Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký Trưởng Thành Của Dưa Hấu Nhỏ

Văn án: Cuộc sống sau khi Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai sinh được Khúc Dục Điền. Những tháng ngày sau này khi tình yêu của họ đơm hoa kết trái được một con nhóc vô lại. Khúc Dục Điền: “Con gái là áo bông nhỏ của ba mẹ.” Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai: “Không, con là áo khoác quân đội, cái loại chắn gió phòng lạnh, lại còn to xù ấy!” Khúc Dục Điền: “…” 1. Nhân vật chính là Khúc Dục Điền, nữ, thuộc tính sói con phá phách 2. Cuộc sống tràn ngập thăng trầm và vui vẻ. →→ Mọi thứ đều chạy theo thời đại, có bạn trên mạng kể nuôi mèo, có bạn kể nuôi chó. Vậy bạn có muốn nuôi trẻ con cùng tôi không =w=   Bạn Review mình chuyên theo bên Trung cuối cùng đã lấy lại phong độ khi bạn giới thiệu cho mình một bộ phải gọi là xuất sắc. Không quá lời khi dành hai từ “xuất sắc” cho “Một đống cẩu lương những năm 82”, câu chuyện là về cuộc đời của Khúc Dục Điền từ khi sinh ra đến lúc thành gia lập nghiệp và bên cạnh đó là biết bao bài học đáng nhớ. Nữ chính Khúc Điền Điền là một cô gái siêu đặc biệt từ nhỏ khi bé tí đã có trí nhớ siêu phàm, vậy nên cô ỷ vào nó là tranh thủ quyền lợi cũng như sự lười biếng. Truyện kể từ lúc Điền Điền bé tí nên ối câu chuyện cười ra nước mắt. Ví dụ như khi đi học tiểu học vì để không phải trực nhật cô bạn đã biết dùng bài tập về nhà làm trao đổi và còn tính toán xem từng người thích hợp mình làm thay công việc nào cơ. Khi bị phụ huynh hỏi nếu không có bài tập thì sao hồn nhiên đáp dĩ nhiên là sẽ nhắc thầy cô vì là Uỷ viên học tập. Thời thời bé của Điền Điền là cuộc sống nghịch ngợm vô âu vô lo, thế nhưng đến khi trong gia đình có biến cố, cô dần trưởng thành làm chỗ dựa cho mẹ và em trai. Quy tắc của Điền Điền mình có thể bắt nạt em trai còn người ngoài thì không, vậy nên mới có chuyện bé Điền Điền tức giận khi người khác mắng em trai yếu đuối. Bên cạnh đó Điền Điền còn là một cô bé đầy tài năng khi thơ cổ thuộc làu làu, thấy bố làm đồ dùng cũng học theo bố. Sau này khi bố qua đời nhớ đến bố từng làm tường hoa đầy lãng mạn cho mẹ, nên khi dọn về nhà mới cũng làm một cái nho nhỏ. Điền Điền vì mất bố nên trưởng thành sớm, mẹ đi làm trong bệnh viện xa nhà, cô ngày ngày đưa đón em đi học. Đã thế khi bố vừa qua đời họ hàng trở mặt, cô bé cũng là người nhanh trí tìm người giúp đỡ gia đình. Điền Điền luôn quan tâm đến mọi người, vậy nên dù không du nhập đoàn thể cũng có khối người cảm kích cô. Ví dụ như cô bạn học kém được cô đưa khăn giấy đã tặng táo cho cô mà cô cũng chả nhớ. Điền Điền lẻm lỉnh không để cho ai bắt nạt mình khi mà đi học bố mẹ luôn sợ thì cô đã có khái niệm bạo lực học đường từ lâu vì đọc trong sách. Trong vấn đề tình cảm, Điền Điền cũng là một người rạch ròi. Với mối tình đầu còn chưa kịp đơm hoa, cô đã mạnh mẽ đẩy người ấy theo đuổi ước mơ của mình. Với mối tình thứ hai, cô nhận ra không hợp lập tức chia tay không dây dưa. Với mối tình cuối cùng tự nhận mình bị vả mặt nhưng nhanh chóng xác định thích là nhích và có một cái kết viên mãn. Điểm đặc sắc trong tác phẩm không thể không kể đến những nhân vật bên cạnh Điền Điền, người có ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc đời cô chính là bố Khúc Hạc Thanh. Bố cô là con thứ ba trong gia đình sáu người con, ông cũng là người duy nhất được học Đại học nên tư tưởng của ông cũng khoáng đạt không như những người khác trong thôn ở Bắc Cương. Ông cho con cái tự do phát triển nhưng cũng luôn uốn nắn khi con làm sai. Đặc biệt là trong cách đánh giá người khác, khi con cái nhận định một người là sai trái ông sẽ cùng con phân tích mọi mặt và rút ra mỗi người đều là người tốt trước mặt người này, nhưng cũng có thể là người xấu đối với người khác. Ông luôn đối xử công bằng với cả hai con, khi con trai đòi đồ từ chị, ông đã dạy “Hiện tại chị chăm sóc con là bởi vì chị thích con, bởi vì hiện tại con còn quá nhỏ, chị sẵn sàng đem đồ của mình chia cho con một ít. Con phải biết rằng trước khi con sinh ra, mọi thứ đều là của chị, là chị sẵn lòng chia cho con.” Sống nơi vùng quê nhưng ông chưa bao giờ có tư tưởng trọng nam khinh nữ, khi thấy mình và vợ quá chăm bẵm con út, ông lập tức thảo luận với vợ và để bà nhận ra rằng mình đã quá bỏ bê con gái. Ông là một người tự chủ có chính kiến, yêu thương vợ con vô hạn. Lần vợ đi phẫu thuật gan cần truyền máu mà vợ không nằm trong danh sách ưu tiên, ông hiến đủ lượng máu để cho vợ có đủ máu truyền khi phẫu thuật. Khi chuyển sang nhà mới, nếu như vợ có tường hoa thì ông cũng làm nhà cây, đu dây cho con gái. Khi con tức vì không mắng lại người ông đã dạy rằng vì con mình được giáo dục tốt nên không biết dùng những dơ bẩn làm tổn thương người khác. Vậy nên khi người bố ấy ra đi đúng là cả bầu trời sụp đổ trong gia đình Điền Điền. Tiền Tân Mai - mẹ Điền Điền là một người phụ nữ được cả gia đình cưng chiều, gả đi xa nhưng vẫn được chồng hết lòng yêu thương. Cũng như bao người mẹ khác với bà con cái đặt lên hàng đầu. Bà giáo dục Điền Điền như với một người bạn, âm thầm theo dõi sự trưởng thành và rồi sửa chữa cho con. Khi những trẻ con nhà khác trong thôn còn ăn mặc nhếch nhác thì Điền Điền luôn được bà thu gọn là một công chúa xinh xắn. Bởi vì nuôi Điền Điền quá dễ dàng nên khi đứa con thứ hai khá yếu ớt khiến bà bị áp lực khá lớn, nhưng bà vẫn luôn nhẫn nhịn. Tiền Tân Mai chỉ quan tâm chuyện gia đình mình cũng chả có thói quen ngồi lê đôi mách như bao phụ nữ nông thôn, vậy nên vòng quan hệ khá hẹp nhưng được cái những người bà quen biết đều thật lòng với gia đình bà. Khi chồng qua đời, với tầm tuổi bà vẫn còn có thể tái giá, nhưng bà nhất quyết ở vậy nuôi con, quyết đoán để đất cho chị chồng thuê hộ, bán đi chuồng hươu, tiếp tục công việc kế toán song song học thêm và may mắn cũng mỉm cười với bà. Điều làm bà hạnh phúc nhất đó là con cái vì thấu hiểu nỗi vất vả của bà nên đều ngoan ngoãn, giúp mẹ bớt lo. Ông Tôn - người thầy đầu đời của Điền Điền, không ai biết về gia thế của ông, chỉ biết ông cụ sống một mình, không có người thân. Nhờ bố Điền Điền quan tâm ông cụ nên những con chữ đầu đời tư tưởng của Điền Điền được ông Tôn dạy bảo. Ông đã trải qua quá nhiều sóng gió nên luôn coi Điền Điền vừa là cháu vừa là bạn, kể cho cô bé nghe về vợ A Tới, chia sẻ kho đồ ăn vặt bí mật, hướng bố mẹ Điền Điền cho con gái phát huy hết tài năng. Vậy nên khi ông ra đi cũng vô cùng an yên vì chí ít ông đã dạy được gì đó cho Điền Điền. Em trai Khúc Thế Thần của nữ chính sinh ra đã là cái đuôi nhỏ của cô. Vì ốm yếu nên được cả nhà chiều hết lòng, luôn bị chị gái sỉ nhục vì học kém, có mức độ phản ứng khá chậm, ngây thơ nên không ý thức được bố đã mất. Nói chung Thế Thần thua chị gái về mọi mặt, nhưng cậu luôn yêu thương gia đình mình, yêu quý động vật nhỏ. Hơn thế nữa trước đó thì hố chị gái với anh rể, sau này thì làm tình báo cho anh rể. Nam chính Dịch Mộc Nam cũng phải siêu lâu mới lên sàn, nhưng cũng khá ấn tượng là chó săn nhỏ của nữ chính, kém người ta 2,5 tuổi nhưng vì bồ kết nàng nên chưa bao giờ gọi người ta là chị. Cậu sinh ra trong gia đình thiếu tình yêu thương nên càng khao khát nó, đúng lúc gặp gỡ được nữ chính vừa vặn là một nửa hoàn chỉnh. Nói chung vì là truyện nữ chủ nên mọi góc độ hầu hết đều xoay quanh nữ chính, các nhân vật phụ ít đất diễn những đều đặc sắc. Thêm nữa giọng văn hóm hỉnh sẽ khiến bạn ôm bụng cười bò, cũng như nhiều lúc khiến người đọc rưng rức và thổn thức trước tình cảm của gia đình nữ chính Rate: 4/5 *** Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Trưởng Thành Của Dưa Hấu Nhỏ của tác giả Vũ Tiểu Thụ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bí Mật Thanh Xuân
“Tôi thường nghĩ về tuổi thanh xuân của chúng tôi. Đó quả thật là một món đồ chơi có hình thù kỳ quái, thân mình ngắn ngủn kéo theo cái đuôi thật dài, trải rộng như đôi cánh, mãi chẳng chịu rời đi. Một chiếc đèn vẫn sáng, nhưng một ca khúc đã được hát xong. Một vở kịch còn chưa kết thúc, một tình yêu đã đi đến cuối con đường. Chúng tôi cúi chào cảm ơn. Và tấm màn mới chuẩn bị được kéo ra. Có lẽ đời người chính là như vậy, kết thúc, bắt đầu, lại bắt đầu, rồi lại kết thúc... Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải gánh lấy khổ đau và hạnh phúc của mình, tiến lên phía trước, không quay đầu lại.” Cô nữ sinh Tiểu Nhĩ Đóa từng gây cảm động lòng người một lần nữa “tái xuất giang hồ” trong tác phẩm văn học mang tên “Bí Mật Thanh Xuân”, thế nhưng nào ngờ đây lại là câu chuyện còn phức tạp hơn cả “Tai Trái”. Cuộc sống của một người chưa từng yêu thầm thì sẽ không thể nào trở nên hoàn chỉnh được, vì vậy mà chủ đề xuyên suốt trong “Bí Mật Thanh Xuân” là những câu chuyện về thầm yêu, có phải là sẽ rất hấp dẫn hay không? Đan xen giữa tình cảm, âm mưu, lợi dụng và những hiểu lầm không đáng có, Tiểu Nhĩ Đóa và Trương Dạng sẽ cùng nhau đối mặt như thế nào? Hãy cùng đợi chờ những bí mật dần dần hé lộ qua từng trang sách “Bí Mật Thanh Xuân” – nơi lưu giữ toàn vẹn những kí ức trưởng thành cùng những mối tình câm, những mối tình thầm của mỗi người chúng ta, bạn nhé.  *** “BÍ MẬT THANH XUÂN” – khúc ca hoàn hảo cho những tháng năm 17 tuổi yêu thầm… 1. Thích một ca khúc thì lặng lẽ nghe, thích một người thì đứng từ xa ngắm nhìn. 2. Vào những năm tháng thanh xuân ngây ngốc ấy, mình đã nhận ra một chuyện. Thích một người không thích mình, thực sự là một chuyện khá mệt mỏi. 3. Không ai mãi mãi 17 tuổi, nhưng mãi mãi có người 17 tuổi. Nguyện vọng lớn nhất vào năm 17 tuổi của mình chính là có đủ dũng cảm để lặng lẽ thích cậu. 4. Thứ gì là của cậu, người khác có làm thế nào cũng không lấy đi được. Thứ gì không là của cậu, cậu muốn cướp cũng không cướp được. 5. Trên đời này có hai việc khó làm nhất, một là tha thứ, hai là buông tay. 6. Tôi luôn có đủ tự tin, rằng cậu ấy nhất định sẽ là siêu nhân xuất hiện trong những giây cuối lúc tôi gặp nguy nhất. Chỉ là tôi không ngờ, cậu ấy cũng có thể trở thành siêu nhân của người khác bất kỳ lúc nào. 7. “Thật ra, cuộc đời của mỗi người, sẽ không phải chỉ yêu mỗi một người thôi, đúng không?” 8. “Nếu như có một người, không biết là vì sao mà luôn nhớ đến cô ấy, có thứ gì ngon là muốn dẫn cô ấy đi ăn đầu tiên, có phim gì hay là muốn xem cùng với cô ấy đầu tiên, đó là vì lý do gì?” “Em thích cô ấy rồi.” “Sao có thể thế được! Em với cô ấy lớn lên cùng nhau, xem nhau như người nhà vậy…” “Em chắc chắn đã thích cô ấy từ lâu rồi, chỉ là em không biết, không phát hiện ra thôi.” 9. “Đoàn Bách Văn, tôi thực sự thích cậu. Đây là bí mật duy nhất và cuối cùng của tôi.” “BÍ MẬT THANH XUÂN” – Nhiêu Tuyết Mạn Cho những tiếc nuối tuổi thanh xuân chưa kịp nói lên lời. *** Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn Cây bút 7x nổi tiếng trong dòng văn học thanh xuân với văn phong tinh tế, cốt truyện cảm động, bút pháp đa dạng linh hoạt. Các tác phẩm tiêu biểu: “Tai trái”, “Đồng hồ cát”, “Bí mật thanh xuân”. Trưởng thành và chín chắn giống như quả táo trên cây, chưa đến đúng thời điểm thì sẽ không rơi xuống. *** Mười bảy tuổi, tôi gặp cô ấy. Ngày khai giảng, khi cô ấy bước vào phòng học, tôi đã nghĩ cô ấy là bạn học cùng lớp, cầm giáo trình giúp giáo viên để nịnh bợ. Mãi đến khi cô ấy tự giới thiệu xong, cầm thước đứng trên bục giảng và đọc Thẩm viên xuân – Tuyết[1], tôi vẫn chưa tỉnh mộng. [1] Bài thơ của Mao Trạch Đông. (Mọi chú thích trong cuốn sách đều là của người dịch) Tại sao trên thế gian này lại có một giáo viên vừa trẻ trung xinh đẹp, vừa xuất sắc như thế được? Tôi như thấy “trúng số” khi được phân vào lớp của cô. Cô tên Lý Nhị. Ban đầu, mọi người đều gọi cô là cô Lý. Hơn một tháng sau, tôi mới biết biệt danh của cô là Tiểu Nhĩ Đóa. Tôi phải thừa nhận rằng, trái tim đáng thương của mình nhanh chóng bị cái biệt danh có một không hai kia làm cho sống dở chết dở. Một tối nọ, tôi viết vô số chữ “Tiểu Nhĩ Đóa” kín cả tờ giấy, sau đó viết thêm ba chữ nhỏ tí xíu ở góc: Đoàn Bách Văn. Trên mảnh giấy chứa chan tình cảm với chi chít những chữ “Tiểu Nhĩ Đóa”, ba chữ “Đoàn Bách Văn” nằm đó lén lút hệt như đôi mắt tí hon cất giấu ý đồ xấu xa. “Đoàn Bách Văn, em chưa nộp quỹ lớp phải không?” Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là câu đầu tiên cô nói với tôi. “Em không có tiền.” Tôi trả lời. Cô đứng cạnh bàn học của tôi, thẳng tay lấy ra tờ năm mươi đồng mà tôi để trong hộp bút, hỏi: “Đây là gì?” Tôi giả ngây giả ngô: “Tiền to quá, em sợ cô không có tiền trả lại.” Cả lớp cười ồ lên. Cô trả lại tờ tiền cho tôi. Mùi hương đặc biệt tỏa ra từ những ngón tay của cô – mùi hoa nhài của ban mai tháng Sáu. Trong thoáng chốc tôi như bị điểm huyệt, toàn thân mềm nhũn. Mời các bạn đón đọc Bí Mật Thanh Xuân của tác giả Nhiêu Tuyết Mạn.
Làm Vợ Bác Sĩ
Trong tình yêu mỗi người có những cách biểu đạt khác nhau, có người dùng cách yêu chiều cũng có người dùng hành động trái người lại, cũng có người muốn chiếm được thân thể người yêu rồi từ từ kết hôn sau. Anh lại chọn cách chiếm hữu cô làm cô sợ cũng vì đứa bé mà cô chọn giả chết rời bỏ anh. Đỗ Hoàng Ngân:” Buông ra! Đừng...” Cao Dương Thành:” Buông em ra? Cho anh ăn no trước đã >.
Lấy Chồng Bạc Tỷ
Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ xảy ra ví dụ như Giang Nhung mong muốn có cuốc sống bình thường nên đồng ý  gả cho một người đàn ông bình thường. Nhưng người đàn ông bình thường ấy lại trở thành Sếp công ty cô. Không dừng lại ở đó mà, anh ta còn là người thừa kế của Tập đoàn Đế Quốc giàu nhất Châu Á. Bên ngoài, là một người nắm quyền kinh doanh quyết đoán, máu lạnh vô tình. Mà bên trong, Anh ta lại là một tên sói đội lốt cừu, “gặm” nàng đến xương cốt cũng không chừa. *** “Anh tới rồi.” Nụ cười xán lạn, lơ đãng bò lên gương mặt Giang Nhung, tựa như Trần Việt vừa rồi vừa nói đang bàn hạng mục lại xuất hiện phía sau bà, bà không cảm thấy bất ngờ chút nào. “Anh không đến được sao?” Khóe môi Trần Việt nhếch lên, cười khẽ. Hôm nay ông cố ý không xuất hiện trước mặt bà, Giang Nhung có thể nhớ đến ông, ông rất hài lòng. Nếu hôm nay Giang Nhung cứ như vậy đi khai mạc lễ công bố, vẫn không nhớ tới ông, ông đã nghĩ xong rồi, nhất định phải phạt bà thật nghiêm. Ngay cả chuyện phạt Giang Nhung thé nào, tin rằng không cần tổng giám đốc Trần của chúng ta chính miệng nói ra, trong lòng các bạn độc giả còn hiểu rõ hơn ông. “Đương nhiên không được.” Giang Nhung tiến lên kéo ông, dịu dàng nói: “Anh giúp em xem xem, thấy em trang điểm có gì không phù hợp không?” “Rất ưa nhìn.” Người đàn ông Trần Việt này chưa bao giờ dùng lời đầu môi chót lưỡi, đẹp chính là đẹp, khoa trương đến mức thật sự lại rất trực tiếp. “Được rồi được rồi, ngài Trần đã tới, bà Trần của chúng ta có phải nên tới lễ công bố trước không?” Lương Thu Ngân nếu như không phá vỡ bọn họ, hai người này phỏng chừng lại có thể dính lấy nhau nửa giờ. Nửa giờ sau, nhân viên truyền thông đều tản đi, lễ công bố này của bọn họ có lẽ bị người ta xem như chuyện cười rồi. ... Những năm qua, Giang Nhung thiết kế thời trang tự tạo một phong cách, được mọi người yêu thích, cũng khiến danh tiếng của cô trên trường quốc tế ngày càng cao. Tiếng tăm từ từ tăng vọt, thế nhưng Giang Nhung vẫn duy trì tác phong khiêm tốn biết điều trước sau nhưu một, rất ít lộ diện trên truyền thồng, và cũng không bao giờ buông tay những khách hàng đầu tiên đánh giá cao tác phẩm của bà. Bà vẫn luôn nhớ một đạo lí, uống nước nhớ nguồn, là nhóm khách hàng đầu tiên thích tác phẩm của bà, mới khiến cho bà có nhiều cơ hội thiết kế hơn, vậy mới có thương hiệu thời trang JL lấp lánh nổi tiếng thế giới hôm nay. Nhìn ánh đèn nhấp nháy không ngừng dưới sân khẩu, trong lòng Giang Nhung không có kích động, nhìn thấy rất nhiều người ủng hộ, trong lòng Giang Nhung có chút thấp thỏm. Ánh mắt Giang Nhung quét một vòng, cuối cùng lúc rơi lên người người nhà mình, trong lòng bà nháy mắt kích động như có sóng lớn lăn trên biển rộng. Không chỉ có Trần Việt tham gia lễ công bố sản phẩm của JL, hai ông bà nhà họ Trần, Trần Nhạc Nhung, bé đáng yêu, Diêu Liệt và cả gia đình Chiến Niệm Bắc đều đến. Hai ông bà nhà họ Trần lớn tuổi, bình thường ít tham gia hoạt động nhiều người như vậy, nhưng vì muốn cổ vũ bà, bọn họ đến. Trần Nhạc Nhung và bé đáng yêu bình thường cũng ghét hoạt động như vậy, trước đây để bọn họ tham gia hoạt động này, bọn họ tình nguyện ở nhà chơi game trí tuệ. Bây giờ, chị em hai người, cũng tham gia lễ công bố, đồng thời còn mang theo con rể tương lai của bà – Diêu Liệt. Ánh mắt Giang Nhung rơi lên người Diêu Liệt, chăm chú nhìn thêm, bà đang nhìn anh, nhưng dường như anh chưa phát hiện, bởi vì tất cả ánh mắt anh đều chú ý lên Trần Nhạc Nhung ở bên cạnh. Làm một người đàn ông, ánh mắt lúc nào cũng chú ý tới một người phụ nữ, Giang Nhung tin rằng, vậy nhất định là tình yêu rất mãnh liệt. Có Diêu Liệt, Giang Nhung có thể yên tâm giao con gái ra, hơn nữa sau này cũng không cần lo lắng cho con gái nữa. Hai người Chiến Niệm Bắc và Trần Tiểu Bích đều không nói chuyện, thoạt nhìn đang tức giận, nhưng không khó thấy được yêu thương và tin tưởng lẫn nhau trong ánh mắt bọn họ. Một đôi oan gia vui vẻ này, nhiều năm như vậy vẫn là vậy, nếu một ngày kia, bọn họ không cãi nhau, có lẽ người bên cạnh lại thấy không quen. Mỗi người bọn họ đều dùng hành động thực tế ủng hộ giấc mơ của bà, dùng hành động thực tế giúp đỡ công việc của bà.... Bọn họ cho bà sức mạnh, bà đều nhận được. “Anh?” Ánh mắt Giang Nhung lướt quá bóng người đứng ngoài cửa, ông ấy cứ đứng bình tĩnh như vậy, nhìn bà nhẹ nhàng cười. Người đàn ông biến mất hai ba năm nay cuối cùng cũng xuất hiện, lễ công bố vừa kết thúc, Giang nhung liền túm được ông ấy: “Mấy năm qua anh đi đâu? Chẳng lẽ không biết em sẽ lo lắng sao?” “Không phải anh về rồi sao?” Tiêu Kình Hà tránh né đề tài, cười cười: “Anh đói, em mau mời anh anh tiệc đi.” “Em hỏi mấy năm nay anh chạy đi đâu?” Giang Nhung không có được đáp án không bỏ qua, lôi kéo ông nhìn một chút: “Anh tính sống một mình như vậy đến hết đời sao? Không tính tìm chị dâu cho em sao?” Tuy rằng hiên tại các cặp đôi không cưới ngày càng nhiều, Giang Nhung biết Tiêu Kình Hà có quyết định của mình, nhưng bà vẫn không nhịn được lải nhải bên tai ông. Người khác tìm khong được bạn đời, bà không quan tâm, nhưng người này là anh ruột của bà, bà là người thân nhất của ông, bà không lải nhải ông, còn có ai có thể lải nhải ông? Tiêu Kình Hà bất đắc dĩ cười cười: “Sao anh lại không muốn tìm một chị dâu mang về cho em chứ? Nhưng lang bạt bên ngoài nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa tìm được người có duyên.” “Anh ưu tú như vậy sao không có ai coi trọng chứ?” Đột nhien Giang Nhung nghĩ đến gì đó: “Anh, không phải anh có chuyện gì gạt em chứ?” Tiêu Kình Hà sững sờ, lắp bắp nói: “Anh có thể gạt em chuyện gì chứ?” Giang Nhung nhìn ông: “Thật sự không có sao?” Tiêu Kình Hà lắc đầu một cái: “Nếu anh cho em biết, người anh yêu là đàn ông, em có cảm thấy kì quái không?” “Anh đừng chọc em...” Đột nhiên Giang Nhung nhận ra chuyện này không phải chuyện cười, mức độ khả thi vô cùng lớn: “Anh, anh nói thật sao?” “Không phải.” Tiêu Kình Hà cười cười: “Em làm chuyện của em đi, anh đi tìm bạn trai của Nhung bảo bối, giúp Nhung bảo bối nhà chúng ta kiểm tra cậu ta.” Bị Tiêu Kình Hà đùa bỡn, Giang Nhung không nói gì, nhìn bóng lưng ông rời đi, bà nghĩ tới Trần Dận Trạch. Nếu Tiêu Kình Hà ba năm không xuất hiện đều trở về tham gia lễ công bố sản phẩm mới của JL, vậy Trần Dận Trạch thì sao? Cả đời này, Trạch muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Trần, cũng không trở về nữa sao? “Đang nghĩ gì vậy?” Lại là giọng Trần Việt kéo tâm tư Giang Nhung trở về, bà lắc đầu: “Đang nghĩ đến Trạch, không biết nó sống tốt không?” Trần Việt nói: “Nó là người trưởng thành rồi, hơn nữa năng lực làm việc anh và em đều đã thấy, cho dù nó tới đâu, nó đều có thể tạo ra khoảng trời riêng cho mình.” Đàn ông lí trí hơn phụ nữ rất nhiều, Trần Dận Trạch trốn đi, Trần Việt không quan tâm quá nhiều, vì ông biết đứa con trai này sẽ không khiến bọn họ lo lắng. “Em biết điều đó, nhưng mà...” Trần Việt nắm chặt tay bà: “Em muốn biết tin tức về nó, hôm nào đó anh cho người đi điều tra.” Giang Nhung lắc đầu một cái: “Quên đi, chúng ta vẫn nên tôn trọng sự lựa chọn của nó. Em nghĩ, nó sẽ trở về thôi.” Trần Việt nắm tay Giang Nhung, vừa đi vừa nói: “Nghĩ như vậy là được rồi. Chúng ta về nhà thôi.” Giang Nhung gật đầu: “Được, về nhà thôi.” ... Mời các bạn đón đọc Lấy Chồng Bạc Tỷ của tác giả Mộc Thất Thất.
Cô Vợ Thay Thế
Chị cô vì nghe đồn người chồng sắp cưới của mình là một tên xấu xí, đã vậy còn bất lực, cho nên không muốn lấy, bắt cô phải gả thay. Đêm tân hôn, người đàn ông tuấn tú nhíu mày, chê cô xấu. Cô cứ nghĩ anh ta đã chán ghét mình, cuộc sống vợ chồng sau này chắc cũng không thể hoà thuận được. Ai ngờ nói xong câu đó, anh ta lại đè lên người cô: - Xấu cũng là người phụ nữ của anh. Hạ Diệp Chi trợn tròn mắt: - Anh...anh không phải là không thể.... - Đêm nay em thử xem..chẳng phải sẽ biết? *** Hạ Diệp Chi sững sờ ngồi trước bàn trang điểm, đợi thợ makeup vào trang điểm cho cô. Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, Tiêu Thanh Hà vội vã chạy vào. Bà ta nhìn thấy Hạ Diệp Chi đầu tóc rối bù, trên người mặc một chiếc áo bông dài màu xám u ám, lập tức quở trách, người nhà họ Mạc đều đã đến rồi, sao đến quần áo con còn chưa thay?" Hạ Diệp Chi đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, "Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?" Tiêu Thanh Hà nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Mạc đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Hạ! Bà ta sốt ruột đến mức "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Hạ Diệp Chi, " Diệp Chi, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!" Đôi mắt vốn thẩn thờ của Hạ Diệp Chi dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Thanh Hà tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Thanh Hà rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Hạ Diệp Chi đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, "Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Mạc đã lên lầu rồi." Hạ Diệp Chi không giơ tay đỡ lấy Tiêu Thanh Hà, chỉ lạnh lùng nói, "Mẹ đứng dậy đi, con sắp đi rồi." Lần này, cô đã thật sự tuyệt vọng. Cửa mở ra, nhìn thấy có một nhóm vệ sĩ xa lạ đang đứng bên ngoài, đây là người mà nhà họ Mạc phái đến để đón cô. Không có đám cưới, cũng không có chú rể, hôm nay cô được gả đi. "Đi thôi." Cô đi phía trước, bước xuống dưới lầu. Nhà họ Mạc là gia đình giàu có bậc nhất ở thành phố Hà Dương, người kế thừa duy nhất chính là Mạc Đình Kiên, nhưng mười mấy năm trước khi bị người ta bắt cóc đã bị hủy dung mạo, không thể gặp ai. Từ đó về sau, Mạc Đình Kiên chưa từng lộ diện trước mặt người khác.   Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Thay Thế của tác giả Lạt Tiêu.