Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quyến Luyến

Văn án: Lần đầu hẹn hò chính thức của hai người. Tại ghế tình nhân trong rạp chiếu phim, người nào đó nhìn chằm chằm vào tay chân mình, toàn thân cứng đờ, mồ hôi rơi như mưa, dường như chỉ chạm vào một cái sẽ nổ tung vậy. Bộ phim đã chiếu được nửa tiếng, quả cầu lửa bên cạnh càng ngày càng sát lại gần. Tống Nhất Viện quay đầu lại, hai người đều có vẻ mặt vô cảm, một người cứng đờ, còn một người cố ý. “Anh gần em quá đấy.” “Tim anh đập rất nhanh.” Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, dường như giây tiếp theo sẽ lao về phía này cắn cô vậy. Tống Nhất Viện khẽ hừ một tiếng. “Anh muốn nói gì?” “Có nói không?” “Em về đây.” Bàn tay ướt đẫm mồ hôi của anh giữ lấy cô, người đàn ông mím môi thành một đường thẳng, gân xanh ở huyệt thái dương nổi lên, cơ bắp căng chặt. “… Đừng đi.” “Vậy anh có nói không?” Bốn mắt nhìn nhau, miệng người đàn ông mấp máy, nói không nên lời. Đôi mắt đen của anh sáng rực như một chú chó vừa trung thành vừa đáng thương. Trái tim Tống Nhất Viện run lên, cô lại gần anh, sau đó lập tức có hai cánh tay dài ôm lấy cô rồi siết thật chặt. Tiếng tim đập của người đàn ông rất khoa trương. ***   Quyến Luyến là một câu chuyện ngọt ngào ấm áp và nhẹ nhàng về một chàng trai béo vì người con gái mình thích mà cố gắng giảm cân, cố gắng học hành để đến khi thành đạt có thể xuất hiện để che nắng che mưa cho người con gái đó. Và cũng về một cô gái có quá khứ đau đớn, nỗi đau đã biến một cô gái phóng khoáng cởi mở trở nên dè dặt, trốn tránh sự thật. Nhưng thật may làm sao ông trời đã để cô gặp được anh. Lần đầu tiên hai người gặp nhau chính là một cuộc xem mắt, Tống Nhất Viện cảm thấy trần đời chưa gặp được đối tượng xem mắt nào dị như này, mặt thì cứ lạnh tanh, người cứng đờ như khúc gỗ, cả buổi chẳng nói được câu, hỏi một câu đáp một câu, nếu có thể nói ngắn gọn thì tuyệt đối không nói dài, dù cô đã cố gắng tìm chủ đề để gợi truyện nhưng Vũ Nghị vẫn cứ lạnh lùng, trông như kiểu ai nợ anh năm trăm vạn vậy chứ không phải đang đi xem mắt. Kết thúc cuộc xem mắt trong vô vị, Tống Nhất Viện nghĩ bèo nước gặp nhau thế là hết. Nhưng không, một khi duyên phận đã tới thì có trốn cũng không thoát được, trong một lần đi xem mắt khác, vì xảy ra tranh chấp với đối phương mà Tống Nhất Viện suýt bị thương, may mà lúc đó Vũ Nghị trùng hợp ở đó giúp cô và giải quyết mọi việc giúp cô. Khi đó Tống Nhất Viện chợt nhận ra anh chàng này cũng không tệ, có vẻ là người ngoài lạnh trong nóng, vì thế khi anh đề nghị hai người tiếp tục qua lại, cô cũng thuận miệng đồng ý. Cứ ngỡ hai người sẽ chậm rãi tiếp xúc với nhau rồi mới bên nhau, nhưng vào một đêm trăng thanh gió mát, Vũ Nghị uống rượu say nên không kiểm soát được bản thân mà đã nhắn tin cho Tống Nhất Viện, bộc bạch những lời thật lòng của mình và đề nghị kết hôn. Ma xui quỷ khiến thế nào Tống Nhất Viện lại đồng ý. Thế là đôi bên kết hôn, bắt đầu cuộc sống ở chung. Tống Nhất Viện là kiểu con gái sống khá thoáng, tuy ban đầu lúc kết hôn cô chưa có tình cảm với Vũ Nghị nhưng không vì thế mà cô ngại ngùng hay gì, quan hệ trên giường của vợ chồng là lẽ đương nhiên nên cô rất thoải mái hưởng thụ, Vũ Nghị vừa đẹp trai lại có tiền, cơ thể anh rất hợp với cô nên cô cảm thấy mình chẳng thiệt thòi gì, và cũng vì thế truyện có thịt vụn đấy các bạn iu, nhiều thịt vụn là đằng khác, vợ chồng nhà này còn thích chơi SM nữa cơ, đây là tình thú của các cặp vợ chồng đúng không :v Như một lẽ dĩ nhiên, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tuy Vũ Nghị kiệm lời, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng từ những hành động của anh, Tống Nhất Viện ngày càng nhận ra những điểm tốt, điểm đáng yêu bên trong con người anh. Cô càng muốn lại gần anh hơn, muốn tiếp xúc với anh nhiều hơn, trêu anh, dạy anh cách thể hiện những gì mình muốn và nghĩ ra ngoài chứ đừng để trong lòng. Vì thế hai người bắt đầu viết thư cho nhau, một tuần trao đổi thư một lần, đây là một cách khá hay để đôi bên hiểu nhau nhiều hơn vì nếu không nói được thành lời thì hãy truyền đạt cảm xúc thông qua các dòng chữ. Và cũng nhờ những bức thư nói lên nỗi lòng mình, Vũ Nghị và Tống Nhất Viện đã gần gũi hơn. Ban đầu Tống Nhất Viện kết hôn với Vũ Nghị chỉ với mục đích tìm một hang ổ ấm áp để cô có thể rúc vào và làm sâu lười trong đó. Nhưng dần dần về sau, cô nhận ra mình cũng ghen, cũng soi mói quá khứ của anh, cũng trở nên nhỏ mọn hẹp hòi, lo được lo mất. Về sau, Tống Nhất Viện phát hiện ra anh chồng nhà mình đã yêu thầm mình từ rất rất rất lâu về trước rồi, bảo sao lần đầu gặp anh cứ đờ ra thế, đứng trước crush mấy ai bình tĩnh được chứ, chị em công nhận không :v Không làm mấy hành động ngu ngốc trước mặt crush là may rồi đấy, nhất là đây là người mà Vũ Nghị đã yêu thầm suốt mấy năm rồi, cũng là động lực để anh giảm cân, để anh học tập, để anh kiếm tiền. Vũ Nghị không chỉ che mưa chắn gió cho Tống Nhất Viện, anh còn là người ở bên Tống Nhất Viện lúc cô suy sụp và mệt mỏi nhất, anh đã giúp cô bước ra khỏi vỏ ốc của mình, thẳng thắn đối mặt với thực tế, giúp mối quan hệ của cô và bố mẹ trở nên tốt đẹp, giúp cô thoát khỏi bóng ma quá khứ mãi đeo bám. Vũ Nghị không phải người nhiều lời, anh chỉ dùng hành động để chứng minh mình yêu cô và quan tâm thế nào, anh sẽ mãi đứng sau làm chỗ dựa cho cô, để cô mặc sức tung cánh, mặc sức bay cao. Truyện sủng ngọt lắm chị em ơi, kiểu nhẹ nhàng ấm áp nhưng cũng ngược chết đám độc giả độc thân như chúng ta :))). Truyện không chỉ nói mỗi về tình yêu mà tác giả còn đào sâu vào khía cạnh tình bạn và tình thân khiến câu chuyện trở nên thực tế hơn. Truyện có thịt vụn nhé, nhiều thịt vụn phết đấy. À với cả edit siêu siêu siêu mượt nữa, nhìn tên nhà Liệt Hỏa Các edit như kiểu một sự bảo chứng cho chất lượng rồi. Truyện có pass nhưng chơi quiz lấy pass được, dễ lắm, đề cử chị em đọc truyện này, bộ này có vẻ khá hot bên Trung, thấy các độc giả bên Trung review khen hết lời. *** Khi tiểu thuyết của Tống Nhất Viện được xem xét, tổng biên tập nói: “In mười vạn bản.” Biên tập viên của Tống Nhất Viện kích động đến mức tay run lên, có phần không thể tin xác định lại: “Mười… mười vạn bản sao ạ?” Ngành xuất bản đang suy yếu là sự thật không cần tranh cãi, trước đây in được mười vạn hay hai mươi vạn là điều quá dễ dàng, nhưng mấy năm gần đây chỉ dám in mấy nghìn mấy vạn bản. Hơn nữa ngành xuất bản là một ngành sản xuất dựa trên việc nhìn lý lịch, bình thường đối với tác giả mới mà nói, xuất bản tác phẩm đầu tiên sẽ không được in ấn quá nhiều. Trước đó Tống Nhất Viện chưa tung ra quyển sách nào, quyển đầu đã in mười vạn quả thật là một cuộc đánh cược rất lớn. Tổng biên tập nhìn cô ấy: “Ừ.” Sách của Tống Nhất Viện lặng lẽ được tung ra thị trường vào tháng năm. Tháng năm yên lặng trôi qua, mỗi ngày biên tập viên đều quan sát tình huống tiêu thụ nhưng lượng tiêu thụ không thấp không cao, cứ theo tốc độ này thì xong rồi. Cô ấy lo đến mức sắp hói cả đầu. Tống Nhất Viện lại không có áp lực lớn như vậy, cô phát hiện một cái USB trong ngăn kéo của Vũ Nghị, vậy nên không có thời gian và hứng thú để bận tâm đến những chuyện khác. Tống Nhất Viện ngang ngược nói: “Em muốn nó.” Lần đầu tiên Vũ Nghị có vẻ do dự. Tống Nhất Viện khẽ cười: “Cần vợ hay cần USB?” “Cho em đấy.” “Hồ sơ trưởng thành” của Vũ Nghị để người khác xem thế là đủ rồi. Vậy nên… Tống Nhất Viện có cảm giác bị lừa gạt, tất cả sự không chủ động, ngượng ngùng và cứng đờ lúc trước đều là giấu nghề à? Kinh nghiệm đầy mình thế này, có thể mở lớp để dạy luôn đấy. Cô hỏi anh thì anh nói: “Vừa thấy em thì khẩn trương, không dám xằng bậy.” Tống Nhất Viện nói: “Bây giờ anh vẫn chưa xằng bậy với em mà.” Vũ Nghị: “Mãi mãi tôn trọng em.” Người đàn ông này càng ngày càng biết nói lời ngon tiếng ngọt nhưng mỗi câu mỗi chữ đều khiến người ta cảm thấy là thật, làm người ta rung động. Hai người không có nỗi lo gì về sau, ân ân ái ái rất thường xuyên. Thật sự có cảm giác không biết ngày tháng là gì nữa. Thời gian vừa đến tháng sáu, sách của Tống Nhất Viện không có dấu hiệu gì mà bán hết sạch. Biên tập viên chỉ buông thả bản thân trải qua một ngày quốc tế thiếu nhi thì đã có người gọi điện thoại nói với cô ấy rằng: Tống Nhất Viện nổi tiếng rồi. Biên tập viên: “???” Tình huống này khiến nhà sản xuất không kịp trở tay, suốt đêm in ấn thêm mười vạn bản nữa. Không hề nghĩ mới một tuần thì lại bán hết, thế là lại tiếp tục in ấn. Tống Nhất Viện như một con ngựa đen hiên ngang xuất hiện, lao thẳng về phía trước, vọt vào trong đàn ngựa, khiến một đám ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ hỗn loạn không thôi. Cô như một viên lựu đạn bị ném văng rồi “bùm” một tiếng nổ mạnh, khiến giới tác giả người ngã ngựa đổ. Có tác giả nổi tiếng bình luận nói: “Cô ấy để chúng tôi nhìn thấy cuộc sống hằng ngày, mặc dù không có những hiểm ác rầm rộ ồ ạt nhưng phía dưới sự yên bình lại không có lúc nào không gợn sóng.” Còn có nhà phê bình nổi tiếng nói: “Toàn bộ câu chuyện khiến người ta tuyệt vọng, không khí trầm lặng khiến người ta không thể hít thở. Tôi còn tưởng rằng quyển sách này sẽ dừng bước tại đây nhưng kết thúc lại có bước ngoặt bất ngờ, giống như một đóa hoa nở rộ trên bia mộ. Xử lý kết cục như vậy quả thực là thiên tài.” “Tôi không tin đây là câu chuyện của một người phụ nữ ba mươi tuổi, hành văn lão luyện như một người già đã trên bảy mươi vậy.” “Chỉ bằng quyển sách này, tên người phụ nữ này đã có thể xuất hiện trong lịch sử văn học.” “Tôi mong ngóng, tôi chờ đợi, tôi cầu xin năng lực của cô ấy đừng biến mất một cách chóng vánh, tôi cầu xin cô ấy có thể chịu đựng được sức mạnh của ngọn lửa lớn đã kéo đến này.” …. Đủ loại phỏng vấn và hợp đồng lũ lượt kéo đến, trên mạng càng lúc càng thảo luận kịch liệt về quyển sách này, Tống Nhất Viện còn nhận được thư mời của hiệp hội nhà văn. Việc một đêm thành danh nếu nói trong lòng không bồi hồi thì đó là chuyện không thể nào, nhưng Tống Nhất Viện biết mục đích mình viết quyển sách này là gì. Vũ Nghị là người đã trải qua sóng to gió lớn, bước từng bước chân đến ngày hôm nay, vậy nên anh có thể hiểu được cảm nhận bây giờ của Tống Nhất Viện, đồng thời còn cho cho cô rất nhiều đề nghị. Huống chi ngoại trừ Vũ Nghị, cô còn có Tào Trân Châu và Thẩm Phong Bách ít nhiều cũng có liên quan đến giới nhà văn nên đều đã nhắc nhở và khuyên nhủ cô rất nhiều. Tào Trân Châu chụp bình luận trên mạng cho cô xem, Tống Nhất Viện đọc được một số bình luận tâng bốc mình như thần thì không hiểu sao cảm thấy xấu hổ, cô gửi cho cô ấy một meme dở khóc dở cười: “Khoa trương quá khoa trương quá rồi.” Tào Trân Châu gửi một số bình luận còn tâng bốc hơn, ví dụ như “Lỗ Tấn phiên bản nữ của thời hiện đại”, “Người đứng đầu nền văn học hiện đại”, rồi “Kỳ tài trăm năm khó gặp”…. Mặt Tống Nhất Viện đỏ bừng, vừa sợ hãi vừa thiếu tự tin: “… Tâng bốc để dồn tớ vào chỗ chết à?” Tào Trân Châu: “Tớ đọc mà cũng đỏ hết cả mặt.” Tống Nhất Viện dở khóc dở cười. Thật kỳ lạ, nhìn những lời khen ngợi khoa trương như vậy, lòng hư vinh mới bùng nổ trước đó của Tống Nhất Viện bỗng lắng xuống, thậm chí càng khiêm tốn hơn trong việc sáng tác. Bọn họ không hiểu nên mới cảm thấy vị trí của Lỗ Tấn dễ dàng đạt tới, bọn họ không hiểu nên mới dễ dàng so sánh cô với Tào Tuyết Cần (1)< . Thế nên lời khen như vậy càng giống như như một sự giác ngộ, để cô thấy rõ ràng con đường mình phải đi còn rất dài. (1) Tào Tuyết Cần là tiểu thuyết gia, nhà thơ, họa sĩ của nhà Thanh, ông được xem như là hậu duệ của Tào Tháo.< Mẹ Tống rất vui mừng và phấn chấn, nhưng người từ trước đến nay vẫn thích khoe khoang như bà trong lần này lại cực kỳ khiêm tốn, có người hỏi tác giả Tống Nhất Viện nổi tiếng trên mạng có phải chính là Tống Nhất Viện nhà bà không thì bà mới rụt rè gật đầu, giọng điệu cũng rất bình tĩnh: “Đúng là con bé.” “Ôi, lợi hại thật, giỏi quá!” “Cảm ơn.” Bà không nói gì nhiều hơn. Bố Tống thấy được vài lần, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi bà: “Con gái chúng ta giỏi như vậy, bà sao thế?” Mẹ Tống liếc ông một cái: “Con bé làm rất tốt.” “Vậy sao bà…?” “Chúng ta lặng lẽ thôi, đừng tạo xu thế cho con bé nữa. Tôi thấy mấy tác giả nổi tiếng có ai mà không thích núi sâu rừng già, một cây bút trải qua cả một đời chứ? Tôi chỉ cảm thấy…” Mẹ Tống có phần xấu hổ, “Con gái của tôi lợi hại như vậy, trong lòng chắc chắn đã có lý tưởng tốt hơn nữa, những thứ bây giờ đã là gì, chúng ta phải giúp con bé ổn định. Nói không chừng con bé thật sự có thể vang danh nghìn đời thì sao?” Bố Tống cười, lúc mẹ Tống đáng yêu thật sự là người đáng yêu nhất. Ngày 12 tháng 6, từ sáng sớm Tống Nhất Viện đã ra ngoài một mình. Cô mua ba nhánh hoa Mời các bạn đón đọc Quyến Luyến của tác giả Ôn Sưởng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em - Liễu Uyển Hồng
Mở to đôi mắt xinh đẹp của em là câu chuyện về một cô gái 8x xinh đẹp trên hành trình đến với nước Mỹ để tìm kiếm tình yêu đích thực. Tại thành phố náo nhiệt này, cô đã may mắn khi nhận được tình cảm cùng lúc từ hai người đàn ông và khiến cả hai phải lao vào một cuộc chiến kịch liệt để chinh phục hoàn toàn trái tim cô gái. Một bên là chàng trai người Mỹ lãng mạn ”đến tận xương tủy”, lúc nào cũng tràn đầy mê lực hấp dẫn người đối diện. Một bên là chàng trai người Trung Quốc - một con người luôn lặng lẽ chăm sóc cô, ân cần, tỉ mỉ, tinh tế, ấm áp đến tận đáy trái tim. Quyết định hoàn toàn thuộc về cô gái trẻ! Thế giới này đang dùng người phụ nữ Trung Quốc để làm trò tiêu khiển... Ở Las Vegas, phàm đã là yêu thì sẽ cháy đến tận cùng... Trong đường hầm tình yêu thêm một lần nữa diễn lại điều vô cùng lãng mạn... Kỳ thực, hôn nhân mới là tấm gương phản chiếu nhân cách con người... Trong cuộc đời, có một cảm giác lôi cuốn khiến cho đàn ông cảm thấy bội phản là có lý... Là người đàn ông chưa trưởng thành hay là cô gái quá ngây thơ? Một người đàn ông cao thượng đem đến cho cô niềm hy vọng. Trong cuộc chiến tình cảm này, trí tuệ Trung Quốc hoàn toàn chiến thắng! *** Buổi sáng hôm Ngô Vũ được thả, sau một đêm mưa bão điên cuồng, cành cây và lá nằm vương vãi khắp mặt đất. Cơn bão đã đi qua, không gian trở nên trong lành và thoáng đãng. Khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống mặt đất, vạn vật bỗng chốc hồi sinh. Mùa hè ở Mi-chi-gân, sau những trận mưa bão dữ dội, nước trong các con sông chảy qua vùng nông thôn vẫn chưa rút đi hết. Nước lấn ra khỏi bờ, tạo nên những trận lũ có sức phá hoại lớn, khiến mọi người không kịp phòng bị. Dự báo thời tiết hôm đó đã thông báo có lũ tràn về. Nhưng khi đi ra ngoài, Tuyết Nhung nhìn lên trời, thấy trời xanh mây trắng, thời tiết có vẻ hiền hòa, nên cho rằng đài khí tượng có lẽ đã nhầm. Ngày hôm đó không chỉ là ngày Ngô Vũ ra tù, mà còn là ngày một tạp chí nổi tiếng của Mĩ xuất bản tập san của một tuần mới. Vài ngày trước, Tổng biên tập của tạp chí này đã gọi điện báo cho Tuyết Nhung biết cô đã được chọn vào danh sách năm mươi phụ nữ có sức ảnh hưởng lớn của năm, hơn nữa ảnh của cô còn được chọn làm trang bìa. Nhờ sự nỗ lực của Tuyết Nhung và hiệp hội của cô, hiện giờ đã có 102 trường cấp ba ở Mĩ đã đưa hoặc quyết định sẽ đưa những bài giảng về tình yêu và hôn nhân vào các tiết học, mười lăm trường đại học Mĩ đã coi môn học về tình yêu và hôn nhân là môn học bắt buộc. Tuyết Nhung cũng đã khiến xã hội Mĩ nhận thức được những khó khăn và đau khổ mà những phụ nữ trẻ phải đối mặt khi ly hôn. Cô cũng đang cùng cơ quan lập pháp thảo luận sửa lại luật ly hôn, nhằm đem đến sự bảo vệ nhiều hơn nữa cho những người phụ nữ. Khi nhận được tin này, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Tuyết Nhung là sẽ cho Ngô Vũ biết. Vậy nên, từ sáng sớm, cô đã lái xe đến hiệu sách ưa thích. Nhìn thấy tờ tạp chí có bìa là ảnh của mình trên giá, cô nhanh chóng lấy xuống rồi đi thẳng đến quầy thanh toán. Sau khi thu tiền xong, đưa lại tờ tạp chí cho cô, nam nhân viên phục vụ đột nhiên ngẩng đầu lên, hết nhìn cô rồi lại nhìn vào tờ tạp chí nói: “Tôi rất ủng hộ cuộc cách mạng của cô dù tôi là đàn ông!” Anh ta vừa nói dứt lời, cả hai người cùng bật cười vui vẻ. Sau đó, Tuyết Nhung hân hoan lái xe đến thẳng tòa án. ... Mời các bạn đón đọc Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em của tác giả Liễu Uyển Hồng.
Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Phạm Khuyết
Tranh sủng? Ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Khó khăn lắm mới xuyên không được một lần, lại còn trở thành hoàng hậu của một nước, đương nhiên ta phải tận hưởng cuộc sống áo dâng tận tay, cơm dâng tận miệng. Hơn nữa, chuyện tranh giành một người đàn ông cùng bao người phụ nữ là điều không thể tưởng tượng với một người phụ nữ hiện đại đến từ thế kỉ hai mốt, luôn tuân thủ chế độ một vợ một chồng như ta. Huống hồ, tam cung lục viện đó của hoàng thượng để trang trí sao? Chỉ nhìn thôi chứ không động tới chắc? Cho nên, cứ bình thản xem kịch hay, như vậy mới là kẻ khôn ngoan. Còn về phần hoàng thượng, thi thoảng cứ đưa lời chọc tức, đến một ngày nào đó nộ khí xung thiên, ngài phế bỏ hoàng hậu là ta rồi đuổi khỏi cung. Nếu như vậy thì ta được tự do rồi… *** Ngày hôm sau, khi ánh bình minh chan hòa khắp nơi, nắng vàng nhuộm thắm cả hoàng thành phồn hoa. Thẩm Tố Nhi một mình trong phòng, cảm giác ngọt ngào xâm lấn trái tim nàng. Bỗng, một bóng người vụt từ cửa sổ vào. Chẳng cần nhìn kỹ cũng có thể đoán ra, người đến là Tư Mã Lạc, với bộ y phục màu đen quen thuộc. Ngài lặng đứng gần bên cửa sổ, chăm chú nhìn về phía nàng, ánh mắt bình đạm pha lẫn cảm giác buồn đau khó nói. “A Lạc?” Thẩm Tố Nhi lặng người một thoáng rồi mỉm cười nói “Tại sao mới sơm vậy mà ngài đã tới đây?” “Sơ Tuyết bảo ta tới gọi nàng đi dùng bữa.” Giọng nói ngài vẫn đặc biệt dịu dàng. Thẩm Tố Nhi nhẹ mỉm cười, đáp “Những chuyện này cứ để người dưới làm là được, tại sao lại phiền ngài đến tận nơi này?” “Sao thế? Nàng không muốn thấy ta sao?” Tư Mã Lạc cau chặt đôi mày, tâm trạng hoàn toàn không vui chút nào. “Không đâu, chỉ là…” Thẩm Tố Nhi bỗng ngây người. Bởi vì ngay lúc sau, Tư Mã Lạc đã bay vụt tới, đứng ngay trước mặt nàng. Nhìn người phụ nữ quen thuộc trước mặt, ngài khẽ gọi tên “Tố Nhi…” Thanh âm lưu luyến mà thê lương, lẽ nào ngài vẫn chưa thể buông tay? “Tố Nhi, ta muốn làm phụ thân của Mục Nhi và Tình Nhi.” ... Mời các bạn đón đọc Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng của tác giả Phạm Khuyết.
Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau - Dạ Dao
Luôn luôn khi mất đi rồi thì ta mới phát hiện ra những điều đã đánh mất, sự thức tỉnh muộn màng ấy liệu bạn có cam tâm tình nguyện hay không? Luôn luôn khi sao nhãng hay bỏ qua rồi thì ta mới phát hiện ra những điều sao nhãng hay bỏ qua ấy nhiều biết nhường nào, sự hối hận muộn màng ấy liệu bạn có cam tâm tình nguyện hay không? Cuộc đời mỗi con người là một chặng đường dài hoang vu, mải miết đến vô tận. Trong hành trình sống ấy, khóc và cười, yêu và hận đều không thể tiên đoán hết được. Biết bao nhiêu lữ khách độc hành đều đang cô đơn mải miết đi tìm, thế nhưng số người hạnh phúc thật sự trên cõi đời này thì lại chẳng có bao nhiêu. Trong cõi sinh mệnh đầy biến cố trắc trở, cơ hội để tìm thấy một người dựa dẫm được, che chở được cho mình có thể chỉ đến một lần duy nhất mà thôi. Hướng về phía tương lai mịt mùng xa xôi ấy chẳng bằng quay đầu nhìn lại những điều đã đi qua, có phải nơi ấy vẫn luôn có một cánh tay âm thầm dang rộng đợi chờ bạn, vẫn luôn có một bờ ngực để bạn dựa dẫm, nương tựa...? *** Khi xe về đến thành phố Nam Kinh thì cũng là lúc đồng hồ đã điểm sang sáng sớm ngày hôm sau rồi. Diệp Tri Ngã cứ tưởng rằng anh sẽ dẫn cô tìm một khách sạn nào đó bên đường để nghỉ ngơi, nhưng anh lại lái xe một cách thuần thục lướt băng băng trở về ngôi nhà nơi anh vẫn sống. Xe để trong gara dưới tầng hầm khu chung cư. Diệp Tri Ngã ngồi yên bất động đến vài giây liền rồi mới bước ra khỏi cánh cửa mà Kiều Thận Ngôn đã đứng sẵn bên ngoài mở ra cho cô, thế nhưng cô lại không đi cùng anh về phía có cầu thang máy đi vào trong tòa nhà. Kiều Thận Ngôn cau mày hỏi: “Làm sao thế?” Diệp Tri Ngã mỉm cười nói với anh: “Là, là, em không đi lên trên đó vậy, sáng ngày mai đến giờ được vào thăm bệnh nhân rồi thì em sẽ trực tiếp đến bệnh viện thăm Tiều Mẫn luôn anh ạ”. Kiều Thận Ngôn càng nhướn mày lên cao hơn, nhăn nhó hơn. Rồi Diệp Tri Ngã mĩm cười vẫy tay chào anh bước đi, tay cầm túi xách hướng về phía lối vào trong gara để xe. Những nơi chuyên dành để xe như thế này thường hoang vắng đến ghê rợn, những tiếng bước chân những tiếng ma trêu quỷ hờn lúc nào cũng văng vẳng vang lên như muốn trêu ngươi con người. Đằng sau bóng dáng cô cũng chẳng hề vang lên một tiếng ngăn cản của Kiều Thận Ngôn. Diệp Tri Ngã càng đi về xa càng trở nên thất vọng, chỉ còn biết tự cười và mỉm cười với chính bản thân mình, lấy hết sức bước đi thật nhanh hơn nữa. “Diệp Tri Ngã!” ... Mời các bạn đón đọc Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau của tác giả Dạ Dao.
Couple 50 - Quách Ni
Một cô gái lấy niềm kiêu hãnh vừa làm mục tiêu sống và là nguồn động lực giúp cô luôn ngẩng cao đầu vì chưa thua kém bất cứ ai, đặc biệt chưa từng dưới cơ bất cứ gã con trai nào. Dường như gạt bỏ hết tất cả những mơ ước được che chở của một cô gái bình thường, cô tìm thấy niềm hạnh phúc khi gánh trên vai mình những kẻ yếu và giúp họ tìm thấy hạnh phúc của mình. Cuộc đời cô đang trên đỉnh vinh quang tươi đẹp không gì sánh nổi... Và đột nhiên một kẻ phá bĩnh xuất hiện dập tắt hết vòng hào quang bấy lâu và cướp sạch những kiêu hãnh và tự hào. Tồi tệ hơn, kẻ đủ khả năng làm tất cả những chuyện xấu xa đó là một gã con trai! Họ trở thành kẻ thù không đội trời chung của nhau. Và trong tư thế sẵn sàng cho mọi cuộc chiến với kẻ phá hoại, sẵn sàng nhe răng đe dọa bất cứ hành động xâm phạm nào hơn thì một lần nữa, thế giới lại bị đảo lộn. Người mà ta vẫn coi là kẻ thù, ghét cay ghét đắng cho đến tận xương tủy lại là người đầu tiên cho ta biết cảm giác được che chở. Bàn tay trước đây là thủ phạm để lại dấu tích những vết cốc đau điếng nay lại như làn nước mát làm dịu đi chính cái trán bướng bỉnh của ta. Trước đây ta chỉ thấy địa ngục ở trước mắt và muốn chết đi cho rồi mỗi khi bất hạnh bắt gặp nụ cười ấy. Còn bây giờ, ta cũng cảm thấy không sống nổi mỗi khi bất chợt nụ cười đó lướt qua trước mắt. Bởi vì nó khiến trái tim ta ngừng đập. *** Bỗng ở hai góc của phòng chờ lao ra hai bóng người mặc sắc phục, không nói nửa lời giữ chặt Mông Thái lại, sau đó hai người dùng sức bẻ quặt tay anh ta về phía sau! - Học viện quân sự Tinh Hoa! Học viện quân sự Tinh Hoa, tôi là đội trưởng Nhất Liên, đã tìm được học viên vi phạm nội quy, bỏ chạy vào tuần trước, lập tức giải về trị tội! -Một thầy giáo cao lớn móc điện thoại ra nói một tràng. -Á! Con chuột đáng ghét kia! Cậu....sao cậu dám....á... Mông Thái Nhất ra sức giằng co nhưng không thể thoát khỏi tay của hai người đó được, không lâu sau, anh bị lôi ra khỏi phòng chờ và biến mất khỏi mắt chúng tôi. -Mông..... Mông Thái Nhất....... - Ma Thu Thu không biết làm gì, lúc này mới có phản ứng, nhìn về hướng mà Mông Thái Nhất biến mất, lo lắng áp tay lên ngực! -An Vũ Phong, please hurry to carry the fly F923...An Vu Phong................ please.... Trong phòng chờ máy bay vang lên giọng nói quen thuộc. Tôi thầm mắng An Vũ Phong, Vừa lo lắng nhìn ra cửa ra vào. Bỗng dưng trái tim tôi đập mạnh! Bởi vì rõ rang lúc này tôi nhìn thấy ở cửa lớn của máy bay có một chàng trai nổi bật khác thường đang ung dung đi về phía tôi. Mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt cười kiêu ngạo, hai hàng long mày khẽ nhếch lên, hình như luôn mang theo nụ cười. Nước da trắng trẻo và đôi môi màu hồng đào, ánh mắt sáng sâu thẳm, sống mũi cao như các nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, bên tai trái là chiếc khuyên tai có đính kim cương sáng lấp lánh, tất cả những điều đó đem lại cho anh một vẻ đẹp mê hồn... ... Mời các bạn đón đọc Couple 50 của tác giả Quách Ni.