Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tôi Dụ Nam Chinh Chạy

Truyện Tôi Dụ Nam Chính Chạy của tác giả Thập Lục Nguyệt Tây Qua kể về nhân vật Dung Huyên sau tỉnh dậy sau giấc ngủ, phát hiện bản thân đã biến thành nữ pháo hôi ác độc hành sự cực đoan, bị nam chủ giải trừ hôn ước, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm trong tiểu thuyết. Thời điểm mà cô xuyên qua chính là lúc diễn ra bữa tiệc đính hôn thế kỷ. Nguyên chủ đào hôn không thành, khắp nơi bôi nhọ danh dự nam chủ, tùy thời khả năng gặp phải lật xe. Dung Huyên phẩy phẩy tay: Thích làm gì thì làm, dù sao nam chủ cuối cùng cũng sẽ thuộc về nữ chủ, cô chỉ là nữ phụ mà thôi. Cá mặn Dung Huyên, online chờ chia tay. Sau đó, một tháng, hai tháng, ba tháng …. Trôi qua. Giải trừ hôn ước đã thỏa thuận đâu?! … Dung Huyên: không thích Cố Dã. Nam chủ: Không, em thích. Dung Huyên: Khi nào chúng ta giải trừ hôn ước? Nam chủ: Đừng nghĩ nhiều. Nếu giải trừ được thì tính là anh thua. Sau đó …. Nam chủ nhìn thấy Dung Huyên đối với người khác ôn hòa duy chỉ có đối với anh lãnh đạm, ghen ghét đến nổi điên, đỏ cả con mắt. *** #REVIEW: TÔI DỤ NAM CHÍNH CHẠY Tác giả: Thập Lục Nguyệt Tây Qua Thể loại: Xuyên sách, nữ phụ, hào môn thế gia, thanh xuân, ngọt Tình trạng: Hoàn edit (07/2020) Review bởi: Mỹ Mỹ ---- Giới thiệu: Sau một giấc ngủ dậy, Dung Huyên bỗng nhiên trở thành vai ác pháo hôi, hành sự cực đoan, cuối cùng kết cục bi thảm, còn bị nam chính từ hôn. Đúng, là nàng đã xuyên vào cảnh đính hôn trong một quyển tiểu thuyết nọ. Nguyên chủ thân thể không đào hôn được nên đi khắp nơi nói xấu nam chính, lúc nào cũng có khả năng bị ‘xử’ ngay. Thế thì, Dung Huyên đành buông tay: Thích làm gì thì làm, dù sao nam chính cũng là của nữ chính, nàng chỉ là nữ xứng mà thôi. Dung Huyên im lặng, chờ hủy hôn, chờ chia tay. Sau đó, một tháng, hai tháng, ba tháng... đi qua. Nhưng.... đã nói sẽ giải trừ hôn ước mà?! Dung Huyên: Không thích Cố Dã. Nam chính: Không, ngươi thích. Dung Huyên: Rốt cuộc khi nào mới giải trừ hôn ước? Nam chính: Đừng có mơ, nếu mà giải trừ được thì coi như ta thua. Sau đó... Nam chính nhìn thấy Dung Huyên ôn hòa nhã nhăn với người khác, chỉ lạnh lùng với chính mình, ghen ghét đến nổi điên, tròng mắt cũng đỏ luôn. ---- Thật ra, cái văn án nó chỉ có khoảng 50% giống với cốt truyện thôi. Vẫn là câu chuyện về một cô nàng nào đó bỗng nhiên xuyên vào vai phụ của một quyển tiểu thuyết, tiếp nhận cuộc đời của vai nữ xứng ấy một cách bình tĩnh và chờ đợi bị nam chính từ hôn. Nữ chính là cô nhi, xuyên vào nguyên thân thì mẹ bị bố hại chết, mẹ kế và chị gái kế thì luôn tìm cách chèn ép, hãm hại. Nguyên thân vì biết một bí mật mà dần tự kỷ, không nói được nên lời. Tính cách lại táo bạo, dễ nóng giận nên cứ bị kế tỷ khích một cái là nổi điên bất chấp. Vì tính cách đó, nàng đã khiến ông ngoại chết sớm, bị nam chủ giải trừ hôn ước và sống không bằng sống, chết không bằng chết. Khi Dung Huyên xuyên vào, vì biết trước kết cục nên nàng không đào hôn, im lặng mà tiếp nhận việc đính hôn với nam chủ để khiến ông ngoại vui lòng, rồi sau đó đợi nam chủ hủy hôn. Ai ngờ, nam chủ từ nhường nhịn Dung Huyên rồi đến dần dần yêu mến nàng, chỉ muốn nàng chú ý về phía mình. Đương nhiên, lúc này thì không có việc hủy hôn nữa. Điều mình thích ở truyện này là tính cách nữ chủ không tranh không đoạt, không có ý định gì trả thù cho nguyên chủ (khi ban đầu bị kế tỷ hãm hại) cả. Nàng thấy ông ngoại của nguyên chủ rất tội nghiệp, vì cháu mình mà phóng thấp tư thái để cầu được một nhà chồng, giúp cháu mình sau này có chỗ chống lưng vững chắc nên im lặng chấp nhận đính hôn. Nàng không thích nam chủ Cố Dã, cũng không ghét hắn ta, chỉ đơn giản là 'không thích'. Vì vậy mà khi Cố Dã tiếp xúc với nàng, nàng tỏ thái độ rất rõ ràng, lãnh đạm, vô tình, không quan tâm. Nhưng khi Cố Dã năm lần bảy lượt giải vây cho Cố Huyên, giúp nàng tránh bị người ta mắng chửi, bắt nạt, Dung Huyên cũng từ từ có tình cảm với nam chủ. Thiệt ra, tính cách nam chủ thật sự đáng yêu lắm. Khi đính hôn, không được nhìn mặt hay bị Dung Huyên đối xử lạnh lùng như vậy, nam chủ vẫn không hề ghét bỏ nàng. Trong khi bạn của nam chủ liên tục kêu ca vì tưởng Dung Huyên xấu, lại bị câm, nam chủ vẫn chấp nhận nàng, dù lúc đó cả hai chưa có tình cảm với nhau. Một điểm khác ở truyện là không bôi đen nguyên nữ chủ. Mình thích điểm này. Mặt khác, ai muốn hại nữ chính đều bị vả mặt đến không thể nhanh hơn :))) Thân là một con không não, mình cũng thích điều này luôn. Ngán ngẩm với những truyện phải đợi thiết cục các thứ để dụ đối phương vào tròng lắm rồi. Cứ vả mặt cho nhanh =)) Bỏ qua những điểm cộng đó, thì bây giờ tới phần điểm trừ. Truyện ổn, xây dựng tốt, nhưng... quá ngắn!!!! Cái gì mà chỉ có 42 chương, đang coi ngon trớn thì giống như tác giả không muốn viết nữa, quăng cái kết cục vô mặt luôn??? Hụt hẫng kinh khủng. Kiểu mà bôi ra thêm 10 chương nữa, giải quyết khúc mắc cũng được. Tự nhiên nữ chủ trả thù cả gia đình của nguyên chủ chỉ trong vài dòng, xong nam chủ bị đụng xe làm người thực vật mấy năm cũng trong vài dòng... Nói thiệt, kết cục kiểu này thà đừng viết còn hơn… Bên cạnh đó, có một số chi tiết dường như tác giả đã viết ra xong quên nhắc tới (hoặc do kết thúc truyện nhanh quá). Cũng không tiện kể ra, vì có 42 chương thôi, kể ra thì hết tình tiết luôn rồi =.= Nhìn chung, truyện phù hợp với những đứa không não như mình, không có tranh đấu hay quyền mưu gì phức tạp ở đây. Ngọt, nhẹ nhàng, đọc không ngán, ngoại trừ cái kết cục như dở hơi ra thì tất cả đều ổn. *** Lại một ngày Tết thiếu nhi đến. Dung Huyên từ sớm đã chuẩn bị quà cho đứa con trai béo nhà mình. Quà tặng là một chiếc khăn quàng cổ do cô tự tay dệt. Mỗi năm đến ngày Tết thiếu nhi, quà tặng đưa cho con trai đều do cô tự tay chuẩn bị, nếu không phải là khăn quàng cổ thì chính là bao tay, hoặc là quần áo. Chỉ có tự tay chuẩn bị mới có thể thể hiện tâm ý của bản thân. Cố Dã tặng cho con trai béo nhà mình một chiếc máy bay đồ chơi. Con trai ấy mà, thích nhất chính là mấy món đồ chơi như thế này, hơn nữa, đa số con trai trong lòng đều có một ước mơ, hy vọng bản thân sau này khi trưởng thành có thể trở thành phi công hoặc thuyền trưởng. Con trai béo vừa nhận được món quà này liền yêu thích không nỡ buông tay. Bàn tay nhỏ cầm lấy máy bay đồ chơi, bắt chước cho máy bay bay lên cao, một ánh mắt cũng lười dịch chuyển đến trên người ba mẹ mình. Cố Dã thừa dịp này lặng lẽ mang Dung Huyên đi, để lại con trai cưng cho mẹ Cố trông. Dung Huyên bị Cố Dã nắm tay dắt đi có chút nghi hoặc "Anh làm cái gì vậy? Còn cố ý cắt đuôi con?" Cố Dã cong môi cười "Còn có thể làm gì? Hôm nay là mùng một tháng sáu, đương nhiên là muốn tổ chức Tết thiếu nhi rồi" Dung Huyên lúc này còn tưởng rằng Cố Dã còn chuẩn bị thêm cho con trai một phần quà nữa, khiến bé càng thêm vui vẻ cho nên cô cũng không hỏi nhiều. Chờ đến khi cô đi đến trước cửa Disney, cô vẫn còn chưa phản ứng lại. Hôm nay Disney cực kỳ náo nhiệt, có đôi tình nhân cũng có gia đình nhỏ mang con đến chơi. Vẻ mặt Dung Huyên đầy mờ mịt "Chồng à, anh không phải là định mua quà cho con sao?" Cố Dã cùng Dung Huyên nắm tay, mười ngón đan xen đi vào trong Disney "Không phải đã tặng quà cho con rồi sao?" "Nhưng mà không phải anh nói muốn tổ chức Tết thiếu nhi sao? Con trai bị anh bỏ rơi ở nhà rồi" Cố Dã lắc lắc bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, giọng nói đầy dịu dàng "Anh không phải là đang nắm tay bạn nhỏ rồi sao?" Dung Huyên sửng sốt, sau đó mới hiểu ra bạn nhỏ trong miệng Cố Dã chính là cô. Anh muốn tổ chức Tết thiếu nhi cho cô. Ý thức được điều này, trong lòng cô chợt dâng lên tia mềm mại cùng cảm xúc vui sướng. Mỗi một người phụ nữ, mặc kệ là bao nhiêu tuổi đều sẽ mang trong mình một trái tim thiếu nữ. Mặc dù cô hiện tại đã gần 30, là mẹ của một đứa trẻ 4 tuổi nhưng trong lòng cô vẫn giữ một chút tâm tình trẻ nhỏ. Disney là công viên trò chơi mà cô thích nhất, không nghĩ tới Cố Dã sẽ mang cô tới nơi này ăn Tết thiếu nhi. Cô lúc này mới phát hiện hôm nay Cố Dã ăn mặc rất thoải mái, bên trên là áo phông đen ngắn tay phối cùng quần jeans, chân đi giày chơi bóng, chỉnh thể nhìn cực kỳ đơn giản, tùy tính nhưng mặc dù vậy vẫn khó có thể che nổi vẻ đẹp của anh. Anh hẳn là đã sớm lên kế hoạch cho ngày hôm nay. Không ngờ anh vì muốn tặng cho cô sự bất ngờ vui sướng này mà đã giấu diếm lâu như vậy. Có điều, không thể không nói, sự bất ngờ này, cô thật sự rất thích, còn vui vẻ hơn khi nhận được quà tặng. Đi vào trong Disney, Cố Dã trước tiên mua cho Dung Huyên một chiếc cài đầu có tai chuột Minnie. Ở Disney có rất nhiều cô gái nhỏ đều đeo cái này, người khác có, cô đương nhiên cũng nên có. Hai tay Dung Huyên nắm ở sau lưng, cô xoay một vòng, tươi cười như hoa "Chồng ơi, đẹp không?" Cố Dã mỉm cười "Bạn nhỏ nhà anh đeo gì cũng đẹp" Dung Huyên cúi đầu mỉm cười. Lúc bọn họ tới vừa lúc có đoàn diễu hành. Mọi người đứng xung quanh xem náo nhiệt. Dung Huyên không có lợi thế về chiều cao, thật ra cô không tính là lùn chẳng qua là ở đây có quá nhiều người, cô không muốn chen lấn cho nên chỉ có thể đứng ở phía sau xem náo nhiệt. Lúc này, Cố Dã ngồi xổm xuống trước mặt cô. "Bạn nhỏ, để anh nâng em lên" Nói xong, Cố Dã dùng tay phải vỗ vỗ bả vai mình. Dung Huyên cắn môi "Ngồi lên trên vai?" "Đúng vậy" Dung Huyên thật ra có chút ngượng ngùng, nơi này có rất nhiều người ngồi lên vai con trai nhưng đó đều là trẻ em hoặc mấy cô gái nhỏ. Cô đã gần 30 tuổi rồi, ở trước mặt nhiều người ngồi lên vai Cố Dã cứ cảm thấy có cảm giác không thích hợp. Hơn nữa, mặc kệ Cố Dã hay cô đều được xem như là nhân vật của công chúng, xung quanh có nhiều người nhìn như vậy khiến cô có chút không được tự nhiên. Cố Dã lại vỗ vỗ bả vai, thúc giục "Bạn nhỏ, mau lên, đoàn diễu hành sắp rời đi rồi" Bạn nhỏ..... Cho nên, Cố Dã đang nhắc nhở cô, cô hiện tại chỉ là một bạn nhỏ đến Disney ăn mừng Tết thiếu nhi, không cần quá quan tâm thân phận cùng tuổi tác sao? Nghĩ như vậy, Dung Huyên thả lỏng người. Chẳng lẽ Disney không phải là nơi lưu lại ký ức thời thơ ấu của cô sao? Tới Disney, còn không phải vì muốn buông xuống mọi phiền não, một lần nữa cảm nhận tuổi nhỏ vô lo vô nghĩ? Ở nơi này, buông tha mọi thứ, sống thật với chính mình, vậy cô hiện tại còn suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Sau khi nghĩ thông suốt, Dung Huyên biết nghe lời phải mà ngồi lên trên vai Cố Dã. Chờ sau khi Dung Huyên ngồi ổn định Cố Dã mới chậm rãi đứng lên. Cố Dã cao 1m87, Dung Huyên ngồi trên vai anh có chút không quen mà túm lấy tóc anh. Chất tóc của Cố Dã cực kỳ mềm mại khiến cô nhịn không được mà lại sờ nhiều vài cái. Ngồi lên vai Cố Dã, tầm nhìn của Dung Huyên trở nên thoáng đãng hơn nhiều. Toàn cảnh đoàn diễu hành rõ ràng hiện ra trước mặt cô. Nhân vật hoạt hình đi ở phía trước nhìn thấy cô còn thân thiện mà vẫy vẫy tay với cô. Giây phút này, cô dường như trở về thời thơ ấu, bởi vì nhìn thấy đoàn diễu hành mà cảm thấy vui mừng. Nhưng trên thực tế, cho dù khi còn nhỏ, cô cũng chưa từng được thử cảm giác được ngồi trên vai ba. Không phải người ba nào cũng vô tư, vĩ đại, nguyện ý cưng chiều con gái cưng vô điều kiện. Có điều, cho dù cô chưa từng trải qua thì hiện tại cũng được Cố Dã cho trải nghiệm. Mời các bạn đón đọc Tôi Dụ Nam Chinh Chạy của tác giả Thập Lục Nguyệt Tây Qua.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Tiếu Lang, đầu óc tế bào đơn giản. Năm đầu tiên bước vào trung học, gặp gỡ bạn cùng lớp kiêm cùng phòng Vương Mân. Vương Mân, tính cách chín chắn lại thâm tàng bất lộ, trường kỳ tiếp xúc khiến cậu phát giác cậu bạn Tiếu Lang này, đôi lúc ngớ ngẩn đôi lúc động kinh, bản tính có chút khờ dại nhưng lại rất đáng yêu. Bắt đầu chỉ là những hành động săn sóc chiếu cố trong vô ý thức, lại dần dần phát triển thành một loại dục vọng muốn giữ lấy cho riêng mình, tình cảm của Vương Mân sẽ biến hóa như thế nào? Khi yêu phá kiển mà ra, thiếu niên nho nhỏ sẽ phải làm thế nào để nắm lấy tay người trong lòng mình. Người ta bảo rằng, quen bạn bất cẩn, có đôi khi sẽ vướng vào cửu tử nhất sinh. Lại bảo, đời này có được một người bạn tốt, chết cũng không hối hận! Nếu nhắc đến trung học, mọi người sẽ nhớ đến điều gì? Thời còn đi học, phần lớn đều mang theo loại cảm giác “thống hận” những đống bài tập chất đống như núi, những tiết học căng thẳng hay những đề bài khó nhằn… Nhưng mà, đến lúc tốt nghiệp rồi, còn lại chỉ là hoài niệm. Quên đi những kỳ thi căng thẳng đầy hồi hộp, quên đi những khóa học nối tiếp khóa học, quên đi những việc xấu hổ cùng với không như ý muốn. Chỉ còn sót lại những cảm xúc mông lung mơ hồ của một thời tình yêu học trò đầy lén lút, những nhiệt tình đầy đơn thuần khờ dại, những giọt mồ hôi nóng cháy ngày hè, những tiếng cười vô tư vô lự. Thuở đến trường vẫn xanh biếc trong miền ký ức, theo thời gian lặng lẽ trôi đi vẫn mãi tươi mát như thuở nào. Bạn có muốn, một lần nữa trở lại tuổi mười lăm không? Để rồi, thể nghiệm lại một chút, cảm giác tim đập đến khó có thể kềm nén… *** Buổi gặp mặt này ước chừng có khoảng năm mươi mấy người tham dự, nhà trường đặt sẵn ba gian phòng lớn ở khách sạn khu trung tâm thương mại Hoa Hải, cả đám học sinh tụ thành từng nhóm làm quen tán gẫu, náo nhiệt vô cùng. Tiếu Lang, Vương Mân cùng với vài nam sinh cùng niên khóa ngồi chung một bàn, mà các nữ sinh thì lại ngồi ở bàn khác. Bàn này chỉ có mỗi Phùng Hoằng Khải cùng với hai người họ là thuộc về lớp bình thường, những người còn lại cơ hồ đều là học sinh lớp ưu tú với thực nghiệm. Một vị đàn chị khoa kinh tế học bước lại chào hỏi bắt chuyện cùng đám nam sinh bên này, cô nàng này vài năm trước chính là thủ khoa của ban tự nhiên, vốn dĩ đích thân đi sang chào hỏi là muốn lôi kéo đám đàn em chú ý tới mình, nhưng nói một lúc mới phát giác có hai tên nam sinh không thèm bận tâm đến mình, châu đầu kề tai thì thầm cùng nhau cái gì đó ở một góc, đến chú ý cũng không thèm chú ý một cái. Lúc nãy cả đám người đều tự giới thiệu lẫn nhau, cũng biết được tên của hai nam sinh nọ, nhưng mà thưc sự không ngờ hai tên nam sinh mà quan hệ lại thân thiết tới mức như vậy, cả hai người đều vô cùng tự nhiên không thèm kiêng nể ai, thoải mái cười đùa thân mật, giống như không ai có thể chen vào giữa bọn họ được. Nữ sinh như cô nàng trước giờ vẫn luôn được kính nể, tâm cao khí ngạo, lúc này lại bị người khác không thèm nhìn tới, cảm thấy có chút phiền muộn, liền dứt khoát chỉ mặt gọi tên hai người “Nè hai đứa bên kia, Vương Mân Tiếu Lang đúng không?” Hai nam sinh sửng sốt, quay đầu lại nhìn. Nữ sinh nói “Tên tôi là Cố Thước Di, sinh viên khoa kinh tế Kinh Đại, là người liên hệ giữa các đồng hương J tỉnh lần này.” Thấy hai người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Cố Thước Di lại nói tiếp “Vương Mân có di động chứ, đọc để tôi lưu lại cái, có gì cũng thuận lợi liên hệ hơn, Tiếu Lang, cậu sang bàn bên kia tìm một người tên Trịnh Phàm, tên đó xem như đứng đầu trong đám đồng hương chúng ta ở Khoa Đại.” ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Long Nữ Bất Nữ của tác giả Hi Hòa Thanh Linh.
Hồ Giá - Tính Hầu Đích
Hồ Thập Bát được sinh ra trong một gia đình hồ ly đông anh chị em cùng mẹ khác cha. Mẹ là đệ nhất yêu giới mỹ nhân hồ ly, vì quá xinh đẹp nên không thèm lấy chồng, các anh chị em đều mỹ mạo hơn người, chỉ riêng có Hồ Thập Bát bị xem như dị loại vì “không giống ai”. Hồ Thập Bát có thể xem như tuấn tú ở nhân giới, nhưng ở yêu giới vốn xem trọng dáng vẻ kiều diễm thướt tha, cho nên cao lớn anh tuấn như Hồ Thập Bát (em nó có sáu khối cơ bụng) xem như là hàng tồn kho, ế ẩm, gả đi không được. Hồ phu nhân rất đau lòng con của mình nên tìm đủ cách mai mối, nhưng đến nhà toàn là yêu quái thấp kém, tàn tật. Đến khi đến xem mắt đối tượng là một lang yêu đẹp trai thì nàng vô cùng mừng rỡ, cho rằng lần này nhất định phải thành công. Nào ngờ Lang công tử thực ra đã có người yêu, vì Lang tộc nghèo khó, tài chính túng quẫn nên đành phải đến vì của hồi môn nhà Hồ Thập Bát. Hồ Thập Bát trượng nghĩa, gạt mẹ mình lấy vốn riêng tặng cho Lang công tử thành hôn, sau đó đi nhân giới giải sầu. Ở nhân giới Hồ Thập Bát có điền sản khắp nơi, trong đó có một tòa tửu lâu là Túy Tiên lâu, nổi tiếng rượu ngon là Túy long ẩm. Lúc đó một công tử bạch y, dung mạo tuyệt trần đang mắng chửi buộc chưởng quầy đổi tên rượu, Hồ Thập Bát đứng ra can thiệp, bị người ta đánh cho gần chết. Thì ra công tử áo trắng là Long thần. Ảnh vừa là tiên vừa là long, nên nghe tên rượu nổi giận là phải roài  Hồ Thập Bát trở về hay tin Hồ phu nhân nổi giận đốt nhà. Sợ Hồ phu nhân đến phá tan đám cưới của Lang công tử nên Hồ Thập Bát đành nói dối là mình đã tại nhân giới tìm được ý trung nhân nên phụ Lang công tử. Hồ phu nhân mừng rỡ, hỏi người đó thế nào. Vì thế, đâm lao đành phải theo lao, Hồ Thập Bát đem dung mạo, pháp lực của bạn Long thần Ngao Kiệt ra miêu tả, chỉ sửa đổi 1 chi tiết đó là ko phải Long thần mà là người tu chân…. *** Tin mừng! Tin mừng! Thất Long Quân thiên giới Ngao Kiệt cùng Hồ Thập Bát yêu giới Phất Lai Sơn rốt cuộc cũng thành thân ~! Sáng hôm qua, trời mới tờ mờ sáng, một đoàn thần tiên trên tay mang theo thải hà tráo ánh kim quang, đạp tường vân, hùng hùng hổ hổ một đám, bay đến yêu giới. Lữ Đồng Tân hiện tại đã trở thành người quen chốn yêu giới, cắm phất trần ra sau lưng, làm trò trước mặt chúng yêu nơi yêu giới, tay trái khoác tay Thập Bát, tay phải lôi kéo Ngao Kiệt, cười sang sảng bảo, một trăm năm mươi năm trước ta từng đến yêu giới đề thân một chuyến, bây giờ đã một trăm năm mươi năm sau, rốt cuộc kẻ hữu tình cũng đã được đoàn tụ ~! Hôm nay Lão Long Quân cùng Thất Long Quân đến cửa định ngày thành thân, các vị hương thân yêu giới, hôm nay có thời gian cứ đến nhà Thập Bát dùng thân yến ha ~! Dứt lời liền lôi cả Thập Bát cùng Tiểu Thất đi, phía sau là một đoàn thần tiên, ngữ điệu lên giọng lại còn ra vẻ rêu rao mời gọi, thân thiết hòa ái vẫy tay cùng chúng yêu, theo đường cũ mà đến nhà Hồng Ngọc. Đến nhà Hồng Ngọc, gặp thân gia, bái lễ cái, Lữ đạo trưởng liền biến thành bà mối ~ thải lễ một trăm năm mươi năm trước đã đưa, hôm nay lại mang đến thêm một số nữa, lễ nghĩa gì đó đều đã làm trọn vẹn a ~! Hồng Ngọc nhìn thấy Tiểu Thất sau khi biến thân thì giật mình kinh ngạc, nhưng thấy bộ dạng Tiểu Thất bám dính lấy Thập Bát không khác chút nào so với một trăm năm mươi năm trước, cũng thấy yên lòng, thế là đi sang chào hỏi thông gia Lão Long Quân, lại bị mấy thần tiên thi nhau chúc mừng ~! Thử nói xem, có kẻ nào có cơ hội một lúc mà gặp quá chừng thần tiên như vậy đâu, lúc ấy Hồng Ngọc gật đầu chào hỏi, thiếu điều muốn xỉu. ... Mời các bạn đón đọc Hồ Giá của tác giả Tính Hầu Đích.
Ái Phi Trẫm Là Đặc Công - Dương Giai Ny
Cô từng là đặc công cao cấp thuộc tổ hành động của cục Quốc An khu A, biệt hiệu là Đoạt Mệnh: Cùng với Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) Còn hiện tại, cô là phi tử thân mang tội bị trói trên ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực để chờ thiêu thành tro bụi! Hắn yêu hoàng tẩu của mình, bất chấp lễ chế thế tục giam giữ nàng tại hậu cung của mình: Nhưng rồi có một ngày, hắn bỗng phát hiện người con gái ấy từ lâu đã trở nên thật xa lạ. *** “Ánh Nhi.” Người ngồi trên một con ngựa khác mở miệng, chính là Tần đại ca. “Ánh Nhi muội phải giữ mình bảo trọng. Ta cũng sẽ không về Tộc Nhu Thiên nữa. Hoàng Thượng cho ta hầu hạ gần người, lại đồng ý cho ta vào Thân Vệ Quân. Ánh Nhi muội không cần lo lắng cho ta, cho dù Tần đại ca là thái giám, cũng sẽ để mình sống có tôn nghiêm.” Vệ Lai gật đầu, đối diện với ba người này, cảm kích không thể nói được tình cảm trong lòng, vì vậy đành phải im lặng. Hoắc Thiên Trạm cứ nhìn hai người họ nhẹ giục ngựa nghênh ngang đi, một nụ cười khổ làm động đậy khóe miệng. Một phong thư đã bị nàng đốt vẫn rõ mồn một trước mắt, thế nhưng bây giờ hắn lại chỉ có thể chọn cách quên đi hoàn toàn. ... Mời các bạn đón đọc Ái Phi Trẫm Là Đặc Công của tác giả Dương Giai Ny.
Tình Yêu Đau Dạ Dày - Điệp Chi Linh
Tình yêu vốn dĩ không cần lung linh hoa lệ như những ánh đèn trang trí, không cần phải xa vời như những vì sao và cũng không cần phải hào nhoáng, xa xỉ như hàng hiệu. Tình yêu giản đơn lắm, nó chỉ cần sự đồng điệu giữa hai tâm hồn, cần thêm cả một chút quan tâm gìn giữ. Cuộc sống thực tại không có hoàng tử lẫn công chúa, cũng không có truyện cổ tích giữa đời thường. Truyện Tình Yêu Đau Dạ Dày gửi đến bạn đọc lời tâm tình đáng yêu như vậy. Đây là truyện tình cảm có chút đượm buồn nhưng lại luôn làm ta nhớ đến vị ngọt lẫn vị đắng của tình yêu như một thanh socola giữa đời, là hương vị pha trộn hòa quyện trong một tách cà phê. Chỉ thực sự đi đến cuối cùng ta mới biết được hương vị của nó. Cuộc sống này cùng tồn tại nhiều thứ gọi duyên phận và định mệnh, gặp nhau đó vô tình lướt qua nhau, nhưng cũng có khi là cuộc gặp gỡ làm thay đổi cuộc đời một ai đó. *** Trung tuần tháng năm, Tiêu Phàm rốt cục viết xong luận văn, phải đi về làm phản biện, hơn nữa phải giải quyết thủ tục tốt nghiệp. Hai người cũng biết, đây chỉ là tạm thời chia xa, vì vậy đơn giản ôm nhau một chút, chẳng có bất kỳ dây dưa không dứt nào. Lúc Vệ Đằng ra sân bay tiễn hắn, khí trời rất nóng, mặt bị phơi đến ửng đỏ, lúc vẫy tay nói tạm biệt với Tiêu Phàm mỉm cười đặc biệt rực rỡ. Tựa như quả quýt được vẽ đôi mắt to cùng chiếc miệng mở rộng. Lúc máy bay cất cánh, Tiêu Phàm sờ sờ chuỗi dây cuối cùng cũng bị Vệ Đằng thay mới trên di động đặt trong túi, khẽ nở nụ cười. Trải qua nhiều lần thuyết phục của Tiêu Phàm, nhóm giáo sư rốt cuộc từ bỏ ý định để Tiêu Phàm lưu lại nửa năm, thậm chí học tiếp tiến sĩ hoặc ra nước ngoài đào tạo sâu. Tiếc nuối tiễn người sinh viên vừa khiến ông kiêu ngạo vừa không biết làm sao. Tiêu Phàm cuối cùng vào một ngày mùa hè trăm hoa đua nở cũng lấy được bằng thạc sĩ của đại học Thiên Hà. Bởi vì không muốn dựa vào quan hệ của cha mẹ, lúc Tiêu Phàm xin việc gặp phải không ít chông gai. ... Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Đau Dạ Dày của tác giả Điệp Chi Linh.