây cũng quá thần kỳ, trẻ con mới sinh tại sao lại nắm trong tay một ngọc thạch? Bạch Ly Nhược đau đớn rên rỉ vài tiếng, sau đó mạnh mẽ chống người dậy, nói"Con của ta đâu, đưa đến đây cho ta ôm..." Hoa Phu Nhân bế đứa bé nói "Đứa bé này, đặt tên là gì?" Phong Mạc Thần bỗng nhiên chuyển sự chú ý đến khối ngọc đứa bé nắm trong tay, nói "Đứa bé này tên là Phong Huyền Cẩn. Huyền Cẩn, Huyền Cẩn, tên như ý, sinh ra trong tay đã nắm mỹ ngọc không trầy xướt, tên này là thích hợp nhất." ... Mời các bạn đón đọc Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia của tác giả Vân Thiên Thiếu.
Kế Thê
Dường như tiểu Hàn thị bị nàng làm tức giận không nhẹ, mắng nàng mấy câu còn không thu được miệng. "Biết ngươi thiện tâm, ý thiện cũng không nên dùng ở loại địa phương này! Bây giờ khen ngược, ngươi vừa đố danh ra, người khác đều đồng tình nữ quan, ngược lại chỉ trích ngươi không phải! Nói đến nói đi, sự thật là ngươi đuổi người khỏi phủ!" Tiểu Hàn thị nói không kịp thở: "Người này nếu truyền đến trên đầu, không chừng ngày nào đó Thánh thượng lại cho cửu Hoàng Tử hai Trắc phi, đến lúc đó ngươi có thể làm sao đây?!" Nhạc thị lôi kéo tiểu Hàn thị nói: "Thái thái không cần tức giận, tam cô nương còn nhỏ tuổi, không thể nghĩ lâu dài như vậy..." "Nàng tự cho mình xử lý rất khá, không chịu suy xét tới kết quả kém cỏi nhất!" Tiểu Hàn thị tát văng tay Nhạc thị ra, đứng dậy đi trở về, phút chốc quay đầu nhìn Thường Nhuận Chi nói: "Còn có thông phòng kia, cứ như vậy cho ra khỏi phủ sống?" Thường Nhuận Chi chỉ có thể nói lại một lần chuyện của Vương Bảo Cầm. Đó cũng là sự đồng ý của Lưu Đồng, tiểu Hàn thị nghe xong ngược lại cũng chưa nói gì khác, chỉ nói lảm nhảm: "Lúc trước Thái Tử và Sầm Vương tặng người đến, ngươi trở về Hầu phủ thảo chủ ý, ta nói với ngươi một là không thể đắc tội Thái Tử, hai là không thể truyền ra thanh danh ghen tị, ngươi lại la ó..." Tiểu Hàn thị lại ngồi xuống, Nhạc thị sốt ruột nói: "Thái thái đừng chú ý mắng tam cô nương, sự tình phát triển đến bây giờ, cũng là do Mạc nữ quan làm người không an phận, ra phủ huyên thuyên nói loạn bại hoại danh dự tam cô nương... Nên làm sao đây, còn muốn thái thái cho tam cô nương chủ ý, không thể để Mạc nữ quan cứ như vậy liên tục bại hoại thanh danh tam cô nương..." Thường Nhuận Chi vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nhận sai nói: "Mẫu thân, là nữ nhi nghĩ xóa... Ngay từ đầu không có đứng ở điểm cao, ngược lại khiến cho Mạc nữ quan chui chỗ trống, nữ nhi biết sai rồi, mẫu thân đừng nóng giận, vì nữ nhi chọc tức thân thể chính là nữ nhi đắc tội quá..." Tiểu Hàn thị nhìn Thường Nhuận Chi như vậy, tức giận cũng tiêu một nửa. "Ngươi đó." Tiểu Hàn thị lắc đầu, tận tình khuyên nhủ: "Lúc trước ngươi thừa nhận ngươi ghen tị, nhưng chỉ có trong lòng ngươi biết, sao có thể biểu hiện ra ngoài? Bên cạnh đều dễ nói, nếu Thánh thượng thật sự hạ chỉ ban cho cửu Hoàng Tử một hai Trắc phi, ngươi không phải mất nhiều hơn được sao?" Thường Nhuận Chi cười khổ, tâm nói A Đồng sẽ không nhận. Tiểu Hàn thị đang nói, cửa phòng "Phanh" một tiếng bị mở ra. Lưu Đồng đứng ở cửa, sắc mặt trịnh trọng lễ một cái với tiểu Hàn thị và Nhạc thị, nói: "Nhạc mẫu và di nương yên tâm, tiểu tế tuyệt đối sẽ không cưới Trắc phi. Đó là kháng chỉ, cũng tuyệt không nuốt lời. Trong phủ này, vĩnh viễn chỉ có mình Nhuận Chi. Nếu làm trái lời thề, thiên lôi đánh xuống." "Ai u, cửu Hoàng Tử này..." ... Mời các bạn đón đọc Kế Thê của tác giả Hồ Thiên Bát Nguyệt.
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Ám Hương
Xuyên việt là một chuyến bay bắt buộc, không có đường trở về.      Là một cô gái hiện đại. Một khi xuyên việt thành tần phi trong hậu cung, Tô Tự Cẩm cảm thấy nghề nghiệp tần phi này rất khó khăn, nhiều nguy hiểm, lại không thể ly dị. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị giáng chức hoặc tệ nhất là ban cho cái chết.      Quan trọng hơn nữa, nàng xuyên thành phi tần nhỏ nhất trong hậu cung. Tuổi nhỏ, người chưa nảy nở, đã không có ưu thế để tranh thủ tình cảm lại còn có dung nhan như hoa như ngọc!      Trên đầu có hoàng hậu đầy quyền uy, dưới có quý phi được sủng ái trước mặt.      Trái có Hiền phi khéo hiểu lòng người, phải có Mai Phi tài nghệ độc nhất vô nhị.      Giờ xuyên thành phi tử nhỏ nhất trong hậu cung, nàng phải làm sao có thể đảo ngược tình thế, bước lên đỉnh cao quyền lực!      Mục tiêu của nàng, không phải là hoàng hậu mà là thái hậu! ! !      Nữ chủ giảo hoạt, nam chủ yêu quyền, vô sỉ.      Liều mạng hành động, đùa giỡn thông minh.      Tình yêu chỉ là truyền thuyết.      Hai kẻ kiêu ngạo nói chuyện yêu đương! *** Trong Sùng Minh Điện, Tiêu Kỳ đang xem kỹ bản đồ. Quản Trường An lẳng lặng đứng ở một bên như cây cọc gỗ, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Ngoài cửa sắc trời tối dần. Một tiểu thái giám rón rén vào đốt đèn trong điện lớn. Qua rèm cửa dày hắn ta thấy bóng của đồ đệ Đồng Ý. Quản Trường An ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, thấy hắn vẫn đang nhìn bản đồ liền lặng lẽ lui ra ngoài. Ra lớn điện, Đồng Ý vừa thấy sư phụ hắn đi ra vội vã chào rồi cười nịnh nọt, “Sư phụ, người của Kính sự phòng đang chờ bên ngoài.” Quản Trường An thấy Đồng Ý nói chuyện này thì biết ngay tên kia chắc nhận thứ tốt của người khác. Nhưng hôm nay hắn ta sẽ không quan tâm chuyện này. Hoàng thượng đang bận rộn, làm sao có thời gian gặp người của Kính sự phòng. Huống chi mấy kẻ nô tài ở dưới này, tên nào chả ao ước được hầu hạ trước mặt hoàng thượng thay hắn ta. Đừng thấy trước mặt gọi Sư phụ thân thiết như vậy, ai biết trong lòng bọn họ nghĩ gì. Nghĩ vậy, Quản Trường An cười một tiếng, liếc nhìn Đồng Ý chậm rãi nói: “Vậy thì chờ xem, người không thấy Hoàng thượng đang bận sao, ngay cả ta cũng không dám quấy rầy, cứ chờ đi.” Nghe vậy Đồng Ý cũng không dám nói gì thêm, vội vàng cười nói: “Vâng, vâng, chờ một lát cũng không sao. Sư phụ ngài phải vất vả rồi, con xoa bóp cho ngài?” Biết rõ Đồng ý đang cố nịnh bợ, Quản Trường An cũng giả bộ đá hắn ta một cái mắng khẽ: “Nhanh cút đi.” Quản Trường An không quan tâm đến Đồng Ý nữa, lại đi vào điện lớn làm cọc gỗ. Chờ đến khi không thấy bóng Quản Trường An, Đồng Ý chửi thầm trong lòng. Hừ, có được Hoàng thượng coi trọng cũng chỉ là kẻ nô tài bưng trà dâng nước rửa chân cho người ta, đồ hống hách, hừ! Phàm là người tiến cung làm thái giám thì đều phải đoạn tử tuyệt tôn, cả đời này không có người kế thừa hương khói. Do đó cơ trí đều hơn hẳn người bình thường. Đương kim hoàng thượng là người nghiêm khắc. Vậy mà mấy người bên cạnh có bị đổi thì Quản Trường An vẫn cứ một mực đứng ở vị trí này. Phần bản lĩnh này khiến cho toàn bộ thái giám trong hoàng cung phải kính nể. Đồng Ý dựa vào sự thông minh cơ trí nhiệt tình của mình cũng có chút danh tiếng ở Sùng Minh Điện. Sau đó hắn ta tốn nhiều tâm tư lẫn tiền bạc, nhận Quản Trường An làm sư phụ thì càng có thêm vây cánh. Dù trong mơ hắn ta cũng muốn thay thế sư phụ hầu hạ trước mặt hoàng thượng. Đáng tiếc Hoàng thượng vẫn thích Quản Trường An hầu hạ. Chuyện này làm hắn ta cực kỳ buồn bực, vẫn muốn tìm cơ hội xuất đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi của tác giả Ám Hương.
Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiếu Giai Nhân
Chân Bảo là bông hoa xinh đẹp của một ngôi làng nhỏ tại vùng núi sông hẻo lánh. Bỗng một ngày, có người tên Phó Minh Thời mặc âu phục xuất hiện tự xưng là vị hôn phu từ bé của cô. Thế là Chân Bảo lơ mơ đi cùng anh đến thành phố lớn, rồi chợt phát hiện ra rằng vị hôn phu eo nhỏ chân dài này lại... Vô cùng có tiền! Nam là tổng giám đốc, nữ là bác sĩ thú y *** Chân Bảo bị Vương Tú kích động đến chảy nước mắt, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, giống như một trận bão, chỉ để lại dấu vết mắt sưng vì khóc. Rửa mặt xong đi ra, trông thấy Phó Minh Thời đang đứng ngoài phòng vệ sinh, mắt đen lo lắng mà nhìn cô. Chân Bảo cúi đầu, còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Phó Minh Thời đã giang hai cánh tay ra bước tới, vững vàng ôm lấy cô. Ban nãy áo sơ mi của anh đã bị cô khóc ướt nhẹp, đổi một bộ quần áo trắng, phía trên tràn đầy hơi thở của anh, sạch sẽ lại khiến người ta an tâm. "Khiến anh thêm phiền sao?" Chôn trong ngực anh, Chân Bảo nhỏ giọng hỏi. Mục đích vợ chồng Vương Tú đến Thủ Đô chủ yếu là vay tiền, Chân Bảo sợ bọn họ suy nghĩ những biện pháp khác dây dưa với Phó Minh Thời. "Bọn họ còn chưa có bản lĩnh này.”Cằm di chuyển lên đỉnh đầu cô, goọng Phó Minh Thời trầm trầm nhưng khí phách vô cùng. Chân Bảo cười, đưa tay ôm eo anh,sau một lát mới rầu rĩnói:"Về sau bất kể họ muốn ở anh thứ gì, anh đừng quan tâm đến." Cô không nợ Vương Tú, Phó Minh Thời càngkhông nợ bà ta, Phó Minh Thời đối với côtốt như vậy, đến bây giờ cô vẫn không có ý định muốnPhó Minh Thời chuyển tiền cho mình, Vương Tú dựa vào đâu mà hùng hồn muốn Phó Minh Thời chuyển tiền để làm quen chứ? Vì hai đứa em cùng mẹ khác cha kia sao? Nghĩ đến trong mắt Vương Tú, con gái bà ta chăm sóc không được đi du học đó là uất ức, trong lòng Chân Bảo đã chết héo rồi. Cô không quan tâm Vương Tú có nhận cô không, nhưng tại sao mỗi lần gặp mặt bà ta lại khó chịu với mình như vậy? "Nếu em vẫn chưa yên lòng, thì anh sẽ đưa hết tiền cho em quản, mỗi tháng cho em đưa anh một ít phí sinh hoạt là được." Vị hôn thê vừa đơn thuần lại không biết đoán ý người khác, Phó Minh Thời thở ra một hơi trêu chọc cô. ... Mời các bạn đón đọc Em Là Định Mệnh Của Đời Anh của tác giả Tiếu Giai Nhân.