Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hôn Bóng

Một thời gian sau khi Mason chết, Rose thấy cậu hiện về trong trường, nhợt nhạt, buồn rầu, và có nét gì như sợ hãi. Bóng ma lọt vào được, chứng tỏ vòng pháp thuật quanh học viện đã suy yếu. Nhưng không ai tin giả thuyết này, cũng không ai tin việc Rose thấy hồn ma. Cô buộc phải tham gia trị liệu tâm lý, và lần đầu tiên tròng đời, mong muốn hi sinh cuộc đời làm vệ sĩ cho người khác trở nên lung lay. Rose nghĩ đến Dimitri và tình yêu bị cấm đoán của mình. Trong lúc ấy, Dimitri nhận một lời tiên tri cảnh báo anh sắp đánh mất thứ quý giá nhất đời, anh nghĩ tới Rose, và cũng lần đầu tiên trong đời anh nhận ra mình không thể giả vờ đặt nhiệm vụ lên trước người con gái anh yêu được nữa. Ngày họ tìm đến sự hòa hợp tột đỉnh cũng là ngày chết chóc và chia lìa giáng xuống họ, giáng xuống học viện, là ngày Rose hiểu ra thông điệp mà Mason muốn truyền tải. Lúc này hồn cậu đã rất mờ, bởi đã gần hết hạn bốn mươi ngày được lang thang trên dương thế. Cậu sẽ đi về đâu, không ai biết. Chẳng bao lâu sau thảm họa, Rose cũng cất bước ra đi. Quãng đường ra cổng trường khá dài, bầu trời phía tây đỏ rực quanh vầng mặt trời lặn, và cũng không ai biết Rose sẽ đi đâu, trừ cô với một quyết tâm sắt đá... Học Viện Ma Cà Rồng gồm có: Màn Đêm Sương Giá Hôn Bóng Hẹn Máu Linh Hồn Tận Hiến ... *** Có thể nói ma cà rồng là hình tượng hư cấu nổi tiếng và hấp dẫn nhất từng xuất hiện trong các tác phẩm nghệ thuật nói chung và văn học nói riêng. Từ đầu thế kỷ XXI, ấn tượng về ma cà rồng trong người đọc không đơn thuần là khát máu, cuồng dại hay tàn bạo nữa, mà còn là sành điệu, gợi cảm, mạnh mẽ và lãng mạn. Góp công không nhỏ vào sự thay đổi hình tượng ngoạn mục này phải kể đến Anne Rice với Biên niên sử Ma cà rồng, Stephanie Meyer với Chạng vạng, Charlaine Harris với Bí ẩn phương Nam... và gần đây nhất là Richelle Mead với Học viện ma cà rồng. Dù Học viện Ma cà rồng - seri tiểu thuyết hấp dẫn, gồm 6 tập được xếp vào danh mục tiểu thuyết ma cà rồng nhưng sự thực, nó là một câu chuyện về tình yêu, tình bạn và việc tìm kiếm chỗ đứng của mình giữa thế giới. Đọc seri này, người đọc thấy một xã hội, một thế giới rất riêng biệt, đi theo một thứ logic hoàn toàn khác nhưng cũng rất hợp lý và chân thực. Người đọc sẽ thỏa mãn trí tưởng tượng của mình khi được đắm mình vào thế giới đầy những điều kỳ diệu - những phép thuật từ các nguyên tố, những ma cà rồng đẹp đẽ, lôi cuốn. Người đọc sẽ cảm thấy thích thú khi theo dõi những diễn biến tâm lý cũng như hành động của nhân vật nữ chính Rose Hathaway, cô nổi lên mạnh mẽ, lôi cuốn và đôi khi rất khó dự đoán. Đối mặt với những mối quan hệ rắc rối, những hoàn cảnh phức tạp, đầy hiểm nguy, Rose cùng bạn bè dần dần trưởng thành lên. Bộ tiểu thuyết khiến cho người ta hiểu ra được nhiều điều: làm sao tìm được sức mạnh từ sự yếu nhược, lòng dũng cảm trong nỗi sợ hãi, sống sót trong nguy hiểm, tình yêu từ sự hiểu lầm và sự thực từ những lời nói dối. Câu chuyện được thuật lại qua lời nói của Rose, vừa có những tình tiết gay cấn nghẹt thở, vừa có những tình tiết lãng mạn, đắm say khiến người đọc khó có thể đặt cuốn sách xuống. Ma cà rồng trong tác phẩm này gồm ba loại: Moroi (ma cà rồng sống), Strigoi (ma cà rồng chết) và Dhampir (ma cà rồng lai). Hai loại đầu sinh ra từ dân gian Rumani, loại thứ ba từ dân gian vùng Ban-căng. Đây cũng là chi tiết chưa hề được chú ý khai thác ở bất cứ tác phẩm văn học đương đại nào về ma cà rồng. Các Moroi tuy có năng lượng phi phàm, nhưng lại được dạy dỗ một cách rất bảo thủ rằng không nên sử dụng chúng vào vũ lực. An nguy của họ hoàn toàn dựa vào các Dhampir, tức các ma cà rồng lai, vốn được trui rèn thể lực để đủ sức mạnh bảo vệ Moroi. Phần lớn sự kiện diễn ra tại học viện Thánh Vladimir thuộc tiểu bang Montana. Ngôi trường theo phong cách Gothic này nằm lọt thỏm giữa những cánh rừng và núi đồi, thức dậy vào ban đêm, ngủ yên vào ban ngày. Quanh trường đặt các bùa chú bảo vệ, an ninh được bổ sung thêm nhờ sự tuần tra canh gác của các Giám hộ gốc Dhampir. Sức hấp dẫn của Học viện Ma cà rồng nằm ở chỗ thế giới Richelle Mead xây dựng nên đầy mới mẻ và sáng tạo. Các ma cà rồng với lịch sử lâu dài, sống trong xã hội đương thời với tính cách riêng biệt. Họ sống và sinh hoạt trong một xã hội bí mật, tách biệt với thế giới loài người, uống máu để sống từ những người hiến máu tự nguyện. Họ sở hữu mối liên kết với các nguyên tố đất, nước, lửa, khí và mỗi nguyên tố đó lại cho họ một loại pháp thuật kỳ diệu. Bên cạnh đó là các ma cà rồng lai - một sáng tạo hoàn toàn mới mẻ của Richelle Mead - tuy không có các năng lực thần kỳ, nhưng họ có cơ thể khỏe khoắn cứng cáp, vẻ ngoài hấp dẫn cùng trái tim mạnh mẽ trung thành. Xã hội ma cà rồng trong truyện được xây dựng rõ ràng với kết cấu chặt chẽ, các địa danh chân thực khiến cho cuộc sống của các nhân vật trong truyện rất gần gũi và đôi lúc đan xen với cuộc sống bình thường. Các nhân vật trong truyện cũng được xây dựng rất sắc nét với những tính cách đặc sắc. Đó là Rose - một giám hộ tập sự mười bảy tuổi - táo bạo, liều lĩnh, luôn muốn phá vỡ mọi quy tắc nhưng cũng rất trung thành, vị tha, sẵn sàng hy sinh vì bạn bè. Đó là Dimitri - một giám hộ mẫu mực, một tấm gương sáng trong học viện - luôn cố gắng sống đúng nguyên tắc, nhưng khó lòng chống đỡ nổi sự quyến rũ của Rose. Đó là Christian - một anh chàng Moroi cô độc nhìn đời bằng con mắt hằn học - luôn tỏ vẻ bất cần, nhưng thực sự đầy tình cảm, biết yêu hết mình và sẵn sàng sát cánh chiến đấu với bạn bè. Tất cả họ đều có nét gì đó rất gần với đời sống thực, đều có vẻ rất bình thường, nhưng được đặt trong những tình huống đặc biệt, họ đã thể hiện những phẩm chất tuyệt vời của mình. Quá trình diễn biến của câu chuyện cũng chính là quá trình các nhân vật trưởng thành và hoàn thiện bản thân. Không có ai hoàn hảo - ai cũng có lúc phạm sai lầm, ai cũng có lúc điên rồ và ích kỷ - nhưng họ đã học được cách sửa chữa sai lầm hay gạt bản thân sang một bên trong lúc cần thiết. Có thể nói Học viện Ma cà rồng là một bộ sách đem lại nhiều điều thú vị mới mẻ cho luồng văn học giả tưởng về các ma cà rồng. Nó không gói gọn trong các mô típ cũ về những ma cà rồng siêu nhân, hoàn hảo, những anh hùng bất khả chiến bại nữa mà được mở rộng, bổ sung thêm rất nhiều tình tiết hấp dẫn khác. Đọc bộ sách, người ta nhận ra những ma cà rồng rất bình thường, có sinh - lão - bệnh - tử, có điểm mạnh nhưng cũng có điểm yếu, có những suy nghĩ hết sức bình thường gần gũi, giống như một thế giới bí mật đang ẩn giấu đâu đó giữa thế giới thực mà chúng ta có thể vô tình chạm tới bất cứ lúc nào không hay. Đây có lẽ cũng là một điểm làm nên sức hấp dẫn mạnh mẽ cho bộ sách này, khiến nó được độc giả trẻ tuổi trên khắp thế giới yêu thích và ngưỡng mộ. Hải Chi Review *** Suy-sụp-sau-sung-sướng là thủ pháp gây kịch tính quen thuộc trong rất nhiều tiểu thuyết lãng mạn. Đại loại là nếu truyện chưa kết thúc mà đã có một đêm thăng hoa, thì chỉ trong vòng nửa ngày tiếp theo sẽ xảy ra xung đột hoặc bi kịch để ngăn chặn đêm thăng hoa thứ hai nói riêng và ngăn chặn hạnh phúc đi vào thoái trào nói chung. Tính đến tập 5, Mead sử dụng thủ pháp này hai lần, và cả hai đều báo hiệu những biến cố bi thảm xoay chiều số phận bao nhiêu người. Y như trong giao đãi, với cuốn sách từ ghét đến bình thường tôi tán tụng rất dễ, nhưng với cuốn sách từ thích đến yêu, tôi thường lúng túng không biết bắt đầu từ đâu cả, bởi tôi sợ không lột tả hết cái hay của nó, khiến người nghe/đọc sẽ thấy sao mà tầm thường những điều tôi chỉ ra, làm tội nghiệp cuốn sách tôi thích đến yêu đi. Suốt mười lăm năm nay, chưa một tác phẩm nào khiến tôi khổ sở vì mong ngóng như Học viện Ma cà rồng (Vampire Academy), dù trước đây cũng từng đưa Harry Potter và Bảo bối Tử thần vào danh sách mong đợi. Trong lúc chờ đợi tập cuối Last Sacrifice phát hành vào 14 Dec này, những lơ mơ trước ngủ của tôi tràn ngập Strigoi/Moroi/Dhampir, và tôi nghĩ thôi thì trút chúng ra giấy một lần, để óc còn khuây khỏa theo truyện khác. Nhớ là khi bắt đầu đọc tập 1, tôi phải càu nhàu vì dạo gần đây ma cà rồng cứ bám lúc nhúc ở các giá sách YA, khiến người ta chẳng nhìn thấy truyện nào nữa cả. Trong hơn 100 năm từ Dracula của Bram Stoker đến Argeneau Family của Lynsay Sands hay Vampire Academy của Richelle Mead, ma cà rồng đã thực hiện một cuộc cách mạng ngoạn mục. Không còn di chuyển bằng quan tài hay xe hòm qua lại đơn điệu giữa tiểu thuyết kinh dị và trinh thám, không còn sự tàn bạo vô nhân tính một chiều từ đôi răng nanh đến cặp mắt đỏ đọc, ma cà rồng thế kỷ XXI đã ngồi SUV bành trướng sang tiểu thuyết lãng mạn, thanh xuân và kịch tình, cũng như khoác thêm ánh đắm say cho cặp mắt, môi gợi cảm che đôi nanh, và áo choàng đen thay bằng thời trang hàng hiệu. Ma cà rồng là lựa chọn không cần thiết nhưng thú vị cho nhân vật của Mead. Không cần thiết bởi vì thế giới mà chị xây dựng chỉ toàn là ma cà rồng. Trong một tương quan không – đúng hơn là ít – sự giao tiếp/so sánh với xã hội loài người, lại hoàn toàn không có cặp đôi người-ma nào, thì đặc trưng đáng sợ/quyến rũ của ma cà rồng không mấy nổi bật, và tính chất chông chênh bi thảm khiến tình yêu trở nên lãng mạn tột cùng giữa hai giống loài hút máu-bị hút máu không có cơ sở tồn tại. Ngoài ra, việc chọn ma cà rồng làm nhân vật sẽ khiến câu truyện mê hồn này bị đổ đồng vào một rừng tác phẩm thuộc tiểu loại vampire, khi trình làng rất dễ dính so sánh là ăn theo Chạng vạng, và các bài PR Việt Nam lười biếng sẽ đặt ngay một tiêu đề lợm giọng rẻ tiền là Học viện Ma cà rồng – kẻ soán ngôi/kế vị/đối thủ của Twilight. Mead hoàn toàn có thể viết một câu truyện huyền ảo về người thường hoặc yêu tinh với chính nội dung chị dùng cho Học viện Ma cà rồng, tất nhiên cần điều chỉnh vài ba tình tiết mà với bút lực dồi dào và tài hoa của Mead, tôi nghĩ chỉ là chuyện nhỏ đi vừa kẽ răng. Thú vị là bởi nếu Mead không lựa ma cà rồng, chẳng biết đến bao giờ mới có người chỉ cho tôi một kho dân gian thần thoại chưa từng được văn học khai quật về ác quỷ hút máu như thế này. Ma cà rồng, với Mead, là một từ không chi tiết. Theo Học viện Ma cà rồng, cần phải phân biệt Moroi, Dhampir và Strigoi. Thứ tự này cũng là thứ tự đẳng cấp huyết thống trong truyện, còn người thường xếp hạng chót. Moroi có nguồn gốc từ truyện dân gian Romania. Những đứa trẻ sơ sinh ngoài giá thú, chưa được rửa tội đã bị bố/mẹ chúng giết, chết đi sẽ biến thành Moroi. Sang tiểu thuyết của Mead, Moroi là những ma cà rồng tự nhiên (có sinh có tử, bản tính lương thiện, chịu nắng kém), thân hình cao gầy yếu ớt, nước da nhợt nhạt, màu mắt và màu tóc đa dạng, thức ăn chính là máu của những người thường tự nguyện (chỉ hút vừa đủ không để người ta chết), thức ăn phụ là sữa chua và các món ẩm thực khác giống con người, biết vận dụng một trong bốn nguyên tố cơ bản là đất-khí-lửa-nước để làm phép thuật, một số ít Moroi còn biết vận dụng nguyên tố linh hồn. Ngoài Học viện Ma cà rồng, Moroi chưa từng xuất hiện trong một tác phẩm hư cấu nào khác. Dhampir có nguồn gốc từ truyện dân gian Balkan, là ma cà rồng lai giữa cha ma cà rồng và mẹ người thường. Sang tiểu thuyết của Mead, Dhampir là những ma cà rồng lai giữa cha Moroi và mẹ Dhampir, là một sản phẩm giống như con la (lai giữa lừa và ngựa), tổng hợp gen tốt giữa người và ma, thân hình đầy đặn dẻo dai, mạnh khỏe, chịu nắng tốt, không hút máu, không biết pháp thuật, ăn uống như người thường, màu da, màu tóc và màu mắt đa dạng, nhưng không sinh sản được nếu phối giống cùng nhau – đây cũng là chính là cơ sở để Mead dựng lên mối quan hệ cộng sinh giữa Moroi và Dhampir trong truyện. Ngoài Học viện Ma cà rồng, Dhampir còn xuất hiện lác đác ở vài ba tiểu thuyết khác, mà gần gũi nhất với người đọc Việt Nam là Hừng đông qua hai nhân vật Nahuel và Remesnee Cullen. Strigoi có nguồn gốc từ thần thoại Romania, là xác chết đội mồ sống dậy. Sang tiểu thuyết của Mead, Strigoi là những ma cà rồng phi tự nhiên (bất sinh bất tử, bản tính tàn độc, chết dưới nắng), nước da nhợt nhạt, mắt đỏ, màu tóc tùy tiền thân, chỉ hút máu và hút cho đến khi nào nạn nhân chết thì thôi, thứ tự hút ưu tiên là Moroi-người thường-Dhampir, không biết pháp thuật nhưng sức mạnh phi phàm. Nói Strigoi phi tự nhiên là bởi chúng không được sinh ra, mà được tạo ra. Strigoi là biến thân của Moroi, Dhampir và người thường nếu thỏa mãn các điều kiện sau: bị Strigoi hút cạn máu rồi được Strigoi cho uống lại máu của nó. Riêng Moroi còn có phương pháp chủ động để biến thành Strigoi là cắn chết người mình vừa hút máu. Ngoài Học viện Ma cà rồng, Strigoi chưa từng xuất hiện trong tác phẩm hư cấu nào khác. Trong Học viện Ma cà rồng, Moroi và Dhampir đứng cùng một chiến tuyến chống lại Strigoi. Moroi sở hữu pháp thuật nhưng không muốn dùng, sức lực vốn có lại yếu nên phó thác hoàn toàn việc bảo vệ cho Dhampir. Trong cuộc sống, các Moroi cũng làm đủ ngành đủ nghề như người thường, đứng đầu vương quốc là nhà vua hoặc nữ hoàng, bên dưới là hội đồng hoàng tộc gồm thập nhị đại gia. Các Dhampir chỉ có nghề chính là giám hộ (guardian), hầu như không có điều kiện kết hôn, hầu như không có điều kiện học đại học, những Dhampir không muốn làm giám hộ rất ít lựa chọn về nghề nghiệp, phần lớn đàn bà làm điếm (bloodwhore), còn đàn ông làm điếm đực. Các Moroi và Dhampir được đào tạo trong cùng một trường. Moroi học cách kiềm chế pháp thuật, còn Dhampir học võ công và rèn thể lực để khi 18 tuổi sẽ ra trường bắt đầu sự nghiệp bảo vệ Moroi. Strigoi bất tử và có sức mạnh tối thượng, chỉ chết khi rơi vào một trong bốn trường hợp sau đây: phơi nắng, chặt đầu, thiêu sống và đóng cọc bạc vào tim. Cọc bạc cũng là vũ khí bất li thân của các giám hộ Dhampir, nó được yểm bằng cả bốn nguyên tố pháp thuật của Moroi để trở thành một thứ bùa sát thương vô địch. Mời các bạn đón đọc Hôn Bóng của tác giả Richelle Mead & Nguyễn Vũ Thủy Tiên (dịch).  

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đường Dần Tại Dị Giới
Hắn có một thân công phu siêu quần bạt tụy, trong thế giới hiện thực không đất dụng võ, chỉ còn cách làm sát thủ. Tình cờ đến được Dị giới vào thời thế hỗn loạn, trên chiến trường phát huy thực lực. Tên hắn là Đường Dần, chuyện của hắn như chỉ tồn tại trong truyền thuyết... Dị Giới không tồn tại, xuyên việt không có khả năng, xin chớ bắt chước! "Nếu có thể xuyên không thì về sớm gọi mình đi nữa"! Hắn có một thân siêu quần bạt tụy công phu, nhưng ở hiện thực thế giới bên trong nhưng vô dụng Võ chỗ, chỉ có thể làm không thể lộ ra ngoài ánh sáng sát thủ. Mà đi đến hỗn loạn không chịu nổi Dị Giới, tại ngươi chết ta sống trên chiến trường hắn thực lực lại đạt được trình độ lớn nhất phát huy. Ở chỗ này, hắn có thể không chút kiêng kỵ vung vẩy vũ khí trong tay; ở chỗ này, làm sinh tồn, hắn không có lựa chọn nào khác đi đến đầu kia thuộc về hắn chính mình Vương Giả Chi Lộ. *** Thành Đô, đêm khuya. Đường Dần ngồi ở một nhà tên là ‘Dạ hỏa’ phòng khiêu vũ quầy bar trước uống rượu. Đây là hắn đến Thành Đô ngày thứ năm. Hắn thích rượu, cũng thích nhà này phòng khiêu vũ trong hoàn cảnh, càng thích nghe bên trong nổi lên bản tình ca. “Một mình ngươi?” Một vị hơn hai mươi tuổi cô nàng ngồi vào Đường Dần bên cạnh, mỉm cười nhìn hắn. Đường Dần dáng dấp anh tuấn đẹp trai, da trắng nõn, lông mày rậm mắt to, khóe miệng trời sinh thượng thiêu, cho dù ở hắn phụng phịu thời điểm cũng giống đúng đang mỉm cười, hé ra đẹp trai khuôn mặt tươi cười rất dễ làm cho sinh lòng hảo cảm, đương nhiên, đó là đúng người xa lạ mà nói, đúng người quen biết hắn mà nói, hắn cười, đúng sẽ cho người cảm giác rợn cả tóc gáy. Bởi vì hắn là sát thủ, giết người không chớp mắt sát thủ. Đường Dần quay đầu, không giải thích được nhìn cô nàng, không hiểu hỏi ngược lại: “Chúng ta quen biết à?” Cô nàng dáng dấp không tính là xinh đẹp, nhưng là tuyệt đối không khó xem, trên người mặc mát mẻ lộ ra nội y, phía dưới là nóng bỏng quần chip, lộ ra hai cái hấp dẫn lại thon dài đùi đẹp, khêu gợi quần áo khiến nàng dáng người quyến rũ thoạt nhìn càng thêm mê người. Cô nàng mỉm cười, lắc đầu, nói ra: “Ta là nơi này người phục vụ, đã liên tục chừng mấy ngày xem một mình ngươi qua đây uống rượu.” “A!” Đường Dần lắc lắc chén rượu trong tay, cười ha hả không có nói thêm nữa. Đầu óc của hắn rất thông minh, chí ít so với người bình thường muốn thông minh nhiều lắm, đúng có thể khiến cho hắn chú ý người có thể đã gặp qua là không quên được, cho dù là chỉ nhìn quá liếc mắt, lại trải qua mấy năm sau đó. Chỉ là trên cái thế giới này có thể khiến cho hắn chú ý cũng không có nhiều người. Đường Dần khuôn mặt tươi cười dụ cho người thân cận, thật là đi đón xúc hắn thời điểm, sẽ gặp tinh tường cảm giác được khuôn mặt tươi cười phía sau lạnh lùng, cái loại này từ trong khung thấu đi ra ngoài lạnh lùng. “Nghe giọng nói ngươi không phải là Thành Đô người nữa?! Tới Thành Đô làm cái gì? Đi công tác à?” Cô nàng tựa hồ đối với Đường Dần rất cảm thấy hứng thú, đúng lạnh lùng của hắn cũng làm như không thấy, tựa như quen hỏi. Đường Dần nhìn chén rượu trong tay, vẫn như cũ trầm mặc không nói gì. Hắn không muốn hiểu người, tuyệt không sẽ đối với hắn nói hơn một câu. Đang ở cô nàng cảm giác lúng túng thời điểm, một cái bàn tay đột nhiên từ Đường Dần phía sau đưa ra ngoài, đặt tại trên vai của hắn, đồng thời, thô thanh thô khí thanh âm sau lưng hắn vang lên: “Cậu em, ngươi ngồi vị trí này có người chiếm, nhường một chút nữa!” Nghe vậy, Đường Dần cùng một bên cô nàng không hẹn mà cùng nữu quay đầu lại. Chỉ thấy ở Đường Dần đứng phía sau có bốn gã ăn mặc dáng vẻ lưu manh thanh niên, khác không khiến cho Đường Dần chú ý của, nhưng này bốn quả lại quang lại phát sáng đại ngốc đầu phá lệ bắt mắt, dường như bốn ngọn đèn đèn lớn độn bài ở phía sau hắn. Thấy rõ ràng bốn người này, cô nàng trên mặt của liền lộ ra vẻ chán ghét, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vài phần kính nể cùng e ngại. Đường Dần đầy mặt mờ mịt, nói ra: “Ta vẫn luôn là ngồi ở chỗ này.” “Luôn luôn?” “Đúng vậy!” Đường Dần chính sắc nói ra: “Đã năm ngày.” “Hắc hắc...” Đưa tay đè xuống bả vai hắn đầu trọc hán tử cười lạnh một tiếng, dùng ngón tay cái dựa vào xuống dưới cái mũi của mình, nói ra: “Mẹ nó, huynh đệ chúng ta đều ở đây dặm lăn lộn năm năm. Người trẻ tuổi, thức thời mau nhanh khốn nạn, đừng tìm phiền toái, không phải có khổ cho ngươi đầu ăn!” Đang khi nói chuyện, hắn cầm quần áo vạt áo hơi vén lên, lộ ra đừng ở y xuống dưới một thanh giấu đao. Đường Dần hai mắt trực câu câu nhìn đao, sau một lúc lâu, hắn dường như khiếp đảm mà nuốt nước bọt, đứng lên hình, hàm cười nói: “Chỗ ngồi này đúng là của ngươi.” Nói, hắn cầm chén rượu lên, hướng đi xa xa bàn trống. “Ha ha ——” nhìn Đường Dần ‘Chạy trối chết’ bóng lưng, bốn gã đầu trọc đại hán cuồng tứ mà cười to lên. Sau đó, thân thể nhoáng lên, đều ngồi vây quanh ở cô nàng tả hữu. Cô nàng đúng Đường Dần nhu nhược hoàn toàn thất vọng, nhìn nữa này bốn gã đầu trọc, trên mặt chán ghét tình càng tăng lên, nàng làm bộ đứng dậy muốn đi, cầm đầu tên kia đầu trọc hán tử một tay lấy cổ tay của nàng nắm, cợt nhả mà hỏi thăm: “Đẹp đẽ đẹp đẽ, đi đâu? Thế nào chúng ta thứ nhất ngươi muốn đi a?” Cô nàng dùng sức bỏ qua đầu trọc hán tử tay của, tức giận nói ra: “Ta muốn đi công tác!” Đầu trọc hán tử ngoài cười nhưng trong không cười mà nói ra: “Vừa mặt trắng nhỏ kia tại đây ngồi thời điểm, ngươi cũng không có muốn đi công tác ý tứ, vẫn cùng hắn vừa nói vừa cười, thế nào huynh đệ chúng ta thứ nhất ngươi sẽ đi công tác, đẹp đẽ đẹp đẽ, ngươi quá không cho huynh đệ chúng ta mặt mũi nữa!” “Đúng, đúng!” Mặt khác ba người đầu trọc hô theo. Cô nàng nhận thức bốn người này, biết bọn họ là vùng này nổi danh cuồn cuộn, tựa hồ vẫn cùng địa phương đại hắc bang tổ chức có quan hệ, đối với bọn họ vừa đáng ghét, lại không dám đắc tội. Nàng thở sâu, dịu dàng nói: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì nha!” Đầu trọc hán tử cười nói: “Cũng không ý tứ gì khác, liền là muốn mời ngươi uống chén rượu.” Vừa nói chuyện, hắn nghiêng người tiếp cận đồng bọn gật đầu. Một tên đầu trọc hội ý, từ trong túi móc ra một chai rượu đỏ, ngã tràn đầy một ly, đổ lên cô nàng trước mặt của. Cô nàng hơi biến sắc, lắc đầu nói ra: “Ta không biết uống rượu...” Không đợi hắn nói xong, đầu trọc hán tử ngắt lời nói: “Ta mời ngươi uống rượu, cho dù là chỉ uống một hớp cũng là ý đó, nói cách khác đúng không để cho ta mặt mũi này!” Cô nàng biết bọn họ những người sống tạm bợ coi trọng nhất đúng mặt, nếu như hôm nay bản thân không uống chén rượu này, bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Để phái bọn họ, cô nàng bất đắc dĩ, đem tâm đưa ngang một cái, nói ra: “... Vậy ta chỉ uống một hớp.” “Tốt, tốt, tốt! Ha ha ——” đầu trọc hán tử đắc ý cười ha ha, liên tục gật đầu. Cầm chén rượu lên, cô nàng lấy dũng khí, ngửa đầu uống một hớp rượu lớn. Rượu xuống bụng, một cay độc vị từ trong dạ dày luôn luôn vọt tới tóc của nàng ti, nàng cảm giác mình hơi thở thì đều đã phun ra lửa, trắng noãn khuôn mặt cũng liền biến thành màu đỏ, này hầu gái lang dáng dấp thoạt nhìn càng thêm kiều diễm động nhân. Đầu trọc hán tử thấy mắt đều nhanh thẳng, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, vỗ tay cười to, liên thanh nói ra: “Tửu lượng giỏi, tửu lượng giỏi, ha ha, lại uống một hớp, tới, lại uống một hớp!” “Ta...” Cô nàng còn muốn từ chối, nhưng đầu trọc hán tử cũng cầm chén rượu lên, cứng rắn đi trong miệng của nàng rót. Thoáng qua trong lúc đó, còn dư lại hơn phân nửa ly rượu đều bị cứng rắn rót vào cô nàng trong bụng, sắc mặt của nàng cũng càng phát ra phì hồng. Nàng xóa sạch xóa sạch khóe miệng rượu dấu vết, thở hổn hển nói ra: “Ta hiện tại có thể đi được chưa?” Đầu trọc hán tử cùng vài tên đồng bọn liếc nhau, không hẹn mà cùng lộ ra cười xấu xa, gật đầu nói: “Tốt! Ngươi đi giúp nữa!” Nghe nói lời này, cô nàng như trút được gánh nặng, vội vàng đứng lên hình, thế nhưng nàng vừa nãy vừa đứng lên, chợt cảm thấy thiên toàn địa chuyển, dường như toàn bộ thế giới đều đã bay lên. Nàng đứng thẳng không được, thân thể ngay cả hoảng, sau cùng lại ngồi trở lại đến ghế trên, suy nghĩ choáng váng trầm trầm, lại đau lại sưng, lúc này nàng rốt cục ý thức được không được bình thường, mình tửu lượng lại kém, cũng không đến mức như thế chăng tể, đối phương khẳng định ở rượu dặm hạ mê huyễn dược các loại từ đông sang tây. Có thể nàng hiện tại mới nghĩ rõ ràng điểm này cũng đã chậm, ý thức một chút xíu ở trong óc nàng biến mất, ngồi ở ghế trên, thân thể lung lay lắc lắc, biểu hiện trên mặt dại ra, thỉnh thoảng lại nhìn mọi người chung quanh cười khúc khích. Gặp đã đắc thủ, bốn gã đầu trọc hán tử trên mặt cười xấu xa càng đậm, cho nhau nháy mắt, ba chân bốn cẳng đem cô nàng đở lên tới, còn thỉnh thoảng lại nói ra: “Uống nhiều rồi nữa! Không thể uống cũng không cần uống nha, chúng ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi!” Bốn gã đầu trọc hán tử cái dụng tâm thức không rõ cô nàng đi qua sàn nhảy, thẳng tiếp cận phòng khiêu vũ đi cửa sau đi. Bọn họ bên này phát sinh tất cả, đều bị cách đó không xa Đường Dần nhìn rõ ràng. Hắn có cổ phát động, nghĩ xông lên phía trước đem bọn họ cản lại, bất quá rất nhanh hắn liền đem này cổ phát động ép xuống, mình không phải là người lương thiện, không cần thiết đi cứu người nào, () gây phiền toái chẳng khác nào vì mình gây nên phiền phức. Tuy rằng lý trí chiếm thượng phong, bất quá, cô nàng thân ảnh của cũng không ngừng ở trong đầu hắn hiện lên, để hắn có chút tâm phù khí táo. Đáng chết! Đường Dần ở trong lòng thầm mắng một tiếng, hắn đáng ghét loại này phát động không bị khống chế cảm giác. Ngửa đầu một cái, đem rượu trong ly uống sạch sẽ, lập tức hắn giơ tay lên tới, đánh ra một giòn giã hưởng chỉ. Cách đó không xa một tên người nữ phục vụ đã đi tới, hàm cười hỏi: “Ngài, có cần gì không?” “Rượu!” Đường Dần dứt khoát nói ra. “Rượu gì?” Người nữ phục vụ bị hắn chọc cười, tới phòng khiêu vũ, tám chín phần mười cũng là chút rượu. “Rượu mạnh!” “Phục ngươi thêm?” “Có thể!” “Một ly?” “Một chai!” Người nữ phục vụ ngẩn người, nghi ngờ xem mắt Đường Dần, dừng một chút mới hàm cười nói: “Tốt, ngài, xin chờ một chút!” Không lâu sau, cô nàng bưng khay đi trở về, đem một chai phục ngươi thêm phóng tới Đường Dần trước mặt của, sau đó lại thâm sâu sâu nhìn hắn một cái, phương chậm rãi đi ra ngoài. Mở che, Đường Dần đảo mãn một ly, chỉ ngửa đầu một cái, rượu trong ly đã bị hắn uống cạn. Rượu nồng độ cao xuống bụng, hình như vô số cây đao, ở trong cơ thể hắn cắt tới vạch tới, hắn nhắm mắt lại, ngón tay ở trên bàn gấp rút gõ. Qua một hồi lâu, hắn chậm rãi giương đôi mắt, trong nháy mắt đó, phảng phất có hai đạo tinh quang từ ánh mắt hắn giữa bắn ra, chỉ là rất ngắn, lóe lên rồi biến mất. Uống xong một chai cao độ vào hè ngươi thêm sau, Đường Dần loạng choạng lắc lư đi lại khách sạn nghỉ ngơi! ... Mời các bạn đón đọc Đường Dần Tại Dị Giới - Lục Đạo.
Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Hóng Heart
Truyện Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới của tác giả Hóng Heart là truyện thuộc thể loại tiên hiệp với nhân vật chính là một gã nghiện game, cuộc sống của hắn chỉ có game và những chiến thuật game. Mới chơi trò Naruto thì bị hút vào đại lục Ma Võ, nhập vào một tên thư sinh khá vô dụng. Cuối cùng, hắn bi ai phát hiện, thân thể này quá nát: tu luyện cũng bằng thừa. Phúc lợi duy nhất Lâm Hàn được thừa hưởng là tên thư sinh trước kia đã giúp một mỹ nữ, hay nói đúng hơn là một tiên tử trần gian, có vẻ thần thông quảng đại vô cùng. Tiên tử hứa chữa thương xong đưa hắn về nhà, nhưng lại quỷ dị mất hết tu vi, quỷ dị đến với hắn. Càng quỷ dị hơn khi hệ thống mà hắn có trong game thức tỉnh, giúp hắn có được nhẫn thuật, soi sáng cho hắn một con đường. Mà quỷ dị nhất thì là khi hắn có được con đường của mình, thì cũng là lúc tiên tử rời đi. Tìm lại nàng! Nhất định phải tìm lại nàng! Mối tình thư sinh và tiên tử, trong truyền thuyết toàn là bi kịch. Đọc truyện sẽ rõ. Mời các bạn đón đọc Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới của tác giả Hóng Heart.
Vô Địch Thiên Hạ - Thần Kiếm
Cường giả, vĩnh viễn đều là tịch mịch, chỉ có chiến thắng tịch mịch, mới có thể vô địch Thiên Hạ! Vũ Hồn thế giới, trong cơ thể có được Vũ Hồn mới có thể tu luyện Đấu Khí trở thành một gã chiến sĩ, mà vốn là có được siêu cấp Nghịch Thiên Vũ Hồn Hoàng Tiểu Long tại Vũ Hồn Giác Tỉnh lúc, lại bị gia tộc loại người ngộ nhận là là bình thường biến dị Vũ Hồn. Nhưng là có được "Bình thường" biến dị Vũ Hồn Hoàng Tiểu Long lại một lần lại một lần triển lộ kinh người thiên phú, một lần lại một lần đánh bại cái gọi là siêu cấp thiên tài, một lần lại một lần lại để cho gia tộc cùng cả cái Vũ Hồn thế giới khiếp sợ! *** Nếu ai đã yêu thích bộ Thiên Tôn Trùng Sinh thì không lạ lẫm gì với anh chàng tác giả này nữa rồi. Đây là bộ tiếp theo sau của thằng tác giả (tưởng rằng anh chàng này đã Rửa tay chậu vàng, gát Bút giang hồ) Mời các bạn đón đọc Vô Địch Thiên Hạ của tác giả Thần Kiếm.