Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chị Đào Chị Lý

Đây là một tác phẩm không quá bi kịch hay nổi bật so với nhiều tác phẩm khác. Nhưng câu chuyện toát lên một vẻ rất riêng. Một bà Ngọc tao nhã nhưng u buồn, một cô Đào vui vẻ, xởi lởi, một cậu Khánh điển trai, trí thức, một cô Lý nhạy cảm, dịu dàng và nhiều nhiều nhân vật mang màu sắc sinh động vô cùng. Tính triết lí trong truyện nói lên hệ luật nhân-quả, những gì mà bất cứ ai, ở bất cứ thời điểm nào cũng đều sẽ hành động như thế, cũng đều sẽ cảm nhận những hỉ nộ ái ố mà nhân vật trong truyện. Có lẽ “Chị Đào chị Lý” của Hồ Biểu Chánh là một trong số những truyện hiếm hoi mà tác giả viết màu sắc khá sinh động, không quá buồn như các tác phẩm khác và cũng không quá mang tính hài hước, một tác phẩm khá bình dị và mộc mạc về người Nam Bộ. Truyện là một chuỗi những sắc thái khác nhau của các nhân vật: bà Ngọc, cô Đào, cô Lý…Truyện là một bài học về cách đối nhân xử thế và để chúng ta hiểu thêm rằng “Gieo nhân nào, gặp quả nấy” vẫn là quy luật muôn đời. *** Có buồn rồi mới có được vui; có cực rồi, mới biết sướng. Bà Ngọc trải qua những nỗi buồn rầu cực khổ. Từ đây bà mới vui sướng mà sống với cảnh đời thân ái giữa con trai con gái với dâu rể hòa thuận một nhà. Có một điều làm cho người không hiểu tâm sự của con rể bà, họ có hơi thắc mắc, là Khánh kêu vợ là chị Đào mà Hoài cũng kêu vợ là chị Lý. Ai muốn hiểu sao tự ý, bà Ngọc cứ vui cười tối ngày." Hồ Biểu Chánh tên thật là Hồ Văn Trung, là một trong những nhà văn tiêu biểu nhất của Văn học Việt Nam giai đoạn giao thời 1900 - 1930. Tiểu thuyết của ông bao quát những mảng hiện thực, những nét văn hóa đặc trưng của Nam bộ vào những thập niên đầu thế kỷ 20. Đó là sự tha hóa của con người trước sự lớn lên vùn vụt của đầu óc trọng thương, là số phận đáng thương của những thường dân rơi vào cảnh cùng quẫn, là những câu chuyện thế sự giàu chất nhân văn của những con người trên vùng đất mới... Lối viết bình dị, ngôn ngữ gần với lời nói thường ngày là một ưu thế khiến tác phẩm của Hồ Biểu Chánh chiếm được cảm tình đặc biệt của người dân Nam Bộ. *** Thường nghe người ta nói "vật hoán tinh di, tang điền thương hải" 1 : mấy lời ấy thiệt không sai. Khúc đường từ chợ Thị Nghè sang chợ Bà Chiểu mới có mấy năm nay mà nó nổi danh xóm Hàng Sanh rộn rực tưng bừng. Quang cảnh đìu hiu ngày trước đã biến thành quang cảnh náo nhiệt không thua gì Phú Nhuận, Hòa Hưng, Vườn Lài hay Xóm Chiếu. Hai bên đường nhà phố cất liên tiếp giáp hết không còn chỗ trống mà chen vô ở được nữa. Tối ngày thiên hạ qua lại dập dìu, lại thêm đủ thứ xe tranh nhau chạy rần rần không ngớt. Đến đây ai cũng nhớ cách lối ba mươi năm về trước những người giàu có với những khách tầm hoa, chiều chiều hay mướn xe cyclo đi hứng gió. Hễ đi vòng chợ Bà Chiểu mà qua khỏi chợ Thị Nghè, thì từ mũi tàu, là chỗ sở Trường Tiền dượt thi đặng phát giấy phép lái xe hơi, vòng qua tới Cầu Mới, là ranh Châu Thành Bà Chiểu, hai bên đường đều là ruộng rẫy sình lầy, quang cảnh vắng vẻ im lìm, giống như quang cảnh thôn quê đồng bái. Nếu ở Thị Nghè mà ngó thẳng xuồng cầu kinh Thanh Đa thì thấy mấy đám dừa nước xơ rơ, gió chiều thổi tàu lá xổng lên rồi oặt xuống như chào khách nhàn du, lại có mấy cây bần rạch đứng chần ngần theo mé xẻo 2 , dưới gốc lác mọc bao chung quanh như lác trìu mến không nở bỏ bần, còn bần như tiếc nước ròng nên đứng ngóng trông nước mau lớn lại. Xóm bây giờ người ta gọi là xóm Hàng Sanh đó thì ngày trước chỉ có vài ba cái chòi lá nhỏ, lại nằm cách xa nhau, có lẽ chủ cố ý giấu kín đời sống nghèo khổ của mình nên không chịu ở gần nhau, tránh cho khuất mắt dòm ngó của thiên hạ. Cái chòi dựa bên đuờng; gần ngã ba quanh qua Bà Chiểu tuy có một căn lúm túm, song coi cao ráo sạch sẽ hơn mấy cái ngoài xa kia. Trước chòi có cái sân nhỏ trồng rau dừa 3 hai bên, trổ bông đủ bốn mùa, bông trắng chen với bông đỏ, coi có vẻ vui vui một chút. Bên hè có cây đu đủ ngọn lên cao gần ngang đầu song, cổ có tới vài chục trái, dưới lớn bằng cái chén ăn cơm, trên nhỏ như trái cau ăn trầu, chủ nhà bữa nào cũng thăm chừng, chồng trông mau chín mà ăn, vợ tính để dành mà bán. Chòi nầy là chòi của anh Lê Văn Thái, cất với vợ là Nguyễn Thị Hòa hơn ba năm rồi, phía trong có lót cái chõng để vợ chồng ngủ, có bếp để nấu cơm ăn và có một cặp thúng một đôi gióng và một đôi quang gánh, để cho chị Hòa mỗi ngày đi kiếm mua thơm, mít, ổi, gánh ra chợ bán. Phía ngoài một bên có lót một bộ ván dầu 4 nhỏ để nằm chơi, còn một bên để bàn lóc nhóc, với hai cái ghế đẩu để có ai tới thì mời ngồi nói chuyện. Cái chòi như vậy mà vợ chồng anh Thái hãnh diện, nói chuyện với ai anh cũng khoe "nhà của tôi". Mà vợ chồng anh khoe cũng phải, chòi dầu lớn dầu nhỏ, dầu tốt dầu xấu, không phải cướp giựt của ai, cũng đủ cho vợ chồng ảnh đụt nắng đụt mưa mấy năm rồi, cũng là cái tổ êm ấm cho vợ chồng ảnh hẩm hút giữa thân yêu hòa thuận. Anh Thái làm bên sở Ba Son. Vì anh không phải là thợ chuyên môn về nghề nào hết, nên không lãnh tiền công theo thầy hay thợ đuợc. Anh biết chữ Việt rành. Anh viết chữ tốt, lại biết nói tiếng Pháp cột quẹt. Người ta mới giao cho anh phát thẻ cho thợ thuyền, kiểm điểm số công nhân đi làm mỗi buổi đặng biên rồi giao cho xếp rồi xớ rớ coi dọn dẹp nhà giấy vậy thôi. Công việc của anh làm thì nhẹ nhàng, khoẻ khoắn, nhưng tại như vậy người ta cho anh lãnh tiền công có 9 cắc một ngày mà chúa nhựt nghỉ thì không được ăn tiền. Anh cực có một việc là mỗi buổi anh phải có mặt trước giờ sở mở cửa và mãn giờ anh phải chờ thợ thuyền ra hết rồi anh sẽ về sau. May anh là người biết lo, lại anh nhờ có chiếc xe máy cũ cỡi đi làm, bởi vậy không bao giờ anh đi trễ. Còn chị Hòa là vợ anh thì chị bãi buôi nhậm lẹ, chị giỏi nghề mua bán, tay bằng miệng miệng bằng tay. Hễ xế chồng đi làm rồi thì chị khóa cửa quảy thúng đi mua trái cây gánh về để sáng đem ra chợ Thị Nghè ngồi bán, kiếm lời mỗi bữa 5-7 cắc hoặc 1 đồng phụ với chồng mà sống cho no ấm. Vợ chồng đồng tâm hiệp ý sống với nhau trót ba năm trong cảnh đời tuy không phải trưởng giả song luôn no ấm an vui. Thời may chị Hòa có thai, vợ chồng đều mừng, mừng vì có dấu tích về tình yêu của vợ chồng khắng khít. Tuy nhiên mà rồi lại phải lo, lo dành cho có sẵn một số tiền để cho vợ ăn đẻ. Chị Hòa lại lo hễ có con thì chị mắc nuôi con, làm sao đi mua bán mà kiếm tiền thêm. Thái lo tiện tặn đến nỗi khuya ăn cơm nguội hoặc mua xôi hay bắp ăn đi làm, chớ không dám ngồi quán ăn hủ tiếu uống cà phê như trước nữa. Chiều cũng vậy, hễ làm việc mãn giờ thì tuốt về nhà ăn cơm, chớ không dám ta bà ăn nhậu với chúng bạn. Đến chừng chuyển bụng, may có anh Thái ở nhà anh đưa vợ vào nhà bảo sanh Thị Nghè mà nằm. Chị sanh một đứa con gái mạnh mẽ. Mới được một đứa con đầu lòng, dầu gái hay trai không cần, vợ chồng đều mừng rỡ, đặt cho con tên Đào, là tên một trái quí. Nhờ vợ chồng lo trước, nên chị Hòa đi sanh trong túi có sẵn 40 đồng bạc, khỏi bối rối chi hết, nhà nghèo nếu sanh mạnh giỏi thì nằm ba bốn bữa rồi thường người ta bồng con về. Tuy Hòa khoẻ khoắn, ăn cơm biết ngon, đủ sữa cho em bú, Thái muốn vợ nằm lâu cho có người săn sóc lại cô mụ cũng nài ép nằm cho đủ tám bữa, em rụng rún rồi sẽ về lại càng tốt hơn, bởi vậy Hòa ráng nằm cho đủ 6 bữa đi đứng cứng cát rồi chị cứ đòi về nhà nằm cho thong thả và lo cơm nước cho chồng. Thái phải chiều theo ý vợ mà thiệt anh cũng muốn vợ con về nhà đặng sum hiệp cho vui. Anh mới đóng tiền nhà thương và đền ơn cô mụ rồi kêu xe kéo rước vợ con về, trong túi còn được 9, 10 đồng bạc lại còn 6 bữa nữa tới kỳ lãnh tiền nên không lo gì lắm. Trót một tuần đầu vợ chồng vui vẻ cực điểm. Thái đi làm về hễ thấy con thức thì giành với vợ đặng bồng mà nựng nịu; còn nếu con ngủ thì đứng chống tay mà nhìn, thấy vợ còn non ngày anh không cho làm việc chi hết, mỗi bữa đi làm về anh ghé chợ mua thịt cá hoặc khô mắm đem về rồi phụ kho nấu đặng vợ chồng ăn với nhau. Mắc mừng vui với đứa con nằm ngoa ngoe, ngủ thì mụ bà dạy cười, thức thì huơi tay chòi cẳng, vợ chồng say sưa hạnh phúc, quên hết cảnh hẩm hiu, bần hàn. Vui được chừng mươi bữa, rồi không hiểu tại sao mà chị Hoà ăn cơm không biết ngon, lại còn thêm chứng nóng lạnh. Thái mua thuốc hoàn thuốc tán cho vợ uống mấy bữa không thấy công hiệu chút nào. Anh biểu vợ phải bồng em ra tiệm thuốc cho thầy coi mạch đặng hốt thuốc thang mà uống. Chị Hòa nói sợ tốn tiền nên nói đau sơ sịa ít bữa rồi mạnh, cần gì phải uống thuốc. Đã không có thuốc bổ để tiếp dưỡng sức khoẻ lại thêm nóng lạnh, miệng đắng nên mỗi bữa ráng lắm mới ăn được một chén cơm mà thôi, tự nhiên chị Hòa phải ốm, nước da phải mét. Mà đàn bà cho con bú hễ thiếu sức khoẻ thì sữa phải giảm. Sữa của Hòa lại giảm nhiều. Con nhỏ sanh tuy mới 20 ngày, nhưng không có đủ sữa cho nó bú nên ban đêm nó thức khóc hoài, làm cho Hòa phải bồng nó ngồi mà dỗ. Thái thấy vợ bịnh mà nghỉ không được nên mặc dầu không có tiền nhiều, đến chúa nhựt anh ép vợ bồng con đi với anh ra tiệm thuốc đặng thầy coi mạch hốt thuốc thang cho vợ uống. Uống liên tiếp ba bốn thang mà bịnh vẫn còn bịnh. Anh Thái đem toa ra than phiền với ông thầy thuốc. Ông đổi toa mới và uống luôn ba thang nữa, bịnh cũng trơ trơ, trưa cũng en en lạnh trùm mền rồi nóng ăn cơm không biết ngon, không đủ sữa con bú. Mỗi buổi đi làm về, Thái thấy vợ đau rề rề con khóc nhề nhệ, anh châu mày nhăn mặt, đi vo gạo nấu cơm, mà bận lòng rối trí muốn điên. Trong túi còn có mấy đồng bạc, nhưng ăn cơm rồi anh tuốt ra chợ mua một hộp sữa bò, một cái ve với cái núm vú rồi đem về khuấy sữa đổ vô ve cho con bú. Con nhỏ khát sữa nên nó chầm bú no bụng rồi nằm êm mà ngủ. Thái khuấy luôn một chén nữa rồi bưng ra ép vợ uống, anh ta nói ăn cơm không được thì uống sữa nó bổ cũng như cơm. Mời các bạn đón đọc Chị Đào Chị Lý của tác giả Hồ Biểu Chánh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nữ Hoàng Tin Đồn
Trong Nữ hoàng tin đồn của Thẩm Thương My có hoàng tử, nhưng hoàng tử lại biến thành chú ếch. Có cô gái lọ lem nhưng cô gái lọ lem lại biến thành nàng công chúa nhảy khỏi chiếc giường có hạt đậu. Có thái hậu độc ác muốn chia rẽ hai người yêu nhau, nhưng cuối cùng thái hậu đã thất bại. Một cô gái lạ mặt, không chút tiếng tăm đã trở thành vợ chưa cưới của chàng thiếu gia nhà họ Đường, con trai của chủ tịch tập đoàn Bắc Thần – Đường Ca Nam. Cô là ai mà có thể trói buộc được trái tim của chàng trai đào hoa, phóng túng, lúc nào cũng có một tá scandal tình ái vây quanh. Giới thượng lưu và giới truyền thông sục sôi vì tin tức này. Họ tìm mọi cách để biết được cô ấy là ai, từ đâu tới, có xuất thân như thế nào. Kết quả chỉ gói gọn trong mấy thông tin mơ hồ: cô ấy tên Phong Bình, không nghề nghiệp, chưa tốt nghiệp đại học, thậm chí còn không có cả số điện thoại… Nhưng chỉ cần một câu nói của cô mà một vị khách vip đã bị đuổi cổ ra khỏi khách sạn cao cấp nhất, còn bị liệt vào danh sách đen, vĩnh viễn không được khách sạn đó chào đón. Đến nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới cũng phải nhún mình, “sự hiện diện của cô trong show diễn ra mắt bộ sưu tập mới là mốc son chói lọi nhất trong cuộc đời nghệ thuật” của bà. Đã có một thời gian, cái tên Phong Bình đã được dùng thay cho từ “cô gái Lọ Lem”. Thân phận thực sự của cô là gì? Không ai biết, không ai có thể tìm ra lời giải đáp thỏa đáng nhất. Một chuỗi tin đồn đã bắt đầu từ đây… Còn cô ấy chỉ nói: “Tôi đến từ Thúy Minh Hồ”. *** Đây là cuốn truyện mà sau khi đọc xong, Hoa Ban thấy vô cùng tự hào cho chị em phụ nữ.   Ở làng Ngôn tình, nào giờ chỉ có nam giới được gắn cái mác: lạnh lùng, giàu có, tài hoa, phúc hắc, vân vân và ve ve… Còn chị em chúng ta thì bị coi không ra gì, cụ thể là: -Chàng là công tử nhà giàu —— > nàng là cô bé lọ lem nghèo khổ – Chàng hào phóng, phong lưu ——- > nàng yếu ớt, tự ti, hiền lành, tiểu bạch thỏ -Chàng nếu cao cao thì làm Chủ tịch tập đoàn, thường thường thì làm Tổng Giám đốc, soàng soàng cũng là trưởng phòng nào đó, cổ trang cũng phải làm Hoàng đế, vương gia, tướng quân mới chịu! ——– > nàng lại làm một nhân viên quèn bé nhỏ, cổ trang cũng là tì thiếp cho người ta. -Chàng tài trí thông minh, sắp đặt mọi việc, tới nổi bị đánh giá “không phải người” ——— > nàng ngây ngây ngô ngô ——- > làm con mồi bị sập bẫy Ái chà… chị em phụ nữ bị ngược tơi bời, không có lấy năm trăm đồng dũng mãnh, đâu phải ai cũng được như A Mạch nhà chị Tiên Chanh hay Phong Bình nhà Thẩm Thương My mà Hoa Ban sắp nhắc tới đây ^^ Cô gái trong Nữ hoàng tin đồn đích thực là một Nữ Hoàng. Cô mang xuất thân cao quý, bí ẩn che giấu kĩ lưỡng bởi cái vỏ Cô bé lọ lem. Cô ấy bất cần sự che chở của đàn ông, khi yêu thì nồng nhiệt và lý trí. Cô ấy khiến phụ nữ ghen tị, đàn ông ngưỡng mộ và Đường Ca Nam mất đi vị trí thượng phong của một nam chính trong ngôn tình. Tình yêu của họ thật dễ thương, lãng mạn và đi ngược mới mô tuýp thông thường. Ở đây Phong Bình là người đứng sau toàn cuộc, giật dây cứu giúp sản nghiệp Đường Gia. Xét về tiền tài, đại vị, Đường Ca Nam không bằng cô. Ở đây, Phong Bình dùng sức mạnh thanh thế mà lùng sục tìm kiếm tung tích của người cô yêu, điên cuồng, sợ hãi cho an nguy của anh, rất đúng phong cách “Mỹ nhân cứu anh hùng”. Ai bảo nữ cường thì làm nam nhân thành hèn kém? Phong Bình là Phong Bình mà Đường Ca Nam thì vẫn cứ là anh ta, chỉ là cô gái ấy không tẻ nhạt như đa số kiểu nhân vật nữ và mang đến sự phá cách đầy lôi cuốn. So về nhiều mặt, Đường Ca Nam đã bị Phong Bình dẫn đầu nhưng anh không tỏ ra thấp kém vì anh có cái “tôi” không suy suyễn và một tình yêu chân thành, thực tế. Cách anh yêu khiến các độc giả nữ phải trầm trồ, và trái tim nhiệt tình đã làm tảng băng Phong Bình chảy thành nước ^^ Trong Nữ Hoàng tin đồn, cô ấy thật lợi hại…. Trong Nữ Hoàng tin đồn, anh ấy rất đàn ông… Sao các bạn không thay đồi khẩu vị một chút, thế giới này, phụ nữ cũng có thể làm thủ tướng, vì sao trong ngôn tình, phụ nữ không thể hùng mạnh??? Mời các bạn đón đọc Nữ Hoàng Tin Đồn của tác giả Thẩm Thương My.
Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!
Là một đứa trẻ mồ côi, lại thêm đôi mắt kỳ lạ - cực kỳ to tròn một cách đặc biệt, nó luôn bị mọi người xung quanh cười cợt. Một ngày nọ, nó chết, linh hồn nó nhập vào một con búp bê, và hắn là chủ nhân. Từ đó mọi chuyện thú vị xảy đến.. *** Nó là một cô bé mồ côi cha mẹ.Ở trong cô nhi viện được các cô giáo yêu thương nhưng ra ngoài lại bị những đứa khác cùng tuổi bắt nạt.Nó hay bị mấy đứa khác trêu là: -Đồ mồ côi không được dạy bảo,suốt ngày chỉ biết đi ăn xin,có khi còn ăn cắp ăn trộm. Mấy đứa đó còn kéo tóc,đánh đập nó.Họ trêu nó là đồ lập dị bởi nó có một đôi mắt rất to và tròn,lại hay long lanh,ươn ướt nên nhìn nó lúc nào cũng như sắp khóc.   Mời các bạn đón đọc Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy! của tác giả Miunny.
Công Chúa! Anh Yêu Em…
Truyện teen hay mang tên Công Chúa! Anh Yêu Em…là câu chuyện khẳng định về tình yêu. Yêu nhau là do duyên số! Không phải gặp nhau qua một cú va chạm. Không phải yêu nhau trong một trường học danh giá. Yêu nhau là định mệnh! Do ý trời và ngập trong màu máu! * Giới thiệu nhân vật trong truyện: - Trần Phương Ái Nhi : ( nó ) 18 tuổi – con gái đầu lòng của gia đình giàu có một vùng . + Khuôn mặt : xinh xắn nhưng có phần sắc xảo. + Dáng người : cao 1m7. + Tính cách : sát khí , cực kì nóng nẩy , nhưng tốt bụng + Tóc : xoăn lọn dài ngang ngực màu hồng. - Trương Tuyết Yến : ( bạn thân nó ) là đứa sẵn sàng hi sinh để bảo vệ nó , không cho ai được động đến nó – con gái của chủ tịch FAD . + Khuôn mặt : dễ thương như con nít + Dáng người : cao 1m7. + Tính cách : đanh đá nhưng tốt bụng . + Tóc : dài chấm lưng màu tím sẫm . + Bằng tuổi nó … - Hàn Gia Lâm : ( hắn ) 19 tuổi là con người máu lạnh, có thể sát hại bất kì ai ( trong mắt nó và Yến - tạm thời) , là một chàng trai thông minh, là con trai của một dòng dõi quý tộc danh giá . Nhưng có một lí do đã khiến cho hắn phải giả vờ là tên bắt cóc Killer. + Khuôn mặt : cực cool , điển trai + Dáng người : Cao 1m8. + Tính cách : lạnh lùng và sắt thép =_= + Tóc : vuốt vuốt màu xanh rêu . *** Lớp 12A1 Mấy bạn nữ đang xúm xít lại nghe “bạn thông thái’’ kể chuyện … Nó và Yến thấy vậy liền lại gần … - Có chuyện gì vậy mấy cậu ???Cho tớ hóng với – Yến vui vẻ hỏi - A, Yến và Nhi đây rồi !!! Hai cậu biết chưa giờ đi ra ngoài là phải cẩn thận nha có bắt cóc đó, nghe nói bọn họ chỉ bắt con gái thôi nên phải cẩn thận nghe, hôm qua có mấy bạn ở trường XXX bị bắt cóc rồi đó , giờ đi đứng phải cẩn thận mà người ta kể bắt cóc toàn người trẻ thôi à …- Một bạn nữ nói với hai chúng nó - Thật sao , ghê quá lần sau tớ chả dám ra đường . – Yến hoảng sợ ra mặt Nhưng trái lại với mọi người nó dường như chẳng có tý nào tin vào câu chuyện đó , khuôn mặt lạnh tanh , nó khoanh tay trước ngực , miệng cười nhếch mép rồi đi về chỗ lấy sách ra đọc. Mọi người chỉ nhìn nó mà lắc đầu đó giờ nó có tin vào mấy cái chuyện này bao giờ đâu, nó cũng chẳng bao giờ quan tâm đến vì nó nghĩ rằng mấy chuyện bắt cóc này thì làm gì có thật , chỉ là chuyện vớ vẩn thôi. Mọi người vẫn xôn xao bàn tán cho đến khi tiếng trống vào lớp vang lên , Yến về chỗ ngay bên cạnh nó ngồi nó cũng chẳng thèm để ý vẫn thản nhiên lật từng trang sách đọc như không biết gì ( lạnh lùng đến thế là cùng ==’) Yến giật quyển sách ra, nó lạnh lùng nhíu mày nhìn Yến - Mày làm cái gì vậy Yến ??? Mày không đọc thì phải để cho người khác đọc chứ - nó cáu rồi toan giật lại quyển sách nhưng Yến đã nhanh hơn giấu cuốn sách ra đằng sau . - Mày bớt mọt sách dùm tao đi có được không?Quan tâm đến mấy cái thực tế đi , suốt ngày sách và sách đâu phải cái gì cũng ghi ở trong sách đâu – Yến trau mày - Chịp , tùy mày thích nói gì thì nói –nó lấy trong cặp ra quyển sách khác chăm chú đọc không tranh cãi với Yến nữa - Mày cứ như thế, mày không cập nhật thông tin xã hội giờ có bắt cóc thật đó, mày nên quan tâm đi kìa –Yến tức giận Nó không thèm nhìn cô mà chỉ xua xua tay như ra hiệu “ không quan tâm “ … - Thôi, kệ mày vậy–Yến thở dài rồi không nhắc nhỏm gì đến nó nữa Thực ra thì không phải nó vô cảm đâu , nó là người tin vào những bằng chứng thiết thực , có khoa học không tin vào những lời đồn của thiên hạ nên cũng không khó hiểu khi nó không tin vào những tin mà nó gọi là tin “ rác” Cái tin bắt cóc ấy vẫn “ làm mưa làm gió” tại ngôi trường Maria Carap , không những chỉ lớp nó mà các lớp khác cũng vậy , các bạn nữ ai ai cũng hoảng sợ và hoang mang. Giờ ra chơi nó uể oải mò xuống căng tin vừa đến cửa căng tin toàn những chuyện bắt cóc luyên thuyên gì đâu, nó chẳng muốn nghe, nó nhâm nhi tách cà phê sữa rồi đọc sách mà chẳng chú tâm đến ngược lại Yến lại lo lắng cho nó vô cùng , nó không biết lo cho bản thân ... ~~~~~ Giờ tan học ~~~~~ - Ê Nhi !!! Để tao đưa mày về-Yến - Khỏi tao đi xe máy mà–nó - Hay mày gửi xe đi, đi ô tô cùng tao–Yến lo lắng - Bộ mày khùng hả Yến , mày lo lắng quá hóa rồi đó, tao như vầy người ta bắt cóc làm chi, tốn cơm tốn gạo thôi à. Mà muốn bắt cóc Ái Nhi này đâu phải dễ - nó - Tao lo … -Yến - Lo gì má, con học lớp 12 rồi đó không phải con nít đâu–Nó cười rồi lấy mô tô phi thẳng về nhà Trên đường về đi qua bờ lau nó thấy đông người tụ tập ở đó nó nghĩ :“chắc lại tai nạn đây mà” nó phóng thẳng về nhà ….   Mời các bạn đón đọc Công Chúa! Anh Yêu Em… của tác giả Windy.
Cô Gái Viết Nỗi Cô Đơn
Cuốn tiểu thuyết của Shin Kyung-Sook là lời đáp mang nhiều trăn trở nhưng kiên định cho những tự vấn day dứt của chính nhà văn. Tiểu thuyết khắc họa vô cùng rõ nét và chân thực bức tranh sinh hoạt của người lao động Hàn Quốc nghèo tại các khu công nghiệp vào cuối thập niên 1970, đầu thập niên 1980 với nhiều biến động về chính trị và xã hội như Tổng thống Park Chung Hee bị ám sát, các cuộc chính biến, phong trào Dân chủ Gwangju, đồng thời giãi bày lý do nhà văn cầm bút. Nhân vật chính của Cô gái viết nỗi cô đơn là một thiếu nữ 16 tuổi, sinh ra và lớn lên tại một vùng nông thôn nghèo. Vì không đủ điều kiện để học tiếp trung học, cô phải lên Seoul lao động kiếm sống. Cuộc sống trên thành phố của cô gói gọn trong bức tranh sinh hoạt một khu công nghiệp đầu thập niên 1980, nơi cô sống trong một căn phòng trọ chật hẹp, hiu quạnh với anh cả và chị họ. Đó cũng là nơi sáng cô làm việc bên dây chuyền nhà máy, tối đến trường học theo chương trình đặc biệt dành cho nữ công nhân; nơi cô đã trải qua nhiều biến cố của cuộc đời và không ít biến động của thời cuộc; nơi cô gặp gỡ nhiều người, nếm trải nhiều mất mát, dần trưởng thành hơn, nhưng có những vết thương vẫn mãi không thể nào nguôi ngoai. Cũng chính từ những ngày sống trong bức tranh sinh hoạt u ám ấy, cô đã ấp ủ và cố gắng từng bước thực hiện mơ ước trở thành nhà văn. Tác phẩm đan xen, biến chuyển liên tục giữa hiện tại và quá khứ; xoay quanh cuộc sống của tầng lớp lao động nghèo giữa những biến động lịch sử của xã hội Hàn Quốc thập niên 1980, với trung tâm là tình cảm gia đình, mối liên hệ giữa người với người và đặc biệt là nỗi cô đơn cùng nỗi đau không dễ gì khỏa lấp của những năm tháng trưởng thành. New York Times nhận xét: “Shin Kyung-Sook viết về những quãng thời gian và khoảng không gian có thể là xa lạ, nhưng bằng nhiều cách, các chi tiết trong tác phẩm của cô lại rất phổ quát; mỗi chúng ta ai cũng có một con quái vật vô diện mà bản thân luôn muốn trốn tránh. Shin Kyung-Sook đã vẽ cho chúng ta thấy con quái vật của chính cô.” Shin Kyung-Sook sinh năm 1963 trong một gia đình nghèo tại một ngôi làng nhỏ ở miền Nam Hàn Quốc. Không có điều kiện học tiếp trung học, 16 tuổi cô lên Seoul lao động kiếm sống và nuôi mơ ước viết văn. Năm 1985, sau khi tốt nghiệp trường Đại học Nghệ thuật Seoul, cô khởi nghiệp sáng tác và giành giải Văn học mới của tạp chí Văn nghệ trung ương với tác phẩm Ngụ ngôn mùa đông. Tiểu thuyết Hãy chăm sóc mẹ ra mắt năm 2008 của cô đã được dịch ra nhiều thứ tiếng và giúp cô gây được tiếng vang lớn trên thế giới. Với những tác phẩm ấp ủ niềm hy vọng “nói ra những điều không thể nói, chạm đến những thứ không thể đến gần” trong những câu văn buồn và đẹp rất đặc trưng, Shin Kyung-Sook đã không chỉ trở thành gương mặt tiêu biểu cho văn học Hàn Quốc hiện đại mà còn là nhà văn được đông đảo độc giả khu vực và quốc tế quan tâm, đón nhận nồng nhiệt. Các tác phẩm của Shin Kyung-Sook đã được xuất bản tại Việt Nam: Hãy chăm sóc mẹ, Ở đâu đó có điện thoại gọi tôi, Cô gái viết nỗi cô đơn,...   Lam Anh - Zing.vn *** Shin Kyung-sook sinh năm 1963 trong một gia đình nghèo sống tại một ngôi làng nhỏ ở miền Nam Hàn Quốc. Không có điều kiện vào trường trung học, mười sáu tuổi cô lên Seoul lao động kiếm sống. Shin Kyung-sook khởi nghiệp viết văn năm 1985 và sớm gặt hái thành công. Các tác phẩm của cô luôn có lượng độc giả lớn và nhận được nhiều giải thưởng văn học trong nước cũng như trong khu vực. Với Hãy chăm sóc mẹ Shin Kyung-sook trở thành nhà văn châu Á nổi bật nhất năm 2009. Tác phẩm: Hãy chăm sóc mẹ Ở Đâu Đó Có Điện Thoại Gọi Tôi Chuyện kể trăng nghe Cô gái viết nỗi cô đơn ... *** Chính niềm thương mến với giọng văn của Shin Kyung Sook qua hai tác phẩm: Ở đâu đó có điện thoại gọi tôi và Hãy chăm sóc mẹ đã đưa tôi đến với quyển tiểu thuyết pha lẫn tự truyện mang tên Cô gái viết nỗi cô đơn khi nó vừa được cho ra mắt. Vẫn là giọng văn trầm buồn, vẫn là những con chữ tưởng chừng không thể chân thật hơn nữa, vẫn là nỗi cô đơn đậm đặc, lại một lần Shin Kyung Sook khiến người đọc không thể dứt khỏi chuyện kể của mình. Thật lòng mà nói toàn bộ câu chuyện không nhiều niềm vui, bởi sự cô đơn cùng với day dứt, dằn vặt đã khắc sâu vào lòng người viết nên chúng. Người ta thường nói những người diễn ra trong giai đoạn trưởng thành sẽ đi theo con người ta hết cả cuộc đời, hình thành nên nhân cách của họ. Mà quá trình trưởng thành của người viết cũng là người kể nên câu chuyện, gắn liền với hoàn cảnh nghèo khó và tâm trạng bất an cùng nỗi cô đơn của cô gái quê lên tỉnh. Cô rời gia đình nhỏ, lên thành phố sống dựa vào người anh hai, cùng người chị họ làm công nhân trong một nhà máy. Tất cả diễn ra trong một bối cảnh xã hội không lấy gì làm êm đềm và dễ chịu, công nhân không được coi trọng, và đôi khi vì mưu sinh người ta phải chấp nhận những điều cay đắng và làm trái lòng mình. Nếu những ai đã từng đọc Hãy chăm sóc mẹ, có thể nhận ra sự quen thuộc của bối cảnh làng quê Hàn Quốc hoặc hình ảnh người anh trai lên thành phố vừa học vừa làm nuôi thêm đứa em gái, cô gái đi làm công nhân vừa nuôi mơ ước có thể trở thành nhà văn đã từng xuất hiện. Thì nay, chúng tiếp tục được khắc họa rõ nét hơn qua những dòng chữ viết như chỉ để trải lòng. Câu chuyện được kể khá chậm, đôi lúc như xen lẫn trong đó những tiếng thở dài vô hình, khiến người ta chua xót. Cũng chính trong truyện xuất hiện một chi tiết khiến tôi nhớ mãi, người thầy của nhân vật đã khuyên cô, đại ý rằng hãy viết ít thôi, bởi vì với em, viết như rút ruột mà viết. Có lẽ thực sự Shin Kyung Sook đã rút ruột mình ra mà viết thật, cho nên Cô gái viết nỗi đơn trở nên khó đọc hơn so với hai tác phẩm trước của cô đã ra mắt độc giả, bởi một câu chuyện không có cốt truyện rõ ràng, không được diễn tả nhanh chóng mạch lạc. Nhưng thay vào đó, điểm sáng chói trong truyện, là ta hiểu ra quá trình hình thành nên sinh mệnh của một người viết. Có người viết dựa vào kỹ năng, có người tuân theo cảm xúc, cũng có người như Shin Kyung Sook, cứ rút ruột mà viết. Và những gì xuất phát chân thật từ cõi lòng thì rất dễ lay động những cõi lòng khác. Hoàng Khôi Mời các bạn đón đọc Cô Gái Viết Nỗi Cô Đơn của tác giả Shin Kyung-Sook.