Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hồn Ma Trinh Nữ

Hứa Mễ Mễ một hồn ma bị chết oan, sau mười năm không được siêu thoát. cuối cùng cô đã chọn cách báo mộng nhờ người tìm ra sự thật sau cái chết của mình. Và người được báo mộng tình cờ là một trong ba chàng trai của nhóm TFBOYS nổi tiếng. Họ sẽ làm thế nào để tìm ra sự thật sau cái chết oan ức của cô gái kia, trong khi không đầy hai tháng nếu không được siêu thoát cô sẽ biến thành một linh hồn ác quỷ. Truyện hoàn toàn là viễn tưởng xen lẫn một vài chi tiết rùng rợn cùng bí ẩn. Liệu TFBOYS có giúp được oan hồn Hứa Mễ Mễ siêu thoát để đầu thai hay không? Truyện không ship couple. *** "KHÔNG!!!!!!!" Vương Nguyên từ trong cơn mơ hét lớn rồi vùng dậy. Mồ hôi đầm đìa trên mặt cậu ướt đẫm một khoảng của chiếc gối. Cậu ngồi đó thở dốc. Giấc mơ vừa rồi thật kinh khủng, trái tim cậu vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu có cảm giác vô cùng lạ, giấc mơ này sao lại chân thực như vậy. Thường lệ, những giấc mơ cậu đã mơ khi tỉnh dậy một chút đều không nhớ nhưng hôm nay giấc mơ đó vẫn hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Trong mơ cậu thấy một cô gái quay lưng về phía cậu, trên người mặc một chiếc áo trắng mỏng, tà áo rộng thùng thình khẽ bay phất phơ trong gió cùng mái tóc dài đen bóng chấm hông. Cậu bị cuốn hút mà lại gần, cô gái đó như cảm nhận được mà quay lại nhìn cậu. Bỗng chốc Vương Nguyên thấy sợ hãi, cậu muốn bỏ chạy nhưng lại bị bàn tay của cô gái đó nắm lại, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào cậu, làn da với nhưng gân xanh chằng chịt cách khuôn mặt cậu chưa đầy 5cm, cậu cố ngoảnh mặt đi né tránh, đôi chân muốn chạy thật nhanh nhưng lại giống như bị trúng tà mà bất động. Đôi môi tím tái bong tróc vẩy của cô gái phả ra từng làn hơi mỏng: "Giúp tôi. Xin hãy giúp tôi." Vương Nguyên hoảng loạn, cậu muốn nói : "Giúp chuyện gì? Cô muốn tôi giúp chuyện gì? Chúng ta đâu có quen biết nhau." Nhưng lời muốn phát ra giống như bị chẹn lại nơi cổ họng, chỉ phát ra những tiếng ứ ứ như thể đồng ý với thỉnh cầu của cô gái kia. Cô gái khẽ mỉm cười thỏa mãn, nhưng trong mắt Vương Nguyên nụ cười đó thật đáng sợ, nó khiến những gân xanh trên khuôn mặt cô ngày càng lộ rõ hơn, những chiếc răng nhọn hoắt lộ ra như có thể nghiến nát bất kì thứ gì. Giọng nói như bùa chú của cô lại vang lên, Vương Nguyên ngây ngẩn như bị mất hồn nhìn vào khẩu hình miệng của cô: "Giúp tôi tìm ra sự thật, tôi muốn được siêu thoát. Tôi muốn được siêu thoát. Ở nơi này thật đáng sợ. Làm ơn giúp tôi, làm ơn giúp tôi." Cô gái càng nói càng mất kiểm soát, càng xích lại gần Vương Nguyên, khuôn mặt càng trở nên ghê sợ. Vương Nguyên cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Ơn trời, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi được giấc mơ kì dị đó, nhưng khuôn mặt đáng sợ cùng đau thương của cô gái vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí cậu. Lắc đầu vài cái mong xua đi nhưng hình ảnh ấy, cậu thấy thật khát nước, lật tấm chăn ra cậu dò dẫm bước xuống giường. Trời vẫn còn đang giữa đêm, cả căn kí túc xá của TFENT bị bao phủ trong một màu đen lạnh lẽo. Vương Nguyên bước gần lại chiếc tủ lạnh, tự lấy cho mình một cốc nước đá mong xua tan đi sự hỗn loạn trong tâm trí lúc này. Cậu định ngửa cổ lên uống nước thì ngay trước tầm mắt cậu là khuôn mặt của cô gái đó, cô đứng đó im lặng, đôi mắt trắng dã buồn bã nhìn chăm chú vào cậu. Vương Nguyên đánh rơi ly nước trong tay xuống đất. Tiếng thủy tinh va chạm với sàn đá vang lên một tiếng CHOANG chói tai, từng mảnh từng mảnh tan vỡ văng tung tóe trên nền đất lạnh. Tiếng động ấy vang vọng trong căn phòng yên ắng đập vào màng nhĩ của cậu khiến cậu bừng tỉnh. Chớp đôi mắt cậu nhận ra đứng trước mặt mình không phải khuôn mặt của cô gái kia mà là bạn thân của cậu Dịch Dương Thiên Tỉ. Vương Nguyên khẽ ôm lấy ngực, thở hắt ra: "Tiểu Thiên Thiên, sao cậu đứng im như phỗng ở đây vậy? Dọa tớ sợ chết khiếp." Vừa nói Vương Nguyên vừa cúi xuống nhặt nhạnh từng mảnh vỡ của ly thủy tinh, nhiều như vậy chắc phải dùng chổi quét đi mới hết, lỡ có ai đó giẫm phải sẽ lớn chuyện mất. "Vậy tớ phải khua chiêng múa trống để mọi người biết tớ ở đây sao?" Dịch Dương Thiên Tỉ cũng cúi xuống, đưa tay ra giúp Vương Nguyên nhặt từng mảnh thủy tinh sắc nhọn. Nhưng đến khi tay cậu vô tình chạm vào tay Vương Nguyên thì Vương Nguyên sợ hãi rụt tay lại. Cảnh tượng cô gái đó với đôi bàn tay gầy trơ xương cùng nhưng chiếc móng tay nhọn hoắt đang bám chặt lấy cánh tay cậu lại ùa về, khiến cậu hoảng loạn. Dịch Dương Thiên Tỉ nhận ra khuôn mặt dần trở nên xanh tái của Vương Nguyên qua ánh sáng heo hắt từ chiếc tủ lạnh, cậu lo lắng hỏi:   "Vương Nguyên, cậu sao thế? Có phải bị cảm rồi không? Trông cậu xanh xao quá, mồ hôi lạnh cũng chảy hết ra rồi." Vương Nguyên run rẩy, cậu thật sự muốn kể cho Dịch Dương Thiên Tỉ nghe về giấc mơ đó, nhưng lại thấy không cần thiết, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, bây giờ nói ra không chừng cậu ấy sẽ cười vào mặt cậu nói cậu nhát gan. Có lẽ chỉ là cậu tự mình dọa mình thôi, không có gì cần bận tâm hết. Cậu nở nụ cười nhẹ rồi lắc lắc đầu: "Tớ không sao. Chắc là do nóng quá. Đừng lo, cậu mau đi ngủ đi. Tớ dọn chỗ này được rồi." Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng cảm thấy lo lắng, bình thường Vương Nguyên luôn nở nụ cười nhưng hôm nay nụ cười lại đôi phần gượng gạo, rõ ràng là có tâm sự, cậu làm sao bỏ mặc người bạn thân của mình được. "Tớ xuống đây uống nước mà, không uống tớ không ngủ được. Nhưng bây giờ bị cậu làm cho tỉnh rồi. Chúng ta thức xem phim đến sáng đi, dù gì mai cũng chỉ có lịch hoạt động buổi chiều thôi, không cần lo lắng. Tớ giúp cậu dọn chỗ này." "Ừm, cảm ơn cậu." Vương Nguyên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ cảm động, họ là bạn thân đôi khi không cần nói gì cũng đủ để hiểu được ý nghĩ của đối phương. Cậu biết Dịch Dương Thiên Tỉ là lo cho cậu nên muốn ở cùng cậu, thật sự phải cảm ơn cậu ấy không cậu cũng không biết phải làm sao nữa. Gặp phải giấc mơ như vậy, cậu cũng không còn tâm trí nào mà leo lên giường ngủ tiếp, mặc dù bình thường cậu chính xác là một kẻ cuồng ngủ. ... Hứa Mễ Mễ ngồi bó gối ở một góc của ngôi miếu đã bị bỏ hoang từ lâu. Tầm mắt đảo xung quanh canh chừng, đề cao cảnh giác. Cô là một hồn ma lang thang đã bao lâu rồi, đến cô cũng không nhận thức được, từng ngày từng ngày cứ trôi qua như thước phim chậm chạp, vô định, vô nghĩa. Từng con ma giống như cô cứ một ngày, rồi lại một ngày được đặt chân tới thiên đường, được đầu thai chuyển thế. Vậy mà cô, không biết đến khi nào cô mới có thể được siêu thoát. Cuộc sống của một oan hồn đối với cô là những ngày tháng ở trong sự phòng bị và sợ hãi tột độ. Cô sợ những con ma đói cứ mỗi buổi tối lại đến quấy nhiễu đòi ăn thịt cô, sợ những con ma chơi hôm nào cũng dắt tay cô bay hết nơi này đến nơi khác cho đến khi cô mệt lả thì chúng thẳng tay ném cô xuống mặt đất. Lần đầu tiên như vậy, cô cứ ngỡ mình sẽ rất đau, rất đau nhưng lại không hề có cảm giác gì, cô chua chát nhận ra rằng bản thân hiện giờ đã là một con ma không hơn không kém. Một con ma vậy mà lầm tưởng bản thân vẫn còn sống còn biết đau, cảm giác đối với cô bây giờ không còn là gì cả. Từng con người còn sống cứ thế đi xuyên qua cơ thể của cô, cô đưa tay ra chạm vào họ cũng chỉ bắt được một ngụm không khí để rồi nuối tiếc. Cô không nhớ được bất kì kí ức gì khi mình còn sống, trước kia khi mới trở thành một con ma, kí ức của cô là từng mảng chắp vá lại tạo thành, rồi theo thời gian cô tồn tại lang thang trên trần gian này mà mờ nhạt dần rồi mất hết, kí ức của cô chỉ còn lại một khoảng trắng xóa, cô cũng không còn nhớ nổi tên của bản thân mình nữa. Mỗi người bạn ma của cô đặt cho cô một cái tên khác nhau, cô cũng đặt cho họ những cái tên mà cô cho là đẹp nhất. Nhưng từng người bạn của cô đều dần dần đi hết, họ đi đầu thai, chỉ còn lại mình cô ở đây, cô đơn sợ hãi. Cô sợ những linh hồn quỷ dữ thỉnh thoảng vất vưởng xung quanh, chúng mà cảm nhận được những linh hồn lang thang như cô sẽ lập tức xông đến mà ăn sạch, cô sợ cảm giác một mình, lúc nào cũng phải gồng mình lên chống chọi, cô cũng thật không ngờ, là ma mà vẫn có nhiều nguy hiểm như vậy, không phải ai ai cũng muốn chết để chấm dứt mọi thứ sao, nhưng họ đều không biết thế giới họ sắp đến còn đáng sợ hơn thế giới mà họ muốn chạy trốn. Cô vô vàn lần tự hỏi tại sao cô không giống như nhưng người khác, vô định không biết đến khi nào bản thân bị tan biến, cô đi gặp Diêm Vương, cô thật sự muốn biết tại sao mình lại chết, tại sao lại là một hồn ma lang thang như vậy. Nhưng đáp lại nhưng câu hỏi của cô chỉ là giọng nói uy nghiêm cùng lảng tránh của Diêm Vương tối cao: "Mỗi con ma xuống địa phủ này đều không được biết lí do vì sao mình chết, đây đã là quy củ rồi. đừng cố gắng muốn biết làm gì. Cô muốn đầu thai cũng được, trước đó phải buông bỏ hết mọi suy tư, thù hận, tình cảm, nghi vấn thì mới có thể thanh thản để siêu thoát. Cô chưa siêu thoát chỉ vì trong cô còn có chấp niệm, cô còn muốn tìm lời giải đáp. Còn muốn ở lại nhân gian. Cô chấp niệm quá sâu, đã sớm trở thành một oan hồn lạc lối. Ta tặng cô hai từ : "rũ bỏ". Cũng không còn việc gì nữa, cô mau đi đi, nhớ suy nghĩ kĩ những lời của ta."   Mời các bạn đón đọc Hồn Ma Trinh Nữ của tác giả Kyumin.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ma Thổi Đèn Tập 8: Vu Hiệp Quan Sơn - Thiên Hạ Bá Xướng
AudioBook Ma Thổi Đèn tập 8 Tên ebook :   Vu Hiệp Quan Sơn Tác giả :   Thiên Hạ Bá Xướng   Bộ sách: Ma Thổi Đèn (tập 8)   Thể Loại: Kinh Dị, Huyền Huyễn, Văn học phương Đông   Dịch Giả:  Đông Mây   Đánh Máy:  Sand xấu xa, Luân vũ, Cao ly, Thiện, AD Voi còi, Nguyễn Văn Tụng, Thành HV, Bùi Đăng Chung, Chi Ka To, Nguyễn Anh Đức, Orchid Pml, Thiện, Trường, Hư Không Công Tử   Biên Tập:  Hư Không Công Tử   Nguồn: Hội những người thích truyện đào trộm mộ   Ebook: http://www.dtv-ebook.com     Ebook Ma Thổi Đèn 8 Vu Hiệp Quan Sơn prc pdf epub Giới Thiệu:            Cuốn sách phong thủy dở dang - kỳ thư đệ nhất thiên hạ "Thập lục tự âm dương phong thủy bí thuật" được Mô Kim Hiệu Úy đời Thanh viết ra, trong đó bao gồm tất cả những thuật phong thủy âm dương, mặc dù nói "Thập lục tự âm dương phong thủy bí thuật" là mười sáu chữ, nhưng nói đúng ra phải là mười sáu quyển, mỗi quyển lấy một chữ trong quẻ cổ Chu Thiên làm đại biểu, tổng cộng mười sáu chữ, vậy nên mới gọi là Thập lục tự.   Mười sáu chữ này theo thứ tự là: Thiên, Địa, Nhân, Quỷ, Thần, Phật, Ma, Súc, Nhiếp, Trấn, Độn, Vật, Hóa, Âm, Dương, Không. Bộ này chủ yếu ghi chép lại những sách cổ về âm dương phong thủy học, có thể nói không thiếu chỗ nào, không chỉ có phong thủy thuật và âm dương thuật, và do được Mô Kim Hiệu Úy đúc kết lại, cho nên bên trong còn chứa đựng hình dạng, kết cấu, bố cục kiến trúc của rất nhiều mộ cổ các triều đại, cùng với những tình huống nguy nan mà các Mô Kim Hiệu Úy đã gặp qua khi đổ đấu.   Có thể nói "Thập lục tự âm dương phong thủy bí thuật" là "Kim chỉ nam đổ đấu mò vàng" hàng đầu, tiếc rằng cuốn sách này chỉ là bản thiếu, phần về âm dương thuật cũng không lưu truyền tới nay, chỉ còn có Thập lục tự phong thủy thuật, mười sáu chữ phong thủy ấy tương ứng với nội dung như sau:   Thiên: Phần này chủ yếu là chiêm tinh học, cũng là phần rất quan trong thuật phong thủy, thiên tinh phong thủy, địa phân cát hung, tinh có thiên ác, xem phong thủy tìm long mạch cũng là trên xem sao trời, dưới tìm địa mạch.   Địa: Điều chủ chốt của thuật phong thủy là so sánh vị thế đất, đại đạo long hành tự nhiên là thật, tinh phong lỗi lạc là mình rồng, địa thế hướng sông ngỏi chảy xuyên qua cả vùng núi non, phán đoán nơi nào có long mạch, đây chính là nội dung thủ pháp xem "Long, sa, huyệt, thủy" của thiên chữ Địa.   Nhân: Phong thủy có nhắc đến âm dương trạch, âm trạch là nơi mộ địa, nơi dành cho người chết, mà dương trạch là nơi ở của người sống, đối với việc lựa chọn dương trạch, đều cần có lý luận phong thủy sâu xa, còn gọi là thuật "Bát trạch minh kinh".   Quỷ: Cái tên nói lên tất cả, nói về ma quỷ và cõi âm, trong đây chủ yếu giảng giải tình trạng chủ nhân của mộ cổ. Ví dụ như cách bài trí thi thể và quan tài, vị trí tuẫn tháng người, vật và đồ bồi táng, đèn chong, nến trường sinh vân vân... hễ có liên quan trực tiếp tới người chết trong mộ, đều được ghi lại đây.   Thần: Từ xưa đến nay, khát vọng chết hóa thành tiên của những người trầm mê tu đạo nhiều không đếm xuể, chuyện xác chết thành tiên trong phong thủy cũng được ghi chép lại nhiều. Kiểu như điều chỉnh khí huyết hơi thở làm sao cho thi thể trong huyệt mọc cánh thành tiên chính là nội dung chủ yếu của thiên này. Chẳng qua cũng chỉ như "Đồ long thuật" mà thôi, trong nhiều trường hợp, "Nằm trong huyệt mọc cánh thành tiên" chỉ là một mớ lý luận sáo rỗng mà thôi.   Phật: hệ thống phong thủy lý luận khổng lồ phức tạp, Mô Kim Hiệu Úy am hiểu bí thuật phong thủy, đều là lấy "dịch" làm quy tắc chung, thuộc về một nhánh của Đạo gia, mà các tôn giáo khác đều có lý luận phong thủy riêng, tất nhiên những thứ đó trong tôn giáo của người ta cũng không gọi tên là phong thủy. Nhưng thực ra bản chất đều giống nhau. Quyển chữ "Phật" ghi lại phong thủy thiền tông.   Ma: Dưới cát tinh không phải là cát, dưới hung tinh vẫn còn là hung, huống hồ hung long không vào huyệt. Chẳng qua rảnh rỗi dấn thân qua. Nội dung của thiên chữ "Ma", chủ yếu nói về những điềm gở trong địa mạch thiên tinh, giúp người ta tránh rước họa vào thân, đây là thiên chuyên giảng giải về những dấu hiệu hung xấu trong phong thủy.   Súc: Thánh nhân có mây, cầm thú có dòng, không thể đánh đồng một chỗ, sơn xuyên địa mạo cũng là kiệt tác thiên nhiên, có những kỳ sơn địa thạch, tự nhiên tạo hóa mang hình hài muông thú, những nơi này đều trong phong thủy đều được đặt tên. Lấy một thí dụ mà nói, như ngọn núi mang hình con trâu, liền chia ra làm Ngọa Ngưu(trâu nằm), Miên Ngưu(trâu ngủ), Canh Ngưu(trâu cày), Đồ Ngưu(tàn sát trâu), Vọng Nguyệt Ngưu(trâu ngắm trăng), thư thế hình dáng khác nhau, cát hung khác nhau, đây chính là nội dung chủ yếu của hình thành súc hình trong phong thủy.   Nhiếp: Nội dung chính là Phân kim định huyệt, thuật này có tên gọi cổ xưa là "Thuật Quan bàn biện cục", không cần kết hợp la bàn và kim châm, mà chỉ ra được chính xác long, sa, huyệt, thủy, hướng trong phong thủy. Là khâu quan trong khi tìm kiếm vị trí mộ cổ.   Trấn: Đạo phong thủy, tối kỵ dạng "sát", quyển chữ "Trấn" chủ yếu ghi lại cách làm sao để trấn sát, tị sát, có điều trong quyển chữ "Trấn" này, được nhắc đến nhiều nhất là "Tị" chứ không phải là "Trấn", cũng có thể coi đây là đạo phòng thân.   Độn: Bố cục những nơi then chốt trong mộ cổ, vị trí rãnh tuẫn táng, có thể thông qua địa diện phong thổ, các loại kết cấu minh lâu mà suy tính ra phương vị cho đến chi tiết hình dáng địa cung trong cổ mộ. Chủ yếu nhất đương nhiên là giang giải những cơ quan mai phục, có những lý thuyết biến ảo thâm sâu ở phần này, nếu như không tinh thông ngũ hành sinh khắc biến hóa, cũng khó mà tìm được đường sống trong này.   Vật: Cổ có thiên khí địa vận, tùy theo thiên vận khí hậu khác nhau ở từng khu vực, địa vận cũng có thay đổi, mà khí trời theo chi, thiên vận có xoay vần, khí hậu khác nhau ở từng khu vực ứng với chi, hoàn cảnh tự nhiên biến hóa, dẫn đến tình thế phong thủy thay đổi, tất cả các vật có linh tính chốn sơn cước, sẽ bị biến đổi theo phong thủy thiện ác, mà sản sinh dị biến, nếu như thanh trọc âm dương lẫn lộn sẽ sản sinh ra một số sự vật vô cùng đáng sợ, không hợp với lẽ thường, gọi là "Yêu", trong thiên chữ "Vật" miêu tả những hiện tượng yêu dị sinh ra bởi phong thủy.   Hóa: Kẻ hóa lại chính là biến hóa của hóa, cải cách phong thủy khó khăn nhất trong mắt sư môn, người nhỏ thay đổi môn hộ, người lớn thay đổi quy cách. Trong phong thủy cổ xưa, không chủ trương những tình thế phong thủy "nhân tạo". Vũ trụ rộng lớn, núi non có bản tính, kỳ khí kỳ vận, an mà vọng động? Quyển chữ "Hóa" là quyển bị Mô Kim Hiệu Úy coi là cấm kỵ, nhưng đối mặt với một số cổ mộ được xây dựng dựa trên thay đổi kết cấu phong thủy, quyển chữ "Hóa" này là khắc tinh của chúng.   Dương: Âm Dương này không phải là âm dương trong thuật âm dương, chỉ đơn giản trong phong thủy độ lớn của góc cũng gọi là âm dương, trên thực tế hay "hình thế", nhìn thấy được là dương, không thấy được là âm, trong đạo phong thủy, cái gì là thấy được? Một con núi một con sông bày biện ra hình, đó là nhìn thấy được, quyển chữ "Dương" là một quyển giảng về "Hình".   Âm: Nhìn thấy được là dương hình dáng người thường không thấy được là âm, thế nào là hình dáng không thấy được? Địa hình một ngọn núi một con sông, có ẩn hàm chứa khí và vận, cùng với hình thái khí và vận này bày ra, đây đều là những tinh thần khí chất mà không thể trực tiếp thấy được bằng mắt thường, quyển chữ "Âm" là quyển giảng về "Thế".   Không: Đại tượng vô hình, đại âm hi thanh, cảnh giới cao nhất của phong thủy bí thuật, một thiên không có bất kỳ một chữ nào, cứ tuần tự nghiên cứu cuối cùng cũng sẽ đại đạo chứng minh, tự nhiên có thể lĩnh ngộ được quyển "Không", rút ra được cái ảo diệu của "Trong vòng tạo hóa, thiên nhân hợp nhất". Mô kim bí thuật, từ xưa tương truyền, trải qua bao thăng trầm chìm nổi, cho tới ngày nay, phải thi triển thế nào đây?  Mời đón xem Ma thổi đèn tập 8 Vu Hiệp Quan Sơn của tác giả Thiên Hạ Bá Xướng.