Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Mỗi cái nhấc tay đều mang theo ý vị, cô là Khuất Tĩnh Văn. Đôi mắt tựa ánh sao, nụ cười như nắng sớm, nàng là Kỳ Mặc Vũ. Cách biệt tuổi tác, xin mời dự đoán. *** Là con người làm chủ vận mệnh hay vận mệnh mới là thứ nắm giữ con người, Kỳ Mặc Vũ cũng không biết nữa. Nàng chỉ biết từ khi sinh ra đã gánh trên vai trọng trách của cái được gọi là con một. Mấy năm trở lại đây lại thêm một danh xưng phú nhị đại gì đó.   Người ngoài nhìn vào liền ngưỡng mộ không thôi. Nhưng đối với nàng, Kỳ Mặc Túc và Thái Vịnh Nghi chẳng qua chỉ là nhà giàu mới nổi không hơn không kém. Nếu như Thái Vịnh Nghi nhẹ nhàng với nàng hơn một chút thì nàng đã có thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống rồi, không cần phải suốt ngày tỏ ra là con ngoan trò giỏi gì đó.   Mà thật ra cũng không ngoan lắm...   1   Năm nhất cao trung, lần đầu tiên Kỳ Mặc Vũ bị mời phụ huynh.   Người ta nói kẻ mạnh thì phải bảo vệ kẻ yếu không phải sao? Tất cả giáo viên đều bảo như vậy cho đến khi nàng thay trời hành đạo thì lại trở thành kẻ tội đồ bị các vị người lớn có học thức vây quanh chất vấn.   Thái Vịnh Nghi cũng tới rồi, lần này nàng xong đời.   Kỳ Mặc Vũ đang theo học tại trường cao trung tư thục tại Vĩnh Thành, nơi này nếu không phải kẻ có tiền thì chính là có quyền. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài học sinh là do thành tích vượt bậc, giành được học bổng mà chen chân vào. Tô Giai Nghê là một trong số đó.   Nhưng vào là một chuyện, làm sao để sống yên ổn lại là chuyện khác.   Hôm nay trong giờ nghỉ giải lao, Kỳ Mặc Vũ bắt gặp một đám người hùng hổ vây quanh một cô gái. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, nàng liền chạy đến xem một hồi. Nào ngờ liền gây chuyện.   Đám người kia cho rằng Tô Giai Nghê quyến rũ đàn anh khóa trên, khiến cho anh ta không thèm đoái hoài đến Chúc Viên. Chúc Viên vô cùng bất mãn mới kéo họ đến chỗ Tô Giai Nghê tính sổ. Cô ta ỷ vào việc cha mình là Hội phó Hội Phụ huynh học sinh mà xem trời bằng vun, tác oai tác quái.   Kỳ Mặc Vũ nhìn thấy Tô Giai Nghê đứng đó thân cô thế cô, không ai dám đứng ra bênh vực. Vành mắt cô gái ấy đỏ hoe nhưng vẫn gắng gượng kiên cường, không để người khác hắt vào nước bẩn.   "Đàn anh thích ai thì có liên quan gì đến tôi?"   Chúc Viên tiến lên túm lấy áo Tô Giai Nghê, giọng điệu giơ nanh múa vuốt: "Mày chính là con hồ ly tinh, đừng giả bộ tốt lành nữa."   Tô Giai Nghê vẫn cương quyết: "Cậu... đừng quá đáng. Tôi sẽ báo với giáo viên chủ nhiệm."   Chúc Viên nghe thế liền nhếch môi ra hiệu cho đám người mình dẫn theo: "Đánh nó trước, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm."   Đám người kia nghe xong liền xắn tay áo lên chuẩn bị ra tay, Tô Giai Nghê run rẩy đưa hai tay che trên đỉnh đầu, giọng nói cầu cứu yếu ớt.   "Dừng tay."   Kỳ Mặc Vũ cảm thấy không thể đứng im được nữa liền chen vào mặc cho người bạn thân Hồ Nhã Hinh đã cố gắng kéo lại vạt áo của nàng.   Đám người kia nghe được âm thanh thì dừng động tác, Chúc Viên cũng xoay người đối diện với Kỳ Mặc Vũ.   "Không phải là lớp trưởng của chúng ta đây sao? Hôm nay còn muốn lo chuyện bao đồng?"   Kỳ Mặc Vũ đi qua đám đông, nhìn thẳng vào Chúc Viên rồi nhướng mày: "Đúng vậy thì sao?"   Chúc Viên bật cười vỗ tay, mặt mày sắc bén nào giống dáng vẻ của một học sinh cao trung.   "Được, vậy liền cho lớp trưởng chúng ta nếm mùi vị xen vào chuyện người khác là như thế nào."   Chúc Viên lại quay sang nói với đám người: "Tiếp tục."   Nhưng bọn họ không dám...   Đám người đưa mắt nhìn nhau giống như đang chờ đợi một kẻ dũng cảm nào đó xung phong tiến lên trước. Nhưng đợi mãi cũng chỉ thấy tất cả nửa bước cũng không dám nhúc nhích.   Chúc Viên tuy lợi hại nhưng Kỳ Mặc Vũ cũng không thể xem thường. Ai mà không biết nàng là con gái duy nhất của Kỳ gia. Ba mẹ nàng sở hữu công ty linh kiện hàng đầu tại Vĩnh Thành. So với những nơi khác thì không bằng nhưng tại thành phố nhỏ bé này không đứng nhất thì cũng đứng nhì. Vả lại mẹ nàng chính là Hội trưởng Hội Phụ huynh học sinh, còn lớn hơn cả Chúc gia, ai mà dám đắc tội.   "Sợ cái gì? Nhất định không để các người bị liên lụy."   Chúc Viên không kiên nhẫn thúc giục nhưng đổi lại vẫn là ánh mắt sợ sệt của đám người kia. Cuối cùng không thể kiên nhẫn được nữa, Chúc Viên tự mình ra tay.   Cô dùng chân đạp mạnh vào người Tô Giai Nghê khiến người kia ngã nhào trước sự chứng kiến của mọi người. Lúc Kỳ Mặc Vũ phản ứng lại đã thấy Chúc Viên đứng đó cười đắc ý, định tiếp tục động tác. Nàng liền tiến lên đẩy mạnh vào bả vai Chúc Viên khiến người kia ngã xuống.   "Con chó điên này..."   Chúc Viên kêu lên.   Vừa lúc này, giáo viên chủ nhiệm chạy đến, vô cùng tức giận. Đám người ỷ đông hiếp yếu cùng mấy học sinh hóng chuyện lặp tức tản ra. Cuối cùng chỉ còn lại Kỳ Mặc Vũ, Tô Giai Nghê, Chúc Viên và Hồ Nhã Hinh.   Hồ Nhã Hinh thầm hít một ngụm khí lạnh, lo lắng thay cho người bạn thân của mình.   Giờ giải lao kết thúc, hành lang cũng trở nên yên tĩnh. Chỉ có trong nội tâm Kỳ Mặc Vũ là không ngừng nổi trống.   Thái Vịnh Nghi và Chúc mẹ vào trong văn phòng đã lâu cũng chưa thấy động tĩnh, bỏ mặc nàng cùng Chúc Viên đứng khoanh tay bên ngoài cùng nhau giương cung bạt kiếm. Tô Giai Nghê thì đã được Hồ Nhã Hinh đưa đến phòng y tế, có vài vết thương nhỏ cần được xử lý.   Đấu võ mắt một hồi, Kỳ Mặc Vũ cũng thấy phiền không muốn quan tâm đến Chúc Viên phía đối diện nữa. Nàng lơ đễnh đưa ánh mắt nhìn bốn phía, cuối cùng như bị đóng băng.   Một nữ nhân đang cùng cô Hiệu trưởng nói gì đó, càng lúc càng tiến lại gần. Kỳ Mặc Vũ liền vô thức đưa ra đánh giá.   Thanh cao nho nhã, tóc dài tung bay trong gió. Thân hình hoàn mỹ ẩn hiện dưới lớp sơ mi trắng cùng quần âu. Môi mỏng đều đặn hé mở, nụ cười tiêu chuẩn nhưng cho người ta cảm giác muốn đắm chìm.   Kỳ Mặc Vũ thề rằng trong đời nàng chưa từng gặp nữ nhân nào vừa xinh đẹp vừa khí chất như vậy. Vừa xa cách vừa gần gũi, khiến nàng sinh ra chút tò mò.   Nữ nhân lướt qua hành lang cùng cô Hiệu trưởng tiến vào văn phòng. Kỳ Mặc Vũ có cảm giác như nàng thiếu chút nữa là có thể chạm vào. Chỉ là cuối cùng vẫn thành thực đứng đó cùng mùi trầm hương vương vấn nơi đầu mũi.   "Mặc Vũ, Chúc Viên, vào đây."   Cô chủ nhiệm gọi kéo Kỳ Mặc Vũ trở về hiện thực.   Kỳ Mặc Vũ và Chúc Viên lại liếc nhau thêm một cái mới trước sau tiến vào trong. Trên chiếc bàn tròn là gương mặt không nhìn ra cảm xúc của hai vị phu nhân Kỳ gia cùng Chúc gia.   "Mặc Vũ, em là lớp trưởng, sao lại không can ngăn mà còn ra tay đánh người?"   Tính tình Kỳ Mặc Vũ không phải quá tốt nhưng mấy năm nay ít ra cũng tương đối thu liễm. Điều kiện gia đình của nàng tốt, thành tích cũng không có gì phải bàn cãi nên giáo viên chủ nhiệm cũng xem như mắt nhắm mắt mở cho một vài hành vi bá đạo của nàng, còn cho nàng làm lớp trưởng. Nhưng mà hôm nay cứ phải đụng trúng Chúc gia làm cho vị giáo viên này vô cùng đau đầu.   Kỳ gia hay Chúc gia đều không thể đắc tội.   Thái Vịnh Nghi cho Kỳ Mặc Vũ một ánh mắt, cũng không biết là cảnh báo hay là trấn an. Nhưng nàng cũng không để ý.   "Thưa cô, cô nên hỏi tại sao Chúc Viên lại ra tay đánh người trước."   Giáo viên chủ nhiệm lại quay sang nhìn Chúc Viên tìm câu trả lời. Chỉ là Chúc mẹ đã cướp trước.   "Con gái tôi đánh người còn cần lý do sao?"   2   Chúc Viên nghe thế liền làm ra điệu bộ chính là như vậy, vô cùng đắc ý.   Kỳ Mặc Vũ không thể nén được lửa giận định tiến lên. Chỉ là Thái Vịnh Nghi đã ngăn nàng lại.   "Chị Chúc nói phải. Chó điên cắn người thì đâu cần lý do."   7   Nói xong bĩnh tĩnh nhấp ngụm trà, cũng không thèm quan tâm Chúc mẹ đang thẹn quá hóa giận.   "Cô...."   Chúc mẹ giơ tay chỉ về phía Thái Vịnh Nghi, sau đó lại quay sang trách cứ giáo viên chủ nhiệm.   "Cô Lâm, cô để phụ huynh mắng người như vậy sao?"   Cô Lâm tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ, cũng không biết xử lý sao cho phải.   "Hôm nay Kỳ Mặc Vũ không xin lỗi các người đừng hòng lấy một đồng nào từ Chúc gia."   Chúc mẹ vỗ bàn, một mực muốn đòi công đạo.   Thái Vịnh Nghi cũng không thua kém: "Vậy phần Chúc gia cứ để tôi phụ trách. Chỉ cần để Chúc Viên nhận lỗi."   Trong trường hợp này, Kỳ Mặc Vũ âm thầm cho mẹ mình một like dù nàng biết bản thân trở về nhà sẽ không thể yên ổn.   Mùi thuốc súng nồng nặc khắp nơi, không ai chịu nhún nhường.   Khi núi lửa chuẩn bị phun trào thì một giọng nói dịu êm như suối mát vang lên.   "Trường học có camera, ai đúng ai sai chẳng phải cứ xem là rõ sao?"   Mấy người trên bàn đồng loạt quay đầu, chỉ thấy một nữ nhân khoảng chừng hai mươi mấy tuổi nhưng lại mang đến một cảm giác vô cùng áp bức.   Cô chỉ để lại một câu nói cùng mùi trầm hương quẩn quanh rồi đi mất.   Kỳ Mặc Vũ lần thứ hai ngơ ngác.   Chúc Viên sau khi nghe xong thì liền chột dạ. Cô kéo tay Chúc mẹ: "Mẹ, để con xin lỗi là được."   Chúc mẹ không cho rằng như vậy là đúng: "Có gì phải sợ, cùng lắm thì nghỉ học."   Cô Lâm nghe thế cũng phải lắc đầu. Có phụ huynh như thế này chả trách Chúc Viên thành ra như vậy.   Chúc Viên không cho Chúc mẹ nói tiếp. Nghỉ học ở đây không phải vấn đề, vấn đề là cô sẽ không thể tiếp tục theo đuổi đàn anh. Khác nào đem người hai tay dâng cho Tô Giai Nghê.   "Xin lỗi lớp trưởng."   Thái độ cũng tương đối thành khẩn.   Kỳ Mặc Vũ hoàn hồn, không nghe rõ mà hỏi lại: "Cái gì?"   Chúc Viên nghiến răng nghiến lợi. Cô cho rẳng Kỳ Mặc Vũ cố tình làm khó mình nhưng vẫn nén xuống cơn giận: "Tôi nói xin lỗi."   Kỳ Mặc Vũ hiểu rõ, nàng nói: "Đi mà xin lỗi Tô Giai Nghê."   Chúc Viên nghe thế cảm thấy vô cùng không cam tâm tình nguyện nhưng cũng không thể trở mặt. Cuối cùng liền gật đầu.   Kỳ Mặc Vũ không thèm ngó tới Chúc Viên, nàng quay sang nói với Thái Vịnh Nghi: "Con ra ngoài một lát."   Sau đó cũng không đợi sự cho phép mà nhanh chóng chạy đi.   "Mặc Vũ, con đứng lại..."   Kỳ Mặc Vũ không quan tâm việc phải trở về lớp ngay lập tức. Nàng chỉ muốn đuổi theo bóng dáng nữ nhân vừa rồi. Ít nhất phải biết được tên người kia.   Chỉ là khi Kỳ Mặc Vũ chạy tới nơi đã thấy người kia ưu nhã ngồi vào chiếc Audi A8 đạp ga đi mất.   Kỳ Mặc Vũ thở ra một hơi.   Bỏ đi vậy.   Mời các bạn mượn đọc sách Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm của tác giả Hạ Quân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Theo Anh Bay Đến Tận Cùng Thế Giới - Nguyệt Lưu Quang
Có bạn trai là phi công thì sẽ thế nào? Là dù rõ ràng hai người ở cùng nhau, nhưng lại giống như là đang yêu xa vậy. Vì lịch làm việc của anh ấy thất thường, lúc nào cũng lên lên xuống xuống, coi trời xanh là tri tri kỉ kỉ; còn bạn chỉ có thể ở dưới mặt đất, chờ đợi anh ấy trở về. Có bạn trai là phi công thì sẽ thế nào? Thì bạn sẽ được nếm thử rất nhiều món ăn ngon từ các nơi mà anh ấy đã đặt chân tới. Bánh bao nướng Tân Cương, trà sữa Nội Mông, táo đỏ Sơn Tây… Ngay cả lúc được đồng nghiệp tặng cho mỗi người một hộp chocolate, anh ấy cũng không nỡ ăn trước một miếng mà phải ngồi chờ bạn đến… để nhìn anh ấy ăn.(*) Có bạn trai là phi công thì sẽ thế nào? Thì chắc sẽ tựa như chuyện tình của Đại Miu và người yêu cô ấy – Mr. Uông vậy. Dù cho lịch làm việc của anh ấy dày đặc, ở bên nhau mà cứ tựa như là yêu xa, lúc nào cũng lo sự cố xảy ra trên chuyến bay… nhưng hai người vẫn hết lòng yêu thương nhau, xây dựng một chuyện tình hạnh phúc khiến hiệp hội cẩu độc thân phải mù mắt chó. :v “Theo anh bay đến tận cùng thế giới” là những ghi chép tản mạn về cuộc sống của Đại Miu và Mr. Uông, cùng với bạn bè của họ. Những ghi chép này, có cái thì tràn ngập màu hồng, có cái thì hơi hồng, có cái thì đỏ rừng rực (bởi vì quá ngọt ngào huhu T_T ), tất nhiên cũng có vài đoạn khá ảm đạm. Thế nhưng nhìn chung, đây là một câu chuyện ngọt ngào, giống như một cốc sữa sóng sánh kem bơ khiến ai đi qua cũng muốn “liếm thử” một cái. :v Lúc đầu khi đọc “Theo anh bay đến tận cùng thế giới”, có mấy lần mình đã phát bực vì… nó NGỌT QUÁ, và đứa dễ bị bội thực như mình sẽ có nguy cơ cao là bị tiểu đường mất thôi. T_T Thêm nữa là vì trước đó đã đọc “Mr. Bu không phải là idol của tôi” và “Anh không thích thế giới này anh chỉ thích em”, nên hứng thú của mình với cách viết nhật kí đời thường này đã giảm đi đáng kể. Nhưng mà Mr. Uông của Đại Miu trong “Theo anh bay đến tận cùng thế giới” vẫn gây cho mình ấn tượng. Bởi vì anh không chỉ là người cưng chiều bạn gái, mà còn biết đối nhân xử thế, kiềm chế bản thân rất tốt. Trong truyện có đoạn tác giả viết về thực trạng mọi người thường rủa xả công ti, nói mình bị chèn ép vân vân…, cái này thì cũng dễ hiểu và bình thường. :v Vì mình tin là ai cũng đã có một lần như thế trong đời (kể cả mình đây). Nhưng Mr. Uông thì không như thế. ___________ “Anh nói nếu không phải công ty tuyển dụng mình, thì có lẽ anh sẽ giống như nhóm bạn học hồi tiểu học của mình, cắm đầu cắm cổ cày thục mạng mà chẳng được bao nhiêu." “Cho nên Mr. Uông luôn biết ơn công ty, và bày tỏ sự trân trọng đối với từng người anh gặp như nhân viên lễ tân, bảo vệ ký túc xá, an ninh sân bay, thím lao công… Anh luôn bắt tay với mỗi nhân viên bơm xăng, bất kể vẻ mặt họ ngạc nhiên hay hoảng hốt. Bởi vì có rất ít người đối xử với họ tử tế như vậy.” ___________ Đó, chỉ với hai đoạn trên thôi, mình đã tự giác lấy bút đỏ tích cho Mr. Uông n dấu cộng vào hình tượng của anh trong lòng mình rồi. Người ta vẫn nói con trai thường chỉ chịu cúi đầu và tử tế với cô gái mà anh ta đang tán tỉnh; còn người mà tử tế với tất cả những người xung quanh, mà đặc biệt còn tự cảm thấy biết ơn họ nữa, thì chính xác là sinh vật quý hiếm. Cách suy nghĩ và đối nhân xử thế của Mr. Uông khiến mình rất ấn tượng. Và cũng hiểu vì sao Đại Miu lại quý trọng anh như thế. Thêm nữa, anh là một người theo chủ nghĩa “đội vợ lên đầu trường sinh bất tử” luôn cơ mà. :v ____________ Mr. Uông: “Đang video call với vợ yêu.” Cô bạn học: “Khi nào cậu về thành phố Y, bọn mình tụ họp đi.” Mr. Uông: “Về mình phải đưa bà xã đại nhân đi chơi, không rảnh lắm.” Cô bạn học: “Cậu tốt nghiệp xong sẽ đi đâu?” Mr. Uông: “Đi tìm vợ.” (**) _____________ Chắc đọc đến đây sẽ có bạn tự hỏi, vậy Đại Miu là cô gái như thế nào? Không phải lại là motif một anh chàng soái ca đi yêu một cô gái hết sức bình thường đó chứ? Thì mình xin trả lời rằng, đúng là Đại Miu là một cô gái bình thường đó. Nhưng chẳng vì thế mà trong mắt mình, Đại Miu lại trở nên “không xứng” với Mr. Uông. Cô là một người rất tình cảm, dù cho mắc bệnh lười kinh niên, đầu óc cũng không được xuất chúng, nhưng cô rất biết nỗ lực và cố gắng trong cuộc sống. Thêm nữa, giữa Đại Miu và Mr. Uông luôn có một mối giao cảm kì lạ. Như thể họ đã gặp nhau từ 7749 kiếp trước rồi vậy. _______________ “Lần trước anh đến đây, vừa đi dạo vừa gọi điện cho em, cảm giác giống như em đang ở bên cạnh anh vậy.” “…” “Mỗi lần nói chuyện với nhau qua điện thoại, trước khi đi ngủ, anh vừa nói xong câu đầu tiên, tôi sẽ hỏi ngay, “Hôm nay, anh bay có tốt không?” hoặc là “Hôm nay, anh có bị mắng không?” Thế nên Mr. Uông rất kinh ngạc, nói lúc nào tôi cũng nắm bắt được tâm trạng của anh, là người hiểu anh nhất. Thật ra thì anh cũng như vậy. Mỗi lần tâm trạng tôi hơi sa sút, anh luôn nhanh nhạy phát hiện ra, rồi ân cần hỏi thăm: “Có phải bị trả bản thảo không?” … “Em là người duy nhất trong lớp không nhận được học bổng.” Mr. Uông khe khẽ cất lời: “Em còn có anh mà.” “Vâng.” Rốt cuộc tôi không kìm được mà rơi nước mắt, thế nhưng nụ cười vẫn đọng lại trên môi. “Mỗi lần đối mặt với thất bại, em đều an ủi mình như vậy. Cũng may em còn có anh.” Mr. Uông đồng cảm sâu sắc: “Mỗi lần tưởng chừng muốn bỏ cuộc, chỉ cần nghĩ đến em là anh lại tràn đầy động lực.” (**) ______________________ Ngoài Đại Miu và Mr. Uông là hai nhân vật chính ra thì hai nhân vật phụ cũng rất đáng yêu. Chuyện tình của họ không hẳn là xuôi chèo mát mái như vậy, nhưng vì thế mà cũng cho người đọc ấn tượng rất thực. Cuối cùng trải qua bao khó khăn thì ai cũng tìm được một người để nắm tay cùng an an ổn ổn đi tiếp quãng đường của mình. Điều mình rất thích ở những nhân vật trong “Theo anh bay tới tận cùng thế giới” là họ luôn có niềm tin vào nhau, thành ra chẳng bao giờ hình thành nên câu chuyện cẩu huyết dài lê thê cả. Và khi nào đọc truyện mà các nhân vật có sự tin tưởng lẫn nhau thì mình thích lắm, bởi vì nếu không tin tưởng, thì tình yêu khó mà lâu bền, cũng sẽ phát sinh những tình huống hiểu nhầm dở hơi khiến cho người đọc phát bực. Tựu chung, “Theo anh bay đến tận cùng thế giới” là một câu chuyện khá nhẹ nhàng, hài hước, đương nhiên cũng có vài chỗ khiến người ta cảm thấy không chân thực lắm (theo cảm quan của mình thì chắc là vì ngọt quá chăng), nhưng nếu được đánh giá cuốn này, mình sẽ đánh giá nội dung là 3,5/5 – nếu mình không phải là một con cuồng ngược thì có thể sẽ đánh giá lên 4/5 ấy chứ. Vậy là từ giờ sẽ lại có thêm cuốn này nằm trong danh sách đề cử truyện cho những bạn thích kiểu viết nhật kí này rồi nhé. ^^ __________________ (*) Dẫn gián tiếp từ truyện. (**) Trích dẫn từ truyện. Review by #Ám Dung Hoa Retouch by #Vy Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Theo Anh Bay Đến Tận Cùng Thế Giới của tác giả Nguyệt Lưu Quang.
Đại Quốc Tặc - Phó Kỳ Lân
Mang nội dung sâu sắc, có chiều sâu, khác với Ác Hán và Đại Quang Nhân, cốt truyện Đại Quốc Tặc xoay quanh nhân vật có trí tuệ xuyên việt, bản lĩnh vô song sẵn sàng đối đầu với tất cả mưu mô xảo quyệt, toan tính đen tối của những kẻ có gia thế chức quyền thời xưa, thậm chí cả hoàng tộc và Hoàng đế cũng phải dè chừng, rồi trở thành một Đại Quốc Tặc độc nhất vô nhị. Tình tiết ly kỳ hấp dẫn nhưng cũng không kém phần lãng mạn bởi thiên tình sử với người đẹp của nam chính, lại thêm sự cuốn hút bởi đầu óc kinh doanh nhạy bén của hắn. Thuộc thể loại lịch sử, truyện là một luồng gió đầy thú vị vì nó đề cập đến rất nhiều vấn đề, khía cạnh trong cuộc sống của nhân vật chính chứ không đơn thuần chỉ là chuyện bình thiên hạ, câu chuyện không dài nhưng tình tiết, kết cấu chặt chẽ và bất ngờ, ngoài những cuộc chiến trên chính trường, thương trường và chiến trường đầy gió tanh mưa máu thì vẫn còn đó tình người ấm áp. Càng đọc, độc giả càng bị lôi cuốn vào câu chuyện của Cảnh Giang Long với tầng tầng lớp lớp âm mưu dương mưu và rất nhiều triết lý khiến độc giả phải suy ngẫm để từ đó nhìn lại bản thân mình. Mời quý độc giả cùng đến với cuộc phiêu lưu đầy màu sắc của Cảnh Giang Long. *** Đầu xuân, khí trời ấm lại, vạn vật khôi phục. Hậu viện Cảnh phủ, trong một gian Phật đường an tĩnh trang nhã. - Lão phu nhân, người sốt ruột như vậy, có phải đã bức tiểu thiếu gia quá rồi hay không? Một phụ nhân trung niên mặc áo vải bông lục sắc đang quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, không dám ngẩng đầu, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp, cố gắng cả gan mở miệng hỏi. Bên cạnh tượng Phật toàn thân bằng vàng, bầy một lư hương ba chân bằng vàng sậm, phía trên châm hương nến, sương khói màu lam nhạt lượn lờ lên không, mùi đàn hương có thể nâng cao tinh thần, tỉnh đầu óc tràn ngập cả gian phòng. Ở ngay phía trước tượng Phật, một lão bà đang quỳ, tóc búi cao, tóc mai bên tai đã có nhiều điểm sương trắng. ... Mời các bạn đón đọc Đại Quốc Tặc của tác giả Phó Kỳ Lân.
Phù Lam - Giá Oản Chúc
Nam chính của câu chuyện hôm nay là người đặc biệt nhất mà tôi từng biết trong suốt ngần ấy năm chinh chiến trong thế giới ngôn tình. Không phải vì anh thâm tình đẹp trai nhưng mang thân hình “cò hương”, cũng không phải vì anh mồm miệng tép nhảy, nói lời sắc như dao cạo, càng không phải vì anh có một quá khứ trắc trở huy hoàng và một trái tim đầy nhân hậu, mà là do anh là nam chính đầu tiên nghiện ma tuý nặng. Mà không phải do tình thế bắt buộc, là anh tự nguyện TT.TT. Doãn Tiểu Đao là một cô gái từ nhỏ lớn lên ở võ quán vùng sâu vùng xa, đầu óc hết sức ngây thơ nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn như sóc. Một ngày nọ, võ quán nhà cô nhận được một mối làm ăn kì lạ, đó là làm vệ sĩ cho nhị thiếu gia nhà họ Lam - Lam Diệm. Doãn Tiểu Đao xung phong “hạ phàm”, nhưng khi gặp mặt Lam Diệm, cô mới biết mình bị lừa rồi.  Lam Diệm thiếu gia gì chứ, anh ta chính là một con nghiện hạng nặng, một tay chơi bời lêu lổng không nghề nghiệp không học thức. Cực chẳng đã tiền nhận rồi, việc cũng hứa, con gái nhà họ Doãn phải giữ đúng chữ tín. Cô tự nhủ với mình, chỉ ba tháng thôi, chịu đựng ba tháng là sẽ được giải thoát. Vậy là từ ngày đó nhà họ Lam có một hình ảnh kì dị như sau xuất hiện: Một người đàn ông đẹp trai nhưng gầy, yếu ớt đi trước, đằng sau lẽo đẽo theo sau một cô gái “vai hùm lưng gấu”, người trước thì tự chửi tự nghe, người sau thì im thít như thịt nấu đông.  Doãn Tiểu Đao bắt đầu cuộc sống “không rời một bước” Lam Diệm, trừ khi anh ta đi vệ sinh. Lam Diệm vốn là cậu hai nhà họ Lam, tiền bạc không thiếu, nhưng sự thật lại khác xa. Lam Diệm nghiện ma tuý nặng, mà người cung cấp hàng trắng cho anh không ai khác chính là cậu anh cả - đại thiếu gia Lam Úc.  Doãn Tiểu Đao tuy ngốc nghếch nhưng cũng nhận ra có điều gì đó kì lạ trong mối quan hệ giữa những người trong nhà họ Lam. Lam Úc ngoài mặt thì quan tâm Lam Diệm, trên thực tế lại hết lần này đến lần khác đẩy em ruột tới “chỗ chết”. Còn bản thân Lam Diệm cũng rất kì lạ, rõ ràng là một kẻ nghiện, rõ ràng không thể sống thiếu ma tuý, nhưng dường như anh không hề muốn hít thứ thuốc trắng ấy dù chỉ một chút.  Ba tháng chung sống với Lam Diệm, Doãn Tiểu Đao nhận ra một điều, rằng kẻ mạnh mồm mạnh miệng, lại hay nói lời “chua ngoa” Lam Diệm hoá ra lại rất ấm áp, đúng kiểu ngoài cứng trong mềm. Anh ta còn nấu ăn rất ngon, lại quan tâm, bảo vệ người khác. Doãn Tiểu Đao khoẻ hơn anh ta không chỉ mấy lần, thế nhưng đứng cạnh anh, cô có cảm giác như một người con gái thực sự, được săn sóc, chiều chuộng và yêu thương.  Nhưng hạnh phúc quả thật không dễ dàng, nhất là với những người đặc biệt như Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao. Khi Lam Diệm chấp nhận cai nghiện ma tuý, khi tình yêu giữa hai người bắt đầu nảy nở rồi thăng hoa, thì khó khăn lại ập đến. Bí mật của gia tộc họ Lam bị phơi bày. Hoá ra, Lam Diệm chỉ là người thế thân cho “cậu hai” thực sự, là con cờ trong ván bài những kẻ cầm đầu bày ra.  Lam Diệm tên thật là Lam Tứ, bố mẹ đều đã mất, mà đặc biệt mẹ của anh chính là chết vì bị ma tuý hãm hại. Lam Tứ (từ giờ sẽ gọi anh bằng tên này nha) căm thù ma tuý đến tột cùng, nhưng chỉ vì một lời hứa hẹn giả dối của cấp cao Lam thị rằng sẽ tiêu diệt ổ ma tuý mà Lam Tứ đã chấp nhận dấn mình vào con đường thế thân mạo hiểm. Cho đến khi gặp Doãn Tiểu Đao, nhìn thấy hình ảnh hồn nhiên và mộc mạc của cô, anh mới thấy hối hận vì đã dính vào thứ thuốc độc ấy. Doãn Tiểu Đao không thích những kẻ nghiện, Doãn Tiểu Đao đã hứa sẽ yêu anh nếu anh bỏ được ma tuý. Vì vậy Lam Tứ lại gắng gượng đứng lên, làm lại từ đầu.  Nhưng nhà họ Lam làm sao có thể dễ dàng tha cho Lam Tứ một con đường sống. Lam Tứ vốn là một con sói, dù bị nuôi như thỏ thì có một ngày sói vẫn sẽ cắn người. Để bảo vệ hạnh phúc mới chớm của mình và Doãn Tiểu Đao, Lam Tứ quyết tâm đối đầu với anh em nhà họ Lam một lần cuối cùng.  Trải qua bao phen thử thách, thậm chí ngăn cách giữa sự sống và cái chết chỉ trong gang tấc, cuối cùng thì Lam Tứ cũng đã thành công lật đổ nhà họ Lam cùng với tổ chức phân phối ma tuý. Để đánh đổi lại, thân thể anh cũng trở nên kiệt quệ. Nhưng có hề gì, bởi đã có Doãn Tiểu Đao, người duy nhất trên thế giới này luôn tin tưởng anh dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa… “Ý trung nhân của hắn là một vị anh hùng cái thế. Có một hôm, nàng sẽ mặc thánh y giáp vàng, chân đạp mây ngũ sắc đến đây cứu hắn.” (*) Truyện không ngắn không dài, lúc đầu thì tưởng như ngược mà hoá ra lại là sủng văn ngầm. Nam chính Lam Tứ là một người vỏ cứng ruột mềm, thích nghe nói ngọt, thích bị ngược, cũng thích tự ngược mình. Điểm tốt là anh tụ hợp mọi điểm tốt của nam chính ngôn tình, từ thâm tình đẹp trai cho tới thông minh, mồm mép lanh lợi, trí tuệ siêu phàm. Còn điểm xấu là không có một nam chính nào lại bê tha và “bám váy” như anh. Bị bắt cóc – đã có Doãn Tiểu Đao đến cứu. Bị ám sát – đã có Doãn Tiểu Đao bảo vệ. Về thăm nhà gái ư, không cần giỏi võ, nấu được cơm là auto được nhận.  Truyện có những đoạn hài cười ra nước mắt, lại có những khúc buồn khóc huhu ngay được. Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện có nội dung mới mẻ đổi gió thì “Phù lam” chính là tác phẩm thích hợp nhất.  ___________ (*) Trích dẫn trong bản edit Review by #Huyên Tần Bìa: #Trắng Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Phù Lam của tác giả Giá Oản Chúc.
Ly Hôn Đi Điện Hạ - Lục Thiếu
“Cô để cô dâu của tôi chạy mất, vậy thì cô thay thế cô ấy đi!”   Trước hôn lễ, cô từ dâu phụ nhanh chóng biến thành cô dâu, gả cho người đàn ông gian tà vốn là anh rể cô!   Sau khi kết hôn, anh lạnh nhạt với cô, không ngừng có scandal tình cảm, cô nhịn. Nhưng mà khi phát hiện mục đích khi anh cưới cô không hề đơn thuần, thì một tờ giấy ly hôn ngay lập tức được đưa đến trước mặt anh: “Ly hôn đi, điện hạ!”  Nhưng anh lại cười đến tà mị: “Ly hôn… Trò chơi vừa mới bắt đầu, tôi làm sao có thể để cho em rời đi?”  Một trò chơi do anh thiết kế, lại chọn sai đối tượng.  Đâm lao thì phải theo lao, một âm mưu được mở ra và theo sau nó lại là một cái bẫy lớn hơn nữa! Nhưng mà, trong trò chơi này, rốt cuộc là ai tính kế ai? *** Chỉ cần Vận Nhi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy anh đứng ở đối diện. Trong lòng Âu Thừa Duẫn nổi lên sóng to gió lớn, sau khi từ Pháp trở về, biết Vận Nhi ở trong thành phố này, sở dĩ anh không đi tìm cô là vì muốn cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý, lần này tìm được cô thì anh sẽ giữ cả đời! "Niệm Niệm, sao lại bò như thế, trên đất bẩn lắm!" Chỉ mới rời mắt một lát mà cô bé đã bò ra tận đây, Vận Nhi vội đi lên ôm lấy cả người cô bé, lại phủi sạch vụn cỏ dính trên tay cô bé, Niệm Niệm mất hứng nắm tóc Vận Nhi bày tỏ kháng nghị. Vận Nhi ôm lấy Niệm Niệm, lúc nãy nhìn thấy một người quen, cô chỉ qua chào hỏi một cái, lúc trở về đã thấy cô nhóc này bò một đoạn xa rồi. Âu Thừa Duẫn nhìn đứa bé trong lòng Vận Nhi, có cảm giác thỏa mãn không thể dùng lời nói mà hình dung được, đứa nhỏ kia là con gái anh sao? ... Mời các bạn đón đọc Ly Hôn Đi Điện Hạ của tác giả Lục Thiếu.