Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bát Hoang Kiếp - Lại Điểu

Lòng ta tĩnh lặng như nước, tốc độ di chuyển như gió. Thân ta hóa kiếm, hình bóng ta gây chấn động.  Trời xanh có qua bao năm tháng thì ta vẫn độc hành !!! *** Thượng cổ hung thú “Ngột” to lớn vạn dặm, khí thế hung ác, nhiễu loạn đạo trời. Thiên Đế chán ghét nó nên đã bắt giữ “Ngột”, đoạt lấy hồn phách rồi ném vào trong Bát Hoang nghiệp hỏa để nó vĩnh viễn không được siêu sinh. Thế nhưng có một tia tàn hồn của “Ngột” đã trốn thoát, sau đó nhập vào luân hồi, lưu lạc khắp nơi trong thế gian. * * *​ Cát vàng bay khắp nơi, gió bắc lạnh thấu xương, một thương đội lớn từ phương xa chậm rãi đi tới. Những hạt cát dưới chân làm cho tốc độ đi chuyển của cả thương đội chậm lại. Từ đầu tới cuối thương đội vẫn giữ một tốc độ nhất định; dù là người hay thú thì đều cố gắng bước đi, không để lãng phí chút sức lực nào. Lão Trần cưỡi trên một con Hắc Phong Kỵ cao lớn, vừa cảnh giác quan sát bốn phía vừa tính toán xem thương vụ này kiếm được bao nhiêu vàng? Từ lúc mười tám tuổi lão đã cùng với phụ thân bước lên con đường vận chuyển hàng hóa này, chớp mắt giờ đây lão đã gia nhập đội vận chuyển này hơn hai mươi mốt năm rồi. Trước đây, lão là một thiếu niên non nớt, nhưng nay khuôn mặt đã hằn đầy nếp nhăn, mái tóc hoa râm in đậm dấu chân năm tháng. Lão Trần có đầy đủ lý do để tự hào, vì cuộc sống của lão giờ đã no ấm. Suốt hai mươi mốt năm qua, lão đã chứng kiến biết bao người người vận chuyển hàng hóa giống như mình ngã xuống, kể cả phụ thân, bằng hữu của mình nữa. Ấy vậy mà lão vẫn còn sống? Hiện giờ lão sống trong thành Tề Châu, đã sắm được hai căn nhà ba gian khá lớn, có một vợ cả và bốn tiểu thiếp, sinh được cả bầy con cái. Thậm chí còn có hai đứa cháu nội chữa cơ. Vừa nghĩ đến hai đứa cháu ngoan suốt ngày chỉ biết "oa oa...", bất giác lão Trần cảm thấy cuộc đời mình đã không uổng phí chút nào. Lão Trần hiểu rất rõ hành trình vận chuyển, mua bán này đáng sợ đến thế nào! Con đường này trải dọc suốt tám trăm dặm sa mạc, phân cách hai đế quốc lớn, nên việc buôn bán sản vật giữa hai vùng này đã mang lại món hời kếch sù. Chỉ cần một chuyến vận chuyển hàng hóa như vầy thôi, tiền lời đã đủ trang trải cho một gia đình bình thường trong vòng mười mấy năm. Nhưng công việc này thật sự quá mức nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một tí sẽ nằm lại đây rồi hóa thành một đống xương khô. Nếu gặp phải một trong những thứ nguy hiểm như: bão cát, nóng rát, giá rét, cướp sa mạc, hay thú dữ hoang mạc cũng sẽ dễ dàng bị tước đi sinh mạng. Thông thường, một thương đội khi xuất phát từ thành Tề Châu có khoảng hơn hai ngàn người với vạn con Hắc Phong Kỵ; nhưng sau khi trở về nếu còn sống sót một nửa thì đã được trời cao phù hộ rồi! Điều đáng sợ hơn là gặp phải yêu thú hung hãn, khi đó cả thương đội có bị giết chết toàn bộ âu cũng là chuyện bình thường. Chính lão Trần đã từng bị yêu thú tấn công một lần, nhưng khi đó lại gặp được may mắn. Lúc ấy, người dẫn đoàn là một thương gia rất có danh tiếng, không biết người đó kiếm ở đâu ra được một tấm Lôi Quang Phù có giá cao chót vót mới đánh chết được con yêu thú đó, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Từ đó về sau, lão Trần quyết định gia nhập vào thương đội này. Sau đó nhờ sự thông minh lanh lợi của mình, lão đã được chủ nhân của thương đội - con trai của thành chủ Tề Châu tin tưởng, nên mỗi lần chỉ thu một nửa tiền lãi còn bao nhiêu để hết lại cho lão. Lão cảm thấy vui mừng không thôi, bởi vì không chỉ kiếm được nhiều tiền mà qua mỗi thương vụ đó lão đều giữ được tính mạng của mình. Nếu chết đi thì dù có núi vàng hay núi bạc trước mặt đi nữa thì đều không có ý nghĩa. Đây là chuyến buôn cuối cùng của lão Trần, cho nên lão đã bỏ ra hơn phân nửa gia sản của mình. Ngoại trừ mười con Hắc Phong kỵ vốn có ra, lão còn mua thêm mười lăm con nữa để chở hàng hóa, chiêu mộ thêm tám tên khuân vác. Nếu toàn bộ hàng được chuyển đến phía bắc Hàn Châu thì lão có thể kiếm được ít nhất ba trăm lượng vàng, trừ đi một trăm lượng nộp cho vị Đại thương đầu (DG: chủ một thương hội lớn) thì có thể dư lại hơn một nửa. Nếu mang theo hàng hóa về bán, sẽ dễ dàng kiếm thêm hai trăm lượng nữa. "Cầu mong Thanh Mộc đại thần phù hộ, chuyến đi này ngàn vạn lần đừng có xảy ra bất cứ trắc trở gì!" Lão Trần âm thầm cầu nguyện, đồng thời nghiêm khắc quan sát tám tên khuân vác mới mướn. Bọn chúng không có tư cách cưỡi Hắc Phong Kỵ nên đành phải đi bộ, chính lão Trần cũng không nỡ cưỡi Hắc Phong Kỵ luôn chứ nói gì bọn nó. Nhưng nếu như không phải do lần trước chạm trán với một nhóm cướp sa mạc, làm cho lão bị thương ở chân thì có đánh chết lão cũng không nỡ cưỡi Hắc Phong Kỵ. Nói đi phải nói lại, Hắc Phong kỵ tốt thật! Mỗi con cao hơn hai trượng, mang nặng hơn ngàn cân mà vẫn chạy nhanh như gió. Đặc biệt tính tình của chúng rất ngoan ngoãn, nếu so với trâu thì ắt hẳn phải tốt hơn gấp mấy lần. Có lẽ đây là ân huệ của Thanh Mộc đại thần ban xuống thì phải. "Mọi người nghe đây! Đi nhanh lên một chút, tới trước thêm ba dặm nữa chúng ta sẽ dừng chân nghỉ ngơi". “Rầm rầm rập...” Tiếng vó ngựa trầm trọng, kèm theo tiếng kêu từ phía trước truyền đến. Rất nhanh, lão Trần đã thấy được năm con Tuyết Phong kỵ uy phong lẫm liệt xuất hiện trong tầm mắt mình, thì ra đây là những thủ hạ hộ vệ của Đại thương đầu. Mỗi lần nhìn thấy những hộ vệ được vũ trang tận răng, vô cùng tinh nhuệ thế này, lão Trần đều đỏ cả con mắt lên. Cả đời này của lão chỉ có hai tâm nguyện, thứ nhất là đông con đông cháu, an hưởng tuổi già. Mà tâm nguyện thứ hai là có thể sở hữu được một con Tuyết Phong kỵ, vì nó so với Hắc Phong kỵ thì mạnh mẽ hơn nhiều. Tuyết Phong kỵ này là loài biến dị từ Hắc Phong kỵ, toàn thân chúng trắng như tuyết, thân hình to xấp xỉ hai lần Hắc Phong kỵ. Tuyết Phong kỵ rất thích hợp cho việc vận chuyển đường xa, tốc độ của nó cực nhanh, bình thường chỉ có Cấm Vệ quân bên cạnh vua chúa mới có tư cách sở hữu. Trên lý thuyết là như vậy, nhưng người đứng đầu thương đoàn có quan hệ với công tử Tề Châu như thế nên trong tay có vài con Tuyết Phong kỵ cũng là chuyện bình thường. Phải biết rằng hắn đã giao thương với Hàn Châu từ rất lâu rồi, mà Hàn Châu lại là nơi nuôi dưỡng Tuyết Phong kỵ nổi tiếng trong thiên hạ. Một con Tuyết Phong kỵ bình thường, ở Hàn Châu có giá khoảng một ngàn lượng vàng, nhưng nếu ở Tề Châu hay những nơi giàu có và đông đúc khác thì giá một con lên tới mấy ngàn lượng cũng không có gì là lạ. Hơn nữa, nếu là Tuyết Phong kỵ thượng phẩm thì dù có vạn kim cũng khó cầu được. Giống như thủ hạ của Đại thương đầu cũng chỉ có hai mươi Tuyết Phong kỵ, còn lão Trần là một tiểu thương tầm thường thì chỉ dám mơ tưởng mà thôi. "Nhanh lên một chút thằng ngốc kia, ngươi điếc rồi sao? Này, ngươi nhìn cái gì vậy? Đừng mơ tới Tuyết Phong kỵ nữa, đi nhanh đến chỗ cắm trại, đi cả ngày trời rồi mà ngươi không biết mệt là gì ư?” Sau khi năm hộ vệ rời đi, lão Trần liền thu lại ánh mắt hâm mộ, lập tức nhìn về phía một tên khuân vác mà lão mới thuê. Hắn cũng đang ngẩn người nhìn năm con Tuyết Phong kỵ, nên khiến cho lão không khỏi nổi giận mắng tới tấp. Lão không nên tin tưởng lời của Diêu đại tẩu mới phải, thế nhưng không hiểu sao đầu óc lại u mê mới đi thuê một kẻ ngu ngốc đến thế. Ban đầu lão thấy gã chừng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng cũng không tồi, có vẻ rất lanh lợi. Nhưng đến lúc này thì lão mới phát hiện ra đây là một tên đại ngốc, có lần hắn đã dọa cho một con Hắc Phong kỵ suýt chút nữa sợ hãi mà bỏ chạy. Lúc đó thật muốn đạp hắn một đạp cho hả giận, mỗi con Hắc Phong kỵ đều là vàng không đấy. Nếu chẳng phải nể mặt mũi của Diêu đại tẩu thì lão Trần đã dùng dao đâm xuyên tim tiểu tử này chết phức cho rồi. Lão vận chuyển mua bán hàng hóa suốt hai mươi mốt năm, đã từng giết qua mười mấy tên rồi, ai dám thổi vàng của lão bay đi chắc chắn lão sẽ liều mạng với kẻ đó. “Ha ha, lão Trần, trí nhớ ngươi thật sự có vấn đề rồi, cái gì mà thằng ngốc chứ. Người ta tên là Đoan Mộc Vũ đấy, mới thoáng nghe qua thôi đã biết cái tên này có xuất xứ từ dòng tộc danh giá. Hắc hắc! Ngươi phát tài rồi đấy lão Trần”. Lúc này, kẻ dám giễu cợt lão Trần chắc chắn không phải là tên khuân vác dưới tay lão, mà là một kẻ có thân phận tương tương tên là Quan Long. Hắn là bằng hữu có giao tình hơn chục năm với lão Trần, cũng là một người có nhiều kinh nghiệm xông pha, vào sinh ra tử với nghề vận chuyển mua bán này. Bởi vậy khi nói chuyện hắn không hề kiêng kỵ gì với lão Trần cả. “Hừ! Ngươi cứ ở đó mà châm chọt ta đi. Nếu ngươi muốn, ta sẵn sàng tặng cho ngươi. Diêu đại tẩu từng nói là không cần nhiều thù lao, chỉ cần đừng bỏ đói hắn là đủ rồi. Ôi, đúng là Diêu đại tẩu tốt bụng thật, nếu là người khác thì đã bỏ hắn chết trôi chết nổi rồi”. Lão Trần vừa nói vừa tức cành hông. Kể từ lần tên ngốc này làm cho Hắc Phong kỵ sợ hãi, lão đã không dám tên tiểu tử câm như hến này chăm nom Hắc Phong kỵ một mình nữa. Cũng may là tên tiểu tử này có sức mạnh, thật thích hợp với những việc như giúp đỡ khuân vác hàng hóa này nọ. Nếu không, thật phí phạm đống lương khô và nước uống đã phát cho hắn. “Đúng thế, Diêu đại tẩu quả thật là người tốt. Nghe nói bà ấy nhặt được tên này từ ngoại thành đem về, lúc đó hắn chỉ còn thoi thóp mà thôi. Tên tiểu tử này đúng là may mắn khi gặp được Diêu đại tẩu, ngược lại nếu là ta... Hừ hừ, quản làm chó gì!" Quan Long nghe thế lập tức trợn mắt. Tiếng nói của lão Trần và Quan Long rất lớn nên bọn thủ hạ của hai người cùng mười mấy tên sai vặt cũng nghe rõ ràng. Bọn họ một bên dẫn dắt Hắc Phong kỵ, một bên dùng ánh mắt đánh giá Đoan Mộc Vũ kia. Dựa theo ánh mắt của bọn họ, phỏng chừng nhận định không khác mấy với lão Trần, Quan kia. Thế nhưng tên Đoan Mộc Vũ kia giống như người câm điếc vậy, không hề nói tiếng nào, lại càng không vì mấy câu nói đề cập tới hắn mà tỏ vẻ quan tâm hay tức giận. Dường như mọi việc chẳng liên quan tới hắn vậy! Lúc này thần sắc hắn vẫn ngu ngơ bước từng bước về phía trước. Lộ trình dài ba dặm cũng không tính là xa lắm, trên thực tế từ đầu đến cuối của toàn bộ thương đội này cũng đã dài gần ba dặm rồi. Nơi dựng trại nằm bên cạnh một vùng sa mạc hoang vu! Thật ra, việc chọn vị trí dựng trại này không tới phiên đám tiểu thương như lão Trần và Quan Long kia làm chủ, chính là do thủ hạ của Đại thương đầu có kinh nghiệm quyết định. Những người này cả đời bươn chải trong khu vực sa mạc tám trăm dặm này nên rất có kinh nghiệm. Lúc này, không khí nơi đây đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Đám thủ hạ của Đại thương đầu có hơn sáu ngàn con Hắc Phong kỵ, thuê đến sáu, bảy trăm gã tiểu nhị, hơn hai trăm hộ vệ, nên cũng đã chiếm một nửa toàn bộ thương đội này rồi. Thông thường khi dựng trại thì hàng hóa và Hắc Phong kỵ của Đại thương đầu sẽ được bố trí ở chỗ trung tâm cũng là nơi an toàn nhất trong doanh trại, kế đó đến Đại thương đầu với đám tiểu nhị của hắn, sau cùng mới tới những tiểu thương vận chuyển mua bán như lão Trần và Quan Long. Mặc dù vòng ngoài cùng còn có hai trăm tên hộ vệ nhưng mỗi lần bị đám cướp sa mạc tập kích, người bị tổn thất nhiều nhất vẫn là đám tiểu thương bọn họ. Tuy thực trạng như thế nhưng không ai có thể thay đổi được, vì nếu không gia nhập chung với Đại thương đầu thì những tiểu thương bọn họ cơ bản không cách nào vượt qua được biển cát mênh mông tám trăm dặm này. “Nhanh lên đi thằng ngốc, lo lắng cái gì hả, tập trung giúp chúng ta khuân hàng đi.” Tiếng la mắng của bọn sai vặt vang lên liên hồi. Hiện tại trong tiểu đội của lão Trần dường như chỉ còn mỗi Đoan Mộc Vũ được rảnh rỗi mà thôi, nếu không sai bảo hắn thì kêu ai chứ? Quả thật sức lực hắn quá mạnh lại không hề cự cãi gì, chỉ cần gọi là làm. Thật sự đôi khi hắn khiến cho người khác hoài nghi rằng: "Không lẻ tên tiểu tử mới mười sáu tuổi này lại ngốc đến thế? Tại sao ngay cả chút phản ứng biểu lộ cũng không có? Dù là hiền như cục đất đi nữa cũng phải có chút nóng giận nào đó chứ?" Tình hình tất bật cuối cùng cũng ổn định lại, những hàng hóa mang theo lần lượt được chuyển xuống hết. Dù sao cũng phải cho Hắc Phong kỵ khôi phục sức lực cái đã, đành rằng sức chịu đựng của Hắc Phong kỵ rất mạnh mẽ nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Lúc này cả doanh trại mau chóng yên tĩnh lại, không có ai đứng lên đốt lửa trại hay nhai thịt béo, uống rượu ngon hoặc nhìn mỹ nhân khiêu vũ này nọ. Mặc dù quang cảnh xung quanh chưa thấy có dấu hiệu nguy hiểm, nhưng theo kinh nghiệm phong phú của đám con buôn thì ai cũng biết rõ nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, khôi phục thể lực mới là điều quan trọng nhất. Không ai biết sắp tới sẽ gặp những gì, cho dù những tên chỉ đường có kinh nghiệm lâu năm nhất cũng không thể đoán được. Cho nên điều bọn họ có thể làm duy nhất lúc này là chuẩn bị, phải chuẩn bị thật đầy đủ, e rằng phải chuẩn bị nhiều hơn thế nữa, dù gì việc làm này cũng không dư thừa chút nào. Sa mạc ban đêm vô cùng lạnh lẽo, đến khi gió cát lặng yên đi thì khắp nơi mời hoàn toàn trở nên yên tĩnh. Thỉnh thoảng có nghe được một hai tiếng trầm thấp vang lên, thì cũng là đội hộ vệ tuần tra ban đêm báo động cho nhau. Ban ngày bọn họ được cưỡi Hắc Phong kỵ, thậm chí là Tuyết Phong kỵ cao quí hơn nên bọn họ được nghỉ ngơi rất thoải mái, tuy bọn họ chưa được như những quân nhân chính thức nhưng chắc chắn có kinh nghiệm hộ vệ tốt nhất. Vì thế bọn họ là lực lượng quan trọng nhất trong toàn bộ thương đội này, nếu không có bọn họ thì cho dù nhân số của thương đội có lớn hơn đi nữa cũng không chịu nổi một đòn tấn công của đám cướp sa mạc. Trên bầu trời có hai vầng trăng sáng một lớn một nhỏ đang dần ló dạng, ánh trăng sáng như tuyết trắng kỳ dị chiếu rọi xuống toàn bộ vùng biển cát mênh mông. Ở rất xa, những ụ cát tựa như bập bềnh trên sóng cát sa mạc hoang vu hiện tại cũng trở nên tĩnh lặng, tưởng chừng như cảnh vật u buồn này chỉ xuất hiện trong mơ mà thôi. Thế nhưng đến lúc quá nửa đêm chợt vang lên tiếng chân ầm ầm ở cách đó không xa. Trong nháy mắt những âm thanh đột ngột này đã phá vỡ cảm giác yên tĩnh nơi đây, thậm chí cả hai vầng trăng sáng chóa trên bầu trời cũng trông dữ tợn hơn trước, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể quẳng đi một pho tượng quý giá để trút giận vậy. Có những người lần đầu tiên chứng kiến chuyện này tất nhiên sẽ bị dọa đến nổi luống cuống cả tay chân, quả thật bọn họ làm sao có thể giữ được bình tĩnh khi tình hình bất chợt phát sinh thế này. Tiếng quát vang lên liên tục, lúc này đa số những tiểu thương và tiểu nhị không hề bối rối chút nào, những chuyện thế này bọn họ đã trải qua nhiều lần rồi, chẳng phải kết quả cuối cùng chỉ là được sống hay chết đi thôi sao? Đã vậy thì cứ toàn lực ứng phó, biết đâu giành được một sinh lộ. “Cự mộc, lên!” Trước hết từ phía ngoài doanh trại vang lên một tiếng quát lớn ra hiệu, sau đó hàng loạt bè gỗ khổng lồ lúc trước được chôn dưới cát đều nhanh chóng được kéo lên. Mỗi cây gỗ trong đó lớn bằng bắp đùi người lớn, một đầu được vót nhọn, dựng hơi nghiêng ra phía trước. Đây chính là biện pháp hữu hiệu nhất để ngăn chặn đám Hắc Phong kỵ tập trung lại rồi đột kích. Tuy nhiên do bè gỗ nặng hơn vạn cân nên cũng chỉ có Đại thương đầu mới có đủ tư cách để mang nó theo, còn những đội tiểu thương kia đừng nên nghĩ tới. “Đà cung, bắn!” Kế đó vang lên tiếng nói thứ hai được một nam tử nào đó ra lệnh. Lập tức ở ngay phía sau hàng cự mộc xuất hiện cả trăm tên hộ vệ đã cầm sẵn trường cung trên tay từ trước, tức khắc kéo trường cung thành hình trăng tròn. Đến lúc mệnh lệnh “bắn!” được truyền ra, thì âm thanh hàng loạt tiếng bật dây cung vang vọng khắp nơi. Cả trăm mũi tên sắc bén mạnh mẽ, đồng loạt xé gió lao vút về phía đám đen đang kéo tới như dòng lũ cách xa ngoài mấy trăm trượng. Cũng nhờ cả trăm tên hộ vệ này rất cường tráng và có sức lực, hơn nữa đây là đà cung đặc chế nên có lực sát thương rất kinh khủng. Bình thường thì có thể bắn xuyên qua một người đứng xa vài trăm trượng sau đó còn có khả năng tiếp tục bay tới rồi bắn vào người thứ hai nữa. Thế nhưng lần này lại không nghe được tiếng kêu la thảm thiết, mà chỉ có vài tiếng kêu rên trầm thấp. Tuy cuối cùng cũng khiến đợt tấn công như dòng lũ dừng lại đôi chút, nhưng ngay sau đó chúng không dừng hẳn mà còn tăng tốc độ tấn công. Lúc này những hộ vệ có kinh nghiệm vốn rất cẩn thận thì dừng lại để đánh giá một phen. Chỉ cần quan sát tình hình trước mắt thì có thể khẳng định bọn tập kích lần này chẳng phải làm đám tiểu tặc sa mạc lẻ tẻ thường thấy, mà chính là bọn cướp sa mạc cực kỳ hung hãn. Đà cung vẫn tiếp tục bắn, nhưng chỉ sau hai đợt giương cung thì đám cướp đã tới gần rồi. Sức bật của Hắc Phong kỵ vốn rất khủng bố, nhất là sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ chúng có thể nhanh chóng xông qua khoảng cách vài trăm trượng. Quả thật muốn dùng năm trăm cây đà cung để khống chế từ xa năm trăm con Hắc Phong kỵ vẫn chưa chắc làm được, cũng may là hộ vệ thương đội đã chuẩn bị đầy đủ từ trước. “Hắc Phong kỵ, đột kích!” Tên thủ lĩnh hộ vệ ra lện lần nữa, thế nhưng trong lòng hắn có hơi nghi ngờ, dường như có gì đó không đúng lắm. Đám cướp sa mạc đó hung tàn là điều thấy rõ ràng nhất nhưng bọn họ đâu có ngốc đến thế, mặc dù bọn học có hơn năm trăm người như thế nhưng cũng không cần phải cố chấp liều chết tấn công như vậy. Chỉ cần trải qua ba đợt bắn cung, hơn nữa nhờ có cự mộc chặn đường, cho tới khi trăm con Hắc Phong kỵ đột kích được ra ngoài thì rõ ràng năm trăm tên cướp sa mạc đó phải chết mất xác, còn hơi đâu mà đòi cướp bóc, rõ ràng đền dâng mạng thì có. Thế nhưng chút nghi ngờ này vậy mà chỉ trong thoáng chốc đã tan biến trong đầu của tên thủ lĩnh hộ vệ. Hắn luôn tự tin vào thực lực chính mình, cũng tin tưởng vào đám thủ hạ của hắn, nất là thực lực của hai mươi con Tuyết Phong kỵ. Với năm trăm tên cướp sa mạc này hắn không cần vận dụng tới Tuyết Phong kỵ, cho dù đối phương có âm ưu gì đi nữa thì khi đối đầu cũng sẽ bị thực lực bọn hắn đánh cho tan nát. “Giương lá chắn lên, kết trận!” Khoảng một trăm hộ vệ Hắc Phong kỵ lao ra từ hai bên bắt đầu đột kích đường lui của bọn cướp sa mạc, thêm trăm tên hộ vệ buông bỏ đà cung trong tay ra đồng thời nhanh chóng giơ bè gỗ khổng lồ lên làm tấm chắn. Còn đám cướp sa mạc đang xông tới bè gỗ khổng lồ nhanh như bão táp. Đây chính là phòng hộ cuối cùng của bọn họ, cho tới lúc này trận chiến đã sắp bước vào giai đoạn ngã ngũ. “Ầm...!” Cuối cùng năm trăm tên cướp sa mạc đã đụng vào bè gỗ đó. Trong nháy mắt tiếng kêu la thảm thiết của Hắc Phong kỵ vang lên ầm trời, đồng thời bè gỗ khổng lồ cũng ầm ầm bị phá hủy. Mặt dù đều là những cây gỗ thật to nhưng vốn dĩ thân thể của Hắc Phong kỵ nặng tới mấy ngàn cân, hơn nữa với tốc độ đột kích kinh khủng nên dễ dàng phá bỏ bè gỗ. Nhưng khoảng hơn trăm con Hắc Phong kỵ tử vong mà thôi, còn đám cướp thì phi thân bay lên cao. Trong khi thân người còn lơ lững trên không trung thì thanh loan đao sáng như tuyết trên tay đã vung lên tựa những bóng ma tử vong. “Nguy rồi!” Đến bây giờ, khi tên thủ lĩnh hộ vệ vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt thì nhất thời trong lòng run lên, bởi vì lúc trước đám cướp sa mạc đó bị che phủ bởi đống cát bụi, hơn nữa do trời tối đen nên hắn chưa kịp nhìn rõ. Mời vừa rồi trải qua ba đợt đà cung nhưng hẳn là hiệu quả không cao lắm. Mặc dù chẳng phải trên cơ thể toàn bộ năm trăm tên cướp sa mạc đó không bị dính mũi tên nào, nhưng trên cơ bản bọn chúng chẳng bị thương tổn bao nhiêu. Tên thủ lĩnh hộ vệ chưa kịp ứng biến thì toàn bộ đám cướp sa mạc đó đã rời khỏi lưng Hắc Phong kỵ, bọn chúng nườm nượp nhảy lên rồi đột nhập vào trong lá chắn trước mặt. Nhất thời cả trăm tên hộ vệ đang định giáp công từ hai bên lại không có đất dụng võ, khi bọn họ muốn xông lại cứu viện thì không còn kịp nữa rồi. Năm trăm đánh với một trăm huống chi đám cướp sa mạc này có thực lực phi phàm, lại hung hãn không sợ chết nữa. Tên thủ lĩnh hộ vệ thấy thế lòng liền chùng hẳn xuống, hắn không thể nghĩ ra được từ lúc nào trong biển cát dài tám trăm dặm này xuất hiện thêm một đám cướp sa mạc có thực lực khủng bố đến vậy? “Tuyết Phong kỵ hộ vệ trung tâm, Hắc Phong kỵ bảo vệ hai cánh, thuẫn trận, vừa đánh vừa lui!” Thoáng suy nghĩ chốc lát, tên thủ lĩnh hộ vệ liền đưa ra lựa chọn tối ưu nhất, đó chính là không màng tới đám tiểu thương kia nữa. Nếu được hơn ngàn người đó cầm chân đám cướp sa mạc quỷ dị này lại một lát, hắn chỉ cần một chút thời gian để sắp xếp lại đội hình là có thể chỉ đạo Tuyết Phong kỵ và Hắc Phong kỵ còn lại thọc sâu vào sẽ tiêu diệt được đám cướp sa mạc này, nhưng điều kiện trước hết là hắn phải tranh thủ được chút thời gian để chuẩn bị. Đám hộ vệ thương đội không hổ là những người có kinh nghiệm phong phú, chỉ trong thoáng chốc đã hiểu được ý đồ vừa đánh vừa lui của tên thủ lĩnh, nhất thời bọn họ bỏ trống đám tiểu thương tạo nên tình huống đối đầu trực tiếp với bọn cướp sa mạc. Ngược lại đám cướp sa mạc đó dường như không màng đến thế trận đã thay đổi, thậm chí còn không phát hiện ra ý đồ tác chiến của đám hộ vệ thương đội, tức khắc bọn chúng gặp bất kể người nào cũng ra tay chém giết, rõ ràng bên dưới tấm khăn đen trên mặt bọn chúng chính là những cặp mắt đỏ lừ. Hành động của hộ vệ thương đội đồng nghĩa với việc giữa đường hoàn toàn bỏ rơi đám người tiểu thương kia, nhất thời vang lên ầm trời tiếng hét kêu cha gọi mẹ, cho dù những người này vốn có kinh nghiệm đầy mình về vận chuyển mua bán thì thế nào?!?! Lực lượng năm trăm tên cướp sa mạc kia ngay cả hộ vệ thương đội tinh nhuệ là thế mà còn cảm thấy kinh hãi, huống chi là những người chỉ biết đánh đấm riêng lẻ, không có tổ chức như đám người tiểu thương này? “Ôi trời đại gia, bọ hắn lại là cướp sa mạc sao? Vậy sao giết cả Hắc Phong kỵ thế này!” Lão Trần không hổ danh có kinh nghiệm vận chuyển mua bán suốt hai mươi năm trời, vừa liếc nhìn qua đã thấy không ổn rồi, bởi vì cho dù cướp sa mạc có hung tàn cỡ nào đi nữa sẽ không phá hoại hàng hóa, cũng không giết Hắc Phong kỵ vốn để chở hàng, thông thường bọn hắn sẽ giết sạch người mà thôi, nhưng đối với nhóm cướp sa mạc này lại khác, bọn chúng hoàn toàn không lưu lại cho người hay vật nào sống nào cả. “Bảo vệ hàng hoá, đừng manh động, chúng ta hãy phòng ngự ở chỗ này, đám hộ vệ chết tiệt kia sẽ quay lại phản kích”. Lão Trần lớn tiếng hô to lên, hắn và Quan Long cùng với mấy tiểu thương khác thường dựng trại san sát nhau, cho nên hiện tại cũng tụ tập được mười mấy người lại với nhau, đa số đều cầm trường đao trong tay nhưng không có nhiều cung tên lắm, hơn nữa toàn bộ chỉ là cung khảm sừng có lực sát thương rất yếu, về phần đà cung thì khỏi nói, đó là những vũ khí chỉ do quân đội quản chế, ai dám tồn trữ trong tay sẽ bị giết không tha, vì thế cũng chỉ người có thân phận cao quý như tiểu công tử của Tề Châu mới có thể sở hữu được cả trăm cây đà cung có uy lực cực lớn, bắn đi cực xa. "Đưa cung cho ta!” Lúc này, một giọng nói có vẻ non nớt, nhưng lại cực kỳ kiên quyết, vô cùng tự tin, bỗng vang lên từ phía sau lão Trần. ... Mời các bạn đón đọc Bát Hoang Kiếp của tác giả Lại Điểu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bóng Tối Trỗi Dậy
Bởi một tấm bản đồ cũ nát giấu trong căn phòng bí mật của ngôi nhà cổ, Simon, Jane và Barney đã bất ngờ bị cuốn vào một cuộc phiêu lưu vừa đáng sợ vừa hứng thú. Bọn trẻ không ngờ có những kẻ xấu xa cũng đang thèm muốn chiếm lĩnh vật báu mà tấm bản đồ dẫn tới. Bởi cái ác trong hình vóc của Bóng tối đã trỗi dậy, và những đứa con nhà Drew vô tình đặt cuộc sống của chúng vào vòng nguy hiểm. Chén thánh thiêng liêng của vua Arthur huyền thoại chính là chiếc chìa khóa của cuộc truy tìm bí hiểm đó. Trên biển khơi, dưới đá thẳm - tập truyện đầu tiên trong bộ truyện kỳ ảo cuốn hút Bóng tối trỗi dậy của Susan Cooper, một tượng đài trong nền văn học thiếu nhi thế giới thế kỷ XX. “Susan Cooper là một trong số ít những nhà văn đương đại có một trí tưởng tượng mãnh liệt, khả năng kể chuyện và cái nhìn đạo lý cho phép bà sáng tạo ra một cuộc đối đầu lớn lao giữa cái thiện và cái ác, mô típ tâm điểm của mọi tác phẩm văn học kỳ ảo vĩ đại. Tolkien có điều đó, C.S.Lewis cũng vậy. Và Cooper là người tiếp bước họ.” - Psychology Today “Một câu chuyện dẫn ta tới đỉnh điểm hưng phấn, ngập tràn những huyền thoại, bí ẩn và hàm ý ngụ ngôn.” - Horn Book *** Tác giả Tác giả Susan Cooper   Susan Cooper được biết đến nhiều nhất với bộ tiểu thuyết kỳ ảo nổi tiếng Bóng tối trỗi dậy gồm năm tập: - Trên biển khơi, dưới đá thẳm; tải eBook - Bóng tối trỗi dậy (sách đoạt Huy chương Newbery 1974); - Phù thủy Xanh;  - Vua Xám (sách đoạt Giải Newbery 1976); - Bạc trên cây, ra mắt bạn đọc từ những năm 1960 và 1970 Bóng tối trỗi dậy miêu tả cuộc giằng co giữa hai thế lực Thiện và Ác, hay Ánh sáng và Bóng tối. Bộ tiểu thuyết này dựa trên truyền thuyết về vua Arthur, được viết chủ yếu cho độc giả trẻ. Các tiểu thuyết khác dành cho độc giả trẻ của bà: Seaward (Về phía biển) và Dawn of Fear (Bình minh của sợ hãi). Bà cũng viết ba cuốn dành cho thiếu nhi: Thím bò Bạc, Cô gái Selkie và Tam Lin; cả ba đều do Warwick Hutton minh họa. Cộng tác với diễn viên Hume Cronyn, bà soạn vở kịch Foxfire (Lửa Cáo) cho sân khấu Broadway và - dành tặng Jane Fonda - bộ phim truyền hình Dollmaker (Người làm búp bê), cả hai đều giành được giải Humanitas 1985. Sinh ra tại Buckinghamshire, nước Anh, Susan Cooper đã chuyển sang Mỹ từ năm 1963 và hiện sống tại Cambridge, Massachusetts. *** Cho đến trước ngày Đông chí lần thứ mười một diễn ra, cậu bé Will Stanton chẳng có gì phải lo lắng trong sự bao bọc êm ấm của cả gia đình. Ngoan ngoãn, chăm chỉ, hơi rụt rè và có vẻ của một “ông cụ non”, cậu út thứ bảy này đang hồi hộp chờ đón lễ sinh nhật với ước mong năm nay có tuyết rơi. Điều cậu bé không ngờ là đêm trước lễ sinh nhật toàn mang tới những dấu hiệu chẳng lành. Lũ thỏ vốn dĩ hiền lành trong chuồng bỗng trở nên khiếp sợ. Lũ quạ đột nhiên dáo dác tìm kiếm người. Một người đàn ông trông thật kỳ dị ẩn hiện. Những người hàng xóm như ông lão chăn bò George, ông chủ trang trại Dawson sao toàn nói những lời vu vơ khó hiểu. Và lần đầu tiên, những nỗi sợ hãi kéo đến khiến Will run rẩy, tưởng chừng phát điên lên khi ngủ một mình… Mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi theo chiều hướng không tưởng tượng nổi đối với tuổi mười một của Will. Bắt đầu từ một cái vòng kim loại trên có hai đường cắt vuông góc chia hình tròn làm bốn phần đều nhau mà ông chủ trang trại Dawson trao cho, Will bắt đầu khám phá ra mình có một quyền năng đặc biệt, chẳng hạn cậu có thể tự tạo nên những ngọn lửa hoặc dập tắt nó bằng sự mong muốn. Và điều kinh ngạc hơn, cậu là một trong các Cổ Nhân, là người đầu tiên được sinh ra trong vòng năm trăm năm nay và cũng là người Cổ Nhân cuối cùng. Cho dù Will còn quá nhỏ, song sứ mạng đặt lên đôi vai cậu lại quá lớn, đó là phải cống hiến hết mình cho cuộc đấu tranh lâu dài giữa Ánh Sáng và Bóng Tối. Sự xuất hiện của Will đã hoàn thành một vòng tròn vốn phát triển từ bốn ngàn năm trước ở mọi vùng cổ xưa trên mảnh đất mà cậu đang sống: vòng tròn Cổ Nhân. Là người tìm Dấu hiệu, sứ mệnh của Will là tìm ra và bảo vệ sáu Dấu hiệu Ánh Sáng vĩ đại đã được các Cổ Nhân tạo ra trong hàng thế kỷ, chúng chỉ hợp lực được khi vòng tròn được khép kín. “Vì Bóng Tối, Bóng tối đang trỗi dậy. Kẻ Lang Thang đã lên đường, Kỵ sĩ đã lên ngựa, chúng ta đều đã thức giấc…”, tác phẩm Bóng tối trỗi dậy mang đến những không gian pháp thuật, hé mở những câu chuyện bí ẩn lôi kéo độc giả cuốn vào chuyến phiêu lưu xuyên qua các thế kỷ của cậu bé Will. Cuộc chiến đấu giữa Ánh Sáng và Bóng Tối quá dữ dội, dù không đơn độc, song Will dường như quá bé nhỏ khi đón nhận sứ mạng lớn lao của mình. Không ít lần cậu mắc sai lầm và vướng vào nguy hiểm. Nhưng chính trong những thử thách ấy, cậu bé mười một tuổi này càng thức tỉnh về nhiệm vụ của mình, nhất là khi tính mạng của những người thân trong gia đình bị đe dọa bởi sự tấn công từ Bóng Tối.… Tác giả Susan Cooper được đánh giá là một trong số ít nhà văn đương đại có trí tưởng tượng phong phú, năng lực kể chuyện và cái nhìn tâm linh trong việc sáng tạo cuộc xung đột quyết định giữa Thiện và Ác trên nền của sự kỳ ảo. Thế giới nhân vật trong Bóng tối trỗi dậy đầy ắp những bí ẩn lôi cuốn. Một cậu bé từ những run rẩy của tuổi mười một đã trở thành một vị cứu tinh cho cả thế giới. Một quý bà tưởng chừng có sức mạnh vô song có lúc đã phải thoái lui vì kiệt sinh lực. Một kẻ tâm phúc, trung thành của vị Cổ Nhân đã phản bội lại phe Ánh Sáng và mang lại những hậu họa khôn lường. Sức mạnh từ Bóng Tối. Sự phản kháng từ Ánh Sáng… Tất cả cùng tạo nên một tác phẩm kỳ ảo ấn tượng bậc nhất, phản ánh cuộc chiến muôn đời giữa thiện và ác. Tập hai Bóng tối trỗi dậy nằm trong bộ truyện năm tập cùng tên (Trên biển khơi dưới đá thẳm, Bóng tối trỗi dậy, Phù thủy cây, Vua Xám, Bạc trên cây) đã được các nhà làm phim Mỹ dựng thành phim có tựa "The Seeker" ( Quyền lực bóng đêm) và phát hành tại Việt Nam vào cuối năm 2007. Nữ nhà văn người Anh Susan Cooper sinh năm 1935, hiện sống tại Cambridge, Massachusetts. Bóng tối trỗi dậy là bộ sách quan trọng nhất trong sự nghiệp sáng tác của bà, đem lại cho tác giả các giải thưởng văn học danh tiếng cùng một vị trí vững chắc trong nền văn học thiếu nhi thế giới. Susan Cooper đã thổ lộ về cuốn sách này: “Tôi không tự nhủ mình đang viết truyện kỳ ảo. Tôi cũng chẳng tự nhủ rằng mình đang viết cho bọn trẻ. Tôi chỉ kể một câu chuyện mà thôi. Nói cách khác bạn đang sống trong thế giới ấy và kể lại những gì mình thấy. Tất nhiên, những gì bạn thấy bắt nguồn từ tiềm thức của chính bạn”. *** Bóng tối trỗi dậy là tập hai (cũng là cuốn được lấy tên cho cả series) trong bộ truyện kỳ ảo dành cho thiếu nhi gồm năm tập: Trên biển khơi dưới đá thẳm, Bóng tối trỗi dậy, Phù thủy cây, Vua Xám, Bạc trên cây của nhà văn Susan Cooper. Độc lập so với Trên biển khơi, dưới đá thẳm (ra mắt độc giả Việt Nam năm 2007)...   Bóng tối trỗi dậy được nhận định là bí ẩn hơn, nhiều pháp thuật hơn, dữ dội hơn và là một trong những tiểu thuyết kỳ ảo xuất sắc nhất mọi thời đại. Câu chuyện được mở ra khi những sự kiện kỳ lạ đột nhiên xảy ra dồn dập ngay trước sinh nhật lần thứ 11 của Mill Stanton. Một lão già lang thang bí ẩn lởn vởn quanh làng. Quạ tấn công người. Trời lạnh bất thường. Thời gian dường như ngưng đọng. Hoang mang, cô đơn và không hề nhận thức được chuyện gì đang diễn ra, Mill buộc phải lao vào hành trình tìm kiếm sự thật, để rồi choáng váng nhận ra sứ mệnh của mình đã được định sẵn từ hàng ngàn năm trước... TRÍCH DẪN ĐẶC SẮC "Bóng Tối Trỗi Dậy là tác phẩm hiếm hoi vừa khiến độc giả xúc động trước cuộc sống thôn quê ấm áp hạnh phúc của gia đình Will, vừa kích thích họ bằng vô vàn nguy hiểm cậu phải đối mặt, thường trong những thế kỷ khác và vùng đất khác, Hoà trộn nhuần nhuyễn giữa truyền thống Anh và Celtic cổ với những truyền thuyết của vùng núi đồi thung lũng Buckinghamshire quê hương bà, Susan Cooper đã viết nên một tác phẩm kỳ ảo ấn tượng bậc nhất phản ánh cuộc chiến muôn đời giữa thiện và ác." - Margaret K. Mc Elderry Books "Cuốn tiểu thuyết có sự hài hoà như bản giao hưởng của Bethoven. mặc dù tràn ngập tính biểu tượng và phúng dụ nhưng câu chuyện và ý nghĩa hàm ẩn của nó lại rất trong sáng, dễ hiểu và tươi vui." - Horn Book "Độc lập với Trên biển khơi, Dưới đá thẳm, Bóng tối trỗi dậy còn bí ẩn hơn, nhiều pháp thuật hơn, dữ dội hơn và là một trong những tiểu thuyết kỳ ảo xuất sắc nhất mọi thời đại." - A. Solinas *** “Quá nhiều!” James hét lên, sập cánh cửa lại sau lưng. “Cái gì cơ?” Will hỏi. “Quá nhiều trẻ con trong cái nhà này, chứ còn gì nữa. Đúng là quá nhiều.” James đứng trên chiếu nghỉ cầu thang, mặt mũi hầm hầm nom như cái đầu máy xe lửa tí hon giận dữ, rồi bước thình thịch đến chỗ ngồi trên bệ cửa sổ và nhìn chằm chằm ra ngoài vườn. Will đặt quyển sách của mình sang một bên, co chân lên nhường chỗ cho anh. “Em nghe thấy có tiếng quát tháo,” cậu nói, tựa cằm lên đầu gối. “Có gì đâu,” James nói. “Lại là chị Barbara ngu ngốc thôi mà. Lên giọng bà chủ. Nhặt cái này lên, đừng động vào cái kia. Rồi lại đến lượt Mary chõ vào, lắp ba lắp bắp, lắp ba lắp bắp. Ai cũng tưởng cái nhà này thế là đủ rộng rồi, nhưng đi đâu cũng đụng phải người.” Cả hai cùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khắp nơi, tuyết nằm mỏng manh và khiêm nhường. Dải xám rộng cong cong kia là thảm cỏ, với những lùm cây rải rác trong vườn quả vẫn còn thẫm tối phía xa xa; những mảng vuông màu trắng là mái gara ô tô, mái kho thóc cũ, chuồng thỏ và chuồng gà. Xa hơn chút nữa chúng chỉ nhìn thấy những cánh đồng trải dài tít tắp của Trại Dawson lờ mờ sọc trắng. Bầu trời xám mênh mang mù mịt những bông tuyết nhất định không rơi. Khắp khung cảnh ấy, chẳng có màu sắc nào hiện lên rõ rệt. “Còn bốn ngày nữa là đến Giáng sinh,” Will nói. “Ước gì tuyết rơi cho tử tế.” “Và mai là sinh nhật em rồi đấy.” “Ừm.” Cậu cũng đã định nói đến chuyện đó, nhưng như thế thì giống một lời nhắc nhở quá. Mà món quà cậu mong muốn nhất trong ngày sinh nhật lại là một thứ không ai có thể tặng được: đó là tuyết, tuyết phủ trắng xóa như tấm chăn dày tuyệt đẹp, và món quà đó chưa bao giờ xuất hiện. Ít nhất năm nay còn có tuyết rơi lắc rắc trên nền trời xám xịt, còn hơn là không có gì. Bỗng cậu nhớ ra nhiệm vụ: “Em vẫn chưa cho thỏ ăn. Anh có muốn đi cùng không?” Đi giày, mặc áo khoác và quàng khăn ấm xong xuôi, hai đứa vất vả len qua căn bếp ngổn ngang đồ đạc. Đài đang phát một bản nhạc giao hưởng; chị cả Gwen vừa thái hành vừa hát; mẹ cúi xuống bếp lò, khuôn mặt đỏ hồng rạng rỡ. “Lũ thỏ!” Bà hét lên khi nhìn thấy hai đứa. “Đem thêm cỏ khô ngoài trại về nhé!” “Chúng con đi đây!” Will hét lên trả lời. Khi cậu đi qua bàn, chiếc đài đột nhiên nhiễu sóng rú lên chói tai. Cậu giật nảy người. Bà Stanton la lên: “Vặn NHỎ cái thứ đó xuống.” Ra khỏi nhà, không khí bỗng im ắng hẳn. Will lấy một xô thức ăn viên từ chiếc thùng để trong kho thóc sực mùi gia súc ra - thực ra nó vốn không phải là kho thóc, mà chỉ là một cái lán dài, thấp lè tè, lợp mái ngói, đã từng là chuồng ngựa. Hai anh em giẫm trên lớp tuyết mỏng ra đến dãy chuồng thỏ đóng bằng gỗ dày, để lại những dấu chân đen sì trên nền đất đông cứng. Đang mở cửa chuồng để đổ thức ăn vào máng, Will chợt khựng lại, cau mày. Bình thường, lũ thỏ hay nằm co cụm im thin thít ở các góc chuồng, chỉ những con tham lam mới đến chúi mũi vào ăn. Hôm nay trông chúng có vẻ bồn chồn và bất ổn, đi đi lại lại, xô vào thành chuồng gỗ; một vài con thậm chí còn sợ hãi nhảy bật về phía sau khi cậu mở cửa. Cậu tiến về phía con thỏ cưng của mình, con Chelsea, với tay định âu yếm vuốt ve dưới tai nó như mọi khi, nhưng nó giật lùi lảng tránh và co rúm vào một góc, đôi mắt viền hồng ngước lên đờ đẫn và khiếp hãi. “Này!” Will lo ngại nói. “Anh James này, nhìn mà xem. Có chuyện gì với nó thế nhỉ? Tất cả lũ thỏ nữa?” “Chúng nó có vẻ vẫn bình thường với anh đấy chứ.” “Quái, em lại không thấy thế. Cả lũ cứ bồn chồn thế nào ấy. Cả con Chelsea nữa. Nào, thỏ ngoan, lại đây đi…” Nhưng chẳng ích gì. “Lạ thật,” James quan sát và nói hơi tò mò. “Anh cá là tay em có mùi lạ. Chắc là em chạm tay vào cái gì đó mà lũ thỏ không thích. Cũng giống như lũ chó và hạt hồi ấy, nhưng kiểu khác thôi.” “Em chưa chạm vào cái gì cả. Thực ra, em vừa mới rửa tay xong thì gặp anh.” “Đấy thấy chưa,” James nói ngay. “Rắc rối là ờ chỗ đấy. Chúng chưa bao giờ được ngửi thấy mùi em lúc sạch cả. Chắc là tất cả bọn chúng đều chết vì sốc đấy.” “Ha ha, buồn cười thật,” Will xông vào James, và chúng vừa vật lộn vừa cười sằng sặc trong lúc cái xô rỗng đổ lăn lông lốc trên nền sân cứng. Nhưng khi hai anh em đi về, cậu liếc nhìn lại thì thấy lũ thỏ vẫn nháo nhác, không chịu ăn mà mở to mắt chằm chằm nhìn theo cậu với vẻ sợ hãi kỳ lạ. Mời các bạn đón đọc Trên Biển Khơi, Dưới Đá Thẳm của tác giả Susan Cooper & Song Hạnh (dịch).
Vô Địch Thật Tịch Mịch
Thể loại: Huyền huyễn, hệ thống, xuyên không, hài hước Nhóm dịch: Ẩn Môn Lâm Phàm xuyên qua thế giới này trở thành một đệ tử bình thường. Lâm Phàm luôn sống trong tình trạng có thể bị đánh thành bánh bất kỳ lúc nào nhưng mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi khi hệ thống mở ra. Đinh: Rút được Buff level vĩnh hằng: Bất Tử Chi Thân. Từ giây phút này, mọi thứ đều được thay đổi, cả vận mệnh của Lâm Phàm cũng vậy. Lâm Phàm: "Nếu các ngươi có thể đánh chết ta thì ta thua. Không thì ta sẽ đánh các ngươi thành bánh thịt." Nhân vật phản diện: "Cái thằng này hoàn toàn không thể giết chết được, ta không đánh!" *** Review: Vô Địch Thật Tịch Mịch Nếu bạn đang tìm một bộ truyện tu luyện có main bá đạo, hài hước, không hậu cung thì đừng bỏ qua bộ Vô Địch Thật Tịch Mịch này. Truyện mới của tác giả Tân Phong, tiếp sau Tối Cường Hệ Thống và Nhân Sinh Hung Hãn, bao hài, bao bá, bao bựa :v. Truyện ngay từ cái tên thôi là đã biết main bá cỡ nào rồi :v. Main tên Lâm Phàm (Lão Tân Phong này thấy bộ nào cũng lấy tên này), xuyên qua nhập vào thân xác của 1 đệ tử Viêm Hoa Tông, cũng cùng tên, cùng ngoại hình. Phúc lợi xuyên qua chính là có cái hệ thống với lần rút thưởng đầu tiên quá bá: Bất Tử Chi Thân: “Vạn giới hủy diệt, ngươi bất diệt”, mỗi lần chết chỉ cần 10s là phục sinh hồi đầy máu, kèm theo hiệu ứng miễn nhiễm đau đớn, miễn dịch công kích tinh thần. Thế là con đường bật hack thành cường giả của main bắt đầu. Vì đã buff bất tử ngay từ đầu nên đọc truyện này sẽ không có cảm giác hồi hộp lo lắng cho an nguy nhân vật chính nữa, nên truyện tập trung chủ yếu là bật hack train map kết hợp hài, bựa, trang bức, chỉ thế thôi :v. Cái hay của truyện này chính là truyện mặc dù có hệ thống nhưng main vẫn phải cày cuốc tu luyện, vẫn phải tầm bảo hay trộm cướp, lừa gạt, sờ thi… để tăng thực lực. Chính vì vậy dàn nhân vật phụ vẫn có đất diễn. Chứ không phải dạng tu vi tăng vù vù, gặp ai cũng giết xong cái chuyển map, đọc xong chẳng nhớ tên nhân vật phụ nào như mấy truyện hệ thống khác. Một điểm nữa chính là nhờ có cái buff bất tử 10s phục sinh nên main có thể làm được những chuyện ngược đời không ai ngờ tới, rất mới lạ và thú vị. Chẳng hạn như thấy buồn chán liền đem đâm mình 1 kiếm, thế là 10s sau phục sinh tinh thần sáng khoái trở lại :v. Có thể khẳng định, không có bộ truyện nào mà main nó tự hành xác, tự ngược, chết đi sống lại nhiều như bộ này =)). Để thành cường giả main không chỉ phải đổ máu, còn phải bỏ mạng rất nhiều :v. *Nhược điểm của bộ này chính là sự kỳ thị dân tộc khác, đặc biệt là Nhật, tầm 300 chương đầu ngoài cái tông môn của nó ra thì các tông môn khác đều được xây dựng là tàn ác, đọc khá bực, main thì quá máu lạnh, chẳng cần chọc tới nó, chỉ cần không phải tông môn nó là nó giết sạch để tích lũy điểm, mà lại tự cho mình làm vậy là đúng, mẹ nó chứ. :v. Vì vậy đọc bộ này chúng ta cứ coi như main đang chơi game là được. Đánh giá chung đây vẫn là 1 bộ truyện đọc rất hài, giải trí tốt. Đau đớn là cái gì? Bản đại gia cũng rất muốn cảm thụ một chút loại này cảm giác đau đớn a. Đáng tiếc, không có cơ hội này. … Ngay tại Yêu thú sắp tới gần Lâm Phàm thời điểm, Lâm Phàm trong nháy mắt kịp phản ứng, đột nhiên nhảy dựng lên, một phát bắt được Yêu thú chân. “Ha ha, bắt được ngươi đi.” Mà Yêu thú kia, nguyên bản nhìn thấy con mồi này không nhúc nhích, chuẩn bị bằng tốc độ nhanh nhất đem hắn giết chết, nhưng đột nhiên ở giữa, con mồi này đột nhiên nhảy dựng lên, một phát bắt được chân của nó, bị hù nó trừng hai mắt một cái, lông tơ lóe sáng, nội tâm bị làm kinh sợ. Phù phù! Yêu thú trực tiếp nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này, lập tức ngây ngẩn cả người. Cái này mẹ nó tình huống gì, ta cũng còn không có động thủ đâu, thế nào liền ngất đi. Giờ khắc này, Lâm Phàm nhìn xem không nhúc nhích Yêu thú Thương Lang, không khỏi hơi nghi hoặc một chút, người dọa người sẽ hù chết người, cái này người dọa Yêu thú, cũng có thể đem Yêu thú dọa cho không chết được? Cái này coi như để cho người ta có chút lúng túng a. “Uy, tỉnh.” Lâm Phàm vỗ vỗ Thương Lang bộ mặt, muốn cho nó tỉnh lại, không phải vậy dạng này, chính mình còn thế nào giết chết gia hỏa này? Không nhúc nhích, không có điểm cảm giác thành tựu a. Ngũ Gia *** ạn đang theo dõi thích đọc truyện full Vô Địch Thật Tịch Mịch của tác giả Tân Phong rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Huyền Huyễn này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Lâm Phàm đi vào dị giới, trở thành một tên quang vinh đệ tử bình thường, nguyên bản thân ở trong tình cảnh tùy thời đều có thể bị người đánh ra cám, nhưng đột nhiên, tình huống không đúng. Hệ thống mở ra. Đinh: Rút trúng Vĩnh Hằng cấp BUFF: Bất Tử Chi Thân. Giờ khắc này, toàn bộ thế giới cũng không giống nhau. Luyện Khí đại sư: Đại ca, không xong, địch tông Luyện Khí đại sư nghiên cứu ra duy nhất một lần Thần khí, tự bạo một viên liền có thể hủy diệt một tòa thành thị, hiện tại muốn chúng ta thành thật một chút, không phải vậy liền giết chết chúng ta, chúng ta sợ hãi. Lâm Phàm: Đừng sợ, có đại ca tại. Luyện Đan đại sư: Đại ca, địch tông nghiên cứu ra siêu cấp thần dược, chiếm trước thị trường của chúng ta, chúng ta sợ hãi. Lâm Phàm: Đừng sợ, có đại ca tại. Tông môn cường giả: Đại ca, địch tông người mạnh nhất đột kích, chúng ta không phải là đối thủ, chúng ta sợ hãi. Lâm Phàm: Đừng sợ, có đại ca tại, đem ta 50 m đại đao lấy ra, ta đi dạy bọn họ làm người. Khi thế giới triệt để an tĩnh đằng sau, Lâm Phàm phát hiện vô địch thật rất tịch mịch. Liền hỏi, ai còn có thể ban thưởng ta vừa chết. *** Còn bây giờ là vài lời tóm tắt của Review Truyện về bộ truyện này: - Nhân vật chính của chúng ta cũng có tên là Lâm Phàm và cũng được hệ thống phụ thân. Điểm đặc biệt của bộ truyện này chính là vừa bắt đầu nhân vật chính đã rút thăm buff được bất tử, ai cũng không thể giết được ngay cả thiên đạo. Từng có những thằng thề với trời nếu không giết được Lâm Phàm sẽ bị sét đánh và sét đánh thật. - Tính cách của nhân vật chính khá là máu chó: miệng thì luôn nói là muốn bảo vệ chính nghĩa, yêu thích hòa bình. Nhưng hành động lúc nào cũng là giết, cướp bóc (thậm chí còn dinh cả mấy cái cấm địa về tông môn) Nếu phải chấm điểm bộ truyện này thì Review truyện sẽ chấm 9/10 ví bộ truyện này khá hay và hài hước. Nếu ai nguyên túc, thích đọc những bộ đấu trí, lạnh lùng thì sẽ không thích hợp đọc bộ truyện này.   Mời các bạn đón đọc Vô Địch Thật Tịch Mịch của tác giả Tân Phong.
Vô Địch Sư Thúc Tổ
Ta gọi Tần Giác, năm nay mười sáu tuổi, là Huyền Ất Sơn sử thượng trẻ tuổi nhất sư thúc tổ . Cũng là trên cái thế giới này cường đại nhất tồn tại . (PS: Vô địch văn) *** Review Vô Địch Sư Thúc Tổ: Vô Địch Sư Thúc Tổ là một trong những bộ tiên hiệp vô địch văn đã hoàn của Cửu Thứ Tuyệt. Ngoài bộ này ra, tác giả còn có những đứa con tinh thần khác chưa hoàn như Ta Chỉ Muốn Bị Các Vị Đánh Chết, Ta Thật Là Tuyệt Thế Cao Nhân, toàn bộ đều được viết theo lối sảng văn hài hước cực kỳ xả stress. Vô Địch Sư Thúc Tổ đã được dịch trên TruyệnYY đến chương 311, các bạn cứ yên tâm là truyện sẽ được dịch hoàn nhé. Mình thả link truyện dịch ở đây cho bạn nào cần nè: Vô Địch Sư Thúc Tổ (Dịch) Main Tần Giác là người Địa Cầu xuyên không đến thế giới tu tiên, được chưởng môn Huyền Ất Sơn nhận làm quan môn đệ tử, mười năm sau khi hắn 16 tuổi thì sư phụ mất, sư huynh hắn lên làm chưởng môn, mà Tần Giác trở thành vị “sư thúc tổ” trẻ tuổi nhất Huyền Ất Sơn. Với tính tình cá ướp muối chính hiệu, có sức mạnh vô địch nhưng lại không muốn gánh vác trách nhiệm cứu lấy thế giới, Tần Giác thờ ơ với mọi chuyện trên đời, hắn chỉ muốn được hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi uống rượu, ngày ngày phơi nắng nhìn trời xanh mây trắng mà thôi. Thế nên việc người xung quanh không biết hắn là vô địch cũng rất bình thường. Tuy vậy Tần Giác không phải kẻ trẻ trâu thích trang bức, càng không phải loại main não tàn chỉ biết gây sự. Thế nên bạn sẽ không bao giờ phải ức chế và bực mình vì main, mà ngược lại độ hài hước nhẹ nhàng của truyện sẽ khiến bạn mỉm cười không thôi, tựa như bạn đang đọc manga One Punch Man vậy đó. Một trong những ưu điểm của Vô Địch Sư Thúc Tổ chính là tuy truyện theo trường phái vô địch lưu nhưng main lại là người chung tình, từ đầu đến cuối chỉ có một vợ và một con, 1vs1 chứ không chơi harem hậu cung như những anh main trẩu tre khác. Vẫn còn phân vân hả?  Vậy bạn hãy xem những độc giả khác comment như thế nào về truyện nha: Chu Nam: Truyện rất hay, rất thích tính cách của main, không như mấy thằng khác thích trang bức đánh mặt. Truyện hài, mặc dù main vô địch nhưng đọc không nhàm chán. Một siêu phẩm đáng đọc. Vệ Huyền Hy: Truyện hay, sảng văn, nhân vật chính vô địch nhưng không làm chuyện thừa thãi, các nhân vật phụ tấu hài cực mạnh, đọc rất giải trí. Cho 5 sao! Benkan: Truyện giải trí tốt. Vô địch lưu nhưng nhẹ nhàng không não tàn. Nhiều đoạn hài hước, thế giới đơn giản không phức tạp. Junz LX: Giải trí, không cay cú, main dạng cá mặn không quản sự đời nhưng nvp ra gáy là cho bay màu :3 thích hợp đọc lúc chờ truyện khác :)) cảnh giới đang mở ra nhiều (có đi du lịch qua lại nhiều map- không phải ở tại chỗ tự sướng) chưa biết main mạnh bao nhiêu. Với nhiều đánh giá tích cực như vậy thì mình tin rằng bạn đã có câu trả lời cho mình rồi, đúng không nào? ^^ Mời các bạn đọc truyện ở đây: Vô Địch Sư Thúc Tổ . = GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH = *** Linh Ương Giới, phía nam Huyền Ất Sơn. “Cô nhạn bay đi hồng nhan đến tướng hứa .” “Đợi cho rượu thanh tỉnh, nàng không ảnh, nguyên lai là trong mộng .” “Ân oán tán đi, đao kiếm đã về ẩn .” “Kính thuộc trên sông mưa, lạnh trong đò, ta độc uống …” Nương theo tiếng ca là một thiếu niên mặc áo trắng với vẻ ngoài non nớt xuất hiện ở cuối tầm mắt, thiếu niên tay cầm bầu rượu,thế như rồng như phượng,giống như tiên nhân đi ra từ trong tranh. “Bái kiến sư thúc tổ .” “Sư thúc tổ .” Người chung quanh thấy thế liền lập tức hướng thiếu niên hành lễ với thái độ cực kỳ cung kính. “Ừ.” Thiếu niên nhẹ gật đầu, hững hờ đi qua đám người, hướng về phía đại điện bước đi. Khi thiếu niên kia đi xa, mọi người mới dám mở miệng nói chuyện. “Sư thúc tổ trở về!” “Loại khí chất này giống như tiên nhân,rất đẹp!” “Không hổ là sư thúc tổ, chúng ta theo không kịp .” “...” Tần Giác cũng không để ý những tranh luận ở phía sau,hiện tại hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian giao phó sự tình hắn tham gia thịnh hội chém yêu lần này cho sư huynh hắn, sau đó thì ngủ một giấc ngon lành. “A, sư thúc, người đã trở về?” Lúc này,một thanh niên tuấn dật đột nhiên bước ra từ trong đại điện,hơi bất ngờ khi nhìn thấy Tần Giác. “Thì ra là Kỷ Trần, ngươi đã mạnh lên không ít .” Tần Giác nhìn thanh niên từ trên xuống dưới ý vị thâm trường nói. “Sư thúc nói đùa,so với người còn kém xa .” Người thanh niên tên Kỷ Trần thở dài. “Đúng vậy còn kém rất xa .” Tần Giác gật đầu không chút khiêm tốn nói. Kỷ Trần: “...” “Ta còn có việc muốn tìm sư phụ ngươi, ngươi hãy làm chuyện của ngươi đi.” Tần Giác phất phất tay,dáng vẻ rất sốt ruột. “Vâng.” Kỷ Trần vội vàng lui ra, nói chuyện với vị sư thúc này chỉ sợ sớm muộn sẽ bị tức chết, nghĩ tới đây, hắn không khỏi có chút đau lòng cho sư phụ mình. Đại điện vô cùng rộng lớn, vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy hai hàng cột ngọc điêu khắc giống như rồng,vô cùng tráng lệ, sàn nhà được lát bằng lưu ly, cơ hồ không khác gì Tiên cung. “Sư huynh, ta đã trở về .” Tần Giác uống một hớp rượu, cất giọng nói. Chỉ thấy phía cuối đại điện một vị tiên phong đạo cốt đang ngồi xếp bằng, toàn thân tản ra ba động linh lực cường đại, hắn chính là sư huynh Tần Giác, cũng là chưởng môn của Huyền Ất Sơn tên là Bạch Nghiệp người mạnh nhất trong phạm vi ngàn dặm. Nghe được thanh âm của thiếu niên, lão giả mở hai mắt ra, cười nói: “Tốt quá, mau tới đây nói cho sư huynh biết những chuyện xảy ra ở thịnh hội chém yêu lần này .” Nghe vậy, Tần Giác không nói nên lời, vị sư huynh này của hắn đã hơn tám mươi tuổi, nhưng đối với những thứ mới lạ lại luôn tràn ngập hiếu kỳ, nếu không phải bất đắc dĩ, lần thịnh hội chém yêu này không tới phiên hắn đi tham gia. Tần Giác thở dài bước ra một bước, trong nháy mắt ngồi đối diện với lão giả và nói một cách chán nản: “Có thể xảy ra chuyện gì, không phải là săn giết mấy con yêu thú sao,đã cử hành vài chục lần, sư huynh nhìn chưa đủ sao?” “À… Nói cũng đúng .” Lão giả ngẩn người, không phản bác được, thế là đành phải đổi đề tài: “Thứ tự bốn đại tông môn kia ra sao?” “Cũng giống như năm ngoái, Thiên Cơ Tông thứ nhất, Huyền Hoàng Tông thứ hai, Kiếm Tông thứ ba, Phong Lôi Tông thứ tư .” Tần Giác thuận miệng đáp. “Nói như vậy, Thiên Cơ Tông đã năm năm liên tục là đệ nhất? Đây cũng không phải chuyện tốt .” “Cho dù là tốt hay xấu, cũng không có quan hệ gì với chúng ta.” Tần Giác không quan tâm nói. So với bốn đại tông môn, Huyền Ất Sơn chỉ là một thế lực nhỏ không đáng chú ý, ngoại trừ thư mời nhận được trong thịnh hội chém yêu hàng năm, ngoài ra căn bản không ai nhớ tới nơi này. “Ừ, hi vọng là như thế .” Lão giả thở dài. Mời các bạn đón đọc Vô Địch Sư Thúc Tổ của tác giả Cửu Thứ Tuyệt.
Thần Thoại Bắc Âu
Sau những thế giới hư cấu tuyệt vời trong những tác phẩm trước đó, Neil Gaiman, một trong những cây bút hấp dẫn của thể loại truyện giả tưởng, đã trở lại với một thế giới nguyên sơ và nguyên bản hơn với các vị thần Bắc Âu, cùng Odin, Thor và Loki, Cây tần bì Yggdrasil nối liền cửu giới, những người khổng lồ, những người lùn. Tập sách nhỏ này kể lại những câu chuyện mà hẳn nhiều người đã biết nhưng hoặc không rõ hoặc đã lãng quên. Neil Gaiman, bằng tài năng xuất chúng và tình yêu sâu sắc dành cho thần thoại của một vùng đất lạnh giá với những đêm đông dài thật dài và những ngày hè vô tận, đã thổi một hơi thở mới vào Thần thoại Bắc Âu, xâu chuỗi những mẩu chuyện nhỏ thành một hành trình liền mạch, mê say và cuốn hút, từ “băng giá và lửa cháy buổi đầu vũ trụ cho tới lửa cháy và băng giá đã kết thúc thế giới.”  *** Neil Gaiman lần đầu tiên biết đến thần thoại xứ Bắc Âu năm bảy tuổi, khi ông đọc về những cuộc phiêu lưu của Thor hùng mạnh được vẽ bởi họa sĩ truyện tranh người Mỹ Jack Kirby. Ngay từ giây phút ấy, ông đã mê mẩn chàng Thor tóc vàng cầm búa và muốn tìm hiểu nhiều hơn nữa. Niềm say mê ấy dẫn lối ông đến với thế giới thần thoại quyến rũ của Bắc Âu, nơi lạnh giá nhất, với những đêm đông thật dài. Cuốn tiểu thuyết Thần thoại Bắc Âu, xuất bản lần đầu ngày 7/2/2017, như là một hồi đáp tha thiết với mảnh đất này. Trong cuốn tiểu thuyết này, Neil lấy những câu chuyện khác nhau được kể trong sách giáo khoa và truyền thuyết cũ trên khắp thế giới và kết hợp chúng thành một câu chuyện cuốn hút, dễ đọc, dễ theo dõi. Cuốn tiểu thuyết bắt đầu khi Odin, người đứng đầu các vị thần, được sinh ra trong khoảng trống của vũ trụ, và kết thúc ở tận thế Ragnarok, hoàng hôn của các thần. Dưới ngòi bút của Neil nhiều sự kiện quan trọng của các vị thần Bắc Âu được tái dựng lại sinh động, phong phú và mới mẻ, đặc biệt có thể kể đến chương viết về cái chết của Balder, con trai thứ hai của thần Odin. Balder thông thái nhất, hiền từ nhất và giỏi hùng biện nhất trong số các thần tộc Aesir, khiến mọi người đều vô cùng yêu mến. Nhưng rồi chàng phải nhận một cái chết đau đớn, tức tưởi, bởi chính người anh trai của mình. Điều gì đã dẫn tới kết quả ấy? Neil đã dành nhiều trang viết say đắm và xúc động cho Balder. Không chỉ tạo nên thế giới thần thoại đầy màu sắc hoang sơ, thần bí, Thần thoại Bắc Âu cũng cho phép chúng ta nhìn thấy rõ về đời sống, con người của vùng đất này. Những câu chuyện được kể trong suốt cuốn tiểu thuyết nói với ta rằng, hãy trở thành một người tốt, đối xử với người khác bằng sự tôn trọng mà bạn nhận được. Khi các vấn đề được đặt vào tay bạn, hãy nỗ lực hết mình để tỏa sáng. Đây là những bài học mà người Bắc Âu học được để truyền lại cho bất kỳ thế hệ nào sẵn sàng đọc và học hỏi từ họ. Trong Thần thoại Bắc Âu, các nhân vật đều giữ một vị trí rất quan trọng, tạo nên kết cấu chặt chẽ, phát triển cho toàn bộ tiến trình truyện. Trong đó Loki, với những tính cách phức tạp, đen tối có lẽ là nhân vật tạo được sức hút thú vị nhất đối với độc giả. Loki là hiện thân của mối quan hệ mơ hồ, thâm sâu giữa các vị thần và người khổng lồ. Anh ta láu cá, xảo quyệt và không thể đoán trước, vì điều đó, anh ta là chất xúc tác trong nhiều huyền thoại. Nếu không có Loki sẽ không có thay đổi trong thứ tự cố định, không có mạch nhanh và không có tận thế Ragnarok. Loki chịu trách nhiệm đánh cược với một người thợ xây khổng lồ khiến nàng Freyja gặp nguy hiểm, nhưng bằng cách thay đổi hình dạng, giới tính, anh ta đã cứu được cô. Lúc khác, anh ta làm trò tinh nghịch như việc cắt toàn bộ mái tóc của Sif, nhưng cuối cùng đã sửa chữa được. Có khi sự gian dối của anh ta dẫn đến việc mất quả táo vàng và hóa ra chính Loki là thủ phạm. Anh ta giúp đỡ các vị thần và đưa họ ra khỏi những khó khăn, nhưng cùng lúc đó anh ta lại sinh ra những quái vật độc ác, tồi tệ nhất trên trái đất: Fenrir, Jormungand, Midgard Wyrm, những kẻ gây nên thảm họa chết chóc. Loki hoàn toàn trái ngược với sự thẳng thắn, dũng cảm của Thor. Anh ta là bạn của Thor, đồng thời cũng là kẻ thù của Thor. Anh ta là kẻ chúng ta ghét cay ghét đắng, nhưng chúng ta không thể phủ nhận được rằng, nếu không có Loki, Thần thoại Bắc Âu sẽ mất đi phần nhiều sự hấp dẫn. Đọc Thần thoại Bắc Âu của Neil Gaiman, độc giả bước vào một không khí thần bí đầy mới mẻ so với những câu chuyện thần thoại trước đó. Với ngòi bút văn chương sắc sảo, khơi gợi những vùng tưởng tượng mênh mang, Neil “đã vào vai người hát rong bên đống lửa mời chào chúng ta ngồi nghe ông kể chuyện trong một đêm đông lạnh giá. Lúc thì ta sẽ bật cười, lúc lại sửng sốt ngỡ ngàng trước những câu chuyện ông kể” (Financial Times). Neil Gaiman là tác giả đa tài, được mệnh danh là “ngôi sao nhạc rock” của văn học thiếu nhi thế giới. Không chỉ sáng tác truyện ngắn, tiểu thuyết, ông còn viết kịch bản điện ảnh. Trong sự nghiệp của mình, ông giành được vô số giải thưởng danh giá, từ giải Hugo, Nebula, Bram Stoker, đến huân chương Newbery, và Carnegie. Một số tác phẩm của ông được xuất bản tại Việt Nam như Câu chuyện nghĩa địa, Caroline, Bụi sao, Đại dương cuối đường làng… Hiện, ông sống ở Mỹ. *** Neil Gaiman (sinh năm 1960) là một trong những nghệ sĩ đa năng và giàu sức sáng tạo bậc nhất hiện nay. Ông được công nhận rộng rãi trong nhiều lĩnh vực, từ văn chương, hội họa đến điện ảnh. Trên cương vị nhà văn, Gaiman là tác giả của những cuốn sách “gối đầu giường” với nhiều thế hệ độc giả phương Tây, như Coraline, Stardust, Câu chuyện nghĩa địa... Các điển tích, điển cố trong truyện thần thoại luôn là nguồn cảm hứng lớn cho văn chương của Neil Gaiman. Năm 2017, ông cho ra mắt tác phẩm Norse Mythology (Thần thoại Bắc Âu), tổng hợp loạt truyền thuyết tiêu biểu của kho tàng thần thoại này, đồng thời sử dụng giọng văn đặc trưng để kết nối thành một mạch truyện lớn: Từ lúc cây sinh mệnh Yggdrasil rẽ nhánh sinh ra Cửu giới, cho đến trận đại chiến báo hiệu ngày tàn của các vị thần Ragnarok.  Một “vũ trụ thần thoại” rất khác “vũ trụ điện ảnh Marvel” Tuyến truyện trong Norse Mythology xoay quanh ba vị thần lớn của Bắc Âu: Thor, Loki và Odin. Trên thực tế, không ít khán giả hiện đại biết đến thần thoại Bắc Âu thông qua các sản phẩm văn hóa đại chúng, như loạt phim Avengers đình đám của hãng Marvel. Ở đó, công chúng đã quen với hình tượng Thor là một siêu anh hùng dũng mãnh sát cánh bên Captain America và Iron Man, với cơ bắp cuồn cuộn và khuôn mặt điển trai như tài tử. Tuy nhiên, trong những trang viết của Neil Gaiman, hình tượng các vị thần đã bị "xô đổ" một cách thú vị và hài hước. Thor không còn là vị anh hùng quyến rũ mà trở thành một gã “thiên lôi” võ biền, Thần Cả Odin sai đâu thì đánh đó. Neil Gaiman tả Thor là một vị thần to lớn, tóc đỏ "như củ carrot ninh nhừ", cơ thể kềnh càng do thường xuyên nhậu nhẹt. Trong một câu chuyện, Thor bị một gã khổng lồ thách uống hết một vại rượu. Tưởng là món sở trường, nhưng lạ thay, ngài uống mãi mà không hết. Hóa ra vại rượu ấy là… cổng thông đến đại dương, còn Thor thì háo thắng đến mức không nhận ra mình đang uống nước biển. Tương tự, Loki cũng được miêu tả là một kẻ ốm o, nhỏ thó, với chiếc mũi quặp và đôi mắt láo liên đúng chất trùm lừa đảo, thay vì hấp dẫn một cách ranh ma như trên phim. Giữa Thor và Loki cũng không có quá nhiều liên kết, vì theo thần thoại, Loki là em kết nghĩa của… Odin, tức là chú của Thor. Trong khi đó, ở "vũ trụ điện ảnh" Marvel, Thor và Loki có mối quan hệ anh em “thương nhau lắm cắn nhau đau” thú vị, khiến người hâm mộ yêu thích cuồng nhiệt. Odin, cha của các thần, có tạo hình uy nghiêm như một pháp sư tối thượng, với hai con quạ Huginn và Muninn đóng vai trò là tai mắt giúp ngài trong một ngày biết rõ mọi ngọn ngành của Cửu giới. Gaiman miêu tả Odin là vị thần khó lường, có dã tâm vô hạn, không bị bất cứ chuẩn mực đạo đức nào giữ chân. Có một điều thú vị là Odin cũng từng xuất hiện trong American Gods - một tác phẩm khác của Gaiman - với tên gọi “Mr. Wednesday” (Ngài Thứ tư). Những fan của tác giả có dịp so sánh hình tượng vị thần trong cả hai phiên bản, từ đó phát hiện ra nhiều liên kết thú vị.  Trong Norse Mythology, Neil Gaiman cũng cài cắm một số tình tiết gợi nhắc đến American Gods. Trong cuốn tiểu thuyết ra mắt năm 2011, nhân vật chính Shadow Moon được Mr. Wednesday/Odin mời một ly rượu; anh đã nhận xét ly rượu này "có vị như nước tiểu dê”. Đến Norse Mythology, đồ uống này được tiết lộ là một loại rượu quý, được cả Asgard (xứ sở của các vị thần) yêu thích. Bên cạnh nội dung, Norse Mythology còn được đánh giá cao về nghệ thuật kể chuyện. Neil Gaiman chọn cách thuật lại từng câu chuyện thần thoại theo lối chương hồi, với khởi đầu hấp dẫn và kết thúc bất ngờ (twist) tựa một bộ phim điện ảnh. Trong tác phẩm này, nhà văn chủ yếu đóng vai trò là người quan sát, nhưng thỉnh thoảng lại đưa vào những lời bình đậm chất châm biếm, như “Thor cứ đổ tội cho Loki trước đã rồi tìm hiểu vấn đề sau, vì như vậy dễ dàng hơn” hay “Đôi mắt xanh lá của Loki lóe lên sự tức giận lẫn niềm cảm kích, vì hắn yêu thích lừa gạt người khác, nhưng cũng cay cú khi bản thân là kẻ bị lừa”. Trong một bài giảng của mình, nhà văn Neil Gaiman cho rằng ai cũng có thể kể chuyện, nhưng nghệ thuật thực sự lại nằm ở khả năng làm mới câu chuyện, hay tiếp cận câu chuyện ở một góc độ khác. Ông dẫn nhập: “Ai cũng đã biết câu chuyện về nàng Bạch Tuyết, vậy câu chuyện về Nữ hoàng độc ác thì sao?”. Ở loạt phim Marvel, Loki thuộc tuýp nhân vật phản diện, nhưng trong những trang văn của Gaiman, hắn lại đáng thương hơn đáng trách. Theo Gaiman, Loki ban đầu chỉ là “Thần tinh nghịch”, và tất cả những gì hắn làm đều là vì Asgard, vì Odin. Thế nhưng, vì lời tiên tri cho rằng Loki sẽ là kẻ gây ra trận chiến diệt vong Ragnarok mà Odin luôn dè chừng, đối xử tệ với hắn. Oái oăm thay, tất cả chỉ khiến một Loki ngây thơ dần biến chất, và giọt nước tràn ly là khi Odin có ý định giết các con của hắn để phòng hậu họa. Cuối cùng, như một định mệnh, Loki cầm đầu đội quân khổng lồ tấn công Asgard và tuyên chiến với các vị thần. Khi đọc đến trận tử chiến Ragnarok, độc giả sẽ nhận ra những câu chuyện trước đó không hề ngẫu nhiên, mà đã được sắp xếp hợp lý để tạo sự hứng thú cho người đọc. Những nhân vật đề cập trong các câu chuyện trước đều có vai trò riêng của mình.  Nếu có dịp, bạn hãy thử nghe audiobook của Norse Mythology, được dẫn bởi chính Neil Gaiman. Chất giọng hiền hòa nhưng vẫn rất tinh quái, bình thản nhưng cũng dồn dập, đậm chất Anh quốc của ông dễ khiến người nghe xao xuyến. Khi audiobook ra mắt, giọng dẫn của Gaiman được tờ New York Times đánh giá “vô cùng mê hoặc”. Phúc Nguyễn *** Richard Neil Gaiman (sinh ngày 10 tháng Mười Một, năm 1960) là một tác giả gốc Anh chuyên viết thể loại khoa học giả tưởng, huyền ảo, truyện ngắn, tiểu thuyết, truyện tranh, và kịch bản điện ảnh. Tác phẩm nổi tiếng của ông bao gồm loạt truyện tranh Sandman, Stardust (Bụi Sao), và American Gods (Các Thần Hoa Kỳ). Gaiman đoạt giải 2009 Newbery cho Graveyard Book. Một số người nhiệt tình đã gọi ông là một "ngôi sao nhạc rock" của văn học thế giới. Ông hiện đang ngụ cư gần thành phố Minneapolis, bang Minnesota, Hoa Kỳ, trong một ngôi nhà kiểu "gia đình Addams". Ông có một gia đình hạnh phúc với cô Mary T. McGrath và có ba người con: Michael, Holly và Madeleine. Tác phẩm: Coraline - Neil Gaiman Câu Chuyện Nghĩa Địa - Neil Gaiman Truy Mộng - Neil Gaiman & Yoshitaka Amano Đại Dương cuối Đường Làng Thần Thoại Bắc Âu Còn Sữa Là Còn Hy Vọng Bụi Sao Người Đẹp Ngủ Và Con Thoi Ma Thuật ... Mời các bạn đón đọc Đại Dương cuối Đường Làng của tác giả Neil Gaiman & Lê Minh Đức (dịch).