Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đốt Cháy Băng Giá

Nếu bạn là cô gái Dusty, nghe tiếng con trai lạ mặt tự nhận là người anh trai Josh mất tích bấy lâu của mình, bạn sẽ hoảng loạn và gọi điện cho cảnh sát? Bạn sẽ khóc oà và chạy vào phòng bố? Bạn sẽ cố ngủ vùi để quên đi giọng nói đầy ám ảnh? Bạn sẽ chạy thẳng vào trong cơn bão tuyết để rồi bị nhấn chìm trong màn đêm đen thẳm? Hay là... Đợi chờ tới đêm mai, Giữa màn đêm mịt mùng, khi bão tuyết gào rú, Chuông điện thoại lại reo... Và người con trai lạ mặt ấy, vẫn đợi bạn...! Sự xuất hiện của cậu bé kì lạ với cuộc điện thoại mỗi đêm khuya đã làm thay đổi cuộc đời Dusty. Những nghi ngờ và rượt đuổi, những bí mật kinh khủng được giấu kín, những sự thật không ai muốn phơi bày, sự sống dậy của một linh hồn tội lỗi... Tất cả cùng cuốn theo mạch câu chuyện để rồi ẩn số tưởng chừng không thể được giải mã dần hé lộ trong ánh sáng ảm đạm của buổi sáng mùa đông sau cơn bão tuyết điên cuồng... Không chỉ là một chuỗi kịch tính khiến bạn chẳng thể rời khỏi trang sách, Đốt Cháy Băng Giá còn mang một ý nghĩa nhân văn to lớn, mà chỉ đến những tình tiết cuối cùng người đọc mới nhận ra. Được thừa nhận về mặt ý tưởng cũng như cách kể chuyện lôi cuốn, Đốt Cháy Băng Giá của tác giả trẻ Tim Bowler đã gặt hái được rất nhiều giải thưởng về Sách hàng đầu như: Giải thưởng Sách Hull 2007, Giải thưởng Sách Highland 2007, Giải thưởng Sách Redbridge 2007, Giải thưởng Sách Trường Stockport 2007, Giải thưởng Sách Teen South Lanarkshire 2008, Giải thưởng Trường Sách Southern 2009, v.v. ... Nếu bạn là một tín đồ của viễn tưởng và kinh dị, Đốt Cháy Băng Giá chính là lựa chọn hàng đầu cho các bạn độc giả trẻ tuổi. Nếu tiết trời đang rét buốt, tốt thôi, hãy chuẩn bị một tách trà thật nóng, một góc quán thật tĩnh mịch, để hoà mình vào từng nhịp thở dồn dập của Đốt Cháy Băng Giá bạn nhé. Và nhớ là: Đốt Cháy Băng Giá không dành cho những cô nàng yếu tim! *** Sinh: 14 tháng 11, 1953 (tuổi 62), Leigh-on-Sea, Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland Tác giả Tim Bowler là nhà văn người Anh chuyên viết truyện cho lứa tuổi thanh thiếu niên. Ông đã có 19 tác phẩm được xuất bản, đoạt 15 giải thưởng, trong đó có giải thưởng danh giá Carnegie Medal cho tác phẩmCậu bé của sông phát hành vào tháng 8 vừa qua. Nếu như Cậu bé của sông là sự khám phá kỳ diệu, mãnh liệt về những tình cảm gắn bó của một cậu bé mới lớn với người ông bẳn tính thì trong Những cái bóng vừa được phát hành vào đầu tháng 12, Jamie, một cầu thủ quần vợt 17 tuổi luôn tự tìm cách để thoát khỏi cái bóng của cha tồn tại trong cuộc sống của cậu. *** “Tôi sắp chết rồi,” giọng nói lạ cất lên. Dusty siết chặt cái điện thoại. Cô không biết người này là ai. Một tên con trai chạc tuổi cô, căn cứ vào tiếng nói của hắn ta - khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, có lẽ lớn hơn một chút. “Có ai ở đầu dây không?” tên đó thì thào. Giọng hắn líu nhíu giận dữ. Cô liếc nhìn đồng hồ. Hai mươi phút nữa là tới nửa đêm. Cô đã trả lời điện thoại ngay lập tức vì nghĩ là ba gọi về báo ông bị kẹt vì tuyết rơi nhưng đang trên đường về. Cô không ngờ lại là tên con trai này. “Có ai ở đó không?” hắn hỏi. “Anh là ai?” Chỉ có tiếng ho khan đáp lại. “Và làm thế nào anh có số điện thoại này?” cô hỏi. “Chúng tôi không nằm trong danh bạ điện thoại.” Lại một tiếng ho nữa nhưng lần này hắn trả lời. “Tôi chỉ nghĩ đại ra một số điện thoại và quay số thôi.” Cô nhăn mặt. Đây hẳn là một trò chơi khăm rồi. Tối thứ Sáu, đêm giao thừa. Một tên con trai nào đó đang chọc phá bạn bè. Nếu lắng nghe thật kỹ, có lẽ cô sẽ nghe thấy được cả tiếng cười thầm bị nén lại ở đằng đó. Nhưng tất cả âm thanh cô nghe thấy là hơi thở khò khè nặng nhọc của hắn ở đầu dây bên kia. Cô nghĩ đến ba đang ở Beckdale hẹn hò. Cô đang vui vẻ ở nhà một mình lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ, đặc biệt sau tất cả rắc rối mà cô đã bày ra để khiến ba đi đến cuộc hẹn, nhưng giờ cô ước gì ông mau chóng về nhà. “Cô có nghe tôi nói không?” hắn luống cuống nói. “Tôi đã nói tôi sắp chết mà.” Cô biết đó không phải sự thật. Nếu tên này thật sự gặp nguy hiểm thì hắn ta không thể nào nghĩ đại ra một con số rồi gọi nó. Hắn sẽ gọi 999. “Anh nên gọi cảnh sát,” cô nói. “Tôi không muốn cảnh sát.” “Thế thì là xe cứu thương.” “Tôi không muốn xe cứu thương.” “Nhưng anh nói là anh sắp chết mà.” “Tôi sắp chết đây.” “Thế thì anh cần gọi...” “Tôi không cần gọi bất cứ ai cả. Tôi đã nói tôi sắp chết mà. Tôi không nói là tôi muốn sống.” Một khoảng im lặng nặng nề mà cô chẳng thích thú gì. “Tôi vừa mới dùng thuốc quá liều,” hắn nói. Cô cắn môi, không chắc chắn phải tin vào điều gì nữa và miễn cưỡng bị lôi kéo sâu hơn vào thế giới của tên con trai này. Có thể hắn đang nói thật, có thể không, nhưng cho dù rắc rối của hắn là gì đi nữa thì đó cũng không phải là chuyện người khác có thể giải quyết được. “Tôi không thể giúp anh,” cô nói. “Cô có thể. Tôi chỉ muốn nghe một giọng nói thân thiện thôi. Ai đó để nói chuyện trong khi tôi lịm dần đi.” “Anh cần thành viên của hội bác ái chứ không phải tôi. Tôi sẽ cho anh số của họ.” “Tôi không cần hội bác ái,” hắn nói. “Tôi cần cô.” Chuyện này đang bắt đầu sởn gai ốc rồi đây. Tất cả bản năng của cô mách bảo cô hãy dập điện thoại ngay. Nhưng trước khi cô kịp làm vậy hắn lại nói. “Cô bao nhiêu tuổi?” “Không phải chuyện của anh.” “Cô nghe chừng khoảng mười lăm.” Cô không nói gì. Hắn ta đã đoán trúng, có lẽ chỉ là ăn may nhưng nó vẫn khiến cô lúng túng. “Cô tên gì?” hắn hỏi. “Đấy cũng không phải chuyện của anh.” “Sao cô không cho tôi biết nhỉ?” “Bởi vì nó không liên quan đến anh.” “Tên tôi là Josh.” Cô siết chặt máy điện thoại. Josh - trong tất cả những cái tên nó đã được chọn. Hắn lại nói. “Tôi đã nói tôi tên Josh mà.” “Không, đó không phải tên anh.” Cô đáp. Cô thầm cầu nguyện là mình đã đúng. Cô không muốn bất cứ ai tên là Josh cả. Một khoảng im lặng, rồi hắn nói. “Cô nói đúng. Nó không phải tên tôi. Nhưng cô có thể gọi tôi là Josh nếu cô muốn. Ý tôi là chỉ cần cho tôi có một cái tên là được.” “Tôi không hứng thú với việc đặt tên cho anh.” “Tùy ý cô thôi.” Hắn ta ngừng một chút. “Còn cô thì sao?” “Tôi thì sao cơ?” “Hãy cho tôi một cái tên để tôi có thể gọi cô. Bất cứ cái tên nào cô thích.” Lại một lần nữa bản năng trong cô gào thét bắt cô dập máy. Mấy cái trò tên tuổi này khiến cô cảm thấy dễ tổn thương, đặc biệt là chuyện nói về Josh. Cô bắt đầu cảm thấy thắc mắc về tên này. Hắn hoàn toàn là người xa lạ đối với cô, nhưng lại chọn ra một cái tên vô cùng có ý nghĩa với cô. Có thể đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng cũng có thể hắn biết cô là ai, nơi cô sống và ngay lúc này đang theo dõi nhà cô. Cô liếc mắt nhìn ra phòng khách. Đấy là căn phòng duy nhất trong nhà đang bật đèn sáng, nếu hắn đang quan sát từ bên ngoài, hắn chắc chắn đang nhìn chăm chăm vào ô cửa sổ này. Cô mừng là rèm cửa đã được kéo vào rồi. Nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Bản thân Thorn Cottage là một ngôi nhà duyên dáng đẹp đẽ. Vùng ngoại ô của Beckdale cách đó vài dặm về bên phải và không có gì ở bên trái ngoại trừ công viên Stonewell và khu đồng hoang Kilbury, xa xa là cái hồ và những đồi dốc đá, ở đây ít được bảo vệ. “Tôi không phải đang theo dõi qua cửa sổ đâu,” hắn đột nhiên nói. “Tôi không biết cô là ai và sống ở đâu.” Cô rùng mình. Dường như hắn có thể nói ra từng nỗi sợ hãi đang lướt qua tâm trí cô lúc này. Nhưng điều tiếp theo hắn nói mới càng làm tăng thêm nỗi lo sợ của cô. “Daisy à?” Cô cứng đờ người. “Anh nói gì cơ?” “Daisy. Tôi đang cố đoán tên cô. Thứ gì đó đại loại như Daisy.” Cô nuốt khan và lại thấy ánh mắt mình đang liếc về phía những tấm rèm cửa. “Tôi đã bảo rồi,” hắn nói. “Tôi không phải đang theo dõi ngoài cửa sổ đâu.” Bây giờ thì cô hoảng sợ thật sự. Tên con trai này dường như biết mọi điều cô đang làm và đang nghĩ. Cô cố gắng lý trí hơn. Có thể chuyện đó với hắn ta không khó khăn gì. Hắn chắc phải biết một cô gái trẻ trong hoàn cảnh thế này sẽ sợ hãi, nhận ra cô đang thắc mắc hắn ở đâu và có thể đang liếc nhìn ra cửa sổ. Nhưng cái tên Josh, rồi còn... Daisy nữa chứ. Nó không chính xác nhưng cũng gần đúng. “Tôi không phải tên Daisy,” cô chậm rãi nói. “Tôi không nghĩ cô tên đó,” hắn nói. “Nhưng nó gần giống như thế, đúng không?” Cô không trả lời. “Thế... Cô nàng cá tính thì sao?” hắn lại nói. “Tôi có thể gọi cô như thế không? Tôi biết nó thật quái dị nhưng cô nghe có vẻ giống một cô nàng bạo dạn.” Cô thở gấp. Bây giờ thì nghiêm trọng rồi đây. Chỉ duy nhất một người trên thế giới này từng gọi cô là cô nàng cá tính. Đó là cách gọi thân mật người đó dành cho cô, và thật quá mức không bình thường khi hắn có thể đoán được. Anh chàng này biết cô là ai - và còn biết nhiều là đằng khác. “Josh đang ở đâu?” cô lạnh lùng hỏi. “Tôi không biết ai tên Josh cả.” “Anh ấy đâu? Nói cho tôi biết.” “Tôi không biết ai là Josh mà.” “Anh vừa mới nói cái tên Josh một phút trước còn gì.” “Tôi bịa ra thôi. Giống như tôi nghĩ đại ra số điện thoại nhà cô ấy. Và cái tên Daisy nữa.” “Cả cô nàng cá tính nữa?” “Phải. Sao nào? Có ai gọi cô bằng cái tên đó à?” Cô không trả lời, đúng hơn là không muốn trả lời. Lúc này những nghi ngờ đang chạy đua trong đầu cô. Anh chàng này biết nhiều hơn so với những gì hắn chịu thừa nhận. Cô phải tìm hiểu cho ra đó là gì. Một khuôn mặt chập chờn hiền ra trong tâm trí cô: gương mặt cô đã không được thấy từ hai năm nay nhưng nó vẫn luôn ám ảnh từng ngày, đôi khi là từng giờ, thậm chí dường như là từng phút trong đời cô. “Josh đang ở đâu?” Cô lại hỏi. “Tôi đã nói cô rồi. Tôi không biết ai tên Josh cả.” “Anh biết.” “Tôi không biết.” “Nhưng anh vừa nói...” “Tôi không quan tâm mình đã nói gì.” Giọng hắn bây giờ nghe đã có vẻ cáu kỉnh. “Tôi không quan tâm ma xui quỷ khiến thế quái nào, được chứ? Tôi đã nói điều tôi nói. Tôi không biết nó nảy nòi ra từ đâu cả.” Cô cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Cô biết phải thận trọng, phải thăm dò tên này nhưng nếu cô dồn ép quá, hắn sẽ gác máy. “Hãy cho tôi biết tại sao anh lại chọn mấy cái tên ấy,” cô nói. Nhưng tên đó không trả lời. Thay vào đó cô nghe thấy hắn đang nôn khan ở đầu dây bên kia. Cô lắng nghe, đầu óc rối bời. Nếu trò này chỉ là diễn kịch thì nó khá là đạt đấy. Tiếng nôn ọe tiếp tục dường như một lúc lâu, rồi đột nhiên ngừng lại. “Anh ổn chứ?” cô hỏi. Không trả lời, chỉ có một tiếng động khác mà cô lập tức nhận ra nó là tiếng gì. “Anh đang uống thứ gì đó,” cô nói. “Là gì thế?” “Rượu rẻ tiền,” có tiếp đáp lại. “Mùi vị như cứt ý.” Cô nghe thấy một tiếng lọc xọc. “Gì thế?” cô hỏi. “Cái gì cơ?” “Âm thanh đó.” “Đây á?” Và cô lại nghe thấy tiếng lọc xọc đó lần nữa. “Phải rồi.” “Lọ thuốc viên,” hắn nói. “Tôi nghĩ mình có thể vật vã lần cuối nhiều nên mang thêm một ít nữa. Nếu mà tôi có thể bỏ cái nắp chết tiệt này ra.” “Nghe này,” cô bắt đầu định nói. Nhưng tên con trai kia không nghe nữa. Hắn ta hình như đã bỏ điện thoại xuống và đang đánh vật để mở lọ thuốc ra. Cô nghe tiếng hắn chửi rủa mình khi vặn cái nắp lọ. Sau đó cô nghe thấy tiếng rên rỉ hài lòng, tiếp theo sau đấy là một khoảng im lặng. “Anh còn đó không?” cô hỏi. Không có tiếng trả lời. Cô cố suy nghĩ. Bây giờ cô tin rằng tên con trai kia đã dùng quá liều thuốc và thậm chí ngay lúc này cũng đang nuốt thêm thuốc nữa. Nhưng cô cũng tin rằng hắn biết điều gì đó về Josh. Cô phải moi cho được những gì có thể từ chỗ hắn. Nhưng trước hết cô phải cứu sống hắn đã, điều đó có nghĩa là phải tìm ra xem hắn đang ở đâu. Nếu may mắn hắn sẽ nói cho cô biết. Có khả năng đây không phải là một nỗ lực tự sát mà là một lời cầu cứu. “Anh còn đấy không?” cô lại gọi.   Mời các bạn đón đọc Đốt Cháy Băng Giá của tác giả Tim Bowler.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Con Mèo Đen - Edgar Allan Poe
Thế giới tâm thần hoảng loạn là một thế giới đặc trưng trong rất nhiều những truyện ngắn của Poe. Ông đã phản ánh được trong tác phẩm của mình trạng thái tâm lý nhiễu loạn của nhân vật. Nỗi lo âu tiềm ẩn và đời sống tinh thần bất an, từ đó thể hiện mặt trái của giấc mơ Mỹ, giấc mơ của những cá nhân đầy tự lập và thành đạt. Và ông đã đưa ra cái bản chất thực sự của chủ nghĩa vật chất: ấy là sự cô đơn, bất ổn và cảm giác chết chóc luôn lơ lửng trong đời sống nội tâm của những thành viên trong xã hội. Những tác phẩm kỳ dị của Poe nẩy nở từ dự cảm về vực thẳm ẩn sâu của đời sống hiện đại. Nó là một cơn ác mộng kéo dài, kinh hoàng. Nó in đậm trong những truyện ngắn vừa mang tính kinh dị, vừa đầy sự rối loại, bí ẩn, nặng nề của Poe, mà Con mèo đen chính là một điển hình. Nhân vật tôi trong Con mèo đen tính tình ban đầu vốn rất vui vẻ, yêu súc vật, đặc biệt là con mèo đen Pluto. Nhưng sau khi cảm thấy sự thân thiết quá độ của con mèo, anh ta lại trở nên khó chịu, cư xử thô bạo với vợ, và bắt đầu hành hạ động vật. Đỉnh điểm của sự tức giận chính là hành vi chọc mù mắt Pluto, giết con mèo và treo lên cành cây. Vì ân hận, anh ta đã tìm một con mèo đen khác thay thế, nhưng anh ta lại bắt đầu thấy khó chịu và muốn giết nó. Khi anh cầm rìu giết mèo, vợ ngăn lại thì anh ta bổ rìu vào đầu vợ và chôn vợ vào trong bức tường của hầm rượu. Một câu chuyện đáng sợ không phải nằm ở những hành vi giết người mà nằm trong chính sự rối loạn tâm thần của nhân vật mà Poe đã tạo ra bằng một hệ thống ngôn ngữ rất lãnh đạm, với sự tỉnh lược những miêu tả diễn biến nội tâm nhưng lại dựng nên được một bầu không khí u uẩn, chết chóc, và cô độc, quái dị của tâm hồn con người. *** Edgar Allan Poe là một nhà văn, nhà thơ, nhà biên kịch, và nhà phê bình văn học người Mỹ, được xem là một cây đại thụ lớn của văn học Mỹ thế kỷ 19. Edgar Poe (tên đầy đủ là Edgar Allan Poe) sinh ngày 19/1/1809 tại thành phố Boston, tiểu bang Massachusetts trong một gia đình nghệ sĩ. Người cha, David Poe, mất khi cậu con trai Edgar chưa chào đời, còn người mẹ Eliza cũng từ trần lúc Edgar Poe mới tròn ba tuổi. Mời các bạn đón đọc Con Mèo Đen - Edgar Allan Poe.
Ảo Linh Kỳ
ẢO LINH KỲ là màn tái xuất của Quỷ Cổ Nữ, bộ đôi tác giả từng gây ấn tượng vang dội với Kỳ án ánh trăng và suốt mười mấy năm qua vẫn liên tục duy trì sức hút nhờ việc kết hợp thành công ba yếu tố kinh dị, tâm lý và tâm linh trong các tác phẩm của mình. Với “Ảo linh kỳ”, Quỷ Cổ Nữ không gây ngạc nhiên khi tiếp tục khai thác mảnh đất Giang Kinh màu mỡ ngồn ngộn chuyện người chuyện ma, quấy nhão thực-ảo, cùng những nhân vật ở lưng chừng tỉnh táo và loạn trí. Nhưng với “Ảo linh kỳ”, Quỷ Cổ Nữ gây bất ngờ khi đẩy ngược Giang Kinh lại năm trăm năm trước, lần đầu tiên trổ tài bằng thể loại trinh thám-kinh dị đặt trong bối cảnh cổ xưa. Tương truyền, Thành Cát Tư Hãn uy phong lỗi lạc là vậy, thật ra là người mù chữ. Tuy nhiên trước lúc chết, ông ta đã xoay xở để lại một cuốn sách mà đời sau gọi là Thiên thư, trong đó ghi chép bí quyết chinh phạt thiên hạ để lập nên một đế chế huy hoàng.  Cuốn sách lưu lạc vào dân gian, bí quyết thành công đâu chưa thấy, chỉ thấy nó gieo rắc những cái chết thê thảm. Chiếc thuyền chở nó, toàn bộ thủy thủ đoàn thiệt mạng, từ bấy con thuyền thành thuyền ma lững thững trôi dạt. Ai gặp phải thì thất khiếu vỡ nát, máu chảy cạn mà chết. Cái hồ giấu nó, tự dưng mọc ra một ngư dân áo tơi buông câu, mỗi lần câu là một lần có người hồn lìa khỏi xác. Dù vậy, Thiên thư vẫn khuấy lên làn sóng truy tìm của những kẻ ôm mộng danh vọng-tiền tài-quyền lực. Từ đó dẫn đến những cuộc săn lùng ráo riết. Chỉ hiềm, từ săn vật báu, chẳng bao lâu đã biến tướng thành người săn người… Mở đầu từ hai truyền thuyết, “Ảo linh kỳ” nhanh chóng lồng chúng vào thực tại bằng những án mạng tàn khốc, vào những giao ước đẫm máu của dân băng đảng, vào cả những mối quan hệ sâu kín bị thời gian lẫn âm mưu đạp mờ. Cuối cùng tất thảy đều không thoát khỏi định luật tham sân si là họa hại, mà hung thủ thực sự thì, cứ liên tục đảo chân ẩn mình về sau tấm màn đen. Mạch phá án được triển khai rất nhanh, dồn dập, nhưng đó đây vẫn điểm chút thư thái khi ta bắt gặp những nhân cách lớn trân trọng lẫn nhau, chút buồn đau khi người tốt bị đem ra tùng xẻo, và cả chút vui vẻ ngắn ngủi trước khi một bi kịch khủng khiếp ập tới… *** Giang hồ hiểm ác, nay bạn mai thù, chẳng thể phân biệt rạch ròi. Một lá cờ làm nên tai họa, một cuốn Thiên Thư làm nên tội nghiệt. Danh vọng - tiền tài - quyền lực dường như là thứ hấp dẫn nhất đối với mỗi võ lâm nhân sĩ, thậm chí quan quân triều đình. Tương truyền, Thành Cát Tư Hãn trước khi qua đời có để lại một cuốn Thiên Thư, có nó, nghiệp lớn tất thành. "Linh kỳ" được đồn giấu dưới đáy hồ ở vùng Giang Kinh. Bao người thiệt mạng, sự việc kỳ bí diễn ra liên tiếp: người mặc áo tơi buông cần câu mạng, con thuyền ma trôi nổi,... và bao ngón nghề tưởng chừng như thất truyền đều dần xuất hiện. Một lá linh kỳ đã khuấy sóng nước Giang Kinh trở nên đục ngầu. "Ảo linh kỳ" lấy bối cảnh là vùng đất Giang Kinh vào khoảng cuối thời Minh, nếu ai từng đọc "Tơ đồng rỏ máu" chắc sẽ không quên được giai thoại về tên sát nhân giết người chặt ngón tay ở cuối thời Minh, viết trong cuốn sách cổ: Bổ khoái Giang Kinh Lã Diệp Hàn sau bao năm theo dõi, đi sâu tìm hiểu hung thủ nhưng không bắt được, tâm thần phân liệt, giết vợ của Mạc Tông Trạch, cuối cùng bị Mạc Tông Trạch giết. Sau khi Mạc Tông Trạch lên chức bổ khoái Giang Kinh, lại vẫn nhận được ngón tay máu ấy, và vụ án vẫn tiếp diễn... Mười tám năm sau, "Đoạn Chỉ Ma" quay lại, tiếp tục gây án, và dường như hắn cũng đang truy lùng tung tích linh kỳ. Có thể coi "Ảo linh ký" giống như cuốn bút ký của người ngoài cuộc ghi lại hành trình tìm kiếm Thiên Thư, với hệ thống nhân vật nhiều, phong phú, cốt truyện li kỳ, khiến độc giả không bị nhanh chán vì độ dày của truyện, thậm chí còn chờ mong những tập sau. Hơi tiếc vì hung thủ cuốn này không quá khó đoán, plot twist thường thường, không bất ngờ bằng "Tơ đồng rỏ máu". Bên cạnh những tình tiết giang hồ hấp dẫn, cuốn hút, lại có những mối tình ngọt ngào, mối tình đắng cay, không rõ là duyên hay là nợ. Những nhân vật có tình nhưng chưa chắc có phận, vì một lá linh kỳ mà đến bên nhau, rồi phải lòng lúc nào không hay, và dù có yêu thích, cũng chẳng mở lòng nói thật toàn bộ với nhau. Nay gặp mặt, sát cánh, mai xa cách, ở hai phía đối lập nhau, lừa gạt nhau, yêu thương nhau, dằn vặt giữa ranh giới bạn - thù. Cuốn truyện khép lại, cũng kết thúc đi bao sinh mạng nhân vật, mà mọi việc vẫn quá nhiều dấu hỏi, vừa gợi mở, vừa gây tò mò cho độc giả. Rốt cuộc, thiên thư là họa, hay con người là họa? *** Quỷ Cổ Nữ không phải là một tác giả cụ thể mà là bút danh chung của hai vợ chồng người Trung Quốc hiện đang sống ở Mỹ, vợ là Dư Dương, một kỹ sư phần mềm máy tính tại thung lũng Silicon, chồng là Dị Minh, chuyên gia y học nổi tiếng trong giới học thuật. Mùa xuân năm 2004, hai người dùng tên thật, cùng xuất bản cuốn tiểu thuyết dài "Mùa xuân trên dòng sông băng", đã được giới chuyên môn đánh giá cao.  Hai vợ chồng chỉ mới dùng bút danh Quỷ Cổ Nữ khi công bố tiểu thuyết kinh dị ly kỳ "Kỳ án ánh trăng" trên mạng Internet vào giữa năm 2004. Tác phẩm đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình từ cộng đồng mạng, đã có trên 10 triệu đọc giả, 10 trang web khắp Bắc Mỹ và Châu Á cạnh tranh truyền tải. Khi sáng tác đến nửa chừng tác giả đã nhận được lời đề nghị xuất bản của Nhà xuất bản Nhân dân Thượng Hải. Mồng 1 Tết âm lịch năm 2005, tiểu thuyết "Kỳ án ánh trăng" đã ra mắt bạn đọc, và Quỷ Cổ Nữ đã bất ngờ trở thành một trong những đại diện tiêu biểu của các tác giả văn học thể loại truyện kinh dị Trung Quốc. Từ đó cái tên Quỷ Cổ Nữ đã gắn liền với những truyện kinh dị, được mệnh danh là "Stephen King của Trung Quốc", Quỷ Cổ Nữ cũng được tờ "Tin tức buổi trưa" bình chọn là "Người cầm bút khổng lồ của năm 2005".    Các tác phẩm đã dịch và xuất bản tại Việt Nam Đau Thương Đến Chết - Quỷ Cổ Nữ Số 13 - Quỷ Cổ Nữ Sưu Qủy Thục Lục - Quỷ cổ nữ Nỗi Đau Của Đom Đóm - Quỷ Cổ Nữ Kỳ Án Ánh Trăng - Quỷ Cổ Nữ Hồ Sơ Tội Ác 1: Hồ Tuyệt Mệnh - Quỷ Cổ Nữ Hồ Sơ Tội Ác 2: Tuyết Đoạt Hồn - Quỷ Cổ Nữ Hồ Sơ Tội Ác 3: Tơ Đồng Rỏ Máu - Quỷ Cổ Nữ Tiệc Báo Thù - Quỷ Cổ Nữ Ảo Linh Kỳ ... Mời các bạn đón đọc Ảo Linh Kỳ của tác giả Quỷ Cổ Nữ.
Ngáo Ộp Lúc Nửa Đêm
Đọc rồi, ta nghĩ… Các em đã đọc xong cuốn truyện nhỏ rồi phải không? Em thấy những gì? Phải chăng đây đúng là câu chuyện lạ lùng của một ngôi nhà của những người tí hon. Nếu em cho là phải, thì cũng… được thôi! Nhưng được mà chưa đúng. Thật ra chuyện trong sách là chuyện khoa học mà lại là khoa học vui đấy. Chuyện vui thì rõ rồi. Em có thấy câu chuyện thật là sinh động, mà rất hợp với trẻ em. Chuyện trong nhà, chuyện thu dọn bàn ghế, sách vở, chuyện làm các món ăn, chuyện học hành ở lớp ở trường. Ít có một cuốn sách nào sôi nổi, linh hoạt như ông Stine đã kể cho chúng ta nghe. Rất hợp với đối tượng trẻ em, hợp với cả hoàn cảnh sinh hoạt của các em nữa. Trẻ em thích sôi nổi, mà cũng thích ly kỳ. Kể chuyện ly kỳ mà phải khai thác kho tàng các truyện thần tiên hay truyện hoang đường quái đản thì cũng hay, nhưng khai thác ngay trong cuộc sống của các em, trong tâm hồn và tính khí của các em nữa, thì lại càng hấp dẫn. Cách viết của Stine là đi theo cái hướng ấy. Đọc truyện, em thấy gần gũi, tức là tác giả đã thành công rồi. Còn sự ly kỳ nữa! Cần phải ly kỳ mới sinh động. Em đã có lần nào được đi xem những trò ảo thuật chưa? Các trò ảo thuật thường có những sự biến hóa khiến chúng ta ngạc nhiên mà thích thú. Có cả những sự ngạc nhiên đi đôi với sự kinh hoàng. Có những trò xiếc bỏ con người vào hòm, dùng dao đâm ngược đâm xuôi, khiến cho ta phải rùng rợn, nhưng sau cùng, con người làm vật thí nghiệm ấy vẫn cuối cùng hiện ra, không suy suyển gì cả. Vậy thì một cái bóng đèn va vào đầu, hàng chục cuốn sách va vào mặt, vào lưng v.v…, thì có gì là lạ! Ngay trong sách, tác giả đã nói cái gác của nhà này: “Thật sự là cả một bảo tàng ảo thuật” kia mà. Hai chị em Jill và Freddy, xem là điều kinh lạ, nhưng bà mẹ chỉ thấy đó là chuyện vật nhau, là trò tung hứng của trẻ em mà thôi! Còn ông bố thì lại thích chế giễu hơn. Ông đã đeo kính vào và bảo rằng qua cặp kính ông thấy bao nhiêu điều kỳ quặc. Cái tài của Stine là ở chỗ, tác giả đã dựng cảnh rất khéo, đã tưởng tượng rất tài tình, làm cho chúng ta cứ tưởng như là có thực. *** R.L.STINE là bút hiệu của Robert Lawrence Stine. Ông sinh ngày 8 tháng 10 năm 1943 tại Columbus (Ohio), là một nhà văn Mỹ, tác giả của hơn 12 truyện khoa học giả tưởng kinh dị dành cho độc giả thuộc lứa tuổi thanh thiếu niên. Những tác phẩm ấy được biết đến nhiều nhất là Goosebumps, Rotten School, Mostly Ghostly, The Nightmare Room và Fear Street . Tất cả các cuốn sách của ông đều có một series các đoạn truyện tạo nên một “cảm giác sợ hãi an toàn”, vì cho dù tạo cho các đọc giả một cảm giác sợ hãi đến đâu nhưng các nhân vật trong truyện “chẳng có ai chết cả”. Sách của ông được dịch ra thành 32 sinh ngữ và đã được bán hơn 300 triệu bản trên toàn thế giới … Liên tiếp trong 3 năm từ 1990, nhật báo USA Today đã mệnh danh ông là tác giả có sách bán chạy nhất của Hoa Kỳ . Những câu chuyện kỳ bí được dịch và xuất bản tại Việt nam gồm có: Miếng Bọt Biển Ma Quái Ai Đã Nằm Trong Mộ Trò Chơi Trốn Tìm Ác mộng trong không gian ba chiều Cái nhìn ma quỷ Căn phòng cấm Chuyện trại Fear Con vượn bơi trong bể kính Đảo giấu vàng Đêm của ma mèo Hiệp sĩ sắt Những bức ảnh tiên tri Trở thành Ma cà rồng Nào Chúng Mình Hãy Biến Cái Đầu Khô Của Tôi Máu Quỷ Căn Hầm Bí Ẩn Chào Mừng Đến Với Ngôi Nhà Chết Lời Nguyền Trại Lãnh Hồ Chiếc Đồng Hồ Cúc Cu Vật Tìm Thấy Dưới Chậu Rửa Bát Ma Sói Trong Đầm Sốt Rét Ngôi Nhà Cây Xin Đừng Ốm Cái Máy Ăn Hợp Chất Màu Da Cam Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon Cái Đầu Người Khô Đêm Của Bầy Rối Chúng Từ Phương Đông Tới Ngáo Ộp Lúc Nửa Đêm ... *** — Ê, Julie! Đợi em với! Làm gì mà đi nhanh thế! Tôi ngoảnh mặt lại. Ánh nắng chói chang làm tôi phải nheo mắt. Mark, em trai tôi đang hớt hải chạy theo trên sân ga. Con tàu đang lầm lũi bò lê trên con đường sắt chạy ngoằn ngoèo qua cánh đồng. Henry, người làm công cho ông bà nội tôi, đang đứng cạnh tôi, tay xách hai chiếc va ly. — Cháu tin chắc rằng trong từ điển, ở mục từ “bò lê”, thế nào cũng có ảnh của cái thằng nhóc Mark này. – Tôi vừa thở dài vừa nói với Henry. Thằng em tôi lúc nào cũng thích la cà. Bây giờ cũng vậy, nó lê bước như một con sên, mặt mũi như kẻ mất hồn. Tôi quắc mắt, tay hất ngược mớ tóc ra sau. Rõ ràng là thằng Mark có vẻ không nhiệt tình lắm. Nhưng dẫu sao chúng tôi cũng đã không tới thăm trang trại của ông bà nội từ hơn một năm nay rồi. Henry chẳng có gì thay đổi. Bà tôi vẫn gọi ông là cò hương. Dạo này Henry vẫn lẻo khẻo như bấy lâu. Tôi có cảm giác cái ống quần bò ông đang mặc phải rộng gấp năm lần cái cẳng chân của ông mất. Người đàn ông này khoảng bốn mươi lăm tuổi. Ông có mái tóc rễ tre ngắn và đôi mắt nâu tròn như mắt búp bê. Đôi tai vểnh như tai thỏ lúc nào cũng đỏ tía. Trông ông không được lanh lợi cho lắm. Ông nội tôi thường bảo rằng “nguồn năng lượng” của Henry không hoạt động hết cỡ. Nhưng tôi và Mark luôn quý mến ông, đặc biệt là tính hài hước của ông. Đó đúng là một con người hiền từ và đầy thiện cảm. Ông luôn có hàng tá chuyện kỳ quặc đủ để cho chúng tôi khám phá khi tới trang trại. Cuối cùng thì Mark cũng lò dò đến được chỗ chúng tôi. Cả ba bước tới trước chiếc xe tải mi ni màu đỏ của ông bà nội tôi. Thời tiết hôm nay kể cũng không đến nỗi tồi. Mark chìa cho tôi chiếc ba lô của nó.   Mời các bạn đón đọc Ngáo Ộp Lúc Nửa Đêm của tác giả R. L. Stine.
Chúng Từ Phương Đông Tới - R. L. Stine
Đọc rồi, ta nghĩ… Các em đã đọc xong cuốn truyện nhỏ rồi phải không? Em thấy những gì? Phải chăng đây đúng là câu chuyện lạ lùng của một ngôi nhà của những người tí hon. Nếu em cho là phải, thì cũng… được thôi! Nhưng được mà chưa đúng. Thật ra chuyện trong sách là chuyện khoa học mà lại là khoa học vui đấy. Chuyện vui thì rõ rồi. Em có thấy câu chuyện thật là sinh động, mà rất hợp với trẻ em. Chuyện trong nhà, chuyện thu dọn bàn ghế, sách vở, chuyện làm các món ăn, chuyện học hành ở lớp ở trường. Ít có một cuốn sách nào sôi nổi, linh hoạt như ông Stine đã kể cho chúng ta nghe. Rất hợp với đối tượng trẻ em, hợp với cả hoàn cảnh sinh hoạt của các em nữa. Trẻ em thích sôi nổi, mà cũng thích ly kỳ. Kể chuyện ly kỳ mà phải khai thác kho tàng các truyện thần tiên hay truyện hoang đường quái đản thì cũng hay, nhưng khai thác ngay trong cuộc sống của các em, trong tâm hồn và tính khí của các em nữa, thì lại càng hấp dẫn. Cách viết của Stine là đi theo cái hướng ấy. Đọc truyện, em thấy gần gũi, tức là tác giả đã thành công rồi. Còn sự ly kỳ nữa! Cần phải ly kỳ mới sinh động. Em đã có lần nào được đi xem những trò ảo thuật chưa? Các trò ảo thuật thường có những sự biến hóa khiến chúng ta ngạc nhiên mà thích thú. Có cả những sự ngạc nhiên đi đôi với sự kinh hoàng. Có những trò xiếc bỏ con người vào hòm, dùng dao đâm ngược đâm xuôi, khiến cho ta phải rùng rợn, nhưng sau cùng, con người làm vật thí nghiệm ấy vẫn cuối cùng hiện ra, không suy suyển gì cả. Vậy thì một cái bóng đèn va vào đầu, hàng chục cuốn sách va vào mặt, vào lưng v.v…, thì có gì là lạ! Ngay trong sách, tác giả đã nói cái gác của nhà này: “Thật sự là cả một bảo tàng ảo thuật” kia mà. Hai chị em Jill và Freddy, xem là điều kinh lạ, nhưng bà mẹ chỉ thấy đó là chuyện vật nhau, là trò tung hứng của trẻ em mà thôi! Còn ông bố thì lại thích chế giễu hơn. Ông đã đeo kính vào và bảo rằng qua cặp kính ông thấy bao nhiêu điều kỳ quặc. Cái tài của Stine là ở chỗ, tác giả đã dựng cảnh rất khéo, đã tưởng tượng rất tài tình, làm cho chúng ta cứ tưởng như là có thực. *** R.L.STINE là bút hiệu của Robert Lawrence Stine. Ông sinh ngày 8 tháng 10 năm 1943 tại Columbus (Ohio), là một nhà văn Mỹ, tác giả của hơn 12 truyện khoa học giả tưởng kinh dị dành cho độc giả thuộc lứa tuổi thanh thiếu niên. Những tác phẩm ấy được biết đến nhiều nhất là Goosebumps, Rotten School, Mostly Ghostly, The Nightmare Room và Fear Street . Tất cả các cuốn sách của ông đều có một series các đoạn truyện tạo nên một “cảm giác sợ hãi an toàn”, vì cho dù tạo cho các đọc giả một cảm giác sợ hãi đến đâu nhưng các nhân vật trong truyện “chẳng có ai chết cả”. Sách của ông được dịch ra thành 32 sinh ngữ và đã được bán hơn 300 triệu bản trên toàn thế giới … Liên tiếp trong 3 năm từ 1990, nhật báo USA Today đã mệnh danh ông là tác giả có sách bán chạy nhất của Hoa Kỳ . Những câu chuyện kỳ bí được dịch và xuất bản tại Việt nam gồm có: Miếng Bọt Biển Ma Quái Ai Đã Nằm Trong Mộ Trò Chơi Trốn Tìm Ác mộng trong không gian ba chiều Cái nhìn ma quỷ Căn phòng cấm Chuyện trại Fear Con vượn bơi trong bể kính Đảo giấu vàng Đêm của ma mèo Hiệp sĩ sắt Những bức ảnh tiên tri Trở thành Ma cà rồng Nào Chúng Mình Hãy Biến Cái Đầu Khô Của Tôi Máu Quỷ Căn Hầm Bí Ẩn Chào Mừng Đến Với Ngôi Nhà Chết Lời Nguyền Trại Lãnh Hồ Chiếc Đồng Hồ Cúc Cu Vật Tìm Thấy Dưới Chậu Rửa Bát Ma Sói Trong Đầm Sốt Rét Ngôi Nhà Cây Xin Đừng Ốm Cái Máy Ăn Hợp Chất Màu Da Cam Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon Cái Đầu Người Khô Đêm Của Bầy Rối Chúng Từ Phương Đông Tới ... Mời các bạn đón đọc Chúng Từ Phương Đông Tới của tác giả R. L. Stine.